1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Cưỡi Rồng - Nga Mi (Hoàn+ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Anhdva

      Anhdva Well-Known Member

      Bài viết:
      1,126
      Được thích:
      1,028
      Ráng lên, ta cũng ráng chờ này.
      AChu thích bài này.

    2. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      @Bé Bi chuyện Tiểu Khôi thăng cấp có trong ngoại truyện nhé, chứ chính văn còn chương cuối này là hoàn rồi :yoyo53:. Giờ nghĩ lại 219 chương, mình lợi hại :yoyo36:

      Chương 219: Chỉ muốn lòng quân như lòng ta (đại kết cục - hạ)
      Nghiêm Di định ở ngoài hang núi dựng lều trại cho Tần Du Du ở tạm, Tần Du Du lại nhớ tới sư phụ lúc trước có qua chuyện dân chúng ở nơi lạnh vô cùng dùng băng xây thành phòng, nơi này đất bằng phẳng cũng hơi lạnh chút, tại là lúc rét lạnh nhất trong năm, vì thế đề nghị cũng xây dựng tòa nhà băng như vậy.

      Nàng dựa theo miêu tả của sư phụ, khoa tay múa chân lúc, Nghiêm Di và Trú Vân Phi đều hiểu sơ lược. Dùng băng xây thành phòng là mới mẻ, Nghiêm Di có ý lấy lòng thê tử, chút việc này đương nhiên vui vẻ đồng ý.

      Võ thánh cấp mười tám thêm thánh tôn cấp mười , ở trong trời tuyết muốn xây dựng tòa nhà băng vô cùng đơn giản, sáng hôm sau bọn họ bắt tay vào làm, tới giờ ngọ (12h) cơ bản hoàn thành.

      Tới buổi chiều, trong phòng băng làm xong giường gỗ, cái bàn và cái tủ đơn giản.

      Tần Du Du tới khe suối bắt mấy con cá lớn thêm chút muối nướng để bọn họ cùng nhau ăn, ngày cứ như vậy hòa thuận, vui vẻ trôi qua.

      Buổi tối Trú Vân Phi rất thức thời trở về trong hang núi cùng đợi với Đại Chủy và Tiểu Khôi, để Nghiêm Di và Tần Du Du ở lại trong nhà băng qua đêm.

      Tần Du Du nghĩ đến chuyện để Nghiêm Di truyền công, cố tình Nghiêm Di tới đêm bỗng trở nên thành hẳn, cho đến khi ngủ cũng là tư thế trong sáng, muốn ôm chăn bông ngủ ngon lành.

      Nếu là lúc trước, cho dù đói bụng như sói thấy cừu cũng hành động vô cùng thân thiết với nàng, đêm nay sao lại thành quân tử rồi?

      Tần Du Du khó hiểu đầy mình, nằm giường, qua lúc lâu vẫn chưa ngủ được.

      "Sao còn chưa ngủ?" Nghiêm Di mang giọng buồn ngủ và nghi hoặc bên tai truyền đến, cánh tay thuận thế choàng qua lưng nàng.

      Tần Du Du đợi lúc lâu thấy có hành động tiếp theo, trong lòng lại càng rối rắm, càng buồn bực, bản thân nhanh như vậy mất lực hấp dẫn với Nghiêm Di rồi sao? Hay là do ban ngày sắp xếp phòng mà mệt mỏi?

      Sao có thể chứ? Chút việc đó đối với võ thánh cấp mười tám mà , thể thành việc nặng gì được.

      Nhưng sao lại có bộ dáng quá hứng thú với nàng thế này?

      Trong lòng Tần Du Du uất ức khó hiểu, nghiêng đầu trừng mắt nhìn người nam nhân hít thở đều đều giống như bất cứ lúc nào ngủ bên cạnh, nhất thời cơn giận trong lòng bộc phát ra, thèm quan tâm, nắm lấy cánh tay lưng mình há miệng cắn cái, sau đó hất ra, quấn chăn quanh mình, xoay người ngủ.

      Khốn kiếp!

      Nghiêm Di trong lúc ngủ mơ bị ác thê tập kích chẳng những tức giận bất ngờ, ngược lại tay ôm lấy Tần Du Du cả người lẫn chăn. Kề bên tai nàng hỏi: "Sao lại bỗng nhiên tức giận?"

      Trong giọng kiềm nén ý cười khó có thể phát .

      "Ta muốn ngủ!" Giọng Tần Du Du buồn buồn, hờn dỗi, nhắm chặt mắt lại .

      "Buồn ngủ cũng đừng cướp chăn của ta..."

      "Ta thích!"

      "Nóng giận như vậy phải là thỏa mãn dục vọng chứ?" Nghiêm Di rốt cuộc nhịn được cười .

      Tần Du Du ngẩn ra, nhất thời biết được mình hung dữ với , là cố ý chọc ghẹo mình. Nàng thẹn quá thành giận càng thêm thèm để ý người, dứt khoát kéo chăn che lên đầu, hoàn toàn nghe Nghiêm Di gì.

      Hình như đùa hơi quá rồi. Nghiêm Di nhìn chằm chằm "nhộng khổng lồ" trước mắt vẫn nhúc nhích. Đưa tay ôm "nhộng", nhàng lay động : "Nàng lời nào, ta xem như nàng thừa nhận rồi đó."

      Tần Du Du kiên quyết thực chính sách 4 , nghe, thấy, để ý, đáp lại, Nghiêm Di đùa vài câu, nàng vẫn hề phản ứng như trước. Bất đắc dĩ đành phải mạnh mẽ mở "nhộng khổng lồ" ra, nâng khuôn mặt nhắn tức giận đến đỏ bừng kia lên hôn môi.

      "Được rồi, được rồi, đừng tức giận. Nàng muốn thân thiết với vi phu, vi phu nhất định cúc cung tận tụy dùng hết toàn lực."

      "Chàng rất đắc ý?" Tần Du Du bị ngừng quấy rầy khiến còn cách nào khác. Oán giận trừng mắt nhìn .

      "Nàng cần ta, ta đương nhiên là đắc ý rồi, cho dù nàng chỉ xem trọng tu vi của vi phu, vì giúp con thỏ ngốc đó thăng cấp." Trong giọng của Nghiêm Di còn cố ý thêm nhiều phần bất đắc dĩ, buồn bã.

      "Ta đâu có... Chàng, chàng nếu phải là phu quân của ta, cho dù là cấp tám mươi ta cũng để ý chàng." Tần Du Du tức giận, sai, nàng muốn dùng chân khí người Nghiêm Di để tăng tu vi, nhưng nàng tuyệt đối vì chuyện này mà thân thiết như thế với người đâu, cho dù là vì Tiểu Khôi cũng được.

      "Là vì ta là phu quân của nàng? Du Du. Ta nghĩ nàng cũng thích ta." Nghiêm Di được đằng chân lên đằng đầu, vuốt ve eo của Tần Du Du, cắn tai của nàng, từ bên gáy mẫn cảm của nàng đường liếm hôn xuống.

      "Lưu manh. Ai, ai thích chàng chứ?!" Tần Du Du mạnh miệng phủ nhận, nhưng đỏ ửng mặt và phản ứng nhiệt tình của thân thể lại hoàn toàn bại lộ nàng đằng nghĩ nẻo.

      " thích?" Nghiêm Di ném chăn người nàng , dùng thân thể mình thay vào phủ lên nàng. Dùng môi lưỡi linh hoạt, hai tay ở thân thể nàng dùng "ma pháp" dây dưa, cho đến khi nàng rốt cuộc ngoan ngoãn thừa nhận thích .

      Đêm đông dài đằng đẵng, nhưng trong phòng băng đôi uyên ương quân quít lại chút cảm giác thời gian trôi qua.

      Rất lâu sau đó, trong chăn truyền đến tiếng Tần Du Du thầm khe khẽ: "Đừng mà, chàng dừng lại..."

      "Ta cảm thấy ta còn có thể càng dùng lực thêm chút, nàng cần khách khí với ta."

      "Nhanh nhất còn, còn hai tháng nữa. Chàng, chàng chậm chút, chút... Ta được, a!”

      Sau tiếng kêu sợ hãi là trận thở dốc dồn dập, động tĩnh trong ổ chăn rốt cuộc dần dần ngừng lại.

      Qua lúc lâu, Tần Du Du mới lấy lại được chút sức lực, đầy nam nhân vẻ mặt thỏa mãn người : "Chàng nặng quá!"

      Nghiêm Di híp nửa mắt "ừ" tiếng, từ người nàng di chuyển chút, nhưng nửa vẫn đè lên nàng, đặt đầu đến bên cổ nàng, giống như chưa đủ, cắn mút hôn.

      Bộ dáng lười nhác, thả lỏng như thế, cũng chỉ có Tần Du Du có thể nhìn thấy.

      "Chàng lần này đến, có thể ở lại bao lâu?" Tần Du Du cảm thấy cả người như nhũn ra, ngay cả đầu ngón tay cũng muốn cử động chút nào.

      "Đợi cho chuyện của nàng đều làm xong, theo ta cùng về ." Giọng của Nghiêm Di hiếm khi mang theo chút chắc chắn, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh nhìn Tần Du Du, dịu dàng, chờ mong trong mắt hóa thành ma lực vô cùng, dụ dỗ nàng đồng ý tất cả cầu đưa ra.

      Tần Du Du chớp chớp mắt, dời tầm mắt , dám nhìn nhiều, cố ý làm bộ hiểu ý của , hỏi ngược lại: "Bên phía Li quốc cần lo nữa sao?"

      Nghiêm Di cũng ép nàng, dịu dàng : " lo, hai tháng này Nguyệt quốc phái đại tướng tiếp nhận chuyện của ta, hơn nữa tại cũng thích hợp hành quân tác chiến, đại quân giờ đóng quân ở thành Thôi Tuyết và vùng xung quanh, chờ năm sau đầu xuân tuyết tan, lại tiếp tục bình định, tiếp nhận các châu quận còn lại của Li quốc. Quốc quân Li quốc nếu đầu hàng, Phụng Thần giáo cũng đủ sức làm loạn, ta có lĩnh quân hay cũng quan trọng."

      Tần Du Du bỗng nhiên nghĩ đến chuyện, chần chờ lát : "Đêm tết... Chàng làm sao đây?"

      tại sắp đến giữa tháng mười , nếu Nghiêm Di ở lại đây cùng nàng chờ Đại Chủy, Tiểu Khôi thăng cấp. Như thế nhất định phải đợi đến sau tết, đêm tết Nghiêm Di bị mất hoàn toàn tu vi, nơi này có cơ quan trùng điệp như ngự thư phòng, lỡ như gặp chuyện ngoài ý muốn phải làm thế nào?

      Tần Du Du vốn tin lời dối đêm tết tu vi hoàn toàn mất hết gì đó, nhưng sau đó lúc chuyện với Giang Như Luyện chứng minh chuyện đó là , chỉ có thể Nghiêm Di lúc đó chọn thời cơ tạo ra màn chấn động đó lừa gạt nàng.

      "Nơi này là núi Hoành Vân. Cho dù là ta, nếu chuẩn bị chắc chắn cũng dám tùy ý xâm nhập, hơn nữa có nàng và Trú Vân Phi ở cùng ta mà." Nghiêm Di muốn thêm về chuyện này, sợ lại chạm tới khúc mắc của Tần Du Du, khiến nàng lại bất hòa với mình.

      Tần Du Du nhớ lại lúc trước. Nghiêm Di nhiều năm rồi đều bình an, duy nhất lần gặp chuyện may chính là vì cố tình lừa gạt nàng, nơi này ở sâu trong núi Hoành Vân. Cũng có hơi thở uy lực của Yểm Huyền để lại, thú bình thường dám tới gần, cho dù là cao thủ võ đạo cũng khó bình an vô đến gần. Về độ an toàn có lẽ so với ngự thư phòng ở thành Tử Dạ còn tăng thêm mấy phần.

      Nhưng mà đêm, lại cứ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra như vậy?

      Những ngày hôm sau, ban ngày Tần Du Du ở lại trong hang núi vẽ bản vẽ cơ quan, đôi khi theo Nghiêm Di đến đỉnh núi gần đó ngắm cảnh tuyết, thưởng thức hoa mai mọc hoang nở rộ giữa núi lúc, cũng thầm đến Quỷ tam đài thăm bà nội và hai tiểu đường đệ. Cả ngày rất nhàn nhã.

      Lần này thăng cấp trước chính là Đại Chủy.

      Nghiêm Di đến núi Hoành Vân được hơn nửa tháng, Trú Vân Phi xác định thời gian Đại Chủy có thể thăng cấp, nhờ Nghiêm Di ra tay cẩn thận đưa nó (Đại Chủy) qua sơn cốc gần đó.

      Sơn cốc này là do Tần Du Du và Nghiêm Di cùng chọn. Cây rừng trong cốc này vốn nhiều lắm, lại được bọn họ dọn sạch, chỉ còn lại tảng đá và tuyết đọng.

      Đại Chủy thăng cấp nhịn được phun lửa. Nếu chuẩn bị trước đó, khiến núi rừng cháy lớn rất phiền toái. Trong cốc này vật có thể cháy đều bị dọn sạch gần hết, nó có phun lửa thế nào cũng sao cả.

      Trú Vân Phi đối với bạn bè rất đủ nghĩa khí, chủ động tình nguyện ngủ nghỉ ở bên cạnh Đại Chủy suốt hai ngày, bầu trời rốt cuộc vang lên tiếng sấm rền vang.

      Trời giá rét vốn thể có sét đánh, dã thú, thú hoạt động gần đó hẹn mà cùng cảm thấy sợ hãi mãnh liệt, chạy như điên khắp nơi, hận thể cách xa nơi này càng xa càng tốt.

      Trú Vân Phi lập tức nhìn thấy trời mây phủ dày đặc, sắc trời giữa trưa ngoài cốc thế mà lại đen như mực, cũng biết nơi này nên ở lâu, vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài cốc.

      Nghiêm Di và Tần Du Du cảm nhận được tiếng động bên này cũng nhịn được thở phào nhõm, huyết thống của Đại Chủy vốn sợ lôi kiếp, chỉ cần chờ nó bình an thăng cấp là được.

      Ầm ầm! đường sét xé đôi bầu trời tối tăm, đánh thẳng đến sơn cốc chỗ của Đại Chủy.

      Trú Vân Phi thấy hết hồn, nhịn được hỏi Tần Du Du: "Thế... sao ư? Muốn ta qua đó nhìn xem ?"

      Tần Du Du cười : " sao đâu, Đại Chủy mỗi lần thăng cấp đều như vậy, khi nó thăng cấp, phong ấn người tự động mở ra, huyết mạch Hou tạm thời tỉnh giấc, lôi kiếp nhân gian đối với nó mà giống như gãi ngứa thôi. Trú Vân Phi, Yểm Huyền sau khi ngươi dung hợp máu huyết thiên long của cổ trùng thần vào cơ thể, lực huyết mạch tuy còn kém Đại Chủy, nhưng cũng dư sức ngăn cản lôi kiếp nhân gian, lúc ngươi thăng cấp ngươi liền hiểu thôi."

      Lời này Yểm Huyền từng với Trú Vân Phi, bản lĩnh của Yểm Huyền là hiểu biết, đối với lời ta rất tin tưởng, chút nghi ngờ, nghĩ đến mình sau này thăng cấp bị trở ngại, Trú Vân Phi cũng nhịn được vui vẻ.

      Lôi kiếp kéo dài suốt canh giờ, mới cuối cùng cam lòng, muốn đành chậm rãi tan , hướng sơn cốc còn tiếng sấm quanh quẩn, bỗng nhiên lửa cháy bùng lên tận trời.

      "Quác quác quác!" tiếng quạ kêu to của Đại Chủy truyền tới, ràng tràn đầy. Từ tiếng kêu có vài đường lửa thẳng hướng lên trời.

      Tần Du Du thấy Đại Chủy thăng cấp mấy lần, nhìn quen thấy lạ, với Nghiêm Di và Trú Vân Phi: "Chờ nó phun lửa đời rồi chúng tay hãy qua, sư phụ ta ở đây ai chế ngự được nó đâu, bị nó đốt chết đó."

      Trú Vân Phi nhìn thấy bầu trời sơn cốc xa xa đều bị ánh lửa nhiễm đỏ, cần Tần Du Du cũng muốn qua chịu chết.

      Lửa cháy điên cuồng thiêu đốt tới tận sáng, Tần Du Du dựa vào trong ngực Nghiêm Di mơ mơ màng màng suýt ngủ mất, bỗng nhiên cảm thấy Nghiêm Di giật mình, nàng mờ mịt ngẩng đầu nhìn về phía .

      Nghiêm Di có chút kinh ngạc đưa tay chỉ vào bóng đen bay sơn cốc, : "Nó bay! Còn phun lửa nữa."

      "Hả?!" Tần Du Du cũng bất ngờ, Đại Chủy thăng cấp chưa từng có thói quen vừa phun lửa vừa bay loạn xạ, lần này bị cái gì kích thích thế?

      Cả ba tu vi kém, cho dù là Tần Du Du, mấy ngày qua dưới " ngừng cố gắng" của Nghiêm Di, tu vi cũng đạt tới cảnh giới võ thánh cấp mười , thị lực của bọn họ rất mạnh, cách xa cũng có thể nhìn thấy ràng Đại Chủy bay ra khỏi sơn cốc, bay về phía tây, đường vừa bay vừa phun lửa.

      Tuy giờ trời giá rét, núi bị đóng băng, lửa thể lan ra, nhưng Đại Chủy phun lửa chính là chân hỏa của loài thần thú thượng cổ Hou. Đây cũng phải giỡn, khi đốt cháy có thể theo gió lan qua bên này hay cũng khó trước.

      Nghiêm Di quyết định nhanh, kéo Tần Du Du, với Trú Vân Phi: "Ngươi xem Tiểu Khôi , ta với Du Du nhìn xem."

      Trú Vân Phi đáp tiếng, tự động tự giác canh giữ ở cửa sơn động, Nghiêm Di và Tần Du Du theo Đại Chủy bay như điên về phía tây bắc.

      May mà tốc độ của Đại Chủy nhanh, bay đoạn liền dừng lại bay vòng, giống như cảm nhận cái gì. Tần Du Du và Nghiêm Di chạy theo sau, vừa dập lửa vừa chạy theo cũng miễn cưỡng có thể đuổi kịp.

      Đại Chủy càng bay càng xa, rốt cuộc dừng ở đỉnh núi, lượn vòng quanh rời , cũng phun lửa nữa.

      Tần Du Du tính toán thời gian, Đại Chủy thăng cấp chắc xong rồi, vì thế kéo Nghiêm Di vượt lên hỏi: "Đại Chủy, ngươi sao lại bay đến đây?"

      Đại Chủy vừa thu cánh lại đáp lên vai Tần Du Du. Hưng phấn : "Ta cảm nhận được, vừa rồi lúc thăng cấp đột nhiên cảm nhận được hơi thở của Thiên Nhạc, ông ấy nhất định ở ngay gần đây!"

      Nếu phải vì khi nó thăng cấp, phong ấn được cởi bỏ, sức mạnh tăng cao. Nó cũng khó có thể cảm nhận được tồn tại của Tề Thiên Nhạc, cho nên nó chờ kịp thăng cấp xong vội vã bay ra khỏi sơn cốc, nhân lúc phong ấn chưa có tác dụng, bay nhanh theo cảm giác tìm qua.

      Tần Du Du mừng rỡ: "Ngươi mau cẩn thận tìm xem! tốt quá!"

      Nghiêm Di nhướng mày, gì.

      Đại Chủy bay vài vòng quanh đỉnh núi, Tần Du Du và Nghiêm Di ở cùng nhau cẩn thận tìm mỗi tấc đất núi, rốt cuộc phát chỗ sườn núi có sơn động bị dây leo dày che kín, lộ ra hơi thở cổ quái bình thường.

      Nghiêm Di, Tần Du Du và Đại Chủy đứng trước sơn động, đều nảy sinh cảm giác quỷ dị.

      Bọn họ giống như đứng trước hang cổ mộ có ngàn vạn năm lịch sử, trong bóng đêm chôn giấu vô số di tích tang thương xa xưa, thần bí khó lường.

      Đại Chủy kích động muốn bay vào trong: "Là nơi này! Ta cảm thấy Thiên Nhạc nhất định ở ngay trong hang!"

      Nghiêm Di cũng ngăn nó lại. Nhưng tay nắm chặt lấy Tần Du Du, từ trong nhẫn tu di lấy ra Dạ quang châu để chiếu sáng, sau đó lại chầm chậm vào sơn động.

      Lúc gần như sắp khiến Tần Du Du hồi tâm chuyển ý cùng về nhà. Tề Thiên Nhạc lại cố tình có tin tức, đối với nhân tố ổn định quá lớn này, Nghiêm Di rất khó nảy sinh đề phòng trong lòng.

      Từ trong sơn động vào chưa tới ba trượng. Đại Chủy bỗng "a" tiếng dừng lại: "Ở đây có cơ quan! Còn mới, nhất định là Thiên Nhạc làm!"

      Đại Chủy theo bên cạnh Tề Thiên Nhạc nhiều năm, tuy thể tự mình thiết kế cơ quan, nhưng mắt nhìn cực tốt, cơ quan bố trí ở đâu nó liếc mắt cái có thể nhìn ra.

      Tần Du Du lên hai bước vừa nhìn, quả đúng thế!

      Thiết kế cơ quan này đơn giản, nhưng uy lực lại rất lớn, đoán chừng chỉ dùng để đề phòng thú, dã thú xâm nhập, nàng cẩn thận đường hóa giải, trong lòng càng khẳng định đây là bút tích của sư phụ.

      Loại cơ quan uy lực thế này vào thời này, cơ quan sư khác vốn biết nguyên lý.

      May mà cơ quan đó chủ yếu dùng để đề phòng thú, dã thú, cho nên cũng cố ý che giấu, Tần Du Du tốn nhiều thời gian giải quyết xong.

      Nếu sư phụ tỉ mỉ bố trí, đoán chừng nàng tốn mười ngày nửa tháng đừng mong sờ vào.

      Đại Chủy biết lợi hại cơ quan của Tề Thiên Nhạc, cũng dám thúc giục, quấy rầy nàng, sơn động này quá sâu, Đại Chủy la to vào bên trong cũng có phản ứng, đành phải chầm chậm tới như vậy.

      Sau khi Tần Du Du hóa giải cơ quan thứ chín, phía trước cuối cùng còn chướng ngại nữa, nàng thở phào hơi, kéo kéo ống tay áo Nghiêm Di : "Đêm tết chúng ta đến đây , vừa rồi ta chỉ hóa giải vài phần khiến chúng tạm thời mất hiệu lực thôi, cũng có phá hư chúng, tối nay làm lại cái mới là có thể dùng, ở đây so với ngự thư phòng tuyệt đối kém bao nhiêu đâu."

      Nghiêm Di ngờ nàng còn nhớ nguy hiểm trong đêm lễ năm nào, trong lòng vừa động, mặt tự chủ được lộ ra mỉm cười, nắm chặt tay nàng : "Được."

      Ngoại trừ lúc chỉ có hai người, Nghiêm Di cực ít lộ ra vẻ tươi cười, vui sướng, dịu dàng , Tần Du Du cảm thấy tươi cười của hình như còn thêm mấy phần chân , nhưng đợi nàng nhìn , chợt nghe tiếng quạ của Đại Chủy kêu to: "Thiên Nhạc, mở cửa! Thiên Nhạc, ta và Du Du tới đây, mở cửa nhanh!"

      Vừa vừa dùng mỏ mổ mạnh lên tường đá, vang lên tiếng vang bong bong.

      Tường đá phát ra trận tiếng vang di chuyển trầm đục, bóng dáng mập mạp xuất sau cửa đá...

      "Sư phụ!" Tần Du Du thấy người nọ, thoát khỏi tay Nghiêm Di, bổ nhào qua. Giống như bạch tuộc ôm lấy bóng dáng mập mạp đó, vui vẻ hét lớn.

      "Du Du, Đại Chủy, hai đứa sao lại tìm tới đây? Ha ha ha!"

      Bóng dáng mập mạp đó đúng là Tề Thiên Nhạc mất tích hơn hai năm.

      Nghiêm Di lúc trước nhìn thấy bức vẽ của ông, lúc ấy chỉ cảm thấy bộ dáng người này cũng bình thường, nhưng Tần Du Du, Đại Chủy, Tiểu Khôi ba miệng lời tỏ vẻ ông ấy "đẹp mắt nhất." Cho nên cũng từng hoài nghi bức vẽ đó có phải có chút sai lệch hay .

      Hôm nay cuối cùng nhìn thấy bản chính. Nghiêm Di phát bức vẽ đó giống cách thần kỳ! Có vấn đề chính là tiểu thê tử và hai đứa linh thú có mắt kia.

      Tề Thiên Nhạc chính là hình tượng nhà giàu mới nổi não đầy bụng phệ, nét mặt bình thường, như vậy mà gọi là "đẹp mắt nhất"?! Độ lệch lạc tới mức nào? Có mắt nhìn hay thế!

      Lại thấy tiểu thê tử vui mừng mà cả người bám người kẻ mập mạp như vậy, hình ảnh đó càng nhìn càng chướng mắt, lòng bàn tay Nghiêm Di rất ngứa, tự chủ được lên tay xách Tần Du Du trở về bên cạnh. Lạnh ngắt : "Du Du, giới thiệu chút sao?"

      Lúc nàng thấy , sao thấy nàng nhiệt tình như vậy?!

      Tề Thiên Nhạc trong lòng ôm tiểu đồ đệ đáng . vai có linh thú thân thiết cọ cọ, trong lòng tràn đầy kinh ngạc, vui mừng, bỗng trong ngực trống rỗng, giương mắt nhìn chỉ thấy nam tử nét mặt lạnh lùng, tuấn mỹ, cao lớn, cánh tay ôm chặt lấy vòng eo của tiểu đồ nhi thân thương của ông, hoàn toàn là tư thế bá vương biểu thị công khai chủ quyền.

      Nam nhân này là kẻ nào? Tề Thiên Nhạc cũng cảnh giác lên.

      "Sư phụ, , là phu quân của con, tên là Nghiêm Di." Tần Du Du có chút ngượng ngùng giới thiệu.

      Nghiêm Di đối với lời giới thiệu như vậy tương đối hài lòng. Khó khi lộ vài phần tươi cười : "Tề lão tiền bối, ngưỡng mộ lâu, ngưỡng mộ lâu!"

      Tề Thiên Nhạc ngạc nhiên ngoáy ngoáy tai, xác định mình hề nghe nhầm. Nhất thời lửa giận bùng lên: "Lão gì mà lão? Cả nhà ngươi đều là lão! Du Du, con mới mấy tuổi đầu, sao lại , lập gia đình?!"

      Trong lòng ông. Tần Du Du vẫn là tiểu nương ngày đó mới mười lăm, mười sáu tuổi, vẫn là bảo bối, tiểu tâm can nhà mình, sao mới nháy mắt ngay cả phu quân cũng có rồi, thành người nhà khác rồi?!

      Loại tâm tình kinh ngạc, tức giận khi bảo bối thương hơn mười năm bị tên khác bỗng cướp mất, dùng từ ngữ cũng thể miêu tả được.

      Thân thể Tần Du Du được suối thánh cải tạo qua, hơn nữa tu vi tăng vọt, bộ dáng cũng khác lắm so với lúc tách biệt với sư phụ, vẫn là xinh đẹp, tươi sáng, mềm mại như cũ, giống như nụ hoa , ngoại trừ ánh mắt có thêm vài phần nũng nịu ra, vốn vẫn là bộ dáng thiếu nữ ngây thơ.

      Tề Thiên Nhạc càng nhìn càng rối rắm, hung dữ mặt cũng lạnh lùng hơn.

      "Có phải tên tiểu tử thúi này lừa con ?" Tề Thiên Nhạc nổi giận đùng đùng chỉ vào Nghiêm Di .

      Tiểu tử thúi khá lắm, nhân lúc ông ở nhà liền lừa gạt đồ đệ nhà ông, mụ nội nó, đồ đệ của ông có thể tùy tiện lừa gạt sao?!

      "Cái này, cũng, cũng hoàn toàn thế..." Tần Du Du cảm thấy mình quả là bị mắc lừa, nhưng cũng thể xem là chịu thiệt được.

      Đại Chủy cuối cùng cũng phát huy chút tác dụng, đúng lúc chen vào: "Thiên Nhạc, ngươi bình tĩnh chút, có chuyện gì từ từ . Nghiêm Di này mặc dù có chút xảo quyệt, nhưng xem ra cũng lợi hại đó."

      Ánh mắt Tề Thiên Nhạc nhìn giữa Nghiêm Di và Tần Du Du vài lần, mắt thấy Tần Du Du rụt rè cẩn thận nhìn mình, nhưng kháng cự hành động thân mật của Nghiêm Di, bộ dáng hai người bên nhau giống như tình chàng ý thiếp, trong lòng biết thôi xong rồi, đồ đệ bảo bối xem ra bị tên nam nhân ngang tàng này lừa rồi.

      "Du Du con lại đây, ràng với sư phụ sao lại thế này, tiểu tử thúi ngươi ở lại đây! Lão tử cho phép, hôn của ngươi và Du Du thể tính được!" Tề Thiên Nhạc xụ mặt ra, vẫy tay với Tần Du Du.

      Người dám chuyện khách khí với như vậy, nhiều lắm! Trong lòng Nghiêm Di tức giận, nhưng vẫn dưới ánh mắt khẩn cầu của Tần Du Du, buông lỏng tay ôm vòng eo của nàng.

      nếu chống lại Tề Thiên Nhạc, chẳng khác nào ép Tần Du Du trở mặt với .

      Du Du rất thích , nhưng có tự tin thế nào, cũng cảm thấy đoạn cảm tình bị đứt đoạn còn chưa lành lại này, thể so với loại tình cảm dưỡng dục, bảo vệ hơn mười năm qua của Tề Thiên Nhạc.

      Tề Thiên Nhạc hầm hừ đưa Tần Du Du vào sơn động, ngay cả Đại Chủy cũng đòi cùng định hỏi ràng chuyện xảy ra lúc tách biệt.

      Nghiêm Di mình đứng ở ngoài cửa hang, cũng là lúc khắc sâu loại cảm giác: sức mạnh dù lớn mấy nhưng đối mặt với số chuyện, cũng chỉ có thể đứng nhìn mà thôi.

      Sau cửa hang, Tề Thiên Nhạc còn chưa mở miệng đặt câu hỏi, Tần Du Du "ra đòn" trước, ôm cánh tay ông oán trách : "Sư phụ người xấu, mất tích để lại dấu vết gì gần ba năm, cũng với con tiếng, chúng con rất lo lắng cho người, còn ra ngoài tìm người khắp nơi. Người có biết hay , rất nhiều nhiều kẻ muốn nhân lúc người ở đó ức hiếp chúng con!"

      "Cái gì?! Ba năm?! Sao lại thế được? Ta cùng lắm chỉ mới có mấy tháng thôi mà!" Vẻ mặt Tề Thiên Nhạc thay đổi vô cùng. Cũng chú ý truy hỏi chuyện của Nghiêm Di nữa.

      Đại Chủy và Tần Du Du hai mặt nhìn nhau : "Thiên Nhạc, người ngày càng hồ đồ rồi ư? Quả là gần ba năm rồi, sao lại chỉ mới mấy tháng được?"

      Tề Thiên Nhạc quay mạnh đầu, nhìn quả cầu thủy tinh rất tròn đường kính gần hai thước ở giữa sơn động. mặt lộ ra vẻ sâu xa.

      "Sư phụ, sao vậy?" Tần Du Du nhìn Tề Thiên Nhạc. Lại nhìn quả cầu thủy tinh ở giữa sơn động.

      cho đúng, đó là quả cầu thủy tinh rỗng ruột lớn, mặt quả cầu thủy tinh cực mỏng, bóng loáng mượt mà, nếu phải dưới phản xạ ánh sáng đèn dầu. Vốn thể phát ra tồn tại của nó.

      Trong quả cầu thủy tinh có ghế dựa cao hình dạng cổ quái, tay vịnh có rất nhiều nút biết để làm gì, đỉnh lưng ghế dựa có quả bóng da màu xanh tinh thạch.

      Tần Du Du và Đại Chủy từ khi vào sơn động tới gần quả cầu thủy tinh này. Liền có loại cảm giác vô cùng kỳ lạ, giống như tinh thạch màu xanh tỏa ra ngoài ít năng lượng đặc biệt thể miêu tả được.

      "Các con có mang theo đồng hồ cát gì đó ?" Vẻ mặt Tề Thiên Nhạc ngưng trọng hỏi.

      Tần Du Du nghe lời lấy cái đồng hồ cát trong nhẫn tu di ra.

      "Ngươi mang ra bên ngoài, để cát chảy hết hoàn toàn rồi vào tìm ta." Tề Thiên Nhạc đem đồng hồ cát giao cho Đại Chủy.

      Đại Chủy nghe lời cắp lấy đồng hồ cát bay ra ngoài hang, lật ngược đồng hồ cát đặt mặt đất, sau đó bay đến trước mặt Nghiêm Di quác quác cười gian giọng : "Muốn ta giúp ngươi vài câu hay ho hay ?"

      "Ra giá ." Nghiêm Di bình tĩnh .

      "Sảng khoái, kho chứa của Phụng Thần giáo ngươi kiểm kê thế nào rồi?" Hai mắt Đại Chủy ánh lên sắc xanh .

      Nó ăn tủy não của cổ trùng thần lâu liền lâm vào hôn mê, chuyện xảy ra sau đó nó chút cũng biết gì, lúc thăng cấp tỉnh lại hoàn toàn, chuyện đầu tiên là thăm dò điều kiện Nghiêm Di hứa hẹn lúc trước.

      Nghiêm Di từng đồng ý. Nó giúp hỏi thăm tin tức hướng của quân đội Li quốc, bảo vật trong kho chứa của Phụng Thần giáo mặc nó chọn.

      "Sau khi cổ trùng thần bị các ngươi chia nhau ăn, dung nham dưới chân núi Thốc Thủy liền phun trào. Tổng đàn Phụng Thần giáo bị hủy, kho chứa cũng ở trong đó, ngươi muốn chọn chỉ có thể chọn quốc khố Li quốc và nội khố hoàng tộc thôi." Nghiêm Di .

      "Dát?" Đại Chủy nghe đáp án thế. Vừa bất ngờ, vừa buồn bực, nhưng cuối cùng cũng đành đập đập cánh : "Quên , xem như ta xui xẻo, quốc khố, nội khố này nọ đành lấy tạm vậy. Nơi này là núi Hoành Vân mà? Ta tham đâu, ngươi giúp tìm thêm ba xà trùng loại thú cấp mười lăm, ta liền giúp ngươi."

      "Quả nhiên tham a! Chỉ cần ngươi có thể tìm được, tất cả dễ bàn." Nghiêm Di đáp ứng sảng khoái, núi Hoành Vân này tuy nổi tiếng đầy ngập thú, nhưng thú cấp mười lăm tuyệt đối hiếm lạ khó tìm, còn muốn phải là xà trùng nữa, tìm khắp núi Hoành Vân có đủ ba con cũng khó được.

      Đại Chủy này tham lam lắm!

      Đại Chủy thấy đồng ý giúp mình ra tay, quác quác cười gian hai tiếng : " thành vấn đề, với bản lĩnh của ta muốn tìm mấy con thú còn đơn giản sao?"

      Nó và Nghiêm Di bàn bạc điều kiện sau đó lúc lâu, cát trong đồng hồ cát mặt đất cũng chảy hết toàn bộ xuống rồi, nó dùng móng vuốt cắp đồng hồ cát bay vào trong sơn động: "Ngươi chờ nghe tin tốt của ta !"

      Đại Chủy bay vào trong sơn động, chỉ thấy vẻ mặt của Tề Thiên Nhạc và Tần Du Du vô cùng ngạc nhiên nhìn nó: "Làm sao thế? Thiên Nhạc ngươi phải để đồng hồ cát chảy xong rồi trở lại sao?"

      "Đồng hồ cát này lần chảy mất bao lâu?" Vẻ mặt Tề Thiên Nhạc ngưng trọng, Tần Du Du nhìn ông lại nhìn sang Đại Chủy, mơ hồ có chút hiểu ra, nhưng lại cảm thấy điều mình đoán ra quá ly kỳ.

      "Có lẽ là khắc (khoảng 15ph)." Đại Chủy tính sơ qua chút.

      Đồng hồ cát này do Tần Du Du tự tay làm, chảy vừa đúng khắc thời gian, nàng nhíu mày : "Ngươi nhìn thấy nó chảy hết lần sao? Ta ở trong này với sư phụ mới được hai câu thôi mà..."

      "Cái gì?" Đại Chủy nghẹn họng nhìn trân trối, đây là tình huống gì?

      Tề Thiên Nhạc nhìn chằm chằm tinh thạch màu xanh ghế dựa trong quả cầu thủy tinh kia như hiểu ra, qua lúc lâu mới : "Nếu ta đoán sai, hẳn là do khối tinh thạch này, nó khiến mọi vật xung quanh nó và bên ngoài thời gian bị sai lệch! Đại Chủy, Du Du, các con có nhớ chuyện xưa ta kể cho các con nghe --- trong núi ngày đời ngàn năm!"

      Tần Du Du giật mình : "Sư phụ ý của người là, người ở trong này cảm giác chỉ có mấy tháng, sau đó chúng con ở bên ngoài lại qua gần ba năm?!"

      Đây cũng quá thần kỳ!

      Tề Thiên Nhạc gật đầu, mặt mang vẻ vui mừng : "Đúng vậy, thực tế ta tìm ba tháng mới tới đây, sau đó mới ở lại trong này, theo cảm giác của ta, chỉ mới hơn tháng thôi. Ta cảm thấy ta ra cửa chưa lâu, cho nên mới thông báo cho các con. cách khác. Thời gian nơi này lệch bên ngoài ít nhất hai mươi, ba mươi lần. Vừa rồi ta và con chuyện chỉ lát, Đại Chủy ngay bên ngoài hết khắc bay về, hẳn là vì lý do này!"

      Tề Thiên Nhạc tới đây rốt cuộc nhịn được mừng như điên cười ha hả: "Đúng rồi, đúng rồi, đây nhất định chính là máy mở xuyên thời , chỉ cần ta đưa ta về lại tọa độ thời điểm lúc trước ta tính toán, ta có thể trở về rồi! Ha ha ha! là quá tốt!"

      Tần Du Du nghĩ đến cái gì. Xoay mạnh người chạy ra ngoài hang.

      Nghiêm Di còn ở đó, thấy nàng chạy ra, mặt lộ vẻ kinh hỉ, tay ôm lấy nàng, giọng hỏi: "Nàng với sư phụ nàng ràng? Ông ấy đồng ý hôn của chúng ta?"

      ở đây chờ hơn ngày, cũng thấy trong hang có động tĩnh gì. Loại cảm giác lo âu, bất an này đúng như trăm móng vuốt cào tim gan, khiến khổ sở đến cực độ, nhưng lại dám tùy tiện xông vào rước lấy tức giận của Tề Thiên Nhạc.

      "Chàng, chàng phải đợi rất lâu chứ?" Tần Du Du ôm chặt , giọng hỏi.

      " sao. Đợi được là tốt rồi." Nghiêm Di vuốt tóc dài của nàng, cảm thấy chỉ cần nàng có thể ở chung với mình, đợi thêm mấy canh giờ, thậm chí mấy tháng, mấy năm cũng sao.

      "Khụ khụ!" Tiếng ho khan của Đại Chủy đột nhiên vang lên, Tần Du Du quay đầu lại, chỉ thấy sư phụ và Đại Chủy đứng ở cửa hang nhìn nàng và Nghiêm Di, vẻ mặt sư phụ càng thêm rối rắm, nàng ngượng ngùng, le lưỡi, buông lỏng vòng tay ôm Nghiêm Di ra.

      Hối lộ lúc trước của Nghiêm Di hiển nhiên có tác dụng. Đại Chủy giành trước hỏi Nghiêm Di: "Ngươi ở ngoài này có phải đợi rất lâu ? Khoảng bao lâu?"

      Nghiêm Di nghĩ đến lúc nãy Tần Du Du cũng hỏi câu này, hiểu ra đây phải xuất phát từ khách khí hoặc xin lỗi, vì thế đáp: "Cũng được. Có lẽ hơn ngày rồi."

      Tề Thiên Nhạc tìm được hy vọng về nhà, tâm tình vô cùng tốt, tạm thời tính toán chuyện của Nghiêm Di. Hơn nữa ông cũng có thể nhìn ra được, lòng của tiểu đồ đệ của mình sớm bị tên nam nhân từ đâu tới này này lừa rồi, tại có tính toán gì cũng vô dụng thôi, vì thế hừ : "Lâu rồi gặp Tiểu Khôi, nơi này có chút cổ quái, đợi lâu e hỏng việc, trước hết chúng ta qua đó gặp Tiểu Khôi rồi sau."

      Trú Vân Phi ở trong hang chờ đến vò đầu bứt tai, thực lực của chủ nhân nó hoàn toàn tin tưởng, hơn nữa với cảm ứng của nó, chủ nhân cũng phải có chuyện gì, có lẽ là Đại Chủy phát ra thứ gì tốt, bọn họ nghĩ cách lấy về .

      Nó trăm triệu lần ngờ Đại Chủy phát phải bảo vật gì, mà là sư phụ của Tần Du Du!

      Tề Thiên Nhạc thấy Tiểu Khôi bình an vô , chuẩn bị thăng cấp, mà Đại Chủy có thể biến thành người, trong lòng vừa được an ủi, vừa cảm thấy đau xót hồi.

      Ông nghĩ đến mình chỉ rời có mấy tháng, ngờ Du Du và Đại Chủy tìm tới, mới phát chính mình bỏ lỡ rất nhiều chuyện, dù là hôn lễ của đệ tử bảo bối hay là chuyện lớn Đại Chủy thăng cấp biến hóa, ông cũng tham dự được.

      Tâm can bảo bối nhà mình chớp mắt cái trưởng thành rồi, hiểu được tư vị tình , còn trở thành thê tử của người ta, sư phụ là ông có phải hay nên công thành lui thân? Ông vất vả, khổ cực dẫn dắt tâm can bảo bối lớn khôn đó!

      Tề Thiên Nhạc nhớ đến những lúc đó liền cảm thấy lòng máu, chua đến hàm răng của ông như mềm ra.

      Sớm biết như thế, lúc trước ông nên mang Du Du ra ngoài luôn, tại hối hận đều muộn.

      Ông cố gắng khôi phục chút tâm tình, bắt đầu đến những chuyện trải qua.

      Ông tìm thấy hang động thần bí đó ở núi Hoành Vân, lại có quan hệ tới Tần Du Du.

      Ngày đó lúc mẫu thân Phong Dao Cơ của Tần Du Du giao phó nàng cho ông, mang theo còn có cơ quan bản vẽ ở chỗ Giang Như Luyện, Tề Thiên Nhạc chính là nhìn thấy kí hiệu thần bí bản vẽ này mới biết tổ tiên Nghiêm Di có thể tới cùng thời với mình.

      Trong bản vẽ đó còn có kèm theo bút ký bằng văn tự, ký hiệu thần bí viết thành. Phong Dao Cơ nghĩ đó là giải thích của cơ quan, liền kẹp vào chung đưa cho Tề Thiên Nhạc.

      Nội dung tờ giấy đó ra quan hệ gì tới cơ quan thuật cả, chỉ là bản ghi chép bằng loại ngoại ngữ ở thời đó của Tề Thiên Nhạc, nội dung đại khái vị thánh tổ đó của Nghiêm Di làm sao dựa vào máy móc bất ngờ xuyên thời tới thế giới này.

      Máy móc mở xuyên đó chính là quả cầu thủy tinh đó trong sơn động mà Tần Du Du và Đại Chủy lúc nãy thấy.

      Theo bút tích của thánh tổ Nghiêm Di để lại ông ta du lịch vô ý rơi xuống sơn động sâu trong núi nào đó, phát ra máy mở xuyên thời , ông ta trong lúc vô ý khởi động máy, sau đó liền biết làm sao tới thế giới hoàn toàn xa lạ này, đúng lúc ngay bên trong sơn động tại núi Hoành Vân.

      Thánh tổ Nghiêm Di ở đây tạo dựng nghiệp còn tìm được tình cảm chân chính cả đời mình, cho nên quyết định trở về thời của mình mà vĩnh viễn ở lại đây, cũng đụng tới máy mở xuyên thời thần bí trong sơn động đó nữa.

      Tề Thiên Nhạc có thể xem hiểu ký hiệu thần bí, đồng thời cũng hiểu được chữ viết ngoại quốc này, nhưng bên trong tỉ mỉ. Cũng đến tột cùng máy mở xuyên thời ở nơi nào, thậm chí đến tên của núi Hoành Vân, Tề Thiên Nhạc tìm mất rất nhiều công sức cuối cùng mới căn cứ manh mối bút tích đoán vị trí đại khái.

      Núi Hoành Vân có tiếng là nguy hiểm, cho nên ông dám đưa Tần Du Du lúc đó tu vi chỉ mới cấp năm ra cửa, để hai linh thú ở lại với nàng, còn mình mình tới núi Hoành Vân thám hiểm.

      Sau đó thế nào. cần nhiều nữa.

      Phải , Tề Thiên Nhạc chỉ tốn ba tháng tìm tới sơn động đó, phát ra máy mở xuyên thời trong truyền thuyết đó, vận may tốt đến xé trời.

      Tần Du Du, Đại Chủy, Trú Vân Phi nghe Tề Thiên Nhạc kể lại, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng ánh mắt đều dừng người Nghiêm Di.

      "Làm sao vậy?" Tề Thiên Nhạc phát bộ dáng kỳ lạ của bọn họ. Thuận miệng hỏi.

      "Ta là con cháu của vị thánh tổ Nghiêm thị đó." Nghiêm Di .

      Tề Thiên Nhạc trợn mắt há hốc mồm nhìn , nhìn lại Tần Du Du, đây chẳng lẽ là chuyện u tối đằng sau định trước sao?

      Ông vì tin tức thánh tổ Nghiêm thị để lại mà tìm được cỗ máy mở xuyên thời . Đạt được hy vọng về nhà, mà giá phải trả là phải để tiểu đồ nhi bảo bối thân thiết nhà mình cho Nghiêm gia làm con dâu ?!

      Sơn động đó quá mức kỳ quái, Tần Du Du sợ bỏ lỡ Tiểu Khôi thăng cấp, cho nên lựa chọn ở lại bên này, Tề Thiên Nhạc nghĩ nếu ông rời , có lẽ khó mà gặp lại đồ đệ còn có Đại Chủy, nên cũng quyết định ở lại gần đó.

      Nhân lúc sai Nghiêm Di và Trú Vân Phi giúp ông xây dựng nhà băng mới, Tề Thiên Nhạc đem Tần Du Du và Đại Chủy kéo sang bên. Kể lại chuyện bọn họ trải qua gần ba năm qua.

      Tần Du Du kể đơn giản, chỉ khi nhắc tới chuyện liên quan đến Nghiêm Di, tự ý né tránh rất nhiều chi tiết bất lợi cho . Đại Chủy nhận hối lộ cũng "rất có đạo đức nghề nghiệp", ngậm chặt miệng nhắc tới đủ lại hành vi gian trá, hiểm của Nghiêm Di.

      Nhưng Tề Thiên Nhạc là ai? Ông hiểu Tần Du Du còn hơn cả chính nàng, cẩn thận nghe chút nghe ra mấy chỗ ràng và do dự trong lời nàng.

      Ông cũng gặng hỏi cho ra, chỉ lẳng lặng nhìn Tần Du Du.

      Tần Du Du cắn cắn môi. Rốt cuộc kể chuyện Nghiêm Di lừa nàng khôi phục đại pháo thánh tổ ra luôn.

      "Sư phụ xin lỗi, con nghe lời dặn của sư phụ." Tần Du Du xong, nước mắt lưng tròng, trong lòng nàng để ý nhất chính là điều này, sư phụ vẫn kiên trì điều này, vì nàng nhất thời xúc động mà vi phạm.

      Tề Thiên Nhạc xoa xoa đầu nàng, thờ dài tiếng : "Tiểu tử thúi này quá mức gian xảo, đáng giận, Du Du đừng đau buồn. Đại pháo làm thôi, có gì ghê gớm! Tên họ Nghiêm đó lúc trước để lại thứ này chính là có ý tốt, hừ hừ! Thứ đó làm ra là phúc hay họa, cũng do con cháu của ông ta gánh vác, con cần quá buồn bực. chứng minh, có thứ đó cũng cần phải đánh, phải rất nhiều người cần phải phí mạng sao?

      Nguyên tắc rất quan trọng, nhưng ai có thể dưới mọi tình huống đều đảm bảo mình tuyệt đối vi phạm.

      Đối với Tề Thiên Nhạc mà , mọi chuyện xảy ra rồi, tâm tình, cảm giác của đồ đệ quan trọng hơn nguyên tắc của ông nhiều.

      "Nếu phải Tam đại cơ quan thế gia còn có đám cơ quan sư ngu ngốc, cổ hủ lại có tiếng tâm đó, quan điểm bè phái quá sâu, tình nguyện tuyệt học thất truyền cũng muốn truyền ra ngoài, cơ quan thuật của thế giới này cũng lạc hậu như thế, đại pháo thánh tổ gì đó có thể sớm có người tạo ra rồi. Con thể thay đổi , nếu con cảm thấy áy náy, sau này làm nhiều chuyện tạo phúc cho dân chúng là được." Tề Thiên Nhạc an ủi .

      "Dạ!" Tần Du Du dùng sức gật đầu, chỉ cần sư phụ trách nàng, nàng liền an tâm.

      "Nhưng tiểu tử thúi này đáng giận như thế, vẫn thể dễ dàng tha thứ cho , nếu sau này ức hiếp con chết mất?!" Tề Thiên Nhạc tức giận khó nguôi .

      Tiểu tử thúi có tâm can bảo bối nhà ông rồi thế mà biết cưng chiều dỗ dành, còn lợi dụng nàng, làm tổn thương nàng, ràng là muốn ăn đòn mà!

      Tần Du Du trầm mặc xuống.

      "Thế nào? Con nỡ ư?" Tề Thiên Nhạc nước chua cuồn cuộn đầy mình.

      Tần Du Du lắc đầu, ôm thân mình béo núc của sư phụ, giống như trước đây vui cũng chôn đầu trong lòng ông, giọng buồn buồn: "Con, con sợ. Con sợ sau này lại gạt con, nhưng con rất vô dụng, cố tình thích ở chung với , con biết nên làm sao bây giờ..."

      Tề Thiên Nhạc xoa xoa đầu nàng : "Việc này phải do chính con quyết định, mạo hiểm là khẳng định tồn tại, còn về phần mạo hiểm này có đáng hay . Muốn biết con nên nắm lấy hay buông bỏ, rốt cuộc cũng chỉ có thể do chính con gánh vác thôi."

      "Con từ từ suy nghĩ, dù quyết định thế nào, sư phụ cũng đều đứng về phía con. Con muốn quăng tiểu tử thúi này, về nhà với sư phụ, sư phụ rất vui mừng, con muốn ở lại với tiểu tử thúi. Sư phụ cũng chúc phúc cho con."

      Tần Du Du chu miệng, ở trong lòng ông cọ cọ : "Vẫn là sư phụ tốt nhất!"

      "Đó là đương nhiên!" Tề Thiên Nhạc cười tủm tỉm . Nhưng trong lòng ông hiểu , đồ đệ chọn ông, sư phụ tốt nhất này đâu.

      Thôi được, nếu Nghiêm Di biết phải quý trọng Du Du, ông rời cũng an tâm chút...

      Thấm thoắt hơn nửa tháng trôi qua. Cách ngày tết càng ngày càng gần, Tề Thiên Nhạc để Tần Du Du và Nghiêm Di cùng đến qua đêm trong sơn động có cỗ máy mở xuyên thời , lỡ như có gì ngoài ý muốn. Chỉ cần vào trong phạm vi sơn động máy mở xuyên thời , có thể dựa vào chênh lệch thời gian, nhanh chóng khôi phục tu vi.

      Tần Du Du cảm thấy rất kỳ lạ: "Vì sao dứt khoát ở luôn bên cạnh máy xuyên thời ? Như vậy ngày tết trong nháy mắt trôi qua, tất cả chúng ta cần lo lắng nữa."

      Tề Thiên Nhạc lắc đầu : "Tinh thạch màu xanh máy mở xuyên thời biết là làm bằng gì, các con vốn dĩ phải người của thế giới đó của ta, ở bên trong quá lâu biết có bị di chứng gì , dù sao chỉ là đêm, các con ở ngoài hang có cơ quan bảo vệ cũng khá an toàn. Trừ khi bất đắc dĩ, khối tinh thạch đó các con càng ít tới gần càng tốt."

      Vẻ mặt của ông quá mức nghiêm túc, mà cỗ máy mở xuyên thời đó hoàn toàn vượt qua hiểu biết của Tần Du Du và Nghiêm Di. Cho nên hai người đều dị nghị gì.

      "Có nàng ở cùng ta, lại ở trong núi Hoành Vân, tuyệt đối sao đâu. Nàng cần lo lắng quá." Nghiêm Di nhéo chóp mũi của Tần Du Du an ủi .

      "Lần trước chàng cũng sao đó thôi." Tần Du Du tới đây, tiếp tục tiếp nữa.

      Đây là chuyện cả hai người bọn cũng muốn thêm.

      Giữa trưa tết hôm đó, hai thầy trò và Nghiêm Di cùng nhau vào sơn động, mà Đại Chủy và Trú Vân Phi ở lại làm bạn, bảo vệ Tiểu Khôi.

      Màn đêm buông xuống, hơi thở cường đại của võ thánh cấp mười tám người Nghiêm Di ràng yếu dần , tình hình này Tần Du Du trải qua lần, tuy lo lắng nhưng đến mức lo lắng, đề phòng như lần trước nữa.

      Mắt thấy phu quân ngày thường cường đại chầm chậm trở nên giống hệt nam tử bình thường, Tần Du Du có chút buồn cười đưa tay nhéo mũi , bướng bỉnh : "Hàng năm đều có đêm chàng biến thành người thường, hì hì, nếu chàng bình thường đối xử với ta tốt, ta có thể nhân cơ hội trả thù rồi."

      "Nếu mỗi năm nàng đều cùng trải qua bên cạnh ta, cho nàng chọc ghẹo chút ta cũng đành chịu thiệt thôi." Nghiêm Di nhìn vào ánh mắt nàng nghiêm túc .

      Tần Du Du cúi đầu , nàng suy nghĩ hơn nửa tháng, vẫn chưa hạ quyết tâm được.

      " có mỗi năm đâu, năm nay là cuối cùng rồi." Tề Thiên Nhạc ngồi bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần bỗng nhiên mở miệng .

      xong cũng chờ Tần Du Du phản ứng liền đưa tay điểm huyệt cả hai người nàng và Nghiêm Di, khiến cả hai thể nhúc nhích.

      Ông là người Tần Du Du hoàn toàn hề đề phòng, ba người dựa vào quá gần, ông muốn đối phó bọn họ quả dễ như trở bàn tay.

      Tần Du Du kinh ngạc thôi: "Sư phụ, người làm gì vậy?!"

      Nàng còn có thể mở miệng chuyện, Nghiêm Di ngay cả há miệng cũng làm được.

      Tề Thiên Nhạc thở dài : "Du Du con mềm lòng quá, con thể quyết định, vậy sư phụ giúp con quyết định vậy. Sư phụ mười ngày trước tính được tọa độ thời quê nhà, chỉ lo tiểu tử này ngăn cản con rời mới đợi cơ hội hôm nay."

      "Có nhớ những thứ thú vị sư phụ kể với con ? Chỉ cần con buông bỏ hết với sư phụ, phi cơ, máy tính, nhà cao trăm tầng... Tất cả toàn bộ con đều có thể tự mình tiếp xúc, nơi đó có những máy móc, kỹ thuật con tuyệt đối thể tưởng tượng nổi, con nhất định thích. , khi mấy thứ đó xuất , bất kể là tài nghệ của thánh tổ Nghiêm thị hay của sư phụ cũng chỉ là bình thường thôi."

      Tề Thiên Nhạc càng càng hứng thú, trong giọng tràn ngập hấp dẫn. Những lời ông kể này Tần Du Du từ nghe qua ít, vẫn mơ có thể tận mắt nhìn, tự mình học hỏi, giờ phút này cơ hội ngay trước mắt, nàng quả nhịn được động tâm.

      Nhưng... Tần Du Du nhìn thấy bối rối, lo lắng trong mắt Nghiêm Di, nàng cho tới giờ chưa từng nhìn thấy nam nhân này có vẻ mặt như thế.

      luôn tính toán kỹ càng, giống như thiên hạ có gì có thể đả kích , đánh bại , càng có chuyện gì có thể khiến hoảng hốt lo sợ.

      "Nghiêm Di ở thế gian này có rất nhiều quyền thế, địa vị, cho dù có con cũng chết được. Ngược lại con muốn ở bên lúc nào cũng lo lắng có thể lừa gạt con hay sao, buông tay ! Tiêu tốn mấy năm quên , con xinh đẹp, đáng như vậy lo ai thích, sau này muốn tìm người nào mà chẳng có, cần gì ủy khuất chính mình?" Tề Thiên Nhạc mỗi câu càng có tính kích động hơn.

      ! được! Du Du, đừng đồng ý! Ở lại !

      Nghiêm Di miệng thể , gấp đến độ mắt như muốn nứt ra. biết Tần Du Du nếu theo Tề Thiên Nhạc rời khỏi, cho dù lên trời xuống biển cũng thể tìm được nàng.

      Tề Thiên Nhạc giống như sợ đêm dài lắm mộng, đẩy cửa đá ra, ôm lấy Tần Du Du vào trong.

      "Sư phụ, con muốn ở lại."

      Giọng Tần Du Du rất , nhưng ra lời này, nàng lại cảm thấy giống như mình lập tức dỡ xuống gánh nặng ngàn cân.

      Đúng vậy. Nàng muốn ở lại! Muốn cho mình và Nghiêm Di cơ hội có thể tiếp tục bên nhau, giúp đỡ lẫn nhau, đến chết đổi.

      Có lẽ nàng lại bị lừa, bị tổn thương, có lẽ nàng từ nay về sau hạnh phúc, sung sướng, cho đến ngày sinh mệnh kết thúc.

      Nếu nàng thử lần. Cả đời này nàng hối hận, hối tiếc mình đánh mất nam nhân này, người mà nàng . Cũng là nam nhân nàng.

      Cả đời người có thể gặp gỡ người như vậy, có thể có cơ hội ở cùng người gần gũi bên nhau, là chuyện khó cỡ nào.

      Cha mẹ nàng nhau sâu đậm vô cùng lại chung đụng ít mà xa cách nhiều, mối tình thấm thiết của Giang Như Luyện, Kim Phù Sương vẫn chiếm được chút đáp lại của người , cả đời đau khổ, nàng may mắn như vậy, lại vì sợ bị tổn thương đẩy hạnh phúc ra ngoài cửa, quá đáng tiếc!

      Nàng muốn khiến mình về sau đều sống trong hối hận!

      "Sư phụ. Con muốn ở cùng chỗ với Nghiêm Di." Trong lòng Tần Du Du rộng mở, trong sáng.

      Nàng sợ bị thương, nhưng muốn vì có thể bị thương tổn mà từ chối ngay hạnh phúc dễ như trở bàn tay.

      Cho dù tương lai xảy ra tình huống tệ hại nhất, nàng cũng hối hận.

      Tề Thiên Nhạc ra sớm đoán được kết quả này.

      Ông cười khổ tiếng. Ôm Tần Du Du thả về bên cạnh Nghiêm Di, giải cầm chế người nàng, trầm giọng với Nghiêm Di: "Tiểu tử thúi. Du Du nhà ta muốn ở cùng chỗ với ngươi, ta ngăn được, sau này nếu ngươi lại thương tổn con bé, ta cũng ngốc tìm ngươi tính sổ đâu, cùng lắm chỉ có thể đưa con bé đến nơi ngươi vĩnh viễn thể tìm ra, cho ngươi cơ hội gặp được con bé nữa. Chỉ mong ngươi tự biết phải làm thế nào!"

      Tề Thiên Nhạc xong rũ áo đứng lên, vỗ vỗ bả vai Tần Du Du : "Sư phụ rồi, con phải bảo trọng đấy."

      "Sư phụ!" Tần Du Du tay nắm lấy tay Tề Thiên Nhạc, vẻ mặt tủi thân, buông. Nàng biết sư phụ vẫn muốn về nhà, nhưng ngờ lại đột ngột chia lìa nhanh như vậy.

      "Khế ước nhận chủ của Đại Chủy và ta được giải trừ, về sau con chăm sóc nó và Tiểu Khôi cho tốt, sư phụ tìm cơ hội trở về thăm con." tới đây, Tề Thiên Nhạc quét mắt, liếc nhìn Nghiêm Di cái, trong mắt ý uy hiếp nồng đậm.

      Bóng dáng Tề Thiên Nhạc rốt cuộc biến mất sau cửa đá...

      Tần Du Du nhìn cửa đá khép kín buồn bả, mất mác, trong lòng nàng mơ hồ hiểu được, lần từ biệt này có thể gặp lại hay rất khó .

      Ầm ầm! Tiếng gầm rú thấp thoáng từ sau cửa đá truyền tới, luồng cảm giác xuyên thủng đặc biệt từ phía cửa đá mãnh liệt hướng về phía hai người.

      Là khối tinh thạch màu xanh đó! Chắc là sư phụ thành công khởi động máy mở xuyên thời , tiếng đó là do khối tinh thạch màu xanh tạo thành.

      đôi cánh tay đột nhiên ôm chặt lấy nàng --- dưới ảnh hưởng của thời gian tăng nhanh, tu vi của Nghiêm Di nhanh chóng khôi phục, dễ dàng phá tan cầm chế của Tề Thiên Nhạc, cũng khôi phục khả năng hoạt động.

      Tần Du Du gì, lẳng lặng nhìn , cũng vươn hai tay ôm chặt .

      Cảm giác đặc biệt của tinh thạch màu xanh mang đến rất nhanh biến mất sạch , Tần Du Du đứng lên đẩy cửa đá ra, trong sơn động, quả cầu thủy tinh khổng lồ và cả sư phụ đều còn bóng dáng.

      "Sư phụ rồi!" Tần Du Du nhìn sơn động trống rỗng giọng .

      "Ừ!" Tốt nhất vĩnh viễn cần trở lại! Nghiêm Di thầm lẩm bẩm trong lòng.

      . . . . . .

      năm trôi qua, mười năm trôi qua, trăm năm trôi qua... Tề Thiên Nhạc quả nhiên trở lại.

      Rất nhiều, rất nhiều năm sau, Nghiêm Di dưới cầu mãnh liệt của Tần Du Du rốt cuộc gắng gượng cùng nàng tới thăm lại chốn cũ.

      Tần Du Du nhìn thấy cửa đá bám đầy rêu xanh trong sơn động đó, bỗng nhiên nghiêng đầu hỏi Nghiêm Di: "Nếu lúc đó thiếp với sư phụ rồi, chàng làm sao?"

      Nghiêm Di lơ đểnh : "Cưới vương phi khác là được."

      "Khốn nạn!" Tần Du Du giận dữ, ngay tại chỗ thực hành gia bạo, đem Thánh bình Thân vương hung hăng chỉnh đốn chút.

      May mắn Thân vương đại nhân phải dễ dàng bị ăn hiếp như vậy, sau vòng "vật lộn" kịch liệt thuận lợi chế ngự hãn thê.

      Bình tĩnh nhìn thê tử tức giận nguôi trong lòng, Nghiêm Di rốt cuộc thu hồi tươi cười, nghiêm túc : "Ta chờ nàng về. Chờ nàng xem hết những thứ sư phụ nàng , nàng nhớ tới ta, nhất định trở về tìm ta."

      Hai người bọn họ trong lòng ngoại trừ đôi bên còn có rất nhiều thứ khác, nhưng chỉ khi hai bọn họ ở chung chỗ, mới có thể được trọn vẹn chân chính.
      Last edited: 11/6/15
      minhhanhng, 1620thuy, phuthuykembong179 others thích bài này.

    3. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Báo cáo hoàn chính văn, còn 3 phiên ngoại Chu vẫn chưa edit xong, biết có nên đăng luôn hay cho vào ebook nhỉ :yoyo20:, mà với tốc độ sên bò của mình chắc còn lâu dài dài à :yoyo12:

      Mình xin cám ơn các bạn đồng hành cùng mình trong suốt bộ truyện dài lắm lắm này. Bắt đầu rất hâm hở, tới giữa đuối dần dần và giờ tới lúc hoàn lại cảm thấy hơi tiếc nuối.

      Tiếc nuối nhất chắc là được thấy tiểu bảo bảo của Nghiêm Di với Du Du :th_116:

      P/s: sau bộ truyện này Chu thề nhảy hố bộ nào dài quá trăm chương nữa :th_22:
      emiliaNguyên Nguyễn thích bài này.

    4. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      vậy là hoàn rồi, mỗi bộ truyện hoàn xong là lại thấy tiếc sao nó hoàn nhanh thế, vẫn muốn đọc nữa.
      nàng đăng tiếp ngoại truyện , rất háo hức đc biết về em Tiểu Khôi
      AChu thích bài này.

    5. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      3 phiên ngoại bị mất, phải đăng lại vậy

      Phiên ngoại 1: Thịt mỡ người ngươi đâu?
      Nửa tháng sau khi Tề Thiên Nhạc rời khỏi núi Hoành Vân, cuối cùng nghênh đón ngày Tiểu Khôi thăng cấp.

      Tần Du Du rất cẩn thận ôm hộp ngọc Định hồn, dưới hộ tống của Nghiêm Di đến trong sơn cốc lúc trước Đại Chủy thăng cấp.

      Trong sơn cốc ngoại trừ có tuyết đọng, chỉ còn lại mấy tảng đá bị Đại Chủy đốt cho cháy đen thui. Nghiêm Di và Trú Vân Phi rất tự giác giúp Tần Du Du xây nhà bằng băng, để nàng ở bên trong chờ lúc Tiểu Khôi thăng cấp.

      Tần Du Du nhét cho Tiểu Khôi ăn viên đan dược màu hồng, sau đó dưới chỉ dẫn của Nghiêm Di bắt đầu dùng tu vi của mình dung hợp với chân nguyên của Tiểu Khôi, nhanh chóng giúp nó hấp thu dược lực.

      Viên đan dược đó là Yểm Huyền đặc biệt để lại, sau khi ăn vào Tiểu Khôi bên ngoài có thay đổi gì, nhưng Tần Du Du lại cảm thấy trong bụng nó có luồng nhiệt lực cường đại giống như nháy mắt bùm nổ, chạy qua kinh mạch khắp cơ thể nó.

      bầu trời truyền tới tiếng sấm nổ vang, đoàn mây đen từ chân trời tụ tập về phía sơn cốc.

      "Xong!" Nghiêm Di giải thích gì ôm lấy Tần Du Du bay nhanh lui ra ngoài cốc.

      Tần Du Du phản ứng lại, giãy dụa : "Chàng buông ra, ta muốn ở bên cạnh lúc Tiểu Khôi thăng cấp."

      "Chờ nó vượt qua lôi kiếp nàng tới cũng muộn." Nghiêm Di định để Tần Du Du ở bên trong sơn cốc đối mặt với lôi kiếp đáng sợ như thế.

      "Nó tỉnh lại nhìn thấy ta sợ hãi."

      "Ta nhìn thấy nàng cũng sợ hãi."

      Tần Du Du hết biết gì rồi, Nghiêm Di trưng khuôn mặt băng sơn mình sợ hãi linh tinh, chút sức thuyết phục cũng có.

      "Lôi kiếp dừng lại rồi ta với nàng cùng vào." Nghiêm Di hoàn toàn biết lời mình có vấn đề gì, tiếp tục được voi đòi tiên ra cầu.

      Tần Du Du dùng sức lắc đầu: " được! Mắt của Tiểu Khôi tốt, lúc thăng cấp nhìn thấy cái gì cũng cắn nuốt, nó vẫn đối với chàng có thiện cảm, nếu nổi giận nhân cơ hội nuốt luôn chàng làm sao?"

      Điều này vô cùng dễ xảy ra, ai cũng biết , động lực thăng cấp của Tiểu Khôi chính là nâng cao sức mạnh, nuốt luôn tên Nghiêm Di dám can đảm cướp Du Du của nó.

      Nghiêm Di chủ động đến cửa khi nó thăng cấp, khác gì muốn chết.

      "Nàng bảo vệ ta." Nghiêm Di quyết tâm chịu để Tần Du Du mình .

      "Ta đâu, cũng bỗng nhiên mất tích. Sơn cốc này chàng kiểm tra rất nhiều lần, ai có thể im hơi lặng tiếng lén lút vào." Tần Du Du ôm thắt lưng , giảng đạo lý với .

      Sư phụ trước khi khéo léo biến Nghiêm Di thành có chút thần hồn nhát thần tính.

      Sau khi Tần Du Du quay về suy nghĩ lại, cũng biết sư phụ ra cũng muốn đưa nàng , chẳng qua giúp nàng nhận tâm ý, đồng thời dọa Nghiêm Di thôi.

      Với tính tình sư phụ sao lại hỏi ý nguyện của nàng liền mạnh mẽ ép nàng dẫn chứ?

      Chẳng qua vở diễn của sư phụ đưa tới kết quả Nghiêm Di mấy ngày nay chịu tùy tiện rời khỏi nàng, đôi khi phải rời cũng nhất định để Trú Vân Phi nhìn chằm chằm nàng, e sợ sư phụ nàng cam lòng, bất ngờ quay lại đưa nàng đến nơi tìm được.

      Dưới cam đoan gần như thề thốt của Tần Du Du. Nghiêm Di vẫn như trước, nửa bước rời.

      Bình thường có Tiểu Khôi trong tay, còn có chút nắm chắc thê tử bỏ lại con thỏ béo tròn còn chưa thăng cấp này bỏ trốn đâu, tại để nàng và Tiểu Khôi thăng cấp hoàn toàn ở mình trong sơn cốc. Chuyện gì cũng có thể xảy ra. muốn mạo hiểm như vậy.

      chứng minh, ít nhất lão cha của Tiểu Khôi còn có sư phụ của thê tử, đều có khả năng trong phạm vi thần thức của im hơi lặng tiếng xuất hoặc biến mất.

      Tần Du Du còn cách nào, đành phải bĩu môi để ý tới .

      Trú Vân Phi nhìn về phía sơn cốc rất tò mò: "Tiểu Khôi lần này chắc là có thể biến thành người rồi chứ? biết bộ dáng sau khi nó biến hình là gì? Nó béo như vậy, biến thành nha đầu béo đó chứ?"

      Đại Chủy tưởng tượng chút Tiểu Khôi biến thành bộ dáng tiểu nha đầu hung dữ tròn tròn mập mạp. Nhịn được ý xấu cười khà khà quái dị: "Nó nếu biến thành nha đầu béo, ngươi liền xong đời."

      "Nó béo, ta vì sao lại xong đời?" Trú Vân Phi vẻ mặt hiểu.

      bị người chế giễu ngươi cưới phải bà vợ xấu xí vừa hung dữ vừa mập mạp chứ sao! Đại Chủy ở trong lòng thầm cười nhạo, nhưng lời này nó với Trú Vân Phi, để cho tên này chẳng hay biết gì, sau này khóc cũng có chỗ khóc.

      Quan trọng là, bà vợ xấu xí vừa hung dữ vừa mập mạp này còn có người cha vô cùng lợi hại. Trú Vân Phi nhất định đời này thể xoay người nổi! Đại Chủy tổng tính đánh giá tên xui xẻo này.

      Tần Du Du nghe hai đứa nó giễu cợt Tiểu Khôi, nhất thời mất hứng: "Các ngươi đừng lung tung, mê tung tuyết thố sau khi biến thành người đa số đều là mỹ nữ cả!"

      Đại Chủy khà khà cười : "Béo cũng có thể đẹp mà! Chúng ta ai cũng chưa từng thấy mê tung tuyết thố biến thành người có bộ dáng gì. chừng kẻ gặp qua các nàng đẹp lại ánh mắt có vấn đề sao? Quác quác quác! Thiên Nhạc phải , trong lịch sử quê hương ông có mỹ nữ béo nổi tiếng, tên là Dương gì đó Hoàn đó thôi."

      Tần Du Du bị nó , cũng suy nghĩ tới điều này. Nhìn bộ dáng Tiểu Khôi lông xù tròn tròn mập mạp, nàng cũng thể tưởng tượng nổi nó biến thành mỹ nữ. Nhưng mà...

      "Phụ thân của Tiểu Khôi tuấn, tiêu sái, đẹp mắt mà, mẫu thân nó nghe cũng là đại mỹ nữ rất đẹp. Tiểu Khôi nhất định khó nhìn đâu." Tần Du Du phản bác .

      "Phụ thân của Tiểu Khôi đẹp mắt lắm sao?" Sắc mặt Nghiêm Di có chút khó coi, là lần đầu tiên nghe Tần Du Du khen ngợi dung mạo nam nhân khác ngoài sư phụ nàng, nàng đối với sao lại có chút đánh giá vẻ ngoài giống vậy chứ?

      Tần Du Du vội vàng phản bác Đại Chủy, chú ý tới vẻ mặt khó coi của Nghiêm Di, thuận miệng đáp: "Đúng vậy, phụ thân của Tiểu Khôi để lại khối tinh thạch, bên trong có hình ảnh, dáng điệu, giọng của ngài ấy, chờ Tiểu Khôi thăng cấp hoàn thành chàng có thể nhìn thấy, rất đẹp mắt."

      Đại Chủy nghiêng người liếc nhìn biểu cảm rối rắm, chua chát đặc sắc của Nghiêm Di, suýt nữa cười đến lăn lộn đất rồi.

      Tiếng sấm ánh chớp trong sơn cốc đoán chừng giằng co hơn nửa đêm mới chậm rãi yên tĩnh, Tần Du Du chạy vào trong cốc trước tiên, Nghiêm Di đương nhiên chịu "thả" nàng mình vào, tay nắm lấy tay nàng, cùng nàng sóng vai mà .

      Đại Chủy và Trú Vân Phi nhìn nhau, cũng theo vào.

      Đại Chủy ý xấu nghĩ, có Du Du ở đó, còn có Nghiêm Di đầu làm mục tiêu công kích, nghĩ đến Tiểu Khôi cho dù có nổi tính điên cuồng cắn nuốt này nọ, cũng thể đầu tiên hướng về phía nó được, nó có đủ thời gian bay .

      Trải qua thời gian dài lôi điện oanh kích, khi Tần Du Du chạy vào trong sơn cốc, trong sơn cốc khói mù tràn ngập còn chưa kịp tan .

      Trong khói mù dày đặc truyền đến tiếng gọi quen thuộc của Tiểu Khôi: "Du Du, ta đói, hu hu hu! Du Du, ngươi ở đâu?!"

      "Ta ở đây, Tiểu Khôi đừng sợ! Ta chuẩn bị cho ngươi rất nhiều món ăn ngon. Ấy, nhưng đều ở ngoài cốc, trong cốc có gì ngươi ngàn vạn lần đừng ăn bậy đó." Tần Du Du theo giọng cẩn thận qua.

      Nàng đương nhiên sợ Tiểu Khôi, nhưng nàng sợ Tiểu Khôi bị kích động, há miệng nuốt Nghiêm Di bên cạnh nàng luôn.

      Nàng còn chưa được hai bước, bóng dáng màu xám đột nhiên từ trong khói mù phóng ra, ôm lấy nàng, hu hu nức nở, nũng nịu kêu lên: "Du Du, ta tỉnh lại nhìn thấy ngươi!"

      Bóng dáng màu xám phóng ra tinh tế, thướt tha, ràng là nữ hài tử xinh, nghe giọng đúng là Tiểu Khôi rồi.

      Vừa rồi lôi điện đánh xuống làm nó ngủ ngon, tỉnh lại phát chủ nhân có bên cạnh. Trí nhớ của nó dừng lại lúc núi Thốc Thủy, cảnh Tần Du Du bị cổ trùng thần hất ngã xuống đất, trọng thương hộc máu, nó nhớ mang máng sau đó mình nuốt mất con cổ trùng thần đáng giận đó, nhưng sau đó xảy ra chuyện gì, nó có chút ấn tượng nào.

      Du Du là được người cứu, hay là... Tiểu Khôi tưởng tượng đến chuyện đó, vốn kịp cảm nhận vui sướng thăng cấp biến hóa, bị dọa đến khóc lớn trước rồi.

      May quá, may quá! Du Du của nó sao, tới đón nó.

      Tần Du Du mát lòng mát dạ nhìn chăm chú thấy bộ dáng sau biến hóa của Tiểu Khôi, nhất thời giật mình, Nghiêm Di đứng bên cạnh nàng cũng kinh ngạc thôi.

      Thiếu nữ trước mắt nhìn qua chỉ mới mười hai, mười ba tuổi, mặt còn vẻ trẻ con, nhưng mặt mũi như tranh vẽ, dung mạo tuyệt kém Tần Du Du chút nào, tuyệt đối là tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

      Sau khi biến hóa, Tiểu Khôi mặc thân váy dài trắng phối với màu xám bạc, đứng trong tuyết trắng khói mờ như tranh thủy mặc phác họa tôn lên mỹ nhân uyển chuyển, hàm xúc, thanh lệ, mờ ảo, khiến người quên tất cả.

      Nhưng trong miệng mỹ nhân phun ra lời rất tục: "Du Du, ta đói!"

      Tần Du Du phản ứng nhanh chóng từ trong nhẫn tu di lấy ra nhiều mỹ thực và linh dược chuẩn bị xong trước đó, Tiểu Khôi chút cũng khách khí, ngồi xuống đất, đưa tay cầm miếng thịt kho tàu so với khuôn mặt nhắn tuyệt sắc của nó còn lớn gấp đôi, há to miệng a ô nuốt trọn.

      Sau đó là hai quả dưa xanh còn lớn hơn đầu nó, sau đó nữa là ăn hết cái chân cừu...

      Cho đến khi Tiểu Khôi "tiêu diệt gọn" mấy cái lót dạ, ngẩng đầu phát tất cả mọi người dùng ánh mắt quỷ dị nhìn nó, khỏi vô tội : "Các ngươi làm sao vậy?"

      Tần Du Du cười gượng hai tiếng : ", có gì, ngươi ăn tiếp ."

      Nghiêm Di nhíu mày chuyện.

      Đại Chủy nâng cánh che đầu, nhắm mắt làm ngơ.

      Trú Vân Phi chần chờ lúc, rốt cuộc : "Ngươi sao lại gầy như vậy? Thịt mỡ người ngươi đâu?"

      Cái con thỏ mềm mềm, lổ tai dài dài, béo ụt ịt, màu xám, ngốc ngốc, hung dữ còn có đuôi đâu rồi, sau khi biến thành người sao lại thành bộ dạng này?!

      "Trú Vân Phi! Ngươi là con ngựa thối, mã, ngựa khốn kiếp! người ngươi mới có thịt mỡ đó!" Tiểu Khôi nổi trận lôi đình, nhảy dựng lên bổ nhào vào Trú Vân Phi há miệng cắn.

      Nếu phải Tần Du Du phản ứng nhanh kịp thời ngăn lại, người Trú Vân Phi nhất định bị cắn rớt miếng thịt mỡ.

      Tần Du Du ôm Tiểu Khôi vừa bực mình vừa buồn cười : "Người ta chăm sóc ngươi mấy tháng, ngươi sao lại có thể hung ác đạo lý như vậy, vừa tỉnh lại liền cắn người chứ?"

      "Ai bảo nó người ta có thịt mỡ? Ta mà béo sao chứ!" Tiểu Khôi oán hận .

      Tần Du Du rất bất đắc dĩ, Tiểu Khôi biến thành người đương nhiên béo, lúc nó là con thỏ, vốn thân đều là thịt béo đó nha.

      Trú Vân Phi bị bộ dáng Tiểu Khôi hung ác cắn người làm hoảng sợ, phục hồi tinh thần lại cũng tức giận, nhưng nó dám đắc tội Tần Du Du, đành phải giọng lẩm bẩm : "Ngươi hung dữ như vậy, về sau ai cưới ngươi kẻ đó đúng là xui xẻo!"

      Đại Chủy ở bên cạnh nó quác quác buồn cười, giọng phụ họa : "Đúng vậy, đúng vậy! Ai cưới nó kẻ đó đúng là xui xẻo mà."

      Rất nhiều, rất nhiều năm sau, Trú Vân Phi phát mình trở thành kẻ xui xẻo đó, nhưng muốn hối hận cũng muộn rồi...
      huyetdu, minhhanhng, 1620thuy3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :