1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Con Đường Sủng Hậu - Tiếu Giai Nhân (Full)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lonna

      Lonna Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      38
      Nhanh ra chương mới nhé nàng, thank nàng nhiều

    2. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 5
      Edit: Nguyên Thi

      Lúc xế trưa, gió thổi từng hồi, nhìn xuyên qua khe hở giữa phụ thân và huynh trưởng, Phó Dung tò mò đánh giá nam tử đối diện.

      Đó là nam tử trung niên khoảng 30 tuổi,mi thanh mục tú, làn da trắng nõn, cằm lún phún râu, khi mỉm cười giống thư sinh nho nhã, nhưng lại xa cách như người siêu phàm thoát tục, chẳng sợ thân áo xám vải thường che lấp khí chất tiên phong của mình.

      Phó Dung còn muốn nhìn lâu hơn chút, bị Phó Uyển nhìn thấy lặng lẽ kéo kéo tay áo nàng, ánh mắt đầy cảnh cáo. Phó Dung vô thanh cười cười, nhìn nữa, bày ra bộ dạng nhu thuận nghiêng tailắng nghe.

      “ Tại hạ Cát Xuyên, người Kinh Châu, tổ tiên là y dược thế gia. Tại hạ kế thừa tổ huấn, sau khi xuất sư lịch lãm các danh lam thắng cảnh, thuận đường xem bệnh trị thương cho người có duyên.Hôm nay ngang qua đây, khát nước khó nhịn, biết vị lão gia này có thể cho tại hạ xin chén nước uống?” Cát Xuyên hướng Phó Phẩm Ngôn chắp tay, cười .

      khí độ tầm thường, lại chỉ xin chén nước. Lúc này Phó Phẩm Ngôn làm tư thế mời: “ nguyên lai là Cát tiên sinh, mời theo Phó mỗ vào trong. Tiên sinh chí hướng cao thượng, tiêu sái bất phàm, làm Phó mỗ khâm phục, nếu tiên sinh vội buổi trưa cùng Phó mỗ uống chén rược thế nào?”

      “ Phó lão gia tình mời, Cát mỗ cung kính bẳng tuân lệnh.”

      Cát Xuyên cười đáp ứng, cùng Phó Phẩm Ngôn hướng thôn trang tới, được vài bước đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía ba tỷ muội Phó gia, cuối cùng ánh mắt dừng mặt Phó Dung, đưa tay vuốt râu. Phó Dung sửng sốt chớp mắt cái, hiểu nhìn cái gì, nghiêng người lảng tránh tầm mắt, tuy rằng nàng cảm giác được đối phương có ác ý.

      Phó Phẩm Ngôn mặt đổi sắc, chỉ là trong mắt lên vui. Như dự đoán được trong lòng suy nghĩ gì, Cát Xuyên tại lúc trước khi Phó Phẩm Ngôn mở miệng qua hỏi: “ phía sau cả ba vị nương là ái nữ của lão gia?”

      Phó Phẩm Ngôn gật đầu, thấy Cát Xuyên nhíu mày, lại nghĩ tới đối phương tự báo thân phận, khỏi lo lắng hỏi: “ chẳng lẽ tiểu nữ có gì ổn?” Cát Xuyên lại liếc mắt nhìn Phó Dung, chỉ vào thôn trang : “ Phó lão gia nếu tin ta, có thể hay cho Cát mỗ giúp vị nhị tiểu thư xem mạch? Nếu như chỉ xem khí sắc Cát mỗ thể khẳng định được!”

      Ba nữ nhi của mình chỉ Phó Dung. Phó Phẩm Ngôn theo bản năng liền tin phần, lại nhớ đến mấy ngày trước nữ nhi rớt xuống nước, rất có khả năng còn bệnh nào đó, liền lập tức đáp ứng. tình liên quan đến thân thể ái nữ, Phó Phẩm Ngôn thà tin rằng là có, lại tự nhận mình thông minh, nếu Cát Xuyên là loại lang trung giang hồ lừa bịp, có thể từ trong lời của đối phương phân biệt được.

      “ Mời”

      Hai đại nam nhân dẫn đầu vào.Phía sau Phó Dung cực kỳ khiếp sợ, chỉ bằng nhìn vài lần liền kết luậnthân thể nàng có bệnh, cái này Cát Xuyên là kẻ dối hay là thần y?

      “ Nùng Nùng đừng sợ, có lẽ bậy.” Thấy sắc mặt muội muội tốt, Phó Uyển săn sóc nắm giữ tay nàng. Phó Tuyên cũng từ bên cạnh trưởng tỷ cũng lại đây, giọng trấn an tam tỷ: “ phụ thân cũng hiểu y lý, đợi lát nữa có thể phân trong lời hay giả, nếu bậy, sai người đem oanh ra ngoài.” Phó Dung bị muội muội đùa cười, đừng nhìn muội muội tuổi nhất, nhưng trong ba tỷ muội lại là người nghiêm túc nhất, hai hàng lông mày đen thẳng làm cho nàng thêm khí, trách được ngày sau có thể thu phục hỗn thế ma vương kia.

      thôi, ta chút đều lo lắng, xem xem đến cuối cùng có bản lĩnh gì?” Sờ đầu muội muội, mặt Phó Dung đầy thoải mái . Mặc kệ người này có hay có thực tài, nàng đều nhất định dùng . Vào thôn trang, Phó Phẩm Ngôn kêu Phó Uyển, Phó Tuyên bẩm báo Kiều Thị, lại dặn các nàng ở trong phòng đợi tin tức, cùng Phó Thần bồi tại bên người Phó Dung.

      Cát Xuyên thảnh thơi dùng xong nửa chén trà mới đặt chén trà xuống, nhìn Phó Dung : “ thỉnh nương giơ tay lên.” Phó Dung biết nghe lời phải, thoáng nhắc tay áo lên, lộ ra khúc cánh tay tinh tế mấy nở nang, da trắng như tuyết, có thể là băng cơ ngọc cốt.

      Nàng tuy đẹp, nhưng trong mắt Cát Xuyên bất quá là tiểu nương 13 tuổi, huống chi vị kia ở kinh thành vẫn luôn ghi tạc nàng trong lòng. Cát Xuyên có cũng dám có tâm tư nào khác, liếc mắt nhìn lâu đều chưa từng, đặt ba ngón tay lên liển quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa. Mí mắt buông xuống tập trung tinh thần, nhất thời trong phòng tiếng kim rơi liền có thể nghe thấy. Phó Phẩm Ngôn bình tĩnh trấn định, Phó Thần chưa luyện tới trình độ đó, nhìn chằm chằm Cát Xuyên, nắm nắm tay tiết lộ khẩn trương trong lòng .

      Ước chừng hơn mười phút, Cát Xuyên thu tay, đợi Phó Dung để cánh tay xuống, trầm giọng : “ nương trong vòng nửa tháng nay có tiếp xúc qua người bị đậu mùa ? Nga, đậu đây là chỉ người bị thủy đậu, có lẽ nương biết, Phó lão gia chắc biết, như vậy trong quý phủ có người xuất loại bệnh trạng này ?” Giấc mơ của vị kia đúng lạ kỳ, nương này quả có bệnh, chẳng lẽ hai người đến tình trạng tâm linh tương thông?

      Phó Dung cắn chặt môi mới khiến chính mình cười ra.Thần y, quả nhiên là thần y, trong mơ, đúng nàng chứng thực mình có bệnh, vậy nhất định phải là mơ, mà là đời trước của nàng. Kiếp trước phụ thân lo lắng người nhà cũng bị lây bệnh, thỉnh đại phu chẩn bệnh, mấy cái đại phu đều trước khi bệnh thủy đậu phát ra ngoài, vô phương kết luận người có bệnh hay . Cát Xuyên có thể nhìn ra, có thể thấy được y thuật cực kỳ cao siêu, vậy có thể hay có đơn thuốc chữa khỏi cho nàng, giúp nàng miễn bị phát đậu lại chịu khổ?Cưỡng chế trong lòng vui vẻ, Phó Dung giả bộ mờ mịt nhìn về phía phụ thân.

      Tâm Phó Phẩm Ngôn lại chìm xuống, bệnh thủy đậu củng phải là bệnh nặng.Nếu cẩn thận, người dễ dàng có vết sẹo.Nhi tử có bệnh này cũng sợ, mà nữ nhi đặc biệt thứ nữ này lại đẹp nhất, cái sẹo mặt đủ cả đời nàng ảo não.

      có, quý phủ có người nào phát đậu, Cát tiên sinh có thể hay xem lại lần nữa?” chút do dự , bệnh thủy đậu loại bệnh này, thực có hạ nhân bị, cũng có cách nào giấu được các quản lớn trong phủ.

      Cát Xuyên gì, mà nhìn về phía Phó Dung.Phó Dung vẻ mặt thấp thỏm đứng dậy, tới đứng bên người phụ thân thê thê lương lương : “ Phụ thân, bệnh thủy đậu là bệnh gì? Tháng này, con xuất môn ra ngoài mấy lần, cùng vài tỷ muội, nha hoàn của mấy gia đình khác có tiếp xúc qua, nghe ai thân thể có thoải mái?”

      “ Có lẽ các nươngấy cũng biết mình mắc bệnh. Sau khi nhiễm bệnh thủy đậu, ngắn bốn năm ngày, dài có thể hai mươi mấy ngày mới phát bệnh ra. chừng giờ này có người lặng lẽ dưỡng bệnh. Cát Xuyên bình tĩnh giải thích, thấy Phó Dung sợ tới mức đều nhanh khóc, cười cười: “ cônương cần sốt ruột, chỉ là bệnh dưỡng vài ngày là tốt rồi. Chỉ là từ hôm nay đến khi lành bệnh hẳn, nương tốt nhất rời xa người nhà, nhất là tiểu muội muội của ngươi, miễn truyền cho bọn họ.

      xong nhìn về phía Phó Phẫm Ngôn: “ bên trong thân thể nhị nương bị bệnh, 5 ngày liền có thể thấy được, rốt cuộc tin hay tùy Phó lão gia quyết đoán. Cát mỗ chỉ xin khuyên câu, trước khi xác định, Phó lão gia cùng những người khác vẫn là tạm thời lảng trách , miễn cho khi nhiễm bệnh lại chịu khổ.” Vịkiaở kinh thành cần bảo đảm Phó gia già trẻ chu toàn.

      “ Phụ thân, con sợ.” Phó Dung bổ nhào trong ngực phụ thân khóc lên. Phó Phẩm Ngôn đau lòng vỗ vỗ bả vai nàng, nhìn xem Cát Xuyên do dự chút : “ biết tiên sinh có thể nán lại ở hàn xá thêm mấy ngày nữa được ? khi tiểu nữ phát bệnh, còn cần tiên sinh chiếu cố, chẩn kim và ra đơn thuốc.”

      Cát Xuyên nghe xong, cao giọng cười to, vuốt râu : “ Cát mỗ qua, giúp người xem bệnh trị thương còn tùy thuộc vào duyên phận. nay được Phó lão gia tin tưởng, Cát mỗ nguyện ý lưu lại cho tới khi nương lành bệnh, về phần chẩn kim, Phó lão gia đừng vội nhắc tới, nương chưa bị tới mức độ đó.”

      Nghe như thế càng làm cho Phó Phẩm Ngôn thêm tin cậy. Vội vàng phân phó Phó Thần an bày phòng khách cho Cát Xuyên nghỉ ngơi.

      Sau khi an bày xong, Phó Phẩm Ngôn nhanh chóng trấn an tiểu nữ nhi: “ Nùng Nùng đừng sợ, bệnh thủy đậu là bệnh , chính là sau khi bệnh phát ra ngoài có chút ngứa, dưỡng mấy ngày là khỏe, lại có thể Cát Xuyên tiên sinh nhìn lầm rồi, con đừng có gấp, đừng khóc.”

      Kiều Thị, Phó Thần, Phó Uyển rất nhanh liền chạy tới, Phó Tuyên lưu lại trong phòng coi sóc đệ đệ.

      Sau khi nghe xong đủ các lời khuyên giải, an ủi, Phó Dung lau lệ, đôi mắt đo đỏ : “ Phụ thân, nương, chúng ta hãy tin trước ! Vô duyên vô cớ, Cát tiên sinh cần thiết lừa chúng ta phải ? Nếu bệnh này dễ truyền cho người, vậy mọi người đều về trước , để lại Tôn mama ở đây chăm sóc cho con, con sao.”

      Tiểu nương hiểu chuyện đến mức khiến cho người ta đau lòng. Kiều Thị nhịn được ôm nữ nhi dỗ dành: “ Nùng Nùng sợ, nương lưu lại bồi con…”

      “ Như vậy sao được.” Phó Dung lập tức đánh gãy lời của mẫu thân: “ đến Tuyên ca nhi, mọi việc trong phủ đều cần nương trông coi, con sợ. Nương, người nhanh đổi y phục, mang theo đệ đệ, muội muội về trước , còn có ca ca tỷ tỷ, hai người cũng theo về .” Vừa vừa cúi đầu gạt lệ.

      Kiều Thị, Phó Uyển cũng rơi nước mắt, Phó Phẩm Ngôn nhìn được buồn cười : “ Xem xem các ngươi, đều chưa có chuyện gì trở ngại mà lại nháo cho cả nhà đều rớt nước mắt. Chính Đường, con đưa nương và hai muội muội trở về, sau đó đem Tôn mama, Lưu Hương, Lưu quản mang đến đây. Tố Nương, nàng cũng đừng lo lắng, ta an bày Chính Đường lưu lại thôn trang trông chừng Nùng Nùng, mỗi ngày ta lại đây chuyến, bảo đảm Nùng Nùng lông tóc vô thương.”

      Kiều Thị luyến tiếc phải rời , nhưng Phó Phẩm Ngôn từ trước tới giờ khi quyết định đại đều hai lời, lại được Phó Dung ở bên khuyên nhủ. Chỉ đành lo lắng mang theo phương thuốc phòng bệnh của Cát Xuyên, dẫn các nữ nhi khác rời .

      hết, Phó Dung thở dài hơi, tuy rằng thần y cũng vô pháp chữa khỏi cho nàng, nhưng ít nhất đệ đệ an toàn, chỉ cần đệ đệ còn sống, đừng lại chịu lần khổ, chính là mặt có nhiều thêm mấy cái sẹo nàng cũng nguyện ý.

      Đương nhiên có thể thêm là tốt nhất.

      Mấy ngày kế tiếp, Phó Dung ngoan ngoãn đợi ở hậu viện thôn trang. Tôn mama, Lan Hương khi còn phát bệnh rồi, nên sợ mắc bệnh nữa, yên tâm lớn mật cùng nàng chơi cờ Tú Hoa giải buồn, ngẫu nhiên lại có Phó Thần ở cách cánh cửa trò chuyện với nàng, đây là nhiệm vụ của khi ở thôn trang trông nàng. Bởi vì trải qua lần, nên lần này Phó Dung cũng thấp thỏm bất an, ăn ngon ngủ ngon, sắc mặt tốt làm cho Tôn mama chỉ lần hoài nghi Cát Xuyên lừa gạt người.

      Nhưng 4 ngày sau, cổ Phó Dung nổi lên điểm đỏ thứ nhất, rất nhanh liền biến lớn thành hạt đậu nước. Phó Dung cũng cười nổi, lệnh cho Lan Hương mang tất cả gương đều giấu , thậm chí trừ bỏ thời điểm tất yếu hầu hạ nàng, nàng cũng cho Tôn mama, Lan Hương vào phòng, muốn cho các nàng ấy thấy bộ dạng xấu xí của mình.

      nơi khác trong thôn trang, Cát Xuyên thừa dịp đêm khuya, tự tay đem thư tín giao cho hắc y nhân.

      Ký Châu là nơi trọng địa của kinh thành, đưa thưđến kinh thành chỉ có hơn 300 dặm. Hắc y nhân xuất phát lúc bình minh ra roi thú ngựa, buổi trưa liền tới kinh thành.

      “ Vương gia, bên kia đưa thư.” Hứa quản gia gõ cửa mà vào, cung kính đem phong thư đưa về phía nam tử mặc thường phục dựa vào nhuyễn tháp. Từ Tấn để sách xuống, đưa tay tiếp nhận phong thư, mở ra. Chữ viết quen thuộc, Từ Tấn xem lướt qua, xem đến thời điểm tiểu nương đuổi hạ nhân , đóng cửa chịu ra ngoài, khóe môi nhếch lên.

      Hứa quản gia thấy được, khỏi nhớ tới mùa thu năm trước, vương gia tâm huyết dâng trào muốn dạo ở Ký Châu, khi dạo tới nơi vừa vặn vào mùa hái táo ở Tây Sơn. Vương gia là cải trang vi hành, sau đó gặp được tiểu nương thoạt nhìn 12, 13 tuổi, tiểu nương ngây thơ khả ái, đứng dưới tàng cây khoa tay múa chân với huynh trưởng, sau lát lại tự mình lấy gậy hái táo…

      Khi đó vương gia cũng cười như vậy, về sau liền phái người lưu lại đưa thư, mỗi tháng đều đem đại khái tình hình của nhà kia báo lại.

      Hứa quản gia cũng phải thừa nhận, tiểu nương kiaquả rất xinh đẹp nhưng mà chỉ mới 12 tuổi thôi, dáng người còn phát dục tốt, có phải hay còn quá ?

      “ Ngươi , người đẹp sợ nhất là cái gì?”

      “ A?” Hứa quản gia hồi thần, mờ mịt nhìn về phía Từ Tấn, bởi câu hỏi đầu đuôi, đầu óc còn chưa kịp phản ứng.

      Từ Tấn cũng muốn nghe trả lời, vẫy vẫy tayý bảo lui xuống.

      Hứa quản gia theo bản năng ra ngoài, tới cửa dừng lại, thử trả lời thăm dò: “ Sợ dung nhan già ?”

      Từ Tấn cười mà .

      Có lẽ nữ tử đến tuổi nhất định đều buồn rầu về chuyện dung nhan già , nhưng năm nay nàng mới 13 tuổi, làm sao mà nghĩ xa vậy?

      Nàng sợ nhất, là bị người ta nhìn thấy thời điểm nàng xấu nhất. Nàng càng sợ, cố tình lại càng muốn nhìn thấy.

    3. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 6
      Edit: Nguyên Thi

      Hơn nửa tháng sau, Phó Dung mới có dũng khí soi gương. Thời tiết mới vào hạ, chim hót hoa thơm, làm tâm tình nàng cũng vui vẻ.

      Bệnh của nàng cũng thuyên giảm, phát đậu cũng nhiều lắm, tại những địa phương mà người ngoài có thể nhìn thấy người nàng đều đóng vẩy và tróc ra hết. Chỉ còn lại vài cái, đen thui thành từng điểm có, lớn cũng có, mặc quần áo vào liền che hết, cũng bị ngứa. Chỉ cần Phó Dung chạm vào cũng sao. Nàng cũng lo lắng về những nốt đậu này, chỉ đặc biệt sầu não về nốt đậu ở giữa trán.

      Da nàng rất trắng, càng nhìn thấy cái nốt đen này, rệt đến chói mắt. Phó Dung giận dỗi lật ngã gương, mắt thấy tâm phiền.

      “ Tiểu thư, nhị thiếu gia mời ngài ra ngoài bắt mạch.” Ngoài cửa, Lan Hương giọng bẩm báo. Phó gia ở kinh thành còn có hai phòng, danh xưng thứ tự của huynh muội Phó Dung đều được bên kinh thành thống nhất.

      “ Biết.” Phó Dung buồn bã trả lời, từ trước gương đứng dậy, cầm lấy mũ che bằng lụa trắng đội lên đầu. Lát nữa phải hỏi Cát Xuyên nốt đậu trán nàng lưu lại đến cuối cùng có khỏi hẳn . Chính là bệnh của nàng cho truyền cho người khác, nàng ghét bỏ ném mũ che lên giá, vuốt vuốt lọn tóc mỏng trán rồi ra ngoài.

      Dù sao mấy người bên ngoài đều thấy bộ dáng của nàng sau khi phát bệnh, nàng có che giấu cũng vô dụng.

      Trong nhà chính, Phó Thần cùng Cát Xuyên chuyện. Cát Xuyên có kiến thức uyên bát lại có tài ăn khôi hài, làm cho Phó Phẩm Ngôn mỗi lần đến đây đều ngồi tán gẫu mà uống rượu. Phó Thần lại càng trò chuyện thân thiết với Cát Xuyên hơn vì thời gian ở thôn trang lâu dài hơn.

      Thấy muội muội thân áo trắng tới, bước chân uyển chuyển, khuôn mặt nhắn xinh đẹp cúi xuống, bộ dáng buồn khổ ủy khuất, Phó Thần chỉ cảm thấy buồn cười: “ Muội muội đừng lo lắng, Cát tiên sinh vừa với huynh, tại, muội có thể ra ngoài chút, cần ngốc tại trong phòng.”

      Phó Dung cười khổ, mặt có cái khối đen này, nàng thà tự nhốt mình trong phòng còn hơn.

      Hướng Cát Xuyên cung kính hành lễ, Phó Dung tự nhiên ngồi đối diện với Cát Xuyên, đưa tay qua.

      Cát Xuyên xem mạch, lại kêu Phó Dung cho xem nốt đậu đóng vảy ở trán, nhè đè xuống, vuốt cằm : “ nương khỏi hẳn, cũng truyền cho người khác, bất quá vì để phòng ngừa, nương hãy lưu lại đây thêm 3 ngày nữa, đợi nốt đậu trán tróc vảy ra rồi hãy hồi quý phủ mới tốt.”

      “ Đa tạ tiên sinh, mấy hôm nay làm phiền tiên sinh.” Phó Dung thành tâm lời cảm ơn.

      Cát Xuyên cho nàng phương thuốc tên là Ngọc Tuyết lộ dùng để bôi ngoài da. người có vết thương hay vết sẹo, mỗi ngày trước khi ngủ bôi lên ít, vết sẹo rất nhanh lành. Thường ngày cho ít vào nước để tắm cũng có công hiệu dưỡng nhan, so với mấy phương thuốc nương thường dùng giá cao để mua tốt hơn nhiều, đúng là nhặt được tiện nghi lớn.

      Cát Xuyên khiêm tốn cười cười, dặn dò đôi ba câu về chuyện bảo dưỡng, lúc chiều khi Phó Phẩm Ngôn tới đây đưa thư cáo từ.

      Phó Phẩm Ngôn vốn định giữ Cát Xuyên lại bên người, làm đại phu riêng cho nhà mình, chỉ là khoảng thời gian này cùng chung sống, mới biết được Cát Xuyên là người có tính tình cao ngạo, sao có thể ở phủ viện bé này, nghĩ tới đâu liền tốn tâm tư nữa. Nên sai người chuẩn bị bàn tiệc rượu, cũng ngủ lại ở thôn trang, ngày kế tiếp liền tự mình đưa Cát Xuyên ra khỏi thành Tín Đô.

      “ Ca ca, huynh muốn dẫn muội đâu?”

      Sau khi Cát Xuyên rời mấy ngày, Phó Dung bị Phó Thần mạnh mẽ mang ra thôn trang, bước chân của thiếu niên dài hơn, làm Phó Dung theo kịp, mà lại muốn mạnh mẽ kéo , nàng chỉ đành thỏa hiệp, đáp ứng theo cùng .

      Phó Thần cười gõ mũ che đỉnh đầu nàng: “ Đừng nóng vội,đến nơi muội biết.”

      Phó Dung bĩu môi, dùng bước chân bước theo bên cạnh . bên quan sát cảnh sắc ở xunh quanh, bên yên lòng : “ Có phải chuẩn bị kinh hỉ gì cho muội hay ? Muội cho huynh biết, huynh mà lại bắt sau lông làm muội sợ, muội kêu phụ thân phạt huynh cấm túc tháng.”

      Phó Thần cười lớn, nhớ tới bộ dáng muội muội bảo bối khi thấy sâu kia hoảng sợ nhào vào lòng thét chói tai, vội vàng : “ Đừng đừng, huynh dám, lần này cam đoan muội thích.”

      Phó Dung nghi ngờ nhìn cái, biết có nên tin tưởng hay .

      khoảng khắc đồng hồ, hai huynh muội cũng tới bìa rừng, cỏ dại ở nơi này so với ờ ven đường rậm rạp và xanh hơn, cao tới đầu gối của nàng. Mà bên trong lùm cỏ xanh mượt kia, có con dê con núi màu trắng tuyết gặm cỏ. Có lẽ do mới sinh nên sợ cọp, dê con này cũng sợ người lạ,nó quay đầu nhìn hai huynh muội sau đó lại cúi đầu tiếp tục ăn cỏ,

      Dê con đáng lắm, nhưng Phó Dung lại thể nào thích, ghét bỏ : “ Chính là cái này? Ca ca bằng huynh nướng hết lên để cho muội ăn .” Khi bị bệnh phải kiên ăn, gần tháng trời Phó Dung phải ăn đồ ăn thanh đạm, bây giờ khỏi có chút tham ăn.

      nương hiền lành mới làm người ta thích, lòng dạ của muội sao lại độc ác như vậy?” Phó Thần khiếp sợ lui về sau vài bước, vô cùng đau đớn nhìn muội muội.

      Phó Dung lười cùng nhiều, xoay người lại : “ Được rồi, bây giờ muội có thể về được chưa?”

      Vừa nhấc chân , bỗng nhiên phía sau truyền đến hai tiếng kêu non nớt, Phó Dung tò mò nhìn sang, liền nhìn thấy con dê con màu vàng từ trong bụi cỏ chui ra, phía sau còn có con, hai con xê dịch bao nhiêu, lông mềm mại màu vàng nhạt, khuôn mặt rất đáng , khi chạy thân thể nho vặn vặn vẹo vẹo, nhìn ngốc ngốc rất khả ái.

      Phó Dung kìm lòng đậu gỡ mũ che xuống, ngạc nhiên hỏi: “ Huynh lấy từ đâu ra?”

      Thấy muội muội thích, phó Thần rất đắc ý,chạy tới bắt lấy hai con dê con tới trong lòng muội muội để nàng xem: “ Mua từ thôn bên kia, thế nào, buổi trua chúng ta nấu canh ăn? Canh thịt dê, hương vị cũng tồi đâu.”

      Phó Dung phì cười, bắt lấy con sờ chơi: “ Lễ vật này sai, cùng nhau mang về nhà , đệ đệ khẳng định rất thích.” Đệ đệ con, nàng con, có thể ôm vào trong ngực mới lạ, tốt.

      “ Được, Nùng Nùng, muội ở trong phòng lâu như vậy, bằng mấy ngày này ra ngoài dạo chơi chút, thuận tiện hít thở khí.” Phó Thần tìm đồ chơi này chủ yếu là cho muội muội giải buồn, đương nhiên cũng hi vọng muội muội ra ngoài lát, khôi phục tính tình hoạt bát ngày trước, đừng có cả ngày đối kiện với gương mà sinh hờn dỗi.

      “ Vậy huynh cũng phải theo muội cùng .” Phó Dung quay đầu làm nũng.

      “ Đương nhiên muội muội của huynh xinh đẹp như hoa như ngọc, huynh sao yên lòng cho muội mình tản bộ bên ngoài.” Phó Thần thuận miệng nịnh nọt muội muội.

      Phó Dung lại thích nghe, ánh mắt khi cười cong lên như bán nguyện. Căn bản thân thể Phó Dung tốt lên sai biệt lắm. Hôm nay, Phó Phẩm Ngôn cũng đến thăm, trước khi mặt trời lặn, hai huynh muội đúng hẹn tới ven rừng để thả dê con. Kỳ khoảng cách từ Lâm Tử đến hậu viện thôn trang khoảng nửa dặm đường, Tôn mama cùng Lan Hương canh giữ ở cửa đều thấy được hai huynh muội ở nơi xa.

      “ Ca ca, huynh đặt tên cho chúng nó chưa? Muội muốn đặt tên cho chúng nó.” Phó Dung hưng trí bừng bừng .

      Phó Thần lập tức dội cho nàng gáo nước lạnh: “ Đừng nhìn tụi nó bây giờ xinh xắn, dễ thương. Tụi nó lớn hơn chút nữa lông biến sắc, huynh khẳng định muội thích.” Muội muội cái đẹp, khi xấu , muội ấy liền còn hứng thú. Với lại là để nuôi chơi nên khi chọn mua theo sở thích của muội ấy, nên để ý diện mạo của chúng.

      Như vậy sao, nhất thời Phó Dung ngừng suy nghĩ về tên gọi, mà chuyển sang chuyện khác với ca ca: “ Vì chiếu cố muội, ca ca gần tháng nay Lương gia học quyền, khi huynh quay về so chiêu với sư huynh đệ có bị chịu thiệt hay .”

      “ Muội cũng quá xem thường ta, đừng tháng dù là…..”

      đến nửa nữa, Phó Thần nhíu mày nhìn về phía con đường đất đối diện. Thấy chiếc xe ngựa về hướng thôn trang nhà mình, phó Thần nhanh, thả hai con dê về lùm cỏ. “ Có người tới, chúng ta mau về nhà.”

      Phó Dung cũng nhìn thấy, gật đầu, khi trở về nhìn thấy chiếc xe ngựa chạy chậm rãi gần tới thôn trang, khó trách khỏi nhớ tới các những việc trước khi trọng sinh thay đổi.

      Kiếp trước sau khi phát bệnh nàng mới tới thôn trang, đời này đến sớm hơn vài ngày, ngoài ý muốn còn gặp được thần y Cát Xuyên. Trước mắt bởi vì nàng còn chưa rớt hết vảy đậu, nên trì hoãn ngày về, ai ngờ lại có người đến thôn trang, chỉ là biết lần này là nhân vật nào đến. Nhìn sắc trời, hơn phân nửa là tìm nơi ngủ trọ, cùng dạng với Cát Xuyên đến xin nước, đều là chuyện , cho nên kiếp trước nàng cũng nghe qua.

      Nàng vào từ cửa sau, còn Phó Thần lại vòng về cửa trước.

      Xe ngựa đến trước cửa, Phó Thần chỉ còn cách đứng lại chờ bọn . Hứa quản gia thân áo xám ngồi đằng trước nhảy xuống xe, hướng Phó Thần chắp tay: “ Công tử là chủ nhân thôn trang này?”

      mặc chính là áo xám vải mịn chút nào thu hút, nhưng gương mặt tuấn lãng như quan ngọc, môi hồng răng trắng, tác phong nhanh nhẹn, vừa nhìn biết phải là xa phu bình thường. Có thể nghĩ tới nhân vật còn ngồi trong xe càng có lai lịch lớn. Phó Thần quét mắt liếc nhìn màn xe cái, trả lời: “ Đúng vậy, biết các vị là…?”

      Hứa quàn gia than tiếng, nhìn về phía mặt trời ngả dần về phía tây, giải thích: “ Công Tử nhà ta là kẻ sĩ ở kinh thành, lần này từ hà trạch trờ về, may nửa đường bệnh cũ lại tái phát, thúc ngựa nhanh được. Mới vừa hỏi thăm thôn dân, nơi đây cách thành Tín Đô phía trước còn khoảng nửa canh giờ, chúng ta chậm chỉ sợ khi tới nơi có thể cổng thành đóng, liền muốn quấy rầy thôn trang ở đêm. biết quý công tử đây có thể giúp đỡ? Hoặc là muốn cùng trưởng bối thương lượng?”

      Vùng phụ cận chỉ có thôn trang của nhà mình là tốt nhất, khó trách họ lại tìm tới đây.

      Phó Thần võ, trong bản chất có tinh thần hiệp nghĩa, nhìn Hứa quản gia cũng phải loại người gian xảo, lại rất tự tin vào thân công phu siêu quần mà thống khoái đáp ứng: “ Khi ra ngoài, ai mà có thời điểm cần giúp đỡ, hai vị mời vào, chỉ là hàn xá đơn sơ mong hai vị thông cảm nhiều cho.”

      “ Công tử khách khí.” Hứa quản gia lời cảm tạ, từ trong tay áo lấy ra thỏi bạc đưa cho Phó Thần: “ Mạo muội xin tá túc, có nhiều điều quấy rầy, ở đây có chút thành ý kính xin quý công tử vui lòng nhận cho.”

      Phó Thần cự tuyệt nhận, hai người day dưa phen. Hứa quản gia đành thu lại bạc, đến trước cửa xe cung kính : “ Công tử mời xuống xe.” Người ở trong lên tiếng.

      Chỉ là giọng mũi nhàng, làm cho Phó Thần tự chủ được nhìn qua, tò mò bên trong là người có địa vị như thế nào.

      Màn xe bị Hứa quản gia kéo qua bên, lộ ra đầu tiên là thân cẩm bào thêu Tú Vân màu xanh trời, còn có đôi chút tiếng quần áo va chạm. Nam tử đứng dậy khỏi ghế, cử chỉ thong dong đạp lên ghế xuống xe ngựa. Động tác đơn giản nhưng đầy tôn quý, giống như cái đạp lên là ghế bạch ngọc mà phải là ghế gỗ.

      Phó Thần ngẩng đầu, sau khi thấy dung mạo của đối phương, biết tại sao lại nghĩ đến tam muội bảo bối của .

      Nhị muội 15, tam muội 13, đều là lứa tuổi bàn về chuyện cưới gả. Phó Thần ngẫu nhiên cùng phụ thân nhắc tới người ứng tuyển, chuyện của nhị muội hoàn hảo, còn tam muội, hai cha con đều cảm thấy nhức đầu, chỉ riêng về bề ngoài có ai xứng với Nùng Nùng của bọn họ.Nhưng giờ khắc này, Phó Thần phát người…

      nhìn nhập tâm làm cho Từ Tấn nhíu mày.

      Hứa quản gia quan sát sắc mặt, khẽ ho khan cái.

      Phó Thần nháy mắt hồi thần, liền vội vàng xoay người mời hai vị khách vào trong, để che giấu xấu hổ mặt.

      là suy nghĩ miên man cái gì đâu ! Người này có bộ dáng tốt, nhưng lỡ đâu là thùng rỗng kêu to sao, ai biết được lai lịch của ? Khi đứng lên so với mình còn lớn hơn 1,2 tuổi, khi Nùng Nùng đến tuổi xuất giá, người ta chừng làm phụ thân. Căn bản hai người điểm xứng đôi.

      An bày phòng cho khách xong, Phó Thần ra hậu viện.

      Phó Dung vẫn chờ đến: “ Người nào đến vậy?”

      Phó Thần lắc đầu: “ có hỏi thăm, chỉ xin tá túc, sáng mai rời .”

      Quả thế, Phó Dung hỏi thêm nữa.

      Mà trong phòng khách lúc này, Hứa quản gia thay Từ Tấn pha bình trà Long Tĩnh mùa xuân, thấp giọng xin chỉ thị: “ Vương gia định khi nào ra tay?”
      Last edited: 17/6/15
      Nhok_Njco, Uyên Sama, thanhbinh76 others thích bài này.

    4. lovenovel

      lovenovel Well-Known Member

      Bài viết:
      343
      Được thích:
      309
      A trọng sinh????
      A định ra tay làm j chị đây
      banhngot thích bài này.

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Chương 7
      Edit: Nguyên Thi

      Ánh nắng cuối chiều mềm mại, cơn gió cuối ngày nhàng khoan khoái lướt qua. Phó Dung liền phân phó Lan Hương đem cơm chiều dọn ra dưới tán cây hòe ở trong sân, ngồi mình. Vốn đêm nay, ca ca hứa dùng cơm cùng nàng, nhưng chiều nay lại có khách tới, ca ca muốn tận chức người chủ nhà.

      Cơm canh thanh đạm như cũ, dĩa rau xào, tô canh cá trích nấu măng, đây là những món sau khi bệnh Phó Dung ăn quen, có chút ngán. Nhưng mà nhìn cách đó xa có hai con tiểu hoàng nằm làm cho Phó Dung vui vẻ, làm khẩu vị tốt hơn, liền dùng nhiều hơn so với mấy ngày trước.

      vách tường phía tây có dàn hoa sắc vi tốt, leo hết cả bờ tường, cành lá màu xanh làm nền cho những đóa sắc vi màu hồng nở rộ, như tuổi thanh xuân của thiếu nữ.

      Có thể có được 2 tuổi thanh xuân, nàng may mắn đến bực nào!

      “ Lan Hương, lấy kéo đến, cắt cho ta vài đóa hoa đẹp mang vào phòng.”

      Thừa dịp nắng chiều chưa tắt, Phó Dung hưng phấn . Lan Hương cũng vui vẻ, còn săn sóc mang ra băng ghế cho nàng ngồi.

      “ Đầu tường, hoa nở đẹp lắm, tiểu thư ngồi đây chỉ hoa nào, nô tỳ giúp tiểu thư cắt là được.” lâu gặp được tiểu thư nhàn hạ thoải mái như bây giờ, nàng đương nhiên muốn dỗ tiểu thư vui vẻ.

      Phó Dung vừa muốn để chính mình cắt là được, nhưng thoáng thấy Tôn mama từ sương phòng ra kịp thời sửa lời: “ Được, ngươi cẩn thận chút, nếu ngươi ngã xuống, ta đỡ được.” Mấy ngày nay nàng chịu khổ, Tôn mama và Lan Hương cũng thoải mái, ban đêm phải thay phiên nhau canh giữ ngoài phòng cho nàng, sợ nàng ngủ mơ cào phá mấy nốt thủy đậu. hai người này đều gầy vòng, Phó Dung muốn làm cho nhũ mẫu lại lo lắng.

      Phó Dung phụ trách chọn, Lan Hương bên cắt theo, Tôn mama đỡ hai chân của Lan Hương, cười cười , bất tri bất giác cắt được bảy tám đóa.

      Khi đến gian ngoài, Phó Dung chọn ra 6 đóa hoa đẹp nhất cắm vào hai cái bình, cái đặt trong khuê phòng của mình, còn bình kêu nha hoàn mang đưa cho Phó Thần, còn lại đóa cắt ngắn làm trâm, cài vào tóc, quay đầu lại hòi Tôn mama: “Cài như vậy đẹp ?” Tiểu nương ngây thơ hồn nhiên, Tôn mama cười cười điểm mũi nàng.

      “ Đẹp, Đẹp lắm, xấu hổ, trời tối rồi mà còn muốn cài hoa. Chờ đến sáng mai, mama lại chọn đóa đẹp nhất cho người, tiểu thư cài vào hỏi nhị thiếu gia , bảo đảm nhị thiếu gia xem đến choáng váng.

      Phó Dung nhìn vào gương chút, cố ý bỏ quên nốt đậu ở dưới lọn tóc mỏng trán.

      qua bao lâu, tây phòng chuẩn bị xong nước ấm. Phó Dung kêu Tôn mama về phòng nghỉ tạm trước , để lại hai nha hoàn hầu hạ.

      Hai ngày nay, nàng mới được tắm rửa. trước đó toàn dựa vào Lan Hương dùng khăn giúp nàng chà lau những địa phương hoàn hảo. Bởi vậy khi lần nữa được ngồi vào trong thùng tắm thống khoái tắm cái, trong ngày thời điểm này là lúc Phó Dung thoải mái nhất. Chờ nàng cởi xong quần áo mới phát có mấy nốt đậu người chẳng biết khi nào bóc ra, làm tâm tình nàng càng tốt, hưng phấn liền dục Lan Hương: “ Mau giúp ta xem xem ở lưng rơi hết chưa?”

      Lan Hương vội vàng đem quần áo vách bình phong, quay lại nhìn, ăn ngay : “Còn hai nốt .”

      Nụ cười mặt Phó Dung tắt lịm, cởi tiếp quần rồi bước vào thùng gỗ. Lan Hương cẩn thận giúp nàng lau người, biết cảm giác Phó Dung suy sụp, liền chọn lời dễ nghe : “ Tiểu thư, Cát tiên sinh cho người Ngọc Tuyết lộ tốt, người xem những địa phương kết vảy trước, mới đầu có chút hồng hồng mà bây giờ khác màu da bên cạnh lắm, nhìn kỹ là nhìn ra đâu. Tin rằng bao lâu hoàn hảo như ban đầu.”

      Phó Dung nâng cánh tay lên, cánh tay ngọc trắng nõn nà, mềm mại, quả , nàng vửa lòng.

      Lan Hương nhàng thở ra.

      Đợi lau khô tóc cho Phó Dung, Lan Hương lại hầu hạ Phó Dung ngủ, liền đóng hết cửa sổ và tắt đèn, tay chân lui ra ngoài, nằm tháp ở gian ngoài.

      người Phó Dung chỉ còn lại vài nốt đậu kết vảy, liền cần nàng gác đêm. Ban đêm ở thôn trang rất yên tĩnh, Phó Dung nằm cách thoải mái, cùng hương hoa sắc vi thoang thoảng làm tưởng nhớ tới người thân ở trong thành. Bất tri bất giác liền ngủ.

      Ngủ say, nên phát ống trúc xuyên thấu qua lớp giấy ở cửa sổ tiến vào, thả ra làn khói .

      Có hai tiếng bước chân lui tới, tiếng bước , lại có người bước tới.

      thanh nhàng vang lên, cửa phòng gian ngoài bị người đẩy vào, có bóng đen rất nhanh mà bình tĩnh vén màn tiến vào, đứng tại bên giường vẫn nhúc nhích. Cứ đứng như thế qua khoảng thời gian chén trà, bóng đen kia mới mở vải trùm màu đen của đèn lồng ra, lộ ra ánh sáng nhu hòa.

      Người trong hậu viện đều trúng mê hương có tác dụng hai canh giờ, nên ai phát ra ánh sáng của lồng đèn.

      Đem đèn lồng để qua bên, Từ Tấn tùy ý đánh giá khuê phòng. Phía nam có kháng lớn đặt bên cửa sồ, còn phía Đông phòng có cái bàn trà bằng gỗ lê, bàn có bình hoa bằng sứ trắng, trong đó có 3 đóa hoa màu hồng phấn kiều diễm mà quyến rũ.

      Thấy hoa liền nghĩ tới người.

      Thu hồi tầm mắt, Từ Tấn ngồi xuống giường, chăm chú nhìn tiểu nương ngủ say giường.

      Trải qua hai kiếp, đây là nương duy nhất có thể tới gần .

      Kiếp trước, muốn nghĩ về nữa, chỉ biết muốn nàng. Trước mắt cũng chỉ có thể là nàng, vậy đời này có chết, cũng đảm bảo nàng từ đầu tới cuối đều là người của . có xuất chuyện hòa ly cùng chồng trước, cũng coi trọng An Vương, muốn nàng cam tâm tình nguyện đến bên , làm nữ nhân của .

      Luận dung mạo, thua gì Từ Yến hay An Vương, luận thân phận hơn cả hai người đó, chỉ cần có thể ra tay giành trước…

      Kiếp trước sau khi mang nàng về phủ, có sai người thu thập các thông tin về nàng, trừ bỏ các việc xảy ra quá lâu tra ra được, hoặc là ít việc vặt hằng ngày, còn lại các đại phát sinh bên cạnh nàng đều biết, cũng biết nàng vẫn luôn ái mộ hư vinh, thích người thông minh. Đời trước nàng vẫn luôn ở Ký Châu, nên Từ Yến là lựa chọn tốt nhất, mới lòng muốn gả. Lần này, chủ động tiếp cận nàng, thông minh như nàng, có lý nào lại chọn ?

      Nhưng đây chỉ là thân phận đời trước cố lựa chọn thôi, còn muốn tâm của nàng, còn muốn trái tim trước ngực nàng chưa từng cho bất kỳ nam nhân nào. muốn nàng thích thương , trong mắt chỉ có , toản tâm toàn ý với . Chỉ có như vậy, mới uổng phí tinh lực của người nàng, uổng phí giúp nàng bảo trụ đệ đệ tỷ tỷ, uổng phí dành vị trí Vương phi cho nàng.

      Phó Phẩm Ngôn có tài học, am hiểu sâu về đạo làm quan, Phó Thần có công phu siêu quần, cũng là nhân tài, chỉ bằng vào hai người này. Thêm kiếp này nàng còn trong sạch, nàng có tư cách làm vương phi.

      Chỉ tiếc nàng mới 13 tuổi, còn phải đợi thêm hai năm nữa. Nhớ tới năm trước, có tiểu nương ở dưới gốc cây ngước cổ hái táo, Từ Tấn liền cười. nàng bây giờ hồn nhiên hơn so với lõi đời, vẫn rất đáng . Tựa như đường, khi xe ngựa, xa xa nhìn thấy nàng ôm hai con tiểu nga chơi, quả nhiên vẫn còn con nít, tính trẻ con chưa mất.

      Ánh mắt lướt khỏi gương mặt nương nằm nghiêng chiếc gối màu hồng phấn, dừng lại trán nàng, Từ Tấn kìm lòng đậu đưa tay sờ vảy đốt đậu đến thất thần. Kiếp trước chán ghét thân phận hòa ly của nàng, nên các phản ứng của nàng, từ trước khi ở cùng nàng đều trò chuyện qua. Có lần hăng say quá quên tắt đèn, nàng hữu khí vô lực vẫn dùng tay che trán, hai mắt nhìn lâu, làm nàng càng khẩn trương, càng thêm hứng thú. Chờ gỡ được hai tay nàng ra, nàng nôn nóng đến muốn khóc, lắc đầu cầu khóc đừng nhìn, phía dưới càng co thắt nhanh làm đến phát cuồng.

      Sau khi làm xong, lần đầu tiên chuyện với nàng, hỏi nàng sao lại có vết sẹo này. Nàng mệt đến cùng cực, nghe hỏi như thế liền bĩu môi theo bản năng, sau đó sợ nhìn thấy chuyển người, đưa lưng về phía là tự mình làm, trong giọng tràn đầy hối hận.

      Nếu như lúc trước bởi vì chán ghét thân phận của nàng, nên ngay cả tướng ngủ của nàng cũng cho là cố ý mời mọc, sau này khi hiểu ra nàng nguyện ý lại khiếp sợ uy nghiêm thể nào nghe theo, dù ủy khuất nhưng vẫn nhu thuận chấp nhận.

      Nàng còn tưởng rằng nàng giả vờ rất giỏi. biết khi nàng giả bộ thuận theo hay lấy lòng, khóe miệng tuy cười, nhưng mi tâm vẫn nhíu chặt, tràn đầy thích.

      Nhớ lại rất nhiều lần cảnh tượng bên trong bức màn mỏng chiếc giường ngủ đó, thân thể tránh khỏi có điểm biến hóa, Từ Tấn đưa tay cởi trung y của tiểu nương, cởi đến nửa liền lắc đầu, mặc vào lại cho nàng.

      được, nàng còn quá , cho dù chỉ là sờ sờ thôi, cũng được tự nhiên.

      Lại thân thể này vẫn còn chưa nảy nở tốt, sờ vào cũng có cảm giác. có chuyện để làm. Từ Tấn lại nhìn về nốt đậu trán của nàng, kỳ quái, tại sao lần này nàng lại làm rớt vảy đậu này? Là vì Cát Xuyên khuyên giải vô tình làm tăng quyết tâm của nàng bóc ra?

      Nếu bóc ra, hai ngày nữa chính mình bóc ra. Xem xem lông mi tinh tế của tiểu nương, Từ Tấn cúi người, tay chống đầu giường, tay vươn tới mặt của tiểu nương, tìm góc độ thích hợp, dùng ngón tay trỏ mà có móng tay thử cậy cậy vảy nốt đậu.

      Vảy nốt đậu có chút bung ra, thoáng cái dùng sức liền đem hết vảy đậu bung ra mà lấy xuống dưới. Từ Tấn ngưng mắt nhìn, phát vết sẹo này so với trong trí nhớ hơn rất nhiều. kiếp trước vết sẹo to như hạt đậu mà bây giờ như hạt vừng mà thôi.

      ngại, có vết sẹo tốt, ở trong mắt nàng, vết sẹo dù to hay cũng có khác biệt, đều là mặt rỗ tổn hại sắc đẹp của nàng.

      Mặt rỗ….

      Đem vảy đậu đặt tay nàng. Như vậy, sáng mai khi nàng rời giường, nhìn thấy vảy đậu ở tay, liền nghĩ rằng do mình trong lúc ngủ mà bóc ra. Làm xong, Từ Tấn vuốt khuôn mặt trắng hồng của tiểu nương ngủ, nhẵn nhụi y như trong trí nhớ, trơn mịn nõn nà. Liên tưởng đến khuôn mặt tuyệt sắc khi giận khi vui, Từ Tấn càng cảm thấy choáng váng.

      Có gương mặt như vậy, ai chú ý tới vết sẹo trán nàng? Bạch ngọc trắng tinh khôi, dù cho có tì vết cũng là ngọc, nàng lại cứ mãi để tâm vào chuyện vụn vặt này. Cho rằng ai cũng nhìn xem chằm chằm vết sẹo của nàng. Kỳ khi hai người hoan hảo phần lớn thời gian nhìn khuôn mặt của nàng bị thương mà diễm lệ như hoa mẫu đơn, nào có chân chính nhìn thấy vết sẹo của nàng.

      Người trong cuộc u mê, ghét bỏ nàng ngốc, liền nhịn được trừng phạt nhéo nhéo gò má nàng. Có lẽ là nắm chắc tốt khí lực, làm tiểu nương bất mãn hừ tiếng, môi đỏ mọng hơi đô đô lên.

      Môi của nàng có hương vị gì?

      Kiếp trước ngoại trừ vết sẹo kia, hôn qua nàng, hôn qua bất cứ địa phương nào khác, nhớ tới cũng kỳ, có thể cùng nàng làm chuyện thân mật nhất, nhưng lại có ý nghĩ muốn hôn nàng. muốn dùng miệng nhấm nháp những chỗ Từ Yến hưởng thụ qua.

      Nhưng mà bây giờ nàng rất sạch , bị người chạm qua. Tựa như mảnh đất nhiễm bụi trần, trắng như tuyết, là người thứ nhất phát và chạm vào nàng.

      Nếm thử?

      Ý niệm vừa động, người ghé qua, Từ Tấn gần gũi nhìn chằm chằm vào đôi môi hơi mở ra của tiểu nương, thử liếm chút.

      có cảm giác gì?

      Nhưng sao kiếp trước, Hứa quản gia lại tìm cho những tập tranh vẽ các đôi nam nữ đều ôm hôn nhỉ?

      hôn có kỹ xảo?

      Từ Tấn nuốt nước miếng cái, nhìn tiểu nương nhắm chặt hai mắt, quyết định nhân cơ hội này phải thực tập phen.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :