1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Quốc Sư Đại Nhân, Bần Ni Có Thai - Nguyên Tử Nhất Sa

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 61-2:

      Dĩ nhiên đây chính là ý Quốc Sư đại nhân, đương nhiên các nàng ấy ai dám có ý kiến gì cả, ai bảo Quốc Sư đại nhân lại là ứng cử viên cho vị trí hôn phu có điều kiện tốt nhất trong lòng các nàng cơ chứ.

      Ở Ngự Hoa Viên sau khi Tô công công sắp xếp cho các vị tiểu thư xong, liền vội vàng đến Dưỡng Tâm điện. Hôm nay là ngày nghỉ, tất cả các quan viên cũng cần lên triều.

      Hoàng Thượng cũng ngoại lệ.

      Nhưng mà, nếu như có quá nhiều tấu chương, như vậy vẫn phải dành ra thời gian để phê duyệt tấu chương.

      “Hồi bẩm Hoàng Thượng, Tô công công trở về.” Nội thị canh giữ ngoài cửa vào thông báo.

      Minh Thần Hạo phất tay: “ Để cho vào.”

      Trong chốc lát, liền thấy Tô công công cúi đầu vào, vừa muốn quỳ xuống hành lễ: “Nô tài…..”

      Minh Thần Hạo nhìn phất tay: “Khỏi, ngươi nhanh chóng cho trẫm nghe chút tình huống bên kia như thế nào?” nhìn Tô công công, tiện thể ném tấu chương cầm trong tay lên bàn.

      “Dạ vâng.” Tô công công liền lập tức bắt đầu đem hình dạng của các vị tiểu thư con nhà quan lại quyền quý kia giải thích cho lần.

      Nửa ngày trôi qua, vẻ mặt của Minh Thần Hạo vui vẻ lên chút, suy nghĩ lẩm bẩm : “Nghe ngươi miêu tả lúc, tính tình của những kia đều chẳng ra sao cả, như vậy A Thanh cũng thấy vừa mắt đâu.”

      Tô công công vội vàng tiếp: “Nô tài cũng nghĩ như vậy, với dung mạo và phong thái tựa thiên tiên của Quốc Sư đại nhân, loại con tầm thường,dong chi tục phấn kia sao lại có thể xứng đôi được với Quốc Sư đại nhân.Những vị trưởng lão trong các gia tộc kia cũng suy nghĩ thử xem con nhà mình có bao nhiêu ưu điểm, liền tranh nhau đưa các nàng vào, đối với chuyện lần này, nô tài hết nổi cái đầu của bọn họ nghĩ gì.”

      ràng Minh Thần Hạo cũng đồng ý với mấy câu này, xì cười tiếng: “ Ngươi hết nổi bọn họ, vậy ngươi cũng nên tỏ vẻ cho họ biết chứ.”

      “Hoàng Thượng đúng lắm ạ.” Tô công công vội vàng khom lưng xác nhận.

      “ Khi nào bắt đầu tiệc tuyển phi?”

      Tô công công mau chóng nhìn thoáng qua bức màn bên cạnh: “ Lúc trước Tả tướng đại nhân là giờ Thìn bắt đầu, chưa tới nửa canh giờ nữa là có thể bắt đầu rồi ạ.”

      “Tả Tướng cũng tiến cung?” Minh Thần Hạo hỏi lại.

      “Nô tài khi nãy cũng thấy được bóng dáng của Tả Tướng đại nhân, nhưng ra….” đến đây Tô công công lại lưỡng lự chút.

      “Nhưng ra cái gì?”

      “Ở trước cửa cung nô tài có thấy được xe ngựa của Tô phủ dừng ở đằng kia, xem ra lần này Quốc Sư đại nhân chọn phi, Tô phủ chắc cũng có đưa vị tiểu thư đến tham gia.”

      Minh Thần Hạo nhíu mày: “Tô phủ? Trẫm nhớ là trong nhà Tả Tướng dường như chỉ có người con là Ngọc Phi, người con này là từ đâu mà ra?”

      Tròng mắt Tô công công vòng vo hai vòng, thận trọng : “Có lẽ thân thích bên Tô phủ chăng?”

      Minh Thần Hạo gật đầu, mặt lập tức trầm xuống, : “Giỏi cho Tô Minh, khó trách lần này đối với việc tuyển phi ngươi lại chủ động xin nhận trách nhiệm. ra là có ý đồ trong việc này ư?” Lại nhìn về phía Tô công công: “Tướng mạo của vị tiểu thư Tô phủ nhìn như thế nào?”

      Tô công công đổ mồ hôi: “ Hồi bẩm Hoàng Thượng, thời điểm khi nô tài đến đó,tất cả những kia đều đứng chung cùng với nhau, cũng biết được vị tiểu thư của Tô phủ tên là gì, cho nên nô tài cũng biết được người nào mới là tiểu thư của Tô phủ.”

      “Ngay bây giờ ngươi lập tức lấy danh sách tuyển phi lại đây cho ta, ở kinh thành này cũng chỉ có mình họ Tô của nhà Tả tướng thôi, danh sách kia cũng có khả năng xuất người con thứ hai họ Tô đâu.”

      “Dạ vâng, đúng là vậy.”

      Thanh Trần Điện, ở bên ngoài rừng đào.

      “Giờ nào rồi?” hỏi Thanh Nhất.

      Thanh Nhất lau mồ hôi trán cái, ngẩng đầu nhìn lướt qua giữa trời: “ Có lẽ đến giờ Mẹo rồi.”

      “Giờ Mẹo, khi nào tới lúc chủ nhân tuyển phi?”

      Thanh Nhất nhíu mày: “Hình như là giờ Thìn.”

      “Cái gì là hình như? ràng chính là giờ Thìn.” hung hăng trợn mắt liếc nhìn , bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó thầm kêu tiếng xong, xong lập tức đến bên trong viện.

      Thanh nhất bĩu môi cái: “Ngươi cũng biết, vậy còn hỏi ta làm cái gì, muốn kiểm tra ta phải ?”

      Bất thình lình dừng bước lại, xoay người lại trừng mắt về hướng Thanh Nhất: “Thanh Nhất, hôm nay là ngày gì? Biết mấy hôm nay chủ nhân vẫn luôn chờ mong đến ngày tuyển phi hôm nay, ngày hôm nay ngài lại chậm trễ ở bên trong thư phòng chưa ra, ngươi có nghĩ tới là bên trong thư phòng xảy ra chuyện gì hay ? Tóm lại, lát nữa chủ nhân mà có trách tội xuống, toàn bộ trách nhiệm đều là của ngươi.”

      Đầu tiên Thanh Nhất sửng sốt chút, sau đó theo sau, ngoài miệng lại phản bác: “Cái gì mà gọi là toàn bộ trách nhiệm đều là của ta? Hôm nay chúng ta đều canh gác ngay tại chỗ này. Ngươi đừng có mà muốn đem trách nhiệm đổ lên hết đầu của ta! Nếu như chủ nhân xảy ra chuyện gì, muốn trách phạt cũng chỉ có thể trách phạt Thanh Tam.”

      nghe xong, gật đầu: “Ngươi đúng, chúng ta vẫn luôn canh giữ bên ngoài sân, Tàng Thư Các này là do Thanh Tam trông coi, cho nên hôm nay tất cả trách nhiệm đều là của Thanh Tam.”

      Bọn họ biết, hôm qua, ngay khi Ly Thanh bước vào Tàng Thư các điểm huyệt ngủ của , Thanh Tam giờ vẫn còn chưa tỉnh.

      Cho nên hai người bọn họ cũng nghĩ tới, cho đến khi bọn họ nhìn thấy hình ảnh chân đến bất ngờ như vậy.

      Ở trong Tàng Thư Các rộng lớn tìm vài vòng, rốt cuộc cuối cùng cũng tìm thấy vị trí của Ly Thanh.

      Sau đó bọn họ liền đứng ngơ ngẩn tại chỗ.

      Hình ảnh trước măt kia là đẹp,bọn họ dám nhìn lâu hơn.

      Thanh Nhất đứng kế bên đẩy cái, giọng : “Ngươi qua nhìn thử xem chủ nhân tỉnh chưa.”

      liếc cái, lui về phía sau bước: “Nếu như tỉnh, ngươi cảm thấy chủ nhân luôn cực kỳ kĩ tính đối với tất cả mọi chuyện lại có thể nằm mặt đất cho đến bây giờ mà vẫn chịu đứng dậy hay sao.”

      Vậy phải làm sao bây giờ? Tình trạng của chủ nhân tại, chính là bên trong có mặc quần áo, nếu như chúng ta nhìn thấy được thân thể của chủ nhân, khi về Thanh Trần điện ngài ấy chém chúng ta mới là lạ.”

      “Ta chỉ biết bây giờ nếu như chúng ta vẫn đánh thức chủ nhân dậy, đợi đến khi chủ nhân tỉnh lại, cần đợi về Thanh Trần điện, chỉ cần ngài ấy vừa mở mắt ra là có thể trực tiếp chém hai chúng ta ngay.”


      “Quan hệ của ngươi và chủ nhân tệ, ngươi .” Thanh Nhất lấy tay đẩy .

      lại lui về phía sau bước nữa, cười lạnh : “Nếu như tâm phúc bên người chủ nhân, ai có thể so bì được với Thanh Nhất nhà ngươi. Tốt nhất nhà ngươi nhanh , nếu chờ khi chủ nhân tỉnh lại, ta đem toàn bộ hành vi của ngươi từ nãy giờ đều cho chủ nhân biết.”

      , ngươi đúng là tiểu nhân!”

      giơ tay lên khoát cái: “Quá khen, quá khen.”
      AELITA, nhimxu, Mẹ Mìn18 others thích bài này.

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 61-3:

      Cuối giờ mẹo, bên trong ngự hoa viên.

      Nơi đây cung nữ lặng lẽ tới lui, thỉnh thoảng châm thêm trà cho những vị tiểu thư kia, đem thêm bánh đậu xanh giải nhiệt, hoặc là lấy thêm ít dưa và trái cây lạnh trong cung đem lên.

      trăm vị tiểu thư ăn mặc xinh đẹp ngồi thành từng nhóm ở trong vườn hoa, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn trời, lâu lâu lại nhấc khăn tay lên quạt gió mặt.

      Hôm nay mặt trời rất lớn, cho dù tại bây giờ sắp đến mùa thu, nhưng ánh nắng chiếu xuống vẫn rất nóng, trán mỗi người đều bắt đầu đổ mồ hôi, vốn dĩ gương mặt được trang điểm rất tinh xảo nhưng cũng bắt đầu có dấu hiệu nhếch nhác.

      Nhưng do lúc ở ngoài cung Tô công công cảnh báo, cho nên ai dám có ý kiến gì cả, lại càng dám tụ tập xì xào với nhau, tại nơi đây vô cùng yên tĩnh.

      Mỗi người đều lén lút đem ánh mắt của mình nhìn ra lối vào, mục đích chính là hy vọng sau khi Quốc Sư đại nhân bước vào đây, người đầu tiên được chú ý chính là mình.

      Trong đó có vị tiểu thư xuất thân từ gia tộc họ Cung là tam tiểu thư Cung Tử Nguyệt, nàng ta chờ được nữa, giọng than phiền câu: “Tại sao Quốc Sư đại nhân vẫn chưa đến vậy? Cũng sắp hết giờ mẹo rồi, ta ngồi phơi nắng săp chết rồi.”

      Nữ tử ngồi bên cạnh nàng kéo tay áo nàng cái, ý bảo nàng đừng có nữa. Nàng ta xuất thân từ gia tộc họ Lạc ở kinh thành ngũ tiểu thư Lạc Khuynh .

      tỷ tỷ, ngươi kéo ta làm gì chứ, ta cũng đâu có sai gì đâu.” Cung Tử Nguyệt bất mãn hé miệng.

      Lạc Khuynh nhíu chân mày, khuôn mặt xinh như hoa sen nay lại khẽ nhíu mày, càng làm cho người khác nhìn thấy nhịn được mà thêm mến hơn vài phần. Nàng giọng khuyên bảo: “Nguyệt muội muội, nơi đây phải là trong phủ của ngươi, thể bậy, cẩn thận mọi người lại bàn tán về ngươi bây giờ.”

      So với Cung Tử Nguyệt nàng lớn hơn tuổi, năm nay vừa tròn mười sáu. Mọi chuyện cũng biết nhìn xa hơn chút. Hiểu trường hợp phải nên cái gì, nếu như nên tốt nhất cứ giữ im lặng.

      Giống như tình huống bây giờ, tuy rằng nàng cũng khó chịu lắm, nhưng nàng và các vị tiểu thư ở đây tiến cung là tham dự lễ tuyển phi, có quyền gì mà oán trách hết.

      Nếu như có thể được Quốc Sư đại nhân xem trọng, sau đó thu nhận các nàng, như vậy tốt quá còn gì bằng.Tương lai đối với gia tộc sau lưng chắc chắn vô cùng có lợi, nhưng mà nếu được tuyển chọn, cũng đừng có gây thêm rắc rối gì cho gia tộc.

      Vị Cung tam tiểu thư này hình như rất nghe lời của nàng, vậy mà cũng có phản bác lại, ngược lại còn ngoan ngoãn gật đầu: “Uh, tỷ tỷ, ta hiểu rồi.”

      Mà ở góc khác, cũng có vị tiểu thư chịu nổi khí chán ngắt như vầy. Nàng hơi nghiêng đầu về phía nữ tử cúi đầu ngồi bên cạnh mà cái gì đó.

      Nhưng mà xem ra đều là vị nữ tử mặc áo hồng kia chuyện, về phần vị nữ tử bận đồ màu xanh lam ngồi kế bên thỉnh thoảnh gật đầu cái, chứng tỏ nàng vẫn nghe.

      Các nàng người xuất thân từ gia tộc Tiêu thị Nhị tiểu thư Tiêu Lam Án còn vị kia xuất thân từ gia tộc Trầm thị Tứ tiểu thư Trầm Tuyết Yên.

      Hai người cùng tuổi với nhau, có điều Trầm Tuyết Yên lại hơn Tiêu Lam Án hai tháng.

      “Lam Án, ngươi xem cuối cùng Quốc Sư đại nhân chọn người nào làm Vương phi của ngài ấy?” Đôi mắt đẹp của Trầm Tuyết Yên liếc vòng xung quanh các nữ tử ở đây. Những người ở đây nhan sắc so với hai nàng cũng thua kém bao nhiêu.

      Bởi vì lần tuyển phi này, các đại gia tộc đều lựa chọn những người có nhan sắc xinh đẹp nhất với tuổi tác xêm xêm nhau báo lên danh sách tuyển chọn.

      Thấy nữ tử bên cạnh có phản ứng gì,lại oán trách câu: “Ngươi đó nha, Lam Án ,tính tình của ngươi cũng lạnh quá , biết được phu quân tương lai của ngươi là người như thế nào nữa đây?”

      Nghe vậy gương mặt của Tiêu Lam Án càng thêm lạnh, nàng vốn cũng hề xem trọng chuyện này, cho dù bản thân mình có được tuyển chọn hay , chung quy mục đích cuối cùng là cũng vì lợi ích của gia tộc nàng thôi.

      Nàng chờ mong cũng có ý nghĩa gì đâu.

      Quay đầu lại nàng liếc nhìn nữ tử kế bên cái, mẫu thân của nàng và mẫu thân của nàng ta chính là bạn bè thân thiết từ xưa, hai người thường xuyên dẫn theo các nàng đến Phương phủ làm khách.

      Bởi vậy nàng và Trầm Tuyết Yên từ cùng lớn lên là cặp thanh mai.

      Có điều nàng và nàng ta giống nhau ở chỗ là, cha nàng thích con trai, nhưng mẫu thân nàng lại chỉ sinh được mình nàng, ở Tiêu phủ, từ khi nàng ra đời đến nay vẫn có được sủng ái.

      Mà Tuyết Yên ngược lại, nàng ta chính là viên ngọc quý tay của cha nàng.

      Có lẽ nàng ấy còn có quyền lợi được lựa chọn vị hôn phu cho mình theo đuổi được hạnh phúc cho bản thân mình, còn nàng thể nào.

      Ngay lúc nàng nhìn về hướng mà ngẩn ngơ, bỗng nhiên phát ngay trong tầm mắt của nàng, xuất hai bóng người.

      người mặc người bộ đồ màu vàng, trường bào được thêu Kim Long, cần đoán, nàng cũng biết được người đó chính là đương kim Hoàng Thượng.

      Còn người kia mặc trường bào màu trắng, thanh thoát xinh đẹp, dáng vẻ khoan thai, nếu như nàng đoán đúng, người đó là nhân vật chính của ngày hôm nay Quốc Sư đại nhân.

      Nhìn thấy thân ảnh của người bận áo trắng kia liên tục về hướng bên này, gương mặt Tiêu Lam Án vốn dĩ lạnh như băng mà lúc này cũng thay đổi.

      Tim của nàng đập liên hồi, bất giác nắm chặt khăn tay cầm trong tay.

      Chính là hay sao….

      Trầm Tuyết Yên cảm thấy nàng bỗng thất thần, nhìn theo ánh mắt của nàng, kế tiếp đột nhiên hít mạnh hơi.

      Sau đó bên cạnh càng lúc càng có nhiều tiếng hét vang lên.

      chính là Quốc Sư đại nhân sao?” nữ tử kềm chế được thốt ra tiếng .

      Trong lúc nhất thời, bốn chữ Quốc Sư đại nhân làm cho trong lòng của các nương nơi này nhộn nhạo lên hết.

      Chờ cho bọn lên tới đài, tất cả các vị tiểu thư đều lần lượt quỳ xuống hướng về Minh Thần Hạo cùng với Ly Thanh hành lễ.

      “Dân nữ khấu kiến Hoàng Thượng, khấu kiến Quốc Sư đại nhân.”

      “Các vị mời đứng lên.” Minh Thần Hạo nhìn về các nàng khoát tay cái.

      Sau khi những nữ tử này đứng dậy, lại có chút to gan đều đem ánh mắt nhìn về người của Ly Thanh.

      Nhưng mà các nàng cũng ai chú ý đến, giờ phút này trong lòng của Quốc Sư đại nhân lửa giân nổi cuồn cuộn, gương mặt cứng lại, hai mắt lạnh lẽo như mùa đông tháng chạp, nhất thời ánh mắt đảo qua vòng những người đứng ở đây.

      Những nữ tử kia cảm nhận được ánh mắt của đánh giá mình, mọi người nhịn được mà run rấy cúi đầu, lại kềm chế được ngai ngùng. Ầm thầm cầu nguyện vị Quốc Sư đại nhân giống như tiên giáng trần kia có thể dừng ánh mắt ở tại người của mình.

      Ly Thanh liếc vòng, thấy phần lớn tất cả đều cúi đầu, việc này làm cho nhìn được gương mặt.

      hơi nhíu mày, nghiêng đầu nhìn thoáng qua Thanh Nhất dứng phía sau.

      Thanh Nhất hiểu ý chủ nhân, bước lên từng bước câu: “Tất cả các vị tiểu thư ở đây, xin mời các ngài ngẩng đầu lên.”

      Những nữ tử kia nghe như vậy đều từ từ ngẩng đầu lên, mặt khéo léo bày ra nụ cười , cố gắng trưng ra vẻ mặt xinh đẹp nhất cho người nam tử xinh đẹp như tiên giáng trần kia nhìn.

      Tốt nhất là làm cho Quốc Sư đại nhân chỉ cần liếc mắt cái ghi nhớ được dung mạo xinh đẹp của mình ở trong lòng, sau đó….

      Ngay cả gương mặt lúc nào cũng lạnh lẽo của Tiêu Lam Án kia lúc này cũng cố gắng hết sức làm cho mặt mình trở nên dịu dàng, đáng tiếc, nàng lâu lắm cười rồi, giờ cũng nhớ được mình phải cười như thế nào mới xinh đẹp nhất.

      Vì vậy biểu cảm gương mặt có vẻ hơi cứng nhắc, nhưng nàng vẫn cố gắng kiên trì.

      Tầm mắt của Ly Thanh nhìn từng gương mặt hoa si ngây ngốc dưới kia lượt, vẫn như cũ tìm thấy được gương mặt mà mình muốn tìm, dù cho chỉ là gương mặt đen thui làm vừa nhìn thấy đau mắt.

      Minh Thần Hạo ngồi bên nhìn thấy ánh mắt của cũng dừng lại người vị nữ tử nào lâu hết cả, vốn dĩ bàn tay nắm chặt tay ghế vịn kia cũng nhàng buông lỏng ra vài phần.

      Vẻ mặt ôn hòa nhìn về phía Ly Thanh, giọng mơ hồ mang theo tia thăm dò: “Quốc Sư, dường như khanh có chọn được người nào?”

      Ly Thanh để ý đến , mà lại quay qua nhìn Thanh Nhất lần nữa, trán của Thanh Nhất toát cả mồ hôi lạnh bước lên: “Mời Tô tiểu thư của Tô phủ bước lên phía trước.”

      Lần nữa, Minh Thần Hạo lai nắm chặt tay vịn của ghế, sắc mặt của chút khó coi.

      Bắt đầu ngẫm nghĩ, lần này tuyển phi phải là đúng lúc A Thanh và Tả Tướng mượn danh nghĩa của , vì chính là muốn cưới vị tiểu thư cháu của Tả Tướng đấy chứ?

      Có điều, vị nữ tử kia, lúc trước cũng cố ý nhìn qua, dung mạo cũng xuất sắc lắm, ánh mắt của A Thanh……

      nữ tử ăn mặc khéo léo bước chân lên phía trước, sợ hãi rụt rè đứng ở đó.

      Ly Thanh nhìn chằm chằm thân ảnh gầy yếu đứng phía dưới, con ngươi trong mắt càng đen hơn mấy phần, bàn tay to trong tay áo chậm rãi nắm chặt lại.

      Nàng phải là nàng….

      Lần này cần Ly Thanh nhìn mình, Thanh Nhất liền mở miệng: “Mời ngài ngẩng đầu lên.”

      Vì thế vị nữ tử được gọi là Tô Thanh Mạt, ngay lúc mọi người đều nhìn chăm chú, chậm rãi ngẩng đầu lên lộ ra gương mặt nhắn trắng bệch lại.

      trán, chân mày bị mồ hôi chảy ra dính nhơm nhớp, gương mặt được trang điểm tinh tế cũng bị mồ hôi tan ra nhìn ra dáng vẻ gì.

      Thân thể nàng ấy hơi run, ràng là sợ muốn chết, nhưng nàng ấy lại cố cắn chặt môi kiên cường đứng ở nơi đó.

      Thấy ràng gương mặt kia, sắc mặt Thanh Nhất cũng khó coi hơn mấy phần, nàng ta phải là Tô nương.

      Vẻ mặt của tự trách nhìn về phía chủ nhân nhà mình.

      Lại thấy chủ nhân đột nhiên bật cười thành tiếng, tiếp theo thanh lạnh lẽo truyền vào trong tai của , làm cho nhịn được mà cũng rùng mình cái.

      “Ngươi ngươi là Tô Thanh Mạt?” Ly Thanh nhìn gắt gao về thân ảnh đứng phía dưới, môi mỏng màu hồng hé mở, từng tiếng lạnh như bang lướt qua kẽ rang.

      Thân thể nữ tử run lên cái, thanh run rẩy nhàng lên tiếng: “Đúng…”

      “Bổn cung nghe

      “Đúng vậy!” Lần này nữ tử to hơn chút, hơn nữa còn gật đầu cái.

      Ly Thanh gật đầu, chậm rãi đến cách nữ tử đó khoảng năm thước, híp hai mắt lại: “Bổn cung hỏi lại ngươi câu, ngươi ngươi là Tô Thanh Mạt?” thanh vốn dĩ trong trẻo lạnh lẽo nháy mắt chuyển thành hàn ý mạnh mẽ, mọi người nghe được nhịn mà rùng mình cái.

      “Ta….ta….” trán nữ tử mồ hôi lạnh ngừng chảy xuống, cuối cùng nàng chống đỡ được nữa, hai mắt trợn lên cái hôn mê bất tỉnh.

      Những nữ tử đứng ở sau lưng nàng đều bị kinh sợ, vừa muốn kêu lên thành tiếng, nhưng bị ánh mắt lạnh lẽo của Ly Thanh liếc qua lập tức đem tiếng ép vào trong cổ họng.

      trường hoàn toàn yên tĩnh tiếng động, ngay cả vị Minh Thần Hạo ngồi kia cũng lên tiếng.

      Ly Thanh xoay người cho Thanh Nhất ánh mắt lạnh như băng, khóe miệng nhếch lên nụ cười đầy tà ác: “ Ngươi thay mặt bổn cung đem vị tiểu thư hoàn hảo bị sứt mẻ gì hết về Tô phủ, tiện thể chào Tả tướng đại nhân câu, ngày hôm nay bổn cung làm cho cháu ông ta sợ hãi, trong lòng cảm thấy có lỗi, tối nay bổn cung tự mình đến Tô phủ gặp Tả tướng đại nhân nhận lỗi.” xong lập tức xoay người rời
      AELITA, nhimxu, Mẹ Mìn22 others thích bài này.

    3. Minh Hồng

      Minh Hồng Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      76
      Hự chị ơi, chị k đánh dấu lên mục lục là đã edit đến chương 61 rồi, làm em tưởng mấy hôm chưa thêm chương nào, cơ mà chỗ này vẫn chưa phải đến chương hồi trước đúng ạ? :yoyo20::yoyo20:
      Em nhớ là đến đoạn chị bị bắt về rồi mà...:yoyo27::yoyo27::yoyo27:

    4. minhhanhng

      minhhanhng New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      7
      ôi, sao lại về page 69 hết tn??? mắt m có vđề ah`:yoyo58:

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chuong:64-1

      Xe ngựa chạy đường, bỗng nhiên Ly Thanh kêu Thanh Nhất đổi phương hướng, đánh xe đến Đạo Quan Mạt Yên.

      Thanh Nhất thầm đổ mồ hôi, cho rằng chủ nhân mở miệng muốn đến Đạo Quan Mạt Yên, ắt hẳn mà muốn tìm vị Tô nương kia, nhưng mà Tô nương khó khăn mới trốn ra được khỏi cung, dễ gì mà nàng lại trốn ở Đạo Quan Mạt Yên cơ chứ?

      Quan trọng là bây giờ trời tối, vào lúc này mà lên am ni đó, nếu như truyền ra ngoài, đoán chừng mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày trong triều xuất tấu chương kết tội chủ nhân.

      Muốn khuyên nhủ chút, nhưng vẫn dám mở miệng. Nghe tiếng cười khi nãy của chủ nhân chắc là vẫn còn nổi giận, có can đảm khuyên bảo chủ nhân vào lúc này.

      “Dừng lại!”

      Thanh Nhất lập tức ghìm xe ngựa lại, trong lòng vui vẻ, lẽ chủ nhân thay đổi ý định sao?

      Thế nhưng lại nghe người ở bên trong xe ngựa dặn dò câu: “Thanh Nhất, ngươi ra ngoài thành bắt hai con chim nhạn về đây, nhớ kỹ nhất định phải là trống mái. Sau canh giờ nữa, Bổn cung muốn nhìn thấy bóng dáng của nó.”

      Thanh Nhất xuống xe ngựa, đứng ở bên gương mặt ai oán nhìn chủ nhân và đội ngũ hộ vệ dần dần biến mất ở cua quẹo phía trước.

      Lúc này mà chủ nhân muốn bắt chim nhạn làm cái gì? lẽ muốn ăn thịt chim nhạn? Nhưng mà lại vì sao phải trống mái?

      Ngẩng đầu liếc mắt nhìn sắc trời ngày càng tối hơn, lát nữa mà muốn phân biệt đâu là con trống con mái càng khó khăn hơn. nghĩ nhiều nữa, xoay người liền hướng ra ngoài thành bắt nhạn.

      Ly Thanh trở về cung lại đến thư phòng lật xem vài cuốn sách, sau đó dựa theo trong sách viết ra danh sách dài giao cho chuẩn bị. nhìn những thứ ghi mặt của danh sách dài này cũng mờ mịt, hiểu được chủ nhân giờ muốn làm cái gì?

      Sau lại nghe thuộc hạ lúc này Thanh Nhất còn ở ngoài thành bắt nhạn vẫn chưa trở về, liền có chút do dự nào lập tức chuẩn bị.

      canh giờ trôi qua, hai tay Thanh Nhất cầm đôi chim nhạn trở về cung.

      Mặc dù cửa cung đóng, nhưng người có lệnh bài, sau khi lính gác kiểm tra liền cho . Chẳng qua hình ảnh hai tay cầm theo chim nhạn trở về, đúng là làm cho những người luôn quan tâm Thanh Trần điện nhìn thấy ràng.

      Vì vậy, Hoàng thượng Minh Thần Hạo biết, Thái hậu Hạ Liên Vân cũng biết, Lục công chúa Minh Vi Ca cũng biêt, Ngọc phi cũng biết luôn.

      Đến ngay cả bên Hoàng thái hậu cũng có Vân Y truyền đạt lại. chung những người cần biết cũng biết hết rồi.

      Hoàng thái hậu ngước mắt nhìn Vân Y, suy nghĩ nữa ngày, thở dài hơi lại : “Có lẽ Quốc Sư thèm thịt nhạn.” Nghĩ đến chim nhạn kia cũng là động vật có linh tính, người tin phật đều sát sinh, tuy rằng bà cũng có bỏ hẳn đồ ăn mặn hoàn toàn, nhưng lúc này nghe như vậy, vẫn khỏi than ngắn thở dài phen, đến nữa ngày toàn câu a di đà phật.

      Minh Thần Hạo nghe Tô công công lại, cũng sửng sốt chút, sau lúc lâu cười : “A Thanh đúng là người sành ăn, từ trước đến nay trẫm cũng chưa ăn thịt chim nhạn bao giờ, dặn dò ngự thiện phòng, bữa trưa ngày mai trẫm muốn nếm thử xem thịt chim nhạn kia có mùi vị gì.”

      “Chim nhạn?” Thái hậu Hạ Liên Vân nghe được tỳ nữ bẩm báo lại, cũng bất ngờ chút, nàng theo bên cạnh được mấy năm, nhưng từ xưa tới nay chưa từng nghe thích ăn thịt chim nhạn. Huống chi, lại để cho Thanh Nhất là người luôn hầu hạ bên cạnh bắt đem về, đây phải là lấy dao mổ trâu giết gà hay sao.

      Dựa vào giác quan thứ sáu của nàng ta, khẳng định chuyện này đơn giản.

      “Ngươi tiếp tục hỏi thăm, xem thử cuối cùng bọn họ dùng con nhạn kia làm cái gì?”

      “Có khi nào là vị An Vân sư phụ kia muốn ăn, cho nên…..A!” Tỳ nữ vẫn chưa hết lời bị Hạ Liên Vân tán cho cái té ngã mặt đất.

      Tỳ nữ kia bất chấp đau đớn ở mặt, vội vàng quỳ mặt đất cầu xin tha thứ: “Thái hậu tha mạng, lần sau nô tỳ dám bậy nữa.”

      “Các ngươi đều cút ra ngoài hết cho ai gia.”

      “Dạ, dạ.”

      Chờ cho các cung nữ đều lui ra ngoài hết, Hạ Liên Vân ngẫm nghĩ lại cuộc sống của mình mấy năm nay ở trong cung, khóe miệng lộ ra nụ cười châm chọc, giơ tay khẽ vuốt lên cánh hoa mẫu đơn trong chậu hoa, hai mắt toát lên vẻ điên cuồng: “Ly Thanh, ngươi có thể đối xử với ta lạnh nhạt, nhưng ta tuyệt đối cho phép ngươi đối xử tốt với nữ nhân khác. Tuyệt đối cho phép!” Dứt lời, đóa hoa mẫu đơn từ tay nàng ta cũng rơi xuống.

      Thanh Nhất cầm theo hai con nhạn vào Thanh Trần điện, chỉ thấy toàn bộ viện bên trong điên được chất đầy những hộp to, rương lễ vật được khoát lụa đỏ. lại cúi đầu nhìn đôi nhạn mình cầm tay, lần này cho dù là chưa va chạm xã hội bao giờ cũng biết đây là chuyện gì sắp xảy ra.

      Đây chính là nghi thức. Chuyện này…Đây chính là đại hỉ đó.

      Bước nhanh vào trong điện, nhìn thấy chủ nhân nhà mình đưa lưng về phía mình thử xiêm y, thu lại nét vui mừng gương mặt, bĩu mội thầm : “ năm bốn mùa Chủ nhân chỉ có mười mấy bộ xiêm y, mà toàn bộ đều là kiểu dáng, tất cả đều được may từ gấm Tuyết Vân, mỗi ngày đều mặc như vây, cho dù có thử hay thử cũng có khác gì đâu? phải vẫn là mỹ nam phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong hay sao chứ?

      trở về?” Ly Thanh kéo kéo tay áo, cẩn thận vuốt mặt cuốn sổ . Xoay người nhìn thấy tay của Thanh Nhất có cầm theo hai con chim nhạn.

      Khẽ nhíu mày: “Có phải trống mái?”

      Thanh Nhất phục hồi tinh thần, nhấc tay lên hướng về Ly Thanh vẻ mặt cười lấy lòng: “Tay trái là con mái, tay phải là con trống.”

      “Ừm, vậy đem , đem xuống cho bọn họ chăm sóc, cũng đừng để cho nó chết nữa đêm.”

      “Dạ” Thanh Nhất lớn tiếng trả lời, nhưng vẫn có ý rời .

      Ly Thanh giương mắt nhìn : “Việc gì nữa?”

      Thanh Nhất cười ha hả hai tiếng, lộ ra hai cái răng cửa của , mặt có chút kích động: “Việc này, chủ nhân, có phải ngày mai ngài muốn đến nhà ai nạp sính lễ ?”

      mặt Ly Thanh cũng lộ ra ý cười: “Đúng vậy.”

      “A! , là nhà ai….nhà nào..” được nữa, đột nhiên chim nhạn trong tay vỗ cánh hai cái, cắt ngang lời của .

      Nhìn thấy con nhạn bị dày vò như vậy, mặt Ly Thanh cũng đen lại, phất tay lên đuổi người: “Ngươi mau đem chúng nó ra ngoài.”

      Thanh Nhất cũng có chút bất đắt dĩ, lúc trước vì bắt cho được chúng nó mà tốn ít công phu: “Thuộc hạ đem xuống, đem xuống liền.”

      Rạng sáng ngày thứ hai, Ly Thanh dẫn theo đám người nâng những cái rương to liền xuất phát.

      Sau khi đến nơi, Thanh Nhất nhìn thấy tòa nhà to lớn trước mặt, đúng, là ngôi miếu, miệng mở to vẫn khép lại được.

      người Ly Thanh mặc bộ đồ mới được may từ gấm Tuyết Vân bước xuống xe ngựa, nhìn thấy vẻ mặt của Thanh Nhất như dại ra, trừng mắt nhìn lại liếc cái: “Thanh Nhất, ngươi muốn chết có phải ? Còn đứng ngây ngốc ở đây làm cái gì? Mau nhanh chóng phân phó cho bọn họ đem lễ vật của Bổn cung vào .”

      “Dạ” Thanh Nhất giơ tay khép cằm lại, bắt đầu ra lệnh cho mọi người đem mấy chục rương lễ hỏi vào Đạo Quan Mạt Yên.

      Trước cửa động tĩnh lớn như vậy, bản thân là sư thái Lý Yên đương nhiên cũng có khả năng xem như biết chuyện gì.

      Bà vội vàng dẫn theo mấy vị sư quản ra đại điện, nhìn thấy bên trong đại điện xếp đầy từng rương từng rương lễ vật khoác lụa đỏ, chân mày càng nhíu chặt lại, sắc mặt càng ngày càng khó coi.

      Nhìn những rương này giống như chuẩn bị để đánh giặc, những người này liệu có phải đem sai chỗ, đây chính là am ni .

      Phất tay ra hiệu cho mấy vị ni quản ra ngăn cản, kết quả những người đó cũng có ý dừng lại, tiếp tục hướng về trong điện đem những rương lễ vật vào.

      Lý Yên biết làm sao, đành phải lên phía trước hỏi thăm: “Xin hỏi các vị thí chủ, chủ nhân của các người đâu?”

      Sau khi bà những lời này, ngoài cửa vào dáng người: “Sư thái, chúc mừng.”

      Lý Yên nhìn thấy người vào có khí thế bức người, có thể thấy được bối cảnh bình thường. Bước tới chắp tay làm lễ cái: “A di đà phật, vị thí chủ này đừng đùa, nơi đây chúng tỷ muội suốt ngày tụng kinh niệm phật là chính, làm gì có gì mà có việc để chúc mừng? Hay là thí chủ đến đây làm lễ tạ thần? Nhưng mà những đồ vật này quá quý trọng, thứ lỗi bản quan dám nhận, kính xin thí chủ hãy đem về.”

      Ly Thanh cũng muốn cùng với bà ta chuyện phật pháp, trực tiếp thẳng vào vấn đề: “Vừa rồi là Bổn cung chưa ràng, làm cho sư thái hiểu lầm. Bổn cung muốn xin thỉnh giáo sư thái chuyện.”

      “Thí chủ cứ .”

      “Nơi này có sáu mươi sáu rương sính lễ, xin hỏi sư thái, ở kinh thành này nếu lấy số lượng này tới làm sính lễ là lễ trọng hay là lễ khinh?” Bàn tay to của Ly Thanh vung lên, chỉ về bên trong điện được để đầy những rương sính lễ được khoát lụa đỏ che lại hỏi dò. bên bảo thuộc hạ đem những dải lụa đỏ nhấc lên.

      Nhất thời, bên trong điện vàng ngọc sáng rực cả đại sảnh, dưới ánh mặt trời chiếu vào rạng rỡ sáng ngời.
      AELITA, nhimxu, Mẹ Mìn15 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :