1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng sinh] Ảnh Hậu Trọng Sinh - Đào Ảnh Xước Xước

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. pink_lee

      pink_lee Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      2,405
      Chương 41. DIỄN BẰNG DÂY CÁP

      Phim cổ trang võ hiệp, vai diễn quan trọng nhất phải là vai nữ chính, mà là người vì chăm sóc nhân vật chính mà vừa được bí tịch, được bảo vật và được mỹ nhân, đó chính là nam chính.

      Chu Hạ Ninh muốn diễn như vậy, nếu chỉ là làm bình hoa và có cái mặt xinh đẹp ai cũng có thể diễn, huống hồ trong giới giải trí thiếu nhất chính là mỹ nữ, tự nhận mình cũng phải là xinh đẹp nhất.

      Nhưng bộ phim này lại có chút đặc biệt.

      Nữ chính và nam chính là tứ đại cao thủ trong võ lâm, am hiểu dùng độc, nửa chính nửa tà. lần quyết đấu với cao thủ khác, nam chính bị nữ chính hạ độc thành kẻ ngốc, mở mắt ra gọi nữ chính là “mẹ”.

      Nữ chính tự nhận phải là tiểu nhân đương nhiên hại nam chính, nhưng nam chính lại bám theo nữ chính buông.

      Câu chuyện cứ như vậy mà mở ra, nữ chính và nam chính bắt đầu cư, bắt đầu cuộc sống mẹ con?

      ra nam chính sau này dần bình phục, nội lực của mạnh mẽ nên tự giải được độc tố trong người, thừa lúc nữ chính cảnh giác với mà đâm nữ chính kiếm.

      Nữ chính bị thương nặng rồi vô tình rơi xuống núi.

      Đương nhiên, đều là nhân vật chính đều có quy luật, đó là rơi xuống núi cũng chết! Ngược lại nhận được cơ duyên! Nữ chính đương nhiên cũng là theo quy luật này.

      Đến khi nữ chính trở lại, mới phát ra nam chính lại xây nhà ở nơi lúc trước bọn họ cư thủ tang, muốn vì thê tử mà thủ.

      Cuối cùng nữ chính phát tất cả mọi chuyện chỉ là hiểu lầm. Hóa ra lúc trước môn phái của nam chính mưu bắt nữ chính, nam chính vì muốn cho nữ chính chạy thoát nên với mọi người hành động mình rồi tự tay giết nữ chính báo thù.

      Lại ngờ, lúc trước nữ chính vì cứu nên trúng kịch độc, vì biết nam chính lừa dối mình nên độc tố phát tác, thế nên lẽ ra có thể tránh kiếm mà ngoài ý muốn bị nam chính đâm trúng.

      Kết thúc câu chuyện, nam chính tìm ra phản đồ trong môn phái, rồi sau đó tự xin ra khỏi phái cùng nữ chính ngao du giang hồ.

      Chu Hạ Ninh đọc xong quyển kịch bản khẽ cau mày.

      Câu chuyện có chút mới mẻ, nhưng nếu kết thúc là bi kịch có lẽ càng làm cho nam chính nhớ mãi quên? Cũng làm cho người xem có hứng thú hơn?

      Cuối cùng nam nữ chính thành vợ chồng lại còn có kết thúc hạnh phúc, hình như có chút đại chúng.

      diễn viên mới cũng cũ, lần đầu tiên Chu Hạ Ninh có ý muốn sửa lại kịch bản.

      ra cũng có ít diễn viên thích sửa kịch bản, nhất là diễn viên nổi tiếng. Kiếp trước còn gặp diễn viên có cả biên kịch riêng, lời thoại thích, sửa! Cảm thấy vai diễn của mình xuất nhiều, sửa! thể phát huy hết phẩm chất tốt đẹp của chính mình, sửa!

      Sửa xong kịch bản phim cũng đổi hoàn toàn, hơn nữa còn chiếm hết thời gian của các diễn viên khác.

      Vai chính khác mà cảm thấy ảnh hưởng đến mình cũng vội vàng tìm biên kịch đòi sửa kịch bản.

      Cho nên, người khổ nhất là đạo diễn và mấy vai phụ.

      Chu Hạ Ninh làm như vậy. Nếu muốn sửa kịch bản, bằng chính mình mời biên kịch tự viết ra kịch bản theo ý kiến của riêng mình.

      Nhưng là, đối với kết thúc của kịch bản này, rất ngứa tay muốn thay đổi chút. Ở trang cuối của kịch bản, tự tay sửa lúc lâu, đến lúc cảm thấy khá hài lòng mới bỏ bút.

      Nếu như nhận vai diễn này, có lẽ cần phải chuyện với đạo diễn và biên kịch chút.

      Kịch bản thứ ba tính buổi tối đọc, đứng dậy duỗi người thấy bên ngoài tối mới nhắn tin cho Tiền Hữu Đa.

      Đường xá xung quanh trường quay Lâm Thủy hai người đều biết ràng, ra cửa rẽ trái hàng cơm .

      Đến khi hai người ngồi xuống, đúng lúc Chu Hạ Ninh ngẩng đầu thấy có nhà hàng món cay Tứ Xuyên, bởi vì cảm thấy quen mắt nên cố ý nhìn thêm mấy lần, sau đó mới giật mình nhớ ra đó là cửa hàng Trang Dực từng mang đến. Bởi vì lần trước là vào từ cửa sau, cho nên nhìn bảng hiệu ở cửa trước chỉ thấy có chút quen mắt.

      Nhớ đến Trang Dực, tay cầm đũa của lại ngừng chút.

      Qủa lâu gặp, nhưng là <Tam Quốc Truyện> bắt đầu tuyên truyền, đến lúc đó gặp nhau thôi.

      “Hạ Ninh, bạn đúng là có số đào hoa nha!” chờ thức ăn, Tiền Hữu Đa bỗng dưng giọng cười, bên mắt nháy nháy Chu Hạ Ninh.

      Chu Hạ Ninh hơi nhíu mày:” Gì mà số đào hoa, bạn đừng có lung tung.”

      “Sao lại lung tung, chàng trợ lý ảnh mới tới kia rất thích bạn nha, mấy chuyện này mình rất tinh mắt đó, nếu tại sao hôm qua lại làm bẩn quần áo của bạn, xong rồi lại cố ý hỏi số điện thoại muốn mua đồ mới bồi thường cho bạn nha.”

      Chu Hạ Ninh cúi đầu uống ngụm nước trà nhạt nhẽo, trong lòng cũng cảm thấy đắng ngắt như vị của cốc trà này.

      Trợ lý ảnh Tiền Hữu Đa chính là Chân Văn Hải.

      Mấy ngày trước thấy trong đoàn phim làm rất kinh ngạc.

      vẫn nhớ lúc gặp Chân Văn Hải là lúc đóng bô phim vào năm 28 tuổi, lúc đó Chân Văn Hải là phó ảnh, năm sau đổi nghề làm đạo diễn MV, tên tuổi cũng nổi lắm. Nếu lúc ấy Chu Hạ Ninh là diễn viên hạng ba, Chân Văn Hải cũng là đạo diễn hạng ba mà thôi.

      Chỉ là cũng ngờ, đời này lại gặp nhau sớm như vậy.

      Kiếp trước Chân Văn Hải từng với chính là tình sét đánh, chắc là đời này cũng theo con đường như vậy, tuy rằng có nhiều liên quan, nhưng ánh mắt nhìn Chu Hạ Ninh luôn nóng rực, che giấu chút nào.

      Cho nên bây giờ Tiền Hữu Đa mới có chuyện mà trêu chọc.

      Nhưng trong lòng Chu Hạ Ninh chỉ cảm thấy chán ghét. Từng nghĩ rằng người đàn ông đó là tốt nhất, hóa ra chỉ là đống phân, mà lại ngủ giường với cái đống phân đó rất nhiều năm, bây giờ nhớ lại vừa cảm thấy đau khổ lại vừa ghê tởm!

      Chỉ trách , cảm thấy người đẹp trai như Phương Hân Đông đáng tin, lại tìm người đàn ông có tướng mạo bình thường bề ngoài nhìn có vẻ rất thành , hóa ra bản chất bên trong đều cùng loại như nhau.

      Trong lòng khẽ thở dài.

      Chẳng lẽ con đường tình cảm của thê thảm như vậy?

      Chu Hạ Ninh lại nhớ đến Trang Dực, nhịn được mà lắc lắc đầu.

      “Haiz, mình hỏi bạn, cuối cùng là bạn thích mẫu người như thế nào nha? Mình thấy Trang Dực có ý với bạn mà bạn còn ghét bỏ?” Tiền Hữu Đa phát ra ánh mắt bà tám nhìn Chu Hạ Ninh, cố ý đạt được mục đích bỏ qua.

      Chu Hạ Ninh đưa tay đẩy mặt Tiền Hữu Đa tránh ra, tặng thêm câu:” Bạn nghĩ nhiều như vậy làm gì, sao nghĩ đến cuối tuần này Thanh Hải bạn phải làm thế nào?”

      Tiền Hữu Đa lập tức ỉu xìu:” Đạo diễn Hạ nghĩ như thế nào vậy, đột nhiên lại muốn thêm ngoại cảnh ở Thanh Hải, cứ tùy tiện mà tìm ngọn núi ở đây quay là được rồi!”

      Chu Hạ Ninh thấy Tiền Hữu Đa ỉu xìu, vui vẻ nở nụ cười:” Trong kịch bản chính là lấy núi Côn Luân làm cảnh chính, nhưng mà lại tốn thêm tiền thuê máy bay, chắc là qua bên kia quay đẹp hơn nhiều. Núi ở bên này đều quá bình thường, có cảm giác hùng vĩ.”

      Cảnh cuối trong < U Du Tiên Thư > chính là đến Thiên Sơn Tiên Giới, lúc đó biên kịch lấy núi Côn Luân làm hình mẫu: xung quanh là biển Tây Hải, cát dài dằng dặc, nước xanh ở sau, nước đen phía trước, có núi lớn, tự là Thiên Sơn. Đây chính là miêu tả núi Côn Luân mà. Bởi vậy Hạ Thao bàn bạc với nhà sản xuất, quyết định đến đó quay phim, để đạt tới hiệu quả tốt nhất.

      “Làm diễn viên là phải chịu khổ, chỉ là Thanh Hải chứ có phải châu Phi đâu.”

      “Mình nhớ nhà nha, từ lúc mình bắt đầu đóng phim đến giờ đều ở xung quanh thành phố J, chưa lúc nào ra khỏi phạm vi sông nam nha.” Tiền Hữu Đa vừa đến chuyện này lại lo lắng, “Mình sợ độ cao, mà sợ nhất chính là ngồi máy bay, thể chất mình yếu cũng là vì sợ độ cao nha!”

      Chu Hạ Ninh vui vẻ gật đầu:” Vậy được, mình báo với đạo diễn là bạn muốn .”

      “A, như vậy được, vai diễn của mình quan trọng như vậy.” Tiền Hữu Đa tròn mắt, vừa xong lại bắt đầu buồn rầu.

      Chu Hạ Ninh cúi đầu ăn cơm, quan tâm đến ấy nữa.

      Ngày hôm sau quay phim có cảnh Chu Hạ Ninh diễn chung với Hạ Uyên. Chu Hạ Ninh mặc bộ quần áo cổ trang màu trắng, người Hạ Uyên cũng thay bộ quần áo thời Hán, trong tay còn cầm cây đao, đó chính là Tam tiêm lưỡng nhận đao trong truyền thuyết.

      Trong phim, Khương Phạm chính là đời sau của Khương Tử Nha, Dương Mặc chính là con cháu của Dương Tiễn. Tổ tiên bọn họ từng kề vai chiến đấu, mà hai người bọn họ cũng từng là bạn tốt, ngờ bây giờ lại trở mặt.

      “Khương Phạm, người đừng trách Dương Mặc, tất cả là do ta, là ta cầu xin cứu người.” Tiền Hữu Đa vào vai Chu Tranh Vân vẫy vẫy hai lỗ tai, vẻ mặt rất khổ sở.

      Bọn họ là đời sau của thần và , nên xuất năng lực của tổ tiên truyền lại, nhưng vì năng lực đủ mà có chút khiếm khuyết.

      Ví dụ như Chu Tranh Vân, từ lúc có pháp lực có cách nào dấu được hai lỗ tai heo.

      Đứng cạnh bọn họ, Giang Quân Diệu vào vai Lý Tử Mộc lo lắng nhìn Khương Phạm và Dương Mặc.

      Tay phải Dương Mặc nắm chặt tam tiêm lưỡng nhận đao, có vẻ như hấp thụ năng lượng, cúi đầu, vẻ mặt bị bóng đen che mờ thể nhìn , khi mở miệng giọng cũng vô cùng nặng nề:” Khương Phạm, ta rất . Ta chịu nổi ngươi luôn võ đoán.”

      sao?” Khương Phạm mím môi chặt, chớp mắt nhìn Dương Mặc, tựa như đem mọi hành động của nhìn kỹ.

      “Dương Mặc!” Chu Tranh Vân sốt ruột chạy lại khuyên nhủ,” Ngươi đừng cứng đầu như vậy! xin lỗi Khương Phạm rồi chúng ta vẫn là bạn tốt!”

      “Xin lỗi cái gì? Tôi sai.” Giọng Dương Mặc khàn khàn mà lại quả quyết nhưng từ đầu đến cuối vẫn chưa ngẩng đầu lên.

      “Rồi sao nữa?” Khương Phạm lạnh lùng .

      “Cho nên, chúng ta mỗi người mỗi ngả thôi, từ này về sau đường ai nấy , có liên quan đến nhau.” Vẻ mặt Dương Mặc có chút buồn bã, xong ngẩng đầu nhìn Khương Phạm sau đó mới quay người bước .

      Vẻ mặt Khương Phạm kinh ngạc nhìn Dương Mặc bỏ .

      “Ôi chao, Dương Mặc ngươi làm sao vậy? Ngồi lại chuyện là được rồi, tại sao lại bỏ ?” Chu Tranh Vân sốt ruốt muốn đến kéo Dương Mặc lại, nhưng vẫn lo quay đầu lo lắng nhìn Khương Phạm, chỉ phút do dự Dương Mặc rất xa.

      “Tôi tìm.” Lý Tử Mộc chạy đến, hai mắt giống như hơi ướt.

      cần.” Khương Phạm lạnh lùng ngăn cản, “ Ai cũng được đuổi theo, muốn cứ .”

      xong, Khương Phạm xoay người nhảy lên cây cổ thụ:” Còn nhanh tìm chỗ qua đêm?’

      quay đầu, hai mắt dưới ánh trăng như phát ra tia sáng rực rỡ.

      “CUT!”

      Chu Hạ Ninh nhàng thở dài, cẩn thận đứng cây, nhờ vào dây cáp mà tụt xuống.

      chưa từng đóng phim cổ trang, mà cũng là lần đầu dùng dây cáp ròng rọc, dù chuẩn bị tâm lý nhưng lần đầu tiên làm thử cũng cảm thấy eo như muốn đứt lìa.
      Last edited: 25/9/15
      Bạch Sắc Vi, xukem, ly sắc19 others thích bài này.

    2. pink_lee

      pink_lee Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      2,405
      Chương 42. TUYÊN TRUYỀN PHIM ĐIỆN ẢNH

      Bởi vì Thanh Đảo quay ngoại cảnh, có thời gian nên Chu Hạ Ninh chỉ tham dự được lần truyên truyền phim ở S thị. Trợ lý Lộ Đan của biết lái xe nên chị Đỗ phải đến đón, vừa đến S thị còn phải trang điểm và thay quần áo.

      “Chị Đỗ, Chị Hạ Ninh, em xin lỗi…” Lộ Đan cúi đầu áy náy.

      Chu Hạ Ninh ngồi ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, hôm qua phải quay phim đến rạng sáng, mới nghỉ chút phải xuất phát đến S thị, cả người còn rất mệt mỏi.

      Chị Đỗ cau mày, từ gương chiếu hậu nhìn Chu Hạ Ninh, giọng :” Giấy phép lái xe lúc nào mới học xong?”

      Lúc trước tuyển trợ lý cho nghệ sỹ Lộ Đan ta có giấy phép lái xe, bởi vì chọn trợ lý cho nghệ sỹ mới như Chu Hạ Ninh nên công ty cũng quá quan tâm, chỉ tùy tiện chọn người mới vào phân cho .

      “Rất nhanh học xong…” Lộ Đan cúi mặt, càng giọng càng , “Lần trước chỉ còn chút nữa là học xong, lần sau em cố gắng hơn là có…”

      Chị Đỗ gì nữa, dù sao nghệ sỹ dưới tay nhiều, chỉ cần sắp xếp chút cũng có thời gian đưa đón.

      Gần đây chị Đỗ có gì bận bịu mà là có chuyện đau đầu. Trước đó Diệp Duy Mộng làm ra scandal như vậy khiến cho lãnh đạo công ty rất tức giận. theo Hạ Uyên cũng được, lén lút đương cũng tốt nhưng ta lại lời giải thích với công ty, đúng là quá kiêu ngạo.

      Dù sao, người gánh chịu hậu quả chính là công ty đại diện của ta. Bây giờ chị Đỗ muốn nhận phim cho ta đóng cũng khó hơn nhiều.

      Tuy rằng tên tuổi được nhiều người biết đến, nhưng như vậy cũng phải là chuyện tốt. Chị Đỗ lại muốn cho nghệ sỹ mình quản lý tham gia mấy bộ phim lộ đùi lộ ngực như cái Can Lộ Lộ.

      Chị chỉ lần nhắc nhở Diệp Duy Mộng, nếu muốn sống lâu trong giới này phải chỉ cần nổi tiếng là được.

      Vốn dĩ Diệp Duy Mộng có vết xe đổ lần trước, nay lại thêm lần nữa, ban giám đốc có ý muốn ngưng mọi hoạt động của ta.

      Nhưng dù sao cũng là nghệ sỹ chị quản lý, lại còn là trẻ, nếu như bị ngưng hoạt động rất có khả năng tồn tại được trong giới này.

      Dù sao cũng là người chị quản lý, chị đành lòng.

      Chị biết Diệp Duy Mộng đến tìm Chu Hạ Ninh, dù giữa hai người có chuyện như vậy xảy ra, nhưng chị vẫn nhờ Chu Hạ Ninh tìm vai diễn cho Diệp Duy Mộng, cũng giống như giúp Giang Quân Diệu có được vai diễn bình thường trong phim.

      Tuần sau <Tam Quốc Truyện> công chiếu, đoàn làm phim bắt đầu tuyên truyền từ trước khi công chiếu nửa tháng cho đến khi phim chiếu được tuần, lần này là tuyên truyền trong khách sạn Tứ Qúy ở S thị, buổi họp báo đơn giản cho phóng viên viết bài.

      Bởi vì vai chính Trang Dực và Lê Huyền đều có mặt nên có ít phóng viên tham dự.

      Lúc Chu Hạ Ninh đến, trong phòng nghỉ chỉ có mình đạo diễn Vương Vũ Thần.

      Hai người chuyện, Chu Hạ Ninh trước tiên cảm ơn giúp giải thích và giới thiệu cho đạo diễn Trần.

      Đạo diễn Vương quay đầu:” cần cảm ơn, tôi đều là chuyện . Chỗ đạo diễn Trần tôi cũng giúp cái gì.”

      “Tôi vẫn phải cám ơn , đạo diễn Vương.” Chu Hạ Ninh rất chân thành. Kiếp trước từng ghét ta, bởi vì ta nên mới có vết nhơ lúc mới vào nghề. Nhưng lần này mới phát , đạo diễn Vương cũng chỉ là người có máu văn nghệ, tính cách quá ngay thẳng, may mắn là ta gặp được thầy giáo tốt.

      Chu Hạ Ninh cảm thấy nếu như có đạo diễn Trần Hoài Trúc giúp đỡ Vương Vũ Thần cũng được đến bây giờ. Mặc kệ là nghề nào, người quá ngay thẳng rất khó khăn, nhất là cái vòng luẩn quẩn này vốn thích hợp với người khéo ăn .

      15 phút trước khi bắt đầu, Lê Huyền và Trang Dực mới đến.

      Chu Hạ Ninh cười chào hỏi hai người. Lê Huyền nhìn cái rồi chỉ gật gật đầu, chỉ như vậy cũng làm Chu Hạ Ninh vui mừng, từ lúc nào Lê Huyền còn thân thiết với ? giật mình, cố ý muốn chuyện với ấy vài câu.

      Trang Dực nhìn Chu Hạ Ninh rồi quay đầu chuyện với Vương Vũ Thần.

      Hai trợ lý đều đứng ở rất xa, Chu Hạ Ninh lại gần kéo tay áo Lê Huyền, giọng gọi:” Chị…”

      Lê Huyền ngập ngừng rồi bỗng nhiên quay đầu nhìn Chu Hạ Ninh.

      Chu Hạ Ninh kinh ngạc, vốn muốn qua người Lê Huyền bỗng dừng lại. nhìn ánh mắt Lê Huyền hơi hồng, đôi môi mím chặt.

      Trong lòng có chút xót xa.

      ngờ, Lê Huyền quên, khổ sở như vậy.

      Khi rời mới có 9 tuổi, bị cuộc hôn nhân tan vỡ của cha mẹ và phải rời xa cuộc sống quen thuộc mà vô cùng đau khổ, đến khi cảm giác của và mẹ trở lại bình thường mới nhớ đến liên lạc với Lê Huyền, nhưng lúc đó còn , biết cách nào gọi điện về nước, hỏi mẹ lại sợ gợi lại chuyện đau lòng.

      Vì thế, bỏ qua, bỏ qua cho đến khi lúc gặp lại hai người trở thành xa lạ.

      Khi còn , rất nhiều người và Lê Huyền như chị em ruột, hai người là hàng xóm, mỗi ngày đều ăn, ngủ, đến trường cùng nhau, tình cảm còn thân hơn cả chị em ruột.

      Cuối cùng, người bị mang , người bị bỏ lại.

      cho rằng là người khổ sở nhất, nhưng lại bỏ quên cảm giác của Lê Huyền.

      Lần này Lê Huyền đáp lại lời chào của , chỉ sợ bởi vì khi quay <Tam Quốc Truyện> ở bên nhau thời gian, sau là bởi vì quan hệ của và Hạ Thao dần dịu .

      ra Lê Huyền là người rất trọng tình.

      Hai mắt Chu Hạ Ninh hơi nóng, nhưng lại cố cho nó đỏ lên.

      “Chị à, buổi tối chị có thời gian ? Chúng ta cùng ăn bữa cơm ?” Thấy Lê Huyền có phản ứng, ngừng chút rồi thêm, “ rất lâu rồi chúng ta cùng nhau ăn cơm …”

      Lê Huyền trả lời nhưng cũng từ chối, trong lòng Chu Hạ Ninh rất vui vẻ nhưng cũng biết nên quá vội vàng. Lê Huyền tức giận nhiều năm như vậy, phải sớm chiều là có thể hết nha.

      Cùng lắm chờ ấy từ từ nguôi giận thôi.

      Buổi họp báo chính thức bắt đầu, Vương Vũ Thần và diễn viên bước lên sân khấu, phía sau là áp phích của <Tam Quốc Truyện>, Chu Hạ Ninh cũng thấy hình của mình được in trong áp phích, điều này làm vừa mừng vừa lo.

      Dù Chu Hạ Ninh cũng có chút tiếng tăm, nhưng so ra vẫn kém Lê Huyền và Trang Dực, thậm chí còn kém hơn cả Vương Vũ Thần nên được phóng viên quan tâm nhiều.

      Ngược lại Trang Dực bị hỏi đến 2 scandal kia. Đầu tiên là có phóng viên hỏi đến quan hệ của Phạm Duyệt Tân và Trang Dực.

      Trang Dực biết hôm nay có người hỏi đến chuyện này. Lần trước nhờ phóng viên quen biết phỏng vấn đến giờ vẫn đồng ý cho các phóng viên khác phỏng vấn thêm, hôm nay có cơ hội như vậy, đương nhiên có người bỏ qua.

      Qủa nhiên phóng viên kia vừa hỏi xong, toàn bộ các phóng viên còn lại đều như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm Trang Dực.

      Trang Dực cười cười:” Tôi và Phạm Duyệt Tân chỉ là bạn, từ trước đến sau này cũng vượt quá tình bạn, cho nên, mọi người cần cố viết về chuyện của chúng tôi nữa.”

      Còn phóng viên khác hỏi thêm, Trang Dực cười :” Vấn đề này tôi trả lời rất ràng, nếu như có câu hỏi khác tôi từ chối trả lời.”

      Có người lại nhắc tới chuyện tình tay ba của Trang Dực, Lê Huyền và Chu Hạ Ninh trong đoàn phim <Tam Quốc Truyện>. Tin đồn lúc đó cũng lớn, nhưng chỉ vì hôm nay ba nhân vật chính đều ở đây nên mới có người hỏi đến.

      Lần này Trang Dực cười rất vui vẻ:” Câu hỏi này rất hay, chúng ta nhường cho Lê Huyền trả lời .”

      Lê Huyền nhìn Trang Dực đá quả bóng đến chân mình, lại quay đầu nhìn Chu Hạ Ninh xem kịch vui:” Về chuyện tình cảm, tôi nghĩ, so với Trang Dực tôi và Chu Hạ Ninh còn thân thiết hơn nha, người thứ ba là Trang Dực mới đúng?”

      Lê Huyền nhướng mày nhìn Trang Dực, có ý như trêu chọc.

      Chu Hạ Ninh ngồi bên cạnh nở nụ cười, Lê Huyền như vậy cũng sai. Tình cảm của hai người hồi , Trang Dực thể nào so sánh được?

      Dù sao, và Trang Dực cũng chưa có tình cảm gì.

      Có phóng viên ý hỏi ý kiến của Chu Hạ Ninh, bất đắc dĩ nhận microphone thể tiếp tục làm ngồi xem:” Uhm, tôi cảm thấy Lê Huyền rất đúng.”

      xong, đưa microphone cho đạo diễn Vương:” Đạo diễn Vương, vài lời .”

      Vương Vũ Thần trừng mắt nhìn , nhận microphone rồi ho tiếng:” Ừ, có ai còn câu hỏi nào muốn hỏi về bộ phim , nếu chúng tôi xin kết thúc ở đây?”

      Chu Hạ Ninh thầm lắc đầu, quả nhiên đạo diễn Vương biết cách giao tiếp với phóng viên nha! Như vậy có phải quá trực tiếp ?

      Sau buổi họp báo, Chu Hạ Ninh và Lê Huyền cũng chưa ăn cơm nên Trang Dực mời mọi người, đây cũng là lần đầu tiên mọi người liên hoan sau khi <Tam Quốc Truyện> kết thúc, Chu Hạ Ninh có lý do gì để từ chối.

      Vương Vũ Thần thích uống rượu, Trang Dực chỉ gọi nước trái cây:”Có phụ nữ ở đây nên say xỉn.”

      “Cậu phải được xưng là ngàn ly say sao?” Vương Vũ Thần uống ngụm trà rồi phát biểu.

      Chu Hạ Ninh chỉ nhìn cũng biết quan hệ của Trang Dực và Vương Vũ Thần rất tốt, bèn quay đầu chuyện với Lê Huyền. Tuy rằng Lê Huyền hào hứng, nhưng vẫn trả lời hai câu.

      “Cuối tuần em Thanh Hải, chị có muốn quà gì ? hỏi coi như là tìm đề tài chuyện.

      “Cuối tuần em Thanh Hải?” Lê Huyền vẫn chưa trả lời,Trang Dực ngồi ở đối diện chuyện với Vương Vũ Thần quay đầu hỏi.

      Lê Huyền nhìn Trang Dực, rồi lại cúi đầu uống ngụm nước trái cây.

      và Trang Dực hợp tác nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên thấy Trang Dực có biểu như vậy, khi quay <Tam Quốc Truyện> thấy, nhưng khi đó thời gian Chu Hạ Ninh ở trong đoàn phim rất ngắn, dù quen biết nhưng cũng có ấn tượng quá sâu.

      “Ừ, đến G thị ở Thanh Hải.”

      “Ở đó cao hơn so với mặt biển, em nhớ mang thêm nhiều thuốc. Quần áo cũng phải đem đầy đủ.” Trang Dực yên tâm dặn dò.

      Chu Hạ Ninh gật đầu cười. Kiếp trước chỉ Thanh Hải, cả Tân Cương, Tây Tạng đều đến quay phim, tất cả gian khổ đều trải qua.

      Chỉ cần có thể quay được bộ phim hay, hoàn cảnh tốt cũng thành vấn đề.

      Huống hồ, lần này vì an toàn của đoàn làm phim nên Hạ Thao chỉ quay ở khu ngắm cảnh, nơi ở cũng là khách sạn ở ngay đó, cũng đến nơi nào hoang vắng.
      Last edited: 25/9/15
      Bạch Sắc Vi, Parvarty, nhimxu18 others thích bài này.

    3. pink_lee

      pink_lee Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      2,405
      Chương 43. GẶP NẠN

      Nhiệt độ tháng 4 ở Thanh Hải cao nhất cũng chỉ mười mấy độ, thấp nhất là 0 độ. Đây phải là lần đầu Chu Hạ Ninh đến Thanh Hải, trước đó lại xem dự báo thời tiết , thậm chí còn mang theo cả áo lông.

      Lúc đó Tiền Hữu Đa còn cười nhạo mang quá nhiều đồ, cuối cùng vừa đến thành phố G, Tiền Hữu Đa cướp mất cái áo lông duy nhất của , bất chấp dáng người lớn gần gấp đôi Chu Hạ Ninh, bên trong còn mặc thêm mấy áo len, đến mức khóa áo lông thể kéo nổi.

      Chu Hạ Ninh lắc đầu:” với bạn phải mang theo quần áo mùa đông mà bạn nghe.”

      chỉ Tiền Hữu Đa, mà mấy trẻ trong đoàn làm phim cũng là lần đầu tiên đến thành phố ở phía Tây, vừa xuống máy bay kêu lạnh, mà trong hành lý mang theo chỉ có váy liền và sườn xám.

      Theo như kế hoạch là từ sân bay đến khách sạn ở núi Côn Luân, bởi vì cố này mà xe phải vào trung tâm thành phố.

      Bởi vì Tiền Hữu Đa cũng phải mua thêm ít quần áo ấm nên cũng kéo luôn cả Chu Hạ Ninh cùng, Lộ Đan chịu đến khách sạn mình nên cũng theo. Vì thế, cái xe chở theo sáu , thêm nam diễn viên và hai trợ lý, đoàn chín người vào trung tâm thành phố mua sắm.

      Chu Hạ Ninh cho Lộ Đan ở trong xe, còn với Tiền Hữu Đa mua mấy cái áo khoác và áo lông rồi quay lại xe, cuối cùng đợi nửa giờ còn chưa thấy ba kia quay lại.

      “Sau khi hai người xuống xe, bọn họ còn trang điểm, đeo kính và đội mũ rồi mới .” Lộ Đan ngồi lại gần giọng .

      Chu Hạ Ninh nhìn con phố sầm uất bên ngoài, trong lòng bỗng có dự cảm tốt.

      Có khi mấy ấy còn lâu mới mua xong.

      “Chúng ta trở về trước vậy.” Chu Hạ Ninh nhanh chóng quyết định rồi báo cho trợ lý ngồi xe, sau đó kéo Tiền Hữu Đa và Lộ Đan xuống xe.

      “Sao bạn lại muốn tự về?” Tiền Hữu Đa xách theo hai túi đồ, khó hiểu hỏi.

      “Chu Hạ Ninh bên đón taxi, bên giải thích:” Nơi này cách khách sạn xa, lát là đến. Còn nữa, bạn nhớ lại xem ba người kia mang theo những quần áo gì, rồi còn những cửa hàng chúng ta nhìn thấy lúc nãy, nơi này chính là con phố buôn bán phồn hoa nhất đó.”

      “A, vậy là bọn họ chưa mua được quần áo.” Tiền Hữu Đa vui vẻ, “Khó trách họ chưa mua xong, mình còn nghĩ sao mà chỉ mua mấy bộ quần áo mùa đông lại lâu như vậy.”

      Qủa nhiên, đến khi Chu Hạ Ninh và Tiền Hữu Đa về khách sạn, ăn xong cơm tối với đoàn phim còn chưa thấy mấy người kia về.

      Phụ nữ khi thiếu quần áo rất là kinh khủng, Người bình thường thể nào hiểu được.

      Đoàn phim thuê khách sạn ba sao, dịch vụ tính là tốt nhưng đổi lại rất yên tĩnh.

      Bọn họ dự tính quay phim ở đây tuần, cố gắng tận dụng thời gian quay nốt những cảnh còn thiếu .

      Gần đây Trang Dực khá bận rộn. Tuy rằng quay phim, nhưng <Tam Quốc Truyện> trong thời gian tuyên truyền, rồi trong <Kỳ Án Tìm Kiếm> lại là nam chính kiêm nhà sản xuất, nên còn có đống công việc chờ xử lý.

      Ngô Minh Vệ làm gì cũng kéo theo, tốt đẹp là: nhà sản xuất muốn phụ trách giám sát và quản lý công việc, nhưng ra chỉ là có phát sinh thêm chi phí trong phần hậu kỳ nên mới gọi Trang Dực đến để Trang Dực đồng ý chi thêm.

      Trang Dực cảm thấy bản thân mình từ khi bắt đầu làm nhà sản xuất, mỗi ngày đều có rất nhiều công việc. Bây giờ và Ngô Minh Diệu đều ở luôn trong Tinh Diệu để làm nốt phần biên tập.

      Thời gian nghỉ nằm dài đống giấy lộn sàn:” Mệt chết tôi. Cái này còn mệt hơn cả quay phim, tôi hiểu tại sao có nhiều người muốn làm diễn viên mà lại làm cái gì mà đạo diễn rồi nhà sản xuất.”

      “Ha ha, những người có chỉ số thông minh cao mới làm được đạo diễn với nhà sản xuất đó.” Ngô Minh Vệ tự hào .

      Trang Dực đứng lên, liếc nhìn Ngô Minh Vệ:” Đạo diễn Ngô, phiền chỗ khác những lời này được ?”

      Trong trung tâm điện ảnh và truyền hình, bạn có thể gặp rất nhiều diễn viên nhưng chỉ có phòng biên tập là hầu như có.

      “Haiz, gần đây biết là có chuyện gì xảy ra, khắp nơi đều có thiên tai”. Biên tập viên Tiểu Mãnh đẩy cửa vào, nhìn di động than thở.

      “Sao vậy? Nơi nào lại xảy ra chuyện?” Ngô Minh Vệ bưng trà, ngẩng đầu hỏi.

      Trang Dực đứng lên, phủi mông rồi ngồi lên mặt bàn lấy trà uống.

      “Thanh Hải nha, thành phố G xảy ra động đất 5.8 độ.”

      Tiểu Mãnh vừa xong, chợt nghe “cách” tiếng,vừa ngẩng đầu thấy Trang Dực nhìn mình chằm chằm, môi trắng bệch, chén trà trong tay rơi xuống đất vỡ tan.

      “Cái gì?” Trang Dực choáng váng, cảm thấy có lẽ là mình nghe nhầm. Là nghe nhầm phải ?

      “A, là Thanh Hải có động đất…”

      Tiểu Mãnh và Ngô Minh Vệ nhìn nhau, đều cảm thấy kỳ lạ:” Cậu làm sao vậy?”

      Trang Dực cố tỉnh táo lại, nhưng trong đầu chỉ thấy trống rỗng, thấy tay mình run rẩy, cố gắng đấy di động ra, cảm thấy rất lâu mới tìm ra số của Chu Hạ Ninh, đến khi gọi được chỉ nghe tiếng tổng đài báo tắt máy.

      thể nào…? lắp bắp tự , sắc mặt dần trắng bệch, đột nhiên nhớ ra hôm qua Chu Hạ Ninh vừa đăng Weibo, hôm nay trở về phải? Hay là về từ hôm qua?

      Tay run run mở Weibo, nhìn bài đăng mới nhất của Chu Hạ Ninh, Weibo của xin xác nhận, chỉ có ba chữ Chu Hạ Ninh đơn giản và bên dưới là status mới đăng tối qua:

      Ngày mai còn phải quay phim, cuối cùng ngày kia cũng được về nhà.

      rất cố gắng mới làm rơi điện thoại xuống đất.

      Vì thế nên hôm nay Chu Hạ Ninh còn ở Thanh Hải, ở thành phố G?!

      cảm thấy tuyệt vọng, khó khăn ngẩng đầu nhìn Ngô Minh Vệ:” Chắc chắn có chuyện gì phải ?”

      Ngô Minh Vệ cau mày nhìn Trang Dực:” Cậu làm sao vậy?”

      Trang Dực cắn răng, lại gọi điện thoại:” Cậu kiểm tra giúp tôi xem đoàn phim của Hạ Thao, đúng, đúng là đoàn làm phim <U Du Tiên Thư> tại ở đâu, trở về hay chưa? Chờ chút, cậu đặt giùm tôi vé máy bay, tôi muốn thành phố G ngay lập tức!”

      Bên kia Thịnh Thanh Phong gì Trang Dực nghe , chỉ kịp :” Thịnh Thanh Phong, ấy ở thành phố G…”

      Thành phố G bị động đất lên đến 5.8 độ richter , bởi vì dân số đông đúc và nhà cửa lai được xây bằng vật liệu bình thường nên thương vong tương đối nghiêm trọng, hơn nữa bởi vì xung quanh là núi đá thêm mưa to kéo dài nên gây khó khăn cho đội cứu hộ.

      Bây giờ Trang Dực muốn đến Thanh Hải cũng rất khó.

      Hai mắt đỏ hồng nhìn Thịnh Thanh Phong, môi mím chặt:” Thịnh Thanh phong, tôi phải ! Đây là lần đầu tiên tôi nghiêm túc thích người như vậy, thậm chí tôi còn chưa cho ấy biết, nếu ấy từ chối tôi nhưng vẫn sống tốt tôi sao, nhưng bây giờ ấy sống chết chưa biết tôi thể chịu nổi, Thịnh Thanh Phong, cậu chưa thích người nào đến như vậy đúng ? Tôi chỉ nghĩ đến ấy bây giờ bị nhốt ở nơi nào đó, kêu trời trời biết, kêu đất đất chẳng hay là tôi thấy trái tim như bị xé nát, đau đớn vô cùng, bây giờ tôi thể ngừng suy nghĩ, lúc cảm thấy ấy sao, lúc lại cảm thấy ấy xảy ra chuyện. Tôi phải đến đó, Thịnh Thanh Phong, cậu phải giúp tôi!”

      Trang Dực biết nếu mà muốn thuận lợi đến thành phố G phải nhờ vào Thịnh Thanh Phong. chưa từng hối hận như bây giờ, vì sao chỉ biết đóng phim, mà chưa bao giờ nghiêm túc giao tiếp với số người có quyền, thế nên bây giờ mới phải chịu bó tay.

      Thịnh Thanh Phong nhìn Trang Dực, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:” Trang Dực, đây phải là chuyện đùa, cậu cũng xem tin tức nên biết bây giờ đường vào đều bị đất đá che lấp chứ đừng đến sân bay, thể nào còn có chuyến bay đến đó.”

      “Cho nên tôi mới đến tìm cậu!” vẻ mặt Trang Dực bình tĩnh hơn nhiều, dù xảy ra chuyện gì cũng phải tìm Chu Hạ Ninh, chừng đợi nơi nào đó, “Cậu cũng biết năm kia tôi đóng phim ở thành phố B, từng tham gia khóa huấn luyện cứu hộ động đất tháng, lúc đó còn đạt được giấy chứng nhận cứu hộ, tôi có thể tự bảo vệ chính mình, chừng còn có thể hỗ trợ thêm.”

      Đoàn phim < U Du Tiên Thư> đến thành phố G được 5 ngày thời tiết bắt đầu thay đổi, mưa to kéo dài đến ngày cuối mới bắt đầu tạnh. Bởi vậy nên tâm trạng của mọi người cũng dần tốt lên.

      Bởi vì ngày mai có thể về nhà!

      Tuy rằng đoàn phim cố gắng tìm các món ăn phù hợp cho mọi người, nhưng đa số thành viên đều hợp, thậm chí còn có người bị đau bụng.

      Ngày cuối cùng bọn họ đến ngôi chùa Tây Tạng là Duy Đạt Nhĩ Cát ở ngoại ô thành phố G quay phim, chùa này vừa tu sửa năm trước, tuy rằng lớn nhưng lại có vài phần linh khí.

      “Được rồi, cố lên chút nữa nào mọi người!”

      Có lẽ vì đây là ngày cuối cùng nên mọi người đều lên tinh thần cố gắng quay xong tất các các cảnh.

      Chu Hạ Ninh và Tiền Hữu Đa theo hướng dẫn viên người địa phương vào chùa thắp hương, chuẩn bị ra bỗng nhiên mặt đất rung lắc dữ dội.

      “Sao vậy?” quay đầu, thấy trong mắt Tiền Hữu Đa chỉ có kinh sợ.

      “Hạ Ninh, làm sao đây…” Tiền Hữu Đa chưa dứt lời lại có cơn địa chấn khác, lần này mạnh hơn rất nhiều.

      “Hữu Đa, chạy nhanh!” Chu Hạ Ninh kéo Tiền Hữu Đa chạy ra ngoài.

      Mặt đất rung lắc rất mạnh, các bức tường xây quanh chùa đổ sập xuống, hai người chuẩn bị chạy thấy có người chạy từ bên ngoài vào, nhìn thấy hai người hô to:” Ninh Ninh!”

      Hai mắt Chu Hạ Ninh mở to, cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nước mắt rơi xuống nhanh, gọi lớn:” Ba! Mau tránh ra!”
      Last edited: 20/10/15
      Bạch Sắc Vi, ly sắc, Parvarty22 others thích bài này.

    4. pink_lee

      pink_lee Well-Known Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      2,405
      Chương 44. CHÂN TÌNH

      Đến khi động đất dừng lại, Chùa Đạt Nhĩ Cát sập mất phần, tường rào và cổng chỉ còn là đống gạch vụn, con đường vào thành phố cũng bị che lấp cũng may là thiết bị quay phim bị hỏng hóc nhiều.

      Chu Hạ Ninh đỡ Hạ Thao từ trong đống đổ nát ra.

      sao, chỉ bị va đập thôi, đau đâu, đó.” Hạ Thao quay đầu nhìn con đứng bên cạnh, trong đầu nhớ đến lúc con gọi “Ba” vết thương cũng còn thấy đau nữa, mặt nở nụ cười sung sướng.

      “Ba cẩn thận chút, chân phải đừng dùng sức.” Hai mắt Chu Hạ Ninh hồng hồng, cảm giác sắp mất người thân lúc đó làm vẫn còn sợ hãi, cắn môi, mắt nhìn chăm chăm xuống đất, rất sợ có gì làm vướng chân Hạ Thao.

      Lúc nãy chân phải của ông bị đá từ cửa rơi xuống đập trúng, vết thương nặng đến mức có thể thấy cả xương. chỉ cầu nguyện có ảnh hưởng đến xương cốt, chỉ cần bị thương ngoài da là tốt rồi.

      Tiền Hữu Đa bên cạnh Chu Hạ Ninh lảo đảo suýt té ngã, Chu Hạ Ninh quay đầu muốn gọi Tiền Hữu Đa thấy ánh mắt tò mò của ấy nhìn mình.

      “Mình, tối nay mình giải thích với bạn…” Chu Hạ Ninh ngập ngừng, bây giờ phải là thời gian tốt để mọi chuyện, nhưng cũng muốn Tiền Hữu Đa nghĩ cố ý giấu diếm.

      Tiền Hữu Đa gật đầu:” sao, vết thương của đạo diện Hạ quan trọng hơn.”

      Các nhân viên ở bên ngoài chùa đều bị thương, tất cả tập trung sửa thiết bị, có người nhìn thấy Chu Hạ Ninh dìu Hạ Thao ra đều kinh ngạc mà chạy lại gần.

      “Đạo diễn Hạ bị sao vậy?”

      “Ôi, đạo diễn Hạ bị thương, bây giờ phải làm sao đây?”

      “Đúng rồi Chu Hạ Ninh, tôi nên vào trong chùa mà, trong đó có gì mà xem, nếu phải đạo diễn Hạ tìm mấy người cũng đến mức bị thương nha.” Lúc xảy ra động đất, đạo diễn Hạ chạy vào tìm Chu Hạ Ninh có mấy người nhìn thấy nên bây giờ có người ghen tị .

      Chu Hạ Ninh cúi đầu để ý, chỉ chăm chú nhìn chân Hạ Thao:” Chúng ta quay về thành phố rồi đến bệnh viện khám xem sao.”

      Tuy rằng như vậy, nhưng trong lòng Chu Hạ Ninh vẫn thấy nặng nề. Ở ngoại ô mà động đất mạnh như vậy, trong thành phố chắc phải nghiêm trọng hơn.

      “Nhưng làm sao để quay về đây?”

      Đường bị phá hỏng, xe để qua được.

      Chu Hạ Ninh muốn , đột nhiên lại có thêm trận địa chấn, những người bên cạnh nhanh chóng ngồi xổm xuống, còn mấy nữ diễn viên trẻ bắt đầu hét lớn.

      Trận địa chấn lần này còn mạnh và lâu hơn trận lúc nãy rất nhiều.

      “Đây là dư chấn, sợ là có thêm mấy lần nữa.” Chu Hạ Ninh mím môi, giọng dần nghiêm trọng.

      Nếu dư chấn mạnh dần, quay về thành phố cũng rất nguy hiểm, nhưng về chân Hạ Thao biết làm thế nào?

      Trần, chúng ta phải đưa đạo diễn Hạ vào thành phố chữa trị.” Chu Hạ Ninh ngẩng đầu nhìn về phó đạo diễn Trần Thành.

      “Được, mấy người chúng ta thay phiên nhau cõng đạo diễn Hạ, tôi tin về được.” Trần Thành gật đầu, theo đạo diễn Hạ nhiều năm, đương nhiên bỏ rơi ông trong lúc này.

      Mấy người trẻ tuổi bắt đầu phân công nhiệm vụ, có mấy người mang theo máy móc bị hỏng, còn mấy người khác thay nhau cõng Hạ Thao, bắt đầu trở về thành phố.

      “Lúc nãy chúng ta xe cũng mất nửa giờ, bây giờ như vậy đến lúc nào! Tôi muốn !” Có người chịu bộ phát biểu.

      Chu Hạ Ninh tức giận, quay đầu lạnh lùng nhìn:” , vậy mấy người cứ ở lại đây .”

      “Như vậy sao được? Nơi hoàng dã như thế này mà để chúng tôi ở lại sao?”

      Chu Hạ Ninh quan tâm đến bọn họ, quay đầu nhìn Trần Thành:” Trần, chúng ta thôi.”

      Tình trạng như bây giờ cũng còn ai thừa hơi thương hoa tiếc ngọc, ai cũng có nhiệm vụ nên tự động trở về.

      Hai thấy có ai để ý tới mình, đành dậm chân cái rồi cũng phải theo.

      Địa ngục Chu Hạ Ninh chưa từng thấy, nhưng hôm nay nghĩ thấy thế nào là địa ngục trần gian.

      Nếu hôm nay bọn họ ra ngoại ô quay phim, chắc bây giờ cũng sống chết.

      Càng đến gần nội thành, cảnh tượng càng thê thảm.

      Cả đoạn đường đều có căn nhà nào còn nguyên vẹn. Nhưng nhà sập, đường sá hư hỏng cũng chỉ là việc , khi ngang qua khu đổ nát còn có người khóc la “cứu mạng”, mấy người thanh niên trẻ trong đoàn bỏ thiết bị cầm trong tay xuống rồi chạy qua giúp đỡ.

      Mấy phía sau cũng dám oán trách, chỉ cúi đầu dám nhìn.

      “Mọi người nghỉ chút …” Hạ Thao nằm lưng Trần Thành, mắt thấy Chu Hạ Ninh mồ hôi nhễ nhại, trong lòng cảm thấy khổ sở.

      sao đâu đạo diễn Hạ, sắp đến rồi.Trần Thành khẽ mím môi, dám dừng lại.

      Bọn hạ được nửa giờ, bây giờ chỉ còn dựa vào nghị lực để tiếp.

      Chu Hạ Ninh lấy túi giấy ăn đưa cho Hạ Thao và Trần Thành lau mồ hôi.

      đường chỉ mới thấy cảnh sát đứng rải rác mà chưa thấy bộ đội xuất , như vậy chứng tỏ đường bị hư khá nặng nên ngăn cản đội cứu viện vào.

      Lúc này, bọn họ chỉ có thể tự cứu mình.

      Chu Hạ Ninh cảm thấy may mắn vì tất cả bọn họ còn sống!

      Sống sót chính là hi vọng lớn nhất!

      Bọn họ đến bệnh viện mấy ngày trước chỉ còn đống đổ nát. Bệnh viện lớn nhất thành phố giờ chỉ còn đống phế tích.

      Có nhân viên cứu hộ vội vàng chạy qua người, bọn họ cũng dám ngăn lại.

      “Thôi, bọn họ bây giờ cũng thể giúp chúng ta.” Giọng Hạ Thao rất thản nhiên.

      Đúng vậy, vết thương của Hạ Thao bây giờ là nhất ở đây.

      “Để tôi tìm chút bông băng.” Chu Hạ Ninh quay đầu nhìn Hạ Thao, “ Tôi có chứng nhận cấp cứu, băng bó ngoại khoa cơ bản cũng học qua.”

      được, cũng phải là chuyên nghiệp…” Trần Thành phản đối, nhìn Chu Hạ Ninh cũng biết chỉ là sinh viên trẻ, làm sao có khả năng băng bó, lỡ may có lưu lại di chứng gì…

      “Được.” Hạ Thao gật đầu có chút do dự.

      Chu Hạ Ninh gật gật đầu với ông, quay đầu nhìn Tiền Hữu Đa:” Hữu Đa, bạn giúp mình tìm.”

      Kiếp trước từng đóng bộ phim truyền hình tên là <Phòng Cấp Cứu>, lúc đó diễn vai nữ thứ nhưng cũng là nhân vật khá quan trọng, đoàn phim vì muốn quay cảnh nên cho mấy diễn viên đến phòng cấp cứu học tập thời gian, vì đóng vai bác sĩ ngoại khoa nên theo mấy bác sĩ học tháng, sau này còn tự mình thi lấy bằng chứng nhận cấp cứu.

      Nếu hôm nay có thể làm tốt, sau khi trở về phải lập tức thi lấy thêm giấy chứng nhận nữa.

      Tình trạng thuận lợi, cứu viện bên ngoài còn chưa đến nên dụng cụ chữa bệnh thiếu rất nhiều, hộ sĩ quản lý phòng cấp cứu kiên quyết cho lấy cuộn băng.

      Trong lòng Chu Hạ Ninh nóng như lửa đốt, biết xin xỏ như thế nào bên ngoài truyền đến tiếng hoan hô: đợt bộ đội cứu viện thứ nhất đến, hơn nữa còn mang theo ít đồ ăn và dụng cụ chữa bệnh!

      Đây mới chính là tin tức tốt nhất, làm Chu Hạ Ninh cảm thấy hai mắt có chút nóng.

      “Mọi người có thiếu người hỗ trợ ? Tôi có chứng nhận cấp cứu, để tôi giúp mọi người!” Chu Hạ Ninh lòng muốn giúp đỡ.

      tốt!” Bác sĩ phụ trách đứng bên cạnh nở nụ cười, cánh tay ta chảy đầy máu đen, “Bây giờ chúng tôi rất cần người.”

      Cầm trong tay bông băng và thuốc hạ sốt, trong lòng Chu Hạ Ninh còn rất kích động.

      Lúc này, đáng nhất chính là những người cứu hộ vất vả.

      Bộ đội và đội cứu trợ đến để cứu người, cũng chính là cứu tính mạng tất cả!

      Vết thương của Hạ Thao có chút nghiêm trọng, nhưng bây giờ dụng cụ thiếu thốn nên cũng chỉ đành xử lý đơn giản.

      Mọi người chỉ còn cách mong chờ đội cứu trợ đến nhanh!

      Đêm nay, bọn họ tìm được ít hành lý và đồ ăn khô trong đống đổ nát của khách sạn, an ủi lẫn nhau vượt qua đêm gian khổ này.

      Lúc này những lời oán than lạnh hay đói cũng còn ý nghĩa.

      Bởi vì còn có rất nhiều người đứng giữa ranh giới sống và chết.

      Chu Hạ Ninh và Tiền Hữu Đa dựa vào nhau cố gắng ngủ chút.

      Cả đêm đều nghe thấy tiếng bước chân và tiếng khóc từ xa vọng lại.

      “Nhanh lên! Nhanh lên! Đưa đến lều cấp cứu !”

      “Nhanh lên! Nhanh lên! Hình như bên kia còn có người!”

      Lúc này, cần chạy nhanh, chỉ có thể chạy nhanh, bởi vì bọn họ giành giật từng mạng sống với Diêm Vương.

      Ngày hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Chu Hạ Ninh , Tiền Hữu Đa và trợ lý cõng Hạ Thao đưa ông đến lều cấp cứu, hình thập tự đỏ nổi bật giữa nền trời trắng xóa.

      Bởi vì nhân viên cứu hộ và thiết bị chữa bệnh quá ít ỏi, bọn họ chỉ có thể người làm ba bốn việc, rất nhiều người cả đêm chưa được nghỉ ngơi, có cảm giác như chỉ cần đẩy cái họ ngã xuống.

      Chu Hạ Ninh gì, chỉ im lặng dùng dung dịch khử độc rửa tay, giúp đỡ mọi người băng bó.

      Tiền Hữu Đa biết làm gì, nhưng ngồi yên chỗ càng cảm thấy đói và khó chịu, cho đến giúp đỡ dù là giúp nâng cáng cũng tốt.

      Lúc này, mọi người đều yên lặng làm việc của mình.

      Trước thiên tai, mỗi người đều bình đẳng, đều bé như vậy.

      May mắn là bộ đội cứu viện tiếp tục đến, trực thăng bắt đầu gửi đồ ăn và nước uống vào,càng về sau dư chấn càng hơn, mưa to bắt đầu dừng tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt dần.

      Ngày hôm sau, Chu Hạ Ninh và Tiền Hữu Đa cuối cùng cũng được ăn, chỉ bát mì tôm đơn giản, nhưng bây giờ lại là thứ quý trọng nhất.

      “Lại tới thêm đội cứu trợ, nghe là từ thành phố J. Đây là đội cứu viện chính thức đầu tiên tới, nghĩ là nhanh như vậy!” hộ sĩ tuổi trẻ cười chạy vào, chào hỏi Chu Hạ Ninh.

      ngày trôi qua, mọi người cũng quen biết nhau nhiều hơn, ít nhất bọn họ biết Chu Hạ Ninh và Tiền Hữu Đa đến từ thành phố J.

      sao?! Tiền Hữu Đa rất kinh ngạc, “ ngờ còn gặp được đồng hương, đồng hương của chúng ta tốt, đúng ?” cười lấy cùi chỏ đẩy Chu Hạ Ninh.

      “Đúng vậy.” Trong lòng Chu Hạ Ninh cũng kích động, thêm đội cứu trợ đến hy vọng của mọi người ở đây càng lớn.

      tại qua 28 giờ kể từ trận địa chấn đầu tiên, hi vọng mọi người ở nơi nào đó cố gắng sống sót, chỉ cần thêm chút nữa có thể thấy được ánh mắt trời!

      Cầu trời phù hộ có thêm nhiều người được cứu! Cầu xin ông trời cho mọi chuyện đều tốt đẹp.”

      Chu Hạ Ninh từ từ nhắm chặt hai mắt, tay để hình chữ thập, lần đầu tiên chân thành cầu nguyện như vậy. Trước kia tin vào thần linh, mà bây giờ nghĩ, có lẽ thần linh vẫn tồn tại. Nếu thần phật có , xin hãy cứu vớt những con người đau khổ này!

      Con người ở trong tuyệt vọng có lẽ chỉ có thể gửi hy vọng vào cõi thần phật hư vô, bởi như vậy mới có cảm giác được an ủi.

      “Chu Hạ Ninh!”

      Vẻ mặt Chu Hạ Ninh ngơ ngác, vội mở mắt, dám tin nhìn về phía cửa lều cấp cứu.

      Ánh chiều tà dần ngả về phía tây, sau cơn mưa bầu trời như được rửa sạch, ánh sáng chen chúc vào cửa lều. Có người đàn ông đứng ở đó, ánh sáng làm mờ khuôn mặt của nhưng Chu Hạ Ninh lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.

      Tim đập càng ngày càng nhanh, có thể nghe được “Bùm, bùm” từng tiếng dồn dập.

      “Trang Dực…” Tiền Hữu Đa há hốc mồm, “Tại sao lại ở đây?”

      Trang Dực đứng ở cửa lều cấp cứu, thấy Chu Hạ Ninh sững sờ nhìn mình, chỉ cảm thấy lo lắng, nôn nóng, thấp thỏm hay sợ hãi từ hôm qua đến giờ đều bị bỏ lại phía sau, trước mắt chỉ còn người con đứng đó, từng sợi tóc của rất lộn xộn, thậm chí áo dài màu trắng cũng bẩn thỉu, mặt còn ít máu màu đen khô lại, đây là hình ảnh lôi thôi nhất của Chu Hạ Ninh trong ấn tượng của , nhưng lại cảm thấy, giờ phút này chính là làm cho rung động nhất đời này, còn ai khác!

      Trang Dực rất muốn chạy đến ôm vào lòng, ôm chặt lấy bao giờ buông tay. Nhưng xung quanh còn rất nhiều người, khi xác định Chu Hạ Ninh vẫn bình an, tâm trạng của cũng từ từ bình tĩnh lại.

      Tuy rằng rất muốn đem ý nghĩ trong lòng biến thành hành động, nhưng xác định nếu làm theo cảm tính lần, có thể mất vô số lần trong tương lai hay .

      Đương nhiên Trang Dực lại càng biết, bởi vì do cẩn thận quá mức nên để lỡ mất cơ hội tốt nhất.
      Last edited: 20/10/15
      Bạch Sắc Vi, xukem, ly sắc30 others thích bài này.

    5. vũ hằng

      vũ hằng New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      23
      tiếc cho trang dực quá .
      pink_lee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :