1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chạy Tình - Ức Cẩm (77C Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 40 (1)

      muốn để đơn từ chức bị bại lộ, Tống Dao làm ra việc ngu ngốc trước mặt Quý Thừa Xuyên, hoàn toàn làm cho tổng giám đốc nổi cáu.

      Quý tổng rất tức giận, mà hậu quả vô cùng nghiêm trọng!

      Suốt tuần, Quý Thừa Xuyên đều ngó ngàng đến Tống Dao. cho bưng trà dâng nước, quét rác, lau cửa sổ, cũng ép buộc xem tài liệu, gặp khách hàng, thậm chí nếu liên tục qua nịnh nọt, xu nịnh, bày ra bên ngoài bộ dáng lạnh nhạt cách xa ngàn dặm.

      Việc này, nếu đổi lại là trước kia, Tống Dao vui mừng còn kịp, nhưng bây giờ, bỗng cảm thấy mất mát khó hiểu, giống như con thú cưng bị nuôi nhốt rất lâu, bỗng nhiên bây giờ vứt bỏ nó, thờ ơ với tất cả mọi thứ.

      Tống Dao hiểu tại sao mình lại trở nên như vậy, đành phải cầu cứu bạn thân - Thẩm Song Song.

      “Song Song, tớ hỏi cậu, nếu như người bình thường đối với cậu tốt, luôn bắt nạt cậu, soi mói cậu, sai vặt cậu làm cái này cái kia…”

      “Nam hay nữ thế?” Thẩm Song Song hỏi.

      “Cái đó có gì khác nhau à?” Tống Dao nghi hoặc.

      “Nếu như là nữ dám đối với tôi như vậy, tôi nhất định kéo tóc ta, xé rách quần áo ta, làm cho ta biết kết cục khi gây chuyện với chị đây!”

      “… Cái đó, nếu như là nam sao?”

      Thẩm Song Song cười lạnh: “Thiến !”

      “…” Tống Dao quỳ xuống.

      “Tại sao nữa? Tiếp tục !” Thẩm Song Song thúc giục, “Lát nữa, tớ còn phải viết lách, thời gian rất rất quý báu đó!”

      Tống Dao chỉ có thể kiên trì tiếp: “Nếu như người đó, bình thường đối với cậu như vậy, nhưng bỗng có ngày, người đó thèm để ý tới cậu nữa, cậu lại cảm thấy rất mất mát, đó là vì sao?”

      “Nam hay nữ?” Thẩm Song Song lại hỏi.

      “Cái đó có gì khác nhau đâu?”

      “Nếu như là nữ, nhất định là vì ta thiếu nợ tớ, mà tớ còn tiền.”

      “Nếu như là nam sao?”

      “Tống Dao, con mẹ nó, có phải cậu gã đàn ông nào rồi ? thẳng hay cong, mắt của cậu nhất định phải nhìn cho , giờ có rất nhiều thằng gay. Nếu cậu thấy có điều kiện tồi, cao lớn, đẹp trai, lại có tiền. ra, sớm có bạn trai rồi, hơn nữa, có thể còn đẹp trai, cao to, có tiền hơn !”

      “…”

      “Cậu đâu rồi, sao lại tiếp?”

      “Tớ sao, cậu viết lách tiếp .” Tống Dao bất đắc dĩ .

      muốn , tớ viết lách đây.” Thẩm Song Song xong, chợt nhớ tới cái gì, “Đúng rồi, tớ có chuyện muốn với cậu.”

      “Chuyện gì?”

      “Chủ nhật, tớ đến thành phố B ký hợp đồng, nơi này cũng gần chỗ cậu. Sau đó, sáng thứ bảy, tớ mua vé xe lửa đến thành phố C, dự định đến chỗ cậu chơi ngày.”

      ?!” Tống Dao vui mừng, ngạc nhiên, “Cậu muốn sang đây thăm tớ à?”

      “Đương nhiên rồi!” Thẩm Song Song cười hắc hắc, “Hai chúng ta gần năm gặp nhau, hiếm khi có cơ hội, tớ đương nhiên muốn mau mau đến thăm cậu rồi… tiện thể, tìm chút linh cảm.”

      “Linh cảm gì hả?” Tống Dao đả cảm thấy có gì đúng.

      “Là như thế này, tớ với cậu, tình hình là truyện kia sắp hoàn thành. Tháng sau, tớ chuẩn bị mở hố mới, nhưng tớ muốn lại viết câu chuyện hư hỏng ở nơi bệnh viện, tớ viết nhiều đến độ muốn phỉ nhổ người viết ra nó!”

      “Cậu mau ý chính…” dường như dự cảm được điều gì.

      “Trọng điểm là, tớ muốn viết đề tài hoàn toàn mới. Hơn nữa, đề tài này tớ suy nghĩ kỹ. Tớ muốn viết câu chuyện về nữ vương boss kiêu ngạo và trợ lý bụng đen, cậu thấy thế nào?”

      tốt chút nào!” Tống Dao lớn tiếng phản đối.

      “Cậu chắc chưa biết, kiểu CP (couple)này đáng nhất đấy, tớ viết ra tuyệt đối rất hot! Vì thế, quyết định vậy nha, thứ bảy tớ đến chỗ cậu tìm cảm hứng, cậu mau sắp xếp, chuẩn bị tiếp giá!”

      “Cậu có thể đến, nhưng nếu tìm cảm hứng, tớ từ chối!” Tống Dao biết ý nghĩ của Thẩm Song Song, trong lòng của ấy mực nhớ thương Quý Thừa Xuyên và Khương Nam Hiên đây mà, muốn trông thấy người ư, tuyệt đối được!

      Vì phong thư, tổng giám đốc đại nhân phớt lờ . Lỡ như Thẩm Song Song đến đây chọc giận Quý Thừa Xuyên. Có lẽ, bị sa thải, muốn đâu!

      “Dao Dao, cậu làm sao thế!” Giọng điệu của Thẩm Song Song bỗng thay đổi, “Cậu biết viết lách có ý nghĩa thế nào với tớ ? Đó là nghiệp của tớ! Khi cả nhà tớ đều phản đối tớ viết lách, chỉ có cậu ủng hộ tớ. Cậu , làm người quan trọng nhất chính là khiến bản thân vui vẻ, bất luận tớ làm cái gì cậu cũng đều ủng hộ, nhưng bây giờ sao nào? Cậu thế này là lật lọng, bội tình bạc nghĩa!”

      Lại là “bội tình bạc nghĩa”, Tống Dao cực kỳ sợ hãi cụm từ này, thoắc cái còn khí thế như đầu: “Song Song, ý tớ phải như vậy… cậu làm cái gì, tớ vẫn ủng hộ cậu mà, nhưng mà…”

      “Dao Dao, tớ biết cậu tớ nhất mà, có những lời này của cậu là tớ yên tâm rồi!” Thẩm Song Song ngắt ngang lời , “Vậy quyết định thế nhé, thứ bảy tớ qua, cậu mau giúp tớ sắp xếp thời gian gặp mặt hai nhân vật nam chính, tốt nhất có thể ăn chung bữa cơm gì đấy. Tớ mời khách, cho cậu biết, tớ ký hợp đồng tiền đến tay!”

      “…”

      “Sao cậu gì hết, mà thôi nữa. Hôm nay tớ hứa với các độc giả đền họ gấp đôi.” Thẩm Song Song xong, vội vàng cúp máy, để lại mình Tống Dao rối rắm ở đầu dây bên kia.

      Ông trời ơi, đất mẹ ơi, ai đến cho biết, vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì thế?!

      Thẩm Song Song dập điện thoại, để lại cho Tống Dao trăm mối ngổn ngang. hiểu tính cách của Song Song, muốn thuyết phục ấy gần như là chuyện thể nào. Nhưng, muốn sắp xếp buổi gặp mặt, mời Quý Thừa Xuyên và Khương Nam Hiên cùng ăn cơm, chuyện này có thể ? Từ bữa ấy đến nay, tổng giám đốc đại nhân đều bày ra vẻ mặt lạnh băng, Tống Dao lắc đầu.

      thể nào, đừng ăn cơm, bây giờ muốn lời với Quý tổng cũng khó khăn. Chợt nhớ đến, bên Khương Nam Hiên có lẽ có điểm đột phá, có thể mời được người còn tốt hơn cả hai đều mời được.

      Vì ủng hộ “ nghiệp” vĩ đại của bạn tốt, Tống Dao ráng sức giúp bạn tốt tiếc mạng sống, hy sinh vì nghĩa, tìm Khương Nam Hiên đàm luận.

      Giữa trưa thứ sáu, các đồng nghiệp ăn cơm trưa, Tống Dao ôm cái hộp đựng cơm, lén lút chạy đến cửa phòng Khương Nam Hiên, như kẻ trộm liếc mắt nhìn xung quanh vòng, sau đó gõ cửa.
      Last edited: 5/2/16

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 40 (2)
      “Vào , cửa khóa.” Trong văn phòng truyền ra giọng của Khương Nam Hiên.

      Tống Dao tranh thủ thời gian tiến vào, dùng tốc độ nhanh nhất đóng sầm cửa, quay người nịnh nọt : “Trợ lý Khương, đến giờ nghỉ trưa mà còn bận rộn thế à, chắc là chưa ăn cơm nhỉ?”

      Nghe được giọng này, Khương Nam Hiên ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn thấy lồng đựng cơm trong tay Tống Dao: “Tôi chưa ăn, sao vậy, chuẩn bị để tôi nhìn ăn, hay là đến đây đưa cơm cho tôi ăn đây?”

      Khương Nam Hiên nổi tiếng mồm mép lợi hại, cũng may Tống Dao sớm chuẩn bị trước, giải thích: “Cái đó… Hôm qua tôi học được vài món mới, có thể giúp tôi nếm thử hay ?”

      “Được, đưa đây tôi thử nào.” Khương Nam Hiên chút khách sáo.

      Vừa nghe dứt câu, Tống Dao vội vàng cầm lồng đựng cơm qua, đặt trước mặt Khương Nam Hiên.

      Sườn sốt đậu, cánh gà rán mật ong, măng tay xào tôm, cơm nắm quấn rong biển, các món mặn phối hợp với nhau, màu sắc sặc sỡ, thơm ngon xộc vào mũi.

      Khương Nam Hiên cần ăn vẫn biết bữa cơm này Tống Dao bỏ ra bao nhiêu công sức, có lẽ đơn giản chỉ là nếm thử món ăn. cũng có ý định lật tẩy việc Tống Dao dối nhanh như vậy, mà ở trước mặt , yên tâm thoải mái bắt đầu ăn.

      Tay nghề của Tống Dao quả là tồi, Khương Nam Hiên ăn được đồ ngon, hề kiêng dè hình tượng đẹp trai thanh nhã của mình. Nhưng có câu , chẳng phải những người đẹp trai lớn lên đá cầu vẫn đẹp trai ấy sao, lớn lên đẹp có đánh golf giỏi cũng giống như dùng xẻng xúc phân. Hiển nhiên, Khương Nam Hiên thuộc về vế phía trước, cho dù cầm lồng cơm vẫn có thể ăn cách nho nhã giống người thường.

      Tống Dao yên lặng ở bên cạnh nhìn xem, chứng kiến bộ dạng Khương Nam Hiên chỉ lo ăn mà , rốt cuộc nhịn được bèn hỏi: “Ăn ngon ?”

      “Ăn ngon, tay nghề có thể so với đầu bếp Star.” Khương Nam Hiên chút keo kiệt khen ngợi.

      Đây là khởi đầu tồi, Tống Dao vui mừng, vội vàng : “ sao, về sau, khi nào tôi học được món mới tìm thử giúp nhé?”

      “Tôi cầu còn được, chỉ sợ…” bỗng nhiên làm ra bộ dáng có vẻ bí .

      “Sợ cái gì?” Tống Dao hỏi.

      “Chỉ sợ Quý tổng đồng ý thôi, dù sao cũng là người của cậu ta.” Khương Nam Hiên tiếc hận thở dài.

      Mặt của Tống Dao đỏ bừng lên: “Trợ lý Khương, tôi phải từng giải thích với rồi sao. Chuyện lần trước, chắc chắn 100% là do khách hàng cho chúng tôi leo cây. Tôi mà gạt , tôi chính là con chó !”

      “Tôi biết lừa tôi.”

      Nghe Khương Nam Hiên những lời này, Tống Dao thở phào, chợt nghe bổ sung thêm câu sau: “Trình độ của chỉ bị người khác lừa gạt thôi.” Suýt chút nữa chảy nước mắt.

      Vãi linh! chàng tổng giám đốc khó nhằn, còn phải đối phó với tên Khương Nam Hiên. Lần này, Thẩm Song Song hại thảm rồi. Nhưng còn cách nào, dù có khó khăn vẫn phải mở lời, Tống Dao cắn răng : “Trợ lý Khương, ra, hôm nay tôi đến tìm phải hoàn toàn là vì mời thử giúp thức ăn…”

      “Chẳng lẽ định thổ lộ với tôi đấy à?” Khương Nam Hiên khoác biết ngượng.

      Thổ lộ cái đầu ! Tống Dao cười xòa: “Trợ lý Khương, lại đùa rồi!”

      “Vậy xem, đến tìm tôi là có việc gì?” Vẻ mặt của Khương Nam Hiên đầy thất vọng.

      Tống Dao xấu hổ: “Trợ lý Khương, đừng đùa nữa, tôi có chuyện rất gấp muốn tìm xin giúp đỡ.”

      “Chuyện gì?” Bề ngoài của lên chút hứng thú.

      “Cái đó… Tôi muốn mời ăn bữa cơm…” Chần chừ cả buổi, cuối cùng cũng mở miệng.

      “Cái này, phải tôi được ăn sao?”

      phải ăn … tôi có người bạn, muốn làm quen với , biết có thể nhận lời hay …”

      “Bạn? Nam hay nữ đó? Nam tôi hứng thú. Ngược lại, nữ có thể cân nhắc chút.”

      là gay, cân nhắc cái khỉ! Tống Dao oán thầm trong lòng, nhưng thể ngoan ngoãn trả lời: “Bạn của tôi là nữ.”

      .” trả lời vô cùng dứt khoát.

      Tống Dao nóng nảy: “ phải vừa rồi , nếu là nữ có thể cân nhắc chút hay sao?”

      “Được rồi, vậy phải cho tôi biết, vì sao ta muốn làm quen với tôi, tôi có thể xem xét thêm lúc nữa.” xong, dừng chút, nhanh chậm bổ sung câu, “Tôi khuyên tốt nhất là, nên .”

      Lời của rất thẳng thừng, nghiêm túc rất có sức kháng cự mạnh mẽ, sức chiến đấu của Tống Dao còn vững vàng nữa. Vốn có cái cớ tốt để biện minh cho mình cũng có cách nào thốt ra khỏi miệng, dứt khoát hạ quyết định, : “Chuyện là thế này, tôi có người bạn tên là Thẩm Song Song, là tác giả rất có sức ảnh hưởng…”

      rất nhiều chuyện về Thẩm Song Song, Khương Nam Hiên im lặng lắng nghe, mặt cũng biểu vẻ kinh ngạc quá mức.

      Tống Dao cảm thấy có hy vọng, liền thử dò xét: “Chuyện gần như vậy, tôi biết chuyện này có thể làm cho khó xử, nhưng người bạn này của tôi, là người rất tốt. Nếu như ngại, coi như chỉ là ăn bữa cơm, được ?”

      được!” quyết đoán từ chối lần nữa.

      Trong lòng của Tống Dao nguội lạnh, lại nghe Khương Nam Hiên bổ sung: “Trừ khi…”

      cho xong câu chết đấy à! Khương Nam Hiên mỉm cười, “ có thể theo em gặp bạn của em, nhưng em phải hứa với . Sau này, phải gọi trai, được phép lén lút lại gọi là trợ lý Khương.”

      trai?” Tống Dao sợ ngẩn người, hoàn toàn ngờ lại đưa ra cầu này.

      “Ngoan, gọi nghe tiếng nào.” Khương Nam Hiên dường như rất hài lòng với cách xưng hô này.

      Tống Dao ngại ngùng, nhưng vì Thẩm Song Song, cũng bất chấp giá nào, ngoan ngoãn kêu lên: “ hai Khương, như vậy hứa với tôi được chưa?”

      “Được rồi, thời gian, địa điểm tùy em sắp xếp, có gì gọi .” cười toe toét vì thực được mưu đồ. Ăn chùa, uống chùa mà còn được làm vợ của Quý Thừa Xuyên, chỉ kẻ ngốc mới đáp ứng.
      Last edited: 5/2/16

    3. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 41
      Vắt hết óc, tốn biết bao nước bọt, bán rẻ tiếng cười làm trò xiếc, Tống Dao rốt cuộc để cho Thẩm Song Song tay chuyến, thuyết phục Khương Nam Hiên cùng ăn bữa cơm vào tối thứ sáu.

      Thứ sáu, Thẩm Song Song đúng giờ đến thành phố C, Tống Dao đến ga xe lửa tiếp giá, liếc mắt thấy dáng người cao gầy của Thẩm Song Song trong đám đông.

      mặc bộ váy trắng được cắt may vừa vặn, đôi giày cao gót 10cm, tóc dài xõa vai, đôi mắt sáng, tự nhiên phóng khoáng. Trong phạm vi trăm mét cả nam lẫn nữ, nổi bật giữa đám đông, ngay cả hoa cỏ cũng phải ảm đạm thất sắc.

      Chỉ cần nhìn bề ngoài, ai cũng đoán được suốt ngày ở trong nhà ra khỏi cửa, là tác giả viết tiểu thuyết đều tự YY (tự sướng)vài chàng đẹp trai làm sao có thể chuyện thương đây?

      Cho dù quen biết nhiều năm, Tống Dao vẫn thể cảm thán Thẩm Song Song có làn da tuyệt đẹp trời ban.

      “Mẹ nó, cuối cùng cũng tới nơi, cái xe lửa này làm cho chị đây muốn phát bệnh trĩ hà. Sớm biết thế này, tớ nhờ tớ mua giùm vé máy bay rồi!” Hai người vừa gặp mặt, câu đầu tiên của Thẩm Song Song để cho người khác mở rộng tầm mắt.

      Tống Dao ghét bỏ nhìn cái: “Cậu đừng có chuyện kiểu đó, cậu thể những lời giống như đứa con chút à, lời cậu vừa giống như là…”

      “Giống như thế nào?”

      “Giống như đứa con bị hâm ấy!”

      Thẩm Song Song cười nhạt: “Bị hâm có sao, có bệnh tớ đây cũng vui, cảm thấy mình muah muah da[1]!”

      [1] Muah muah da: icon hôn chụt chụt, cụm này xuất phát internet, nghĩa là cảm thấy tự mình chết được.

      Tống Dao bất đắc dĩ: “Chị hai, mau uống thuốc giùm em !”

      “Cậu chỉ cần hảo tâm đưa tớ 10 nghìn, dù nhà của tớ còn thức ăn, còn nước uống, cũng tuyệt đối thiếu thuốc. Từ trước đến nay, tớ chưa bao giờ từ bỏ việc chữa bệnh cho mình!”

      “Xem ra, là do cậu uống thuốc quá nhiều rồi.” Tống Dao liếc cái.

      “Xí, có phải cậu ghen ghét, thòm thèm vì tớ có thuốc uống ? Đừng lo lắng, tớ có thuốc nhất định cậu có thuốc, hôm trước mẹ của tớ có đưa tớ hòm thuốc để cho cậu đây này!” chỉ có chiếc vali mang bên người, “Cái này là Song Hoàng Liên, cái kia là Mạ Đinh Lâm, Bạch Gia Hắc… cả vitamin B11 đều mang cho cậu vài lọ, đủ cho cậu ăn đến khi mang thai!”

      “..” Quả nhiên là người xuất thân từ gia đình có truyền thống y học lâu đời, ra tay hào phóng, Tống Dao khỏi cảm thán.

      Dựa vào hành trình của Thẩm Song Song, thứ bảy ấy đến thành phố, sáng sớm hôm sau lại tiếp tục đến thành phố B ký hợp đồng, chỉ dừng ở đây ở nhờ nhà Tống Dao đêm, thời gian cấp bách, ấy phải mau chóng tìm ra linh cảm.

      Vì thế, sau khi Tống Dao đến nhà ga đón Thẩm Song Song, hai người lập tức trở về nhà trọ sắp xếp hành lý, sau đó đón xe đến nhà hàng hẹn với Khương Nam Hiên.

      Địa điểm hẹn ăn cơm là nhà hàng nổi danh ở bờ sông, ngoài đồ ăn ở đây có hương vị khá tốt, còn vìnơi này có thiết kế gian phòng riêng khá kín đáo. Để Thẩm Song Song tìm được linh cảm, nên dành cho nơi thoải mái, trong lành.

      Đối với sắp xếp thế này, Thẩm Song Song rất hài lòng. Từ lúc đến nhà hàng đến bây giờ, liên tục ngớt lời khen ngợi hiệu suất làm việc hiệu quả của Tống Dao: “Dao Dao, đề tài mới của tôi trông cậy hết vào cậu. Nếu sáng tác này đạt được thành công vẻ vang, tớ nhất định chiêu đãi cậu bữa tiệc lớn, ăn đến khi cậu phun ra mới thôi!”

      Tống Dao im lặng, cậu cho tớ hòm thuốc kia cũng đủ làm cho tớ uống đến phun ra rồi.

      “Đúng rồi, lát nữa nếu cậu cảm thấy có gì để , cậu cứ vùi đầu vào ăn, những chuyện khác giao cho tớ là được.”

      “Được, được!” Tống Dao gật đầu như giã tỏi, nãy giờ vẫn luôn lo lắng lát nữa xuất tình huống khó xử, có những lời này của Thẩm Song Song, yên tâm rồi.

      Nhưng mà, vừa yên lòng được vài phút, người phục vụ dẫn hai người đến gian phòng đặt trước, vừa kéo cửa ra trong tích tắc, Tống Dao suýt chút nữa ngất .

      Trong gian phòng ngoài Khương Nam Hiên, còn ngồi người, mặc bộ quần áo thể thao màu đen, trông thấy Tống Dao, sắc mặt còn đen hơn cả bộ thể thao người.

      Quý! Thừa! Xuyên!

      Trong tích tắc ấy, toàn thân Tống Dao dựng tóc gáy cả lên, đầu óc trống rỗng, ai có thể lại đây cho biết, tại sao tổng giám đốc đại nhân lại xuất ở nơi này? Tại sao!

      Buổi hẹn bỗng nhiều thêm người, Thẩm Song Song cũng ngạc nhiên hồi lâu. nhìn thấy sắc mặt của Tống Dao bỗng tái nhợt, trong lòng liền đoán được, hai mắt lập tức tỏa sáng.

      Khương Nam Hiên thấy hai người đến, liền đứng lên, rất phong độ kéo ghế ra giúp hai người: “Mời ngồi.”

      “Cảm ơn đẹp trai!” Thẩm Song Song có tính cách phóng khoáng, chút khách khí ngồi vào vị trí đối diện Khương Nam Hiên. Còn lại vị trí đối diện Quý Thừa Xuyên, Tống Dao ngồi xong, đứng được, do dự hồi lâu, đến khi Song Song thúc giục mới ngồi xuống.

      vừa ngồi xuống, Khương Nam Hiên lên tiếng: “Dao Dao, đây là người bạn mà em nhắc đến đấy à?”

      chờ Tống Dao trả lời, Thẩm Song Song tự giới thiệu: “Đúng thế, tôi chính là bạn thân của Dao Dao - Thẩm Song Song. Các cứ gọi tôi là Song Song là được. Tôi nghĩ hẳn là công… Khương tiên sinh phải ?” quá hưng phấn, suýt nữa lỡ lời, vội vàng đổi giọng.

      “Người đẹp có mắt nhìn người, kẻ hèn này là Khương Nam Hiên, đồng nghiệp của Dao Dao.”

      “Vẫn nên gọi tôi là Song Song thôi, cái gì mà người đẹp, trong lòng hiểu là được rồi.” Thẩm Song Song cười hì hì, đưa mắt nhìn về phía người ngồi bên cạnh Khương Nam Hiên là Quý Thừa Xuyên suốt nãy giờ lời, giả vờ khó hiểu hỏi, “Tôi phải xưng hô với chàng đẹp trai này là gì ý nhỉ?”

      Từ khi hai người bọn họ vào bước phòng đến giờ, ánh mắt của Quý Thừa Xuyên luôn luôn đặt ở người Tống Dao, chưa từng liếc mắt nhìn Thẩm Song Song. Lúc này bị hỏi, mới gượng gạo thốt ra ba chữ: “Quý Thừa Xuyên.”

      Song Song lập tức bày ra vẻ mặt như bừng tỉnh ngộ: “ là Quý Thừa Xuyên sao? Có phải là Quý tổng, người mà Dao Dao thường xuyên nhắc đến ?”

      Lời này, rốt cuộc thành công làm cho Quý Thừa Xuyên nổi lên hứng thú, chuyển chú ý lên người Thẩm Song Song, thản nhiên hỏi: “Ồ, ấy thường xuyên nhắc đến tôi về điều gì?”

      Tống Dao muốn chết cho rồi. Dưới chân bàn, lén lút đụng vào đầu gối của Thẩm Song Song.

      Thẩm Song Song cười giảo hoạt: “Chao ôi, nhân viên sau lưng lén lút xấu ông chủ, tôi làm sao có thể tùy tiện cho biết được đây? Chẳng phải đó là hành động bán đứng Dao Dao đấy sao!”

      này là, dùng từ hù chết người khác chịu dừng, Tống Dao sợ đến mức cứng đờ cả người.

      Cùng lúc đó, Quý Thừa Xuyên nheo mắt lại, trong ánh mắt lộ ra vẻ nguy hiểm, thích thú. Còn Khương Nam Hiên, vẫn ngồi mẫu mực nhìn xem toàn bộ tình cảnh vô cùng thú vị phía trước.

      Bốn người đều có suy nghĩ riêng, gian phòng lập tức trở nên tĩnh lặng.

      Bỗng nhiên, Thẩm Song Song đập bàn: “Sao mấy người căng thẳng thế, tôi giỡn ấy mà!” đập chiếc bàn bên cạnh, cất tiếng cười vang, bật cười đến chảy nước mắt, ngớt lời hỏi tiếp: “Buồn cười , buồn cười ?”

      Ha ha, cố nén nỗi xúc động muốn bóp chết Thẩm Song Song, Tống Dao : “… Cái đó, hay là chúng ta gọi món ăn trước ?”

      “Được, được, tớ cũng đói sắp chết đây này, tớ muốn ăn thịt!” Song Song lau khóe mắt cười đến lệ, cuối cùng cũng dời chú ý đến bữa cơm.

      Tống Dao thở phào nhõm, lại nghe Quý Thừa Xuyên : “Thẩm tiểu thư, vẫn chưa trả lời vấn đề của tôi đâu.”

      “…” Lúc này, Tống Dao muốn bóp chết chính mình.

      Thẩm Song Song vẫn hết sức điềm tĩnh: “Tôi hay giỡn ấy mà. Quý tổng à, sao ngài vẫn còn cố chấp mãi vấn đề đó thế, phải ngài vẫn còn là xử nam đó chứ?”

      “Phốc!” Khương Nam Hiên rốt cuộc nhịn được cười ra tiếng.

      xem, lời tôi , có phải cười rất thoải mái ?” Vẻ mặt của Thẩm Song Song vô cùng đắc ý.

      Khương Nam Hiên gật đầu: “Tiểu thư Song Song rất thú vị.”

      “Người em, có con mắt tinh tường đấy, tôi thích , muốn ăn cái gì cứ tùy tiện gọi. Hôm nay, chị đây mời khách!”

      “Vậy tôi khách sáo đâu.”



      Hai người bên kia, câu, tôi câu, thảo luận về thực đơn. Chủ đề ngớt, so với Tống Dao và Quý Thừa Xuyên ở bên này, hoàn toàn là khung cảnh trái ngược.

      Vừa bị Thẩm Song Song đùa phen, giờ phút này, Tống Dao như ngồi đống lửa, đống than. vẫn hiểu, ràng chỉ mời mình Khương Nam Hiên, vì sao tổng giám đốc đại nhân lại xuất ở chỗ này, vì sao chứ?!

      càng nghĩ càng thông, nhịn được lén lút ngẩng đầu nhìn Quý Thừa Xuyên. ngờ đối phương nhìn nãy giờ, ánh mắt lập tức giao nhau, Tống Dao liền cúi đầu xuống, hận thể chui vào dưới gầm bàn.

      Nhìn bộ dáng của Tống Dao có vẻ là có tật giật mình, khóe miệng của Quý Thừa Xuyên lộ ra vẻ mỉa mai. Hôm qua, Khương Nam Hiên tìm , Tống Dao muốn mời hai người bọn họ ăn cơm, biết này nhất định có mưu, chẳng lẽ là muốn nhận lỗi? Có lẽ, dễ dàng như vậy…

      Nếu Quý Thừa Xuyên biết mục đích thực của Tống Dao, e rằng tức đến độ hộc máu. Chẳng hiểu tại sao, cho đến khi thức ăn được mang lên đầy đủ, Thẩm Song Song vẫn mở miệng thẳng vào chủ đề chính. Ngược lại, và Khương Nam Hiên trò chuyện rất nhiệt tình.

      “Ăn cơm xong khí gì cả, ai có thể uống rượu ?” Bộ dáng của Thẩm Song Song ra vẻ khí phách ngất trời.

      “Nếu như ngay cả hai người phụ nữ còn có thể uống… chúng tôi đương nhiên hầu đến cùng.” Khương Nam Hiên ung dung kéo thêm Tống Dao vào.

      “Dao Dao có thể uống, thành vấn đề.” chờ Tống Dao từ chối, Thẩm Song Song thay đồng ý.

      Cái này là nằm cũng bị trúng đạn, Tống Dao có khổ mà nên lời, trơ mắt nhìn Thẩm Song Song vung tay lên, gọi nửa bình bia, chai rượu đế.

      “Đừng tôi bắt nạt các , tôi có uống ràng, các nhìn xem!”

      “Tôi lái xe.” Quý Thừa Xuyên hoặc mở miệng, vừa mở miệng phá khí.

      Thẩm Song Song hiển nhiên vui: “Tôi này Quý tổng, lái xe uống rượu là đúng, nhưng có thể uống rượu mà lái xe mà, để xe ở đây đêm cũng thể mọc cánh bay . Hơn nữa, có tiền như vậy, mất xe mua lại chiếc khác, có chuyện gì đâu? lần mua hai mươi chiếc, xếp hàng lượn vòng giống cánh diều, các xem, đúng ?”

      “Lượn vòng, hình ảnh này quá đẹp, tôi dám nhìn!” Khương Nam Hiên ở bên cười xuề.

      Trái lại, sắc mặt của Quý Thừa Xuyên sớm tái nhợt, Tống Dao lấy đầu gối đụng mạnh vào Thẩm Song Song, đủ rồi, đủ rồi đấy! Thẩm Song Song thèm để ý, tiếp: “Quý tổng, trả lời, tôi xem như đồng ý đó. Về phần uống loại nào, tôi làm khó , tùy ý.” xong, “rầm” phát, đặt chai rượu đế vào giữa bàn.

      Thẩm Song Song đến nước này, ra ý đồ rất ràng, đổi lại người khác dù vui cũng chỉ có thể thỏa hiệp, nhưng đối tượng uy hiếp là Quý Thừa Xuyên, tình huống hoàn toàn giống với trước kia.

      Nhìn thấy Quý Thừa Xuyên đáp lời, cũng từ chối hẳn, chỉ trương ra gương mặt lạnh lùng, nhìn lướt qua Tống Dao.

      Ánh nhìn này, làm cho toàn thân lông tóc của Tống Dao đều dựng cả lên. Đây là màn mở đầu ép buộc nghĩ giải quyết. Nghĩ lại, vì đơn xin từ chức lần trước, tổng giám đốc tức giận tuần. Nếu hôm nay ép uống phần rượu này, năm hay nửa năm tiếp theo, đừng vọng tưởng có thể trải qua yên ấm.

      “Quý tổng phải lái xe, cứ để tớ uống thay!” Tống Dao cắn răng, nhào đến cầm chặt chai rượu đế.
      Last edited: 5/2/16

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 42
      Tống Dao sống hai mươi mấy năm, chưa từng ăn bữa cơm mà trong lòng run sợ như hôm nay. Để duy trì quan hệ hòa hợp bàn cơm, thường phải uống mấy cốc bia, lúc này cực kỳ sửng sờ khi uống xong cốc rượu đế đầu tiên trong đời.

      Rượu 52 độ làm bằng năm loại lương thực, phải loại thường, uống ngụm vào bụng, hai con mắt suýt nữa rớt ra. Đây là thứ để người uống sao? Là để người uống đấy ư!!!

      khổ thể tả, cố nén xúc động muốn nôn, lén liếc mắt nhìn Quý Thừa Xuyên, thoải mái uống cốc nước, nhìn ra nửa phần áy náy. Lại nhìn qua tên đầu sỏ gây chuyện ngày hôm nay - Khương Nam Hiên, cùng với Thẩm Song Song rất thân thiết, nhất thời rảnh rỗi giải vây cho .

      khắc này, mất nóng nảy, trong lòng thở dài thườn thượt, bắt đầu ăn dĩa rau. Bữa cơm này đủ nghẹn khuất, nếu ăn đủ no, chẳng phải thiệt thòi rồi sao?

      Kết quả là, bữa cơm tốt đẹp trở thành, Khương Nam Hiên và Thẩm Song Song trò chuyện vui quên trời quên đất, Tống Dao cúi đầu xuống ăn điên cuồng, còn về Quý Thừa Xuyên

      nhìn Tống Dao ăn, xem như no bụng.

      “Ăn no rồi, chúng ta hát ?” Ăn bữa cơm, Thẩm Song Song dường như cảm thấy chưa thỏa mãn.

      “Tớ phải về rồi.”

      “Tôi phải về rồi.”

      Quý Thừa Xuyên và Tống Dao đồng thanh , làm cho khí trầm xuống lần nữa. Thẩm Song Song liếc mắt nhìn Quý Thừa Xuyên với vẻ xem thường, bữa cơm này, gần như vô cùng bất mãn đối với vị tổng giám đốc đại nhân cao cao tại thượng này, : “Bà mẹ nó, hai người đừng có đồng thanh như vậy chứ, có phải khen ngợi ai đâu?”

      Quý Thừa Xuyên hừ tiếng, căn bản để tâm đến .

      “Tôi này, Quý tổng, có phải có thành kiến với tôi ?” Thẩm Song Song nổi giận.

      Lại bắt đầu nữa rồi, Tống Dao cảm thấy đau đầu, vội vàng giữ chặt cánh tay của Song Song: “Song Song, cậu đừng nữa, chúng ta về thôi, tớ hơi đau đầu…”

      “Cậu đừng ngắt lời tớ, cậu muốn về , tớ còn chưa xong đâu!” Thẩm Song Song chống nạnh, tư thế chuẩn bị so đo với Quý Thừa Xuyên, “Quý tổng, mọi người ai cũng là người hiểu biết, có thành kiến với tôi cứ thẳng, cần phải…”

      thôi.” chờ hết lời, Quý Thừa Xuyên đứng dậy ra ngoài, thuận tay kéo Tống Dao ngẩn người.

      “Haizz, muốn cứ , nhưng để Dao Dao ở lại với tôi!” Thẩm Song Song nóng nảy, giả vờ muốn đuổi theo, lại bị Khương Nam Hiên kéo lại.

      “Đừng giả bộ, bọn họ rồi.” Khương Nam Hiên cười bên tai .

      Thẩm Song Song đứng thẳng người, sửa sang lại chỗ váy hơi nhăn, động tác giơ tay tao nhã vén tóc dài bên tai, quay đầu lại trong chớp mắt, vẻ mặt so với ban nãy như hai người khác nhau: “ biết , tôi ghét nhất là đàn ông thông minh, đặc biệt là đàn ông thông minh giả vờ gay.”

      “Thực trùng hợp.” Vẻ mặt của Khương Nam Hiên đầy vẻ tiếc hận, “Tôi thích nhất là phụ nữ thông minh, đặc biệt là phụ nữ thông minh lại xinh đẹp.”

      “Đừng tưởng rằng khen tôi, tôi đổi cách nhìn về .”

      “Vậy chi bằng, chúng ta đổi nơi khác, cho tôi nghe chút, vì sao ghét tôi?”

      Thẩm Song Song nheo mắt: “Nếu như tính tiền… tôi có thể xem xét.”

      “Cầu còn được.” Khương Nam Hiên cầm áo khoác lên, làm động tác thủ thế.

      Bên này, Khương Nam Hiên và Thẩm Song Song dùng tốc độ ánh sáng có vẻ như hợp mắt nhau. Bên kia, Quý Thừa Xuyên kéo Tống Dao chao đảo ra khỏi nhà hàng, mở cửa xe, giải thích gì đẩy vào ghế lái phụ.

      Trời đất quay cuồng, Tống Dao lấy lại tinh thần, nhìn về phía Quý Thừa Xuyên chuẩn bị lái xe mà phản kháng: “Tại sao ngài kéo tôi ra đây, bạn của tôi còn chưa ra mà, xuống xe, tôi muốn xuống xe!”

      “Im miệng, đồ ngốc.”

      “… Đồ ngốc?” Tống Dao ngẩn người, kịp thời phản ứng, “Quý tổng, tại sao ngài lại mắng tôi như vậy. Tuy tôi thông minh, nhưng ngài cũng thể tùy tiện mắng người khác, làm người phải lý lẽ, đạo đức…”

      Lời đột ngột dừng lại, vì Quý Thừa Xuyên bỗng nghiêng người, nhào về phía , cách gương mặt chỉ vài cm dừng lại, bốn mắt nhìn nhau trong khoang xe hẹp.

      Tống Dao nín thở, đôi má nóng rực do tác dụng của rượu từ dưới hướng lên, khoang xe yên tĩnh, chỉ còn tiếng thình thịch phát ra từ trái tim , dường như tùy lúc nó bật ra khỏi lồng ngực.

      Gần, gần.

      Đôi mắt của như cái đầm sâu đáy, ngọn đèn lập lòe ở ngoài cửa xe rọi xuống con người đen nhánh, lóe lên tia sáng lờ mờ thấy . Cho dù trong xe tối đen, từ góc độ này, vẫn có thể thấy góc cạnh gương mặt như thường, sống mũi như điêu khắc, khóe miệng cong lên đầy vẻ nguy hiểm, cám dỗ.

      Trong khí ngập tràn hơi rượu hòa với mùi hương nước hoa nhàn nhạt người Quý Thừa Xuyên, tạo ra hỗn hợp mùi hương dễ dàng làm cho người ta mất phương hướng. Rượu trong thân thể của Tống Dao với sức công phá mạnh mẽ bắt đầu ngấm vào, tác động lên não . nuốt nước bọt, trơ mắt nhìn gương mặt Quý Thừa Xuyên ngày càng lại gần.

      Lúc sắp chạm nhau, trước mắt có chiếc xe bật đèn chói mắt gào thét phóng qua, ánh sáng lóa mắt rọi vào mặt .

      lập tức hoàn hồn, nhanh chóng bịt miệng mình: “Quý tổng, thể…”

      Chữ “mà” còn chưa thốt ra miệng, Quý Thừa Xuyên thò tay, giúp thắt dây an toàn, ngồi trở lại vị trí tài xế còn quên nhìn vào gương chiếu hậu thấy vẻ kinh ngạc của Tống Dao, liền hừ lạnh tiếng: “Đồ ngốc!”

      Tiếng “đồ ngốc” lần này cách nào phản bác, bưng kín hai gò má đỏ ửng, vô cùng xấu hổ.

      Lại “tự đa tình” rồi hiểu lầm, làm cho Tống Dao lâm vào trạng thái xấu hổ cách sâu sắc. Thế nên, quên khuấy Thẩm Song Song và Khương Nam Hiên, Quý Thừa Xuyên đạp chân ga từ lúc nào.

      Lamborghini đen tuyền chạy như bay trong cảnh đêm vùng ven sông, như hiệp khách trong đêm phi qua lặng yên tiếng động. Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, rượu năm loại lương thực ngấm vào từng chút , bắt đầu lan tỏa khắp toàn thân. màn xấu hổ vừa rồi dần dần phai nhạt trong tâm trí , ký ức hóa thành từng mảng từng mảng trống rỗng, trí nhớ đứt đoạn.

      “Song Song, Song Song đâu rồi? Sao cậu còn chưa đuổi kịp? Song Song! Song Song, cậu ở đâu? Song Song…” Tống Dao lại nhớ đến Thẩm Song Song, bắt đầu lo lắng.

      “Đừng làm ồn.” Quý Thừa Xuyên nhịn được lên tiếng.

      được, tôi muốn tìm Song Song, dừng xe, mau dừng xe lại!”

      kích động phân phải trái nhào qua đoạt tay lái. Rơi vào đường cùng, Quý Thừa Xuyên đen mặt đạp phanh, sau khi dừng dạy dỗ trận cho tốt. Nào ngờ vừa nghiêng đầu, hai mắt của Tống Dao tỏa sáng lấp lánh nhìn chăm chú vào bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ xe.

      “Mau nhìn kìa, máy bay thả khói xám, máy bay thả khói xám bay lượn!” Người say rượu biết cách giày vò người khác, đành phải thắng gấp. Ấy thế mà, dời chú ý đến nơi khác, chỉ lên bầu trời có chiếc máy bay bay qua, phấn khởi đến năng .

      kiên nhẫn cũng cảm thấy buồn cười, đối với Tống Dao có vẻ uống say trước mắt, Quý Thừa Xuyên cảm thấy bất đắc dĩ rồi, dứt khoát dừng xe lại, xem còn có ý định giày vò thế nào.

      Quả nhiên, chờ lát khi máy bay biến mất, Tống Dao lập tức dời chú ý đến nơi khác, “Ơ, đây phải là bờ sông ư, tại sao tôi lại ở chỗ này vậy?”

      còn nhớ lần trước đến đó vào lúc nào ?” Quý Thừa Xuyên tiếp lời .

      “Nhớ mà, đương nhiên nhớ chứ!” Tống Dao chỉ vào dòng sông , “Tuần trước, ở chỗ này, tôi… Tôi đắc tội với Quý tổng!”

      Tuy say, vẫn còn nhớ chuyện mình làm, Quý Thừa Xuyên cười lạnh: “Đắc tội như thế nào hả?”

      “Đắc tội… như thế nào?” Tống Dao híp mắt trong chốc lát, bỗng nhiên vỗ đùi, “Tôi làm sao biết đắc tội như thế nào? Tôi nào có làm gì đâu! Tôi chỉ là muốn cho ngài ấy xem phong thư từ chức thôi mà!”

      “Thư từ chức?” Quý Thừa Xuyên rùng mình hồi.

      “Đúng vậy, phong thư từ chức tôi viết mất hai ngày, suýt chút nữa đưa ra ngoài, nhưng mà ngẫm lại cảm thấy nỡ…”

      “Vì sao?”

      ngốc ! Đương nhiên là vì tiền lương cao, tháng đến 5000, đổi lại là , cam tâm từ chức ?” Tống Dao quay đầu lại, bỗng giật mình, “Ồ, Quý tổng, sao ngài ở đây? Sắc mặt của ngài tốt lắm, vui hử?”

      Có nén lửa giận trong lòng, Quý Thừa Xuyên hỏi: “Chỉ vì tiền lương, còn điều gì khác hay sao?”

      “Vì cái khác… cái gì nhỉ?” Tống Dao đầy vẻ ngờ vực.

      thanh tựa như tiếng nghiến răng nghiến lợi.

      “A, có rồi!” Tống Dao chợt nhớ đến cái gì.

      “Cái gì?”

      cho biết, đừng có cho người khác biết đó nha…” Tống Dao ra vẻ thần bí vẫy vẫy tay, lại gần bên tai của Quý Thừa Xuyên, thấp giọng , “Bánh bao của căn tin đặc biệt ngon.”

      “Tống! Dao!” Tổng giám đốc đại nhân vô cùng tức giận, còn bằng cái bánh bao!

      Người uống say nào đó có vẻ như hề quan tâm lửa giận của người bên cạnh, chậm rì rì bổ sung câu: “Quý tổng hình như thích ăn bánh bao ở căn tin…”

      câu , như kỳ tích bình ổn tất cả phẫn nộ.

      cho biết, tổng giám đốc đại nhân chỉ thích ăn bánh bao, còn thích uống cafe tôi pha, nhàm chán có việc gì thích tìm người lau cửa sổ, thích chiếc bàn được thu dọn sạch , còn thích… thích…”

      “Còn thích gì?” thể chờ được truy hỏi.

      “Thích… Các tại sao đều thích tôi thế hả?” Tống Dao lại nhảy sang chủ đề khác, bắt đầu phàn nàn, “Vì sao vậy, tôi có cái gì tốt, vì sao các đều thích tôi? Tôi cảm thấy phiền phức muốn chết đây!”

      “Còn ai thích ?” Rượu vào phun lời , tổng giám đốc đại nhân biết bộ mặt của Tống Dao lúc quá chén là như thế nào.

      “Tôi , cũng thể cho người khác biết đó. Nếu để cho người khác biết được, nhất định xấu sau lưng tôi, tôi ghét nhất là bị người khác xấu sau lưng…”

      “Yên tâm, tôi giữ bí mật.” dẫn dắt từng bước.

      cho biết, ông chủ của hai công ty lúc trước tôi làm đều thích tôi…”

      sao?” nhớ đến cái tên Thịnh Tư Kỳ thích quấn lấy Tống Dao, biết phải rượu vào liền bậy, lập tức ghen tuông trong lòng.

      “Đúng thế, phiền phức chết được, nhưng mà bây giờ tốt rồi…” Tống Dao bỗng cười ngây ngô, “Từ lúc thay đổi công việc, tại tôi hề lo lắng ông chủ lại thích tôi nữa…”

      “Vì sao?”

      “Suỵt!” Tống Dao làm động tác chớ lên tiếng, tay khác đặt lên vai của tài xế, nhoài người ghé vào lỗ tai của , híp nửa con mắt, thanh trầm thấp lặng lẽ , “Bởi vì, Quý tổng… thích phụ nữ…”

      “Vậy cũng chưa chắc.”

      Lời vừa dứt, bắt tay cái “móng vuốt” khoác lên vai , dùng sức đẩy cái, tay khác vòng qua cổ, đặt lên sau gáy của Tống Dao, chút khách khí hôn lên chiếc miệng năng lung tung.
      Last edited: 5/2/16

    5. Diệp Duệ Linh

      Diệp Duệ Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      367
      Được thích:
      481
      omg, first kiss r kìa ^^
      Ốc sên tìm chỗ trú mưa thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :