1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Trái đụng hồ ly phải đụng chó sói - Lạc Anh Phân Phi (130c+9PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 87: Mỹ thú đồng tâm

      “Nha Nha đến , đây là chân gà nàng thích nhất, nào, ăn miếng .” quan tâm gắp vào trong chén ta miếng thịt gà chua ngọt thơm ngon, lại thi triển nụ cười buồn bã tuyệt sắc như hoa như ngọc, đôi mắt bích lục khẽ chớp chớp rung động: “Mấy ngày nay ngủ cùng vi sư có phải quen ? Nàng nhìn xem, đôi mắt to tròn đáng như thế lại có quầng thâm, có cần…?”

      “Cảm ơn sư phụ, cần đâu.” Ta chuyên tâm ăn thịt gà, nhìn đến ánh mắt lóe sáng của hồ ly đầy vẻ chờ đợi, dùng ánh mắt có lỗi liếc ngủ mình cũng rất tốt, hơn nữa, phải còn có tiểu Bạch Thái ngủ cùng ta sao? Cũng có gì quen lắm.” Có trời biết mấy đêm có thân thể cường tráng kia cho ta ôm ngủ, ta ban đêm thể ngủ ngon giấc, nhưng mà, tuyệt đối thế khuất phục , nếu tên hồ ly này nhất định càng phách lối hơn, cuối cùng cũng chỉ mình ta khổ. nhàng đấm đấm eo , haiz, mấy đêm lăn qua lộn lại, là có chút đau nhức nha.

      “Bảo bối, thắt lưng thoải mái sao? Nào, để ta giúp nàng xoa bóp.” Cuối cùng tên sói xinh đẹp gian tà cũng tìm được cơ hội, xun xoe vươn móng vuốt định sờ sờ eo mềm mềm, lại bị Ngưu ca ngồi bên cạnh nhanh chân đến trước.

      “Tăng A Ngưu, ngươi muốn thế nào?” tức giận lườm nguýt tên ngưu lang mỹ miều áo tím:”Người của bổn vương, đầu bếp nho cũng muốn nhúng chàm?”
      “Ngươi thấy tiểu thư Nha Nha cũng muốn cho ngươi chạm vào hay sao?” Con ngươi đen chút yếu thế nhìn đến đôi mắt màu lam bốc hỏa ” Phải hầu hạ cũng chỉ ta có thể hầu hạ nàng.”
      “Vương Nha Nha, nàng nàng chọn ai?” Hai mĩ nam trăm miệng lời vẫn hỏi người chăm chú ăn rau xanh là ta “Chọn ta hay .”
      “Nhàm chán!”
      “Nàng quay lại đây cho ta, đừng tưởng câu nhàm chán là có thể đuổi ta .”
      “Đồ sắc lang xấu xa, ngươi mau buông tay ra, ngươi nắm tay ta đau quá.”
      “Lang Minh Thần, ngươi mau buông tay, ngươi nhìn thấy tiểu thư đau đến mức mặt mũi trắng bệch hay sao?”
      “Tăng A Ngưu, ngươi cút ngay cho ta, hôm nay ta nghiêm khắc dạy dỗ nàng được.”
      “Hồ Ly sư phụ, ngươi nhìn thấy ta bị người khác ức hiếp cũng quan tâm hay sao?”
      “Hứ, tiểu Nha Nha, nàng cho ta ngủ cùng nàng, bọn họ muốn làm gì làm ta cũng quan tâm.”
      quan tâm thôi, ta tin tự mình giải quyết được.” Đưa tay quơ vào khoảng hướng mặt hắc y lang đánh cái “ buông tay ta ra phải ? Vậy đừng trách ta xuống tay lưu tình.”
      “Tiểu tinh! Nàng dám đánh ta.” kinh ngạc che mặt, tuy rằng mỗ lang phải lần đầu bị thiên hạ trước mặt cho ăn tát, nhưng mà bị đánh trước mặt hai tình địch đúng là vô cùng mất mặt.
      “Đánh ngươi sao? Ngươi ngươi xem ta là cái gì, là đồ chơi thích của ngươi sao? Hay là nữ tử thấp hèn để ngươi có thể tùy ý phát tiết dục vọng?” Ta nhìn với vẻ hung dữ:” Ta rồi, nếu ta muốn được bắt buộc ta, ngươi có hiểu hả?”

      “Bản vương đương nhiên hiểu.” Nụ cười tuấn tú quyến rũ động lòng người mang đầy vẻ u, nhưng trong mắt lam cũng bốc hỏa, bước gần thêm bước, hít sâu hơi, cúi đầu nâng khuôn mặt phấn nộn nhắn lên ” Ta rồi, nữ nhân của ta chỉ có mình nàng, nàng cho ta phát tiết, bản vương có thể tìm ai, chẳng lẽ bản vương lại phải tự mình động thủ? Nàng vì sao hết lần này đến lần khác đều phản kháng ta….Tiểu tinh, nàng phải hiểu trong lòng ta…”

      “Chuyện này…ngươi đừng kích động nữa.” Nhìn ánh mắt hút hồn của , khuôn mặt lãnh tuấn tú, tuy rằng bên cạnh có hồ ngưu, nhưng mà, cả người vẫn có thể cảm nhận được từng trận hàn khí “Ta đương nhiên hiểu lòng ngươi, thế nhưng chuyện kia cũng nên để ta tự nguyện mới có thể nha!!! Ta cũng có tôn nghiêm của mình, ta cũng có quyền lợi được , cho dù là phu thê, chỉ cần thê tử muốn, phu quân cũng thể thượng liền thượng.”

      “Đừng nhiều lời lôi thôi dài dòng với bản vương. Quyền lợi? Tự nguyện? Hừ, nếu phải đợi nàng tự nguyện mới được nàng sinh cho tên hồ ly kia vài đứa , đến lúc đó nàng bị lũ tiểu hồ ly đó quấn lấy còn có thời gian dành cho ta hay sao.” Ánh mắt tức giận mang theo chết chóc nhìn chằm chằm nữ tử giảng đạo ” Bản vương mặt kệ, hôm nay ta nhất định phải thượng nàng.”
      “Lang MinhThần, mọi việc đâu còn có đó, đừng nên nóng giận.” Mi tâm nhíu lại nhìn hai người cò kè mặc cả, Cổ Nguyệt Lan tại tâm tình vô cùng phức tạp, cũng muốn giáo huấn nha đầu kia, nhưng về phương diện dục vọng chiếm hữu lại cho phép cùng ngươi khác chia xẻ thê tử.
      “Bản vương hôm nay nhất định phải có được nàng!” xong ôm lấy ta rồi phi thân ra ngoài cửa mất.
      “Lang Minh Thần, ngươi buông nàng ra!” Hét lớn tiếng, mỗ ngưu lập tức đuổi theo.
      “Tránh ra! Chuyện của bản vương ngươi đừng cản trở!” kiên nhẫn rống lên, hơi điểm mũi chân liền phi thân lên cây, sau đó nhanh chóng hướng phía ngoài sơn trang bay .
      “Lang Minh Thần! Trừ phi ngươi buông đồ nhi của ta xuống nếu , đừng trách ta ra tay đả thương người.” Công kích ác liệt chưa dừng lại, từng chiêu hiểm độc đánh về phía hắc y nam nhân trung.

      “Đừng có nằm mơ, ta chết cũng buông tay.” Càng ôm chặt lấy người trong lòng sợ tới mức thét chói tai, sau đó xoay người cái đanh ra chưởng mạnh:”Cổ Nguyệt Lan, lần này, ta tuyệt đối cho ngươi mang nàng , bảo bối phải của mình ngươi, nàng cũng là của ta.”

      “Ta là của ta, các ngươi đừng tùy tiện cho ta danh phận. Này, các ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì, nhớ kỹ muốn đánh cũng đừng có đánh trúng ta.” Vương Nha Nha, nàng câm miệng cho ta!!” Hai thanh trầm thấp đồng thời phát ra, nghiến răng nghiến lợi đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm mỗ Nha biết sống chết :“Tin hay hai người chúng ta cùng nhau cho nàng rơi xuống.”
      “Lang Minh Thần, mau buông tiểu thư Nha Nha xuống, nàng là của ta, ngươi được mang nàng .” Con ngươi lạnh lẽo nhìn chằm chằm hai nam nhân ngừng ẩu đả, khóe môi lạnh lùng nhếch lên: “Tiếp tục như vậy làm nàng bị thương.”
      “Hừ, Tăng A Ngưu, ngươi thử xem!” Khóe miệng lên tia cười quỷ dị, trầm, đồng thời lộ nanh sói trắng bóng ” Xem có thể cướp được nàng hay !!!” Sau đó là tràng cười nắm chắc thắng lợi, tiếp tục cùng hồ ly áo trắng đấu đá lẫn nhau.
      “Các ngươi muốn đánh cứ đánh, trước mắt buông ta ra được ? Ta buồn nôn!!” Ụa,ta chịu nổi, tại đầu ta choáng váng, ngực lại đau. Này này này, đừng có quay vòng vòng được ? Còn có, hình ảnh các ngươi đấu đá cũng thấy được, có nghĩ đến người khổ chính là ta bị các ngươi tung tới tung lui.
      “Vương~~ Nha~~ Nha~~” hai người quyết đấu hết sức lại nghe được lời vô cùng sát phong cảnh, tuy rằng thể nuốt trôi, có điều cũng thể ngừng lại.
      “Này, các ngươi cứ từ từ đấu, ta quản.” Cảm nhận được bốn phía yên tĩnh đến dị thường đáng sợ, nhìn ba tên cầm thú mỹ mạo đánh nhau…Ta làm bộ yếu ớt xoa đầu “Ai nha, vì sao đầu của ta lại đau như vậy.”
      “Tiểu Nha Nha, nàng thử té xỉu cho vi sư xem!!!!” Tiếng uy hiếp lạnh lùng vang lên bên tai, đôi mắt bích lục hung ác nham hiểm hơi nheo lại: “Tỉnh táo lại cho ta!”
      “Ngươi muốn thế nào?” Bị vạch trần ta chỉ có thể vô tồi nhìn tên hồ ly kia: “Các ngươi muốn đánh đấm liên quan gì đến ta?”
      liên quan đến nàng?” Con ngươi màu xanh thẳm yên lặng nhìn chăm chú vào ta, cánh tay vốn ôm ta nhanh chóng xiết chặt “Nàng là tiểu tinh làm ta bị lửa dục thiêu đốt mà thể phát tiết, còn liên quan đến nàng?”
      Tên sắc lang khốn kiếp bá đạo!! Khẽ ở trong lòng giãy giụa: “Ta chóng mặt, ngươi buông ta ra được ?”
      “Vương Nha Nha, nàng lại đây cho ta.” Dùng sức nắm lấy cánh tay bé, mạnh mẽ kéo về phía mình.
      “Hic hic~~ đau quá~~” ai nhường ai lại còn khiến cho ta đau đến nhăn lông mày xinh đẹp, tên hồ ly này chút thương hương tiết ngọc cũng đều có, dụng lực lớn như vậy!
      “Ta buông!” Mỗ lang đương nhiên cũng yếu thế, siết chặt lấy eo nhắn, ngừng ra tay công kích đối phương.
      “Các ngươi đừng đánh, cẩn thận làm thương tiểu nha đầu.” Nhìn thấy đen trắng hai bên đánh nhau từ mặt đất lên đến nóc nhà, từ nóc nhà đánh tới cây, chính giữa còn mang theo thân hình nhắn lung lay sắp rơi xuống, mỗ Ngưu là hãi hùng khiếp vía, vội vội vàng vàng nhào đến.
      “Tăng A Ngưu, ngươi tránh ra, bảo bối mau ngoan ngoãn đừng giãy giụa nữa được ?”
      “Lang Minh Thần, mau thả đồ nhi của ta ra.”
      “Cổ Nguyệt Lan, ngươi biết tiểu nha đầu sợ đau, ngươi nắm chặt cánh tay bé của nàng làm gì?”
      “Lang Minh Thần, ngươi kéo tóc ta làm cái gì. A, bàn tay háo sắc của ngươi sờ đâu vậy!! Hồ ly sư phụ, ngươi đừng cởi quần áo của ta, lại bị ngươi xé rách!! A Ngưu ca, ngươi nắm lấy bắp chân của ta làm gì?” Trong lúc ba tên dã thú đánh nhau, tóc của ta bay tán loạn, bộ ngực trắng sữa bị sắc lang sờ soạng mười lần, quần áo của bị hồ ly kéo xé ra gì, cơ thể tròn trịa như như dưới lớp vải rách tứ tung. “Cứu mạng a, ba tên sắc ma này các ngươi muốn làm gì ta?
      “Tiểu thư Nha Nha, nàng sao rồi?”
      “Hừm, Lang vương gia, ngươi thả ta ra trước được ?”
      Hai tay bé mịn màng hấp dẫn nhàng che hai nụ hoa lỏa lồ, đối mắt quyến rũ động lòng người khiêu gợi nhìn hồ, lang cùng ngưu, nũng nịu giương đôi môi hồng nhuận nhắn, tiếp tục phóng ra mị nhãn mê hồn “Các người đừng đánh được ? Thả Nha Nha xuống được ? Hửm~~~”

      “Bảo bối, đương nhiên được!!” Bị mê hoặc hồn vía biết bay đến đâu, hắc y lang đem thân hình kiều diễm nữa thân trần đầy mê hoặc trong lòng ngực đặt xuống mặt đất, ánh mắt sói tà mị ngừng lưu luyến bộ ngực sữa cao ngất.

      “Tiểu Nha Nha, lại đây với sư phụ, để vi sư giúp nàng chỉnh trang lại y phục.” Bàn tay to háo sắc nhanh chóng tiến đến mò mẫm bên trong quần áo, lúc cởi áo lót bên trong còn cố ý khẽ chạm vào hồng mai phấn nộn.
      “Tiểu thư Nha Nha, đừng sợ, có A Ngưu ở đây, cần sợ.” Ngón tay thon dài nhàng vỗ về tiểu bảo bối, giả vô ý sờ lên cái mông kiều.
      “Này, các ngươi dừng lại chút được ? Ta lạnh.” Hai tay bé đẩy ba tên cầm thú cách xa.
      “Tiểu tinh, ân, miệng nàng mềm.” Đôi môi khiêu gợi hôn sâu lên đôi môi đào, dần dần bị đắm chìm trong đó thể tự mình thoát ra.
      “Tiểu Nha Nha, nơi này lại rất đầy đặn.” nhàng liến lên da thịt mịn màng, tròn trịa, thỉnh thoảng tà ác vươn đầu lưỡi khẽ liếm đỉnh màu hồng nhạt.
      “Tiểu nha đầu, ưm, này tiểu xấu xa, là muốn giết chết ta.” Bàn tay háo sắc càng sờ càng xuống, cuối cùng dừng ở chốn bồng lai, đầy hấp dẫn nhàng vỗ về chơi đùa.
      “Các ngươi chết ~~~~!!!!” Thừa dịp ba tên cầm thú say mê trong bể dục, ta tay hung hăng nhéo cái tên này, đồng thời nhéo tên kia, sau đó hung dữ đá cước lên hạ thân của mỗ ngưu. Nhìn ba mị nam thống khổ che lấy hạ thân thể nhúc nhích thống khổ bộ dạng đáng thương, ta làm bộ vô cùng áy náy nhìn bọn họ

      “Các ngươi sao chứ, thực vô cùng xin lỗi, vừa rồi hơi kích động, xuống tay hơi nặng, các ngươi đều là cao thủ trong cao thủ, hẳn là rất nhanh có thể phục hồi .” Tay nhàng vỗ vỗ ba người, lại dùng bộ mặt tốt bụng “Các ngươi nghỉ ngơi cẩn thận, Nha Nha ta làm phiền các ngươi nữa.” xong, khóe môi cong lên nụ cười đắc ý nghênh ngang rời .

      “Tiểu đồ nhi chết tiệt!!!” Đôi mắt lục bích đầy dục vọng được phát tiết vô cùng thống khổ.
      “Tiểu tinh đáng ghét!!!” Khuôn mặt tuấn tú lúc này trắng bệch vì đau đớn.
      “Tiểu nha đầu nhẫn tâm!!” Trong đôi mắt nồng đậm sắc tím dục vọng lên vẻ vừa cưng chiều vừa bất đắc dĩ.
      Ba đôi mắt thú tràn đầy dục vọng lóe sáng nhìn chằm chằm dáng người nhắn sung sướng chui qua bụi hoa, sau đó nhìn nhau cười hiềm, đạt thành thỏa thuận chung, Nha Nha này, xem ra phải được giáo huấn nghiêm khắc chút mới được.

    2. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 88: Chăn gối đìu hiu

      Nhìn biệt viện phía trước nha hoàn, tôi tớ toàn thân mặt y phục ngọc bích ra vào ngớt, nhìn thấy trang sức đẹp đẽ, sáng bóng trong phòng của hoa viên. Kỳ quái, chẵng lẽ lại là kiện vui mừng của nhân vật lớn nào sao? Nếu tại sao lại trông giống nghi thức tiếp đón long trọng. Nhưng có khả năng a, tốt xấu gì ta cũng có phần là chủ nhân, nếu có nhân vật quan trọng đến chơi, ta sao lại hay biết.

      Bỏ xuống vẻ mặt ngưng trọng, vội vã nhìn xung quanh thấy Cổ Ba đại thúc, ta nhàng hỏi " Cổ Ba bá bá, có chuyện gì vậy?"

      "Nha Nha tiểu thư, người đừng quấy rầy ta làm việc, hôm nay trang chủ có khách nhân muốn chiêu đãi, nghe là quý nhân vô cùng quan trọng. Hẳn là có thời gian cùng người rồi. Tiểu thư tốt nhất mang theo tiểu bạch thái về phòng , bữa trưa vào giờ ngọ ăn ở đại sảnh, ta cho người đưa đến phòng người. Ta còn rất nhiều việc phải làm, tiểu thư đừng nên nhiều lời." xong, cũng thèm liếc nhìn ta cái, vung lên ống tay áo, lại vội vàng rời .

      "Cổ Ba bá bá!" Vội vàng đuổi theo, nhưng đôi chân bé làm sao có thể so với như ngọn gió bay nhanh. Nhìn thấy bá bá khi xưa đối với ta nhân ái lại bỗng nhiên lãnh đạm với ta như vậy, khỏi ủy khuất đôi mắt hạ xuống!! Ta phải ở trong phòng? Có khách phải chiêu đãi? đến phòng lớn ăn cơm? Rốt cuộc là cái loại khách quý nào lại phải lãng phí nhiều nhân lực, vật lực như vậy? Hừ, hồ ly thối, chẳng lẽ thấy ta béo lại xấu, sợ xấu mặt hay sao?

      "Tiểu thư Nha Nha!!" Khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt màu xám nhìn thấy ta vui, đôi môi màu đỏ còn lộ ra mạt cười dọa người.
      "Ha ha, xin chào!" Cố gắng nén lại tâm tư vô cùng sợ hãi, sáng sớm mà thấy Vi Bức bá bá này, trái tim nhất định phải mạnh mẽ nha, lui về phía sau vài bước, lại sợ hãi nhìn " biết Phúc quản gia có chuyện gì muốn ?"
      "Hôm nay vương gia hẹn vài vị khách quí lên núi chơi, có thời gian đến với , vương gia bảo ta với tiếng." Dứt lời, khóe miệng lại nhếch lên dọa người, đảo mắt biến mất trước mặt ta.
      Vi Bức bá bá, lần sau nếu xuất cũng nên tiếng được , nhàng vỗ vỗ tim mình, tốt rồi tốt rồi, cần đối mặt quá lâu với vị cương thi lão nhân này.

      Mang theo tiểu Bạch Thái ngồi bên bờ hồ, có hồ lang quấn quýt si mê, hẳn là nên thực vui vẻ nha, nhưng vì sao trong lại rầu rĩ hề cảm thấy vui chút nào?

      "Hồ ly thối!!" Cầm tảng đá bên người, hung hăng ném vào trong nước, hừ, dám để đến ta.
      "Sắc lang thối!!" Lại tảng đá bị ném , rốt cuộc là khách quí nào, lại so với ta còn quan trọng hơn.

      "Hồ ly sư phụ chết tiệt, vương gia sắc lang chết tiệt." Lòng tức giận, tay tùy ý cầm lấy những viên đá tròn bên cạnh, rồi dùng lực ném xuống mặt hồ.
      "Ngáo ngáo~~ ngáo ngáo~~ ngáoooo~" liều mạng níu tay của ta, dùng răng mới thay cắn chặt ống tay áo của ta, tiểu hồ lý mém chút nữa bị ta ném vào trong nước lạnh lẻo lên tiếng nức nở, ánh mắt lại mang theo lên án.
      "Thực xin lỗi, thực xin lỗi ~~~ Tiểu Bạch Thái." Vội vàng mang nó ôm vào trong lòng, ôn nhu vuốt ve nó " Đừng tức giận với tỷ tỷ, nào, cười cái." Xem ra chính mình có điểm bất thường, thiếu chút nữa khiến tiểu đệ đệ trung thành của mình bị chết đuối.
      "Ngáo ngáo ~~ ngáo ngáo~~" tức giận nhảy xuống, chỉ dùng cái mông đối mặt với ta, Tiểu Bạch Thái thấp giọng gầm rú, hề để ý đến ta.
      "Tiểu Bạch Thái, ngay cả ngươi cũng quan tâm đến ta sao?" Đem quả cầu ấm áp ôm vào trong lòng, hôn rồi nhàng vuốt cài đầu của nó, ta bi thương với nó " Hồ lang kia cũng để ý đến ta, chẳng lẽ người cũng vứt bỏ ta sao?"
      "Ngao~~" khẽ dùng đầu lười liếm liếm khuôn mặt nhắn của ta, nhàng tiến sát vào lòng ngực của ta, bộ dáng ôn thuần khiến người gặp người .
      "Vẫn là ngươi đối với ta tốt nhất." Nhanh ôm lấy nó, hừ, cho dù hồ lang để ý đến ta, phải còn có tiểu Bạch Thái cùng ta sao?

      "Tiểu thư Nha nha, đừng ngồi ở đây, mặt hồ nước sâu, gió lại lớn, mau trở về phòng thôi." Mỗ Ngưu ôn nhu nhìn ta ngồi bên hồ ngẩn người nhìn xa xăm, tuy rằng muốn làm như thấy, nhưng mà, cuối cùng vẫn đành lòng rồi lại.

      "A Ngưu ca, là ngươi a. Sư phụ đâu, rốt cuộc có chuyện gì phải vội?" Lôi kéo ngồi bên cạnh, mắt nhìn chằm chằm " , con hồ ly cùng sắc lang kia rốt cuộc muốn làm cái gì? Vì cái gì lại muốn ta ở trong phòng, ta chẳng lẽ được nhìn thấy người khác sao?"

      "Tiểu thư Nha Nha, đừng lôi kéo ta, chuyện nam nhân tốt nhất đừng động vào." Nhẫn tâm tách bàn tay bé ra, mặt chút thay đổi đứng lên " Đúng rồi, bởi vì nấu ăn cho khách quí, cho nên ta có thời gian nấu ăn cho người. Cùng lắm, ta gọi người đem buổi tối còn nóng đến phòng ." xong, cũng quay đầu nhìn ta, liền rời .
      Nhìn thấy bóng dáng mỗ ngưu lạnh băng, tiêu sái rời , vì sao trong lòng đau như bị kim đâm? Huhu~~ ta cần ăn đồ ăn của ngươi, ngưu ngưu chết tiệt, luôn miệng ta, thương ta, thế nhưng lại đối với ta như vậy, còn có còn có, người là đầu bếp chuyên dụng của ta, được nấu cho người khác ăn. Hừ!! Rốt cuộc là khách quí nào, làm cho bọn họ đồng thời đều bỏ quá người đáng như ta, vội vàng nịnh hót? Lại muốn ta ngoan ngoãn ở trong phòng? có cửa đâu, thế nào ta phần cũng là chủ nhân nơi này, có khách đến chơi, ta làm sao lại có thể sơ suất.

      Nhìn thấy phía trước rất nhiều nam nhân cao lớn tuấn tú, nữ nhân mềm mại, ta lập tức tìm nơi bí mật, ôm Tiểu Bạch Thái trốn ở phía sau, yên lặng xem diễn biến.

      "Lang vương gia, nơi này rất đẹp, ta thực thích, cám ơn ngươi dẫn ta đến." ả thiên kim kiều che cái miệng nhắn, đôi mắt xinh đẹp nhìn nam tử thân đen tuyền đầy ái mộ. Mày kiếm kia tràng ngập khí, mũi thẳng, đôi môi gợi cảm, hơn nữa còn có cái cằm kiên nghị, thân hình thon dài to lớn, lại làm cho khuôn mặt nhắn của nàng nóng lên, thẹn thùng thôi.

      "Tiểu thư Cầm Thanh cần khách sáo, nếu nàng thích về sau ta lại đưa nàng đến đây du ngoạn được ?" Khuôn mặt dã tính cùng tà ác lại mang tia ôn nhu, mái tóc đen dài như mực lại bị gió thổi bay tán loạn, sợi tóc nhè che khuôn mặt tuấn mỹ, môi câu lên nụ cười gian làm cho giống như ác ma thường lui tới trong bóng đêm, tà ác nhưng lại tuấn mỹ chống cự được....
      "Sắc lang vô sỉ!!!" Hung hăn lấy tay cào vào vỏ cây, quả nhiên là con sắc lang hạ lưu có phẩm chất.
      "Nguyệt công tử, nghe chàng sắp thành thân phải ?" Đôi mắt mang đầy tình tứ nhìn nam nhân tao nhã thân trắng toát trước mặt, tiện thể thản nhiên cười, tất cả những cử chỉ kia, khuôn mặt thanh lệ động lòng người, làm người ta thấy liền . Mà bộ dáng yếu đuối kia, có thể khiến cho nội tâm nam nhân dấy lên ý muốn bảo hộ.

      "Đúng vậy, có điều nam nhân năm thê bảy thiếp là chuyện thường, chỉ cần tìm được giai nhân, Cổ mỗ cũng sinh tâm thương tiếc muốn cưới nàng vào cửa." Đôi môi khiêu gợi giơ lên nụ cười tà mị, khuôn mặt như ngọc lại ôn nhu giống như nước, loang loáng phát ra màu ngọc bích, làm cho thiên kim thái phó thẹn thùng gục đầu nhìn xuống.

      "Năm thê bảy thiếp?" Ta lại lấy tay cào vỏ cây, hừ, Vương Nha Nha ta đuổi ngươi trước.
      "Tăng đại ca, huynh là thắng được cuộc thi mỹ thực Trù Thần sao? thể tin được huynh tuổi trẻ lại có năng lực như vậy." Mị nhãn như tơ chằm chằm nhìn vào vòm ngực rắn chắc, thân là nữ nhân của tướng quân nàng từ trước đến nay dám dám hận, nam tử trước mắt này là hợp khẩu vị của nàng.

      "Nếu Phùng tiểu thư thích, đợi lát ta làm vài món ăn cho nàng thử được ?" Gương mặt lãnh ngạo cùng tuấn mỹ lộ ra tia nhu hòa cùng thương , con ngươi đen khôn khéo lợi hại cũng mang theo nhu tình nhàng, khóe miệng vốn lạnh lùng đạm mạc lúc này lại gợi lên nụ cười như gió xuân mê người.
      "Nấu ăn cho nàng?" Ôm chặt quả cầu ? Tăng A Ngưu, thể tưởng tượng được xem ra ngươi cũng là tên gặp sắc nảy lòng tham.

      Nhìn thấy mọi người chuyện trò vui vẻ trước mắt, nhạc cũng ấm áp cùng lãng mạn, ta nhàng ngồi mặt đất, lại hung hăn gắt đám cỏ đáng thương bên cạnh, trong mắt là rừng rực đại hỏa, sư là ba đôi gian phu dâm phụ....

    3. fantasy

      fantasy Active Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      106
      Chương 89: Thư chia tay

      Đại sảnh xanh vàng rực rỡ, bên cạnh sân khấu gỗ lim tinh xảo là ba cặp đẹp đôi như thiên tiên tuyệt phối. Ba vị mỹ nữ khuynh nước khuynh thành ngồi trước ba tên mĩ thú cười đến thẹn thùng, tim đập như hươu chạy khiến mặt nước run run, thân thể mảnh khảnh nhàng, đối với bàn toàn mỹ thực nhàng nếm thử, lúc này trong lòng các nàng sớm rối loạn thầm nghĩ cùng người trong lòng mình cùng chỗ, dững cảm thổ lộ tiếng lòng của mình.

      nhìn ba vị mỹ nữ kia bộ dáng thướt tha, lay đồng hàng vạn hàng nghìn phong tình, ba vị nam nhân tuyệt mĩ chỉ liên tục nhìn ra phía cửa đại sảnh, mấy nữ nhân dáng vẻ kệch cỡm này bọn họ chịu đủ rồi, vẫn là Nha Nha nhà bọn họ là thiên chân khả ái. Nhưng mà bảo bối đáng tính tình nóng nảy kia, vì sao còn tức giận vội vàng chạy đến khởi binh hỏi tội?

      Cổ Nguyệt Lan nhàm chán dùng tay nâng cái cằm hoàn mỹ, đôi mắt ngọc bích mê người hóa thành màu lục, đồ nhi Nha Nha của , có thể vì lòng ghen tị với người khác mà chủ động thương nhung nhớ, ngoan ngoãn bù lại vài ngày qua phải tương tư bệnh ?

      mĩ lang toàn thân hắc y nhàng cong khóe miệng, chỉ cần bảo bối kia chủ động chạy đến nhận sai, nhất định mang nàng lột sạch, sau đó hung hăng đặt ở giường làm ba ngày ba đêm, nhớ đến hình ảnh thân thể trắng noãn nhiễm phấn hồng tỏa ra hào quang, trong mắt tình dục càng ngày càng sâu đậm.

      Ánh mắt lạnh như băng nhàng lóe lên tia lo lắng, tiểu nha đầu kia, có đúng giờ ăn bữa rối ? Tuy rằng miệng mang đồ ăn thừa còn lại, nhưng chính sớm tự mình tỉ mỉ chuẩn bị. Nghĩ đến cảnh tượng nha đầu kia có thể tuyệt thực, lại đứng ngồi yên.

      Nhìn thấy trời tối cũng thấy bóng dáng người trong lòng, nghe bên tai là tiếng ong ong như ruồi bọ của mỹ nữ, ba người hận thể lập tức đến bên cạnh người mà trong lòng luôn nhung nhớ, cho dù bị nàng lạnh nhạt, thể ôm thân thể mềm mại, nhưng nhìn thấy cũng có thể đỡ thèm a.

      " biết Nguyệt công tử bình thường ngoài luyện võ bên ngoài còn làm được gì đây?" Khuôn mặt xinh đẹp nâng lên, tiếng mềm mại như tri tri kỷ, lúc này thiên kim nhà thái phó thầm nghĩ làm cho nam nhân áo trắng tập trung mọi lực chú ý lên người mình, trong mắt ràng mang tình ý say đắm.

      "Cũng có gì cả, cùng lắm là ngẫu nhiên giết người, diệt môn phái nào đó và vân vân." Ngón tay thon dài nhàng bấu chặt mặt bàn, trong mắt xanh biếc là tàn lãnh hung quang, "Chỉ cần bọn họ dám chống lại ý ta, là nam ta chặt đứt tay chân bọn họ rồi ném lên núi cho sói ăn, là nữ bán đến kỹ viện cho bọn nam nhân vô cùng dơ bẩn mỗi ngày chà đạp mười tám lần.

      Dù sao chỉ có câu, thuận ta sống, nghịch ta chết." xong, đối với nữ nhân sợ đến trắng bệch cả mặt nhếch lên khóe miệng" Tiểu thư thấy thế hay ?"

      Bị dọa đến toàn thân phát run thiên kim nhà thái phó thể câu nào, chỉ có thể mở cái miệng nhắn đáp tiếng, sau đó sỡ hại cúi đầu, dám ngẩng lên nữa.
      "Lang vương gia, ai cũng người ở chiến trường bách chiến bách thắng, là sao?" Tiếng như giọng chim hoàng oanh vang lên, tài nữ có tài đánh đàn nhàng nhìn hắc ý nam tử tà mị, thầm gửi ánh mắt long lanh.
      "Đúng vậy, bản vương đập nát đầu bọn chúng, óc vứt cho ngựa ăn, lại lấy tim phổi bọn chúng cho binh lính ăn. Nhìn thấy đồng đội bị chết thảm như vậy, bọn chúng còn cảm đảm sao?" Khuôn mặt như cũ vẫn tà mị mê người, chính là nhìn khuôn mặt, ánh mắt sắc lạnh trầm khát máu.

      "Ọe~~" Nghĩ đến cảnh tượng kinh khủng đó, ba mĩ nữ khỏi trận nôn khan, mặt là biểu tình sợ hãi.
      "Tăng đại ca, huynh sao? Vì sao thủ nghệ của huynh lại tốt như vậy? Bình thường huynh hay nấu những món gì?" Mị hoặc ngước lên dung nhan kiều, xưa nay thiên kim tướng quân luôn can đảm trắng trợn đưa ra khiêu khích.

      "Đồ ăn? đến khiến tiểu thư chê cười, bình thường ta rất thích hầm chuột, nấu cóc, ăn giun, xào cơm với côn trùng. Thế nào? Có phải nghe đến thấy rất hấp dẫn đúng ?" Tiện tay lại gắp ít thức ăn bỏ vào chén của thiên kim nhà tướng quân,cười lạnh như băng "Nào thử món thạch sùng xào này , rất ngon đó."
      "Ọe~~" rốt cục, ba vị thiên kim bình thường đoan trang hào phòng, tao nhã khôn khéo nhịn được, bèn cùng nhau chạy ra ngoài, ở trong hoa viên ngừng nôn mửa.
      Xem như có việc gì gọi Cổ quản gia đứng bên cạnh, vẫn lạnh như băng ra lệnh "Ba thúc, đem các nàng ném vào xe ngựa, đều để họ tự về, về sao đừng để các nàng bước vào biệt viện bước." Hừ~~ so với đồ nhi nha mình, quả thực chỉ là bọn tầm thường xoàng xĩnh.
      "Trang chủ đây là tiểu thư Nha Nha đưa cho ba người, các vị xem qua thế nào." xong liền đem ba phong thư đưa tới trước mặt ba người.

      "Sao đưa sớm cho chúng ta chút?" Nhìn thấy có vân tay mặt thư, loại dự cảm tốt chậm rãi dâng lên trong lòng ba người, từng đợt sợ hãi rất nhanh bao phủ toàn thân.
      Giọng mang theo ngụ ý tốt nhàng trả lời " Nhìn thấy các vị cùng ba vị mỹ nhân chuyện trò vui vẻ, ta là hạ nhẫn sao lại biết xấu hổ quấy rầy." chút đồng ý nhìn ba tên mỹ thú, thấy Nha Nha tiểu thư đơn, Cổ Ba quản gia cũng hiểu được bọn là hơi quá đáng "Ta ra ngoài trước."

      Hồ ly sư phụ:
      Người tìm được giai nhân là nữ chủ nhân của Huyền Nguyệt sơn trang, Vương Nha Nha ta cũng liều chết quấn lấy ngươi. Từ hôm nay trở , ta đơn phương kết thúc hôn ước cùng người. Từ nay về sau, ngưòi đường người, ta đường ta, từ nay về sao nam đây nữ đó, thể ở chung.

      Hắc y lang:
      vui mừng rốt cục ngươi cũng hiểu được chân trời nào có hoa thơm cỏ lạ, cần gì đơn phương mến đóa hóa . vậy ngươi hiểu được vì sao lại vì Vương Nha Nha mà bỏ qua cả khu rừng là vô cùng ngu xuẩn. Từ này về sau, cần xuất mặt ta nữa.

      A ngưu ca:
      Nếu muốn người khác biết, trừ phi mình đừng làm. Ngươi là Tăng A Ngưu hay là Bắc Ngao Liệt ta muốn nghĩ nữa. Quan hệ chủ tớ của ta và ngươi ngày hôm nay chính thức xóa bỏ. Ngươi trở về Bắc quốc , làm hoàng đế tốt, có hậu cung ba nghìn người, cũng còn quan hệ gì với Vương Nha Nha ta.

      Mở phong thư ra, vốn nghĩ có thể nhìn đến mật ngữ triền miên cùng tri kỷ, nhưng nhìn đến dòng chữ ngắn ngủi kia, sắc mặt ba người liền xám xịt, xám biến thành trắng, trắng biến thành đen, rồi từ đen chuyển sang lạnh như băng, huhu~~ Vương Nha Nha, nàng sao có thể làm như vậy? Cho dù chúng ta có làm cái gì sai, nàng sao có thể đối xử với chúng ta như vậy?

      Ba người toàn thân mềm nhũn, buông tay, ba tờ giấy lả tả rơi mặt đất. Cuối cùng là hàng chữ 6 kí tự bắt mắt, người lập thề: Vương Nha Nha.

      Tiểu đồ nhi, ngươi rất tàn nhẫn, ta lao tâm khổ trí bao vệ nàng, yên lặng ở bên cạnh bảo hộ nàng, tám năm đối với ta như nỗi khổ tâm thể ra, như cầm trong tay lửa nóng, vậy mà chỉ vì ta nhất thời sai phạm, nàng lại vứt bỏ ta? Ánh mắt ngọc bích vô cùng ảm đạm, thể được, tuyệt đối thế được...

      Tiểu tinh, Lang Minh Thần ta tuyệt đối lòng với nàng. Vì nàng, ta còn để ý đến tự tôn của mình, chỉ cần nàng có thể tha thứ cho ta. Về sau, ta lại bức bách nàng cũng dụ dỗ nàng, tìm nữ nhân khác khiến nàng tức giận. Nhưng van cầu nàng tuyệt đối được bỏ rơi ta...

      Tiểu nha đầu, hóa ra nàng biết thân phận của ta rồi sao? Nàng ra, chứng minh trong lòng nàng có ta. Thực xin lỗi, chuyện hôm nay ta là bị bọn họ buộc làm, ta chỉ là đầu bếp của mình nàng, ta hề nấu ăn cho nữ nhân khác. Ta cần làm hoàng đế, ta cần hậu cung ba nghìn người, ta chỉ nguyện ý làm nô lệ cho nàng, nô lệ của riêng nàng...

      Bọn lập tức chạy ra ngoài như kẻ mất hồn, Vương Nha Nha, nàng ngàn vạn lần thể lại bỏ , thể rời xa chúng ta, càng thể vứt bỏ chúng ta mà hồng hạnh vượt tường....

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :