1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Ác Phu Cường Sủng Thê - Văn Hội (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 99: Tự gây nghiệp chướng
      Edit: Lam Phượng Hoàng

      Trong nhà tù u thấy cánh cửa sổ, đuốc cháy sáng bốn góc, thỉnh thoảng phát ra tiếng vang rất , trong phòng trừ dụng cụ tra tấn, đất trống còn có cái bàn vuông , mặt bàn có khay hoa quả và bình trà mới pha.

      Triệu Hân Linh nén nổi rùng mình, nàng ta còn lạ gì nhà tù u ám này, bao nhiêu cung nhân phạm lỗi từng bị quất roi ở đây, lại chứng kiến bao nhiêu cái chết? Nàng ta giương mắt nhìn, liếc cái liền nhìn thấy tử sĩ của mình, các nàng bị xích sắt khóa lên tường, người có vết thương, vết thương duy nhất là cằm bị tháo khớp. Đuôi mắt đảo qua, vẫn nhìn thấy bóng dáng Quân Nho và Tô Diễn, chẳng lẽ hôm nay thể yên ổn thoát ra sao? Nàng ta ngồi chồm hỗm mặt đất, rất biết vâng lời, hiếm khi nhu nhược nghe lời.

      Trầm Ngạn Khanh ngồi ngay ngắn ở ghế , nhắm mắt nghỉ ngơi, có ý mở miệng. có suy nghĩ của riêng mình, mọi việc đêm nay đều nắm trong lòng bàn tay, cho nên thể làm tức giận, làm như thế bất quá chỉ để lần dọn sạch. Kỳ Kỳ của là nữ chủ nhân trong cung, lại là phụ nữ có mang, cho phép có chút sơ xuất nào, người chướng mắt muốn mượn cơ hội này uy hiếp đều phải bị quét sạch mới tốt.

      Phong Thiển Ảnh dạo vòng quanh bốn phạm nhân vòng, đế giày tiếp xúc với mặt đất phát ra tiếng vang cộp cộp, "Tiểu sư muội, muội tìm ai, là Đại sư huynh hay Tam sư huynh của muội?"

      Quân Nho và Tô Diễn mắt thấy lòng phiền, trực tiếp chọn cách lảng tránh, lựa chọn như thế mới là sáng suốt. Hôm trước Vô Trần Tử xuất quan, Ngạn Khanh cho người che giấu tin tức, cho tiểu sư muội biết, mà sư phụ cũng chưa hề nhắc tới, sao bọn họ còn thái độ của ông. Tiểu sư muội cũng quá đua tranh, hồ đồ hết lần này đến lần khác, quả thích hợp để ở lại trong cung, chỉ mong sao Ngạn Khanh nể chút tình cảm nhiều năm, có thể nương tay.

      "Nhị sư huynh, Nhị sư huynh, huynh giúp muội , van xin huynh, huynh mau giúp muội , muội dám nữa, đó phải là lỗi của muội, muội trộm thứ gì hết, có." Triệu Hân Linh nuốt nước bọt, vẫn quyết định mở miệng xin tha, đầu gối nhích tới vài bước, ôm lấy đùi Phong Thiển Ảnh, hốc mắt trong suốt lóe sáng, đuôi mắt thỉnh thoảng đảo về phía Trầm Ngạn Khanh, hôm nay tiểu sư huynh lời, lại khiến nàng ta vô cùng sợ hãi, khiến nàng ta dám đến gần van xin.

      Phong Thiển Ảnh để ý đến nàng ta, nâng cằm Huyết Kiều Nhi, "Ngươi xem là lỗi của ai?"

      "Mong Tô đường chủ suy xét, mọi việc đều là lỗi của nô tỳ, chủ nhân bị nô tỳ giấu giếm, chẳng hề hay biết." Huyết Kiều Nhi là nô tài nuôi trong nhà, mức độ trung thành là thể hoài nghi, nàng ta cúi đầu nhìn chủ nhân nước mắt đầm đìa, cũng đỏ hốc mắt, thấy chủ nhân chịu khổ, chịu uất ức, lại đành lòng, "Chủ nhân, ngài đừng sợ. Tô đường chủ, có trừng phạt gì cứ trút lên người nô tỳ, trăm ngàn lần đừng tổn thương chủ nhân, nô tỳ van xin ngài."

      "Châm ngôn rất đúng, ngàn phòng vạn phòng - cướp nhà khó phòng, tiểu sư muội, muội trộm cái gì vậy?"

      Nếu nàng ta chịu thẳng thắn, đỡ phải động tay chân, nàng ta cũng có thể ít phải chịu khổ, ngặt nỗi có người lại chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, "Nhị sư huynh, huynh tin muội , muội trộm gì cả, có."

      "Tiểu sư muội, muội có thể cho huynh biết, vì sao muội lại lén lút xuống núi ?" Phong Thiển Ảnh hào hoa phong nhã, lại có ý định nhận người thân, như vậy quá khó coi.

      "Muội. . . Nhị sư huynh, chỉ vì muội rất đau lòng, tiểu sư huynh thành thân, tân nương lại phải là muội, mọi người còn nhốt muội lại. Mọi người đều quan tâm đến muội, muội rất đau lòng, muội biết phải ở lại núi thế nào nữa, lại muốn giáp mặt lời từ biệt với mọi người, cho nên mới định rời ." biết lời dối này có phải do nàng ta chuẩn bị sẵn hay , dù sao lúc vô cùng chân thành sâu sắc, vô cùng yếu ớt đáng thương, hoàn toàn là người bị hại.

      Phong Thiển Ảnh nhếch lên nụ cười ác ý, nắm chặt cằm Huyết Kiều Nhi, nhét cho nàng ta viên thuốc, "Tiểu sư muội, đừng trách sư huynh bạc tình. Muội luôn biết thủ đoạn của ta, đời này chỉ có chuyện ta muốn biết, ai có thể giở trò trước mặt ta."

      Quả nhiên Triệu Hân Linh co rúm lại, trong mắt đầy vẻ sợ hãi, nàng ta lắc đầu phủ nhận, "Nhị sư huynh, muội đều , muội biết gì hết, huynh hãy tin muội."

      Huyết Kiều Nhi uống thuốc rồi, mặt lộ vẻ tựa như ảo mộng, vô cùng say mê, giống như say rượu.

      Hai mắt Phong Thiển Ảnh có sức mê hoặc chết người, dịu dàng đứng cạnh nàng ta, khiến người ta có cảm giác an toàn, muốn tin tưởng, dịu dàng : " nương tốt, ngươi cho ta biết, ta có nên tin nàng ấy hay ?"

      Huyết Kiều Nhi lặng chút, lộ vẻ mê mang cùng khó hiểu, trong tầm mắt chỉ có mình , còn người khác.

      Phong Thiển Ảnh tốt bụng hướng dẫn từng bước, "Ngoan, ngươi nghĩ kỹ lại xem, đêm nay ngươi làm gì?"

      Triệu Hân Linh thấy tình huống bất lợi, khàn giọng kêu to, ngặt nỗi bị người dùng nội lực khống chế, chỉ có thể lắc đầu cầu khẩn, há mồm lại phát ra tiếng, toàn thân tràn ngập bất lực.

      Phong Thiển Ảnh làm như thấy vẻ khốn khổ của nàng ta, ngừng cố gắng hỏi: " nương tốt, ngươi nhớ ra chưa?"

      Huyết Kiều Nhi lộ vẻ mờ mịt, biết rốt cuộc muốn hỏi điều gì, tác dụng của thuốc sớm làm cho nàng ta đánh mất chính mình, muốn chìm đắm trong dịu dàng của , "Đêm nay ta làm rất nhiều việc."

      "Ngươi có trộm bí kíp võ công của Vô Trần Cung ?"

      "Có chứ, có bí kíp là có thể trở nên hùng mạnh."

      "Các ngươi còn làm gì nữa?"

      "Còn phái người giết Lý Minh Kỳ, ai bảo nàng ta có mắt, muốn cướp người trong lòng của chủ nhân, nàng ta đáng chết."

      Lời của nàng ta thành công khiến Triệu Hân Linh rũ người, cũng giãy dụa vô ích nữa, ngay cả ánh mắt cũng nhuộm màu xám trắng, nàng sai rồi sao?

      Người ở địa vị cao, xem nhất chính là sinh mạng của người khác, Triệu Hân Linh chịu cách giáo dục như vậy nhiều năm. Lý Minh Kỳ là trở ngại, vướng mắt nàng ta, đoạt nam nhân của nàng ta, đương nhiên đáng chết, có gì sai sao?

      "Ừm, nàng ta đáng chết. Vậy nửa đêm các ngươi vụng trộm xuống núi là muốn làm gì?" Phong Thiển Ảnh liếc mắt nhìn Trầm Ngạn Khanh cái, nhìn ra cảm xúc gì.

      Huyết Kiều Nhi khẽ mím môi, hàng năm nàng ta chịu huấn luyện khắc nghiệt, có ý muốn chống cự, lặp lại câu hỏi, "Làm gì chứ?"

      " phải ngươi muốn đưa bí kíp võ công xuống núi sao? Là muốn đưa cho Xuy Tuyết sao?" Phong Thiển Ảnh đợi nàng ta trả lời, lại bỏ thêm câu, "Hay là tặng cho môn chủ của các ngươi? Huyết Y Môn là tà phái, đường đường là Tể phụ của triều đình, sao lại có thể liên quan đến tổ chức tà giáo?"

      Huyết Kiều Nhi lộ vẻ chấn động, hoàn toàn khôi phục ý thức, nghĩ đến lời mình vừa , miễn cưỡng ổn định tinh thần: "Tô đường chủ, ngươi gì? Nô tỳ nghe ."

      Phong Thiển Ảnh điểm các huyệt lớn quanh thân nàng ta, Nhị đệ nhà mình luôn tra xét động tĩnh của Huyết Y Môn, vừa vặn có thể giao nàng này cho , hỏi cũng cần hỏi nhiều, "Ngạn Khanh, đệ ."
      vanlactamviem, Minh Hồng, lonkon9523 others thích bài này.

    2. Bé Bi

      Bé Bi Well-Known Member

      Bài viết:
      393
      Được thích:
      334
      ôi, ta muốn đọc nữa, bấy nhiêu chưa đủ, đoạn hay mà, ta muốn biết nội tình...

    3. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 100: cần mạng của ngươi
      Edit: Lam Phượng Hoàng

      Rốt cục Trầm Ngạn Khanh cũng mở mắt, gió bão trong mắt bình ổn, bình tĩnh tự thuật: "Tiểu sư muội, nhiều năm qua, ta tự nhận đối xử với muội tệ, vì sao muội lại phản bội."

      Triệu Hân Linh tuyệt vọng ngẩng đầu, từ khi gặp , chính mình liền rơi vào cạm bẫy sâu nhất, nàng chỉ có thể giương mắt nhìn mình càng lún càng sâu.

      Trầm Ngạn Khanh với nàng, là nam nhân bắt buộc thể gả, có lực hấp dẫn đòi mạng với nàng, tựa như thuốc phiện. Nàng làm bộ như nhìn thấy lạnh lùng của , nhìn thấy đáng sợ của , nhìn thấy phiền chán dưới lạnh lùng của . Vậy cái mà nàng nhìn thấy là gì? Dung mạo của ? Thân phận của ? Cùng với vinh quang mà cho nàng trong tương lai? , phải, là vì nàng thương nên mới muốn gả cho .

      "Tiểu sư huynh, tình nghĩa của muội với huynh, huynh nhìn thấy mấy phần? Muội huynh có gì sai?" Đối với Lý Minh Kỳ nghe theo sao huynh lại thích cưỡng ép đoạt lấy? nghe theo sao lại ở cùng nhau? Trong tình , muội chỉ mạnh mẽ như huynh, tâm cơ thâm trầm như huynh mà thôi, muội trong vị thế thấp kém, có gì sai?

      "Ngay từ đầu muội bước lầm đường, muội có biết cái gì gọi là ?" Trầm Ngạn Khanh vuốt vuốt mi tâm, đôi mắt lạnh như bị đóng băng, cả người đều tỏa khí lạnh. Sao có thể chịu đựng nàng ta được nhiều năm đến vậy, vì sao sớm ném nàng ta xuống núi nhỉ?

      "Tiểu sư huynh, sao huynh chọn nàng ta mà quan tâm đến muội? Huynh cho muội biết , để muội có chết cũng chết ràng, được ?" Lý Minh Kỳ xuất cách kỳ lạ, hủy từng nền móng mà nàng tỉ mỉ củng cố, nàng ta có gì tốt chứ? Sao xứng mặc bộ áo cưới màu đỏ kia. Áp lực dưới đáy lòng khiến ý nghĩ trong đầu bị khống chế mà bùng nổ thốt ra khỏi miệng, cũng quên tình cảnh của mình vào giờ phút này. Nàng đến bước này, phải đều do ghen tị gây họa sao, phải đều bởi vì sao?

      "Ta chưa bao giờ phải giải thích lý do, nể mặt hai vị sư huynh, ta thể giết ngươi, mọi thứ Vô Trần cung cho ngươi đều phải trả lại hết, tự phế võ công xuống núi ."

      ". . . Ta muốn." tiếng thét thê lương vang lên, dung nhan mềm mại xinh đẹp trở nên vô cùng dữ tợn, "Ta muốn rời , ta là phần tử của Vô Trần cung, ngươi thể đuổi ta , ta muốn gặp sư phụ… đại sư huynh, tam sư huynh, các huynh hãy giúp muội."

      "Náo loạn đủ chưa." Phong Thiển Ảnh chịu nổi nàng ta kêu la ầm ĩ, quát khẽ câu.

      Triệu Hân Linh thấy tình cảnh, biết kêu rách họng cũng có ai quan tâm đến mình. Vẻ mặt của nàng ta thay đổi bất thường, khóc như hoa lê đẫm mưa cầu xin, "Tiểu sư huynh, muội bao giờ chọc giận huynh nữa, muội sai rồi, huynh đánh muội mắng muội đều được, đừng đuổi muội . Muội điêu ngoa tùy hứng nữa, huynh bảo gì muội nghe nấy, được ?"

      "Tiểu sư huynh, chỉ vì muội thích huynh mà thôi, huynh suy xét tình cảm nhiều năm của chúng ta, tha cho muội lần này được ? Muội bao giờ cãi lại, bao giờ cãi lại nữa. Huynh bắt muội làm nô làm tì làm thiếp đều sao cả, chỉ cần cho muội ở lại bên cạnh huynh là được, được ? Tiểu sư huynh, muội van xin huynh."

      Tiếng khóc vang từng trận, khổ cho nàng ta còn ra từng chữ ràng đến vậy. Phong Thiển Ảnh xoay mình nhìn lên trời xem thường, lớn đến bây giờ mới lần đầu gặp kẻ đê tiện như vậy, trước mặt mọi người mà cũng cần chút tự tôn, ngại xấu hổ, thực nên để Tô Diễn đến xem, xem thử rốt cuộc người trong lòng đệ ấy có đức hạnh gì, có dáng vẻ bề ngoài đó, có đáng khiến cho người ta đau lòng thương xót ? Thực hận thể tát cái. Hừ, thế mà còn sống cùng nàng ta hơn mười năm, mẹ nó chứ, đúng là thứ người đáng ghét.

      Trầm Ngạn Khanh bỏ qua cái kẻ nhào tới, đêm nay lãng phí quá nhiều thời gian, có kiên nhẫn tiếp tục xem nữa, cất giọng lạnh lùng: "Thiển Ảnh, nơi này giao lại cho huynh."

      "Ngạn Khanh, đệ nhanh về , Minh Kỳ tỉnh lại thấy đệ bên người, e là sốt ruột."

      Thân mình Triệu Hân Linh mềm nhũn, vẻ mặt càng tỏ vẻ đáng thương, mềm mại tựa lên mặt đất, có chút sơ ý khiến từ trong lòng rơi ra vật.

      Phong Thiển Ảnh nhanh tay lẹ mắt nhặt lên, mở ra xem, bìa sách là vài chữ to, Ảo Ảnh Mê Tung thuật*, "Tiểu sư muội, muội còn thừa nhận sao? Vậy muội thử cho ta biết, đây là cái gì?" (*hình như giống chiêu phân thân của Naruto :v)

      "Đây. . . Đây là cái gì, muội. . . muội biết, vì sao nó lại xuất người muội. Tiểu sư huynh, huynh đừng , huynh hãy nghe muội giải thích, nghe muội giải thích được ?" Triệu Hân Linh lao mình về phía trước muốn cướp lại, đồng thời còn muốn quay đầu giữ chân người sắp .

      Tay cầm sách của Phong Thiển Ảnh đặt bên cổ nàng ta chút, mạch ngầm theo kinh mạch chảy mạnh về đan điền, đồng thời nhét cho nàng ta viên thuốc, "Tiểu sư muội, muội có lời gì vẫn nên với ta thôi." Ngay cả bản thân ta còn hận thể tát đánh chết ngươi, Ngạn Khanh thể vất vả chịu nhịn hơn đâu.

      Triệu Hân Linh kêu đau tiếng, đại huyệt cao thấp quanh thân truyền đến loại đau đớn như bị kim đâm, "Sư huynh. . . Sư huynh tha cho muội ."

      "Thường nghe người ta , ‘nọc độc rắn Thanh Trúc, kim độc của ong vàng, hai loại này độc, độc nhất - dạ đàn bà’." Phong Thiển Ảnh khẽ thở dài thể nghe thấy, nhìn nàng ta đau đớn, lại chút đành lòng, ngược lại có cảm giác hiểu ra cái gọi là ‘tự làm bậy thể sống’.

      Bốn tử sĩ thấy chủ nhân đau đớn đến vậy, miệng lại thể , chỉ có thể giãy giụa, muốn khiến cho Phong Thiển Ảnh chú ý, hận thể chịu thay chủ nhân.

      "Các ngươi đau lòng cho chủ nhân sao? Đừng vội, các ngươi được đồng cam cộng khổ thôi. Ha ha, tiểu sư muội, nhẫn nhịn tàn nhẫn mạnh mẽ của muội đều biến đâu hết rồi? Hôm qua còn ngấm ngầm tác oai tác quái, chỉ trộm sách ngọc trong cung, còn bỏ tiền làm ác, muốn biến hôn lễ tốt đẹp thành chướng khí mù mịt, muội định khiêu chiến nhẫn nại cực hạn của ai đây? Thông minh trí tuệ của muội chạy đâu rồi? Sao lại cho phép muội làm ra chuyện ngu xuẩn đến thế? Tiểu sư muội, muội khiến ta thất vọng rồi."

      Nước mắt làm nhòe gương mặt, thân thể nàng ta quay cuồng mặt đất, đau đớn kịch liệt khiến nàng ta khó thở, thể lớn tiếng hô quát, chỉ có thể giọng nức nở. Phong Thiển Ảnh chỉ độc ác đứng xem, nàng ta giãy giụa ngẩng đầu lên, cầu xin: "Hu hu. . . Sư huynh. . . Muội sai rồi. . . A. . . Tha cho muội."

      "Yên tâm , ta giết muội, lúc này chỉ như kim đâm vào tim thôi, qua tối nay, việc gì cũng nhớ , như thế cũng phụ tình cảm huynh muội của ta và muội rồi." Nếu muốn trả lại tất cả cho Vô Trần cung, đương nhiên cũng bao gồm trí nhớ, nhìn tiểu sư muội quay cuồng, thở dài khẽ đến mức thể nghe thấy, biết Tô Diễn có buông bỏ chuyện này được .

      Hờn tủi trong mắt Triệu Hân Linh biến mất, chỉ còn sợ hãi, nàng tình nguyện để bọn họ đánh nàng tra tấn nàng, "Đừng. . . Sư huynh. . . Sư huynh. . . Cứu muội." nhớ điều gì, sống còn ý nghĩa gì chứ? Thời thơ ấu vui tươi, lúc tình đầu chớm nở, phụ thân tha thiết chờ mong, biết bao năm vất vả trả giá, đều sắp hóa thành bọt nước, đều sắp tan thành mây khói, nàng muốn chỉ còn hai bàn tay trắng, trán dùng sức dập xuống đất, nếu vậy nàng tình nguyện chết .

      Phong Thiển Ảnh đè bờ vai nàng ta lại, lộ vẻ dịu dàng, "Tiểu sư muội, qua tối nay, duyên huynh muội của ta và muội liền cắt đứt, muội còn nguyện vọng gì ?"

      Tầm mắt Triệu Hân Linh tìm nửa ngày, mới nhìn được đến , hai tay với lên cánh tay của , "Sư huynh. . . có thể để muội gặp Diễn ca ca ? Van xin huynh."

      Phong Thiển Ảnh đóng chặt mắt, sớm biết thế này sao lúc trước còn làm, ngươi tổn thương đệ ấy quá sâu, còn muốn kéo đệ ấy cùng xuống Địa ngục sao? Lạnh lùng cười, bàn tay phải hạ xuống, trong ánh mắt thể tin của nàng ta, đánh vỡ đan điền của nàng ta, "Tiểu sư muội, gặp được."

      P/S: 100 chương rồi, múa mông 1 cái :yoyo14: chỉ còn 41 chương thôi, cố lên :yoyo39:

    4. midnight

      midnight Well-Known Member

      Bài viết:
      430
      Được thích:
      428
      Ui vậy là chỉ còn 41 chương nữa thôi. Cố lên. TNK tính xử lý hết mọi việc để c Kỳ chỉ việc yên tâm uống mật nếm kẹo bên ấy thôi

    5. lamphuonghoang

      lamphuonghoang Well-Known Member Staff Member Super Moderator Super Editor

      Bài viết:
      698
      Được thích:
      7,534
      Chương 101: Bừng tỉnh mộng, chẳng thấy chàng
      Lam Phượng Hoàng

      Ban đêm nổi gió, trời bắt đầu vẩy đầy bông tuyết, hơi thở cũng đọng sương, ngay cả máu tanh đất cũng bị rửa sạch, Vô Trần cung to lớn rốt cục cũng yên tĩnh lại.

      Trong Ngô Đồng hiên tĩnh lặng, đèn Dạ Minh hắt ra ánh vàng yếu ớt, tạo thành vầng sáng.

      Lý Minh Kỳ ôm lấy chăn gấm vội lui về luồng nhiệt ở sau lưng, có thể là do ác mộng, dáng ngủ như vô cùng phòng bị. Trán nhanh chóng phủ lớp mồ hôi, lông mày nhíu lại, khẽ hô tiếng, đột nhiên mở mắt.

      lâu gặp ác mộng, cảnh trong mơ đêm nay khiến nàng cực kỳ hoảng hốt, cúi xuống sờ sờ bụng mình, đứa bé vẫn còn, cũng xảy ra chuyện gì.

      Nàng nhàng vỗ vỗ ngực, hết thảy đều là tự mình dọa mình, đứa bé sao, người nhà cũng , đều bình an, "A." Chân truyền đến từng đợt co rút, đau đớn quen thuộc, đáng tiếc tối nay lại ai giúp nàng giảm bớt.

      "Trầm Ngạn Khanh. . ." Gọi luôn ba tiếng mà cũng nghe đáp lại, ở đây, bên người chỉ có Bạch Trản nép vào người nàng ngủ lim dim.

      Đây là nơi xa lạ, gian lớn, chỉ khoảng hai ba mươi thước vuông, trang trí vô cùng thư thái tao nhã, phía đông là hai giá sách đầy tràn, bàn đọc sách, bên đặt giấy bút và nghiên mực.

      Lý Minh Kỳ còn buồn ngủ, dụi dụi mắt đứng dậy khỏi giường, lại gọi: "Nhã Nhi, Ngọc nhi." Vẫn ai trả lời.

      Lý Minh Kỳ cũng hốt hoảng, chỉ nghi hoặc, sao lại thế này? Trầm Ngạn Khanh đâu rồi? Đưa ánh mắt chuyển đến mục tiêu trợ giúp duy nhất, "Đại Bạch, Trầm Ngạn Khanh đâu rồi?"

      Bạch Trản nâng nửa người dậy, đầu tiên là ngáp cái, thấy nàng tìm thấy đường ra, rất thông minh liền hiểu ý của nàng. Nó rũ thân mình, đứng dậy khỏi giường, nâng móng vuốt gõ lên vách đá bên giường, nhìn Lý Minh Kỳ, lại gầm gừ tiếng.

      Lý Minh Kỳ bán tín bán nghi, sờ soạng vách tường nửa ngày, biết đụng vào thứ gì, vách tường bắt đầu hoạt động, lộ ra căn phòng quen thuộc, "Gì chứ, sao ta chưa bao giờ biết?" Nếu có vách tường ngăn trở, đây chính là cái giường siêu lớn, nàng sống ở đây thời gian dài như vậy, lại chưa hề phát , là ngu ngốc, lát nữa nhất định phải hỏi Trầm Ngạn Khanh kỹ.

      "Đại Bạch, mày thông minh." Lý Minh Kỳ vuốt vuốt cái đầu to của Bạch Trản, cười khen ngợi.

      Phượng Nhã và Phượng Ngọc vốn chợp mắt trong sảnh, nghe thấy bên trong có tiếng vang, vội vọt vào, liếc mắt liền thấy chủ nhân nhà mình và Bạch Trản, người có chút sững sờ, tiếp theo vô cùng vui sướng, "Chủ nhân, ngài đâu?"

      "Hả?" Lý Minh Kỳ vuốt vuốt đầu, vẫn có chút choáng váng, " xảy ra chuyện gì sao?" Trầm Ngạn Khanh giấu nàng trong phòng tối, sao cả hai nha đầu này cũng bị gạt?

      " có việc gì đâu, trời còn chưa sáng, chủ nhân, ngài ngủ thêm nhé?" Phượng Nhã vội vàng phủ nhận, chủ nhân mặc áo đơn, hẳn là hề rời khỏi phòng, chỉ là đâu nhỉ?

      "Trầm Ngạn Khanh đâu?" có việc gì mới lạ ấy, sắp xếp để nàng ở mình trong phòng bí mật, lại biến mất tung tích, quá khả nghi mà.

      "Có số việc cần cung chủ xử lý, lát về ngay, bảo ngài đừng lo lắng." Phượng Nhã kéo tay nàng, xốc chăn gấm lên muốn giúp nàng lên giường.

      Lý Minh Kỳ ngăn tay nàng ta lại, cau mày, lời nào, bắt đầu mặc quần áo.

      Phượng Nhã hết cách, cũng thể đứng nhìn, giúp nàng chuẩn bị, "Chủ nhân, ngài muốn đâu?"

      "Dù sao cũng ngủ được, ta ra ngoài xem thử." Nàng muốn chuyện gì cũng bị giấu giếm, nếu ai chịu với mình, đành tự mình tìm hiểu vậy.

      Phượng Ngọc thấy tỷ tỷ ngăn được, tiến lên năn nỉ: "Chủ nhân, bên ngoài tuyết rơi, trời đông giá rét, ngài đừng nên ra ngoài, cẩn thận coi chừng nhiễm lạnh. Chủ nhân, chủ nhân, nô tỳ mời cung chủ về ngay, được ?"

      Đương nhiên được, Lý Minh Kỳ cười dịu dàng, dùng hành động ngăn hai nha đầu lại, cửa vừa mở gió lạnh liền ùa vào, Lý Minh Kỳ nhịn được rùng mình cái.

      Phượng Nhã cản được, vội vàng đến phòng quần áo lấy cái áo mũ choàng gấm trắng chỉ vàng đệm da phủ thêm cho nàng, "Chủ nhân tốt à, trong cung xảy ra chuyện gì đâu, sao ngài lại chịu tin nô tỳ."

      Lý Minh Kỳ cười vuốt vuốt mặt hai tỷ muội, "Ngoan, ta tin ai cũng tin các ngươi đâu." cũng rồi, có chuyện hay vừa nghe liền .

      Hai tỷ muội vô cùng chột dạ, ngặt nỗi cung chủ ra lệnh, chỉ có thể nuốt vào trong bụng, trái phải đỡ chủ nhân xuống thềm.

      Lý Minh Kỳ hít sâu ngụm khí lạnh như băng, đây là trận tuyết đầu tiên nàng đón sau khi trọng sinh, dừng bước chút, tinh thần có chút bay xa.

      "Chủ nhân, ngài sao vậy?" Phượng Nhã chưa từng thấy nàng có dáng vẻ như thế, có chút lo lắng.

      Lý Minh Kỳ thu hồi thương cảm thình lình xuất , cười cười an ủi, "Nhớ tới vài chuyện xưa, chúng ta thôi."

      Nhóm Ám Long vệ tận lực hoàn thành trách nhiệm canh giữ Ngô Đồng hiên từ chỗ tối, thấy cửa mở liền biết có phiền phức, thấy Lý Minh Kỳ ra cửa, rồi hai người vô cùng ăn ý thân, cùng quỳ trong viện, "Thuộc hạ thưa với chủ mẫu, bên ngoài trời giá rét, xin chủ mẫu hãy trở về phòng nghỉ ngơi."

      Lý Minh Kỳ từng thấy Ám Long vệ giả trang, biết những người này là đội bảo vệ bên người của Trầm Ngạn Khanh, võ công cao cường, da cũng dày, căn bản là sợ chút giá lạnh ấy. Nàng quyết định nhìn bọn họ, muốn quỳ cứ quỳ, lướt qua bọn họ tiếp tục bước .

      Nhóm Ám Long vệ ‘ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi’, đều hơi luống cuống. Bọn họ nhận được mệnh lệnh là bảo vệ nơi này tốt, cho phép ra vào, với hiểu biết của bọn họ về cung chủ nhà mình, cho phép tuyệt đối có trường hợp đặc biệt. Đêm nay bọn họ vừa phạm sai lầm, để người được phép bước vào nhà, giờ sao? Chẳng lẽ muốn mắc thêm lỗi để chủ mẫu ra khỏi phòng sao? Xảy ra chuyện ai chịu trách nhiệm? Muốn bọn họ ngăn cản, ai xung phong? Lỡ tay còn đường sống sao?

      Người đứng đầu Ám Long vệ biết nhiệm vụ mình quan trọng, cúi đầu nhích lại gần, hỏi lấy lòng: "Hai vị nương, phải làm sao đây?"

      Phượng Nhã và Phượng Ngọc cũng hết cách, "Còn làm gì được nữa? theo thôi."

      Lý Minh Kỳ có chút tức giận, mình phải là tội phạm, hay bọn họ cảm thấy mình là gánh nặng trói gà chặt? Bước chân nàng càng lúc càng nhanh, sắp tạo được gió luôn rồi.

      Hai nha đầu hết hồn hết vía, vừa bảo vệ vừa cầu xin, "Chủ nhân, ngài chậm chút." Té ngã nơi trời băng đất tuyết này, phải là chuyện chơi.

      Khuôn mặt Lý Minh Kỳ lạnh băng, mím môi, thực xem nàng thành tiểu thư khuê các luôn rồi, "Nha đầu ngoan, chủ nhân của các ngươi yếu ớt vậy đâu, các ngươi yên tâm ."

      Ba chủ tớ vừa mới ra khỏi cửa viện, liền nhìn thấy Trầm Ngạn Khanh trở về. Trong lòng như ôm gì đó, phình to ra.

      Lý Minh Kỳ đứng yên lại, chớp mắt, ngừng theo dõi , suy nghĩ nên làm thế nào mới có thể khiến .

      Bước chân của Trầm Ngạn Khanh tạm ngừng chút, quả nhiên Kỳ Kỳ tỉnh, điều này khiến có chút chán nản, bước nhanh đến trước mặt nàng, lo lắng hỏi: "Kỳ Kỳ, sao nàng lại ra đây?" Ánh mắt sắc bén quét về phía hai nha đầu, mở nhanh áo choàng của mình ôm lấy thân thể chớm lạnh của nàng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :