Đúng là da mặt dày đấy 2 cái người Mặc Thành Đường vs Hoàng Bảo San là... hóng đoạn diễn trò của Hoàng Bảo San quá thanks @Xing Bairong nhóe
Quỳ rồi....chắc năn nỉ chị lấy lấy quá........não phẳng lắm rồi.....̣nh tranh cử chức bạch liên hoa hay thánh nữ giả tạo đời tiếp theo đây mà
Cẩu huyết tâm trao đổi ( bảy ) Tuy sàn nhà của Bách gia là sàn gỗ, nhưng có thể bởi vì khí trời, hoặc là trải thảm dày, cho nên tiếng Hoàng Bảo San quỳ xuống làm cho người ta cảm giác được ta đau như thế nào, Bách mẫu còn ngẩn người Bách Hợp cười lạnh : "Hoàng tiểu thư, tôi còn chưa chết đâu, dập đầu với tôi làm gì". Mặc dù biết kết cục nhưng cũng có cảm giác thống hận Hoàng Bảo San, cũng cảm thấy đồng tình với ta, dù sao về sau ta vì người đàn ông mà tìm chết, muốn bản thân khắc sâu trong trí nhớ của người ta, trở thành nốt ruồi son bộ ngực của là lựa chọn của bản thân Hoàng Bảo San, chứ Bách Hợp có bức bách ta, thực tế kết quả cuối cùng của vị tiểu thư này là chết, nhưng trong mắt Bách Hợp, ta cũng phải loại người tốt lành gì. biết Mặc Thành Đường có vị hôn thê rồi, còn muốn làm bạn trai nửa năm của mình, chỉ điểm này thôi đủ để Bách Hợp thấy chướng mắt khi nhìn ta, những người phụ nữ lẳng lơ khác, chỉ sợ cũng làm được loại chuyện như vậy, huống chi Hoàng Bảo San còn thiếu não nguyện ý dùng tính mạng để thành toàn tình , điều này càng làm cho Bách Hợp thể tưởng tượng nổi, cũng có ý định lý giải loại chuyện như vậy, đương nhiên đối với việc Hoàng Bảo San quỳ trước mặt mình nửa điểm tâm tình ba động cũng có. "Tiểu Hợp, sao em lại nhẫn tâm như vậy?" Mặc Thành Đường nhìn thấy biểu tình lãnh đạm của Bách Hợp, quả thực có chút dám tin tưởng đây chính là Bách Hợp nhu thuận nghe lời trong suy nghĩ của , ở trước mặt chưa từng có nửa điểm phản kháng. Mình đến đây lâu như vậy, bị cha mẹ của nể mặt dạy dỗ nhiều như vậy, thế mà Bách Hợp chỉ ngồi bên quan sát, cũng có ý tứ đỡ cho mình, vừa rồi nóng nảy Mặc Thành Đường nghĩ tới điểm này, nhưng lúc này khi nghĩ ra trong lòng cũng có chút khó chịu: " ấy bất chấp an nguy của bản thân hiến trái tim cho em, sao em có thể để ấy quỳ gối trước mặt em?" cách khách quan, Hoàng Bảo San ngoan ngoãn phục tùng , lúc hai người làm chuyện hoan hảo còn để tự do bài bố, điều này làm cho Mặc Thành Đường nếm được mùi vị làm đàn ông, cảm giác trong lòng đối với Hoàng Bảo San cũng khác. Nếu hôm nay Bách phụ Bách mẫu bắt bẻ , chỉ sợ còn chưa hoàn toàn nghiêng về phía Hoàng Bảo San, nhưng sau khi bị Bách phụ Bách mẫu chèn ép, Mặc Thành Đường lại cảm thấy người con quỳ gối trước mặt Bách Hợp kia làm cho người ta trìu mến. "Trái tim của tôi tốt, cũng dám la to kích động, trừ khi hôm nay hai người cố ý đến đây muốn bức tôi té xỉu". Bách Hợp lạnh lùng nhìn Hoàng Bảo San quỳ trước mặt, nghĩ tới chuyện đôi nam nữ này lấy danh nghĩa muốn quyên trái tim cho mình, cuối cùng quang minh chính đại qua lại với nhau , sau khi Hoàng Bảo San chết, Mặc Thành Đường chiếm được Bách gia cũng cho mình kết cục tốt đẹp gì, liền cảm thấy hai người này có chút phiền chán. "Hoàng tiểu thư, tôi nghĩ hai người cần vì chuyện này của tôi mà làm ra những hành động giống người thế đâu, tôi cần trái tim của , tôi cũng muốn trái tim của người sống, nếu chuyện này truyền ra ngoài, người ta Bách gia chúng tôi thế nào? thích Mặc Thành Đường như vậy, tôi cũng thành toàn cho , tôi cần Mặc Thành Đường nữa, tặng cho ". Trong trí nhớ bản thân Bách Hợp để lại, biết Mặc Thành Đường là người có lòng tự trọng cực cao, lúc này cố ý mở miệng : "Hoàng tiểu thư mất nhiều tâm tư như vậy, rốt cục đem Mặc Thành Đường thu vào trong ngực, cảm giác rất tốt phải ". Vừa nghe được lời này, sắc mặt Mặc Thành Đường liền thay đổi, Hoàng Bảo San cũng ngẩn người, sau đó mới lắc đầu, nức nở : "Bách tiểu thư, tôi, tôi có ý này, tôi, tôi cho trái tim ..." có người nào thực sợ chết, cho tới nay Hoàng Bảo San chỉ dùng tính mạng của bản thân thành toàn cho tình giữa mình và Mặc Thành Đường trở thành niềm tin chống đỡ. Mỗi ngày giống như thôi miên, ngừng thuyết phục mình, mới có thể khắc chế được cái loại sợ hãi kia, lúc nãy bị lời phải đào trái tim ngay tại chỗ của Bách phụ hù dọa khiến toàn thân run rẩy, nhưng tại khi Bách Hợp cần ta quyên tim, trong lòng ta buông lỏng rất nhiều, nhưng nghĩ chuyện của mình và Mặc Thành Đường, cảm thấy cũng có chút chột dạ. Trước kia ta có thể cây ngay sợ chết đứng như vậy, thậm chí sau khi qua lại với Mặc Thành Đường còn dám muốn đến thăm vị hôn thê này của , chẳng qua là ỷ vào việc bản thân phải dùng mạng để đổi lấy con đường sống cho nên mới dám làm như vậy, ta cho rằng Bách Hợp muốn cầu cạnh bản thân, cho rằng bản thân đứng ở phía . Nhưng bây giờ Bách Hợp lại cần trái tim của ta, có thể thở phào nhõm nhưng đồng thời khi nghĩ đến chuyện của mình và Mặc Thành Đường, lại có chút chột dạ. "Tiểu Hợp, em đừng tùy hứng..." Mặc Thành Đường lấy làm kinh hãi, sau đó lại có chút bối rối, ý nghĩ của và Hoàng Bảo San khác nhau là mấy, cũng ỷ vào việc mình tìm trái tim thay Bách Hợp, cho rằng nhất định cũng muốn sống, cho nên mới dám đồng ý với cầu của Hoàng Bảo San, thực tế tuy rằng khuôn mặt của Hoàng Bảo San xinh đẹp, nhưng đối với người đàn ông, khi biết có người phụ nữ nguyện hiến dâng sinh mạng của mình cho họ, lại chỉ có cầu đó qua lại với thời gian, loại cảm tình này có người đàn ông nào có thể từ chối được, những người phụ nữ nguyện dâng hiến tình cách hèn mọn như vậy có thể làm cho người đàn ông tự hào tiếp nhận, cũng ngoại lệ. Vốn sau khi hưởng hết hạnh phúc trong đời người còn có thể tiếp quản tài sản của Bách gia là chuyện vô cùng chuyện tốt, ngay từ đầu cũng hoàn toàn suy nghĩ cho Bách Hợp. Nhưng bây giờ và Hoàng Bảo San qua lại với nhau là , nếu Bách Hợp cần trái tim của Hoàng Bảo San, như vậy ý tốt ban đầu của vì Bách Hợp, giờ ngược lại bị người ta xem thành có rắp tâm khác, khó trách ban nãy Bách phụ lại tức giận như vậy. "Con của tôi, cần cậu đến dậy dỗ". Bách phụ càng nhìn Mặc Thành Đường càng cảm thấy phải cái thứ tốt lành gì, giờ nhìn thấy đứa con mang đến dám làm con của mình tức giận, còn nghe được ý tứ trong lời của con , mắt nhìn Hoàng Bảo San liền mang theo vài phần sát ý: "Hoàng tiểu thư, tôi hi vọng cần cố gắng dùng những hành động như thế này đến nguyền rủa con của tôi và chọc giận tôi, tin tưởng tôi, kết quả thế nào tuyệt đối thể chịu nổi đâu". Bách phụ nhịn lửa giận, thấy dáng vẻ mờ mịt của Hoàng Bảo San, liền gọi người làm kéo ta dậy, Hoàng Bảo San còn thèm đẻ trong mắt, nhưng cũng hy vọng ta làm lòng Bách Hợp thoải mái. Lúc này Bách phụ mới cầm xấp ảnh chụp bàn lên, ném về phía Mặc Thành Đường: "Vốn định nể tình trước kia, có số việc tôi định vạch mặt để mọi người khó xử, nhưng nếu cậu dám mang đứa con này tới trước mặt chúng tôi để khoe khoang, vậy tôi cũng cần giữ lại mặt mũi cho cậu làm gì". Xấp hình kia bay lên, số cái nện vào mặt Mặc Thành Đường, có nhưng lúc này Mặc Thành Đường căn bản dám kêu đau, cố nén cảm giác nhục nhã trong lòng, đưa tay bắt lấy mấy tấm ảnh đập vào mặt mình rồi rơi xuống, đánh giá vài lần.
Cẩu huyết tâm trao đổi ( tám ) Mặc dù mọi thứ trong ảnh có chút mơ hồ , nhưng khuôn mặt của và Hoàng Bảo San vẫn có thể nhận ra được, huống chi cảnh thân mật giữa và Hoàng Bảo San, Mặc Thành Đường cũng nhớ , trong lòng biết, những tấm hình này phải là giả. Lúc này mặc dù Mặc Thành Đường có chút thông minh, nhưng rốt cuộc tuổi của lớn, coi như có thể giả vờ giả vịt vẻ mặt vẫn lộ ra chút ít dấu vết, vẫn bị Bách phụ nhìn ra, trong đầu càng oán hận Mặc gia thêm vài phần. "Cậu còn gì để ?" Hoàng Bảo San cũng nhìn thấy ảnh chụp mặt đất, hét lên tiếng, vội vàng vươn tay tới nhặt, là người bảo thủ, giờ đây cứ coi như những người giúp việc trong phòng này nhìn , nhưng vẫn có cảm giác giống như bản thân bị người ta lột sạch hết quần áo, trần truồng ném dưới ánh mặt trời, da mặt nóng lên, nước mắt tràn ra khỏi hốc mắt, run rẩy muốn nhặt hết những tấm hình này. "Cho nên Hoàng tiểu thư, cần phải dùng chuyện quyên trái tim cho con tôi đến dụ dỗ tôi, những người phụ nữ có dã tâm như đời này họ Bách tôi nhìn thấy rất nhiều, tâm có cao đến đâu chăng nữa nhưng so với mệnh cũng chỉ là tờ giấy bạc mà thôi, nhìn trúng phú quý của Mặc gia, muốn câu con cá lớn như Mặc Thành Đường? Đáng tiếc có phải con cá lớn hay , còn phải xem tôi có đồng ý hay , tại Mặc gia còn quan hệ gì với Bách gia chúng tôi nữa, nên toàn bộ sản nghiệp của chúng tôi, tôi muốn thu hồi lại toàn bộ, tính sai mất rồi". Bách phụ chán ghét nhìn đứa con này cái, nếu phải chuyện liên lụy đến con của mình, người như vậy quả thực xứng chuyện cùng ông. "Cháu, cháu..." Hoàng Bảo San cũng nhìn thấy hoài nghi trong mắt Mặc Thành Đường, tình hôm nay khi bị Mặc Thành Đường nhận định, đoán rằng cả đời này đừng mong lật được thân. Trong khoảng thời gian chung đụng ngắn ngủi này, hiểu biết của Hoàng Bảo San về nam thần trong lòng mình ràng hơn nhiều so với lúc trước chỉ dám lén lút quan sát, biết tính tình Mặc Thành Đường kiêu ngạo và nhạy cảm, bây giờ gấp đến độ miệng bốc cháy, nhưng hết lần này tới lần khác càng lo càng cuống, nên câu cũng lên lời. Thực lúc này Mặc Thành Đường bắt đầu nghi ngờ, nhớ tới chuyện Hoàng Bảo San cầu muốn qua lại với mình, trong lòng bắt đầu suy đoán có phải ta tính toán người mình hay , điểm này Hoàng Bảo San cũng có cách nào chống chế được, cứ coi như ta có ý định quyên trái tim cho Bách Hợp nữa, quả ta cũng có tính toán của riêng mình, đó chính là muốn làm cho tình của mình trở lên hoàn mỹ, có điều những lời này ra cũng chẳng có ai tin tưởng, Mặc gia là người làm ăn, cho nên Mặc Thành Đường cũng tin thế giới này lại có người ngu như vậy. Bây giờ chưa Hoàng Bảo San sâu đậm giống như trong nội dung tiểu thuyết, Hoàng Bảo San cũng chưa tự nguyện hiến thân để biến đoạn tình này trở thành loại khắc cốt ghi tâm. Mọi chuyện bây giờ còn chưa có xảy ra, bởi vậy mặc dù giữa hai người này có tình cảm, nhưng tình cảm thâm hậu sâu sắc như vậy, hành vi của Hoàng Bảo San làm cho Mặc Thành Đường bắt đầu hoài nghi, đừng bảo rằng người Bách gia tin, lúc này cũng có chút nghi ngờ Hoàng Bảo San đến gần là có mục dích. Dù Mặc gia kém Bách gia, trong mười công ty lớn nhất cả nước. Nhưng trong thành thị này cũng là gia đình phú quý bậc nhất, bản thân lớn lên lại tệ, có người thích Mặc Thành Đường có gì là lạ. Mặc dù gia đình Hoàng Bảo San được coi là nghèo khó, nhưng cũng chẳng khá giả gì, nếu Hoàng Bảo San muốn chim sẻ biến thành phượng hoàng, đánh chủ ý lên người cũng phải chuyện gì kỳ quái, huống chi trong khoảng thời gian và Hoàng Bảo San qua lại với nhau, Mặc Thành Đường cũng biết Hoàng Bảo San lưu luyến si mê mình như thế nào, trước kia chỉ cảm thấy vô cùng thỏa mãn, nhưng lúc này khi hoài nghi, cảm thấy có phải Hoàng Bảo San lợi dụng mình hay . "Bảo San, những gì chú Bách là sao?" khuôn mặt Mặc Thành Đường trầm, hừ lạnh tiếng hỏi. Hoàng Bảo San lắc đầu nguầy nguậy, ta quỳ dưới đất, vẻ mặt thoạt nhìn yếu ớt và bất lực: "Thành Đường ca ca, cũng biết, em, sao em có thể làm những chuyện như vậy..." Từ khi hai người quen biết nhau tới nay, Hoàng Bảo San dịu dàng hiền lành lên trong lòng Mặc Thành Đường, vẻ mặt vừa động, Bách Hợp cũng nở nụ cười: "Thành Đường ca ca? Năm nay Hoàng tiểu thư bao nhiêu tuổi rồi? Tôi nhớ và Mặc Thành Đường sinh cùng năm, hơn nữa tuy cùng tuổi với ấy, nhưng hình như lớn hơn ấy ba tháng phải?" tư liệu về Hoàng Bảo San bị người của Bách gia điều tra từ khi ta và Mặc Thành Đường qua lại với nhau. Sinh nhật Mặc Thành Đường vào tháng bảy, mà sinh nhật Hoàng Bảo San lại đúng ngày cá tháng tư, tuy lớn hơn Mặc Thành Đường được bao nhiêu, nhưng nếu tính theo tuổi cũng nên gọi Mặc Thành Đường là . Tất cả mọi người đều ngẩn ngơ, ngay cả Hoàng Bảo San cũng sững sờ chút, sau đó hai gò má sung huyết đỏ bừng, trong nháy mắt vừa rồi khổ sở đau thương mà ta biểu ra thoáng cái trở nên lúng túng. ta chưa từng nghĩ tới bạch mã hoàng từ trong lòng lại sinh sau mình. Cũng giống phần lớn những đời này, ta hi vọng nửa kia trong giấc mộng là người có tác phong nhanh nhẹn và lớn hơn mình chút, tốt nhất có thể giống như trai thương bao bọc mình, ngờ Mặc Thành Đường lại tuổi hơn, Hoàng Bảo San nhớ tới trước đó mình gọi biết bao nhiều lần Thành Đường ca ca, trước kia cứ nghĩ xưng hô như thế vừa thân mật lại lãng mạn, nhưng giờ đây bị Bách Hợp ra, mặt Hoàng Bảo San nóng hừng hực như bị thiêu đốt. Bách mẫu cười lạnh, nhìn hai người này đều cảm thấy có chút chướng mắt : "Hai người nhanh lên, Bách gia chúng tôi hoan nghênh hai người". Nếu phải bà sợ con mình khổ sở, lúc này Bách mẫu sớm bảo người ném hai người Mặc Thành Đường ra ngoài rồi, còn muốn hung hăng mắng chửi trận . Mặc Thành Đường còn muốn giãy giụa, nhưng người Bách gia cho có cơ hội mở miệng chuyện, nửa mời nửa uy hiếp đẩy ra ngoài. "Bác trai, cháu có, cháu, cháu bị lừa gạt ..." nghĩ tới chuyện sau này mình còn là phò mã của Bách gia, công ty con có tiền đồ phát triển vô cùng lớn của Bách gia mà mình thèm muốn từ lâu, cứ thế tuột khỏi tầm tay của mình, Mặc Thành Đường trẻ tuổi thiếu kiên nhẫn, nghĩ tới chuyện tiền đồ sáng lạng của mình bởi vì mưu của Hoàng Bảo San mà còn nữa, liền luống cuống, vừa bị đẩy ra ngoài, vừa lớn tiếng hô lên: " phải vậy, Bách Hợp, tiểu Hợp, em phải tin tưởng ..." Tin tưởng cọng lông nhà . Bách Hợp liếc mắt, ngoan ngoãn tựa vào ngực Bách phu nhân. Bởi vì xảy ra chuyện này, Bách gia thuận lợi hủy hợp đồng với Mặc gia, dưới cơn nóng giận Bách phụ bắt đầu chèn ép Mặc gia cách nặng nề, rất nhanh, bởi vì bức bách của Bách gia, công ty Mặc gia bắt đầu duy trì nổi.