1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Cưới chui, tổng giám đốc xin bình tĩnh - Ngu Thiên Tầm (85/107+kết cục) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CƯỚI CHUI, TỔNG GIÁM ĐỐC XIN BÌNH TĨNH


      Tác giả: Ngu Thiên Tầm

      Convert: Ngocquynh520

      Edit: SCR0811

      Độ dài: 107 chương + Kết cục

      P/S: Truyện này mình chưa đọc, định làm tới đâu đọc tới đó, vậy nên mình biết trước nội dung cốt truyện hay kết thúc đâu, nhưng nghe đồn là ngược (có ngược mình cũng bó tay).
      Đặt gạch trước, tạm thời giữ tiến độ 1-2 c/tuần, qua giữa tháng 7 tăng lịch post lên , mong được mọi người ủng hộ.

      Giới thiệu ngắn gọn: mưu, lần giúp đỡ, bọn họ trở thành vợ chồng, lại bị giới nghệ sĩ cho rằng là kim chủ của .

      Đoạn trích:

      *

      Lúc đó, trở thành nữ diễn viên mới có ảnh hưởng nhất của làng giải trí.

      "Nghe em muốn quay phim?" Người đàn ông chôn đầu vào cổ , trầm giọng .

      "Đúng."

      "Nghe , có diễn *, còn diễn đến cả... kết cục?" Người đàn ông trầm giọng hỏi lần nữa.

      "Vâng, đúng vậy." bắt đầu run lên.

      "Bà xã à, đức hạnh của em đâu rồi? Ranh giới cuối cùng của em ở đâu hả?"

      "Trình Tự Cẩm, đủ rồi đó, đức hạnh và ranh giới cuối cùng của ở đâu của em cũng ở đó đó."

      "Bà xã, tụi nó vỡ hết trong cái miệng phía dưới của em rồi."

      "..."

      *
      Khi từng chút, từng chút được phơi bày, nhìn lại những tháng ngày ấm áp qua, ai mới là vị thần trong trái tim u tối của người kia.

      “Trình Tự Cẩm, hôm nay em mới biết, ra hận người mà cũng có thể đối xử với ta tốt đến vậy.” Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của , rốt cuộc cũng chết tâm: “ chính là thuốc độc.”

      Tại buổi lễ đón tiếp ký giả, màn hình lớn xuất bản ly hôn và video clip xin rút lui.

      "Ông xã, vở kịch tình ái này, em diễn được, em nhận thua, nhưng em biết cũng chả phải kẻ thắng ."

      Trong nháy mắt, mọi người sợ hãi thôi, mà khi nghe được từ "ông xã" này cũng ngẩn ra lâu, đây là lần đầu tiên gọi như thế, nhưng cũng là lần cuối cùng, như thể thứ gì đó dần bay khỏi tầm mắt, như luồng khói, muốn bắt cũng bắt được!

      *
      Lúc gặp lại, xa khỏi ánh hào quang, trở thành chuyên gia đàm phán thu mua tiếng tăm lừng lẫy! Lần giao chiến này, đổi lại ai thắng ai thua!

      *
      Đoạn trích bảo bối:

      "Chú à, chú tìm ai?"

      "Mẹ cháu."

      "Chú à, sao chú lại mắng chửi cháu?"

      "Chú là chú tìm mẹ cháu."

      "Chú là ai?"

      "Chú là ba cháu."

      "Vậy được, chú cởi quần ra để cho cháu giám định trước ."

      "Tại sao phải cởi quần."

      "Bởi vì mẹ cháu , ba cháu bị bệnh lây qua đường tình dục nên cắt mất "bạn " rồi, nếu chú có * chứng minh chú là ba cháu."

      Người nào đó nghiêm mặt, yên lặng mấy giây sau đó tức giận rống to: "Tô Nhan."​
      Chris, Thanh Hằng, tú cầu5 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Mở hàng đây, mong mọi người ủng hộ!

      Mở đầu

      "Nhan Nhan, tớ còn có việc, tớ về trước đây."

      "Ừ, được, hẹn gặp lại." Tô Nhan dọc dẹp sách vở của mình, chuẩn bị tan học làm, lúc đến cửa trường học bị người khác chặn lại.

      "Xin hỏi là Tô Nhan tiểu thư đúng ?"

      Tô Nhan nhìn người đàn ông trước mặt, phải người quen, quần áo chỉnh tề, nhìn có vẻ giống người xấu, huống chi nơi này là cổng trường, xung quanh còn có bảo vệ canh gác và học sinh lui tới, thầm cân nhắc phen rồi gật đầu .

      "Tôi là Tô Nhan, xin hỏi là ai?"

      "Chào Tô tiểu thư, đây là danh thiếp của tôi." Người đàn ông vô cùng lễ phép đưa cho tấm danh thiếp, .

      Tô Nhan nhận lấy danh thiếp, nhìn chữ viết bên , là...

      Trợ lý tổng giám đốc tập đoàn Chính Hằng, Hàn Lỗi.

      Tập đoàn Chính Hằng, tập đoàn Chính Hằng?

      Trợ lý tổng giám đốc? Trợ lý tổng giám đốc?

      Tô Nhan trợn to hai mắt, nhìn tấm danh thiếp trong tay, kinh ngạc nhìn ta.

      " là trợ lý tổng giám đốc tập đoàn Chính Hằng?"

      "Phải."

      Trong đầu Tô Nhan lúc này có chút hỗn loạn, khoan , trợ lý tổng giám đốc tập đoàn Chính Hằng tìm có chuyện gì?

      Tô Nhan sắp xếp lại suy nghĩ, trả danh thiếp lại cho ta, mở miệng : "Trợ lý Hàn, tìm tôi có chuyện gì?"

      cũng nhớ là có gửi hồ sơ xin việc cho Chính Hằng nha, hơn nữa, cho dù có quên, chẳng lẽ còn phải nhờ đến trợ lý Tổng giám đốc đích thân đến tìm hay sao?

      Khả năng lớn chút nào!

      Hàn Lỗi nhìn Tô Nhan, cười nhạt : "Tô tiểu thư, tổng giám đốc của chúng tôi muốn gặp ?"

      "Gì? mói mê?" Lần này Tô Nhan bị kinh sợ , cả người ngừng lui dần về phía sau, mở to hai mắt nhìn Hàn Lỗi.

      Hàn Lỗi gật đầu cái, giọng mở miệng : "Vâng, tổng giám đốc tập đoàn Chính Hằng của chúng tôi, Trình Tự Cẩm, muốn gặp Tô tiểu thư."

      Tô Nhan mở to hai mắt, nhìn chung quanh chút, có phải có ai đó quay lén hay , nếu dân chúng bé như sao lại chọc đến tổng giám đốc Hằng Chính được chứ?

      "Chuyện này, trợ, trợ lý Hàn, các , tổng giám đốc của các ở đâu?"

      Hàn Lỗi nơi né người, chỉ về phía chiếc xe xa hoa đậu ven đường.

      Tô Hoang bị dọa sợ!

      há to miệng, cả người ngây ngốc nhìn về phía chiếc kính xe đen như mực.

      phải chứ? đùa với sao?

      Tích tắc...

      tại, giờ phút này, sau khi cả cơ thể ngồi ngay ngắn trong xe, mới xác nhận được, đây là .

      ngồi chung với tổng giám đốc tập đoàn Chính Hằng, Trình Tự Cẩm.

      Ôi trời đất ơi!

      Cúi đầu nhìn thông tin vừa tìm được điện thoại di động, liếc mắt nhìn vào tấm hình, trừng mắt, đúng rồi!

      nuốt ngụm nước bọt, len lén cất điện thoại vào giỏ, lúc này mới thầm liếc mắt nhìn người đàn ông đọc tài liệu bên cạnh, nén nổi mà hít ngụm khí.

      Từng đường nét mặt đều sắc sảo như được điêu khắc ra từ tượng, người đàn ông này là người địa cầu sao?

      Sao lại có thể đẹp đến vậy!

      Khí chất người lại càng phải bàn cãi, người bình thường tuyệt đối thể có được cao quý, thần thánh khiến người khác dám xúc phạm được thế này.

      "Chuyện đó..."

      "Tô Nhan, 20 tuổi, học đại học R, chuyên ngành thiết kế thời trang, ba mẹ mất do tai nạn giao thông lúc 5 tuổi, được nuôi lớn."

      Tô Nhan trợn to hai mắt, khỏi nhích người về phía sau, dán sát vào cửa xe, cảnh giác nhìn ta.

      ", là ai? Sao lại biết chuyện của tôi?"

      Rốt cuộc, người đàn ông cũng ngẩng mặt lên khỏi tập tài liệu, quay đầu nhìn . Mà trong nháy mắt này, Tô Nhan cảm thấy mình sắp hít thở thông, khuôn mặt này là thế nào chứ?

      Đây tuyệt đối là khuôn mặt đủ để câu hồn tất cả phụ nữ đời này.

      Đôi mày kiếm ôm trọn chiều rộng trán, cái mũi cao thẳng tuấn, đôi môi mỏng vô cùng hoàn mỹ, tất cả mọi thứ đều khiến cho người ta cách nào dời mắt được.

      đôi mắt sắc bén có thể nhìn thấu mọi chuyện, sóng mắt tĩnh lặng, khiến cho người nhìn ta có cảm giác bị áp lực đến mức hít thở nổi.

      Giống như bộ dạng của lúc này!

      Lại thấy, đôi môi mỏng của ta khẽ mở ra, giọng trầm thấp, mang theo vẻ gợi cảm đặc biệt.

      "Trình Tự Cẩm, ông xã của em."
      Last edited by a moderator: 27/9/15

    3. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 1: Bốn năm sau, lần đầu gặp lại

      "Nhan Nhan, cậu chưa tan ca sao?"

      Tô Nhan quay đầu liếc mắt nhìn đồng nghiệp cái, cười : "Giờ tớ còn việc phải làm."

      "Hả, cậu theo Bạch Khuynh mệt mỏi đấy, phải làm thêm như cơm bữa, vậy thôi, tụi tớ về trước nhé."

      "Ừ, được, tạm biệt, đường cẩn thận." Tô Nhan nhìn mấy người xa, lúc này mới lấy di động ra, liếc mắt nhìn tin nhắn Bạch Khuynh gửi cho .

      "Nhanh chóng đến quán bar Hằng Thiên."

      Cất di động , Tô Nhan liền gọi chiếc taxi, ngồi taxi nhìn cảnh đêm rực rỡ của thành phố, sống ở thành phố này bảy năm rồi.

      Cuộc sống của vẫn bình thường như thế, mỗi ngày đều phải bôn ba kiếm sống, nhưng mà, trong cuộc đời bình thường này của dường như có khúc nhạc đệm thực tế.

      Chính là người đàn ông Trình Tự Cẩm chỉ có duyên gặp lần đó, cũng chính là người chồng danh nghĩa luật pháp của .

      hiểu tại sao ta lại muốn cưới mình, sau hôm đó, ngoại trừ tờ giấy hôn thú ra còn gì cả, điều này khiến hoài nghi có phải mình nằm mộng hay .

      Cũng phải, bởi vì khi cầm tờ giấy hôn thú đến cục dân chính xác nhận, nó là , quả kết hôn, mà chồng của lại là người tầm thường chút nào.

      Tổng giám đốc tập đoàn Chính Hằng, Trình Tự Cẩm.

      Người đàn ông nắm giữ vô số tiền tài và quyền lực.

      Người đàn ông chỉ gặp mặt lần.

      Mấy năm nay, tuy rằng sống chung trong thành phố, nhưng lại chưa từng gặp lại người đàn ông này.

      "Tiểu thư, đến quán bar rồi."

      Tô Nhan lấy lại tinh thần, nhìn tài xế, lại quay đầu liếc mắt nhìn quán bar Hằng Thiên, lấy tiền ra trả rồi xuống xe.

      "Cám ơn bác tài."

      Nhìn quán bar trước mắt, Tô Nhan lấy di động ra gọi cho Bạch Khuynh.

      "Bạch tiểu thư, tôi đến rồi, xin hỏi cầu gì."

      "Được, tôi đến liền." Cúp điện thoại xong, Tô Nhan liền nhanh chóng vào trong quán, gõ cửa phòng.

      Bạch Khuynh mặc áo choàng tắm, mở cửa phòng, nhịn được mà trừng mắt nhìn Tô Nhan đứng ngoài cửa, đảo cặp mắt trắng dã, .

      "Sao lại chậm chạp thế hả? Định bắt tôi chờ đến tận nửa đêm hay sao? Vào đây nhanh lên."

      "Xin lỗi Bạch tiểu thư, tôi chạy tới với tốc độ nhanh nhất rồi, giờ này đường nào cũng kẹt xe cả, tôi xin lỗi." Tô Nhan cúi đầu xin lỗi.

      Vừa xin lỗi vừa bước vào, liếc cái nhìn thấy quần áo đàn ông tán loạn sô pha, nhưng chỉ nhìn cái rồi vội thu mắt, lúc đầu do trời xui đất khiến nên phải làm trợ lý cho người này, ở cạnh ta năm, cũng dần biết được cách sinh tồn ở nơi này.

      Nên nghe nghe, nên nghe cần nghe, nên nhìn nhìn, nên nhìn đừng nhìn.

      Bạch Khuynh lắc lắc thân thể tới, cầm ví tiền lên, nhìn bộ dạng cúi đầu của Tô Nhan, vuốt đôi mi thanh tú .

      "Tô Nhan, theo tôi được bao lâu rồi?"

      " năm."

      " ra năm rồi, người thông minh, biết cái gì nên , cái gì nên , đúng ?"

      "Vâng, tôi biết." Tô Nhan cúi đầu càng thấp.

      Bạch Khuynh rất hài lòng, nhìn về phía phòng tắm, dịu dàng : "Cẩm, thường mua bao cao su hiệu nào?"

      Nghe được lời của Bạch Khuynh, Tô Nhan chỉ hơi nghiêng người, rũ hàng mi xuống, dám nhìn lung tung.

      Đột nhiên, cửa phòng tắm mở ra, giọng trầm thấp truyền vào lỗ tai .

      "Em thích dùng loại nào dùng."

      "Ghét." Khuôn mặt Bạch Khuynh đỏ lên, gắt giọng.

      Còn Tô Nhan lại cảm thấy giọng này rất quen, cuối cùng nhịn được, lén ngẩng đầu nhìn sang, chỉ nhìn cái thôi mà thiết chút nữa dọa bay mất hồn phách, mặc dù chỉ là bên gò má, nhưng nhìn lầm, cũng quên.

      Người đó tên Trình Tự Cẩm, là người chồng danh nghĩa của .

      Đầu óc Tô Nhan hỗn loạn, từng nghĩ sau này có cơ hội gặp lại, nhưng lại nghĩ được gặp trong tình huống này, cảm thấy chuyện này cẩu huyết.

      chưa từng gặp phải tình cảnh nào cẩu huyết đến mức này.

      Bây giờ nên làm gì đây? Chuyện cần làm lúc này là làm cách nào để bị phát , cuộc sống tại mới đúng là quỹ đạo của . khi thất thần, bối rối...

      "Tô Nhan, mua TT ."

      "..." Tô Nhan, xong rồi, xong đời rồi, đợi kịp nhấc chân bỏ chạy, sau lưng truyền đến giọng trầm thấp của người đàn ông.

      "Tô Nhan? À..."

      Tô Nhan nghe được tên mình thốt ra từ miệng ta, cả người cứng lại, gần như bị khống chế phải quay đầu nhìn sang.

      Tầm mắt lại người chạm vào nhau.

      thâm trầm kín đáo, tâm loạn như ma.
      Chris, tú cầuPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 2: Em biết tôi xài cỡ nào sao?

      Tô Nhan cảm giác cả người như hôn mê, nhìn người đàn ông mặc áo choàng tắm phía đối diện, biết phải làm gì?

      Tình huống gì đây? Còn chuyện gì cẩu huyết hơn cái này sao?

      Người này là người chồng danh nghĩa của , lại ở chung với người phụ nữ khác trong quán bar, sau đó lại bị người vợ danh nghĩa là người xa lạ là bắt gặp.

      Là sao chứ?

      Đại não Tô Nhan giờ phút này bỗng đông cứng lại, biết làm gì.

      Cuộc đời vốn tràn ngập cẩu huyết, từ ba mẹ bị tai nạn xe qua đời, được nuôi lớn, phải vừa học vừa làm, cảm thấy những chuyện xảy đó ra người mình đủ cẩu huyết, đủ bi ai rồi.

      Hôm nay lại gặp phải chuyện này, thể cẩu huyết hơn.

      "Cẩm, đây là trợ lý của em, biết ấy?" Bạch Khuynh là người trong làng giải trí, chỉ cần liếc mắt cái phải giữa hai người này có gì đó rất bình thường.

      vội tới, khoác lấy tay , hai tròng mắt sắc bén nhắm thẳng vào người Tô Nhan.

      Vừa nhìn, bỗng để ý thấy người trợ lý vô cùng đại chúng này của mình có khuôn mặt "trời đố kỵ kẻ hồng nhan", sao trước kia mình lại nhìn ra nhỉ?

      Mà Tô Nhan nghe hỏi thế, dòng suy nghĩ vốn trôi rất xa bỗng chốc bay ngược trở lại, nhìn vào gương mặt dò xét của Bạch Khuynh, lần này nhìn cũng dám nhìn người đàn ông bên cạnh ta, vội vàng lắc đầu .

      " biết."

      " biết?" Bạch Khuynh có vẻ tin, chăm chú nhìn Tô Nhan, trong mắt lên vẻ cảnh cáo.

      Tô Nhan dĩ nhiên nhìn ra được, dưới ánh nhìn soi mói của hai người, nhắm mắt gật đầu : ", biết."

      "Vậy sao?" Đột nhiên, Trình Tự Cẩm trầm thấp mở miệng, ngữ điệu như nghiền ngẫm, đôi mắt đen đầy thâm thúy nhìn xoáy vào khuôn mặt nhắn của Tô Nhan.

      Lần gặp tối nay quả nằm ngoài dự liệu của , lúc đầu chỉ là ý định lúc nông nỗi, trải qua quãng thời gian, ý nghĩ đó cũng còn mãnh liệt như vậy nữa.

      Cho nên, cũng dần quên người con tên Tô Nhan này, cũng quên chuyện bọn họ nhận giấy hôn thú.

      Ba năm gặp, dường như có rất nhiều thay đổi.

      Ngay cả , cũng càng ngày càng trở nên xinh đẹp, khuôn mặt này...

      Lần này gặp lại, là ý trời sao?

      Để cho nhớ lại trong cuộc đời của còn có tên Tô Nhan?

      Vợ của ?...

      Nghe Trình Tự Cẩm hỏi ngược lại, cả người Tô Nhan như căng ra, biết ta định làm gì? Ở đây còn có tình nhân bí mật của ta, chẳng lẽ định là vợ ?

      Vợ của ?...

      "Vâng." thể làm gì khác hơn là nhắm mắt, cắn răng .

      Trình Tự Cẩm bước chầm chậm về phía , Tô Nhan nhìn bước từng bước , trong đầu chỉ có ý niệm duy nhất, xoay người bỏ chạy.

      Nhưng lại thấy đôi mày thanh tú cau chặt của Bạch Khuynh, chỉ có thể cắn răng đứng bất động tại chỗ, nếu mà bỏ chạy như thế, vậy khác gì mình có tật giật mình chứ?

      Có tật giật mình? Sao lại dùng thành ngữ dành cho kẻ trộm này với mình chứ?

      là người quang minh chính đại, phải sao?

      Suy nghĩ hồi, liền ưỡn thẳng sống lưng, nâng mặt lên, mà Trình Tự Cẩm cũng đứng trước mặt , hai tròng mắt sâu thấy đáy nhìn chằm chằm.

      bị nhìn đến rợn cả tóc gáy, cố ép mình né tránh cái nhìn đó, đôi mắt sâu thẳm này, suốt bốn năm qua chưa từng quên , rốt cuộc cũng được gặp lại.

      để cho tầm mắt mình rơi sống mũi tuấn của .

      Trình Tự Cẩm nhìn bộ dạng cương trực, thẹn với lòng của , cảm thấy thú vị. Gương mặt tuấn tú đột nhiên tiến đến gần , giọng trầm thấp, mang theo vẻ hứng thú thể .

      "Bà xã."

      Giọng rất , nhưng Tô Nhan vẫn nghe thấy, hai chữ này kích thích mạnh, khiến cách nào tiếp tục giữ bình tĩnh, xem như có chuyện gì mà đứng đây được nữa.

      liên tục lùi về sau mấy bước, lướt qua tầm mắt Trình Tự Cẩm nhìn sắc mặt còn tốt nữa của Bạch Khuynh, .

      "Bạch tiểu thư, tôi thấy được khỏe lắm, muốn về trước, còn việc nhờ tôi làm tôi kêu nhân viên trong quán đưa tới. Tạm biệt." xong, cũng nhìn phản ứng của hai người, xoay người về phía cửa.

      Sau lưng truyền tới giọng cười khe khẽ của Trình Tự Cẩm.

      "Em biết tôi xài cỡ nào sao?"

      Tô Nhan sửng sốt, nắm tay thành quyền, cố vững tâm, bình tĩnh : "Tôi kêu nhân viên đem hết các cỡ từ đến lớn, chúc hai vị trải qua đêm vui vẻ, tạm biệt."

      xong, liền mở cửa phòng xông ra ngoài, mà sau lưng, Trình Tự Cẩm nhìn chằm chằm về phía cửa, khóe môi cong lên.

      đúng là thu hoạch ngoài ý muốn.

      Bạch Khuynh cau chặt mày, nhìn chằm chằm bóng lưng ra chiều suy nghĩ của Trình Tự Cẩm và cánh cửa phòng đóng chặt, chắc chắn, hai người kia tuyệt đối có quan hệ.







      Chương 3: Quan hệ thế nào?

      Tô Nhan chạy mạch ra khỏi quán bar, ôm ngực dựa vào bồn hoa bên cạnh thở hổn hển, hai mắt nhắm chặt.

      Trời ơi má ơi, phải nằm mơ chứ?

      ta, Trình Tự Cẩm...

      Xoay người lại, ngẩng đầu nhìn tầng của quán bar, ra sức lắc đầu.

      " sao, đây chẳng qua chỉ là bản nhạc đệm, nhạc đệm mà thôi..." xong, Tô Nhan liền chặn chiếc taxi rời .

      cho rằng đây chỉ đơn giản là bản nhạc đệm, lại nghĩ tới bản nhạc này chỉ mới bắt đầu mà thôi.

      Nhưng đêm đó vẫn ngủ ngon giấc, sáng hôm sau tỉnh dậy quả nhiên là phải vác hai vành mắt đen ngòm đến công ty, vừa bước tới cửa nghe thấy có người gọi tên mình.

      "Nhan Nhan, sáng nay thiên hậu Bạch đến công ty ký hợp đồng, kêu đến lập tức đến gặp ấy."

      Tô Nhan ngẩn người, sau đó gật đầu cái, : "Được, tôi biết rồi, cảm ơn."

      " có gì."

      Tô Nhan gật đầu cái, vội bước tới phòng làm việc, nhưng trong lòng lại có chút khẩn trương, biết, chắc chắn Bạch Khuynh ép hỏi chuyện tối qua.

      , nếu còn muốn giữ được chén cơm này, nhất định phải cho ấy lời giải thích hợp lý.

      Mặc dù hoàn toàn, vốn cần phải giải thích chuyện riêng của mình với bất cứ ai cả...

      Hít sâu hơi, gõ cửa cái rồi đẩy cửa bước vào, nhìn Bạch Khuynh ngồi sô pha vừa xem tạp chí, vừa thưởng thức cà phê, cúi đầu khẽ .

      "Bạch tiểu thư, tìm tôi?"

      Bạch Khuynh quay đầu nhìn cúi thấp đầu, khóe môi cong lên, đặt tách cà phê xuống, : "Tô Nhan, đến rồi, tới đây ngồi ."

      Tô Nhan mấp máy môi, cuối cùng vẫn ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Bạch Khuynh cái, sau đó lại cúi đầu, vờ như thấy ánh mắt quan sát của ta.

      "Bạch tiểu thư, tìm tôi có chuyện gì ? Nếu là chuyện công việc, tạo hình của hôm nay tôi ..."

      "Tô Nhan, là người thông minh, tôi tìm vì chuyện gì, biết mà đúng ?" Bạch Khuynh khẽ cười tiếng, cắt ngang lời .

      Tô Nhan nâng khuôn mặt nhắn lên, nhìn thẳng vào khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Khuynh, giọng mở miệng hỏi: "Bạch tiểu thư muốn gì với tôi?"

      Thân hình mảnh khảnh của Bạch Khuynh khẽ nhích tới gần sô pha, nhìn với vẻ chất vấn: "Rốt cuộc và Cẩm có quan hệ thế nào?"

      Tô Nhan chớp chớp mắt, nhìn Bạch Khuynh, liếm đôi môi đỏ mọng : "Bạch tiểu thư, tôi và tổng giám đốc Trình có quan hệ, xin hãy tin tôi."

      Nghe vậy, Bạch Khuynh khẽ cười tiếng, như là cười nhạo, đôi mi thanh tú của Tô Nhan hơi nhíu lại, nhưng vẫn ngồi yên bất động.

      " có quan hệ? Tô Nhan, lừa con nít sao? Nếu quả biết, sao biết ấy họ Trình, sao biết ấy là tổng giám đốc?"

      Tô Nhan nghe , trong lòng trầm xuống. Đúng vậy, nếu quả biết, vậy bây giờ nên trả lời thế nào đây?

      cúi đầu nhìn hai đầu gối mình, tự hỏi...

      "Tô Nhan, ở cạnh tôi năm, là trợ lý ở cạnh tôi lâu nhất, chẳng lẽ cũng muốn sao? phải biết, tiền lương tôi cho là bao nhiêu." Bạch Khuynh bắt đầu dùng ngôn ngữ sắc bén đễ công kích .

      Tô Nhan nhìn chằm chằm đầu gối mình, dĩ nhiên là biết, nếu phải vì tiền lương cao, sao có thể lực chọn từ bỏ mộng đẹp của mình mà ở lại làm trợ lý bên cạnh ta chứ?

      "Bạch tiểu thư, tôi và tổng giám đốc Trình có bất cứ quan hệ gì, tôi chỉ mới gặp ta lần mà thôi, sao có thể có quan hệ gì được chứ, hơn nữa, nếu chúng tôi thực có quan hệ gì đó, hôm nay tôi cũng ngồi ở đây, phải sao?"

      "..." Bạch Khuynh nghe thấy, sắc mặt đen xuống, nhìn Tô Nhan vẫn cúi đầu, cuối cùng cười lên.

      "Được lắm, yên tâm, tôi sa thải , khiến tôi có chút tò mò với rồi đó, ra ngoài , buổi chiều tôi còn phải diễn ngoại cảnh nữa."

      "Vâng, Bạch tiểu thư, vậy để tôi ra ngoài trước." Tô Nhan đứng lên chào tạm biết, sau đó rời .

      mình thấy bạn chưa có ảnh bìa nên trong lúc rãnh rỗi sinh nông nỗi mình mạo muội làm cái ảnh bìa cho truyện của bạn

      Chris, tú cầuPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 4: Bị dạy dỗ

      ra khỏi phòng làm việc, Tô Nhan tựa vào vách tường thở phào nhõm, mi tâm nhíu lại chặt, lời vừa nãy là có ý gì?

      Tò mò với ? có gì đáng để ta tò mò chứ?

      Chỉ bởi vì quen cái người đàn ông tính là quen kia?

      đúng, người thứ đủ để tất cả mọi người tò mò, đó chính là thân phận luật pháp của .

      Vợ Trình Tự Cẩm...

      Nếu chuyện này bị người khác biết...

      Tô Nhan lắc đầu, dám suy nghĩ tiếp nữa, cũng tin chắc, tiếp tục dính dáng gì tới người đàn ông kia nữa, hôm qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn, thế nên khi gặp ta mới hoàn toàn bị rối loạn như vậy.

      "Tô Nhan, có đầu óc hay , có thể làm được việc hay ?"

      "Tô Nhan, lấy cho tôi ly nước."

      "Tô Nhan, sao lại chậm chạp thế hả? Có muốn làm việc nữa hay ?"

      "Tô Nhan, có não hay thế, tôi cần cà phê đá, cầm ly nóng như thế muốn làm tôi phỏng chết hay sao?"

      Tô Nhan mệt lả cả người, cả ngày bị người ta xem như chân chạy vặt, hơn nữa còn làm được việc gì khiến Bạch Khuynh hài lòng, cả những người trong tổ quay phim cũng dám chen vào, chỉ đứng nhìn Tô Nhan bị Bạch Khuynh sai bảo.

      Nếu như lần hai lần còn để ý, nhưng lần này biết là lần thứ bao nhiêu rồi, dù có ngu cũng biết Bạch Khuynh dạy dỗ tiểu trợ lý của ta.

      Tô Nhan nắm chặt hai quả đấm, cúi đầu nhận lỗi lần nữa: " xin lỗi, là do tôi nhớ nhầm, tôi mua lại."

      Bạch Khuynh nhìn khuôn mặt lạnh nhạt chút nóng giận nào của Tô Nhan, nhịn được ném ly cà phê vào người , cũng quan tâm có bị phỏng hay .

      "Được rồi được rồi, cách tôi xa chút, nhìn thấy là tôi phiền rồi."

      Mặc dù ngay lúc ta ném cà phê vào người mình, Tô Nhan nhanh chóng tránh nhưng cánh tay vẫn bị phỏng, nổi lên vài điểm đỏ.

      Nhưng vẫn gật đầu nhận lỗi: "Xin lỗi, xin lỗi..." xong, lách qua đám người vây xem vào phòng vệ sinh, dùng nước rửa cánh tay bị phỏng của mình.

      Những thứ này đáng là gì, có thể nhịn được, cái thể nhịn được… là phải đói bụng, phải ngủ ngoài đường...

      Cho nên, dù có mệt mỏi, khổ sở đến mức nào cũng có thể kiên trì, mấy năm nay đều trải qua như thế, còn là công chúa được ba mẹ bảo vệ nữa rồi.

      cần phải tay làm hàm nhai, tự nuôi mình học đại học, đọc sách...

      Lúc ở nhà mình làm phiền ấy ít, nên mỗi tháng đều gửi chút tiền qua bưu điện, công ơn nuôi dưỡng thể quên.

      Cho nên, dù sau này Bạch Khuynh có hành hạ thế nào, cũng thờ ơ, chỉ cần ấy phát lương đúng hạn, chạy nhiều chút, bị mắng chửi chút có sao đâu?

      Suy nghĩ, hình như sắp đến ngày phát lương, Tô Nhan cong môi cười cười, tắt vòi nước, nhìn cánh tay bớt sưng đôi chút, giọng .

      " sao, về nhà bôi thuốc tí là tốt thôi."

      Đến khi bước ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn mấy nhân viên làm việc, vẫn tươi cười chào hỏi như cũ.

      "Đến giờ tan sở rồi, hẹn gặp lại."

      "Tạm biệt." Nhìn bóng lưng của Tô Nhan, mấy người nghị luận.

      Tô Nhan chút để ý, lộn xộn trong cái ngành này cũng thấy rồi, có thể như vậy là rất tốt, Bạch Khuynh rất đúng, tiền lương ấy phát cho quả thực rất cao, tiền lương làm cho ấy năm cũng đủ cho chi trả chi phí học ba năm ở nước ngoài.

      Ra khỏi trường, lui về phía sau mấy bước, núp sau cây cột, nhìn Bạch Khuynh bước lên xe, trong nháy mắt ngay khi Bạch Khuynh mở cửa, nhìn thấy rất , người kia là Trình Tự Cẩm.

      Mặc dù chỉ là bên má, nhưng nhận lầm...

      Sao có thể khẳng định như thế? Có lẽ bởi vì thể quên được cảnh tượng của mấy năm trước.

      Nhìn chiếc xe từ từ rời , Tô Nhan bước ra khỏi cây cột, nhìn chằm chằm về phía chiếc xe rồi xoay người về hướng ngược lại, đến trạm xe buýt cách đó xe, lên xe buýt về nhà.







      Chương 5: màn của bốn năm trước

      Ngày hôm sau, lúc Tô Nhan vào trường quay phim, tháng nay gần như ngày nào cũng ở trường bộ phim điện ảnh " liên quan đến tình ", Bạch Khuynh đảm nhiệm vai nữ chính của bộ phim này.

      "Được rồi, Ok, nghỉ ngơi chút, mười phút sau làm việc tiếp..."

      Tô Nhan nhìn Bạch Khuynh ngồi ghế được thợ trang điểm sửa sang, khỏi nghĩ đến.

      Có phải người đàn ông nào cũng thích những như thế hay ? Hấp dẫn, xinh đẹp, được hàng vạn người mến?

      "Tô Nhan, lại đây."

      "Vâng, tôi tới ngay." Thu hồi ý nghĩ của mình, vội vàng cầm ly nước tới, đưa ly nước cho ta.

      "Đây là nước ấm, tôi pha thêm chanh, tranh nóng."

      Bạch Khuynh vốn định gây khó khăn cho phen, nhưng khi nhìn ly nước chanh này, cảm thấy mình cũng hơi khác, thời tiết rất nóng, liền nhận lấy uống vào.

      Liếc mắt nhìn ta, Tô Nhan cúi đầu đứng bên, mím đôi môi đỏ mọng : "Hôm qua tôi ở chung với Cẩm."

      Tô Nhan vẫn chỉ cúi đầu, nghĩ, biết rồi, tối hôm qua phải thấy ta leo lên xe của người đàn ông đó sao.

      Bạch Khuynh thấy Tô Nhan lời nào, cũng có biểu tình gì, lấy gương ra soi, chỉ vào gương mặt : "Bên này, thiếu chút."

      "Phụ nữ nhất định phải xinh đẹp, mới có thể khiến cho đàn ông thích, bất kể có quan hệ thế nào với Cẩm, phải biết giờ tôi mới là người phụ nữ bên cạnh ấy."

      Bạch Khuynh khinh bỉ liếc mắt nhìn Tô Nhan, áo caro trắng đen, quần jean, giày vải bạt, tóc được buột đuôi ngựa đơn giản, chút nữ tính cũng có.

      Cũng vì cách ăn mặc trung tính này nên mới khiến cho Bạch Khuynh trước giờ hề để mắt đến , hơn nữa trong mắt ta cũng có được mấy người, dĩ nhiên là để đứa trợ lý nho như trong lòng.

      Tô Nhan cúi đầu, nhìn vào ánh mắt châm chọc của ta, giọng : "Tôi biết."

      "Biết là tốt rồi, nhưng ngàn vạn lần đừng phá hư quy củ."

      "Vâng, Bạch tiểu thư." Tô Nhan cúi đầu, nhận lấy ly nước liền xoay người rời , đứng ở góc nhìn Bạch Khuynh quay phim, trong lòng cảm thấy, diễn viên là lợi hại nhất.

      giây trước còn vô cùng sắc bén, giây sau có thể điềm đạm đáng , xinh đẹp động lòng người.

      Bạch Khuynh đóng vai toàn tâm toàn ý cho tình nhưng lại bị vứt bỏ vô cùng đáng thương.

      ra làm trợ lý cũng có chỗ tốt, cần phải mua vé vào rạp chiếu phim, cả quá trình quay phim đều biết hết, điểm này cũng tệ lắm.

      suy nghĩ, có ai đó .

      "Mọi người dừng lại chút, tổng giám đốc Trình tới..."

      Tổng giám đốc Trình? Tô Nhan nghe , nhìn thấy đạo diễn về phía người đàn ông sắc mặt hơi đổi, oan gia ngõ hẹp là đây sao?

      "Tổng giám tốc Trình? Có phải là tổng giám đốc tập đoàn Chính Hằng hay ? Nghe ta là nhà đầu tư của bộ phim này, tất cả chi phí đều do ta chi trả."

      "Đúng vậy, tôi còn nghe Bạch Khuynh có quan hệ rất thân với ta, cho nên ta mới đầu tư cho bộ phim."

      "Cách của uyển chuyển, giữa đàn ông và phụ nữ có quan hệ gì chứ? Quan hệ thân thiết, còn phải là quan hệ giường sao."

      "Này, giọng chút, đừng để bị người khác nghe được..."

      bên, Tô Nhan nhìn Bạch Khuynh bày ra bộ dạng hưng phấn như con thỏ chạy vội đến bên người người đàn ông kia, thẹn thùng rúc vào lòng Trình Tự Cẩm, mọi người nhìn thấy màn này đều hiểu , nhưng lại xem như thấy gì.

      Nhìn đám người sản xuất phim và đạo diễn vây lại, Tô Nhan quyết định rút lui trước, trốn ở đâu đó chờ ta khỏi.

      Cho nên liền thần biết quỷ hay chui vào nhà vệ sinh, trợ lý nho như có mặt cũng có vấn đề gì đúng .

      Huống chi, tại tâm tư của Bạch Khuynh hướng hết về phía người đàn ông kia, nhớ đến nhân vật như đâu.

      Suy nghĩ, Tô Nhan thất thần tựa vào vách, trong đầu thoáng ra cảnh tượng của bốn năm trước...

      Ngày đó hình như là thế này...
      Chris, tú cầuPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :