Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua Rồi - Thẩm Du (Update C 265) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cỏ tranh

      cỏ tranh Well-Known Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      1,158
      Chương 149: Bí mật của Vương gia (13)
      ". . . . . ."

      Còn có bộ mặt thoạt nhìn liền vô cùng nham hiểm kia nữa, Hạ Noãn Ngôn cười nổi.

      "Sao vậy?"

      Gia Cát Mộ Quy hỏi người bên cạnh rầu rĩ vui.

      "Ta phát các ngươi đều rất thảm"

      So ra, trước kia nàng là người thường quả rất hạnh phúc.

      Đem người ôm lấy, cúi đầu cười hôn chút, "Ta có nàng, còn có gì thảm đâu?"

      Hôn chút, lại hôn chút, hai người nhìn nhau cười.

      Mười ngón xiết chặt, tay trong tay, hồi cung!

      ———————————————————————————————

      Sáng sớm hôm sau, Vĩnh Ninh điện.

      Hạ Noãn Ngôn cơm nước xong tìm bé con, đem ghế dựa, ngồi ở bên giường nghiêm trang giáo huấn .

      "Ngươi thể cười chút sao? Trữ vương phi vất vả mới gặp ngươi lần, cái khuôn mặt tươi cười ngươi cũng , làm cho nàng coi khổ sở biết bao!"

      Bé con ngay cả xem thường cũng lười trở mình, nằm ở giường để ý tới nàng.

      Từ lần trước bị Gia Cát Mộ Quy hù dọa lần, bao giờ náo loạn muốn gặp Hạ Noãn Ngôn nữa, nhưng cũng có tật xấu hoàn toàn để ý tới người ta.

      "Nếu ngươi cười, ta đem ngươi đến trong tay Trữ Vương đó".

      Bé con phản ứng, xem ra là hề tin uy hiếp của nàng.

      Hạ Noãn Ngôn đành chịu, vẫn là Gia Cát Mộ Quy uy hiếp có vẻ có hiệu quả hơn.

      Nhưng đợi khi bọn họ rời khỏi hoàng cung, cũng thể mang theo bé con này, đến lúc đó đúng là muốn đem tống về Trữ vương phủ.

      Trữ Vương phải người xấu, cũng cần lo lắng giết bé con, chỉ là biết làm sao cho Trữ vương phi tin chuyện này.

      Chẳng lẽ là trực giác của người Linh tộc?

      Được đó.

      đến đây, nàng có chút , Trữ Vương vì sao cho Trữ vương phi được là người tự do.

      Bây giờ nghĩ lại, lúc trước Trữ vương phi có thể tự do rời là Tiểu Vũ kia, chờ Trữ Vương trở lại thân thể của mình, liền đến ngăn cản.

      Nhưng vì sao muốn ngăn cản?

      suy nghĩ, có cung nữ tiến vào, Trữ Vương muốn gặp nàng.

      là nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Hạ Noãn Ngôn đứng lên, làm mặt quỷ nhìn bé con, "Ngươi xem, ta thực gọi Trữ Vương tới, ngươi nghe lời ta bảo mang ngươi về đó".

      Chương 150: Bí mật của Vương gia (14)
      Bé con rốt cục có phản ứng ——

      cái trở mình xem thường rất lớn, vẫn là chút tin uy hiếp của Hạ Noãn Ngôn.

      Ôi, thực đả kích người ta mà.

      Nhìn thấy Trữ vương, Hạ Noãn Ngôn vừa lúc hỏi cho ra thắc mắc trong lòng lúc trước, muốn được đáp án.

      nghĩ tới Trữ Vương rất nể tình mà nghiêm mặt, "Bổn vương cần phải khai báo với ngươi".

      Hạ Noãn Ngôn lè lưỡi, giỡn gì vậy.

      Nhưng liên tưởng đến chuyện nhìn thấy đêm qua, nàng có chút đoán được, "Ngươi sợ làm cho Tiểu Vũ rước họa vào thân?"

      Nghe đồn Trữ vương cùng Trữ vương phi hợp cũng phải ngày hai ngày, nhưng ở Trăng Non quốc, bỏ vợ là chuyện lớn.

      Mọi người đến lúc đó nhất định đồn đãi, chừng cuối cùng liền đem Tiểu Vũ ra lung tung, Trữ Vương làm như vậy cũng là vì bảo hộ cho Tiểu Vũ.

      Nhưng là Trữ vương vẫn thừa nhận, "Có liên quan gì đến nàng đâu!".

      Ha ha, thừa nhận thừa nhận , chỉ cần nàng biết là được rồi.

      Xem ra Trữ Vương thực muốn Tiểu Vũ sai.

      Cười cười, nàng hỏi , "Trữ vương hôm nay tới là?"

      "Đem đứa ôm trở về"

      "A. . . . . ."

      Nhưng mà Trữ vương phi đồng ý ? Hạ Noãn Ngôn do dự.

      "Ngươi sợ Trữ vương phi đáp ứng?" Trữ Vương trực tiếp ra cố kỵ của nàng.

      "........ Đúng".

      Chuyện vướng mắc bên trong của hai vợ chồng bọn họ, Hạ Noãn Ngôn cảm thấy hơi xấu hổ, nhất là nàng hoàn toàn vì sao hai vợ chồng phải thành thân.

      "Ngươi muốn hỏi cái gì cứ hỏi". Trữ Vương thoạt nhìn tâm tình cũng tệ lắm.

      " có gì." Hạ Noãn Ngôn lập tức phủ nhận.

      "Ta để tâm Trữ vương phi có đứa của người khác, ngươi còn muốn biết gì nữa?"

      Nàng hỏi, ngược lại Trữ vương tự mình thẳng thắn trước cái.

      Đây là buộc nàng tò mò sao.......

      Hạ Noãn Ngôn cũng hỏi tiếp, "Vậy ngươi vì sao muốn kết hôn với Trữ vương phi?"

      "Cha nàng lúc ấy muốn đem nàng gả cho Đông Lâm quốc Nghiêm gia Nghiêm đại công tử."

      "Đông Lâm quốc Nghiêm gia là?"

      Nàng đối với thủ phủ của Tứ quốc biết gì cả.

      "Thủ phủ của Tứ quốc".

      "Chà chà".

      Kẻ có tiền, "Nghiêm gia có vấn đề gì sao?"

      "Nghiêm gia Đại công tử thê thiếp thành đàn, hơn nữa hàng năm đều có vài thiếp thất chết ở tay ."

      ". . . . . ."

      Quả nhiên nơi nào cũng có biến thái mà.
      Last edited: 7/6/15

    2. cỏ tranh

      cỏ tranh Well-Known Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      1,158
      Chương 151: Bí mật của Vương gia (15)
      "Sau khi ta nghe liền thuận tay lấy nàng, thành thân rồi, mới biết được nàng cùng An vương là thanh mai trúc mã."

      "Hả?"

      Hạ Noãn Ngôn nghe choáng váng, "Nàng trước kia cùng An vương gia quen biết sao? Vậy cha của Trữ vương phi muốn đem nàng gả cho người như vậy, An vương gia cũng ngăn cản sao?"

      "Tính tình An vương quá nhu nhược, An vương phủ hoàn toàn là do mẹ định đoạt, mẹ rất coi trọng quan niệm dòng dõi, đồng ý cho thú Trữ vương phi vào cửa".

      "Gia đình Trữ vương phi là?"

      "Thương nhân bình thường".

      Hạ Noãn Ngôn nghe được đành chịu, sau đó đó lại hỏi , "Nhưng Trữ vương phi bắt ngươi làm kẻ ác, ngươi sao cùng nàng giải thích?"

      chính là cứu nàng mạng a!

      "Ta có thói quen giải thích", Trữ vương cười nhạt, "Giải thích có nghĩa là có người tin".

      lạnh lùng cười, mặt càng có vẻ nham hiểm.

      Hạ Noãn Ngôn nhớ tới chuyện ngày hôm qua nghe Gia Cát Mộ Quy đề cập qua, thở dài tiếng, thiệt tình khen ngợi câu, "Vương gia, ngươi là người tốt".

      "Hạ nương suy nghĩ nhiều rồi". Trữ vương cười đến mức càng nham hiểm.

      ". . . . . ."

      Nháy mắt mấy cái, Hạ Noãn Ngôn hỏi , "Vương gia, nếu ngươi thích giải thích, lần này sao có thể với ta nhiều như vậy?"

      Hơn nữa nàng có ý hỏi, chính là buộc nàng tò mò mà!

      "Hôm nay tâm tình tốt". Trữ vương cười nham hiểm.

      "Vương gia, ngươi thừa nhận , ngươi là muốn cho ta nghe, để cho ta cho Tiểu Vũ ?"

      "Hạ nương suy nghĩ nhiều quá". Tiếp tục cười nham hiểm.

      ". . . . . . Vương gia."

      "Hạ nương có việc gì?"

      ". . . . . . Ngươi đỏ mặt."

      ". . . . . . Hạ nương suy nghĩ nhiều rồi."

      Phụt.

      Bởi vì chưa có cùng Trữ vương phi qua, Hạ Noãn Ngôn cũng đồng ý cho Trữ vương trực tiếp đem bé con ôm trở về.

      Do dự chút, nàng quyết định chính mình chạy tới Trữ vương phủ chuyện lần.

      Kêu Tiểu Vương Gia nhắn lại với Gia Cát Mộ Quy, mang theo bé con cùng Bạch công tử, nàng cầm thẻ bài ra khỏi cung.

      "Sao ngươi tự mình ôm !". Bạch công tử kháng nghị.

      "Gia Cát Mộ Quy cho ta ôm."

      " ngươi liền nghe sao!"

      "Tuổi của bé con là 23, ta ôm quả hơi được tự nhiên."

      "Vậy ngươi sao tìm người khác giúp ngươi ôm !"

      Chương 152: Tìm được đường sống trong chỗ chết (1)
      "Mùa đông bắt đầu nhanh đến rồi, tất cả mọi người vội vàng chuẩn bị quần áo mùa đông, có thời gian."

      ". . . . . . Ta đây cũng cần giúp ngươi ôm!"

      "Vì sao?"

      "Ta muốn mặt đất như vậy!"

      "Vì sao?"

      "Tất cả mọi người nhìn ta!" Biến trở về hình người Bạch công tử rất phẫn nộ.

      "Đó là vì ngươi là mỹ thiếu niên, bọn họ thích xem."

      "Bị bọn họ nhìn như vậy, ta cảm thấy ta giống như có mặc quần áo!"

      ". . . . . . Khi ngươi biến thành con mèo , cũng đâu có mặc quần áo."

      "Kia giống, biến thành mèo ta mới có cánh!"

      ". . . . . . Cánh có nhiều công dụng đâu".

      Biết vấn đề này cùng ầm ỹ vĩnh viễn cũng ràng, Hạ Noãn Ngôn mặc kháng nghị thế nào cũng mở miệng, đường băng qua sân của Trữ vương phủ, tìm Trữ vương phi.

      Trữ vương phi nghe Hạ Noãn Ngôn mang theo nhi tử đến đây liền vui vẻ vô cùng, xa chạy tới, muốn đem con trai bảo bối nhận lấy.

      Hạ Noãn Ngôn vốn là muốn cho Bạch công tử mau hai bước, đem bé con đưa qua, còn chưa có mở miệng, liền đột nhiên cứng đờ.

      Nàng kéo tay áo Bạch công tử nhắc nhở, "Người đó lại xuất rồi !"

      Cả người thoải mái, lông tóc dựng đứng lên.

      Lần thứ ba toát ra loại cảm giác này, nàng muốn xác định rồi.

      Lại là cái kẻ đánh lén kia!

      Bạch công tử biến sắc, lập tức đem bé con nhét vào trong lòng nàng, "phịch" ánh sáng trắng chợt lóe.

      "A!"

      Bạch công tử muốn biến thân đột nhiên quát to tiếng, té mặt đất.

      "Ha ha"

      Người nọ dường như nghĩ đến Bạch công tử như vậy, cười quái dị tiếng, từ chỗ tối lao tới, " tìm chết !"

      "Noãn Ngôn!".

      Bạch công tử giãy dụa muốn từ mặt đất đứng lên, nhưng còn kịp rồi, người nọ vọt tới trước mặt Hạ Noãn Ngôn.

      Kim quang phút chốc chợt , ánh sáng chói mắt mạnh mẽ làm cho người ta cái gì cũng nhìn , chỉ mơ hồ nghe được tiếng hét thảm, cái mũi có thể ngửi được ràng mùi máu tươi

      Bạch công tử trong lòng chợt lạnh, cả người máu đều đông cứng.

      "Noãn Ngôn ........."

      "Cái kia, ta sao."

      Hạ Noãn Ngôn giọng mờ mịt xông ra.

      ".......... Noãn Ngôn ?!"

      Bạch công tử thần kinh run lên, muốn bò dậy, nhưng lập tức liền "phịch" tiếng ngã lại mặt đất.
      Last edited: 7/6/15

    3. cỏ tranh

      cỏ tranh Well-Known Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      1,158
      Chương 153: Tìm được đường sống trong chỗ chết (2)
      "Ngươi đừng lo lắng".

      Hạ Noãn Ngôn nghe giọng cũng biết bị té đến mơ hồ rồi, vội vàng trấn an , "Là ta bị hoa mắt thôi"

      Đợi ánh sáng mạnh hoàn toàn phân tán , Bạch công tử mới nhìn Hạ Noãn Ngôn sao, hình như là nhìn đường, dụi bên mắt chầm chậm về phía .

      "Mắt ngươi làm sao vậy?"

      Bạch công tử lại bắt đầu căng thẳng.

      có, tại ánh sáng quá mạnh, mắt hoa thôi".

      Hạ Noãn Ngôn vừa rồi bị ánh sáng mạnh quá làm đầu có chút choáng váng, lại thấy đường, đành phải từng chút từng chút qua.

      Đụng đến người của Bạch công tử, nàng ngồi xổm xuống, "Ngươi làm sao vậy?"

      "Ta sao."

      Bạch công tử kéo nàng nhìn đông nhìn tây, xác định nàng quả có bị thương gì mới yên tâm nằm lại.

      "A!"

      lại kêu tiếng thảm thiết.

      Vừa rồi là lo lắng, còn chưa có cảm giác, giờ yên tâm, mới phát phía sau lưng dán lên nền nhà liền vô cùng đau đớn.

      Hạ Noãn Ngôn bị tiêng kêu của dọa cho sợ, còn tưởng rằng bị thương, vội vàng đem quay qua.

      Vừa nhìn xuống, nàng ngây ngẩn cả người.

      Còn tưởng rằng là mình hoa mắt thấy , lại cẩn thận gần sát chút phân tích hồi lâu mới dám xác nhận, "Cánh của ngươi dài ra rồi. . . . . ."

      " ?!"

      Bạch công tử vừa mừng vừa sợ, bàn tay đưa về phía sau sờ sờ xác nhận.

      " trách được đau như thế, từ thuở đến khi bắt đầu mọc cánh cũng chỉ có vậy, cuối cùng lại dài ra rồi !"

      Ngạc nhiên vui mừng qua , vẫn lại lo lắng đến Hạ Noãn Ngôn, "Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Ngươi làm sao bị thương chút nào?"

      "Ta cũng biết."

      Hạ Noãn Ngôn cũng cảm thấy kỳ quái, "Lúc người đó xông tới, ta còn tưởng rằng ta chết chắc rồi, kết qua sau khi tia sáng chợt lóe, hộc máu, ta cũng bị sao cả".

      "Ngươi lại trong giờ phút sinh tử dùng tới pháp thuật rồi hả ?"

      "Ta trước kia giỏi pháp thuật như vậy sao?'

      "Chưa từng thấy", Bạch công tử do dự,. "Pháp thuật của Linh tộc, cho dù phát sáng cũng đều êm dịu, vừa rồi ánh sáng rất chói mắt, giống".

      "Sao lại thế này?"

      Hạ Noãn Ngôn cúi đầu nhìn mình, "Chắc phải là ta mang ngọc nên có tác dụng gì ? Lúc đó ta cảm thấy cái chùm này từ ngực ta bắn ra trước".

      Cái kia ..........

      Chương 154: Tìm được đường sống trong chỗ chết (3)

      Nàng ngừng chút, đem bé con nằm úp sấp ở trước ngực mình giơ lên.

      Bé con bị tình huống vừa rồi dọa đến, vẻ mặt vẫn bình thường.

      Nhưng trán có thêm cái ấn ký màu vàng, quá , nhìn là cái gì.

      ". . . . . ."

      Hạ Noãn Ngôn choáng váng, ngây người hồi mới hỏi Bạch công tử, "Ta nhớ ngươi từng , chỉ đơn giản xuyên qua như vậy."

      ". . . . . . Đúng."

      "......... Ngươi đoán xem có thân phận gì?

      ". . . . . . biết."

      Bạch công tử dừng chút, "Ta muốn đại ca đến"

      "Bạch tôn?" Hạ Noãn Ngôn lập tức từ trong khiếp sợ trở lại bình thường.

      "Bé con thân phận rất kỳ quái, ta phải báo cho đại ca. Hơn nữa ta lại bắt đầu mọc cánh, muốn đại ca tới giúp ta nhìn xem."

      ". . . . . ."

      Lại muốn gặp Bạch tôn rồi sao? Hạ Noãn Ngôn hơi đau đầu.

      Bạch công tử đến đỡ lên, đem Trữ vương phi nhìn đến tượng cổ quái dọa cho hôn mê quay về viện, nghĩ ra lời dối để lừa nàng, Hạ Noãn Ngôn mang theo bé con thân phận khả nghi cùng năng lực lớn mạnh hồi cung.

      Sau lần trước gặp mặt, Bạch tôn cuối cùng cũng xuất , càng thấy có hành động gì, cho nên Bạch công tử đoán, là sai ............. nhỉ?

      Hi vọng phải.

      Hạ Noãn Ngôn cũng bị thương tích gì, bởi vì muốn Gia Cát Mộ Quy lo lắng, nàng sau khi hồi cung hết sức đem tình huống ngay lúc đó qua quýt cho xong.

      Nhưng Gia Cát Mộ Quy nghe xong lòng vẫn còn sợ hãi, hại nàng từ nay thể lại mình ra ngoài, nhất thiết phải có theo.

      Hạ Noãn Ngôn có ý kiến gì, ngoan ngoãn đồng ý.

      Ai cũng nghĩ tới Bạch công tử lại đến xuất ra cái hình dáng này, hôm nay nàng là nhặt về được mạng, về sau cẩn thận vẫn là tốt hơn.

      Cái nên dặn dò cũng dặn xong, mọi người thay đổi chú ý, đều nhìn về phía bé con bị bọn họ đặt ở bàn đem ra làm đối tượng nghiên cứu.

      Nghe bọn họ chuyện, bé con cũng biết buổi chiều là chính mình lập công, mặt có chút đắc ý , hất đầu lên rất cao ngạo.

      Tiểu Vương Gia ở bên chọc chọc vào cánh tay thịt của bé con, hơi thất vọng.

      " yếu đuối nha, nghe Thỏ tỷ tỷ , ta còn tưởng rằng sợ đánh sợ đập".

      "Ngươi đừng coi yếu đuối, ra là sợ đánh đó, tin ngươi đánh chút."
      Last edited: 9/6/15

    4. cỏ tranh

      cỏ tranh Well-Known Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      1,158
      Chương 155: Tìm được đường sống trong chỗ chết (4)
      Lợi dụng bé con biết chuyện, Bạch công tử bắt đầu kích động Tiểu Vương Gia.

      "Ta làm đâu!"

      Tiểu Vương Gia làm mặt quỷ, "Miêu ca ca ngươi chỉ muốn trả thù ngươi là món đồ chơi thôi!"

      "........ Hừ, Bản công tử bây giờ có cánh, thèm cãi với các ngươi!"

      Bị vạch trần Bạch công tử đắc ý sờ sờ cánh vừa dài ra.

      có ai lại đem đứa bé ra vừa đánh vừa đập làm thí nghiệm cả, nhưng trong thân thể đứa bé nếu tồn tại linh hồn trưởng thành, tự bản thân có thể làm thí nghiệm được.........

      Nghe bọn họ chuyện, tay của bé con cào cào ở bàn.

      ". . . . . ."

      Mọi người gì nhìn cái bàn bị cào cho rớt ít vụn gỗ.

      "Cái bàn cũ thôi mà ......"

      Hạ Noãn Ngôn quá tin lắm, đưa tay cào cái, lại cào tiếp đến cái cọc gỗ.

      ". . . . . ."

      Mọi người yên lặng, đều cào lên bàn chút, cũng cần dùng sức dùng võ công, chỉ đơn giản là cào chút.

      phản ứng.

      cái bàn bền chắc, nhưng đột nhiên bị bé con cào rơi xuống ít vụn gỗ, lại bị Hạ Noãn Ngôn coi như miếng đậu hủ mà cào lên.

      "Noãn Ngôn, pháp thuật của ngươi khôi phục rồi hả ?"

      Hạ Noãn Ngôn dám chắc chắn, có chút hồi hộp cào lại cái ——

      "Đau."

      Cái bàn phản ứng, ngược lại ngón tay bị đau.

      "Xem ra vẫn là tình cờ mới có thể hiệu nghiệm". Bạch công tử thở dài.

      "Đừng nóng lòng." Gia Cát Mộ Quy cười giúp Hạ Noãn Ngôn xoa xoa ngón tay.

      "Thỏ tỷ tỷ, chờ pháp thuật của ngươi khôi phục, phải rất lợi hại sao? Vừa rồi ngươi nhàng như vậy mà cào rơi mảnh cọc gỗ". Tiểu Vương Gia nhìn nàng rất sùng bái.

      "Đó là đương nhiên."

      Bạch công tử hơi nhớ lúc Hạ Noãn Ngôn ở trạng thái bình thường, cầm lên quả hạch đào ở bàn quơ quơ.

      "Trước kia chúng ta ăn quả hạch đào hoàn toàn cần đập bể, Noãn Ngôn nhàng ấn cái mà quả hạch đào mở rồi".

      "Oa, là lợi hại!" Tiểu Vương Gia gần đây mê ăn quả hạch đào, cho nên cho rằng mọi người làm mở quả hạch đào lợi hại.

      "Đây tính là lợi hại, trước kia nàng thích dùng pháp thuật, ta mới chỉ nhớ chuyện này thôi, người Linh tộc hùng mạnh vượt qua tưởng tượng của các ngươi, bằng bọn họ dựa vào mà làm chủ nhân của người Bạch gia chúng ta?".

      Chương 156: Tìm được đường sống trong chỗ chết (5)
      Tất cả mọi người quan tâm sau khi Hạ Noãn Ngôn khôi phục pháp thuật là bộ dáng gì nữa, đem năng lực mạnh mẽ của bé con vừa cho thấy vất ở bên.

      Bé con nổi giận vì bị xem .

      bàn bày mâm quả hạch đào chưa mở miệng, bé con có ý đồ túm lấy cái, thử vài lần, tay quá , thành công.

      Dưới cơn nóng giận, nắm tay lại, dồn sức đánh về hướng cái mâm đựng quả hạch đào.

      Giữa ánh sáng vàng chói mắt chỉ nghe vang lên "ầm" tiếng, đợi ánh mắt mọi người có thể nhìn này nọ bình thường, liền thấy mâm quả hạch đào bị đập dập nát, cái bàn cũng bị đập thành cái lỗ.

      Bé con thành công ngồi ở bên cạnh mâm đựng trái cây lộn xộn, cao ngạo ngẩng mặt, chờ đợi mọi người khiếp sợ cùng khen ngợi.

      Mọi người im lặng lâu.

      Tiểu Vương Gia đứng đầu mở miệng trước, "Bé con đập vỡ quả hạch đào rồi!"

      "Ừ".

      " hình như đau!"

      "Ừ".

      "Thỏ tỷ tỷ này, ta có thể mượn đến đập quả hạch đào ?"

      ". . . . . ."

      "Tay , mà đập khá nha". Tiểu Vương Gia nghiêm túc muốn mượn cây chùy này.

      ". . . . . ." Tiểu bằng hữu ngươi tính sai trọng điểm rồi.

      có người trả lời , Tiểu Vương Gia tò mò nhìn tay của bé con, "Thỏ tỷ tỷ, khi đập quả hạch đào còn có thể phát sáng!"

      "Ừ".

      "Ban đêm đập quả hạch đào có phải rất vui vẻ hay ?"

      ". . . . . . Đúng vậy a, chớp chớp lóe lóe có thể làm đèn pin đó". Bạch công tử rốt cục tìm được cơ hội báo thù rồi, lập tức tiếp lời.

      "Miêu ca ca, đèn pin là cái gì?"

      "Là dùng tí đèn lồng mà cũng có thể chiếu sáng đó".

      Đề tài hướng tới chỗ càng ngày càng kỳ quái, bé con nhanh chóng bị tức chết rồi.

      Hạ Noãn Ngôn lui ra phía sau chút, kéo kéo Gia Cát Mộ Quy, "Chàng bé con là ai nào?"

      Ở trong hiểu biết của nàng, mảnh đại lục này thế lực hùng mạnh chỉ có hai đám Linh tộc và Bạch gia.

      Bé con nhất định phải người Bạch gia, Bạch công tử còn ánh sáng vàng chói mắt như vậy phải là người Linh tộc phát ra, bé con này là ai?

      nhân vật hùng mạnh song song khác trong thế giới sao?

      Gia Cát Mộ Quy lắc đầu, "Mặc kệ là ai, thừa dịp còn , ra sức lôi kéo về bên chúng ta".

      "Ừ, cũng đúng."
      Last edited: 13/6/15

    5. cỏ tranh

      cỏ tranh Well-Known Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      1,158
      Chương 157: mang đứa (1)
      Đến bây giờ cũng biết kẻ hủy diệt Linh đảo năm đó là ai, bọn họ biết khi nào chống lại kẻ địch hùng mạnh đáng sợ kia, nhiều giúp đỡ bao giờ cũng tốt.

      Nhưng mà ......... "Thừa dịp còn " ?

      "Tuổi của là 23, nữa."

      Gia Cát Mộ Quy mỉm cười, "Có thể ở trong thân thể của tiểu hài tử, ta xem gần đây trở nên trẻ con rồi".

      Sau khi sửng sốt, Hạ Noãn Ngôn cũng rất muốn cười, " là."

      Trước kia bé con vì giận dỗi mà đập vỡ quả hạch đào đâu.

      Ngộ nhỡ thất bại, chẳng phải là tay cũng đều bị phế ?

      Hơn nữa khi đó bé con khinh thường chú ý của bọn họ, tại đúng là càng ngày càng bình tĩnh nổi.

      Cho nên tại nên đem làm tiểu oa nhi mà dỗ, hết sức dụ dỗ về phe của bọn họ sao?

      Ừ, nàng thử xem sao.

      ——————————————————————

      Nếu hỏi Hạ Noãn Ngôn đời này chuyện gì làm nàng nhức đầu, nàng chọn hai đáp án là lấy lòng bé con cùng gặp Bạch tôn này.

      tại bi thảm, mấy ngày nay nàng cố gắng lấy lòng bé con đều chút tiến triển, Bạch tôn nhận được tin tức của Bạch công tử, xuất .

      Thảm hại hơn là, Gia Cát Mộ Quy vào triều sớm, còn chưa trở về.

      Bạch công tử căng thẳng đến nỗi nên lời.

      cảm thấy đại ca càng muốn chọn thời điểm Gia Cát Mộ Quy vắng mặt mà xuất , là có mục đích gì.

      Ngộ nhỡ lúc này đại ca kiên quyết muốn đem Noãn Ngôn , cũng đánh lại đại ca! Vậy cùng Gia Cát Mộ Quy ăn thế nào đây?

      Đem tình huống tệ nhất suy nghĩ mấy lần, nhưng sau khi Bạch tôn xuất , cái gì cũng chưa làm.

      Trang phục vẫn là giống như lần trước, thân áo trắng, mặt đeo mặt nạ tinh xảo màu bạc, Bạch tôn im lặng tiếng động xuất trong phòng.

      Liếc mắt nhìn Hạ Noãn Ngôn cái cũng , trực tiếp đưa tay, kiểm tra chút cái cánh mới dài ra của Bạch công tử.

      bao lâu, lạnh lạnh lùng , "Cánh có vấn đề. Ngươi hài tử kia đâu?"

      ". . . . . ."

      Bé con nằm ngay ở bên cạnh Hạ Noãn Ngôn, nhưng Bạch tôn hỏi như vậy, Bạch công tử đành phải giả ngu đem bé con ôm qua, "Chính nó".

      Bạch tôn đeo mặt nạ, nhìn thấy sắc mặt biến hóa.

      Chương 158: mang đứa (2)
      Trong tích tắc nhìn thấy bé con kia, ánh mắt ràng thay đổi, nhưng rất nhanh liền khôi phục vẻ mặt lãnh đạm quen thuộc.

      Nheo mắt nhìn bé con lát, đột nhiên vươn tay, "Đứa này ta mang ".

      Hạ Noãn Ngôn luôn ở bên nhìn, nghe như vậy, vội vàng đưa tay ngăn cản, " được!"

      Bạch tôn vẫn giống như thấy nàng, hoàn toàn để ý tới lời của nàng, với Bạch công tử, "Đem đứa cho ta."

      Bạch công tử bối rối buông tay, "Đại ca. . . . . ."

      "Sư huynh, huynh cũng biết đứa quý giá thuộc về Trăng Non quốc, đứa này huynh thể ôm ".

      Gia Cát Mộ Quy cuối cùng trở lại, lần này chỉ là Hạ Noãn Ngôn, ngay cả Bạch công tử cũng đều thở phào nhõm.

      Bạch tôn nhìn , cười nhạt , "Quý giá? Các ngươi ngay cả thân phận là gì cũng biết, quý giá gì chứ? chừng giữ lại cái tai họa chính là ".

      Gia Cát Mộ Quy cười cười, "Đa tạ sư huynh quan tâm".

      Bạch tôn đụng phải cái từ chối nhàng, cũng nổi giận, vẫn lạnh lùng mang theo nụ cười giễu như vậy, "Nếu ta ta muốn đoạt bằng được sao?"

      "Đại ca. . . . . ."

      Bạch công tử căng thẳng nuốt nước miếng, "Huynh cũng biết từ ta sợ huynh nhất, nhưng Hạ Noãn Ngôn là chủ nhân của ta, sứ mệnh của người Bạch gia chính là nghe theo chủ nhân, nếu huynh muốn đoạt bằng được, ta chỉ có thể động thủ với huynh thôi".

      Bach tôn giống như hề đem bối rối của đệ đệ để ở trong lòng, "Cánh của ngươi ở lớn lên, tại ngay cả biến thân cũng thể, so với người bình thường mạnh hơn bao nhiêu, ngươi muốn động thủ với ta sao?

      khí bế tắc, có lẽ là thích thái độ của Bạch tôn, chính bé con nổi giận trước.

      Nắm tay vung lên khẽ múa, hướng về phía Bạch tôn vẽ vẽ nhiều lần, bên khuôn mặt nhắn tràn đầy kiên nhẫn.

      Bạch công tử sợ đánh tới đại ca của mình, vội vàng đem đặt lên ghế.

      Cách Bạch tôn xa chút, bé con vừa lòng, nhưng ghế thoải mái, lại mất hứng xê dịch cái mông .

      "Muốn về giường hả?" Hạ Noãn Ngôn cười đem ôm .

      "Để ta."

      Gia Cát Mộ Quy lập tức qua giúp, vẫn là thích Hạ Noãn Ngôn ôm tiểu oa nhi tuổi ra hề này.

      Trong chớp mắt như thế, hai người bọn họ cùng bé con ở cùng chỗ, vẻ mặt bé con kiên nhẫn, vẻ mặt Gia Cát Mộ Quy dịu dàng, còn lại Hạ Noãn Ngôn mắt cười cong lên.
      Last edited: 14/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :