1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chàng giám đốc sợ tỏ tình - Bảo Cơ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 10
      Sau 1 đêm mệt mõi,

      Trọng Nhân bước vào công ty với vẽ dờ đẫn

      “Nhật Vy lại chưa” hỏi lễ tân

      lễ phép trả lời

      “dạ chưa thưa giám đốc”

      “sao hôm nay ấy trể vậy, 8h rồi còn gì, bình thường ấy làm rất đúng giờ mà, biết có bị gì nữa”

      xong thẳng lên phòng làm việc lấy điện thoại ra bấm số điện thoại quen thuộc bao lâu có người bắt máy

      Trọng Nhân lo lắng chưa đợi đầu dây bên kia chuyện cướp lời trước

      “em có bị gì sao giờ này chưa làm, em bệnh hả”

      " còn quan tâm tới em tôi sao” Minh Tuấn giọng giễu cợt

      “sao nghe điện thoại của Nhật Vy, ấy bị gì” Trọng Nhân lo lắng

      “nhờ phúc của , em tôi vẫn khỏe”

      “cậu mau cho tôi biết vợ tôi sao rồi”

      “gì mà nóng vậy, ở công ty chứ”

      “uhm, tôi ở công ty”

      Vừa nghe xong Minh Tuấn liền tắt máy, bao lâu sao cửa phòng làm việc mở ra

      định đâu vậy” thấy cằm chìa khóa xe Minh Tuấn hỏi

      “xin lỗi giám đốc, tôi hẹn trước mà ấy cứ xong vào, tôi ngăn cản ấy mà được” bảo vệ cuối đầu nhận lỗi Trọng Nhân khoát tay

      sao, ra ngoài

      Bảo vệ nghe vậy liền mừng rỡ vì bị trách phạt

      “dạ, cảm ơn giám đốc”

      “tôi định tìm đây, Nhật Vy xảy ra chuyện gì vậy, mau

      Minh Tuấn trả lời mà chỉ cho Trọng Nhân 1 đấm vì bất ngờ nên Trọng nhân phản ứng kịp ngã nhào xuống đất, bên miệng còn có vết máu.

      Trọng Nhân để tâm chuyện mình vô cớ bị đánh

      mau , rốt cuộc Nhật Vy xảy ra chuyện gì”

      Minh Tuấn vẫn trả lời mà nhào tới đánh Trọng Nhân

      Trọng Nhân phản ứng lại chỉ để yên cho Minh tuấn đánh

      “sao đánh trả lại”

      “nếu cậu đánh xong rồi cho tôi biết Nhật Vy như thế nào rồi”

      Minh Tuấn cười khẩy 1 cái

      “em ấy vẫn rất tốt,em ấy cũng nhờ tôi chuyển lời tạm biệt

      Trọng Nhân hoảng hồn đứng dậy

      “Nhật Vy đâu, mau”

      Minh tuấn vẫn vẽ mặt bình thản đó mà trả lời

      “em ấy đâu cần biết, chỉ cần biết sau này đừng làm khổ em ấy nữa được rồi” đồng thời cũng đặt điện thoại và nhẫn lên bàn làm việc

      “em ấy gởi trả cho cậu đó, tôi đây”

      Nhìn chiếc nhẫn, Trọng Nhân nỗi cơn thịnh nộ, 2 tay nắm chặt cổ áo Minh Tuấn

      “cậu gì với Nhật Vy, cậu đem Nhật Vy đâu”

      Minh tuấn cũng nắm lấy cổ áo của Trọng Nhân

      “tôi gì với em ấy, mà là em ấy tận mắt trông thấy cậu cùng người con khác ôm ôm ấp ấp ngoài đừng, còn vào khách sạn nữa, đêm qua em ấy uống đến say khướt, sáng nay thức vậy mắt vẫn còn sưng húp, tôi đánh vậy là vẫn còn đó”

      Nghe vậy Trọng nhân giữ được bình tĩnh nữa, chỉ muốn nỗ tung lên thôi đấm Minh Tuấn 1 cú vô mặt

      “tai sao, tại sao ấy ác độc vậy, nghe tôi giải thích, ấy hứa bỏ tôi mà, tại sao hả”

      vừa vừa khóc vừa đấm từng cú đấm vô mặt Minh tuấn.

      Như 2 con trâu điên hút nhau, 2 người cú đánh nhau lúc kiệt sức cùng nằm ra sàn lúc này căn phòng thành bãi chiến trường.

      Minh Tuấn lên tiếng trước

      “cậu còn quan tâm em tôi vậy à”

      ấy hiểu lầm tôi, tôi hề phản bội vợ mình”

      “chẳng lẽ điều em ấy thấy là sai”

      “đúng, hôm qua Thảo Trang, bạn thân của tôi hồi đại học cải nhau với bạn trai nên khóc lóc đồi sống đồi chết, tôi cực nhọc lắm mới đem ấy về khách sạn, ấy vẫn khóc lóc như vậy cả đêm, đến sáng nay bạn trai ấy mới đáp máy bay đến làm lành với ấy tôi mới yên ổn mà về đây”



      “nếu tôi với ấy có gì còn quan tâm đến Nhật Vy mà để cho cậu đánh vậy à, cho tôi biết Nhật Vy ở đâu vẫn quay vào chủ đề chính

      “tôi biết”

      “cậu dối. tôi phải tìm ấy”

      Trọng Nhân ngồi dậy, định bước bị 1 cánh tay giữ lại

      “cậu cho em ấy nghĩ ngơi 1 thời gian , giờ có tìm được em ấy cũng chịu quay về đâu, đâu phải cậu biết tính em ấy”

      “vậy giờ tôi phải làm sao, ngồi đợi ấy sao”

      , tối nay uống vài ly

      “được vậy tối nay đến nhà tôi

      cả ngày hôm đó, Trọng Nhân cứ thấp thỏm yên Trọng Nhân biết dù thế nào Minh Tuấn cũng chi bằng chuốt say rồi hỏi, chừng trong lúc say cậu ta

      “làm sao cậu và Nhật Vy thành em thân thiết vậy, 2 người quen nhau từ hả”

      đây cũng là điều mà Trọng Nhân hỏi Nhật Vy rất nhiều lần mà lần nào ấy cũng là tại học cùng trường hay giúp đỡ nhau nên thân vậy thôi

      “sao cậu hỏi em ấy”

      “tôi muốn nghe cậu

      “đừng dối lừa tôi vậy nữa, tôi mới uống vài ly chưa say đâu, em ấy đúng

      “sao cậu biết”

      “nhìn cậu là biết người thích uống dấm rồi, em ấy sợ cậu ghen với tôi nên thôi”

      “vậy sao 2 người quen nhau”

      “hahha. Em ấy theo đuổi tôi”

      “theo đuổi, ấy từng cậu”

      “đừng nóng giận chàng trai à, nghe tôi

      “cậu

      “ vì trường tôi là trường trung học phổ thông nên dạy 2 cấp, lúc đó tôi vào lớp 10, còn em ấy mới lên lớp 8 thôi, hôm đó học về tôi thấy xe em ấy bị hư nên dừng lại sửa giúp, tôi làm hùng cứu mỹ nhân, vả lại tôi lúc đó cũng coi là đẹp trai học giỏi,con nhà giàu, cũng được coi là hotboy của trường” thấy Trọng Nhân vẻ mặt khinh bỉ mình, Minh Tuấn nổi cáu

      “cậu có muốn tôi kể nữa

      “muốn, kể tiếp

      “thế là em ấy thích tôi, mỗi buổi sáng đều đợi tôi học mỗi buổi trưa đều đợi tôi về, dù ai gì em ấy cũng ngại, tôi hỏi em ấy vì sao học cùng tôi em ấy có gì xe hư còn có người giúp ấy sửa, ấy rất đáng đúng , được 1 năm em ấy tỏ tình với tôi, tôi từ chối em ấy thẳng vậy mà em ấy cứ mãi bám theo, tôi đành là mình thích con trai cho em ấy biết, em ấy rất kích động khóc cả ngày trời, tôi tưởng em ấy nhìn mặt tôi nữa và rêu gao tôi là gay cho cả trường, ngờ hôm sau em ấy cũng vẫn đợi tôi học, em ấy ‘nếu sớm phải tốt hơn sau, làm lãng phí thời gian của người ta cả năm trời, nhưng sao, hồi tối em chuyển tình cảm đó qua thành tình chị em rồi, ra theo đuổi cũng mệt mõi lắm phải dành giật với bao nhiêu người, có người còn hâm đánh em nữa cơ chứ, nên từ đây tới sau em dành giật như vậy nữa, nhất là đàn ông, đúng là ngu ngốc mà’, vì tôi thấy mình như thiếu nợ em ấy nên càng ngày càng đối xử tốt với em ấy, còn tốt hơn cả em trai mình nữa, ai cũng nghĩ là tôi thích em ấy nhưng chuyện đó chỉ có tôi và em ấy biết thôi”

      “cứ thế em ấy như cái bóng của tôi vậy, luôn theo tôi, tôi cứ tưởng là em ấy còn mình nhưng em ấy ‘em đâu mặt lì đến vậy, biết có kết quả mà vẫn đâm đầu vào sao’, dần dần tôi và em ấy xem nhau như người thân vậy, đến năm vừa rồi tôi du lịch nên ở cạnh em ấy mới cho Huy Cường và có cơ hội tổn hại em ấy đó”

      ra là tại nên ấy mới thành con đà điểu rút đầu vậy” Trọng Nhân nghiến răng

      “tôi thấy vậy tốt cho em ấy, dành giật mệt mỏi, mà cũng may là em ấy rất lạc quan. Vậy còn cậu sao quen được em ấy mà lại cầu hôn được nữa chứ”

      Trọng nhân cười đắt ý kể lại chiến tích của mình mà biết mình bị lừa. Minh Tuấn tối sầm mặt

      “cậu giám làm vậy với em tôi,hèn gì nó chịu lấy cậu sớm vậy, còn giám ăn sạch em tôi nữa chứ” Định chuốt say người ta rồi dụ người ta , ngờ mình là người trước, đúng là ngu mà

      “vậy bây giờ cậu cho tôi biết vợ tôi ở đâu được , dù gì cũng là người của tôi rồi, cậu muốn ấy thiệt thòi chứ”

      “tôi biết em ấy ở đâu mà cậu khoan hả tìm em ấy”

      “sao được, tôi phải tìm ấy cho ấy 1 bài học mới được”

      vừa dứt câu mới ý thức được mình sai gì đó gì người bên cạnh mặt nỗi đầy gân xanh rồi

      “cậu muốn tôi đánh cậu nữa đúng , cậu dám làm em tôi sợ cậu chết với tôi”

      “nhưng tôi rất lo cho ấy”

      “cho em ấy nghĩ ngơi 1 tháng , 1 tháng sau tôi đem em ấy về cho cậu, nếu bây h cậu gặp em ấy cũng về đâu, có khi em ấy chốn luôn nữa”



      “tôi hứa danh dự với cậu, 1 tháng này cậu đừng ngu dại mà bén mãng tìm người thân của em ấy nhe, tôi muốn em ấy được yên tĩnh nghĩ ngơi”

      “được”

      Biết kẻ xấu vào bẫy, cố nến nụ cười dắt ý vào trong lòng.

      Như Minh Tuấn dự đoán khi biết được Nhật Vy vẫn chịu quay về, ấy muốn dành giật với ai nữa, lần này hạ quyết tâm rồi, kèm theo lời khuyên của trai mình quyết định chia tay với Trọng Nhân. 1 tháng trôi qua, hôm nay đến thời gian Minh tuấn hứa mà vẫn chưa nghe tung tích gì sốt ruột điện thoại cho Minh tuấn

      “sao hôm nay cậu đưa Nhật Vy trở về mà sao giờ này chưa thấy”

      “xin lỗi, tôi công tác nước ngoài, thực lời hứa được, nay công ty của Hải Phong có rất nhiều việc, khoảng 1 năm nữa tôi mới rảnh, thôi tôi có việc”

      xong liền tắt máy cho Trọng Nhân có phản ứng. nhưng người ngồi cạnh lại có

      “ủa, sao công ty nhiều việc vậy mà ông chủ như tôi lại biết nhỉ, hình như lần này mình chỉ nước ngoài khảo sát vài ngày thôi mà”

      cười đắt ý

      “vậy cho đáng đời, dám làm em tôi khóc, phải nếm mùi đau khổ”

      “vậy sao cậu còn hứa với ta”

      hứa chắc ta để cho Nhật Vy yên ổn cả tháng nay ah, à còn nữa như vậy mọi người mới nổi cơn thịnh nộ chứ”

      “là sao”

      “sao hôm nay cậu ngốc quá vậy, mọi người biết Nhật Vy mất tích 1 tháng mà giờ ta mới tìm, cậu nghĩ mọi người có xử đẹp ta , nhất là ba Vy”

      Nghe mưu kế của Minh Tuấn sắp xếp mà rùng cả mình, c hỉ Ái Vân và tên Gia Huy kia thôi cũng đủ cho Trọng Nhân bầm dập rồi nếu ta tìm đến ba Vy chuẩn bị chôn xác luôn quá. Trông đợi 1 tháng giờ mới biết mình bị lừa biết tại sao lại nghe theo lời Minh Tuấn để cho Nhật Vy yên ổn 1 tháng chứ càng lâu như vậy càng khó tìm hơn

      “Nhật Vy, Minh tuấn 2 em các người đừng để tôi tìm được nếu chết với tôi” Trọng Nhân hét lên trong phòng làm việc rồi nhấn vào số trợ lý nam

      tạm thời thay tôi quản lý công ty 1 thời gian, có việc gì gấp điện thoại cho tôi, tôi có việc phải xử lý”

      vội lấy xe về Cần Thơ

      đến nhà Ái Vân bấm chuông in ỏi

      “ra ngây, ra ngây”

      nhìn thấy Trọng Nhân hơi bất ngờ

      “sao tới chơi mà trước, tôi….”

      Chưa hết câu cái người bất lịch này xông thẳng vào nhà tìm kiếm khắp nơi

      “tên điên này, bị khùng hả, vào nhà người ta tìm kiếm cái gì vậy”.

      vẫn đứng yên mà tiếp tục lên lầu mở hết phòng này đến phòng khác

      giấu Nhật Vy ở đâu, mau đêm ấy ra”

      “vợ sao hỏi tôi”

      nhưng nghe có điều gì hơi lạ

      “cái gì, tìm Nhật Vy, phải Minh tuấn 2 người chỉ là hiểu lầm nên làm lành rồi cùng nhau du lịch hả”

      ấy bỏ rồi”

      Nghe đến đây, máu trong người Ái Vân sôi sụt lên nhào tới vừa đánh vừa đạp Trọng Nhân làm có cơ hội phản kháng

      “tên khốn này, vậy mà bây giờ mới tìm Nhật Vy, tôi giết

      Nghe tiếng chửi rủa ở ngoài chồng Ái Vân từ trong phòng làm việc bước ra thấy cảnh hổn loạn này liền kéo vợ ra

      “vợ à, có gì từ từ , ta làm gì em mà em làm giữ vậy” Chưa hả giận Ái Vân muốn có người đánh tiếp liền nó

      ta cưa cẩm em, như vậy có đáng đánh

      chồng Ái Vân nghe vừa dứt câu máu nóng trong người lập tức nổi lên nhào lại đánh Trọng Nhân thêm 1 trận

      quá bất ngờ về chuyện này chưa phản ứng kịp bị 1 trận bầm mình với 2 vợ chồng này rồi

      “tôi có làm gì ấy đâu, tôi tới đây là tìm Nhật Vy vợ tôi mà”

      Lúc này chồng Ái Vân mới dừng lại nhìn về phía vợ mình tí ăn năng mà bình thản gật đầu xem như là đúng còn chồng Ái Vân biết mình sai nên vội vàng xin lỗi kéo Trọng Nhân thương tích đầy mình ngồi dậy.

      Ánh mắt thông cảm của Ái Vân nhìn về Trọng Nhân khi nghe kể về hiểu lầm giữa họ và cú lừa của Minh tuấn

      “đáng đời, ngờ Minh tuấn nghĩ ra cách hay vậy”

      “vậy em biết Nhật Vy ở đâu à”

      , tôi nghĩ chắc bây giờ Nhật Vy có rất nhiều chàng trai quay quanh, mỗi lần ấy buốn làm cho mình càng đẹp hơn. A ha, nghĩ tới đó thích”

      Trọng Nhân bây giờ dùng ánh mắt giết người nhìn Ái Vân

      chồng Ái Vân thấy vậy vội muốn kiếm cớ tiễn khách 2 người ở đây chắc 1 lát nữa cái nhà này thành 1 đóng hoang tàn quá

      Trọng Nhân à, bây giờ tôi nghĩ nên tìm Nhật Vy , Ái Vân biết Nhật Vy ở đâu đâu, đừng tốn công tìm kiếm tin tức gì của Nhật Vy ở ấy nữa”

      Trọng Nhân , Chồng Ái Vân liền nhắc nhở

      “em điện thoại cho Nguyệt Vy và ba mẹ ấy biết

      “tại sao”

      “để em ấy biết, lại lo cho Nhật Vy nữa”

      “mặt kệ, phải để cho ta 1 trận nữa mới được, đáng đời” chỉ đành bó tay với vợ mình

      “em lo cho Nhật Vy hả?”

      cười sặc sụa

      “haha, biết , biết là Minh Tuấn dạy Nhật Vy hay là tính cách bạn ấy, mà mỗi lần Nhật Vy chia tay bạn trai hay có chuyện gì buồn em rất lo cho bạn ấy có khi còn khóc nữa, bạn ấy buồn muốn tìm em tâm nhưng đổi lại là bạn ấy phải dổ ngọt hay mắng em để em hết buồn thôi, mà bạn ấy tự chỉ buồn 1 đêm thôi, hôm sau làm cho mình đẹp lên, để coi mình còn sức quyến rủ và được nhiều người khen bạn ấy vui lên thôi, nên cần phải lo, đâu phải lần đầu tiên bạn ấy thất tình đâu, mà bạn ấy thất tình phải lo cho vợ đây nè, mình ăn cơm thôi, tâm trạng hôm nay tốt, chắc ăn ngon lắm đây”

      Chồng Ái Vân tiếp tục bó tay tập 2.

      Ngồi vào bàn ăn Ái Vân hào hứng tiếp

      “nghĩ lại cũng may cho Huy Cường, lúc Nhật Vy và Cường chia tay lúc đó Minh Tuấn du lịch nếu khổ cho Huy Cường rồi, chỉ tại Tuấn lúc đó bạc vô tính nếu có kịch hay để xem rồi, lâu rồi mới được xem kịch hay vậy”

      Ái Vân gấp đồ ăn bỏ vào chén chồng mình mà quên câu chuyện

      biết , Tuấn rất thương Nhật Vy nhe, lúc trước học ai đám bắt nạt Nhật Vy hết, hồi còn học có rất nhiều người thích Nhật Vy nhe, mà mỗi lần bạn trai của bạn ấy làm bạn ấy buồn hay ức hiếp gì bạn ấy là Minh Tuấn liền cho tên đó 1 trận, mấy tên đó cũng sợ mà chia tay với Nhật Vy luôn, năm cuối còn thêm Gia Huy nữa chứ dần dần ai dám làm bạn trai Nhật Vy đến khi ra trường luôn vì sợ Tuấn và Gia Huy nên chuyện chia tay này cũng bình thường với Nhật Vy thôi, đúng là người tốt mà, nếu Tuấn là của em tốt quá”

      Chồng Ái Vân rùng mình 1 cái

      “nếu ta là trai em chắc chết sớm quá”

      biết phải Trọng Nhân xui xẻo hay may mắn mà đến tìm Nguyệt Vy lại gặp luôn Gia Huy như vậy khỏi mất công tìm Gia Huy nhưng nào ngờ nghe Nhật Vy mất tích Gia Huy hỏi đầu đuôi gì mà xông lên cho Trọng nhân 1 trận đến khi Nguyệt Vy kéo ra mới thôi

      làm gì chị Vy của tôi hả”

      Nguyệt Vy luôn là bình tĩnh hẳn

      nghe rể

      “còn rể gì nữa, ta làm chị Vy bỏ cả tháng trời mà giờ mới tìm, làm gì chị Vy”

      Lại kể thêm 1 lần nữa.

      nguyệt Vy tội nghiệp rể mình

      rể, tội nghiệp quá, Tuấn quá đáng, biết hiểu lầm còn giấu chị Vy nữa, để em điện thoại ấy”

      Sau 1 hồi điện thoại chỉ thốt lên 1 câu

      ấy khóa máy rồi”

      Còn Gia huy và Ái Vân như chị em ruột vậy

      “đáng đời, tôi nghĩ nên từ bỏ , chị Vy mỗi lần buồn càng đẹp, bây giờ chắc chị ấy có bạn trai mới rồi, quyến luyến đâu. Nghĩ tới thích”

      bó tay với cả 2 người Nguyệt Vy đẩy tay Gia Huy

      đừng nghe ấy bậy, trể rồi về khách sạn nghĩ ngơi cho khỏe rồi may tìm chị Vy tiếp, có tin tức gì em báo cho

      Trọng Nhân rồi Nguyệt Vy vội lấy điện thoại định báo cho ba mẹ liền bị Gia Huy cản lại

      “em được điện thoại cho 2 bác”

      “tại sao, lỡ ba mẹ biết em biết chị Vy mất tích mà báo cho ba mẹ biết ba mẹ la em mất, chuyện em còn giấu được nhưng chuyện này

      “mặt kệ, phải cho ta thêm 1 trận nữa mấy được” gia Huy thầm nghĩ ai bảo ta ăn hiếp chị Vy đành còn giấu chiêu cầu hôn đó với mình nữa chứ, có cơ hội ngu gì trả thù

      .“như vậy có ác quá

      “em muốn điện thoại tối nay làm cho em ngày mai bước xuống giường nổi luôn đó”

      Gia Huy phát huy bản lĩnh đàn ông.

      Nhưng Gia Huy quên bạn ấy phải là người dể ức hiếp

      lúc này gan lắm, chiếm được tiện nghi rồi giám hăm dọa em nữa hả, có tin em bỏ

      xin lỗi mà, nghe 1 lần , năng nỉ đó bà xã, cái chiêu chiếm tiện nghi là do ta dạy cho đó”

      Gia Huy liền xuống giọng năng nỉ rồi đó lỗi cho người khác mà cái này là do ta dạy mình mà, mình chỉ thôi Gia Huy nghĩ.

      Nghe vậy ngờ Nguyệt Vy báo cho ba mẹ ở nhà biết, Gia Huy cố nén nụ cười đắt ý.

      Sáng sớm hôm sau Trọng Nhân liền chạy về quê kiếm Nhật Vy, nhưng may là bị thêm 1 trận nữa nếu có mẹ Vy ngăn cản chắc Trọng Nhân chôn ở đó luôn quá.

      “thằng quỷ này mày hứa với tao như thế nào hả, mày dám làm con của tao bỏ , bà bỏ tôi ra, tôi phải giết nó”

      “ông à, có gì từ từ , thằng Nhân là hiểu lầm rồi mà”

      Nghe giải thích hết mọi chuyện mẹ Vy thở dài

      “haiz… thôi con về , con ở đây ông ấy đánh chết con mất, có gì mẹ báo cho con biết”

      “mẹ có tin của Nhật Vy nhớ báo cho con nhe” rồi gật đầu chào ba mẹ vợ về biết ông bà Nghĩa nghe tin từ đâu mà ngồi sẳn ở nhà Trọng nhân chờ về

      “sao ba mẹ đến đây”

      “mặt con sao thế này, bầm tím hết cả rồi” vừa gặp con trai thấy mặt mài con trai vậy phận làm ba mẹ thể đau lòng

      “ông lấy hộp thuốc mau lên” Vừa sức thuốc cho con trai bà hỏi

      “ba nhà Nhật Vy đánh con vậy đúng ” Trọng Nhân gật đầu bà hỏi tiếp

      “sao mà đánh con ra nông nổi này giữ vậy con làm ra chuyện gì có lỗi đúng

      Lại thêm 1 lần kể lại hết tất cả, tay bà nhàng bỏng nhấn mạnh vô 1 cái

      “mẹ đau, mẹ mạnh tay quá vậy”

      “đáng dời con, chuyện vậy cũng để cho hiểu lầm nữa, lại còn tìm con người ta trể vậy”

      Ông cũng lắc đầu

      “ba nhớ con rất thông minh mà, đâu có ngu ngốc mà nghe theo lời Minh tuấn vậy, vậy còn để yên cho bị đánh nữa chứ”

      ta khẳng định chắc nịch, nào ngờ, mà con để mọi người đánh cũng có lý do mà”

      “lý do gì” ông bà đồng thanh để bị đánh mà cũng có lý do

      “nhất định Nhật Vy liên lạc với mọi người và nhất định mọi người kể chuyện của con tới tìm cho Nhật vy nghe, nếu Nhật Vy biết con bị đánh đau lòng mà quay về thôi”

      Ông bà nghe vậy liền té xủi

      “con trai của mẹ à, ngờ con lại ngốc vậy, lỡ Nhật Vy liên lạc với mọi người mà mọi người chỉ con tới tìm mà con bị họ đánh rồi sao,như vậy phải con bị đánh hoang mạng ,con đừng nghĩ mọi người ai cũng ngốc như con chứ”

      Ông liền gật gù “đúng là vướng vào chuyện tình cảm ai cũng ngốc như nhau”

    2. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 11
      Thế là 1 tháng trôi qua, ngoài những việc quan trọng phải vào công ty còn lại thời gian đến nơi 2 người thường tới và những nơi có khả năng đến để tìm và thuê cả người tìm nhưng cũng có tuân tích gì

      ra em ở đâu vậy Nhật Vy”

      Nhật Vy đứng trong quầy lễ tân hắt xì 1 cái, đứng kế bên quan tâm

      “bị cảm hả Vy, có sao

      Nhật Vy xua tay “ sao, sao”

      “có khách vô kìa, Nhật Vy tiếp khách nhe, mình có việc hôm về sớm, tí nữa có người đến sớm để thay ca”

      xong vội

      Thấy khách vô Nhật Vy cung kính chào

      “xin chào quý khách”

      2 người là 1 đôi trai , chàng trai đứng tự nhiên xem quan cảnh khách sạn, còn ngay người

      có phải là Nhật Vy

      Nhật Vy liền gật đầu

      “xin hỏi chị cần gì à”

      Nhật Vy nhìn kỹ mới nhận ra này là người mà Trọng Nhân cùng vào khách sạn mà.

      biết tôi tìm lâu rồi , tất cả những gì thấy là hiểu lầm thôi”

      vì lần thứ 2 nghe người khác giải thích về chuyện này nên vẻ mặt rất bình thản

      “cảm ơn chị giải thích, vậy đây là bạn trai chị à, 2 người rất xứng đôi”

      Nhật Vy nhìn người đàn ông đứng kế bên Thảo Trang rồi tấm tất khen

      Thảo Trang chấp 2 tay lại vể van xin

      “chị xin em đó, em làm ơn về đám cưới với tên đó , nếu chị được lấy chồng mất”

      thấy Nhật Vy chợn mắt khóc hiểu vội tiếp

      ta nếu ta lấy được em chị suốt đời cũng đừng nghĩ đến việc lấy chồng, vì tại chị mà em mới bỏ , ngày nào ta cũng gọi mắn chửi chị hết, chị chịu nổi nữa rồi, biết vậy lúc đó có buồn đến chết chị cũng tìm người bạn thân như ta đâu”

      “chị và Trọng Nhân là bạn thân nhưng sau em chưa bao giờ gặp chị vậy”

      “à, bạn trai chị công tác ở nước ngoài nên cả năm nay chị về nước bởi vậy lần em đính hôn chị cũng về được định đến 2 người kết hôn về 1 lần luôn”

      “chưa gặp mặt sao chị nhận ra em”

      đưa điện thoại của mình cho Nhật Vy xem, trong đó là hình của

      "tên biến thái đó gởi hình cho chị, mà chung bạn bè của ta đều nhận được, mà công nhận ở ngoài em đẹp hơn trong hình nhe, hôm nay em lại mặt áo dài thước tha vậy nữa chứ”

      Nhật Vy tự nhìn mình rồi cười

      “cảm ơn chị quá khen”

      “em ra đây, đứng yên nào”

      Thảo Trang kéo ra khỏi quầy lễ tân, liền chụp vài tấm hình.

      “chị chụp hình em là gì vậy”

      “để gởi cho tên biến thái đó”

      Thảo Trang trả lời 1 cách tự nhiên.

      chẳng biết gì nên tìm đề tài khác

      “chị cùng bạn trai đến đây du lịch à”

      “ừ, sẳn dịp noel và tết dương lịch chị và bạn trai lên đà lạt du lịch, khí ở đây rất thoải mái vả lại con ai chẳng hoa”

      “vậy để em lấy phòng cho chị”

      Lúc lên phòng Thảo Trang còn quay lại

      “em nhớ sớm trở về với ta nhe, chị muốn mỗi đêm đều gặp ác mộng nữa”

      Nhật Vy đứng ngây ngốc, biết bao lâu gì Trọng Nhân cũng lên tới đây, lần này phải đối mặt với ta thôi, nhưng nghĩ tới cảnh ta nổi khùng lên rùng cả mình.

      “Nhật Vy sao em vừa rùng mình mà vừa chảy mồ hôi vậy, em bị bệnh hả, thời tiết này mà bị chảy mồ hôi”

      quản lý vừa định về thấy hành động lạ lùng của thắc mắc, bây giờ là mùa đông mà ở Đà Lạt lại bị đổ mồ hôi khi chẳng vận động gì cả.

      “à, em chưa quen với thời tiết ở đây cho lắm. hihi. Thôi 5h rồi, có người lại đổi ca rồi, chào quản lý,chào mọi người em về”

      biết lạ lùng của mình nên vội lãng tránh thấy ra tới cửa khách sạn chàng quản lý liền chạy theo

      “Nhật Vy, tối nay em rảnh

      “em xin lỗi, hôm nay là chủ nhật, em phải làm thêm nữa, có gì quản lý”

      “định rủ em ăn tối thôi, ăn 1 mình buồn quá”

      chàng quản lý vẻ mặt buồn bã

      “hihi, tiết,vậy bây giờ quản lý rảnh

      “rảnh rảnh”

      “bây giờ em cũng tìm gì ăn, mình ăn chiều , 7h em mới làm nữa,nếu quản lý buồn tối nay đến cafe WARM nghe em hát

      “được thôi, em để xe lại , cùng

      “cũng được, dù gì em cũng xe đạp, mất công đợi em”

      Hai người vừa ăn vừa chuyện

      “em cần tiền lắm sao”

      “hả?”

      Nhật Vy mặt ngờ nghệch

      “vậy sao em còn làm thêm nữa”

      “tai em thích thôi , hát làm cho em cảm thấy vui vẻ hơn”

      “chắc em hát hay lắm”

      “tùy theo cảm nhận của mỗi người thôi

      “em đến Đà Lạt lâu chưa”

      “em mới đến 2 tháng thôi, định ở đây chơi vài ngày nhưng ở đây được 1 tuần lại muốn về nên em xin việc ở khách sạn làm, sau đó thấy thời gian trống nhiều quá nên hát”

      Cứ như vậy 2 người chuyện cùng nhau đến giờ làm.

      Vào quán chọn cho 1 bàn ngồi đối diện với sân khấu, còn Nhật Vy thay quần áo, chuẩn bị hát.

      Quán cafe này là do người khách từng nghe hát ở Cần Thơ, sau đó có lần gặp lại Nha Trang (là cái lần Trọng Nhân bị bông gân tay đó mọi người, có 1 chàng cho Nhật Vy danh thiếp đó) ngờ trong túi xách còn danh thiếp của ông chủ quán nên đúng lúc rảnh rổi đến hát tới giờ luôn.

      ngồi thưởng thức ly cafe có tiếng vỗ tay chàng quản lý theo hướng mọi người cùng nhìn lên sân khấu. mặt váy xèo màu đen ngang đùi phát thêm 1 cái áo lông nhìn rất quyến rủ.

      chàng quản lý nghĩ .

      bình thường nhìn mặt áo dài tôn lên đường con thôi, hôm nay lại còn mặt váy ngắn mà quyến rủ vậy nữa, muốn ép người khác phạm tội vì hay sao á.

      Khi cất giọng hát mới giật mình với cái ý nghĩ của mình

      “đừng xa em đêm nay khi bóng đêm qua hàng cây, đừng xa em đêm nay đêm rất dài…………”

      Giọng bình thường của rất dịu dàng ngọt ngào ngờ khi hát cũng vậy mà còn giọng còn khỏe nữa chứ.

      Khi nghe Thảo Trang điện thoại Nhật Vy ở Đà Lạt Trọng Nhân liền tức tốc lái xe liền Thảo Trang gởi thêm địa chỉ và 1 tấm hình làm ngỡ ngàng rất đúng như Ái Vân và Gia Huy ấy càng ngày càng đẹp dù chỉ mới 2 tháng nhưng nhìn trong hình nhận ra đó là nữa có lẽ bình thường hay thấy với bộ đồ văn phòng nên nhìn mặt áo dài lại đẹp đến vậy

      nghĩ chắc tại trước giờ chưa bao giờ thấy Nhật Vy diện áo dài nên thấy lạ vậy thôi.

      Đến nơi cũng hơn 8h rồi, Thảo trang và bạn trai dạo rồi, nên 1 mình tới khách sạn

      “xin chào quý khách”

      “xin lỗi, cho tôi hỏi ở đay có nhân viên nào tên Nguyễn Nhật Vy

      vừa vừa đưa hình Nhật Vy cho coi

      “à, là chị Nhật Vy mà, giờ này chị ấy hết ca làm rồi”

      “vậy có biết số điện thoại hay nhà ấy

      gấp gáp hỏi “xin lỗi, tôi biết, chị ấy rất ít sử dụng điện thoại nên cho số điện thoại ai hết ngoài quản lý, còn nhà chắc ai biết đâu”

      chàng bảo vệ nghe vậy liền

      “à, Vy hồi chiều nghe ăn cùng quản lý rồi tới chỗ ấy làm luôn”

      “vậy có biết ấy làm ở đâu

      “hình như là cafe WARM gì đó”

      có biết cafe đó ở đâu

      Bảo vệ lắc đầu, liền chạy . Hai người còn lại mặt khó hiểu, biết chàng này là ai mà sao có vẻ gấp gáp vậy.

      Hỏi đường 1 lúc mới tìm được nơi làm.

      Vừa mở cửa bước vào là 1 giọng hát quen thuộc

      “lúc mới vui biết bao nhiêu ngày tháng mới đẹp ôi biết bao nhiêu….”

      Nhìn vẫn hát với cây đàn ghita như lần đầu gập vậy, nhưng có điều đẹp hơn, quyến rủ, hấp dẫn hơn,

      lúc này cái ý nghĩ vì chưa bao giờ thấy mặt áo dài nên mới trông thấy khác hoàn toàn là sai lầm, có lẽ do thời tiết ở đây khác Nha trang mà làn da trông trắng trẻo hồng hào hẳn lên, lại mặt váy đen càng tôn thêm làn da.

      liếc mắt nhìn những tên đàn ông nhìn muốn chảy nước miếng mà máu trong lòng soi sục hẳn lên.

      Do chăm chú hát, mà cửa lại vì 1 cây cột làm khuất tầm mắt nên thấy người đứng ngoài cửa nhìn mình nảy giờ khi đứng lên chào mọi người mới thấy 1 dáng người quen thuộc.

      nhìn từng bước tiến lại gần mà tim đập liên hồi bổng có 1 vồng tay ôm vào lòng, nhìn lại mới thấy chàng quản lý của nàng ôm

      “làm bạn nhe”.

      Câu hỏi vừa dứt mà chàng quản lý chưa nhận được câu trả lời có 1 bàn tay kéo bước rồi.

      tội cho chàng quản lý vừa mới lấy hết can đảm tỏ tình bị 1 chàng trai khác cướp rồi, khi chợt nhận ra 2 người đó xe rồi.

      Bị kéo xòng sọc cố phản kháng nhưng càng làm như vậy tay bị xiếc chặt hơn, đến khi lên xe mới bỏ tay ra.

      “nhà ở đâu” lạnh lùng hỏi

      tức giận vì làm tay đau nên thèm trả lời

      hỏi nhà em ở đâu” giọng lạnh lùng kèm theo tức giận vang lên làm giật bắn mình trả lời

      thẳng rẻo phải 2 con đường là tới, trước nhà có 1 hàng hoa hồng vàng”

      Đén nơi vãn giọng lạnh lùng ra lệnh

      “mở cửa”

      “em có chìa khóa”

      nhìn làm giật mình tức giận quát

      “lúc nảy kéo em ,túi xách cảu em còn để ở đó”

      Lại 1 lần bị kéo lên xe, đến nơi vẫn cho 1 mình mà cùng xuống xe với

      “Nhật Vy, quay lại lấy túi xách hả, tôi….”

      chưa hết lại gặp ánh mắt lạnh lùng lúc gặp ở Nha Trang liền vội vàng về

      “tôi về trước, 2 người cứ từ từ, chút nữa kêu bảo vệ khóa của nhe”

      Vừa mở cửa vô nhà liền ôm vào lòng, còn ngỡ ngàng 1 trách móc

      “sao em lại bỏ vậy chứ, em biết nhớ em lắm bà xã, em ở đây vẻ mặt hồng hào, còn ăn uống chẳng vô, suốt ngày cứ tìm em, lần này tìm được em cho em chốn nữa”

      “em, ưm ….”

      Miệng bị chặn lại, 1lần môi quen thuộc, muốn đẩy ra nhưng tay làm ngược lại, ôm chặt nhưng ôm .

      Thế là 2 tháng cách biệt khi gặp lại liền phạt làm việc tới 2 giờ sáng. Như thường lệ 6 h thức dậy chuẩn bị làm, còn Trọng Nhân vẫn ngủ say, đến khi thức dậy chẳng thấy ai, chỉ có lời nhấn bàn

      “em làm, nhớ ăn gì rồi hả về, chạy xe cẩn thận”

      Thức dậy chẳng thấy đâu còn thêm lời nhắn này, hôm nay sắp có bảo rồi

      “mình còn chưa tính sổ việc bỏ , cả cái tên hôm qua nữa, giờ còn dám bỏ mình ở nhà mà làm nữa ư, thể chụi đựng nữa”.

      vừa mặt đồ vào vừa nghĩ (chẳng lẽ tối qua mình chưa đủ cố gắng sao, hôm nay ấy còn dậy làm nổi nữa), lắc lắc đầu vứt bỏ cái ý nghĩ đó nhưng được với đó là 1 si nhục (mình phải cố gắng lên thôi, chắc mấy hôm nay mình mệt quá, phải lo việc công ty vừa tìm ấy nữa)

      “đúng rồi, nhất định là như vậy rồi”

      “dạ, cần gì sao” nhân viên bán quần áo hỏi

      “ờ, có gì, tính tiền tôi bộ này rước bà xã thể lôi thôi lếch thếch được vả lại mùa đông ở đây rất lạnh mà chỉ mặt quần jean áo thun thôi

      nhân viên lắc đầu

      “mới sáng sớm mà gặp ông khùng rồi”

      “xin chào quý khách”

      “xin lỗi cho tôi gặp quản lý” hướng về đứng kế bên Nhật Vy Nhật Vy có cảm giác là có chuyện

      tìm quản lý làm gì”

      Trọng Nhân thèm trả lời thẳng đến ghế ngồi

      “xin hỏi tìm tôi có chuyện gì à”

      quản lý nhìn người hướng lừng về mình hỏi

      Khi quay mặt lại thấy chàng quản lý liền quay qua liếc Nhật Vy với ánh mắt đốt cháy người cố nén nụ cười với chàng quản lý lịch lãm trước mặt mình

      “tôi đến để xin cho bà xã nghĩ việc, tiền bồi thường hợp đồng bao nhiêu, tôi chịu trách nhiệm”

      “xin lỗi bà xã là ai” Trọng Nhân chỉ Nhật Vy

      “là ấy” Chàng quản lý nhìn hướng tay của bất ngờ hỏi Nhật Vy

      “Nhật Vy ta là chồng em hả” Nhật Vy nghe vậy liền chạy lại, lo lắng của đúng rồi

      người đàn ông này lúc nào chịu để yên mọi chuyện được

      “Trọng Nhân, gì vậy”

      Chàng quản lý vẫn nhìn Nhật Vy hỏi tiếp

      “em muốn nghĩ việc sao”

      Nhật Vy lắc đầu

      “Trọng Nhân, lại quậy gì nữa vậy”

      Trọng Nhân như báo cáo

      “đồ của em thu xếp để lên xe rồi, chúng ta về Nha Trang ngày mai đăng kí kết hôn, cuối tuần này tổ chức đám cưới”

      Nhật Vy lúc này nổi nóng

      đừng tự sắp xếp vậy được , em trả nhẫn lại cho rồi, chúng ta kết thúc rồi, còn gì nữa rồi, còn chưa hiểu hả”

      dùng đôi mắt lạnh lẽo nhìn Nhật Vy

      “em lại lần nữa coi, em muốn phá tan cái khách sạn này đúng

      rất sợ ánh mắt của khi nhìn như vậy, vội quay sang hướng khác

      “chúng ta chia tay rồi, em mệt mõi lắm rồi, về

      Trọng Nhân còn kèm nén nổi nữa, dùng sức đạp lên bàn thủy tinh trươc mặt mình, tiếng thủy tinh bể làm mọi người có mặt ở tầng trệt đều chú ý đến nơi phát ra tiếng

      “lần trước rồi, vậy là em muốn chết trước mặt em em mới vừa lòng đúng

      Lời vừa dứt liền chạy ra đường, nhắm mắt lại trông đợi cái chết, nhìn chiếc xe taxi chạy tới kèm theo tiếng két két két liền chạy ra

      ……..”.

      mọi người tai trường ai cũng đều nín thở nhìn bon họ

      “tên điên này, muốn chết chết 1 mình , đừng kéo theo người ta chứ, sáng sớm mà gặp thằng khùng rồi”

      chửi xong chàng taxi lấy xe Mặt mày xanh lét chạy đến đánh Trọng Nhân

      khùng rồi hả, sao làm vậy chứ, nguy hiểm lắm có biết , nếu taxi dừng lại kịp phải làm sao hả”

      “em khóc làm gì, tôi và em có quan hệ gì cần em quan tâm tôi”

      Trọng Nhân gạt tay ra chỉ về chàng quản lý

      “em có 1 quản lý tuấn tú vậy rồi nên về với tôi cũng phải thôi, em có biết 2 tháng nay tôi sống thế nào , tôi vừa lo chuyện công ty, vừa tìm em, bị gia đình bạn bè em vừa chửi vừa đánh,em chừng phạt tôi như vậy chưa đủ sao, em vào làm việc tiếp , tôi sống chết thế nào cần em lo, chúc em hạnh phúc”

      xong lạnh lùng bước về phía xe mình.

      Trong đầu lên cảnh hôm đó kích đọng hôm nào

      hôm đó cũng như hôm nay vậy ( ấy kích động còn lấy xe nhất định có chuyện, được, được để ấy có chuyện)

      ý nghĩ làm sợ hãi vội chạy theo ôm

      “đừng mà, đừng mà, em về với , đừng kích động vậy mà”

      xoay mặt lại vẫn đẻ cho ôm từ phía sau, lúc này lộ ra vẻ cười đắt ý (ta thắng rồi)

      “em cần lo cho tôi,tôi cần em thương hại, rồi em cũng bỏ nữa thôi”

      , em bỏ nữa, đừng vậy mà, em sợ lắm”

      “lúc trước em cũng như vậy, giờ sao”

      hai mắt tỏ sáng biết cá sắp cắn câu rồi, nhưng vẫn cố giữ giọng nghiêm túc

      “chúng ta về Nha Trang đăng kí kết hôn rồi như lời cuối tuần chúng ta tổ chức đám cưới được



      quay lại hỏi với bộ mặt vô cùng nghiêm túc

      , em thề mà”

      “haha, mọi người làm chứng đấy nhé” và như vậy cá cắn câu

      Mọi người quay quanh đều đồng loạt vỗ tay, cùng những lời bàn tán chúc phúc

      “tuổi trẻ bây giờ táo bạo quá”

      ngờ ở khách sạn này lại chứng kiến được nhiều việc như vây, lần sau đến đây du lịch phải ở khách sạn này nữa mới được”

      “nhìn cảnh này mà trể làm cũng tệ lắm”

      chàng này là men”

      “ờ, lúc nảy ta còn đập vỡ 1 cái bàn thủy tinh nữa, chắc ta học võ quá”

      “chị này đẹp nhưng tiếc là lại gặp 1 người đàn ông bá đạo quá”

      “mình phải học chiêu này để ép bạn lấy mình mới được”

      chàng quản lý cũng bước lại chúc phúc cho hai người

      “chúc 2 người hạnh phúc”

      Nhật Vy ý thức được ôm Trọng Nhân ngoài đường, liền đẩy Trọng Nhân ra, xấu hổ cúi mặt xuống.

      “đám cưới em mời chứ Nhật Vy”

      Trọng Nhân tươi cười đáp thay Nhật Vy

      “được chứ, cảm ơn

      “Nhật Vy nghĩ đời ngoài ta em lấy được 1 người đàn ông khác đâu, đám cưới có 1 món quà tặng cho 2 người”

      chiêu ghẹo và nụ cười của có chút gian sảo.

    3. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 12
      Như lời , khi về đến Nha Trang liền kéo đăng kí kết hôn mà đợi được đến hôm sau

      “sao ngày mai mới đăng kí mà”

      “dù gì cũng đăng kí xong rồi em thắc mắc làm gì”

      “nhưng mà…”

      lấy môi mình chặn môi , 1 lúc sao mới bỏ ra

      như vậy lỡ em chạy mất rồi sao”

      đúng càng ngày càng lọng hành mà” nhéo mũi

      kéo tay ra

      “taị em quá thôi, ngoan lên tắm rửa , mình thử đồ cưới”

      làm hả”

      trả lời chỉ lấy điện thoại ra gọi cho 1 người

      tìm cho tôi 1 nhà hàng chuyên tổ chức tiệc cưới, chứa khoảng 1 trăm bàn, hiệu quả nhanh, cuối tuần này tổ chức”

      “à, còn nữa, tôi cần gấp 1 tiệm đò cưới và studio tốt nhất”

      “hôm nay là thứ 2, còn 6 ngày nữa làm sao kịp chứ, hay mình dời lại , gia đình 2 bên cũng cần chuẩn bị mà”

      chuẩn bị tất cả”

      “để em điện thoại cho ba mẹ

      giật điện thoại của Nhật Vy

      làm gì vậy”

      tịch thu cái điện thoại này, đám cưới xong mua cho em cái khác, em muốn bao nhiêu cũng được”

      “nhưng em phải báo cho mọi người biết chứ”

      được, lỡ mọi người phản đối rồi sao”

      “vậy ba mẹ

      “cũng cho biết”

      “vậy định đám cưới chỉ có 2 chúng ta hả”

      có tất cả mọi người, hôm đó cho người đón họ, muốn ai phá hỏng chuyện lấy vợ của nữa, nhất là Minh Tuấn”

      “ai kêu ăn hiếp em, trai chỉ trả thù cho em thôi”

      “em còn nữa, cứ làm như lời , ngoan vợ

      "chỉ còn 1 tháng nữa là đến ngày cưới định lúc trước rồi, hay mình đợi đến lúc đó hả tổ chức luôn "

      Nhật Vy cố gắng dụ dỗ Trọng Nhân thèm để ý đến lời của Nhật Vy

      "em tắm vợ, chúng ta có nhiều việc phải làm lắm đấy”

      Hai người cùng tới cửa hàng áo cưới, 1 cửa hàng sang trọng có rất nhiều váy cưới rất đẹp, gật gù

      “trợ lý nam làm việc càng ngày càng hiệu quả, phải tăng lương cho cậu ta mới được”

      “dạ chào chị, ở đây có rất nhiều váy mới nhập từ nước ngoài về rất đẹp, mời chị vào xem” chủ tiệm hăng hái mời khách tươi cười nắm tay vợ mình .

      thử hết cái này tới cái khác mệt lã người còn chỉ ngồi đó ngắm

      “em mệt quá à, thử nữa, đám cưới gì hết”

      “cái gì, em lại xem”

      “em muốn thử nữa, mệt chết được”

      vẻ mặt ủa rủ, thay ra mặt vào như điên còn ngồi uống nước trái cây vô cùng thông thả, nhìn mà thêm tức nhưng dám lại câu muốn đám cưới, nếu dám nhắc lại chắc đốt tiệm áo cưới này quá.

      “được rồi, vậy thử nữa, em uống nước , nước trái cây ở đây là cũng khá ngon” vẻ mặt vui vẻ rồi quay sang chủ tiệm

      “tôi lấy 2 cái thử lúc đầu tiên, à thiết kế cho vợ tôi 1 bộ áo dài và thêm 1 cái váy cưới nữa nhé, ngày mai nhớ gởi mẫu qua cho tôi” Nhật Vy nghe vậy vẻ mặt giận dữ

      cố tình đúng , chọn 2 cái đầu tiên em thử sao lại còn kêu em thử nữa”

      thử làm sao so sánh và khẳng định em mặt 2 cái đó đẹp hơn những cái còn lại” kéo

      “em thử đồ mệt rồi ăn hải sản thôi” thở dài lắc đầu (tại sao mình lại đồng ý lấy cái tên này chứ, càng ngày càng bá đạo, muốn làm gì làm)

      vừa lái xe vừa như đọc được ý nghĩ của

      “em đừng trách ,mà tự trách mình , ai kêu em dám trốn chứ, đây là trừng phạt cho những hành động của em, cũng tại em ép phải bá đạo vậy thôi” trả lời 1 mình tự đọc thoại tiếp tục

      “đúng là ông bà ta có câu dạy con từ thuở còn thơ dạy vợ từ thuở bơ vơ mới về, nếu lúc trước cưng chiều đến nổi dung túng em muốn em làm gì làm cực khổ tìm em rồi, chắc bây giờ dạy vẫn còn chưa kịp” chẳng gì chỉ bũi môi cho đến khi phục vụ đem đò ăn ra

      “ăn bà xã, ăn mới có sức chuẩn bị đám cưới, sinh con cho nữa” tuy càng ngày càng bá đạo nhưng vẫn cưng chiều như cũ vẫn bóc vỏ tôm đút ăn

      Tuy tức giận nhưng những hành động của làm tức giận trong lòng liền biên mất “a, hả miệng ra”

      nhìn ăn tươi cười hỏi “ngon bà xã”

      gật đầu “ngon, cũng ăn , đừng đút em mãi vậy, mọi người nhìn kìa, em ngại”

      “kệ họ, vợ cưng”

      “từ khi nào mà biết xấu hổ vậy”

      “từ lúc em đó” phì cười

      “à, chuẩn bị đám cưới vậy rồi chuyện công ty làm sao”

      “trợ lý nam lo chuyện công ty, đám cưới của phải tự lo chứ, để người khác nhúng tay vào được”

      Tuy phải cùng chuẩn bị chuyện đám cưới nhưng ngoài việc tối hôm đó thử đồ những ngày sau chỉ thông thả ngồi trong nhà xem ti vi đấp mặt nạ ăn trái cây, ngay cả việc nấu nướng cũng có người giúp việc theo giờ làm luôn rồi.

      còn tối ngày chạy đôn chạy đáo chuẩn bị từng cái lớn tới cái nhặt như hoa cài áo, ánh đèn, bánh kem, rượu,thức ăn, khách mời, vân vân và vân vân….. Sáng sớm chủ nhật có 1 người thanh niên tới tìm ba mẹ Vy thông báo 1 việc mà cả 2 vợ chồng già muốn té xỉu

      “xin lỗi có phải 2 bác là ba mẹ của Nhật Vy ạ”

      “à đúng rồi, cậu là ai”

      “dạ, con là trợ lý của Trọng Nhân cũng là bạn thân của cậu ấy, lần này đến là do cậu ấy nhờ con đến rước 2 bác cùng mọi người đến dự hôn lễ của cậu ấy”

      “cậu ấy lấy vợ rồi hả, vậy mà Nhật Vy, nếu tìm Nhật Vy được lấy ai”

      Ba Vy giọng trách móc

      “dạ , dâu là Nhật Vy”

      “cái gì” 2 ông bà cùng hết lên Mẹ Vy

      “sao con đám cưới mà người làm mẹ như tôi lại biết chứ” Ba Vy

      “cậu bậy đúng , thể cho Nhật Vy lấy tên đó được”

      “nếu 2 bác còn chuẩn bị trể giờ mất, 6h là hôn lễ cử hành rồi”

      2 người tuy tức giận nhưng vẫn gấp rút lấy quần áo đẹp nhất của mình ba Vy nghĩ (dù xử tên thối tha đó nhưng cũng nên chọn đồ đẹp tí chứ, làm mất mặt con mình được)

      Mẹ Vy (kaka, rốt cuộc thằng nhóc đó cũng tìm được con mình rồi, còn đám cưới nữa, chỉ là hiểu lầm thôi mà lão già đó cứ trách con rể mãi, nó thương con mình vậy cơ mà)

      Chiếc xe đến đón từng người người ngạc nhiên, người mừng rỡ, người tức giận nhưng ai cũng làm cho mình đẹp lên vì ít nhiều gì đây cũng là đám cưới của Nhật Vy thân mà Ái Vân

      ta sao tìm được Nhật Vy vậy he” Chồng Ái Vân

      “đúng là làm việc hiệu quả mà” Gia Huy

      “sao chị Vy lại chịu lấy ta vậy he” Nguyệt Vy

      “sao rể giỏi vậy, tìm được chị Vy còn làm cho chị ấy chịu đám cưới nữa” Mẹ Vy

      “Nhật Vy mặt áo cưới chắc đẹp lắm” Ba Vy

      “ta phải xử thằng đó mới được” Minh Tuấn

      “xem cậu ta cũng tồi” Hải Phong

      “có khi nào Nhật Vy có em bé rồi ” mọi người nghe câu liền đồng loạt nhìn cậu ta Nguyệt Vy

      “đúng rồi, vậy mới đám cưới nhanh vậy” Ái Vân

      “chắc sợ cái bụng to ra chứ gì” Chồng Ái Vân

      “đúng là làm việc có hiệu quả” Gia Huy

      “phải học hỏi ta mới được” Minh Tuấn

      “lần này em chịu thiệt rồi” Mẹ Vy

      “sắp có cháu bồng rồi” Ba Vy

      “ôi con của tôi, vậy thằng đó nhất định là con rể mình rồi”

      sau đó Ba Vy còn hùng hồn tuyên bố

      “mấy đứa, được làm gì thằng nhóc đó nhe, bây giờ con ta có con với nó, nó phải bảo vệ lo lắng cho con ta nữa”

      Ai cũng trề môi , bĩu miệng nhìn Ba Vy đúng là thay đổi 180 độ mà.

      Đến nơi cũng là lúc hôn lễ sắp bắt đầu

      chỉ có 1 mình Trọng Nhân đứng đón khách nhưng tấm ảnh lớn để trước cổng là Trọng Nhân và Nhật Vy dâu ai khác chính là Nhật Vy rồi, như vậy mọi người càng khẳng định Nhật Vy mang thai.

      Thấy ông bà thông gia đến ông bà Nghĩa vội ra tiếp đón liền bị trách móc Ba Vy “đám cưới chuyện lớn vậy mà chị cũng thông báo cho gia đình tôi biết là sao”

      Bà Nghĩa “xin lỗi chị, 2 chúng tôi cũng vừa mới biết cách đây 2 tiếng thôi, ngay cả đồ đẹp cũng chuẩn bị kịp”

      Mẹ Vy“ sao, sao, đến thôi nôi con của tụi nó mình chuẩn bị vẫn còn kịp mà, lâu nữa đâu”

      Ba Vy “ý chị là con dâu tôi có thai, chúng ta sắp làm ông bà”

      Và cứ thế mõi người 1 câu lại càng chắc chắn là Nhật Vy có thai rồi nên mới đám cưới gấp vậy.

      chỉ có 1 mình Trọng Nhân đứng 1 bên cười tủm tỉm (đúng là mọi người có sức tưởng tượng , nếu Nhật Vy có thai mình đâu cần gấp gáp vậy chứ)

      Vẫn như lần đính hôn người thân của Nhật Vy ai cũng với chú rể 1 câu

      “nếu /cậu làm Nhật Vy khóc 1 lần nữa chết với tôi”

      Nhật Vy ngồi trong phòng dâu hồi hợp biết mọi người có phản ứng như thế nào chú rể bước vào

      “đến giờ rồi bà xã, mình ra thôi”

      “mọi người thế nào rồi . Chắc họ giận lắm, mọi người có làm gì

      “mọi người ai cũng chúc mừng chúng ta hết, ai làm gì cả chỉ có với 1 câu giống hôm đính hôn thôi, thôi”

      quàng tay bước thảm đỏ vào hội trường tiếng nhạc du vương ai cũng nhìn đôi giai nhân trầm trồ khen ngợi. sau khi trao nhẫn cắt bánh kem xong MC cầu dâu chú rể phát biểu cảm nhận của mình

      “mời mọi người cùng nghe cảm nhận của chú rể”

      Trọng Nhân cằm micro

      “cảm ơn mọi người đến dự hôn lễ của chúng tôi, vì hôn lễ chuẩn bị quá nhanh nên có gì thiếu sót mong mọi người bỏ qua, cảm ơn em đồng ý lấy , hôm nay chuẩn bị đều bất ngờ nào cho em nhưng hứa sau này mỗi ngày làm cho em vui và hạnh phúc, bà xã em” nhìn bằng ánh mắt dịu dàng và trìu mến

      “tới lượt dâu nhe” Nhật Vy cằm micro cố hết những gì trong lòng mình

      “cảm ơn mọi người hôm nay đến dự hôn lễ, hôm nay tôi rất vui, vui vì có mọi người, vui vì có ở bên cạnh, vui vì làm nhiều chuyện vì em, tự mình chuẩn bị tất cả hôn lễ, vui vì em và em cũng ông xã à”

      Tiếng vỗ tay vừa kết thúc có 1 giọng vang lên

      “Nhật Vy, Trọng Nhân tôi là ngày hôn lễ tặng cho mọi người 1 thứ”

      chính là chàng quản lý khách sạn mà Nhạt Vy làm, giơ cao chiếc đĩa CD và lên sân khấu đưa cho nhân viên rồi với 2 người

      “tôi rất cố gắng để chuẩn bị đó”

      nở 1 nụ cười ranh ma rồi bước xuống sân khấu. xuống bàn của gia đình cùng mọi ngồi thưởng thức quà tặng màn hình lên chàng quản lý, ta nở 1 nụ cười tỏ nắng nhưng Trọng Nhân có cảm giác gì ổn ở đây, chàng quản lý

      “chúc 2 người hạnh phúc nhe, tôi tốn rất nhiều công sức để chuẩn bị món quà này cho 2 người đó, khó khăn nhất là 1 người khách chịu cho tôi, tôi phải dùng nhan sắc của mình mới có được đó, chúc mọi người xem vui vẻ”

      khi nghe dùng nhan sắc mới có được mọi người đều bật cười nhưng nụ cười bao lâu chợt tất nghẽn khi màn hình lên cảnh ngồi dưới sảnh khách sạn, chàng quản lý bước tới hỏi, đúng, đúng là đoạn video hôm Trọng Nhân đến khách sạn đem Nhật Vy về bằng cách của Trọng Nhân ta. Lúc này Trọng Nhân nhận ra quá muộn muốn chạy lên tắt đoạn phim kia bị Minh Tuấn và Gia Huy giữ lại rồi, đoạn video kết thúc lại xuất tác giả của đoạn video 1 lần nữa

      “mọi người thấy có hay , tôi sử dụng hết camera của khách sạn và dùng nhan sắc để mua đoạn phim mà 1 vị khách hiếu kì quay được khi 2 người ở ngoài đường, nơi mà camera khách sạn quay được, Trọng Nhân cần cảm ơn tôi đâu. Trăm năm hạnh phúc. Bye bye”

      “tôi biết có ý tốt gì mà”

      Trọng Nhân oán trách Màn hình giờ là màu đen, cũng như số phận của Trọng Nhân lúc này vậy 1 tiếng hét cùng phát ra

      “Trọng Nhân, chết với ta”

      Nhật Vy chạy lại ngăn cản

      “mọi người bình tĩnh, phải như mọi người nghĩ đâu”

      Ba Vy “ ra phải con mang thai mới đám cưới mà tên xấu xa này ép con, ta phải giết nó”

      Nhật Vy nghe vậy liền nghĩ ra cách “ , con có thai, mọi người muốn đứa chào đời mà có cha phải

      Mọi người nghe vậy mặt liền giãn ra “ , con ba có thai đừng kích động quá, mau ngồi xuống đây ” ông kéo ngồi xuống rồi nháy mắt cho Minh Tuấn và Gia Huy.

      Ông giữ Nhật Vy rồi “tội chết miễn như tội sống khó tha” và thế Minh Tuấn và Gia Huy mỗi người cho Trọng Nhân 1 cú đấm vô bụng. Ông bà Nghĩa tuy thấy con bị đánh mà đau lòng nhưng thể bảo vệ con trai được đành quay mặt chổ khác, ai bảo con trai ông bà bá đạo vậy chứ nhưng trong lòng vẫn thầm khen con mình giỏi.

    4. An Nhạc Thuần

      An Nhạc Thuần Well-Known Member

      Bài viết:
      447
      Được thích:
      314
      Chương 13 <Hoàn>
      Mệt mõi về nhà, tắm rửa xong hỏi

      còn đau , trai và Gia Huy sao nặng tay vậy chứ”

      “chuyện thôi, miễn lấy được vợ là được rồi” mới nhớ tới việc mình có thai

      “em có thai rồi hả” cười

      “làm gì có, em mới về 1 tuần mà, chỉ để đối phó thôi”

      “vậy mình phải cố gắng rồi” đè xuống giường bắt đầu cố gắng 2 người vẫn cố gắng sản xuất em bé, cùng nhau làm, cùng hạnh phúc, cùng lo lắng chuyện dối.

      Và việc dối có thai nên thường xuyên được mẹ chồng tẩm bổ đến nổi sáp phát phì bằng chứng là tháng này tăng 2 cân.

      “bã xã dậy làm thôi, em dậy rất đúng giờ mà sao hôm nay em dậy trể vậy” uể oải ngồi dậy

      biết sao nữa, chắc tai em mệt” ôm vào lòng

      “xin lỗi bà xã, tại tối qua hưng phấn quá,nhưng tại em quyến rủ kìa”

      “ai quyến rủ , em ngồi xem phim vậy cũng người ta quyến rủ” cười hề hề

      “tại em quá thôi”

      “thôi làm thôi, sắp trể giờ rồi”

      “vậy em chuẩn bị , mình ăn sáng”

      “thôi mình mua gì đến công ty ăn , em muốn mọi người ỉ là vợ giám đốc mà trể”

      “vậy em đem đồ ăn sáng đến công ty ăn sợ mọi người hả”

      “nhưng em thích trể” nổi cáu

      “được rồi, vợ là trời, vợ cũng nghe hết” bước vào phòng tắm mới lầm bầm

      “sao vợ mình hôm nay dể nổi cáu vậy nhỉ” Ngồi ghế sopha trong phòng làm việc lấy đồ ăn sáng cho vợ mình

      “bà xã, bún trả cá mà em thích nè,ăn bà xã” xua xua tay

      ăn đâu, ngửi mùi là em ngán rồi,”

      “nhưng là món mà em thích mà,ăn 1 tí thôi” cố đưa đến miệng nhưng liền bụm miệng chạy vào tolet, hoản hồn chạy theo

      “em sao chứ” xúc miệng xong bước ra

      sao, chắc tại tối qua mẹ ép em ăn nhiều quá”

      , khám mới được, trước giờ em có bị vậy đâu, nhìn em như phụ nữ mang thai vậy” xong mới nhận ra điều kì lạ.

      cần phải đoán mò 2 vợ chồng liền đến bệnh viện phụ sản và kết quả là mang thai được 4 tuần. Vui sướng cùng phấn khích cứ thế 2 vợ chồng liền lấy điện thoại báo tin vui cho mọi người mà quên rằng chuyện mình dối trước đó.

      “cái gì, có thai 4 tuần vậy trước đó có thai là sao hả” Bị lộ tẩy nên đành phải thôi, nhưng cũng may mắn vì tin vui này mà mọi người chỉ trách móc vài câu rồi cũng bỏ qua.

      Nhật Vy có thai, Trọng Nhân ở nhà càng ngày càng nhiều, lo lắng vợ chịu ăn uống đầy đủ, những lúc công ty có việc liền nhờ bà Nghĩa đến trông con dâu. Cứ thế, mặt càng lúc càng tròn và cân nặng cũng càng lúc càng tăng

      ăn nữa, ăn nữa”

      “bà xã ăn , súp cua làm suốt buổi sáng đó”

      “nhưng em ngán lắm rồi, ăn vô”

      “chứ phải em sợ mập hả”

      “mà em mập thiệt chứ bộ, xem người em toàn là mỡ rồi này”

      “em mang thai 6 tháng rồi, tất nhiên cân phải tăng thôi”

      “nhưng so với người khác em tăng hơi nhiều đó”

      “vậy chứng minh là nuôi em tốt, ngoan ăn nào”

      ăn mà, biết mang thai cực vậy, lúc đầu em mang rồi”

      thương em vậy, nấu nhiều thứ bồi bổ cho em vậy, chỉ sợ em đủ sức khỏe, vậy mà em phụ lòng của

      Trọng Nhân mặt buồn bã oán trách

      “em muốn mang thai vậy em rồi, chỉ có mình tự mình đa tình em thôi, biết ép em đám cưới là chịu thiệt cho em” thở dài rồi chuyển sang kể khổ

      “nhưng em, từ khi cưới có chuyện gì em muốn mà chiều em , em muốn hát cũng nén cơn ghen cho em , em mang thai lúc thai hành cũng chịu đựng cùng em cho em chút hết bực tức, em la em cáu gát với cũng 1 lời than vãn, hạn chế đến công ty bỏ cả việc tiếp khách để ở nhà chăm sóc em, tự mình học nấu đồ bổ cho em đến phỏng cả tay vậy mà em còn như vậy nữa, thôi em muốn ăn đem bỏ, lúc nào muốn ăn gì ” dứt lời Trọng Nhân cầm chén súp định đem vào bếp Nhật Vy gọi lại

      “ông xã, em ăn, đừng ủ rủ vậy mà” Trọng Nhân dừng lại nhưng vẫn đưa lưng về phía để giấu nụ cười, nhưng vẫn giã vờ giận lãy

      “thôi, ép em ăn nữa đâu, biết em mang bầu cực khổ vậy lúc trước dùng biện pháp tránh thai rồi để ba mẹ biết chúng ta dối rồi bị đánh 1 trận rồi thôi, chứ nhìn em có thai mà chịu ăn uống như vậy rất đau lòng” Nhật Vy đành phải đầu hàng với giọng điệu của ông chồng mà phải xuống nước năng nỉ

      đâu, em muốn ăn thiệt mà, đồ ông xã nấu sao ăn được tại em nhõng nhẽo với thôi”

      “thôi, em cần phải cố ăn cho vui đâu, hôm nay em ăn ngày mai rồi em lại ngán này ngán nọ nữa”

      “em ăn thiệt mà, muốn em ăn gì em cũng ăn hết, chán ăn nữa” “ , em hứa

      mà” Trọng Nhân quay lại đưa chén súp trước mặt

      “nè, vậy em ăn , ở trong còn nhiều lắm, ăn hết lấy nữa cho” Nhật Vy cằm chén súp vừa ăn vừa nhìn ông chồng tươi cười với vẻ mặt thay đổi 180 độ cao siêu oán than, trách móc, buồn bã rồi tươi cười trong vòng chưa đến 5 phút. chỉ biết thương sót cho thân mình thôi, sao lại gặp ông chồng như vậy chứ. 6 tối hôm sau, bàn ăn 2 vợ chồng vừa ăn vừa chuyện

      “ông xã à, hay mình tìm người giúp việc , chứ vừa làm vừa lo việc ăn uống của em như vậy mệt lắm” Nhật Vy đặt chén xuống rồi nhìn Trọng Nhân

      “em mới ăn 1 chén cơm mà nghĩ rồi hả”

      “em no rồi, lúc nảy em ăn nhiều trái cây nên giờ ăn nổi nữa” Nhật Vy vừa vừa sờ bụng mình

      “ăn nhiều trái cây tốt nhưng mai mốt trước khi ăn cơm đừng ăn nhiều quá, vậy em uống 1 ít canh , canh rau ngót mát lắm” cần đợi Nhật Vy đồng ý ông chồng chu đáo của mút 1 chén canh đặt trước mặt rồi tiếp

      muốn tự chăm sóc em, em mang thai như vậy đưa cho người khác chăm sóc cho em yên tâm tí nào cả”

      “nhưng em sắp làm mẹ rồi chẳng lẽ biết tự chăm sóc mình sao”

      “nếu em biết tự chăm sóc mình cần gì phải lo nữa, việc em ăn uống thôi là yên tâm rồi, lại còn việc nghĩ ngơi của em nữa” nhìn Nhật Vy gắp đồ ăn bỏ vào chén cho , nở nụ cười vui vẻ rồi an ủi

      biết vợ lo cho , nhưng sắp xếp được mọi việc mà, ba cũng giúp trong coi tiếp việc công ty nên cần lo, cháu nội của ông là nhất mà”

      “nhưng em muốn mệt vậy”

      “thôi , biết em muốn đẩy vô công ty ở nhà có thể bỏ bữa chứ gì, bỏ cái ý nghĩ đó nhe vợ ” thấy Nhật Vy bũi môi đưa tay nhéo má 1 cái “ cũng biết em lo cho , nên nhờ mẹ tìm 1 người giúp việc rồi, sau này công việc nhà có người giúp việc lo, con sau khi sinh bà nội trông giúp, còn trông em” Nhật Vy nghe vậy mặt càng ủ rủ. Trọng Nhân biết nghĩ gì nên liền cho biết tin mừng

      cần phải lo về dáng dóc, ở cử rồi tìm cho em 1 câu lạc bộ thể dục thẫm mĩ, vả lại em cũng tập yoga cho bà bầu phải sau, sau này sinh rồi nếu muốn vẫn có thể tập nữa, cũng cải thiện dáng lắm đó”

      , cho phép em giảm cân hả”

      phải giảm cân mà lấy lại dáng tự nhiên của em thôi, ra thích em tròn tròn hơn, như vậy ôm rất dể chịu, nhưng suốt ngày cứ thấy em đứng trước kính nhìn rồi buồn bã càng đau lòng hơn”

      “cảm ơn ông xã, qua thôi”

      “thôi, em lên thay đồ , cùng em mua đồ cho cục cưng trong bụng, săn dạo luôn”

      Lúc xuống ông chồng đảm của rửa chén đĩa xong cả rồi

      “ông xã được chưa”

      “ờ, ra liền”

      Trọng Nhân cởi tạp về ra rồi lấy chìa khóa xe và bóp tiền rồi lấy xe. Lên xe Trọng Nhân đưa 1 cuốn sổ cho Nhật Vy

      “em xem coi đủ chưa”

      “gì đây?” Nhật Vy mở cuốn sổ ra đọc từ xuống dưới rồi nhìn sang chồng mình

      “giờ em khẳng định chắc chắn là con ruột của ba mẹ, dù cần thử ADN ”

      “tại sợ quên thôi” bình thản trả lời

      “như cần mua nhiều vậy, 20 hộp sữa bột định cho con uống sữa bột cần bú sữa mẹ hả, nôi, tả, khăn giấy, nước xã đồ, bột giặt, cái này còn quá đáng hơn ‘đồ lót của bà xã’ lại chú thích nữa chứ ‘mỗi loại lấy đủ màu ông xã thích’ định mở shop bán đồ lót hả”

      em mặt mấy thứ đó cũng cho xem thôi, chỉ cần thích đựơc rồi, từ lúc em mang thai giám nhìn em mặt đồ lót, sợ mình kiềm chế được, em sinh rồi em phải mặt cho nhìn cho mới được…hahaha..” vừa vừa phấn khởi bật cười. Nhật Vy nghĩ sinh xong mình cần ăn kiêng hay tập thể dục mà cũng ốm được vì bị ép làm việc suốt quá

      “nhưng mua nhiều vậy đến sáng mai cũng chưa rồi nữa”

      , hôm nay vợ chồng mình chỉ mua thức ăn và trái cây thôi, những thứ đó sau này mua, đâu thể để bà xã mệt vậy được”

      “hihi… chồng em là nhất”

      “haiz, mệt quá, mới chút xúi mà mỏi cả chân” vừa về đến nhà Nhật Vy liền than vãn “bà xã đại nhân lên tắm rửa rồi nằm nghĩ , để đồ ăn vào tủ lạnh rồi tí nữa lên massa cho em" Trọng Nhân 2 tay xách 2 túi to đùng vào bếp. Nhật Vy nằm giường xem tivi vừa trách

      len mát xa cho mình mà nảy giờ cả tiếng rồi mà cũng thấy nữa” Nhắc tàu tháu tàu tháu vừa mở cửa bước vào đến bên giường ngồi xuống đặt 2 chân lên đùi mình rồi mát xa

      “như vậy có đỡ hơn chưa” Nhật Vy vừa cười vừa gật đầu thỏa mãn

      “ông xã muốn con mình là trai hay

      “là

      “sao vậy, bình thường những người con 1 như thường thích con trai mà”

      “vì con xinh đẹp, đáng giống em”

      “ngày mai kiểm tra định kì mình nhờ bác sĩ xác định thử trước he”

      được, lúc sinh rồi biết mới bất ngờ”

      “nhưng như vậy làm sao biết mà mua quần áo cho con”

      mua cả trai luôn, có gì sau này sinh thêm đứa nữa rồi sử dụng”

      “lỡ lần sau cũng giống như lần này sao”

      lần sau nữa”

      muốn em làm máy đẻ hả”

      , muốn em là vợ và là mẹ của con ” nghe vậy Nhật Vy cười tươi như hoa

      “đỡ mõi rồi chưa” gật gật đầu

      “vậy xuống dưới ăn cháo gà”

      “gì? Em mới ăn hồi 6h mà mới có 3 tiếng mà ăn nữa rồi hả”

      “lúc đó em ăn có 1 chén à, cực khổ nảy giờ nấu cho em lẽ em ăn”

      “nhưng…” vừa định cải lại nhưng lại nghe 1 giọng phát ra

      “thôi, em cần phải cố ăn cho vui đâu, hôm nay em ăn ngày mai rồi em lại ngán này ngán nọ nữa”

      “em ăn thiệt mà, muốn em ăn gì em cũng ăn hết, chán ăn nữa” Trọng Nhân bình thản nhìn người trước mặt mình

      “em muốn quên hứa gì với à” phùng 2 má

      “được rồi em ăn”

      “ngoan nào, biết em ngán nên có làm gỏi chua ngọt cho em ăn cùng”

      “hihi, vậy được, thôi , nghe gỏi chua ngọt là em thèm rồi” biết gì khi tính tình cuả vợ mình càng ngày càng trẻ con hay nũng nịu hơn trước nhiều, nhưng thích vợ mình vậy hơn, như vậy có thể chăm sóc cưng chiều .

      “a…a..aaaaaaaaaaaaaaaaa, đau quá”

      “2 người đừng qua lại nữa được , tôi chóng mặt quá rồi nè” bà Nghĩa nhìn chồng và con mình la

      phỉa bà cũng qua lại cùng cha con tui sao” Trọng Nhân qua lại mặt nhăn nhó đầy vẻ lo lắng

      “sao vô phòng cả tiếng rồi mà vẫn chưa ra nữa, cứ la khóc suốt vậy biết, làm sao giờ, biết vậy để Vy Vy mang thai rồi”

      “cái thằng này gì vậy” bà gõ vào đầu con trai 1 cái

      mang thai vậy cháu đâu ba mẹ bồng hả” ông cũng chừng mắt với con trai

      “a…aaaaaaaaaaa, chồng ơi em đau quá, em muốn sinh con nữa, em muốn về nhà..a..aaaaaaaa” tiếng của Nhật Vy từng trong phòng sinh vọng ra *đùng đùng…

      “mở cửa cho tôi vào, tôi muốn vào với vợ tôi, Nhật Vy Nhật Vy em có sao ” nghe tiếng vợ than đau đập vào cánh cửa chỉ muốn xong vô cùng vợ mình thôi. 2 ông bà già người trái người phải kéo Trọng Nhân ngồi xuống ghế

      “con ngồi yên , con như vậy sao được chứ, mất hết cả mặt mũi”

      “mặt mũi cái gì chứ, mẹ nghe Vy Vy la đau hả, thà con đau chứ con muốn ấy như vậy” Trọng Nhân vừa tức giận và lo lắng đến cả 2 mắt đều đỏ "còn 2 ngày nữa mới tới ngày sinh mà, lúc nảy con điện thoại mẹ lo muốn chết" bà Nghĩa trách

      "làm sao con biết, cắt bánh kem mừng sinh nhật Nhật Vy ấy đâu bụng"

      “oe oe oe oe……..oe”

      “khóc rồi, có tiếng con nít khóc rồi ông ơi” bà Nghĩa mừng rở nắm lấy tay chồng

      “Nhật Vy, Nhật Vy” trọng Nhân liền chạy lại cửa phòng sinh cùng lúc Nhật Vy được đưa ra. Nhìn vợ mình mặt mài đầy mồ hôi, khóe mắt sưng đỏ, cả người như còn sức mà chua sót trong lòng

      “bà xã, em sao rồi, xin lỗi, xin lỗi” Nhật Vy vẫn cứ nhắm híp mắt trả lời, vội vàng quay sang hỏi bác sĩ

      “bác sĩ, vợ tôi..vợ tôi” Ông bác sĩ hiểu được nổi lo của liền giải thích

      “do vợ mệt quá nên ngủ thôi, vài tiếng sau là tỉnh thôi” ông vỗ vỗ vai Trọng Nhân rồi bước giường của phòng đặc biệt trong bện viện, Trọng Nhân nắm tay vợ chăm chú nhìn ngủ suốt 4 tiếng đồng hồ ruốt cuộc cũng tỉnh

      “em tỉnh rồi hả, có đói , ăn chút gì nghe” định quay Nhật Vy giữ lại

      em đói, sao mắt đỏ vậy”

      “chắc tại lông mi rơi vào đó” dụi dụi mắt mình rồi tìm đại 1 lý do Nhật Vy bật cười

      “lý do vậy mà cũng được, khóc hả, em sao mà” nắm tay chà chà vào mặt mình

      “nhìn em đau đớn như vậy rất đau lòng, chúng ta sinh 1 đứa là được rồi, cần sinh nữa đâu”

      “em sao mà, con mình là con trai hay , đáng ” Nghe vợ hỏi vậy mới giật mình nhớ ra là từ lúc con mình chào đời tới giờ chưa nhìn mặt cũng chưa biết trai hay

      biết nữa, lo cho em quá nên quên cả con, để ra hỏi ba mẹ” Lúc đó 2 ông bà cùng đẩy cửa bức vào tay còn bế 1 đứa kháo khỉnh.

      Bà vội trách móc

      “thằng quỷ này, vợ sinh xong chỉ biết có vợ, để ý gì đến cháu mẹ hết” biết đây là lời trách móc hay khen nữa.

      “tại con lo cho vợ con quá, mẹ đưa con bế bảo bối ” Trọng Nhân đưa tay bế con từ tay mẹ mình đưa đến trước mặt vợ

      “em xem con mình dể thương chưa nè”

      “haha, là con ..con vợ ơi” được như ý mong muốn nên rất mừng. Nhật Vy nhìn ba mẹ chồng mặt buồn bã

      “xin lỗi ba mẹ, con biết ba mẹ muốn có cháu trai nối dỗi nhưng con….” “

      con bé này, cháu nào phải là cháu, trai gì cũng vậy thôi, ba mẹ trách con đâu, việc này đâu phải con quyết định chứ” bà Nghĩa thông cảm với con dâu của mình Ông nghĩa cũng đồng tình

      “đúng rồi đó lo, cần phải buồn đâu, có cháu bồng là được rồi, cảm ơn con còn kịp nữa”

      “thôi em cần để ý ba mẹ, thích là được rồi ”Trọng Nhân chăm chú nhìn con rồi phán 1 câu làm cùng lúc được 2 cái kí vào đầu

      “đồ bất hiếu” Nhật Vy liền bật cười

      “ông xã, ba mẹ mình đặt con tên gì ?” Ông Nghĩa đưa 1 tờ giấy a4 cho Nhật Vy, ngơ ngác hỏi

      “gì vậy ba?”

      “à tên ba nghĩ ra đó, ba mẹ chia nhau, ba đặt tên con , mẹ con đặt tên con trai, ngờ lần này là con …. hahaha…” ông Nghĩa cười chọc tức bà

      “ông hay lắm chắc, lần này ông hên thôi, lần sau tôi đặt..xí..” bà chừng mắt nhìn chồng mình tức giận

      “Bảo Vy. Tên con của mình là Bảo Vy” Trọng Nhân im lặng nảy giờ mới thốt ra 1 câu chắc nịch 2 người phụ nữ đều gật gật đầu chỉ có mình ông Nghĩa là ấm ức

      “sao vậy được chứ, từ lúc vợ con có thai ba suy nghĩ ra nhiều tên vậy sao con chọn mà tự mình nghĩ vậy, nể mặt ba gì cả” Bà Nghĩa vỗ vỗ vai chồng cười đắc ý

      “ai biểu nó là ba của đứa , thôi ông để giành lần sau tranh cùng tôi

      “làm gì có lần sau” Trọng Nhân nhìn 2 ông bà , nhưng cũng cùng lúc 3 người đều nhìn về hỏi

      “Tại sao?” nhìn Nhật Vy rồi trả lời

      “vì muốn em chịu đau vậy nữa”

      phải mình rồi sau, mình sinh thêm 1 hoặc 2 đứa nữa mà, em muốn sinh con trai cho

      rồi, muốn nhìn thấy em như vậy thêm lần nào nữa”

      lúc em sinh có thể ra chỗ khác”

      “em vậy mà nghe được hả”

      “nhưng em muốn có con trai cho ba mẹ vui” Trọng Nhân nhìn ba mẹ hỏi

      “ba mẹ muốn cháu trai lắm hả” 2 ông bà cùng lắc đầu ông nghĩ (sau tự nhiên loi vợ chồng già này vô vậy), bà (cho dù muốn cũng dám gật đầu nữa).

      “em thấy rồi đó, ba mẹ muốn”

      “cho dù ba mẹ muốn cũng dám ra nữa, nhìn mặt của kìa, hung dữ như vậy, hung dữ với ai vậy, với em à”

      Nhật Vy tức giận la lên làm đứt bé tay giật mình khóc.

      Bà Nghĩa vội giải vây “Nhật Vy cho con bú con” rồi nhìn qua chồng mình nháy mắt ra hiệu

      “à, Nhân này, ba cùng con về nhà lấy đồ , còn điện thoại báo cho ông bà xuôi nữa, Nhật Vy sinh sớm 2 ngày nên ông bà ấy chưa hay đâu” rồi ông Nghĩa kéo con trai ra ngoài.

      “con cho con bú rồi uống tí sữa , mẹ cha con họ vè nhà chuẩn bị đò đạt và đồ ăn cho con rồi” bà đưa ly sữa cho con dâu NHật Vy nhận ly sữa

      “cảm ơn mẹ” Bà cười dịu dàng nhìn con dâu

      “mẹ phải cảm ơn con mới đúng, con nghĩ cho nhà họ Trương như vậy” bà lấy tay chùi chùi nước mắt

      “con cần phải cải nhau với thằng Nhân vì chuyện sinh con này đâu, dù trai cũng là cháu mẹ mà, con cần áy náy vì sinh con đâu” rụt mặt nhìn ly sữa tay

      “cảm ơn mẹ” “con bé này, được khóc, tốt cho sức khỏe con đâu, uống sữa rồi nằm nghĩ tí con” bà cưng chiều con dâu

      “bà xã ăn tí cháo ” Trọng Nhân cằm chén cháo nâng nỉ vợ trong khi thèm để ý gì đến và cả chén cháo mà quay mặt về chổ khác trả lời

      “em mới sinh ăn tí cháo cho lại sức rồi giận tiếp cũng được” vẫn trả lời

      “được rồi, sợ em luôn, em muốn gì cũng chìu theo ý em hết, muốn sinh mấy đứa sinh” Đúng là hiệu quả, Nhật Vy quay lại hỏi



      , sợ em luôn, biết lo nên giở trò hay”

      rồi đó”

      “ừ, ăn , ngoan nào, ăn nhiều vào mới có sức sinh con nữa” Nhật Vy cười tươi há miệng ra ăn cháo từ tay chồng đút

      “nhưng bảo bảo 3 tuổi mới cho em sinh nữa”

      “sau lâu vậy”

      “vậy em định sinh liền chắc”

      “sao hay vậy”

      Ngay lập tức có 1 đôi mắt đầy lửa nhìn , Nhật Vy dùng nụ cười chữa lữa

      “hihi, 3 tuổi 3” Trọng Nhân gật đầu, nhìn Nhật Vy với ý biết điều tốt.

      “mami, sao ba chưa về nữa” Bảo Vy mặt buồn so hỏi Nhật Vy Nhật Vy ôm con vào lòng

      “hôm nay ba tiếp khách, ăn tối với mẹ con mình được” gỡ hết xương cá lấy thịt cá bỏ vào chén Bảo Bảo

      “ngoan, con mẹ giỏi nè, tự mút ăn nhe”

      Bảo Bảo phì 2 má phúng phính

      “nhưng con muốn ba ăn cơm cùng con”

      “hôm nay ba có việc, ngoan ăn , thôi ba biết con ngoan ba giận đó”

      “con của ba sao ăn cơm nè” Trọng Nhân bước vào nhà thấy bàn ăn Bảo Bảo nhỏng nhẻo với Nhật Vy liền biết. Nghe tiếng Trọng Nhân, Bảo Bảo liền chạy lại ôm cổ Trọng Nhân

      “ba về rồi, sao mẹ ba hôm nay về”

      ba nhớ con của ba chứ sao” hôn lên má con 1 cái “sao ăn cơm, mẹ có em bé con còn nhỏng nhẽo nữa hả” Bảo Bảo vẫn tươi cười trả lời

      “đâu có, tại người ta nhớ ba chứ bộ”

      “ba hôm nay ăn trưa mẹ nôn nữa đó” Bảo Bảo liền lấy công chuộc tội Trọng Nhân bế Bảo Bảo lên ghế rồi ôm vợ mình lo lắng

      “sao vậy bà xã, em sao chứ, biết vậy lúc trước kiên quyết để em mang thai rồi”

      “em sao, lúc trước có thai Bảo Bảo còn dữ hơn em cũng chịu được mà”

      được, ngày mai nghĩ ở nhà để chăm sóc bà xã của mới được” Bảo Bảo liền vỗ tay hoan hô

      “hay quá, có ba ở nhà nấu cho con ăn rồi, dì Mai nấu ngon bằng ba”

      “đúng là khóe nịnh mà, chứ phải ba làm để dẫn con chơi hả” Nhật Vy nhăn mày Bảo Bảo hôn Nhật Vy 1 cái

      “mẹ hiểu con nhất”

      “thôi được rồi, cuối tuần này gia đình mình cùng ông bà nội về thăm ông bà ngoại, sẳn để cho mẹ con dưỡng thai luôn, được

      “hoan hô, được về ăn trái cây luôn, con điện thoại thông báo cho ông bà nội và ông bà ngoại” rồi Bảo Bảo liền chạy

      cần tốn công vậy đâu, công ty nhiều việc vậy, em có thai nghĩ ở nhà giúp được gì, giờ lại nghĩ để về ngoại với em nữa”

      “vợ là nhất mà, về quê có nhiều người tốt cho tâm trạng em hơn, cứ ở nhà vậy buồn lắm, chuyện công ty sắp xếp được mà, lúc em có thai Bảo Bảo cũng lo được đó thôi”

      “nếu lần này là con mình sinh nữa nhe ông xã”

      được” “nhưng lúc trước hứa với em rồi mà, em muốn làm gì làm mà”

      ” Nhật Vy tức giận la lên

      ăn uống gì nữa, đâu hết, em ở trong phòng ôm gối khóc đến bị trầm uất luôn mới vừa lòng” Tác dụng việc hù dọa rât nhanh có hiệu quả, Trọng Nhân đầu hàng ôm vợ năng nỉ

      “được rồi, em muốn sinh bao nhiêu sinh, chỉ cần em vui vẻ là được” Được như ý Nhật Vy cười híp cả mắt ông xã, em nhất”

      cũng em nhất” 2 người ôm nhau Bảo Bảo mặt tức giận lên tiếng

      “vậy con sao, ba mẹ thương con nhất hả” Ông vợ chồng bật cười nhìn con bảo bối của mình cùng lên tiếng

      bảo bảo nhất nhất nhất luôn”

      Căn nhà hạnh phúc trong tiếng cười, đó là điều ai cũng mong muốn. Hãy trân trọng và giữ lấy những gì có bạn nhé. Đừng vì hiểu lầm nho mà đánh mất hạnh phúc của mình nhé…..

      Hoàn thành

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      heociu511 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :