[XK] Tuyệt Sắc Yêu Nghiệt Độc Sủng - Ám Hương Ảnh Di (Update C47)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 19: Quà sinh nhật.

      [​IMG]

      “Huyên nhi tiểu bảo bối…” thấy Nam Cung Vũ Huyên đều hôn những người khác, duy chỉ có minh là có, Quy Hải Lộng Nguyệt ủy khuất gọi nàng.

      Ánh mắt Nam Cung Vũ Huyên nhìn xuống dưới chân, làm bộ nghe thấy gọi.

      Hừ, tiểu tử này, vừa rồi phải rất cứng rắn sao? tại giả bộ đáng thương cho ai xem nha?!

      “Ha ha, Huyên nhi tiểu bảo bối, muội xem hôm nay là ngày mấy?” Hiên Viên Nhược Ngôn nhân cơ hội hấp dẫn lực chú ý của Nam Cung Vũ Huyên: Hừ! Quy Hải Lộng Nguyệt, ngươi đây là xứng đáng, muốn tranh thủ hôn tiểu bảo bối? ta cho ngươi thực được…

      “Ngày mấy?” Nam Cung Vũ Huyên mở to mắt nhìn Hiên Viên Nhược Ngôn, trong đầu rửa sạch suy nghĩ: Bọn hôm nay học à….

      Quy Hải Lộng Nguyệt thấy Nam Cung Vũ Huyên lực chú ý quả nhiên đều đặt Hiên Viên Nhược Ngôn, thầm cắn răng: Tốt, Hiên Viên Nhược Ngôn, chốc nữa ta tính sổ với nguơi…

      Hiên Viên Nhược Ngôn thấy Nam Cung Vũ Huyên chú ý, tâm tình nhất thời tốt: “Ha ha ha… Tiểu Huyên nhi, hôm nay phải là sinh nhật của muội sao.” Nhéo nhéo khuôn mặt non mềm của nàng, cảm giác tốt…

      Nhất thời bảy đôi mắt dấu vết liếc qua tay của tên nào đó: Tên giả dối, cư nhiên nhân cơ hội động thủ với tiểu bảo bối…

      “Sinh nhật?! Ha ha ha… ra là thế! Hôm nay là sinh nhật của muội sao! Ha ha ha … tốt!” Nam Cung Vũ Huyên cao hứng ở băng ghế nhảy lên.

      “Huyên nhi tiểu bảo bối, muội cẩn thận chút, coi chừng ngã xuống!” Tám người kinh hãi, chạy nhanh đến vây quanh ghế tròn, để phòng nàng cẩn thận ngã xuống, bọn có thể kịp thời bảo vệ nàng.

      “Ừ! Chúng ta mau ra ngoài chơi !” Nam Cung Vũ Huyên lập tức gật đầu.

      Ha ha ha … Mỗi lần tới sinh nhật nàng, bọn đều học, sau đó cùng nàng chơi đùa cả ngày…

      Gia Cát Mặc Húc tay mắt lanh lẹ đem Nam Cung Vũ Huyên ôm vào lòng mình: “Huyên nhi tiểu bảo bối, chúng ta dùng bữa trước, sau đó liền mang muội ngắm cảnh.”

      “Đợi ! Huyên nhi tiểu bảo bối, muội trước nhìn xem quần áo đó, cái nào thích, huynh bỏ .” Quy Hải Lộng Nguyệt cầm đống lớn quần áo mới tinh, để lên giường, để cho Nam Cung Vũ Huyên chọn lựa.

      Nam Cung Vũ Huyên nhìn quần áo giường, líu lưỡi, mỗi lần tới sinh nhật nàng, đều may đống lớn quần áo mang về, kích thước từ đến lớn, mỗi cỡ đều đầy đủ hết.

      “Ha ha ha … Mỗi bộ đều rất đẹp, nhưng là Lộng Nguyệt tiểu bảo bối, người ta còn nhiều quần áo chưa có mặc đến.”

      “Ha ha, Huyên nhi tiểu bảo bối của chúng ta tại cao lớn nha, đương nhiên phải có quần áo mới.” Quy Hải Lộng Nguyệt thản nhiên .

      Nam Cung Vũ Huyên giống như là ăn đường mật, cười đến ngọt ngào vô cùng, “Các tiểu bảo bối, trong học viện có may sao?”

      “Ách, có nha.” Mọi người lộ vẻ mặt nghi hoặc.

      “Vậy quần áo đó từ đâu ra?”

      “Ha ha, Huyên nhi tiểu bảo bối nguyên lại là hỏi cái này? Ha ha, đây là lấy từ chỗ Thái tử phi tương lai của Quy Hải Lộng Nguyệt.” Gia Cát Mặc Húc .

      “Huyên nhi tiểu bảo bối, đừng nghe bậy, đó đều là huynh mua.” Quy Hải Lộng Nguyệt kêu oan.Gia Cát Mặc Húc chết tiệt, cái gì gọi là lấy? Chính mình mỗi lần đều là đưa tiền.

      “ha ha ha, Lộng Nguyệt tiểu bảo bối, Thái tử phi của huynh có may quần áo sao?” để ý là lấy hay mua.

      “Ách, nàng ta có, quần áo đều là bà vú làm.”

      “Ha ha ha ha…” Nam Cung Vũ Huyên cười trận lớn.

      “Huyên nhi tiểu bảo bối, muội làm sao vậy?” Mọi người ngạc nhiên nhìn nàng.

      “Các tiểu bảo bối! Muội quyết định! Muội muốn tới chỗ bà vú học làm quần áo!” Nam Cung Vũ Huyên lớn tiếng ra quyết định của mình.

      Ha ha, các tiểu bảo bối, muội bây giờ còn chưa có năng lực bảo hộ các huynh. Nhưng là muội muốn tự tay may cho mỗi người bộ quần áo, muốn các huynh cảm nhận được ấm áp của muội…

      “Huyên nhi tiểu bảo bối, làm quần áo có thể thú vị, kim đâm vào tay rất đau nha!” Công Tôn Lưu Dạ “hù dọa” .

      , muội nhất định chú tâm.” Nam Cung Vũ Huyên xong, xem xem sắc mặt bọn , tựa hồ có ý muốn đồng ý, lại tiếp tục ..

      [​IMG]

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Tỷ cũng cưng mấy ca ghê.........
      pqthaolyy thích bài này.

    3. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 20: Cám ơn ai?

      [​IMG]

      “Các tiểu bảo bối, muội muốn tự mình làm quần áo nha, tự mình làm quần áo mặc vào mới có ý nghĩa!” Đáp ứng các tiểu bảo bối, muội rất muốn nhìn các huynh mặc người quần áo muội làm ra sao!

      Tám người nhìn nhau, thể từ chối gật gật đầu.

      “Vậy ngày mai huynh dẫn muội đến đó học, nhưng là Huyên nhi tiểu bảo bối phải nhớ kỹ, nếu đâm vào tay cần học nữa, biết ?” Quy Hải Lộng Nguyệt mở miệng , ngày mai vừa lúc xin phép.

      “Ừ! Muội thề! Muội cam đoan!” Nam Cung Vũ Huyên cao hứng giơ hai tay bé lên làm bộ thề.

      Trong nội tâm nàng lại đằng khác: Ông trời, ta thề là ta nhất định phải làm cho mỗi người bọn bộ quần áo ấm áp, ta cam đoan ta nhất định kiên trì, quyết từ bỏ!

      “Được, vậy bây giờ dung bữa , ăn sang xong, chúng ta cùng nhau ngắm cảnh.”



      Ăn sang xong, Hiên Viên Nhược Ngôn kéo tay bé của Nam Cung Vũ Huyên, Tây Môn Vân Ảnh nhàng che mắt của nàng lại, “Huyên nhi tiểu bảo bối, muội theo Nhược Ngôn, đến nơi huynh bỏ tay ra.”

      “Được.” Nam Cung Vũ Huyên gật gật đầu, lần này biết lại là cái kinh hỉ gì đây!

      Mỗi người bọn vì sinh nhật nàng mà tự tay làm món ăn ngon nhất. Lần trước là bọn mỗi người tặng nàng cây tram cài tóc, đều là bọn tự tay làm, mặt còn khắc lại tên của bọn .

      Hiên Viên Nhược Ngôn cẩn thận dẫn nàng , chậm rãi trước, những người còn theo sát bên cạnh nàng, sợ nàng ngã…

      “Được rồi Huyên nhi tiểu bảo bối có thể mở mắt.” Gia Cát Mặc Húc buông tay che mắt nàng, nhàng .

      Nam Cung Vũ Huyên chậm rãi mở ra hai mắt, chính giữa sân rộng lớn, biết khi nào lại xuất cái xích đu.

      “Oa! Cái xích đu! Ha ha ha ha … các tiểu bảo bối, cảm ơn các huynh! Cảm ơn các huynh làm cho muội hạnh phúc như vậy!” Nam Cung Vũ Huyên vui vẻ cười lớn, mặt dào dạt tia hạnh phúc.

      Tám người nhìn nàng cười, cũng cười theo: Tiểu bảo bối, chúng ta đa tạ muội mới đúng, xuất của muội làm cho chúng ta hiểu được cái gì là ấm áp, cái gì là vô tâm cơ. Mỗi ngày hôn môi, đều làm cho chúng ta cảm thấy hạnh phúc, tiếng trong trẻo mềm mại của muội làm cho thân thể mệt mỏi của chúng ta nháy mắt liền thoải mái, muội mỉm cười ngọt ngào làm cho chúng ta nhìn thấy mọi điều tốt đẹp…

      “Huyên nhi tiểu bảo bối, nhanh chóng đến đây ngồi lên thử xem.” Hiên Viên Nhược Ngôn đến sau day đu, chuẩn bị cho nàng.

      “Ừ.” Nam Cung Vũ Huyên chạy đến trước cái dây đu, ngồi lên .

      “Dây thừng căng rồi, huynh bắt đầu đưa nha!” Hiên Viên Nhược Ngôn ôn nhu nhắc nhở.

      “Ừ, được.”

      Xích đu chậm rãi đong đưa, nữ oa phấn điêu ngọc thế ngồi ở , vạt áo màu lam tung bay theo.

      Làn da phấn nộn vô cùng mịn màng, mội đôi mắt to như trân châu bập bềnh, thuần khiết trong suốt, tản ra ánh sang vô tận, miệng giơ lên nụ cười ngọt ngào, ngũ quan xinh xắn chê vào đâu được tổ hợp thành cục cưng thiên sứ tốt đẹp.

      Sau xích đu là thiếu niên tuấn mỹ mười ba mười bốn tuổi nhàng đu dây

      Bỗng nhiên trận tiếng đàn vàng lên, ôi, là Thượng Quan Tuyệt Trần, ngón tay thọn dài gảy đàn, động tác thành thạo như Hành Vân Lưu Thủy, gảy lên tiếng đàn dễ nghe, như như thanh phong lướt qua, động long người…

      Tiếng đàn mới vang lên bao lâu, tràn tiếng sáo ở xa xăm vang lên, nhanh chóng hòa nhập cùng tiếng đàn, ôi, là Gia Cát Mặc Húc, ngón tay uyển chuyển huyệt sáo nối liền những nốt nhạc thành bản nhạc tuyệt vời…

      Huyền DỊch cùng Tây Môn Vân Ảnh nhìn nhau, lấy kiếm hiên ngang múa. Hai thiếu niên dưới ánh mặt trời, bóng kiếm lần lượt thay đổi, tư thế oai hùng mê người…

      [​IMG]
      Nikki2938linhdiep17 thích bài này.

    4. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Sủng ngọt đến tận cùng nha..........khi nào tỷ mới trở nên mạnh mẽ nhỉ........bảo vệ các ca baby....hehe
      pqthaolyy thích bài này.

    5. pqthaolyy

      pqthaolyy Well-Known Member

      Bài viết:
      97
      Được thích:
      1,079
      Chương 21: Hùng vĩ.

      [​IMG]

      Đường núi gập ghềnh, thiếu niên mặc y phục đem cõng lưng nữ oa mặc y phục màu hồng phấn, nhàn nhã bước .

      Nữ oa ở lưng thiếu niên hoa tay múa chân vui sướng, cái miệng nhắn mềm mại ngừng hát, con ngươi đen giống như trân châu đen ngừng lóe ra tia sang.

      “Lộng Nguyệt ca ca, huynh xem các huynh thích nhất là màu gì nha? Là màu sắc như con mắt hay sao?” tiếng non nớt mềm ngọt dễ nghe.

      “Ha ha… Huyên nhi tiểu bảo bối, muội làm xiêm y, dựa theo màu muội thích là được nha, cần để ý chúng ta thích màu gì.” Quy Hải Lộng Nguyệt trong mắt màu đồng lên ý cười dịu dàng: “Huyên nhi tiểu bảo bối, may y phục gì huynh cũng thích hết!” Ha ha … tiểu gia hỏa này, đều chưa có học được may xiêm y, mà bắt đầu muốn chọn màu, tính tình này, đúng là giống.

      “Hi hi … Vậy muội đây cứ dựa màu muội thích mà làm.” Nam Cung Vũ Huyên gật gật đầu: “Lộng Nguyệt tiểu bảo bối nha! Muội phát miệng của huynh cũng ngọt!” tay bé của Nam Cung Vũ Huyên từ phía sau đưa lên trước hai má Quy Hải Lộng Nguyệt, ở mặt vô lo vô nghĩ mà nhéo.

      “Huyên nhi tiểu bảo bối đừng náo loạn. Náo loạn nữa huynh bỏ muội ở lại nha!” Quy Hải Lộng Nguyệt ngoài miệng xong lời nể tình”, nhưng là trong con mắt màu đồng lại rạng rỡ.

      Có thể vô lo vô nghĩ tiếp cận , chỉ sợ thế giới chỉ có tiểu tử lưng kia. Ha ha … cảm giác như vậy, giống như hề đơn, rời khỏi cái thân phận đáng ghét, là người bình thường.

      “Vậy huynh ném ! Ném ! Huynh ném !” nghe như vậy, động tác trong tay Nam Cung Vũ Huyên mạnh hơn, vừa vừa nhéo lung tung lưng .

      “Muội nghĩ ta ném ? huynh còn muốn đánh mất!” Quy Hải Lộng Nguyệt đem cánh tay loạn xạ của nàng buộc chặc, vận khí khinh công, bay thân núi.



      “Tiểu thư! Tiểu thư!” trong phòng xa hoa rộng lớn, tiếng của thiếu phụ có chút kích động.

      “Hét cái gì? Ngươi theo bản tiểu thư lâu như vậy, chẳng lẽ biết bản tiểu thư chán ghét nhất chính là người khác quấy rày bản tiểu thư ngủ sao?” Trong tiếng thể dấu tính kiêu căng của chủ nhân mắt nhập nhèm buồn ngủ.

      “Tiểu thư, Thái tử điện hạ tới.” thiếu phụ đối với nữ hài nhi mặc y phục hồng nhạt nằm trong giường kích động .

      “Cái gì?” thanh kinh ngạc, nữ hài nhi mặc y phục hồng nhạt bừng tỉnh: “Bà vú, ngươi cái gì?” nữ hài nhi chừng bảy tuổi (cái này chém đại, trong convert nó thiếu == ) mở to mắt, nhìn thiếu phụ.

      Theo biểu tình của nàng liền thấy được tin tức truyền ra trong miệng bà vú đối với nàng mà là khó tin đến cỡ nào.

      “Tiểu thư, là Thái tử điện hạ hạ tới, ở tiền thính!” Bà vú cung kính lặp lại lời , nhưng trong giọng ràng kích động.

      “Thái tử ca ca? Ha ha ha … Thái tử ca ca đến đây!” nữ hài nhi nhảy ra đáp đứng dậy, chân trần dẫm lên mặt đất, kích động kéo vạt áo bà vú: “Bà vú, ngươi trước chiêu đãi Thái tử ca ca, còn ta còn ta, lập tức tới ngay!” từ bốn năm trước, đến lớp học tìm nàng, sau đố liền có liếc qua nàng cái.

      Tại học viện “Ngẫu nhiên” gặp nhau vô số lần, dám đem nàng trở thành khí. Nàng nhìn vô số lần, lại luôn bị ánh mắt dáng sợ của dọa chạy.

      Nay, thế nhưng tới nơi của nàng, có thể nào nàng lại kích động.

      Nữ hài nhi cúi đầu nhìn trước ngực mình, mặt xinh đẹp nhắn trở nên đỏ ứng. Năm đó, sau khi “như vậy” , chính mình trở lại hỏi bà vú.

      qua bốn năm, chính mình cũng sớm hiểu ý nghĩa của hai cái viên thịt trước ngực , cho nên, vẫn ngừng cố gắng, muốn đạt tới làm cho vừa long… Cũng mau, trải qua bốn năm cố gắng này, cảnh sắc trước ngực của mình muốn là “hùng vĩ” nhất trong học viện, hẳn là làm cho ghét bỏ

      [​IMG]
      linhdiep17 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :