Chương 80.4: Dần dần ngả bài Edit : Mẹ Mìn Ánh mắt Tô Cẩm Niên đột nhiên trở nên sắc bén, giống như lưỡi kiếm đâm thẳng vào tim Tần Phỉ: “Mẹ có ý gì?" "Ý trong lời ." Tần Phỉ : “Chỉ cần con ngoan ngoãn cùng Hoàng Nghê Thường kết hôn, chúng ta động đến bọn họ. Hôm sau liền đem tiền đến cho cha Tô Khả, nếu như bằng ..." " là vị tướng tốt!" Ánh mắt Tô Cẩm Niên đỏ bừng, nghẹn nửa ngày, mới thốt ra câu như vậy. Mẹ Tô Khả đỏ mặt: “Mẹ là vì ai!" "Trong lòng mẹ biết!" Tần Phỉ hít sâu hơi, lấy lại bình tĩnh với Tô Cẩm Niên: “Tùy ý con, dù sao sau này con hiểu mẹ." " cần sau này, tại con cũng biết rồi." Tô Cẩm Niên cười lạnh: “Vì quyền lợi nghiệp, hy sinh hạnh phúc con mình, vì tư lợi đến cực điểm, còn ăn đường hoàng, người mẹ như vậy, tốt nhất đời!" "Con!" Tuy rằng Tần Phỉ cười: “Xem ra địa vị Tô Khả ở trong lòng con cũng được tốt lắm, rất tốt rất tốt, như vậy mẹ phá hủy nhà bọn họ, cũng có gì áy náy." Tô Cẩm Niên trợn tròn ánh mắt, đây là mẹ sao? Như vậy mới đúng là mẹ ! Tốt lắm, tốt lắm, làm cho hoàn toàn chết tâm. Tần Phỉ hơi hơi nhíu mày: “Như thế nào, tin?" Tô Cẩm Niên nắm chặt tay: “Tin." "Vậy …?" "Mẹ đừng mơ tưởng." Tần Phỉ cười lạnh: “Mẹ chờ con đồng ý. Nhớ kỹ, còn có năm ngày là đến lễ đính hôn." "Mẹ dám động vào sợi tóc của Tô Khả, Tần Phỉ, con cho mẹ biết, con ngại từ mặt mẹ đâu." “Chát” Tần Phỉ tát thẳng vào mặt Tô Cẩm Niên. Tô Cẩm Niên bị đánh hơi nghiêng đầu sang bên. Sau đó, Tô Cẩm Niên quay lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn Tần Phỉ. Tần Phỉ nhìn má Tô Cẩm Niên rất nhanh lên hình năm ngón tay rệt, ánh mắt như khủng bố, chuyện cũng run lên: “Tốt lắm, tốt lắm, con chờ xem mẹ làm gì ta! Cút! Cút ngay cho khuất mắt mẹ!" Tô Cẩm Niên liếc Tần Phỉ cái, quay người thẳng ra ngoài. Nhìn bóng dáng Tô Cẩm Niên rời , Tần Phỉ ngồi ở sô pha, cả người vô lực, nhịn được hai tay ôm lấy đầu, khóc vật vã. Chồng bà phản bội bà, ngày ngày trầm luân trong bể tình với tình nhân, trở về nhà lại thèm để ý đến bà. Tình nhân của bà phản bội bà, lấy của bà rất nhiều tiền, còn lấy rất nhiều chứng cớ uy hiếp bà. Con trai của bà, càng lớn lại càng nghe lời, thậm chí còn muốn từ mặt bà. Bà tạo nghiệt gì, mà phải gánh chịu thế này! Hết thảy đều là do Tô Khả, đúng, ai cũng có thể làm con dâu bà, riêng Tô Khả thể được! Lau nước mắt, Tần Phỉ lấy điện thoại ra. Đầu tiên là gọi cho thủ trưởng của Tô Cẩm Niên, bảo ông gọi Tô Cẩm Niên về đơn vị, đến hết ngày thứ sáu mới cho ra ngoài. Sau đó gọi cho Trần tỉnh trưởng, muốn ông ta tạo áp lực với cha Tô Khả, làm cho ngân hàng cho ông vay tiền. Sau nữa gọi điện thoại an ủi Hoàng Nghê Thường, làm cho ta vui vẻ chờ ngày đính hôn sắp đến. Về phần Tô Khả, đứa thể sinh ra. Mặc kệ đó có phải là con của Tô Cẩm Niên hay , đứa trong bụng Tô Khả phải chết. Bà quyết cho phép dòng máu nhà họ Tô có dính líu đến Tô Khả. Thứ hai, bà tuyệt đối cho phép mình tính toán sai lầm. Cho nên, phải làm cho cái thai của Tô Khả dứt khoát phải hủy * Tô Cẩm Niên ra cửa, nhịn được ngồi lại trong khu vườn bên trong đại viện. ngồi ghế, ánh mắt nhìn mấy đứa chơi đùa. Mà bên cạnh bọn là cha mẹ của chúng cùng nhau chuyện trò, còn thường xuyên quay đầu nhìn bọn chúng. Nụ cười của có chút khổ sở. như trở về những ngày thơ bé. Bạn bè ai cũng cười đùa vui vẻ trong hố cát. Chỉ riêng mình lủi thủi mình ngồi ghế chờ đợi. Thường thường ngẩn người, nghĩ đến cha mẹ mình, vì sao chưa bao giờ cười với , chưa bao giờ cùng chơi đùa. ngày cưa như vậy qua . Ccá bạn lần lượt được cha mẹ ra tìm về. Chỉ riêng mình phải tự mình về nhà cũng là bảo mẫu ra tìm về. Nhìn thiên, cười khổ. "Reng reng —— " Tô Cẩm Niên lấy lại tinh thần, lấy ra điện thoại, là lãnh đạo của gọi. nhíu mày, tiếp máy: “Tư lệnh viên." "Cẩm Niên à, cậu xem chừng nào có thể về đơn vị." Vị lãnh đạo thẳng vào vấn đề, nửa câu vô nghĩa. nhíu mày: “Khả Khả mang thai, cháu muốn ở lại bên ấy, cho nên tạm thời còn chưa có thể trở về." Lãnh đạo của biết Tô Khả cùng kết hôn. cũng từng với lãnh đạo đừng chuyện này cho cha mẹ biết và ông nhận lời. Cho nên tại, Tô Cẩm Niên mới cùng lãnh đạo chuyện Tô Khả mang thai. Vị Lãnh đạo : “Cậu giỏi, nhanh như vậy làm cha ." Tô Cẩm Niên cười cười: “Vâng." Tuy rằng đứa tới quá nhanh, hết thảy cũng chưa chuẩn bị tốt, nhưng mà, cố gắng cho con mình tuổi thơ hạnh phúc. Sau đó vị lãnh đạo trầm giọng : “Cẩm Niên à, kỳ lần này gọi cậu trở về, cũng là ý của mẹ cậu. Tôi nghĩ chắc là cậu chọc giận mẹ cậu rồi nên mẹ cậu mới tôi giữ cậu ở lại đơn vị vài ngày. Tôi đồng ý." Tô Cẩm Niên gật đầu: “Cháu biết." Ha ha, mẹ, mẹ triển khai kế hoạch rồi sao? "À, đúng rồi, mẹ cậu vừa , thứ Bảy này cậu đính hôn, có đúng ? phải cậu cùng Tô Khả kết hôn sao? Này..." Vị lãnh đạo xong liền hiểu được vì sao. Vì ép Cẩm Niên lấy vợ theo ý mình mà Cẩm Niên chịu, nên Tần Phỉ liền động thủ chia cách đôi vợ chồng son. Cái này được! Đây là phá hoại hạnh phúc gia đình ! Ngạn ngữ : ninh sách tòa miếu, sách nhất cọc hôn. (Thà phá hủy tòa miếu chứ nhất định phá hủy cuộc hôn nhân.)
Hóa ra gia đình Tô Khả gặp khó khăn là do bà Tần Phỉ này gây ra. Lúc đầu mình cứ tưởng Hoàng Nghê Thường kia chứ.
Chương 80.5: Dần dần ngả bài Edit : Mẹ Mìn hiểu tư lệnh Tần Phi suy nghĩ cái gì? Lại nhúng tay vào hôn của con trai, là kì cục. giống hình ảnh bà mẹ chút nào. "Cẩm Niên, cậu phải ở bên cạnh chăm sóc Tô Khả chu đáo. Tôi cho cậu biết, tôi cho phép cậu tham gia lễ đính hôn, thà rằng để cho bố mẹ cậu mất mặt, cậu cũng được vứt bỏ vợ mình. Cậu dám làm như vậy tôi là người đầu tiên bắn chết cậu. Tô Cẩm Niên cười: " Cám ơn lãnh đạo" xong, Tô Cẩm Niên liền tắt điện thoại. Sau đó, Tô Cẩm Niên nhớ đến việc mẹ ra tay với cha Tô Khả, cảm thấy mình cần phải về thành phố H gấp, tự mình giải quyết công việc. Vì thế, Tô Cẩm Niên liền gọi điện thoại cho bạn: " A Cát, cậu bán cổ phần giúp mình ' "Cậu thiếu rất nhiều tiền sao?" A Cát nghi ngờ: "Sao lại muốn bán cổ phần" "Ừ mình cần rất nhiều tiền" A Cát nhíu mày tiếp tục hỏi: "Cậu cần bao nhiêu, mình cho cậu mượn. Chỉ cần nhiều hơn trăm triệu mình có cho cậu mượn, cùng lắm lúc chia lợi tức (tiền lãi từ cổ phần của cổ đông trong công ty.) cho cậu mình lấy lại cũng được." "Hai trăm ngàn" "Hix, mình còn tưởng cậu thiếu nhiều lắm. Có chút ít mà cậu đòi bán cổ phần. Đúng là đồ ngốc." Tô Cẩm Niên 囧: "Chẳng lẽ hai trăm ngàn là ít sao?" A Cát tiếp tục : "Công ty chúng ta dạo này làm ăn tốt, kiếm được nhiều tiền. Cậu có ba mươi phần trăm cổ phần, giá trị 100 triệu. Vừa rồi mình còn tưởng cậu thiếu nhiều tiền như vậy, phải bán cả cổ phần." "Công ty có nhiều tiền như vậy sao?" Tô Cẩm Niên nháy mắt mấy cái hiểu hỏi. ".........." Hồi lâu sau, A Cát hỏi: "Cậu xem năm vừa rồi mình gửi vào thẻ ngân hàng cho caauk bao nhiêu à?" Tô Cẩm Niên nháy mắt mấy cái: " Mình biết. Mình lấy thẻ làm sính lễ cưới vợ rồi." "........" * Giải quyết xong chuyện tiền bạc, Tô Cẩm Niên lại gọi điện thoại cho Trịnh Dược Đông. Trịnh Dược Đông miễn cưỡng nghe máy: "Sao lại gọi điện thoại cho vậy?" "Tô Khả thực tập ở chỗ , chăm sóc ấy giúp em nhé." "Hả? Khả Khả thực tập ở bệnh viện của sao?" Trịnh Dược Đông nháy mắt mấy cái, ngồi ngay ngắn lại:" Ở khoa nào? Sao gặp ấy?" "Nam khoa —— " Lúc Tô Cẩm Niên ra hai chữ này đều là nghiến răng nghiến lợi, cũng may Lý Lộ có cho biết, đến nay vợ vẫn chưa chữa bệnh cho bệnh nhân nào, trong lòng mới cảm thấy dễ chịu chút. Hơn nữa cũng với hai người kia, sau này được để Tô Khả tiếp xúc với bệnh nhân, tất nhiên là hai người họ đồng ý. Huống chi, cho dù bọn họ đồng ý, bệnh nhân cũng đồng ý. Vốn bị bệnh này rất xấu hổ, nếu lại bị người con nhìn chằm chằm lại càng xấu hổ hơn. "Phụt -------" Trịnh Dược Đông vừa mới uống ngụm trà liền phun toàn bộ ra ngoài, làm cho màn hình máy tính ướt nhẹp, hồ sơ bệnh án bàn cũng bị ướt theo. Trịnh Dược Đông vội vàng rút giấy ra lau chùi lung tung, miệng còn : "Cậu cái gì?" Tô Cẩm Niên để ý, thẳng: "Tô Khả mang thai rồi, là con em, để ý giúp em. Nhất là khi nhìn thấy mẹ em, nhất định phải bảo vệ ấy, khôngdời bước. Lúc em trở về, hai mẹ con đều phải bình an" "Hả ------------ ơ ơ ------------ ừ ừ " Trong nháy mắt Tô Cẩm Niên nghe thanh vọng lại qua điện thoại, im lặng gì. Trịnh Dược Đông trợn tròn mắt, đây là ý gì? vừa nghe nhầm sao? Tô Khả mang thai, đứa là của Tô Cẩm Niên. Chết tiệt! Khi nào Tô Cẩm Niên lại có bản lĩnh lớn như vậy, chưa kết hôn mà có con? Sau đó, Trịnh Dược Đông nháy mắt mấy cái, trong giây lát ---------- Chết tiệt! Tô Cẩm Niên, cậu có lầm hay ! Vừa liền ném cho hai quả ngư bom. là bác sĩ, phải quân nhân! làm sao có thể giỏi như cậu ta được chứ! y tá tới, cười hì hì nhờ dọn dẹp hộ cái bàn. y tá tất nhiên là vui vẻ đồng ý. Sau đó Trịnh Dược Đông nhanh chóng chạy tới khoa nam khoa. Bây giờ khâm phục Tô Khả muốn chết. ngờ lại có bản lĩnh như vậy, lấy tấm thân xử nam của Tô Cẩm Niên, còn thành công mang thai đứa con của cậu ấy, mạnh mẽ, quá mạnh mẽ mà! Phải biết rằng Trinh Duyệt em theo đuổi Tô Cẩm Niên hơn 20 năm, là thanh mai trúc mã, nhưng ngay cả tay Tô Cẩm Niên mà ta cũng chưa được nắm qua, mà Tô Khả trực tiếp XO luôn rồi. Cũng biết Tô Khả có cái gì đặc biệt, sao hai em tốt của , Tô Cẩm Niên và Duẫn Nhạc Phong lại cùng thương ? Trong lúc suy nghĩ miên man, Trịnh Dược Đông đến nơi TôKhả thực tập. Tùy ý hỏi thăm y tá chút liền tìm được phòng làm việc của Tô Khả. Lúc này Tô Khả nhàm chán đọc quyển tiểu thuyết ngôn tình, thỉnh thoảng lấy quả nho cho vào miệng. Trịnh Dược Đông vào cửa liền gọi: "Tô Khả" Tô Khả ngẩng lên: "A, bác sĩ Trịnh" "Gọi là Đông được rồi" Trịnh Dược Đông cười nháy mắt, sau đó, nhìn chằm chằm vào bụng Tô Khả, Tô Khả bị ánh mắt của nhìn đến run cả người. Mà Trịnh Dược Đông cũng nhớ lại ngày nhìn thấy Tô Khả cùng mấy bạn ngồi ngoài khoa phụ sản, lúc này chợt hiểu ra: " ngày đó em cùng mấy bạn là khám xem có mang thai hay à?" Lời Trịnh Dược Đông vừa ra làm cho Lý Lộ và Trương Trí hoảng sợ: "Cái gì?" Tô Khả : "Hơ, làm sao biết?" "Cẩm Niên , cậu ấy bảo chăm sóc em tốt" Sau đó, Trịnh Dược Đông mới nhớ, hình như vừa rồi Tô Cẩm Niên có phải để ý đến mẹ cậu ấy, theo sát Tô Khả bước cũng rời. lại nhớ lại, ngày hôm qua báo có viết, Tô Cẩm Niên đính hôn với Hoàng Nghê Thường. Trong lòng Trịnh Dược Đông mơ hồ hiểu, âu đây cũng là chuyện của nhà quyền thế. Với tính tình của mẹ Tô Cẩm Niên, chắc chắn bà ấy cho phép Tô Khả bước vào cửa nhà họ Tô, cũng làm cho Tô Khả thể sinh được đứa bé này. Chả trách Tô Cẩm Niên căng thẳng như vậy. "À" xong, Tô Khả cúi đầu tiếp tục xem tiểu thuyết. Trong nháy mắt hai đồng nghiệp của Tô Khả vạch đen đầy mặt. Vốn nghĩ rằng Tô Khả chỉ là bạn của người khác, bây giờ lại phát sắp làm mẹ. Cuộc sống à, ông trời cũng khéo sắp đặ . Trịnh Dược Đông biết gì, ngồi bên cạch Tô Khả: "Cái thai được bao lâu rồi?" " 12 tuần" "Lớn như vậy à?" "Vẫn còn đấy" Tô Khả cười tủm tỉm, cầm lấy quả nho. "Số ngày. . . . " Trịnh Dược Đông vô cũng 囧, thời gian hành động bí mật cũng dài, biết Duẫn Nhạc Phong có biết tin này . Haizz, thôi, chuyện tình ai được điều gì, được. chuyện lát, Trịnh Dược Đông liền khỏi phòng làm việc của Tô Khả, trước khi còn với : " thường xuyên đến tìm em." Tô Khả biết gì. Trịnh Dược Đông vừa rời , liền nhìn thấy y tá ngày thường vẫn hay chuyện với : " Tiểu Lệ à, cho tôi nhờ chút chuyện" Tiểu Lệ gật đầu. " biết Tô Khả chứ ." Tiểu Lệ cười, tiếp tục gật đầu, trong lòng lại oán Tô Khả muốn chết: đúng là coi trọng ta mà! Hừ, em cần phải cho biết, có chết em cũng cho biết. Trịnh Dược Đông nhờ vả xong trở về phòng làm việc của . * Tô Khả đọc tiểu thuyết Tô Cẩm Niên gọi điện thoại tới. "Cẩm Niên?" "Con có ngoan em?" Tô Khả gật đầu " Có" " muốn thành phố H" "Làm nhiệm vụ sao?" " phải" "Vậy sao lại ?" " giải quyết chuyện của cha" Mặc dù vấn đề tiền bạc được giải quyết nhưng vẫn phải tự mình đến đó, nếu lần sau cha mẹ cùng cha mẹ Hoàng Nghê Thường lại tìm cách gây khó dễ cho cha vợ . "Vậy trở về sớm chút" Mặc dù trong lòng Tô Khả muốn ,nhưng mà là vì cha , dù muốn cũng phải chấp nhận. "Ừ. Đúng rồi, Khả Khả, thẻ ngân hàng đưa làm sính lễ đó, là em hay cha mẹ cầm vậy?" "Dạ" Tô Khả gật đầu "Sao lại hỏi cái này ?" "Vậy tốt, vừa hỏi bạn , trong chiếc thẻ đó có ít tiền, thoải mái giải quyết việc của cha.” Trong nháy mắt Tô Khả cảm thấy như mình vừa bị sét đánh: " hỏi bạn cái gì, cái gì mà thoải mái giải quyết việc của cha?"Tiền trong thẻ của mà lại biết à? Tô Cẩm Niên này khôi hài. "Khụ khụ, thôi, em nhớ chăm sóc mình và cục cưng tốt nhé. đây, bái bai" Tô Cẩm Niên chột dạ, vội vàng tắt điện thoại. Đối với số tiền này, cho tới bây giờ cũng để ý đến, dù sao ngày ba bữa, đều ở đơn vị, cũng cần mua sắm nhiều. Cho nên quan niệm, tiền có đủ dùng là tốt rồi. Lúc đó nhóm người A Cát muốn mở công ty, tất nhiên là người nhà đồng ý. Dù sao bọn họ đều là quân nhân nên cũng hy vọng con mình làm thương nhân. Cho nên lúc thành lập công ty, tiền vốn đủ. gì , mặc dù có chút tiền, bọn A Cát muốn làm lớn nhưng vẫn đủ tiền, còn thiếu sáu mươi vạn nữa. Sau khi biết chuyện cho bọn họ mượn sáu mươi vạn. Dù sao tiền mừng tuổi của từ đến lớn cũng nhiều hơn sáu mươi vạn. Vậy nên bọn họ liền tính cổ phần cho . đắn đo chút, cuối cùng cũng đồng ý. Dù sao để tiền trong ngân hàng cũng lãng phí. ngờ, bọn họ làm nên nghiệp lớn. thể tưởng được lần vô tình giúp bạn ngày đó mà bây giờ có thể giải quyết được chuyện cấp bách lần này. ' là, trong đời người có mấy khi gặp được chuyện may mắn vậy chứ ! Người làm việc thiện nhận được báo đáp, đó là nhân quả. Tô Khả bị Tô Cẩm Niên tắt điện thoại vui vẻ thôi. * Mẹ Tô Cẩm Niên điều tra, cuối cùng phát Tô Khả thực tập ở quân khu tổng bệnh viện vui mừng đến nỗi nhịn được cười lạnh liên tục hay, bà đỡ phải xa, là thuận tiện! Tô Khả, muốn lấy con tôi như vậy, ha ha, để tôi xem, còn đứa bé, còn danh dự, còn tư cách bước chân vào nhà họ Tô nữa hay ? Vẻ mặt bà ta dữ tợn, lúc lâu sau, Tần Phi gọi điện thoại sắp xếp mọi việc xong xuôi. Dĩ nhiên, bà ta kiếm người trong quân đội làm việc cho bà ta. Dù sao bà ta cũng là tư lệnh tiếng tăm lừng lẫy mà. Mà người được Tần Phi lựa chọn chính là tình nhân của bà ta, lấy tiền của bà ta lại ngừng uy hiếp bà ta như quỷ hút máu. Mặc dù bị uy hiếp nhưng mà người có khả năng làm chuyện này cũng chỉ có . Hơn nữa, bà ta thà bị uy hiếp còn hơn là tìm người khác để rồi lúc nào cũng lo lắng mình bị phản bội bất kỳ lúc nào Khi tình nhân của Tần Phi biết được tất cả kế hoạch của Tần Phi liên tục cười khinh miệt: "Tư lệnh Tần Phi này giỏi tính toán!"
Chương 81: Mưa gió đột nhiên kéo đến Edit: Tutu Tô Khả ngồi tại chỗ mà ngẩn người, nhìn thời tiết u bên ngoài bỗng nhiên trong lòng cũng cảm thấy nặng nề theo. Ai, Cẩm Niên chỉ vừa mới có ngày mà bắt đầu nhớ rồi. Trương Trí ngồi bên nhìn Tô Khả như vậy liền đứng dậy hỏi: “ Khả Khả, em có gì phiền lòng sao?” Tô Khả lắc đầu: “ có.” “Vậy vẻ mặt mất hồn này của em là sao?” Tô Khả miễn cưỡng cười, đứng dậy rót ly nước ôm trong lòng bàn tay rồi đứng dựa vào bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài, ngoài trời bầu trời càng ngày càng đen, tâm tình của cũng theo đó mà yên. “Trời như vậy lát nữa có mưa to.” Trương Trí nhìn theo ánh mắt của Tô Khả, thầm. Lý Lộ vừa mới khám xong cho bệnh nhân nam, vừa bước vào văn phòng phải chứng kiến vẻ mặt “thương xuân buồn thu” của bọn họ, chợt cảm thấy thiên lôi giáng xuống từng búa. Sau đó, bệnh nhân của phòng khám ngày càng nhiều, Trương Trí và Lý Lô đều phải làm việc, Tô Khả cũng muốn hỗ trợ nhưng lại bị hai người kia đuổi ra. Tô Khả chỉ có thể oán thầm trong bụng, bọn họ là phân biệt giới tính, kỳ thị phái nữ. Vì người qua lại trong văn phòng nhiều, nên Tô Khả ra hành lang mà ngẩn người, đứng có bác sĩ với Tô Khả: “Tô Khả, viện trưởng tìm đấy.” Tô Khả chỉ chỉ chính mình: “Viện trưởng? Tìm tôi?” Người nọ gật đầu, Tô Khả cũng nghi ngờ gì. Dù sao ta cũng biết tên , lại là bác sĩ mặc áo choàng trắng làm sao lại lừa gạt chứ. Nhưng mà viện trưởng tìm làm gì mới được? Tô Khả hỏi ta, ta chỉ : “Tôi phải là viện trưởng, tôi làm sao biết được?” Tô Khả hỏi thêm, cố gắng đuổi kịp bước chân của ta. đường , Tô Khả cẩn thận đụng vào cánh tay của nữ y tá, y tá kia : “Bộ nhìn đường hay sao. Vội vội vàng vàng chẳng ra sao cả.” Tô Khả thèm để ý đến ta bởi vì biết người này. y tá kia nổi tiếng là người lẳng lơ, nhìn ai cũng bằng đôi mắt mê hoặc, đối với bác sĩ nam ân cần, đối với nữ y tá lúc nào cũng bĩu môi. Y Tá tiểu Lệ thấy Tô Khả tỏ vẻ hiểu chuyện cảm thấy khó chịu: “Ai, là đụng vào tôi, vậy mà biết tiếng xin lỗi sao?” “Đừng để ý đến ta, mau nhanh , viện trưởng vẫn chờ đấy.” Vị bác sĩ kia khó chịu nhăn mày. Tiểu Lệ hai tay chống nạnh nhìn ta từ xuống dưới hồi lâu mới : “ là ai? Bệnh viện có bác sĩ mới tới sao? Tại sao tôi chưa gặp bao giờ?” ta kiên nhẫn liếc mắt nhìn tiểu Lệ cái, Tô Khả cũng mặc kệ ta liền theo vị bác sĩ kia. “Này, tôi chuyện với đó, là bác sĩ khoa nào? Tại sao tôi chưa thấy qua .. này…” Tiểu Lệ nhìn theo bóng dáng càng ngày càng xa của bọn họ, khuôn mặt đầy tức giận. Lại là người đàn ông bị hồ ly tinh kia bắt hồn, Tô KHả này có bác sĩ Trịnh Dược Đông rồi lại còn quyến rũ người khác. Mà bộ dáng của bác sĩ kia cũng tồi, là mới tới sao? Nếu sao ta chưa bao giờ gặp qua? thể tưởng tượng được ở bệnh viện này còn có vị bác sĩ nào mà ta biết. được, ta phải đem người này bắt lại mới được. Vậy điều tại nên làm là lên kế hoạch xem quyến rũ ta như thế nào. Nghĩ đến lúc chàng bác sĩ kia quý dưới váy của mình, tiểu Lệ kiềm chế được mà cười to làm cho vô số nam bác sĩ ngang qua phải nhăn mặt sau đó đường vòng. * Tô Khả theo người kia đến phòng viện trưởng, ta chỉ ló đầu vào trong rồi biến mất. sau đó Tô Khả phát văn phòng của Viện trưởng có lấy bóng người, rất kỳ quái. cảm thấy có chỗ nào đó đúng nhưng lại nghĩ ra là chỗ nào. Đột nhiên, có người vỗ vai , Tô Khả chỉ cảm thấy đau xót ở cánh tay, đồng tử trở nên nở lớn, lúc quay đầu lại phát có người mặc áo choàng bác sĩ màu trắng nhìn với vẻ mặt đắc ý tươi cười. Tô Khả bỗng choáng váng mơ hồ, trong lòng nảy lên vô số cảm giác xấu. Đây là gây tê hiệu quả nhanh. Thứ này biết vì trước kia dùng thứ này với Tô Cẩm Niên sau đó chứng kiến được khỏa thân. thể tưởng tượng được lại bị người khác dùng thứ này để đối phó. Bọn họ muốn làm gì? cùng bọn họ có thù hận, vì sao lại phải hại ? * Đám người kia nhìn Tô Khả hỗn loạn ngã ngồi xuống đất, cười lạnh. “Tốc độ rất nhanh.” “Được rồi, đừng chuyện vô nghĩa nữa, việc nên quan tâm bây giờ là làm thế nào để đưa ta đến khoa phụ sản?” Tên bác sĩ lúc trước mắt lạnh nhìn đồng bọn của mình. “Lão đại, chúng em đều nghe theo .” Lâu la giáp nịnh nọt lên tiếng. Lâu la Ất phụ họa: “Đúng vậy, lão đại.” Tên bác sĩ kia cũng thèm cho bọn chúng cái liếc mắt, từ ngoài cửa đẩy vào cái giường giải phẫu sau đó đặt Tô Khả lên: “ là tội nghiệp, lại đắc tội với lão bà Tần Phỉ kia.” Tên kia liếc mắt nhìn Tô Khả cái, lại tiếp tục : “ này da thịt mịn màng khó trách Tần Phỉ nhìn vừa mắt. Hay là đứa là của của chồng ta nên ta mới loại trừ nó?” Tên bác sĩ sờ sờ cằm sau đó lắc đầu đến bàn làm việc của viện trưởng, đảo qua vài cái rồi lại mở ngăn kéo, nhếch miệng cười, lôi ra xâu chuỗi Ngọc Châu trong suốt sáng ngời nhét vào trong túi của Tô Khả. Sau khi xong xuôi, phân phó đám lâu la lén lút rời khỏi phòng làm việc của viện trưởng. Đột nhiên, có mấy bác sĩ cách đó xa. Bọn chúng sợ bị phát liền trốn vào căn phòng . Dù sao trong khu ký túc xá của viện trưởng lại có điện thoại cầu giường giải phẫu chắc chắn là chuyện vô cùng khó tin. Vậy mà những bác sĩ ở tầng trệt này, hết tốp năm lại đến tốp ba ngang qua, mỗi lần bọn chúng nghĩ rằng có người đến đẩy phụ lại chỉ nghe thấy tiếng bước chân qua mà thôi. Hai mươi phút sau, bầu trời đen kịt. “Lại mưa.” Từng hạt mưa to trút xuống, bắn tung tóe khắp nơi, xối vào mặt người đường làm người ta thể mở mắt. Bọn chúng vừa trốn tránh vừa đẩy giường rốt cục cũng được tiếng mưa che giấu mọi động tĩnh, lúc này mới thở phào nhẹn nhõm, đẩy Tô Khả về hướng khoa phụ sản. Đột nhiên điện thoại của tên bác sĩ cầm đầu vang lên, làm cho cả đám người sợ run. Tên bác sĩ trừng mắt nhìn bọn chúng ý bảo tiếp tục , còn nhận điện thoại. Rất nhanh giọng nữ bén nhọn truyền đến từ bên kia: “Sao rồi?” “ lát nữa là xong.” “Vậy là tốt.” Giọng của người nọ có vẻ nhõm như trút được gánh nặng. “Sau khi thành công thêm 50 vạn nữa.” “Đồ quỷ hút máu!” “ phải rất thích tôi hút sao?” “Cút!” Bên kia gác máy. Tên bác sĩ lộ ra nụ cười lạnh. * Trong lòng Tô Khả luôn cảm thấy cỗ áp lực đè nặng lên lồng ngực , làm cho thở nổi. Cái cỗ áp lực này là khó chịu. tự với bản thân, phải tỉnh lại, nhanh tỉnh lại. biết, nếu mình tỉnh, xảy ra chuyện. Do đó cùng với cỗ áp lực tên này đấu tranh, giãy dụa… Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, gió lạnh gào thét từng cơn đập vào cửa kính tạo ra những thanh chói tai. Hàng cây cổ thụ ngoài cửa sổ ngừng lay động, vô số lá cây bị cơn mưa đánh cho tơi tả tạo ra vô số loại thanh, trong cơn mưa, nghe càng thêm thê thảm. Tô Khả mở mắt, thế giới chỉ màu trắng. Bên dưới lạnh lẽo làm hoảng hồn, vừa cúi đầu đập vào mắt là nữ bác sĩ đứng cuối giường giải phẫu, tay cầm cái kìm kim loại lạnh như băng, hướng tới phía dưới… “ được…!” Cảm giác lạnh đến tận xương trong nháy mắt đâm vào trái tim . “A…!” Tiếng kêu gào sắc nhọn của cùng với dòng máu đỏ tươi, cắt qua màn mưa. * Người bên ngoài cũng có thể nghe ràng tiếng kêu sắc bén, thảm thiết kia, trong người bỗng phát lạnh. Bọn chúng bên ngoài cũng đứng ngồi yên, biết rốt cuộc mọi việc có suôn hay . Nếu thành công, có nghĩa là bọn chúng có tiền. cơn gió mang theo hơi lạnh thổi vào trong hành lang, làm cho bọn chúng rùng mình. Những bệnh nhân của phòng khác ra ra vào vào Tâm tư của bọn chúng đè nặng, chờ đợi cửa phòng giải phẫu mở ra. Hồi lâu sau, tất cả đều trở nên yên tĩnh. nữ bác sĩ mặc áo choàng trắng vẻ mặt tái nhợt ra, trong nháy mắt cả đám đều vây quanh bà ta. Bàn tay của nữ bác sĩ kia vẫn còn đính đầy máu, vẻ mặt lo sợ. Nhịp đập trái tim của bọn chúng gia tăng vận tốc, mặt đầy vẻ khẩn trương: “ Xong rồi sao?” Nữ bác sĩ kia gật đầu như gà mổ thóc, sắc mặt trắng như tờ giấy. Mấy người kia bây giờ mới thở phào gật đầu, tên bác sĩ cầm đầu, , phải là tên tình nhân của Tần Phỉ, bây giờ cởi ra áo choàng màu trắng, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh lùng, lấy ra phong bì màu hồng ném vào trong lòng nữ bác sĩ, sau đó với đám đồng bọn: “Chúng ta .” đám người lập tức hùng hổ sải bước khỏi phòng giải phẫu. Nữ bác sĩ kia giống như là vừa thoát nạn, chậm rãi ngã ngồi mặt đất, máu tươi từ cánh tay cũng từ từ giọt xuống nền nhà, đỏ sẫm như hoa máu. * Tô Khả kéo thân xác nặng nề của mình từng bước ra khỏi phòng giải phẫu, nước mắt mặt từng giọt ngừng rơi xuống. Vừa bước ra khỏi khoa phụ sản thấy Trình Dược Đông mang theo vẻ mặt lo lắng chạy vội đến. Khi ta thấy Tô Khả từ khoa phụ sản theo, lại thấy nước mắt giàn giụa mặt, ý nghĩ đầu tiên trong đầu ta là: xong rồi! Tô Khả lướt qua người Trịnh Dược Đông, ta cũng đuổi theo bởi ta tự cảm thấy bây giờ làm cách nào đối diện với được. Nếu ta có thể đến sớm chút… “Phanh…” Tay Trịnh Dược Đông nắm thành quyền nện cái mạnh tường, ngay lập tức máu thịt mơ hồ làm cho y tá lui tới phải giật nảy mình. ta phụ nhờ vả của Cẩm Niên rồi! Trịnh Dược Đông cảm thấy tức giận nghẹn lại trong ngực, nặng nề ta, nhiều lần ngửa mặt lên trời mà kêu to: “Rốt cuộc là ai làm?” Chuyện này nhất định phải làm ! Còn có Vương Lệ kia thể lưu lại! ta ngay lập tức lấy điện thoại ra: “Vâng, chủ nhiệm Lý? Tôi là Trịnh Dược Đông, đúng, có chuyện này muốn ông hỗ trợ chút. Đúng, đuổi việc nữ y tá tên là Vương Lệ, ngay lập tức! Lý do là hoàn thành tốt công việc, cả ngày bàn chuyện người khác, quấy rối bác sĩ tạo nên ảnh hưởng xấu đến bệnh viện. Đúng, ngay lúc này, trong quân tịch (hồ sơ lý lịch) của ta ghi ràng lý do bị đuổi việc. Ngay hôm nay có thể làm cho ta biến mất! Nghiêm trọng? . Tôi còn cảm thấy quá !” Sau khi cúp máy, Trịnh Dược Đông nhìn bầu trời đen tuyền ngoài cửa sổ, lại ngửa mặt lên trời nhìn những hoa văn trần nhà, lâu… Hít sâu hơi ta quyết định gọi điện thoại cho Tô Cẩm Niên. Điện thoại bao lâu được nhận. “Có chuyện gì sao?” “ xin lỗi…” “ Đông?” “Cẩm Niên, xin lỗi…” Cẩm Niên tín nhiệm ta như vậy, đem Tô Khả giao cho ta chiếu cố, chưa được bao lâu xảy ra chuyện lớn như vậy, ta là người vô dụng. ta nên sám hối như thế nào mới bù lại nỗi đâu mất con đây? “ Đông…” “Cẩm Niên, xin lỗi, tôi…tôi…” “ Đông, khoan .” Tô Cẩm Niên vội vàng cắt ngang Trịnh Dược Đông: “Tôi còn có việc, cúp máy trước nhé.” vội vàng cúp máy, sợ phải nghe được tin dữ từ trong miệng Trịnh Dược Đông. Tâm tình Trịnh Dược Đông càng thêm nặng nề, quyền lại quyền đập vào vách tường, máu trộn lẫn với bụi vôi rơi lả tả xuống hành lang ẩm ướt, làm cho y tá sợ đến sắc mặt trắng bệch. Bên ngoài, trời vẫn mưa rền gió dữ. * Tô Khả như người vô hồn bước , trong đầu tràn ngập suy nghĩ về đám người kia. Vừa vừa nghĩ, Tô Khả từ trong mơ hồ bỗng trở nên ràng. “Phanh…” “ ngoài đường đem theo mắt à?” giọng truyền vào tai Tô Khả, ngẩng đầu phát bệnh nhân vừa tiễn khách trợn mắt nhìn , thấy Tô Khả để ý đến , vẻ mặt còn dại ra, tiếp tục cho Tô Khả cái liếc, sau đó sờ sờ cánh tay, “xui xẻo” rồi vào phòng bệnh. Tô Khả trong giây lát tỉnh ngộ, tất cả đều là mưu, mưu hại đứa của . Mà người thực chính là tên bác sĩ kia! Tên kia chắc chắn phải là bác sĩ của bệnh viện quân khu, nếu tại sao ngay cả “Bách hiểu sanh” Vương Lệ cũng biết ! Tô Khả giật tóc mình. Trong lòng hung hăng tự mắng mình ngu ngốc: viện trưởng làm gì biết là ai, làm sao còn gọi qua được chứ? Đó ràng là cái bẫy, bị trúng bẫy! Tô Khả, đầu của mày rốt cục là chứa cái gì! A a a a a! Trong lòng tràn đầy tức giận, điên cuồng mà kêu gào, rất lâu sau đó mới tỉnh táo lại. muốn bắt được người đứng sau màn hạ độc thủ này, sau đó gậy ông đập lưng ông! biết, sau lưng tên bác sĩ giả kia có người khác, và ta chưa bao giờ gặp mặt, quen biết, có lý do gì để hại . Mà tên bác sĩ giả kia có thể chuẩn xác gọi tên của , chứng tỏ người đứng sau kia tất nhiên là biết , mà cũng biết . Mục đích của người này là muốn phá bỏ đứa của và Tô Cẩm Niên, làm cho thể sinh ra đứa con của hai người. Chỉ có những người có hiềm khích với mới có thể làm ra việc này. Những người phụ nữ có hiềm khích với , dường như chỉ có Trịnh Duyệt, Tần Phỉ. Đương nhiên, Hoàng Nghê Thường cũng có khả năng, dù sao ta cũng tự nhận là vị hôn thê của Cẩm Niên, nếu biết được mang thai, khả năng ta muốn hại đứa bé trong bụng là rất lớn. Tần Phỉ có khả năng, dù sao bà ta cũng là mẹ của Cẩm Niên, đứa bé trong bụng trước sau gì cũng kêu bà ta tiếng bà nội, có lý do gì để bà ta hại đứa bé này. Như vậy, người sau lưng có thể là Trịnh Duyệt hoặc Hoàng Nghe Thường. Cuối cùng là ai? Hoàng Nghê Thường? Trịnh Duyệt? Hay là ai khác? Rốt cuộc là ai lại có lòng dạ độc ác như vậy? Tô Khả kéo lê thân hình mệt mỏi bước , hành lang rộng lớn bao trùm lên cơ thể , làm cho lạnh run. Hai tay nhịn được mà nắm chặt, răng cắn vào môi. Tóm lại mặc kệ là ai, dám lấy mạng của con , khác người đó nợ máu phải trả bằng máu!