1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đích nữ Bình An - Hòa Tiểu Thảo (Trọng Sinh, Cổ Đại HOÀN/eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 50

      Editor: tieu_hao
      Beta: mc

      Vừa lên tầng thứ nhất, Sa Lang kéo Bình An chui vào trong ám đạo, giọng bên tai nàng: "Bên ngoài có người, xem ra chúng ta bị phát rồi. Ta dụ bọn chúng, ngươi tùy cơ chạy nhé."

      Bình An kéo Sa Lang, chỉ góc đông nam, ra hiệu tới chỗ con suối. Đến chỗ con suối, Bình An lại cầm cục đá vẽ lên mặt đất.

      "Ngươi xem tầng này, đây là Ly vị, đây là Khảm vị, đây là Đoái vị..." Bình An chỉ tay vào hình vẽ với Sa Lang. "Lối ra ở Khảm vị, đây là kết cấu của Ly Trạch. Bốn tầng Thiên Địa Huyền Hoàng, mỗi tầng đều có kết cấu riêng, mỗi kết cấu đều có lối ra, chúng ta lên tầng ."

      Bình An lôi kéo Sa Lang cẩn thận băng qua ám đạo đến tầng , đến bên cạnh con suối, nàng cầm tảng đá vẽ lại Cửu Cung. "Đây là kết cấu Khôn Trạch, lối ra ở Cấn vị, phía Đông Bắc." xong hai người lại tới phía Đông, đến đó mới phát , vị trí Đông Bắc đúng là lối vào tầng dưới.

      Sa Lang nhịn được mắng: "Đây ràng là muốn đùa chết lão tử! bằng cầm đao xông ra, thấy người giết người, thấy hai người giết đôi!" Trong lòng biết nếu bên ngoài bị quan binh bao vây, xông ra dữ nhiều lành ít rồi.

      Sắc mặt Bình An bình tĩnh, lời, kéo chạy xuống tầng dưới, tìm con suối, cầm hòn đá ra dấu, đột nhiên ánh mắt sáng lên, vui vẻ : "Con suối chính là lối ra."

      "Chính là chỗ này!" Bình An lấy chủy thủ khẽ nạy lên tường đá, phát mấy tảng đá rơi ra. Sa Lang thấy thế vô cùng phấn chấn, lấy tiểu đao từ ống tay áo ra nhanh gọn cạy gạch đá, quả nhiên bên trong còn có ám đạo, hai người đều vui mừng.

      Phía chân trời xám xịt, núi phía sau của Ngụy phủ, vốn là bụi cỏ rậm rạp chợt bị đẩy ra, hai người xông ra từ bên trong, mở to mắt xem xét xung quanh, phát bốn bề vắng lặng mới chui hẳn ra, bộ dạng chật vật, quần áo bẩn thỉu. Sau khi ra ngoài hai người dám trì hoãn, nhanh nhạy quan sát, xuống chân núi, chưa được mấy bước người như vấp phải thứ gì đó liền ngã xuống.

      " sao chứ?" Sa Lang nâng Bình An dậy, lại bỗng nhiên nghe nàng kinh hô.

      Bình An chỉ vào đống xương trắng bên chân, vừa muốn nhớ tới cái gì, quay lại quan sát bụi cỏ phát có vô số xương trắng, nàng nhíu chặt mày, cắn môi: "Ta thiếu chút nữa cũng biến thành trong số đống xương trắng này rồi, nên sớm giết !"

      Sa Lang vỗ vai nàng an ủi. "Chúng ta thôi, dọc đường khẳng định có truy binh, phải cẩn thận, cha ngươi ở ngoại ô phía Bắc thôn Tiểu Lý chờ chúng ta."

      Bình An nghe xong xốc lại tinh thần, cùng Sa Lang chạy xuống chân núi. Vừa tới chân núi thấy mấy người mặc trang phục đen lao ra, quỳ xuống trước mặt Sa Lang, tiếng Bắc Mạc, Bình An lúc này mới hết kinh hồn vỗ vỗ ngực.

      Sa Lang vui mừng cầm lấy bản vẽ Dung Bình đưa, lẩm bẩm: "Trần lão tặc, lần này ngươi ngã đau rồi!" xong đưa bản vẽ lại cho Dung Bình, nhắc bọn họ nhất định phải đưa bản vẽ này về Bắc Mạc, giao tận tay cho Đại Hãn.

      "Thiếu chủ, ngài về với chúng ta sao?" Dung Bình khó hiểu.

      Sa Lang nhìn Bình An, với Dung Bình: "Nhiều người gây chú ý, các ngươi trước, nhớ kỹ, lấy bản vẽ làm trọng, nhất định phải tự mình giao cho Đại Hãn." Kỳ thực lúc này có thể rút lui cùng với đám người Dung Bình, lấy thân thủ của mấy người việc toàn thân trở lui phải vấn đề. Nhưng cuối cùng lại yên lòng về Bình An, cũng có thể cầu mấy người Dung Bình lưu lại hộ tống đám người Bình An an toàn rời khỏi đây, nhưng lại càng yên tâm với bức vẽ phân bố rải độc của Trần Quốc Công, tuyệt đối thể làm mất bức vẽ này được, cho nên để mấy người Dung Bình rời trước, còn đưa Bình An an toàn trở lại Xích Giang mới có thể yên tâm.

      Dung Bình hộ tống hai người tới ngoại ô phía Bắc rồi rút khỏi thôn Tiểu Lý. Lúc này Quý Hoài Trung cũng chuẩn bị quay về Yến Sơn, bây giờ thấy Bình An và Sa Lang trở về, nghe hai người cây đuốc đốt sạch kho lương của Ngụy gia tất nhiên trong lòng kích động vạn phần, tối thiểu phủ Trần Quốc Công tạm thời dám hành động khinh suất gì, chỉ chờ triều đình đưa binh mã tới tiếp viện.

      "Cha, bây giờ thôn Tiểu Lý tăng cường phòng bị, doanh trại Yến Sơn lại có người của bọn chúng, chúng ta làm sao quay về?" Nghĩ đến vấn đề phải làm sao an toàn quay về Xích Giang, Bình An lại có chút lo lắng.

      Quý Hoài Trung thấy xe ngựa chuẩn bị xong, với Bình An: "Bọn chúng ở Yến Sơn xúi giục tướng lĩnh của chúng ta, chúng ta cũng cài tai mắt nằm vùng phía chúng.” Lại đưa cho nàng và Sa Lang một chiếc xe ngựa, còn mình và những người kia thì lên một chiếc xe khác.

      Xe ngựa chạy một mạch đến Yến Tử Câu, đường quả thực gia tăng ít trạm kiểm soát. Ban đầu Bình An còn lo lắng thôi, nhưng thấy xe ngựa thuận lợi qua mấy trạm liền yên lòng. Sa Lang luôn dựa vào buồng xe nhắm mắt dưỡng thần, cũng biết ngủ thật hay ngủ giả, mấy lần xe ngựa xóc nảy liền mượn cớ dựa người và Bình An, đều bị Bình An đẩy mạnh ra.

      Mắt thấy Yến Tử Cau càng ngày càng gần, phía trước chỉ còn một trạm gác, xe ngựa bị chặn lại, lần này thuận lợi như mấy lần trước, chợt nghe bên ngoài xe ngựa có quan binh chỉ huy xe qua lại, nói hôm nay phong tỏa đường ai được qua. Quý Hoài Trung ở bên ngoài thương lượng mấy câu với bọn họ, cầm lệnh bài, lại móc ngân lượng, hy vọng có thể dàn xếp cho nhanh. Kết quả những người đó dầu muối đều vào, thái độ cường ngạnh chịu cho qua. Có người còn buông lời, nếu bọn họ còn dây dưa thì coi như loạn tử mà bắt lại.

      Sa Lang mở mắt từ lâu, vén một góc màn kiệu nhìn ra ngoài, tay đã mò đoản đao trong giày, ánh mắt đếm nhân số quan binh bên ngoài, một tiểu đoàn, ba mươi người. Quý Hoài Trung thân thủ tệ, giải quyết tám tên thành vấn đề, những người khác yếu hơn chút, cứ tính là mười người, một mình mình liều mạng cũng có thể xử lý được mười người.

      “Còn hai người, giao cho ngươi vấn đề gì chứ?” Hắn cũng quay lại khẽ hỏi Bình An ở bên cạnh, bất chợt phát hiện trước mặt xuất hiện một khối lệnh bài.

      Bình An đứng dậy lướt qua Sa Lang đưa lệnh bài ra ngoài màn kiệu: “Quan gia, cho chúng tôi qua !”

      Có binh sĩ cầm lấy lệnh bài từ Bình An, đưa cho đầu lĩnh xem. Đầu lĩnh nhìn lệnh bài lộ vẻ nghi hoặc, tới trước xe ngựa hỏi Bình An: “Các ngươi là Ngụy phủ? Yến Tử Câu có chuyện gì?”

      Bình An liền nói: “Trong phủ muốn mua ít đồ, cho nên tới Yến Tử Cau xem, mong rằng quan gia châm chước.

      Trong mắt đầu lĩnh lóe lên tia nghi hoặc, Bình An lại móc ra một hạt châu bong bóng cá đưa cho hắn, Ngụy phủ lén lút buốn bán hạt châu bong bóng cá cho quân doanh đã là chuyện bí mật được công khai, đầu lĩnh kia cầm hạt châu ngầm hiểu cười cười, thả cho . biết rằng hai chiếc xe ngựa ở mấy dặm phía sau có một bức thư báo khẩn cấp, đó là tin tức thiếu gia nhà họ Ngụy bị ám sát bỏ mình, lệnh bài mất tích.”

      Yến Tử Câu vẫn là khu vực ai quản lý như trước đây, bất quá vắng vẻ tiêu điều ít so với ngày trước. Trước kia phố phường phồn thịnh, nay các cửa hàng đều đóng cửa, người phố lác đác. Sau khi xe ngựa của đám người Quý Hoài Trung vào Yến Tử Câu thì chạy tới một căn trạch viện, vào nhà liền có người tiếp ứng. Sau khi ổn ̣nh nói cho Quý Hoài Trung biết, hiện giờ tình hình Yến Sơn cáp bách, đã cắt đứt liên hệ với Xích Giang, nhưng cũng liên lạc với thôn Tiểu Lý, chỉ là ́ binh tự thủ. Tô Bá Hiên dẫn theo năm vạn đại quân từ Nguyên Hóa đến đây, chỉnh hợp với quân Xích Giang, bọn họ mấy lần phát thông điệp với doanh trại Yến Sơn, nhưng có được trả lời nên chậm chạp dám phát binh, hình như có chỗ lo ngại.

      “Lo ngại là đúng.” Quý Hoài Trung gật đầu. “Nay thế cục rõ, nếu mạo muội tiến công Yến Sơn, thứ nhất sợ quân ̣ch mai phục, thứ hai là sợ nội bộ mâu thuẫn.” Nói xong liền nhìn về phía Sa Lang.

      Sa Lang lúng túng cười cười, thú nhận mình trước đó có ý ̣nh thừa cơ đánh lén, loại chuyện tiện nghi ngư ông đắc lợi này ai mà chiếm thì đó là thằng ngốc. Nhưng nếu Bắc Mạc đã quyết ̣nh quy thuận triều ̀nh, dĩ nhiên sẽ bỏ qua lần đánh lén này, hắn đã phái đám người Dung Bình quay về bẩm rõ tình hình với Đại Hãn. Tin rằng Bắc Mạc sẽ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, ngược lại nếu cần còn có thể xuất lực tương trợ.

      “Như thế rất tốt.” Quý Hoài Trung gật đầu, chuyển hướng sang mấy người lão Lý đến tiếp ứng, hỏi: “Người bên phía Yến Sơn đã sắp xếp xong xuôi, bao giờ có thể hộ tống chúng ta quay về Xích Giang?”

      “Đã sắp xếp ổn thỏa, tối ngày mai sẽ hành động.” Lão Lý chắc chắn đáp.

      Buổi tối hôm đó, khu vực Yến Sơn đổ cơn mưa rào, liên tục hừng đông mưa mới ngừng rơi, đến tối ngày thứ hai, mấy người dưới sự sắp xếp của lão Lý chạy tới Yến Sơn.

      Đến chân núi Yến Sơn, lão Lý nhờ ánh trăng, chỉ vào con đường phía trước nói: “Theo hướng này có ba đường, bên này có hai đường, mà bên đó chỉ có một đường. Người của chúng ta ở bên đó.” Nói xong dẫn mấy người về phía trước. Bởi vì trời mưa suốt đêm, con đường rất lầy lội, được một lúc chân đã đầy bùn.

      Mấy nam nhân vốn cho rằng Bình An sẽ quen con đường đầy bùn này, Quý Hoài Trung cũng ̣nh bụng ngồi xuống cõng nàng, xoay người mới phát hiện, nàng bùn như chuồn chuồn lướt nước, thân hình thoăn thoắt, ướt át bẩn thỉu chút nào, còn nhanh hơn mấy đại nam nhân bọn họ, khỏi cười thầm. Dáng vẻ này nào giống với tiểu nữ tử chứ, rõ ràng chính là một giả tiểu tử mới đúng, nhưng trong lòng lại rất thích nàng như vậy.

      Trời tối đường trơn, tới khi đến trạm gác đã tốn ít thời gian, quả nhiên đã chuẩn bị xong. Lúc này trạm kiểm soát chỉ có bốn tên lính gác, một tên trong đó nghe được ám hiệu của lão Lý phát ra, biết nói gì với ba gã kia rồi mở cửa cho bọn họ, lão Lý liền dẫn mấy người lặng lẽ vào.

      Lính gác kia thấy Quý Hoài Trung rất cung kính hành lễ với ông, nói rằng chỉ cần qua trạm gác này, vòng qua hai mỏm núi phía trước sẽ gặp người tiếp ứng của phủ Xích Giang, đến lúc đó sẽ an toàn. Vừa dứt lời, chợt nghe tiếng “viu”, một mũi tên nhọn xuyên qua thân thể của tên lính gác. Từ xa có ánh lửa hiện lên, mười mấy quan binh đuổi theo phía sau, thỉnh thoảng còn xuất hiện vài mũi tên bắn lén.

      Sa Lang kéo Bình An sang bên cạnh, sau khi tránh thoát một mũi tên, dẫn nàng chạy như điên theo hướng tên lính vừa chỉ, chạy được một đoạn liền quay lại nhìn, những người khác đã rơi ở phía sau, có người bị thương nên chạy chậm, liền có người quay lại yểm hộ. Mắt thấy truy binh càng ngày càng gần, mấy người rốt cuộc leo lên một ngọn núi nhỏ, vừa leo lên thì một mũi tên bắn tới, cắm thẳng vào mắt cá chân của Sa Lang. Dưới chân mất trọng tâm hắn liền ngã lăn xuống sườn núi. Bình An đứng bên cạnh, thấy hắn sắp tuột xuống sườn núi thì cuống quýt đưa tay kéo, nhưng ngờ lại bị hắn kéo theo lăn xuống.

      Lúc bò lên sườn núi thì thấy hề sao, nhưng từ bên kia lăn xuống lại biết lăn bao lâu, tới khi Bình An lấy lại ý thức mới phát hiện bên tai đã còn thanh của truy binh, tiếng động gì cũng có, chỉ nghe được vài tiếng ve kêu trong bụi cỏ.

      “Bình An, Bình An…” Rốt cục có thanh vang lên, là Sa Lang.

      Bình An vội vàng lên tiếng trả lời, đứng dậy tìm kiếm theo hướng Sa Lang. May mắn dọc đường lăn xuống, ngoài người dính bùn và trầy chút da thì có gì đáng ngại. Nàng nhìn thấy Sa Lang, mắt cá chân hắn vẫn cắm mũi tên kia, lúc này đã đứng nổi.

      bầu trời lại bắt đầu có mưa rơi tí tách.
      Last edited by a moderator: 14/6/15
      miu901, Snow, honglak3 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 51

      Editor: tieu_hao
      Beta: mc

      Rất nhiều năm sau, Bình An vẫn còn nhớ trận mưa xối xả xảy ra ở Yến Sơn. Nó như sông Ngân vỡ đê quyết tâm muốn nhấn chìm Yến Sơn. Khi cơn lũ bạo phát, bách tính của thành Xích Giang ở phía xa Giang Đô vẫn khiếp sợ cảnh tượng núi lở đất mòn kia. Tô Bá Hiên thừa dịp lũ quét bất ngờ mang theo năm vạn đại quân lấy thế lôi đình công chiếm Yến Sơn, bắt giữ thủ lĩnh phản quân Yến Sơn, người đời đều trời giúp Đại Lương, lại biết cơn lũ quét lần đó nuốt sống Yến Tử Câu cùng hàng nghàn máu thịt của binh sĩ Đại Lương.

      Khi Tô Bá Hiên dẫn người tới giải cứu Quý Hoài Trung, Bình An đỡ Sa Lang khó khăn leo lên sơn động ở lưng chừng sườn núi.

      "Mưa càng lúc càng lớn, đường của chúng ta đều bị lũ che lấp mất rồi, làm sao bây giờ?" Bình An gạt nước mưa trán xuống, kiểm tra thương thế của Sa Lang, phát mắt cá chân sưng lên như miệng chén, vết thương bắt đầu lở loét mưng mủ.

      "Ta leo lên được đâu, bây giờ thừa dịp nước lũ còn chưa lớn, ngươi mau !" Sa Lang đẩy Bình An ra, nổi giận với nàng "Bảo ngươi ngươi còn , phải ngươi muốn kéo hai chúng ta cùng chết đấy chứ! Ngươi sớm hai ngày bây giờ có thể dẫn người tới cứu ta rồi!"

      Bình An hành động theo cảm tình tiến lên đỡ lấy Sa Lang: "Ta từ hai ngày trước ngươi sớm chết đuối ở đây rồi! Bây giờ những lời vô dụng này, hai ta buộc chung dây thừng, phải mau chóng nghĩ cách ra ngoài, nếu đều chết ở đây."

      bên tai vang lên những tiếng ầm ầm, như tiếng sấm vang rền từ đằng xa, Bình An thầm kêu tốt, thả Sa Lang xuống rồi chạy ra ngoài động nhìn xung quanh, chỉ thấy cơn lũ cuồn cuộn dưới chân núi cách đó xa, nhanh chóng dâng lên khắp nơi, nhìn tình thế này quá hai canh giờ nữa nước lũ lên tới đây.

      Bình An quay vào sơn động, Sa Lang tựa vào tảng đá hai mắt khép hờ, trán rịn đầy mồ hôi, nàng sờ thử lên trán , nóng đến bỏng tay, sốt cao ngừng hai ngày rồi.

      "Ăn chút rồi chúng ta lên đường, nước lũ sắp tràn lên rồi." Bình An lấy túi quả màu đỏ trong ngực ra, mấy quả này nàng hái được cây trước khi lũ bạo phát.

      "Ta ăn." Sa Lang nghiêng đầu sang bên.

      " độc chết ngươi đâu." Bình An nhìn như gắng sức nhưng kì thực lại nhàng quay đầu lại. "Trong ‘Thông Sơn Kinh’ có ghi loại dã quả này trừ việc lưu thống máu ứ đọng, còn có lợi cho vết thương của ngươi..."

      Còn chưa xong, Sa Lang hất đổ túi dã quả kia: "Vứt ngay cái kinh chó má kia của ngươi , lão tử muốn nghe, ngươi cút cho ta, ta muốn thấy ngươi!"

      Ban đầu Bình An sửng sốt, tiếp đó nóng lạnh nhặt dã qua lên, lấy tay lau sạch , đưa tới trước mặt Sa Lang: "Ngươi đừng phí tâm, ta bỏ ngươi lại mình mà , có chết cùng chết!"

      Sa Lang quay đầu lại nhìn nàng, gương mặt nhắn trắng nõn, ngũ quan thanh tú kém vẻ kinh diễm, ánh mắt linh động lại bình tĩnh vô cùng, có lẽ là do ngâm trong Mã Cách Thảo, cánh tay vốn mềm mại bởi vì mấy ngày phải trốn chạy nên nứt ra thành từng vệt máu, đè nén thương tiếc trong lòng, nhắm mắt lại thở dài: "Ngọc Nhi."

      "Cái gì?" Bình An nhất thời nghe .

      "Ta là Ngọc Nhi." Sa Lang lại mở mắt, lúc này ánh mắt bình thản hơn nhiều. "Ngươi rất giống Ngọc Nhi."

      "Ngọc Nhi là ai?"

      "Ngọc Nhi vốn là thê tử của ta." Trong mắt Sa Lang lên ý cười ấm áp, rồi lại bị đau thương che giấu. "Nàng ấy là thanh mai trúc mã của ta, cùng ta lớn lên, cùng ta luyện võ, cùng ta thực nhiệm vụ. Nàng ấy rất giống ngươi, quật cường chịu nghe lời, thậm chí còn tùy hứng hơn ngươi gấp trăm lần. Nếu nàng ấy biết có người giống hệt với mình chắc rất thích."

      Thấy ngừng lại, Bình An nhịn được hỏi: "Sau đó sao?"

      "Sau đó nàng ấy thực nhiệm vụ ở nơi rất xa, trở về nữa." Sa Lang lạnh lùng nhìn Bình An. "Trước đây ta muốn lấy ngươi, đưa ngươi về Bắc Mạc ra là muốn với Ngọc Nhi. Ta thích ngươi, ta thích Ngọc Nhi, ta cứu ngươi bởi vì ngươi giống Ngọc Nhi. Cho nên ngươi cần phải ở lại chiếu cố ta, bởi vì ta vẫn luôn coi ngươi là thế thân của Ngọc Nhi."

      Bình An khẽ nhếch miệng, vẻ mặt thẫn thờ, hồi lâu mới khôi phục như ban đầu, cười than: "Ta khâm phục ngươi, câu chuyện sứt sẹo như thế mà ngươi cũng thêu dệt ra được."

      Sa Lang để ý tới, lấy đôi vòng bạch ngọc từ trong ngực ra, Bình An nghi hoặc cầm lấy xem xét, vòng có khắc hai chữ "Ngọc Nhi", bên cạnh còn khắc cả chữ Bắc Mạc.

      "Chữ Bắc Mạc đó là "A Cách Lỗ Gia Khang", là tên ta, ta là hoàng tử thứ bảy của hoàng thất A Cách Lỗ Bắc Mạc, mẫu thân Ngọc nhi là công chúa Cát Bình của Vệ Quốc."

      Bình An ngạc nhiên, lúc sau hỏi: "Quận chúa A Chi Na..." Nàng thích đọc dã sử sao lại biết hoàng thất A Cách Lỗ Bắc Mạc có dây dưa với Vệ Quốc, lại có thể nào biết câu chuyện bi thảm về quận chúa A Chi Na dẫm lên con đường hòa thân như mẫu thân là công chúa Cát Bình, gả tới Tề Quốc để rồi cuối cùng chết thảm thương ở nơi đất khách quê người Nhưng nàng tuyệt đối ngờ được Sa Lang lại có câu chuyện cũ như thế với nàng ấy.

      "Ngươi , đừng để ý tới ta." Sa Lang suy yếu tựa vào tảng đá lớn. "Ta chỉ muốn chờ Ngọc Nhi tới đón ta."

      Bình An lời ra ngoài sơn động, ngay lúc Sa Lang tưởng rằng nàng rời nàng lại quay về, mặt đầy bùn bẩn, trong tay có thêm mạn đằng ( loại dây leo như dây mây) và mấy cành cây to, lời nào thắt đầu mạn đằng ở eo mình, đầu kia thắt ở bên hông Sa Lang.

      Sa Lang mù mịt hiểu: "Ngươi làm gì thế?"

      "Buộc hai chúng ta lại với nhau! Gì mà A Cách Lỗ A Chi Na ta chẳng muốn quản, ta chỉ biết ngươi là Sa Lang, ngươi cứu ta, chúng ta cùng nhau trốn thoát khỏi Ngụy gia, bây giờ cũng phải cùng nhau trở về Xích Giang, ta bỏ mặc ngươi, ngươi cũng thể bỏ ta quan tâm." phải giọng điệu hào hùng tráng chí gì cả, chỉ là lời rất bình thản rất ôn hòa trần thuật lại chuyện, đó chính là Quý Bình An nàng bỏ lại Sa Lang.

      xong cứng rắng nhét mấy dã quả vào miệng Sa Lang, nhìn gian nan nuốt chúng xuống: " thôi, nước lũ sắp tràn lên rồi."

      Cơn mưa ngớt dần, hai người bước thấp bước cao dùng cành cây làm gậy chống leo lên chỗ núi cao, mãi đến khi màn đêm buông xuống mới tìm được khe đá có thể trú tạm, hai người nghỉ ngơi dưỡng sức ở đó đêm, đến hừng đông cơn mưa lại bắt đầu to hơn.

      "Ngươi nhìn chỗ đó!" Bình An hưng phấn chỉ vào nơi đỉnh núi. "Đó là chỗ mà tên lính gác kia có người tiếp ứng cho chúng ta, chúng ta chỉ cần lúc nữa là đến nơi rồi."

      Sa Lang chống gậy nhìn theo hướng đó. Bây giờ mưa rất lớn, muốn leo qua đỉnh núi kia phải mạo hiểm bị dòng nước lũ nhấn chìm. Tuy doanh địa ngay trước mắt, nhưng muốn đến đó lại khó hơn lên trời. nhìn Bình An, trong mấy ngày chạy trốn và thiên tai đột phát, lúc nào cũng lo lắng hãi hùng lấy toàn bộ tinh lực của nàng, nhìn qua nàng vừa mệt vừa nhếch nhác, nhưng vẻ mặt lại vô cùng kiên định, nàng chưa từng có ý nghĩ vứt bỏ lại. Sa Lang hận bản thân lúc này chẳng những giúp được nàng mà còn liên lụy tới nàng. nhớ lại những lần trải qua ranh giới sống chết của mình đến cuối cùng vẫn sống sót liền cười, là Sa Lang đánh chết bóp nát, từ rất lâu trước kia quên thân phận hoàng gia A Cách Lỗ của mình, ti tiện như bùn lầy nằm vùng ở các nơi, vì hoàn thành nhiệm vụ tiếc sử dụng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.

      "Ngươi làm sao thế?" Bình An thấy Sa Lang móc từ trong ngực ra viên dược hoàn sắp tan chảy.

      "Uống thuốc." Sa Lang thoải mái cười cười, nuốt thuốc xuống, Bình An kịp ngăn cản, chỉ trừng mắt nhìn : "Thuốc gì có thể ăn lung tung được, lại thấy ngươi lấy ra từ sớm, rốt cuộc làm trò quỷ gì thế hả?"

      "Đây là bí dược của Bắc Mạc, phải vạn bất đắc dĩ thể dùng, sau khi ăn vào có thể tạm thời giảm bớt đau yếu người, tăng thể lực, thôi, thời gian nhiều, chúng ta mau qua." Dược tính nhiều nhất có thể duy trì hai canh giờ, đó là đan dược lén lấy từ Ngụy gia. Thứ thuốc này nhìn bề ngoài có thể khiến người ta tăng thể lực bệnh độc, chẳng qua tiêu hao thân thể sớm hơn mà thôi, lần này xem ra cái chân phải phế bỏ rồi, nhưng dù sao cũng hơn là mất mạng.

      biết có phải thuốc đó kỳ diệu như vậy hay , Sa Lang ăn vào xong sắc mặt khá hơn, đau đớn ở chân dường như cũng ảnh hưởng chút nào nào tới hành động của . lại trở về là Sa Lang sanh long hoạt hổ (sinh khí dồi dào) trước đây, dọc đường và Bình An vượt qua mọi khó khăn dọc theo sườn núi tiến lên đỉnh núi kia.

      "Tới đó chính là doanh địa, là phúc hay họa còn chưa biết, nhất định phải cẩn thận." Sa Lang thấy người Bình An ướt đẫm, tuy là tháng Sáu, nhưng vẫn nhịn được rùng mình mấy lần, thể lực kiệt quệ, ngồi xuống muốn cõng nàng .

      " được, chân ngươi bị thương..."

      "Bớt nhảm!" Sa Lang quát: "Nắm chắc thời gian, thừa dịp bây giờ ta còn sức để cõng ngươi." rồi cưỡng chế cõng Bình An lên lưng, vượt qua sườn núi.

      Sắp lên tới đỉnh đột nhiên nghe được những tiếng rầm rầm, nước lũ từ đỉnh núi trút xuống, thế tới rào rạt. Sa Lang thầm kêu tốt, cõng Bình An nhanh chóng chuyển sang chỗ an toàn, nhưng vẫn chậm bước. Ngay lúc chỉ cách mỏm núi đá an toàn mấy bước dòng lũ ào ào đổ xuống, Sa Lang mất trọng tâm trượt xuống núi, cũng may nhanh nhẹn giơ tay bám vào thân cây lộ ra ngoài vách đá.

      Dòng lũ kia ngừng dội lên hai người, Bình An ở lưng Sa Lang ôm chặt lấy , còn Sa Lang nắm chặt lấy thân cây, thể lực của hai người đều bị rút nhanh chóng.

      "Nha đầu, ngươi còn sức đó chứ?" Sa Lang gian nan nghiêng đầu với Bình An. "Ngươi có thấy mỏm đá bên ta , ngươi đạp vào ta leo lên, lên được kia an toàn rồi."

      Tuy hai người treo ở lưng chừng núi, nhưng góc nghiêng lớn. Nếu bình thường muốn leo lên mỏm đá kia phải chuyện khó khăn gì, nhưng bây giờ thể lực của hai người giảm sút nghiêm trọng, lại có dòng lũ ngăn cách, muốn bò lên đó còn khó hơn lên trời. Nhưng Bình An biết đây là cơ hội cứu sống duy nhất của hai người, nàng hít sâu hơi chuẩn bị sức lực lại bị dòng nước lũ chảy ngược vào mũi sặc uống vài ngụm.

      "Ta thử xem!" xong nàng nắm lấy đầu vai Sa Lang bò lên. Mỗi lần nàng leo được bước, cánh tay Sa Lang nắm lấy thân cây lại run rẩy, tới khi nàng trèo qua người bám được vào tảng đá bên cạnh tay thả lỏng ra, trượt xuống dưới, may mà chộp được vào rễ cây. Bình An quay lại nhìn mà nín thở leo lên mỏm đá, lúc này sức lực của nàng hầu như còn, bám sát vào tảng đá bên cạnh mà vẫn chưa leo tiếp được. Trong lúc nàng vô kế khả thi, dưới chân truyền đến cỗ lực đẩy, nàng mượn lực này cắn răng rốt cuộc leo được lên , vừa định quay lại kéo Sa Lang lên nhánh đằng eo buộc hai người chợt căng ra, thiếu chút nữa lôi nàng ra khỏi mỏm đá.

      Bình An cúi người bắt lấy đầu dây đằng rồi thò người xuống xem, Sa Lang dùng tay nắm lấy rễ cây, cả thân thể sắp bị nước lũ cuốn .

      "Nắm chặt lấy!" Bình An lòng nóng như lửa đốt, ra sức kéo dây đằng, đáng tiếc chẳng có chút sức lực nào.

      Khi hai người gần như sắp bị cuốn vào dòng lũ lần nữa, Sa Lang chợt cười, giống như ngày trước, gương mặt thâm túy thoáng lên nụ cười tà ác, từ từ lôi tiểu đao bên hông ra: "Xú nha đầu, ta đưa nàng về Bắc Mạc được rồi, nàng phải sống tốt đấy, đừng nhớ ta lâu quá, nhớ hai năm là được rồi."

      Mắt thấy Sa Lang sắp làm chuyện điên rồ, Bình An gấp đến độ rống to: " ! Ngươi đừng có làm loạn, ngươi mang ta về Bắc Mạc, ngươi lời phải giữ lời!" Hai tay ra sức lôi dây đằng muốn kéo lên.

      "Mẹ nó ai bảo là phải giữ lời?" Tay Sa Lang nắm lấy cành cây trượt xuống, Bình An lại bị kéo ra ngoài đoạn, do dự giơ đao lên cắt dây đằng, miệng cười mắng câu: "Ngu ngốc!"

      Bên hông Bình An lỏng ra, Sa Lang như con diều đứt dây rơi xuống theo dòng lũ, nàng há to miệng câu cũng thốt ra được, mặt biết là nước mưa hay nước mắt, trong tay vẫn nắm chặt lấy dây đằng đứt kia, trước mắt dần trở nên tối đen, còn biết gì nữa rồi.

      Đến khi nàng tỉnh lại nằm trong doanh trướng của quân doanh Yến Sơn.
      Last edited by a moderator: 5/10/15
      miu901, Snow, milktruyenky3 others thích bài này.

    3. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      Huhu Sa Lang die thiệt hả :-(((((((((((((((

    4. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      cos j do dong lai trong ta khi doc den doan nay a

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 52

      Editor: tieu_hao
      Beta: mc

      sườn núi phía nam doanh trại Yến Sơn, gió thu khẽ thổi, dòng suối trong vắt mép vực bị chiếc lá rụng quấy nhiễu, lưu luyến triền miên rồi rơi xuống đáy vực.

      nữ tử đứng mỏm núi đá, hai tay buông thõng dõi mắt về phía xa, hề để ý đến tà váy gấm mềm mại bị gió thổi bay phần phật.

      Phía sau có nam tử lên, choàng thêm chiếc áo tay cho nữ tử.

      "Lệnh điều động của triều đình đưa tới, hôm nay ta phải lập tức về kinh." Giọng Tô Bá Hiên hòa nhã chỉ sợ làm rối loạn tâm tư của Bình An.

      Bình An ngoảnh lại cười dịu dàng với : "Chiến nay ngừng, Trần Quốc Công bị giam lỏng, Bắc Mạc thành tâm quy thuận, nên hồi kinh rồi."

      Tô Bá Hiên muốn lại thôi, khẽ : " hai năm mà nàng vẫn chưa từ bỏ được sao?"

      Bình An lắc đầu, môi vẫn giữ nụ cười nhạt, trong mắt lại có tia cam lòng, lẩm bẩm: "Cho dù là thi thể cũng có thể..." Nhưng hết lần này đến lần khác lại là sống thấy người chết thấy xác.

      năm trước Khả Hãn của Bắc Mạc phát tang, Thất hoàng tử A Cách Lỗ Gia Khang hy sinh thân mình trong quân loạn Yến Sơn vào Kiến Khang năm thứ chín, triều đình cảm niệm dũng ấy, truy phong làm Dũng Bình Quốc Công.

      Tô Bá Hiên vỗ lên vai Bình An: "Có lẽ là ý trời. Hôm ấy chúng ta phát ra nàng mỏm núi nàng hôn mê. Hai năm qua chúng ta cũng dốc hết sức tìm , tìm được thi thể cũng phải chuyện xấu, chừng vẫn còn sống." Trong những lời này phần lớn là an ủi, ai cũng biết dưới tình huống đó khả năng sống sót của Sa Lang chẳng có được bao nhiêu.

      "Cũng đúng, có tin ngược lại là tin tốt." Trong mắt Bình An có cái gì đó lóe lên.

      Hai năm, nàng cũng nên về rồi. Ôn dịch Kiến Khang năm thứ chín vẫn bạo phát, nhưng quy mô rất , hơn nữa triều đình sớm đề phòng, tình hình thiên tai bị giảm xuống mức thấp nhất. Sau khi bệnh tình của Quý phu nhân chuyển biến tốt đẹp liền theo Quý Hoài Trung trở về kinh thành, Phùng Ngũ Gia và Dương thị định cư tại Xích Giang, cẩn thận xử lý sản nghiệp Dương gia để lại, lần nữa làm lại từ đầu theo con đường đúng đắn. Lúc ở Điền Châu Thập Tứ Nương được vị phu nhân nhà quan để ý, hai nhà liền trở thành thông gia, nay Thập Tứ Nương thành nương tử của tú tài. Nghe tướng công của nàng chuẩn bị lên kinh thành thi cử. Bình An cười về sau Thập Tứ Nương chính là phu nhân kinh quan (quan lại ở kinh thành) rồi, chỉ sợ mình cũng phải lấy lòng nàng ấy khiến Thập Tứ Nương xấu hổ đỏ mặt. Sau đó Bình An theo nhà Dương thị trở về Điền Châu chuyến, đường phát Tứ phu nhân bày sạp ven phố. Hóa ra mấy vụ buôn bán của Nhị phòng đều lỗ vốn toàn bộ, đến tài sản cũng phải bồi thường hết sạch. Nhị phu nhân trong lúc tức giận về nhà mẹ, lão thái thái bất đắc dĩ vẫn phải chủ trì đại cục. Đến nay Phùng gia tan rã. Dương thị ngốc tới mức tự đâm đầu vào lưới, chỉ nên tận hiếu vẫn phải tận, cầm tiền chuộc lại tòa nhà lớn, lại lấy tiền cho lớn bé nhà Trương di nương để họ ở Điền Châu tận tâm hầu hạ lão thái thái, những phòng khác muốn ở lại cũng được, nhưng Ngũ phòng có nghĩa vụ nuôi sống bọn họ. Dịp lễ tết Dương thị và Phùng Ngũ Gia dẫn Thập Thất Thập Bát Lang trở về đó, nhưng thân phận và địa vị khác xưa rất nhiều.

      Kiến Khang năm thứ mười, Hoàng thượng khen ngợi Bình An có công bình loạn, thưởng cho nàng rất nhiều thứ, nàng thân nữ nhi nhưng thua kém đấng mày râu, còn Quý Hoài Trung hổ phụ sinh khuyển nữ. Lại nghe nguyên nhân Bình An mình ở lại Xích Giang là bởi vì Tô Bá Hiên, nhất thời mặt rồng vô cùng vui mừng, cảm thán đây phải là duyên trời định sao? Đại bút vung lên, chỉ hôn cho hai người.

      Tin tức truyền tới, Bình An ngược lại có vẻ bình tĩnh, với nàng đây chỉ là bánh xe vận mệnh bắt đầu lại lần nữa. Nhưng ra Tô Bá Hiên có mấy phần kinh ngạc, lập tức tìm Bình An, bày tỏ với nàng rằng dù Hoàng thượng chỉ hôn cũng có ý nghĩ sau khi hồi kinh đến Quý phủ cầu hôn, cho nên việc lấy Bình An phải là nhờ Hoàng thượng thúc đẩy mà nó tồn tại ngay từ đầu, là cam tâm tình nguyện. Cuối năm, thư từ kinh thành đưa tới Tú Bình lại có bầu, Quý phu nhân thúc giục Bình An về nhà chuẩn bị cho việc xuất giá nhưng lại bị nàng năm lần bảy lượt trì hoãn. Khi Tú Bình mang thai bốn tháng, thôn Hà Tây truyền đến tin tức, trời đông giá rét Lâm di nương mắc bệnh hiểm nghèo cuối cùng buông tay rời khỏi nhân thế. Trước đó có tin đồn Lâm di nương bị người ta vạch trần việc từng đầu độc đứa bé trong bụng của Thiếu phu nhân khiến Thiếu phu nhân bất hạnh xảy thai.

      Tô phủ chưa từng bày tỏ thái độ gì với hôn của Tô Bá Hiên. Hoàng thượng tứ hôn ai dám có ý kiến. Chu Vân Hương như Bình An dự liệu gả cho Tô Bá Xông, mà là biết Tô Bá Hiên được tứ hôn liền bệnh nặng trận, sau đó tự giam mình trong phòng. Mấy tiểu thư trong kinh đều nàng ta lòng muốn gả cho Định Bắc Hầu, lần này ước vọng tan vỡ, nhất định tạo thành kích với nàng ta, có người xì mũi coi thường, cũng có người đồng cảm luyến tiếc thay nàng ta. Lại có người lưu truyền nàng ta vẫn chưa hết hi vọng, bởi vì Tô thái phu nhân từng lặng lẽ với mấy vị có quan hệ thân thiết là thuyết phục Hầu gia nạp Chu Vân Hương làm thiếp thất.

      Biết được tin này, Bình An ngay cả cười khẩy cũng thèm làm, Tô Bá Xông từng thề non hẹn biển muốn cùng sống cùng chết với Chu Vân Hương, đó chẳng qua chỉ là lựa chọn thứ hai của Chu Vân Hương khi Hầu gia còn tại thế. Bây giờ nàng ta cam chịu làm thiếp cũng muốn cùng ta kết duyên phu thê, thực là châm chọc!

      Mùa đông Kiến Khang năm thứ mười đến sớm hơn năm trước. Vừa vào tháng mười kinh thành liên tiếp có ba trận tuyết rơi, lối ngoài thành kết thành băng, xe ngựa và người qua lại chậm chạp hơn rất nhiều, chỉ cần hơi lơ là chú ý xảy ra cố. Lúc này, chiếc xe ngựa cách đó xa đụng vào hai người qua đường khiến họ ngã xuống đất.

      “Ai da. . .” Ngã xuống là nam nữ nhìn như vợ chồng, thương thế của nữ hơn nên nhanh chóng bò dậy, nam ngã xuống nhưng vẫn ngừng rên rỉ.

      “Đương gia, đương gia chàng làm sao vậy?” Người nữ mở miệng la, ôm nam nhân kia khóc lóc. “Chàng thể có việc gì được, chúng ta có già dưới có trẻ, tất cả đều dựa vào mình chàng nuôi sống thôi đấy!”

      “Quế Hoa, ai da. . . chân ta sợ là. . . gãy rồi, ai da. . .” Nam nhân đầu đầy mồ hôi lạnh thốt lên.

      Nữ tử được gọi là Quế Hoa ôm nam nhân kêu gào, xoay lại lao tới chiếc xe ngựa: “Giết người! Các ngươi đâm chết trượng phu của ta rồi, ta liều mạng với các ngươi!” xong lôi người phu xe xuống, khóc lóc om sòm lăn qua lăn lại.

      Người phu xe bị nàng ta làm ầm lên kinh hãi, biết như thế nào cho phải, mở to mắt : “ ràng các ngươi xông ra, này. . . cái này sao lại đổ cho ta. . .”

      Nữ tử vừa nghe xong lập tức nhảy lên, hai tay cào lên mặt người phu xe: “Ngươi bậy ngươi bậy! Ngươi chẳng lẽ muốn giở trò? Ông trời có mắt, ngẩng đầu ba thước có thần minh, ngươi dám bậy bạ gặp phải ác báo!”

      Người phu xe nhất thời đỡ được lời nàng ta, liên tiếp lui về sau xin tha.

      “Bên ngoài có chuyện gì, sao ầm ĩ vậy?” Giọng dịu dàng trong trẻo truyền ra từ trong xe ngựa.

      Người phu xe đành phải chạy nhanh lại bên cửa sổ xe đáp lời.

      “Kiểm tra xem thương thế có nặng , cho chút ngân lượng rồi đuổi .”

      “Ai ôi, tiểu nương tử bên trong nghe dễ dàng.” Nữ tử kia thính tai, nghe được lời của người trong xe lập tức la ầm lên.

      “Làm chưa thấy qua ngân lượng ấy, hôm nay tướng công ta bị xe ngựa của ngươi đâm tàn phế rồi, há mấy lượng bạc có thể đuổi , cũng quá coi thường người rồi đó, dù thế nào nữa cũng nên tự mình ra câu xin lỗi với chúng ta.”

      Người phu xe nghe nổi nữa, quát lên: “Làm càn! Ngươi có biết bên trong là ai ?”

      “Ta quản người đó là ai, các ngươi đụng vào người khác là các ngươi sai” Nữ tử chịu bỏ qua.

      Màn kiệu được xốc lên, bên trong nữ tử dung nhan nhu mì xinh đẹp mặc tử y bước ra, đôi mắt lạnh thấu xương quét qua mấy người: “Có chuyện gì? Ầm ĩ nương nhà ta yên!”

      “Ai ôi, còn chê chúng ta ầm ĩ, ràng là các ngươi đụng vào người khác trước!” Quế Hoa thấy người mới ra có thể chuyện thay chủ nhân, lập tức lấn người tới, kéo nữ tử áo tím đến trước mặt trượng phu của mình: “Tự ngươi nhìn ! Đâm làm chàng bị phế rồi, thế phải làm sao hả?”

      Nữ tử áo tím thấy nam nhân kia quả thực bị thương , móc thỏi bạc trong ngực ra, ngữ khí hòa hoãn ít: “Cầm lấy mời đại phu xem , chúng ta cũng phải đại phu, ngươi cứ ngăn chúng ta như vậy cũng phải biện pháp.”

      Quế Hoa nhận bạc, chỉ : “Ta muốn bạc, ta muốn chủ tử nhà ngươi ra xin lỗi. Phải xin lỗi.”

      Nữ tử áo tím lộ vẻ khó xử, nghĩ lúc vẫn quay lại xe ngựa mấy câu với người bên trong, chốc lát sau, nữ tử dung nhan thanh lệ khoác áo lông chồn trắng bước xuống xe, uyển chuyển tới gần nam tử bị thương, quan sát tỉ mỉ hai người. ràng nàng chỉ mười lăm mười sáu tuổi lại có đôi mắt sáng như đuốc, sáng đến mức khiến cả người Quế Hoa được tự nhiên.

      “Thực xin lỗi, xe ngựa chúng ta gấp rút lên đường nên va chạm khiến nhị vị bị thương, ta ở đây nhận lỗi với nhị vị” Nữ tử áo trắng cười nhàn nhạt, trong đôi mắt lại ràng phủ lớp băng.

      “Nhận lỗi? Nhận lỗi là xong sao? Chàng ấy cũng bị phế rồi!” Quế Hoa vẫn dây dưa, lại tự chủ sinh ra chột dạ.

      “Vậy ngươi mau mời đại phu , ở đây dây dưa với chúng ta làm gì?” Nữ tử áo tím đứng bên cạnh cũng khỏi sốt ruột thay cho nàng ta.

      “Mời đại phu? Mời đại phu chỉ sợ cũng cứu được cái chân kia. Hôm nay mấy người quỳ xuống nhận lỗi, ta cho mấy người qua.” Quế Hoa đặt mông ngồi xuống giữa đường. Lối này người với xe ngựa lui tới cũng nhiều, nhưng xe ngựa và người đường quan đạo lại thấy tình hình bên này, chẳng qua nghe được đối thoại của họ

      “Ngươi mau đứng lên.” Nữ tử áo tím thấy người quan sát quan đạo ngày càng nhiều, muốn kéo Quế Hoa dậy, vừa cúi người xuống liền bị nữ tử áo trắng quát lại.

      “Đừng đụng vào nàng ta!”

      Thấy nữ tử áo tím ngạc nhiên nhìn mình, nữ tử áo trắng mới : “Em chạm vào nàng ta, nàng ta em đánh nàng ta.”

      chỉ như vậy, nàng ta còn có thể tự xé y phục của mình vu oan là do đối phương gây nên, còn có thể dẫn theo trượng phu tàn phế của mình vào thành, thông báo khắp thành rằng xe ngựa của nữ quyến nhà qua đâm người ta bị thương, những bồi thường thuốc men, mà còn sai thuộc hạ đánh người, ầm ĩ khiến dư luận xôn xao, cuối cùng còn kinh động đến Hoàng thượng, khiến đối phương mang lưng tội danh ác phụ. Đây phải là mánh khóe Chu Vân Hương thường hay dùng sao? Ngay cả hai gương mặt chán ghét trước mắt cũng giống hệt kiếp trước. Bình An cười lạnh trong lòng.

      Sớm định ra là hồi kinh cùng Tô Bá Hiên, nhưng xe ngựa của Bình An lại nhàng, hơn nữa công việc của nữ tử khi xuất giá bao giờ cũng nhiều hơn nhà trai, do vậy trước , ngờ lại đụng phải chuyện này
      Last edited by a moderator: 18/6/15
      tart_trung, miu901, Snow5 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :