1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Trọng Sinh] Cẩm Tú Đích Nữ - Túy Phong Ma (Chương mới ~~)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Linh Linh

      Diệp Linh Linh New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      0
      Các nàng cho ta hỏi là đến tận bây giờ Khanh Khanh vẫn chưa thế tử sao? @@

    2. SoRi

      SoRi Active Member

      Bài viết:
      226
      Được thích:
      193
      n9 hơi ít đất diễn

    3. pixuri2009

      pixuri2009 Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      38
      VNT bị đánh tới sưng não mất nếp nhăn hết rồi :yoyo44::yoyo44: tội quá:yoyo42::yoyo42:

    4. Cain

      Cain Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      77
      các nàng ơi, nam chính là ai thế T_T ta mới đọc chương 3 thôi nhưng muốn biết nam 9 để sau này còn chú ý

    5. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 100.1
      Edit: anhsaobang
      Beta: Ishtar


      Bóng đêm ngày càng sâu, Lý lão thái quân đợi được Cảnh Hựu Thần và Vi Ngưng Tử đến, trong lòng có chút tức giận, chuẩn bị nghỉ, lại nghe bên ngoài có người truyền lời, Vi Ngưng Tử tới.


      Bà liền ngừng lại động tác, để nha hoàn giúp đỡ lần nữa ngồi xuống giường La Hán, phân phó người cho Vi Ngưng Tử tiến vào.


      Vi Ngưng Tử vừa tiến đến, liền che mặt, quỳ gối ở trước mặt Lý lão thái quân, hu hu khóc kể, "Mẫu thân, người nhất định phải làm chủ cho con dâu a. . . . . ."


      Đợi hơn nửa đêm đợi được phu thê bọn họ, kết quả Vi Ngưng Tử vừa đến, dùng nước mắt mở màn, Lý lão thái quân nhíu mày, nghiêm túc : "Có lời gì trước tiên cho ràng, vừa tiến vào khóc lóc ầm ĩ ta làm sao biết xảy ra chuyện gì."


      Vi Ngưng Tử chỉ đợi lời này, nàng ta ngẩng đầu lên, nhìn Lý lão thái quân, "Mẫu thân, phu quân muốn nạp thiếp, còn để cho ả thiếp thất kia đánh con dâu thành như vậy, con dâu nuốt trôi cục tức này, mới có thể vào lúc này đến xin mẫu thân làm chủ."


      Khuôn mặt bầm dập xanh xanh tím tím rơi vào mắt Lý lão thái quân, sắc mặt bà liền càng thêm nghiêm trọng, chuyện Cảnh Hựu Thần muốn nạp thiếp, bà trước đó cũng chưa nghe qua, như thế nào qua đêm liền xảy ra chuyện như vậy, hơn nữa mặt Vi Ngưng Tử là có chuyện gì thế này.


      Bà thở dài hơi, điều chỉnh lại thanh , hỏi: "Hựu Thần muốn nạp thiếp, là chuyện lúc nào? Ngươi yên lành làm sao có thể bị đánh thành như vậy?"


      Vi Ngưng Tử ngờ rằng mình mang dáng vẻ này cho Lý lão thái quân xem, Lý lão thái quân thế nhưng lại hỏi thăm nàng ta nửa câu, ngược lại trước tiên hỏi chuyện gì xảy ra, trong lòng có dự cảm tốt, nhưng rốt cuộc mình cũng là nàng dâu mới, chưa đầy ba tháng trượng phu liền muốn nạp thiếp, về tình về lý, đều là Cảnh Hựu Thần sai trước, hôm nay ở khách điếm chừa lại cho mình chút mặt mũi nào, vậy nàng ta cũng cần phải tốt bụng với nữa, nghĩ đến đây, Vi Ngưng Tử nắm chặt tay, nhưng tiếp tục khóc, mà thu hồi nước mắt, lấy loại phong thái vô cùng rộng lượng, nhưng vết bầm mặt cùng ánh mắt tràn đầy ủy khuất làm nàng ta càng trở nên đáng thương, kể lại lần nữa chuyện xảy ra khách điếm.


      Đương nhiên, nàng ta ngay từ đầu mình quen biết Thu Thủy, mà đem cái tát kia thành chính thất nhìn thấy trượng phu ở bên ngoài lén lút với tiểu thiếp mà tức giận, kế tiếp là kể chi tiết Thu Thủy ương ngạnh thế nào, cùng với tình cảnh Cảnh Hựu Thần bao che cho Thu Thủy ra sao.


      Từ lời kể của Vi Ngưng Tử, khuôn mặt của Lý lão thái quân càng nhăn càng chặt, cây trâm chim loan duy nhất đầu hơi hơi lay động, giống như Lý lão thái quân cố gắng khắc chế tâm tình, nghe tới đoạn khách điếm từ chưởng quầy đến mọi người đều vây xem, bàn tay với làn da lão hóa khô quắt lập tức mạnh mẽ vỗ mạnh xuống bàn, lớn tiếng Vi Ngưng Tử khiển trách, "Ngươi có biết ngươi làm ra chuyện gì hay ?!"


      nghĩ tới phen tố khổ của mình lại đổi lấy cơn thịnh nộ của Lý lão thái quân, Vi Ngưng Tử kinh ngạc ngẩng đầu, liền trông thấy khuôn mặt đầy nếp nhăn của Lý lão thái quân lan tràn tức giận, như muốn tùy thời xé nát lớp da mặt thoát ra ngoài, "Ngươi thân là vợ của Hựu Thần, hẳn là phải hiểu được cái gì gọi là cung kính hiếu thuận, cái gì là lấy phu làm trời, cái gì là lòng dạ rộng lớn, làm chính thất hiền lành rộng lượng, hôm nay Hựu Thần mặc dù làm sai trước, nhưng nam nhân tam thê tứ thiếp đều là chuyện bình thường. Ngươi khi biết phu quân ở khách điếm bị người vây xem, lâm vào khốn cảnh, việc đầu tiên nghĩ đến lại phải là lặng lẽ dàn xếp chuyện này, mà là xông lên trực tiếp cho nàng kia cái tát, cái tát này của ngươi vừa vặn xác định danh phận cho nàng ta hơn nữa ngươi còn cùng nàng ta ở nơi đông người qua lại như khách sạn quần ẩu, đây là hành động phu nhân quan gia nên làm sao? việc này truyền ra ngoài, chỉ ngươi có mặt mũi gặp người, ngay cả ta cùng gia đình thông gia sau này đều dám gặp người!"


      Lý lão thái quân thân là nhất gia chi chủ, việc đầu tiên bà lo lắng, phải là việc người con dâu như nàng ta có bị mất mặt, có bị đánh hay , mà là thể diện cùng danh dự của gia tộc.


      Vốn người con dâu Vi Ngưng Tử này vì xảy ra chuyện gièm pha trong cung nên thể cưới về, nể mặt phủ Uy Vũ Tướng Quân, hơn nữa Hựu Thần thất thế, cũng cần cưới người có lợi ích với nó để vãn hồi tình thế, ai ngờ người thoạt nhìn nhu nhược đáng tin như thế, lại vì tiểu thiếp mà có thể làm ra loại chuyện dọa người như thế này.


      Trong nhận thức của Lý lão thái quân, làm thê tử phải có lòng dạ rộng lớn bao la như biển để bao dung trượng phu của mình, nhiều tiểu thiếp tính là cái gì, Cảnh Hựu Thần còn do di nương trong hậu viện của Lão Vĩnh Nghị Hầu sinh ra, bà căn bản là biết Vi Ngưng Tử vốn là lòng tràn đầy ủy khuất, mang theo tâm tình nhịn nhục mà gả cho Cảnh Hựu Thần, nào biết trượng phu quan cấp thấp còn chưa tính, còn muốn cưới vợ bé, điều này làm cho nội tâm luôn kiêu ngạo của Vi Ngưng Tử làm sao chấp nhận được.


      Nay lại bị Lý lão thái quân giáo huấn như vậy, trong mắt Vi Ngưng Tử trở nên phức tạp rất nhiều, mở to đôi mắt như nước, trong giọng tràn đầy cam lòng, "Mẫu thân, chàng cùng con dâu chỉ mới thành hôn hơn hai tháng, nay lại ngay tại khách điếm bên ngoài cùng người khác tư thông, theo như lời của mẫu thân, con dâu tuy rằng gả cho chàng, nhưng cũng có nghĩa là con dâu biết xấu hổ, để người giễu cợt, bị người khi nhục!"


      "Ngươi nếu ngay từ đầu thầm dàn xếp việc này, đợi về sau thầm xử lý nàng kia, ai biết, ai lại có thể giễu cợt ngươi, khi nhục ngươi! Thể diện của nữ nhân đều do trượng phu mà có, hành động hôm nay của ngươi đem đến hậu quả gì, ngươi hãy tự mình nhận lấy !" Lý lão thái quân nhiều như vậy, Vi Ngưng Tử thế nhưng nửa câu cũng nghe lọt, còn cùng bà tranh luận, làm Lý lão thái quân làm chủ gia tộc, nắm giữ vụ trong phủ nhiều năm như vậy, há có thể cho phép tân nương tử làm như thế, trong lời liền mang theo quở trách chút khách khí, hừ lạnh : "Xem ra ta vì thông cảm ngươi là tân nương tử, bắt ngươi tuân theo quy củ là sai lầm, bắt đầu từ ngày mai, sớm trưa chiều ngươi đều phải đến chỗ ta, miễn cho người ta Vĩnh Nghị Hầu phủ ta có quy củ!"


      Phấn Lam cúi đầu đứng sát bên mép cửa, chỉ nhìn vào mũi chân của mình, Vi Ngưng Tử ở chỗ Lý lão thái quân đòi được lợi ích, nàng sớm biết, phải biết rằng, lão gia chính là hy vọng của Vĩnh Nghị Hầu phủ lúc này, bị Tứ hoàng tử chất vấn như vậy, tiền đồ khó dò, Lý lão thái quân trong lòng vốn muốn phát tiết phen, chỉ là khi đó nếu thêm câu nữa nàng lại bị ăn thêm cái tát, nàng ràng cũng muốn nhắc, dù sao bị đánh cũng phải nàng.


      xong, ánh mắt Lý lão thái quân rời khỏi khuôn mặt kinh ngạc mà khó chịu của Vi Ngưng Tử, lập tức nghe được bên ngoài có tiểu nha hoàn truyền lời, là Hựu Thần thiếu gia trở lại.


      Cảnh Hựu Thần vừa vào nội thất, liền nhìn thấy Vi Ngưng Tử mang theo khuôn mặt bầm tím quỳ mặt đất, đáy mắt thoáng tỏa ra chút sát khí, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt liền tự hành lễ thỉnh tội với Lý lão thái Quân Hành.


      Vi Ngưng Tử bị giáo huấn cho trận bị nghẹn ở trước ngực, chỉ cảm thấy bụng uất ức như sắp trực trào tràn ra, nhưng lại thể cãi lại lời Lý lão thái quân, Lý lão thái quân như thế nào răn dạy nàng ta cũng được, nhưng nếu nàng ta năng lỗ mãng, lập tức bị chữ ‘hiếu’ áp xuống ngẩng đầu lên được.


      Bên tai nghe được tiếng Lý lão thái quân lạnh lùng với Cảnh Hựu Thần : "Việc xảy ra hôm nay, ta muốn nghe ngươi lại lần thứ hai, nếu xảy ra, ngày mai nên nhanh chóng tới An Bá phủ cầu hôn, để tình huyên náo lớn, đối với ngươi cũng có chỗ tốt gì."


      xong, ánh mắt của Lý lão thái quân lại đảo qua vòng ở người Vi Ngưng Tử, hàm ý trong đó thực ràng, vị phu nhân này của ngươi cũng nên quản giáo lại .


      Cảnh Hựu Thần đương nhiên có thể cảm nhận được hàm ý trong mắt Lý lão thái quân, kính cẩn nghe theo gật đầu xác nhận, Lý lão thái quân hơi ngừng lại, ánh mắt nhìn Cảnh Hựu Thần lên chút khôn khéo, chậm rãi mở miệng : "Nay Tứ hoàng tử đối với ngươi trong lòng có khúc mắc, những huynh đệ khác trong phủ tài hoa thường thường có gì nổi bật, mình ngươi cũng quá vất vả, nay cháu ngươi trở về, nghe bệ hạ từng hai lần hỏi qua tình hình nay của , rất qua tâm đến , ta suy nghĩ kỹ, có thể để cho nhận tổ quy tông, ở triều cũng có người có thể giúp đỡ cho nhau."


      Vừa nghe lời này của Lý lão thái quân, giọng của Cảnh Hựu Thần liền mắc kẹt ở trong cổ họng, bị nghẹn đến mặt đỏ cả lên, Lý lão thái quân làm sao có thể để cho Vi Trầm Uyên trở về giúp chứ, bà ta là nhìn thấy nay ở bên ngoài gây nên chuyện xấu hổ, lại làm cho Tứ hoàng tử thất vọng, chỉ sợ tiền đồ khó dò, vì tránh để Vĩnh Nghị Hầu phủ tiếp tục xuống dốc, nên tính nhận lại Vi Trầm Uyên, để tránh đến lúc đó vừa thất thế, toàn bộ Vĩnh Nghị Hầu phủ liền chân chính trở thành phủ Hầu Tước người chống đỡ rồi.


      thở gấp mấy hơi, mới có thể thốt ra tiếng, giọng khô khốc, "Mẫu thân, Vi Hàn Lâm là nhi tử của đại ca, nhận về là chuyện tất nhiên, nhưng mẫu thân là con của tội thần, nếu trở thành kế thất của đại ca, chỉ sợ bệ hạ trách tội. . . . . ."


      Nghe vậy, con ngươi khôn khéo của Lý lão thái quân hơi ảm đạm nhìn Cảnh Hựu Thần liếc mắt cái, nhìn đến sắc mặt thoáng trắng bệch, trong lòng biết tuy là , nhưng suy cho cùng cũng muốn để Vi Trầm Uyên cùng tranh đoạt tước vị, bà thản nhiên , "Nếu bệ hạ muốn trách tội, từ Trạng Nguyên yến cũng lên tiếng rồi, bệ hạ lại chưa từng chỉ trích , trong lòng ngài chính là đối với việc trở về Vĩnh Nghị Hầu phủ thầm phê chuẩn, về điểm ấy, ngươi cần phải lo lắng."


      "Mẫu thân. . . . . ." Cảnh Hựu Thần còn muốn mở miệng, Lý lão thái quân vươn tay, nha hoàn vội vàng đỡ bà đứng lên, Lý lão thái quân lại nheo mắt nhìn Vi Ngưng Tử còn quỳ mặt đất cái, ngữ khí lạnh lùng : "Sắc trời còn sớm, ta mệt rồi, các ngươi cũng sớm nghỉ ngơi , ngày mai còn phải An Bá phủ đưa lễ."


      Đây ràng là cho bọn biết, chuyện đón mẹ con Vi Trầm Uyên vào phủ là việc ván đóng thuyền, còn khả năng thay đổi rồi.


      Cảnh Hựu Thần phờ phạc ra khỏi ‘Hoa Trì đường’, trở lại phòng ngồi vào chỗ của mình, hai tay nắm chặt, sắc mặt thay đổi, khi nhìn đến Phấn Lam Phấn Ngọc đỡ Vi Ngưng Tử tới, nhìn bộ dáng chật vật của nàng ta, nhớ tới những lời vừa rồi nàng ta khi quỳ gối trước mặt Lý lão thái quân, lửa giận rốt cuộc có biện pháp khống chế mà bộc phát ra, lập tức vọt tới trước mặt Vi Ngưng Tử, hai mắt như lồi ra, hung hãn rống : "Ngươi mang dáng vẻ này đến chỗ Lý lão thái quân làm chi, là ngại tình hôm nay náo còn chưa đủ lớn sao, ta còn chưa đủ mất mặt sao?"


      Trong đầu Vi Ngưng Tử vẫn quanh quẩn chuyện Lý lão thái quân phải đưa lễ, trong lòng cân nhắc sau khi Thu Thủy vào cửa, tám chín phần mười là thân phận quý thiếp, mình phải làm thế nào để chèn ép Thu Thủy cho ả ta trở mình, đột nhiên bên tai vang lên trận rống, thậm chí còn có nước miếng phun đến mặt nàng ta, giương mắt liền nhìn đến Cảnh Hựu Thần bởi vì quá tức giận mà khuôn mặt có vẻ dữ tợn, vừa rồi nàng ta vẫn chịu đựng buồn bực cũng bạo phát ra, trả lời lại cách mỉa mai : "Rốt cuộc là ai náo loạn, ngươi khách điếm cùng người đương vụng trộm bị tỷ tỷ của người ta bắt gian tại trận, náo đến mọi người đều biết, nay bị mẫu thân trách cứ, muốn tên Vi Trầm Uyên kia nhận tổ quy tông, liền đem tất cả tức giận phát tiết ở người ta sao?! Ngươi như vậy đáng gọi là nam nhân!"


      Nam nhân bị lửa giận thiêu đốt tối kị nhất chính là nên thêm dầu vào lửa, đôi mắt mở lớn của Cảnh Hựu Thần bị lời mỉa mai hàm chứa nồng đậm châm chọc này kích thích biến thành mảng đỏ rực, tay kéo Vi Ngưng Tử lại gần, đáp lại nàng ta chính là cú giáng như trời đánh, "Ả tiện phụ nhà ngươi, ngươi bây giờ là cảm thấy ta có tiền đồ, cho nên hôm nay ở khách điếm mới để ta vào trong mắt sao?"


      là con vợ kế, vẫn cố gắng biểu , khát cầu tiến thân, cũng chính vì hy vọng có ngày mình có thể thừa kế tước vị, để cho người ta quên thân phận thứ xuất của , lời của Vi Ngưng Tử, làm cho nhớ tới chuyện cam lòng nhất, đương nhiên là bị chọc giận.


      là nam nhân, lại luyện qua võ công, sức tay so với Thu Thủy chỉ mạnh hơn hai ba lần, cái tát giáng xuống, má trái của Vi Ngưng Tử cùng mắt trái liền trực tiếp bị đánh đến sung huyết, khóe miệng đổ máu, hàm răng cũng có chút lỏng lẻo, môi bị tê dại.


      Lửa giận của Cảnh Hựu Thần hiển nhiên cũng cái tát này mà dừng lại, tiếp: "Nếu phải ngươi cố ý mang theo thương tích như vậy đến trước mặt mẫu thân khóc lóc kể khổ, mẫu thân làm sao biết chuyện xảy ra ở khách điếm chứ, lúc trước nghĩ rằng ngươi ở trong hoàng cung là bị người hãm hại, nay xem ra, ngươi chính là người biết thức thời! Khó trách An Bá phủ chấp nhận được ngươi!"


      Vi Ngưng Tử cái khác, nàng ta ít nhiều cũng có thể nhẫn, chỉ cần nhắc tới An Bá phủ, nàng ta giống như nghe đến kẻ thù giết cha, ánh mắt trầm ác độc nhìn Cảnh Hựu Thần, bất chấp đôi môi tê dại, quát: "Cảnh Hựu Thần, ngươi bị Tứ hoàng tử vứt bỏ, bị mẫu thân từ bỏ, cuối cùng cũng chỉ có bản lĩnh đánh thê tử, còn muốn đem tội danh này đổ lên người ta! Ngươi nếu trêu chọc ả tiểu tiện nhân kia, xảy ra nhiều việc như vậy sao?! An Bá phủ sao chứ, ngươi sớm muốn nịnh bợ rồi đúng , tại ngươi muốn kết thân với muội muội của di nương nhà người ta, lấy được Thẩm Vân Khanh, cũng coi như có chút kỷ niệm a!"


      Cảnh Hựu Thần mỗi lần nhìn đến Thẩm Vân Khanh, hứng thú toát ra từ trong ánh mắt đều qua được mắt Vi Ngưng Tử, nếu phải thể cưới được Thẩm Vân Khanh, e rằng làm sao cũng cưới nàng ta!


      Lòng người chính là kỳ quái như vậy, tuy rằng Vi Ngưng Tử đối với Cảnh Hựu Thần có cảm giác, nhưng khi nghĩ đến phu quân của mình thế nhưng lại nảy sinh hứng thú với Thẩm Vân Khanh, tâm tình của Vi Ngưng Từ càng thêm vặn vẹo, càng thêm ghen tức nên miệng càng do dự!


      "Ngươi!" Tâm tư thầm kín của Cảnh Hựu Thần bị trúng, tay giơ lên vừa muốn đánh tiếp, Phấn Ngọc Phấn Lam bị tình cảnh trước mắt dọa sợ, nhìn đến bộ dáng kia của Vi Ngưng Tử, ràng bị đánh thành hình người, nay nếu còn đánh tiếp, chỉ sợ nàng ta bị đánh chết, vội chạy nhanh tiến lên kéo lấy Cảnh Hựu Thần, thấp giọng cầu xin, "Lão gia, đừng đánh nữa, lại đánh chỉ e phu nhân chịu nổi nữa đâu!"


      Tiếng kêu này rốt cuộc cũng kéo lại được hai phần thần trí của Cảnh Hựu Thần, căm giận hất tay, quăng Vi Ngưng Tử té ngã đất, hừ lạnh tiếng, "Ngươi hãy tự ngẫm lại, bản thân rốt cuộc làm sai cái gì, nghĩ rồi hãy , là thành có, bại có thừa!" Sau đó quay đầu bước ra cửa phòng.


      Vi Ngưng Tử ngồi sàn nhà lạnh lẽo, trước mắt trở nên mơ mơ hồ hồ, cơ hồ cách nào phân biệt được nữa, hai má sưng lên ép hai mắt của nàng còn xíu, tầm mắt cũng bị ngăn trở, nhưng những việc này sánh bằng nỗi hận trong lòng nàng ta, Cảnh Hựu Thần tên tiện nam nhân này, thế nhưng lại động thủ đánh mình, còn mắng mình biết liêm sỉ, hiểu đại cục, tại sao cũng nghĩ lại, khi gặp phải vấn đề khó khăn, cũng phải nhờ nàng ta nghĩ biện pháp giúp sao, nay lại được báo đáp như vậy.



      Ừm, còn về phần chủ ý nàng ta đưa ra, mỗi chuyện tạo nên hiệu quả 'kinh người' gì, nằm trong phạm vi tự hỏi của Vi Ngưng Tử rồi.


      Vốn nàng ta bị thái độ thiên vị của Lý lão thái quân cảm thấy vui, nay lại bị Cảnh Hựu Thần đánh, nội tâm oán phẫn, thanh lạnh như băng, "Các ngươi thu thập đồ đạc, ngày mai chúng ta quay về Uy Vũ Tướng Quân phủ."


      Phấn Ngọc Phấn Lam vừa nghe lời này, nhìn nhau liếc mắt cái, ngày mai còn phải qua An Bá phủ hạ lễ đón thiếp, phu nhân lần này bỏ , là tính để cho Thu Thủy vào cửa được sao? Hơn nữa buổi tối Lý lão thái quân vừa răn dạy phu nhân, phu nhân liền ngay lập tức thu dọn hành lí về nhà mẹ đẻ, lọt vào mắt người khác, đó chính là lòng dạ hẹp hòi, phản nghịch mẹ chồng, truyền ra ngoài chính là tội lớn.


      "Phu nhân. . . . . ." Hai người đỡ Vi Ngưng Tử đứng lên, để nàng ta ngồi nhuyễn tháp, sắc mặt do dự mở miệng.


      "Kêu cái gì, còn thu thập đồ đạc! Sáng sớm ngày mai, chúng ta trở về!" Vi Ngưng Tử hít hơi, khóe miệng có chút sứt ra, hơi lớn tiếng chuyện liền đau đớn thôi, nàng ta vươn tay vuốt lên vết thương, cả người đều đau nhức, cũng biết ngày mai có thể được ? Nếu , khiến Cảnh Hựu Thần cảm thấy nàng ta là người muốn đánh liền đánh, nàng ta mới muốn trở thành bao cát trút giận của nam nhân.


      Phấn Ngọc Phấn Lam thấy nàng ta hạ quyết tâm, cũng tiếp tục mở miệng, chỉ là khi trở lại Uy Vũ Tướng Quân phủ, phải lại thế nào với Vi phu nhân, tránh mình trở thành nơi trút giận.
      Bé Bi, Minhang, Huỳnh Thượng Hỷ9 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :