1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Quay Trở Về Tuổi 17 - Đan Ninh (10c + 1PN) [Trọng Sinh]*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      QUAY TRỞ VỀ TUỔI 17
      [​IMG]
      Tác giả: Đan Ninh
      Thể loại: ngôn tình, trọng sinh
      Số chương: 10 và 1 phiên ngoại
      Converter : meoconlunar
      Editor: mèo mỡ, đỗ đỗ béo
      Nguồn: http://bjchjpxjnh.wordpress.com/


      Giới thiệu vắn tắt:
      ”. đem giấy ly hôn đưa cho , nhìn kí tên.

      Sau đó, chấm dứt 11 năm tình cảm.

      tưởng rốt cuộc có thể bắt đầu lần nữa, nhưng … khởi điểm lại là năm 17 tuổi?

      Ông trời, “sửa đổi cuộc sống” này quá tuyệt vời!

      Trước kia, vì tình mà bỏ trốn khỏi nhà, cuộc sống gia đình linh phân, lần này ngoan ngoãn nghe lời ba mẹ.

      Trước kia, vì lo liệu việc nhà, bỏ qua cuộc sống đại học, lần này nhất định phải cải biến.

      Nhưng còn… “chồng trước” sao? Vốn định làm như quen biết.

      Ai ngờ cũng giống , sau tai nạn xe lại trùng sinh.

      bọn họ ly hôn tính toán gì hết, hôn nhân trước kia tính.

      giờ lại cầu “sửa chữa” đem tất cả nguy cơ từng xuất giải quyết hết.

      Buông tha cơ hội làm ông chủ trong tương lai, cứu giúp công ty ba khỏi phá sản.

      Quét sạch “Tiểu tam” bên người.

      Chính là, người trọng sinh xong lại “thăng cấp”, tình địch của chẳng những nhiều lên mà còn cố chấp


      Văn án
      Editor: mèomỡ
      Trong phòng chờ sân bay, người đến người rất náo nhiệt

      Khang Đóa Hinh đứng ở nơi xuất quan, đạm mạc nhìn mọi người từ trong ra, nhìn như suy nghĩ điều gì lại giống như nghĩ gì cả.

      biết đợi bao lâu, chắc khoảng 10 phút cũng có lẽ khoảng nửa giờ, người đàn ông chờ cuối cùng cũng xuất

      “Đóa Hinh? Em đến đón sao?” Người đàn ông nhìn thấy , quả thực là dám tin trợn tròn mắt, hai lời bỏ lại cấp dưới chạy vội đến chỗ .

      phải em luôn luôn thích công tác sao?”

      Quả thực thích.

      Khang Đóa Hinh thầm nghĩ trong lòng

      Nhưng thích có ích gì? Vì thế bao giờ kháng nghị quá nhiều thứ, cũng chưa từng thay đổi cái gì.

      “Chúng ta chuyện , lập tức chuyển đề tài, biết cố ý hay vô tình, xem biểu tình vui sướng của chồng.

      Nguyễn Đông Luân hai ba câu tiễn thư ký cùng về nước và cấp dưới xong, liền nhanh chóng đuổi kịp .

      “Em muốn với cái gì?” Tâm trạng thoạt nhìn rất tốt.

      chỉ : “Trước hết tìm chỗ ngồi

      Tiếp theo, bọn họ tìm quán café ở sân bay, gọi hai tách café, sau đó mới lấy ra tài liệu từ túi xách, đưa cho

      Biểu tình của ban đầu từ khoái trá đột chuyển thành khó hiểu, tiếp sau là ngạc nhiên khiếp sợ, cuối cùng là hoàn toàn thể tin được.

      Đơn ly dị

      ngờ… em bảo muốn chuyện hóa ra lại có ý này.” Sau lúc lâu nghèn nghẹn mở miệng

      khẽ động khóe môi: “Bây giờ biết.”

      yên lặng rất lâu mới trừng mắt nhìn tờ đơn ly hôn mỏng manh kia, mở miệng: “Đúng vậy, thực ngu ngốc, sớm nên biết em có khả năng vô cớ chạy đến đón .”

      đơn trong giọng của làm đau .

      Nhưng Khang Đóa Hinh lại cố ý xem , chỉ đưa bút máy bàn để vào tay .

      “Điều kiện của em chỉ muốn căn nhà chúng ta ở, cái khác đều cần. Cái này đối với chủ tịch Nguyễn đáng kể, phải sao?” Như là bỗng nhiên nhớ đến điều gì, thản nhiên nhếch khóe môi “Dù sao, mấy năm nay số lần ở nhà qua đêm cũng nhiều.”

      hiểu.” thào .

      hiểu cái gì?” dường như khiêu khích hỏi lại.

      hiểu tại sao có thể bình tĩnh như vậy mà cầu ly hôn.

      biết mấy năm gần đây tình cảm vợ chồng tốt, công ty còn chưa vào quỹ đạo, rất nhiều việc cần đích thân làm. Thậm chí ngay cả ba năm trước khi sinh non, vì thế mà phải cắt bỏ tử cung, vì phải công tác mà thể ở bên .

      Nhưng phải quan tâm , chỉ là…

      Nguyễn Đông Luân ngẩng đầu nhìn về phía vợ, trang điểm tinh xảo vẫn dấu được mỏi mệt cùng lo lắng yên.

      Khí thế của nhất thời yếu .

      thể thừa nhận, dù biết nhiều năm qua thiếu rất nhiều, dù phải do cố ý.

      “Nếu ly hôn, em vui vẻ sao?” Lúc lâu sau, hỏi.

      “Sao là để cho vui vẻ? Bên ngoài có biết bao người chờ làm Nguyễn phu nhân, cần lo người khác .” cố ý đáp, muốn phát ra yếu đuối của .

      chưa từng nghĩ vậy.” nhíu mày, cứng ngắc mở miệng.

      “Ký .” Khang Đóa Hinh nhìn lúc lâu mới : “Em biết ly hôn xong có thể vui vẻ hay . Nhưng bây giờ em thực vui vẻ”.

      Là vợ , thời gian có thể nhìn thấy còn ít hơn cấp dưới, chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ xinh đẹp tài năng cả ngày theo , giúp tham gia các hoạt động xã giao, lại phải chịu đựng ta cố ý vô tình đùa cợt, châm chọc thể sinh con, vui vẻ.

      hiểu rồi.” gật đầu, xiết chặt tay, chậm rãi ký tên.

      ràng chính mình cầu nhưng trong khoảnh khắc thấy ký tên, Khang Đóa Hinh vẫn cảm thấy đau đớn cắn xé.

      Nhưng bắt buộc bản thân được nhìn.

      “Em biết có việc, nhưng em muốn phiền bớt chút thời gian cùng em tới sở hộ chính vụ hoàn tất thủ tục ly hôn.” Thừa dịp ký tên quên nhắc nhở.

      “Em quyết định là được rồi.” Nguyễn Đông Luân máy móc trả lời.

      bàn, cafe vẫn còn nguyên, nhưng giờ phút này cả hai người đều có tâm trạng liền cùng đứng dậy tới quầy thanh toán.

      Cùng sóng vai ra bên ngoài, trong lòng Khang Đóa Hinh khỏi xúc động.

      ràng là người thân quen nhất, nhưng trong tương lai lại như người xa lạ.

      Nhưng làm sao bây giờ? Nếu rời sợ mình chịu được nữa.

      muốn nghĩ nhiều, Khang Đóa Hinh bước xuống đường.

      biết rốt cuộc mọi chuyện xảy ra như thế nào.

      Hình như chiếc xe taxi vội vàng lên giành khách, đột nhiên tăng tốc vọt lên, rồi hiểu sao phanh xe ăn, lao thẳng về phía

      “Đóa Hinh cẩn thận!” Nguyễn Đông Luân vội vàng tuyệt vọng kêu lên, từ phía sau lao đến.

      Giây tiếp theo chỉ cảm thấy mình bị ôm chặt trong lồng ngực sau đó ngã mạnh về phía trước.

      “Rầm” tiếng, chiếc xe đâm vào bọn họ, cả người bị hất ra xa vài mét mới rơi xuống, cũng lăn vài vòng.

      Đau quá, cảm thấy sau khi mình bị lực lớn va đập liền thoát khỏi vòng ôm của .

      Trước mắt màu đỏ tươi, vẫn cố gắng mở to mắt, lo lắng cho người đàn ông vừa dùng thân bảo vệ .

      Cho dù vừa mới đưa đơn ly dị, vẫn thể lừa gạt bản thân mình .

      Sau đó nhìn thấy chồng mình nằm đường nhựa cách đó xa, hai mắt nhắm nghiền, chất lỏng màu đỏ từ đầu ròng ròng chảy ra.

      Trái tim nhất thời đau muốn phá tung lồng ngực, toàn thân đau đớn thể phát ra nửa tiếng. Thân thể bị thương nghiêm trọng dần dần kéo ý thức vào hắc ám thâm trầm….
      tart_trung, Haruka.Me0tatimyli thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 1.1
      Editor: mèomỡ
      Nguồn: http://bjchjpxjnh.wordpress.com/



      “Đinh ~ đinh đinh…Ohayou gozaimasu*” Giọng nữ đầy phấn trấn bỗng vang lên trong căn phòng yên tĩnh.

      Khang Đóa Hinh thèm để ý, xoay người ngủ tiếp.

      “Đinh ~ đinh đinh …Ohayou gozaimasu” thanh lúc này lại lớn hơn chút nữa: “Đinh ~ đinh đinh …Ohayou gozaimasu.”

      *Ohayou gozaimasu: Chào buổi sáng


      rốt cuộc chịu nổi, theo thói quen vươn tay. “Bộp” tiếng chuẩn xác đập vào con mèo thần tài để ở đầu giường, bên tai lập tức lại được yên tĩnh.

      Đúng vậy “cái thứ” dùng tiếng Nhật “Chào buổi sáng” ra là con mèo thần tài làm bằng sứ rất đáng , là ba mua cho làm quà sinh nhật 15 tuổi.

      Đáng tiếc, tuy con mèo thần tài này bề ngoài đáng nhưng cũng đáng nổi khi mỗi buổi sáng cứ đúng sáu giờ lại quấn nhiễu mộng đẹp của .

      Aizz, nhưng mà cho dù tình nguyện vẫn cứ phải rời giường nếu đến trường muộn…

      Đợi chút… đến trường???

      Khi ý nghĩ này thoáng qua trong đầu, Khang Đóa Hinh bỗng tỉnh ngủ vài phần.

      Mười năm trước tốt nghiệp trung học xong học tiếp sao có thể đến trường muộn?

      Hơn nữa nhớ , con mèo thần tài này năm 18 tuổi rơi hỏng rồi, vậy thứ vừa ấn là cái gì?

      Khang Đóa Hinh từ giường bật dậy, nhìn cảnh tượng trước mắt xong hoàn toàn ngây người.

      Nơi này là căn phòng ở mười mấy năm, vừa quen thuộc vừa xa lạ.

      “Rốt cuộc sao lại thế này?” thào mở miệng lại phát giọng của mình vô cùng thanh thúy, mềm mại.

      Có quỷ.

      Cảm giác kì quái lên trong lòng, vội nhảy xuống giường, chăn bông còn quấn vào người khiến suýt ngã. bất chấp vết thương ở mắt cá chân nhoi nhói, vội vàng soi vào chiếc gương to đằng sau cửa.

      Trong gương là xinh đẹp mười mấy tuổi, người còn mặc áo ngủ đáng màu xanh lam, vẻ mặt dám tin.

      Là mặt của , là gương mặt nhìn hai mươi mấy năm sai được nhưng làm sao có thể…

      Đây phải , ít nhất phải là “bây giờ” hai mươi tám tuổi.

      “Làm sao có thể…?” Khang Đóa Hinh lắc lắc đầu cảm thấy choáng váng. Nhưng đau đớn hơi nóng nóng chân chứng tỏ tất cả trước mắt đều là .

      Nhưng làm sao có thể trẻ lại hơi mười tuổi, còn là bộ dáng lúc ở nhà?

      Đúng rồi, ấn tượng cuối cùng của là gì? Khang Đóa Hinh bắt buộc cái đầu rối loạn của mình nhớ lại.

      nhớ mình đón máy bay, nhớ tới ở quán café đưa đơn ly hôn, rồi rời quán café, vẫy xe taxi, ngờ chiếc xe đó lại đâm vào . Đông Luân ở sau lưng dùng sức ôm lấy , nhưng hai người vẫn cùng bị đâm, tiếp sau đó hoàn toàn mất ý thức.

      Ký ức cuối cùng quên mình bảo vệ khiến lòng Khang Đóa Hinh hơi hơi nhói lên.

      Chẳng lẽ chính tai nạn đó khiến về quá khứ?

      ngơ ngác trừng mắt nhìn trong gương, trong lòng lên biết là tư vị gì. Bỗng nghe tiếng bước chân ngoài cửa.

      “Đóa Hinh con dậy chưa? mau lại muộn học.” giọng quen tai đột nhiên vang lên. Sau đó người tới tùy tiện gõ cửa hai cái sau đó trực tiếp mở cửa vào.

      “Ai nha~”

      “Oa!”

      Sau tiếng cửa đập vào vật gì đó, hai tiếng kinh hô cùng vang lên. Khang Đóa Hinh đứng sau cửa bị cửa mở ra đập vào, chật vật ngã xuống đất

      Cũng may phòng trải thảm ngã cũng đau, nhưng đầu bị đập vào vẫn làm cho đau đến chảy nước mắt.

      “Đóa Hinh? Con sao chứ?” Hoàng Nhã Huệ kinh hãi, bước lên phía trước cẩn thận nhìn con : “Thực xin lỗi, mẹ biết con đừng sau cửa. Ôi trời, con có bị sao ?”

      Khang Đóa Hinh chằm chằm nhìn vào mẹ, trong lòng kích động thôi.

      “Mẹ…” thốt lên, nước mắt như vòi rồng, điên cuồng từ hốc mắt trào ra.

      lâu lâu, từ mười năm trước để ý đến phản đối của cha mẹ gả cho Đông Luân sau đó cơ hội hai mẹ con chuyện nhiều.

      hối hận gả cho Đông Luân, nhưng vẫn hối hận cùng cha mẹ căng thẳng, thế nên ngay cả cơ hội nhìn mặt họ lần cuối cũng có.

      Nay xa nhau mười năm, lại nhìn thấy mẹ vì mà lo lắng, cảm thấy vui vẻ, rất vui vẻ. Vui đến nỗi quen cả nỗi sợ hãi khi mình bỗng nhiên trở về quá khứ, cũng quên luôn đau nhức trán.

      “Đóa Hinh, đau lắm sao? Thực xin lỗi, thực xin lỗi” Hoàng Nhã Huệ nghĩ rất đau nên mới khóc, trong lòng tự trách “Đừng khóc, mẹ lập tức đưa con bệnh viện.”

      xong kéo con đứng lên.

      cần đâu mẹ.” vội kéo mẹ lại: “ nghiêm trọng thế đâu.”

      chỉ ngiwf có thể lại được nhìn thấy dáng vẻ mẹ vì mà lo lắng…

      “Sao lại ? Con khóc thành thế này, cái trán cũng sưng lên rồi!” Hoàng Nhã Huệ nóng nảy “ được, được, đập vào đầu tới bác sĩ sao được, khéo còn bị chấn động não”

      “Con sao, cùng lắm xin phép ở nhà nghỉ ngơi là được rồi, lát nữa mẹ còn phải làm.” Bị đụng vào trán mà phải khám khẳng định bị người ta cười.

      “Aizz, buổi sáng quả có cuộc họp quan trọng” Hoàng Nhã Huệ do dự, nhưng bà vẫn an tâm: “Con thực sao chứ?”

      Khang Đóa Hinh lập tức gập đầu “Con ở nhà nghỉ ngày là được rồi, nếu tối nay thoải mái gặp bác sĩ.”

      Lý do này vừa lúc giúp xin nghỉ, lúc này còn loạn, cần chút thời gian chậm rãi tiêu hóa những việc tưởng vừa qua.

      “Vậy cũng được” Hoàng Nhã Huệ thở dài “Có thể đứng lên được ? Xuống nhà ăn bữa sáng, mẹ giúp con bôi thuốc luôn.”

      “Vâng.” chịu đựng đau đớn đứng lên: “ thôi.”

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 1.2
      Edit: mèomỡ
      Nguồn: http://bjchjpxjnh.wordpress.com/



      cần học, Khang Đóa Hinh chậm rãi ăn xong bữa sáng, nhìn ba mẹ làm, vừa cẩn thận xem báo xong rốt cuộc trấn định, thở ra

      khó có thể tưởng tượng lại trở về năm 17 tuổi, cũng chính là 11 năm trước.

      “Tin tức” báo với tuyệt đối phải mới, Khang Đóa Hinh càng suy nghĩ càng rối loạn

      Đầu đau, lý giải nổi mọi chuyện sao lại xảy ra

      Dù vậy có thể nhìn thấy cha mẹ lần nữa, rất tuyệt vời

      nhắm mắt lại, có thể trở về với thương của ba mẹ mặc kệ thế nào chỉ cần có thể hưởng thụ thân tình này lần nữa cảm thấy uổng công trở về quá khứ

      Mười năm qua thường cảm thấy hối tiếc

      Nhưng… vì sao lại trở về? Mà nếu trở về vậy Đông Luân cùng bị xe đâm nay ở đâu?

      Lúc trước suy nghĩ, sau khi ly hôn, còn liên hệ với nữa, muốn nghe được từ miệng người khác cùng người đàn bà kia thế nào

      Lại càng muốn người đàn bà kia diễu võ dương oai trước mặt , châm chọc thể nào sinh con

      Trái tim, bị thương lần là đủ rồi

      Trong giây phút bị tai nạn xe cộ, thấy nghĩ ngợi liền lao lên bảo vệ , làm cho lòng thắt lại

      Nay mười bảy tuổi, nếu lịch sử thay đổi, nửa năm sau gặp Nguyễn Đông Luân, mười tám tuổi cùng bỏ trốn

      Nhưng của “ tại” muốn làm như vậy, muốn vì mười năm hôn nhân hi sinh thân tình

      Nhưng dù vậy vẫn rất muốn biết Đông Luận tại thế nào, muốn biết có còn sống ở thời kia hay cũng giống như quay về quá khứ?

      đoán rằng cơ hội có vẻ cao, dù sao mình trở về là việc vô cùng kì quái rồi, đâu thể nào cả cũng trở về? Nhưng dù thế nào cũng rất muốn gặp Nguyễn Đông Luân

      Nhưng lúc này bọn họ còn chưa quen biết, đến chỗ nào tìm người?

      tại hẳn là… năm nhất?” Khang Đóa Hinh tính thời gian

      Trường học cách nhà rất gần, hơn mười phút. Lúc trước khi đợi xe bus gặp

      biết khi học đại học từng trong đội bóng rổ. Nhưng năm 20 tuổi, sau khi cưới , trọng trách vai đột nhiên tăng thêm, đoàn thể xã hội, clb đều bỏ, sau khi học xong toàn bộ thời gian còn lại đều chuyên tâm kiếm tiền trang trải phí sinh hoạt.

      Hơn nữa Nguyễn Đông Luân đối với rất tốt, ít nhất sau khi kết hôn để chịu khổ.

      Năm ấy vừa học vừa làm nuôi gia đình vất vả, nhưng lại chưa bao giờ cầu làm. Rất nhiều năm trước khi mẹ chồng còn sống, muốn lúc nào rảnh đến bệnh viện thăm bà. Cũng may mẹ chồng rất tốt làm khó dễ , bởi vậy cũng phải là chuyện phiền toái.

      Nhớ lại lại càng muốn gặp Nguyễn Đông Luân

      Khang Đóa Hinh là người thuộc trường phái hành động. Ý nghĩ trong đầu ra, liền nhảy từ ghế xuống trở về phòng thay quần áo, cầm ví tiền cùng chìa khóa bàn, ra khỏi nhà.

      khí ở trường sáng sớm trong trẻo nhưng lạnh lùng, gió lạnh thổi qua thân mình đơn bạc, khi tỉnh táo lại liền cảm thấy mình rất xúc động

      Đại học Z cũng , muốn tìm người dễ hơn làm

      Nhưng dù sao cũng đến rồi, về cũng cam lòng

      cũng xác định đến cuối cùng có được đáp án như thế nào, dù sao cũng định cùng đương lại. Trải qua mười năm hôn nhân, đối với hôn nhân còn khao khát.

      Có lẽ chỉ muốn gặp lại lần nhìn có sống mạnh khỏe ở thế giới này hay mà thôi

      ôm theo chờ mong, tới sân bóng rổ. Lúc này đa số sinh viên đều học, nếu chính là còn quá sớm nên chưa học, cũng quá hi vọng có thể thuận lợi gặp được .

      Nhưng mà biết là ý trời hay vận khí cửa quá tốt, mới đến bên sân bóng liền nhìn thấy thân ảnh quen thuộc

      Khang Đóa Hinh cảm giác đột nhiên tim đập nhanh hơn

      Thân ảnh cao mét tám ở trong đội bóng rổ nam tính là đặc biệt xuất chúng, nhưng mà phương thức ném bóng gọn gàng kia quả thực rất giống với trong trí nhớ

      Lúc mới quen nửa năm, từng nhìn thấy chơi bóng rổ, sau rời khỏi đội cũng có cơ hội nhìn thấy

      Lúc này nhớ lại khiến cho cảm giác rung động hiểu hốc mắt lần nữa vừa đỏ vừa nóng. Lại được nhìn thấy , cảm giác này cùng với lúc nhìn thấy cha mẹ thực giống.

      ràng trí nhớ 11 năm kia phải giả, bởi vì Khang Đóa Hinh 17 tuổi quen biết Nguyễn Đông Luân.

      Quả bóng làm đường cong hoàn mĩ từ tay người con trai bay vào rổ khiến người xem ít ỏi xung quanh khỏi tán thưởng

      đẹp trai!”

      đẹp mắt”

      “Giỏi nhịn được cũng kêu

      Khoảng cách xa như vậy chắc nghe thấy

      Mới nghĩ như vậy, người con trai bỗng đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía

      Khi tầm mắt hai người chạm nhau, xung quanh phảng phất yên lặng, Khang Đóa Hinh chỉ nghe thấy trái tim trong lồng ngực mình đập như sấm

      Bọn họ cứ nhìn nhau từ xa như vậy, giống như có thiên ngôn vạn ngữ lại biết nên từ đâu

      “Bộp” tiếng, quả bóng ném vào giỏ đánh vỡ khí này.

      “Này, A Luân cậu ngây ngốc ở đó làm gì?” Đồng đội của dùng sức vỗ vỗ vào lưng, theo ánh mắt của nhìn về phía này “Ai cha, là em xinh đẹp trẻ tuổi nha, ra cậu thích loại này”

      Nguyễn Đông Luân để ý đến bỗng nhiên : “Các cậu chơi trước” liền tới phía .

      đến phía này làm gì? biết là ai chăng? Nếu biết hỏi tới làm gì, biết trả lời thế nào?

      Kỳ chỉ ngắn ngủi vài giây nhưng cảm thấy lòng bàn tay mình đổ đầy mồ hôi

      Còn suy tư, đến trước mặt chỉ cách nửa mét

      …” cắn môi, cố lấy dũng khí “ đến đây, tìm tôi có việc sao?”

      khắc khi ấy xác định được mình có hy vọng nhận ra hay .

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 1.3
      Editor: mèomỡ
      Nguồn: http://bjchjpxjnh.wordpress.com/


      Nguyễn Đông Luân bình tĩnh nhìn , hồi lâu, khuôn mặt bình tĩnh mới chậm rãi lộ ra chút cảm xúc.


      “Trán em sao vậy?” bỗng nhiên mở miệng


      Khang Đóa Hinh ngẩn ngơ, theo bản năng nâng tay sờ sờ băng gạc trán, hoàn hồn đáp: “A, buổi sáng cẩn thận đụng vào”


      <<Bộ dáng của rất bình tĩnh, xem ra là biết >> Khang Đóa Hinh nghĩ.


      biết vì sao cảm thấy có chút may mắn, nhưng càng nhiều mất mát.


      Chẳng lẽ đời này chỉ có mình có đoạn trí nhớ về 10 năm kia.


      cắn cắn môi, đè ép lòng tràn đầy thất vọng, đối gật gật đầu: “ quấy rầy các tập bóng.” xong xoay người chuẩn bị rời .


      “Đóa Hinh?”


      Người đàn ông phía sau… hoặc nên gọi là cậu thanh niên, đột nhiên lên tiếng gọi .


      dám tin quay đầu lại, giây tiếp theo bị ôm vào lồng ngực rộng lớn.


      “Ôi trời, ngờ được gặp lại em! còn cho là mình bị ảo giác… Em tới tìm sao?” luôn trầm ổn khó khi nào lộ ra vội vàng.


      Khang Đóa Hinh chết lặng có phản ứng gì, nội tâm so càng kích động hơn .


      … biết tôi?” nghèn nghẹn hỏi.


      Theo lý thuyết bọn họ còn chưa quen biết, có thể gọi tên , tức là cũng giống là từ mười năm sau trở về?


      “Đương nhiên.” rất nhanh đáp lại, tiếp theo lại chần chờ nhìn : “Chẳng lẽ em biết ?”


      ” Khang Đóa Hinh bật thốt lên: “Ý em là, em biết là Đông Luân, nhưng là chúng ta… chúng ta biết vì sao…”


      “A Luân cậu có chơi nữa .” Từ trong sân bóng có người hô.


      “Mình có chuyện quan trọng, hôm nay tập nữa.” Nguyễn Đông Luân lắc đầu với bọn họ.


      “Chuyện gì quan trọng, tán sao?” nam sinh khác hì hì hỏi, vẻ mặt khá ái muội.


      Nguyễn Đông Luân đáp lời chỉ quay đầu khẽ với “Chúng ta tìm chỗ chuyện.”


      Tâm tình Khang Đóa Hinh thực phức tạp


      Tình cảm trước mắt giống ngày hôm qua… hoặc là nên là mười năm sau, cùng ngồi ở quán café, yên lòng uống café chuyện.


      biết dùng thái độ gì đối mặt với người đàn ông từng được coi là “chồng trước” này


      Trước ngày hôm qua chỉ luôn nghĩ về chuyện li hôn, nghĩ sau khi li hôn còn quan hệ gì với .


      Nhưng tình huống trước mắt rất vớ vẩn ly kì, trừ bỏ , nghĩ ra có thể tìm ai. Huống hồ nhìn dáng vẻ này ràng nhận ra .


      “Trước hết để xác nhận chuyện.” Nguyễn Đông Luân để sau khi phục vụ mang café rời mới mở miệng: “Chúng ta ở bên nhau 10 năm hẳn phải do mình tưởng tưởng?”


      Sáng nay tỉnh lại, phát tình cảnh của mình xong ngạc nhiên vạn phần, tiếp theo bị bạn bè cùng đội bóng rổ và bạn cùng phòng kéo tập bóng, còn chưa suy nghĩ cẩn thận kế tiếp nên làm cái gì, liền gặp được .


      phải, trừ phi hai chúng ta cùng nhau thác loạn.” rầu rĩ uống ngụm café: “Kí ức cuối cùng của em, chúng ta bị xe taxi đâm phải, sau khi khôi phục kí ức chính là bộ dáng này”


      Vốn nghi ngờ đoạn chân kí ức này đến tột cùng là hoàng lương nhất mộng (1) hay chính mình bình thường xuyên qua, nhưng nếu phải chỉ mình trải qua chắc cũng vậy


      cùng em khác lắm.” trầm ngâm : “Thoạt nhìn giống như chúng ta trở về quá khứ rồi.”


      “Tại sao lại như vậy?” thấp giọng lẩm bẩm, loại tình này phải chỉ có ở khoa học viễn tưởng hay phim ảnh mới có sao, vì sao lại phát sinh người .


      Nguyễn Đông Luân quan sát hồi lâu mới : “ ra, cảm thấy chuyện này hẳn là xấu.”


      “Sao lại vậy?”


      “Em thấy sao? Lịch sử thay đổi.” hít vào hơi: “Vốn chúng ta nửa năm sau trong lúc chờ xe mới có thể gặp nhau, kết giao, nhưng lần này em tìm trước nên chúng ta gặp nhau sớm nửa năm.”


      Với , kia chứng tỏ bọn họ có thể bắt đầu lại lần nữa.


      Khang Đóa Hinh sửng sốt: “Em nghĩ đến chuyện này.”


      Qua rồi có thể thay đổi sao? nhớ những ngày sau này.


      Kỳ cũng thể là hối hận dù sao bọn họ cũng có rất nhiều ngọt ngào cùng hạnh phúc, cho cuộc sống an ổn, luôn khát khao tình tốt đẹp, nhưng trừ lần những thứ đó ra có càng nhiều tiếc nuối.


      Tiếc nuối học đại học, tiếc nuối thể có con, tiếc nuối thể nhìn mặt cha mẹ lần cuối, càng tiếc nuối trả giá nhiều như vậy cuối cùng lấy ly hôn để kết thúc.


      Mà nay có thể trở lại 17 tuổi, trước khi mọi việc xảy ra. Chẳng lẽ ông trời cho cơ hội bù đắp lại những tiếc nuối đó?


      “Đóa Hinh, em sao chứ?”


      hoàn hồn, nhìn “chồng trước” trước mắt trẻ hơn rất nhiều


      “Em sao” lắc đầu, lại nhanh chóng uống ngụm café: “Chỉ xem xét học cao nhị cấp ba lần nữa.”


      Có ai bỏ qua sách giáo khoa, làm gì mười năm có thể nhớ trung học học cái gì chứ? trở về là đại học năm nhất, thoải mái.


      “Em muốn lên đại học?” hỏi


      Nghĩ đến lúc trước 18 tuổi tốt nghiệp trung học xong liền rời nhà gả cho , học đại học.


      “Đương nhiên, xã hội nay ai học đại học.” Khang Đóa Hinh thầm.


      nao nao: “ nghĩ em thích học.”

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 1.4
      Editor: mèomỡ
      Nguồn: http://bjchjpxjnh.wordpress.com/



      “Đúng là thích, nhưng vẫn tiếc nuối thể trải nghiệm cuộc sống đại học.” dừng chút: “Dù sao học đại học cũng cần tiền, thành tích lúc trước của em vào được đại học quốc lập Đài Bắc, học phí đại học tư nhân lại cao. Lấy tình huống của chúng ta lúc ấy, vừa học vừa làm, còn phải chiếu cố mẹ, sao có thể?”


      Nguyễn Đông Luân yên lặng. biết rằng ra nghĩ như vậy. Lúc trước gả cho , la hét rằng muốn học, còn tưởng thực thích học, bởi vậy chưa bao giờ ép .


      ngờ vì băn khoăn vấn đề tiền bạc muốn tạo áp lực quá lớn cho nên mới tiếp tục học lên. cảm thấy có vài phần áy náy


      Khang gia trước đây tuy được gọi là giàu có nhưng vợ chồng Khang gia thương con . Năm đó bỏ lại hết thảy gả cho , làm sao có thể để chịu khổ.


      Nhưng hôm nay xem ra vẫn bạc đãi rồi.


      “Nếu em học hiểu, để dạy em.” đề nghị: “Văn học nhớ nhưng toán học vẫn nhớ hơn nửa.”


      “Đúng, học đại học cũng dạy thêm ít.” nhớ tới lúc còn học đại học chính là nhờ dạy thêm kiếm sinh học phí cho hai vợ chồng cùng mẹ chồng: “Nhưng mà em nghĩ cần, bận rộn như vậy, em cũng thể biết xấu hổ cắt bớt thời gian làm việc kiếm tiền của .”


      “So sánh với em, cái này có đáng gì?” cũng cảm thấy đó là vấn đề.


      “Vẫn thôi , dù sao chúng ta ly hôn, cũng cần làm phiền .”


      Vừa nghe đến 2 chữ “ly hôn” sắc mặt Nguyễn Đông Luân liền cứng lại: “Em còn nhớ… chuyện kiếp trước?”


      “Kiếp trước?” Khang Đóa Hinh quay đầu , khuôn mặt trẻ tuổi che kín vẻ ủ dột nên có ở độ tuổi này: “Được rồi, đều quay về, nếu muốn gọi mười mấy năm kia là “kiếp trước” cũng sao, nhưng đối với em đó đều là chuyện của ngày hôm qua mà thôi. Về việc ly hôn, lúc trước em nghĩ rất nhiều, vất vả mới gọi được người bận rộn như ký tên, em nghĩ… chúng ta vẫn nên ‘hợp được cũng tan được’ .”


      trừng mắt nhìn , vì sao khăng khăng ly hôn như vậy.


      “Nhưng … chúng ta quay về.” khó khăn mở miệng “ thể làm lại từ đầu sao?”


      biết kiếp trước là người chồng thất bại. Biết Đóa Hinh có bạn bè tri kỉ, hai người họ lại co con, làm chồng mà cả ngày ra ngoài, thời gian ở bên ngoài còn nhiều hơn ở nhà, để kiều thê mới hai mươi mấy tuổi mình ở nhà, cũng khó trách vui.


      Từ hôm qua khi nhìn thấy tờ đơn ly hôn kia, liền hối hận, vô cùng hối hận. Hối hận những năm đó vì muốn bọn họ có cuộc sống an ổn lại quên mất tình cảm vợ chồng gắn bó mới là quan trọng.


      Sáng nay rời giường phát hiểu sao mình quay về, cảm thấy ngạc nhiên lại hơi hơi cảm tạ ông trời cho có lại cơ hội quan trọng. Đặc biệt nhìn thấy tới tìm mình làm cho vừa mừng vừa sợ .


      Dù thế nào cũng ngờ tới hình như muốn cùng bắt đầu lại lần nữa.


      “Bắt đầu lại? xin lỗi… em nghĩ đến.” yên lặng lát mới mở miệng.


      Từ buổi sáng tỉnh dậy cho tới giờ, ngắn ngủi vài giờ, suy nghĩ rất nhiều rất nhiều. Muốn nhân cơ hội trọng sinh làm lại những điều bị bỏ qua, dù là vui hay , nhưng có dũng khí bắt đầu với lần nữa.


      “Đóa Hinh, em hối hận lấy ?”


      “Hối hận… cũng phải. nếu kiếp trước bỏ trốn cùng , em cảm thấy mình hối hận cả đời.” than . Vợ chồng nhiều năm như vậy, sao có thể nhìn thấy biểu tình bi thương của . “Nhưng em bỏ trốn cùng lần, cũng biết tư vị tình là gì, cho nên hối hận. Lần này em quyết định, lựa chọn làm con ngoan của ba mẹ.”


      dùng mười năm, , cùng nhau xây dựng gia đình, cuối cùng quyết định bọn họ hợp nhau. Có lẽ nên cảm thấy may mắn, lúc này lại giẫm lên vết xe đổ.


      “Vậy sao sau khi tỉnh lại lại đến tìm .” hỏi.


      cúi đầu: “Em chỉ … muốn xác định sống mạnh khỏe, dù sao chúng ta cũng làm vợ chồng mười năm.”


      dối! ràng còn , nên mới chạy đến tìm gặp .


      Tiểu ác ma trong lòng nhe răng trợn mắt rít gào với Khang Đóa Hinh.


      Đúng vậy, còn tình cảm với nhưng cuối cùng chỉ có thể lựa chọn cuộc sống .


      Trong lòng yên lặng thừa nhận, chính mình vẫn như cũ, nhưng lần này muốn dùng thân phận Khang Đóa Hinh sống tốt mà làm “Nguyễn phu nhân”. Làm Nguyễn phu nhân mười năm, mệt mỏi quá.


      Huống chi bên cạnh cũng có người khác phải sao? Cứng rắn dùng danh phận trói buộc phải rất ích kỉ?


      Khang Đóa Hinh hoài nghi tình của Đông Luân với mình, giống như bây giờ kỳ vẫn còn . Nhưng có nghĩa rung động với người phụ nữ khác ở bên ngoài, đặc biệt là phụ nữ hoàn mĩ lại thích hợp với , giúp đỡ trong nghiệp.


      Đáng tiếc muốn thuần túy chỉ là tình , nếu thể cho, tình nguyện để .


      Kiếp trước dùng rất nhiều tâm lực củng cố tâm lí bắt mình học được cách buông tay, đưa ra đơn li hôn, để cho tự do. May mà bọn họ trở lại 10 năm trước, ngay cả hôn còn chưa kết, giảm được thủ tục ly hôn, bằng cũng chắc mình thể đưa lại lần nữa.


      biết, nếu như em muốn vậy, thành toàn cho em.” đứng lên: “Yên tâm, lại đến quấy rầy cuộc sống của em.”


      xong, xoay người bước ra khỏi quán café.


      Khang Đóa Hinh ngạc nhiên nhìn về phía bóng dáng , nghĩ có lẽ đây là lần cuối họ gặp mặt, ngực đột nhiên đau đớn.


      đau, đau. an ủi chính mình. Kiếp trước có lẽ chưa chuẩn bị tâm lí tốt, nay chẳng qua là hoàn toàn chấp hành mục tiêu lúc trước đề ra mà thôi.


      Ly hôn đối với hai người bọn họ đều là chuyện tốt.


      Có lẽ cũng sa sút tinh thần, nhưng sớm hay muộn rồi cũng qua. ngày nào đó cũng có thể sống tốt


      Tự đáy lòng vô chờ đợi ngày đó đến.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :