1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Xuyên không + Bán trọng sinh] SỦNG PHI - Triêm Y 177/456

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      cảnh tắm uyên ương này làm mình nóng thiệt. chắc là chương tiếp theo còn dã man hơn đây nè. hihihi. Thanks @Linh Sờ Tinh nhé
      Linh Sờ Tinh thích bài này.

    2. FangYu69

      FangYu69 Well-Known Member

      Bài viết:
      83
      Được thích:
      851
      Ta chờ...chờ cho đến tối a :xitmau:

    3. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 25 : Đánh vào mặt
      Edit: Linh Sờ Tinh


      Triệu ma ma dẫn Mặc Lan Huệ Lan hầu hạ ở trong phòng , dâng trà và bánh hoa quả xong mới đứng sang bên, sau đó mới kêu nha hoàn kia tiến vào. Còn về hai vị chủ tử, mọi người học được cái gì kêu là "Lạnh nhạt" .


      Thư Đào báo với triệu ma ma cầu gặp Lục Điện hạ và Mộ thứ phi, liền bị đưa đến cửa sau của thiên sảnh . Nghĩ đến khung cảnh vừa rồi nàng ta mới nhìn sơ qua của Đan Như Uyển , trong lòng Thư Đào có chút trầm xuống. Dù chỉ mới nhìn được chút, nhưng liền biết Đan Như Uyển tốt hơn hẳn Thư Oái Uyển của chủ tử nhà mình, sân viện đẹp đẽ quý giá rộng rãi, hơn nữa cảnh sắc rất được chăm sóc. Ngay cả quản ma ma đều có khí độ, sân viện nhà mình thể so sánh .


      Cũng là mới vừa vào phủ, cũng là thứ phi, nhưng cảnh ngộ lại có cao thấp, thế này làm sao cho phải? Hơn nữa lúc bản thân vừa mới xuất môn , thấy Mi Sách hoang mang rối loạn, rất sợ hãi vọt vào Thư Oái Uyển, biết là có chuyện gì. Bây giờ điện hạ tới Đan Như Uyển trước, ở cùng Mộ thứ phi sắp cái canh giờ, cũng có ý muốn di giá, vậy tức là có ý tứ gì?


      Vẫn còn đoán già đoán non, nghe thấy Triệu ma ma truyền vào, nàng ta vội lấy lại tinh thần, cung kính vào cửa, cúi đầu tiến vào trong phòng, hành lễ vấn an hai vị chủ tử, nghe được giọng ôn hoà của nữ tử cho phép đứng dậy nàng ta mới chậm rãi ngẩng đầu. Vừa ngẩng đầu nhìn liền ngây ngẩn cả người.


      phải bởi vì Mộ Tịch Dao diễm lệ đến mức khuynh quốc khuynh thành, mà là thái độ thân thiết chút che dấu của. Nghe đồn Lục Điện hạ nặng nữ sắc, từ trước tới nay cũng thân cận nữ tử ở hậu viện cơ mà? Vậy hình ảnh tay nắm chặt tay này... Chẳng lẽ là tin đồn đáng tin? Trong đầu Thư Đào xuất hang loạt ý nghĩ trong nháy mắt, vừa lộn xộn lại có cả chút hoảng hốt.


      "Có chuyện gì?" Người đàn ông ngồi cao tử lạnh lùng cất tiếng, kéo thần trí Thư Đào trở về thực.


      "Khởi bẩm điện hạ, chủ tử nô tỳ muốn hỏi điện hạ có còn có chính bận việc hay ? Nếu như có chuyện gì, có phải bày cơm ở sau viện ạ?" Thư Đào nhanh nhẹn lại từ đầu đến cuối những lời của Đường thị.


      Quả nhiên là người hiền lành, xứng với cái danh "Hiền phi". Mộ Tịch Dao thầm tán thưởng.


      "Điện hạ, thỉnh Đường tỷ tỷ cùng dùng cơm . Náo nhiệt ~~" Ánh mắt ướt sũng của Mộ Tịch Dao nhìn chằm chằm Tông Chính Lâm, có chút nhảy nhót.


      "Được." Tông Chính Lâm hề nghĩ ngợi, lúc này tâm tư của toàn đặt ở việc "Chính " khác rồi .


      Triệu ma ma nhìn Thư Đào ngây ngốc sửng sốt, trong lòng thầm lắc đầu, gặp phải vị Dao chủ tử, ngươi cần nghĩ đến quy củ . Bà bèn dẫn Thư Đào ra cửa, sai người truyền lời đến Thư Oái Uyển.


      Đường Nghi Như ngồi hỉ giường, mặt tỏ vẻ vô cùng bình tĩnh. Nhưng trong lòng ba đào cuồn cuộn.


      Điều này quả thực là tát cái vào mặt mình mà! Cùng ngày nhập phủ hoàng tử, cùng là thứ phi, vậy mà Mộ thị lại có thể có nghênh lễ tương đương với lễ của sườn phi! Điều này quả thực là thể tưởng tượng được. Lục Điện hạ lại làm việc cách để ý đến quy củ như vậy, nào có vẻ gì giống như tin đồn, là người uy nghiêm túc mục, đoan chính tự hạn chế? Mặc dù là đối với Mộ thị có ý nuông chiều sủng ái, cũng nên che lấp chút, tại sao lại bày ra cách lộ liễu như vậy để người của toàn Đại Ngụy nhìn vào? Điều này chẳng phải là khiến cho người ta chế giễu sao?


      Móng tay của Đường Nghi Như hung hăng cắm vào trong da thịt, ả ngừng với bản thân, thể chỉ để ý tranh giành trong chốc lát, thể diện lớn nhất đối với nữ nhân ở hậu viện vẫn là con nối dòng. Nghĩ đến con nối dòng ả liền buông lỏng tâm tính, ả nghĩ bản thân điều dưỡng ba năm trời, chỉ cần có sủng, con nối dòng chắc chắn có vấn đề gì.


      Tự trấn an cảm xúc, bình tĩnh lại, chờ điện hạ giá lâm, giở hỉ khăn là được rồi. Chính lúc này, lại nghe thấy ma ma của Đan Như Uyển đến truyền ý chỉ của điện hạ, liền cung kính mời vào.


      Đợi đến khi nghe xong ý chỉ, dù Đường Nghi Như có độ lượng đến đâu, cũng khó áp chế được cơn tức trong lòng .


      Quả thực là khinh người quá đáng! giở hỉ khăn thôi, còn muốn nàng qua gặp Mộ thị? Giở hỉ khăn nhưng là khâu đoạn cuối cùng của lễ nạp, ngụ ý cát tường, sớm có thai. Điện hạ tại sao lại có thể đáp ứng cầu như thế của nàng ta?


      Đường Nghi Như thực oan uổng Mộ Tịch Dao. Nữ nhân kia căn bản hiểu mấy thứ "Lễ nghi phiền phức" này. Nếu phải trong phim truyền hình đều diễn là phải chờ chú rể đến giở hỉ khăn, Mộ Tịch Dao sớm tự mình kéo xuống rồi ! Ai muốn giữa ngày hè còn phải đội mảnh đỏ rực cho chướng mắt?


      Hàn quang trong mắt Đường Nghi Như lóe lên, Mộ thị vừa mới nhập phủ liền muốn dẫm lên đầu ả, vậy cần khách khí. Tránh cho bị người ta ăn hiếp khi dễ.


      Đáp lời với Triệu ma ma, tự kéo hỉ khăn, ném sang bên, dẫn theo Thư Đào và Mi Sách chậm rãi sang Đan Như Uyển .


      Vào đến sân viện, mới biết được bản thân sai có bao nhiêu thái quá, đây cũng phải là có chút bất công, mà ràng chính là chênh lệch quá lớn! Điện hạ đúng là lưu chút thể diện nào cho người khác. Khó trách sao vị Triệu ma ma so với Trần ma ma trong viện của mình đắc dụng hơn nhiều.


      Đường Nghi Như thầm tự giễu phen, lại càng kiên định muốn dựng cho mình chỗ dựa vững chắc, để cho người khác hèn hạ coi thường bản thân. Về phần Mộ thị, kẻ hung hăng tát vào mặt mình và gia tộc bạt tai, có ngày ta phải trả nợ.


      Bị mời vào sảnh chính, Đường Nghi Như quy củ thỉnh an với Tông Chính Lâm, lại quay đầu đánh giá Mộ thị.


      Quả nhiên là mỹ nhân, nếu cũng thể khiến điện hạ bị mê hoặc mà dung túng nàng ta như thế. Đường Nghi Như khẽ mỉm cười như chào hỏi với Mộ Tịch Dao, nhưng ngồi xuống.


      "Đường tỷ tỷ , thoải mái ngồi ." những câu ngọt ngào Mộ Tịch Dao là người chuyên nghiệp .


      "Vậy đa tạ thịnh tình của muội muội." Thị ngồi xuống bên còn lại của Tông Chính Lâm, cũng gì nhiều.


      Tông Chính Lâm nhìn dáng vẻ lanh lợi vờ vịt vủa Mộ Tịch Dao, đưa tay vuốt ve tay nàng dưới bàn lôi , dùng ngón tay gãi gãi long bàn tay của nàng.


      Mộ Tịch Dao bị làm phiền được an ổn, liền nhàng cho cước.


      Tông Chính Lâm xem nàng đanh đá, lại nhếch khóe miệng lên.


      "Bày cơm ." Mộ Tịch Dao ra lệnh.


      bàn đồ ăn bày lên đều là những món Mộ Tịch Dao thích ăn . Tông Chính Lâm sớm dặn dò phòng bếp của Đan Như Uyển, làm theo thực đơn chuẩn bị sẵn. Quả nhiên, ánh mắt Mộ Tịch Dao lập tức sáng rỡ , mặt mày tươi cười, quay đầu với Tông Chính Lâm, "Đa tạ điện hạ ~~ ", sau đó nhìn chằm chằm vào các món mỹ thực mà vui vẻ vô cùng. Ai bảo hôm nay nàng có được ăn gì đâu, cũng may lúc trước Tông Chính Lâm chu đáo, chuẩn bị cho nàng chút điểm tâm.


      "Uhm." Tông Chính Lâm nhàn nhạt đáp lời , rồi gắp cho nàng khối cá viên.


      Mộ Tịch Dao vừa ăn cá viên, vừa vui tươi hớn hở lại Đường thị đừng khách sáo, hề theo quy củ "Lúc ăn chuyện". Lúc ở nhà, Mộ Tịch Dao lười giả vờ giả vịt, lúc ở cùng Tông Chính Lâm , cũng bị chiều quen nên thèm để ý đến cái quy củ này.


      mặt Đường Nghi Như tuy rằng luôn mang theo nụ cười thỏa đáng, nhưng trong lòng lại sóng cuộn dâng trào , từng trận từng trận đánh tới. Sau khi suy nghĩ lát, mới thư thái được chút.


      Nhìn thái độ của điện hạ và Mộ thị khi ở cùng nhau, tuyệt đối phải là lần đầu gặp mặt. Khó trách đối với nàng ta lại thân thiết như thế. Cũng may, đây chẳng qua cũng chỉ là do nàng ta quen với điện hạ sớm hơn mình thôi, cái loại uy hiếp này có thể từ từ mất dần lợi thế . ta lại nghĩ , lúc này điện hạ sủng Mộ như thế, vậy bản thân tạm thời nên trực tiếp xung đột với nàng ta, xé rách thể diện. Chỉ cần chờ bản thân từ từ nắm được trái tim của điện hạ, lúc đó mới mưu tính các chuyện khác.


      Nghĩ như thế, Đường Nghi Như tạm thời có ý nghĩ muốn tranh phong vào lúc này, chỉ lo lắng nên làm thế nào để có được trái tim của điện hạ. Được như thế mới có thể mau chóng có con nối dòng, đó mới là ưu thế lớn nhất. Nếu có thể sinh được trưởng tử, đó chỉ có địa vị của nàng, ngay cả gia tộc cũng thuận lợi vui vẻ . Đến lúc đó mới coi như là chân chính đứng vững.


      Mộ Tịch Dao là loại người nào? Ở thương trường lăn lộn nhiều năm, chuyện ngươi lừa ta gạt ngưoi chính là chuyện cơm bữa. Vừa nhìn vẻ mặt của Đường Nghi Như, liền đoán được rằng ả ta minh mà cùng bản thân mình gây khó dễ, đại khái theo con đường của bạch hoa sen. Nhưng mà Đường thị quả tồi , lúc này mới mười lăm mười sáu tuổi, gặp phải tình hình bất công như thế, lại vẫn có thể nhẫn nại như thế , đáng để chờ mong.


      Con nhóc này, cũng biết đây là bất công sao?


      Cho tới bây giờ Mộ Tịch Dao vẫn luôn cần hai chữ công bằng . Đùa à, nếu muốn công bằng , vậy cái nghiệp Sủng Phi của nàng chẳng phải thất nghiệp nhanh chóng hay sao ?


      Nàng đương nhiên biết được hậu viện của Tông Chính Lâm bây giờ tuyệt đối thể bỗng chốc bị nàng độc sủng , nàng còn phải lưu vài người giúp đỡ, để ứng phó với vị chính phi rất là nổi tiếng kia nữa. Huống chi Nguyên Thành Hoàng Đế và Thục Phi tuyệt đối cho phép tình huống này sảy ra.


      Cho nên Mộ Tịch Dao chẳng những thể phát giận mà thuận tay giải quyết vài cái, còn muốn tìm lá chắn thích hợp để chế trụ , che chở cho mình. Khiến cho đám nữ nhân loạn xạ chia xé hậu viện rồi phân cấp . Giang Sính Đình vốn là sai lầm, sau này phải lo lắng đến mọi mặt. đúng là phiền toái. Đây chính là điểm phiền phức nhất khi Tông Chính Lâm phải là hoàng đế. Mộ Tịch Dao lại bắt đầu chờ mong ngày Lục Điện hạ thi triển hùng oai, xử lý vật hi sinh, thành công lên ngôi.
      Last edited: 25/9/15
      levuong, Dao hoa 1, Phong Vũ Yên32 others thích bài này.

    4. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 26: Mặc Trúc Lâm
      edit: Linh Sờ Tinh


      Dùng cơm xong, cả ba ngồi ở đại sảnh, khách sáo vài lời, Đường thị biết điều đứng dậy cáo lui. Nàng ta nhìn ra, điện hạ hôm nay nghỉ ở Đan Như Uyển , dù có cam lòng, cũng chỉ đành chịu đựng. So với việc dây dưa chịu khiến người chán ghét, thà rằng sớm rời , để điện hạ có chút hảo cảm với nàng ta.


      Quả nhiên, Tông Chính Lâm quay đầu nhìn Đường thị, câu đầu tiên từ khi nàng vào cửa đến lúc này, dĩ nhiên là tính câu “đứng dậy “ khi thị thỉnh an, "Hôm nay ngươi cũng mệt mỏi rồi , sớm trở về nghỉ ngơi ." Sau đó cũng gì nữa. Đường thị lập tức đáp vâng , sau đó liền dẫn nha hoàn trở về viện của mình.


      Sau khi Đường Nghi Như ra khỏi cửa, Mộ Tịch Dao lập tức bỏ ngay vài phần khách sáo cứng ngắc, lại vui lên ngay.


      " cần bận tâm đến nàng ta." thực ra Tông Chính Lâm thích bộ dạng nàng nhõng nhẽo, làm tới khi cưng chiều.


      "Thiếp là vì thể diện của điện hạ đó." Mộ Tịch Dao chu miệng oán trách. Tông Chính Lâm nheo mắt cười. Đúng là dáng vẻ lanh lợi !


      "Điện hạ, Đường thứ phi có đẹp hơn thiếp ?" Hỏi xong còn cố ý đưa mặt lại gần thêm chút, muốn cho Tông Chính Lâm cẩn thận nhìn xem.


      Tông Chính Lâm bóp hai má của nàng, chưa từng thấy da mặt dày như thế . Khuôn mặt nhắn kia là ràng đầy vẻ đắc ý và chờ mong khích lệ. liền theo ý nàng , nghiêm cẩn đoan trang phen vậy.


      "Nàng ta bằng ngươi." Quả nhiên, Mộ Tịch Dao liền cười híp mắt, ngay cả cặp mi cũng thấy nữa, chân vắt lên chân kia đung đưa nhuyễn tháp.


      Tông Chính Lâm nhìn chân giày thêu hoa của nàng đong đưa qua lại, mặt có thêu hoa chiết quang, cảm thấy khá quen mắt. Bất giác nhớ tới đôi chân non mịn bóng loáng trong phòng tắm, lại thêm những ngón chân trong suốt mượt mà, người cũng nóng lên vài phần.


      "Điện hạ, phải dạo vòng trong viện, để tiêu thực?" Lời của Mộ Tịch Dao tuy như hỏi ý kiến của , nhưng đôi tay kéo tay áo bào của Tông Chính Lâm, nhàng giật giật.


      Tông Chính Lâm trực tiếp xoay tay nắm lấy tay nàng, vén vài sợi tóc mai của Mộ Tịch Dao." Mặc Trúc Lâm hay là Cẩm Lí Trì?"


      Mộ Tịch Dao nghiêng đầu ngẫm nghĩ, "Mặc Trúc Lâm. phải là có câu ‘ muộn nghe tiếng gió ’ hay sao?"


      Tông Chính Lâm liền khẽ gật đầu, mang theo người dạo Mặc Trúc Lâm.


      Đến rừng trúc, Mộ Tịch Dao liền buông tay Tông Chính Lâm ra, tự mình mừng rỡ dạo bước ngắm nhìn xung quanh , rất là vui vẻ.


      Tông Chính Lâm khoanh tay theo phía sau, nhìn bóng lưng nàng được ánh chiều tà xuyên qua hàng cây chiếu vào, lười nhác cất bước, phối hợp theo bước của nàng, trong lòng loại thỏa mãn trào ra. Vị Lục điện hạ uy nghiêm túc mục, tuấn mỹ cao ngất, trong buổi hoàng hôn nơi rùng trúc giữa ngày hè, thế mà lại có vài phần ôn hòa.


      Đột nhiên nhớ tới chuyện, Mộ Tịch Dao quay đầu liền hỏi, "Điện hạ, lễ vấn an ngày mai, có phải là nữ quyến trong phủ nữ đều đến?"


      Mộ Tịch Dao hoàn toàn đối sử bình đẳng với những nữ nhân khác của Tông Chính Lâm, , tất cả đều là “Đồng Nghiệp”. Nếu thứ vị kém nàng , đương nhiên là quan hệ cấp cấp dưới, tôn ti phân ràng; thứ vị cao hơn nàng , phải dựa vào quy tắc ngầm, toàn bộ phải dựa vào Tông Chính Lâm.


      "Muốn gặp sao?" Nữ nhân này vốn lười nhác, giờ sao lại chủ động đề nghị gặp đám nữ nhân kia?


      "Điện hạ ban ngày còn có chính , đa số đều ở trong viện, chẳng thú vị gì cả. Thiếp quen biết các tỷ muội, đến chỗ họ tán gẫu." Mộ Tịch Dao còn nhớ kỹ phải tìm hiểu tỏ phong thái . giờ các nữ nhân này căn cơ đều quá bé, đợi đến khi chính phi nhập phủ mới làm ầm ĩ được.


      "Ngày mai rảnh, thu sếp vào ngày kia ." Tông Chính Lâm cần nghĩ ngợi liền quyết định. Về phần vì sao ngày mai được rảnh, đến lúc đó tiểu nữ nhân này biết.


      "Ân." Mộ Tịch Dao vui sướng rạo rực chạy lại, ôm Tông Chính Lâm cánh tay, lại hỏi chuyện.


      "Điện hạ, cho người đưa con thỏ của thiếp đến đây được ? Thiếp nuôi hai con thỏ điện hạ tặng rất khá, vừa béo vừa đáng . Còn cả đèn con thỏ để ở trong nhà nữa, thiếp cũng muốn ." Mộ Tịch Dao rốt cục cũng nhớ đến hai con thỏ nàng muốn chăm bón mỗi sáng sớm, nhưng hai con thỏ kia còn nuôi dưỡng ở Vu phủ.


      "Để Triệu ma ma làm, Đan Như Uyển có phòng sủng vật." Tông Chính Lâm vỗ vỗ đầu nàng, tựa như trấn an tiểu nương bướng bỉnh trong nhà vậy.


      Mộ Tịch Dao vừa nghe còn có phòng sủng vật riêng rất vui vẻ.


      Tông Chính Lâm rất chu đáo, điểm này nhất định phải cổ vũ. Nàng bảo cúi đầu, chờ khi cúi người, liền ôm cổ, mỗi bên gò má tặng cái hôn thơm.


      Tông Chính Lâm được lợi, sao có thể để nàng thoải mái rời . Thuận thế bế người lên, trán cụng trán, bốn mắt nhìn nhau.


      "Được lợi, chuẩn bị cảm ơn ta như thế nào?" Trong mắt có ánh lửa toát ra.


      Mộ Tịch Dao khó xử nghĩ, dè dặt hỏi, "Lấy thân báo đáp, có đủ hay ?"


      Tông Chính Lâm bị câu của nàng làm cho kinh ngạc, ngay cả hô hấp cũng ngừng lát. Gan của tiểu nữ nhân này là càng ngày càng lớn, cái gì cũng dám . bế người nàng lên, vỗ hai cái lên cái mông phấn nộn, " biết xấu hổ." Rồi tay luyến tiếc rời khỏi khối mềm mại, nhàng xoa nắn.


      "Còn có việc càng xấu hổ hơn ." Tìm đúng đôi môi của Tông Chính Lâm, chủ động hôn lên, nàng chậm chạp .


      Tông Chính Lâm phản ứng lại, đầu lưỡi lập tức vòng vào, cuồng nhiệt trằn trọc, bàn tay to cũng bắt đầu sờ soạng trước ngực nàng. Mộ Tịch Dao bị hôn thở nổi, chỉ có cánh mũi rầm rì kháng nghị. Tay nàng túm vạt áo trước ngực Tông Chính Lâm, lông mi nhấp nháy rung động.


      Lúc ở đại sảnh Tông Chính Lâm có chút lửa đốt thân, lúc này bị Mộ Tịch Dao náo loạn, luồng nhiệt hoả lập tức sôi trào . Hung hăng nắm lấy đỉnh núi to mềm của người con , như muốn nắn bóp thành quả hồng.


      "Điện hạ, đau ~~" Mộ Tịch Dao còn chưa chịu yên, tiếp tục trêu chọc. Mắt phượng của Tông Chính Lâm híp lại, mâu sắc đen thui thâm trầm.


      "Để bản điện nhìn xem, đau ở đâu?." Sau đó kéo vạt áo dài, vạch áo Mộ Tịch Dao, nhìn thấy tấm yếm đỏ bên trong , há miệng ngậm lấy.


      "Là chỗ này sao?"


      "A ~~" Mộ Tịch Dao bị đánh bất ngờ, cả người đều căng cứng , cánh tay áo giờ rộng lùng thùng ôm lên gáy của Tông Chính Lâm. Gò má đỏ tươi, cái miệng nhắn khẽ nhếch lên.


      Tông Chính Lâm thở gấp, nhìn khuôn mặt nhắn của nữ tử đầy vẻ xuân ý mênh mông, hung hăng xé mở che chắn cuối cùng ra, đỉnh nhũ phong kiêu ngạo tuyết trắng đột nhiên bắn ra ngoài, kích thích khiến cả người run rẩy. Đôi vú rất tròn, trắng như tuyết cách hoàn mỹ, hai đỉnh hồng bên run rẩy, còn gì có thể câu dẫn người đàn ông hơn thế. Ánh mắt Tông Chính Lâm rực như lửa, sóng tình như thuỷ triều bị đè nén lúc trước giờ này còn khống chế được nữa, cúi đầu ngậm lấy thứ mà vẫn luôn tâm niệm, còn dùng răng hơi cắn xé.


      Mộ Tịch Dao "A" tiếng nức nở kêu lên, khiến da đầu Tông Chính Lâm run rẩy, bàn tay to mạnh mẽ với vào giữa hai chân nàng, nhàng vỗ về chơi đùa nơi non mềm bên trong. ngờ thân mình của nàng thực quá mẫn cảm, cách lớp vật liệu may mặc, thế mà có chút ẩm ướt ra .


      " Mẫn cảm đến thế sao." Tông Chính Lâm thở sâu, khách sáo xé mở tiết khố của nàng, trực tiếp ấn lên nụ hoa, chà xát phen.


      Tiếng rên rỉ của Mộ Tịch Dao ngày càng cao hơn, gọi "Điện hạ ", Tông Chính Lâm nghe thấy thanh này hai mắt đỏ đậm, ngón tay dùng sức, đẩy mép hoa khép kín, tiến vào nơi ấm áp khít khao, thực là nơi khiến người ta mất hồn. Ngón tay bị cái miệng phía dưới hấp hồn hít lấy, có chút nước róc rách phun ra ở đầu ngón tay, Tông Chính Lâm gầm ra tiếng.


      " tinh, tinh." Tông Chính Lâm rốt cuộc chịu nổi, nới rộng vạt áo bên hông, nhanh phóng xuất ra dục vọng bành trướng đến mức tận cùng, tay xoay người Mộ Tịch Dao sang chỗ khác, để nàng úp người cây trúc, cọ xát nơi riêng tư non mềm của nàng từ phía sau.


      "A ~~ điện hạ, cần ~~" Mộ Tịch Dao kinh hô ra tiếng. Nhưng thân thể như cỗ xuân thủy ở khối thẳng tắp cứng rắn của Tông Chính Lâm.


      "A!" Tông Chính Lâm chưa từng chịu kích thích như vậy bao giờ, dục vọng điên cuồng đỉnh vào, động đứng lên dưới thân nàng, ngẫu nhiên cẩn thận thoáng chạm vào điểm nào đó, cả người hai người đều run run, vô cùng động tình.


      "Ngoan, chỉ cọ cọ chút, hơi giải toả chút, nhẫn nại." Giọng gấp gáp của Tông Chính Lâm hổn hển trấn an Mộ Tịch Dao, động tác dưới thân động thấy chậm lại, càng điên cuồng hơn.


      "Điện hạ, khó chịu ~~ phải về phòng." Nữ tử nghẹn ngào rên rỉ ra tiếng, thân thể theo bản năng lùi về phía sau, nơi bị chạm vào, nghênh đón động tác của . Hai tròng mắt long lanh ngập nước, như phủ lớp sương mênh mông nhìn . Vẻ mặt nồng đậm khao khát tình dục, hiển nhiên cũng chịu nổi tra tấn này.


      Tông Chính Lâm bị nữ tử trước mắt câu dẫn đến thân rung động, hơi hơi dao động, lý trí còn sót lại thúc giục ôm lấy Mộ Tịch Dao, vội vã kéo lại áo khoác, liền nhanh về phòng chính, từng bước gian nam, thứ thẳng cứng cao ngất của vẫn ma sát vào đùi , thắt lưng của Mộ Tịch Dao. Càng khiến nữ tử này cúi đầu ôn nhu ngâm bên tai .


      "Ngoan, sờ sờ nó, thực là khó chịu!" Giọng Tông Chính Lâm khàn khàn, mày rậm nhíu lại.


      Mộ Tịch Dao biết được người nam nhân này rất thống khổ, nên cũng già mồm cãi láo, bàn tay bé nắm chặt côn thịt to lớn của , vuốt ve lên xuống, lại khiêu khích viên cầu phía dưới, nghe được thoải mái than , nhưng hô hấp lại càng ngày càng nặng, tim đập như trống.


      Tông Chính Lâm như bay nhanh vào phòng chính của chủ viện, liền cước đá văng cửa lớn, lại "Oành" tiếng đá cửa đóng lại, ôm Mộ Tịch Dao vào giường trong nội thất.
      Chris, Sweet you, levuong20 others thích bài này.

    5. Linh Sờ Tinh

      Linh Sờ Tinh Well-Known Member VIP

      Bài viết:
      1,074
      Được thích:
      9,128
      Chương 27: Hoa Chúc

      Edit: Linh Sờ Tinh


      Chỉ mất hai bước là đến giường lớn, Tông Chính Lâm chờ được nữa, tháo bỏ xiêm y của hai người, sau đó thả nàng trần trụi ở giường.


      Dưới ánh nến, toàn thân ngọc ngà của nữ tử nhuốm màu hồng phấn do kích tình, thân thể nàng hơi sợ, run chút, khiến đỉnh hồng của hai vú chớp lên, trắng bóng mê hoặc tầm mắt của Tông Chính Lâm. Vòng eo mảnh khảnh, vùng bụng bằng phẳng, phía dưới bộ lông lộn xộn, bao trùm lên nụ hoa diễm lệ.


      Mộ Tịch Dao bị Tông Chính Lâm nhìn đến mức thấy tự mình cũng cảm thấy ngượng ngùng, chịu nổi, thấy người nọ từ cao nhìn xuống, ràng lửa tình lại tăng lên, nàng liền thoáng dịch mở hai chân, gây kích thích cho tầm mắt .

      Quả nhiên, chỉ thấy ngực Tông Chính Lâm phập phồng cách dữ dội, hơi thở bỗng chốc lộn xộn, phân thân nóng bỏng nam tính ngay lập tức càng thẳng lên.


      " kêu nàng đừng lộn xộn, lúc này còn muốn gây chuyện. như thế này đều là tự nàng tìm tội ."


      Tông Chính Lâm bị Mộ Tịch Dao tra tấn lý trí hoàn toàn, dùng sức mở ra hai chân, cảnh tượng bên trong kém chút khiến chịu nổi mà phát tiết . Nụ hoa của người con còn có chút ngọc lộ, hai cánh hoa hơi hơi vểnh lên , vẫn mút kín vào nhau, nhưng ở giữa lại có tia chất lỏng – thứ nước trong như ngọc.


      Tông Chính Lâm nào còn nhẫn được nữa, đỉnh thân quét vào nụ hoa hé nở, nóng rực, thừa cơ mà vào, dừng, hung hăng nhấn vào, tấm thân xử nữ của Mộ Tịch Dao bị phá vỡ.


      Mộ Tịch Dao tuy là xử nữ, nhưng nhờ có đan dược dưỡng thân, đương nhiên là khác với các nữ tử bình thường. Chỉ hơi chút đau đớn, sau đó liền cảm giác được sung sướng của nam nữ khi hoan ái, bên trong nụ hoa đẹp đẽ vô cùng, bám lấy côn thịt của , mút vào, khiến cho nam nhân người nàng càng điên cuồng co rúm lại.


      Tông Chính Lâm chưa bao giờ được thoải mái như thế trong chuyện này, nữ nhân dưới thân tài tình, khe thịt tầng tầng lớp lớp khít khao khôn kể, như có muôn vàn nếp nhăn hút lấy , khe mắt xíu tại đỉnh đầu côn thịt bị bao bọc càng chặt chẽ, là mất hồn thoát cốt, dục tiên dục tử.


      "Đúng là có chỗ đẹp, chỗ ổn." Tông Chính Lâm nắm Mộ Tịch Dao hai chân hung hăng đâm vào, thanh khàn khàn, đứt quãng.


      "Điện hạ là... vĩ đại ~~" Mộ Tịch Dao rên rỉ đáp lại, mị mị.


      "Quả thực là làm càn, hôm nay thể tha cho ngươi được!"


      Trong lúc nhất thời nến đỏ lay động, trong trướng kịch chiến say sưa.


      Ở ngoài phòng Mặc Lan trực đêm, nghe thấy động tĩnh bên trong, vội vã sai nhóm tiểu nha hoàn cách xa ra chút. mặt nàng ta ngượng ngùng nóng bừng, đầu cúi thấp đến mức sắp ngẩng lên được. Đại quản Điền Phúc Sơn đặc biệt tới nghe ngóng mừng rỡ như sắp nổi điên. Đây là lần đầu tiên điện hạ mất khống chế trong chuyện phòng the nam nữ chuyện, nghe tiếng vang từ bên trong vọng ra, sợ là điện hạ rất là vừa lòng Dao chủ tử.


      Đâu chỉ là vừa lòng, lúc này Tông Chính Lâm còn có ý muốn nuốt lấy Mộ Tịch Dao. Thân thể mềm mại của nàng ở dưới người , tư thế gì, nàng đều phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn. Nghĩ đến cảm giác tuyệt diệu, lại ôm lấy nàng từng bước từng bước đâm vào, Mộ Tịch Dao kiều kêu rên, hương lộ ào ào tràn ra, Tông Chính Lâm ngại bị nàng kẹp chặt, cũng phun trào theo ra.


      Sờ sờ thân thể lấm tấm mồ hôi của nàng, Tông Chính Lâm gọi người mang nước, tự mình thu thập để nàng thấy nhàng khoan khoái, sau đó mới ôm nàng nằm xuống. phát Mộ Tịch Dao càng động tình, mùi thơm của cơ thể lại càng nồng đậm, cũng càng câu dẫn người khác, quả thực muốn ngừng mà được. Sau trận này, Tông Chính Lâm mới hiểu được, ngày xưa đám huynh đệ gian xảo trêu đùa nhau, ra là tuyệt vời như vậy.


      Nhưng thực ra cũng hẳn như vậy, những nữ nhân bên cạnh , hoàn toàn hề có tư vị, dù cho ép buộc đến mức nào, đều đến được cực hạn. Cho nên nữ Mộ Tịch Dao này đúng là hiếm có.


      Nghĩ hồi, ngờ lại động tình, nhìn đôi mắt đẹp của nàng nửa khép nửa mở , là biết nàng có chút mệt nhọc, nhưng bất đắc dĩ bị nàng chọc cả thân bức bối, đành phải đem nàng trở mình, lại đè ép thêm lần.


      Mộ Tịch Dao mơ mơ màng màng, chỉ biết là hết lần này đến lần khác bị đè nặng điên cuồng va chạm, tinh thần tuy rằng mệt mỏi, thân thể lại phảng phất vẫn có ý chí của mình, mỗi lần đều nhịn nổi khi bị kích thích, tự giác liền nghênh đón, phối hợp với tiết tấu của mà đong đưa, cho đến khi lại lần nữa đạt đến cao trào.


      Điền Phúc Sơn mới đầu còn tinh thần sáng láng ở bên ngoài cười trộm, chờ đến khi động tĩnh kia luôn đứt quãng liên tục đến tận canh bốn, sớm chịu được mà tựa vào cửa hí mắt ngủ gật. Rốt cục đợi đến bên trong lại kêu nước, rồi sau đó hoàn toàn yên tĩnh, đại tổng quản mới hốt hoảng về nghỉ ngơi. Trong lòng còn thầm bội phục điện hạ quả nhiên hổ là luyện võ hàng năm, thể lực này, chậc chậc...


      Khi Mộ Tịch Dao tỉnh lại, là buổi trưa ngày thứ hai. Nhớ lại điên cuồng đêm qua, Mộ Tịch Dao thử giật giật, lập tức cảm thấy cả người đau nhức, thoáng chốc cứng lại. Chỉ hừ hừ ở trong lòng oán trách Tông Chính Lâm, quả thực chính là đói sói, cầm thú! Căn bản nhớ bị muốn vài lần, chỉ biết là kia nam nhân đánh sâu vào giống như vĩnh viễn có chừng mực. Ngay cả khi nàng ngủ, bị đánh thức, cái nhìn thấy đầu tiên đều là khuôn mặt tuấn tú nhưng đầy mồ hôi của . Có những giọt rơi xuống trước ngực nàng, nóng đến mức dọa người.


      nghĩ đến , lại thấy Tông Chính Lâm bưng bàn ăn tiến vào, hương thơm đồ ăn hương toả ra bốn phía. Mộ Tịch Dao nhăn nhăn cái mũi, ủy khuất nhìn Tông Chính Lâm, "Đói ~~ ", lại nhớ ra bản thân dậy nổi, càng yếu ớt kêu, "Nhức, đau ~~ "


      Tông Chính Lâm cũng biết bản thân đêm qua tiết chế nổi, có chút quá đáng, liền qua, nhàng đỡ nàng ngồi lên, gọi người tiến vào giúp nàng rửa mặt chải đầu. Lại bón từng đũa cho nàng dùng xong cơm, mới để nàng nằm trong lòng mình thoải mái nghỉ xả hơi.


      "Điện hạ, ngươi có đau lòng thiếp ?" Mộ Tịch Dao da mặt dày hỏi người đàn ống phía sau lưng .


      "Ân. Còn rất đau đớn sao?" Nàng vẫn là xử nữ, qua việc hôm qua, lúc này thân thể nhất định là chịu tội.


      "Đau, điện hạ hề thương tiếc thiếp chút nào ~~" được thôi, phải bắt đầu làm nũng . Tông Chính Lâm bị thanh mềm mại của nàng khiến cho thân thể có chút xao động, vội nhanh chóng nghĩ đến chính để phân tâm, điều này quả thực là muốn lấy mạng mà .


      "Điện hạ người còn có chính sao?" Mộ Tịch Dao ngẩng đầu, dụi dụi vào trong lòng .


      " có chuyện gì. Muốn làm cái gì sao?" Tông Chính Lâm nhìn nàng nhắn đầy vẻ đáng thương, liền vuốt ve mặt nàng, mặt mặc dù vẫn nghiêm túc như trước, động tác cũng rất nhàng.


      "Ân. Muốn điện hạ ôm thiếp ngủ." Tông Chính Lâm nhàng ấn cái hôn trán nàng, rồi ôm nàng nằm xuống, cùng nàng ngủ trưa.


      Hai người còn nồng nàn, bên ngoài sớm ầm ĩ nhao nhao.


      Nguyên Thành Hoàng Đế nhìn tấu chương của ngự sử dâng lên, cả xấp đều là tấu việc Lục hoàng tử Tông Chính Lâm để ý lễ pháp, tư mình tung tác, làm sai lễ pháp, tự hạn chế hành tung. Càng xem Nguyên Thành Hoàng Đế càng thấy mùi ngon, trong lòng thầm vui vẻ. Về phần xử trí? Còn phải , tấu chương giữ lại truyền !


      Đám ngự sử, căn bản biết lo âu và sốt ruột trong lòng Nguyên Thành Hoàng Đế. Lục hoàng tử đối với hậu viện lãnh đạm, thiếu chút khiến Nguyên Thành Hoàng Đế cho rằng đời này khong thể nào nhìn thất con cháu của . Bây giờ vừa mới nạp thứ phi, lại còn cải thiện lớn như thế, là quá tốt, quá hợp với tâm ý Nguyên Thành Hoàng Đế. Nếu có thể mau chóng có được con nối dòng, vậy càng làm người ta vui vẻ.


      Thưởng! Phải thưởng. Mộ thị tồi, ít nhất có thể khiến cho Tông Chính Lâm nguyện ý gần người. Hi vọng Đường thị cũng là người chịu thua kém . Như vậy trong phủ cũng có thể mau chóng nóng náo nhiệt. Hoàng thất Đại Ngụy rất chú trọng việc con nối dòng, người càng đông càng tốt . Tuyệt bút của Nguyên Thành Hoàng Đế vung lên, hàng kỳ trân dị bảo liền vào Đan Như Uyển.


      Thục Phi nương nương càng vui đến xếch cả lông mày, liên tục , lại tặng xe lăng la tơ lụa, hoa y mỹ thực vào phủ. Còn sai Tông Chính Lâm nếu rảnh, mang Mộ thị đến thỉnh an. Đây chính là chuyện vô cùng có thể diện. Có thể thỉnh an phi tần ở hậu cung, là chuyện mà sườn phi của hoàng tử có thể được phép làm. Mộ Tịch Dao vừa mới vào phủ ngày, lại là thứ phi, nhanh như vậy liền lọt vào mắt xanh của Thục Phi nương nương, quả thực chính là phúc phận to lớn dường nào.


      Hai vị cao cao tại thượng thưởng đồ cho Đan Như Uyển, đám nữ nhân của hậu viện phủ Tông Chính Lâm sao lại ghen tị? Chỉ là tất cả tâm tư, chỉ có thể cất giấu, thầm mưu tính mà thôi.
      minhhanhng, Sweet you, levuong27 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :