Chương 3:
Bé lười là cái phiền toái
Tuyết mùa đông tan ra, gió xuân lướt qua cây liễu, trong nháy mắt, cây hạnh ở trong sân lại nở hoa.
"A Lan, A Lan, muội ở đâu?"
Thư Uyển làm xong bữa trưa, tận dụng thời gian rảnh rỗi xốc rèm cửa lên liếc nhìn về phía trong phòng cái, lại phát muội muội vốn nên nằm ở đầu giường đặt gần lò sưởi ngủ thế nhưng lại thấy, vội vàng tìm những nơi có thể ngủ ở phòng phía tây phòng phía đông.
Muội muội này của nàng, từ liền vô cùng im lặng, giống những đứa trẻ của nhà người khác thích khóc thích ầm ĩ, nhưng chỉ có khuyết điểm , người đặc biệt lười, luôn ngủ suốt cả ngày, nàng nàng cũng nghe, đánh nàng, đối với đôi mắt to tròn đen láy mộng nước, khuôn mặt nhắn tròn tròn mũm mĩm, liền ngay cả mẫu thân luôn nghiêm khắc dạy con đều luyến tiếc động thủ, càng cần đến phụ thân ôn hòa thích cười, kết quả, muội muội càng ngày càng lười, lười đến tùy tiện tìm đại chỗ nằm xuống ngủ.
tìm được muội muội, Thư Uyển gấp đến độ muốn khóc, mắt thấy sắp đến buổi trưa, phụ thân, mẫu thân và đệ đệ còn có nhà của Tiêu thúc thúc ở đồng, chờ nàng đưa cơm!
Trong phòng có, chẳng lẽ nàng chạy ra ngoài chơi?
Nhưng nghĩ lại Thư Uyển cảm thấy muội muội thân thịt lười có khả năng chủ động chơi, nàng vẫn nên đến trong sân nhìn thử. Lúc này nhìn thấy, lập tức trợn tròn mắt.
Sân nhà được hàng rào tre vây quanh, ở phía tây có hai cây hạnh, đều rất to lớn, những bông hoa màu trắng nở đầy mang theo bụi phấn, mà ngay giữa hai cây hạnh, biết từ khi nào cái sọt được bện từ cây liễu được treo đó, cao bốn thước, rộng thước, bình thường đặt ở xe đẩy, cố tình tại bên trong cái sọt phải chứa cây thuốc mà phụ thân ở núi hái được, mà là đứa bé nằm ngưỡng mặt lên, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua tầng hoa dày nhàng chiếu lên người, thoáng như cảnh trong mơ.
Đối với "Giường mới" của muội muội, Thư Uyển dở khóc dở cười, nếu là bình thường, nàng còn có thể trêu chọc muội muội, nhưng mà hôm nay thời gian cấp bách, có khả năng chơi đùa. Bước nhanh đến dưới tán cây hạnh, Thư Uyển đưa tay lấy chiếc khăn che mặt của muội muội, trực tiếp bế ra ngoài, "A Lan, tỉnh tỉnh, chúng ta phải đưa cơm cho phụ thân!"
Nếu gọi tỉnh, Thư Uyển kinh nghiệm phong phú trực tiếp dùng khăn tay ướt lau mặt của muội muội phen, lau sạch nước miếng còn đọng ở khéo miệng nàng, lúc này, Thư Lan rốt cục mở mắt.
"Tỷ tỷ, ăn cơm a?"
"Ngươi a, trừ bỏ ngủ chỉ có biết ăn thôi, ngươi quên hôm nay nhà chúng ta ra đồng sao, , chúng ta phải đưa cơm cho phụ thân, sau đó ở đồng ăn." Thư Uyển thay muội muội sửa soạn lại quần áo có chút nhăn, khóa cửa kỹ, tay nắm muội muội mắt mông lung còn buồn ngủ, tay cằm theo rổ đồ ăn, bước nhanh về phía hướng phía nam.
"A Uyển đưa cơm sao?" Mọi người ở trong thôn cười chào hỏi với Thư Uyển.
Thư Uyển mỉm cười, gật đầu chào với Lý thúc ở bên này, và Trương thẩm ở bên kia, dọc đường chưa bao giờ ngừng lại.
"Ngươi nhìn A Uyển người ta, bình thường lớn như vậy, người ta đều biết nấu ăn dỗ dành muội muội, ngươi cái gì cũng biết, chỉ kêu ngươi giặt quần áo lại làm như trời sắp sập xuống!" Có nàng dâu lấy A Uyển làm ví dụ giáo huấn đứa nhà mình, bé bị răn dạy kia bĩu môi, quay đầu chạy .
Loại chuyện này ở trong thôn là bình thường, Thư Uyển nhớ , lúc mẫu thân rất nhiều lần khen đệ đệ nhà Tiêu gia thông minh, để giáo huấn Thư Triển bướng bỉnh, về phần muội muội, mẫu thân đều lười , nên cái gì? Ngươi đến kinh thiên động địa, người ta liền lập tức rụt cổ lại ngủ...
khoảng mười lăm phút, hai người rốt cục đến ruộng vườn của nhà mình.
"Cha, nương, tiêu thúc, nhị thẩm, ăn cơm!"
Tiếng gọi này của Thư Uyển, làm mọi người bận rộn ở đồng ruộng buông xuống công việc tay, cùng nhau vây quanh lại.
Thư Uyển trải tấm vải thô màu xanh, sau đó lấy ra hai dĩa đồ ăn đầy, dọn cơm xong, chờ mọi người đông đủ, lại đưa cho mỗi người cái chén và đôi đũa.
đầu Lam thị bọc cái khăn trùm đầu màu xanh, nhìn Thư Uyển từ tiểu nương mà bây giờ muốn trưởng thành, từ đáy lòng khen: "Tẩu tử, ta hâm mộ ngươi, A Uyển lúc còn nhu thuận, mặc cho ai thấy đều nhịn được khen vài câu, nếu ta cũng có khuê nữ như vậy tốt."
Nữ nhi được khen, Tần thị trong lòng vô cùng vui vẻ, nhưng vừa nhìn đến tiểu nữ nhi hầu như muốn nhắm mắt lại ăn cơm, phần vui vẻ kia liền biến thành bất đắc dĩ, gắp ít đồ ăn cho Tiêu Lang, mới : "Khuê nữ có gì tốt, nếu ngươi sinh đứa giống A Lan như vậy, chờ mà sầu . Ngươi chút, hai đứa này sinh cùng ngày, sao tính tình lại chênh lệch lớn đến như vậy?"
"Tiêu Lang nhà các ngươi, sáu tháng biết , tuổi có thể chuyện rành mạch, hai tuổi giúp đỡ cha xử lý da thú ... Bây giờ còn hỗ trợ gieo giống. Nhìn nhìn lại A Lan nhà chúng ta, đến gần hai tuổi mới có thể , ba tuổi bắt đầu chuyện, ai, quả thực là khác nhau quá xa!"
Đương bị nhắc đến cũng có phản ứng gì, nhưng ca ca của nàng lại khác, Thư Triển buông chén đũa ra, "Nương, muội muội tuy rằng có lười chút, nhưng nàng lại cần ngươi quan tâm a, nếu nàng bốn tuổi cũng vụng trộm chạy lên núi, đến lúc đó đến lượt ngươi nóng nảy!" xong, lặng lẽ liếc mắt trừng Tiêu Lang cái.
"Đúng vậy đúng vậy, " Lam thị nhịn được tiếp lời : "A Lan rất ngoan a, giống nhà chúng ta, chỉ trong nháy mắt thấy thân ảnh đâu, cũng biết mỗi ngày chạy đến chỗ nào giương oai, còn có cái tính tình hũ nút này, từ khi sinh ra lại thích chuyện, ngay cả khi theo chúng ta, trừ khi gặp việc thể , còn lại đều chịu há mồm!"
Các nữ nhân thay phiên nhau khen ngợi đứa của đối phương, Tiêu Thủ Vọng và Thư Mậu Đình sớm thành thói quen, chỉ cười ăn cơm.
"Nương, ta ăn no." Tiêu Lang buông chén, đứng dậy về phía bên trong.
Tần thị phen giữ chặt lại, "Cháu ngoan, ngươi đều làm nghỉ từ giờ ngọ đến bây giờ, còn lại liền giao cho Uyển tỷ tỷ , như thế này cơm nước xong, ngươi mang theo muội muội về nhà trước, nhà các ngươi cũng được, nhà chúng ta cũng tốt, tóm lại đừng làm cho muội muội ngủ là được."
Tiêu Lang cúi đầu, liếc mắt nhìn Thư Lan cơm nước xong ngủ gà ngủ cái, có chút tình nguyện gật đầu.
Tần thị nhịn được ở hôn cái lên khuôn mặt đen nhắn của Tiêu Lang.
Tiếng "Bẹp" rất vang, rốt cục làm cho Thư Lan ngước mắt lên, lắc lư bổ nhào vào trong lòng Tần thị: "Nương, hôn!"
Ôm thân hình mềm mại trong lòng, nghe tiếng trẻ con trong trẻo kia, tâm Tần thị tâm đều nhanh hoàn tan thành nước, nhanh chóng ở khuôn mặt làm nũng có chút ghen tị của nữ nhi hung hăng hôn hai cái, nắm cái mũi của nàng : "Trở về phải nghe lời ca ca, có biết ?"
Thư Lan ở trong lòng của mẫu thân co người lại, nếu đột nhiên bị người nào đó kéo ra, nàng ở trong lòng ngực ấm áp quen thuộc ngủ.
Tiêu Lang nắm lấy tay của Thư Lan, thanh buồn bực : "Nương, bá mẫu, chúng ta ."
" , được chạy loạn a!" Lam thị lo lắng dặn dò .
Tiêu Lang khóe miệng giật giật, làm sao có thể chạy loạn, bất quá chỉ là lên núi rèn luyện thân thể thôi, thể chất của cơ thể con người so với thân thể cũ của mình kém rất nhiều, hơn nữa lại có răng nanh có móng vuốt sắc bén, phải tăng cường những phương diện khác, mới có thể có sức tấn công mạnh mẽ.
Suy nghĩ đến xuất thần, bỗng nhiên bên cạnh người truyền đến thanh thể quen thuộc hơn, cúi đầu nhìn, chỉ thấy Thư Lan dùng sức lắc lắc cánh tay, muốn thoát khỏi tay , "Đau, ngươi buông! Ngươi nhanh như vậy, ta cần ngươi nắm!"
là đứa yếu ớt!
Tiêu Lang khinh thường buông tay ra, nghĩ tới Thư Lan lại chú ý, bay thẳng về phía sau ngã.
Cái mông của Thư Lan bị ngã đau, cũng thèm nhìn Tiêu Lang, lau mặt oa oa khóc lên: "Oa oa, nương, Lang ca ca khi dễ ta!"
Nhìn tiểu nương trước mắt ngồi ở dưới đất, nước mắt như nước ngừng rơi xuống, miệng há rộng đến có thể thấy cổ họng, Tiêu Lang cắn răng mắng câu: cái phiền toái!
P/s: Chương mới nè nàng @béo xinh