Nương tử lười biếng của ác hán - Tiếu Giai Nhân (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Ax ax con người sinh vật kỳ quái suy nghĩ của bạn lười rất.....:yoyo49::yoyo49::yoyo49:
      lovesu thích bài này.

    2. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      Nữ 9 mệnh danh là lười có khác. Lại thêm lối suy nghĩ độc đáo quá con ng là sinh vật kỳ quai đúng là bó tay thiệt thanks @lovesu nhé
      lovesu thích bài này.

    3. lovesu

      lovesu Well-Known Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      707
      Chương 3:
      Bé lười là cái phiền toái

      Tuyết mùa đông tan ra, gió xuân lướt qua cây liễu, trong nháy mắt, cây hạnh ở trong sân lại nở hoa.

      "A Lan, A Lan, muội ở đâu?"

      Thư Uyển làm xong bữa trưa, tận dụng thời gian rảnh rỗi xốc rèm cửa lên liếc nhìn về phía trong phòng cái, lại phát muội muội vốn nên nằm ở đầu giường đặt gần lò sưởi ngủ thế nhưng lại thấy, vội vàng tìm những nơi có thể ngủ ở phòng phía tây phòng phía đông.

      Muội muội này của nàng, từ liền vô cùng im lặng, giống những đứa trẻ của nhà người khác thích khóc thích ầm ĩ, nhưng chỉ có khuyết điểm , người đặc biệt lười, luôn ngủ suốt cả ngày, nàng nàng cũng nghe, đánh nàng, đối với đôi mắt to tròn đen láy mộng nước, khuôn mặt nhắn tròn tròn mũm mĩm, liền ngay cả mẫu thân luôn nghiêm khắc dạy con đều luyến tiếc động thủ, càng cần đến phụ thân ôn hòa thích cười, kết quả, muội muội càng ngày càng lười, lười đến tùy tiện tìm đại chỗ nằm xuống ngủ.

      tìm được muội muội, Thư Uyển gấp đến độ muốn khóc, mắt thấy sắp đến buổi trưa, phụ thân, mẫu thân và đệ đệ còn có nhà của Tiêu thúc thúc đồng, chờ nàng đưa cơm!

      Trong phòng có, chẳng lẽ nàng chạy ra ngoài chơi?


      Nhưng nghĩ lại Thư Uyển cảm thấy muội muội thân thịt lười có khả năng chủ động chơi, nàng vẫn nên đến trong sân nhìn thử. Lúc này nhìn thấy, lập tức trợn tròn mắt.

      Sân nhà được hàng rào tre vây quanh, ở phía tây có hai cây hạnh, đều rất to lớn, những bông hoa màu trắng nở đầy mang theo bụi phấn, mà ngay giữa hai cây hạnh, biết từ khi nào cái sọt được bện từ cây liễu được treo đó, cao bốn thước, rộng thước, bình thường đặt ở xe đẩy, cố tình tại bên trong cái sọt phải chứa cây thuốc mà phụ thân ở núi hái được, mà là đứa bé nằm ngưỡng mặt lên, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua tầng hoa dày nhàng chiếu lên người, thoáng như cảnh trong mơ.

      Đối với "Giường mới" của muội muội, Thư Uyển dở khóc dở cười, nếu là bình thường, nàng còn có thể trêu chọc muội muội, nhưng mà hôm nay thời gian cấp bách, có khả năng chơi đùa. Bước nhanh đến dưới tán cây hạnh, Thư Uyển đưa tay lấy chiếc khăn che mặt của muội muội, trực tiếp bế ra ngoài, "A Lan, tỉnh tỉnh, chúng ta phải đưa cơm cho phụ thân!"

      Nếu gọi tỉnh, Thư Uyển kinh nghiệm phong phú trực tiếp dùng khăn tay ướt lau mặt của muội muội phen, lau sạch nước miếng còn đọng ở khéo miệng nàng, lúc này, Thư Lan rốt cục mở mắt.


      "Tỷ tỷ, ăn cơm a?"

      "Ngươi a, trừ bỏ ngủ chỉ có biết ăn thôi, ngươi quên hôm nay nhà chúng ta ra đồng sao, , chúng ta phải đưa cơm cho phụ thân, sau đó đồng ăn." Thư Uyển thay muội muội sửa soạn lại quần áo có chút nhăn, khóa cửa kỹ, tay nắm muội muội mắt mông lung còn buồn ngủ, tay cằm theo rổ đồ ăn, bước nhanh về phía hướng phía nam.

      "A Uyển đưa cơm sao?" Mọi người ở trong thôn cười chào hỏi với Thư Uyển.

      Thư Uyển mỉm cười, gật đầu chào với Lý thúc ở bên này, và Trương thẩm ở bên kia, dọc đường chưa bao giờ ngừng lại.

      "Ngươi nhìn A Uyển người ta, bình thường lớn như vậy, người ta đều biết nấu ăn dỗ dành muội muội, ngươi cái gì cũng biết, chỉ kêu ngươi giặt quần áo lại làm như trời sắp sập xuống!" Có nàng dâu lấy A Uyển làm ví dụ giáo huấn đứa nhà mình, bé bị răn dạy kia bĩu môi, quay đầu chạy .

      Loại chuyện này ở trong thôn là bình thường, Thư Uyển nhớ , lúc mẫu thân rất nhiều lần khen đệ đệ nhà Tiêu gia thông minh, để giáo huấn Thư Triển bướng bỉnh, về phần muội muội, mẫu thân đều lười , nên cái gì? Ngươi đến kinh thiên động địa, người ta liền lập tức rụt cổ lại ngủ...

      khoảng mười lăm phút, hai người rốt cục đến ruộng vườn của nhà mình.

      "Cha, nương, tiêu thúc, nhị thẩm, ăn cơm!"

      Tiếng gọi này của Thư Uyển, làm mọi người bận rộn ở đồng ruộng buông xuống công việc tay, cùng nhau vây quanh lại.

      Thư Uyển trải tấm vải thô màu xanh, sau đó lấy ra hai dĩa đồ ăn đầy, dọn cơm xong, chờ mọi người đông đủ, lại đưa cho mỗi người cái chén và đôi đũa.

      đầu Lam thị bọc cái khăn trùm đầu màu xanh, nhìn Thư Uyển từ tiểu nương mà bây giờ muốn trưởng thành, từ đáy lòng khen: "Tẩu tử, ta hâm mộ ngươi, A Uyển lúc còn nhu thuận, mặc cho ai thấy đều nhịn được khen vài câu, nếu ta cũng có khuê nữ như vậy tốt."

      Nữ nhi được khen, Tần thị trong lòng vô cùng vui vẻ, nhưng vừa nhìn đến tiểu nữ nhi hầu như muốn nhắm mắt lại ăn cơm, phần vui vẻ kia liền biến thành bất đắc dĩ, gắp ít đồ ăn cho Tiêu Lang, mới : "Khuê nữ có gì tốt, nếu ngươi sinh đứa giống A Lan như vậy, chờ mà sầu . Ngươi chút, hai đứa này sinh cùng ngày, sao tính tình lại chênh lệch lớn đến như vậy?"

      "Tiêu Lang nhà các ngươi, sáu tháng biết , tuổi có thể chuyện rành mạch, hai tuổi giúp đỡ cha xử lý da thú ... Bây giờ còn hỗ trợ gieo giống. Nhìn nhìn lại A Lan nhà chúng ta, đến gần hai tuổi mới có thể , ba tuổi bắt đầu chuyện, ai, quả thực là khác nhau quá xa!"

      Đương bị nhắc đến cũng có phản ứng gì, nhưng ca ca của nàng lại khác, Thư Triển buông chén đũa ra, "Nương, muội muội tuy rằng có lười chút, nhưng nàng lại cần ngươi quan tâm a, nếu nàng bốn tuổi cũng vụng trộm chạy lên núi, đến lúc đó đến lượt ngươi nóng nảy!" xong, lặng lẽ liếc mắt trừng Tiêu Lang cái.

      "Đúng vậy đúng vậy, " Lam thị nhịn được tiếp lời : "A Lan rất ngoan a, giống nhà chúng ta, chỉ trong nháy mắt thấy thân ảnh đâu, cũng biết mỗi ngày chạy đến chỗ nào giương oai, còn có cái tính tình hũ nút này, từ khi sinh ra lại thích chuyện, ngay cả khi theo chúng ta, trừ khi gặp việc thể , còn lại đều chịu há mồm!"

      Các nữ nhân thay phiên nhau khen ngợi đứa của đối phương, Tiêu Thủ Vọng và Thư Mậu Đình sớm thành thói quen, chỉ cười ăn cơm.


      "Nương, ta ăn no." Tiêu Lang buông chén, đứng dậy về phía bên trong.

      Tần thị phen giữ chặt lại, "Cháu ngoan, ngươi đều làm nghỉ từ giờ ngọ đến bây giờ, còn lại liền giao cho Uyển tỷ tỷ , như thế này cơm nước xong, ngươi mang theo muội muội về nhà trước, nhà các ngươi cũng được, nhà chúng ta cũng tốt, tóm lại đừng làm cho muội muội ngủ là được."

      Tiêu Lang cúi đầu, liếc mắt nhìn Thư Lan cơm nước xong ngủ gà ngủ cái, có chút tình nguyện gật đầu.


      Tần thị nhịn được ở hôn cái lên khuôn mặt đen nhắn của Tiêu Lang.

      Tiếng "Bẹp" rất vang, rốt cục làm cho Thư Lan ngước mắt lên, lắc lư bổ nhào vào trong lòng Tần thị: "Nương, hôn!"


      Ôm thân hình mềm mại trong lòng, nghe tiếng trẻ con trong trẻo kia, tâm Tần thị tâm đều nhanh hoàn tan thành nước, nhanh chóng ở khuôn mặt làm nũng có chút ghen tị của nữ nhi hung hăng hôn hai cái, nắm cái mũi của nàng : "Trở về phải nghe lời ca ca, có biết ?"

      Thư Lan ở trong lòng của mẫu thân co người lại, nếu đột nhiên bị người nào đó kéo ra, nàng ở trong lòng ngực ấm áp quen thuộc ngủ.


      Tiêu Lang nắm lấy tay của Thư Lan, thanh buồn bực : "Nương, bá mẫu, chúng ta ."

      " , được chạy loạn a!" Lam thị lo lắng dặn dò .

      Tiêu Lang khóe miệng giật giật, làm sao có thể chạy loạn, bất quá chỉ là lên núi rèn luyện thân thể thôi, thể chất của cơ thể con người so với thân thể cũ của mình kém rất nhiều, hơn nữa lại có răng nanh có móng vuốt sắc bén, phải tăng cường những phương diện khác, mới có thể có sức tấn công mạnh mẽ.


      Suy nghĩ đến xuất thần, bỗng nhiên bên cạnh người truyền đến thanh thể quen thuộc hơn, cúi đầu nhìn, chỉ thấy Thư Lan dùng sức lắc lắc cánh tay, muốn thoát khỏi tay , "Đau, ngươi buông! Ngươi nhanh như vậy, ta cần ngươi nắm!"

      đứa yếu ớt!

      Tiêu Lang khinh thường buông tay ra, nghĩ tới Thư Lan lại chú ý, bay thẳng về phía sau ngã.

      Cái mông của Thư Lan bị ngã đau, cũng thèm nhìn Tiêu Lang, lau mặt oa oa khóc lên: "Oa oa, nương, Lang ca ca khi dễ ta!"

      Nhìn tiểu nương trước mắt ngồi ở dưới đất, nước mắt như nước ngừng rơi xuống, miệng há rộng đến có thể thấy cổ họng, Tiêu Lang cắn răng mắng câu: cái phiền toái!

      P/s: Chương mới nè nàng @béo xinh
      PhongVy, thư hồ, vanlactamviem8 others thích bài này.

    4. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      hai bạn Thư Lan và Tiêu Lang dễ thương thiệt.Thanks @lovesu nhé
      P/s mình đọc từ tối qua nhưng mới comment hihi
      lovesu thích bài này.

    5. lovesu

      lovesu Well-Known Member

      Bài viết:
      54
      Được thích:
      707
      Chương 4:
      Nguy hiểm khi tắm

      Tiêu Lang đưa Thư Lan trở về nhà của mình.

      Thư Lan khóc đến mệt mỏi, thân hình nho gần như hoàn toàn tựa vào thân người của Tiêu Lang so với nàng còn cao hơn, nếu phải Tiêu Lang rắn chắc hơn rất nhiều so với những đứa trẻ bình thường cùng tuổi, cả hai người sớm cùng nhau ngã xuống mặt đất.


      "Tốt lắm, về đến nhà, tự ngươi lên giường ngủ ." Tiêu Lang rút cánh tay của mình từ trong lòng của Thư Lan ra, ý bảo nàng tự lên giường.

      Thư Lan mơ mơ màng màng gật đầu, đưa tay về phía mép giường cao hơn nàng chút, làm lộ ra cánh tay mũm mĩm trắng nõn, sau đó lại đem đùi phải khoát lên mép giường, hì hục vất vả leo lên , đáng tiếc cố gắng cả buổi, nửa người vẫn cứ treo lơ lửng tại mép giường, vẫn như cũ thể leo lên.


      "Ngu ngốc muốn chết!"

      Tiêu Lang thầm tiếng, đưa hai tay của mình về phía cái mông xoay qua xoay lại trước mắt, hướng về phía trước nhấc lên, liền đem người đẩy lên giường, còn lăn thêm hai vòng.


      Thư Lan nhắm mắt co người lại, trực tiếp nằm sấp xuống ngủ.

      "Ngươi cởi hài ra!" Tiêu Lang đứng đó cắn răng .

      Thư Lan chẹp chẹp miệng, đưa tay quơ loạn chút, sau đó đem ngón trỏ đưa vào trong miệng, mái tóc đen tuyền, đôi môi hồng nhuận, cùng với khuôn mặt nhắn ướt đẫm nước mắt, hiểu sao loại cảm giác chán ghét nên lời!

      Tiêu Lang quả thực muốn bứt tóc, vì sao lại có người lười như vậy! Nhìn thân quần áo của nàng, là bá mẫu buổi sáng mới mặc cho nàng, liền bởi vì lúc nãy nàng chơi đùa nằm mặt đất lăn lộn, bây giờ trở nên vô cùng bẩn, còn có khuôn mặt của nàng, trước khi ăn cơm trưa còn trắng nõn, tại lại trắng đen lẫn lộn, a a a, nàng là người a! ! !

      Nghĩ đến ánh mắt ôn nhu của bá mẫu khi nhìn mình, nghĩ đến Thư Uyển tỷ tỷ thêu hà bao cho , Tiêu Lang cảm thấy, chính mình phải có trách nhiệm chiếu cố nha đầu lười này.

      đến phòng bếp, đem nồi rửa sạch, lại đổ nước đầy, về phía sau viện ôm đến bó củi, bắt đầu chuẩn bị nước tắm cho hai người. Ân, để cho mình nàng tắm quá lãng phí, dù sao thùng tắm trong nhà tắm cũng rất lớn, cũng nên tắm luôn.

      lát sau, nước sôi ùng ục bốc khói lên, Tiêu Lang mất khoảng thời gian chuẩn bị nước tắm, sau đó kéo Thư Lan từ giường xuống, trước cởi bỏ hai búi tóc ở đầu, mái tóc mềm mại óng mượt liền xõa xuống bả vai của nàng, sau đó cởi quần áo, làm lộ ra thân hình nhắn trắng noãn.


      Tiêu Lang nhìn cái bụng trắng mịm của Thư Lan, lại nhìn đến bàn tay đen bẩn của nàng, càng cảm thấy nàng lười đến có thuốc chữa, đáng lẽ ra là tiểu nương trắng nõn đáng , tại lại bị nàng biến thành bộ dạng bẩn hề hề như thế này.

      Bởi vì Thư Lan còn ngủ, Tiêu Lang từ từ kéo nàng đến thùng tắm ở bên cạnh, chính mình vừa nắm tay nàng vừa tiến vào thùng tắm trước, sau đó lại dùng lực lôi nàng vào, nghĩ đến ở dưới chân trơn trượt, hai người cùng nhau ngã vào trong thùng tắm.


      "Khụ khụ, ô ô, nương!" Thư Lan uống ngụm nước lớn, khó chịu vô cùng, theo bản năng kêu nương đến.

      " được khóc!"

      thanh trong trẻo ở bên tai vang lên, thành công làm cho Thư Lan ngậm miệng lại, mở mắt ra, chỉ thấy đứng ở trước mặt là cậu bé có làn da màu đen, con mắt đen láy hung hăng trừng mắt nhìn mình.

      Mắt thấy Thư Lan bĩu môi muốn khóc, Tiêu Lang kiên nhẫn giúp nàng ngồi xuống, nhàng đổ nước lên người nàng: "Đừng khóc, ca ca tắm rửa cho ngươi, tắm cho sạch, ngươi xem tay của ngươi!" Nắm bàn tay bẩn của người nào đó, giơ lên trước mặt của nàng.


      Thư Lan trừng mắt nhìn, ngoan ngoãn động đậy, nước trong thùng tắm rất ấm, lạnh cũng nóng, thoải mái.

      Thấy Thư Lan ngoan ngoãn, Tiêu Lang cuối cùng thở dài nhõm hơi, bắt đầu kỳ rửa cho nàng.

      "Lang ca ca, đau!" Thư Lan nhắm mắt lại, bĩu môi .

      Tiêu Lang nhìn chằm chằm, quả nhiên phát thân hình trắng nõn của nàng có dấu vài ngón tay, động tác cũng vài phần.

      Lần này thư thái hơn rất nhiều, Thư Lan ngọt ngào làm nũng: "Lang ca ca tốt."

      Tiêu Lang sớm có thói quen với tính tình của nàng đau liền khóc thoải mái liền làm nũng, cũng lời nào, kỳ rửa cho nàng từ đôi chân đến mông rồi tới cái bụng , chậm rãi liền đến phiên bả vai và cổ. Mái tóc mềm mại giống như rêu nhàng trôi nổi mặt nước, tầm mắt bị ngăn chặn, Tiêu Lang liền để cho Thư Lan ngồi vào đùi của mình, đem những sợi tóc vướng bận vén ra phía sau, vừa mới nâng tay lên, cả người lập tức ngây ngẩn.

      Ở chỗ xương quai xanh gầy yếu tinh xảo, có hai dấu răng giống như vết bớt.

      Giống như bị ma nhập, Tiêu Lang chậm rãi đưa đầu tới, đôi môi mềm, in lên cái vết bớt có hình dạng quen thuộc kia.


      Đụng chạm xa lạ làm cho Thư Lan mở mắt, nàng nghi hoặc nhìn cái gáy ở chỗ bả vai của mình, giơ tay kều cánh tay của Tiêu Lang: "Lang ca ca, tại sao ngươi lại hôn bả vai của ta?" Nương từng , nếu thích hôn lên mặt, tuy rằng nàng thường thường thấy phụ thân hôn môi mẫu thân, có đôi khi vào ban đêm lại có thể thấy phụ thân hôn ngực của mẫu thân, khi đó nàng còn thấy tiếc cho phụ thân, sữa của mẫu thân sớm còn.

      Người ở trước mặt bỗng nhiên ngẩng đầu lên, Thư Lan có chuẩn bị liền nhìn thấy đôi mắt lạnh như băng, ánh mắt kia vừa quen thuộc lại xa lạ, quen thuộc là vì kiếp trước nàng thấy qua lần, đó là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng nàng thấy ánh mắt như vậy, cho nên trí nhớ khắc sâu, xa lạ là bởi vì nàng ràng biến thành người, người này lại là Lang ca ca nhà nhị thẩm, làm sao có thể dùng ánh mắt muốn ăn thịt người nhìn mình?

      Thư Lan theo bản năng lắc đầu, đưa tay che ánh mắt của Tiêu Lang, "Lang ca ca, ngươi đừng như vậy nhìn ta, ta sợ hãi!"

      Tiêu Lang bắt lấy tay nàng, "Ngươi sợ cái gì?"

      Nếu như có người thấy màn này, nghe thấy loại đối thoại này, tuyệt đối khiếp sợ trừng mắt to, trời ạ, ràng đây là hai đứa bé chỉ mới có năm tuổi, như thế nào lại ra những lời có thể làm cho người ta hiểu lầm? Nếu như hai người họ hơn mười tuổi, có thể chấp nhận được, đơn giản đây chính là chuyện của nam nữ mà thôi.


      Thư Lan càng sợ hãi, tay chân cả người lạnh run, ngay cả dòng nước ấm ở xung quanh cũng thể ngăn cản nàng nhớ lại cảm giác thê lương kinh sợ ở chỗ sâu trong linh hồn, nàng thử rút tay về, Tiêu Lang lại bắt lấy tay nàng đặt ở cổ , sau đó hé miệng về phía nàng, lộ ra hàm răng trắng: "Quen thuộc sao?"

      Là nó, là nó! Con quái vật lớn đột nhiên nhào tới từ phía sau!

      "Nương..." Thư Lan sợ tới mức hồn phi phách tán, há mồm kêu, nhưng mà đợi đến thanh của nàng truyền ra, bị gắt gao ấn vào trong nước.

      "Buông, ực ực..." Nàng dùng sức giãy dụa, dòng nước ấm áp lại thừa dịp đó mà chảy vào,cảm giác cực kỳ khó chịu, Thư Lan vội vàng ngậm miệng lại, hoảng sợ làm cho nước mắt của nàng mãnh liệt rơi xuống, hòa vào trong nước. Nàng có thể ngửi thấy hương vị tử vong, Thư Lan cam lòng nghĩ, đời trước chết ở trong tay nó, đời này còn phải chết ở trong tay sao? Nàng chỉ thích ngủ mà thôi, trêu chọc đến ai đâu, vì sao lại gặp phải nó?


      Thư Lan hận, Tiêu Lang càng hận hơn.

      Nó là Lang vương vùng băng tuyết, thích nhất chính là chạy băng băng nền tuyết trắng, nhưng có ngày, nó lại rơi vào rồi cạm bẫy của con người, tiếp theo sau đó liền mất ý thức, chờ nó tỉnh lại, bị nhốt vào trong cái lồng sắt hẹp, ngày tự do. vất vả, nó được thả ra, tuy rằng là ở nơi hoàn toàn xa lạ, nhưng nó được tự do, sau khi quen thuộc địa hình, liền phát con mồi thứ nhất có thể ăn, treo lơ lửng ở cây ngủ, hại cho nó đợi từ sáng đến tối! Càng đáng giận hơn là, con mồi này tốc độ chạy trốn chậm thế nhưng móng vuốt lại lấy mạng của nó, vừa lúc nó mới tận hưởng lại cảm giác tự do!

      Vô luận là nó và nó, hay là và nàng, đều có thù sinh tử!

      Nhìn thân hình đạp nước ở dưới, Tiêu Lang cảm nhận được loại cảm giác tên báo thù, tư vị sảng khoái đó làm cho con ngươi của đỏ lên, giống như lại nhớ đến khi ở vùng băng tuyết, tất cả sinh vật ở đó đều ở dưới thân nó run run sợ hãi.

      "A!"

      Hạ thân ở nơi nào đó yếu ớt bỗng nhiên bị hung hăng nắm lấy, Tiêu Lang kêu lên tiếng, tay cũng còn khí lực.

      Thừa dịp cơ hội ngắn ngủi này, Thư Lan lấy trạng thái kích động trước nay chưa từng có lao ra thùng tắm, cũng mặc quần áo, nhanh chân chạy về phía ruộng!
      PhongVy, vanlactamviem, Juuni6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :