Quân hôn: Tự rước lấy họa - Minh Lam Phong (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      sau lần này a từ mặt là cái chắc r
      Mẹ Mìn thích bài này.

    2. Phương Lăng

      Phương Lăng Well-Known Member

      Bài viết:
      339
      Được thích:
      458
      rốt cuộc là đứa còn hay zậy? :017::017:
      Mẹ Mìn thích bài này.

    3. shaly

      shaly Member

      Bài viết:
      76
      Được thích:
      73
      :yoyo25:Huhu... đọc chương này mà nước mắt tuôn ào ào... đau lòng ... tội nghiệp TK wa'
      Mẹ Mìn thích bài này.

    4. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 82: Chuỗi Phật châu ngọc

      Edit: Tutu


      Tại thành phố H, Tô Cẩm Niên vừa mới thảo luận loạt quyết sách cùng với ba của Tô Khả xong, sau khi gác điện thoại, cả người bao trùm hơi lạnh, hơi thở trở nên sắc bén, dường như muốn đem khí của cả phòng biến thành băng.

      “Ba, con về thành phố B trước.”

      Ba của Tô Khả nhìn con rể với vẻ nghi hoặc: “Có chuyện gì sao?”

      “Ba, con phải trước, chuyện ở đây cứ như con mà làm.” Tô Cẩm Niên xong đứng dậy, hướng bên ngoài chạy , tốc độ kia có thể sánh ngang với tia chớp.

      Ba của Tô Khả thấy Tô Cẩm Niên như có lửa đốt như vậy gật đầu: “Được.” Chỉ là ông xong người mất.

      Tô Cẩm Niên vừa ra khỏi cửa liền chạy vội đến đường lớn bắt chiếc taxi nhắm thẳng sân bay mà .

      Người luôn bình tĩnh như mà bây giờ lại tràn ngận vẻ lo lắng thôi, cho nên cần thúc giục, tài xế taxi tự biết mà nhấn nhanh chân ga.

      Đến sân bay, Tô Cẩm Niên nhìn bảng điện tử tìm chuyến bay về thành phố B, chuyến gần nhất là chuyến chín giờ tối, trái tim Tô Cẩm Niên chỉ muốn bay ra ngoài.

      Nhưng thể làm gì khác ngoài chờ đợi và ổn định nhịp tim của mình.

      sợ, thời điểm nhận được điện thoại của Trình Dược Đông, bên kia lặp lặp lại “thực xin lỗi”, lúc ấy trong lòng vô cùng lo sợ.

      Tô Khả, Tô Khả, em nhất định thể xảy ra chuyện gì.

      *

      Bên ngoài vẫn mưa lớn ngừng, hạt mưa xối vào cửa kiếng hội tụ thành những dòng chảy chậm rãi trượt xuống ô cửa. Người đường ai cũng che ô, vội vàng lui tới.

      Tô Khả mở cửa ban công.

      Lý Lộ và Trương Trí cuối cùng cũng có thời gian rảnh rỗi, lúc bọn họ về tới thấy Tô Khả như vừa mới khóc xong, tóc tai lộn xộn, trong lòng liền dâng lên dự cảm xấu.

      “Tô Khả, em làm sao vậy?” Trương Trí hỏi ra tiếng, giọng mang theo tia thân thiết.

      Tô Khả ngẩng đầu nhìn Trương Trí, thanh khàn khàn: “ có gì.”

      “Bộ dạng này của em làm sao có việc gì!” Lý Lộ tức giận: “ cho Lý nghe, cuối cùng xảy ra chuyện gì rồi?”

      Vào lúc Tô Khả định mở miệng nghe thấy y tá đứng ở cửa la lớn: “Emma, có chuyện lớn rồi.”

      Mọi người đều nhíu mày, cho dù là có chuyện lớn gì dù sao ta là người lớn, cũng cần đứng ở hành lang mà rối loạn la hét như thế, đúng là ra thể thống gì.

      Trong lòng mọi người tuy rằng khinh bỉ y tá này nhưng mà đối với nội dung ta sắp ra lại vô cùng tò mò, cho nên đám mở cửa phòng, sau đó vây quanh y tá kia: “chị Vương à, nhanh , có chuyện lớn gì vậy.”

      y tá trẻ có vẻ thiếu kiên nhẫn hỏi, mọi người cũng có vẻ mặt giống như vậy, dường như y tá trẻ kia ra nỗi lòng của bọn họ bây giờ.

      Chị Vương thấy mọi người đều mở to mắt nhìn mình, lúc này mới vỗ vỗ ngực : “Món gia bảo cổ truyền của Viện trưởng bị đánh cắp! Bây giờ cảnh sát vẫn điều tra ở trong phòng của Viện trưởng đấy.”

      “A, vật quý gia truyền này của Viện trưởng tôi biết đấy, là chuỗi Phật châu bằng ngọc, nghe là dùng ngọc Hòa điền khắc thành, hơn hai trăm năm trước được hoàng đế ban cho lỗ tổ tông của viện trưởng, sau đó được truyền lại cho đích trưởng tôn. Tôi còn nhớ năm đó viện trưởng được truyền lại chuỗi phật châu này lấy ra khoe với mọi người lát. Bây giờ cũng vậy, gặp ai viện trưởng cũng lơ đãng khoe chút chuỗi phật châu của mình. Kỳ lạ là chuỗi phật châu này bao giờ rời khỏi người viện trưởng làm sao có thể bị trộm được?” nhân viên lâu năm của bệnh viện nhíu mày .

      “Tôi còn tưởng là chuyện gì to lớn lắm, chẳng liên quan gì đến chúng ta cả, hở chút là hô to gọi , Vương Bình, cũng quá rảnh rỗi rồi.” nữ bác sĩ liếc mắt cái rồi quay về văn phòng của mình.

      Vương Bình kia đứng tại chỗ, sắc mặt khó coi, nhưng mà ai kêu ta chỉ là y tá mà phải là bác sĩ. Y tá đấu với bác sĩ, trừ phi y tá này cần việc làm nữa, cho nên ta chỉ có thể nuốt nghẹn vào trong.

      Mọi người cũng dần dần tản .

      Tô Khả sửa sang lại đầu tóc rồi trở lại chỗ ngồi của mình, trong đầu vẫn còn choáng váng hồ đồ.

      tại suy nghĩ trong đầu chỉ có “Rốt cuộc ai là người muốn hại chết đứa bé của ”, lúc sau, mới nghĩ tới hình như việc Vương Bình vừa mới có liên quan đến viện trưởng.

      Viện trưởng, lại là viện trưởng.

      Đúng, chắc chắn là bọn chúng!

      cảm thấy nếu có thể đem tin tức này cho cảnh sát, để cảnh sát bắt bọn người kia lại, sau đó có thể biết ai là người chỉ thị cho bọn chúng mưu hại đứa bé của !

      Lúc Tô Khả muốn đứng dậy, cửa phòng của Tô Khả mở ra, sau đó y tá trẻ dẫn theo nhóm cảnh sát vào.

      Y tá kia Tô Khả nhìn rất quen mắt, chính là Vương Lệ.

      Vương Lệ nhìn thấy Tô Khả lập tức chỉ vào : “Tôi biết , sáng nay đến phòng của viện trưởng.”

      Tô Khả nhíu mày.

      Người cảnh sát cũng nhăn mặt nhíu mày, sau đó nhìn về phía Tô Khả: “Xin chào, tôi là Ngô Lâm, thuộc phân cục cảnh sát X thành phố B.”

      Tô Khả gật đầu: “Tôi là Tô Khả.”

      “Chúng tôi có số vấn đề cần hỏi , biết có thời gian hay ?”

      Tô Khả gật đầu, vừa vặn cũng có chút manh mối.

      Sau đó vị cảnh sát Ngô lâm liền dẫn Tô Khả đến gian phòng yên tĩnh. ta chỉ để lại cảnh sát nữa, còn lại đều vung tay ra hiệu để bọn họ kiểm tra nơi khác.

      Trong văn phòng chốc lát chỉ còn lại ba người.

      Ba người đều ngồi xuống.

      Vị cảnh sát ở lại lấy ra quyển biên bản cùng cây viết, còn Ngô Lâm nhìn Tô Khả cười cười: “ cần khẩn trương, chúng tôi chỉ hỏi số vấn đề, sau đó ghi lại vào biên bản.

      Tô Khả gật đầu.

      Ngô cảnh quan sau đó : “Người mới dẫn chúng tôi tìm chính là Vương y tá?”

      Tô Khả gật đầu.

      Ngô cảnh quan tiếp tục : “ ta nhìn thấy cùng người đàn ông lạ mặt qua văn phòng viện trưởng, biết có chuyện này ?”

      Tô Khả gật đầu: “ Về điểm này, tôi cũng có chút manh mối muốn nhờ Ngô cảnh quan điều tra.”

      Ngô cảnh quan nhíu mày: “Tốt, .”

      Tô Khả gật đầu, vẻ mặt nghiêm trọng: “Sáng nay tôi làm, có người đàn ông xa lạ, ta mặc áo choàng bác sĩ, nhưng bây giờ tôi nghĩ lại thể nào là bác sĩ của bệnh viện này.”

      Ngô cảnh quan gật đầu.

      Tô Khả tiếp tục nhớ lại: “ là viện trưởng tìm tôi, tôi cảm thấy rất kỳ lạ, tôi với viện trưởng quen biết nhau, có lý do gì để viện trưởng tìm tôi cả, nhưng mà có thể gọi tên tôi chuẩn xác như vậy nên tôi cũng nghĩ nhiều, sau đó liền theo đến văn phòng viện trưởng. đường tôi gặp Vương Lệ, là vị y tá với các ông là thấy tôi cùng bác sĩ lạ, sau khi đến văn phòng viện trưởng văn phòng lại có ai, lúc tôi vừa mới quay đầu lại bị chụp thuốc mê hiệu quả nhanh, sau đó họ đem tôi đến khoa phụ sản…”

      Tô Khả trần thuật lại câu chuyện, gương mặt trắng bệch: “Tôi hoài nghi bọn họ là muốn phá cái thai của tôi…”

      Lời còn chưa dứt, nước mắt của Tô Khả nối nhau rơi xuống, nếu phải sớm tỉnh lại, nếu phải sớm tỉnh lại… thể tưởng tượng được mình chấp nhận nỗi đau đó thế nào.

      Ngô cảnh quan nhíu này, suy nghĩ sâu xa: “Ý của là…”

      “Tôi đoán là đám người kia lấy chuỗi phật châu của viện trưởng, tôi chỉ có thể nhớ gương mặt của tên mặc áo bác sĩ trắng, những người khác , nhưng nếu mọi người có thể bắt được ta, ít nhất tôi cũng tìm hiểu được người muốn hại chết đứa bé của tôi, rốt cuộc là ai!”

      Ngô cảnh quan gật đầu: “Tốt, cảm ơn thông tin của . Yên tâm , chúng tôi nhất định tìm ra tên trộm kia, nhân tiện giúp bắt được kẻ chủ mưu đằng sau.” Ngô cảnh quan tiếp tục : “Người muốn mưu hại đứa bé của , rất có thể là người coi trọng chồng .”

      ràng lắm.”

      sao, tại hoài nghi ai, có thể cung cấp vài cái tên, chúng tôi điều tra xem bọn họ có động thái gì , biết đâu có thể điều tra ra gì đó.”

      Tô Khả nhíu mày.

      Ngô Lâm tiếp tục: “Trước kia tôi học qua Tâm lý học phá án, người muốn mưu hại đứa bé trong bụng , hơn nữa còn thuê người để làm, điều này có thể cấu thành tội danh, tuy rằng báo án nhưng mà với chức vụ cảnh sát, khi phát hện ra tính mạng của nhân dân bị nguy hiểm, chúng tôi tất nhiên hành động. có thể tin tưởng tôi!”

      Tô Khả nhìn Ngô cảnh quan, ta là người đàn ông trung niên có vẻ trầm ổn, ánh mắt cũng rất cương trực, đầy chính khí. Nhưng mà Trịnh Duyệt và Hoàng Nghê Thường có gia thế lớn như vậy, ta chỉ là cục trưởng phân cục, có thể làm gì họ sao?

      “Tô Khả?”

      Tô Khả noi: “Tình địch tôi nhận biết chỉ có hai người, người tên là Trịnh Duyệt, làm thiếu tá ở quân khu bộ đội. người là Hoàng Nghê Thường, là ca sĩ nổi tiếng, cha của ta là tỉnh trưởng tỉnh G, sắp điều nhiệm đến thành phố B.”

      Đồng tử trong mắt Ngô cảnh quan bỗng nhiên mở lớn: “Trịnh Duyệt? Hoàng Nghê Thường?”

      Tô Khả : “Ngô cảnh quan có nghe đến bọn họ sao?”

      Ngô cảnh quan nhìn chằm chằm Tô Khả: “ có thể cho biết tên chồng của ?” ta đương nhiên biết Hoàng Nghê Thường, gần đây thủ trưởng của ta cũng nhận được thiệp mời đính hôn của Tô ga, đó ghi tên Hoàng Nghê Thường và Tô Cẩm Niên.

      báo cũng có ghi , thứ bảy tuần này là lễ đính hôn của Tô Cẩm Niên và Hoàng Nghê Thường, nhưng Tô Khả này lại Hoàng Nghê Thường là tình địch của ta, kỳ lạ.

      “Tô Cẩm Niên.”

      “Y….” vị cảnh quan kia nhìn Tô Khả từ xuống dưới: “Tô gia Tô Cẩm Niên?”

      Tô Khả gật đầu: “Đúng, đứa bé trong bụng tôi là của ấy.”

      Ngô Lâm nhíu mày, sau đó sờ sờ cằm: “Tôi cần phải kiểm chứng lại.”

      Tô Khả gật đầu, có đem theo giấy đăng ký kết hôn, vị cảnh quan này tin cũng bình thường, cứ để ta kiểm chứng .

      Sau đó Tô Khả lại : “Các có thể hỏi bác sĩ Phương, khoa phụ sản.” Tô Khả lúc đến cái tên này trong mắt có lửa giận.

      Ngô Lâm gật đầu: “Cám ơn cung cấp tin tức.” Trong lòng ta cũng nhớ kỹ Tô Khả đến bác sĩ Phương khoa phụ sản.

      Ngô Lâm đứng dậy: “ ngại quá, làm phiền .”

      “Ngô cảnh quan khách khí, là Tô Khả tôi nhờ vả các mới đúng.” Loại chuyện khách sáo này Tô Khả cũng xem ít tivi và tiểu thuyết.

      Ngô Lâm chỉ cười sau đó cùng Tô Khả ra khỏi văn phòng kia.

      Lúc Tô Khả trở lại văn phòng của mình, Trương Trí và Lý Lộ đều vây quanh : “Rốt cục là có chuyện gì?”

      Tô Khả lắc đầu: “Họ chỉ hỏi em có phát điều gì bất thường thôi.”

      Chính vào lúc này, Vương Lệ lại hùng hổ đá văng cửa văn phòng của Tô Khả, hai tay chống nạnh, bộ mặt hung ác.

      Trong mắt ta nhìn Tô Khả tràn đầy thù hận, xăm xăm về hướng Tô Khả, cũng may Lý Lộ nhanh tay nhanh mắt chặn màn công kích của Vương Lệ.

      Vương Lệ này tuy rằng là nữ, nhưng lần này bất ngờ vọt về phía Tô Khả, dù cường tráng như Lý Lộ cũng bị ta đẩy lui hai bước mới ổn định được thân hình.

      làm gì vậy.” Lý Lộ cùng Trương Trí cùng lớn tiếng quát Vương Lệ.

      Tức giận của Vương Lệ vẫn chưa giảm bớt, mắt lạnh nhìn Tô Khả: “Hồ ly tinh, tiện nhân,

      kẻ trộm.”

      “Miệng mồm sạch chút!” Trương Trí quát to Vương Lệ. Chưa thấy qua nào

      làm cho người ta chán ghét như vậy, khó trách toàn bộ nam bác sĩ của bệnh viện đều chướng mắt ta.

      Vương Lệ nhìn Trương Trí và Lý Lộ: “Hai người dù cho che chở hồ ly tinh này thế nào cũng chỉ có thể chảy nước miếng mà nhìn ta thôi! Con người đê tiện này hết quyến rũ người này lại mê hoặc người khác, các tưởng ta chọn các sao?”

      Tô Khả nhìn Vương Lệ, hai người chưa từng tiếp xúc qua, hôm nay ta lại bị thần kinh gì mà chạy đến đây mắng , quả là đầu óc có bệnh.

      Mà Tô Khả cũng phải người dễ bắt nạt, đứng dậy tiến lên chỉ lên hai dấu tay mặt Vương Lệ: “Chủ nhân của ngươi hiểu chuyện, bị người khác cho bạt tai cũng là xứng đáng!”

      Vương Lệ lúc đầu nghe hiểu lời của Tô Khả là có ý gì nhưng nhìn nụ cười rộ lên của Trương Trí và Lý Lộ, Vương lệ cẩn thận suy nghĩ lại mới hiểu được.

      Vương Lệ tức giận đến nghiến răng nghiến lợi: “Tô Khả!”

      “Lỗ tai tôi điếc, cần lớn như vậy.” Tô Khả tiến lên mắt lạnh nhìn Vương Lệ: “Đồng chí Vương Lệ, phải ai ai cũng đều giống , có ai đem chính mình dâng tận miệng người khác.”

      Trương Trí, Lý Lộ nghe đều hiểu.

      Vương Lệ này nổi tiếng ở bệnh viện như lầu xanh, lẳng lơ chết người, thấy bác sĩ nam độc thân nào cũng qua lại nhưng ai kêu nhân phẩm của ta quá kém làm cho có ai dám kết giao với ta. Vì vậy mặc dù năm nay hai mươi bảy tuổi, Vương Lệ vẫn chưa gả ra ngoài được.

      Tô Khả vừa vặn dẫm vào chỗ đau của Vương Lệ. Tục ngữ đánh người đánh mặt, chửi người chỉ vào chỗ yếu. Nhưng mà Tô Khả lại làm như vậy, Vương Lệ tức giận đến ngực phập phồng, tiến lên kéo mạnh quần áo của Tô Khả, giằng co hồi chỉ nghe thấy tiếng “leng keng…” vang lên.

      Mọi người đều cúi đầu.

      Chỉ thấy nằm lẳng lặng mặt đất là chuỗi phật châu bằng ngọc.
      Phương Lăng, shaly, không tên2 others thích bài này.

    5. người qua đường

      người qua đường Well-Known Member

      Bài viết:
      581
      Được thích:
      549
      :yoyo28:mẹ kiếp. cẩu huyết. cẩu huyết quá mà. nhưng mà đứa bé vẫn còn phải

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :