1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Khách sạn hoàng tuyền - Liễu Ám Hoa Minh

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. trantrimai

      trantrimai New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      24
      Chương 10: Trong khách sạn có người.

      Quả nhiên dốc núi Triều Phượng này dựng đứng, xe cáp gần như chạy với góc chín mươi độ, khiến người ngồi trong xe cáp như men theo vách chiếc giếng sâu bò lên . Xung quanh đều là cây cối rậm rạp cao hơn mười mét. Lúc này sắc trời dần tối, cảnh tượng chỉ còn màu đen mịt mùng, sâu lường được.

      Hàn Băng chỉ thầm ca ngợi năng lực sinh tồn của loài người, biết trước khi xây dựng tuyến xe cáp và đẽo vách đá, người núi và dưới chân núi phải qua lại thế nào? Mà dưới điều kiện khắc nghiệt này, xây dựng tuyến xe cáp và bậc đá khó khăn biết nhường nào? Chỉ tiếc là xe cáp ở mạn bắc của núi, từ nơi này nhìn thấy mặt núi phía đông, nếu nhất định rất tráng lệ.

      Khoảng chừng vài phút, với tốc độ ổn định, xe cáp đưa ba người đến nơi. Nhân viên núi lấy hành lý ra giúp họ, còn bán cho họ lọ kem chống muỗi đặc chế tại địa phương, rằng cứ về phía bắc hai mươi phút là đến khách sạn.

      “Sao lại ở khách sạn Hoàng Tuyền?”

      Cuối cùng nhân viên đó khẽ lầm bầm câu. Bình thường xe cáp này chỉ đưa đón hành khách lên núi ngắm cảnh vào ban ngày, năm nay ta chưa từng thấy có ai ngồi chuyến xe cáp cuối cùng lên núi, sau đó còn ngủ lại nữa.

      Hàn Băng thính tai nghe được, nỗi bất an trong lòng lại tăng thêm, có điều lập tức bị lời của Lý Đạo lôi kéo chú ý.


      “Khai phá nơi này chắc chắn rất tốn kém và nguy hiểm.” – Ông nheo mắt nhìn xung quanh, hình ảnh trước mắt mờ nhòa – “Nơi này phải là địa điểm du lịch nổi tiếng, du khách còn ít, cơ sở hạ tầng dưới chân núi cũng rất bình thường, phải mất thời gian dài mới thu hồi vốn được. Vả lại, còn phí sữa chữa, phí hao mòn, tiền lương nhân viên vân vân… Cho nên người xây tuyến xe cáp, xây đường núi, xây khách sạn hoặc là nhìn xa trông rộng, hoặc là có bệnh, thuần túy là đốt tiền.”

      “Chính xác.” – Xuân Thất thiếu cười tiếp lời, sau đó quay đầu lại với nhân viên núi – “Chúng tôi ít người nhiều đồ đạc, có thể phiền vận chuyển hành lý giúp chúng tôi ? Tôi trả thêm tiền công.”

      phải là tôi chịu, nếu bình thường trả tiền tôi cũng giúp.” – Nhân viên kia lắc đầu – “Nhưng tôi muốn lên chuyến xe cuối cùng này xuống núi, trễ chút nữa về được.”

      “Nếu như làm nhỡ việc xuống núi, tôi đặt cho căn phòng là được mà.” – Xuân Thất thiếu .

      Nhưng nhân viên kia lắc đầu kiên quyết hơn, thốt lên: “Tôi ở khách sạn Hoàng Tuyền đó đâu. Đó là nơi chí , tôi chẳng dại đâm đầu vào tìm xui xẻo.”

      Lời vừa dứt, tiếng chuông xe cáp vang lên, báo hiệu đến lúc lên đường.

      “Hay là… chúng ta cùng xuống núi đổi khách sạn khác.”

      Rốt cuộc Hàn Băng kiềm nổi được nữa, cất lời đề nghị. Xuân Thất thiếu còn chưa Lý Đạo vội vàng:

      đổi đâu. Vất vả lắm mới tìm được nơi phong cảnh đẹp lại yên tĩnh, mấu chốt còn là nơi đầy cảm hứng, tuyệt đối thể rời . Hàn Băng, đừng để mấy lời mê tín của dân bản xứ hù dọa, nghe , bảo đảm sao đâu. Ngược lại nơi non xanh nước biếc ít người lui tới có thể gột rửa tâm hồn , thể xác và tinh thần của được điều dưỡng.”

      Lý Đạo hiếm khi cố chấp, mà ông dần dần vào trạng thái mù lòa lại ngắm nhìn được cảnh sắc này sao? ràng là nghe nơi này thần bí mới nảy sinh hứng thú. Nhìn vẻ mặt rất hớn hở như càng nhiều chuyện lạ càng vui vậy.

      Thông thường, càng là người như vậy càng tin tưởng gì cả, nếu sao lại thản nhiên như thế? Thậm chí… còn mong đợi nữa chứ?

      “Xuân Thất, ý của cậu thế nào?” – Lý Đạo quay đầu hỏi – “ độc tài, chúng ta bỏ phiếu dân chủ, thiểu số theo ý kiến đa số.”

      Vừa nãy ở xe cáp, ông luôn miệng với Xuân Thất thiếu rằng đây là nơi rất thích hợp để viết kịch bản, tại ràng là mang công việc ra dụ dỗ rồi. Có điều hướng ông quay đầu sai hoàn toàn, lúc này ông lại đưa lưng về phía Xuân Thất thiếu mà đặt câu hỏi. Điều này ông nhìn cái cây bên trái thành Xuân Thất thiếu. Mà núi có đèn đường, trời tối chút nữa ông hoàn toàn rơi vào cảnh mù lòa.

      Rất hiếm khi Hàn Băng đụng chạm thân thể với Xuân Thất thiếu… Cũng chỉ nhàng kéo tay áo , sau đó nháy mắt, ý là bảo bỏ phiếu xuống núi.

      Xuân Thất thoáng do dự, nhưng lúc do dự xe cáp vang lên tiếng “ting”, rồi rời .

      Thôi rồi, lúc này hối hận cũng muộn. Hàn Băng thất bại suy nghĩ.

      “Đừng sợ, có đây.” – Xuân Thất thiếu câu kỳ lạ, đồng thời đưa chai kem chống muỗi cho Hàn Băng – “Bôi trước , nếu bị muỗi đốt chết đấy.”

      “Lên núi chỉ có thuốc chế từ cỏ trừ muỗi của dân bản xứ mới có hiệu quả.” – Lý Đạo cũng – “Đây chính là đạo lý vạn vật tương sinh tương khắc, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, nhãn hiệu nổi tiếng bán trong thành phố cũng sánh bằng.”

      Hàn Băng vâng lời bước , tất cả mọi chuyện kế tiếp đều làm theo Lý Đạo và Xuân Thất thiếu. lát sau, toàn thân ba người đều bốc mùi cỏ xanh, cùng nhau xuất phát.

      ra hành lý của Xuân Thất và Hàn Băng cũng nhiều. Xuân Thất thiếu chỉ có chiếc túi du lịch bình thường. Xét thấy phụ nữ ra ngoài bao giờ cũng phiền phức hơn, Hàn Băng mang chiếc túi du lịch cực lớn. Ngược lại hành lý của Lý Đạo là nhiều nhất, hai va ly đầy ụ, còn cộng thêm chiếc túi du lịch.

      “Xem ra có vợ có khác nhỉ.”

      Xuân Thất thiếu cười tự giễu. Họ ngờ rằng khách sạn này có nhân viên giúp đỡ khuân vác hành lý, cũng ngờ cái gọi là “ về phía bắc hai mươi phút” là quan niệm thời gian của dân miền núi, chứ phải chỉ khoảng cách bản đồ. thực tế họ phải men theo con đường đá nửa giờ, cho đến khi sắc trời tối đen mới nhìn thấy bóng dáng khách sạn.

      Ba người, trong đó người là phụ nữ, người khác là kẻ mù, người lao động chân chính chỉ có mình đại thiếu gia Xuân Thất. Hàn Băng ngờ rằng Xuân Thất thiếu phải kẻ vô dụng, cũng phải là kẻ ngu ngốc chỉ có mã bên ngoài như trong suy nghĩ của . Thể lực hóa ra rất tốt, vai khiêng tay xách, mang hành lý của Lý Đạo lên khoảng mười mấy hai mươi bậc thang trước, sau đó quay lại xách đồ của và Hàn Băng. Tới tới lui lui như vậy cũng chỉ hơi thở hổn hển, hề than khổ than mệt, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn cả Hàn Băng dìu Lý Đạo.

      “Ơ, khách sạn có người.”

      Nhìn phía trước, gương mặt Xuân Thất lên vẻ mừng rỡ. Lý Đạo bị quáng gà nghiêm trọng, trong ánh sáng chói lóa mới có thể thấy được chút. Mà lúc này, ông chỉ lờ mờ thấy được tầng ánh sáng, trái lại Hàn Băng thấy tòa nhà hình bát giác ở phía trước xa. Nó có phần giống đình nghỉ mát kiểu Trung Quốc, nhưng chiếm diện tích khá lớn, hơn nữa cao ba tầng. Hành lang dưới mỗi góc mái hiên đều treo chiếc chuông gió kiểu cổ xưa. Gió núi thổi qua, tiếng chuông vang lên thánh thót, vang vọng khắp màn đêm mờ tối. Trong dãy núi yên tĩnh, tiếng chuông kia hề chói tai mà lại có cảm giác hài hòa tuyệt vời, như thể tiếng chuông ban sáng tiếng trống hoàng hôn, mênh mông và xa xăm.

      “Cũng được đấy chứ.” – Lý Đạo nhướng mày rậm, trợn to mắt khen. Nhưng lại chuyển đề tài – “ cậu trong khách sạn có người à?”

      “Bởi vì có ánh đèn.” – Xuân Thất thiếu chỉ khách sạn – “Chưa chắc là khách, chừng là nhân viên phục vụ. Chắc hẳn biết hôm nay có khách nên tới đây quét dọn.”

      “Vậy cho tôi nghe xem khách sạn có đẹp ?” – Lý Đạo hỏi.

      “Tính tình nóng vội, sáng sớm mai phải là thấy được rồi sao?” – Xuân Thất thiếu cười – “Tôi nghĩ nên gọi người giúp khuân hành lý trước , đỡ cho tôi phải chạy hai lần.” – Vừa , Xuân Thất thiếu vừa đến khách sạn.

      “Cảm giác đầu tiên rất quan trọng, dân kinh doanh đúng là hiểu nghệ thuật.” – Lý Đạo bất mãn khẽ kháng nghị.

      Hàn Băng là con thành phố điển hình, suốt ngày chỉ ngồi làm việc trong công ty, hết thời gian làm việc ru rú trong nhà, thể lực rất kém cỏi. Tuy bản thân chỉ dìu Lý Đạo qua con đường núi hai mươi phút này, nhưng vẫn mệt mỏi quá sức. Cảm giác mệt mỏi này lại khiến Lý Đạo luôn chín chắn chững chạc trong suy nghĩ của trở nên có phần trẻ con. cảm thấy buồn cười, cộng thêm ánh sáng trong khách sạn khiến người ta thấy ấm áp làm tâm trạng lo sợ của vơi ít. vừa mỉm cười miêu tả cho Lý Đạo nghe hình dạng khách sạn, vừa nhìn khắp xung quanh.

      Khách sạn này xây khu đất trống gần đỉnh núi, hai bên đều là vách đá, sau lưng là bầu trời xanh đậm, hiển nhiên cũng là vách đá. Con đường duy nhất chính là đường họ lên, nằm phía trước khách sạn. Thế núi nhấp nhô, từ nơi này hoàn toàn nhìn thấy trạm xe cáp. Mà bên cạnh ngã ba chỗ và Lý Đạo đứng có tấm bảng gỗ. Cách đó xa loáng thoáng có tiếng nước chảy róc rách.

      Hàn Băng mở điện thoại lên, bật chức năng đèn pin chiếu sáng, thấy tấm gỗ kia vẽ sơ đồ đường đơn giản, vòng qua khe núi nho này là đến thắng cảnh nổi tiếng nơi đây: Suối Hoàng Kim.

      hơi kinh ngạc, bởi vì khách sạn Hoàng Tuyền ở ngay gần suối Hoàng Kim, những thắng cảnh khác cũng ở núi, nhưng khách du lịch đều thà ở dưới chân núi, mỗi ngày tới lui bằng xe cáp chứ chịu ở khách sạn này. là kỳ lạ tả nổi. Lẽ nào họ đều nghe theo lời khuyên của dân bản xứ và hướng dẫn viên du lịch, đặt chân lên vùng đất mạch này sao? Hay là… giá phòng ở đây quá đắt? Vừa rồi tài xế kia giá ở đây đắt chết người, ban đầu sao lại chọn chỗ này chứ?

      Nhìn kỹ lại, trước khách sạn có cây cầu , dưới cầu có dòng suối chảy qua, chính là nước từ con thác, băng qua vách núi, chảy qua nơi đây. Dưới ánh trăng, nó lấp lánh như tấm gấm bạc. Phải rằng phong cảnh nơi này đẹp tuyệt vời.

      “Chắc là chê tên may nên ít người ở đây. biết đó, người Trung Quốc rất mê tín.” – Lý Đạo nghe Hàn Băng miêu tả cũng nghĩ đến việc này, vui mừng – “Như vậy mới tốt. Mấy điểm du lịch khác vừa đến mùa thịnh vượng là người đông nghìn nghịt. biết là ngắm cảnh hay ngắm người, đâu cũng đông như cái chợ, vừa mệt vừa chẳng vui vẻ. Ít người mới tốt, ít người mới tốt.”

      Đương Xuân Thất thiếu chạy trở về.

      “Sao chỉ có mình ?” – Hàn Băng nhìn phía sau Xuân Thất thiếu ai.

      “Chỉ có nhân viên phục vụ.” – Xuân Thất thiếu nhún vai – “Có điều trong khách sạn có vài người khách, người ta phải tập trung làm việc của mình thể rời khỏi quầy tiếp tân, chúng ta đành phải tự đem hành lý lên thôi.”

      Có khách ở đây sao? biết tại sao trong lòng Hàn Băng lại vui mừng hồi. Có điều hiểu, tại sao có khách nhưng chỉ có tầng mới có ánh đèn? Lẽ nào tất cả khách đều ở tầng dùng cơm sao? Thời gian này dùng cơm tối có phải là hơi trễ rồi ? Rồi lại cho dù là dùng cơm cũng đâu cần tắt hết đèn chứ.

      Dường như cảm nhận được tâm tư của , tầng hai tối đen như mực đột nhiên sáng đèn. Hơn nữa toàn bộ tầng lầu đều phát sáng, giống như có người núp trong bóng tối, thoáng cái mở hết tất cả công tắc điện lên.

      Hàn Băng giật nảy mình, nhìn về phía tầng hai theo bản năng. Kết quả là nhìn thấy bóng người vụt qua, sau đó đứng lại tại căn phòng phía đối diện con đường họ đứng.

      Khoảng cách rất xa, ít nhất là phải ba trăm mét, nhưng Hàn Băng nhìn thấy rất . ban công kia có người phụ nữ đứng tựa vào lan can, mặt mũi , dáng vóc thon thả nhưng gầy, mặc chiếc váy ngủ màu đỏ, mái tóc đen dài bay phất phơ trong gió núi. Thấy ánh mắt Hàn Băng, ta thoáng cười, lại vẫy vẫy tay.

      Cảnh tượng này hẳn phải rất đẹp, nhưng Hàn Băng lại rùng mình cái, ánh mắt như thể dời , chỉ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ấy.
      Mizuki thích bài này.

    2. trantrimai

      trantrimai New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      24
      Chương 11: Trai phòng hòa thượng.

      “Hàn Băng, đến đây dìu tôi .”

      Lý Đạo đưa tay sang bên cạnh. Lúc này Xuân Thất thiếu xách hành lý rời trước rồi. Hàn Băng dìu Lý Đạo, lại dằn lòng được nhìn lên tầng hai khách sạn. Người phụ nữ kia biến mất, chỉ có ánh đèn chói mắt thắp sáng gian tối mịt như ngọn lửa bùng cháy.

      Hàn Băng máy móc dìu Lý Đạo đến trước cửa khách sạn, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu treo ngang cửa lớn, đó viết: Chào mừng quý khách đến với khách sạn Hoàng Tuyền.

      Mười chữ tỏa ra ánh xanh nhạt, lung linh lấp lánh tựa như… ma trơi.

      Dằn lòng được, Hàn Băng đứng lại, trong lòng dấy lên tiếng cảnh cáo cuối cùng. Đừng vào! Tuy nhiên Lý Đạo lại có ý thức này, đưa tay đẩy cửa lớn. Bỗng nhiên đỉnh đầu vang lên tiếng vo ve, bảng hiệu tỏa sáng lấp lánh kia bỗng tắt ngúm.

      “Giật mình hả? ra đây là loại côn trùng.” – Xuân Thất thiếu ga lăng mở cửa ra từ bên trong – “Vừa nhìn biết hai người xem bài giới thiệu trang web. đó có bảng hiệu bôi loại thảo dược đặc thù dày, muỗi miền núi hung hãn cách xa vài mét dám đến gần, nhưng lại có thể thu hút loại côn trùng tương tự đom đóm. Có phải rất thần kỳ hay ?”


      “Thiên nhiên đủ chuyện kỳ lạ, loài người chúng ta bao giờ hiểu được.” – Lý Đạo xen miệng vào – “Chủ khách sạn này đúng là người thú vị, loại đèn neon xanh biếc carbon thấp ô nhiễm này bảo vệ môi trường biết bao nhiêu. Nếu có cơ hội, tôi muốn gặp ông ta thử xem. Nhưng mà cậu cũng đặt phòng mạng sao? Sao trùng hợp quá vậy, ở chung chỗ với chúng tôi luôn à?”

      Lý Đạo giả vờ như vô tình hỏi, sau đó đợi trả lời thẳng vào khách sạn. Ánh đèn trong đại sảnh sáng ngời, ông khôi phục lại thị lực.

      Xuân Thất thiếu chìa tay phải ra với Hàn Băng. Hàn Băng chần chừ, bởi vì trong lòng loáng thoáng có ý e sợ. quay đầu lại nhìn bầu trời, chỉ thấy màn đêm thăm thẳm. Ở dãy núi trập trùng nơi xa, bầu trời cao vời vợi lấp lánh ánh sao, đẹp sao tả xiết. Có điều biết vì sao, lại cảm giác rất áp lực, bước vào khách sạn như vào đầm rồng hang hổ vậy. Tuy nhiên đến nước này, thể rút lui được nữa.

      Vừa vào cửa, suýt va phải người. Nhìn kỹ ra là tượng thần bằng gỗ được điêu khắc, chiều cao bằng con người, tạo hình kỳ lạ. Mặt mày dữ tợn nhưng chẳng hề khiến người ta sợ hãi, còn thoang thoảng hương thơm. ra bức tượng được điêu khắc từ gỗ thơm, nhìn bình thường nhưng giá trị xa xỉ.

      kiềm lòng nổi, Hàn Băng đứng trước bức tượng thần lúc lâu, nghiên cứu hoa văn kỳ lạ mặt và cả nếp gấp trang phục của tượng thần. Ngay cả mắt tượng thần dường như cũng có sức hấp dẫn đặc biệt. Nếu phải Xuân Thất thiếu kéo cái, thấy rằng mình cứ đứng mãi ở đây luôn mất.

      “Rất lạ, hoàn toàn khác với thứ bình thường chúng ta hay thấy. Chắc là thần linh mà dân miền núi thờ phụng. Vừa rồi cũng nhìn mãi thôi.” – Xuân Thất thiếu cười – “ ra chưa từng thấy kiểu tượng thần này. Hơn nữa vị trí nó được thờ cũng rất kỳ quái. phải là môn thần, tại sao lại đặt đối diện ngay cửa, hầu như mỗi người vào đều suýt va phải.”

      “Hỏi lễ tân chẳng phải là biết rồi sao.”

      Hàn Băng cũng cười cười, quay người vào khách sạn. chú ý đến cảm xúc của mình. Mới vừa rồi còn rất miễn cưỡng, hận thể lập tức quay trở về. Nhưng trong thoáng chốc bước vào khách sạn, đột nhiên cảm thấy phấn khởi và vui mừng, muốn nữa. Mà vòng qua tượng thần, đại sảnh đập ngay vào mắt khiến khỏi xuýt xoa.

      Bên ngoài, khách sạn giống như cái đình nghỉ mát tám góc cao ba tầng, bên trong theo phong cách thuần Trung Quốc. Vì công việc nên đối tượng Hàn Băng tiếp xúc đều là những người giàu có như minh tinh lớn, nhà sản xuất phim trứ danh, nhà đầu tư. Vì thường xuyên nhìn thấy đồ tốt, dần dà lâu ngày ánh mắt cũng được tôi luyện.

      Vì vậy, có thể thấy được tuy khách sạn nảy trang trí theo phong cách cổ xưa, hề khoa trương, thậm chí có cảm giác hơi ; nhưng chi phí bỏ ra người giàu có bình thường thể gánh nổi. Đó là kiểu xa hoa khiêm tốn, mỗi viên gạch, mỗi viên ngói, mỗi dụng cụ, mỗi đồ vật đều có lai lịch tầm cỡ.

      Khắp đại sảnh được đặt tủ trưng bày thủy tinh tinh xảo, bên trong có rất nhiều đồ cổ. Tuy hồi đại học Hàn Băng theo chuyên ngành lịch sử chứ phải khảo cổ, nhưng có thể nhìn sơ ra được đồ vật của các triều đại. Có điều chắc là hàng nhái thôi, nếu ai lại dám đặt bừa ở nơi vắng ngắt chứ? Mà những chiếc tủ trưng bày này phân chia diện tích và phương hướng cách khéo léo, khiến đại sảnh hề có vẻ trống hoắc trống huơ.

      Kỳ lạ nhất chính là trụ núi đá đứng sừng sững ở chính giữa đại sảnh, từ mặt đất kéo cao đến đỉnh tầng ba, biết có xuyên qua mái nhà hay . Đá núi xanh biếc, dây leo quấn quanh, tạo thành hình chóp, nếu phải nhân tạo chỉ có thể là bàn tay kỳ diệu của thiên nhiên thôi. Cả khách sạn được xây xung quanh trụ núi đá. Bề ngoài nhìn như chiếm diện tích , nhưng nhìn bên trong lại là kiểu kiến trúc giếng trời khổng lồ.

      Từ bất cứ vị trí nào trong tòa nhà tám góc đều có thể nhìn những căn phòng khác và cả đại sảnh. phải là trận pháp gì chứ? Hàn Băng đột nhiên nảy sinh ý nghĩ có căn cứ. Trụ núi đá ngất trời kia và vị trí tủ trưng bày…

      “Định Hải Thần Châm (1) đó.” – Lý Đạo xuýt xoa nhìn trụ núi đá – “Hàn Băng, hề cho biết nơi này rất đặc biệt.”

      (1) Định Hải Thần Châm: là cây gậy Như Ý bị Tôn Ngộ cướp từ Đông Hải Long Vương.

      “Tạo niềm ngạc nhiên mà!”

      Hàn Băng cho có lệ. ra cũng vô cùng ngạc nhiên giống ông. Bởi vì đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này, bởi vì ký ức mười hai ngày trống kia vẫn chưa quay về.

      đến trước quầy lễ tân, Hàn Băng thấy người đàn ông năm mươi tuổi gầy đét đứng thẳng phía sau quầy, chắc hẳn là ông Trương. Sau khi nhìn thấy ba người Hàn Băng, ông ta lập tức vui vẻ lớn:

      “Chào mừng quý khách đến với khách sạn Hoàng Tuyền, mời quý khách nhập mã số đặt phòng!”

      Ông Trương rũ mắt nhìn xuống, quầy có máy đọc mã nối liền với máy vi tính. Hàn Băng sửng sốt, bởi vì ngay cả chuyến du lịch đến núi Triều Phượng và việc đặt phòng ở khách sạn Hoàng Tuyền đều chẳng hề có ấn tượng, huống chi là mã số đặt phòng chứ?

      “Để tôi trước, tôi họ Xuân.” – Xuân Thất thiếu cầm máy đọc mã qua, vừa nhập mã vừa với Hàn Băng – “Kiểm tra trong tin nhắn điện thoại di động xem, chắc là khách sạn có gửi đấy.”

      Hàn Băng bị động lấy điện thoại di động ra, kiểm tra chút, hóa ra có ! Có hai cái, là của , là của Lý Đạo. như vậy, việc đến núi Triều Phượng và khách sạn Hoàng Tuyền đúng là ý thức tự chủ của rồi. Nhưng tại sao lại chẳng nhớ gì cả? Thêm thái độ kỳ lạ của Xuân Thất thiếu, trong mười hai ngày trống kia nhất định xảy ra vài chuyện đặc biệt gì đó rồi.

      Trong lòng đầy hoài nghi, sau khi mã số nhập vào được xác nhận, Lão Trương đưa ba tấm thẻ phòng đến trước mặt bọn họ, thái độ như được huấn luyện chuyên nghiệp, thân thiện nhưng tự nhiên, có vẻ rất máy móc.

      “Phòng ở chung tầng à?”

      Hàn Băng nhìn số thẻ phòng ba người, nghi ngờ hỏi.

      “Khách sạn có tám mặt, mỗi mặt chỉ có hai căn phòng hạng sang, có loại phòng hạng thường. Khách sạn to như vậy chỉ có ba mươi hai phòng. ra, với môi trường này, diện tích căn phòng, phong cảnh xung quanh, mức độ yên tĩnh, giá phòng đắt đỏ cũng đáng.”

      Ông Trương câu này sai, nhưng giọng rất kỳ lạ, giống như ông ta là hướng dẫn viên du lịch cố quảng cáo vậy.

      “Mọi người ở đâu?” – Xuân Thất thiếu nhìn số phòng của mình – “ ở phòng số 8B tầng ba.”

      “Em ở phòng ngay dưới , số 8B tầng hai.” – Hàn Băng .

      “Đó là bởi vì hai người chọn phòng có thể thấy ánh trăng.” – Lý Đạo giơ giơ thẻ phòng mình – “Tôi chọn căn phòng có thể thấy mặt trời mọc, ở số 4B tầng ba.”

      “Tại sao ở chung tầng với em?” – Hàn Băng kháng nghị.

      “Bởi vì muốn thanh tĩnh chứ sao.” – Lý Đạo vỗ đầu Hàn Băng theo thói quen – “Mau trở về phòng , chút nữa cùng nhau nấu ăn. Ngồi máy bay lâu như vậy, mệt à”?”

      Xuân Thất thiếu phản đối lập tức cầm lấy hành lý của mình và Hàn Băng, dẫn đầu tới chỗ cầu thang. là kiểu kiến trúc phong cách giếng trời chỉ cao ba tầng, dưới ánh sáng Lý Đạo khôi phục thị lực… Là đạo diễn ký hợp đồng dưới trướng người ta cũng xem như là nhân viên, lại mang nhiều đồ đạc như vậy, thể cứ để ông chủ làm khuân vác mãi được.

      Hàn Băng quay đầu thoáng nhìn, thấy ông Trương có ý hoạt động, cứ đứng trong quầy lễ tân như người gỗ vậy. định bước đến giúp Lý Đạo, ngờ Lý Đạo tay xách nách mang, cầm lấy túi lớn túi bước mất rồi.

      Hàn Băng đành phải đuổi theo, trong lúc vô tình nhìn thoáng qua đại sảnh, thấy hai người ngồi riêng biệt tại đằng xa, có lẽ là du khách vào ở khách sạn từ trước. Điều này khiến Hàn Băng tò mò, khỏi nhìn thêm vài lần.

      Ngồi gần cửa sổ là người đàn ông trung niên, khoảng chừng bốn mươi mấy tuổi, tướng mạo nho nhã. Khi Hàn Băng nhìn sang, ông ta lịch giơ tay lên chào, nhìn dáng vẻ chắc là dân trí thức. biết tại sao Hàn Băng cảm thấy ông ta rất quen.

      người khác… lại là hòa thượng, quá kỳ lạ!

      hay giả đây? Nếu là người xuất gia, sao lại có thể du sơn ngoạn thủy tứ phương, còn ở cái khách sạn đắt đỏ đến vậy? Vậy nếu đến tại sao ở trong phòng, mà lại chạy ra đại sảnh ngồi khiến người ta chú ý chứ?

      Hàn Băng nhớ nổi chuyện khác, nhưng vừa cầm lấy thẻ phòng lòng rất đau, cho nên tin chắc tốn ít tiền. Trong lòng thấy kỳ lạ, khỏi chú ý hòa thượng kia vài lần. Sau đó nhanh hai bước, đuổi kịp Lý Đạo, khẽ :

      “Trong khách sạn có người xuất gia đấy .”

      “Có gì kỳ lạ hả?” – Lý Đạo mệt mỏi thở hổn hển, tranh thủ lúc Hàn Băng hỏi, ông đặt hành lý xuống đất nghỉ ngơi chút – “ còn thấy các đại sư mua thức ăn ở chợ gần nhà này. tại rất nhiều hòa thượng chùa miếu là nhân viên được tuyển dụng, tốt nghiệp học viện Phật giáo. Đối với số ít người mà , làm hòa thượng chỉ là công việc, cần quy y. Tín ngưỡng chân chính là ở trong tâm chứ phải ở bên ngoài.”

      “Chuyện này… cũng phải.” – Hàn Băng nhớ đến bác sĩ Cát.

      “Vả lại, tuy nơi này giá phòng khá cao, nhưng lượng phòng trống còn rất nhiều. Có thể là hòa thượng người ta đến hóa duyên trai phòng thôi.” – Lý Đạo lại lời kỳ lạ – “Hơn nữa đây là chuyện tốt mà. Lúc đến có nghe thấy tài xế kia sao? Khách sạn này may xây mạch, chỉ có hòa thượng và đạo sĩ mới ở được. tại chúng ta gặp được người, chừng có cậu ta trấn, mấy ngày tới bình an vô đó.”

      Ông vừa vậy, lòng Hàn Băng chợt cảm thấy nhõm: “Trai phòng à? nghĩ ra từ này cũng hay nhỉ. ra em chỉ hiếu kỳ thôi.”

      cần hiếu kỳ, trong khách sạn này chỉ có mấy người, chúng ta lại ở đến hai tuần lễ, sớm muộn gì cũng gặp nhau thôi, ai chạy thoát đâu.”

      “Cái gì mà ai chạy thoát chứ? Nghe chẳng may mắn chút nào.” – Chỉ trong phút chốc, Xuân Thất thiếu hai tay rảnh rang trở lại – “ nhanh , đưa Hàn Băng về phòng trước, sau đó tôi còn phải gọi cuộc điện thoại công việc nữa.”

      “Điện thoại gọi được sao?” – Lý Đạo hỏi.

      “Xe cáp chạy được, có điện đương nhiên điện thoại và internet cũng có rồi. Có điều là tính tiền theo giờ.” – Xuân Thất cầm chiếc túi lên .

      “Có khoản nào miễn phí ?”

      “Có, uống nước tính tiền. Là nước suối ô nhiễm được dẫn thẳng từ đỉnh núi xuống, có thể uống trực tiếp.”

      Ba người vừa vừa lên lầu, trong lúc vô tình Hàn Băng ngẩng đầu thấy căn phòng ngay đầu cầu thang tầng hai hình như để hé ra khe hở, lúc ánh mắt lướt qua trong khe cửa chợt lóe lên bóng đỏ, tiếp theo “ầm” tiếng, cánh cửa đóng sầm lại.

      Ba người đều giật nảy mình.

      “Còn có khách à?” – Xuân Thất thiếu bối rối hỏi.

      “Có lẽ là gió thổi thôi.” – Hàn Băng chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, sâu trong nội tâm thà tin như vậy.

      “Số 1A.” – Xuân Thất thiếu nhìn số phòng, quay đầu với Hàn Băng – “Kế bên phòng em.”
      Mizuki thích bài này.

    3. trantrimai

      trantrimai New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      24
      Chương 12: trùng hợp như vậy.

      Mỗi mặt của đình tám góc đều có hai phòng, từ số đến số tám, thứ tự vòng từ trái sang phải, mỗi số có hai căn phòng A và B. Cho nên nếu cùng tầng với nhau, phòng Hàn Băng là số 8B tầng hai kế bên chính là số 1A.

      “Chút nữa gặp dưới bếp.”

      Sau khi đưa Hàn Băng đến cửa, Lý Đạo . Xuân Thất thiếu dường như cũng định gì đó nhưng cuối cùng lên tiếng, lập tức bỏ .

      Mở cửa phòng ra, Hàn Băng chỉ cảm thấy luồng khí lạnh lẽo ập đến, quấn trong cơn gió hiu hiu lạnh. dám thẳng vào trong, đưa tay lần mò vách tường bên cạnh cửa, cắm thẻ phòng vào khe, bật nguồn điện. Trong thoáng chốc, ánh đèn sáng ngời xua tất cả tăm tối.

      Hàn Băng cất bước vào phòng, phát căn phòng này cũng trang trí theo phong cách Trung Quốc cổ điển. Căn phòng bao gồm phòng sách , phòng khách, phòng ngủ nối liền với phòng tắm cực lớn. vội vàng bật hết đèn lên, mới phát cửa sổ ban công mở, cho nên lúc vừa vào phòng mới cảm thấy lạnh như vậy.


      Tuy là đêm hè nhưng nhiệt độ núi chênh lệch rất lớn, nhiệt độ buổi tối xuống rất thấp. chạy đến đóng cửa sổ, ngẩng đầu trông thấy vầng trăng bán nguyệt treo bầu trời thăm thẳm. Chắc do ở núi khí trong lành nên thoạt nhìn nó trong hơn trăng thành phố nhiều và cực đẹp. Bị vầng trăng thu hút, Hàn Băng tạm thời quên tâm trạng của mình, đứng ban công lúc lâu. Sau đó chú ý đến đến vách đá được vầng trăng soi chiếu ở phía đối diện. Có điều ở giữa vách đá và khách sạn là mảnh đất khá trống trải, thấy vực sâu gì, chỉ có bóng dãy núi thăm thẳm trập trùng nơi xa. Mà mảnh đất trống có đủ loài hoa tên tỏa hương thơm ngát trong màn đêm.

      Quả phong cảnh rất đẹp. Hàn Băng tán tụng, hít vào hơi sâu khí tràn ngập hương đêm trong lành. Trong lúc này, bỗng cảm thấy luồng khí lạnh ập đến từ phía sau, như có thứ gì đó lạnh buốt nhanh chóng áp sát lưng , muốn tiến vào cơ thể .

      chợt quay đầu lại, có gì cả, hoàn toàn trống rỗng. Nhưng khóe mắt nhác thấy bóng đỏ xuất ban công kế bên, nhìn kỹ lại chẳng có gì hết.

      Lòng từ bi, lòng từ bi. Hàn Băng ngừng nhắc nhở mình, nhưng lần này hiệu quả lắm, trong lòng vẫn sợ hãi. đành phải nhanh chóng rời khỏi ban công, kéo hết rèm cửa và màn sáo vẽ tranh thủy mặc lại.

      nhìn thấy sợ, đúng ? Nhưng mà, kế bên có người ở phải? Là ai? Ban công phòng A và B thông nhau, người bò qua đây chứ?

      từ từ thối lui đến nơi cách ban công khá xa, nhưng cảm thấy căn phòng vẫn yên tĩnh đến mức đáng sợ. Tựa như ngay cả trong khí cũng có bóng ma lơ lửng vậy. ra người đến nơi xa lạ, ở trong gian quá lớn cũng phải chuyện tốt. Nhất là gần đây rất nhạy cảm. Có điều khách sạn Hoàng Tuyền chỉ có loại phòng này, lựa chọn nào khác. Nhưng tại sao ban đầu muốn đặt nơi này chứ? Có nguyên nhân và mục đích đặc biệt nào hay ? Lẽ nào chỉ bởi vì cảnh đẹp?

      Hàn Băng ôm đầu ngồi xuống ghế salon. Rốt cuộc, trong mười hai ngày để lại chút kí ức đó xảy ra chuyện gì? Tại sao chẳng hề nhớ ra được gì cả.

      “Hàn Băng. Xuống lầu thôi.”

      trầm tư suy nghĩ, tiếng gọi của Lý Đạo vọng từ ngoài cửa vào dọa Hàn Băng giật cả mình. Ông là… Ngay cả chuông cửa cũng thèm nhấn. Hàn Băng vội vàng chỉnh đốn lại tâm trạng, ra cửa hội họp với Lý Đạo. Lý Đạo nhìn vẫn còn mặc bộ quần áo khi nãy, khỏi kinh ngạc:

      thay bộ đồ thoải mái chút à? Nãy giờ làm gì thế?”

      “Ra ban công ngắm cảnh ạ.” – Hàn Băng nhìn thoáng qua cửa phòng 1A – “ biết phòng này có người ở hay .”

      xuống hỏi lễ tân.” – Lý Đạo , tiên phong xuống cầu thang.

      Hàn Băng vừa đuổi theo vừa hỏi: “ đợi Xuân Thất thiếu sao?”

      “Cậu ta có chân, tự xuống được.” – Lý Đạo dừng bước, khẽ cất giọng nghiêm túc – “ vẫn phải nhiều chuyện nhắc nhở , Xuân Thất đuổi theo đến tận đây, mục đích khẳng định đơn giản. chưa từng thấy cậu ta hao tổn tâm sức như vậy với người khác. Mới vừa rồi cậu ta ở đây mãi, cũng tiện với .”

      ấy có mục đích gì được chứ?” – Hàn Băng đột nhiên nghi ngờ.

      Nghĩ đến đó, Lý Đạo càng nghi ngờ hơn: “Còn mục đích gì được nữa, là đeo đuổi chứ sao. Lẽ nào… cậu ta có?”

      “Có chút ý đó, nhưng lại giống.” – Hàn Băng thành .

      Lý Đạo đứng sững sờ trong chốc lát, tựa như suy nghĩ điều gì, nhưng cuối cùng chỉ lắc đầu, đầu đuôi: “Vậy là đáng sợ!”

      biết ông có ý gì, xong chạy đến trước quầy lễ tân.

      “Phòng số 1A tầng hai có khách ở ?” – Lý Đạo hỏi ông Trương trước quầy lễ tân.

      Ông Trương mỉm cười.

      phải là dò la đời tư khách, chỉ hỏi thử xem có người ở thôi.” – Lý Đạo nhẫn nại hỏi lại.

      Ông Trương vẫn mỉm cười, thái độ rất chuyên nghiệp.

      “Giữ bí mật đến vậy à?” – Lý Đạo hỏi ba lần.

      Có thể là bị ép nổi nóng, ông Trương trả lời: “Xin nhập mã số đặt phòng.”

      Sau đó ông ta và Lý Đạo trừng mắt nhìn nhau, chịu thêm chữ nào nữa.

      Lý Đạo nhịn được cười phá lên: “ là, làm khó dễ ông, chút nữa chúng tôi đến gõ cửa là được. Vậy hỏi thăm nhà bếp ở đâu ông trả lời chứ?”

      thẳng phía bên này, cuối cùng quẹo phải.” – Ông Trương vẫn trả lời rất tiêu chuẩn.

      Đáy lòng Hàn Băng nảy sinh ý nghĩ quái lạ, có điều ý nghĩ này còn chưa thành hình trong đầu bị Lý Đạo lôi . Đến nhà bếp vừa nhìn thấy có đầy đủ mọi thực phẩm và gia vị, bên cạnh tủ lạnh khổng lồ còn dán tấm giấy, đó viết: Thức ăn lấy dùng tự nhiên, dùng xong xin rửa sạch để lại chỗ cũ. Ngoài ra chú ý phòng tránh hỏa hoạn.

      Hàn Băng thoáng nhìn xung quanh, chẳng hề thấy bếp lửa, nồi hơi và những thứ khác đều dùng bằng điện.

      “Chúng ta làm sủi cảo nhé?”

      Lý Đạo là người phương Bắc, rất thích thức ăn chế biến bằng bột mì. Với lại, con người ông chuyện gì cũng có thể qua quít, nhưng phương diện ăn uống lại tuyệt đối chịu thỏa hiệp. Ủ bát mì ăn liền hay làm miếng sandwich thể khiến ông hài lòng.

      Nếu phản đối được Hàn Băng phải lập tức trổ tài thôi. và Lý Đạo hai người nhào bột mì, làm nhân. Bởi vì cần thời gian để thịt rã đông, lại thấy trong tủ lạnh có rất nhiều loại nấm và rau xanh, thoạt nhìn vẫn còn tươi ngon nên dứt khoát làm nhân rau. Hai người bận bịu gần giờ, mới vừa thả sủi cảo vào nồi, Xuân Thất thiếu đến.

      “Đúng là ông chủ, bao giờ cũng gặt hái được thành quả thắng lợi vào thời khắc mấu chốt.”

      Lý Đạo nửa đùa nửa . Xuân Thất thiếu thèm để ý, mà nhìn về phía cửa phòng bếp, thuận miệng :

      “Vừa mới gặp được khách ở đây.”

      “Ai?” – Hàn Băng vô cùng tò mò.

      “Người đàn ông trung niên kia.” – Xuân Thất thiếu nhún vai – “Ngẫu nhiên trò chuyện đôi câu mới biết được ông ta ở chung thành phố với chúng ta.”

      “Ồ, vậy ông ta làm nghề gì? Sao lại đến đây?” – Trong lòng Hàn Băng vô cớ run lên, hỏi liên tục.

      Trách sao vừa nãy cảm thấy người đàn ông đó hơi quen, hóa ra là sống cùng thành phố. Tuy là thành phố lớn với số dân mười triệu, chừng từng gặp trong lúc vô tình.

      “Cảm thấy hứng thú với người ta vậy à? Ông ta đâu đẹp trai bằng .” – Xuân Thất thiếu giỡn – “Ông ta là bác sĩ trưởng khoa bệnh viện não thành phố B, về phần sao lại đến đây hỏi. Có điều chắc là đến du lịch thôi. thể nào đến làm phẫu thuật, đúng ?”

      Phẫu thuật!

      Hàn Băng nghe thấy hai chữ này, trong đầu ầm lên tiếng, như có hình ảnh gì đó đột nhiên sống lại. nhìn đèn đỏ trước cửa phòng phẫu thuật cấp cứu bệnh viện não, cảnh sát trẻ tuổi qua lại, bác sĩ tiếc nuối lắc đầu, tỏ vẻ cứu được người bị hại.

      Khuôn mặt người bác sĩ kia chợt lớn hơn và ràng hơn trước mắt . Đó phải là người đàn ông trung niên kia sao? Trùng hợp quá vậy, ông ta cũng đến đây nghỉ ngơi, còn đặt phòng của khách sạn Hoàng Tuyền nữa chứ?

      Tiếp theo, lại nhìn thấy căn phòng đầy sách kinh, ông lão với khuôn mặt hiền từ đẩy mắt kính mũi, với : phải biết khống chế, Hàn Băng, phải người bình thường đâu!

      Hóa ra, trong mười hai ngày qua, gặp người mà bác sĩ Cát giới thiệu. Ông lão kia chính là sư phụ Tuệ tu hành thế tục.

      Còn gì nữa? Còn gì nữa? cố gắng truy đuổi trí nhớ của mình, nhưng cánh cửa trong đầu đột nhiên đóng lại.

      “Ôi kìa, nước trào ra ngoài rồi.”

      Lý Đạo kêu lên tiếng, đánh thức Hàn Băng sa vào ký ức. luống cuống tay chân cho thêm nước lạnh vào nồi, lại chỉnh lửa. Sau đó làm sao bưng sủi cảo lên bàn, làm sao ăn vào bụng, gần như có ấn tượng gì đặc biệt. Chỉ láng máng nghe tiếng Lý Đạo và Xuân Thất thiếu khen sủi cảo ngon. Còn ăn chẳng có mùi vị gì cả.

      “Em sao vậy?” – Lúc lên lầu, Xuân Thất thiếu đột nhiên kề sát , khẽ hỏi – “Có vẻ yên lòng.”

      “Lúc trước phải bảo em khám sao? Bởi vì em ngừng nhức đầu đó?”

      Tâm trạng Hàn Băng hoảng loạn vô cùng, hề che giấu. Xuân Thất thiếu gật đầu.

      “Em gặp bác sĩ đó trong bệnh viện.”

      “Em biết ông ta?”

      , chỉ là từng thấy thôi. Lúc đó ông ta cấp cứu cho người bị hại trong vụ án giết người hàng loạt nhưng cứu được.”

      “Vậy có vấn đề gì…” – Xuân Thất thiếu nhìn Hàn Băng chăm chú – “…mà lại khiến em bận lòng? Chỉ là trùng hợp thôi mà.”

      trùng hợp như vậy ư? Ngẫm nghĩ lại, việc biết bác sĩ kia và bác sĩ kia đến đây du lịch, ở khách sạn Hoàng Tuyền cũng đâu có gì giải thích được là chắc chắn liên quan đến nhau. Dường như… rất bình thường. Nhưng chính cảm thấy, chuyện này hơi kỳ lạ.

      “Ông ta họ gì?” – Ý nghĩ luẩn quẩn trong đầu, Hàn Băng hỏi.

      “Họ Diêu. Diêu Thanh Dương.”

      “Sao lại chọn nghỉ ở đây?”

      “Sáng mai hỏi ông ta, dù sao cũng gặp nhau lúc ăn sáng thôi.” – Xuân Thất thiếu nhướng mày – “Hàn Băng, em có chuyện gì giấu phải ? Bình thường chắc chắn em phải là người nhiều chuyện như vậy.”

      Hàn Băng định trả lời Lý Đạo phía trước quay đầu lại hỏi: “Hai cậu gì vậy? Xuân Thất, cậu đến phòng tôi chuyến , đột nhiên có chuyện cần bàn bạc.”

      Ông nào có chuyện gì cần bàn bạc, chỉ là muốn Xuân Thất thiếu và Hàn Băng quá gần gũi thôi. Hàn Băng hiểu điều này, cho Lý Đạo ánh mắt “ yên tâm”.

      Lúc này ba người họ vừa đến đầu cầu thang tầng hai. Lý Đạo tiếp tục lên mà là đến phòng 1A đưa tay gõ cửa. Hàn Băng hoảng sợ, kịp ngăn cản, trái lại Xuân Thất thiếu thấy lạ hỏi:

      “Sao làm vậy?”

      “Hàn Băng muốn biết kế bên có người ở .” – Lý Đạo , lại gõ vài cái.

      Xuân Thất thiếu dò hỏi: “Hỏi thăm chuyện này làm gì? Nếu em sợ an toàn… người trong khách sạn quá ít. Hay là đổi lại ở kế phòng em là được rồi.”

      Hàn Băng rất muốn đồng ý, bởi vì quả hơi sợ. Nhưng nếu khách sạn giao dịch đặt phòng mạng, ông Trương ở quầy lễ tân chưa chắc cho đổi phòng, có thẻ phòng mở cửa được. Trừ phi phải đặt lại mạng lần nữa, vậy quá phiền phức. do dự đột nhiên cửa phòng 1A từ từ mở ra. Giống như có người bên trong kéo cửa, nhưng mà theo cửa phòng mở rộng, bên trong chẳng có bóng người.
      Mizuki thích bài này.

    4. trantrimai

      trantrimai New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      24
      Chương 13: thanh lạ trong đêm mưa gió.

      Ba người ngơ ngác nhìn nhau.

      “Có ai ?”

      Lý Đạo gọi với vào phòng, đồng thời đưa tay đẩy cửa phòng nhìn vào. Đáp lời ông chỉ có yên lặng.

      “Có ai ?”

      Ông lại hỏi, đồng thời cắm thẻ phòng mình vào khe cạnh cửa, bật nguồn điện lên. Ba người vào căn phòng 1A theo ánh đèn sáng ngời, chẳng phát ra dấu vết có người ở.

      “Khóa cửa hư rồi.”

      Xuân Thất thiếu kiểm tra dưới cửa phòng rồi . Chờ Lý Đạo và Hàn Băng ra khỏi phòng, đóng cửa lại rồi đẩy ra, quả nhiên có chướng ngại gì. Hàn Băng thầm thở hắt hơi.

      “Phòng 1A tầng hai bị hư khóa cửa, gọi người đến sửa .”


      Xuân Thất thiếu tựa vào lan can, lớn tiếng về phía quầy lễ tân. Đêm trong núi rất yên tĩnh, giọng Xuân Thất thiếu vang vọng trong đại sảnh trống trải. Tiếng ràng và vang dội, nhưng ông Trương hoàn toàn để ý đến, vẫn đứng nghiêm trước quần lễ tân, như thể nghe thấy.

      “Giỏi , đứng mà cũng ngủ được.” – Lý Đạo khen ngợi.

      “Ông ấy ngủ gục à?” – Hàn Băng hơi bối rối.

      “Nếu sao?” – Lý Đạo nhún vai – “Trừ phi bước vào trạng thái mơ hồ, nếu ai có thể đứng mà nhúc nhích? Thôi mau trở về phòng , sáng mai chúng ta leo núi, ngắm phong cảnh xung quanh. Sau khi trở về muốn bắt tay vào công việc.”

      Lý Đạo cất bước bỏ , sau đó phát Xuân Thất thiếu vẫn còn đứng yên bên cạnh Hàn Băng, ông vội vàng vẫy tay :

      “Xuân Thất, cậu đến phòng tôi chuyến.”

      “Để làm gì?” – Xuân Thất thiếu thoáng ngỡ ngàng.

      phải vừa rồi mới sao? Có chuyện quan trọng muốn bàn với cậu.”

      Lý Đạo dứt khoát đến kéo Xuân Thất thiếu . Xuân Thất thiếu có cách nào, quay đầu lại nhìn Hàn Băng cái, chỉ chỉ ngón tay vào tai, rồi bị cưỡng chế lôi .

      Hàn Băng thắc mắc ý nghĩa dấu hiệu của , đứng nguyên tại chỗ ngẩn người cửa phòng 1A im hơi lặng tiếng từ từ hé ra khe , tựa như có người ở trong theo dõi phía bên ngoài.

      Biết bên trong có ai, biết khóa cửa bị hư, nhưng Hàn Băng vẫn rùng mình cái. dám nghĩ nhiều nữa, vội vàng vào phòng mình, còn cài thêm khóa bảo vệ. Tuy căn phòng trống trải này vẫn khiến bất an, nhưng dù sao cảm giác chặn được thứ tốt ở ngoài cửa vẫn hơn.

      như đứng sững sờ trong chốc lát, bật hết toàn bộ đèn trong phòng lên, sau đó khẩn trương tắm rửa, thay đồ ngủ lên giường. dám liếc mắt nhìn tấm gương lấy lần, sợ thấy được thứ nên thấy.

      Có lẽ bởi vì trong phòng sáng như ban ngày, có lẽ bởi vì ban ngày mệt mỏi, Hàn Băng lên giường lâu tiến vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Gió núi hiu hiu thổi chiếc chuông gió treo dưới mái hiên khách sạn Hoàng Tuyền vang lên tiếng thánh thót xa xưa, cũng có tác dụng ru ngủ.

      Có điều trước đây từng nghe thấy trong phong thủy có , chuông gió thể treo lung tung. Nếu chẳng những bình ổn được khí trường lộn xộn của cơ thể, mang đến may mắn, mà còn dẫn dụ tà ma.

      Nghĩ đến điều này trong mơ mơ màng màng, Hàn Băng bỗng giật mình choàng tỉnh khỏi giấc ngủ mê man. Giống như có ai đẩy cái vậy. nằm bất động giường, ngẩn ngơ trong chốc lát, tiếp theo liền biết là do tiếng động đánh thức .

      Tiếng chuông gió!

      Rất dồn dập, leng keng leng keng… leng keng leng keng. Giống như có bàn tay hung ác vô tình lay động, khiến tiếng chuông gió nhàng thư thái trở nên gấp gáp điên cuồng. Tiếp theo là cơn cuồng phong thổi rít qua vách núi nghe như tiếng khóc trẻ con xen lẫn với tiếng thét của phụ nữ trong đêm.

      Ầm! Tiếng sét rung chuyển đất trời vang lên. Tia chớp chói lòa xuyên thấu rèm cửa sổ dày cộm, như ném vào phòng ánh sáng trắng xanh. Ngay sau đó biến mất tăm hơi.

      Trời mưa sao? Hàn Băng cảm thấy bất ngờ. Lúc họ đến khách sạn trời vẫn quang đãng, trăng sao lấp lánh bầu trời, vạn dặm mây. Sao mới vài giờ mưa rền gió dữ kéo đến chứ? Xem ngọn đèn bàn đầu giường, mới giờ hai mươi phút rạng sáng.

      Hàn Băng lấy hết can đảm xuống giường, đến bên cửa sổ, tay nắm góc rèm cửa sổ, do dự biết có nên kéo ra hay . Trước kia xem phim kinh dị, lúc này cửa sổ thủy tinh nhất định có khuôn mặt quỷ trắng bệch.

      Ầm. Lại tiếng sấm, còn vang dội hơn cả vừa rồi.

      Tay Hàn Băng run lên, kéo rèm cửa sổ ra theo bản năng. Đêm đen mênh mông như vô biên vô tận, chỉ có tia chớp bạc nhảy múa như rắn thỉnh thoảng mang đến ánh sáng xanh ngắt. Cơn mưa này đến quá đột ngột mà còn đáng sợ, cuồng phong xen lẫn hạt mưa to như hạt đỗ táp lên cửa sổ, giống như muốn xông vào trong phòng.

      vội vàng kéo kín rèm cửa sổ lại. May là sợ tiếng sấm, nhưng tiếng chuông gió kia như tiếng thét chói tai của người giãy chết, nghe thấy khiến lòng rờn rợn, cảm giác trái tim cũng đập cùng tần số với tiếng chuông.

      có cách nào, đành phải chui vào giường ngủ tiếp, kéo chăn đắp kín đầu. Thế nhưng khi mơ màng thiếp lần nữa, bỗng có tiếng chuông đột ngột vang lên. Là tiếng chuông cửa.

      “Ai vậy?”

      hỏi lớn theo phản xạ nhưng ai trả lời. Tuy tiếng chuông cửa vang lên nữa, nhưng Hàn Băng lại có cảm giác mãnh liệt rằng ngoài cửa có người nín thở, giằng co với xem ai mất kiên nhẫn trước.

      Cuối cùng Hàn Băng gượng nỗi nữa. lặng lẽ xuống giường, chân trần, nhón gót lên, rón rén đến bên cửa, nhìn ra ngoài thông qua mắt mèo.

      có ai!

      Hàn Băng bất động, nhoài người lên cửa. Nhưng hai mắt mở to cay xè, trong hành lang vẫn trống . Tuy nhiên lúc vừa dợm quay người bước chuông cửa lại reo vang. Mà lần này nó ngừng lại, chuông cửa phòng kế bên cũng vang lên theo, như có người tàng hình lần lượt khắp các phòng, chẳng bỏ sót phòng nào.

      Tay chân Hàn Băng lạnh lẽo, đứng trơ ra bất động, nghe tiếng chuông kia lần lượt vang khắp hành lang theo vòng. Sau đó tiếng chuông tầng ba cũng vang lên. Kỳ lạ chính là có ai ra ngoài xem, cũng có ai lên tiếng.

      Lẽ nào chỉ có mình nghe thấy thôi sao?

      ngây người chuông cửa phòng lại vang lên. biết cam đảm đến từ đâu, Hàn Băng kéo phắt cửa phòng ra.

      Trong hành lang trống vắng, tiếng chuông cửa ngừng vang lên kia dường như bị cắt đứt, bỗng tĩnh lặng trở lại. thoáng do dự rồi chạy ra khỏi phòng, nhoài người ra lan can, thấy ông Trương vẫn đứng nghiêm trước quầy lễ tân ngủ gục, khỏi tức giận kêu lên:

      “Này, mạch điện các người có phải bị sét đánh hỏng rồi ? Chuông cửa cứ vang suốt, ồn ào chết được.”

      Dường như ông Trương ngủ rất say, hoàn toàn để ý đến . rất muốn xuống đại sảnh chất vấn, nhưng bỗng nhiên xìu xuống. dám mình hết đoạn đường dài như vậy, cho nên đành quay người trở về phòng. Có điều lúc chân trần giẫm lên mặt thảm dày hành lang, lại cảm thấy lòng bàn chân lành lạnh. Nhấc chân lên xem thấy sàn nhà ướt sũng.

      ngẩng đầu theo phản xạ, cho rằng nóc nhà bị dột. Nhưng lập tức nhận ra phải ở tầng cao nhất, vả lại khách sạn đẳng cấp này tuyệt đối bị dột được.

      Chuyện gì xảy ra thế này? Nhìn vị trí cứ như vừa rồi có người tàng hình nước đứng sau lưng . Chỉ cần hơi ra sức là có thể đẩy nhoài nửa người ra lan can rơi xuống lầu.

      Tim Hàn Băng thót lại, lập tức chạy về phòng, khóa chặt cửa lại. Đêm nay, bất kể xảy ra chuyện gì và có thanh gì nữa, cũng ở lỳ giường tuyệt đối bước xuống.

      trốn trong chăn, cảm thấy nhiệt độ trong phòng giảm xuống rất nhiều, lạnh đến mức khiến run lên. quấn chăn chặt. Vào lúc này lại có thanh lạ vang lên. Cóc cóc cóc, giống như tiếng bước chân, nhưng nhịp điệu lại giống người, có cảm giác như nhảy lên. Lẽ nào là… tiếng vó ngựa?

      Trong khách sạn sao có người cưỡi ngựa được chứ?

      Cảm giác sửng sốt khiến nỗi sợ hãi vơi rất nhiều. ra, nếu phải ba chữ “lòng từ bi” luôn quanh quẩn trong lòng Hàn Băng, bình thường to gan như thế, e là sớm sợ ngất xỉu mất rồi.

      Nhưng bất kể thế nào, vẫn xuống giường, chỉ dỏng tai lắng nghe. Quả nhiên là tiếng vó ngựa, ban đầu là từ từ, sau đó dứt khoát phi nước đại. Thậm chí Hàn Băng cảm thấy mặt đất hơi rung động.

      Có lẽ chỉ có con ngựa chạy ở ngoài kia.

      Kỳ lạ hơn là bỗng ý thức được, sau khi tiếng vó ngựa vang lên, tiếng mưa gió và chuông gió bên ngoài biến mất hoàn toàn. Tựa như mình lại bị tách biệt trong gian khác, ngăn cách với nhân thế.

      chịu đựng được, rốt cuộc quyết định nhấc điện thoại lên. May mà điện thoại vẫn thông.

      “Hàn Băng hả? Sao chưa ngủ?”

      Tiếng ngái ngủ của Xuân Thất thiếu vang lên. Tiếng vó ngựa vẫn còn vang, nhưng tiếng mưa gió và chuông gió trở lại lần nữa. Cảm giác đó… cảm giác đó… Hàn Băng được. Nhưng đột nhiên nhận ra dường như mỗi khi gặp phải chuyện sợ hãi và nguy hiểm, chỉ cần Xuân Thất thiếu xuất , hoặc là nghe thấy tiếng của , cho dù là chỉ gọi điện đến, cũng lập tức cứu thoát khỏi tình cảnh quái dị.

      Chuyện này là sao? là ai? Tất cả mọi chuyện trải qua có liên quan gì đến việc đột nhiên tiếp cận ? Nghi vấn liên tiếp xuất trong đầu Hàn Băng.

      “Sao gì? Ơ…” – Xuân Thất thiếu đột nhiên nghi ngờ hỏi – “Em có nghe thấy tiếng vó ngựa ở ngoài hành lang ?”

      Hàn Băng gần như thở phào nhõm, cũng phải là sợ hãi nữa mà là bớt cảm giác tuyệt vọng độc.

      “Nghe thấy, cho nên hơi sợ.” – Lần đầu tiên Hàn Băng thừa nhận trước mặt Xuân Thất thiếu.

      “Đừng sợ, ra ngoài xem thử.”

      Xuân Thất thiếu vậy khiến Hàn Băng muốn cản lại. Trong tình cảnh chưa biết mọi chuyện ra sao này, hành động bằng yên vị. Nhưng do dự vì rất hi vọng đến tìm . Trong đêm mưa gió, trong khách sạn thần bí, nơi nơi vang lên thanh kỳ lạ và luôn có chuyện quỷ quái xảy ra như thế này, muốn ở mình.

      Có điều là tại sao gọi điện cho Lý Đạo thân thiết hơn và hoàn toàn tín nhiệm mà lại gọi cho . Chính cũng thể lý giải được.

      Mà trong lúc do dự, Xuân Thất thiếu cúp điện thoại. Sau đó lâu, tiếng chuông cửa lại vang lên. Lần này biết là Xuân Thất thiếu, vội vàng khoác áo ngủ ra mở cửa.

      Tiếng vó ngựa dội vào mặt. Xuân Thất thiếu bối rối đứng ngoài cửa, vẫn nhìn xung quanh.

      “Kỳ lạ, ràng cảm giác tiếng vó ngựa trong hành lang. Sao lúc này lại cảm thấy bên ngoài khách sạn? , cũng phải, đến cùng ở…”

      Lời còn chưa hết, Hàn Băng kéo thẳng vào phòng, còn khóa cửa, cài thêm khóa bảo vệ. Xuân Thất thiếu rất bất ngờ, nhìn Hàn Băng với vẻ như cười như . Mà Hàn Băng quan tâm đến chi tiết này nữa, chỉ kéo Xuân Thất thiếu rời xa cánh cửa.

      thẳng nhé.” – hít sâu hơi – “Khách sạn này có vấn đề, tốt nhất ngày mai chúng ta dọn .”

      Ngựa ràng chạy tới chạy lui. Nếu như ở ngoài khách sạn họ thể nghe thấy tiếng, huống chi lúc gió táp mưa sa, sét đánh rền trời này chứ? Cho dù có thể nghe thấy, tại sao lại có người nửa đêm phóng ngựa trong núi?

      “Em vội vàng kéo vào là vì chuyện này à?”

      Xuân Thất thiếu vẫn có chút đứng đắn. Hàn Băng , nhưng trong lòng lại run lên. vội vã kéo là bởi vì mới vừa rồi thấy cửa phòng đối diện mở ra, trong phòng đó lên bóng màu đỏ. Nhớ lúc ở ngoài khách sạn, thấy ban công lầu áo đỏ cười với . Nếu như phương hướng sai, đó chính là căn phòng đối diện.
      Mizuki thích bài này.

    5. trantrimai

      trantrimai New Member

      Bài viết:
      26
      Được thích:
      24
      Chương 14: Đừng ai hòng rời

      “Được rồi, nếu như em kiên trì, ngày mai chúng ta đổi khách sạn.” – Xuân Thất thiếu thấy vẻ mặt căng thẳng của Hàn Băng nên đồng ý. Sau đó lại thoáng do dự – “Em muốn ở đây với em sao?”

      Hàn Băng gật đầu. muốn lắc đầu nhưng mà làm được.

      “Vậy chúng ta ngủ thôi. Ặc, ý , ngủ ở phòng khách.”

      Xuân Thất thiếu giải thích, sau đó nhận thấy rằng thà giải thích còn hơn. Nhưng tâm tư Hàn Băng hiển nhiên đặt ở câu này, mà cau mày hỏi:

      “Ngoại trừ tiếng vó ngựa này, chẳng nghe thấy gì nữa hả?”


      “Tiếng mưa và tiếng chuông gió có tính ?”

      tính.”

      “Vậy có.” – Xuân Thất thiếu thoáng chần chừ – “Em nghe được gì, hay nhìn thấy gì à? Hàn Băng, cho biết đến cùng là mấy ngày nay em trải qua chuyện gì vậy?”

      “Vừa rồi em nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên ngừng… chỉ có phòng của em… Tất cả mọi phòng đều bị nhấn chuông hết.” – Hàn Băng lảng tránh chuyện trước kia, chỉ tối nay.

      khẳng định nghe thấy gì hết.” – Xuân Thất thiếu nghiêm túc , sau đó im lặng nhìn Hàn Băng – “Có lẽ nào em bị ảo thanh hay ? Xét từ lý luận truyền thống Trung Quốc, bên ngoài cơ thể con người là khí trường, nếu như khí trường này bị những ý thức khác xâm nhập, hoặc bị môi trường kính xung quanh ảnh hưởng dễ dàng nhìn thấy hoặc nghe được những thứ chân .”

      Hàn Băng im lặng, chỉ ngẫm nghĩ, sau đó kéo Xuân Thất thiếu đến hành lang. Trong khoảng thời gian đợi Xuân Thất thiếu xuống lầu, ăn mặc chỉnh tề rồi, cho nên ngồi xổm mặt đất lần mò, tìm kiếm tấm thảm bị ướt kia. Thảm là loại dệt nổi màu tím than, trong hoàn cảnh ánh sáng mờ tối rất khó nhận ra chỗ nào bị thấm nước.

      “Em tìm gì vậy?” – Xuân Thất thiếu cũng ngồi xổm xuống, hỏi.

      Bất kể Hàn Băng tìm gì, lúc này chứng cứ mất. Bởi vì nhớ ràng, phần thảm ướt nằm giữa lan can và phòng , nhưng bây giờ mặt thảm hề có bất cứ dấu vết bị nước nào.

      Chuyện gì xảy ra? Nếu bị thủ tiêu, thời gian phải là hơi ngắn hay sao? Mà thảm rất dày, rất khó để khô ráo trong thoáng chốc. Lẽ nào bị ảo tưởng ư? Tiếng vó ngựa kia là sao? Bị ảo thanh tập thể à?

      “Sau khi trời sáng nhất định phải rời khỏi đây.” – Điều duy nhất Hàn Băng có thể chỉ có vậy thôi.

      Sau khi trở về phòng, bởi vì có Xuân Thất thiếu ở đây nên Hàn Băng an tâm cách khó hiểu, sau nửa đêm ngủ say. Mà Xuân Thất thiếu lại ngủ được, vẫn đứng ban công, thẫn thờ nhìn dãy núi xa xăm trong mưa bụi mịt mù.

      Mưa chưa tạnh gió chưa ngừng, nhưng còn cuồng nộ nữa. Tiếng chuông gió ở tám góc mái hiên khách sạn Hoàng Tuyền cũng thư thả lại, nó được tiếng mưa phụ trợ càng thêm thánh thót.

      Ngạn ngữ : Nếu trời mưa trước về sau đổ mưa lớn, nhưng nếu trời mưa lớn trước sau mưa khó tạnh. Thời tiết này tạm thời trời thể quang, mây thể tạnh. Tại sao Hàn Băng lại có thái độ thân thiện với như vậy, quên mất chuyện kia hay là suy nghĩ thông suốt rồi? Ngoài ra, sao ba lại bảo đến đây?

      là kỳ lạ, thở dài.

      Bởi vì mưa phùn tạnh, sắc trời vẫn u, cho nên phải tám giờ hơn trời mới sáng hẳn. Hàn Băng để nguyên quần áo nằm ngủ bị tiếng chuông cửa đánh thức. Lúc vừa choàng tỉnh, còn tưởng rằng lại xuất ảo thanh. Sau đó nghe thấy tiếng đàn ông ồn ào, lúc này mới nhận ra Lý Đạo đến.

      “Sao cậu lại ở đây?” – Lý Đạo hỏi Xuân Thất thiếu, vừa bất ngờ vừa sửng sốt.

      “Đến rủ Hàn Băng ăn sáng, tôi chỉ đến sớm hơn hai phút thôi.” – Xuân Thất thiếu phản ứng nhanh nhạy, nhìn Lý Đạo như gà mẹ bảo vệ gà con nên .

      “Vậy Hàn Băng đâu?” – Quả nhiên Lý Đạo vừa nghe thái độ khá hơn chút.

      Tối hôm qua ông gọi điện thoại cho vợ, vợ ông biết Xuân Thất thiếu cũng theo đến, còn đặc biệt căn dặn ông bảo vệ Hàn Băng thân thể an toàn.

      “Ở đây.”

      Đúng lúc Hàn Băng sửa sang lại quần áo, ra khỏi phòng. Lý Đạo thấy ăn mặc chỉnh tề nhõm hẳn. Ba người cùng xuống lầu, Xuân Thất thiếu cố ý chậm lại vài bước, khẽ với Hàn Băng.

      “Em với ta chuyện đổi khách sạn . Em hiểu Lý Đạo hơn , chuyện gì cũng phải truy hỏi đến cùng, đối phó nổi.”

      gì vậy? Nhanh lên chút .”

      Lý Đạo phát Xuân Thất thiếu thầm to với Hàn Băng, quay người lại thúc giục. Hàn Băng vội vàng theo sát, hề nhận ra lúc và Xuân Thất thiếu thầm còn trao đổi ánh mắt có vẻ mờ ám đến cỡ nào. Có điều bọn họ vừa vào đại sảnh đụng mặt với hai người đàn ông, chính là bác sĩ trưởng khoa bệnh viện não thành phố B Diêu Thanh Dương và vị hòa thượng kỳ lạ kia.

      “Chào buổi sáng.” – Lý Đạo phía trước vui vẻ chào hỏi.

      “Tình hình ổn rồi.” – Nhưng Diêu Thanh Dương mặt mày xanh mét .

      Hàn Băng giật mình, vô tình liếc nhìn hòa thượng kia cái, thấy sắc mặt ta nghiêm trọng khỏi căng thẳng.

      xảy ra chuyện gì?” – Xuân Thất thiếu vội hỏi.

      “Đừng ai hòng rời .” – Ánh mắt Diêu Thanh Dương vẻ hoảng sợ.

      “Có ý gì?” – Xuân Thất thiếu cau mày – “Cái gì gọi là đừng ai hòng rời ? Ông đừng vội, cứ từ từ .”

      Diêu Thanh Dương lắc đầu, tựa như sức lực toàn thân bị rút hết, chỉ ra phía cửa : “Các người tự xem thử biết.”

      Ba người hội Hàn Băng ngơ ngác nhìn nhau, sau đó hẹn mà cùng bước nhanh về phía cửa khách sạn. Phương hướng chính xác, nơi cửa có pho tượng thần điêu khắc bằng gỗ thơm. Nhưng khi quay sang chỗ khác, vị trí cửa ban đầu bị chặn lại. , phải là… dường như chưa từng có cánh cửa nào ở đó vậy. Mặt tường này mười phân vẹn mười, chẳng mảy may có dấu vết khác thường.

      Chuyện gì xảy ra? Cửa bị bít, lẽ nào ra ngoài được sao?

      “Có phải nhầm hướng rồi ?”

      Lý Đạo có vẻ vô cùng khó hiểu, còn tiến lên ra sức đẩy đẩy vách tường, lại gõ xung quanh. Nhưng tường vẫn là tường, chẳng hề bị đẩy ra, cũng tìm được chốt mở nào cả.

      thể nào tất cả mọi người đều lầm được.” – Xuân Thất thiếu cau mày.

      Hàn Băng phát lúc nghiêm túc rất tuấn tú. Nó xuất phát từ trong cốt cách, phải là kiểu đẹp trai thanh tú kinh điển, phải giống như minh tinh trong phim mà là vẻ gợi cảm nguyên thủy, kiên nghị và quả quyết.

      vòng quanh tầng trệt .”

      suy nghĩ chút. Lần đầu tiên giống với cái kiểu con nhà giàu có, mà mang phong cách lãnh đạo khiến người ta bất giác lệ thuộc, tín nhiệm và phục tùng.

      Hàn Băng im lặng theo phía sau Xuân Thất thiếu. Lý Đạo vốn muốn phản bác, nhưng cuối cùng nhiều chuyện. Ba người quanh đại sảnh tầng trệt khách sạn vòng dưới ánh mắt dõi theo của Diêu Thanh Dương và vị hòa thượng. Tay Xuân Thất thiếu luôn đặt vách tường, Lý Đạo cũng thế. Kết quả vẫn phát ra cánh cửa nào có thể ra vào khách sạn.

      “Đúng là kì quặc chết được.” – Lý Đạo lẩm bẩm.

      “Vô dụng thôi, khi nãy chúng tôi thử rồi.” – Vị hòa thượng – “Bần tăng là hòa thượng Đàm, sáng nay gõ hết vòng rồi. Ngay cả nơi bị bọng vách tường cũng có. Chúng ta bị thứ đáng sợ vây khốn rồi.”

      hỏi ông Trương chưa?” – Hàn Băng đột nhiên .

      “Ông Trương là ai?” – Lý Đạo bối rối hỏi.

      Ông vừa vậy, Hàn Băng sởn gai ốc: “Ông Trương? phải là ông Trương khuân vác ở quầy lễ tân sao?”

      Tất cả mọi người đều trợn to mắt.

      gọi là ông Trương?”

      “Người ta nhắn như vậy làm sao khuân vác được?”

      “E rằng người mà và chúng tôi phải là người rồi.”

      “Lẽ nào trong khách sạn có mấy người phục vụ?”

      Chín người mười ý thoáng cái khiến Hàn Băng ngu ngơ. Theo phản xạ, đến quầy lễ tân nhìn xem. Chợt phát ông Trương có ở đây, mới vừa rồi vội tìm cửa nên chú ý đến nhân vật mấu chốt này. Nhưng mà…

      “Các người nhìn thấy ai?” – Hàn Băng hỏi.

      Lý Đạo: lễ tân bình thường, hơi giống diễn viên nữ trong bộ phim trước của .

      Diêu Thanh Dương: Mặc trang phục tiếp viên hàng . Cười rất thân thiện.

      Hòa thượng Đàm: Nhan sắc chỉ là túi da, bần tăng chú ý. Nhưng đúng là trẻ tuổi, hơi mập.

      Xuân Thất thiếu: Gần giống với nữ lễ tân ở đại sảnh công ty chúng ta, dáng vóc cao ráo, rất xinh đẹp.

      cách khác, chúng ta nhìn thấy những người khác nhau.” – Hàn Băng bắt được trọng điểm – “Mà người tôi thấy là ông chú gần năm mươi tuổi.”

      Mọi người đều ngơ ngác. Có ý gì? Lẽ nào trong khách sạn có nhiều nhân viên phục vụ sao? đúng, lúc ba người Hàn Băng đến, Diêu Thanh Dương và hòa thượng Đàm đều ở đại sảnh, thể nào nhìn thấy cùng người được. Trừ phi…

      ai bảo ai, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía quầy lễ tân trống vắng.

      Lý Đạo đúng, quá kì quặc. Đầu tiên là vào khách sạn thần bí này, sau đó nửa đêm gió táp mưa sa, tiếp theo cửa khách sạn đột nhiên biến mất, cuối cùng nhân viên lễ tân cũng có vấn đề.

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao lại như vậy? Tại sao mấy người bọn họ đều bị giam trong khách sạn thần bí này? Nếu như khách sạn có vấn đề họ bị chọn là ngẫu nhiên hay là có mục đích? Nếu có mục đích họ có liên quan gì đến nhau?

      Xuân Thất thiếu rất trấn tĩnh. trầm ngâm chút, đột nhiên đến quầy lễ tân, bước chân rất ổn định. Theo phản xạ, Hàn Băng đuổi theo , tiếp theo là Lý Đạo. Cuối cùng, Diêu Thanh Dương và hòa thượng Đàm cũng theo.

      Sau quầy lễ tân có người. Nhưng máy nhập mã số đặt phòng nối liền với máy tính vẫn còn ở đó. Xuân Thất thiếu từ từ đến mép quầy lễ tân, sau đó dừng lại trước máy nhập mã số đặt phòng. Mà khi mới dừng lại, phía sau quầy lễ tân trống rỗng bỗng thoáng cái ra người. Giống như người đó vẫn ngồi sau quầy lễ tân, tại đột nhiên đứng dậy vậy.

      “Xin nhập mã số đặt phòng.” – Tiếng máy móc.

      Hàn Băng nhìn mấy người khác: “Là ông Trương sao?”

      khẽ hỏi. Trong mắt vẫn là người đàn ông trung niên khuân vác luôn nở nụ cười chất phác khiêm nhường, còn có chút lo lắng bất an. Mấy người kia lắc đầu, trong mắt lộ vẻ khó mà xác định và cả hoảng sợ.

      Bởi vì trước mắt họ vẫn là lễ tân mà mình thấy trước đó. cách khác, trong mắt mỗi người, nhân viên phục vụ khách sạn có dáng vẻ khác nhau.

      “Chuyện này là sao đây?” – Lý Đạo tiến lên bước – “Bắt ta hỏi thử xem.”

      Lời vừa thốt ra, Diêu Thanh Dương vẫn nhúc nhích, hòa thượng Đàm lại sải bước đến, tựa như muốn xông vào sau quầy lễ tân bắt ma. Nhưng hành động của Xuân Thất thiếu còn nhanh hơn ta, thuận tay cầm máy nhập mã số đặt phòng kia lên ném vào mặt ông Trương.

      ném rất mạnh, giống như muốn giết người vậy. Hàn Băng khỏi hô lên tiếng, tưởng tượng nổi Xuân Thất thiếu bình thường vốn lịch tao nhã, dù lúc nghiêm túc nhưng tiếng vẫn tựa như khẽ cười lại có thể giết người, mà còn chẳng mảy may do dự.

      tiếng “rầm” vang lên, Hàn Băng hoàn toàn dám nhìn. Nhưng nghe xung quanh vang lên tiếng “ơ” kinh ngạc, từ từ ngẩng đầu, nhìn thấy tia lửa bắn khắp nơi sau quầy lễ tân , còn có khói xanh bốc lên. Đồng thời ngửi thấy mùi cháy khét.

      “Chà, tân tiến quá nhỉ.” – Xuân Thất thiếu cười tiếng.

      Hàn Băng biết tại sao có thể cười được. Trong quầy lễ tân, người gỗ đứng ở đó. Nó rất xù xì, hình người đơn giản chỉ có tay chân và đầu. mình đầy hoa văn kỳ lạ, mà trước ngực nó treo màn hình, lúc này bị máy nhập mã số đặt phòng đập vỡ.

      Đây chính là ông Trương sao? Hàn Băng kinh ngạc trợn to hai mắt, thấy mặt người gỗ này hề có ngũ quan, chỉ có chữ “Giếng” vặn vẹo to đùng.

      Giống như kiểu kiến trúc giếng trời trong khách sạn Hoàng Tuyền vây bọn họ ở chính giữa.
      Mizuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :