Làm vợ tình địch - Thư Hoài (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Moonlight

      Moonlight Well-Known Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      663
      Làm vợ tình địch
      Edit: Moonlight
      Beta: Bạch Xà
      Chương 14 :

      Nhìn thấy An Dĩ Trạch vào đến cửa, Tô Giản thập phần phẫn hận: An Dĩ Trạch, ngươi quả nhiên là tình địch của ta! Mỗi khi ta cùng em trong cảnh đẹp ý hay ngươi liền đến phá!

      An Dĩ Trạch nhìn Tô Giản hung tợn trừng mắt nhìn liền hỏi:“Làm sao thế?” Nghĩ đến tình hình ngày hôm qua, thanh có chút nhu hòa,“Bụng còn đau sao?”

      Tô Giản hung tợn nghĩ: Là tim ông đây bị đau!

      Vừa vặn Nhan Tử Vy từ trong phòng vệ sinh ra, An Dĩ Trạch sửng sốt, lông mày từ từ nhíu lại:“Có khách tới sao?”

      Tô Giản gật đầu, tình nguyện giới thiệu với :“Đây là Nhan Tử Vy, bạn tốt của tôi. Nghe tôi bị tai nạn giao thông liền tới thăm.”

      Nhan Tử Vy thản nhiên đưa tay ra, nụ cười cực kì tiêu chuẩn:“An tiên sinh, ngưỡng mộ danh tiếng lâu. Tôi là bạn của Tô Giản, trong khoảng thời gian này, mong chiếu cố ấy.”

      Giọng của An Dĩ Trạch lạnh nhạt:“Giản Giản là vợ của tôi, chiếu cố ấy là bổn phận của tôi.”

      Tô Giản hung tợn nhìn chằm chằm hai người nắm tay nhau, ra vẻ tự nhiên nắm lấy tay của An Dĩ Trạch kéo ra, nhìn Nhan Tử Vy cười đến sáng lạn:“Tử Vy, chúng ta ăn cơm !”

      An Dĩ Trạch ngược lại cùng cầm lấy tay Tô Giản, đẩy tới bên bàn ăn.

      Tô Giản kinh ngạc:“Sao thế? cũng chưa ăn cơm tối?”

      An Dĩ Trạch gật đầu, ôm lấy đặt xuống ghế bên cạnh mình, lấy bát đũa cho xong, lại múc canh cho , động tác này bởi vì mấy ngày nay đều được luyện tập nên làm rất thuần thục tự nhiên.

      “Ăn nhiều chút. biết em ở nhà mình ăn uống tử tế.”

      “Đâu có!”

      thấy vỏ túi sủi cảo đông lạnh em ném trong thùng rác.”

      “Ăn sủi cảo đông lạnh có làm sao đâu? nên xem thường sủi cảo đông lạnh!”

      tại em vừa có ngoại thương lại có nội thương, chỉ ăn sủi cảo đông lạnh làm sao bồi dưỡng cơ thể được?”

      “Tôi bị nội thương khi nào?”

      “Xuất huyết bên trong.”

      “......”

      “Nếu em muốn tự mình nấu cơm, có thể gọi khách sạn đặt cơm cho em.”

      cần, đồ ăn bên ngoài rất khó ăn.”

      “Vậy cũng được, nhưng em được ăn đồ đông lạnh, mì ăn liền cũng được.”

      “Sao cái gì cũng quản thế? Cái này được cái kia cũng được…”

      “Bởi vì em là vợ .”

      Hai người ở bên cãi nhau, Nhan Tử Vy ngồi đối diện chăm chú nhìn như xem kịch hay.

      Đợi đến tranh cãi chấm dứt, Tô Giản mới chú ý tới Nhan Tử Vy ngồi đối diện tủm tỉm cười, nhất thời nghĩ vì An Dĩ Trạch mà phá hủy hình tượng của chính mình trong lòng mỹ nhân nên cáu giận thôi.

      Đem cơm biến thành An Dĩ Trạch oán hận nhai ngấu nghiến, bỗng nhiên đôi đũa gắp miếng cá đặt vào trong bát của .

      ngạc nhiên giương mắt lên nhìn, An Dĩ Trạch :“Xương cá được lấy hết ra rồi, bị hóc nữa.”

      Ông đây chỉ bị hóc xương có lần thôi, ngươi đừng cố ý ở trước mặt mỹ nhân phá hư hình tượng của ta như vậy, họ An kia ngươi cần quá phận! Tô Giản căm giận ngừng,“A ô” miếng đem thịt cá mà An Dĩ Trạch gắp cho ăn sạch.

      An Dĩ Trạch lúc này mới bắt đầu ăn cơm. Nhưng chưa ăn được hai miếng dừng lại chần chờ hỏi:“Cơm phải do em nấu?”

      Đương nhiên phải do ta nấu, là mỹ nhân nấu cho ta ăn! ràng ta có thể cùng mỹ nhân hưởng thụ thế giới riêng của hai người, ngươi lại về làm bóng đèn! Tô Giản cực kì bi phẫn.

      Đối diện trong mắt Nhan Tử Vy chợt lóe qua tia kinh ngạc, ngay lập tức ánh mắt lại có chút ý vị sâu xa :“An tiên sinh, là tôi nấu.”

      An Dĩ Trạch thêm cái gì nữa, vẫn như thường ngày ưu nhã dùng cơm. Chỉ là lúc sau Tô Giản mới chú ý, ngày thường An mặt than có thể ăn ba bát nhưng hôm nay chỉ ăn bát cơm.

      Lúc này Tô Giản có tâm tình chọc gẹo An Dĩ Trạch, mọi chú ý của đều tập trung người mỹ nhân đối diện, vì thế liền ngừng gắp đồ ăn cho Nhan Tử Vy:“Tử Vy, ăn nhiều chút!”“Tử Vy, ăn cái này !” Cái tên Tử Vy này đẹp, bỗng nhiên cảm giác mình chính là Nhĩ Khang trong phim Hoàn Châu cách cách!

      Nhan Tử Vy cười tủm tỉm ăn đồ ăn gắp, ánh mắt lại dò xét biểu tình mặt của An Dĩ Trạch:“Tô Giản, cậu cần gắp cho mình, cậu nên chăm sóc An tiên sinh mới đúng.”

      Tô Giản quay đầu liếc mắt nhìn An Dĩ Trạch cái, thấy khuôn mặt than của An Dĩ Trạch cũng nhìn , lập tức sửng sốt. Quên mất, hai người bọn thống nhất, trước mặt người ngoài phải thể ân ái? Tuy rằng Nhan Tử Vy biết hai người là kết hôn giả, nhưng dựa theo giao dịch, ai được phép lộ ra, như vậy từ trước Tô Giản cũng là lén cho Nhan Tử Vy biết. Nếu An Dĩ Trạch biết vi phạm giao ước mà trở mặt tốt chút nào, cho nên phải làm bộ như Nhan Tử Vy biết chân tướng chuyện kết hôn này, trước mặt ấy cần phối hợp diễn xuất nha! Khẳng định An mặt than trừng mắt nhìn là vì lí do này!

      Nghĩ thông suốt Tô Giản lập tức đưa tay gắp ít rau hẹ, ném tới trong bát An Dĩ Trạch, nhìn cười:“Ăn nhiều chút! Ăn rau này rất tốt cho cơ thể!”

      Nhan Tử Vy ngồi đối diện cười tủm tỉm tiếp:“Đúng vậy, nghe rau hẹ có tác dụng bổ thận tráng dương.”

      Tô Giản:“......”

      Cơm nước xong, An Dĩ Trạch lại bị Tô Giản sai rửa bát, lý do là, có đạo lý khi bắt khách rửa bát, cũng có đạo lý để người tàn tật rửa bát.

      Sau đó lôi kéo Nhan Tử Vy vào phòng mình.

      Nhìn mỹ nhân ngồi ở giường của mình, Tô Giản có cảm giác thực hạnh phúc.

      Nhan Tử Vy lại nhìn Tô Giản cười đến vui vẻ:“Xem ra An Dĩ Trạch đối với cậu rất tốt.”

      “Đó là bởi vì có cậu ở đây, hai chúng ta có quy ước, ở trước mặt người ngoài, phải phối hợp diễn cảnh thân mật ân ái, cũng biết cậu biết với mình kết hôn giả.”

      “Mình giữ kín, để biết.” Nhan Tử Vy nhìn Tô Giản nháy mắt mấy cái,“Nhưng chuyện hôm nay vẫn khiến mình đại khai nhãn giới.”

      “Sao?”

      “Hóa ra An tổng tài cũng ở nhà rửa bát.”

      đến đường và muối còn phân biệt được, còn có thể làm gì khác sao? Chỉ có thể rửa bát thôi.”

      Nhan Tử Vi khóe miệng cong lên:“ tại xem ra, An Dĩ Trạch cũng là người tốt.”

      Trong lòng Tô Giản nhất thời trầm xuống. Dựa vào cái gì! vất vả mới có mỹ nhân cũng mình quan hệ có tiến triển, An Dĩ Trạch ngươi lại cùng ta tranh đoạt! Ta và ngươi quả nhiên đội trời chung mà!

      Tô Giản vội vàng :“Kỳ trừ bộ mặt có thể sử dụng để lừa gạt người khác, mặt khác có gì tốt cả, cậu nên thích !”

      Nhan Tử Vy ngẩn ra:“Mình sao lại có thể thích ?”

      Tô Giản nghe vậy vui mừng khôn xiết.

      Lại nghe Nhan Tử Vy tiếp:“Mình này Giản Giản, hay cậu nên xem xét chuyện này, nắm lấy ta, biến giả thành ?”

      Tô Giản bị sặc nước bọt của chính mình.

      Nhan Tử Vy thản nhiên tiếp:“Mà thanh danh bên ngoài của An Dĩ Trạch cũng tệ lắm, ngày thường cũng có nghe có scandal gì cùng phụ nữ.”

      Tô Giản buồn bã :“Chưa có scandal cùng phụ nữ, có thể bị bất lực.”

      Nhan Tử Vi sửng sốt, ngón tay vuốt ve cằm:“Khả năng này phải có, diện mạo dáng người gia thế năng lực tất cả An Dĩ Trạch đều có trong tay, loại đàn ông này là loại chất lượng tốt, mọi phụ nữ đều thích. Hay bị GAY,” Nhan Tử Vy cười dò xét Tô Giản,“Giản Giản, cậu cùng ở chung hơn tháng, chẳng lẽ còn nhìn ra sao?”

      Tô Giản trợn to mắt:“Mình làm sao biết được?”

      Nhan Tử Vy cười xấu xa:“Ví dụ như, đối với cậu có phản ứng gì lạ ?”

      Tô Giản nghe vậy chỉ cảm thấy kinh sợ, vội vàng :“ có! Hoàn toàn có!”

      Nhan Tử Vy hơi có chút thất vọng, nhưng lập tức lại :“Như vậy cũng sao, hôm nào cậu thử mặc hở hang chút, quyến rũ ta thử xem.”

      Tô Giản dại ra:“...... thể tưởng tượng nổi.” Dụ dỗ tình địch cùng chính mình lăn lộn, Tô Giản cảm giác da gà dậy sóng.

      “Có cái gì mà thể tưởng tượng?” Nhan Tử Vy cười cười, đánh giá Tô Giản từ xuống dưới, thuận tiện sờ soạng ngực chút,“Mình nghĩ An Dĩ Trạch làm rồi thích chỗ này của cậu.”

      Cảm giác bị nữ thần quấy nhiễu tình dục Tô Giản lập tức đỏ mặt, lắp bắp :“Ta, ta......”

      Cho rằng Tô Giản thẹn thùng, Nhan Tử Vy trêu chọc:“Cậu làm sao? Chẳng lẽ cậu cũng thích cùng làm chuyện này?”

      !” Ta chỉ thích cùng với mỹ nhân thôi!

      ?” Nhan Tử Vy chăm chú nhìn thần sắc của Tô Giản, chậm rãi thu lại tươi cười,“Giản Giản, chẳng lẽ, cậu còn nghĩ tới Lục Thừa Hoà?”

      “Lục Thừa Hoà? Đó là ai?”

      Nhan Tử Vy ngẩn ra sau đó chậm rãi nở nụ cười:“ có gì, mình quên mất, cậu mất trí nhớ. Đó là người quan trọng, cậu nhớ là tốt nhất.”

    2. Moonlight

      Moonlight Well-Known Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      663
      Làm vợ tình địch
      Edit: Moonlight
      Beta: Bạch Xà
      Chương 15:

      Lưu luyến rời tiễn bước Nhan Tử Vy, Tô Giản cảm thấy thực mất mát, may mà Nhan Tử Vi đồng ý thường xuyên liên hệ với , lại cho cách liên hệ với ấy, Tô Giản lúc này mới thấy có chút an ủi.

      Sáng hôm sau, sau khi ngủ chán chê thức dậy, Tô Giản phát , An Dĩ Trạch làm. Xem nào, phải cuối tuần, kẻ luôn luôn làm đúng giờ như An Dĩ Trạch vẫn còn trong phòng, điều này khiến Tô Giản có chút kỳ quái.

      Nhưng lập tức lại đầy tức giận tự với chính mình: Người ta là tổng tài, muốn ngủ bao lâu ngủ bấy lâu, thích làm , đúng là sếp mà, muốn làm gì làm đáng căm giận!

      Tô Giản liền mặc kệ kiếm đồ ăn sáng nhét vào bụng, rồi mở TV ra nhìn trong chốc lát, sau đó kìm lòng được mà lê tới của phòng đóng chặt của An Dĩ Trạch áp chặt tai vào cửa. Trong phòng chút động tĩnh, An Dĩ Trạch còn chưa dậy?

      Tô Giản nghĩ quản làm gì, nhưng tò mò cùng hiếu kì như móng vuốt mèo cào cào trong lòng , khiến thể tập trung xem TV, vì thế Tô Giản đứng dậy, quyết định lặng lẽ nhìn cái.

      nhàng mở cửa phòng An Dĩ Trạch, Tô Giản thò cổ vào tham quan trước. Quả nhiên, An Dĩ Trạch nằm giường lớn quấn đống chăn, An Dĩ Trạch như chôn ở bên trong.

      Tô Giản do dự chút, liền lê lại gần giường để nhìn. An Dĩ Trạch nằm nghiêng giường, hai hàng lông mày nhíu chặt, sắc mặt ửng hồng. Tô Giản có cảm giác đúng, An Dĩ Trạch đây là...... sinh bệnh sao?

      Ngồi bên giường An Dĩ Trạch, Tô Giản chần chờ chút, vươn tay đặt lên trán An Dĩ Trạch. Quả nhiên, trán An Dĩ Trạch nóng bỏng. sốt rồi! Tô Giản biến sắc, vội vàng lay An Dĩ Trạch:“Này, tỉnh lại! tỉnh lại!”

      An Dĩ Trạch mơ mơ màng màng mở mắt ra. Tô Giản trừng mắt nhìn nghiêm nghị :“ sốt rồi!” An Dĩ Trạch vô lực “ừ” tiếng, chậm rãi lại nhắm mắt lại.

      “Này!” Tô Giản bắt lấy cánh tay , vừa mới cầm vào, cảm giác được thân thể nóng bỏng, nhiệt độ cao cách áo ngủ mỏng manh tỏa ra, lập tức có chút lo lắng,“Mau tỉnh lại! đừng ngủ!”

      An Dĩ Trạch lại mở mắt ra, thấy nhóc con trước mặt mặt mũi ngưng trọng lôi kéo tay :“ sốt cao lắm.”

      An Dĩ Trạch cau mày, chậm rãi ngồi dậy, nhưng thân thể có khí lực, lại bị Tô Giản lôi kéo, lại lần nữa ngã xuống.

      Tô Giản đề phòng, liền bị đè lên.

      “Này!” Tô Giản nghẹn lại gào lên,“ đứng lên !”

      An Dĩ Trạch nằm yên, có động tĩnh.

      Tô Giản thực mất hứng, đành dùng sức đạp ra tuy An Dĩ Trạch là bệnh nhân, nhưng gần trăm cân đè lên người như núi đè thế này ai mà chịu nổi, thêm vào đó bây giờ Tô Giản là người tàn tật đứng tiện, còn dám quẳng gần trăm cân lên người sao.

      Tô Giản bị hô hấp nóng bỏng của tên bệnh nhân người kích thích chịu được run lên, cảm thấy ổn liền kêu lên:“An Dĩ Trạch, đứng lên! có nghe thấy !”

      bàn tay to thò ra bịt kín cái miệng của , bên tai thanh khàn khàn cùng hơi thở nóng bỏng của An Dĩ Trạch vang lên:“Ngoan, đừng nháo, để nằm trong chốc lát......”

      Mẹ khiếp, ngươi muốn nằm đâu nằm ta cản nhưng đừng có nằm người ta! Bị đè như vậy Tô Giản khóc ra nước mắt thấy mình như Tôn Ngộ bị đè dưới Ngũ Hành Sơn.

      An Dĩ Trạch bỗng đem ôm trong lòng, lẩm bẩm :“Đừng rời khỏi ......”

      Ông đây thể nào mà rời khỏi ngươi nổi trong hoàn cảnh này! Tô Giản thực bi phẫn.

      Thở phì phò đấu tranh nửa ngày, rốt cuộc Tô Giản đầu đầy mồ hôi từ dưới núi bò ra, vốn định cách xa tên bệnh nhân này chút, thấy mặt An Dĩ Trạch mơ mơ màng màng, có cảm giác nếu mặc kệ , người này bị thiêu cháy. Vì thế đành làm ướt khăn mặt, học như diễn viên trong TV, đặt trán An Dĩ Trạch.

      Ở bên giường đắp trở khăn hồi, phát ra hiệu quả lớn, Tô Giản khỏi có chút bực mình. Nghĩ nghĩ chút, lại từ trong tủ lạnh lấy ra khối đá lạnh bọc vào trong khăn mặt.

      muốn đem khối đá đặt lại trán An Dĩ Trạch, chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, tay Tô Giản run lên, khối đá trong tay thiếu chút nữa đập phải mũi của An Dĩ Trạch.

      Đặt khối đá cẩn thận trán An Dĩ Trạch xong, Tô Giản lướt qua người An Dĩ Trạch, bò đến bên kia giường, cầm lấy di động tủ đầu giường vẫn kêu inh ỏi.

      Nhìn màn hình lên ba chữ “Quý Minh Phi”, Tô Giản có chút do dự, nhưng lập tức liền ấn nút nhận cuộc gọi.

      “Này sao ngươi làm?” Giọng có chút kiêu ngạo bên trong điện thoại của người đàn ông trẻ tuổi vang lên.

      Tô Giản nghe hỏi, đoán đối phương cùng An Dĩ Trạch chắc là có quan hệ tốt, vì thế thành :“ bị ốm.”

      Người bên trong điện thoại trầm mặc vài giây, sau đó giọng của Quý Minh Phi lại vang lên:“Ngươi là...... Tô, ách, chị dâu?”

      Tô Giản bị hai chữ “chị dâu” khiến cho chấn động , vội :“Tôi là Tô Giản!”

      Quý Minh Phi lập tức nhiệt tình :“Chị dâu, em gọi là Quý Minh Phi, là bạn tốt của Dĩ Trạch. Đúng rồi, Dĩ Trạch đâu? Hôm nay tại sao làm?”

      phát sốt.” Tô Giản quay đầu xem tên bệnh nhân nằm bên cạnh nhắm chặt hai mắt ,“Dường như rất nghiêm trọng.”

      “Phát sốt?” Quý Minh Phi lắp bắp lặp lại đầy kinh hãi, giọng lập tức trở nên nghiêm túc,“Chị dâu, chị nhanh chóng tìm trong di động của Dĩ Trạch người tên là Thanh Viễn, gọi điện thoại cho ông ấy, bảo ông ấy lập tức đến đó ngay.”

      “Được.” Tô Giản lập tức cúp điện thoại, bắt đầu tìm kiếm theo danh bạ, quả nhiên có người tên là “Chương Thanh Viễn”.

      Gọi cho Chương Thanh Viễn, Chương Thanh Viễn lập tức tới ngay, Tô Giản liền yên tâm, thanh thản ngồi ở bên giường cầm khối đá lạnh mặt An Dĩ Trạch lăn qua lăn lại, cho hạ nhiệt độ.

      làm vui vẻ, di động của An Dĩ Trạch lại vang lên. Vẫn là Quý Minh Phi.

      “Chị dâu, chị gọi điện cho bác Thanh Viễn chưa?”

      làm, ông ấy lập tức đến ngay.” Bạn của An Dĩ Trạch rất quan tâm nha!

      “Vậy là tốt rồi. Thân thể Dĩ Trạch rất tốt, thường sinh bệnh, nhưng thể chất rất đặc biệt, thể phát sốt. Khi còn học đại học, có lần bị sốt đặc biệt nghiêm trọng, thiếu chút nữa mất mạng. Cho nên chị dâu cần chú ý điểm này.”

      “Vậy sao.”

      “Mấy ngày tới nhờ chị dâu chăm sóc , nấu cho chút gì thanh đạm để ăn.”

      “...... Được.” An Dĩ Trạch, bạn của ngươi tốt!

      “A, chị dâu có biết thói quen ăn uống của Dĩ Trạch . thích đồ ăn nổi tiếng cùng cà, các loại khác đều ăn được.”

      “Vậy sao.” Trách được lúc trước nấu cà, thò đũa vào lần.

      “Về sở thích, thích leo núi cùng cưỡi ngựa, còn có Taekwondo, đeo đai đen tam đẳng.”

      “ồ......” Còn tưởng đam mê của chính là xem các loại sách ngoại văn để thể mình ưu việt chứ!

      “Còn có, kỳ rất thích động vật , bề ngoài nhìn ra? Trước kia học đại học, thường vụng trộm nuôi mèo lạc.”

      “...... Quả nhìn ra.” Vụng trộm nuôi mèo lạc! An Dĩ Trạch, thể tưởng tượng nổi......

      “Ha ha, là loại người điển hình thích ăn mềm ăn cứng! Chị dâu nhất định phải nhớ điểm này! Đối với trẻ con làm nũng cũng có cách gì đâu, đối với phụ nữ cũng vậy, khi phụ nữ khóc có thể nhìn rất lạnh lùng, nhưng đối với nước mắt của phụ nữ cũng biết làm gì đâu, lúc đó cái gì cũng đều đồng ý!”

      “......” vậy người phụ nữ khóc với “Ngươi cho ta trăm vạn ”, An Dĩ Trạch liền cho ta trăm vạn?

      “Đương nhiên chị dâu cũng cần lo lắng, phải với người phụ nữ nào cũng như vậy, chỉ đối tốt với người phụ nữ thích thôi.”

      “Vậy sao......” Ta chẳng nhẽ biết sao, tất cả đàn ông đều như vậy đối với người phụ nữ mình thích! Tuy rằng bề ngoài mặt than của An Dĩ Trạch quả dễ để nhìn ra.

      “Còn có, cho chị dâu bí mật, lỗ tai của Dĩ Trạch rất mẫn cảm, chạm vào hồng, thẹn thùng cũng hồng.”

      “......” Vì cái gì ngươi biết lỗ tai An Dĩ Trạch mẫn cảm? Các ngươi quả nhiên là bạn tốt cần hoài nghi!

      Quý Minh Phi qua điện thoại cho Tô Giản đống lớn thói quen của An Dĩ Trạch mà người bên ngoài biết, Tô Giản vừa có cảm giác thú vị lại vừa có chút nghi hoặc, rốt cuộc vẫn nhịn được hỏi:“Tại sao lại cho tôi biết những điều này?” Chẳng lẽ vì hai người vốn có tư tình, nhưng An Dĩ Trạch lại phụ lòng kết hôn, nhưng tình thâm đổi, vẫn là nhịn đau cho người mới biết, để người mới chăm sóc tên họ An này cho tốt? Nếu là như vậy , ngược, là rất ngược!

      Quý Minh Phi :“Đương nhiên là vì để chị dâu hiểu Dĩ Trạch hơn, gia tăng cảm tình giữa hai người.”

      Tô Giản:“Cám ơn......” Quả nhiên là giống như suy đoán! An Dĩ Trạch, ngươi phụ lòng !

      Tựa hồ Quý Minh Phi ở đầu bên kia nhàng bật cười:“Chị dâu, cố gắng, tôi thấy Dĩ Trạch thực thích chị.”

      Tô Giản có điểm mơ hồ, sao giọng của lại rất sung sướng nhỉ? Chẳng lẽ là đoán sai?

      Lập tức đành phải cười gượng hai tiếng, hàm hồ :“Ha ha, nhận được cát ngôn, tôi cũng thực thích .”

      Lần này trong thanh của Quý Minh Phi rệt là cười:“Như vậy là tốt nhất, chị dâu, em chờ xem biểu của chị.”

      Tô Giản:“......”
      Last edited: 30/5/15
      hoakun thích bài này.

    3. Moonlight

      Moonlight Well-Known Member

      Bài viết:
      109
      Được thích:
      663
      Làm vợ tình địch
      Edit: Moonlight
      Beta: Bạch Xà
      Chương 16:

      Sau khi Quý Minh Phi cúp điện thoại lâu, bác sỹ Chương Thanh Viễn đến.

      Tô Giản đón ông ấy ở cửa, chào hỏi đơn giản rồi đưa ông ấy vào phòng của An Dĩ Trạch. Trò chuyện vài câu với Chương Thanh Viễn, Tô Giản mới biết hóa ra vị này là bác sỹ riêng của An gia, chính vì thế thầm oán hận trong lòng: Kẻ có tiền, đáng hận!

      Bác sỹ Chương kiểm tra tỉ mỉ cho An Dĩ Trạch, sau đó báo cho Tô Giản biết An Dĩ Trạch là do bị cảm nên phát sốt, bác sỹ Chương nhanh chóng lấy thuốc ra cho An Dĩ Trạch uống. Tô Giản nhìn An Dĩ Trạch mê mê tỉnh tỉnh :“ ấy sốt cao như vậy chỉ cần uống thuốc là được sao?”

      Bác sỹ Chương cười :“Thực ra tiêm thuốc tốt hơn, hiệu quả nhanh hơn, chỉ là cậu ba từ thích tiêm, chỉ chịu uống thuốc thôi.”

      Ha ha, hóa ra An Dĩ Trạch sợ tiêm! Trong lòng Tô Giản nhảy nhót, đồng tử chuyển động qua lại, trong đầu nảy ra ý hay:“Nếu như vậy, tiêm thuốc cho ấy ! ý sốt cao như vậy, vẫn là nhanh hạ sốt tôi mới yên tâm!”

      “Nhưng là......”

      Tô Giản đánh gãy do dự của bác sỹ Chương:“ cần lo lắng, ấy cũng phải trẻ con, lớn như vậy rồi, phân tốt xấu, bác sỹ cứ tiêm ...... Ách, tiêm luôn .”

      Bác sỹ Chương vẫn có chút do dự, nhưng Tô Giản cực lực cầu, để tăng hiệu quả còn ngần ngại tự cấu cái lên cái mông của mình để nước mắt rơm rớm, cuối cùng bác sỹ Chương cũng phải đồng ý. Mắt Tô Giản thấy An Dĩ Trạch bị lột quần, lộ ra cái mông, khỏi vui vẻ mừng rỡ.

      Bác sỹ Chương ngẩng đầu gọi :“Mợ ba giúp tôi giữ chặt lấy cậu ba.”

      chuẩn bị chế giễu An Dĩ Trạch, Tô Giản bị câu “Mợ ba” làm cho choáng váng, thần trí tiêu tán thiếu chút nữa ngã quỵ lên người An Dĩ Trạch.

      Bởi vì tiếng động quá lớn, An Dĩ Trạch có chút thanh tỉnh, mơ mơ màng màng giương mắt nhìn hỏi:“Em tại...... Làm...... Cái gì?”

      Tô Giản thấy tỉnh, rất là vui vẻ, phải tỉnh chế giễu mới có hiệu quả tốt, vì thế bận rộn dùng lực đem An Dĩ Trạch ôm lấy, miệng dỗ dành :“ có gì, chính là chữa bệnh cho .”

      An Dĩ Trạch cau mày nhìn nhìn, có chút hiểu được, vẻ mặt biến đổi:“ ...... tiêm!”

      Tô Giản cười tủm tỉm nhìn :“ tiêm thể hạ sốt, cho nên nhất định phải tiêm.”

      An Dĩ Trạch bắt đầu giãy dụa ngồi dậy, nhưng vì bị bệnh, thể giãy dụa khỏi cái ôm của Tô Giản, Tô Giản càng dùng lực ôm lấy , dụ dỗ :“Chớ sợ chớ sợ, chút cũng đau.”

      An Dĩ Trạch vẫn giãy dụa, Tô Giản còn lâu mới để đào thoát, tuy rằng tạm thời so với An Dĩ Trạch có sức hơn nhưng vóc người bằng, vì thế đành phải dùng hết toàn lực đem An Dĩ Trạch ôm vào trong ngực. Tô Giản ngừng :“ Dĩ Trạch của chúng ta rất dũng cảm! Ngoan, nghe lời, đừng lộn xộn, để bác sỹ tiêm cho.” Ngoài miệng như vậy nhưng trong lòng cười như điên như dại.

      Hai người mặt kề mặt, Tô Giản bên ôm lấy An Dĩ Trạch, bên dụ dỗ, môi thỉnh thoảng đảo qua đảo lại da của An Dĩ Trạch. An Dĩ Trạch nhìn cái, chậm rãi ngừng giãy dụa.

      Tô Giản vui vẻ ra mặt:“Ngoan, nghe lời.”

      Bác sỹ Chương đứng bên cười ha hả :“Cậu ba cùng mợ ba tình cảm tốt.”

      Tô Giản lại bị hai chữ “Mợ ba” làm giật mình, vội :“Bác sỹ Chương, bác đừng gọi cháu là ‘Mợ ba’, cái này...... cháu quen.” Ta là mang danh đó nổi!

      “Cái này......” Bác sỹ Chương khó xử nhìn về phía An Dĩ Trạch.

      An Dĩ Trạch tựa vào trong lòng Tô Giản, lên tiếng :“Cái đó...... liền gọi ‘ chủ’......”

      Tô Giản:“......” Sặc! Cái này cùng “Mợ ba” có khác biệt sao! cái nghe như thiên lôi đánh cấp 1, cái là thiên lôi đánh cấp 1.01!

      Bác sỹ Chương vui vẻ lên tiếng “Vâng”, rồi bắt đầu chuẩn bị tiêm cho An Dĩ Trạch. Tô Giản tập trung căm giận, gắt gao nhìn chằm chằm kim tiêm trong tay bác sỹ Chương, trong lòng yên lặng gào thét: Đâm mạnh vào! Đâm mạnh vào!

      Khi kim tiêm đâm vào cơ thể, thân thể An Dĩ Trạch tự chủ được run lên chút. Lập tức tâm tình Tô Giản cực kì sung sướng, nhưng bên ngoài lại giả vờ an ủi, đưa tay vỗ về đầu của An Dĩ Trạch, :“Chớ sợ chớ sợ, chút cũng đau.” Đương nhiên là càng đau càng tốt!

      An Dĩ Trạch đem mặt chôn ở trong lòng , có lên tiếng.

      Bác sỹ Chương rút kim ra, mỉm cười cảm khái :“Xem ra vẫn là mợ...... chủ có năng lực.”

      Tô Giản chế giễu nhìn An dĩ Trạch, mặt đầy sung sướng, thuận miệng khiêm tốn :“Đâu có đâu, cháu còn cần cố gắng nhiều.”

      Bác sỹ Chương:“......”

      Bác sỹ Chương dặn dò những điều cần chú ý sau đó liền rời .

      An Dĩ Trạch chìm vào giấc ngủ. Tô Giản đắp chăn cho , lại mở máy tính dạo diễn đàn trong chốc lát, hưng trí giảm xuống. chán đến chết, bỗng nhiên thấy quảng cáo bán cháo dinh dưỡng, lòng Tô Giản chợt động đậy: Nếu bác sỹ dặn dò, mình cần phải nấu mấy món ngon cho An Dĩ Trạch. Vì thế lập tức hưng trí bừng bừng ở mạng tìm tòi cách nấu cháo dinh dưỡng cho người bệnh.

      có việc gì để làm, Tô Giản liền ngủ trưa, lúc tỉnh lại, sắc trời u ám, chạng vạng tối. Tô Giản xuống giường, lười biếng vươn vai, lại lê la đến phòng ngủ của An Dĩ Trạch nhìn xem. An Dĩ Trạch vẫn ngủ say. Tô Giản nhàng đến gần trước mặt , vươn tay, vốn định bóp mũi cái, nhưng ngón tay vừa đụng tới chóp mũi của An Dĩ Trạch, nghĩ đến giờ phút này bị bệnh, lại ngượng ngùng dừng tay, nhưng chung quy vẫn cam tâm, nhịn được chọc chọc lên mũi An Dĩ Trạch, :“Họ An, ngươi cũng có hôm nay!”

      Tô Giản chưa bao giờ nhìn An Dĩ Trạch gần như vậy, giờ phút này tên họ An đó lại gần ngay trước mắt chưa kể còn ngoan ngoãn nằm yên nên Tô Giản chăm chú nhìn khuôn mặt , Tô Giản thể thừa nhận, tên ôn dịch An Dĩ Trạch này, mũi cao, mắt sáng, bộ dạng...... Quả được ông trời cho tiền vốn để câu dẫn các em mà! Hơn nữa giờ phút này nhắm hai mắt, vẻ mặt yên tĩnh, hoàn toàn thấy bộ dáng hờ hững ngày thường, ngược lại vài nét thơ ngây khó thấy, nhất là cặp lông mi kia, vừa dài lại vừa dày, thỉnh thoảng khẽ run lên, khiến ai nhìn cũng bị câu mất hồn vía rung động chắc chắn có dây cảm xúc. Tô Giản nhịn được đưa tay vuốt vuốt lông mi kia, mặt đầy oán hận: Họa thủy, họa thủy!

      An Dĩ Trạch chắc cũng thấy có cái gì chuyển động mặt mình, hơi quay mặt . Tô Giản lập tức rụt tay lại, thấy vẫn chưa tỉnh, lại tiếp tục nghịch phá mặt . Bỗng thấy lỗ tai của An Dĩ Trạch, lại bỗng nhiên nhớ tới lời của Quý Minh Phi qua điện thoại lỗ tai của An Dĩ Trạch là chỗ mẫn cảm nhất. Tô Giản hiếu kì, khỏi vươn tay, nhàng nhéo nhéo vành tai của An Dĩ Trạch.

      Quả nhiên An Dĩ Trạch đột nhiên run lên. Tô Giản sung sướng, nhịn được lại nhéo nhéo. Mẹ khiếp, vành tai tên An Dĩ Trạch này mềm mại, kéo ra kéo vào rất êm tay, còn nhìn rất đẹp. lúc cao hứng, bỗng Tô Giản nghe được thanh hơi hơi khàn khàn:“Em làm cái gì vậy?”

      Tô Giản bị dọa, giương mắt lên nhìn, thấy An Dĩ Trạch mắt mở to biết tỉnh lúc nào, lẳng lặng nhìn . Giờ phút này tay của Tô Giản nhéo lỗ tai , giật mình lùi bước có chút chột dạ, đành phải mở miệng:“Đâu đâu, ta...... À, tôi xem tướng thôi!”

      An Dĩ Trạch:“......”

      Tô Giản nhân cơ hội lại nhéo nhéo vành tai An Dĩ Trạch, mắt thấy chỉ lỗ tai của An Dĩ Trạch hồng lên mà liên mặt hình như cũng có chút đỏ ửng, khỏi thầm mừng rỡ, lại nghiêm trang :“Dựa theo sách xem tướng, người có vành tai mềm mại, trời sinh tính háo sắc.”

      An Dĩ Trạch:“......”

      Tô Giản vỗ vỗ , lời thấm thía:“Cho nên, nên ngồi thiền tĩnh tâm!”

      An Dĩ Trạch im lặng trong chốc lát, bỗng nhiên :“Em cúi thấp đầu xuống chút.”

      Tô Giản biết định làm gì, hơi cúi đầu thấp xuống.

      An Dĩ Trạch nâng tay lên, nhéo nhéo vành tai .

      Sau đó phun ra hai chữ:“Mềm mại.”

      Tô Giản:“......”
      phuongvutytyhoakun thích bài này.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :