1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau Ánh Hào Quang - Phù Quang Cẩm (Tuyển thêm editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 44: Tranh cãi

      Edit: Nhi Nguyen
      Beta: Kẹo Ngọt


      "Con bé về rồi kìa." Ông Thiệu bực mình nhìn ngoài cửa chợt thấy Từ Y Nhân đứng chần chừ bên ngoài, lớn tiếng hô lên, làm cho ba người ở trong phòng đều quay lại nhìn.

      "Ông nội." Từ Y Nhân khẽ cười với ông, bước nhanh vào trong nhà, đứng bên cạnh sofa, giọng ân cần thăm chào hỏi: “Cha, mẹ”.

      "Ừ." Thiệu Đoan bất động thanh sắc nhìn , Trương Quân trong lòng buồn bực, mím môi lên tiếng.

      "Con lại đây, ngồi bên này với ông nội." Lão gia tử vui trừng mắt liếc Trương Quân, đứng lúng túng ông kéo tay ngồi kế bên mình, giọng hòa nhã: “Con tham gia tiết mục đó có mệt ? A Trạch là để cho Vương Tuấn đón con, sau này nếu con về trễ vậy nhớ phải gọi điện thoại về nhà, ông cho Tiểu Viên đến đón con, có biết ?

      "Ông nội con sao mà." Từ Y Nhân mím môi nhu thuận , nhìn ánh mắt cùng vẻ mặt lãnh đạm cứng ngắc của Trương Quân, trong lòng lại càng thấp thỏm, cười với cha mẹ, giọng : “Ba mẹ vất vả mới về chuyến, ba mẹ ăn cơm tối chưa ạ? Gần đây con có theo chú Tống học nấu vài món, có cần con……”

      "Thôi! Làm sao chúng tôi dám để hầu hạ chứ?" Trương Quân cười lạnh tiếng, giọng châm biếm của bà làm cho chưa hết câu phải dừng lại, biết tiếp như thế nào.

      "Sao lại như vậy?" Lão gia tử giọng có chút vui khiển trách, Thiệu Chính Trạch bên cạnh vỗ vào bả vai , giọng ôn hòa: “Nếu em mệt rồi về phòng ngủ trước , trễ thế này, ba mẹ chắc ăn cơm rồi”

      "A Trạch!" Trương Quân lần đầu tiên nghe thấy đứa con vốn trầm mặc ít vậy mà lại che chở cho ta, dám tin nhìn lại con trai mình, lại nhìn bên cạnh như có điều suy nghĩ, quay sang nhìn về phía Thiệu Đoan cái, rồi mang sắc mặt nghiêm túc nhìn lại Thiệu Chính Trạch, giọng cứng rắn: “Nếu phải con gọi điện thoại lỡ lời, có lẽ cha mẹ còn chưa biết chuyện gì xảy ra, con làm sao cha mẹ có thể yên tâm được chứ? Nhà chúng ta có thân phận gì, con có thân phận gì, sao con lại suy nghĩ cho gia đình mình chút, con thử nghĩ xem ta như thế làm sao có thể xứng đáng làm con dâu Thiệu gia chúng ta.”

      bị lời của bà làm cho luống cuống, vẻ mặt có chút uất ức, mang theo chút bướng bỉnh, cắn cắn môi rồi cứng rắn : “Mẹ, con nghĩ là làm diễn viên có gì phải xấu hổ hay mất mặt”.

      " còn dám mạnh miệng, là được nuông chiều thành quen, có biết giới giải trí dơ bẩn thế nào , nếu cứ mực khăng khăng như vậy. Được! lập tức ly hôn cho tôi”

      Trương Quân gấp gáp hết xong, lại cường ngạnh thêm vào: “Đúng! Ly hôn! Lập tức ly hôn!"

      "Mẹ!" Thiệu Chính Trạch giương mắt nhìn sang, giọng đột nhiên cứng rắn hơn.

      "Đủ rồi!" Ông Thiệu giận dữ đập mạnh tay lên bàn, tức giận quát tiếng, chỉ vào mặt Trương Quân lớn giọng quát: “Trong mắt còn có lão già này hay ? Hả! Dám lớn tiếng la mắng cháu dâu bé của ta, thái độ đúng mực của bị chó tha rồi à? Hả! Ta, ta….”

      Thiệu lão đầu , đột nhiên giọng càng lúc càng dần, rồi ngã xuống ghế salon.

      "Ông nội!"

      "Cha!"

      Mọi người căng thẳng đột nhiên hô lên, Thiệu Đoan cùng Trương Quân vồi vàng chạy tới gần, Thiệu Chính Trạch cúi xuống ông lấy ông, vội vàng phân phó: “Bác sĩ! Mau ngọi bác sĩ Hứa đến đây”.

      "Dạ." Người làm gật đầu đáp, vội vàng chạy gọi điện thoại, Từ Y Nhân chạy sát theo sau, nhìn hai mắt nhắm chặt của ông nội, đôi chân run lên cách nào bước thêm được nữa.

      ...

      "Ông Thiệu lớn tuổi, huyết áp rất dễ lên cao, nên làm việc và nghỉ ngơi đúng giờ, quan trọng nhất làm tâm tình phải thoải mái. Sau này được làm cho ông kích động nữa”. Bác sĩ trung niên mặc áo blouse trắng vừa dọn đồ, vừa giải thích: “Mời vừa rồi có thể là do quá tức giận, sau này mọi người phải chú ý nhiều hơn, tại có gì đáng ngại nữa rồi”.

      "Cảm ơn bác sĩ." Thiệu Đoan mặt có vẻ xấu hổ liếc mắt nhìn Trương Quân đứng trầm mặt bên cạnh, giọng hòa hoãn: “Sau này chúng tôi chú ý hơn”.

      "Vậy..." Từ Y Nhân đứng bên cạnh cửa thở phào nhõm, cũng để ý chuyện gì khác, giọng lo lắng hỏi: “Vậy sinh hoạt hằng ngày của ông cần chú ý những gì ạ. Về phần ăn uống, thức ăn có cần bổ sung thêm gì ạ?

      "Cái này..." bác sĩ Hứa là bác sĩ riêng của Thiệu lão gia, biết Ông Thiệu rất cưng chiều này, cười cười : “Ông Thiệu làm việc và nghỉ ngơi rất đúng giờ, bình thường buổi sáng cũng có thói quen luyện Thái cực quyền, bình thường uống ly rượu cũng có vấn đề gì, bất quá về sau chú ý chút, buổi tối trước khi ngủ nên uống trà, thức ăn cho nhiều dầu mỡ, ăn nhiều rau quả hơn, tốt nhất nên để ông cụ ăn uống thanh đạm chút”.

      "Dạ. Cám ơn bác sĩ, cháu nhớ kỹ ạ”. Từ Y Nhân nhìn bác sĩ Hứa cảm kích gật đầu, rón rén đến bên giường nhìn ông cụ vẻ mặt hòa nhã như bình thường, giống như đứa bé ngủ say, thở phào nhỏm.

      "Cha, mẹ, ông nội bị như vậy, có chuyện gì để sau này hãy . Hai người đường xa cũng mệt rồi, trước tiên nên nghỉ ngơi .” Thiệu Chính Trạch đứng cuối giường nhìn thoáng qua cha mẹ có chút áy náy, nên giọng có chút quan tâm.

      "Được rồi, vậy cha mẹ ra ngoài trước. Con coi chừng ông nội, khi nào ông tỉnh cho người báo cho cha mẹ biết”. Thiệu Đoan nhìn Ông Thiệu vẫn chưa tỉnh lại, thở dài tiếng, cùng Trương Quân ra ngoài rồi khép cửa lại.

      "Đều là lỗi của em." Chờ hai người lúc, nhớ tới ánh mắt trách cứ của Trương Quân, Từ Y Nhân trong lòng có chút xấu hổ.

      "Tính tình của mẹ xưa nay luôn có chút nóng nảy, em cần bận tâm nhiều đâu”. Thiệu Chính Trạch nhàn nhạt , ánh mắt nhìn người nằm giường, giống như bất đắc dĩ khẽ cười , mở miệng : “Ông nội, bọn họ đều cả rồi”.

      Ông Thiệu khẽ giật giật khóe miệng, mở mắt ra “Haizzzzz!” tiếng ngồi dậy.

      "Chuyện này!" Từ Y Nhân bị bất ngờ giống như mơ vậy, Ông Thiệu vỗ vỗ lên bàn tay cười ha hả : “ có việc gì, mới rồi ông bị ngất là gạt tụi nó thôi, nếu bọn nó nhất định còn này nọ nữa. Mẹ của A Trạch chuyện tuy chua ngoa nhưng tâm tính kỳ rất tốt, nó cũng có ác ý gì đâu, con cần để trong lòng!”

      "Ông nội!" Từ Y Nhân quả thực dở khóc dở cười, "Ông nội làm con sợ muốn chết!"

      "Đứa bé ngoan." Lão gia tử lại vỗ vỗ bả vai của của , giọng hoà nhã: "Nếu con thích làm diễn viên cứ việc làm, ông nội ủng hộ con. Còn về phía cha mẹ của A Trạch có ông lo, con cứ yên tâm, chúng nó gì con nữa đâu!”

      "Ông nội." Từ Y Nhân xúc động ôm chầm lấy ông, trong lòng rất cảm động nhưng lại biết diễn tả như thế nào cho ông hiểu.
      Last edited: 16/6/15
      Yoolirm Park, Thanhha, Traxy31 others thích bài này.

    2. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 45: Tham gia diễn xuất

      Edit: Nhi Nguyen
      Beta: Kẹo Ngọt



      Dưới ánh đèn rực rỡ, tiếng ồn ào náo nhiệt từ trong phòng vọng ra ngoài, sân trường yên tĩnh trong nháy mắt trở nên rất náo nhiệt.

      Tại giảng đường trường đại học có sức chứa hơn ngàn người, bên dưới ánh đèn là những gương mặt trẻ tuổi mang theo tinh thần rất phấn chấn.

      Lễ tốt nghiệp trong cảnh quay này là bắt chước theo lễ tốt nghiệp của các trường cấp ba, trong trường mỗi lớp đều có những tiết mục hấp dẫn khác nhau để thu hút giới truyền thông và phóng viên báo chí, mỗi khi lễ tối nghiệp được tổ chức trong thời gian ngắn trở thành đề tài trong các cuộc chuyện của mọi người.

      "Cậu kia? Cậu có mắt hay ? Máy chụp hình sao có thể cầm như vậy, người biết còn tưởng rằng cậu muốn đánh nhau?”

      Phó đạo diễn Vương Kỳ hô to tiếng, ở phim trường mấy diễn viên quần chúng tay chân luống cuống biết nên làm thế nào.

      "Này! Cẩn thận! Cậu đeo cái dây đấy lên cổ ”. Vương Kỳ vừa qua lại vừa chỉ đạo, trong hội trường đông đúc vẫn rất lộn xộn.

      Cả hội trường hơn ngàn người, chỉ diễn viên tạm thời có hơn trăm người, hơn nữa còn mượn hơn nửa học sinh của trường cao nhị (Bằng lớp 11 ở nước ta). Muốn tạo ra hiệu quả như cũng hề dễ dàng gì.

      Mạc Dịch muốn an tĩnh chút lại bị tình huống lộn xộn ồn ào trước mắt làm cho bực bội. Gần nửa giờ nữa trôi qua, Từ Y Nhân vẫn nghe thấy ta và Vương Kỳ cùng vài nhân viên hậu trường kêu gọi mọi người im lặng, cổ họng đều như muốn rách ra.

      Cảnh quay này là cảnh buổi lễ tốt nghiệp của Sơ Đãng, cũng là lúc thể màn “Nhất vũ kinh nhân” ( điệu múa làm kinh động lòng người). Để lưu lại khoảnh khắc đẹp của buổi lễ tốt nghiệp này, trường trung học trong thành phố chọn ra là người duy nhất được tuyển thẳng lên thủ đô học múa. muốn là người nổi bật nhất, ưu tú nhất trong cả ngàn người cho nên chọn biểu diễn tiết mục “Nhất vũ kinh nhân” trong buổi lễ tốt nghiệp của mình.

      Gần nửa trước của bộ phim là những cảnh ngọt ngào đến đây chấm dứt, sau khi điệu múa kết thúc, Sơ Đãng lập tức vội vã trở về gặp Tô Viễn ở chỗ lần đầu tiên hai người hôn nhau. Bắt đầu từ đó, tình huống phim bắt đầu thay đổi, bởi vì bị cha mẹ hai bên bắt gặp, cả gia đình hai bên đều phản đối, tình cảm của họ bị ngăn cách trong thời gian dài.

      Đồng thời, trong cảnh này xuất Cố Trường Thanh là nam chính số hai, ta là người thứa kế của tập đoàn đứng đầu ngành ẩm thực trong nước - tập đoàn Hoa Mậu. nhìn khắp nơi lại thấy em họ nhiều năm gặp của mình đâu nên tìm. ta chưa bao giờ có thể nghĩ rằng thời khắc ta bước chân vào hội trường liền trúng tiếng sét ái tình, nhất kiến trung tình với Sơ Đãng ngay khi lần đầu tiên nhìn thấy múa.

      Mạc Dịch cùng Vương Kỳ đối với cảnh này vô cùng coi trọng, thái độ bày trận như sẵn sàng đón địch làm cho nhân viên ở phim trường dám lười biếng. Hai mươi phút sau hơn ngàn người mới có đủ các bộ dáng của học sinh tham gia buổi lễ tốt nghiệp.

      Ánh đèn sân khấu được bật lên, sân khấu ánh sáng chói mắt vô cùng, nhưng lại yên tĩnh, máy quay phim quay đến khuôn mặt dẫn chương trình đẹp dịu dàng cùng thân hình cao lớn của chàng trai dẫn chương trình, hai người cầm tay nhau bước ra sân khấu.

      Máy quay chiếu đến hàng ghế đầu tiên là các vị lãnh đạo với khuôn mặt thân thiện, dễ gần, lại quay đến phía sinh viên với bộ dáng nghiêm túc mong đợi.

      "Cắt." Mạc Dịch đột nhiên cầm lấy cái loa hô lớn, người dẫn chương trình chuẩn bị mở miệng giới thiệu lại phải nuốt lời lại, thanh của đạo diễn vang dội: “Buổi lễ tốt nghiệp gì mà yên lặng vậy hả! Vẻ mặt cần phải cứng nhắc, khẩn trương như vậy làm gì? Hiệu trưởng? Hiệu trưởng chẳng lẽ biết cùng các giáo viên bên cạnh trò chuyện vài câu sao? Còn học sinh các người bình thường tham gia các buổi biểu diễn với bộ dạng này hả? Ngay cả tiếng xì xào bàn tán cũng có là sao?

      Hơn cả ngàn học sinh bị kéo đến làm diễn viên tạm thời đều mang vẻ mặt vô tội ai dám lên tiếng, đạo diễn đành cố gắng chỉ đạo: “Học sinh nữ ngồi ở giữa xì xào bàn tán, nam sinh đằng sau làm động tác huýt sáo dụ dỗ chút, còn có hai bên lối , vài người đứng lên, về phí chỗ ngồi. Đem toàn bộ sức sống của tuổi trẻ bày ra! Mọi người nên biết, đại học là thiên đường của tuổi trẻ, các người sắp được rời khỏi cái nơi giống như địa ngục với các đề thi, bài tập chất cao như núi mà tiến vào giai đoạn tốt đẹp nhất của tuổi trẻ đó là đại học! Hiểu ?

      "Hiểu!" Dưới hội trường là tiếng trả lời ngoan ngoãn của học sinh làm thanh vang dội đến đinh tai nhức óc, ngay cả Từ Y Nhân ở phía sau thử trang phục cũng bị hù dọa làm cho giật mình.

      "Rất tốt. Mọi người tự nhiên chút, máy quay chuẩn bị, action! "

      "Xin chào các thầy giáo, giáo cùng các bạn học, chúc mọi người buổi tối tốt lành!” Hai người dẫn chương trình tinh thần phấn chấn cười vui vẻ mở màn giữa tiếng vỗ tay hoan hô của học sinh, các tiết mục đầu tiên là của những diễn viên phụ làm nền cho màn xuất của nữ chính.

      Mở đầu là các tiết mục ca hát, đọc thơ, hài kịch lần lượt được biểu diễn, sau khi tiến hành được nữa, sau các tiết mục, có vài học sinh quên mất mình quay phim, ồn ào thảo luận, liên tục, làm cho hiệu trưởng ngồi hàng ghế đầu có chút chán nản.

      "Tiếp theo, xin mời bạn Vân Sơ Đãng lớp 11, người được học viện múa thủ đô ưu tiên tuyển thẳng, bạn Vân Sơ Đãng biểu diễn cho chúng ta tiết mục múa “Nhất vũ kinh nhân”.

      "Này! Này!" Ban đầu có dặn các học sinh là vỗ tay hoan hô liên tiếp, trong kịch bản vốn là có tiếng vỗ tay nay lại có.

      Mạc Dịch nhíu mày nhìn mặc quần áo trắng như tuyết đứng trong góc nhìn ra, nghĩ lại tiếng vỗ tay có thể thêm vào sau đó nên tiếng “Cắt” vừa đến miệng dừng lại.

      Ngọn đèn tụ lại chiếu vào với bộ đồ trắng như tuyết, tóc đen mềm như mây đôi lông mày cong cong như ánh trăng, sóng mắt mỉm cười như gió xuân, từng bước chân ưu nhã, nhanh chậm bước lên sân khấu.

      Phía dưới rất nhiều học sinh biết trước người này là nhân vật chính của bộ phim, nhưng họ chưa từng nghĩ đến, chỉ ánh nhìn lơ đãng của cũng có thể làm cho tim họ đập rộn ràng, ngượng ngùng kích động, giống như được tắm trong làn gió xuân ấm áp.

      Dưới ánh sáng của ánh đèn, tiếng học sinh ồn ào, náo động lại đột nhiên im bặt, ống kính lại quay đến thân hình cao gầy với khuôn mặt trắng trẻo của nam sinh, chuẩn bị ghi lại thần sắc kinh động của cậu ta khi nhìn thấy màn biểu diễn đẹp như tiên nữ giáng trần của nữ chính.

      "Ánh mặt trời nghiêng nghiêng, làn gió xuân lướt qua sân nhà. Qua tấm rèm lụa mong cánh chim quay về. bé xinh đẹp với khuôn mặt nũng nịu, dường như chúng ta từng quen biết..." tiếng hát lượn lờ, uyển chuyển từ câu đầu tiên nhàng gõ cửa trái tim đóng chặt của mọi người, trăm ngàn người dưới hội trường im lặng như tờ. Ngoài cửa có người mặc áo sơmi kẻ sọc nhạt màu, đó là chàng thanh niên trẻ tuổi định tiến lên phía trước, nhưng bước chân lại đột nhiên dừng lại, ánh mắt xuyên qua đám người nhìn chằm chằm vào được bao quanh bởi ánh đèn sân khấu.

      Tiếng hát nhàng vừa cất lên, với bộ quần áo trắng từ từ xoay người, động tác ôn như tựa như cành liễu đong đưa trong gió, dáng người thanh tú, ưu nhã vô cùng.

      Mái tóc dài đen mềm mại được cột cao, cố định bằng cây châm ngọc, dáng vẻ mềm mại của làm cho người xem thể rời mắt, khuôn mặt xinh đẹp trong sáng khẽ ngẩng lên, dưới ánh đèn là làn da trắng nõn như tuyết, khí chất thanh nhã bút nào tả xiết.

      “Nhất vũ kinh nhân” là điệu múa mà các hay dành múa cho người mình , khuôn mặt đẹp như tranh vẽ mang theo tình ý động lòng người, giống như mặt hồ chút gợn sóng của mùa thu, chợt ra vòng tròn dịu dàng rung động.

      " ấy là ai?" Cố Trường Thanh đứng ngoài cửa hội trường lên tiếng hỏi, ánh mắt rời khỏi được, Tống Dục trong giờ phút này hoàn toàn nhập vào vai diễn.
      Last edited: 16/6/15
      Yoolirm Park, Thanhha, Traxy29 others thích bài này.

    3. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 46: xinh đẹp

      Edit: Nhi Nguyen
      Beta: Kẹo Ngọt



      "Chuyện này..." trợ lý đứng ở bên cạnh tất nhiên biết tâm tư của ông chủ nhà mình, mập mờ cười, vội vàng : “Tôi nghĩ ấy là học sinh sắp tốt nghiệp của trường này, cậu chủ chớ nóng vội, cứ yên tâm lát sau khi buổi lễ kết thức tôi hỏi thăm ngay”.

      Cố Trường Thanh vẻ mặt si mê nhìn , lại nghe trợ lý như vậy, vẻ mặt hơi động, từ khóe môi nở nụ cười nghiền ngẫm, cúi đầu : “Tôi muốn có ấy”

      "Vậy..." Trợ lý nghe giọng điệu này khỏi khẩn trương, cười khan, dứt khoát trả lời: “Cậu chủ yên tâm, tôi tìm hiểu ngay bây giờ”.

      Tiếng hát thanh lãnh uyển chuyển còn vang vọng trong hội trường, dưới ánh đèn nhàng múa, khi lưỡng lự uyển chuyển, khi như làn khói mong manh, khi váy áo tung bay thướt tha, nhàng như cánh bướm.

      Cho đến khi điệu múa kết thúc, khẽ nâng váy khom người cúi chào, lúc này mọi người như vừa tỉnh lại sau cơn mê, sau giây phút yên tĩnh là tiếng vỗ tay vang dội như sấm.

      Máy quay quay qua Tô Viễn ngồi hàng ghế thứ hai, người thanh niên cao gầy đứng lên, khí chất tuyệt vời, ánh sáng trong mắt ôn nhu, môi mỏng khẽ mím lại,vỗ tay liên tục, mang theo cảm giác tế nhị, như có chuyện mập mờ.

      "Người múa lúc nãy là ai vậy? Hình như trước giờ tôi chưa gặp lần nào?”

      “Đúng vậy đó! Mẹ nó chứ, có cần phải đẹp như vậy! Vừa rồi tim của đây thiếu chút nữa ngừng đập!”

      "Phốc, tớ xem cậu làm sao bước ra khỏi chỗ này được đấy!”

      Tống Dục đứng ở cửa nghe mấy người họ thảo luận, nhớ tới khắc vừa rồi bản thân mình cũng trầm mê vào trong điệu múa của , có chút khống chế được lại nhìn về phía sân khấu lần nữa.

      " ta là đẹp! Khó trách đạo diễn Tần để cho ấy diễn vai Thần tiên tỷ tỷ, tớ tối nay về xem lại thế nào cũng ôm máy tính mà chảy nước miếng cho coi!”

      "Háo sắc! Làm sao cậu ngay cả nam nữ cũng tha vậy? Chờ chút, cậu mới ấy là ai?”

      "Công chúa Lăng Hoa đấy! Cậu nhớ sao, tớ chỉ cần liếc qua là nhận ra ngay, ấy diễn vai công chúa Lăng Hoa trong phim “Tiêu dao kiếm”! Web có rất nhiều ảnh chụp của ấy đấy, ấy rất có khí chất, làm người ta vừa hâm mộ, vừa đố kị!”

      ràng có xem phim “Tiêu dao kiếm” của đài truyền hình Giang Bắc, ríu rít thảo luận đem Từ Y Nhân diễn vai Lăng Hoa trong phim “Tiêu dao kiếm” như thế nào kể hết ra, rất nhiệt tình ngừng nghỉ.

      "Mà tớ bảo này, chẳng lẽ vừa rồi mọi người chú ý thấy Thượng Quan Diệp ngồi ở hàng ghế thứ hai chỗ các thầy giáo sao? nữ sinh giọng thể bực tức chen vào.

      "A, Thượng Quan Diệp?"

      "Đúng vậy. ấy ngồi ở hàng thứ hai chỗ các thầy giáo đó! Bộ phim này ấy đóng vai chính mà, chẳng lẽ mọi người biết sao? là nể mà!” xong, lười phản ứng trước đám bạn bao giờ nắm được trọng điểm vấn đề, bước vội vàng ra cửa.

      "Nè, cậu chậm chút, chờ bọn tớ với”. phía sau giọng oán giận, phía trước truyền đến giọng dồn dập: “Tớ vừa rồi muốn chạy ra xin chữ ký nhưng được, nghe nhân viên lát nữa có diễn cảnh hôn tại thư viện, tớ thèm chờ các cậu đâu!”

      "A!"

      "A a a!"

      "A a a a a!"

      Các xung quanh bị tin tức này làm cho nổ tung kịp phản ứng, bừng tỉnh lại ngay cả chuyện cũng quan tâm, hẹn mà cùng chạy như bay về hướng thư viện

      Thần tượng gần trong gang tấc, tại sao các phát ra chứ?

      Thần tượng mà các thích cùng diễn viên mới diễn cảnh hôn nhau? Có cần kích thích vậy trời! Bọn họ biết là nên xông lên hiến tặng nụ hôn của mình hay là đứng bên gào thét nữa!

      Suy nghĩ các bé này cũng quá lộn xộn ! Các ấy cũng quên mất là trước đó vài ngày chính mình còn lịch châm chọc diễn viên mới đó.

      "Có hồi hộp ?" Ở khúc quanh thư viện ánh đèn đường mờ mờ, tạo cảm giác mờ ảo giống trong đêm tối, ánh mắt nhìn có chút tự nhiên, Thượng Quan Diệp khẽ nhướng mày, giọng mang theo quan tâm hỏi .

      Bộ phim “Thanh mai trúc mã” chủ yếu là tình cảm ấm áp nhưng cũng có chút ngược, ở giữa sân trường tươi mát cùng toàn thể diễn viên trong đoàn đều có mặt làm cho người ta có cảm giác nơi này sạch , ấm áp, tất nhiên thể nào xuất cảnh diễn kích tình quá được.

      Cảnh diễn hôn có chút kịch liệt ở phía sau thư viện, phần đầu chú trọng cảm giác, máy quay để xa, xuyên qua các cành cây quay bóng hai người tượng, tạo cảm giác dây dưa, mông lung tuyệt đẹp.

      Khó khăn nhất là hai người phải phát ra tiếng vang mập mờ cùng với tiếng .

      Nghĩ đến đây là lần đầu tiên quay cảnh hôn nhau nên Thượng Quang Diệp cố ý vài chuyện bên ngoài để làm cho bớt khẩn trương lúng túng.

      "Dù sao có trốn cũng thoát được mà." Từ Y Nhân than khẽ, giọng “Bắt đầu” của Mạc Dịch truyền tới”.

      Máy quay sẵn sàng, nhân viên làm việc cũng vào vị trí, ban đêm trong sân trường chỉ có tiếng gió thổi và tiếng lá cây sột soạt cùng, đây đó vang lên tiếng kêu của côn trùng rả rích.

      "Tình Tình." thanh có chút khàn khẽ truyền đến bên tay, tình ý mập mờ, đột nhiên có tiếng làm cho tâm của mọi người nhảy vọt lên.

      mặt tường in bóng hai người đứng gần nhau, rất dễ dàng biết được là nam, nữ, tiếng vừa ngượng ngùng, vừa khẩn trương “Vâng”, bóng dáng người đàn ông cao gầy từ từ đưa tới, khẽ bước chậm đến, hai người dựa sát vào nhau say sưa “hôn” nhau.

      "A! Thượng Quan Diệp!" Các chạy tới vội vã che miệng kêu lên phấn kích, Mạc Dịch nhìn chằm chằm máy quay đột nhiên hô ngừng.

      "Thượng Quan Diệp, Thượng Quan Diệp!" đám nữ sinh kéo tới quá kích động, hướng phía thư viện hô loạn cả lên.

      "Mọi người yên lặng, Mọi người yên lặng!" Mạc Dịch nhức đầu nhìn những người hâm mộ tuổi còn này, hắng giọng hô lớn, Thượng Quan Diệp từ góc tường ra.

      "Oa! Đúng là ấy rồi!" Hai ôm ngực, mắt trừng lớn, như muốn ngất xỉu, quên hết tất cả mọi chuyện hô lớn: “Thượng Quan Diệp, em , em rất ”.

      "Em cũng , em rất nhiều!” đám nữ sinh tụ tập đến, trường khí vốn mập mờ trong phút chốc biến mất, có chút hỗn loạn.

      Thượng Quan Diệp đến chỗ vài người la lớn khẽ mỉm cười, đem ngón tay đặt môi, làm động tác chớ có lên tiếng, làm ra vẻ cẩn thận : “Mọi người tiếng chút, bị Tình Tình nhà tôi nghe được, người có việc gì nhưng mà tôi bị chỉnh rất thê thảm đó”.

      "A!" đám người bị những lời này làm cho đỏ mặt, trước mặt thần tượng biết phải làm sao, bị các bạn bên cạnh lôi kéo, đám nữ sinh ngoan ngoãn lui về phía sau.

      Tuy có xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, nhưng cuối cùng cũng quay được cảnh quay như ý, bộ phận quay phim ở phía sau từ từ tiến lên phía trước, đem hình ảnh hai người thân mật lên ràng hơn.
      Last edited: 19/6/15
      Yoolirm Park, Thanhha, Traxy27 others thích bài này.

    4. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 47: Xứng đôi

      Edit: Nhi Nguyen
      Beta: Kẹo Ngọt



      Bởi vì ban đầu cảnh diễn hôn nhau chỉ cần quay lần, sau đó xử lý ảnh hậu trường, nên Từ Y Nhân cũng lo lắng nhiều.

      Giờ phút này Thượng Quan Diệp bị đám người hâm mộ vây quanh nhòm ngó, chợt nhớ lại lần trước blog có : "Phản đối khi nam thần của chúng tôi phải hôn đáng ghét như vậy" làm Từ Y Nhân thất thần trong phút chốc .

      "Cắt!" Tiếng kêu của Mạc Dịch kéo quay về thực tế “Y Nhân vẻ mặt của như vậy đúng, bộ dáng thuận theo người sao lại như thế? chuyên tâm chút , chúng ta phải quay nhanh cảnh này, tranh thủ để công việc kết thúc sớm chút”.

      " ta rốt cuộc có biết diễn hay đấy?"

      "Nghe chỉ là người mới thôi, vừa rồi nhìn ta múa cũng tệ lắm, bây giờ lại muốn làm liên lụy đến Thượng Quan Diệp”.

      Tiếng thầm của mấy nữ sinh thấp thoáng bên tai, Từ Y Nhân có chút lúng túng cắn môi, Thượng Quan Diệp chống tay lên tường giam ở bên trong vòng tay , rồi quay đầu hướng về phía người hâm mộ nhìn thoáng qua, lại xoay đầu nhìn , hơi buồn rầu : “ chuyên tâm sao? Xem ra là tôi có sức hấp dẫn mấy nhỉ, quả bé làm tôi thấy tự ái quá đấy!”

      " phải vậy." Từ Y Nhân bị chọc cho bật cười, "Là em có chút thất thần thôi."

      " phải là như thế nào? phải là em tập trung sao? Phải có gắng tập trung, nếu tôi bị mất mặt trước rất nhiều người đấy!” Thượng Quan Diệp nghiêm trang xong, xoay người về hướng nhân viên gật đầu .

      "Tốt lắm tốt lắm, mọi người chuẩn bị! Action!"

      Đạo diễn hô tiếng, chàng thanh niên trong ống kính tay chống tường, đem chỉ đứng tới ngực ôm vào trong lòng, khẽ cúi người, từ động tác sau lưng cũng nhìn ra được trằn trọc hôn môi , động tác vô cùng ôn nhu cùng chuyên chú.

      Ống kính tiếp tục tiến lên,khuôn mặt trắng noãn của ra ràng, gương mặt đỏ ửng như hoa đào, đôi mắt khép hờ, lông mi dài rung động thể tâm trạng khẩn trương thấp thỏm của , cánh tay từ từ đưa lên nắm chặt vạt áo sau lưng chàng thanh niên, ngón tay mảnh khảnh dưới ống kính chậm rãi mang theo quyết tâm và tin tưởng.

      trường hoàn toàn yên tĩnh, Tô Viễn từ từ dừng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bảo vệ mấy năm nay, Vân Sơ Đãng mở mắt nhìn trong đôi mắt như có nước long lanh, vẻ mặt trắng mịn, đôi môi đỏ hồng làm cho mọi người có cảm giác cảnh diễn vừa rồi là vậy.

      "Tình Tình." Tô Viễn cúi đầu bình tĩnh chăm chú nhìn , bởi vì ngẩng đầu nên ra cần cổ trắng như tuyết, ở trong bóng đêm dường như tản ra hương thơm mê người, ánh mắt của chàng thanh niên trước giờ luôn lạnh lùng xa cách nay lại xuất ý muốn chiếm giữ lấy , dường như tình cảm của hai người sắp bùng nổ thành ngọn lửa cháy hừng hực có thể thiêu đốt mọi thứ xung quanh.

      "A Viễn. Em..." có chút lắp bắp cắn môi: "Em sẵn sàng rồi!”

      Vừa dứt lời, lại cảm thấy xấu hổ vì dũng cảm của mình, lo lắng cúi đầu, khẽ chớp đôi mi dài, lời của cũng làm cho sửng sốt giây lát sau đó đột nhiên bật cười: “ bé ngốc này, cần gấp vậy đâu, câu này đợi đến ngày cưới em rồi em cũng được”.

      "Ai gấp chứ, còn phải mới là người gấp hay sao!" đỏ mặt giọng phản bác, vươn tay định đánh vào ngực lại bị nắm chặt bàn tay trong tay rồi trịnh trọng : “Gả cho được , đợi đến khi em tròn 20 tuổi em gả cho nhé!”

      đột nhiên được thổ lộ có chút ngạc nhiên, khẽ ngước nhìn vẻ mặt trịnh trọng của , bốn mắt nhìn nhau, lưu luyến rời, thời gian như ngừng lại.

      "Cắt." Mạc Dịch như trút được gánh nặng hô lên, Từ Y Nhân đầu tiên rút bàn tay bị bàn tay của Thượng Quan Diệp nắm chặt ra.

      "Rút tay ra nhanh quá vậy! bé này quả nhiên chịu để mình bị thua thiệt nha!” Thượng Quan Diệp cũng thuận thế rút tay về, đứng thẳng người, khóe miệng mỉm cười trêu chọc.

      "Còn phải là sợ người hâm mộ của làm thịt em sao!” Từ Y Nhân dựa lâu vách tường, cánh tay có chút tê tê, giương mắt trả lời.

      "Hắc hắc, nhìn kìa, ánh mắt của các bé ấy đúng là giống như hổ đói vậy, xem ra muốn làm thịt em đấy”. Thượng Quan Diệp nhìn bên cạnh chép miệng, đám nữ sinh đứng từ xa như tỉnh cơn mê, vẻ mặt kích động: “ Oà, Quá tuyệt vời! Quá kích động nha! Quả thực giống như Tô Viễn và Sơ Đãng đứng ở ngay trước mặt mình vậy!”

      “Đáng quá , họ rất xứng đôi nha! Thần tượng của chúng ta lần này động lòng rồi đây!”

      "Đúng vậy, đúng vậy? Vừa rồi lúc diễn ấy chuyện dịu dàng quá mà, mà Lăng Hoa diễn cũng rất tốt nha!”

      "Lăng Hoa là tên của nhân vật phim thôi mà! Người ta tên là Y Nhân, Y Nhân, hiểu chưa!”

      Tiếng bình luận của các lâu dừng lại, Từ Y Nhân cũng dám nghĩ tới, thái độ của người hâm mộ thay đổi nhanh như vậy, mới mấy phút trước ngừng chê bai , muốn thấy , giờ thái độ đó đâu cả rồi?

      "Diễn rất tốt. Hôm nay làm tới đây thôi, có thể kết thúc công việc ngày hôm nay được rồi!”

      ...

      khí bên ngoài càng lúc càng nóng, nhưng khí trong xe lại lạnh vô cùng, Vương Tuấn nhìn qua kính chiếu hậu thầm quan sát phía sau, nhìn thấy gương mặt đẹp trai lạnh lùng của ông chủ mình chút ôn hòa cũng có, suy nghĩ chút, cẩn thận : “Tiểu phu nhân kỹ năng diễn xuất hay quá, cho dù là diễn cảnh này cũng giống như vậy, sau này còn phát triển hơn nữa”.

      Thiệu Chính Trạch nhướng mày, đôi mắt thể chút cảm xúc nào nhìn lại ta.

      "Hà hà, ông chủ cứ coi như tôi chưa !" Vương Tuấn nhanh, sau đó nghiêm chỉnh lái xe rời . Thiệu Chính Trạch ngồi phía sau trong đầu lên hình ảnh đôi môi mọng xinh đẹp của , trong lòng quả thực có chút khó chịu.

      "A Trạch về rồi!" Thiệu Chính Đoan uống trà, liếc mắt nhìn thấy cháu nội của mình về, vội vàng vẫy tay gọi lại gần.

      " phải bác sĩ cho ông nội uống trà trước khi ngủ sao?” Thiệu Chính Trạch lông mày nhíu chặt nhìn ông nội mình, sau đó ánh mắt lại nhìn vào ly trà ở trong tay của ông, nhíu mày .

      "Cái này mà được gọi là trà sao!" Thiệu lão gia có chút bất đắc dĩ đưa chén cho cho xem: “Vừa rồi khi lão Tống pha trà cho ông, con bé kia cái này tốt, cái kia tốt, cuối cùng ông cũng đành phải ngồi đây uống nước nóng cho đỡ thèm thôi”.

      " ấy ở nhà ạ?"

      "Đúng vậy, về từ sớm rồi, bữa tối còn tự mình xuống bếp làm cho ông nội vài món đấy?” Ông Thiệu tặc lưỡi thở dài, nhìn thấy bộ dáng yên lòng của , trong lòng mừng thầm, phất tay : “Được rồi, về sớm nghỉ ngơi sớm ”.

      Bởi vì Trần Viện Viện hôm nay xem Lâm Sở thi “Tiếng hát Hoa Hạ”, nên ở ký túc xá còn ai, Từ Y Nhân quyết định đem sách về nhà đọc.

      Còn nửa tháng nữa là thi cuối kỳ, nhìn quyển sách tiếng bị ấy ghi chú, giải thích chi chít những chữ là chữ, Y Nhân có chút ảo não đỡ trán than .

      Thiệu Chính Trạch vào phòng phát có trong phòng, nhíu mày đẩy cửa thư phòng, đúng lúc thấy vừa nhìn quyển sách để bàn vừa than ngắn thở dài.
      Last edited: 19/6/15
      Yoolirm Park, Thanhha, Traxy36 others thích bài này.

    5. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      khiếp bây giờ mới để ý là truyện được đăng lúc gần giờ, bạn ngủ muộn nhỉ @Hungdtk ?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :