1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trọng sinh ngụy loli - Mặc Hoành Thủy (35/172)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 32

      chiếc bút máy Hero. thân bút có khắc hoa văn màu xanh lam, làm Vân Thiên Mộng thích ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy chiếc bút máy này.

      Nhất là màu xanh lam này cực kỳ giống màu mắt tiểu chính thái, làm cho cảm thấy vô cùng thân thiết.

      “Thích ?” Sở Vô Dực nhìn hỏi.

      gật đầu, “Thích” xong chỉ vào màu xanh lam, “Cái này, giống màu mắt , rất thích.”

      Lời này là muốn cho Sở Vô Dực biết, rất thích màu mắt , tiểu chính thái nghe thấy câu này, gương mặt mang theo ý cười, với : “Mộng nhi, cái này là dùng tiền thưởng mua, sau này…..” tới đây, ánh mắt càng dịu dàng, “Sau này kiếm nhiều nhiều tiền, mua cho Mộng nhi càng nhiều đồ tốt.”

      Hóa ra tiểu chính thái tự bỏ tiền mua , vậy đây là lần đầu tiên tiểu chính thái kiếm được tiền? Như vậy, cái này lại càng quý giá, có ý nghĩa kỷ niệm, nhất định giữ gìn tốt.

      Nhưng mà…..

      kiếm được tiền, mua đồ cho mình, giống như là chưa bao giờ mua gì cho mình” .

      Sở Vô Dực lắc đầu, “ cần, Mộng nhi phải tiểu học, cần bít viết chữ, cho em” đúng là cần chính mình mua gì, nước bên kia nửa năm lại gửi đồ dùng cho , nhưng mà, ra hy vọng nước bên kia gửi gì cho mình, quên ……….

      *

      ngày tháng bảy, Sở Phong dẫn Vân Thiên Mộng đến trường tiểu học, xuống xe, Sở Phong đưa đến thẳng phòng hiệu trưởng.

      Trong phòng hiệu trưởng, nhìn thấy ông lão ít hơn gia gia tầm mười tuổi, vẻ mặt cười hiền lành. Sở Phong nhìn thấy ông ấy sau giới thiệu: “Lão tiểu tử, đây là cháu tôi Vân Thiên Mộng.” xong, cúi đầu với Vân Thiên Mộng: “Mộng nhi, đây là ông Lương Tu Viễn”

      “Cháu chào Lương gia gia” nghe thấy Sở Phong giới thiệu Lương Tu Viễn.

      Lương Tu Viễn xoa đầu , “Đây là cháu của ông sao, nhìn xinh đẹp, tuổi mà rất lễ phép, sai.”

      “Đấy là đương nhiên” Sở Phong tự hào “Cũng nhìn xem nó là cháu của ai, ông cái lão tiểu tử này cũng có phúc khí như thế”

      “Haiz” Hiệu trưởng nghe vậy giả vờ thở dài, “Tiếc là bà lão nhà tôi chỉ sinh hai thằng nhóc đáng , hai cái tiểu tử kia hàng năm đều ở nước ngoài, thành ra tôi ngay cả cơ hội ôm cháu cũng có.”

      “Được được, ông cái lão tiểu tử này cũng đừng ở đây mà khoe khoang, hai đứa con kia của ông phải ở nước ngoài sống rất tốt sao, hàng năm đều gửi nhiều tiền về cho ông hưởng thụ tuổi già như thế.”

      “Ha ha, được rồi được rồi” Lương Tu Viễn ngắt lời : “Chúng ta cần chuyện này, hôm nay ông mang bé này tới là?”

      “Sở Phong : “Tôi tính cho con bé tháng chín năm nay học năm nhất tiểu học, muốn ông để ý con bé hộ tôi”

      Lương Tu Viễn dừng lát, “Có cần tôi cố ý đưa bé đến lớp nào, làm cho thầy giáo nào để ý hay ?”

      Sở Phong lắc đầu, “Cái này cần, con bé còn , chỉ sợ loại đặc biệt này ảnh hưởng đến con bé sau này, ý của tôi là để cho con bé giống như những học sinh bình thường, nhưng mà chẳng may con bé bị bắt nạt gì đấy ông tự mình ra mặt, nhưng đừng tùy tiện thân phận của nó cho thầy giáo nào, đừng để cho thầy giáo đối xử đặc biệt.”

      “Điều này cũng đúng” Lương Tu Viễn gật đầu đồng ý, “Từ được hưởng thụ đối xử đặc biệt, chừng lại nuôi ra đại tiểu thư cao ngạo vô lý, phương thức giáo dục này của Sở gia ông cũng sai”

      “Còn có chuyện con bé chưa đủ tuổi đến trường cũng phải nhờ ông, có cần làm kiểm tra gì ?” Sở Phong thêm.

      cần” Lương Tu Viễn xua tay, “Ông dạy tôi tin, kiểm tra gì đấy cần, vài ngày nữa tôi đem thư trúng tuyển cho ông, tháng tám ông đưa con bé đến là được”

      “Vậy làm phiền ông, lần khác đến chỗ tôi chơi cờ” Sở Phong , hai người lại chuyện lúc, ông mới dắt Vân Thiên Mộng về.

      đường về nhà, Sở Phong cùng Vân Thiên Mộng ngồi ở ghế sau, Sở Phong vuốt mái tóc mềm mại của Vân Thiên Mộng: “ Mộng nhi, sau này cháu là học sinh tiểu học, cố gắng học tập, tương lai muốn làm nghề gì gia gia đều ủng hộ cháu.”

      trừng mắt nhìn, ngọt ngào hỏi: “Gia gia muốn cháu làm quân nhân sao?”

      Sở Phong bật cười, vỗ vỗ đỉnh đầu , “Mộng nhi lười như vậy, nếu nguyện ý tham gia quân ngũ, gia gia phải thắp hương.”

      “Gia gia……..” đồng ý bĩu môi, lắc tay Sở Phong làm nũng, lập tức trong xe tràn đầy tiếng cười.

      *

      Cho dù Vân Thiên Mộng có đồng ý học năm nhất tiểu học hay , tháng tám cũng sắp đến, nhất định phải bắt đầu đeo ba lô sớm về muộn đến trường học, khụ khụ, ra đến mức độ sớm về muộn…..

      Ngày cuối cùng của tháng tám là ngày phải báo danh, thời gian báo danh nghiêm khắc, cho nên Vân Thiên Mộng có được ngày ngủ lười cuối cùng, chờ ngồi lên xe cùng Sở Vô Dực đến trường cũng là mười giờ sáng.

      Sở Vô Dực báo danh cùng ngày với , hơn nữa trường học của hai người lại gần nhau, khái niệm gần nhau này chính là Vân Thiên Mộng vừa ra cổng trường tiểu học là có thể nhìn thấy cửa trường học Sở Vô Dực, cho nên nhiệm vụ đưa báo danh Sở Phong giao cho Sở Vô Dực, cho hai đứa bé này cùng nhau.

      Tiểu chính thái tự nhiên là đưa Vân Thiên Mộng báo danh trước, tay cầm giấy trúng tuyển Lương Tu Viễn đưa, tay nắm tay bé của Vân Thiên Mộng, đằng sau đeo ba lô của , hai người tay trong tay vào trường học.

      Dọc đường đưa tới ánh nhìn cũng ít, khuôn mặt Vân Thiên Mộng tinh xảo xinh đẹp giống như búp bê, hơn nữa đôi mắt tiểu chính thái màu xanh cùng với ngũ quan khác với người châu Á, đều làm cho ít người nhìn. Nhưng dường như tiểu chính thái quen với loại ánh mắt này, để ý đưa đến phòng giáo vụ.

      Chủ nhiệm phòng giáo vụ là người phụ nữ trung niên tầm bốn mươi tuổi, tóc được chỉnh sửa cẩn thận, mím môi, vừa nhìn biết là người nghiêm túc, Vân Thiên Mộng thầm quyết định, về sau trừ khi là cần thiết, tuyệt đối cần giao tiếp với vị chủ nhiệm phòng giáo vụ này.

      Chủ nhiệm kia nhận giấy trúng tuyển trong tay Sở Vô Dực, viết ít thông tin cơ bản cần thiết, rồi bảo tìm chủ nhiệm lớp.

      Sở Vô Dực cầm giấy trúng tuyển đóng dấu dắt tay đến văn phòng năm nhất.

      mơ hồ nhìn được giấy trong tay tiểu chính thái, phát bản thân được phân đến lớp hai năm nhất, chủ nhiệm lớp tên là Chu Sơ Tuệ, chắc là phụ nữ.

    2. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 33 : Địa Trung Hải

      Sở Vô Dực đưa đến văn phòng giáo viên năm nhất, dựa vào bảng tên bàn tìm được bàn làm việc của Chu Sơ Tuệ, trước bàn cũng nhiều người xếp hàng, cho nên rất nhanh đến lượt Vân Thiên Mộng.

      Giáo viên chủ nhiệm Chu Sơ Tuệ là người phụ nữ tầm ba mươi tuổi, tóc xõa thả vai, nhìn bộ dạng có vẻ là người tân tiến, cũng có chút khí chất của phần tử tri thức.

      Lúc Sở Vô Dực đưa giấy trúng tuyển cho ta, ta nhìn tên giấy trúng tuyển, giọng thầm: “Vân Thiên Mộng…” xong, dừng lát, ngẩng đầu đánh giá Vân Thiên Mộng mặc váy công chúa màu hồng phấn, sau đấy từ từ : “Đúng là đứa trẻ xinh đẹp”

      Nghe thấy lời này, Vân Thiên Mộng cẩn thận nhìn Chu Sơ Tuệ, phát ta tuy rằng ngoài miệng khen , nhưng trong mắt ta có chút ý khen ngợi, trong lòng lộp bộp, thái độ của chủ nhiệm lớp đối với hơi kỳ lạ, kém may mắn đụng phải cái chủ nhiệm biến thái ….

      Trong đầu vừa nghĩ các loại khả năng, vừa cảm thán bản thân có phải là có chứng sợ hãi trước khi học hay , bỗng nhiên bên tai nghe thấy Sở Vô Dực : “Làm phiền giáo về sau để ý Mộng nhi nhiều hơn” xong, cầm ít giấy tờ tay, ý bảo cùng . Vân Thiên Mộng ngây người, hóa ra ở lúc mình thất thần, tiểu chính thái làm xong, lúc này mới phản ứng lại với Chu Sơ Tuệ: “Hẹn gặp lại giáo.” xong cùng Sở Vô Dực.

      Sau đấy trường Sở Vô Dực báo danh, trường học của Sở Vô Dực xem như là bộ sơ trung của trường , trung học sơ trung cùng bộ khác ở cùng trường học, cho nên người lại trong trường cũng nhiều hơn. Huống hồ Sở Vô Dực ở trong trường cũng rất nổi tiếng, thường xuyên có người qua nhìn , cũng có ít người chào hỏi với , trong đó đa số là nữ sinh, có thể thấy được có vài nữ sinh chào hỏi với trong ánh mắt ôn nhu có cả ngại ngùng, làm Vân Thiên Mộng cảm thán, người năm tám mươi sao lại mở ra như vậy, Sở Vô Dực nhưng là thiên tài thiếu niên nhảy vài lớp, mấy nữ sinh này chắc là lớn tuổi hơn , năm tám mươi bắt đầu lưu hành tình chị em sao…. Nhưng mà cũng may thái độ Sở Vô Dực đối với mấy nữ sinh này đều lạnh lùng, đối xử bình đẳng ràng, mới làm cho cảm thấy chuyện tình chị em chắc là xảy ra.

      Trong đó có mấy người chào hỏi đều tò mò nhìn Vân Thiên Mộng, có người hỏi Sở Vô Dực là ai, Sở Vô Dực lạnh nhạt trả lời : “ bé là Mộng nhi”

      Cùng Sở Vô Dực tới phòng giáo vụ đăng kí rốt cục nhìn thấy “người quen” Điền Hạo từng gặp mặt lần.

      Lúc này Điền Hạo cao hơn chút, ngũ quan bớt ít trẻ con, nhìn thấy Sở Vô Dực chào hỏi: “Sở Vô Dực, đến báo danh sao? Vân Thiên Mộng cũng đến đây.”

      “Chào Điền” Vân Thiên Mộng cười chào.

      năm thấy Mộng nhi cao lên chút” Điền Hạo cười , sau đấy ngẩng đầu với Sở Vô Dực: “Mau vào , hôm nay tâm tình Địa Trung Hải có vẻ tốt”

      Sở Vô Dực gật đầu, do dự chút, nhưng mà vẫn để Vân Thiên Mộng mình đứng ở bên ngoài, kéo tay vào phòng giáo vụ.

      Vào phòng giáo vụ, thấy được Địa Trung Hải trong miệng Điền Hạo thấy buồn cười. biết vị Địa Trung Hải này có phải là dùng não quá độ hay , mà bộ dạng gần bốn tuổi, cũng thông minh tuyệt đỉnh, chỗ đỉnh đầu, có khoảng 3cm đường tròn đều có tóc, bóng loáng, có khi đứng dưới mặt trời còn phản quang.

      Mà chỗ khác vẫn có tóc, mà tóc có vẻ còn rất cứng, ở đầu hơi loạn, là chuẩn Địa Trung Hải!

      ra ngũ quan của ông cũng tạm được, nếu như mà có kiểu đầu Địa Trung Hải này, ông chú trung niên tuấn.

      biết thái độ của Địa Trung Hải với người khác là thế nào, nhưng mà thái độ với Sở Vô Dực là rất nhàng, nhìn thấy đến còn : “Sở Vô Dực, hôm nay đến đưa tin hình như hơi muộn, tôi đều chuẩn bị ăn cơm trưa rồi”

      Sở Vô Dực lãnh đạm : “Em đưa Mộng nhi đến tiểu học đưa tin, cho nên đến hơi muộn”

      “Mộng nhi?” Địa Trung Hải cúi đầu nhìn , sau đấy hỏi: “Đây là cháu mà ông ngoại cậu mới nhận nuôi sao, tên là gì?”

      Sở Vô Dực gật đầu, “Tên là Vân Thiên Mộng.” xong cúi đầu với Vân Thiên Mộng: “Mộng nhi, chào chú Tôn”

      “Chú Tôn hảo” Vân Thiên Mộng dùng thanh ngọt ngào chào.

      “Chào cháu” Chú Tôn, cũng chính là vị Địa Trung Hải kia vừa làm thủ tục vừa , “Bộ dạng xinh đẹp, hy vọng bé cũng thông minh giống cậu tốt rồi”

      Sở Vô Dực gì, sau đấy , “Sau này Mộng nhi ở trường sơ trung này học, còn làm phiền thầy chiếu cố em ấy nhiều hơn”

      “Tôi chiếu cố?” Địa Trung Hải , “ thành vấn đề, chỉ cần bé cũng giống như cậu có thể mang nhiều giấy khen về cho trường là được rồi”

      Vân Thiên Mộng đen mặt, cũng hiểu được nguyên nhân vì sao Địa Trung Hải lại đối xử ôn hòa với Sở Vô Dực rồi, hóa ra là vì Sở Vô Dực mang về nhiều giấy khen cho bọn họ, mấy thứ này ở trong mắt bọn họ còn tốt hơn so với gà đẻ trứng vàng.

      Rất nhanh đăng kí xong, sách gì cũng cần lấy, bởi vì tiểu chính thái ở cuối học kỳ trước lấy sách cao nhị.

      Chuyện của tiểu chính thái cũng làm xong rồi, bọn họ ngồi xe về nhà.

      *

      6 rưỡi sáng hôm sau, Vân Thiên Mộng bị tiểu chính thái nhàng gọi dậy, đánh răng rửa mặt xong cũng tỉnh hơn, nhìn thấy Sở Vô Nhã ngồi ở bàn ăn nhanh chóng ân cần chào hỏi: “Chị hôm nay chị cũng bắt đầu học sao?”

      Sở Vô Nhã gật đầu, sau đấy do dự chút lại thêm: “Hôm nay là ngày đầu tiên Mộng nhi học quan tâm đến mình, có cái gì nghe hiểu phải hỏi giáo. Nếu có người bắt nạt em đừng sợ, về cho chúng ta biết, đừng để mình chịu ủy khuất.”

      Vân Thiên Mộng buồn cười, cái này giống như là đứa bé bị bắt nạt về mách người lớn, nhưng mà Sở Vô Nhã quan tâm làm cho thấy ấm áp, sau đấy mở miệng hỏi: “Chị cùng bọn em xe đến trường học sao?”

      ” Sở Vô Nhã lắc đầu, “Trường chị xa, chị thích tự , nhân tiện rèn luyện thân thể.”

      “Vậy chị cẩn thận” Vân Thiên Mộng xong cúi đầu ăn đồ ăn sáng của mình. ra Sở Vô Nhã cũng hơi độc lập, lúc lên trung học học trường mà người nhà chuẩn bị trước, cũng chính là cái trường mà Sở Vô Dực học, ngược lại học ở trường trung học khác cũng sai, trường trung học kia cách nhà rất gần, cho nên chị thường xuyên tự đạp xe đến, giống như trường học của với Sở Vô Dực, khá là xa……

      Ăn sáng xong, Sở Vô Dực cầm ba lô của lên xe, ngồi ở ghế sau còn kiểm tra lại ba lô lần nữa xem mang đầy đủ chưa, bộ dạng nghiêm túc cẩn thận làm người ta còn tưởng là xem ba lô của mình. Lại xem lần sau với : “Mộng nhi, để quả táo trong ba lô của em, còn có mấy viên chocolate, nếu như mà đói lấy ra ăn, còn nếu khát bên sườn ba lô có để chai nước cho em, nhớ uống, giữa trưa tan học đừng linh tinh, mang cơm đến cho em. Đồ dùng học tập cùng sách vở đều để ở trong ba lô cho em….”

      ….” Vân Thiên Mộng làm nũng, “Những lời này rất nhiều lần…..” xong, nhăn mũi.

      Sở Vô Dực vừa tức vừa buồn cười, vài lần còn phải là vì sao, vỗ vỗ khuôn mặt của , “ Mộng nhi đây là chê phiền phức ?”

      phải mà” Vân Thiên Mộng thức thời lắc đầu, “Chỉ là em thấy có thể ngồi nghỉ lát, Mộng nhi đều nhớ kỹ”

      Sở Vô Dực đặt ba lô sang bên, sau đấy vươn tay ôm ngồi lên đùi , cúi đầu hôn lên mặt , : “Mộng nhi đến trường phải ngoan, chiếu cố tốt bản thân, học gì hiểu dậy em.”

      “Được.” Vân Thiên Mộng nhu thuận trả lời, trong xe ấm áp.
      Phong Vũ Yên, Lonna, Thanh Hằng5 others thích bài này.

    3. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 34 : Chu Sơ Tuệ

      Lúc Vân Thiên Mộng đến trường sớm cũng muộn, vốn Sở Vô Dực còn muốn đưa vào, mang đến phòng học, tìm chỗ ngồi, nhưng mà từ chối, tuổi tâm lý của đều lớn như thế, đến mức ngay cả chút việc đấy cũng làm được, dù sao Sở Vô Dực cũng phải lên lớp, bởi vì mà đến muộn tốt lắm.

      Nhưng mà tiểu chính thái rất đồng ý, ý tứ là rất lo lắng cho .

      trừng mắt nhìn, thân thể nhắn chỉ có thể ôm đến eo tiểu chính thái, ngọt ngào : “ , để cho Mộng nhi tự lần , lần đầu tiên Mộng nhi đến trường, muốn tự mình làm tốt” xong, chớp chớp mắt to sáng.

      Sở Vô Dực thấy thế, bất đắc dĩ thở dài, đối với Mộng nhi làm nũng cho tới bây giờ đều cự tuyệt được, “Vậy Mộng nhi phải tự cẩn thận, nếu có chuyện gì, đến trường học bên cạnh ban nhất cao nhị tìm biết ? biết đường cũng sao, còn nhớ đường đến phòng giáo vụ hôm qua đưa em đến , đến phòng giáo vụ tìm chú Tôn cũng được, chú ấy đưa em tìm .”

      Vân Thiên Mộng cười , “Biết rồi ạ, .” xong, đeo ba lô vào trường học.

      Dựa theo bảng tên lớp tìm được ban nhị năm nhất, vào lớp phát người đến hơn nửa, đa số tìm được chỗ ngồi của mình, nhìn lên bảng đen, thấy bảng lập xong sơ đồ chỗ ngồi, đối ứng với tên mỗi người , học sinh học năm nhất tiểu học cũng chưa biết gì nhiều, tên của mình đều là người lớn trong nhà dậy. Vì thế bắt đầu cẩn thận tìm tên mình.

      Ai ngờ, xem lần thứ nhất, thấy được tên mình, nghĩ rằng có chỗ mình chưa thấy, nhưng là lần thứ hai xem, vẫn tìm thấy tên mình, sắc mặt trầm xuống, rốt cuộc là cẩn thận quên tên viết, vẫn là cố ý…

      hơi mím môi, do dự lúc, vẫn là ra phòng học, tới văn phòng năm nhất.

      ngờ mới xoay người chưa được vào bước, cẩn thận đâm vào người đối diện, bé thế, quán tính của hơn quán tính của đối phương, cho nên bi ai bị lùi vài bước. cố dừng người lại, ngẩng đầu mới phát người đâm vào đúng là chủ nhiệm lớp mới của Chu Sơ Tuệ.

      Chu Sơ Tuệ cau mày nhìn , thần sắc nghiêm khắc, trầm giọng quát: “Đứa bé này sao lại lễ phép như vậy, đường xem đường , đụng phải người khác cũng chịu xin lỗi, sao lại có gia giáo như thế.”

      nháy mắt ngây người, đụng vào người? cây làm chẳng nên non, vừa rồi đúng là hơi lo lắng, nên cũng thấy đường cũng có trách nhiệm, nhưng mà ta nhà nhà giáo nhân dân hơn ba mươi tuổi, đường cũng nhìn đường cùng đứa bé đâm vào nhau, còn làm phải lùi vài bước, đây là cần bao nhiêu sức lực mới có thể làm cho lùi vài bước….

      chút cũng biết kính già trẻ, Vân Thiên Mộng oán thầm, nhưng mà dù sao ta cũng là chủ nhiệm lớp của mình, vẫn cần phải cho vài phần mặt mũi, nên : “ giáo Chu, vừa rồi em xem sơ đồ chỗ ngồi bảng nhìn thấy tên em, nên hơi sốt ruột muốn tìm giáo hỏi”

      Chu Sơ Tuệ hừ lạnh, rốt cuộc cũng chỉ là đứa bé chưa đến năm tuổi, vẫn dễ bắt chẹt, chút việc vô cùng sốt ruột như thế, ta lạnh nhạt : “Sao lại có tên em, có phải biết tên mình hay , cho nên mới thấy được?”

      Vân Thiên Mộng hơi nheo mắt lại, nếu đến bây giờ mà còn cảm thấy được Chu Sơ Tuệ bất thường, cũng lăn lộn công ngoài xã hội vài năm rồi, chính là biết Chu Sơ Tuệ vì sao lại gây khó dễ cho như thế….

      ngẩng đầu nhìn Chu Sơ Tuệ, nghiêm túc lại lần: “ giáo, bảng có tên em.” xong, xoay người đến trước bảng trong lớp chờ Chu Sơ Tuệ.

      Chu Sơ Tuệ hừ lạnh, phải là đứa bé mồ côi ăn nhờ ở đậu sao, nhìn xem ta cho con bé ăn kia khổ như thế nào, đem con bé kia dạy cho lên đường sai, cũng làm lão sư nhiều năm như vậy.

      Chu Sơ Tuệ vào phòng học, đa số người trong lớp đến, nhìn thấy chủ nhiệm lớp đến, phòng học vốn ồn ào lập tức im lặng lại, cho dù thế nào, ở những năm 80, thầy giáo ở trong mắt học sinh vẫn rất có uy tín.

      Chu Sơ Tuệ nhìn Vân Thiên Mộng đứng ở kia, mở miệng hỏi: “Vân Thiên Mộng, sao em lại biết kỷ luật như vậy, nhìn thấy giáo đến cũng ngồi vào chỗ của mình, còn đứng ở đấy làm gì?”

      Vân Thiên Mộng còn gì để , xem ra người phụ nữ này là cố ý viết tên lên bảng, bây giờ ngược lại còn kỷ luật, cho dù thích muốn làm khó dễ cho cũng cần ràng như thế , tự nhận là trước kia đắc tội với ta, vì sao lại muốn gây khó dễ cho …..

      nghĩ nghĩ, vẫn mở miệng : “ giáo, em thấy tên mình bảng”

      Chu Sơ Tuệ bộ dạng như hiểu ra, làm bộ như lơ đãng : “Tôi nhất thời quên mất em học sinh cửa sau này, chỗ đó còn vị trí, em ngồi vào .”

      Vân Thiên Mộng nhìn thoáng qua cái bàn ở góc hẻo lánh mà Chu Sơ Tuệ chỉ, đeo ba lô đến, ngồi xuống, bỗng nhiên cảm thấy cái bàn này vững chắc, cho dù là cái bàn hay cái ghế , bốn chân đều bằng nhau, rũ mắt xuống, từ từ lấy sách từ trong ba lô ra.

      Tiết đầu tiên là môn văn học của Chu Sơ Tuệ, cho nên Chu Sơ Tuệ mở sách bắt đầu giảng bài, nhưng mà ta dừng lại, nhìn thấy Vân thiên Mộng thong thả lấy sách ra, ngữ khí nghiêm khắc : “Vân Thiên Mộng em lề mề gì, còn nhanh chóng lấy sách ra, khoanh thẳng tay sau nghe tôi giảng bài.”

      Nghe xong câu này, Vân Thiên Mộng muốn nhịn nữa, nếu chỉ là đứa bé, nghe thấy những lời phê bình vừa rồi của Chu Sơ Tuệ, nhất định xấu hổ, ủy khuất, có khi kết hợp với chuyện vừa rồi, còn có thể khóc, như vậy Chu Sơ Tuệ cũng có cớ mà mắng . Chỉ tiếc phải đứa bé, bây giờ còn ở trong phòng học này chịu đựng Chu Sơ Tuệ là vì muốn ta vì sao lại nhằm vào , lại muốn biết xem là ai muốn chỉnh như vậy, cho nên vẫn lấy sách ra, ngoan ngoãn khoanh tay thẳng.

      Nhưng mà ở Sở gia được cưng chiều từ bé, rốt cuộc cũng chịu được tư thế này, chưa đến mười phút tay mỏi nhừ kiên trì được, luôn phải là người để bản thân chịu thiệt, kiên trì được nữa, thay đổi tư thế chút, rút tay ra đặt lên bàn, Chu Sơ Tuệ nội dung năm nhất bọn họ phải học lập tức dừng lại, nhìn nghiêm túc : “Vân Thiên Mộng, phải cho em khoanh thẳng tay ra sau sao? Sao đến bây giờ em cũng nghe lời giáo, em xem những bạn học khác làm rất tốt, đâu có loay hoay giống như em, còn nhanh làm tốt cho tôi?”

      Vân Thiên Mộng hết chỗ rồi, nhìn mấy chục đứa bé đằng trước, trong số đó ngay cả nằm lên bàn cũng có, Chu Sơ Tuệ đúng là có thể trợn mắt dối, mặc kệ loại người như thế.

      Nhưng mà, Chu Sơ Tuệ cũng đủ cực phẩm, cũng dùng thủ đoạn cao minh gì đến bắt nạt đứa bé mới hơn bốn tuổi, còn làm quang minh chính đại như thế, giống như trường học là nhà ta mở vậy…..

      mới lười quan tâm xem Chu Sơ Tuệ gì, nhưng mà quan tâm Chu Sơ Tuệ, có nghĩa Chu Sơ Tuệ buông tha cho , sau lúc ta lại : “Vân Thiên Mộng, đến ba lần mà em cũng nghe lời, ngồi thẳng lên, em muốn ngồi, lên đứng phạt cho tôi.”

      Cũng đến nước này, thế nhưng lại cho lên đứng phạt! tự hỏi bản thân làm gì sai, Chu Sơ Tuệ lại cực phẩm đến như thế, mà còn nhịn xuống nữa chỉ có uất ức.

      lạnh lùng nhìn Chu Sơ Tuệ, có thành thục cùng bình tĩnh khác với đứa trẻ khác, nhìn huyệt Thái Dương giật giật, nhưng mà lại nhớ tới những lời :

      yên tâm, Vân Thiên Mộng ở Sở gia, chỉ là đứa bé mồ côi được nhận nuôi, căn bản là được thích, có người quan tâm. Chẳng qua Sở gia là gia tộc có tiếng, nếu nhận nuôi con bé tùy tiện đuổi nó, cho nên bây giờ cũng chỉ cho con bé miếng cơm ăn thôi…. Nếu có thể làm cho con bé phẩm hạnh tốt để cho Sở gia có cớ đuổi nó , Sở gia nhất định thích thú đuổi con bé này, đến lúc đó phải là tôi có cơ hội sao…..”

      Nhớ tới lời người , lại nghĩ tới bên cũng có đặc biệt dặn dò gì chăm sóc đứa bé này, học sinh có có thân phận bên đều dặn dò, mà Vân Thiên Mộng lại câu cũng , có thể thấy được con bé này ở Sở gia có địa vị gì, khi như vậy cấp cho Vân Thiên Mộng cái tội danh phẩm hạnh, phải mọi người đều vui sao….

      Huống hồ người kia có quan hệ với Sở gia, sao cũng tốt hơn đứa bé mồ côi ăn nhờ ở đậu này ít, thấy Vân Thiên Mộng nghe lời lên đứng phạt, ngược lại mở cửa phòng học ra ngoài hành lang, hai mắt nheo lại, có lễ phép với những học sinh khác giáo có việc ra ngoài chút, lập tức mở cửa phòng học đến bên người Vân Thiên Mộng.

      Vân Thiên Mộng thấy Chu Sơ Tuệ đứng trước mặt mình, lạnh lùng nhìn ta cái, vòng qua người ta, tuy rằng vừa khai giảng ngày đầu tiên mách tội là chuyện mất mặt, nhưng mà cũng có cách nào làm cho Chu Sơ tuệ người phụ nữ này thôi bắt nạt .

      Nghĩ đến Chu Sơ Tuệ người phụ nữ cũng có mắt mà lạnh lùng với : “Muốn mách tội sao? Đừng có nằm mơ, mày ở Sở gia chỉ là đứa bé mồ côi ăn nhờ ở đậu thôi, làm sao có người để ý đến mày, mày cứ tùy ý mà mách , sợ bọn họ vui, đuổi mày ra khỏi nhà sao? Huống hồ mày tôn sư trọng đạo, lỗi ở mày phẩm hạnh tốt, có người đứng về phía mày.”

    4. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 35 : Khóc kể

      ở Sở gia là đứa bé mồ côi ăn nhờ ở đậu, có người quan tâm đến chết hay sống?!

      Vân Thiên Mộng cười lạnh, như thế này cũng biết là ai ở sau lưng sai bảo Chu Sơ Tuệ.

      Sau khi trọng sinh cũng là đứa trẻ, nhìn vừa mắt đại khái cũng chỉ có Lí Thiếu Điềm cùng Hàn Dĩnh.

      Lí Thiếu Điềm thông minh hơn Hàn Dĩnh nhiều, huống chi với bà ta cũng có xung đột lợi ích gì, đáng vì chút việc này mà tìm giáo viên bắt nạt , làm việc này làm tốt đúng là ăn trộm bất thành còn mất nắm gạo, chừng còn đắc tội với Sở Phong bên kia, biến thành quan hệ họ hàng càng hòa thuận.

      Nhưng mà Hàn Dĩnh lại khác, Hàn Dĩnh có ý với Sở Quân Quốc, Sở Quân Quốc danh nghĩa có đứa con riêng này, với lòng dạ hẹp hòi của Hàn Dĩnh, phỏng chừng là chấp nhận được , nhưng mà lại tiện ra mặt đối nghịch với Sở gia, cho nên chỉ có thể ngầm gây khó dễ cho . Có lẽ với chỉ số thông minh của bà ta chỉ có thể nghĩ ra cách tìm giáo viên ra mặt đối phó , nếu học sinh năm nhất hiểu chuyện lại có chỗ dựa, giáo viên muốn chỉnh cũng thoải mái, nhưng đáng tiếc, cái ý tưởng này của bọn họ nhất định thất bại.

      Trong thân thể này là cái linh hồn thành thục, tuy rằng kiếp trước đấu lại với Lâm Dục Phong cái loại nhân vật này, nhưng mà đối phó với loại người đầu óc như Chu Sơ Tuệ vẫn có thể.

      nâng gương mặt tinh xảo tươi cười, thản nhiên cười hỏi Chu Sơ Tuệ: “Là ai bảo với bà là tôi ở Sở gia chỉ là đứa bé mồ côi ăn nhờ ở đậu?”

      Chu Sơ Tuệ hừ lạnh: “Mày vốn là đứa bé mồ côi ăn nhờ ở đậu, cần ai tao cũng biết, mày căn bản chính là nhi người muốn, mày vĩnh viền chỉ là nhi.”

      nhi, nhi người muốn….

      Những lời này là chọc đúng chỗ đau trong lòng Vân Thiên Mộng, hai kiếp làm người, đều có gặp được cha mẹ ruột, ánh mắt lạnh như băng nhìn Chu Sơ Tuệ, vốn cảm thấy ngày khai giảng đầu tiên phải mách tội có chút ngại, nhưng mà bây giờ xem ra có ý tưởng khác, Chu Sơ Tuệ vũ nhục như thế, nếu đứa bé bốn tuổi hiểu gì, rất có khả năng để lại bóng ma tâm lý trong lòng, nếu vẫn luôn tin vào những lời này, có khi sau này lớn lên vào cái đường vòng, những lời ác độc như thế, chỉnh lại Chu Sơ Tuệ, uổng phí gặp được may mắn trọng sinh.

      ngẩng đầu cười lạnh nhìn Chu Sơ Tuệ, hoàn toàn sợ ta nhìn thấy biểu tình phải của đứa bé mặt mình, “Nếu bà cho rằng tôi chỉ là nhi người muốn, vậy bà ngăn cản tôi làm gì dù sao tôi cũng có người muốn, bây giờ rời , chẳng qua cũng chỉ là tìm chỗ có người khóc thôi, nhưng mà bà, người làm gương tốt, ở trong giờ học tự tiện rời , có hậu quả gì thôi? học ở cái lớp kia, nhưng là ít đứa bé bà thể trêu vào.”

      Những lời này đúng làm cho ta có chút sợ, nếu ta ở đây ngăn cản Vân Thiên Mộng lâu như vậy tiết đầu tiên của ta có khả năng hoàn thành, có thể lưu lại ấn tượng xấu trong lòng những đứa bé kia, làm như vậy đối với ta cũng có chỗ tốt gì, ta hơi nheo mắt, Vân Thiên Mộng chỉ là đứa bé mồ côi người muốn, nghĩ đến con bé này cũng dám đâu tố tội, ta vẫn là quay về tốt hơn, nghĩ đến đây, ta lại lần nữa ác độc với Vân Thiên Mộng: “Mày cái đứa bé mồ côi có người muốn này, sớm tìm chỗ mà khóc .” xong, xoay người vào lớp học, chẳng qua lúc ta vào lớp học, mới phát thời tiết tháng chín khô nóng, ta thế mà lại lạnh hết cả người, nhớ lại biểu tình của Vân Thiên Mộng, phải là đứa bé nên có, nhưng mà ta nghĩ chính mình ở trong trường cũng có chỗ dựa, cũng to gan sợ con bé kia.

      Biểu tình lúc này của Vân Thiên Mộng vô cùng lạnh lùng, xoay người ra khỏi trường học.

      phải nghĩ tự mình tìm Lương Tu Viễn, nhưng mà vẫn chỉ là đứa bé, Lương Tu Viễn cũng hiểu được lời , có thể cho rằng đứa trẻ chuyện bé xé ra to, mặc dù có tầng quan hệ với Sở gia, Lương Tu Viễn có lẽ cho Chu Sơ Tuệ bài học, nhưng mà bây giờ cũng muốn chỉ cho Chu Sơ Tuệ bài học đơn giản……

      Cho nên phải tìm Sở Vô Dực, Sở Vô Dực xem như là chỗ dựa vào lớn nhất sau khi trọng sinh, cũng là người mà bây giờ dễ tìm nhất, Sở Vô Dực tuy rằng tuổi lớn, nhưng mà đúng là họ Sở, đối chuyện ở Sở gia có quyền lên tiếng, huống hồ cũng là trưởng thành sớm, mười ba tuổi rất thông minh, ngay cả Sở Phong đều khen vô cùng thông minh. Mấu chốt là, rất thương , rất thương rất thương ….

      dựa vào trí nhớ tìm được phòng giáo vụ lần trước Sở Vô Dực đưa đến, lúc sắp đến phòng giáo vụ, cố gắng phóng đại cảm xúc, định để chính mình nước mắt rưng rưng tìm Địa Trung Hải, như vậy nhìn qua có sức thuyết phục hơn, nước mắt của phụ nữ là vũ khí, những lời này đối với thân là bé cũng là vô cùng chính xác.

      sợ mình khóc được, nhẫn tâm véo lên đùi mình mấy cái, nhớ đến ít chuyện mà kiếp trước mình gặp phải, thế này mới có nước mắt, nhanh chóng sửa lại tâm tình, liền nước mắt rưng rưng vào phòng Địa Trung Hải.

      Địa Trung Hải cúi đầu nhìn gì đấy, nghe thấy tiếng khóc nức nở, kiên nhẫn ngẩng đầu lên, lại là học sinh nào chịu được áp lực đến chỗ ông khóc lóc kể lể…..

      Nhưng mà lúc ông nhìn thấy khuôn mặt nhắn tinh xảo đầy nước mắt của Vân Thiên Mộng ngây người, do dự chút, vẫn đứng dậy ngồi xổm xuống bên người Vân Thiên Mộng, hỏi, “ cho chú biết vì sao cháu đến đây, xảy ra chuyện gì sao?”

      Sở Vô Dực học sinh này ông vẫn rất thích, thiếu niên thiên tài, mang về ít vinh dự cho trường học, hơn nữa tuy rằng lạnh lùng, nhưng mà làm người vẫn khiêm tốn, kiêu ngạo của con nhà quan lại, huống hồ ngày đó cậu ta nhờ ông chiếu cố em mình, bây giờ ông nhìn thấy em cậu ta khóc lóc đến tìm ông, ông đương nhiên là phải hỏi thăm tình huống chút.

      Vân Thiên Mộng cong môi, hốc mắt đỏ lên, thanh khàn khàn vì khóc: “Chú Tôn, cháu muốn gặp …..”

      Địa Trung Hải nghe thấy thế nhíu mày, Sở Vô Dực bây giờ còn học, gọi ra tiện, vì thế ông kiên nhẫn hỏi: “Cháu cho chú biết xảy ra chuyện gì? Sở Vô Dực học, chúng ta cố gắng đừng quấy rầy thằng bé.”

      thấy thế, hiểu được Địa Trung Hải là có khả năng nghe câu đầu tiên của gọi tiểu chính thái ra, nghĩ nghĩ vẫn thêm: “Chú Tôn, có người mắng Mộng nhi, bọn họ Mộng nhi có người muốn…. Cháu muốn gặp , hiểu Mộng nhi nhất, làm cho Mộng nhi người muốn.”

      Địa Trung Hải hơi do dự, như đứa bé này , ràng là có người vũ nhục bé, đứa bé chịu được ủy khuất, chạy tới tìm trai an ủi, cái này chỉ sợ phải là chuyện ông có thể quản, ông do dự lát vẫn ôm Vân Thiên Mộng ngồi lên chỗ ông, an ủi hai câu rồi ra ngoài tìm Sở Vô Dực, vừa vừa oán thầm, rốt cuộc là ai nhẫn tâm vũ nhục đứa bé đáng như vậy……

      *

      Địa Trung Hải tốc độ rất nhanh, chưa đến 10 phút Sở Vô Dực đến văn phòng Địa Trung Hải, vừa vào thấy Vân Thiên Mộng ngồi ghế khóc, nháy mắt cảm thấy hoảng hốt, lo lắng đến bên người , ôm lên hỏi: “Mộng nhi, làm sao thế? Xảy ra chuyện gì?”

      Vân Thiên Mộng nức nở, nhìn thấy Sở Vô Dực giống như nhìn thấy người tâm phúc, lập túc úp mặt vào lòng , nghẹn ngào : “ , Mộng nhi phải bé mồ coi người muốn…. Mộng nhi phải….”

      Sở Vô Dực nghe xong, sắc mặt lạnh xuống, Mộng nhi là bé mồ côi?! Ai với như vậy?!

      Mộng nhi là bảo bối nâng niu trong tay, đều luyến tiếc câu, thế mà lại có người với Mộng nhi như vậy……

      Hai mắt híp lại.

      Nhưng mà khi cúi đầu nhìn Vân Thiên Mộng, biểu tình mặt vẫn dịu dàng như trước, nhàng mà lắc đầu dỗ : “Mộng nhi ngoan, Mộng nhi phải bé mồ côi, thương Mộng nhi nhất, Mộng nhi cho biết là ai với như vậy được ?”

      Vân Thiên Mộng ngẩng đầu nhìn Sở Vô Dực, mặt vẫn còn nước mắt, rất là làm người ta đau lòng, thanh chuyện của đứt quãng, giống như nhớ lại muốn nhắc tới: “Là….. là ngày hôm qua ….. đưa Mộng nhi gặp…. cái giáo kia …..” xong lại ôm Sở Vô Dực hỏi: “ , Mộng nhi phải bé mồ đúng , Mộng nhi phải có ngươi muốn đúng ?”

      Sở Vô Dực nhìn như thế này, đôi mắt màu xanh lam đau lòng nhìn : “Mộng nhi phải bé mồ côi, Mộng nhi là bảo bối của chúng ta, có người muốn Mộng nhi.” xong, hơi cúi đầu, dùng hai má cọ hai má , dịu dàng an ủi , sau đấy từ từ ngồi xuống ghế mà Vân Thiên Mộng mới ngồi, tay ôm , ngừng vỗ về .

      Mà tay kia cầm lấy điện thoại đặt bàn Địa Trung Hải.

      Năm 80 rất ít nhìn thấy điện thoại, nhưng mà thân là giai tầng lãnh đạo trường trung học trọng điểm trong văn phòng vẫn có chiếc điện thoại, Sở Vô Dực cầm nó gọi về Sở gia, hai câu với Sở Phong, sau đấy cúp điện thoại.

      cẩn thận nâng lên khuôn mặt Vân Thiên Mộng, nhàn lau khô nước mắt mặt , giọng với : “Mộng nhi, chúng ta khóc, để em bị bắt nạt, chúng ta tiểu học tìm họ được ? Mộng nhi sợ, có bảo vệ em.”

      Đôi mắt Vân Thiên Mộng ướt sũng đen bóng phiếm nước, ngập ngừng : “ , Mộng nhi sợ, chỉ là Mộng nhi thấy khổ sở.”

      Sở Vô Dực nghe vậy, dừng chút, cúi đầu ôm vào lòng, giọng : “Mộng nhi khổ sở, làm người bắt nạt em khổ sở.” xong, đứng lên ra phòng giáo vụ, chỉ để lại cho Địa Trung Hải câu: “Xin phép giúp em”

      Vân Thiên Mộng úp mặt vào người Sở Vô Dực, vẻ mặt so với vừa rồi bình tĩnh hơn nhiều, hơi híp mắt, Chu Sơ Tuệ, thời điểm hay ho của bà đến

    5. lynnnng

      lynnnng Well-Known Member

      Bài viết:
      86
      Được thích:
      632
      Chương 36 : Tra hỏi

      tiết ngữ văn rất nhanh xong, Chu Sơ Tuệ sau khi tan tiết, nhàn nhã ngồi trong văn phòng, nhưng mà bà ta còn chưa ngồi được vài phút thấy tổ trưởng tổ năm nhất vẻ mặt trầm đến, đứng ở trước mặt bà ta.

      Bà ta nghe tổ trưởng năm nhất : “ giáo Chu, hiệu trưởng bảo bà đến văn phòng ông ấy.”

      Chu Sơ Tuệ nháy mắt ngẩn người, sau đấy trong lòng cảm thấy có gì đấy ổn, nhưng mà bà ta lắc lắc đầu, bỏ qua ý nghĩ này, tốt xấu gì bà ta cũng là con dâu của chủ nhiệm phòng giáo vụ, hiệu trưởng xem mặt tăng cũng phải xem mặt phật, chỉ bằng cái Vân Thiên Mộng còn thể làm gì bà ta.

      Chính là, lúc bà ta đến phòng hiệu trưởng, bà ta lại nhìn thấy trong văn phòng hiệu trưởng trừ Vân Thiên Mộng ra, còn có ông lão tầm hơn sáu mươi tuổi uy nghiêm ngồi kia, cùng với thiếu niên mắt xanh ôm Vân Thiên Mộng.

      Dự cảm điềm xấu của bà ta càng thêm mãnh liệt, đợi bà ta định thần lại, nghe thấy Lương Tu Viễn hỏi: “ giáo Chu, sáng nay có phải bà nên với học sinh Vân Thiên Mộng?”

      Chu Sơ Tuệ nghê thế, cố gắng bĩnh tĩnh : “Hiệu trưởng, tôi nên với học sinh Vân Thiên Mộng, sao ngài lại hỏi như thế?”

      Vân Thiên Mộng nghe thấy thế, hai mắt đen láy như ngọc lưu ly nhìn bà ta, ngữ khí đáng thương : “ ràng là giáo có viết tên em lên bảng sắp xếp chỗ ngồi, còn em là bé mồ côi người muốn….”

      Chu Sơ Tuệ hơi nhíu mày, với : “Học sinh Vân Thiên Mộng, làm người phải , ràng tôi em là bé mồ côi ăn nhờ ở đậu, vì sao em lại xấu tôi như vậy?”

      Sở Vô Dực lạnh lùng : “Làm sao mà bà biết bà Mộng nhi là bé mồ côi ‘ăn nhờ ở đậu’?” Nhấn mạnh bốn chữ ăn nhờ ở đậu.

      Chu Sơ Tuệ nhất thời ngây người, sau đấy ấp úng : “Tôi chỉ thuận miệng …..”

      “Chỉ sợ, vừa rồi bà nhưng câu này, cho nên nhớ .” Sở Vô Dực lạnh lùng , sau đấy cúi đầu với Mộng nhi ngồi trong lòng , “Mộng nhi, bà ta còn làm gì em?”

      giáo vô duyên vô cớ bắt Mộng nhi đứng phạt.” giọng .

      “Có thể giải thích xem tại sao lại bắt Vân Thiên Mộng đứng phạt ?” Lúc này Lương Tu Viễn .

      học nghe giảng, còn quấy rối, tôi nhắc nhở lần mà vẫn thế, cho nên tôi xử phạt chút.” Chu Sơ Tuệ lần này rất hợp tình hợp lý.

      phải.” Vân Thiên Mộng phản bác : “Là giáo bảo ta bắt chéo thẳng tay, em ngồi hơi mệt, muốn đổi tư thế, nhưng mà giáo lại vì vậy mà bắt em đứng phạt”

      “Em dối.” Chu Sơ tuệ quay đầu với Lương Tu Viễn: “Hiệu trưởng, đứa bé này lời ra câu là , tôi cho rằng loại đứa phẩm đức như vậy thích hợp học ở trường chúng ta.”

      Đáng tiếc, Lương Tu Viễn lại chậm rãi với bà: “ giáo Chu, tôi nghĩ là học sinh Vân Thiên Mộng có lý do gì mà lại xấu bà, ngay ở tiết học đầu tiên rời khỏi lớp học, khóc chạy ra khỏi trường.”

      Chu Sơ Tuệ nghe những lời này, bỗng nhiên cảm thấy chuyện này ổn, dựa theo như người kia , Vân Thiên Mộng ràng là bé mồ côi có ai quan tâm, vì sao con bé khóc chạy , lại có người đến trường học, còn làm cho hiệu trưởng làm chỗ dựa của nó tình huống này, hình như đúng…

      Lần này đá phải thiết bản , hơi bất an nghĩ, nhưng mà vẫn gắng gượng : “Hiệu trưởng, ràng là đứa lời lễ phép lại gạt người, vì sao hiệu trưởng tin ta nhà giáo làm việc hơn mười năm rồi?”

      Lương Tu Viễn thở dài, để ý đến bà ta, ngồi thẳng với Sở Phong ngồi ở đối diện: “Bà ta giao cho ông.”

      Vốn là lấy thân phận của Sở Phong, muốn xử lý Chu Sơ Tuệ giáo viên bình thường, cho dù Chu Sơ Tuệ có lỗi gì, muốn làm gì bà ta cũng dễ dàng, huống chi lần cháu bảo bối của Sở Phong bị người bắt nạt, hỏi cũng chỉ có lệ thôi, quyền quyết định cuối cùng vẫn nằm trong tay Sở Phong.

      Sở Phong đánh giá Chu Sơ Tuệ chút, lạnh nhạt hỏi: “Tôi muốn biết, là ai sai đối xử như vậy với Mộng nhi?”

      Chu Sơ Tuệ lúc này hiểu được bà ta bị xử phạt, bà ta bắt đầu chột dạ, trong lòng càng ngày càng sợ hãi, bây giờ bà ta vô cùng nghi ngờ chuyện người kia mồ côi ăn nhờ ở đậu cùng với có người quan tâm….

      ràng chỉ là đứa bé được nhặt về nuôi, Sở gia làm sao lại có thể quan tâm như thế, nhìn qua cũng là chỉ biết làm nũng, Sở gia vì sao lại che chở con bé như thế, nhưng mà mặc kệ là nguyên nhân gì, bây giờ bà ta cũng chỉ cá thớt chờ người xử lý…

      Nhưng mà bà ta vẫn chưa từ bỏ ý định : “ có chứng cớ, dựa vào gì mà lại xấu tôi, dựa vào cái gì mà xử phạt tôi?”

      Vân Thiên Mộng nghe những lời này, cảm thấy Chu Sơ Tuệ đúng là có đầu óc, từ xưa dân cùng quan đấu, người ta cái gia đình quan lại muốn chỉnh người còn cần chứng cớ sao, tùy tiện cấp cho cái lý do là được…

      Lần này Lương Tu Viễn lại nhắc nhở bà ta, “Sở gia muốn làm gì bà, cần lý do, bà vẫn thành xem là ai sai bà làm như vậy tốt hơn.”

      Chu Sơ Tuệ gì, trong đầu còn cân nhắc tình huống tại.

      Nhưng mà Sở Phong cũng cho bà ta thời gian mà suy nghĩ, ông như là lơ đãng : “Nghe , bố chồng của làm chủ nhiệm phòng giáo vụ, xem nếu ta vì mà mất việc….”

      Lương Tu Viễn đệm thêm: “Bố chồng bà ta bình thường làm việc cũng có chỗ đúng, muốn đuổi việc cũng khó.”

      Thế này Chu Sơ Tuệ thấy sợ, sợ tới mặt trắng bệch, ngay cả hiệu trưởng cũng đối với Sở Phong cũng là gì nghe đấy, như vậy muốn trường học đuổi việc bố chồng bà ta cũng khó, bố chồng bà ta nêu bởi vì bà ta mà bị mất việc, chồng bà ta hận chết bà ta, bà ta làm sao còn có thể sống yên ổn trong ngôi nhà đấy…

      Đối với người phụ nữ kết hôn mà , gia đình vĩnh viễn đều chiếm vị trí vô cùng quan trọng.

      Lúc này bà ta ỉu xìu thất bại, hoàn toàn còn tư thế hiên ngang chỉ trích Vân Thiên Mộng, ý thức được tính nghiêm trọng của việc này, ý thức được hậu quả, vẻ mật hối hận cùng sợ hãi, lúc này bà ta cũng bất chấp nguyên nhân che giấu, nhanh chóng ra mới tốt, bà ta giải thích nguyên nhân việc, lập tức bán đứng Hàn Dĩnh.

      Vân Thiên Mộng cảm thấy trong lòng vô cùng sảng khoái, đúng là ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, báo ứng đến nhanh a.

      “Là Hàn Dĩnh bảo tôi làm như vậy….. Hàn Dĩnh Vân Thiên Mộng là con riêng danh nghĩa của đại thiếu Sở gia, làm trở ngại việc bà ta gả vào Sở gia, chỉ cần tôi nghĩ cách thay bà ta chỉnh Vân Thiên Mộng, bà ta cho tôi ít thứ tốt. Bà ta còn với tôi, Vân Thiên Mộng ở Sở gia chỉ là mồ côi có ai để ý đến, chỉ cần tôi làm cho con bé thành ra phẩm hạnh đúng tốt, mắng con bé cho nó lên sai đường, làm cho người Sở gia nhìn thấy nó thấy phiền chán, Sở gia có lý do mà đuổi nó ra đường…..

      Những người ở đây nghe xong những lời này, đều cảm thán Hàn Dĩnh cùng Chu Sơ Tuệ rất độc ác, thế mà muốn làm cho đứa bé sai đường, hủy hoại cuộc đời nó, như thế này cho Lương Tu Viễn cũng hận thể lập tức đuổi việc Chu Sơ Tuệ cái loại con sâu làm rầu nồi canh này, thân là giáo viên, sao lại có tâm địa độc ác hại cuộc đời đứa bé, loại giáo viên này ở lại trường học bọn họ, vĩnh viễn cũng thể nào dạy cho học sinh thành tài.

      Mà biểu tình của Sở Phong cũng càng ngày càng lạnh như băng, ông quay đầu với Sở Vô Dực: “Gọi điện thoại bảo bác cả của cháu đến đây.”
      Phong Vũ Yên, Phương LăngChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :