1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ Đại] Đại sói hoang ôn nhu - Mễ Lộ Lộ (Hoàn - Có Ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      Haruka.Me0 thích bài này.

    2. Momo miu

      Momo miu New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      14
      Có nhưng mà mãi ko chịu dịch nàng làm bộ đó bộ đo hay tuyệt đỉnh luôn nàng ạ
      Haruka.Me0 thích bài này.

    3. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      @Momo miu nàng gửi ta bản cv đó . Ta đọc cv xong rùi làm cho

      Chương 5


      Hai hàng lông mi cong dài khẽ run, ánh sáng mặt trời chói chang chiếu vào trong phòng.


      Nguyên Sơ Chân từ từ tỉnh lại, phát ra mình nằm chiếc giường gỗ.


      Nàng lật người, cái chăn cơ thể mềm mại rớt xuống, da thịt trắng nõn tì vết lộ ra.


      Nàng vội vàng kéo cái chăn lại, nhìn thấy toàn thân mình lõa lồ, gương mặt tròn lập tức đỏ ửng lên.


      Theo bản năng, nàng cố gắng hồi tưởng xem chuyện gì xảy ra.


      Nhưng vừa nghĩ tới, khuôn mặt nàng lại càng thêm đỏ ửng, nàng xấu hổ chui vào trong chăn. Lúc này khí xung quanh nàng vẫn còn vương vấn mùi xạ hương mãnh liệt của khiến cho nàng có cách nào phủ nhận những hình ảnh dần dần ra trong đầu.


      Gương mặt cương nghị kia càng lúc càng ra ràng trong đầu nàng, dường như dần khắc sâu vào tâm trí nàng, làm cho nàng có cách nào xóa nó được.


      A!! Đều là do bà thổ phỉ kia! Nhất định là do thứ thuốc mà ả ta ép nàng ăn khiến cho nàng... khiến cho nàng...


      Nàng cắn môi dưới, xấu hổ dám nghĩ tiếp.


      Đáng ghét! Nàng hề nghĩ đến, bản thân mình đào hôn được đành, trái lại còn rơi vào hoàn cảnh tiền mất tật mang như bây giờ. Nàng thở phì phì, nhìn khắp bốn phía, thấy quần áo mới để sẵn bên, loay hoay mặc vào nàng mới phát ra, bộ y phục này vừa vặn với nàng vô cùng.


      Thừa dịp có ai ở đây, nàng phải mau chóng tìm cách thoát khỏi bọn trộm cướp này.


      Quyết định nhanh chóng, Nguyên Sơ Chân tùy ý cột mái tóc dài lên, vội vàng chạy tới cửa. Mở cửa ra, thấy bất cứ người nào gác ở bên ngoài, nàng cúi đầu muốn người khác phát , chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này.


      Nhưng mà thần may mắn mỉm cười với nàng. Vừa mới ra tới vòm cổng, nàng thấy nương xinh đẹp xông tới trước mặt. Nàng muốn quay đầu tránh né nhưng kịp.


      - Này! – nương xinh đẹp khí thế ngời ngời, toàn thân diện áo gấm, vừa nhìn biết thân phận bất phàm.


      xui xẻo! Nàng vốn tưởng mình may, gặp bà thổ phỉ Kim Đan Đan kia, ai dè lại gặp ngay nương ‘lai giả bất thiện’ này.


      (*) Thành ngữ Trung Quốc: Thiện giả bất lai, lai giả bất thiện có nghĩa là người tốt đến, người đến lại chẳng tốt lành gì.


      nương xinh đẹp nhíu mày, đôi mắt đánh giá người trước mặt, phát ra nàng ăn mặc giống hạ nhân trong Kim Bảo trang.


      - Ngươi là ai? Sao ta chưa từng thấy qua ngươi ở Kim Bảo trang này.


      Nguyên Sơ Chân từ trước đến nay được mọi người trong nhà nâng niu trong lòng bàn tay, gặp phải kiểu chất vấn khó ưa này, nàng cũng thích ra mặt.


      - Thế ngươi là ai?


      - Nha đầu đáng ghét, bổn nương đây tên là Thành Hoan, là con của ngọc thương Kim Sa thành Thành Đại Hùng – Thành Hoan dõng dạc tự hào ra danh tính.


      - À... – Nguyên Sơ Chân thở phào nhõm, cũng may phải thủ hạ của bà thổ phỉ kia, nếu vậy cần lo – Ta có thể được rồi chứ?!


      Thành Hoan nhíu mày, nha đầu này hình như coi nàng ta ra gì, thấy nàng ta mà chỉ sờ mũi cái rồi đòi .


      - được – Thành Hoan đưa tay ra, kéo tiểu oa nhi xinh xắn trở lại – Ta hỏi ngươi, tại sao ngươi lại ra từ Tây viện của Hạng ca ca?


      - Ta... – Nguyên Sơ Chân ấp úng, hai tròng mắt đen tròn đảo qua đảo lại – Vô tình ngang qua.


      - Vô tình ngang qua? – Thành Hoan nhíu mày. Tuy rằng hoài nghi nha đầu này trả lời thành nhưng điều nay nàng ta muốn biết nhất phải tiểu nương này từ đâu tới – Được rồi! Ta hỏi ngươi... Ngươi qua Tây viện... có thấy nương tử mới gả cho Hạng ca ca tối qua ?


      - Hả? – Nguyên Sơ Chân nhất thời sững sờ. Xem ra trước mắt Thành Hoan còn chưa biết nàng là ai, nàng vẫn còn cơ hội bỏ trốn – Chuyện này... Ta có thấy! – Bởi vì người đó là nàng chứ ai!


      - sao? – Thành Hoan vừa nghe thấy liền giận đến nghiến răng nghiến lợi – Hạng ca ca thành thân? Nhưng ta chỉ mới đến Tuyền Phong thành thăm di nương mấy ngày...


      Thành Hoan có cách nào ngăn cản Hạng Duật thành thân.


      Nguyên Sơ Chân nuốt ực nước bọt cái, nhìn nét mặt Thành Hoan thay đổi nhanh như chớp khiến nàng khỏi rùng mình.


      Hu hu, người của Kim Bảo trang ai cũng đều rất đáng sợ. Đặc biệt là nữ nhân! Xem ra họ đều là những người dễ trêu chọc đâu!


      Thành Hoan tức giận giậm chân, sắc mặt hung dữ:


      - Ta hận chết nữ nhân thành thân với Hạng ca ca!!!


      Nàng cũng có muốn thành thân với Hạng Duật đâu! Nàng bị trói như con rối, sau đó “ trâu bắt chó cày”, nàng bị bái đường với chứ bộ.


      Nàng hề đồng ý gả cho à nha! Nguyên Sơ Chân thầm trong lòng, chứ có dũng khí ra miệng.


      Khi Nguyên Sơ Chân định lặng lẽ rời khỏi Thành Hoan, vừa bước đột nhiên eo nàng có lực mạnh tác động vào, đó là cánh tay tráng kiện ôm lấy eo nàng.


      -Aa! - Nàng nhát gan gào thét lên!


      Tiếng thét chói tai này làm Thành Hoan chú ý, ngước mắt lên thấy tiểu nha đầu ở phía sau lưng mình bị ai đó ôm lấy, nàng giật mình mở miệng:


      - Hạng... Hạng ca ca...


      Hạng Duật thở bên tai Nguyên Sơ Chân, giọng dịu dàng như gió xuân:


      - Nàng tỉnh rồi sao? Có đói ?


      -Thả... Thả ta ra... – Nguyên Sơ Chân bị ôm vào lòng, hai chân cách mặt đất chừng ba phân – Bại hoại! Xấu xa! Thổ phỉ...


      Thấy Nguyên Sơ Chân mãnh liệt giãy dụa trong lòng , những giận mà còn mỉm cười thỏa mãn:


      - Xem ra tối hôm qua ta khiến nàng mệt đủ nên giờ nàng mới còn khí lực giãy dụa như vậy.


      Nghe nhắc đến chuyện tối qua, từ đầu đến chân nàng đỏ bừng bừng.


      - Ngươi... nàng... – Thành Hoan khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt, bọn họ thân mật thế này làm nàng ta cực kỳ chướng mắt – Nàng chính là nữ tử thành thân với Hạng ca ca sao?


      - Ừ - thừa nhận, lại hào phóng chia sẻ niềm vui này với Thành Hoan – Tối qua ta vừa thành thân, nàng là tiểu thê tử của ta.


      đối với nàng là thích đến thể buông tay. Nguyên Sơ Chân giãy dụa, đồng thời cũng nhìn thấy ánh mắt căm hận của Thành Hoan, ánh mắt hung ác đó nhìn nàng chằm chằm. Huhu! Cho nàng xin , nàng chẳng làm gì nên tội hết! Cũng đâu phải là nàng tự nguyện muốn gả cho tên thổ phỉ này đâu!!


      - Thành nương, thứ lỗi cho ta thể tiếp tục đón tiếp.


      Trong mắt Hạng Duật chỉ có mỗi Nguyên Sơ Chân, đối với vẻ mặt u ám của Thành Hoan chút cũng để tâm. Thành Hoan xem như chào hỏi qua, Hạng Duật liền ôm Nguyên Sơ Chân rời .


      Thành Hoan trừng mắt hung dữ nhìn Hạng Duật cùng Nguyên Sơ Chân rời , trong mắt tràn đầy cam lòng.


      ----


      Nguyên Sơ Chân bị đưa trở lại tân phòng của hai người. Nàng ngồi ghế quý phi, miệng lải nhãi:


      - Người xấu... người xấu... !!


      Hạng Duật cảm thấy hơi phiền, chỉnh nàng:


      - Ta phải người xấu, tên ta là Hạng Duật.


      Nàng hừ cái, thèm nghe, bắt đầu khiêu chiến với .


      - Thổ phỉ!


      - Ta là phu quân của nàng, tên ta là Hạng Duật.


      Nàng càng cố chấp, càng kiên nhẫn sửa lại xưng hô của nàng. Vừa nghe đến hai chữ ‘phu quân’, gương mặt nàng đỏ ửng. Nàng muốn gì đó lại thôi, phồng mang trợn má lên như đứa trẻ giận dỗi vậy.


      Mặc kệ nàng mắng thế nào, cũng chỉ trả lời hai câu kia: “Hạng Duật”, “phu quân”.


      còn nghi ngờ gì nữa, nhất định là có ý đồ muốn tẩy não nàng, khiến cho nàng nhớ hai chữ đó, sau này cả đời khắc sâu vào trong tâm trí nàng quên.


      - Nàng đói bụng ? – mở hộp cơm bàn ra, bên trong toàn là món ngon mỹ vị và ít điểm tâm ngọt.


      - Ta ăn – Nàng muốn thể cốt khí của mình chút, dù có chết đói cũng thể ăn đồ ăn của thổ phỉ.


      - muốn ăn sao? – Hạng Duật nhíu mày, nhìn bộ dáng ngừng nuốt nước bọt đến đáng của nàng.


      - Ta... – Nàng nhìn đồ ăn, bụng cứ ọt ọt kêu vang. Nhưng nàng vẫn quật cường như cũ, kiên quyết ăn – Ta muốn tuyệt thực kháng nghị! Cho đến khi ngươi thả ta ra.


      Hạng Duật hề tức giận, hai tay bắt đầu lấy thức ăn ra cho nàng.


      - Nàng muốn đâu?


      - Trời cao đất rộng, chỗ nào cũng có thể .


      cười tiếng, môi khẽ cong lên:


      - sao? Vậy ta với nàng.


      Nàng kinh ngạc, hai mắt mở to.


      Nam nhân này... Có phải là đầu óc có vấn đề hay ? Đầu cứng như kim cương, mặc cho nàng thế nào, trước sau vẫn kiên trì theo ý riêng của mình.


      - Ngươi.... Da mặt ngươi dày!


      Mặt nàng hồng hồng, biết vì sao tim nàng vô cớ đập mạnh. Hơn nữa, nhìn gương mặt cương nghị, lại hơi cục mịch của , nàng bỗng có chút cảm thấy vừa mắt. Có phải là nàng bị bỏ bùa gì ?!


      xới chén cơm chất đầy đồ ăn đẩy đến trước mặt nàng, dịu dàng chừa cho nàng chút mặt mũi.


      Nàng nuốt nước bọt cái, quyết định ăn trước rồi hãy :


      - Hừ! Cái này là ngươi năn nỉ ta ăn đấy nhé! Chứ lẽ ra ta muốn tuyệt thực kháng nghị!


      - Ừ, ta năn nỉ nàng ăn cơm – từ trong đáy lòng, cảm thấy nàng đáng vô cùng, càng muốn cưng chiều nàng hơn.


      Nàng cầm chén đũa lên, vùi đầu ăn cơm. Lúc nàng nuốt đồ ăn xuống, quan tâm rót cho nàng ly trà, để nàng dễ nuốt cơm, miệng nàng nhai thức ăn còn quên :


      - Ta cho ngươi biết, ngươi phải nhanh chóng thả ta ra. Ta còn có rất nhiều việc muốn làm, ngươi được nhốt ta ở lại đây, cản trở kế hoạch của ta.


      - Nàng muốn đâu? - đáp ứng nàng nhưng cũng cự tuyệt nàng- Muốn về nhà sao? Cũng được! Tốt xấu gì chúng ta cũng thành thân, bây giờ ta cũng nên về bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu.


      như muốn chỉ cần nàng muốn đâu với nàng.


      - Khụ khụ....


      Suýt chút nữa nàng bị nghẹn cơm.


      - Có phải là ngươi cố tình hiểu ? Ngươi bắt ta còn muốn cùng ta quay về Nguyên phủ sao? Ngươi muốn bị tống vào đại lao à?


      Chẳng lẽ chỉ là tên thô lỗ biết tự ý thức được tình cảnh của mình ư?


      - Chỉ cần nàng muốn bất cứ đâu, ta đều với nàng.


      Cho dù là lên núi đao xuống chảo dầu, cũng tiếc, chỉ cần nàng ở cùng .


      Nàng cắn môi phát lúc vẻ mặt rất nghiêm túc giống như dối. Tại sao đối với nàng lại dịu dàng như vậy? Hơn nữa dịu dàng của lại khiến cho nàng cảm thấy ấm áp.


      đối với nàng giống như những người hay nịnh bợ ở bên cạnh nàng, cũng giống những người mưu cầu lợi lộc gì đó ở chỗ nàng, mà là lòng nàng, thương nàng.


      ? nàng?!


      Nàng chớp mắt mấy cái, lòng như bị tảng đá lớn đập vào. là như vậy sao? Cho nên nàng mới đào hôn muốn thành thân với Trần đại thiếu... Là vì nàng Trần đại thiếu sao?


      bởi vì nàng nên mới nhiều lần đến nhà nàng cầu thân đúng ? Nàng hình như hơi hiểu ra ý nghĩa của chữ ‘’.


      Nàng đối với , cái tên thô lỗ này có cảm giác gì ? Nàng ngước mắt nhìn thẳng vào con ngươi đen thâm trầm của , trong đôi mắt vẫn đầy vẻ dịu dàng nhu tình.


      - Ta... ta chán ghét ngươi!!


      Nàng phát dịu dàng của dần xâm chiếm trái tim nàng, làm cho nó ngừng đập mạnh, khiến nàng có cách nào đối mặt.


      - Ta nàng! - Bàn tay của lau vết dầu mỡ dính khoé miệng nàng - Hơn nữa nàng cả đời.


      Khuôn mặt nhắn của nàng cúi xuống thấp, bởi vì câu này của khiến nhịp tim của nàng lại càng rối loạn, giống như có người ngừng cầm gậy đánh vào tâm tư của nàng.


      Đáng ghét!!! Chắc hẳn tên Hạng Duật này cho nàng ăn trúng bùa ngãi gì rồi, nếu sao nàng lại trở nên kỳ quái như vậy!!


      vẫn nàng, cũng quan tâm nàng có hay .


      - Ta biết ! Hơn nữa ta cũng nhất định người à nha...


      Hạng Duật sửng sốt chút, sau đó trầm mặc.


      Đột nhiên im bặt, làm nàng ngước mắt nhìn , lại phát hai hàng lông mày của nhíu chặt.


      Hạng Duật dường như trầm tư, vẻ mặt có hơi thống khổ. ngờ chỉ vài câu của nàng lại khiến cho lòng khó chịu như bị kim đâm.


      Nhìn thấy trong mắt tràn đầy thương tâm và thất vọng, lòng nàng cũng nhịn được nhói lên hồi.


      - Ta... Ý ta là chắc... – Nàng giọng giải thích – phải cứ như vậy nhất định là vậy...


      nỡ nhìn thất vọng, nàng mới lên tiếng thổ lộ tiếng lòng của mình.


      Nghe được câu này của nàng, lại mỉm cười:


      - sao? Vậy ta có cơ hội làm cho nàng ta ư?!


      - Ngươi... - Nàng cảm thấy giống như bị gài bẫy, liền tức giận giậm chân- thèm với ngươi nữa! Ngươi là người xấu!


      Nàng quyết định vùi đầu ăn cơm thèm để ý tới con sói háo sắc đội lốt con dê vô hại kia.


      Lần này, nhoẻn miệng cười để lộ hàm răng trắng đều. Xem ra tiểu oa nhi chỉ là chưa thông suốt chuyện tình cảm chứ phải đối với có cảm giác gì.


      Mặc dù Nguyên Sơ Chân luôn miệng gọi là người xấu, là thổ phỉ nhưng lại phát ra Hạng Duật kỳ cũng phải là người xấu. hề đối xử với nàng như phạm nhân, ngược lại cho nàng tự do lại trong Kim Bảo trang. Ai nấy đều biết nàng chính là tân nương tử vừa mới bái đường cùng .


      Có điều, bà thổ phỉ của Kim Bảo trang có , đồng ý của Kim Đan Đan, nàng được phép bước ra khỏi trang viên bước.

      Nàng muốn chạy trốn khỏi Kim Bảo trang . . . Trừ phi sau lưng nàng mọc ra đôi cánh lớn, mới có thể bay qua bức tường cao kia.


      sao. Trước hết nàng thăm dò trong ngoài Kim Bảo trang kỹ và lai lịch của bà thổ phỉ Kim Đan Đan kia. Có điều nàng chờ suốt mười ngày, cũng hề phát ra hành vi thổ phỉ nào của bọn họ... Kim Đan Đan chẳng qua cũng chỉ là chủ của ngân hiệu tư nhân mà thôi, dưới trướng có năm tên ‘đại tướng’, mỗi người đảm nhiệm chức vụ riêng.


      Trong đó Hạng Duật chính là phụ trách thu hồi khoản lời từ số tiền cho các thương gia vay. đến đây, cái bà đó đúng là ngang ngược, cũng cho bọn người làm thêm phân nào. Chỉ trả lương đúng với chức vụ của họ.


      Tự nhiên nàng cảm thấy hưng phấn.


      Chẳng lẽ cái bà thổ phỉ ngang ngược biết phân phải trái kia quyết định cướp bóc trước sau đó mới từ từ lòi đuôi hồ ly ra ư?


      Thế nên nàng chạy tiếp cận cửa lớn của phòng khách, nhìn thấy Kim Đan Đan cúi đầu chăm chú ngắm đôi ngựa làm từ ngọc cẩm thạch, sắc mặt ngưng trọng.


      - A! ra phải cướp bóc mà là cướp đoạt sau đó mới ngắm tang vật...


      Gương mặt xinh đẹp của Kim Đan Đan ngẩng lên, ném thẳng bàn tính trong tay ra ngoài. sai lệch lướt qua ngay sát mặt nàng, khiến cho Nguyên Sơ Chân phải nhắm mắt ngậm miệng lại.


      Bà bà hung ác! Nguyên Sơ Chân ai oán! Nàng hề quên bà thổ phỉ kia thích nhất là cầm cái bàn tính này để đánh người.


      - Ta ... tiểu muội muội này. Ngươi có việc gì làm hay sao mà rảnh rỗi đến mức chạy đến chỗ này!


      Kim Đan Đan nàng rất buồn bực, tốt nhất là đừng đụng vào. Đầu óc của tiểu nương này kém thông minh.


      - Ta... Ta xem ngươi định ra ngoài cướp bóc cái gì...


      Nguyên Sơ Chân nhìn thấy nét mặt của nàng, kinh ngạc thở hắt ra, vội vàng sửa lời.


      - A! Ta tới... xem ngươi thu nợ chưa – Nguyên Sơ Chân cười giả dối, trông rất ngụy tạo.


      Kim Đan Đan bắt chước nàng cười tươi như hoa:


      - Thu nợ đúng là chuyện của ta. Còn ngươi!! Ngươi ở trong trang nhiều ngày như vậy làm ra trò trống gì cả!!


      Nguyên Sơ Chân mặt ửng hồng, chu môi cãi:


      - Ngươi, ngươi, ngươi,... là ngươi ép buộc ta đến đây mà!


      Vậy mà còn trách người ta có cống hiến.


      Kim Đan Đan nhìn nàng từ đầu đến chân, lúc sau mới nhắm nghiền mắt, lắc đầu, thở dài.


      Vẻ mặt như vậy, thái độ như vậy chính là coi thường nàng! Trong mắt người khác nàng chính là con sâu gạo ăn chực ở chùa nhà người ta. Nàng tức giận:


      - Ngươi được phép khinh thường ta!


      - Ngươi có bản lĩnh gì mà muốn ta coi thường? – Kim Đan Đan nhíu mày, muốn so đo với trái bí đao này.


      - Ta... – Nguyên Sơ Chân hít hơi, nhíu mày ráng nhớ - Ta nhìn vậy chứ rất thông minh.


      - Phải, phải! Đầu của ngươi chỉ để trang trí thôi.


      Hứ! Chỉ để người khác nhìn ngắm, chả có tác dụng gì.


      Nguyên Sơ Chân vốn phải là đối thủ của Kim Đan Đan, miệng mồm căn bản lanh lợi bằng người ta, chỉ có thể tức giận đến mức giậm chân tại chỗ.


      Tưởng đâu thể tiếp tục đối đáp nàng ta nữa, chợt nàng dời tầm nhìn, thấy tay Kim Đan Đan vuốt ve con ngựa bằng ngọc.


      Ha ha! Nàng bắt được điểm yếu của Kim Đan Đan rồi.


      - Xem ra ngươi cũng ngốc chứ bộ. Ngươi cái gì cướp lại cướp loại hàng giả này làm gì?


      - Ta cảnh cáo ngươi, ngươi mà còn ta cướp đoạt...


      Kim Đan Đan trừng mắt nhìn trái bí đao , đột nhiên nheo mày, khóe miệng run rẩy.


      Trái bí đao này vừa cái gì? Hàng giả? Được lắm!


      Kim Đan Đan nhoẻn miệng cười, sao nàng lại quên trái bí này chính là con của thương nhân buôn ngọc chứ!


      - Ngươi chỉ vừa liếc mắt cái biết đây là hàng giả sao? Đây chính là cẩm thạch tốt nhất.


      Nguyên Sơ Chân nhìn cục đá cười cười.


      - Đây chỉ là đá thôi. Dưới lòng sông chỗ nào cũng có thể nhặt được loại đá này. Ngươi xem, nếu như là cẩm thạch , ánh sáng lan ra đều đặn như vậy. Còn nữa, ngươi thử gõ gõ rồi nghe thanh của nó, cầm khối cẩm thạch tới so sánh là biết ngay hay giả.


      Giờ nàng có thể đắc ý rồi. Ngay từ nàng theo chân cha học tập, hơn nữa có năng lực bẩm sinh vừa liếc mắt cái là có thể phân biệt được ngọc ngọc giả.


      Hừ! Dám xem thường nàng, nàng chính là cao thủ trong việc này đó!


      - Phải đây?! – Kim Đan Đan bán tín bán nghi, não bộ hoạt động nhanh chóng, chợt nhớ đến số đồ làm bằng ngọc chất đống trong nhà kho – Có lẽ là mèo mù vớ được cá rán thôi.


      - Ngươi....!


      Nguyên Sơ Chân tức giận, bước đến giật lấy con ngựa bằng ngọc, ném mạnh xuống đất.


      Ngọc đá trong nháy mắt vỡ nát, lập tức Kim Đan Đan đau lòng, ngay sau đó, nàng thể tin được, Nguyên Sơ Chân hoàn toàn là .


      Con ngựa bằng ngọc này phải làm bằng cẩm thạch. Đá xanh kia ra sông chỗ nào cũng có thể tìm thấy...


      Đáng chết! Cư nhiên có người dám cầm hàng giả đến gán nợ, khó trách gần đây họ đều thiếu nợ trả!


      - tin chưa?!


      Nguyên Sơ Chân đắc ý, còn hất cằm cười thầm Kim Đan Đan.


      - tin!


      - tin? – Nguyên Sơ Chân nhíu mày. Bà thổ phỉ này phải người bình thường.


      - Trừ khi ngươi chứng minh lại lần nữa.


      Ha ha! Xem ra trái bí này thực có ích rồi đây. Có thể nhân cơ hội này dụ nàng ta cống hiến chút sức lực. Nếu lãng phí lương thực của nàng.


      - thành vấn đề.


      Nguyên Sơ Chân vỗ ngực cái. Muốn cho Kim Đan Đan trước mắt phải cúi đầu sùng bái.


      Cứ như vậy, trái bí ngây ngô bị Kim Đan Đan lừa gạt...


      Ra sức làm nô dịch.
      Last edited by a moderator: 5/10/15
      ZzJanyzZ, Kimiko, huyenlaw687 others thích bài này.

    4. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 6


      Tất nhiên Nguyên Sơ Chân biết mình bị Kim Đan Đan lợi dụng triệt để.


      Thời gian lại trôi qua, mỗi ngày đều qua nhanh. So với sinh hoạt ở Nguyên phủ sinh hoạt ở Kim Bảo trang quả là an nhàn hơn, vui vẻ hơn rất nhiều. Dù sao nàng cũng phải bị cha mẹ theo đuôi suốt ngày, ép nàng phải học thuộc mấy bài quy định nữ giới, tam tòng tứ đức, càng bị kim đâm vào mười đầu ngón tay của mình.


      Mà Kim Bảo trang lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của nàng, hề đơn giản như bên ngoài.


      Tuy rằng Kim Bảo trang chủ yếu hoạt động như kim hiệu, nhưng bên cạnh đó, Kim Đan Đan còn có hiệu cầm đồ, tửu phường, thậm chí cả bang tiêu cục (vận chuyển hàng hóa) cũng có.


      Kim Bảo trang kinh doanh đa dạng như vậy, phức tạp hơn nhiều so với tưởng tưởng của nàng.


      Thế là, cuối cùng nàng cũng biết những người dưới trong Kim Bảo trang phải là thổ phỉ mà là những người làm ăn đường đường chính chính.


      Nhưng ngoại trừ Kim Đan Đan.


      Trong lòng nàng, Kim Đan Đan vẫn là bà thổ phỉ. Đối với vật cần tìm, thể dùng tiền mua, nhân tình thế thái đều được, cuối cùng Kim Đan Đan dùng thủ đoạn: Cướp đoạt!


      Có điều, Kim Đan Đan vô cùng căm ghét người ta gọi nàng là thổ phỉ.


      ‘Nhưng Kim Đan Đan đích thực là thổ phỉ!!’ Nguyên Sơ Chân lén lút mắng trong lòng, nàng cam tâm, mặc kệ có việc hay mỗi ngày nàng đều bị bắt phải ở trong nhà kho để giám định ngọc khí.


      Bà thổ phỉ đây là cống hiến duy nhất của nàng trong trang.


      Nhưng mà thói quen hình thành khó mà sửa được. Chung quy nàng vẫn muốn ra ngoài Kim Bảo trang để xem xem Kim Sa thành đẹp đẽ như thế nào, náo nhiệt ra làm sao!


      Thế là hôm nay khi Hạng Duật định ra cửa, nàng như con khỉ con cứ ôm lấy cánh tay .


      - Đừng bỏ ta lại mà! - Nàng chớp chớp đôi mắt to tròn, vẻ mặt đáng thương nhìn .


      Hạng Duật thấy nàng chủ động ôm mình, mặt cười vui vẻ.


      Vì thế, hôm nay đưa Nguyên Sơ Chân theo. Ngược lại Kim Đan Đan cũng ngăn cản, chỉ cho phép lơ là để Nguyên Sơ Chân chạy thoát. cũng cam đoan với Nguyên Sơ Chân, chỉ cần nàng ở bên cạnh , muốn đâu đều thành vấn đề.


      Cứ như vậy, nàng đạt được mục đích, cùng Hạng Duật ngồi xe ngựa, lần đầu rời khỏi Kim Bảo trang, hướng về phía Nam Kim Sa Thành.


      Sau hơn nửa giờ, dẫn nàng đến Thành phủ, tiệm ngọc khí.


      Đứng trước cửa, nàng đột nhiên cảm thấy chữ “Thành” này có hơi quen quen. Cánh cửa vừa mở ra, họ liền nhìn thấy nương.


      - Hạng ca ca! – Thành Hoan nghe hôm nay Hạng Duật đến thu nợ trang điểm kĩ càng, chờ Hạng ca ca của nàng ta tới cửa nghênh đón.


      Mặc kệ chuyện Hạng ca ca của nàng ta thành thân, chỉ cần nhìn thấy nàng ta cũng mãn nguyện rồi.


      Có điều... bên cạnh lại có trái bí lùn làm tổ theo bên người.


      Nguyên Sơ Chân vừa nhìn thấy Thành Hoan, liền giống như con tôm trốn sau lưng Hạng Duật. Bàn tay bé xíu còn nắm chặt ống tay áo của .


      Bởi vì nàng chưa từng quên câu của Thành Hoan: “Ta hận chết nữ nhân thành thân với Hạng Duật.”


      Từ thời khắc Thành Hoan biết nàng là thê tử của Hạng Duật, ánh mắt còn thiện cảm như trước.


      - Thành nương, ta và Thành lão gia có hẹn trước – Thân thể cao ngất của Hạng Duật che chắn cho tiểu thê tử của mình – Thành lão gia có ở đây ?


      Thành Hoan hoàn hồn, cuối cùng gật đầu:


      - Cha ta chờ huynh rất lâu rồi.


      Dứt lời, Thành Hoan dẫn bọn họ đến đại sảnh Thành phủ.


      Trong đại sảnh nam nhân tuổi trung niên ngồi đợi sẵn, giữa đại sảnh là cái bàn lớn, bàn còn có đủ loại ngọc, cẩm thạch, phỉ thúy...


      Từ sau lưng Hạng Duật, Nguyên Sơ Chân thò đầu ra, liếc mắt đảo qua vòng mấy món đồ bằng ngọc kia.


      Nhưng nàng phát trong đó chỉ có hai món là , những thứ khác đều là vàng thau lẫn lộn, chỉ là đá bình thường mà thôi.


      - Hạng chưởng quỹ, mời ngồi!


      Thành Đại Hùng nhìn khoảng năm mươi tuổi, vóc dáng cao gầy, lại có đôi mắt xếch như đạo tặc.


      - cần – Hạng Duật lắc đầu, trực tiếp vào thẳng vấn đề - Thành lão gia mượn tiền của Kim Bảo trang, bây giờ ngày trả đến. Thành lão gia từng đến Kim Bảo trang gia hạn thời gian hoàn trả, vì thế tiền vốn lẫn lãi tức tổng cộng là vạn hai ngàn lượng (10 200 lượng)


      Thành Đại Hùng vừa nghe Hạng Duật ra số tiền, vẻ mặt cứng đờ, sau đó lại cười cười.


      - Hạng chưởng quỹ, vạn hai ngàn lượng kia, ta đầu tư hết vào quặng ngọc rồi. Ngươi xem, số ngọc này là tháng trước ta đào lên rồi làm ra. Nào là cẩm thạch, phỉ thúy, mã não... Ta muốn cầm nó cho hiệu cầm đồ trả lại tiền vốn lẫn lời cho các ngươi.


      Hạng Duật nheo mắt, gì. Bởi vì lúc này Nguyên Sơ Chân nắm chặt tay áo của , gương mặt chôn sau lưng lắc đầu lia lịa, tựa như ám chỉ điều gì.


      - Hạng chưởng quỹ, Thành mỗ luôn là người giữ chữ tín. Kim nương cũng là khách quen của ta, lợi tức cũ hãy để cho ta dùng đồ ngọc để cầm, ai nấy đều được lợi, phải sao? Sao bây giờ cứ theo lệ cũ, lấy loại ngọc cực phẩm này gán nợ như trước chứ? - Thành Đại Hùng bình tĩnh .


      Hạng Duật nhớ lại, trong sổ sách ghi khoản thu lợi tức của Thành phủ, quả là đều dùng phỉ thúy để trả lãi, nhưng mà nhận ngọc trả lãi thường chỉ có Hoàng Tả Giới làm.


      trước giờ chỉ nhận tiền mặt, nhận vật phẩm gán nợ. Mà Kim Đan Đan lần này nhất định phải là thu.


      - Ta thu gì ngoài tiền mặt – Nét mặt Hạng Duật kiên định.


      Hạng Duật muốn đàm phán dư thừa, quả quyết :


      - Nếu như hôm nay tiện, Thành lão gia cứ thẳng cần ngại, chiếu theo kỳ thu lợi tức tới, Hạng mỗ trở lại thu tiền.


      Thành Đại Hùng trầm mặt xuống. ngờ Hạng Duật lại cứng rắn như thế, nể mặt chút nào.


      - Hạng chưởng quỹ, ngươi như vậy chẳng khác nào làm nhục ta. Chẳng lẽ ngươi tin Thành Đại Hùng ta? tin số ngọc bàn đáng giá vạn hai ngàn lượng?


      - Hạng mỗ biết nhìn ngọc, tất nhiên biết trị giá của nó, xin Thành lão gia thứ lỗi – nhanh chậm, dù sao cũng chỉ thu tiền mặt.


      - sao, Hạng chưởng quỹ cứ đem số ngọc bàn này về cho Kim lão bản giám định – Thành Đại Hùng trong bụng có ý xấu, khăng khăng muốn Hạng Duật đem số ngọc đó về Kim Bảo trang.


      Nguyên Sơ Chân trốn sau lưng Hạng Duật, nghe Thành Đại Hùng , đoán được ý xấu của , rốt cuộc nhịn được nhảy ra.


      - Số ngọc này trị giá còn chưa tới hai ngàn lượng – Nàng chu miệng , dựa vào cơ thể cao lớn của Hạng Duật, giọng mềm mại mà lớn tiếng – Ngươi chắc hẳn đoán được Hạng Duật biết nhìn ngọc, nên muốn chàng đem số ngọc này , nếu như có vấn đề gì ngươi thề thốt phủ nhận tất cả, chịu trách nhiệm. Để Hạng Duật có cách ăn với Kim lão bản... tóm lại là ngươi muốn đào cái hố, cho chàng nhảy vào, gánh thay cho ngươi vạn hai ngàn lượng.


      Hừ! Tuy rằng nàng hiểu ngân hiệu hoạt động như thế nào, nhưng từ theo cha, nàng sớm biết được mấy chiêu trò gian trá của bọn thương nhân.


      Sắc mặt Thành Đại Hùng tái mét, ngờ ý định của mình lại bị tiểu nha đầu này nhìn ra.


      - Ngươi cái gì đó? – Thành Hoan trầm mặt xuống, vội vàng nhảy ra biện hộ thay phụ thân – Thành phủ xưa nay luôn giữ chữ tín, làm gì có chuyện dùng hàng giả gán nợ.


      - Đống đồ đó nhìn là biết, ràng là hàng giả! – Nguyên Sơ Chân cắn môi, lại trốn ra sau lưng Hạng Duật.


      Bây giờ rốt cuộc Hạng Duật hiểu tại sao Kim Đan Đan lại phái đến Thành phủ thu nợ, hơn nữa cũng ngăn cản Nguyên Sơ Chân theo. ra nguyên nhân là đây.

      Kim Đan Đan sớm biết Thành lão gia giở trò cho nên mới phái người cố chấp như đến, trừ khi nhận được tiền mặt, những cái khác đều nhận.


      - Xem ra, Thành lão gia từ nay thể vay tiền của Kim Bảo trang được nữa. Còn về lợi tức cứ theo như khế ước, ngày hai phần.


      Hạng Duật xong liền chắp tay cáo từ.


      - Chờ chút – Thành Đại Hùng phục, mở miệng ngăn lại – Hạng chưởng quỹ sao lại tin Thành mỗ mà lại tin vào nha đầu lai lịch này?


      Hạng Duật quay đầu, bàn tay to nắm lấy tay Nguyên Sơ Chân.


      - Nàng là thê tử của ta, phải nha đầu lai lịch – Hạng Duật cúi đầu, cười với Nguyên Sơ Chân cái – Thành lão gia, ta báo lại với Kim lão bản những chuyện phát sinh trong hôm nay, cáo từ.


      Hạng Duật vừa dứt lời nắm tay thê tử ra khỏi cửa Thành phủ.


      Thành Hoan thu hồi ánh mắt, vội chạy đến bên cạnh phụ thân:


      - Phụ thân... lời nha đầu kia sao? Người đem đá giả ra gán nợ ư?


      Thành Đại Hùng thẹn quá hóa giận, vung tay tát nữ nhi cái.


      - Câm miệng, ta nuôi con ích lợi gì?! Bây giờ ta có đủ vốn, vốn định cậy thế con quen biết đại chưởng quầy ở Kim Bảo trang, ngờ con chả được tích gì, khiến ta hy vọng rồi thất vọng, để Hạng Duật thành thân mất, câu được cá lại trở về tay ...


      ***


      Sau khi Hạng Duật và Nguyên Sơ Chân rời khỏi Thành phủ, cũng trực tiếp dẫn nàng về Kim Bảo trang. Ngược lại nắm tay nàng ngồi xe ngựa, đến thị trấn náo nhiệt nhất của Kim Sa thành. Trong thị trấn, có loạt quầy hàng nối dài hai bên đường, trước quầy hàng dựng những bảng hiệu thẳng đứng và những tiểu thương rao hàng hô to. Dường như mọi thứ như thức ăn, quần áo, đồ trang trí đều có bán con đường này. khiến Nguyên Sơ Chân mở rộng tầm mắt.


      - A ha! – Nàng vừa xuống xe ngựa liền cất tiếng la lên.


      Nàng trước giờ chưa từng đến phố xá nào náo nhiệt như vậy.


      - Ở trong trang miết, nhất định là nàng buồn chán lắm rồi! Hôm nay ta dẫn nàng dạo, sẵn tiện mua chút đồ mà nàng cần.


      Hạng Duật nắm tay nàng gắt gao, cho nàng rời mình nửa bước.


      - Chàng tốt!


      Nàng giống như đứa trẻ, vừa thấy phố xá náo nhiệt quên mất thân phận của mình, chỉ cảm thấy Hạng Duật rất hiểu tâm ý nàng.


      dịu dàng nhìn nàng. hiếm khi chuyện với nàng, từ lúc thành thân đến nay có thói quen nghe nàng ríu rít.


      Mỗi lần nàng ầm ĩ muốn dẫn nàng ra ngoài, liền kiếm đồ chơi nào đó lạ mắt đem về cho nàng, mới có thể làm nàng tạm thời quên ý nghĩ muốn ra ngoài.


      Lần nào cũng rất hữu dụng, thời gian lâu ngày, thỉnh thoảng cũng hoài nghi biết mình có phải là đại sói hoang lừa gạt trẻ con hay nữa.


      Nhưng tận trong đáy lòng thầm với chính mình: Cho dù là cướp đoạt, lừa gạt, người muốn nhất định là nàng.


      Đời này, nàng là của , mặc cho ai cũng có quyền đoạt lấy. Cho dù phải sử dụng bất kỳ thủ đoạn nào, cũng nhất định phải giữ nương tử của mình ở bên cạnh.

      Tiểu nương xinh xắn ở trong khu chợ nhìn đông sờ tây, mỗi thứ đối với nàng đều rất đặc biệt.


      Hơn nữa nàng phát , người đường ở đây so với người dân ở Ngọc Châu thành rất khác nhau.


      Bất kể là trai hay , người dân của Kim Sa thành ăn mặc, búi tóc đều rất khác so với người Hán, phong thái nhàng và tự nhiên hơn, nhìn là biết ngay phải người Hán.


      Kim Sa thành tòa thành đặc biệt, thể tưởng tượng được bốn phía bên ngoài Kim Sa thành đều là hoang mạc đá sỏi.


      Bàn tay của Nguyên Sơ Chân nằm trong bàn tay lớn ấm áp của . Nàng từ đầu đến cuối hề phát ra mình và trong tư thế hết sức thân mật.


      Mãi đến khi nàng đưa cái bánh đậu đỏ mình cắn miếng lên trước miệng , lúc há miệng cắn, nàng mới phát ra nàng và suốt đường nãy giờ cứ thân mật như thế.


      Lập tức, mặt nàng đỏ bừng.


      Thói quen quả rất đáng sợ!


      Nàng quen với việc ở cạnh , còn cảm thấy mình rơi vào nguy hiểm. Ý định chạy trốn ban đầu của nàng cứ thế từng chút từng chút tiêu tan.


      Nàng cắn môi, ngờ những ngày cùng vui vẻ trôi qua quá nhanh, nàng quên mất cha mẹ lo lắng tìm tung tích của nàng...


      - Tiểu Chân sao vậy? – nhìn gương mặt vui vẻ của nàng bỗng dưng trầm xuống. buông tha bất cứ biểu cảm nào mặt nàng. sớm thương, cưng chiều nàng từ tận đáy lòng rồi.


      Nàng lắc đầu, những gì nghĩ trong lòng ra.


      Cha mẹ có thể chỉ cho rằng nàng đào hôn, căn bản nghĩ ra là nàng bị người của Kim Bảo trang bắt . Hơn nữa, nếu như nàng dẫn trở về... chỉ e cha nàng bỏ qua cho .


      tiến thoái lưỡng nan, tuy rằng nàng và sớm gạo nấu thành cơm nhưng nàng cũng dám dẫn về nhà, chỉ sợ phụ thân trong cơn tức giận báo quan phủ nhốt vào đại lao... Aiz aiz aiz!! Lòng của nàng sao tự nhiên lại cứ nghĩ cho Hạng Duật vậy! Nàng cắn môi, lắc đầu.


      cau mày, hiểu vì sao nàng cao hứng, sắc mặt lại đột nhiên khó coi như vậy:


      - Sao vậy Tiểu Chân? Có phải trong người được thoải mái hay ?


      Nàng lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn , chợt có cảm giác chống đỡ nổi.


      Đôi mắt đen láy, dịu dàng nhìn nàng, đầy vẻ lo lắng.


      Gương mặt của nàng ửng hồng:


      - Ta... Trời nóng nực, ta buồn bực...


      Nàng có cách nào từ chối quan tâm dịu dàng của .


      Mỗi khi bị đôi mắt đen láy đó nhìn, thân thể nàng như khối băng bị hòa tan, biết phải đem giấu tay chân mình vào đâu để khỏi ngượng ngùng.


      Vừa nghe thấy nàng nóng, liền tìm chỗ có bóng mát dẫn nàng đến. Còn mình đứng lệch ra bên ngoài, che khuất ánh nắng chiếu vào mặt nàng. săn sóc nàng bao giờ chỉ bằng lời , mà dùng hành động để biểu lộ.


      Sau đó, nàng được dẫn đến trà lâu, kêu tiểu nhị chuẩn bị trà lạnh và những món điểm tâm mà nàng thích ăn.


      Chớp mắt cái, thay nàng sắp đặt hết mọi thứ.


      Nếu cảm động, là lừa gạt... đối với nàng tốt như vậy, từ lâu trong đáy lòng nàng tràn đầy hình ảnh của . Mà , vẫn cứ như cũ ngừng đem thương cưng chiều tấn công thẳng vào trái tim nàng.


      Bàn tay của phủ lên gò má xinh đẹp của nàng:


      - Còn nóng sao? Ta lấy khăn ướt đắp mặt cho nàng chịu ?


      Bởi vì dịu dàng của , câu nàng cũng thể mở miệng được, cuối cùng chỉ có thêt dùng sức gật đầu.


      mỉm cười, dặn dò nàng được chạy lung tung, cầm khăn tay của nàng tự mình nhúng nước, giúp nàng giải nóng.


      Nhìn bóng lưng vội vã của , hai hàng lông mày của nàng nhịn được nhíu lại. Nhưng khóe môi lại lén lút nhếch thành đường cong. ra... được người khác cưng chiều... cảm giác ngọt ngào!


      Nguyên Sơ Chân hiểu cảm giác này được gọi là ‘ thích’! Nàng bất tri bất giác thích nam nhân cố chấp, ít như Hạng Duật.


      Gương mặt nàng đỏ ửng, đầu cúi thấp.


      - Tiểu nương, mình sao?


      Trà lâu chính là nơi hỗn tạp, có lưu manh côn đồ cũng là chuyện thường thấy.


      Vừa mới bước vào cửa, gã ta đac nhìn thấy tiểu nương giống người của Kim Sa thành này, hơn nữa nhìn cách ăn mặc càng giống người dân bình thường bọn họ.


      mình tiểu nương xinh đẹp thế này ngồi trong trà lâu...


      Nhìn nàng ngồi trước bàn vuông , trông dáng vẻ quả là uống trà mình, lòng gã thầm nghĩ sắp bắt được con dê con béo bở rồi.


      - chỗ khác!!


      Nàng thèm liếc mắt nhìn, huơ tay xua đuổi người xa lạ. Nàng chán ghét người nào làm gián đoạn tâm tình của nàng. Nàng chìm đắm trong tình cảm của người thiếu nữ, khi lại có người đến quấy phá.


      - Tiểu muội muội đáng .


      Gã đại hán cười ha ha hai tiếng, ngồi xuống bên cạnh nàng, cánh tay mập cứ sờ sờ lên gò má của nàng.


      Nàng bị đụng chạm bởi thứ đáng ghét, gương mặt căm phẫn ngẩng lên, bàn tay non mềm chút suy nghĩ chụp lấy cái chén bàn ném vào mặt của gã đại hán.


      Xoảng! Cái chén bị vỡ. Mọi người ai cũng quay đầu lại nhìn.


      Ai nấy khi nhìn thấy tên côn đồ ác bá nhất Kim Sa thành đều dám lên tiếng.


      - Ui!! - Gò má gã đại Hán bị đánh trúng, đỏ lên mảng – Tiểu nương tử, lão tử cho ngươi mặt mũi, ngươi biết xấu hổ còn dám đánh lão tử?!


      Gã vung tay tóm chặt lấy Nguyên Sơ Chân bé, kéo nàng đến trước ngực mình.


      - Vu... Vu gia... Nàng, nàng là... – Tiểu nhị có lòng tốt tiến lên, muốn báo cho Vu Đại Phát biết nương này thể đụng vào.


      Nhưng sau khắc, tiểu nhị ăn quyền, ôm đầu chạy qua bên.


      - Buông ra!! – Nàng chưa từng bị kẻ nào đối xử thô lỗ đến vậy, bàn tay đau đến mức trắng bệch, nhưng vẫn thể thoát khỏi kiềm chế của gã.


      Gã lôi kéo mái tóc dài của nàng, khiến cho gương mặt nhắn của nàng đối diện mặt mình.


      - Nữ nhân thối, ngươi ỷ mình là nữ nhân, lão tử dám đánh ngươi sao?


      Nàng cắn răng căm hận nhìn gã chằm chằm:


      - Ngươi dám đánh ta? Ngươi có ngon đánh ta cái, ta khẳng định phu quân ta trả lại ngươi gấp trăm lần!


      - Phu quân? – Gã sững sờ, ngờ tiểu nương này thành thân – Hóa ra là con tiện nhân thành thân, biết mùi nam nhân rồi, vậy hãy cùng đại gia ta đến nơi người, ca ca dạy ngươi những chuyện mà phu quân ngươi dạy...


      - Hạ lưu!! - Nàng giãy dụa, há miệng cắn vào cánh tay gã.


      Sau khắc, Nguyên Sơ Chân bị đá văng ra. Thân thể kiều bị đập vào bàn khiến cho nàng đau đến mức đứng nổi, ngã xuống đất.


      - Nữ nhân thối! Dám cắn ta?!


      Gã ỷ vào danh ác bá của mình trong thành, cho rằng ai dám lo chuyện bao đồng ở đây, thẳng tay giáo huấn nàng ngay trà lâu.


      - Hu hu... hu hu.... – Dù sao từ bé Nguyên Sơ Chân cũng là khuê các được che chở cẩn thận, chưa từng thấy người xấu cỡ này. Nàng đau đến mức chảy nước mắt – Ta nhất định kêu phu quân ta đánh ngươi ngàn quyền.


      - Vậy ngươi gọi phu quân ngươi ra đây. khéo vừa thấy đại gia ta, liền bỏ ngươi chạy trối chết rồi!!! – Vu Đại Phát biết tốt xấu, cười ha hả.


      - Hu hu – Nguyên Sơ Chân chớp mắt, nước mắt rơi xuống tí tách.


      Nhưng chỉ khắc sau, hai mắt nàng sáng ngời, quên mất khóc lóc.


      Sau lưng Vu Đại Phát xuất thân ảnh cao lớn, hai tay tức giận dùng sức ma sát.


      Aha!


      Dám vô lễ với nàng, nàng kêu phu quân nàng báo thù.


      - Ngươi nhất định phải chết!


      Vu Đại Phát biết mình sắp chết đến nơi:


      - Con vịt , đừng mạnh miệng.


      - Phu quân ta đến rồi.


      Nàng ra vẻ tức giận, khóe mắt còn ngấn nước, có lòng tốt thông báo cho gã biết, chỉ chỉ ra phía sau lưng gã.


      Vu Đại Phát bán tín bán nghi, vừa quay đầu lại nhận lấy cú đấm trời giáng.


      Kẻ cao bảy thước như Vu Đại Phát cứ thế bay thẳng ra ngoài, đủ thấy người mới tới có sức mạnh như thế nào.


      Sau đó, mọi người trong trà lâu hỗn loạn chạy trốn, những kẻ làm công tránh sang bên, chỉ còn lại tiếng Vu Đại Phát ngừng khóc thét cầu xin tha mạng...
      Last edited by a moderator: 5/10/15
      ZzJanyzZ, Kimiko, Chris10 others thích bài này.

    5. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      chạm được tem hihihi

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :