1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Xuyên không] Việt Cơ - Lâm Gia Thành (update c150)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 127: Lần thứ ba gặp Kiếm Cữu
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_

      Cứ thế qua mấy ngày sau, rốt cuộc cũng đến ngày Tần thái tử Diễn tự thân chém đầu thích khách nước Tần.

      Ngày đó Vệ Lạc hề ra mặt, nàng đại diện cho công tử Kính Lăng, tránh xuất trong trường hợp này mới càng thỏa đáng. Hơn nữa Vệ Lạc phát mình có phần mềm lòng, nàng mà đối diện với bộ dạng Tần thái tử Diễn bất đắc dĩ, rồi lại nghiến răng nghiến lợi tráng sĩ chặt tay mấy dễ chịu.

      Haiz, chủ yếu là Tần thái tử Diễn hoàn toàn vẻ tín nhiệm nàng, khiến nàng có hơi chột dạ.

      Sau khi thích khách bị giết, rất nhanh công tử Kính Lăng chấp nhận lời cầu kiến của Tần thái tử Diễn. Chuyện thái tử Diễn về nước cũng chính thức xuất bảng lộ trình.

      là nửa đêm.

      Vệ Lạc vừa luyện xong kiếm trốn giường. Vì cố kỵ Tang nữ, lúc luyện kiếm nàng thể nhiều lần khắc chế, đêm nay Tang nữ lại ở đây, Vệ Lạc rất là thả lỏng, liền luyện lâu hơn chút.

      Mệt lả nằm giường, Vệ Lạc sải rộng tay chân, cố gắng ngủ lát, dần dần thấm mệt. Nàng nhắm mắt lại, lật người cái, chỉ chốc lát thần trí bắt đầu mơ mơ màng màng, cơn buồn ngủ tập kích.

      Trăng sáng người yên, khắp nơi tiếng, vừa đúng dịp ngon giấc.

      Đột nhiên, Vệ Lạc giật mình tỉnh lại!

      Bấy giờ mặt nàng quay vào trong giường, hai mắt mở ra chỉ xem thấy mảng tường. Nàng trợn to mắt hạnh, bất động nằm co giường, nín thở, lỗ tai dựng thẳng đứng.

      Giữa lúc nàng ngưng thần lắng nghe, bốn phía rất yên tĩnh, căn bản có bất cứ thanh khác thường nào.

      Vệ Lạc nhíu nhíu mày, lúc này nàng chẳng còn buồn ngủ nữa. Trong chăn, nàng lặng lẽ giật giật tay chân, đầu đặt gối ngọc chậm rãi, chậm rãi quay về chính diện.

      Mỗi động tác của nàng đều rất cẩn thận, rất cảnh giác, tựa hồ sợ phát ra bất kỳ thanh nào.

      Rốt cuộc nàng cực kỳ từ tốn cẩn thận nghiêng đầu, mặt hướng ra phía cửa phòng.

      Bỗng chợt, tiếng cười phì vang lên, giọng nam nhàng dễ nghe truyền đến, “Nín thở, cơ bắp co rút nhanh! Nếu ta muốn đả thương ngươi, có cẩn thận cũng vô ích! Ta đả thương ngươi, hà tất phải cẩn thận?”

      Trong giọng mang chút trêu đùa thích thú.

      Vệ Lạc chống phắt hai tay, nửa ngồi dậy.

      Dưới ánh trăng trong suốt chiếu qua song cửa, Vệ Lạc trừng mắt với đại cao thủ tuấn đĩnh lại có lúm đồng tiền này, có chút thẹn quá hóa giận quát: “Quân đường đường là tông sư, sao đăng đường nhập thất lại mời tự vào?”

      Bật thốt câu ấy rồi, ngữ khí của Vệ Lạc hơi hòa hoãn, tức giận cũng giảm bớt, bấy giờ nàng rốt cuộc mới nhớ lại người trước mắt mình thể đối phó, hơn nữa, mình còn có nhược điểm bị nắm trong tay. Bởi vậy, Vệ Lạc cố ép bản thân ra chiều ôn hòa hơn chút, hừ tiếng, “Thiên hạ đồn đãi, Kiếm Cửu ba tháng chuyện với người, lời ấy đúng là thể tin.”

      Kiếm Cữu lại nghiêm chỉnh ung dung ngồi quỳ chân tháp trong phòng, tay cầm chén rượu, vừa chậm rãi rót rượu cho mình vừa mỉm cười đáp: “Bộ mặt Kiếm Cữu có rất nhiều, thế nhân há mà biết ?”

      tới đây, giơ chén xanh tứ phương đầy ắp về phía Vệ Lạc, cười hỏi: “Khát ?”

      Vệ Lạc đưa tay túm lấy thâm y đầu giường, vừa mặc vào vừa hừ khẽ tiếng.

      Kiếm Cữu thấy dáng vẻ nàng như thế, bật cười ha hả.

      cầm chén rượu lên, ngửa đầu uống mấy hớp xong, thả xuống, nhìn Vệ Lạc tủm tỉm: “Tứ công chúa đặc biệt cảnh giác, nơi ta đến, kiếm sư bình thường đều khó phát .”

      Vệ Lạc nghe vậy, nhíu mày hỏi: “ vậy, nếu quân lấy đầu người, chẳng phải như trở bàn tay?”

      “Ha ha,” Kiếm Cữu sang sảng cười: “Đúng vậy!”

      Lúc này Vệ Lạc khoác xong thâm y, nàng tùy tiện giẫm lên giầy, kéo lê đến ngồi đối diện Kiếm Cữu. Quan sát dung mạo lộ dưới ánh trăng của chàng trai này, Vệ Lạc than , trực tiếp : “Quân lần trước chưa hết lời, Lạc mỗi khi nghĩ lại, trằn trọc trở mình khó yên giấc. Hôm nay quân đến, vậy hãy thẳng hết.”

      Kiếm Cữu nghe đến đó, giương mắt yên lặng đánh giá nàng.

      Xem xét hồi, nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng, bên mép cũng hai lúm đồng tiền , “Người cứu ngươi, chính là sư huynh của ta.”

      Vệ Lạc nhìn chớp mắt, chờ tiếp tục.

      Kiếm Cữu bắt gặp cặp mắt mặc ngọc lấp lánh dưới ánh trăng của nàng khỏi mỉm cười, chỉ thấy thân thể hơi nghiêng về phía trước, kề sát mặt Vệ Lạc, nhìn chằm chằm nàng cười : “Cữu chưa bao giờ biết, thiên hạ có phụ nhân như công chúa đây! Giảo hoạt dường ấy, thông tuệ dường ấy! thân mình, chốn tựa nương, lại có thể che giấu tai mắt thiên hạ, che giấu tai mắt người như công tử Kính Lăng.”

      tới đây, nhịn được lại cười ha ha, trong mắt ánh lên hứng thú, “Nếu cho thêm ít thời gian nữa, phụ nhân như ngươi há chẳng phải là như trượng phu, đứng hàng công khanh, danh đạt chư hầu?”

      Vệ Lạc nghiêm mặt, nhàn nhạt rằng: “Đêm hôm quân lén lút tới đây, là muốn tâng bốc Vệ Lạc?”

      Câu này của Vệ Lạc có thể là lời mặn lời nhạt, nhưng giọng nàng vừa buông, Kiếm Cữu hiển nhiên càng thêm hài lòng.

      lại cười rộ, nhìn xoáy nàng: “Vô tình đến Tấn, chợt nghe được chuyện của ngươi, nhớ tới việc sư huynh nhờ vả, liền muốn đến gặp ngươi. Cữu bình sinh chưa từng gặp phụ nhân như thế, trong sửng sốt đại sinh hứng thú cũng phải thôi!”

      , nhận nhờ vả của đại hán râu rậm nọ mà đến.

      Hóa ra là vậy, ra ta có ác ý.

      Vệ Lạc thở phào hơi.

      Nàng nhìn Kiếm Cữu, nghiêm túc hỏi: “Lệnh sư huynh nhờ vả chuyện gì?”

      gì khác,” Kiếm Cữu hững hờ đáp, “Chỉ là muốn hỏi ngươi câu.” mới đến đây chợt im bặt, hơi nghiêng mặt.

      tiếng, Kiếm Cữu thình lình đứng dậy, chỉ nghe cười khẽ: “Ruồi nhặng đến rồi.”

      Tiếng cười vẫn còn mà người đâu mất.

      Vệ Lạc thấy lại đột nhiên biến mất khỏi xem xét rèm cửa vẫn còn hơi lay, thầm nghĩ: Người này thân thủ đáng sợ.

      Nàng mới nghĩ thế, bên ngoài liền vang lên tiếng ‘bịch’ cực .

      Vệ Lạc còn ngơ ngác Kiếm Cữu vén màn vào, gương mặt tuấn tú của ngậm cười, chỉ là trường kiếm trong tay lại ròng ròng máu tươi.

      Vệ Lạc trông trường kiếm đẫm máu kia, bỗng giật mình bừng tỉnh, vội la lên: “Giết người nào?”

      Kiếm Cữu cười: “ thị tỳ mà thôi. Thân thủ phụ nhân này tồi, chẳng lẽ ngươi khiến công tử Kính Lăng sinh nghi?”

      Vệ Lạc vụt đứng lên.

      Nàng trợn to hai mắt, thẳng tắp trừng Kiếm Cữu: ta, ta giết Tang nữ?

      Vệ Lạc mặt trắng bệch, lắp ba lắp bắp: “Ngươi, ngươi giết nữ tỳ bên cạnh ta?”

      “Đúng vậy.” Kiếm Cữu chẳng chút để ý cười cười, tiện tay tra trường kiếm đầm máu lau cũng thèm lau vào vỏ.

      nhanh chân đến tháp kỷ đối diện Vệ Lạc, tự rót cho mình chén uống hơi cạn sạch, vừa ngẩng đầu lên, bắt gặp Vệ Lạc vẫn còn lom lom nhìn mình, cả người ngây như phỗng, khỏi lại cười ha ha, hồn nhiên như có chuyện gì cả: “Mấy ngày nay mỗi lần tới gặp ngươi phụ nhân này liền bám dính rời. Ung nhọt tận xương như vậy, quả thực đáng giết, hà cớ phải nhịn?”

      Vệ Lạc khóc dở mếu dở, nhúc nhích nhìn , cay đắng thầm nghĩ: Tôi nào dám nhịn! Tôi, tôi dám động vào ta sao?

      Giây lát, nàng lại nghĩ: Vậy phải làm sao bây giờ? Làm sao giải thích với công tử Kính Lăng đây?

      Nàng càng nghĩ tâm càng loạn như ma, trăm mối tơ vò, vô kế khả thi. ‘Phịch’ tiếng, Vệ Lạc vô lực ngồi co quắp giường, tự lẩm bẩm: “Lần này phải làm sao đây?”

      Kiếm Cữu thấy nàng kinh hoảng như thế, hờ hững lắc lắc chén rượu trong tay, thoải mái : “Cần gì phải sợ? Vương tôn công tử sao? Thiên hạ này, du hiệp như chúng ta tự nhiên muốn đến đến, muốn giết giết thôi!”

      Sau khi nhả ra câu chối bỏ trách nhiệm này, giương mắt đánh giá Vệ Lạc, nhe răng cười, lúm đồng tiền khi khi , “Ta vâng lệnh sư huynh đến đây hỏi ngươi câu: Ngươi là công chúa nước Việt, ba năm trước huynh ấy lẽ ra nên đưa ngươi về nước. Song vì thân vướng trăm ngàn nhân mạng, thể để mặc ngươi độc mạo hiểm. Tìm ngươi ba năm, hôm nay mới gặp, dám hỏi ngươi có muốn về nước chăng? Nếu muốn, ta có thể hộ tống dọc đường.”

      đến đây, thấy Vệ Lạc kinh ngạc, khỏi hấp háy mắt với Vệ Lạc, cười híp mí: “Phụ nhân ngươi khá hợp ý ta, nếu muốn về Việt, dẫu đến Côn Luân xa xôi, ta cũng nguyện bầu bạn đường.” Côn Luân là chốn thần tiên trong truyền thuyết, lời này của mang ý chòng ghẹo.
      bachnhatybornthisway011091 thích bài này.

    2. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 128: Diện mạo ? Kính Lăng lại sinh nghi
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_

      Kiếm Cữu vừa xong, hai mắt Vệ Lạc vụt sáng bừng.

      Khắc này, nàng chợt nghĩ: Đúng vậy, sao mình phải ở đây mà nôn nóng cầu danh lợi, sống đời được chăng hay chớ? Kiếm Cữu công phu cao như vậy, đồng ý che chở mình, mình có thể rời khỏi nơi này mà.

      Mình cũng quay về nước Việt, mà hãy như hiệp khách phiêu bạt tứ hải. Mình, mình có tiền nha!

      Kiếm Cữu tủm tỉm nhìn khuôn mặt của Vệ Lạc càng ngày càng sáng ngời. Biểu cảm của như định liệu trước(1), tựa hồ sớm đoán được Vệ Lạc mừng rỡ như thế.


      (1)nguyên văn là hung hữu thành trúc(胸有成竹), có hoạ sĩ đời Tống trước khi đặt bút vẽ cây trúc, phác thảo sẵn trong đầu.

      thực tế, Vệ Lạc vui vẻ cũng chẳng cách nào, nàng lưu luyến công tử Kính Lăng, tiếc rẻ phần vương vấn nơi đáy lòng kia, nhưng Tang nữ chết rồi, mà chuyện giữa nàng và công tử Kính Lăng căn bản cũng có khả năng. Nàng nay chỉ có thể vui vẻ đồng ý kiến nghị của Kiếm Cữu.

      Vệ Lạc hạ quyết tâm, tức môi giương lên, mở miệng định .

      Môi nàng vừa động, liền thấy Kiếm Cữu vẫn nghiêm chỉnh ung dung, tươi cười dễ mến bỗng sầm mặt lại, đứng phắt dậy, quát lạnh: “Nhục nhã? Đúng là ung nhọt tận xương!”

      Lời vừa buông, người thấy.

      Người lại biến mất rồi!

      Vệ Lạc nhìn tháp kỷ trống trước mắt, nụ cười vừa nở mặt nàng, còn tựa đóa hoa tức đông cứng.

      Mà lúc này, tràng tiếng bước chân mơ hồ, cùng với tiếng tay áo xé gió truyền đến.

      Nháy mắt, dịch quán lớn này liền bị cao nhân bao vây.

      Vệ Lạc chậm rãi ngẩng đầu, trông ra ánh trăng sáng phía ngoài. Những kẻ bao vây nơi đây hiển nhiên đều là đại cao thủ, tận tới khi bọn họ xuất mái nhà phía đỉnh đầu, nàng mới phát giác.

      Xem ra tối nay dễ dàng.

      Quả nhiên, thanh trầm thấp phía ngoài năm mươi bước vang lên, “Đây là xác Tang nữ!”

      Lời vừa dứt, giọng khàn khàn lớn tuổi từ cửa truyền đến, “Vệ Lạc tỉnh chưa?”

      Giọng người này phảng phất như lão nhân nến tàn trước gió. Song Vệ Lạc cần tự thấy người liền biết, người này nhất định cũng là cao thủ cấp độ tông sư.

      Cao thủ như thế, cho dù trong phòng nàng vẫn chưa thắp đèn, họ cũng có thể từ trong hô hấp nghe ra mình chưa ngủ.

      Vệ Lạc thở dài tiếng trầm. Nàng khép thâm y, bó lại tóc lần nữa, xỏ giầy, chầm chậm ra ngoài.

      “Kẹt kẹt” tiếng đẩy cửa phòng ra, Vệ Lạc liền đối diện năm, sáu hắc y nhân trong sân.

      Trong những hắc y nhân này, chỉ có lão giả tóc trắng đứng chính giữa là thân áo gai tùy ý.

      Dưới ánh trăng, Vệ Lạc đối diện với cặp mắt đục ngầu vô thần. Lão nhân mặt đầy những nếp nhăn ngang dọc, dường như có thể kẹp chết ruồi.

      Nàng lấy tốc độ nhanh nhất treo lên vẻ mặt bất an và kinh hoàng, nhanh chân tiến về phía mấy người này, hai tay chắp lại, định .

      Nhưng miệng nàng vừa mở, lão nhân kia phất tay quát: “Mang Vệ Lạc, khiêng theo thi thể diện kiến công tử.”

      “Dạ.”

      Trong tiếng vâng dạ chỉnh tề, hai kiếm khách hắc y đến phía sau Vệ Lạc, mắt trừng trừng xem nàng.

      Vệ Lạc đương nhiên để bọn họ cưỡng chế áp giải, nàng cười khổ tiếng, ngậm miệng lại, theo sau lão nhân ra ngoài.

      Những người này hiển nhiên là bí mật mà tới, ngồi xe cũng cưỡi ngựa.

      Dưới ánh trăng sáng ngời, đường phố vắng lặng của Tân Điền, Vệ Lạc lời bước giữa chúng nhân. tại qua canh ba, khắp nơi yên tĩnh, chỉ còn tiếng bước chân của bọn họ vang lên dứt phố xá vắng tanh.

      Khoảng cách từ phủ công tử Kính Lăng đến dịch quán cũng gần, phải tới hai ba mươi dặm đường.

      Có điều những người này đều có cước lực xuất chúng, Vệ Lạc cũng làm bộ nhu nhược, hai năm rưỡi trước nàng có thể dùng kiếm gỗ ngăn chặn công kích của kiếm sư, muốn giả vờ cũng giả vờ được.

      Bởi vậy, mấy chục dặm đường này, đoàn người chưa tới nửa canh giờ.

      Đại môn nhị môn tam môn tứ môn phủ công tử Kính Lăng đều đóng, đoàn người qua cửa ngách mà Vệ Lạc trước giờ chưa từng qua.

      Phủ đệ công tử to như thế lúc này cây cối u, yên tĩnh bất thường. Vệ Lạc đến nỗi chân như nhũn ra.

      lâu sau đó, bọn họ tới ngoài chính viện.

      Vệ Lạc nhìn chính viện im ắng như tờ, thầm nghĩ: Muộn như vậy, nhất định là ngủ nhỉ?

      Trong khi Vệ Lạc miên man suy nghĩ, bọn họ ngang qua tẩm phòng của công tử Kính Lăng, hướng tới thư phòng.

      Vừa đến ngoài cửa thư phòng, hai chân Vệ Lạc quả đúng là mềm oặt. Trong thư phòng đèn đuốc sáng rực, cả trong lẫn ngoài đều đông nghẹt bóng người, tên khốn kia muộn vậy còn chưa ngủ nữa. Chẳng lẽ, đợi người nào sao?

      Trời ạ, phải người mà Kiếm Cữu gọi là ung nhọt tận xương, thực tế chính là người công tử Kính Lăng phái ra đấy chứ?

      Nghĩ tới đây, ngay cả chút sức lực cuối cùng Vệ Lạc cũng còn.

      Chúng kiếm khách áp giải Vệ Lạc đến ngoài thư phòng. Xuyên qua mành châu, Vệ Lạc có thể thấy công tử Kính Lăng khép hờ hai mắt, lười nhác dựa vào tháp. Nét mặt tuấn tú vô trù, dưới ánh đèn lồng nhàn nhạt sắc hồng, ra mấy phần chán chường.

      Vệ Lạc nhìn , chần chờ, bước chân cũng dừng lại. Bấy giờ, phía sau nàng nhanh chân ra kiếm khách hắc y. Kiếm khách hắc y này bước đến trước mặt công tử Kính Lăng, hai tay chắp lại, cao giọng thưa: “Hồi bẩm công tử, thân pháp của Kiếm Cữu quỷ quái, chúng tôi đuổi kịp. Song ta thực từ trong phòng Vệ Lạc ra, Tang nữ cũng bị giết chết.”

      Công tử Kính Lăng từ từ mở hai mắt.

      Trong tích tắc cặp mắt thẫm như màn đêm của lẳng lặng đối diện Vệ Lạc, Vệ Lạc run bắn người, vội vã cúi đầu tiến vào, tới trước người cách năm bước quỳ sấp xuống, dập đầu.

      thanh nhàn nhạt của công tử Kính Lăng từ đỉnh đầu nàng vang lên, “Đều lui ra .”

      “Dạ.”

      Chúng nhân trật tự đáp lời, đồng loạt thối lui. Chỉ chốc lát, toàn bộ thư phòng chỉ còn lại hai người Vệ Lạc và công tử Kính Lăng.

      Vệ Lạc cúi đầu, bất động quỳ đất, tâm tư thăng trầm, suy nghĩ kế sách thoát thân.

      Lúc này, thanh nhàn nhạt của công tử Kính Lăng lại vang lên, “Vệ Lạc!”

      “Vâng.”

      Vệ Lạc vội run giọng đáp.

      Tiếng áo bào của công tử Kính Lăng chậm rãi chuyển động truyền vào trong tai, chỉ chốc lát, lại thở dài tiếng.

      tiếng thở dài này hết sức kỳ quái, tựa hồ có bất đắc dĩ, phảng phất chút bất lực, cũng thấp thoáng phẫn nộ thương tâm, còn mang thứ tâm tình phức tạp khôn tả nào đó.

      Sau tiếng thở dài lại là màn yên tĩnh. Mãi đến khi Vệ Lạc quỳ rạp dưới đất bất an nhúc nhích hồi, công tử Kính Lăng mới nặng nề : “Kiếm Cữu, tòng sư Vô Danh Mặc , thạo về kiếm, giỏi dịch dung.”

      “Chư gia thiên hạ, giỏi dịch dung có bảy mạch, song, mạch của Kiếm Cữu là quỷ thần khó lường nhất. Vệ Lạc, ngươi lại nằm cùng mạch với ta ư?”

      Vệ Lạc nghe tới đó, trong lòng cả kinh, nàng há miệng toan biện bạch, giọng nặng nề của công tử Kính Lăng lần thứ hai vang lên, “Ngươi biết ta nghi ngờ ngươi, đầu tiên là tự thừa nhận dịch dung, tiếp lại chủ động để lộ dung mạo. Sau đó mấy phen ở chung, ngươi đều mặt mang đắc ý, ngấm ngầm thích thú, dáng vẻ thực khả nghi. Ta vẫn hoài nghi, ngươi còn chỗ lừa gạt ta. Nhưng cho tới hôm nay mới biết, với công lực của Dược công, vẫn đủ dò ra khuôn mặt của ngươi!”

      đến đây, chậm rãi nghiêng người, áp sát Vệ Lạc, ngữ khí thâm trầm lạnh lẽo, như hàn băng đá tảng rơi thẳng xuống, “Vệ Lạc, diện mạo của ngươi, là thế nào đây?”
      bachnhaty thích bài này.

    3. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 129: Lộ ra toàn bộ diện mạo
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_

      Vệ Lạc nghe đến đó, tâm như điện chuyển cố nghĩ lời giải thích, nàng vội vã ngẩng đầu, hai mắt chớp chớp đáng thương khôn tả nhìn , môi mấp máy định mở miệng.

      Công tử Kính Lăng đoái hoài đến nàng, ngẩng đầu, trầm giọng: “Người đâu!”

      Tiếng quát vừa ra, kiếm khách vù xuất ngoài thư phòng.

      Công tử Kính Lăng chậm rãi : “Truyền Dược công, Khí lão, mời họ mang toàn bộ thuốc nước có thể lau dịch dung đến đây, tiếp kiến ta trong thư phòng.”

      “Dạ.”

      Trong tiếng thưa sang sảng, kiếm khách nhanh chân rời khỏi.

      Vệ Lạc mím môi, chậm rãi cúi thấp đầu.

      quá , công tử Kính Lăng hề định nghe bất kỳ lời giải thích, bất kỳ lý do gì cả, muốn trực tiếp tẩy những lớp dịch dung của nàng.

      Vệ Lạc thầm nghĩ: Cũng chẳng biết Dược công, Khí lão nọ nghiên cứu về thuật dịch dung sâu rộng bao nhiêu? Nếu quả họ có thể tẩy vật dịch dung mặt mình, vậy diện mạo của mình lộ khoảng bảy tám phần.

      tại nàng chỉ dám chắc mấy phần với cách làm lợi sưng để biến đổi khuôn mặt mà thôi.

      Tâm tư nàng chuyển vòng, tim bình bịch nhảy loạn, mặt song song sàn nhà, hai mắt đảo quanh.

      Nhưng suy nghĩ lại, vẫn có kế sách nào thoát thân.

      Nay chỉ trông vào thuốc tẩy dịch dung kia có tác dụng.

      lúc Vệ Lạc mọi cách suy nghĩ, bàn tay lớn đưa ra.

      Bàn tay chuẩn xác nâng cằm nàng lên, bắt nàng phải ngẩng đầu.

      Vệ Lạc ngoan ngoãn thuận theo, cùng công tử Kính Lăng bốn mắt giao nhau.

      Công tử Kính Lăng lẳng lặng nhìn nàng, ngón tay chậm rãi lướt gò má nàng, xoa.

      Nửa ngày, mới trầm giọng hỏi: “Kiếm Cữu dưới mắt ai, Vệ Lạc, vì sao ta lại hai phen tìm ngươi?”

      Mắt hạnh Vệ Lạc chớp hai lần.

      Công tử Kính Lăng chẳng chờ nàng đáp lời, thở dài, “Phụ nhân này, sao ngươi lại lắm bí mật vậy chứ?” tới đây, buông tay, đứng dậy.

      Bào phục màu đen lay động trước mắt Vệ Lạc, công tử Kính Lăng thong thả vài bước: “Tâm tư mọi nẻo, khó lòng phòng bị. Vệ Lạc, ngươi bảo ta làm sao tin ngươi, làm sao dùng tài năng của ngươi?”

      hiển nhiên cũng định nghe câu trả lời của Vệ Lạc, dứt lời liền xoay người , hai mắt nặng nề nhìn chằm chằm Vệ Lạc, lại thở dài, “Ta bình sinh thấy qua nhiều người rồi, nhưng chưa từng có kẻ nào như ngươi, lươn lẹo khó nắm, chỗ khống chế.”

      Vệ Lạc nghe đến đây, cúi gằm mặt.

      Nàng nghe ra trong ngữ khí công tử Kính Lăng có sốt ruột, sốt ruột vì vô phương chế ngự nàng, thâu nàng vào trong tay. Con ngươi của nàng đảo vòng, lẩm bẩm: “Lòng người vốn khó lường, nào ai khống chế cho hết? Song dụng tài vẫn được mà.”

      Công tử Kính Lăng liếc mắt qua, tự động lờ lời của nàng.

      Vệ Lạc cũng chỉ là vô lực giải thích mà thôi, nàng biết thèm để ý, làm người bề , thích nhất chính là thể khống chế người và việc. Có lẽ rất nhiều quân hầu công tử an tâm chỉ dùng kỳ tài, có điều công tử Kính Lăng lại giống họ, có dục vọng khống chế cực kỳ mãnh liệt. chưa bao giờ cho phép bất cứ chuyện gì thoát khỏi tầm kiểm soát của mình.

      Huống hồ, bản thân mình còn là phụ nhân.

      Giữa màn trầm mặc, bên ngoài dậy tiếng bước chân.

      loạt tiếng bước chân lộn xộn truyền đến, chỉ chốc lát, hai thanh già nua cùng lúc vang lên, “Gặp qua công tử.”

      Công tử Kính Lăng quay người lại, mặt mang cười nhạt: “Hai lão mời vào.”

      Hai lão nhân nhanh chân tiến vào, sau lưng họ còn theo mấy thị tỳ, tay mỗi người bưng các loại hộp gỗ rương hòm giỏ trúc.

      Những người này vừa vào thư phòng, liền bày những thứ ấy đất.

      Vệ Lạc bất động quỳ tại chỗ, chờ hai lão nhân bắt đầu phối dược.

      Công tử Kính Lăng chậm rãi bước tới tháp ngồi xuống, hai mắt khép hờ, cũng chờ.

      tình đến mức này, Vệ Lạc nghĩ ra cách nữa.

      Xem ra, tất cả chỉ nghe theo mệnh trời mà thôi.

      Trong thanh huyên náo, sau nửa canh giờ, Khí lão cất lời: “Được rồi.” Tiếp sau đó, Dược công cũng lên tiếng: “ xong.”

      Công tử Kính Lăng mở mắt ra, nhàn nhạt : “Tốt, mời hai lão tẩy dung cho Vệ Lạc.”

      “Dạ.”

      Trong tiếng thưa đáp, hai mắt Dược công thẳng tắp rọi về phía Vệ Lạc, vẻ mặt có nghi hoặc, cũng mang tia xấu hổ. xấu hổ và nghi hoặc này, lão vừa vào thư phòng lộ ra.

      Người đương thời rất ít kẻ vô tri tự cho là mình siêu phàm, rằng mình hiểu mọi điều huyền bí. Đặc biệt đến trình độ phương thuốc này, Dược công càng cảm thấy mình chưa đạt tới. Người này lần trước lão phán đoán hề dịch dung, giờ đây lại bị cầu tẩy dung lần nữa, lão cũng thốt lấy nửa câu bực tức hay tranh luận.

      Sau khi quan sát hai mắt Vệ Lạc, Dược công : “Công tử, ở đây có năm loại thuật tẩy dung.”

      Công tử Kính Lăng hững hờ gật đầu: “Tốt.”

      Đây chính là ra lệnh bắt đầu.

      Dược công chỉ tay vào chậu thuốc nước, phân phó hai thị tỳ: “Trước khởi đầu từ cái này.”

      “Vâng.”

      Hai thị tỳ bưng thuốc nước chậm rãi về phía Vệ Lạc.

      Vệ Lạc vẫn bất động quỳ đất như cũ.

      Hai tỳ nữ đặt thuốc nước trước mặt Vệ Lạc, lấy tay vốc nước, bắt đầu xoa lên mặt Vệ Lạc.

      Vệ Lạc nhắm hai mắt, nhúc nhích.

      lát sau, giọng Dược công vang lên, “Dùng nước sạch rửa qua rồi lau thuốc này lên.”

      “Vâng.”

      Trong tiếng nước ào ào, mặt Vệ Lạc chợt mát lạnh. Tiếp theo, loại thuốc nước có chút ấm áp được bôi lên mặt nàng.

      Lại lát sau, giọng Dược công lần nữa truyền đến, “Lấy nước rửa sạch, dùng thứ ấy.”

      “Vâng.”

      Cũng dùng đến loại thuốc nước thứ ba.

      Đến loại thuốc nước thứ tư công tử Kính Lăng mở mắt, nhìn chòng chọc Vệ Lạc.

      Chỉ chốc lát, năm loại thuốc nước dùng hết.

      Vệ Lạc mở mắt, trông về phía chúng nhân yên lặng, rồi quay sang công tử Kính Lăng hơi thất vọng.

      Dịch dung của mình bị tẩy !

      Vệ Lạc cố gắng kiềm nén vui mừng, nàng chỉ lo biểu cảm của mình để lộ manh mối, vội vã cúi đầu.

      Lúc này, giọng trầm mà chậm của công tử Kính Lăng vang lên, “Chỉ có năm cách?”

      Hai lão liếc lẫn nhau.

      Khí lão tiến lên, hai tay lão chắp lại, thưa rằng: “Bẩm công tử, vẫn còn vật có thể xóa .”

      .”

      “Vật đó lão mang đến. Song, dùng vật ấy khiến da đau như kim chích, e để lại thương tích.”

      cách khác, vật tẩy dung này gây tổn thương đến làn da của Vệ Lạc.

      Công tử Kính Lăng chuyển qua Vệ Lạc, nhìn xoáy nàng, thanh lạnh lẽo: “Dùng!”

      “Dạ.”

      Lại tràng tiếng nước chảy ào ào.

      Chỉ chốc lát, giọng của Khí lão truyền đến, “Dùng thuốc này rửa sạch là được.”

      “Vâng.”

      Lại loạt tiếng động, hai thị tỳ lần nữa tới trước mặt Vệ Lạc. Bọn họ vắt khăn mặt từ trong thuốc nước, chậm rãi, nhàng xoa mặt Vệ Lạc.

      Dịu dàng xoa.

      Đột nhiên, Vệ Lạc phát trong phòng lặng ngắt! Ngay cả tiếng hít thở, cũng tích tắc ngưng bặt!

      Vệ Lạc mím chặt môi, nhắm hai mắt, cay đắng thầm nghĩ: Xem ra cuối cùng cũng tẩy được rồi.

      Khăn rời khỏi mặt nàng, tiếp theo, tiếng nước vang lên, hai thị tỳ tiếp tục dùng nước sạch giúp nàng tẩy rửa.

      Trong yên tĩnh, trong tiếng nước, tiếng than thở của Dược công truyền đến, “Nghe danh thuật dịch dung Vô Danh Mặc độc bộ thiên hạ lâu, hôm nay chứng kiến, mới biết lời ấy chẳng giả! Công tử, lão phu học nghệ tinh, lại giảng sai cho công tử, kính xin trách phạt!”

      Công tử Kính Lăng hề trả lời.

      Thẳng hồi lâu, mới chậm rãi đáp: “Tài nghệ vốn vô bờ, cần để ý.”

      “Công tử khoan hồng.”

      Bấy giờ, giọng công tử Kính Lăng lại chuyển thành lạnh lẽo, “Chuyện hôm nay, nếu có kẻ tiết lộ, phanh thây!”

      Chúng nhân kinh hoảng, bị hàn trong ngữ khí của làm khiếp sợ. Chỉ nghe tiếng quỳ chân “Bịch” “Bịch” vang lên, chúng thị tỳ cùng run giọng: “Vạn lần dám!”

      Trong những tiếng thưa này, có giọng của Dược công và Khí lão. đến được địa vị của họ, những chuyện như lắm mồm nhiều lời ấy, tuyệt làm.

      thanh công tử Kính Lăng lại từ từ truyền đến, “Lui .”

      “Dạ.”

      Sau hồi bận rộn, đám thị tỳ thu gom các vật tẩy dịch dung, lui khỏi thư phòng.
      bachnhatybornthisway011091 thích bài này.

    4. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 130: Hôn
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_

      Yên tĩnh!

      Cực kỳ yên tĩnh!

      Trong thư phòng dường như ngay cả tiếng hít thở cũng còn.

      Còn, chỉ là ánh mắt sáng quắc rọi chòng chọc kia mà thôi!

      Vệ Lạc vẫn hơi cúi đầu, hàng mi rũ xuống, nàng dám đối diện với ánh mắt của công tử Kính Lăng.

      Nửa ngày, giọng công tử Kính Lăng mới từ từ truyền đến, “Còn gì giấu nữa?”

      hỏi, có phải là còn chỗ giấu giếm!

      Vệ Lạc chậm rãi nằm phục xuống, dập đầu, đáp: “Vâng.”

      Vệ Lạc thẳng thắn thừa nhận mình vẫn còn chỗ giấu diếm khiến công tử Kính Lăng ngẩn ra. cười gằn tiếng: “Tẩy !”

      “Dạ.”

      Vệ Lạc chậm rãi đứng lên, bắt gặp nàng đứng dậy, công tử Kính Lăng gầm lớn: “Người đâu!”

      Hai thị tỳ vừa mới lui tới cửa thư phòng nghe lệnh liền xuất . Công tử Kính Lăng nhìn Vệ Lạc, lạnh lùng : “Theo lệnh.”

      Vệ Lạc khẽ ra hai món đồ. Thứ nàng cần đều cực kỳ đơn giản dễ thấy. lâu sau, hai thị tỳ mang đến. Ngay cả khăn mặt nước sạch cũng đều chuẩn bị sẵn sàng.

      Vệ Lạc trốn tránh nữa.

      Nàng làm hết thảy những việc này còn ý nghĩa. Nàng có thể nghĩ đến chính là, diện mạo của mình cũng rất khá, vô cùng tuyệt mỹ, nếu lộ mất phân nửa, chẳng bằng dứt khoát lộ hết cho xong.

      Nay nàng có che cằm và môi cũng ích lợi gì đâu? vậy, chi bằng để lộ toàn bộ. Mỹ sắc như thế, chí ít có thể đảm bảo tuyệt đối động sát tâm.

      Dưới ánh mắt như thiêu đốt của công tử Kính Lăng, Vệ Lạc sai đám thị tỳ giã nhuyễn hai loại thuốc bột cùng nhau, sau đó nàng canh lượng phần, theo tỷ lệ nhất định đổ thuốc bột vào chén gốm đựng nước trong, khuấy đều, ngửa đầu mở miệng.

      Sau khi súc miệng vài lần, Vệ Lạc nhổ toàn bộ nước trong miệng vào chậu.

      Súc miệng bốn năm lần như thế, toàn bộ nứu răng bị sưng phù của nàng liền trở lại bình thường.

      Tiếp đó, Vệ Lạc đến gần chậu gốm đựng nước sạch khác, thả tay ngọc vào trong đó, chuẩn bị tẩy làn da lộ ra ngoài ở bàn tay và cần cổ.

      Tay nàng vừa mới thả vào chậu, liền nghe thấy công tử Kính Lăng u quát: “Lui ra.”

      “Vâng.”

      Đám thị tỳ khom người lui .

      loạt tiếng bước chân vang lên.

      Tiếng bước chân càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.

      Chỉ chốc lát, luồng khí ấm áp áp dựa khít lưng Vệ Lạc, khiến bắp thịt nàng căng cứng.

      Nàng cúi đầu, nhúc nhích, đôi cánh tay rắn chắc quàng qua hông nàng.

      Cả người nàng bị đặt trong lồng ngực ấm áp.

      Công tử Kính Lăng ôm nàng từ sau lưng, đưa tay để lên bàn tay nhắn trong chậu nước, trầm thấp, khàn khàn : “Quả nhiên.”

      Khi hơi thở phun ra, ấm nóng xộc vào vành tai nàng, khiến lớp lông măng li ti vô hình đó rung lên.

      Khàn khàn buông câu ấy rồi, nắm chặt hai vai nàng, xoay người nàng lại.

      Vừa xoay nàng, công tử Kính Lăng vừa trầm giọng than thở: “Mỹ diễm nhường này, đủ làm khuynh thành. Chẳng trách tiểu nhi đủ điều che giấu, trăm kế trốn tránh. Trước đây từng bị quân tử chạm vào chưa?”

      Lúc Vệ Lạc bị xoay lại mặt đối mặt với . Vệ Lạc vẫn cúi đầu, nàng cảm giác hương nam tính nồng say, nóng rực từ người đối phương truyền đến. Hơi thở mãnh liệt bỏng rát áp sát như vậy, khiến Vệ Lạc nếm trải tường tận ngượng ngùng, khẩn trương và hoảng loạn chỗ trốn tránh.

      Ngượng ngùng và hoảng loạn làm nàng dám ngẩng đầu.

      Nàng nghe thấy công tử Kính Lăng hỏi, nhàng lắc đầu, thấp giọng run rẩy: “.”

      “Tốt!”

      Giọng của , rất khàn.

      Nhả ra chữ xong, thanh của công tử Kính Lăng lần thứ hai vang lên, “Tốt! May mà tiểu nhi rất giảo hoạt.”

      Lúc này còn may mà nàng giảo hoạt.

      Sau khi công tử Kính Lăng thốt ra mấy chữ này, ngón tay nâng cằm nàng lên, bắt nàng nhìn mình. Vệ Lạc vừa ngước mặt, liền sa vào đôi mắt nóng bỏng như lửa thiêu của .

      Công tử Kính Lăng bắt gặp ánh mặt xấu hổ mang khiếp, hoảng loạn bất an của Vệ Lạc cười khẽ, khuôn mặt tuấn mỹ lên nét thỏa mãn, khàn khàn : “Để làm tan dục vọng của ta lại dùng cả tướng mạo của trượng phu. Cho đến bây giờ, ngay cả tên họ của tiểu nhi cũng thể tin.”

      Dứt lời, vui vẻ bật cười khùng khục, “Tốt, niệm tình nàng nếu giảo hoạt như vậy, cũng chẳng giữ được tấm thân xử nữ rơi vào tay ta. Tiểu nhi, chuyện dĩ vãng đều bỏ , từ nay về sau, nàng chính là phụ nhân của ta.”

      tới đây, thanh có vài phần thúc bách. Nhìn chằm chằm khuôn mặt minh diễm, trắng đến gần như trong suốt ngay trước mắt, ngắm đôi môi đào diễm lệ căng mọng, công tử Kính Lăng khỏi thở dài, “Quốc sắc dường này, xứng làm phụ nhân của ta!”

      Trong tiếng thở dài, cúi đầu, đôi môi mỏng đặt lên chiếc miệng của nàng.

      Theo cánh môi ấm áp phủ lên, đại não của Vệ Lạc hoàn toàn ngơ ngác. Nàng chỉ cảm thấy hương nam tính tỏa ra nồng đậm của nam nhân này trằn trọc khuôn miệng của nàng, nàng chỉ cảm thấy, nặng nề tách đóa môi đào của nàng ra, chen về phía hàm răng của nàng.

      Vệ Lạc theo bản năng cắn chặt môi.

      Nhưng môi vừa khép, bàn tay to nâng cằm nàng liền siết lại, cảm giác đau nhức tràn tới. Vệ Lạc khỏi há miệng kêu đau.

      Miệng vừa há, vật đột ngột vọt vào. Điên cuồng quyện xoắn đôi môi thơm hương của nàng, liếm hàm răng của nàng, truy đuổi chiếc lưỡi của nàng.

      Hơi thở nam tính ồ ạt kéo tới. Đây là hơi thở thuộc về Kính Lăng, nàng bị bao vây bởi hơi thở người nam nhân này.

      Cũng biết vì sao, ý niệm chỉ thoảng qua ấy lại làm thân thể Vệ Lạc mềm nhũn. Nàng tự chủ được trượt xuống dưới. May mà có cánh tay rắn chắc siết lại, cố định nàng trong ngực.

      nụ hôn vô cùng cuồng nhiệt, đầu lưỡi truy cản lưỡi nàng, khiến nàng đường thối lui. cẩn thận bị bắt được, liền mút mạnh. Hơi thở nam nhân thanh mát, độc nhất vô nhị kia nuốt trọn đầu óc của nàng, tâm thần của nàng, hô hấp của nàng.

      Qua hồi lâu, mới thả nàng ra.

      hơi ngửa về sau, để nàng hít sâu giây lát. Ngắm gương mặt tuyệt mỹ của nàng trong gang tấc, thưởng thức phong tình trong cặp mắt mặc ngọc giảo hoạt thanh lạnh ánh lên vẻ mơ màng e thẹn đầy quyến rũ khó tả, gầm tiếng, lần thứ hai ôm nàng vào lòng, sau đó, môi lại đậu lên mắt nàng, hút lấy hàng mi dài.

      Vệ Lạc cảm giác vật hình trụ cứng ngắc nặng nề chọc vào bụng nàng, nóng hừng hực lại còn mơ hồ nhảy lên. Cảm thấy tín hiệu mãnh liệt kia, tâm nàng hoảng loạn ngượng ngùng thôi. Nàng muốn giãy dụa, nhưng tay chân mềm oặt vô lực. Nàng vừa động, cánh tay vững chắc trói lấy thân thể nàng lại riết lấy, khóa chặt thêm mấy phần.

      Bấy giờ, đầu hơi cúi, nhàng gặm gặm chiếc cằm trơn bóng của Vệ Lạc, phát ra tiếng rên rỉ thỏa mãn, đưa tay cầm tay bé của nàng chuyển xuống dưới hông mình.

      Cảm nhận được động tác của , Vệ Lạc cực ngượng, tay nàng nắm chặt lại, thế nào cũng chịu di chuyển.

      khàn khàn cười , “Đừng xấu hổ, nàng là phụ nhân của ta, ta là trượng phu của nàng, ngày ngày chung tháp, hoan hảo vô hạn. Phải thả lỏng mới đúng.”

      tới đây, nụ hôn của chuyển lên , cánh môi ướt át che vành tai ngọc. thè lưỡi, liếm liếm ốc tai mẫn cảm của nàng. vừa làm vậy, thân thể Vệ Lạc lại mềm nhũn, nàng vô lực ngã vào lòng , bất lực cầu xin: “Đừng, đừng…”

      thanh se yếu ớt, trong bất lực lại chứa rên rỉ, khiến hơi bật cười.

      Ôm chặt Vệ Lạc thêm mấy phần, bụng dưới của Kính Lăng chọc vào bụng nàng, dùng vật hình trụ nóng rực kia ma sát thân thể nàng, thanh khàn khàn: “Tiểu nhi, ta sốt ruột lắm rồi. Tắm chung .”

      Ngữ khí mang theo thương lượng, mặc dù nó là thương lượng đầy tính mệnh lệnh.

      Lời vừa ra khỏi miệng, công tử Kính Lăng liền ngẩn ra, mơ hồ cảm thấy có chút đúng, Kính Lăng khi nào muốn phụ nhân còn phải thận trọng như thế?

      Có điều trong tích tắc, liền bị vẻ mỹ diễm của ánh mắt mê ly, môi đào khẽ nhếch trước mặt hấp dẫn. cúi đầu, lần thứ hai ngậm lấy đôi môi đào xinh xắn căng đầy.

      Trong cơn nồng nhiệt, sốt ruột, công tử Kính Lăng chỉ cho rằng tiểu nhi trước mắt hãy còn là xử nữ, với dung sắc khuynh thành như vậy, nhưng vòng quanh đến giờ nàng vẫn chưa rơi vào tay trượng phu nào. Mình muốn nàng thể quá mức qua loa.

      Do đó, cho dù phía dưới căng đến phát đau, cho dù rất muốn cứ như trước kia thuận tay xé rách y phục phụ nhân, lập tức lên giường hoan hảo. Nhưng biết tại sao, lại khắc chế, mạnh mẽ khắc chế.

      Môi mỏng phủ môi đào, chăm chú hút lấy mật hoa, cảm thụ hương thơm ngọt lành của nàng, còn có tư vị đặc biệt khiến phải ôn nhu hái lấy kia.

      lại cầm tay bé, đè nó lên chỗ hừng hực của mình, Vệ Lạc giãy dụa, đẩy tay ra. cũng miễn cưỡng, buông tay nàng, quát to: “Người đâu!”

      “Dạ.”

      “Chuẩn bị nước nóng.”

      “Vâng.”

      Tiếng bước chân xa dần, công tử Kính Lăng chặn ngang ôm phắt Vệ Lạc dậy, nhanh chân ra ngoài.
      bachnhaty, Nhiên Nhiênbornthisway011091 thích bài này.

    5. _haru_

      _haru_ Well-Known Member

      Bài viết:
      252
      Được thích:
      1,623
      Chương 131: Cảnh sắc Dục điện (1) (H)
      Edit: truthblue82
      Beta: _haru_

      Công tử Kính Lăng ôm Vệ Lạc nhanh chân về phía Dục điện. Hô hấp dồn dập, gương mặt tuấn tú ửng hồng, cả người ràng chìm trong hưng phấn, chờ mong và dục vọng.

      Hai thị tỳ bám gót sau lưng , cun cút theo đuôi. Các nàng tuy cúi đầu, nhưng cũng ngừng liếc qua nhau. theo bên người công tử Kính Lăng nhiều năm, bản thân các nàng biết ngài hề háo sắc, dường như vẫn luôn tùy tiện với nữ sắc, có khi ở trong quân doanh đến cả nửa năm, nếu cũng chẳng đến nay vẫn chưa con nối dõi.

      tại chứng kiến bộ dạng gấp gáp bình sinh hiếm thấy của , hai thị tỳ đều thầm ngạc nhiên.

      Công tử Kính Lăng rất sốt ruột, sau đó gần như là chạy.

      Vệ Lạc bất động rúc trong lòng , vào lúc này, trong đầu nàng lại tỉnh táo ít.

      Nhưng cho dù tỉnh táo, nàng cũng tìm được cách ứng phó trường hợp giờ. Hoặc là , rất lâu về trước, nàng biết khi bị lộ diện mạo , màn như thế xuất .

      Nàng dán vào lồng ngực , nghe nhịp tim đập vô cùng mạnh mẽ kia. Mà hương nam tính người tỏa ra đến độ làm nàng ngạt thở.

      Nàng cắn môi chặt, cố gắng duy trì tia tỉnh táo trong tình huống này, cũng để ứng biến vào thời cơ then chốt.

      Rất nhanh, bọn họ đến cung điện nơi đặt dục trì, công tử Kính Lăng nhanh chân xông vào. Cũng như thường ngày, bốn mỹ nhân khoác sa mỏng quỳ mọp người bên bể nước rắc đầy cánh hoa chờ đợi.

      Vệ Lạc vừa bắt gặp những nữ tử nơi riêng tư kỳ diệu như như này, mặt lập tức đỏ phừng, nàng cắn môi, cúi đầu : “Xin để họ lui ra.”

      Bấy giờ công tử Kính Lăng ôm nàng tới bên dục trì, định đặt nàng xuống bờ hồ, nghe vậy cũng ngoảnh đầu quát: “Toàn bộ lui ra!”

      “Vâng.”

      Kiều ngữ thỏ thẻ vang lên, chúng nữ lần lượt lui hết.

      Công tử Kính Lăng khom người thả Vệ Lạc lên tháp, thả xuống rồi, tay của hề rút lại, mà chuyển đến đầu nàng, kéo thúc phát đó .

      Theo cả suối tóc đen xõa xuống người nàng, ánh mắt công tử Kính Lăng lại sâu thêm vài phần.

      Phụ nhân trước mắt, trắng trong như ngọc, sóng mắt như nước, môi đào hơi hé, phả ra hương lan thơm nồng tràn ngập chạm vào lồng ngực . Giờ đây tóc xanh đan kín gối ngọc, thân thể kiều phô bày, nơi xinh đẹp ấy lại càng rung động lòng người, chẳng thể còn lời nào mà biểu đạt.

      Nhìn nàng, nếm được trong nhịp tim cuồng mãnh gấp gáp của chính mình, còn thêm tia thương tiếc và thỏa mãn huyền diệu.

      cúi đầu, kề sát mặt vào mặt Vệ Lạc, đặt môi mình lên con ngươi mở to đầy sợ sệt, ngượng ngùng và bất lực của nàng.

      Bờ môi mỏng vừa hôn vừa rợp mắt nàng, thấp giọng thào: “Đừng sợ, ta khao khát nàng lâu rồi, nay chiếm được tự nhiên trân trọng, xem nàng như cơ thiếp tầm thường đâu. Tiểu nhi đừng sợ!”

      tới đây, đường môi ướt át kéo xuống, trong tiếng thở hổn hển, hôn từ mắt, chuyển đến mũi ngọc tinh xảo, lại chuyển sang chiếc miệng của nàng, đến cằm, rồi đến xương quai xanh.

      Liên tục nuốt nước miếng, bàn tay đến chỗ đai lưng của Vệ Lạc, dùng sức kéo cái, đai lưng thít chặt.

      muốn dời làn môi mỏng gặm mút xương quai xanh, trông xuống phía đai lưng, lần thứ hai dùng sức kéo.

      Lần kéo này đai lưng vẫn chưa bung ra, trái lại Vệ Lạc lại rên đau tiếng.

      Công tử Kính Lăng hơi nhướng mày, bàn tay to di chuyển, cầm lấy vạt áo nàng, dùng sức giật cái, “Roạt” tiếng xé vải vang lên, trong nháy mắt, bộ bào phục nam tử của Vệ Lạc bị xé thành hai mảnh, lộ ra trung y bên trong.

      Xé xong tựa hồ bị nghiện, tiếp sau đó lại “Roạt” “Roạt” vài tiếng, trong nháy mắt, Vệ Lạc bị lột sạch chỉ còn dư lại tiểu y sát người.

      Tiểu y của Vệ Lạc được nàng sửa lại, tầng lụa trắng dày bó chặt ngực, bên trong còn lót thêm ít gấm, xem có vẻ hơi cứng.

      tại Vệ Lạc ngoại trừ phần ngực được che bởi tầng lụa dày, y phục dưới thân vẫn còn đó. Da thịt tựa mỹ ngọc trắng đến nỗi lóa mặt người kia của nàng, xương quai xanh tinh xảo, chiếc rốn xinh xắn mượt mà kia của nàng, đều xuất trước mặt công tử Kính Lăng.

      Công tử Kính Lăng cúi đầu, hề chớp mắt thưởng thức mỹ cảnh trước mặt. Ánh mắt hừng hực mà thăm thẳm, phảng phất như muốn nuốt chửng nàng. từ xương quai xanh chuyển đến cánh tay, chuyển đến rốn nàng. Nhìn rồi lại nhìn, khỏi thấp giọng thở dài tiếng, “ là quốc sắc!”

      Dần dần, ánh mắt của chuyển đến chiếc gáy và phía trước cánh tay bôi dịch dung của nàng, dưới ánh đèn lờ mờ, màu da những chỗ này lộ sắc đen.

      quan sát lâu, khẽ nhíu mày, cũng biết nghĩ đến điều gì, hô hấp vốn gấp gáp hừng hực cũng hơi chậm lại chút.

      Sau đó cơ thể đổ xuống, cả người như ngọn núi che đỉnh đầu Vệ Lạc. Tiếp theo tay phải duỗi ra, cầm chặt cằm Vệ Lạc, kéo khuôn mặt nàng qua đối diện với mình.

      Vệ Lạc vừa sa vào đôi mắt của , liền bị phẫn nộ chẳng biết tuôn trào từ khi nào làm cho kinh ngạc đến ngẩn người.

      Năm ngón tay của công tử Kính Lăng siết lấy, nâng chiếc cằm xinh xắn lên, đợi đến khi khuôn mặt tuyệt mỹ lộ vẻ đau đớn mới trầm giọng rét lạnh: “Tiểu nhi, nàng trăm phương ngàn kế trì hoãn, dùng tướng mạo trượng phu đối mặt với ta, tất là có tâm tư khác, muốn hiến tấm thân cho ta!”

      biết vì sao, lúc đến câu ‘có tâm tư khác, muốn hiến tấm thân cho ta’ lửa giận lập tức bùng lên ba trượng.

      Lửa giận vừa lên, năm ngón tay cố định cằm nàng lại dùng thêm phần lực. Lần này, Vệ Lạc đau đến nỗi mắt mặc ngọc ngân ngấn những nước.

      Công tử Kính Lăng bắt gặp ánh lệ trong mắt nàng, hiểu sao lòng lại mềm nhũn, lửa giận cũng tan hơn nửa.

      Năm ngón tay hơi nới lỏng, lạnh lùng tiếp: “Song, từ ngày hôm nay, nàng chính là phụ nhân của ta! Ta mặc kệ nàng tên họ là gì, là con nhà nào! Nàng chỉ cần an cư nơi hậu uyển, sinh con dưỡng cái cho ta. Từ nay về sau, thiên hạ chỉ có Nguyệt cơ, vĩnh viễn còn ai tên Vệ Lạc!”

      tuyên cáo lời ấy xong, mắt đưa đến khuôn mặt thanh diễm, tuyệt mỹ khôn tả lệ châu rưng rưng của nàng, ngữ khí bất giác khựng lại. Trong tích tắc, lửa giận vô thanh vô tức tan thành mây khói. Ánh mắt của lại bắt đầu bốc nhiệt.

      cứ thế nhìn chòng chọc Vệ Lạc, nhìn sâu, rồi chậm rãi đứng dậy, đưa tay cởi đai lưng của mình.

      Rặng mi dài của Vệ Lạc chấp chới, nơi cằm nàng vẫn hằn dấu năm ngón tay rất . Vì đau, mắt mặc ngọc ngập tràn oan ức và bất lực, hàm lệ đưa về phía công tử Kính Lăng thoắt cái, sắc đỏ phớt nhanh chóng rải khắp mặt nàng, thấu đến vành tai, gáy ngọc, lan ra toàn thân.

      Cơ hồ nháy mắt, biểu cảm của Vệ Lạc hoàn toàn biến thành ngượng ngùng, ngượng ngùng vô hạn.

      ngượng ngùng này ràng lấy lòng công tử Kính Lăng. đầu tiên là ngẩn ra, sau đó vỡ lẽ. Gương mặt tuấn mỹ lên tia sung sướng, môi mỏng phát ra tràng cười khẽ. Trong tiếng cười, thong thả cởi ngoại bào đen của mình, để lộ trung y bên trong.

      hề chớp mắt quan sát Vệ Lạc, khóe miệng ngậm cười, tay vẫn đặt nơi đai lưng, chậm rãi cởi xuống trung y, bỏ tiết y, để lộ nửa người trần trụi hình tam giác.

      Quả nhiên, thân vừa , khuôn mặt của Vệ Lạc càng thêm đỏ rực, cứ như sắp xuất huyết đến nơi. chỉ như vậy, thân thể trong suốt mà sáng bóng lộng lẫy như bạch ngọc của nàng cũng nhiễm tầng phấn hồng, lại càng tuyệt mỹ khôn tả.

      Thú vị nhất chính là, nàng rành rành sượng cứng, hàng mi dài ngừng chấp chới, đôi mắt mặc ngọc vẫn luôn cụp xuống trốn tránh, ấy thế mà vẫn kiên quyết ngước lên, lấy hết dũng khí mà xem thân thể loã lồ của mình.

      Biểu cảm ngượng ra mặt, là hoảng loạn sợ hãi, nhưng lại cố gắng trấn định quả thực thú vị cực kỳ.

      Công tử Kính Lăng bắt gặp dáng vẻ nàng như vậy, cổ họng phát ra tràng cười trầm. Trong tiếng cười, động tác của dần chậm lại, hai mắt lại hề chớp dõi theo mỗi cảm xúc gương mặt nàng.

      Đến khi món y phục màu đen cuối cùng được ném ra, còn mặc gì! Công tử Kính Lăng có thân hình hoàn mỹ. Nhiều năm luyện võ và sinh hoạt quân doanh khiến mỗi đường nét thân thể tràn ngập sức mạnh hòa mỹ.

      Đây là thân thể trời xanh dùng đao tỉ mỉ khắc ra, vai rất rộng, eo chân dài. Da màu rám nắng, tỏa ra khỏe khoắn và cường tráng.

      Khắc này, dung mạo tuấn tú như được bàn tay quỷ thần tạo nên, thấp thoáng dưới suối tóc đen buông xòa vai, quả thực sáng rực đến chói mắt. Tóc đen ẩm ướt, từng giọt từng giọt nước xuôi về ngọn tóc, chuỗi lại chuỗi lăn dài lồng ngực cường tráng, lăn qua quả thù du trước ngực, trượt tới cơ bụng đường nét ràng, tiếp đến thắt lưng chê vào đâu được, theo khe rãnh khiêu gợi và đường eo hoàn mỹ, lăn xuống phía dưới…

      Vệ Lạc cố nén ngượng ngùng, chớp chớp mắt mặc ngọc, nỗ lực dời tầm mắt đến nửa thân của . Nhìn rồi lại nhìn, da thịt tựa tuyết của nàng càng ửng lên, dứt khoát nổi thành màu hồng phấn, dưới ánh đuốc bắn ra ánh sáng lộng lãy mê người.

      Công tử Kính Lăng trông dáng vẻ của nàng mà nhịn được lại cười , nhấc chân tiến về phía Vệ Lạc bước.

      Vừa , nơi hạ thân mà Vệ Lạc vẫn cố gắng tránh né kia liền lồ lộ trước mặt nàng. Vệ Lạc sợ giật bắn, cũng vờ trấn tĩnh được nữa. Nàng nhanh chóng nhắm nghiền hai mắt, đầu hơi nghiêng, ra chiều chẳng hề thấy gì cả.

      Công tử Kính Lăng xem biểu cảm của nàng lại bật cười sung sướng.

      Trong tiếng cười, cúi người xuống, ôm ngang lấy Vệ Lạc, xoay người nhảy xuống hồ.

      Tới trong nước, dùng khăn lau dịch dung gáy và tay Vệ Lạc. Những thứ này khi nãy trong thư phòng Vệ Lạc bôi lên ít thuốc nước, tại dùng nước sạch mà lau liền bay hết.

      Sau khi lau xong, hài lòng ngắm từ xuống dưới thân thể kiều chút tỳ vết của mỹ nhân, bàn tay to đặt lên buộc ngực của nàng, bắt đầu giải phóng tầng ràng buộc.

      Vừa cởi vừa quan sát cặp mắt khép chặt, hàng mi dài vẫn ngừng lay động của Vệ Lạc, khỏi bật cười. Trong cười, thân thể cường tráng đè lên Vệ Lạc, đặt thân thể kiều của nàng thành đá.

      Hoàn toàn dựa hết trọng lượng của mình vào người nàng, bờ môi mỏng che lấy lỗ tai Vệ Lạc, giữa cơn run rẩy của nàng, tỉ mỉ gặm mút hôn liếm.

      Vừa hôn vừa mút, vừa tiếp tục cởi tầng vải buộc ngực.

      Mà nơi bụng dưới của cứng ngắc chọc vào bụng dưới của Vệ Lạc, cho dù là cách lớp xiêm y, cũng phô ra trạng thái muốn mạnh mẽ đâm vào.

      Cả người Vệ Lạc mềm nhũn như bùn, lúc tai ngọc bị tập kích nàng chỉ có thể bất lực, thấp giọng khẩn khoản: “Đừng, đừng…” thanh lúc sau mang chút nức nở.

      Công tử Kính Lăng lại cười , lúc này, rốt cuộc cũng cởi xong tầng vải. Tay phải đưa lên kéo cái, mảnh vải liền bị lấy ra. Trong nháy mắt, hai viên tròn trắng như tuyết bật lên, xuất trước mắt .

      Giữa hai viên tuyết non, đỉnh nhọn đỏ tươi kia trông đáng . Công tử Kính Lăng cúi đầu, ngậm lấy bên, tay phải xoa nắn bên còn lại, giữa nỗi run rẩy cầm được của Vệ Lạc, hài lòng cảm thán: “Hương thơm ngan ngát, da tuyết chói mắt, chốn động tình phấn hồng mượt mà. Giai nhân nhường ấy, sao chẳng thương cho được? Tiểu nhi, sinh con dưỡng cái cho ta .”

      Lời bề ngoài là ca ngợi Vệ Lạc, nhưng cũng ngầm ý rằng dung mạo nàng đẹp như vậy, cho nên ta mới như trượng phu thế tục cách nào khắc chế, cách nào nảy sinh lòng thương với nàng.

      Lời vừa thốt ra, công tử Kính Lăng liền nhận thấy tia bất an trong lòng bắt đầu nhạt dần, biến mất.

      Con người trong lúc này bình thường đều trung thực với dục vọng của chính mình, song công tử Kính Lăng quen nếp lãnh tình và háo sắc của bản thân mọi khi.

      Nhưng tối nay, tự khi xem đến dung mạo của Vệ Lạc, liền xử quá mức háo sắc, quá mức để ý. Tuy rằng vẫn chìm trong xúc cảm mãnh liệt, đầu óc còn lâu mới có được lý trí tỉnh táo thường ngày, nhưng trong mơ hồ, lại vì thay đổi của bản thân mà bất an. Mãi sau khi thốt ra câu vừa rồi, mới tìm được lý do, mới cảm thấy phải mình thay đổi, mà tiểu nhi trước mặt quả thực chính là tuyệt sắc thế gian, khiến bản thân thể thương.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :