1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chọc Lửa Thiêu Thân - Minh Lam Phong (Quân Hôn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thanh Hằng

      Thanh Hằng Well-Known Member

      Bài viết:
      144
      Được thích:
      216
      Cám ơn editor nha:yoyo45:
      Sau bao lâu mong ngóng cũng đợi được đến lúc ac diễn màn đuổi bắt nhau rồi:yoyo14::yoyo14::yoyo14:
      Hào hứng~ingggggg:yoyo19::yoyo19::yoyo19:

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 93: Lại đuổi đến

      Sau đó Tô Khả dắt Tiểu Bao Tử tới khu chuyên bán kẹo, nhìn kẹo cầu vồng tệ liền hỏi, "Có muốn ăn kẹo hay ?"

      " , người biết cho rằng bây giờ mẹ đóng vai bà dì hư hỏng đó." Miệng của Tiểu Bao Tử bĩu ra, từng chữ từng câu vô cùng ràng với Tô Khả: "Hơn nữa, ăn kẹo tốt đối với răng, ngay cả quy luật này mà mẹ cũng biết sao? Thiệt thòi mẹ còn là bác sĩ."

      Tô Khả có loại kích động muốn lật bàn! QAQ xem làm mẹ dễ dàng sao! Lấy lòng con trai cũng khó khăn như vậy. (QAQ là biểu tượng cảm xúc ở TQ, giống như xụ mặt xuống chảy nước mắt ra, đại loại vậy)

      Lúc tính tiền, nhân viên thu ngân cười híp mắt nhìn Tiểu Bao Tử, sau đó lấy cái túi ra, bên trong nhét ít sản phẩm dùng thử đưa cho Tô Khả, "Đây là tặng cho Tô Tô đấy."

      Tô Khả cười nhận lấy, lại đưa cho Tiểu Bao Tử, "Cám ơn dì ."

      Tiểu Bao Tử lên tiếng đáp lại, "Cám ơn dì."

      "Ai nha, tiểu thiếu niên quá đẹp, quá đẹp." Hai mắt nhân viên thu ngân sáng ngời.

      đường về nhà, tay Tô Khả dắt Tiểu Bao Tử, mình cười hì hì , "Dẫn con siêu thị đúng là tốt."

      Tiểu Bao Tử phụng phịu, "Mẹ luôn bán đứng nhan sắc của con, à, như vậy là tốt."

      Tô Khả: ". . . . . ."

      Hai mẹ con cười cười , rất nhanh tới nhà. Tiểu Bao Tử vô cùng tự giác tự rửa mặt, Tô Khả xả nước tắm cho bé bên cạnh.

      Rất nhanh, Tiểu Bao Tử biến thành chim bìm bịp lột sạch, bị Tô Khả ôm vào bồn tắm, lúc này Tiểu Bao Tử mới ngẩng đầu lên chậm rãi hỏi Tô Khả, " à, lúc mẹ về đó, sao mặc áo khoác bác sĩ về luôn vậy?"

      Tô Khả biết gì, "Ông con à, sao hỏi nhiều làm gì."

      "Hơn nữa ngay cả túi xách của mẹ mà mẹ cũng có cầm về nhà. Cái này giống tác phong của mẹ." Lúc này ánh mắt đen láy của Tiểu Bao Tử giống như năm mươi ngàn bóng đèn trần, nhìn chăm vào Tô Khả.

      Sau đó Tô Khả véo hai cái mặt Tiểu Bao Tử, "Nhị Tô, khuôn mặt nhắn của con lại mềm ít đấy, xem ra loại phấn kia tệ, mẹ hối hận vì chỉ mua cho con ít."

      Mặt Tiểu Bao Tử đen, "—_— à, mẹ lấy cớ quá áp chế rồi đấy."

      "Ai nha, sao?"

      ". . . . . ."

      *

      Lúc tối, điện thoại của Tô Khả lại reo lên, gọi điện thoại tới là đồng nghiệp của Tô Khả, "Tô Khả, hôm nay sao giao hồ sơ bệnh lý cho chủ nhiệm Lý."

      "Tôi quên rồi."

      " có biết hay , hành vi của rất tốt. Người của cả khoa chúng ta cũng bởi vì sai lầm lần này của bị mất tiền thưởng."

      Tô Khả đối mặt với lảm nhảm của người phụ nữ thời mãn kinh này trong nháy mắt im lặng, lên tiếng an ủi mấy câu rồi cúp điện thoại. Chỉ thấy ánh mắt của Tiểu Bao Tử giống như ngọn lửa sáng người có hồn nhìn .

      Tô Khả xụ mặt, "Sao thế?"

      Ngón tay trắng nõn nà của Tiểu Bao Tử kéo chặt chăn bông, miệng mềm mại màu đỏ tươi phun ra câu khiến Tô Khả nôn ra máu: "Chắc chắn có chuyện bất thường."

      Tô Khả: ". . . . . ."

      Hồi lâu, Tô Khả : " Nhị Tô, mấy ngày nữa chúng ta Mỹ, con thấy sao?"

      "Tại sao ?"

      Tô Khả cẩn thận sờ sờ lên tim của con, "Muốn xem kỹ bệnh cho bảo bối Nhị Tô của mẹ. Như vậy mẹ mà có thể dẫn con ngồi tàu lượn , ngồi đu quay, nhà ma, chúng ta cũng có thể chạy bộ. . . . . ."

      Tiểu Bao Tử ôm eo Tô Khả, "Nhưng à, phải là mẹ muốn chờ con bảy tuổi sao?"

      "Con chỉ cần nghe lời mẹ là được rồi."

      ". . . . . ."

      *

      Tô Khả đưa Tiểu Bao Tử lên xe của vườn trẻ, sau đó liền vội vàng đến bệnh viện, lần này có trễ. Tô Khả đến phòng làm việc của , dù sao biết là Tô Cẩm Niên có thể ở bên kia ‘ôm cây đợi thỏ’ hay .

      Suy nghĩ chút, khả năng này vẫn rất lớn, dù sao hiểu rất tính tình Tô Cẩm Niên rồi. Ngày hôm qua nhìn bộ dáng của nhất định tới đây ‘ôm cây đợi thỏ’, mà , trước mắt còn dứt được cái hố trong lòng nên chỉ có thể trốn tránh .

      Trước mắt nhất định là tới bệnh viện này được rồi, cho nên muốn tranh thủ thời gian xin phép nghỉ ở chỗ này.

      Trước hết chính là Tô Khả tới phòng làm việc của Lão Viện Trưởng,
      Quả nhiên Lão Viện Trưởng giống như thường ngày (ngày hôm qua ngoại lệ), còn chưa tới phòng làm việc, theo như Tô Khả dự đoán cần khoảng mười giờ trưa mới đến, may mà Tô Khả ở bên này chờ ông ta.

      Cũng biết này Lão Viện Trưởng có phải uống nhầm thuốc hay mà tám giờ mười phút lại tới cửa phòng làm việc của ông ta.

      Cằm Tô Khả cũng muốn rớt xuống đất, xem, ngày hôm qua Lão Viện Trưởng đến lúc tám giờ hơn chút, hôm nay lại hơn tám giờ chút, qua bất thường.

      Quan trọng nhất là, hôm nay Lão Viện Trưởng mặc cái áo sơ mi màu hồng chấm bi, dưới chân là cái quần đùi màu xanh da trời có hoa dày đặc.

      Nhìn trang phục của ông, ánh mắt của Tô Khả cũng rớt xuống đất.

      Hiển nhiên tâm tình Lão Viện Trưởng vô cùng tốt cho nên tuyệt nhiên vừa vào phát Tô Khả ngồi chỗ của ông ta.

      Chỉ thấy trong miệng Lão Viện Trưởng ngâm nga “ an hem em nhìn xem…” thoải mái nhàn nhã cầm lấy áo khoác trắng treo áo tường sau đó chậm rãi mặc người ông ta, thuận tiện xoay xoay cái mông của ông ta mấy cái, vuốt vuốt tóc hoa râm của ông ta, còn kém có soi gương thôi, nhìn hai bên chút, có phải lại đẹp trai hay .

      Tô Khả hóa đá tại chỗ, tay run sơ ý chút nên đụng cái ly của ông ta, tiếng “loảng xoảng keng”, cái ly rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu lớn.

      Cuối cùng Lão Viện Trưởng cũng nhìn thấy Tô Khả, ngón tay đầy nếp nhăn chỉ Tô Khả, dùng giọng vô cùng thể tin với Tô Khả: “Tô Khả, ! !!”

      Cũng may cái ly kia có vỡ. Tô Khả khom người xuống nhặt cá ly lên để lại chỗ, cười híp mắt nhìn Lão Viện Trưởng “Viện trưởng, hôm nay ông lại đẹp trai ít nha.”

      Lão Viện Trưởng sững sờ gật đầu cái, sau đó sờ sờ tóc trắng với Tô Khả. “Ha ha, cũng cảm thấy như vậy à? Con tôi cũng tôi như vậy đó.”

      Trong lòng Tô Khả: “__ ____ “

      Dĩ nhiên, mặt, Tô Khả cười vô cùng rực rỡ, thế nào cũng cầu Lão Viện Trưởng cực phẩm keo kiệt muốn chết này.

      “Đúng vậy, viện trưởng, gần đây nhìn mặt ông hồng hào, dáng vẻ như hoa đào muốn mở đấy.”

      Lão Viện Trưởng vừa nghe, “ha ha ha _______” mà cười ra tiếng, miệng lộ ra hàm rang thiếu ba cái, sau đó ông lạp tức lấy tay che miệng, cười nửa ngày mới dừng lại, ra vẻ nghiêm túc nhưng giọng lại đầy vui sướng với Tô Khả: “Tô Khả, sao có thể cười viện trưởng của đây? Ha ha~” xong cười mấy cái, có lẽ ông ta nín nổi, sau đó tiếp tục . “ ra gì mà. A ha ha”

      Tô Khả nghe Lao nhăn nheo rống lên như bò mà chợt cảm thấy cúc hoa căng thẳng, thầm mắng mình là người đần độn, lại chụp mông ngựa của ông ta.

      Cuối cùng Lão Viện Trưởng dừng cười lại, vẻ mặt vui sướng, sau đo muốn chất vấn xem tại sao Tô Khả ở phòng làm việc của ông ta, vấn đề này quên đến sau đầu rồi.

      Lão Viện Trưởng tới chỗ ngồi của ông ta, Tô Khả cũng đứng lên trả lại vị trí chiếm cho Lão Viện Trưởng.

      Lão Viện Trưởng đặt mông ngồi xuống, miệng còn ngân nga em em nhìn xem… ”, sửa sang lại ống đựng bút chút, xử lý giấy tờ bàn chút.

      Đầu Tô Khả đầy vạch đen, chợt cảm thấy từng đợt sấm sét đánh thẳng vào đầu ________________

      “Aiya, Tô Khả , sao còn ra ngoài?”

      Tô Khả “ ______________ ”

      tìm tôi có chuyện gì ? ”

      Ông ta nhìn ra à, Tô Khả muốn gào lên tiếng với ông ta.

      “ Viện Trưởng, lần này tôi tới là xin ông giúp tôi việc lớn. ”

      Vừa nghe, muốn giúp đỡ, mặt của Lão Viện Trưởng liền cứng ngắc, sắc mặt vô cùng khó coi, giọng điệu cũng tốt. “ Tôi là ông già, có thể có hơi sức đâu mà giúp . ”

      Trong lòng Tô Khả mắng cái : lão già quyền lực cực phẩm mà !

      “ Ai ui, viện trưởng đẹp trai, tôi tới đây là vì muốn xin nghỉ. ” Tô Khả cười hì hì .

      Lão Viện Trưởng khẽ nhíu mày. “ Lại xin nghỉ ? ”

      Tô Khả : “ Aiya, viện trưởng à, tôi xin nghỉ lúc nào chứ. ”

      Viện Trưởng có bản lĩnh chính là lựa chọn “ mất nghe ”, cái gì gọi là lựa chọn mất nghe ? Đó chính là đối với lời ông muốn nghe ông nghe ràng, chữ từ cũng rơi xuống đất mà ghi tạc trong đầu, đối với lời ông muốn nghe có thao thao bất tuyệt hai trăm lần, ông cũng với người đó. “ Hả ? Hả ? lặp lại lần nữa ? »

      Cho nên giờ phút này, ông ta lựa chọn mất nghe, với Tô Khả : “Nhân viên của bệnh viên chúng ta đủ, tại sao có thể tùy tiện xin nghỉ vậy ? Ba lạp ba lạp… »

      Tô Khả muốn . “Con mẹ ông ! », nhưng vì sau này và thân thể bảo bối bình an nên lần nữa. “Viện trưởng, con tôi bị bệnh tim bẩm sinh, tôi dẫn bé khám bệnh. »

      “Khám bênh ? Tới bệnh viện chúng ta phải tốt sao, cũng cần xin nghỉ. Thế nào, chẳng lẽ định để cho con trai tới bệnh viện chúng ta khám bệnh ? Ôi trời ơi, là bác sĩ của bệnh viện chúng ta, tại sao có thể tin tưởng kỹ thuật của bác sĩ bệnh viện chúng ta chứ ba lạp ba lạp.. »

      Tô Khả rơi nước mắt đầy mắt, vội , “Viện trưởng, tôi ra ngoài trước, chuyện xin nghỉ chờ hôm nay tôi làm việc xong thảo luận với ông. ” xong, cũng nghe viện trưởng líu ríu, lập tức chạy ra khỏi phòng làm việc của ông ta.

      Lau mồ hôi, Tô Khả vỗ vỗ trái tim , nhịn được nên là thằng cha viện trưởng này là quá lừa bịp rồi.

      Trở về phòng làm việc của mình, Tô Khả mở cửa phòng làm việc ra chỉ thấy hai đồng nghiệp ngồi tại chỗ, người chính là người phụ nữ thời kỳ mãn kinh ngày hôm qua gọi điện cho – Phương Ngọc Hoa, còn người chính là đàn ông độc thân ba mươi mấy tuổi – Lưu La.

      Phương Ngọc Hoa thấy cuối cùng Tô Khả cũng đến nhịn được lầm bầm hai tiếng rồi lại nhìn gì đó trước mặt bà ấy. Mà con Lưu La gật đầu với Tô Khả cái, lại cúi đầu xử lý tài liệu của ấy.

      Tô Khả trở về bàn làm việc của , ngày hôm qua đồ đạc bỏ quên ở phòng làm việc còn chỉnh tề ở đây, sau đó Tô Khả thu xếp lại, ví tiền và chìa khóa vẫn còn.

      Phương Ngọc Hoa đứng lên, giao xấp giấy tờ cho Tô Khả. “Đưa đồ qua cho chủ nhiệm Lý nhanh chút. ”

      Tô Khả cũng nhiều, dù sao đây là công việc của , vì vậy, Tô Khả cầm đồ tới phòng làm việc của chủ nhiệm Lý.

      Chủ nhiệm Lý là người đàn ông trung niên hói đầu, có vẻ nịnh hót mọi người, nhưng ông ấy đối với Tô Khả lại tệ, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì Thẩm Đường, bởi vì dì họ của Thẩm Đường là vợ của ông ấy.

      Tô Khả để đồ xuống, chủ nhiệm Lý cũng chỉ lần sau chú ý, về phương diện hủy bỏ tiền thường là bởi vì liên quan đến Lão Viện Trưởng cho nên có cách nào thay đổi, sau đó mới để Tô Khả rời .

      Tô Khả ra khỏi phòng làm việc của chủ nhiệm Lý tới phòng làm việc của , đột nhiên mí mắt giật lên.

      Ngẩng đầu lên mới phát , bên ngoài phòng làm việc của người đàn ông mặc quân trang dựa vào tường, thân thể hơi nghiêng, dưới chiếu rọi của ánh mặt trời nên có vầng sáng ấm áp.

      Giống như là có cảm ứng, ngẩng đầu lên, ánh mắt thẳng tắp dồn ép .
      Last edited by a moderator: 18/6/15
      Trâu, Mizuki, Vân Chóe2 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 94: có người nào thể rời bỏ người nào

      Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của lóe lên tia sáng. Thẳng tắp nhìn Tô Khả, giống như muốn bước vào linh hồn của .

      Còn Tô Khả sợ muốn tè ra, chút suy nghĩ, xoay người co cẳng muốn chạy. Mới chạy vài bước nhìn thấy bức tường xanh biếc chắn trước mặt. Đường cùng có phải hay !

      Tô Khả có loại kích động ngã xuống đất giả chết, trời muốn tiêu diệt mà. cẩn thận, cẩn thận trốn , hơn nữa, khoảng thời gian này, là bộ đội đặc chủng phải nên ở doanh trại sao! Vì sao vẫn chạy tới đây! Lật bàn!

      Dĩ nhiên, đợi đến khi Tô Khả chạy đến "đường cùng" cổ áo của bị người phía sau xách lấy.

      "Còn muốn chạy?" Ba chữ đơn giản, giọng lên cao, bộ dáng có chút đùa giỡn lại làm trong lòng Tô Khả run sợ .

      Tô Khả quay đầu, nhìn vẻ mặt có chút lạnh nhạt của Tô Cẩm Niên, vẻ bên ngoài cười nhưng trong lòng cười nên với , "Hắc, Cẩm Niên, lâu gặp."

      " lâu là bao lâu?" Giọng Tô Cẩm Niên vẫn thú vị đùa giỡn, "Hửm?"

      Mặt của từ từ tới gần mặt của Tô Khả, chóp mũi chạm chóp mũi, hoi thở giao nhau, các kiểu mập mờ. Còn ngón trỏ của lại vuốt ve môi của Tô Khả hết lần này đến lần khác, cho đến khi môi Tô Khả có màu đỏ tươi, hấp dẫn giống như thạch trái cây.

      Tô Khả biết làm gì nữa, , sao bây giờ lại biến thành cái bộ dáng này?

      Tô Cẩm Niên tiếp tục hỏi Tô Khả, thanh rất trầm, giống như hút toàn bộ cái vắng vẻ bốn phía qua đây. , "Khả Khả, em với , lâu, là bao lâu?"

      Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hành lang yên tĩnh đến mức có thể nghe thâm cây kim thêu rơi xuống. Tô Khả nhìn đôi mắt sâu tối của Tô Cẩm Niên, rất lâu , bầu khí bốn phía giống như ngưng trệ.

      "Năm năm."

      Giọng của Tô Khả mang theo tia buồn bã, vốn là vẻ mặt còn cười lần này trở nên đơn, trong nháy mắt giữa hai đầu mày ngưng lại vẻ đau thương, nhìn đôi mắt Tô Cẩm Niên cũng có chút đau lòng.

      "Em cũng biết là năm năm!" Tô Cẩm Niên hỏi, nét mặt đau đớn, " thầm biến mất năm năm! Tô Khả, Tô Khả! Em có biết năm năm dài bao nhiêu ? Năm năm, có hơn ngàn tám trăm ngày, mỗi phút, mỗi giây, đều nhớ em, nhưng em trốn tránh , em trốn tránh . . . . . ."

      Giọng của Tô Cẩm Niên từ từ hạ xuống, trong mắt tan được đau buồn, "Em tránh còn chưa tính, thậm chí còn gửi giấy thỏa thuận li hôn cho , Tô Khả, em có biết rất khó chịu."

      chỉ chỉ trái tim của , "Khả Khả, em cho biết, rốt cuộc chỗ nào tốt, cho biết, có được . . . . . ."

      Tô Khả bị Tô Cẩm Niên làm nghẹn đến nửa chữ cũng ra, mắt to long lanh chỉ thấy Tô Cẩm Niên, đặt tay lên ngực của , "Cẩm Niên, em qua được. . . . . . Em qua được, . . . . . . Đừng ép em. . . . . ."

      Tô Cẩm Niên trầm mặc, nhiệt độ lòng bàn tay của còn truyền đến trái tim đập.

      "Cẩm Niên, mỗi lần nghĩ đến tôi tự chủ mà nghĩ đến mẹ." Nước mắt Tô Khả lại chảy xuống, giọng run rẩy, lời có chút mạch lạc, "Cẩm Niên, là tôi qua cái hố trong lòng . . . . . Em nghĩ tất cả đều là vì tôi, bởi vì em là người cố chấp mà hại mẹ của em mất sinh mạng. . . . . ."

      "Khả Khả, rốt cuộc em suy nghĩ gì!" Tô Cẩm Niên lau nước mắt Tô Khả.

      " hiểu, Cẩm Niên! Mỗi lần em vừa nghĩ tới mẹ là vì em mà chết trong lòng em liền đau. Nếu như phải là vì cứu em, nếu như phải là lúc em ở cục cảnh sát lại gọi điện thoại kêu mẹ đến. . . . . . Mẹ chết."

      "Khả Khả. . . . . ."

      " nhất định biết, câu sau cùng mẹ với em, đến bây giờ em cũng dám với bố, mẹ với bố, ‘ xin lỗi, mẹ. . . . . . ’ cứ bốn chữ như vậy, mà em biết, nhất định mẹ muốn với bố là ‘ em ’. Cũng bởi vì em. . . . . ."

      Tô Cẩm Niên ôm chặt cơ thể Tô Khả. Tô Khả tiếp, "Nếu như phải bởi vì em quá liều mạng đuổi theo , nếu như phải bởi vì em cố chấp buông. . . . . . Nếu như em, nếu như em là người gây với Trịnh Duyệt. . . . . . Hay hoặc là, ban đầu em nghe khuyên, phá con , hay hoặc là ban đầu em cố hiểu ý mẹ . . . . . . Hay hoặc là. . . . . ."

      " xin lỗi, xin lỗi!" Tô Cẩm Niên chưa bao giờ biết ra là trong lòng của có nhiều lo âu như vậy. ra đây mới là nguyên nhân mà ngày đó với là "Cẩm Niên, em dậy nổi nữa". . . . . .

      lặp lặp lại nhấn mạnh ba chữ này, nhưng mà những từ này yếu ớt bất lực biết bao.

      Tô Khả cười cười, sắc mặt tái nhợt, đôi tay cũng kiên định đẩy Tô Cẩm Niên ra, "Cho nên, chúng ta như vậy, rất tốt, ."

      Tô Cẩm Niên lên tiếng, cứ tham lam nhìn Tô Khả như vậy.

      Tô Khả dùng tay nắm mạch tuệ vai , " xem, chúng ta tách ra rồi, nghiệp của cũng thành công, em cũng được an tâm. . . . . ." (mạch tuệ chắc chỉ cọng lúa quân hàm của )

      Tô Cẩm Niên cúi người hôn cái miệng nhắn liên tục của Tô Khả, trăn trở, sức lực vuốt vẻ rất lớn, dường như muốn đem nhớ nhung năm năm và tất cả đau khổ trút xuống nụ hôn này.

      Ánh nắng ngoài cửa sổ càng lúc càng sáng chiếu ngững tia nắng vàng rực lên hành lang.

      Rất lâu, rời môi.

      Bờ môi là vài tia ái muội màu bạc, dưới ánh mặt trời màu vàng lóe sáng rồi tắt .

      Ánh mắt thâm tình.

      Nước mắt mặt của ngừng rơi.

      đưa tay, nhiều lần muốn lau khô nước mắt của .


      , nước mắt cũng ngừng trượt xuống…

      lau , chảy xuống.

      Hồi lâu, , “Tô Cẩm Niên, đủ rồi! đấy!”

      , vẫn cố chấp lau nước mắt thay .

      gạt tay ra, “ xem, ở đây năm năm, mặc dù em đau khổi, em khó chịu, em bi thương, em nhớ nhung, nhưng mà em khóc. Nhưng vừa tới em liền đau, em đau đến chỉ có thể chảy nước mắt đề phát tiết, giống người nhu nhược. Mà em muốn làm người nhu nhược, cho nên Cẩm Niên, giúp em hoàn thành có được hay ?”

      mím môi, trả lời, ánh mắt cũng si ngốc nhìn .

      bị ánh mắt sáng quắc của ép lui ba bước, “Tô Cẩm Niên, em rất ràng. Em và , nhất định thể ở cùng nhau. chua xót chút cũng chỉ có thể trách giữa chúng ta là có duyên phận, cả hai có tình nhưng cá quay về nước, quên chuyện bờ hẳn là thể.”

      “Khả Khả…” Rốt cuộc cũng lên tiếng, ánh mắt quá chăm chú nhìn , “Khả Khả, đồng ý.”

      !” Tô Khả lau khô nước mắt, nhìn chằm chằm Tô Cẩm Niên, “ muốn như thế nào đây! Có phải muốn mạng sống của bố em cũng phải đền luôn mới can tâm hay !”

      Vẻ mặt Tô Cẩm Niên xám xịt, ánh mắt kiên định “Khả Khả, tin tưởng , . Nhất định xảy ra chuyện như vật nữa!”

      xin lỗi, em đánh cuộc nổi.”

      Tô Cẩm Niên tiến lên bước, vươn tay ra muốn ôm chặt trong ngực lại bị khó khăn tránh ra, đôi mắt ảm đạm, đau đớn trong lòng căng ra tùng mảng lớn, “Trịnh Duyệt, đền tội rồi.”

      Tô Khả mím môi .

      Tô Cẩm Niên tiếp tục , “Ngày em rời Trịnh Duyệt đền tội rồi. Khả Khả.”

      Trong lòng Tô Khả ràng chuyện này, bởi vì lần gọi điện cho bố của bố với rồi, Cẩm Niên làm sao để bắt Trịnh Duyệt phải đền tội.

      Bố , khi đó hai người Cẩm Niên và Lạc Phong, vì lấy được bằng chứng phạm tội của Trịnh Duyệt nên làm rất nhiều chuyện, vì thế, thậm chí Cẩm Niên còn sử dụng quân pháp.

      Ngày Tô Khả rời Tô Cẩm Niên liền đưa bằng chứng phạm tội mà tìm được tới tòa án quân .

      Chứng cứ phạm tội chính là đoạn ghi , bên trong là Trịnh Duyệt và Vương Phẩm câu: “ xem cái tên XXX (tài xế gây chuyện) sao lại ngu ngốc đạp mạnh cần ga đụng chết người vậy hả?”

      Chỉ câu này đủ để định Trịnh Duyệt tội tử hình.

      Nhưng mà lấy được những lời này cũng là trăm cay nghìn đắng rồi.

      Ban đầu, Thẩm Đường điều tra được chuyện này Vương Phẩm thoát khói liên quan, mà mọi người đều biết Vương Phẩm ái mộ Trịnh Duyệt. Cho nên mọi người tìm hiểu nguồn gốc, chia làm hai ngả hành động, bên này Tô Cẩm Niên “ôm cây đợi thỏ” để lấy được chứng cứ phạm tội, vì thế sử dụng vũ khí bí mật tối cao của quân đội – có chức năng ghi kiêm máy nghe lén.

      Còn Doãn Lạc Phong cử người thẩm vấn người nhà của XXX, từng bước uy hiếp.

      Có lẽ Trịnh Duyệt vẫn bị cái chết của mẹ Tô Khả làm cho phiền lòng, lại hết sức cảm thấy chuyện này cùng Vương Phẩm: “ xem cái tên XXX (tài xế gây chuyện) sao lại ngu ngốc đạp mạnh cần ga đụng chết người vậy hả?”

      Cứ câu như vật mà Tô Cẩm Niên cảm thấy đó cũng đáng giá cho dù sắp đối mặt với xử phạt nghiêm khắc của quân đội nhưng cũng hối hận. Mà công tác tư tưởng của Doãn Lạc Phong bên kia cũng kém, dù sao nhân dân, chỗ nào có kinh doanh mà bị “gian thường” Doãn Lạc Phong dọa rất nhanh nhận tội.

      Trịnh Duyệt bị mang đến tòa án quân , khi chứng cớ đưa ra có là bông hoa của quân đội cũng thể nhận tội, còn đối mặt với trừng phạt còn nghiêm trọng hơn. chỉ bí đá ra khỏi quân tịch, tước đảng viên, còn bị đưa vào phòng giam trực tuyên án tù có thời hạn tám năm. Cho dù như thế tuổi thanh xuân của ta cũng chon theo ở bên trong, nhà họ Trịnh cũng vì vật mà hổ thẹn. Ông cụ Trịnh giận đến nhồi máu cơ tim, cũng may là cấp cứu kịp thời, nhưng vì vậy bị bán thân bất toại.

      Mà Vương Phẩm là đồng bọn nên cũng bị phán quyết ba năm tù giam có thời hạn, đây là hậu quả cho hành động của nhà họ Vương.

      Trừng trị Trịnh Duyệt, hiển nhiên còn có người khác là Hoàng Nghê Thường.

      Cũng may ta có nguy hại đến tính mạng gì, dĩ nhiên, đây là mặt nổi, Hoàng Nghê Thường ngầm tính quá mức kín đáo nên đúng là Cẩm Niên bọn có tra được gì.

      Nhưng chính là ta làm những chuyện ngu xuẩn mặt nổi kia cũng làm cho Cẩm Niên và Doãn Lạc Phong tức thôi, bởi vì nếu phải ta Tô Khả thể nào biết tin mẹ của sớm như vậy, tự có khả năng đau lòng muốn chết như thế.

      Cho nên bản lĩnh “trả miếng” của bọn vừa xuất ra ta “mai danh tích.” ( xuất nữa).

      người phụ nữ, nhất là người phụ nữ làm minh tinh sợ nhất chính là xuất tin tình cảm, hơn nữa tin tức này còn là tiêu cực.

      Cho nên Doãn Lạc Phong liền vận dụng giao thiệp trong tay , dùng số tiền lớn mua lại số hình chụp bí mật của ta ở nước Mỹ, dĩ nhiên trong này còn có số video XO của ta và bạn trai ta. Tại ngày Tô Khả rời Doãn Lạc Phong phát các loại hình video ở các trang mạng lớn và diễn đàn, trong nháy mắt, lượng xem vào quá trăm triệu, từ đó danh tiếng Hoàng Nghê Thường rơi xuống như đậu phụ phơi khô.

      Fan của ta tức giận thôi, bởi vì có nghĩ đến nữ minh tinh họ thích lại là người như vậy, quá ghê tởm, dĩ nhiên cũng có đây là cuộc sống riêng tư của người ta, họ chỉ cần chú ý thực lực của ta.. đủ loại bình luận. Nhưng rất nhanh liền bị Doãn Lạc Phong mời thủy quân làm chìm.

      Mà vì vậy nên nghiệp của Hoàng Nghê Thường chưa gượng dậy nổi.

      Mà Tô Cẩm Niên còn tìm kiếm ràng những hoạt động ngầm của bố ta những năm gần đây, với phương thức bí mật giao cho trung tâm kiếm tra kỉ luật, vốn còn có thể thăng chức thành chủ tịch Hoàng nháy mắt bị quy tắc kép, trước khi chết cũng hiểu cuối cùng là xảy ra chuyện gì.

      Mà cũng thân cận nhà họ Hoàng là nhà họ Tô Khả, cũng chính là nhà của Tô Cẩm Niên cũng trốn thoát vận mệnh bị kiếm tra. Cũng may bố mẹ Tô Cẩm Niên có làm chuyện gì quá giới hạn mà vi phạm pháp luật nên rất nhanh thả trở lại. (Tiêu Tam và “mặt trắng có bị tra được, coi như tra được, cũng tính là vi phạm quá nặng, dù sao công và tư vẫn phải là phân ràng.)

      Nhanh như vậy được thả ra nguyên nhân lớn nhất vẫn là vì quan hệ chính trị rắc rồi khó gỡ bên trong.

      Tô Sĩ Minh gọi điện cho Tô Cẩm Niên, chỉ ba chữ: “Được, được, được!”

      Tất nhiên, Tô Cẩm Niên hiểu ý bố , bởi vì tất cả đều là làm con mà tố cáo.

      cũng khó chịu, cũng đành chịu, nhưng là đổi lại là thẹn với lương tâm!

      Còn Tần Phí laị lời, lần này cũng tranh cãi với Tô Cẩm Niên, chủ là phải tận tay lên nộp đơn xin giải ngũ, thông thường nhân viên làm đến nước muốn giải ngũ căn bản là mấy người nhưng Tần Phi lui, cuối cùng gửi tin nhắn: “Cẩm Niên, mẹ dồn ép con nữa.”

      Ý hòa thuận rất ràng nhưng Tô Cẩm Niên lại từ chối.

      Bởi vì từ lúc bà bắt đầu xuống tay với Tô Khả, bắt đầu xuống tay với đứa bé trong bụng Tô Khả, từ lúc bà bắt đầu xuống tay tính toán với chính trong lòng của có ý định tha thứ cho bà. Hơn nữa từ giây phút ra khỏi nhà họ Tô Khả, cũng còn định trở lại cái nhà kia nữa, cho nên từ chối.

      Dù sao vẫn là những việc đáng kể, bố của Tô Khả với cực ràng, Tô Khả cũng ràng, hơn nữa là trong lòng chua xót. Bởi vì người là mà làm liên lụy tới nhiều người như vậy.

      Nếu như dây dưa với Cẩm Niên, Trịnh Duyệt cũng hối hận , cũng cố ý đạo diễn vụ tai nạn xe cộ, hại chết mẹ của .

      Nếu như dây dưa Cẩm Niên, Hoàng Nghê Thường cũng “diễu võ giương oai” đối với , rơi vào mất hết danh dự, bởi vì ta vốn là thần tượng của , có lẽ còn có thể tiếp tục nghe ta hát lên nhạc…

      Nếu như dây dưa Cẩm Niên, quan hệ của Tần Phi và Cẩm Niên cũng cứng đờ lại cứng ngắc, rơi vào “mẹ con trở mặt thành thù”, thậm chí địa vị xuống dốc phanh.

      Bây giờ ba người phụ nữ rơi vào nông nỗi đó, công thông cảm chút nào. Bởi vì hận bọn họ. Nhưng hận ba người phụ nữ kia đồng thời cũng hận mình.

      Bởi vì tham muốn của mới khiến cho chuyện rơi vào tình cảnh như thể đây là suy nghĩ vô cùng mâu thuẫn, suy cho cugf vẫn là bởi vì nỗi đau đớn nhất là trong lòng ___ mẹ của mất, thể nghe được tiếng. “Khả Khả, đồ ngốc…”

      Đây là ma thuật sợ hãi, nhảy ra chỉ có thể “chùn chân bó gối”, rời khỏi phạm vi của mình.

      Lúc này, Tô Cẩm Niên với , giơ tay đóng chặt những mong chờ của .

      “Cẩm Niên, mặc kệ như thế nào giữa chúng ta qua, chỉ có thể qua.”

      Theo gió, theo nước chảy, theo mây, theo sướng mù..

      Thế giới rộng lớn, bầu trời thay đổi trong cái chớp mắt nhưng thủy chung trở về như ngày trước được, cho nên Cẩm Niên, chúng ta, cứ như vậy thôi…

      Tô Cẩm Niên nhìn Tô Khả , lấy tay của xuống, nắm trong lòng bàn tay.

      “Khả Khả, em cũng , qua, chỉ có thể qua.”

      Tô Cẩm Niên khiến Tô Khả sững sờ, chớp mắt. Tô Khả hiểu được, cười khổ tiếng, “Cẩm Niên, em rồi, đừng ép em”

      Tô Cẩm Niên : “Khả Khả, ép em. đấy, chỉ cầu xin em để canh giữ ở bên cạnh em, chỉ cầu xin em đừng lại chơi trò biến mất với …”

      “Em làm được.”Tô Khả chớp mắt, hốc mắt có chút dấu vết ẩm ướt, vốn là nước mắt dừng lại có khuynh hướng chảy xuống, chỉ có thể ngẩng đầu nhìn trần nhà phía và ánh đèn mờ nhạt ____”

      “Khả Khả…”

      Tô Khả kéo khóe miệng lên, “ đấy.”

      Bây giờ giống như “thân bị vây trong thành”, được ra mà người khác cũng vào được. muốn ra ngoài mà người khác cũng đừng hòng vào trong…

      khó chịu vì mẹ của qua đời, vì bố mất mẹ mà đau lòng, mà áy náy. dùng hạnh phúc mất của để trừng phạt , có lẽ, đây là cho mọi việc lời giải thích tốt nhất.

      Cho nên muốn Tô Cẩm Niên tới phá hỏng nội tâm bình của , cho dù cái an bình này là trốn tránh mà có được cũng cho phép Tô Cẩm Niên phá hỏng.

      Ngày lẳng lặng trôi trước mặt ha người, chia thành hai khu vực, sáng, tối, phân biệt ràng.

      Tô Khả hít hít mũi, nghiêng đâu, “Em còn muốn làm việc, tiếp được rồi.”

      xong xoay người, ép buộc mình nhìn lại Tô Cẩm Niên cái nào, lướt qua ____

      kéo tay của , để cho bước thêm bước nào.

      . “Khả Khả, em vẫn là người phụ nữ dung cảm.”

      trầm mặc. “Dũng sĩ có dung cảm cũng bởi vì vết thương chồng chất mà nhát gan bước về trước nữa.”

      , “Khả Khả, thể có em.”

      xoay người, đột nhiên cười tươi như hoa.

      . “Cẩm Niên, em cũng từng cho rằng em thể , nhưng chứng minh là mười tám năm trước đây cuộc sống vẫn tốt, năm năm sau này , cuộc sống vẫn tốt đấy.”

      “……”

      “Cho nên, cho tới bây giờ thế giới này cũng có người nào thể rời bỏ người nào.”
      Last edited by a moderator: 18/6/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 95 : khách sạn

      Tô Khả hết lời cười nhạt, xoay người, cũng quay đầu lại, bởi vì sợ nhìn thấy bày ra vẻ măt đơn kiên trì năm năm qua của uổng phí.

      Chỉ là vẫn chưa vào phòng của cơ thể của bị ôm lên giữa trung.

      "A ——" sợ đến thét ra tiếng chói tai, định thần nhìn lại mới phát bị hai tay của Tô Cẩm Niên ôm ngang thắt lưng, vừa chuyển cái cả người cũng bị Tô Cẩm Niên vác vai.

      "Mau buông em xuống!" Đầu Tô Khả có chút choáng váng, đầu óc tỉnh táo rồi.

      Chuyện này chủ yếu là bởi vì thiếu máu. Bệnh thiếu máu này là vì hồi đó lúc sinh Tiểu Bao Tử mà bị, khi đó, Tiểu Bao Tử là ra đời thiếu tháng, sau khi Tô Khả sanh xong tháng lại chảy rất nhiều máu tươi so với những thai phụ bình thường, khi đó vội mà lại người nào có thể đến giúp nên khiến bị bệnh thiếu máu này.

      Lần này, Tô Cẩm Niên lại ôm lên giữa trung nên làm cho đầu bị dùng sức dao động cái, có thể biết mức độ chóng mặt rồi đấy.

      "Mau buông em xuống!" Hai tay Tô Khả đánh đấm bả vai rắn chắc của Tô Cẩm Niên.

      Lòng dâng lên cảm giác buồn nôn, mau thả xuống! (buồn nôn vì chóng mặt ấy)

      Mặt Tô Cẩm Niên trầm xuống, tiếng, vác Tô Khả ra ngoài như vậy, mấy bác sĩ bên ngoài thấy bị tình thế của Tô Cẩm Niên trận thế dọa đến nửa câu cũng dám ra.

      Thân thể Tô Khả ngừng giãy dụa, hai tay cũng để mà ngừng đất đánh đấm Tô Cẩm Niên. Lực tay của lớn, giống như là con kiến vậy, "cắn" từng cái từng cái.

      "Thành chút!" Tô Cẩm Niên hung hăng đánh lên mông cái.

      Cơ thể Tô Khả giật mình cái, thẹn quá hóa giận: "Tô Cẩm Niên, từ khi nào trở thành lưu manh vậy!"

      A, nhìn hành vi của chút, còn là Hoa Sen Trắng của sao? Ưm >3< Bây giờ phải là Hoa Sen Trắng của nữa rồi.

      Tô Cẩm Niên : " Khả Khả, vì em, cái gì cũng có thể trở thành."

      Mẹ nó! Lời thoại ngứa ngáy như vậy!

      Toàn thân Tô Khả ớn lạnh trận, mặt nổi lên màu đỏ: " mau thả em xuống chút !"

      Chẳng lẽ nhìn thấy rất nhiều người lui tới dùng ánh mắt vô cùng kỳ quặc nhìn bọn họ sao? Mặc dù da mặt của vẫn rất dày nhưng cũng chịu được tia sáng laser cắt tới chỗ .

      Tô Cẩm Niên lại vỗ vỗ cái mông của , "Yên phận chút."

      Tô Khả tức giận ngược lại càng an tĩnh rồi.

      Tô Cẩm Niên : "Khả Khả, nếu như em bằng lòng để cho người ta nhìn cái mông uốn éo của em ngại đâu."

      Tô Khả: ". . . . . ."

      Đợi đến khi Tô Cẩm Niên nhét vào chiếc Land Rover đột nhiên Tô Khả lấy lại tinh thần, phải ràng với rồi sao, tại sao bây giờ lại xuất tình hình này.

      Nghĩ vậy nên muốn đẩy cửa ra, tiếc rằng, khóa rồi.

      nghiêng đầu, với , "Khả Khả, đừng lãng phí hơi sức."

      Tô Khả nhìn vẻ mặt của , chợt giật mình, có chút nhìn thấu.

      ấp úng , "Cẩm Niên, có gì chúng ta tốt nhé."

      Tô Cẩm Niên : "Có gì tốt sao? Khả Khả, nên xong tất cả. Còn lại, chỉ có thể tự nỗ lực thân thể thực rồi." câu cuối cùng vô cùng mập mờ.

      Nhìn ánh mắt giống như đùa giỡn, cúc hoa Tô Khả căng thẳng, mặt đỏ ửng lên như tôm luộc chín: ". . . . . ."

      Chiếc xe như mãnh hổ, gào thét chạy đường nhựa. Cảnh vật hai bên như những nét trăng đen, vụt vụt vượt qua.

      Trong lòng của Tô Khả vô cùng thấp thỏm, hai tay trắng bệch, có thể thấy mạch máu màu xanh.

      Tim của đập mạnh thùng thùng như đánh trống, "Cẩm Niên. . . . . . Em nhiều như vậy. . . . . ."

      "Khả Khả, cũng rất nhiều." ngắt lời , ánh mắt đầy tình cảm nồng nàn, "Khả Khả, năm năm trừng phạt, đủ rồi, đấy."

      ". . . . . ."

      " nhớ em, nhớ em. . . . . ."

      Bên trong xe, rất nhanh lại trầm mặc.

      Khách sạn Hán Đình.

      Xe ngừng lại, Tô Khả muốn ra khỏi cửa xe, Tô Cẩm Niên nhếch miệng lên, "Sợ?"

      Tô Khả ngậm miệng
      Chọc lửa 95

      , “ dẫn em tới đây làm gì?” Hỏi xong Tô Khả muốn vả mạnh vào miệng của , đây là chuỗi khách sạn nổi tiếng nhanh lẹ khắp cả nước, phải là nơi cung cấp JQ cho nam nữ sao! Dùng đầu ngón chân suy nghĩ chút cũng biết Tô Cẩm Niên muốn làm gì cùng , lại còn hỏi ra! quá mất mặt, cũng phải là thiếu nữ thanh thuần gì.

      “Em ?” xong, Tô Cẩm Niên lại bế ngang Tô Khả, vác vai.

      “A_______ thả em xuống!”Mặt của Tô Khả lại tụ máu mà đỏ bừng.

      “Thả em xuống sao?Em lại chạy làm thế nào?”

      “Em chạy!” Tô Khả nổi giận.

      Tô Cẩm Niên cười, “ tin em.”

      “………..”

      đăng ký sổ (tiếp tân đấy) ở đại sảnh nhìn thấy tình hình hai người đến như vậy giật mình.Dù sao người mặc quân trang, người mặc áo bác sĩ trắng, mà người mặc quân trang lại vác người mặc áo khoác trắng vào.Đương nhiên tổ hợp như vậy là vô cùng kỳ dị, các ấy khỏi nhìn nhiều lần.

      Dù sao nếu như người đàn ông này là cưỡng ép xâm hại ta muốn hơi lưu ý chút.Chỉ là người lính mà làm chuyện cưỡng ép xâm hại à, dường như khả năng lớn.

      Ưm, người thể nhìn bề ngoài.

      bước lại nhìn Tô Cẩm Niên mấy lần, sau khi phát dáng dấp quá đẹp trái tim đập bịch bịch nên lại ước ao ghen tị với ‘áo khoác trắng’ bị vác vai.

      Cùng lúc đó, Tô Khả lại ngừng mắng Tô Cẩm Niên, xem ra hai người đều nhận thức được nên ta cũng xen vào việc của người khác nữa mà vô cùng nhanh chóng cầm giấy chứng minh thư của họ để đăng ký, sau đó giao thẻ mở cửa phòng cho bọn họ.

      “Tô Cẩm Niên, khốn kiếp!” Cái miệng nhắn của Tô Khả vẫn còn hùng hổ trách mắng, dù sao tình nhân qua lại nhiều như vậy nên hai người bọn họ trở thành tiêu điểm của mọi tầm mắt. ít người giọng bàn luận, mạch máu của Tô Khả đều muốn nổ tung.

      Tô Cẩm Niên lưu tâm, chỉ vác Tô Khả về phòng kia.

      Mấy cặp tình nhân trẻ tuổi trong thang máy huýt sáo, ý tứ ràng là: em à, quá xuất sắc.

      Mở cửa phòng, chuyện đầu tiên Tô Cẩm Niên làm chính là ném Tô Khả lên giường.

      Tô Khả bò về sau mấy bước, “ đừng làm bậy!”

      “Làm bậy?” Tô Cẩm Niên vô cùng gợi cảm tự cởi áo khoác, “Ở khách sạn bên ngoài với vợ mình vào buổi chiều gọi là làm bậy à?”

      “Ai là vợ của ?Chúng ta ly hôn!”

      “Khả Khả, có phải em quên mất hôn nhân của hai chúng ta là gì rồi hay ?” Tô Cẩm Niên cầm quần áo ném đại xuống đất, động tác vô cùng đẹp và tự nhiên.

      Tô Khả nhìn vào mắt , nhịn được nuốt nuốt nước miếng, con ngươi vẫn nhúc nhích. Nhưng đảo vòng, con ngươi rồi tự vỗ vỗ đầu, “Quân hôn thế nào? Chúng ta chia tay năm năm rồi! có tình cảm! Về mặt pháp luật, nên….”

      “Em hiểu pháp luật sao?”

      “Em…..” câu Tô Khả cũng nên lời.

      Thân của Tô Cẩm Niên che đậy gì nữa, lấn người tiến lên, Tô Khả lui về sau, cả thân thể rụt lại ở góc tường. Khoé miệng Tô Cẩm Niên khẽ nâng lên, hai tay nắm chắc chân của Tô Khả, xách cả người qua bên này, thuận thế đè lên, cả người phủ người của , nhìn từ cao xuống.

      Trong đồng tử của là tình cảm nồng nàn của . (đồng tử là nơi phản chiếu hình ảnh)

      đầy hoang mang, sau đó giọng cũng run rẩy, “Cẩm Niên….”

      tay Tô Cẩm Niên nâng cằm của lên, “Khả Khả, em phải hiểu pháp luật. Quân hôn, chỉ cần quân nhân thời muốn, như vậy ly hôn được!”

      Tô Khả ngây ngốc nhìn Tô Cẩm Niên.

      “Cho nên, vợ à, em còn có lời gì muốn ?”

      Tô Khả chớp mắt mấy cái, “Em……. Em…… Chúng ta ly hôn?”

      Cả gương mặt Tô Cẩm Niên đều đen, tức giận nhìn Tô Khả, sau đó tay kéo áo khoác trắng người Tô Khả xuống.

      “Xoẹt xoẹt” tiếng, áo khoác trắng rách mang theo thanh Tô Khả nghe thanh đó trong lòng kinh sợ, nhịn được hét lớn: “Tô Cẩm Niên, khi nào dã man như vậy rồi hả?”

      Hai tay Tô Cẩm Niên vẫn ngừng cởi quần áo Tô Khả.

      “Đau!” Tô Khả bị dùng sức xé đến cổ, quần áo thít chặt vào thịt nên hiển nhiên là cảm thấy đau, cho nên hốc mắt cũng nổi lên nước mắt.

      Tay Tô Cẩm Niên chậm rãi dừng lại, Tô Khả mượn cơ hội này, giống như là con chuột, ‘xoạt______’ chui về phía sau, cố gắng trốn thoát từ dưới vai Tô Cẩm Niên, chạy ra cửa_______

      Tô Cẩm Niên cười, nhào qua níu chặt quần jean của Tô Khả từ phía sau, sau đó xách về vị trí cũ.Tô Khả chỉ có thể giương mắt nhìn Tô Cẩm Niên.

      Hai tay Tô Cẩm Niên cởi quần áo của .

      Tô Khả trầm mặc.

      Rất nhanh, quần áo người Tô Khả bị Tô Cẩm Niên cởi hết, nước da trắng noãn sáng ngời như ngọc lộ dưới ánh sáng, giống như tượng sứ đẹp nhất, tốt nhất.

      Trong nháy mắt, ánh mắt Tô Cẩm Niên trở nên rất tối tăm, tay ám muội xoa đó, ngay cả giọng cũng khàn vì đau lòng, “Khả Khả…..”

      Tô Khả ngẩng đầu nhìn Tô Cẩm Niên, mím môi, hồi lâu, hỏi từng chữ từng chữ, “ muốn như vậy sao?”

      Tô Cẩm Niên quay mặt , có chút chật vật, nhưng nghĩ đến Tô Khả mới vừa làm cho lòng đau đến cách nào ra hết, hạ quyết tâm nhìn Tô Khả, tay khác nâng cằm Tô Khả lên, “ như vậy có thể làm sao đây?”

      Giọng mang theo chút thở dài, “Khả Khả, em cho biết …..”

      Tô Khả quay đầu , nhìn ánh mắt của nữa.

      Tô Cẩm Niên lấy tay xoay đầu lại để đối mặt với , bốn mắt nhìn nhau, thậm chí thâm tình trong đó đủ để người bơi giởi phải chết đuối.

      khí giống như ngưng trệ bất động, chăm chú nhìn , dần dần cúi đầu, chóp mũi chạm chóp mũi, môi hôn lên môi.

      Nụ hôn của chậm rãi rơi xuống, mang theomột ít khí mát lạnh của Tuyết Sơn, có hương vị ngọt ngào mê hoặc lòng người.

      Khi mặt của phóng đại ở trước mắt của , đáy mắt che giấu được đau thương mặt . Đau thương nồng đậm đế tận xương cốt, chậm rãi thấm đầy khí khiến cả người cũng ngây ngốc…..

      Trong đầu Tô Khả từng tràn đầy khí chất trong sạch sáng sủa, vẻ mặt kiêu ngạo, nội tâm đều nhàn nhạt, dường như để ý tới ai. Đâu giống bây giờ, đau thương từ trong lòng thấm ra ngoài, làm cho lòng của cũng vô cùng khó chịu.

      Là lỗi của sao?

      Nhưng mà làm như vậy có thể thế nào đây? Bởi vì có biện pháp tự tha thứ cho để từ đó về sau cùng ‘song túc song phi’, chỉ có thể cách xa . (song túc song phi: cùng ở cùng bay)

      Nhưng bây giờ trở nên đau thương như thế….

      bị lây, cùng nhau mê mang, cả người đều ngây ngốc, liên luỵ cả sức đẩy ra cũng dần dần tiêu tan.

      Miệng của liếm hàm răng đóng của hết lần này đến lần khác, giống như muốn ăn tươi nuốt sống mới có thể tiết ra hết đau lòng lần này.

      Dần dần, Tô Khả nhắm mắt hôn trả lại.

      Lòng của run rẩy, bao lâu có đụng tới hơi thở quen thuộc này?
      Last edited by a moderator: 18/6/15

    5. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      aiza bé Khả à, mẹ dự mong muốn dằn vặt như thế đâu. làm thế là bất công với tiểu Tô Tô nữa đó

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :