1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Cổ Đại] Đại sói hoang ôn nhu - Mễ Lộ Lộ (Hoàn - Có Ebook)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Momo miu

      Momo miu New Member

      Bài viết:
      18
      Được thích:
      14
      Cố lên nàng ơi
      Haruka.Me0 thích bài này.

    2. myuyen

      myuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,320
      ủng hộ hố mới, hihihi
      Haruka.Me0 thích bài này.

    3. PuTaChan

      PuTaChan New Member

      Bài viết:
      23
      Được thích:
      20
      :yoyo60::yoyo60::yoyo60: :th_81:thịt thịt thị:th_81:t:yoyo60::yoyo60::yoyo60: ủng hộ hố mới:th_57:
      Haruka.Me0 thích bài này.

    4. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Tiết tử



      Năm nay, trời xanh thăm thẳm, những đám mây bồng bềnh như kẹo bông đường.


      Mà bé nằm trong phủ, hai gò má tròn tròn tựa như hai cái bánh bao mới ra lò, dùng ngón tay ấn ấn xuống, bỏ ra lập tức khôi phục trạng thái tròn tròn mềm mại như cũ.


      Hạng Duật mười tuổi đứng trước mặt bé , nhìn nàng nằm ngủ ở trong cái nôi , lòng thầm tán thưởng tiểu oa nhi này xinh đẹp.


      Ngay sau đó, bàn tay mềm mại béo mập kia bắt được ngón trỏ của , hai mắt to tròn tò mò nhìn , miệng cứ y y a a biết cái gì, còn há miệng cười a a để lộ ra chiếc răng sữa mới nhú.


      “Ai da! Tiểu man tử*, ngươi làm cái gì đó?!” Bà vú của Nguyên phủ nhìn lên thấy tới gần tiểu thư bé , vội vàng tiến lên vẫy tay xua đuổi.


      *tiểu man tử: thằng nhóc hoang dã


      “Nàng... Trông xinh đẹp.”


      Hạng Duật cười cười, ngón trỏ dường như còn vương chút độ ấm của nàng.


      ” Bà vú vẫy tay vội vàng đuổi “Tiểu thư nhà chúng ta thể để tiểu man tử như ngươi chạm vào."


      “Nàng có vẻ thích ta.” vẫn tươi cười, ngại thái độ khinh ghét của bà vú xua đuổi .


      “Tiểu man tử! Ngươi đừng tự mình đa tình! Tiểu thư nhà chúng ta vừa sinh ra đính thân với thiếu gia Trần phủ rồi, kiếp sau cũng đến phiên ngươi.” Bà vú cười mỉa mai tiếng, cười biết tự lượng sức mình.


      “A Duật, ngươi làm gì đó?” đại thúc ở xa chợt nghe bà vú cao giọng cười mỉa, vội vàng chạy tới đem tiểu tử ngốc .


      “Hà đại thúc.” Hạng Duật lơ đễnh, mặt vẫn là nụ cười thản nhiên như cũ: “Bé này của Nguyên phủ đáng , nàng thích ta.”


      “Trẻ con biết sợ người lạ, người nào nàng cũng thích.” Hà đại thúc bất đắc dĩ cảm thán: “Được rồi, đại thúc vừa đem tiền thuê hoàn trả cho Nguyên lão gia, giờ chúng ta về thôi."


      “Ta có thể gặp lại bé đó ?” có chút luyến tiếc rời .


      được.” Hà đại thúc lắc đầu “A Duật, chúng ta đều là người nghèo khó, bé này là thiên kim tiểu thư của Nguyên phủ, ta e là ngươi trèo cao. Hơn nữa ngươi cũng nghe rồi đó, bé này định thân với thiếu gia Trần phủ từ khi sinh ra rồi, nếu như sau này gả cho , cũng tới phiên ngươi.”



      “À!” Hạng Duật lạnh nhạt đáp tiếng, nhưng đầu ngón tay vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại mặt nàng, nghĩ đến bé kia, môi vẫn mấp máy.


      “Nếu có ngày ta thăng quan tiến chức, cũng thể lấy nàng sao?”


      Hà đại thúc lắc đầu, muốn nhiều với tiểu tử ngốc này, lôi ngồi lên xe bò, từ từ về ngõ thôn . Hạng Duật ngồi ở phía sau xe, nằm đám cỏ tranh, nhìn trời xanh bao la —— mơ tưởng đến ngày nào đó, có thể có được tất cả những gì mình muốn, bao gồm cả bé của Nguyên phủ.
      Last edited by a moderator: 5/10/15
      Củ Tấm, Kimiko, Lemonade12 others thích bài này.

    5. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chương 1


      Hoàng Sa thành, nằm ở phía bắc Phượng Thiên thành, là lãnh địa của dân Bắc Man. Khi Hoàng đế Trung Nguyên bình định loạn dân Bắc Man, tòa thành này biến thành đống hoang tàn. Mãi đến vài năm sau, có người tự xưng là phú cổ thương nhân Kim lão gia đến Hoàng Sa thành định cư.


      Nghe chính là người Bắc Man, tuy rằng tự xưng là thương nhân, nhưng cũng có người ở Bắc Man làm thổ phỉ nên phất lên.


      Lại có lời đồn, vào nhà cướp của dễ dàng như ăn cơm. Nhưng bởi vì nội loạn ngoại loạn ở Bắc Man đều bình định, thể tiếp tục làm thổ phỉ nên mới rửa tay gác kiếm.


      Nhưng rửa tay gác kiếm rồi, mấy trăm thủ hạ dưới trướng của đều há mồm chờ ban cho cơm ăn. còn cách nào khác, đành phải học tập làm những việc đứng đắn, để nuôi sống gia quyến của mình. Mặc kệ thân phận của Kim lão gia này là gì, cũng nhìn trúng Hoàng Sa thành, gom hết của cải mua lại ngôi thành này, dùng năm năm để chỉnh đốn từ trong ra ngoài, đổi tên thành từ Hoàng Sa sang Kim Sa.


      Năm năm sau, Kim Sa thành chẳng những có rất nhiều người Bắc Man dọn đến mà ngay cả người Hán ở phía nam cũng vì địa thế của Kim Sa thành – nút giao trọng điểm giữa hai miền nam bắc mà bắt đầu tới đây ở.


      Xung quanh Kim Sa thành đều là cát vàng, nhưng sau khi được cao nhân chỉ điểm, tạo nên con đường, có thể dẫn nước sông vào trong thành tưới tiêu đồng ruộng, có thể gieo trồng thực vật, làm nông.


      Kim lão gia trở thành thành chủ Kim Sa thành, trồng trúc cao quanh tường thành, chung quanh còn có sông lớn hộ thành, chủ yếu là để phòng đạo tặc sa mạc cướp bóc.


      Vài năm qua , Kim Sa Thành nhanh chóng phát triển phồn vinh. Kim lão gia cũng thành công chuyển đổi từ việc kinh doanh tiền trang trở thành tiền trang lớn nhất Kim Sa thành.


      Lí do có thể thành công như vậy, nguyên nhân là do lão có đôi tài tử —— Con trai tên Kim Húc Diêu, con tên là Kim Đan Đan.


      Kim Đan Đan là chưởng quản tiền trang lớn ở Kim Sa Thành. Mà những chi nhánh mở rộng về phía nam đều giao cho con trai Kim Húc Diêu phát triển.


      Năm nay Kim Đan Đan vừa tròn hai mươi, vô cùng xinh đẹp động lòng người, làn da thừa hưởng sắc trắng nõn nà của phụ nữ Bắc Man, cộng thêm đôi mắt đào hoa màu lam đậm. Dáng người nàng yểu điệu, lại có đầu óc khôn khéo.


      Vì nuôi sống mọi người làm việc ở tiền trang Kim thị, suy nghĩ đầu tiên sau khi thức dậy của nàng đều là những toan tính, luôn luôn mang theo người bàn tính làm bằng bạch ngọc và ngà voi.


      Còn Kim lão gia sao? ở trong nhà lớn của cùng phu nhân của hưởng phúc rồi.

      “Đưa tiền cho ta!!” Lúc này, Kim Đan Đan ở đại bản doanh – tiền trang, nàng oán hận cắn răng, gào thét như con mèo xù lông.


      cướp mới có!” trong những tên bảo tiêu của kim hiệu tư nhân – Phục Nghĩa Phi vừa vặn từ ngoài vào, tay còn cầm cái đùi gà hung hăn cắn.


      “Mẹ nó, ngươi cướp cho ta ! – Kim Đan Đan quả nhiên có hào khí của nữ tử phương bắc, chút che giấu, bực bội liền mắng người.


      “Ăn, ăn, ăn, ngươi chỉ biết ăn, nuôi con gà so với nuôi ngươi còn tốt hơn, ít nhất gà còn có thể sinh cho ta cả đàn gà con!” Nuôi làm gì khi mà toàn lựa những lúc quan trọng lời châm chọc nàng.


      “Bà điên!” Phục Nghĩa Phi hừ tiếng, tự nhận mình là nam tử hán thèm so đo với nữ nhân lòng dạ hẹp hòi, cầm chân gà sang bên gặm cắn.


      Kim Đan Đan trừng mắt nhìn , lại vùi đầu tính toán sổ sách, gẩy gẩy bộ bàn tính bạch ngọc, ý đồ cân bằng doanh thu với số chi của tiền trang tháng này.


      “Tiểu thư, những điều này đều là do khoảng thu tháng này bị gia hạn, các hiệu buôn thiếu nợ chúng ta chỉ thu lại bảy phần, còn khất lại ba phần vì vốn của họ đủ, muốn chúng ta gia hạn thêm thời gian thu tiền.


      Đại sảnh Kim hiệu chợt có nam tử cao lớn bước vào, mặt đeo kính mắt tây dương viền vàng, diện mạo tuấn mỹ nhã nhặn. So với Phục Nghĩa Phi cầm chân gà tục tằng chịu được kia khác nhau trời vực. Hoàng Tả Giới là chưởng quầy Kim Đan Đan tâm đắc nhất, chuyên kiểm tra thương gia nào có đủ tư cách vay mượn tiền để làm vốn hay , lại từ các cửa hàng thu về ít lợi nhuận, bọn họ giám sát các cửa hàng vay vốn của Kim hiệu để thu hồi lợi tức vay mượn định kì.


      - Tiểu thư, đây đều là khoản tiền thu hồi được từ cửa hàng Nguyệt ở Thừa Tam thành, bởi vì còn khả năng xoay vòng vốn, chúng ta lại phải thu hồi khoản tiền vay về.

      - Tốt lắm, tốt lắm – Nàng biết, phái Hoàng Tả Giới ra tay quả nhiên là có vấn đề - Nếu như cửa hàng này có tiền đồ, chúng ta đành phải đem tiền cho vay thu hồi trước thời hạn vậy.

      còn cách nào khác! Người vì mình, trời tru đất diệt, trước cứ phải củng cố cho tốt Kim hiệu tư nhân của mình .

      Khi nàng bận đến thất điên bát đảo, gã nam nhân cao lớn lại đạp cửa tiến vào. Gương mặt hơi cục mịch nhưng cương nghị, có điểm bất đồng với khuôn mặt là búi đầu chỉ có ba phần tóc .

      Đặc biệt, để đuôi tóc rất dài, tùy ý thắt thành bím tóc, thân mặc trang phục phương bắc màu xám.


      - Tiểu thư, ta muốn thành thân.


      Hạng Duật đứng trước mặt nàng, mở miệng thốt ra lời làm chấn động lòng người. Kim Đan Đan nâng mắt đẹp lên nhìn. Lúc này gã người Hán này đến nháo cái gì đây? Hạng Duật cũng là trong những chưởng quầy nàng tâm đắc nhất, có điều đầu óc nam nhân này giống như bị cái gì làm cho tắc nghẽn, có đôi khi , như thế nào cũng thể thay đổi, người khác khuyên can thế nào cũng có cách lay chuyển .

      Bây giờ lại đột nhiên thốt ra câu muốn... Thành thân?! Đầu nàng lại bị làm đau ỉ, biết thần kinh lại ổn chỗ nào.


      - Cái gì? - Phục Nghĩa Phi mở to đôi mắt đen láy - A Duật, người trong lòng ngươi chịu gả cho ngươi rồi sao?


      Hạng Duật lắc đầu:

      - Bọn họ chịu gả nữ nhi cho ta.


      Tính lần này, hình như là lần thứ chín đến cửa cầu thân, lại thất bại.


      - Vì sao? - Kim Đan Đan nhíu mày, nhịn được tò mò hỏi.


      - Bọn họ cầu ta xuất Sính Kim hai vạn lượng (hai vạn = 20.000), bằng nhất định chịu gả nữ nhi cho ta - Hạng Duật .


      Kim Đan Đan khó chịu vô cùng gầm lên:

      - Hai vạn lượng? Là nương nhà ai? Hình dáng ra sao?! Nàng ta là nữ nhi nạm vàng hay là nạm bảo thạch? Sính Kim đến hai vạn lượng?


      Có lầm hay ? Cha nàng nàng chỉ cần năm ngàn lượng là có thể xuất giá, nữ nhân biết tốt xấu này lại dám đòi Sính Kim cao hơn nàng!


      - Cho nên, A Hạo và Tiểu Kỳ bảo ta đến tìm tiểu thư, nhờ tiểu thư làm chủ cho ta.


      Hạng Duật nhớ tới lúc huynh đệ tốt Liêm Thiên Hạo và Quý Nam Kỳ giựt dây thúc giục, nhịn được đỏ mặt.


      - Làm chủ gì? - Muốn lấy vợ phải tự mình cầu thân! Muốn nàng làm chủ cái gì?

      - Ta còn thiếu vạn năm ngàn lượng Sính Kim ( vạn năm ngàn = 15.000)... - Hạng Duật cười duyên, cười đến mức nhìn cả người lẫn vật đều ngu ngơ. Nhưng mà, Kim Đan Đan lại rất muốn dùng bàn tính bạch ngọc tay đập tỉnh !!!!

      - Ngươi cướp được rồi đó!

      Nhắc tới tiền, nàng giống như nương có tí tiền nào trong túi vậy.Muốn mượn tiền lấy thê tử? có cửa đâu.

      Cưới nữ nhân sinh lợi, phát tài về làm gì? Chỉ là phế vật làm lãng phí đồ ăn chực mà thôi.

      - Làm trở ngại nhân duyên người khác gặp báo ứng - Liêm Thiên Hạo xuất giúp huynh đệ.


      - Được! Ngươi có bản lĩnh, ngươi tự kiếm vạn năm ngàn lượng cho Hạng Duật nha!

      Nàng thở phì phì trừng mắt nhìn cái tên ngu ngốc chỉ biết ăn cơm lại biết đời kia.

      - Mẹ nó, nếu lão tử có tiền, đâu đến cầu xin ngươi giúp đỡ chứ.

      Nếu phải bị Quý Nam Kỳ giữ chặt, Liêm Thiên Hạo sớm sấn đến trước mặt nữ nhân biết trời cao đất rộng này khai chiến rồi.

      Nàng hừ tiếng, cuối cùng nhìn về phía Hạng Duật

      - Ngươi , là nương nhà ai?

      - Thiên kim Nguyên phủ ở Ngọc Châu thành. Khuê danh Nguyên Sơ Chân - Nhắc tới người trong lòng, khóe môi Hạng Duật lại cong lên cười tươi.

      Nguyên Sơ Chân? Kim Đan Đan đảo mắt, bắt đầu động não, trong lòng lại cả kinh.

      A!

      ngờ Hạng Duật cũng có mắt nhìn ghê, lại đem lòng ái mộ thiên kim Ngọc thương (người buôn bán ngọc) lớn nhất Ngọc Châu thành. Nghe đồn, tiểu thiên kim Nguyên phủ vừa ra sinh ra được phúc tinh chiếu mệnh, có bản lĩnh khiến đá thành ngọc, là đứa trẻ do thần tài chuyển thế. Ai cưới nàng về nhà, quả thực chính là cưới nguyên cái cung thần tài.

      Tuy rằng lời đồn đãi thể tin, nhưng mà y theo tình huống phát đạt của Nguyên phủ này mấy năm nay, tâm Kim Đan Đan hơi động. Để Hạng Duật cưới nương biết đẻ trứng về nhà, chi bằng thành toàn cho lấy tiểu thần tài Nguyên phủ.

      - Được! Ta đồng ý cho ngươi lấy nàng ta.

      Miệng Kim Đan Đan tươi cười giảo hoạt, tuyên bố khiến năm tên nam nhân ở đây đều mặt mày choáng váng. Lòng của nữ nhân quả nhiên như đáy biển, vĩnh viễn thể tưởng tượng được các nàng ngay sau đó nghĩ cái gì.

      - Mẹ nó, rốt cục là ngươi đồng ý cho A Duật vay tiền cầu thân ư?- Liêm Thiên Hạo nghĩ tới hôm nay nàng lại sảng khoái đồng ý như thế, nhắc tới tiền lại hào phóng cho mượn.

      - Ai ta cho vay tiền? - Nàng hừ hừ - Giống như Phục Nghĩa Phi , có tiền cướp, có được thê tử ... Chúng ta đoạt tân nương!


      Mọi người nghe xong trợn tròn mắt. Nữ nhân này kiếp trước phải ma nữ chuyển thế, mà chính là thổ phỉ đầu thai.

      ---

      Nguyên Sơ Chân chu cái miệng nhắn, khuôn mặt cũng nhắn,da dẻ hồng hào phấn nộn, đôi mắt tròn đen láy như mực, dưới cái mũi là đôi môi hình trái tim. Nàng thoạt nhìn nhắn hoạt bát, mặt , miệng cũng , nhưng lại có đôi mắt to tròn.

      Lúc nàng buồn bực, môi cắn môi dưới, bộ dáng hờn dỗi trông quả rất đáng .

      Nàng hờn dỗi cái gì à? ra dài dòng lắm!

      Nàng nàng muốn gả cho đại thiếu gia Trần phủ, nhưng cha và mẹ lại kiên quyết muốn nàng lên kiệu hoa, bởi vì lúc nàng chưa chào đời được chỉ hôn cho Trần đại thiếu.

      ràng nàng đàm phán với cha mẹ nhiều lần, nhưng mà đầu cha vẫn cứ cổ hủ như vậy, thể thất tín với bằng hữu, kiên trì muốn gả nàng cho Trần đại thiếu.

      Nàng đối với Trần đại thiếu chút hứng thú nào. Tuy rằng cả hai cùng nhau lớn lên, là thanh mai trúc mã, nhưng nàng và chỉ có tình nghĩa huynh muội. Hơn nữa... Nàng nhìn chán cái bản mặt lắm rồi! Nghĩ đến sau này mỗi ngày tỉnh giấc đều phải thấy gương mặt của Trần đại thiếu, nàng cảm thấy mặt mũi mình muốn nhăn lại giống như cái bánh bao rồi. Nàng rất muốn phản kháng, nhưng biết phải phản kháng như thế nào.

      ---

      Từ , nàng được nâng niu tay như viên ngọc Minh Châu, biết cuộc sống thiếu thốn là gì, mỗi ngày chỉ cần học cầm kỳ thư họa, khi nào có hứng, tâm huyết dâng trào ra sân sau bắt bươm bướm, hoặc là chơi xích đu, những chuyện khác nàng cần phải lo lắng.


      Nhưng cuộc sống mỗi ngày trôi qua như vậy nhàn chán. Cuối cùng nàng xin cha cho học cách giám định ngọc khí (giám định chất lượng ngọc). Trời sinh có khí chất, nàng liếc mắt cái là có thể nhận ra ngọc hay ngọc giả. Đây cũng là việc mà nàng thấy hứng thú nhất. Nhưng càng lớn, cha và mẹ càng lúc càng quản chặt thời gian của nàng. Bắt nàng ngoan ngoãn ở trong phòng học cầm kỳ thư họa, học lập tức bị cấm cửa cho đâu. Nàng bị làm buồn đến điên rồi!!


      - Tiểu thư, tiểu thư... – Nhà hoàn Thúy Hương theo hầu nàng bước vào phòng, dáng vẻ thần bí - Cái người ăn thô lỗ đó lại tới nữa.


      Cái mặt nhăn nhó như bánh bao của Nguyên Sơ Chân lập tức cười tươi. Nam nhân này đến cầu thân chín lần, chín lần đều bị từ chối, nàng nhịn được cười trộm thành tiếng. Nghị lực của nam nhân này quả rất cao, từ lúc nàng đến tuổi thành thân, cứ mỗi 3 tháng lại đến cầu thân lần, nhưng kết cục đều bị cha nàng đuổi ra ngoài. Nghe xuất thân tốt, hơn nữa tại làm chưởng quầy thu trướng (thu tiền lời, lãi tức) ở Kim Sa thành.


      Aiz! Nghe thành chủ của Kim Sa thành trước kia là thổ phỉ, nay rửa tay gác kiếm thôi làm chuyện xấu nữa, mở kim hiệu tư nhân. Bởi vậy mọi người đều bàn tán sau lưng gã Hàng Duật hay tới cầu thân này cũng là thổ phỉ.


      Nguyên Sơ Chân nhớ lại diện mạo của , thân hình cao lớn, dáng dấp hơi thô, cằm vuông, nhìn qua quả rất giống người xấu. Nhưng mỗi lần nàng tránh ở góc tường nhìn lén bộ dạng cầu thân của chuyện với cha mẹ nàng.... là người xấu cũng có hơi quá đáng. Nhưng diện mạo của đúng là có hơi hung ác, ăn mặc giống người Hán. thực tế có phải thổ phỉ hay nàng cũng chẳng biết. Dù sao nàng và cũng chưa từng qua câu nào.


      Nàng lén lút đến đứng ở góc bên ngoài đại sảnh, vừa vặn có thể nhìn thấy động tĩnh bên trong phòng. Nhưng ngờ trong đại sảnh chỉ có mình Hạng Duật, mà còn có bốn gã đại hán khác và nương tuổi xấp xỉ nàng.

      biết họ chuyện bao lâu, chỉ thấy cuối cùng cha nàng tức giận đập bàn quát:

      - có hai vạn lượng sính kim, đừng mơ lấy được nữ nhi của ta. Huống chi các ngươi đừng cho là ta biết lai lịch người của Kim gia! Làm sao ta có thể đem nữ nhi bảo bối của ta gả cho người của con của thổ phỉ được!!


      Con của thổ phỉ?! Kim Đan Đan nhíu mày. Đây là tin đồn xưa lắc rồi, Nguyên lão gia này đúng là lão già ăn mà tiêu, theo kịp chuyển biến thời đại gì cả!


      - Nguyên lão gia hãy nghe ta , Kim Sa thành đây là nể mặt lão mới cầu thân nữ nhi của lão. Cũng phải bán heo bán trâu gì mà lão đòi đến hai vạn sính kim, đó chỉ là chút lòng thành, lão đòi như thế khác nào làm khó dễ bọn ta! – Để lấy được tiểu thần tài về, nàng nhẫn nhịn lão ta.


      Nguyên lão gia tức giận chỉ vào mũi Kim Đan Đan:

      - Đừng cho là ta biết ngươi, ngươi là con của Kim gia. Cái kim hiệu ăn lời cắt cổ của ngươi khiến cho ít hiệu buôn vì lãi nặng mà liên tục đóng cửa. cho cùng, thổ phi sinh con ra cũng là thổ phỉ, chỉ có cách thức làm thổ phỉ giống nhau thôi!!


      Aaaaa!!!! Kim Đan Đan tức giận đứng lên, chuẩn bị tư thế cãi nhau:

      - Lão già kia!! Lão có biết thổ phỉ là cái gì ko? Thổ phỉ có giống như ta ôn tồn đến cầu thân vậy ? Thổ phỉ có giống như ta cho người khác mượn tiền xoay vốn ? Ta cảm thấy lão mới giống thổ phỉ, biến con mình trở thành công cụ phát tài, muốn cưới phải có hai vạn lượng?! Con lão nạm vàng hay nạm ngọc? Sao lão ăn cướp ?! Hứ!!


      Nàng mà mắng người chẳng dễ nghe chút nào! Liêm Thiên Hạo vội vàng che cái miệng bắn pháo của nàng lại:

      - Chết tiệt, ngươi im miệng!!


      Kim Đan Đan trừng mắt nhìn Liêm Thiên Hạo, toàn thân giãy dụa. Hoàng Tả Giới lý trí nhất, quyết định đạo lý với đối phương:

      - Nguyên lão gia, về sính kim chúng ta có thể từ từ bàn bạc, chỉ cần ông đưa giá trời như vậy...


      - Hừ!! – Nguyên lão gia phất tay áo qua mặt – thương lượng gì hết. Nữ nhi của ta phải gã cho thiếu gia Trần phủ. Đám người Kim Sa thành các người dù có khiêng đến tòa Hoàng Kim thành (thành bằng vàng) ta cũng bán nữ nhi cầu vinh!!


      - Hoàng Kim thành?!... Lão ăn... - Cái miệng nhắn ồn ào kia lại bị bàn tay to bịt kín.

      - Nguyên lão gia nhượng bộ sao?! – Hoàng Tả Giới thở dài hơi, bất đắc dĩ hỏi.


      - Tiễn khách!! - Nguyên lão gia phất tay, muốn tổng quản tiễn khách – Vì tránh cho các ngươi mỗi ngày tới cửa dây dưa, ta quyết định vài ngày sau tiến hành hôn cho nữ nhi ta, như vậy may ra đám thổ phỉ các ngươi buông tha cho nó.


      - Aiz... - Hàng Duật thở dài hơi, xem ra hôm này cầu thân lại thất bại rồi.


      - Lão nhân gia chết tiệt kia!!! Sao lão dám... – Kim Đan Đan lại bị hai đại nam nhân lôi ra ngoài, ba nam nhân còn lại đưa tay cáo từ. Nguyên Sơ Chân kịp trốn , bị bọn họ bắt gặp trước cửa phòng.


      Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy diện mạo Hàng Duật gần trong gang tấc thế này. Ngay sau đó, nhếch môi cười tươi, con ngươi đen láy ngập tràn nhu tình, đường cong khuôn mặt cương nghị của dãn ra. Nàng cắn môi, nhát gan lui về phía sau vài bước. Đôi mắt dịu dàng đen láy khiến nàng hoảng hốt lạ thường.


      Nàng lặng lẽ nắm chặt hai ống tay áo, nhấc váy xoay người chạy . Hàng Duật nghĩ rằng nàng bỏ , trong lòng buồn bã.

      - thôi! - Quý Nam Kỳ vỗ vai – Lần sau gặp lại, nàng chính là của ngươi...

      Hàng Duật gật đầu, mặt lại khôi phục nụ cười nhạt. Lần tới gặp nhau, nàng là thê tử của .

      ------------

      Nguyên Sơ Chân biết mình có nên chán ghét tên nam nhân đến cửa cầu thân hay . Nếu như , nàng bị bắt gả cho Trần đại thiếu sớm như vậy. Chắc mấy ngày trước họ náo loạn đến cầu thân làm cho cha giận dữ nên mới quyết định gả nàng sớm... Huhu... nàng cảm thấy tên nam nhân lỗ mãng kia chính là người xấu!


      Nàng bị bắt buộc mặc áo đỏ, đội mũ phượng, khuôn mặt nhắn trang điểm tinh tế, cực kỳ xinh đẹp, rồi bị lôi lên kiệu tân nương gả . Chán ghét! Chán ghét!!! Nàng muốn bị gả ! Ngồi kiệu hoa Nguyên Sơ Chân cau mày, chẳng lẽ nàng cam tâm gả cho Trần đại thiếu? Chỉ cần nhớ đến diện mạo của nàng nhăn mặt mất hứng.


      Ló đầu ra nhìn gương mặt chàng thiếu niên 17 tuổi, nghĩ đến sau này phải ở chung với vài chục năm. Ôi! Giết nàng !! Nàng chớp mắt đẹp đảo qua đảo lại, lặng lẽ xốc khăn đỏ lên, nhìn quanh. tại kiệu hoa ở đường, chút nữa vào đến Trần phủ, đến lúc đó nàng như con vịt bị nấu chín, có cánh cũng bay được.


      được, nàng nhất định phải nghĩ cách!!

      - Ôi!! – Nàng lớn tiếng kêu lên, muốn người bên ngoài kiệu hoa chú ý.


      - Nguyên tiểu thư, người làm sao vậy? – Người săn sóc dâu đến cửa sổ của kiệu hoa, sốt ruột hỏi.


      - Đột nhiên ta đau bụng quá!! - Nguyên Sơ Chân ôm lấy thắt lưng, giả bộ thống khổ - Có thể tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi chút ? Ta muốn ... chút...


      Người săn sóc dâu gấp đến mức toát mồ hôi:

      - Nguyên tiểu thư à, người nhịn chút được ?


      - Ngươi cho rằng đau bụng ngoài có thể nhịn được sao? Hay là ngươi muốn ta ra ngay lại lễ đường? -Ngữ khí Nguyên Sơ Chân vô cùng đáng thương. Người săn sóc dâu còn cách nào khác, đành phải bảo kiệu phu vòng đến trà lâu phía trước cho tân nương... ‘giải quyết’ đại ...


      Nguyên Sơ Chân xuống kiệu, kêu người săn sóc dâu chờ bên ngoài, chỉ cho nha hoàn theo. Vào sau hậu viện trà lâu, nàng bức bách nha hoàn ra phía sau vách đá lớn với nàng.

      - Mau cởi y phục của ngươi ra.

      Nguyên Sơ Chân trừng mắt đẹp uy hiếp nha hoàn. Nha hoàn dám phản kháng chủ tử, bèn cởi y phục trao đổi với giá y tân nương tử của nàng. Đổi quần áo xong, Nguyên Sơ Chân đội khăn đỏ lên đầu cho nha hoàn dặn dò:

      - Ngươi phải nhớ kĩ trước khi bái đường được câu nào biết chưa?!

      Nha hoàn dùng sức gật đầu:

      - Nhưng mà... tiểu thư...


      - Câm miệng. Dù là ta chuyện với ngươi, ngươi cũng được mở miệng. Còn nữa, ngươi cứ đợi ở chỗ này, lát nữa người săn sóc dâu tới tìm ngươi.

      Nàng dặn dò xong, liền nhân lúc trà lâu nhiều người, trà trộn vào đám người trong rồi rời khỏi.


      Nàng vừa bao lâu, người săn sóc dâu liền tìm tân nương, vừa thấy tân nương ngơ ngắc ngồi ở vách núi cao, lập tức dẫn nàng tới kiệu hoa.

      Nguyên Sơ Chân thấy kiệu hoa về hướng Trần phủ, trong lòng cuối cùng cũng nhõm thở ra. Tuy rằng thực là có lỗi với cha mẹ và Trần gia, nhưng nàng muốn cuộc sống từ nay của mình phải chôn vùi trong những ngày tháng chán ngắt vô vị. Cho nên nàng tính xem thiên hạ này rốt cuộc rộng lớn bao nhiêu.

      Hạ quyết tâm, Nguyên Sơ Chân hất mặt lên cười thỏa mãn. Cũng may nàng có chuẩn bị từ sớm, đem theo hầu bao đầy bạc, đủ để nàng ngao du mấy ngày.


      Nàng xoay người bước , mới bước bước liền đụng phải bức tường thịt.


      - Ái da...


      Nàng tức giận nâng mắt, muốn mắng cho tên đụng nàng trận lại thể ra câu nào...


      - Chúng ta lại gặp nhau.


      Giọng trầm thấp truyền đến từ đỉnh đầu nàng, mang theo giọng cười gian xảo lọt vào tai nàng. Nàng thở dốc kinh ngạc, nghĩ ngợi nhiều, toan tránh sang bên bỏ chạy. Đáng tiếc, nàng rơi vào thiên la địa võng, bốn phía đều có người thủ sẵn.


      - Bắt lại cho ta - giọng mềm mại vang lên, ra lệnh cho năm tên đại hán bắt tiểu nương - Nếu để nàng ta trốn thoát, lương của các ngươi giảm nửa.
      Last edited by a moderator: 5/10/15
      ZzJanyzZ, Chôm chôm, Kimiko18 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :