Quân hôn: Tự rước lấy họa - Minh Lam Phong (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 86 : Mưu kế của Trịnh Duyệt

      Edit : Mẹ Mìn

      Tâm tình Tô Khả rất tệ, bởi vì ở trường học đồn đãi chuyện xấu càng ngày càng lợi hại, giống như là có ai ở phía sau trợ giúp, tin đồn bị dìm mà càng ngày càng nghiêm trọng.

      Thậm chí, có người đem ảnh chụp của mấy năm qua toàn bộ dán lên cổng trường, hại khi học, bị mọi người chỉ trỏ.

      Tô Cẩm Niên rất tức giận, trực tiếp gọi điện thoại cho hiệu trưởng, hy vọng có thể hỗ trợ tìm ra kẻ bịa đặt sinh , mà hiệu trưởng lại có quen biết với ông nội Tô Cẩm Niên, tất nhiên là gật đầu đáp ứng giúp Tô Cẩm Niên này việc.

      Mà hiệu trưởng vừa định giúp Tô Cẩm Niên, liền nhận được điện thoại của Tần Phỉ, ý tứ hoàn toàn tương phản. Cân nhắc giữa hai người, vị hiệu trưởng này quyết định giúp Tần Phỉ.

      Bởi vì Tần Phỉ chính là mối tình đơn phương của ông ngày còn trẻ, thứ hai, cấp bậc Tần Phỉ là tư lệnh, ông cũng đắc tội nổi. Ba là, theo lời cục trưởng cục công an đúng Tô Khả là kẻ trộm.

      Cho nên hôm đó, hiệu trưởng đại học X liền gọi điện thoại cho viện trưởng viện y học, ông ấy bỏ học bạ của Tô Khả ra.

      Viện trưởng viện y học hiểu ra sao, sau đó hỏi cấp dưới, lúc này mới biết, trong viện y học bọn họ có tên "Trộm" ! đúng là đem thanh danh của viện ném vào sọt rác.

      Cho nên này viện trưởng viện y học quyết định nhanh, gọi điện thoại thông báo cho Tô Khả, bảo ngày hôm sau đến viện y học xử lý chút việc.

      Ngày hôm sau, Tô Cẩm Niên tính cùng Tô Khả đến đại học X, kết quả ở đường, Tô Cẩm Niên nhận được điện thoại của cha mình, là bệnh tim của ông cụ Tô bộc bệnh, vào bệnh viện, muốn chạy nhanh đến bệnh viện.

      Tô Cẩm Niên nhíu mày.

      Tuy rằng có thiện cảm với gia đình mình, nhưng mà ông nội là người kính trọng nhất, cho nên Tô Cẩm Niên cùng Tô Khả tiếng, Tô Khả gật đầu, tuy người nhà của phải thực thích, nhưng mà như thế nào, đều là người thân của , thăm ông nội là đúng.

      Tô Cẩm Niên trước khi , hôn lên cái miệng nhắn của Tô Khả: “Buổi tối nhất định trở về ."

      Tô Khả gật đầu.

      Vì thế hai vợ chồng chia nhau hai đường.

      Tô Khả trở lại trường học, lại bị vô số người chỉ trỏ.

      "Này hình như là người bị dán ảnh tuyên truyền phải ?"

      "Đúng là ta, thực biết xấu hổ, cư nhiên ăn trộm giữa ban ngày."

      "Đúng vậy, nghĩ tới. Sinh viên đại học đều là người trí thức, sao người này lại như vậy nhỉ?"

      Mọi người , tự cho là vô cùng giọng, nhưng mà toàn bộ Tô Khả đều nghe được.

      Tô Khả giận, nhưng mà tại có thai, thể cảm xúc kịch liệt, cho nên chỉ nắm chặt tay, hướng tới phòng hành chính viện y học đến.

      Đến văn phòng viện trưởng, viện trưởng nhìn Tô Khả lâu, có gì vui vẻ, chỉ có lãnh đạm mà thôi.

      Lượng Tô Khả thời gian rất lâu, viện trưởng mới : “ là Tô Khả?"

      Tô Khả gật đầu: “Viện trưởng, ông tìm tôi có chuyện gì sao?"

      "Hừ!" Viện trưởng hừ lạnh tiếng, ông ta nhìn học bạ của , cũng là nhân tài, nhưng ngờ được lại ăn trộm. Quả nhiên, thành tích học tập cùng nhân phẩm hề giống nhau. Sau đó, viện trưởng trực tiếp đem phần văn kiện đưa cho Tô Khả: “Chính xem chút ."

      Tô Khả tiếp nhận văn kiện, ánh mắt quét vài lần, chỉ thấy mặt viết "Thông báo kết quả sử phạt : Tô Khả, sinh viên khóa XX01, khoa y học lâm sàng."

      Ánh mắt Tô Khả trở nên trợn to, ngẩng đầu nhìn viện trưởng: “Đây là ý gì?"

      Viện trưởng tựa lưng vào ghế ngồi, kính mắt kim loại ở dưới đèn huỳnh quang phát ra ánh sáng: “Tô Khả, tôi tin xem hiểu."

      Tô Khả nắm chặt tay: “ có bằng chứng, ông dựa vào cái gì đem tôi khai trừ!"

      Viện trưởng : “ có bằng chứng?"

      Tô Khả ưỡn ngực: “Đúng vậy!"

      "Vậy tôi hỏi , chuỗi hạt kia tìm thấy người đúng ?"

      "Vậy có thể chứng minh là tôi lấy sao?"

      " láo! Thứ này phải lấy, nó tự chạy vào người à."

      "Vậy thể là người khác bỏ vào sao?"

      " buồn cười. Nó là ngọc Phật châu, mọi người đều biết giá trị của nó trăm vạn, người ta trộm thứ này, còn có thể bỏ vào người để hại sao? cho tôi là con nít ba tuổi à!"

      "Tôi phải tôi!"

      "Đến cục công an , dù sao tôi tin." Viện trưởng ra điều tiễn khách.

      Tô Khả đem tờ thông báo đặt lại bàn làm việc của viện trưởng: “Viện trưởng, dù sao tôi làm việc này, thứ này, tôi cũng thu ." xong, Tô Khả sải bước khỏi văn phòng viện trưởng.

      Viện trưởng vô cùng tức giận : “Sinh viên bây giờ, là càng ngày càng ra sao."

      Tô Khả khỏi văn phòng viện trưởng bao lâu, liền nhận được điện thoại của cảnh sát Ngô.

      "Xin chào, tôi là cảnh sát Ngô."

      "Cảnh sát Ngô?"

      Ngô Lâm gật đầu: “Đúng vậy, Tô Khả, về án của , bên này có thay đổi."

      Tô Khả nhíu mày: “Cảnh sát Ngô, có ý gì?"

      "Tôi vô cùng tin tưởng là bị người ta hãm hại, nhưng mà tôi có chứng cớ. Cho nên, tại tôi giúp được ."

      Tô Khả mày mặt nhăn càng sâu : “Cảnh sát Ngô..."

      "Lãnh đạo của tôi, trực tiếp đem án của chuyển qua tổng cục, cách khác, về sau người điều tra án còn là tôi nữa." Ngô Lâm với Tô Khả, trong lòng ông rất tức giận.

      Hôm nay ôg nra ngoài làm nhiệm vụ, cục trưởng tổng cục liền tới phân cục. Ý đồ của là dùng quyền hạn của mình, đem bản án của Tô Khả giao cho tổng cục.

      là cục trưởng cục công an toàn thành phố B, quản lý toàn bộ án của thành phố B, muốn xử lý bản án nào xử lý, nhưng mà muốn bản án này, phải trải qua đồng ý của người xử lý vụ án khi đó.

      Trong các trường hợp bình thường, khi cục trưởng tổng cục cầu cục trưởng phân cục từ chối. Nhưng từ chối, vì muốn chuyển giao việc qua điện thoại phải có thủ tục, đó chính là phải có chữ ký của người phụ trách xử lý vụ án. Nhưng vụ án này sao ? Nó do ông xử lý, nhưng ông sao, ông lại cho phó cục trưởng quá nhiều quyền lợi, bình thường nếu ông ở đây phó cục trưởng có thể thay ông đồng ý bất cứ chuyện gì.

      Kết quả chuyện này là, kia phó cục trưởng phân cục đồng ý, hơn nữa còn ký tên. Cho nên cục trưởng tổng cục cứ như vậy công khai đem bản án .

      Nhưng lần này, cục trưởng kia lại rất kỳ quái với ông rằng phải mau chóng két luận vụ án của Tô Khả, dù sao nhân chứng vậy chứng đều đầy đủ hết rồi, nhưng ông đồng ý, sau đó, cục trưởng kia cũng chẳng tìm , bây giờ, bây giờ lại đột nhiên làm ra chuyện thế này ?

      ràng chỉ là vụ “ ăn cắp ” bình thường, nhưng vì sao cục trưởng của ông lại coi trọng như thế ? Sao phải bày ra tư thế phải “ tốc chiến tốc thắng ” như vậy ?

      Đầu bên kia, Tô Khả vừa nghe cục trưởng thế, trong lòng cảm thấy kinh ngạc : “ ý của ông là sau này đổi thành người khác xử lý vụ án này ? ”

      Cảnh sát Ngô kia gật đầu : “ Đúng vậy, Tô Khả. ”

      “ Vậy cảnh sát điều tra kia công bằng chứ ? ”

      Hỏi ra câu như thế, có thể thấy được Tô Khả thiếu tin tưởng với cục công an đến mức nào, Ngô Lâm cũng từng vì bị đồng hương hỏi rằng : “ Ngô Lâm, làm việc công bằng chứ ? ” mới thề rằng bản thân phải làm cảnh sát công bằng liêm chính, đặt mục tiêu phải giải trừ hiểu lầm của nhân dân với cục cảnh sát.

      Nhưng mà...

      Ngô Lâm thở dài, hồi lâu sau, mới : “Là, công chính nghiêm minh ."

      "Hy vọng ..." Tô Khả nghe ra Ngô Lâm trong miệng chần chờ. Đúng vậy, tại xã hội này, muốn công bằng, quả thực là nằm mơ . Mà bản án của , ràng chỉ là trong hai người làm ra, mà người đứng đằng sau bản án này khiến cho muốn công bằng cũng được.

      đúng, người chống lưng cho phải là Cẩm Niên sao?

      Nghĩ như vậy, Tô Khả cùng cảnh sát Ngô tạm biệt, sau đó lập tức gọi điện thoại cho Tô Cẩm Niên. Chỉ tiếc, điện thoại của Tô Cẩm Niên tắt.

      Tô Khả nhíu mày, hai đầu lông mày ngừng giật giật. cảm thấy có chuyện gì đó tốt phát sinh.

      Tô Khả nhìn bầu trời xanh thẳm, tâm tư hoảng hốt.

      Điện thoại của lại lần nữa vang lên, là dãy số xa lạ, nhưng mà số đuôi là 110, lại làm cho Tô Khả nháy mắt hiểu được, đó là điện thoại của cục công an gọi tới.

      Tô Khả nhận điện, trong lòng ràng, theo như lời cảnh sát Ngô vừa , là lãnh đạo của ông ấy gọi tới.

      "Alô."

      "Xin hỏi là Tô Khả sao?"

      Tô Khả thầm nghĩ: biết còn cố hỏi.

      "Đúng vậy."

      "Chúng tôi là tổng cục công an thành phố B, về án của , chúng tôi hy vọng đến đây chuyến." Giờ phút này trong lòng nghĩ: nếu là vì Ngô Lâm từng gọi điện thoại cảnh báo cho , án của Tô Khả rất có thể là vu oan giá họa, mới ôn tồn cùng Tô Khả chuyện đâu. ta ràng cũng là tội phạm trộm cắp, nhân chứng vật chứng giai đầy đủ, cục trưởng cũng muốn nhanh định án, vậy mà Ngô Lâm còn ngu ngốc ta phải.

      "Được."

      Tô Khả tắt điện thoại, đến tổng cục.

      Nơi này, rất nhiều cảnh sát vào ra, công việc bận rộn. nữ cảnh sát hỏi Tô Khả đến có việc gì, lông mày chau lại, dẫn đến gian phòng đặc biệt.

      Trong phòng, người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, người mặc cảnh phục, ngồi ở bên kia, vẻ mặt chờ đợi.

      " là Tô Khả?"

      Tô Khả gật đầu.

      Người nọ trong lòng gật đầu, sau đó cao thấp nhìn Tô Khả hồi lâu, nhìn tướng mạo của mỹ lệ, tư cách đàng hoàng, vừa thấy liền biết, phải người có thể làm chuyện xấu xa, nhưng mà, như thế nào đắc tội Tần Phỉ, muốn đẩy vào chỗ chết?

      Tần Phỉ cùng của ông có quan hệ là đúng, Tần Phỉ muốn ông hỗ trợ, ông khẳng định giúp bà làm cho bằng được.

      Lại tiếp, vị cục trưởng cục công an này, từng cùng Tần Phỉ kết giao, hai người đều là mối tình đầu của nhau, nhưng mà vì lúc trước địa vị của ông rất thấp, môn đăng hộ đối với bà, cho nên ông trơ mắt nhìn Tần Phỉ gả cho Tô Sĩ Minh. Từ đó về sau, ông coi trọng địa vị và quyền lợi, cho nên ông học thêm chính trị cao cấp. Khi ông học xong, mọi việc đều thuận lợi.

      Chỉ là, mặc dù tại ông cũng có người vợ tốt, đứa con đáng , cũng thể vãn hồi nội tâm mất mát, cho nên chỉ cần Tần Phỉ mở miệng, ông giúp bà.

      "Theo tôi lại đây." xong ông đứng dậy, ra bên ngoài.

      Tô Khả nhíu mày, .

      *

      Tô Cẩm Niên nhận được điện thoại trong nhà, trong lòng nóng vội, dù sao bệnh tim của ông nội cũng vô cùng nghiêm trọng .

      Xe chạy nhanh, 10 phút sau, liền tới quân khu tổng bệnh viện.

      Khi vào phòng bệnh mà mẹ , chỉ thấy ông nội giờ phút này nằm ở giường, ngủ yên bình.

      Tô Cẩm Niên nhìn cha mình hỏi: “Cha, ông nội thế nào?"

      " sao, cấp cứu đúng lúc." Tô Sĩ Minh gật đầu, sau đó : “Cẩm Niên, con cũng còn , nguyện vọng lớn nhất cuộc đời ông nội là thấy con cưới vợ sinh con."

      Tô Cẩm Niên : “Có thể, hai người để cho con cưới Tô Khả, sinh đứa trẻ ra là được rồi."

      Tần Phỉ cười lạnh tiếng: “Đứa ? ta còn có đứa của con sao?"

      Tô Cẩm Niên từ từ tiến đến, nhìn Tần Phỉ, giờ phút này bà lên tiếng, vừa vặn động vào nỗi lòng của , Tô Cẩm Niên liền dùng ánh mắt vô cùng sắc bén nhìn Tần Phỉ.

      Tần Phỉ bị ánh mắt lạnh lẽo của Tô Cẩm Niên làm cho hoảng sợ: “Con có ý gì."

      "Con gì sao?" Tô Cẩm Niên mắt lạnh nhìn Tần Phỉ, đối với đứa này rất quan trọng, nhất định phải tính toán cẩn thận. Chỉ là tại ông nội còn nằm giường bệnh, ngang nhiên cùng mẹ mình tranh chấp, tốt .

      Tô Sĩ Minh nhìn mắt Tần Phỉ, lại nhìn Tô Cẩm Niên: “Cẩm Niên, sao con lại chuyện với mẹ như vậy ?"

      Tô Cẩm Niên cười lạnh: “Hỏi vợ của cha chút."

      Tô Sĩ Minh nhíu mày, đối với Tần Phỉ, ông vẫn là ràng, đối với việc bà có tình nhân bên ngoài, ông cũng biết, dù sao cũng phải cặp vợ chồng ân ái, ai cũng có niềm vui riêng của mình. Cho nên giờ phút này thấy Tô Cẩm Niên đối với Tần Phỉ như vậy, ông cũng mở con mắt nhắm con mắt .

      Tần Phỉ thở dài hơi: “Cẩm Niên, ra con nghe được tin đồn gì."

      "Con còn cần nghe được sao?" Sau đó Tô Cẩm Niên liếc mắt nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ: “Vì con của con, con cũng tàn nhẫn."

      Tần Phỉ tâm cả kinh, đồng tử chợt chặt lại, nhìn Tô Cẩm Niên nhàng.

      "Cẩm Niên, con chuyện gì vậy!" Tô Sĩ Minh nhíu mày, vì chuyện ông cụ Tô, ông đủ phiền lòng, ông cũng muốn trong nhà xẩy ra việc gì.

      Tô Cẩm Niên trực tiếp ngồi vào bên cạnh đầu giường ông cụ Tô.

      Sắc mặt ông cụ Tô có chút vàng như nến, nhìn qua trạng thái phải tốt lắm, cứ cách nửa giờ, bác sĩ cùng y tá đến xem bệnh cho ông cụ Tô.

      nhà ba người Tô Cẩm Niên đều ở bệnh viện, nhưng mà trong lúc đó, đều thể nào chuyện với nhau, khí trầm lặng.

      bao lâu, liền có ít bạn cũ của ông cụ tới thăm, chỉ là nhìn thấy ông cụ Tô còn ngủ, mọi người cũng quấy rầy, để quà thăm hỏi lại, vài câu cùng người nhà xong liền rời .

      Buổi tối, Trịnh Duyệt cùng ông cụ Trịnh đến thăm.

      Trịnh Duyệt nhìn thấy Tô Cẩm Niên, mặt liền trận nhộn nhạo, chuyện đều là giọng, lời : “Cẩm Niên, lâu gặp."

      Tô Cẩm Niên căn bản có liếc mắt nhìn Trịnh Duyệt cái, đứng lên: “Con ra ngoài."

      "Con muốn đâu!" Tần Phỉ mắt lạnh nhìn Tô Cẩm Niên.

      Tô Cẩm Niên nhìn Tần Phỉ: “Mẹ, mẹ có tư cách quản con!"

      Ông cụ Trịnh hơi nhăn mày nhíu mặt: “Cẩm Niên à..."

      Tô Cẩm Niên thô lỗ quá mức: “Ông Trịnh, có lỗi, cháu thể cùng ông ngồi chuyện."

      Ông cụ Trịnh Duyệt nghẹn miệng.

      Tần Phỉ nhìn Tô Cẩm Niên ra ngoài, sau đó đuổi theo. Chính vào lúc này, tình nhân của Tần Phỉ tìm đến, Tần Phỉ khẩn trương nhìn : “Cậu tới làm gì!"

      "Tất nhiên là tìm em có chuyện." Tên tình nhân cười đến vô cùng gian trá.

      Tần Phỉ nhíu mày: “Tôi còn có chuyện."

      "Đuổi theo con em?"

      "Cậu có chuyện gì."

      cười, lấy ra gói thuốc mê cực mạnh: “Lần trước lấy trong bệnh viện, còn ít."

      Tần Phỉ nhíu mày.

      "Yên tâm , thứ này kiểm tra rồi, đối với thân thể có tác dụng phụ."

      Tần Phỉ cầm lấy: “Chúng ta bên kia chuyện."

      Sau đó hai người tới sân thượng.

      Trịnh Duyệt nhìn thấy bóng dáng bọn họ biến mất, khóe miệng hơi hơi gợi lên, sau đó lén lút theo phía sau Tần Phỉ, dù sao được quang minh chính đại nhìn thấy Tần Phỉ cùng tình nhân ở cùng chỗ phải dễ dàng.

      Trịnh Duyệt nhàng bám theo bọn họ lên sân thượng, chỉ thấy chuyện đầu tiên họ làm là tên tình nhân ôm chầm lấy Tần Phỉ, làm chuyện cấm trẻ em dưới 18 tuổi giữa ban ngày, làm Trịnh Duyệt đỏ mặt thôi, ngay cả phía dưới đều tràn ra xuân tình.

      Cũng may Trịnh Duyệt vẫn chỉ là tiểu xử nữ, năng lực khắc chế còn là vô cùng cường đại, cho nên lập tức lấy ra điện thoại, dùng chức năng quay phim, quay lại toàn bộ quá trình.

      Hồi lâu.

      "Cậu muốn làm gì." Thanh của Tần Phỉ vẫn như trước vô cùng cường thế, nhưng pha chút ỏn ẻn của đàn bà sau khi làm tình. Làm cho Trịnh Duyệt buồn nôn.

      " thể ngờ được, bà già này lại là dâm phụ, hắc, như vậy mà còn có thể sinh ra cực phẩm như Tô Cẩm Niên, đúng là biết tích bao nhiêu phúc đức." Trịnh Duyệt thào, cũng quên nghe lén.

      " bị em cho vào cục cảnh sát đó?"

      "Cậu hỏi làm gì?"

      Tên tình nhân : “Ha ha, có gì, ra em tính kế rất tốt. Nhưng mà nhớ chuỗi dây kia có giá trị năm sáu trăm vạn ."

      Tần Phỉ nhíu mày: “Cậu muốn làm gì?"

      "Vậy ít nhất chúng ta cũng phải được đền bù tổn thất chứ." xong xòe ra hai ngón tay lắc lư vòng: “Hai ta cũng coi như làm vợ chồng, cũng lừa em."

      Nháy mắt mặt Tần Phỉ tái xanh: “Cút!"

      "Vậy em cũng đừng trách ." Tên tình nhân cười đến vô cùng quỷ dị.

      Trịnh Duyệt ở sau lưng, nhìn hai người bọn họ cãi cọ, bĩu môi, Tần Phỉ, bà cũng có ngày hôm nay. Nhưng mà, như vậy rất tốt, ít nhất trong tương lai, tỷ lệ Tô Cẩm Niên là của ta liền lớn hơn nữa .

      *

      Tô Cẩm Niên ở bệnh viện, thực buồn, cùng Trịnh Dược Đông chuyện, câu được câu , hoàn toàn biết điện thoại của mình hết pin.

      Giờ phút này, trong lòng thực bất an, luôn luôn cảm giác có điềm xấu. lo lắng cho , biết tại thế nào .

      chuyện khoảng nửa giờ, trỏ lại phòng bệnh của ông nội. Lúc vào, nhìn thấy người muốn gặp —— Hoàng Nghê Thường.

      ta chuyện với cha . Mẹ cùng Trịnh Duyệt đều có ở đây.

      Lúc này, ông cụ Tô tỉnh. ở cùng ông cụ Trịnh trò chuyện. Ông cụ Tô nhìn thấy Tô Cẩm Niên đến đây, cười với .

      Hoàng Nghê Thường lại dính lấy: “Cẩm Niên."

      Tô Cẩm Niên để ý đến Hoàng Nghê Thường.

      Hoàng Nghê Thường cắn răng, im lặng ngồi bên người Tô Cẩm Niên.

      Lúc này, Trịnh Duyệt mang vẻ mặt đắc ý đến, nhìn thấy Hoàng Nghê Thường, sắc mặt lạnh lùng gật đầu.

      Qua lâu, sắc mặt Tần Phỉ vô cùng khó coi đến, nhìn thấy Hoàng Nghê Thường cùng Trịnh Duyệt đều ở đấy, liền hướng tới các gật gật đầu.

      Tần Phỉ nắm thuốc mê trong tay, sau đó tính họi Hoàng Nghê Thường .

      Trịnh Duyệt thấy thế liền gọi: “Bác , cháu có thể cùng bác vài câu được ?"
      người qua đườngBetty thích bài này.

    2. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 87: Thời buổi rối loạn

      Edit : Mẹ Mìn

      Tô Cẩm Niên cùng ông nội chuyện lâu, cuối cùng mới đứng dậy tính rời .

      Tần Phỉ theo Tô Cẩm Niên ra ngoài, Tô Cẩm Niên mắt lạnh nhìn Tần Phỉ: “Mẹ muốn làm gì?"

      Tần Phỉ nhìn Tô Cẩm Niên cảnh giác như vậy, trong lòng hờn giận: “Mẹ cảm thấy chúng ta cần phải chuyện."

      "Con biết là chúng ta còn có chuyện để đấy."

      Tần Phỉ thâm hô hơi: “Vậy, tùy con."

      Tô Cẩm Niên nhíu mày nhìn Tần Phỉ: “Mẹ lại muốn làm gì đây?"

      Tần Phỉ lộ ra vẻ mặt thương tâm: “Mẹ mỗi ngày già . Chung quy con vẫn là con trai mẹ, chẳng lẽ mẹ còn tính hại con."

      "Ngay cả cháu ngoại mẹ mà mẹ còn có thể xuống tay, còn có cái gì mà làm ."

      Gương mặt Tần Phỉ hết xanh lại trắng, trận thanh trận bạch, khó xử : “Con nghe ai ?"

      "Muốn người biết trừ khi mình đừng làm." Tô Cẩm Niên xong, xoay người rời . Chỉ là nháy mắt, chợt thấy cánh tay run run, cái loại cảm giác quen thuộc này...

      thể tin quay đầu, nhìn mẹ mình: “Mẹ..."

      Tần Phỉ mặt tối nghĩa , nhìn Tô Cẩm Niên chậm rãi té mặt đất, Tần Phỉ đỡ được Tô Cẩm Niên. Trịnh Duyệt từ chỗ nấp ra, chậm rãi bước đến bên người Tô Cẩm Niên, cười với Tần Phỉ: “Bác , cám ơn ."

      Tần Phỉ sắc mặt trầm nhìn Trịnh Duyệt: “Tốt nhất đừng làm ra chuyện gì nhưa này nữa."

      Trịnh Duyệt cười tủm tỉm : “ có, như thế nào bác cũng là mẹ chồng tương lai của cháu. Bác yên tâm, chỉ cần cháu chiếm được Cẩm Niên, những thứ kia, cháu cắt bỏ. Bác nhìn cháu từ lớn lên, còn biết tính của cháu sao."

      Mà trong lúc hai người chuyện, vừa vặn bị Hoàng Nghê Thường ra nghe thấy.

      Hoàng Nghê Thường sắc mặt trầm, sau đó trốn vào cái phòng bệnh, nhìn Tần Phỉ trở về phòng bệnh ông cụ Tô, sau đó chậm rãi theo Trịnh Duyệt về gian phòng bệnh người khác.

      Hoàng Nghê Thường trong lòng cười lạnh, xem ra đều là dự mưu tốt. Ha ha, sao có thể để cho bọn họ đạt được ý nguyện.

      *

      Trịnh Duyệt tự cho là mình làm vô cùng tinh diệu, nháy mắt đem Tô Cẩm Niên chuyển đến giường, sau đó ánh mắt lộ ra thần sắc si ngốc: “Cẩm Niên, chớ có trách em, em cũng là vì mà thôi."

      xong, đưa tay cởi từng cái quần, cái áo của Cẩm Niên ra.

      Áo sơmi trắng, quần bò... Thẳng đến khi chỉ còn lại mỗi chiếc quần sịp ...

      Trịnh Duyệt kìm lòng đậu xoa hai tay, thương vuốt ve: “Cẩm Niên, có biết em nghĩ rất nhiều về ? Cẩm Niên, Cẩm Niên... nhất định biết, em mỗi đêm đều muốn ..."

      Hoàng Nghê Thường ở ngoài cửa nhìn xem cảm thấy ghê tởm muốn đòi mạng, sau đó lấy điện thoại cầm tay ra gọi điện: “Vương Quân sao? Đúng, nhanh gọi điện thoại cho người lần trước cậu hỗ trợ làm gián điệp kia. Ừ, cho ta biết, Tô Khả vẫn giữ được cái thai."

      Tô Khả bị sảy thai, điều này hoàn toàn do Hoàng Nghê Thường tự mình suy đoán ra.

      ta cùng Trịnh Duyệt đều giống nhau, chỉ khác ở chỗ, Trịnh Duyệt theo dõi Tần Phỉ, mà ta lại theo dõi Trịnh Duyệt. Biện pháp tốt nhất theo dõi Trịnh Duyệt là đưa người của mình đến bên cạnh Trịnh Duyệt. Đương nhiên, người của ta, bên nhìn Tần Phỉ, bên cùng Trịnh Duyệt trò chuyện, biết được Trịnh Duyệt kế tiếp hành động thế nào liền báo cho ta.

      cũng cho ta biết, bác sĩ đứa của Tô Khả giữ được, nhưng mà, dựa theo cá tính của Tô Khả, đạo lý gì, còn đứa mà Tô Khả còn có thể bình tĩnh tiếp tục làm ở bệnh viện.

      Do đó ta biết được, đứa trong bụng Tô Khả vẫn còn.

      Đương nhiên, mặc kệ đúng hay , ta cũng hy vọng này đứa náy biến mất, như vậy biện pháp tốt nhất, tất nhiên là lợi dụng Trịnh Duyệt .

      Bởi vì biết, Trịnh Duyệt là bàng quan đứng nhìn.

      *

      Trịnh Duyệt bên này, còn đắm chìm trong sắc đẹp của Tô Cẩm Niên, điện thoại của liền vang lên.

      Trịnh Duyệt hờn giận nhíu mày, sau đó nhận điện thoại: “Alo?"

      "Đúng rồi, chị Duyệt, chuyện lần trước chị bảo em đó, em thăm dò, ta vẫn còn đứa ."

      Trịnh Duyệt nhíu mày: “Được, tôi biết."

      Mặc kệ là Tô Khả mang thai hay , ta đều tiếp tục trợ giúp, cho nên người này cung cấp tin tức, nửa điểm dùng đều có.

      "Kia..."

      "Yên tâm, tôi cho cậu ngàn đồng tiền ."

      "Ha ha, cám ơn chị Duyệt." xong. Người nọ liền tắt điện thoại.

      Trịnh Duyệt nhìn Tô Cẩm Niên, nghĩ tạm thời khẳng định chưa thể tỉnh lại, liền đứng dậy, tính tìm người làm giúp ta ít việc, dù sao tại Tô Khả ở cục cảnh sát .

      *

      Trịnh Duyệt khỏi, Hoàng Nghê Thường cliền bước ngay vào phòng, khóa cửa lại. Nhìn thân hình Tô Cẩm Niên hoàn mỹ như ngọc, Hoàng Nghê Thường cũng chậc chậc khen ngợi.

      ta cũng phải tiểu xử nữ, quan hệ nam nữ, lúc ở nước Mĩ, ta có rồi. Cho nên lần này tự mình cởi quần áo, cũng dễ dàng.

      Rất nhanh, liền bầy ra vài tư thế, sau đó dùng điện thoại chụp ảnh lại. Chụp xong còn hôn lên mặt Tô Cẩm Niên cái, nhìn sắc môi hồng của , Hoàng Nghê Thường chầm rãi cúi xuống định hôn lên môi .

      Nào biết Tô Cẩm Niên nhíu mày, hơi hơi giật giật đầu, Hoàng Nghê Thường sợ tới mức giật mình.

      Biết sắp tỉnh, Hoàng Nghê Thường rất nhanh mặc lại quần áo, sau đó, thay Tô Cẩm Niên mặc lại quần áo, sau đó là đánh thức Tô Cẩm Niên .

      Hoàng Nghê Thường vỗ vỗ hai má Tô Cẩm Niên, vừa vặn, bên ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa thùng thùng.

      Tới rất nhanh.

      *

      Trịnh Duyệt chuyện điện thoại xong, phân phó hảo hết thảy công việc, liền tính làm tiếp việc bị gián đoạn, kết quả cửa lại mở ra. Trong lòng ta sinh ra dự cảm xấu.

      Chính vào lúc này, Hoàng Nghê Thường ra mở cửa.

      Trịnh Duyệt nhướng mày: “ ở trong này làm gì?"

      "Tôi theo giúp hôn phu của tôi, tới nơi này làm gì?"

      Nhìn bộ dáng Hoàng Nghê Thường như vậy, Trịnh Duyệt nổi giận: “Hai ta cũng đừng giả bộ nữa ."

      Hoàng Nghê Thường nhún nhún vai: “THEN?"

      "Tô Cẩm Niên là của tôi."

      "Ha ha, là ý nghĩ kỳ lạ." Hoàng Nghê Thường nhún nhún vai: “ ấy vốn là chồng chưa cưới của tôi, ngày kia chúng tôi đính hôn, hoan nghênh tới tham gia."

      "Ha ha, cùng ấy đính hôn, tôi nghĩ, có cơ hội tổ chức đâu."

      Hoàng Nghê Thường nhún nhún vai: “ có thể có chứng cớ uy hiếp Tần Phỉ sao? cho là hữu dụng sao?"

      Trịnh Duyệt kinh hãi: “Tôi hiểu cái gì."

      "Đều là người thông minh, trắng ra, Tô Cẩm Niên cuối cùng thuộc về ai, còn phải chờ xem." Hoàng Nghê Thường cao ngạo ngẩng đầu: “Quên câu, có, tôi cũng có. có, tôi lại có."

      " lời này là có ý gì!"

      mặt chữ. Chỉ là chuyện vừa rồi muốn làm giờ làm được rồi." Hoàng Nghê Thường cười lạnh chút, nhanh rời . chưa được mấy bước, lại quay lại với Trịnh Duyệt: “Đúng rồi, Tô Cẩm Niên tỉnh."

      Lần này xong, Hoàng Nghê Thường bước dừng lại, rời khỏi phòng này.

      Trịnh Duyệt nhìn theo bóng dáng Hoàng Nghê Thường, trong lòng cũng biết đây phải là người đơn giản, khỏi nheo lại ánh mắt.

      ...

      Tô Cẩm Niên giãy dụa tỉnh lại, nhìn đến trần nhà. Nghiêng đầu, đập vào mắt là người mà ghê tởm, Trịnh Duyệt.

      Trịnh Duyệt xoay người, tự nhiên là thấy Tô Cẩm Niên tỉnh lại. Lập tức lộ ra nụ cười tươi, hướng tới Tô Cẩm Niên chạy đến.

      Tô Cẩm Niên thấy Trịnh Duyệt, lại nhớ lại vì sao mình bị ngất xỉu, sau đó thấy Trịnh Duyệt, nháy mắt hiểu được hết thảy đều là mưu của mẹ cùng Trịnh Duyệt, khỏi cười lạnh liên tục: “Đê tiện."

      Trịnh Duyệt nghe được Tô Cẩm Niên như vậy, mới nhớ câu của Hoàng Nghê Thường trước khi rời khỏi.

      "Tô Cẩm Niên tỉnh." Ý tứ đó là, tỉnh lại nếu thấy , có dùng ngón chân cũng biết, đây là do cùng mẹ cấu kết, như vậy đến lúc đó, muốn làm vợ của cũng khó khăn.

      Hoàng Nghê Thường, được lắm!

      Trịnh Duyệt chịu hết thiệt thòi, trong lòng đối với Hoàng Nghê Thường càng thêm ghen ghét, nhất định tìm cơ hội, sau đó đem Hoàng Nghê Thường giết chết!

      Tuyệt đối!

      *

      "Cẩm Niên, em sao?"

      "Trịnh Duyệt, đừng giả bộ." Tô Cẩm Niên muốn lười nghe Trịnh Duyệt giải thích, trước kia là ngại vì là hàng xóm, hơn nữa Trịnh Duyệt cũng chưa làm qua cái gì khiến khó chịu. tại, cần nữa.

      "Cẩm Niên, chúng ta là bạn bè hai mươi mấy năm! như vậy, tim em rất đau."

      Tô Cẩm Niên đứng dậy, phát thân thể của mình vẫn còn run rẩy, chỉ có thể lngồi ở giường chờ đợi thuốc mê hết tác dụng.

      Trịnh Duyệt ở bên kia suy nghĩ nhiều, nhưng mà mỗi lần tính mở miệng, thấy ánh mắt Tô Cẩm Niên lạnh băng, liền nên lời, chỉ có thể lặp lại: “Cẩm Niên, có phải hiểu lầm hay ?"

      Tô Cẩm Niên nhắm mắt dưỡng thần.

      Trịnh Duyệt : “Lúc em vừa đến, thấy Hoàng Nghê Thường từ trong này ra, em cảm thấy kỳ quái, vì thế đến xem, em nghĩ chờ tỉnh lại, nhưng mà vì sao lại dùng loại thái độ này đối với em." Trịnh Duyệt vì chính lời của mình mà hưng phấn lên.

      Hoàng Nghê Thường, ta có chết cũng phải kéo ngươi theo làm đệm lưng.

      Tô Cẩm Niên hơi hơi nhíu mày, nhìn Trịnh Duyệt.

      Trịnh Duyệt trong lòng sợ hãi, hoàn toàn biết Tô Cẩm Niên trong lòng nghĩ cái gì. Nhưng mà dù sao vừa rồi , có nửa là , cũng sợ nhìn.

      Tô Cẩm Niên hề nhìn Trịnh Duyệt, dù sao mặc kệ Trịnh Duyệt như thế nào, trong lòng đều biết, hai người con này, cũng tốt đẹp gì.

      Trịnh Duyệt thấy Tô Cẩm Niên hề truy cứu, cũng yên tâm thoải mái .

      *

      "Mẹ —— con ở cục công an." Tô Khả thanh mang theo tia thản nhiên khàn khàn.

      Ở nơi này, cảnh sát hỏi đen trắng liền là kẻ trộm, hơn nữa bởi vì "Trộm" gì đó có giá trị liên thành, cho nên hình phạt khẳng định vô cùng nghiêm khắc.

      Tô Khả bất đắc dĩ, luôn phải ăn trộm, là bị hãm hại, bọn họ liền lặp lại lời , nhân chứng vật chứng đầy đủ, hơn nữa có bản lĩnh đưa bằng chứng ngoại phạm ra đây.

      muốn tát cho bọn họ mỗi người cái lên mặt, nếu có thể tìm ra chứng cớ, còn nhờ đến cảnh sát bọn họ làm gì. Quả nhiên đều là đám bất tài .

      "Bảo bối, sao con lại ở cục công an ?"

      Tô Khả thực bất đắc dĩ: “Mẹ..." Sau đó, Tô Khả đem tình cho mẹ biết.

      Mẹ Tô Khả tức giận đến chết khiếp, nửa ngày: “Mẹ lập tức đến đấy, đây là cảnh sát cái gì, phá án như vậy mà cũng được sao! Con của ta nếu ăn trộm, khắp thiên hạ này đều là trộm! Nhà của ta cũng phải có tiền, còn muốn ăn trộm làm gì chứ."

      Tô Khả lập tức trấn an chính mình mẹ: “Mẹ, đừng kích động."

      "Con chờ mẹ, mẹ lại đấy tiếp con, bọn họ nếu dám để con ra, mẹ liền cho truyền thông chút tin tức."

      Tô Khả : “Mẹ, cần hành động theo cảm tình."

      Chuyện này, nhất định có người hại , cho nên cảnh sát nơi này mới có thể phân biệt trắng đen, nghĩ đem xử lý .

      Tô Khả cùng mẹ tắt điện thoại, sau đó lại vào phòng thẩm vấn.

      Bên kia cảnh sát thấy Tô Khả vào liền : “Đây là biên bản buộc tội , ký tên ."

      " ký."

      " cần rượu mời uống lại thích uống rượu phạt."

      "Như thế nào, còn muốn học người cổ đại thích vu oan giá hoạ sao?"

      " phải là thể, cần khiêu chiến tính kiên nhẫn của chúng ta. sớm nhận tội ngày nào, tòa án càng khoan hồng, sử tội hơn."

      Tô Khả nhìn bọn họ, nhắm mắt dưỡng thần.

      Bọn họ vài người toàn bộ thở phì phì, trong đó có người vỗ mạnh lên bàn: “Rốt cuộc có ký ."

      "Có chết tôi cũng ký." Tô Khả cũng lạnh lùng nhìn phía người nọ: “Tô Khả tôi nhất định thừa nhận việc tôi làm. cho người phía sau các người biết, có giỏi ra mặt cùng tôi tranh giành đàn ông, đừng có làm việc ném đá giấu tay, Cẩm Niên nhà tôi cũng chướng mắt ta lắm rồi."

      Đám người kia hai mặt nhìn nhau .

      Tô Khả cười lạnh liên tục: “Gỉa vờ, các người cứ tiếp tục gỉa vờ! Đối với cảnh sát các người, tôi cũng rất có kiên nhẫn."

      "Chết tiệt! lời này là có ý tứ gì! phỉ báng trắng trận, cẩn thận chúng tôi khởi tố tội phỉ báng!" người khó chịu trừng mắt nhìn Tô Khả.

      "Vậy khởi tố , thực làm tôi sợ các người đấy. cho các người biết, nhà của ta lên tòa án, vẫn thắng."

      Đám người biết gì, này Tô Khả, là dưa muối ăn, cứng mềm chịu.

      *

      Lúc Tô Khả cùng mẹ từ cục cảnh sát ra, gã cảnh sát : “Hôm nay chúng tôi chỉ cho trở về, hy vọng ngày mai chủ động đến phối hợp điều tra, bằng ..."

      Trong lời uy hiếp làm cho mẹ Tô Khả thập phần khó chịu: “Ta các ngươi có ý tứ gì! Con của ta ăn trộm là ăn trộm, các ngươi còn muốn áp đặt tội danh, cảnh sát là như vậy sao? Hả?!"

      Kia cảnh sát hờn giận nhìn mắt mẹ Tô Khả.

      "Nhìn cái gì vậy!" Mẹ Tô Khả tức giận: “Tòa án cũng còn có thẩm phán sao? Hả?! Như vậy nghĩ làm cho con ta vào tù, các ngươi ở đùa giỡn cái gì! Khả Khả, chúng ta !"

      Cảnh sát trừng mắt nhìn theo bóng dáng hai mẹ con, chỉ có thể cảm thán, là hai người đàn bà chanh chua.

      Mẹ Tô Khả vỗ vỗ tay Tô Khả: “Yên tâm, mẹ còn ở đây, để con chịu ủy khuất."

      Tô Khả cười gật đầu: “Mẹ, con chỉ biết mẹ là tốt nhất ."

      Ngã tư đường, đèn xanh sáng lên.

      Tô Khả cùng mẹ qua đường, đột nhiên, chiếc ô tô, như là khống chế được tốc độ, lao rất nhanh về phía hai mẹ con . Mẹ Tô Khả mắt sắc, trái tim đột nhiên nhảy lên, đồng tử chặt lại, nháy mắt đem con đẩy ngược lại lề đường ——

      "Mẹ —— "

    3. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 88.1 : Ngày mùa thu đau thương

      Edit : Mẹ Mìn


      Mảng lớn mảng lớn màu đỏ, dần dần tràn ra, từng dòng màu đỏ tùy ý chảy, trong nháy mắt tràn đầy mặt đầy vẻ đau thương.

      Mặt đường nhựa tối đen như tấm vải, giờ phút này bị người ta dùng sơn màu đỏ hắt lên, nhuộm đẫm dày đặc.

      "Khả Khả..."

      Trời đất quay cuồng, Tô Khả cả người lạnh toát, vô lực ngã ngồi dưới đất, bụng lại lên cơn đau, có cảm giác.

      Những chiếc xe lại đường toàn bộ ngừng lại. Người vây quanh ngày càng nhiều, tiếng động huyên náo rầm rĩ vang vọng khắp gian.

      Ánh mắt của gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, trong óc trống rỗng mảnh.

      "Khả Khả..."

      thanh mỏng manh mà ràng, từ xa như có như mà đến, tiếng vọng ở trong óc Tô Khả, tiếng so với tiếng ràng.

      "Mẹ..." Tô Khả miệng thào, chậm rãi tới bên người mẹ .

      "Khả Khả..." Mẹ Tô Khả khóe môi nhếch lên tia nụ cười thản nhiên, tay bà tràn đầy máu tươi, bà nằm vặn vẹo mặt đất, nhưng mà những ngón tay ngừng động đậy, như là muốn sờ lên má Tô Khả.

      Tô Khả òa lên khóc thành tiếng: “Mẹ!"

      Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, nước mắt cùng máu dần hòa lẫn vào nhau.

      Thời gian chậm rãi qua, Tô Khả khóc còn nghe thấy tiếng được nữa, chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn ngào ...

      Cảnh sát cũng rất nhanh tới nơi, dù sao nơi này cách tổng cục cảnh sát cũng xa, kẻ lái xe gây tai nạn rất nhanh bị bắt.

      "Mau tránh ra, mau tránh ra, xe cứu thương đến đây..." Trong đám người, biết là ai bộc phát kêu lên tiếng, làm mọi người vây quanh tự động tránh ra tạo con đường cho bác sĩ vào cấp cứu nạn nhân.

      "Khả Khả..." Mẹ Tô Khả cố hết sức mở to mắt, nhìn Tô Khả: “Chiếu... Cố... tốt... ... cháu ngoại ..."

      "Mẹ!" Tô Khả vẫn khóc như trước, bên cạnh bác sĩ y tá xem xét, số người kéo Tô Khả ra, để nhân viên y tế đưa nạn nhân lên cáng.

      Tô Khả khóc nhìn mẹ mình, bàn tay nắm lấy tay mẹ nhuốm đầy máu của mẹ . chỉ biết khóc gọi: “Mẹ..."

      "Khả Khả... Con... với cha..."

      Hai mắt Tô Khả muốn đẫm lệ sương mù: “Mẹ, mẹ cần ... Chúng ta bệnh viện..."

      " cho ông ấy... Thực xin lỗi... Còn có... Mẹ..."

      ...

      "Mẹ —— "

      Tim Tô Khả đau chết lặng, ngẩng đầu nhìn trời, nước mắt lại ào ạt chảy ra.

      *

      Tô Cẩm Niên nguyên vốn định trở lại bên Tô Khả, nhưng mà bệnh tim của ông nội lại tái phát, cha mẹ gọi vào, cho nên tối hôm nay chỉ có thể ở bệnh viện chờ đợi.

      Nhưng mà việc này, chắc chắn phải với Tô Khả tiếng. Vì thế lấy điện thoại ra, lúc này mới phát , điện thoại hết pin.

      thở dài, mượn điện thoại của cha gọi , nhưng Tô Khả cũng nhận điện thoại.

      Trong lòng có dự cảm xấu, nhưng tại ông nội còn cấp cứu, biết phải làm sao. Suy nghĩ lâu, liền gọi điện thoại cho Đàm Thụ, nhưng điện thoại của Đàm Thụ tắt máy, sau đó gọi cho Trịnh Dược Đông, bảo ấy đến trường của Tô Khả chút.

      Trịnh Dược Đông gật đầu đáp ứng rồi, nhưng mà lúc rời , em Trịnh Duyệt lại như hồn bất tán bám theo . Bất đắc dĩ, chỉ có thể gửi tin nhắn cho Thẩm Lộ.

      Thẩm Lộ rất nhanh nhắn tin về, tại cũng ở Thành phố B, bảo gọi Duẫn Nhạc Phong.

      Trịnh Dược Đông nhớ Duẫn Nhạc Phong thành phố S công tác, ra vẻ còn có trở về, nhưng mà, Thẩm Lộ như vậy, chắc chắn Nhạc Phong trở lại.

      Vì thế, Trịnh Dược Đông liền gửi tin nhắn cho Duẫn Nhạc Phong.

      *

      Luca này, Duẫn Nhạc Phong lái xe, cửa sổ hai bên toàn bộ hạ xuống, gió thổi vào mát mẻ, làm bay tóc .

      nhìn điện thoại, màn hình là ảnh , đó chính là Tô Khả.

      Tuy rằng Tô Khả gả cho Tô Cẩm Niên, nhưng mà vẫn thầm .


      Ôi, vài ngày bọn họ có gọi điện thoại rồi. Sau đó Duẫn Nhạc Phong đeo tai nghe lên, bấm số gọi cho Tô Khả. Nhưng chỉ có tiếng chuông vang lên.

      Duẫn Nhạc Phong mặt nhăn mày nhíu, cũng ngay lúc đó, tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, tùy ý liếc mắt cái, thấy có hai chữ "Tô Khả" làm ánh mắt đột nhiên sáng ngời.

      Người gởi tin nhắn là Trịnh Dược Đông, nội dung tin nhắn là tim bệnh của ông nội Cẩm Niên lại tái phát, Tô Khả ở trường học, Cẩm Niên đón được, sợ hai mẹ con Tô Khả trở về có chút an toàn, bảo Nhạc Phong đón .

      Duẫn Nhạc Phong mặt nhăn mày nhíu, lái xe về phía đại học X khai.

      Lúc Duẫn Nhạc Phong vào trường học Tô Khả, liền thấy đám người vây quanh cái bảng thông báo, cũng để ý, nhưng mà lúc ngang qua, lại nghe thấy lời đối thoại của bọn họ.

      "Haizz, lúc trước cảm thấy ấy học rất tốt, thể ngờ được lại là ăn trộm. tại ngẫm lại, may lúc trước tôi theo đuổi ấy, bằng mất hết mặt mũi."

      "Đúng vậy, nhìn bề ngoài đúng là nhìn ra Tô Khả lại như vậy, thể ngờ mà."

      Duẫn Nhạc Phong nhíu mày, sau đó liền tới bảng thông báo nhìn.

      Chỉ thấy đó dán thông báo sử phạt Tô Khả.

      Duẫn Nhạc Phong vội vàng nhìn lướt qua liền thấy đó viết: Sinh viên Tô Khả y học khoa lâm sàng ban XX01, phạm tội trộm cắp ngọc Phật châu, trái với nội quy trường học điều 17. Quyết định đuổi học.

      Ánh mắt Duẫn Nhạc Phong tràn đầy lửa giận, giật lấy tờ thông báo xé . Mấy sinh viên đứng đó nhìn Duẫn Nhạc Phong với cái nhìn hèn mọn. Ánh mắt đảo qua, phát nhiều tờ giấy khác dán lên bôi nhọ thanh danh Tô Khả.

      Duẫn Nhạc Phong giận dữ xé hết, sau đó xoay người hỏi: “Ai vậy làm?"

      Đám sinh viên bị "Hung thần ác sát" Duẫn Nhạc Phong dọa cho chết khiếp: “Chúng tôi biết!"

      Duẫn Nhạc Phong vo chặt nắm giấy trong lòng bàn tay, vẻ mặt đầy sát khí. Mấy người xem náo nhiệt nhìn thấy Duẫn Nhạc Phong như vậy, lặng lẽ rời .

      số nữ sinh nhìn vẻ mặt của cũng nhịn được bĩu môi thảo luận: "Rất đáng tiếc , bộ dạng tốt như vậy, cư nhiên là cái kẻ ngốc."

      Duẫn Nhạc Phong đem nắm giấy ném vào thùng rác, trực tiếp gọi điện thoại cho bạn cùng phòng của Tô Khả —— Kiều Nhạc.

    4. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      :yoyo50::yoyo50::yoyo50:Ức quá. ức chết đc. k thể chịu nổi. t điên r đấy. cái lũ đàn bà điên đấy....aaaaaaaaa...
      @Mẹ Mìn thanks đăng 1 loạt ntn. nhưng có thể cho t biết đến bjo n kết thúc k. k t điên mất

    5. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 88 : Ngày mùa thu đau thương

      Edit : Mẹ Mìn

      Mảng lớn mảng lớn màu đỏ, dần dần tràn ra, từng dòng màu đỏ tùy ý chảy, trong nháy mắt tràn đầy mặt đầy vẻ đau thương.

      Mặt đường nhựa tối đen như tấm vải, giờ phút này bị người ta dùng sơn màu đỏ hắt lên, nhuộm đẫm dày đặc.

      "Khả Khả..."

      Trời đất quay cuồng, Tô Khả cả người lạnh toát, vô lực ngã ngồi dưới đất, bụng lại lên cơn đau, có cảm giác.

      Những chiếc xe lại đường toàn bộ ngừng lại. Người vây quanh ngày càng nhiều, tiếng động huyên náo rầm rĩ vang vọng khắp gian.

      Ánh mắt của gắt gao nhìn chằm chằm phía trước, trong óc trống rỗng mảnh.

      "Khả Khả..."

      thanh mỏng manh mà ràng, từ xa như có như mà đến, tiếng vọng ở trong óc Tô Khả, tiếng so với tiếng ràng.

      "Mẹ..." Tô Khả miệng thào, chậm rãi tới bên người mẹ .

      "Khả Khả..." Mẹ Tô Khả khóe môi nhếch lên tia nụ cười thản nhiên, tay bà tràn đầy máu tươi, bà nằm vặn vẹo mặt đất, nhưng mà những ngón tay ngừng động đậy, như là muốn sờ lên má Tô Khả.

      Tô Khả òa lên khóc thành tiếng: “Mẹ!"

      Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, nước mắt cùng máu dần hòa lẫn vào nhau.

      Thời gian chậm rãi qua, Tô Khả khóc còn nghe thấy tiếng được nữa, chỉ còn lại tiếng nấc nghẹn ngào ...

      Cảnh sát cũng rất nhanh tới nơi, dù sao nơi này cách tổng cục cảnh sát cũng xa, kẻ lái xe gây tai nạn rất nhanh bị bắt.

      "Mau tránh ra, mau tránh ra, xe cứu thương đến đây..." Trong đám người, biết là ai bộc phát kêu lên tiếng, làm mọi người vây quanh tự động tránh ra tạo con đường cho bác sĩ vào cấp cứu nạn nhân.

      "Khả Khả..." Mẹ Tô Khả cố hết sức mở to mắt, nhìn Tô Khả: “Chiếu... Cố... tốt... ... cháu ngoại ..."

      "Mẹ!" Tô Khả vẫn khóc như trước, bên cạnh bác sĩ y tá xem xét, số người kéo Tô Khả ra, để nhân viên y tế đưa nạn nhân lên cáng.

      Tô Khả khóc nhìn mẹ mình, bàn tay nắm lấy tay mẹ nhuốm đầy máu của mẹ . chỉ biết khóc gọi: “Mẹ..."

      "Khả Khả... Con... với cha..."

      Hai mắt Tô Khả muốn đẫm lệ sương mù: “Mẹ, mẹ cần ... Chúng ta bệnh viện..."

      " cho ông ấy... Thực xin lỗi... Còn có... Mẹ..."

      ...

      "Mẹ —— "

      Tim Tô Khả đau chết lặng, ngẩng đầu nhìn trời, nước mắt lại ào ạt chảy ra.

      *

      Tô Cẩm Niên nguyên vốn định trở lại bên Tô Khả, nhưng mà bệnh tim của ông nội lại tái phát, cha mẹ gọi vào, cho nên tối hôm nay chỉ có thể ở bệnh viện chờ đợi.

      Nhưng mà việc này, chắc chắn phải với Tô Khả tiếng. Vì thế lấy điện thoại ra, lúc này mới phát , điện thoại hết pin.

      thở dài, mượn điện thoại của cha gọi , nhưng Tô Khả cũng nhận điện thoại.

      Trong lòng có dự cảm xấu, nhưng tại ông nội còn cấp cứu, biết phải làm sao. Suy nghĩ lâu, liền gọi điện thoại cho Đàm Thụ, nhưng điện thoại của Đàm Thụ tắt máy, sau đó gọi cho Trịnh Dược Đông, bảo ấy đến trường của Tô Khả chút.

      Trịnh Dược Đông gật đầu đáp ứng rồi, nhưng mà lúc rời , em Trịnh Duyệt lại như hồn bất tán bám theo . Bất đắc dĩ, chỉ có thể gửi tin nhắn cho Thẩm Lộ.

      Thẩm Lộ rất nhanh nhắn tin về, tại cũng ở Thành phố B, bảo gọi Duẫn Nhạc Phong.

      Trịnh Dược Đông nhớ Duẫn Nhạc Phong thành phố S công tác, ra vẻ còn có trở về, nhưng mà, Thẩm Lộ như vậy, chắc chắn Nhạc Phong trở lại.

      Vì thế, Trịnh Dược Đông liền gửi tin nhắn cho Duẫn Nhạc Phong.

      *

      Luca này, Duẫn Nhạc Phong lái xe, cửa sổ hai bên toàn bộ hạ xuống, gió thổi vào mát mẻ, làm bay tóc .

      nhìn điện thoại, màn hình là ảnh , đó chính là Tô Khả.

      Tuy rằng Tô Khả gả cho Tô Cẩm Niên, nhưng mà vẫn thầm .


      Ôi, vài ngày bọn họ có gọi điện thoại rồi. Sau đó Duẫn Nhạc Phong đeo tai nghe lên, bấm số gọi cho Tô Khả. Nhưng chỉ có tiếng chuông vang lên.

      Duẫn Nhạc Phong mặt nhăn mày nhíu, cũng ngay lúc đó, tiếng chuông báo tin nhắn vang lên, tùy ý liếc mắt cái, thấy có hai chữ "Tô Khả" làm ánh mắt đột nhiên sáng ngời.

      Người gởi tin nhắn là Trịnh Dược Đông, nội dung tin nhắn là tim bệnh của ông nội Cẩm Niên lại tái phát, Tô Khả ở trường học, Cẩm Niên đón được, sợ hai mẹ con Tô Khả trở về có chút an toàn, bảo Nhạc Phong đón .

      Duẫn Nhạc Phong mặt nhăn mày nhíu, lái xe về phía đại học X khai.

      Lúc Duẫn Nhạc Phong vào trường học Tô Khả, liền thấy đám người vây quanh cái bảng thông báo, cũng để ý, nhưng mà lúc ngang qua, lại nghe thấy lời đối thoại của bọn họ.

      "Haizz, lúc trước cảm thấy ấy học rất tốt, thể ngờ được lại là ăn trộm. tại ngẫm lại, may lúc trước tôi theo đuổi ấy, bằng mất hết mặt mũi."

      "Đúng vậy, nhìn bề ngoài đúng là nhìn ra Tô Khả lại như vậy, thể ngờ mà."

      Duẫn Nhạc Phong nhíu mày, sau đó liền tới bảng thông báo nhìn.

      Chỉ thấy đó dán thông báo sử phạt Tô Khả.

      Duẫn Nhạc Phong vội vàng nhìn lướt qua liền thấy đó viết: Sinh viên Tô Khả y học khoa lâm sàng ban XX01, phạm tội trộm cắp ngọc Phật châu, trái với nội quy trường học điều 17. Quyết định đuổi học.

      Ánh mắt Duẫn Nhạc Phong tràn đầy lửa giận, giật lấy tờ thông báo xé . Mấy sinh viên đứng đó nhìn Duẫn Nhạc Phong với cái nhìn hèn mọn. Ánh mắt đảo qua, phát nhiều tờ giấy khác dán lên bôi nhọ thanh danh Tô Khả.

      Duẫn Nhạc Phong giận dữ xé hết, sau đó xoay người hỏi: “Ai vậy làm?"

      Đám sinh viên bị "Hung thần ác sát" Duẫn Nhạc Phong dọa cho chết khiếp: “Chúng tôi biết!"

      Duẫn Nhạc Phong vo chặt nắm giấy trong lòng bàn tay, vẻ mặt đầy sát khí. Mấy người xem náo nhiệt nhìn thấy Duẫn Nhạc Phong như vậy, lặng lẽ rời .

      số nữ sinh nhìn vẻ mặt của cũng nhịn được bĩu môi thảo luận: "Rất đáng tiếc , bộ dạng tốt như vậy, cư nhiên là cái kẻ ngốc."

      Duẫn Nhạc Phong đem nắm giấy ném vào thùng rác, trực tiếp gọi điện thoại cho bạn cùng phòng của Tô Khả —— Kiều Nhạc.

      Chương 88.2 : Ngày mùa thu đau thương

      Edit : Mẹ Mìn

      Rất nhanh liền biết được chân tướng. Tô Khả ngốc mà, lại có thể bị người ta vu oan giá họa như vậy !


      hỏi Kiều Nhạc, Tô Khả ở đâu, Kiều Nhạc cũng biết chính xác, bởi vì hình như Tô Khả cũng trở về ký túc xá.


      Duẫn Nhạc Phong liền tìm viện trưởng viện y học, tất nhiên viện trưởng biết Duẫn Nhạc Phong, cho nên thái độ niềm nở chào hỏi Duẫn Nhạc Phong.


      Duẫn Nhạc Phong thẳng vào vấn đề: “Chuyện này Tô Khả là bị vu oan, tôi hi vọng ông có thể hủy bỏ kết quả xử phạt."


      Viện trưởng thấy mình tuy có quen biết Duẫn Nhạc Phong nhưng dù sao cũng là bề . Vậy mà vừa mở miệng Duẫn Nhạc Phong như ra lệnh cho ông, viện trưởng khó chịu: “Tôi cũng là làm theo quy định, nếu phía cảnh sát ấy bị oan chắc chắn chúng tôi rút lại quyết định xử phạt."


      Duẫn Nhạc Phong nhíu mày, thấy thái độ viện trưởng rất kiên quyết, cũng có biện pháp đành đứng dậy: “Được."


      Sau khi Duẫn Nhạc Phong ra liền nghĩ xem rốt cuộc Tô Khả đâu.


      biết làm sao, đành gọi điện cho Duẫn Nhạc Hàm, nhưng cũng biết Tô Khả ở đâu, bởi vì Tô Khả tới bệnh viện.


      Duẫn Nhạc Phong biết phải tìm Tô Khả ở đâu, đành lái xe vòng vòng tìm .


      Khi xe Duẫn Nhạc Phong lái xe đến ngã tư gần đồn cảnh sát thấy có đám đông tụ tập bàn tán, còn có cảnh sát đangh ghi chép gì đó. Bên cạnh có chiếc xe ô tô Santana bẹp dúm dó. Nhìn lướt qua cũng biết nơi này vừa có vụ tai nạn giao thông xảy ra.

      Đèn đỏ, xe Duẫn Nhạc Phong dừng lại, vừa đúng tầm nhìn, có thể nhìn thấy mặt đất có rất nhiều máu.


      Duẫn Nhạc Phong nhíu mày, người tài xế kia phải nhanh cỡ nào mới có thể đụng người ta bị thương chẩy nhiều máu như vậy. Chắc là người bị đâm xe được đưa bệnh viện.


      "Tôi thấy người bị đâm xe kia chắc sống được. . . . . .Haizz. . . . . . đáng tiếc. . . . . . Con bà ấy khóc đáng thương. . . . . ."


      Những lời này nhàng bay vào tai Duẫn Nhạc Phong.


      Đèn xanh sáng lên, Duẫn Nhạc Phong tiếp tục lái xe tìm Tô Khả. . . . . .


      *


      Tô Khả nằm giường bệnh ngủ thiếp , khóe mắt đầy nước. Lúc này, truyền nước biển, từng giọt từng giọt chẩy xuống. . . . . .


      lúc lâu sau, mới tỉnh lại.


      Nhìn xung quanh đều là mầu trắng toát. đứng dậy, lúc này mới phát mình truyền nước biển, nhớ tới mẹ. Nghĩ như vậy, Tô Khả lập tức đứng dậy, định rút kim châm tay mình ra để tìm mẹ .


      " đừng cử động." y tá tiến vào, lập tức ngăn Tô Khả lại: “ có biết , mang thai đây, thiếu chút nữa bị xảy thai rồi."


      Tô Khả chớp mắt, nhịn được khóc thành tiếng.


      Bụng vẫn còn đau, cúi đầu nhìn những vết máu đỏ tươi váy mình.


      Có máu của mẹ , cũng có cả máu của cục cưng. . . . . .


      Y tá thấy Tô Khả vùng vẫy nữa thở , dùng ánh mắt thương xót nhìn Tô Khả: “Chồng của đâu?"


      Tô Khả nhìn y tá: “Mẹ tôi đâu? Mẹ tôi thế nào rồi?"


      Ánh mắt y tá có chút tránh né: “ có biết ? Lúc tới đây, bị chảy rất nhiều máu, thiếu chút nữa là mấy đứa bé. Bác sĩ căn dặn phải nằm giường ít nhất hai tháng. Nếu như còn muốn giữ đứa bé, nhất định phải nằm yên tĩnh dưỡng."


      Tô Khả há hốc mồm: “Mẹ tôi thế nào rồi?"


      Y tá giả vờ hiểu: “Mẹ ? Tôi lắm."

      Tô Khả khóc thút thít: “Có thể dừng truyền nước biển cho tôi được ? Tôi muốn gặp mẹ!?"


      bác sĩ vào, nhìn thấy Tô Khả khóc rất thương tâm: “Bây giờ nên lại."


      Tô Khả khóc.


      Y tá và bác sĩ bất đắc dĩ nhìn Tô Khả. Sau khi bác sĩ kiểm tra cẩn thận cho Tô Khả lần nữa, thở dài: “Cơ thể của vẫn rất yếu, đứa bé này. . . . . . Haizz. . . . . . Tôi cảm thấy. . . . . ."


      "Tôi nhất định phải giữ lại đứa bé này!" Tô Khả kiên định .


      Bác sĩ gật đầu: “ muốn giữ lại đứa bé, như vậy sau này phải nghe theo tôi đấy. bị động thai mấy lần rồi, lần này lại chảy nhiều máu như vậy, nếu còn chịu nằm yên giường nghỉ ngơi tôi khẳng định giữ được đứa bé này nữa."


      Tô Khả rơi lệ gật đầu: “Nhưng tôi muốn gặp mẹ tôi."


      Bác sĩ để ý lời Tô Khả , cất xong dụng cụ kiểm tra liền rời khỏi phòng bệnh, còn y tá ở lại an ủi : “Thôi, đừng lo lắng, người hiền đều được ông trời phù hộ."


      " yên tâm, mẹ nhất định có chuyện gì. Nhưng mà nên gọi người nhà đến ." Y tá cười với Tô Khả, Tô Khả gật đầu.


      Y tá ra ngoài, trong lòng lại muốn được. Mặc dù lừa gạt bệnh nhân như vậy là được, nhưng nếu trấn an bệnh nhân đứa bé trong bụng ấy giữ được.


      Haizz, mất mẹ, nếu mất luôn cả con ấy nên làm cái gì bây giờ.


      Sau đó y tá nhớ lúc bọn họ được xe cứu thương đưa tới đây, khi đó, hơi thở của mẹ ấy cũng rất yếu, còn ấy vừa ra khỏi xe cứu thương hôn mê bất tỉnh, giữa hai chân chẩy rất nhiều máu.


      Mẹ của ấy được bác sĩ cố gắng cứu chữa nhưng được. Thi thể được đưa vào nhà xác, tại quan trọng nhất là mau gọi người nhà của ấy tới đây lo toan mọi việc.


      Haizz, là tổn thọ. quen nhìn thấy sinh ly tử biệt, y tá chỉ có thể thở dài trở lại vị trí làm việc của ấy.


      *


      Sau khi y tá ra ngoài, Tô Khả lấy điện thoại ra xem, thấy có nhiều cuộc gọi nhỡ, trong đó có cả số của Duẫn Nhạc Phong.


      Tô Khả gọi điện thoại cho Tô Cẩm Niên trước, vẫn chỉ có tiếng trả lời máy móc của Tổng đài viên.


      Tô Khả hận thể ném thẳng cái điện thoại lên tườnghóc ngừng: Cẩm Niên, ở đâu!


      "Reng reng ——" điện thoại lại kêu lên, Tô Khả cúi đầu nhìn, là Duẫn Nhạc Phong.


      Tô Khả nhận điện thoại: “Hu hu ——"


      Duẫn Nhạc Phong hoảng sợ: “Khả Khả, cậu làm sao vậy?"



      "Nhạc Phong. . . . . ."


      "Cậu đừng khóc, đừng khóc, cho tôi biết cậu ở đâu, tôi lập tức đến tìm . . . . . ."


      "Lạc Phong. . . . . . Hu hu. . . . . ."


      "Ngoan, Khả Khả, nào. ở đâu, tôi tới tìm ."


      "Tôi ở bệnh viện. . . . . . Mẹ tôi. . . . . . Mẹ tôi. . . . . ."


      Tô Khả khóc đến nỗi thở ra hơi: “Tôi ở bệnh viện. . . . . ."


      Đầu dây bên kia, Duẫn Nhạc Phong gấp gáp hỏi lại : “ ở bệnh viện, bệnh viện nào? Đừng khóc, Khả Khả, đừng khóc, tôi đến đó với ."


      "Tôi biết. . . . . . Tôi biết. . . . . ." Tô Khả khóc: “Mẹ tôi bị tai nạn. . . . . . Tôi. . . . . ."


      Đến đây, Duẫn Nhạc Phong nhớ lại vụ tai nạn ở ngã tư lúc nãy và tiếng chuyện của những người quanh đó: "Tôi thấy người bị đâm xe kia chắc sống được. . . . . .Haizz. . . . . . đáng tiếc. . . . . . Con bà ấy khóc đáng thương. . . . . ."


      Lúc sau, Duẫn Nhạc Phong hỏi lại Tô Khả nơi xảy ra tai nạn: “Có phải ngã tư đường XX hay ?"


      "Đúng. . . . . ." Tô Khả khóc trả lời: “Mẹ tôi. . . . . ."


      " chờ tôi!"


      Duẫn Nhạc Phong tắt điện thoại, đạp chân ga, đánh tay lái cho xe trở về làn đường xe chạy, sau đó chạy thẳng về phía trước.


      Nơi xảy ra tai nạn, cảnh sát vẫn còn ghi chép, chụp hình, sắc mặt Duẫn Nhạc Phong từ từ trở nên tái nhợt.


      Tim của đập rất nhanh, tới vài phút, Duẫn Nhạc Phong đến nơi xảy ra tai nạn. chạy lại chỗ mấy người cảnh sát hỏi: “Chào , tôi muốn hỏi, người bị tai nạn cùng với con bà ấy bệnh viện nào?"


      "Bệnh viện nhân dân." Cảnh sát trả lời.


      Duẫn Nhạc Phong có được câu trả lời nhanh chóng chạy về xe, khởi động xe chạy thẳng đến bệnh viện nhân dân.


      Trong lòng thầm cầu nguyện cho mẹ Tô Khả ngàn vạn lần thể có chuyện gì.


      Nhưng mà, càng cầu nguyện câu kia lại càng ngừng vang lên trong đầu : "Tôi thấy người bị đâm xe kia chắc sống được. . . . . .Haizz. . . . . . đáng tiếc. . . . . . Con bà ấy khóc đáng thương. . . . . ."


      "Tiểu Phong Phong, đây là bánh trứng bác trai con làm đấy, ăn nhiều chút."


      "Tiểu Phong Phong, nếu sau này Khả Khả chúng ta có thể gả cho con, bác yên tâm lắm."


      "Tiểu Phong Phong, ai da, con vừa ý bác đấy, nhìn cái cũng biết là làm con rể tốt của bác."


      ". . . . . ."


      Tự nhiên, hai hàng nước mắt của Duẫn Nhạc Phong chẩy ra.


      ra thời gian ở cùng mẹ Tô Khả cũng dài, nhưng rất quý mẹ Tô Khả. Nếu quả bà mất , đau lòng. Cái loại đau đớn vì mất người thân.


      muốn!


      Xe chạy rất nhanh, hai bên đường cảnh vật lướt qua nhanh.


      Tiếng động cơ xe vang tận mây xanh.


      Bệnh viện nhân dân, vẫn như trước, nhiều người qua lại, bước chân vội vã.


      Duẫn Nhạc Phong đậu xe xong liền nhanh chóng đến quầy hướng dẫn hỏi, có lẽ hôm nay chỉ có người là mẹ Tô Khả xảy ra tai nạn xe cộ cho nên rất nhanh Duẫn Nhạc Phong hỏi được thông tin.


      Người hướng dẫn với Duẫn Nhạc Phong: “Bây giờ thi thể ở nhà xác, xin bớt đau buồn." Lúc này, trong lòng Duẫn Nhạc Phong đau đớn biết bao.


      mất rồi. . . . . .


      người tốt như vậy rồi.


      Trong nháy mắt ánh mắt của Duẫn Nhạc Phong trở nên đỏ bừng.


      theo bác sĩ đến nhà xác.


      khí lạnh lẽo làm người ta rợn tóc gáy.


      Duẫn Nhạc Phong theo sau bác sĩ, bác sĩ kéo ngăn tủ, mẹ Tô Khả cứ bình yên nằm đó. Mặc dù mặt bà sưng vù, sắc mặt thành màu xanh đen nhưng vẫn thấy được nụ cười nhàn nhạt của bà . . . . . .


      "Bác. . . . . ."


      Nước mắt Duẫn Nhạc Phong lại lần nữa trào ra.


      "Bác. . . . . ."


      Bác sĩ vỗ vỗ bả vai Duẫn Nhạc Phong: “Bớt đau buồn."


      "Bác. . . . . ."


      Duẫn Nhạc Phong ngồi xổm người xuống, nhìn mẹ Tô Khả: “Bác, con chăm sóc Khả Khả, con để cho Khả Khả bị thương, bác yên tâm. . . . . . Bác. . . . . ."


      . . . . . .


      Khi Duẫn Nhạc Phong lau khô nước mắt, theo bác sĩ tới phòng bệnh của Tô Khả đứng ngoài cửa rất lâu. Đến khi điều chỉnh lại tâm trạng tốt mới đẩy cửa phòng bệnh ra.


      Tô Khả ngồi giường, ngẩn người nhìn bình biển treo phía , bên khóe mắt vẫn còn đọng nước mắt.


      "Khả Khả. . . . . ."


      Tô Khả quay đầu lại nhìn thấy Duẫn Nhạc Phong đến, nước mắt Tô Khả chảy ra: “Nhạc Phong. . . . . . Mẹ. . . . . ."


      Duẫn Nhạc Phong ngồi ở bên cạnh Tô Khả, vỗ vỗ vai Tô Khả: “Khả Khả, có việc gì, bác sao."


      " ?" Đôi mắt Tô Khả đẫm nước mắt nhìn Duẫn Nhạc Phong.


      Duẫn Nhạc Phong nặng nề gật đầu cái: “Chỉ là trước tiên em phải tĩnh dưỡng tốt. Vì đứa bé trong bụng em mà suy nghĩ chút, có được ?"


      Tô Khả nín khóc mỉm cười, thở hơi: “Mẹ có việc gì là tốt rồi."


      Duẫn Nhạc Phong gật đầu: “Tôi thăm bác, bác còn ngủ, cho nên cũng phải ngoan ngoãn tĩnh dưỡng, đừng hơi tí là khóc, đấy phải Tô Khả mà tôi biết."


      Tô Khả gật đầu: “Vậy lúc mẹ tôi tỉnh lại, với mẹ tôi tiếng, tôi nghe bà, chăm sóc cháu ngoại bà tốt, bà an tâm nghỉ ngơi."


      Duẫn Nhạc Phong gật đầu.


      "Đúng rồi, điện thoại của Cẩm Niên gọi được." Chân mày Tô Khả nhíu lại: “ ấy ở bệnh viên quân khu, giúp tôi với ấy tiếng."


      Duẫn Nhạc Phong gật đầu: “ cứ nghỉ ngơi , tôi lo hết mọi việc, chỉ cần sinh con, chăm sóc con tốt là được.."


      Tô Khả cười hì hì gật đầu: “Được."


      Duẫn Nhạc Phong nhìn nước mắt trong nụ cười của Tô Khả, trong lòng chua xót, đứng dậy đành lòng nhìn. Nếu lời dối bị vạch trần, biết có hận hay . . . . . .


      "Khả Khả, tôi ra ngoài hút điếu thuốc." đứng dậy, chật vật rời .


      " phải là cậu hút thuốc lá sao?" Tô khả nghi hoặc nhìn Duẫn Nhạc Phong.


      "Tôi biết khi làm ăn." ra đây chẳng qua cái cớ để rời khỏi đây mà thôi. sợ nếu còn ở lại đây bị ánh mắt Tô Khả vạch trần lời dối của .

      . . . . . .


      hành lang…


      Duẫn Nhạc Phong gọi điện thoại cho Tô Cẩm Niên, nhưng tiếng trả lời máy móc của tổng đài viên "Sô máy quý khách vừa gọi liên lạc được" làm cho tức lộn ruột. Sau đó, gọi điện thoại cho Trịnh Dược Đông.


      Trịnh Dược Đông bắt máy: “Sao vậy, đón được Tô Khả chưa?"


      " xảy ra chuyện lớn." Giọng của Duẫn Nhạc Phong rầu rĩ.


      Trong lòng Trịnh Dược Đông cũng có cảm giác lành: “Sao vậy?"


      "Xảy ra chuyện lớn."


      "Cậu ."


      "Khả Khả ấy. . . . . ." Duẫn Nhạc Phong muốn nhưng trái tim lại đau đến nỗi thở nổi.


      "Khả Khả thế nào?"


      "Mẹ Khả Khả bị tai nạn giao thông." Duẫn Nhạc Phong cố gắng hết câu.


      "Mẹ Khả Khả bị tai nạn giao thông sao?" Trịnh Dược Đông thể tin được.


      "Ừ. Hơn nữa. . . . . . Cấp cứu có hiệu quả. . . . . ." Duẫn Nhạc Phong ngẩng đầu nhìn lên trời, hoàng hôn, bầu trời vẫn xanh.


      "Qua đời rồi." Trịnh Dược Đông tiếp lời Duẫn Nhạc Phong.


      "Vâng."


      Trầm mặc hồi lâu, Trịnh Dược Đông lại : “Khả Khả có sao ?"


      " ấy bị động thai rất nghiêm trọng. Bác sĩ , lúc xuống xe cứu thương ấy liền hôn mê bất tỉnh, thấy chẩy rất nhiều máu . . . . . ."


      Trịnh Dược Đông thở dài: “Đứa bé này đúng là gặp nhiều tai nạn."


      "Haizz, cho nên bây giờ em phải dối Tô Khả là mẹ ấy vẫn còn sống. . . . . . Làm thế nào. . . . . . Em sợ gạt được ấy lâu. . . . . . bác , bác ấy rất tốt. . . . . ."


      Hồi lâu, Trịnh Dược Đông : “Cẩm Niên . . . . . . nghĩ cũng được . . . . . ."


      "Sao vậy?"


      "Ông nội Cẩm Niên vừa. . . . . . Qua đời."


      "Ông nội Tô? Qua đời sao?"


      "Ừ." Trịnh Dược Đông thở dài: “Cậu biết ông nội Tô có ý nghĩa như thế nào với Cẩm Niên mà."


      Duẫn Nhạc Phong trầm mặc lên tiếng. Đúng vậy, Cẩm Niên là do tay ông cụ Tô nuôi lớn, bây giờ ông nội Tô cũng qua đời rồi. . . . . .


      Trong lòng Duẫn Nhạc Phong có chút khó chịu, cùng lúc hai người lớn mà quý đều ra . Đây là thời tiết muốn thay đổi sao?

      "Vẫn nên với Cẩm Niên ." Suy nghĩ hồi lâu, Trịnh Dược Đông cảm thấy mẹ Tô Khả cũng là mẹ vợ của Cẩm Niên, mẹ vợ qua đời, nhất định con rể phải biết.

      Duẫn Nhạc Phong gật đầu: “ với ấy ."

      "Được." Trịnh Dược Đông thở dài: “Khả Khả nhờ cậu chăm sóc vậy."

      *

      Lúc Trịnh Dược Đông tìm được Tô Cẩm Niên mắt vẫn đỏ.

      Ban ngày, ông nội vẫn rất tốt, thậm chí còn chuyện với ông nội Trịnh Duyệt. lâu sau bệnh tim tái phát, thậm chí tới rất nhanh. Dù được phẫu thuật kịp thời nhưng vì ông nội Tô lớn tuổi nên cứu được.

      "Khả Khả thế nào rồi?" Thấy Trịnh Dược Đông đến, Tô Cẩm Niên liền hỏi.

      Trịnh Dược Đông nhìn đôi mắt đỏ hoe của Tô Cẩm Niên: “ xảy ra chuyện."

      Trong nháy mắt Tô Cẩm Niên cảm thấy lòng mình quặn thắt.

      "Mẹ Khả Khả bị tai nạn giao thông, qua đời rồi."

      Tô Cẩm Niên lập tức ngây ngốc, thẫn thờ.

      *

      Bệnh viện nhân dân…

      Tô Cẩm Niên chạy như bay đến nơi. Đến bệnh viện, việc đầu tiên chính là đến nhà xác để nhìn mẹ vợ .

      "Mẹ ——"

      Mắt Tô Cẩm Niên đỏ lên, nhìn mắt mẹ Tô Khả khép chặt, thân thể cứng ngắc của bà, Tô Cẩm Niên đau đớn từng cơn.

      "Xin bớt đau buồn." Bên cạnh, bác sĩ vẫn chỉ có thể an ủi như vậy, loại chuyện như này ông gặp quá nhiều rồi.

      Tô Cẩm Niên quỳ xuống, lâu . . . . . .

      "Mẹ, mẹ yên tâm, Khả Khả, con chăm sóc ấy tốt. Nhất định thế!"


      *

      Khi Tô Cẩm Niên từ nhà xác , mặt đầy vẻ đau thương.

      Ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn về phía phòng bệnh của Tô Khả, Duẫn Nhạc Phong đứng hành lang, lưng dựa vào tường ngây ngốc.

      Ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau.

      " muộn." Duẫn Nhạc Phong chỉ ba chữ.

      Tô Cẩm Niên cãi lại.

      "Khả Khả ở bên trong." Duẫn Nhạc Phong lại : “Em với ấy bác còn dưỡng bệnh. . . . . ."

      Hai tay Tô Cẩm Niên nắm chặt thành quyền, gật đầu.

      Duẫn Nhạc Phong thở dài, tiếp tục nhìn ra xa.

      *

      Tô Cẩm Niên đẩy cửa vào.

      Tô Khả nằm giường, nghe thấy tiếng động, quay đầu lại, nhìn thấy Tô Cẩm Niên với hai mắt đỏ hoe.

      " xin lỗi, Khả Khả. . . . . . tới muộn.

      Tô Khả lắc đầu cái: “ Ông nội hế nào rồi? ”

      “ Ông nội mất rồi. ” Giọng Tô Cẩm Niên đầy đau đớn.

      Tô Khả nhíu mày, nhìn Tô Cẩm Niên nhíu chặt lông mày, lấy tay xoa : “ đừng đau lòng. ”

      Tô Cẩm Niên nghe thấy lời Tô Khả liền ôm chặt lấy , cằm đặt đầu : “ Khả Khả, chỉ còn lại mình em thôi. ”

      Tô Khả nghe được lời đầy đau đớn trong lòng Tô Cẩm Niên trong lòng cũng rất đau xót.

      “Chúng ta còn có cục cưng ... ”

      “Đúng, chúng ta còn có cục cưng.” Tổ Cẩm Niên nhìn lên trần nhà, ông nội qua đời, mẹ vợ qua đời, đứa bé cũng mất rồi... Tại sao nhiều chuyện đau đớn như vậy lại xảy ra với chứ?

      Trong lòng khó chịu, giống như là bị tảng đá nặng đè lên, thở nổi.

      Tô Khả dựa vào ngực Tô Cẩm Niên: “ Đừng đau buồn. ”

      ........

      *

      chết? ” Trịnh Duyệt cau mày.

      “Đúng vậy, thằng ngốc này, cũng biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên tăng tốc. ràng tôi với chỉ cần hơi va chạm chút thôi, thế nhưng nó lại ngu ngốc đụng chết người! ”

      “Lúc cảnh sát hỏi, thế nào? ”

      “Tôi trước với , chỉ cần mực khai là phanh xe ăn, phải cố ý gây tai nạn chúng ta cố gắng đưa nó ra ngoài sớm nhất có thể.”

      “Được, chuyện này cậu nhất định phải làm sạch chút cho tôi. ” Trịnh Duyệt xong liền tắt điện thoại.

      Chết người? xui xẻo!

      Nhưng mà cũng tốt, bây giờ là lúc Tô Khả yếu đuối nhất, tùy tiện làm tức giận, nhất định đứa bé cũng mất.

      Hoàng Nghê Thường, lần này đến lượt rồi.

      Nghĩ như vậy, Trịnh Duyệt cười tủm tỉm gọi điện thoại cho Hoàng Nghê Thường.

      *

      Hôm sau.

      Bên phía cảnh sát gọi cho Duẫn Nhạc Phong: “ Theo điều tra ban đầu tai nạn xảy ra, hoàn toàn là cố ngẫu nhiên. ”

      Duẫn Nhạc Phong trầm mặc lâu, im lặng gì.

      “Nếu như các bằng lòng giải quyết riêng tốt, nếu có thể kiện ra tòa.”

      “Kiện ra tòa . ” Duẫn Nhạc Phong .

      Thở dài, Duẫn Nhạc Phong nhìn hai chữ “ Tô Bình ” màn hình điện thoại di động của .

      Vợ chồng họ ân ái, đều nhìn hết. Bây giờ mẹ Tô Khả qua đời, biết phải thế nào với bác trai về người vợ mà ông thương như mạng sống của mình.

      Duẫn Nhạc Phong rất đau khổ, suy nghĩ ngày, việc gì đến vẫn phải đến. Cho nên vẫn bấm phím gọi.

      Bên kia Tô Bình nhận điện thoại: “ A lô? ”

      “Bác trai, con là Nhạc Phong. ”

      “A, Tiểu Phong Phong, nhớ bác nên gọi điện thoại cho bác à. ” Giọng Tô Bình vẫn tùy tiện như trước.

      Duẫn Nhạc Phong cảm thấy rất khó chịu, trong lúc nhất thời biết làm sao mở miệng.

      “Sao lại chuyện? ” Tô Bình nghi hoặc hỏi lại.

      khí ngột ngạt dần tăng lên.

      “Bác trai ... ”

      “Tiểu Phong Phong, con . ”

      “Bác , bác ... ”

      “Con Gáo sao? ”


      “Vâng.” biết tên thân mật của bố mẹ Tô Khả.

      phải bà ấy ở thành phố B sao, ha ha, thời gian này bác gặp bà ấy, ôi dào, rất quá.” Tô Bình lẩm bẩm.

      Duẫn Nhạc Phong nghe thấy lời ông , trong lòng lại là vô cùng khó chịu.

      “ Bác trai, bác hãy nghe con ... ”

      *

      Tắt điện thoại, sắc mặt của Duẫn Nhạc Phongcó chút tái nhợt.

      Lúc này Tô Cẩm Niên theo bác sĩ lấy thuốc về. Mấy hôm nay chạy chạy lại lo việc nên gầy ít. nhìn thấy vẻ mặt Duẫn Nhạc Phong như vậy, nhịn chịu được : “ Cảm ơn cậu, Nhạc Phong. ”

      cần cảm ơn em ... em là vì Khả Khả. ”

      “Mặc kệ như thế nào, tôi đều muốn cảm ơn cậu. Ngày mai, tôi ở bên cạnh Khả Khả được, hi vọng cậu có thể ở cùng với ấy ... ”

      Duẫn Nhạc Phong gật đầu: “ Mai đưa tang ông nội Tô sao? ”

      Bởi vì mẹ Tô Khả là bị tai nạn giao thông nên phải đợi đội cảnh sát giao thông có kết quả điều tra xong mới có thể tổ chức tang lễ.

      Tô Cẩm Niên gật đầu.

      “Em vừa gọi điện thoại báo cho bác trai. ”

      Sắc mặt Tô Cẩm Niên tái nhợt, mẹ vợ tới chăm sóc con mang thai, nhưng mà chỉ con mất mà mẹ vợ cũng qua đời, còn mặt mũi nào gặp bố vợ .

      Tô Cẩm Niên gật đầu.

      Duẫn Nhạc Phong nhìn Tô Cẩm Niên: “Vâng ... ”


      *


      Tô Bình tới rất nhanh, đường ông khóc suốt, lảo đảo mà đến. Ai nhìn thấy ông còn tưởng ông bị điên.

      Khi Tô Bình nhìn thấy vợ mình nằm trong nhà xác khóc càng thêm thảm thiết, nước mắt nước mũi ràn rụa, bác sĩ yên lặng đứng bên cạnh ông, nước mắt cũng chảy ra.

      “Gáo ... Gáo ... ” Tô Bình ôm thi thể cứng ngắc của mẹ Tô Khả, khóc ...

      Duẫn Nhạc Phong trầm mặc đứng bên ngoài.

      Chẳng biết trời tối từ lúc nào, lại sắp đổ mưa.

      Thẩm Lộ đứng bên cạnh Duẫn Nhạc Phong, với Duẫn Nhạc Phong: “ Tai nạn xảy ra, mình xem camera giao thông, thấy có gì bất thường.” Ý là vụ tai nạn phải do người ta cố ý tạo nên.

      “Còn gì nữa ? ”

      “Người nhà của tài xế gây tai nạn có đến gặp , hơn giờ mới . ” Thẩm Lộ tiếp tục .

      “ Còn gì nữa? ”

      “Ông ta gặp Vương Phẩm. Vương Phẩm cho ông ta số tiền lớn.”

      “ Vương Phẩm? ”

      “Là người thích Trịnh Duyệt rất lâu rồi.”

      Hai tay của Duẫn Nhạc Phong nắm rất chặt: “ Mình biết rồi. ”

      Trịnh Duyệt, Vương Phẩm! Tôi nhất định bắt các người trả giá lớn vì tội nỗi này.

      *

      Ban đêm.


      Bên ngoài trời mưa tí tách.

      Trong phòng bệnh, tay Tô Khả gắn ống truyền nước biển, tay đặt bụng mình: “ Cục cưng, biết bà ngoại có khỏe hay . ”

      “Khả Khả ........ ” Bố của Tô Khả mặt đầy nước mắt tới phòng bệnh của Tô Khả.

      Tô Khả ngẩng đầu lên nhìn thấy bố mình lại thấy đau lòng, nước mắt cũng trào ra: “ Bố ... Ô ô ... Mẹ ..... ”

      Trong lòng Tô Bình rất khó chịu, nhưng khi nhìn thấy con như vậy có đau khổ đến mấy cũng phải nén lại. Bởi vì trong bụng Khả Khả còn có niềm hy vọng của ông và vợ ông. Ông muốn vừa mất vợ lại mất luôn cháu ngoại.

      “ Khả Khả ...... ” Tô Bình rất khổ sở, “ Khả Khả ... ”

      “ Bố ........ ”

      Hai bố con ôm nhau khóc.

      Duẫn Nhạc Phong đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt Tô Cẩm Niên cũng bi thương.

      “Reng reng ____ ” Điện thoại di động của Tô Cẩm Niên kêu lên.

      Là bên kia gọi điện thoại bảo về.

      Duẫn Nhạc Phong vỗ vỗ vai Tô Cẩm Niên: “ qua đó . ”

      Tô Cẩm Niên nhìn tình hình bên trong phòng.

      “Tôi , Tô Khả cũng biết ông nội Tô ... ”

      Tô Cẩm Niên vẫn lời nào, xương gò má mặt nhô hết cả ra. Vậy mới biết gầy rất nhiều rồi.

      Mấy ngày nay, việc tang lễ của ông Tô, tất cả mọi chuyện lớn đều đổ lên đầu .

      Bố của bận khóc lóc, mẹ bận tiếp đón quan chức quyền quý. Chuyện phiền phúc vụn vặt, tất cả đều đổ lên đầu , hơn nữa bên này Tô Khả còn xảy ra chuyện này, đến đồn cảnh sát, chăm sóc Tô Khả ...

      Duẫn Nhạc Phong tiếp tục : “ Giúp tôi lậy mấy cái cho ông nội.”

      Tô Cẩm Niên gật đầu.

      Đáng nhẽ Duẫn Nhạc Phong phải viếng ông cụ Tô, nhưng còn phải chăm sóc Tô Khả thể phân thân ra được. Cảm giác nhiều chuyện dồn dập đến cùng lúc khiến người ta bận rộn đến “ sức đầu mẻ trán “.

      Tô Cẩm Niên thở dài, rời .

      Duẫn Nhạc Phong lấy ra điếu thuốc, đốt lên, hít hơi, nhìn đốm sáng màu đỏ của nó sáng rồi tắt dần, nhưng điếu thuốc vẫn cháy.

      .........

      *

      “Khả Khả, con phải sinh đứa bé ra khỏe mạnh.” Tô Bình lau khô nước mắt, rồi đưa tay lau nước mắt cho Tô Khả.

      “Cha, con biết rồi. ” Tô Khả gật đầu, sau đó lại hỏi: “ Mẹ thế nào rồi cha?”

      Tô Bình vừa nghe Tô Khả nhắc tới vợ của ông lần nữa nước mắt lại muốn chảy ra: “ Mẹ con có sao, bố mới thăm bà ấy về. Bà ấy ngủ rất ngon.”

      Tô Khả gật đầu: “Cha với mẹ là con rất nhớ mẹ nhé ”

      “ Ừ. ”


      *


      Hôm sau.

      Lễ đưa tang ông cụ Tô, báo đài ngừng đưa tin. Các lãnh đạo cấp cao cũng tham gia gia lễ truy điệu.

      Tô Khả theo dõi qua TV. nhìn thấy Tô Cẩm Niên gầy rất nhiều, mặc bộ trang phục màu trắng, mặt đầy vẻ đau thương.

      Trong lòng Tô Khả cũng thấy đau, thầm : Ông nội, lên đường bình an.

      Tô Bình đứng dậy: “ Bố chuẩn bị nước nóng cho con. ”

      Tô Khả gật đầu.

      Duẫn Nhạc Phong theo: “Khả Khả, để ý bình truyền đó, lại như lần trước, máu chảy ngược mà có cảm giác gì.”

      Tô Khả gật đầu: “ Tôi biết rồi. ”

      Hai người còn ra ngoài chưa bao lâu có người đến gõ cửaphòng bệnh của Tô Khả.

      “Mời vào. ”

      Người bước vào là Hoàng Nghê Thường. ta mặc bộ váy dài màu trắng, đeo kínhđen, trông giống như nữ hoàng mà xuất trước mặt của Tô Khả.

      Tô Khả nhíu mày, hình như và Hoàng Nghê Thường còn chưa khi nào giao thủ chính diện với nhau. Nhìn bộ dáng của ta cũng biết ta đến đây có ý gì tốt.

      “Chào .” Hoàng Nghê Thường lên tiếng trước tiên.

      Tô Khả gật đầu.

      “Tin rằng chúng ta cũng cần tự giới thiệu chứ. ”

      “Cho nên? ”

      “Tôi tới là muốn cho biết, cách xa chồng chưa cưới của tôi ra chút. ”

      Tô Khả cười lạnh: “ Tôi tránh ra sao? ”

      “Lần trước xẩy ra chuyện với đứa bé ..... ” Hoàng Nghê Thường cười.

      Tô Khả nhíu mày, lúc sau, đôi mắt sắc bén nhìn Hoàng Nghê Thường: “ Là ? ”

      Hoàng Nghê Thường đưa ngón tay lên: “ No! ”

      “ .............. ”

      “Nhưng mà tôi có thể cho biết là ai làm.” Hoàng Nghê Thường cười nhạt: “ Thậm chí tôi còn có thể cho biết, kẻ chủ mưu vụ tai nạn xe lần này. Nhưng phải đồng ý với tôi, phải rời khỏi Cẩm Niên!”

      “ Là ai? ” Nghe hai chữ tai nạn, đột nhiên Tô Khả cảm thấy căng thẳng.

      ra nằm mấy ngày, Tô Khả cũng nghĩ tới, bởi vì ràng chiếc xe kia lao về phía , mẹ vì cứu nên mới bị xe đụng trúng.

      “Là Trịnh Duyệt? ” Đột nhiên Tô Khả thốt lên. Hoàng Nghê Thường đến chứng tỏ người gây ra phải là ta, vậy chỉ còn Trịnh Duyệt.

      Hoàng Nghê Thường kinh ngạc nhìn Tô Khả: “ Sao biết được? ”

      Trong giây lát, Tô Khả cười ra tiếng, nước mắt cũng cứ vậy chảy ra: “ Quả nhiên là ta, quả nhiên là ta! ”

      Hoàng Nghê Thường vuốt mái tóc dài của ta: “ chỉ đoán đúng phân nửa. ”

      “ ............ ”

      “ Đứa bé trong bụng , ngay cả người vu cho tội ăn cắp cũng phải ta. ”

      “ Vậy là ai? ”

      “ Tần Phi. ” Hoàng Nghê Thường luôn giấu giếm.

      Đồng tử Tô Khả chợt co lại: “Bà ấy? ” Mẹ Cẩm Niên.

      Hoàng Nghê Thường cười: “Bà ấy hy vọng trong người cháu nội bà ấy có chảy dòng máu của , tôi tin hiểu được.”

      Hai tay của Tô Khả nắm chặt thành quyền, móng tay đâm vào thịt đau nhói: “ Lại là bà ta .... Lại là bà ta ... ” Vậy mà lại nghĩ, khi bà ta biết mình sắp có cháu nội vui mừng mà chấp nhận bọn họ. quả mơ mộng hão huyền rồi.

      cũng cần đau lòng khổ sở, bởi vì phải tốt đẹp, mà là Cẩm Niên quá tốt đẹp.” Hoàng Nghê Thường hất cằm lên: “ Cho nên người xứng đáng với ấy, chỉ có tôi. ”

      “ Cút! ”

      “ Thế nào, muốn trở mặt?”

      “Trở mặt? Tôi trở mặt cái gì? ” Tô Khả thờ ơ nhìn Hoàng Nghê Thường.

      “Mới vừa nó đó, tôi cho biết, rời khỏi Cẩm Niên.” Sắc mặt Hoàng Nghê Thường cũng lạnh băng.

      Tô Khả cười lạnh: “Tôi có đồng ý ? ”

      Hoàng Nghê Thường giận quá hóa cười: “Ha ha, sao, đồng ý cũng phải đồng ý.” xong, ta lấy điện thoại ra, mở ảnh chụp lên cho cho Tô Khả xem.

      tấm lại tấm, tất cả đều là ảnh chụp hai người giường.

      Sau đó Hoàng Nghê Thường sờ sờ bụng ta: “ cho biết, trong bụng của tôi cũng có đứa con của Cẩm Niên. Chỉ có con của tôi mới được mẹ ấy thừa nhận. Cho nên biết điều tránh cho xa! Dù sao cũng phải tránh , cũng phải đii. Bằng . chỉ có mẹ chết đơn giản như vậy! ”

      Con ngươi Tô Khả phóng đại, sắc mặt tái nhợt thể tin: “ lại lần nữa xem! ”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :