1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Xuyên không] Chọc lầm xà vương lưu manh - Thâm Hải Đích Thiên Không (Hoàn - 280c +5PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Elise Tuyen

      Elise Tuyen Well-Known Member

      Bài viết:
      665
      Được thích:
      446
      Chac, a nay giu binh tinh den kho tin ^^

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 137: Quá chấn động.


      Lại quản gia, rốt cuộc Mặc Nhật Tỳ này có bao nhiêu quản gia vậy? Có bao nhiêu người hầu đây? Suy nghĩ của Lý Quả hơi rối loạn, ngoại trừ lễ phép mỉm cười, đều biết nên làm gì mới đúng.

      "Chào quản gia Bùi." lanh trí chào hỏi quản gia Bùi, vô cùng lễ phép.

      Quản gia Bùi lập tức gật gật đầu, cực kỳ cung kính với .

      "Chào tiểu thư."

      Mặc Nhật Tỳ nắm tay , cùng nhau bước vào bên trong. Ngay từ lúc đứng bên ngoài lâu đài, bọn họ có thể nhìn thấy được những nét điêu khắc cổ xưa tường lâu đài, lộ ra mùi rêu phong, phả vào mặt hai người.

      Lý Quả sớm bị vẻ đẹp đó làm chấn động, giống như ở nông thôn lần đầu vào thành phố. Mồm há hốc, vẻ mặt khó tin, đôi mắt hề chớp lấy lần.

      "Quả Quả, bên trong cũng tệ đâu." Mặc Nhật Tỳ bị biểu cảm hài hước của chọc cho vô cùng vui vẻ, rốt cục cũng có lúc khiến khiếp sợ, nên cực kỳ đắc ý.

      "Bên trong cũng là kiến trúc châu âu trăm năm trước sao?"

      Lý Quả hoa cả mắt, kịp tiêu hóa, có chút vượt quá tưởng tượng rồi. Vừa nghe bên trong tệ đâu, đầu càng chậm chạp, cảm giác như bay đến thiên đường.

      Mặc Nhật Tỳ sâu sa : "Đương nhiên."

      Cũng nghĩ xem, tạo ra cái này, chính là kiến trúc châu âu tốt nhất, hoàn thiện nhất, và cổ kính nhất, chuyển tiền tới đây, chỉ vì khiến kia kinh ngạc vui mừng.

      Nghe xong, Lý Quả hơi vội vã, tâm tình vô cùng kích động. Này là phải tích lũy bao đời đây, rốt cuộc nhà Mặc Nhật Tỳ giàu cỡ nào thế? gặp được người như vậy, giống như bị năm trăm vạn rơi trúng đầu rồi.

      Mặc Nhật Tỳ gì, kéo Lý Quả đứng sau đoàn người hầu , cùng nhau vào cổng chính của tòa lâu đài. Vừa vào cửa, thấy ra bức phù điêu xa hoa, sàn đá cẩm thạch trơn bóng, và đủ loại đèn trang trí tráng lệ, cây cột, thảm. . .

      Quá, quá xa hoa, quá, quá mỹ lệ! Lý Quả hít sâu vài hơi, thực thốt nên lời, vẫn bị chấn động ghê gớm.

      "Chủ nhân, tiểu thư, trà và điểm tâm đều chuẩn bị xong rồi." Ở phía sau, Quản gia Bùi lên tiếng phá vỡ im lặng, cung kính .

      Mặc Nhật Tỳ nghe xong, liền dắt Lý Quả đứng bất động như rối gỗ, tiến vào phòng khách. Bước tấm thảm mềm mại, cảm thấy như mây vậy.

      Chương 138: mưu của Ngu Cơ


      "Tiện nhân, tiện nhân, ta có gì tốt, mà khiến Vương làm này làm nọ." Ngu Cơ lại phát hỏa.

      Sáng sớm, từ chỗ nữ hầu nghe Vương và đám người quản gia Lâm ra ngoài, hơn nữa còn vì nữ nhân kia mà chuẩn bị vài thứ tốt. Ả nghe xong liền vô cùng hâm mộ và đố kị. Vương chưa từng phí tâm suy nghĩ cho bất kỳ nữ nhân nào, nhưng nhân loại đó lại khiến Vương liên tục phá lệ. được, được, ả thể đợi thêm nữa, phải nhanh chóng hành động thôi.

      Hai nữ hầu phục dịch dám thở mạnh, sợ động chạm cảm xúc của ả, rước họa vào thân, bọn họ chịu nổi hành hạ đâu.

      "Ngươi, tìm hiểu tin tức cho bản phu nhân, sau đó trở về bẩm báo." lúc lâu sau, Ngu Cơ mới chỉ vào trong hai người, ra lệnh, sắc mặt hết sức khó coi.

      Nữ hầu kia nghe xong, sắc mặt liền thay đổi, nhưng có biện pháp, đành phải gật gật đầu, 'vâng' tiếng rồi vội vàng chạy .

      việc như thế, Ngu Cơ chẳng thể bình tĩnh nổi, đứng ngồi nằm cũng yên. Tóm lại, mình lượn lờ quanh phòng, liên tục nghĩ kế, cực kỳ khẩn trương.

      Cuối cùng, có lẽ quá yên tĩnh quá nhàm chán, ả nhịn được với nữ hầu kia: "Ngươi có biết nguồn gốc của tiện nhân đó ? Sau khi đến đây, ta có gặp phải chuyện gì đặc biệt ? Ngươi nhất định phải kể hết với bản phu nhân."

      Nữ hầu giật nảy mình, vốn bất an, nghe ả như vậy, sắc mặt lập tức tái nhợt, hết sức sợ hãi. Tuy rất sợ hãi nhưng nàng vẫn nhanh chóng ngẫm lại lời của ả. Chần chừ chút, nàng mới giọng kể hết những chuyện xảy khi Lý Quả ở đây.

      "Ngươi ta sợ rắn?" Ngu Cơ bị tin tức này làm cho chấn kinh, trong lòng hết sức kinh ngạc, nghi ngờ.

      Bởi vì ả chưa từng biết việc này, hơn nữa, cũng hiểu vì sao Lý Quả sợ rắn, mà còn dám sống giữa bọn họ? Bởi vì bọn họ đều là rắn mà!

      Nữ hầu đâu dám lung tung, vội vàng gật đầu.

      "Phu nhân, tất cả mọi người đều biết chuyện đó, tiểu thư nghe đồ ăn làm từ thịt rắn, lập tức nôn đến long trời lở đất, dáng vẻ vô cùng khó coi."

      Ngu Cơ gật gật đầu, trong lòng bừng sáng, chẳng lẽ đó biết bọn họ là rắn sao?

      Rất có thể, rất có thể, đặc biệt có thể! Trong lòng ả càng ngày càng vui sướng, càng lúc càng sáng tỏ, ánh sáng chợt lóe, trong lòng đột nhiên có chủ ý.

      Chương 139: để ngươi sống tốt.


      Hừ, tiện nữ nhân, ta để ngươi đắc ý lâu nữa, cứ chờ xem . Căm hận trong lòng Ngu Cơ bỗng chốc liền tan , tâm trạng của ả rất tốt, tươi cười đầy mặt, giống như đổi thành người khác hoàn toàn.

      Nữ hầu thấy sắc mặt ả chợt thay đổi, trong lòng rất nghi ngờ, nhưng nàng biết chắc có chuyện gì tốt, trong lòng vô cùng bất an.

      Chỉ chốc lát sau, nữ hầu vừa bị ả phái tìm hiểu tin tức trở lại, vẻ mặt rất bất an. Nàng cúi đầu, dám nhìn Ngu Cơ, cùng chẳng dám lớn tiếng, do dự lúc lâu, mới giọng : "Phu nhân, chủ nhân và tiểu thư đến tòa lâu đài cách mấy chục dặm, nghe là chủ nhân cố ý dời từ phương xa tới, chỉ vì muốn tiểu thư vui vẻ. . ."

      Nàng được nữa, bởi vì đôi mắt lạnh như băng giống như dao găm nhìn nàng, khiến nàng cảm thấy cả người rét run.

      Sau khi nghe xong, Ngu Cơ lập tức từ thiên đường rơi xuống địa ngục, sắc mặt chuyển từ hồng sang trắng bệch, rồi biến thành đen, cả người nhìn qua trông rất khủng bố. Nếu vừa rồi nàng còn chút do dự, tại phải lo lắng rồi.

      "Tiện nữ nhân, chờ xem." lúc sau, ả mới phun ra câu hung tợn như vậy, hai tay nắm chặt, hai mắt bốc hỏa.

      Hai nữ hầu kiềm được co rúm lại, hoảng sợ bất an. Rốt cuộc phu nhân muốn làm gì? Chẳng lẽ gây bất lợi cho tiểu thư? Nếu vậy bọn họ thành đồng lõa rồi?

      "Ngươi ra bên ngoài chờ, nếu bọn họ trở về, lập tức bẩm báo bản phu nhân." Sau khi bình tĩnh, Ngu Cơ lập tức chỉ vào nữ hầu, ra lệnh.

      Nữ hầu bị điểm danh có biện pháp, đành phải cung kính đáp lời, sợ hãi rời khỏi phòng ả.

      nghĩ ra cách, chờ tiện nữ nhân kia trở lại, chỉ cần ta dám trở về, màn kịch vui chào đón. Chắc Vương phát ra, cho dù biết, sao vương có thể quản chuyện tranh đấu của nữ nhân chứ? Nhất định mở con mắt, nhắm con mắt thôi. Nghĩ như vậy, ả liền lo lắng nữa.

      Trong lúc Ngu Cơ vắt óc nghĩ kế, ở bên trong lâu đài, đám người Lý Quả dạo khắp nơi.

      Nỗi khiếp sợ và ngạc nhiên của Lý Quả vẫn chưa tan . Hành lang và thang gác của tòa lâu đài cổ xưa này rất u, cần phải chiếu sáng, cho nên nơi đây có vô số giá cắm nến, tranh vẽ tường, tác phẩm điêu khắc, phòng ốc nhiều kể xiết.

      Chương 140: Kế độc


      Ba ngày sau, Mặc Nhật Tỳ và đám người Lý Quả mới hùng dũng quay về biệt thự. Bọn họ ở lâu đài cổ chơi đùa, rồi trở về dưới dẫn dắt của Mặc Nhật Tỳ.

      "Chủ nhân, ngài về rồi?" Ngu Cơ vừa nhận được tin tức, lập tức phi như bay từ lầu xuống, thấy Mặc Nhật Tỳ liền mừng rỡ như điên . Ả gặp ngày, như cách ba thu.

      Mặc Nhật Tỳ hơi gật đầu, kéo tay Lý Quả vào phòng khách, rồi cùng nhau ngồi xuống ghế sofa, chẳng thèm để ý tới ả.

      Ngu Cơ biến sắc, sau đó lại mỉm cười, giấu khó chịu xuống đáy lòng, bước đến bên Lý Quả.

      "Tiểu thư cũng về ạ, mấy ngày nay chơi có vui ?" Ả thân thiết ngồi bên cạnh Lý Quả, giống như rất thân với .

      Lý Quả cảm thấy hơi lúng túng với nhiệt tình đó, song thấy Ngu Cơ hề có ác ý, mà Mặc Nhật Tỳ còn đối xử lạnh nhạt với Ngu Cơ, trong lòng khỏi đồng tình, thuận miệng đáp: "Cảm ơn, tàm tạm."

      đáp lại của khiến hai mắt Ngu Cơ sáng lên, càng thêm hăng hái, kéo tay , ríu rít trò chuyện, vẻ mặt lấy lòng, khiến tất cả mọi người bất ngờ.

      "Chủ nhân, sau này Ngu Cơ có thể chơi cùng tiểu thư sao? mình Ngu Cơ rất nhàm chán, đoán rằng tiểu thư cũng như vậy. Hai người chúng em có thể làm bạn với nhau rồi." Ngu Cơ bất ngờ với Mặc Nhật Tỳ vẫn luôn im lặng, giọng điệu vô cùng chân thành, giống như quan tâm Lý Quả lòng.

      Mặc Nhật Tỳ nhìn ả chút, suy nghĩ lúc, liền gật đầu, thêm gì nữa.

      Ánh mắt Ngu Cơ chợt lóe, nụ cười môi càng rạng ngời, trong lòng cực kỳ hưng phấn, song ả vẫn cố gắng kiềm chế, rồi cười tít mắt, với Lý Quả: "Tiểu thư, chúng ta làm bạn với nhau nhé, nếu rất buồn chán."

      Lý Quả thấy Mặc Nhật Tỳ phản đối, mà sau lần ầm ỹ với Ngu Cơ, cũng cảm thấy này rất đáng thương. Nghĩ ngợi chút, cảm thấy nếu trở thành kẻ thù, bằng trở thành bạn bè , chạm mặt hàng ngày thoải mái hơn.

      "Được." Lý Quả đáp lại.

      "Tiểu thư, tốt." Ngu Cơ thấy phản đối, vô cùng vui sướng, ngọt ngào .

      Lý Quả gì, chỉ cười cười.

      "Tiểu thư, khi nào chúng ta cùng dạo đây? Hay là hái hoa nhé? Ra bên ngoài ngồi chút cũng được." Ngu Cơ càng hăng hái, ra sức dụ Lý Quả từng bước tiến vào kế hoạch của ả.
      Last edited: 30/9/15
      BaoYu, 139, PhongVy3 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 141: Tâm cơ trùng điệp


      "Ừ, chờ tôi rảnh nhé." Lý Quả thấy Ngu Cơ nhiệt tình như vậy, nỡ từ chối, đành đáp ứng.

      Lý Quả vừa dứt lời, Ngu Cơ có chút vui. Ả hạ thấp mình nịnh bợ rồi, vậy mà nữ nhân kia vẫn nể mặt, còn đối xử lạnh nhạt với ả, khiến ả cực kỳ khó chịu. Thế nhưng lại chẳng còn cách nào, dù sao Vương nhìn, ả cũng dám làm gì Lý Quả.

      "Lúc chủ nhân vắng, em có thể ở cạnh ngài, dù sao ở đây cũng có ai, chỉ có em và ngài thôi. Mọi người đều là chị em, nên trò chuyện cùng nhau , nếu quá buồn chán mà."

      Ngu Cơ lại bắt đầu thuyết phục, muốn buông tha dễ dàng như thế. Mặc dù cảm thấy rất khó chịu khi ở cùng Lý Quả, nhưng ả vẫn phải mau chóng thực kế hoạch.

      Lý Quả thấy Ngu Cơ miên man, đành phải đồng ý, mới khiến Ngu Cơ im miệng, trả lại chút yên tĩnh.

      Chỉ có điều, thời gian tĩnh lặng của quá ngắn ngủi, vì đến lúc dùng cơm, Ngu Cơ lại ngồi bên cạnh, cùng Mặc Nhật Tỳ liên tục gắp thức ăn cho . Ngu Cơ đối xử với vô cùng tốt, biến thành người hoàn toàn khác.

      Kỳ lạ là Mặc Nhật Tỳ hề biểu lộ bất kỳ điều gì, chỉ mặc kệ hai người.

      "Chủ nhân, hình như phu nhân hơi kỳ lạ." Sau khi Ngu Cơ ồn ào dẫn Lý Quả lên lầu, quản gia Lâm do dự lúc lâu, mới đánh bạo với Mặc Nhật Tỳ.

      Ánh mắt Mặc Nhật Tỳ lóe lên, lúc lâu sau, mới thản nhiên : "Ta biết rồi."

      Quản gia Lâm thấy thế, dám thêm nữa, nhưng nhiễu loạn trong lòng vẫn chưa tan .

      Đúng là Ngu Cơ được làm được, đêm hôm đó, ả lẻn vào phòng Lý Quả, ríu rít như con chim sẻ. Nhưng trọng tâm câu chuyện chỉ xoay quanh việc trong ba ngày qua, bọn họ những nơi nào.

      Lý Quả có chút lúng túng với nhiệt tình của Ngu Cơ, song nỡ để người ta thất vọng, đành phải tán gẫu với Ngu Cơ.

      May mà, Ngu Cơ nhanh chóng rời , nhưng lại hẹn ngày mai cùng dạo.

      "Quả Quả, ngài mai em tới tìm ngài nhé." Ngu Cơ vô cùng thân thiết , từ tiểu thư sửa thành Quả Quả, giống như bạn bè lâu năm.

      "Ngày mai, tôi, tôi ." Lý Quả thấy thế, vội vàng .

      vẫn còn nhớ chuyện Mặc Nhật Tỳ hứa, chỉ cần bản thân có thể ra khỏi đây, đồng ý cho rời . Giờ nghe Ngu Cơ như vậy, liền vội vàng .

      Chương 142: Thận trọng từng bước


      Hai mắt Ngu Cơ loạn chuyển, nữ nhân này nhân muốn ư? hay giả thế? Chắc phải chơi trò lạt mềm buộc chặt chứ? Định thu hút chú ý của Vương à? ra cần vinh hoa phú quý? Vương đẹp trai như vậy mà ta vẫn vứt bỏ? Ả mới tin đâu.

      "Quả Quả, vì sao phải ? Chủ nhân đối với ngài tốt như vậy mà, với lại ngài rồi, em có bạn nữa." Ngu Cơ cố tình dùng giọng điệu đầy khổ sở với Lý Quả, vẻ mặt tựa như luyến tiếc rời .

      Lý Quả có cảm giác như mình là người sai, nhưng biết nên trả lời thế nào, đành phải cười ngượng ngùng.

      Ngu Cơ thấy quyết chí ra , liền giả vờ khuyên nhủ vài câu, sau đó lại có ý tốt, : "Quả Quả, hay em đưa ngài nhé, thêm người trò chuyện, đơn như vậy nữa."

      "Vậy, vậy được rồi, cám ơn nhé."

      vốn muốn từ chối, nhưng từ chối rất nhiều lần rồi, bây giờ từ chối nữa rất ngại. Dù sao cũng chỉ chút thôi, có chuyện gì đâu nhỉ.

      "Vậy ngày mai em tìm ngài, tại quấy rầy ngài nghỉ ngơi nữa, ngày mai gặp lại."

      đạt được mục đích, Ngu Cơ liền vội vàng đứng dậy chào tạm biệt. Ả cũng dám ở lại lâu, nếu lộ hết.

      Lý Quả mỉm cười, gật đầu, rồi cùng Hoàng Nhi tiễn ả ra cửa.

      Ngu Cơ vừa , Hoàng Nhi liền khó hiểu với : "Tiểu thư, vị phu nhân đó kỳ quái, trước kia còn ganh đua với tiểu thư, giờ lại chủ động làm thân với ngài. ngờ ngài ấy lại khoan dung đến vậy, mà còn đối xử tốt với tiểu thư nữa."

      "Chị cũng biết, có thể là do ấy quá đơn, có lẽ chị phải thôi."

      Lý Quả đoán được tâm tư của Ngu Cơ, chỉ có thể nghĩ ra hai lý do đó, tuyệt đối ngờ Ngu Cơ hại mình.

      Hoàng Nhi gật gật đầu, bởi vì nàng cũng nghĩ như thế. Hơn nữa, tâm tư của Hoàng Nhi quá đơn thuần, chưa từng gặp chuyện như vậy, nên cho dù nàng biết Ngu Cơ là xà, nhưng lại hề nghi ngờ tâm tư của ả.

      "Quên , quên , mặc kệ ấy, dù sao ấy muốn thế nào là thế đó. Tóm lại chị đều phải , ấy cũng thể làm gì chị." Lý Quả với Hoàng Nhi. quyết định suy đoán tâm tư của này, cũng muốn nghĩ nhiều.

      Hoàng Nhi cũng vội vàng : "Tiểu thư, ngài phải dẫn em cùng đó."

      tại, Hoàng Nhi sợ nhất là Lý Quả bỏ lại mình, nên nàng vội vàng .

      Chương 143: Chọc giận Xà Vương


      "Hoàng Nhi, chị dẫn em , chỉ cần chị có ăn, để em đói đâu." nỡ bỏ lại Hoàng Nhi, cho nên quyết định dẫn Hoàng Nhi theo, vì vậy liền cười tít mắt .

      Hoàng Nhi cực kì kinh ngạc, suýt chút nữa bổ nhào lên người Lý Quả.

      "Tiểu thư ơi, chúng ta mau nghỉ ngơi thôi, ngày mai còn tiếp tục lên đường nữa." Trong cơn hưng phấn, Hoàng Nhi lập tức nghĩ đến ngày mai phải ra khỏi nơi đây như thế nào, vì vậy liền khuyên Lý Quả nghỉ ngơi.

      Lý Quả gật gật đầu, có Hoàng Nhi quá tốt.

      Ngày hôm sau, hai người vừa mới rời giường, Ngu Cơ đợi sẵn ở bên ngoài cửa. Lúc nhìn thấy hai người, chẳng những hờn giận, càng buồn bực vì đợi lâu, ngược lại vô cùng vui vẻ, tươi cười đầy mặt, giống như hết sức chờ mong và tự nguyện.

      "Quả Quả, ngài dậy rồi à?" Cửa mở ra, vừa thấy Lý Quả, Ngu Cơ cười rất rạng rỡ, bước lên, thân thiết kéo tay , cùng xuống dưới lầu.

      " để đợi lâu, đến sao gõ cửa vào?" Lý Quả bị Ngu Cơ làm cho cực kỳ xấu hổ, bởi vì Ngu Cơ đợi lâu rồi.

      Ngu Cơ mỉm cười, dịu dàng : "Em sợ ngài mệt, nghỉ ngơi tốt sao rời được? Em sao, chỉ sợ ngài quá vất vả thôi."

      "Cảm ơn ."

      Lý Quả bị lời của ả làm cho cảm động, chợt nhớ tới lúc trước gây lộn cùng Ngu Cơ. ra Ngu Cơ cũng xấu, chỉ là hơi khinh người mà thôi, về cơ bản Ngu Cơ vẫn là người tốt.

      "Quả Quả, khách sáo gì chứ? Chúng ta cùng ở đây, em kết bạn với ngài, kết bạn với ai nữa." Ngu Cơ mừng thầm trong lòng.

      Nữ nhân này mắc lừa rồi, còn xem tình cảm giả dối của ả thành lòng dạ, như vậy cũng tốt, rất thuận lợi cho ả hành động.

      Lý Quả gật gật đầu, Ngu Cơ sai, nhiều kẻ thù bằng nhiều bạn bè, dù sao và Mặc Nhật Tỳ cũng có gì.

      Vừa xuống dưới lầu, thấy Mặc Nhật Tỳ chờ. Nhìn thấy hai người cùng nhau, ánh mắt hơi lóe lên, gì, chủ động dẫn đầu bước vào phòng ăn.

      Hai cũng mau chóng cùng vào, ngồi vào chỗ, rồi im lặng ăn cơm.

      Qua lúc lâu sau, Lý Quả ăn no rồi, liếc Mặc Nhật Tỳ lại liếc Ngu Cơ ở bên cạnh, mới chần chừ : "Hôm nay tôi muốn trở về, lời vẫn tính đó chứ?" Trong lòng hơi lo lắng, rất sợ ta nuốt lời.

      này vẫn chưa chịu bỏ cuộc ư?

      Mặc Nhật Tỳ có chút vui, vì nàng làm nhiều việc như vậy, mà nàng vẫn muốn rời , khiến lòng rất khó chịu, giọng cũng lạnh thêm vài phần.

      "Từ trước đến nay tôi chuyện đều giữ lời, chỉ cần em ra khỏi đây được, em có thể rời ."

      Chương 144: Rời .


      " sao?" Hai mắt Lý Quả sáng lên, hoàn toàn xem giọng lạnh lùng của Mặc Nhật Tỳ, bất đắc dĩ hỏi.

      Mặt Mặc Nhật Tỳ càng đen thêm, nàng chỉ muốn rời , mà còn luôn nghi ngờ lời , chẳng lẽ lời của có trọng lượng sao? này, đúng là chọc tức chết mà.

      Ở bên cạnh, Ngu Cơ cảm nhận được ràng tức giận, khỏi vui mừng, trong lòng liên tục : Lý Quả mau chọc Xà Vương tức giận, rồi lập tức cuốn xéo , để ả đỡ tốn công sức.

      Thế nhưng, Lý Quả hề biết Mặc Nhật Tỳ phát hỏa, mãi đến khi Mặc Nhật Tỳ lạnh lùng gật đầu, trái tim lơ lửng của mới hạ xuống, vẻ mặt vui sướng, hoàn toàn mặc kệ Mặc Nhật Tỳ tức giận.

      "Quả Quả, hay là đừng nữa?" Đôi con ngươi loạn chuyển, Ngu Cơ nghĩ thầm lúc, lập tức ở trước mặt Mặc Nhật Tỳ khuyên nhủ Lý Quả.

      Ả biết: chỉ cần Lý Quả càng những lời khiến Mặc Nhật Tỳ mất hứng, nhất định càng tức giận, Lý Quả liền càng lúc càng mất cơ hội.

      Lý Quả biết là mưu kế, nghe ả vậy, càng sốt ruột, vội vàng : " được, được, tôi phải trở về, nhất định phải trở về." còn cố tình nhấn mạnh câu cuối cùng, chỉ sợ Mặc Nhật Tỳ để mình .

      Quả nhiên, sắc mặt Mặc Nhật Tỳ càng thêm khó coi, cuối cùng chẳng thèm câu nào, liền rời khỏi phòng ăn.

      Quản gia Lâm bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Lý Quả mù mờ, thở dài tiếng, rồi vội vàng ra ngoài.

      " ta sao thế? Giống như vui vậy?" Lý Quả cảm thấy khó hiểu.

      Người đàn ông này làm sao vậy? Hình như sắc mặt tốt, chưa câu gì bỏ rồi, là vui buồn thất thường, quá khó hiểu mà.

      Ngu Cơ thầm vui sướng, vừa nghe Lý Quả , trong lòng càng vui mừng hơn. Lòng thầm : tốt nhất là Xà Vương đuổi ngươi luôn , nhưng miệng lại : "Em cũng biết, có lẽ ngài ấy bận việc. Ngài đừng suy nghĩ nhiều quá, chúng ta mau thôi." Ả muốn tự mình đưa Lý Quả , như vậy ả mới an tâm.

      Lý Quả nghĩ lúc, thấy có lý liền gật gật đầu, cùng Ngu Cơ rời khỏi phòng ăn, sau đó ra cửa chính. vốn định chuyện với Mặc Nhật Tỳ, nhưng vừa nghĩ tới ta mất hứng, liền tìm mất mặt nữa.

      lát sau, ba liền rời khỏi biệt thự, theo hướng Lý Quả chỉ. Bước chân của ba người khá nhanh, thoáng sau ra được bên ngoài, chỉ có điều lần này cũng giống lần trước, vẫn chẳng tìm thấy đường ra.
      Last edited: 30/9/15
      Friendangel2727, BaoYu, PhongVy3 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 145: Lại thất bại


      Ba giờ sau. . .

      "Vẫn là ra được." Lý Quả cực kỳ chán nản, chân vừa mỏi vừa đau, sắp bất động rồi. Ngược lại, Hoàng Nhi và Ngu Cơ vẫn rất ung dung, nhịn được mất mát .

      Hoàng Nhi vội vàng đỡ , an ủi: "Tiểu thư, đừng lo lắng, biết đâu lần sau chúng ta có thể ra được."

      Có trời mới biết! thầm, vô cùng nản lòng nhụt chí, muốn tiếp nữa.

      Ngu Cơ nhìn ngó, dọc đường , ả phát nơi đây tràn đầy kết giới, hẳn là do Xà Vương bày ra. Song, ngay cả ả cũng thể phá giải, ả lập tức hiểu ý tứ của Mặc Nhật Tỳ, dĩ nhiên là để Lý Quả rời . Nghĩ đến đây, Ngu Cơ vừa tức giận vừa đố kỵ, nhưng có biện pháp, ả cũng bất lực.

      "Quả Quả, mệt rồi nhỉ!" Tuy ràng, nhưng Ngu Cơ vẫn phải nhịn xuống. Nếu để Lý Quả tự rời chắc chắn là được, vậy ả đành phải thực cách khác thôi. Chỉ là bây giờ vẫn chưa thể trở mặt với Lý Quả, nên ả vẫn cố tỏ ra quan tâm hỏi.

      Lý Quả liếc ả, lại nhìn Hoàng Nhi, khẽ lắc đầu, áy náy : " xin lỗi, để hai người theo tôi lâu như vậy, nhưng lại uổng công rồi, vốn là thể thoát khỏi đây."

      Lần thứ ba, lần thứ ba rồi, quá chán nản!

      "Chúng ta quay về thôi." Lý Quả với bọn họ, sau đó dẫn đầu về phía biệt thự.

      Hoàng Nhi lập tức theo sau Lý Quả.

      Ngu Cơ đứng tại chỗ lúc lâu, mới miễn cưỡng theo sau cùng quay về biệt thự, nhưng lòng ả vẫn chưa yên bình, ngừng bày mưu tính kế.

      "Hay là, chúng ta nghỉ ngơi chút, rồi lại tiếp." Sau khi về biệt thự, Ngu Cơ liền đề nghị, còn kiên trì hơn so với Lý Quả.

      Lý Quả ngẫm nghĩ, rồi gật đầu, dù sao cũng chẳng có việc gì, thử thêm vài lần có lẽ thoát được.

      Ngu Cơ thấy đồng ý, khỏi nở nụ cười. Bất kể ra sao ả cũng phải nghĩ cách giúp Lý Quả thoát ra, chưa đến bước cuối cùng, ả tuyệt đối tự mình ra tay. Ả biết Vương rất quan tâm Lý Quả, ả tuyệt muốn chọc tức giận.

      "Tiểu thư về rồi à?" Quản gia Lâm thấy bọn họ quay về, lập tức cười tít mắt hỏi Lý Quả, hoàn toàn phớt lờ Ngu Cơ.

      Lý Quả uể oải gật đầu, nản chí : "Quản gia Lâm, chắc đến già tôi cũng thể rời khỏi đây quá!"

      phiền muộn chết được, cái đầu bé của đâu có nhạy bén, sao có thể hiểu được loại chuyện khó khăn này.

      Chương 146: tuyệt vọng rồi.


      "Tiểu thư, đừng quá lo lắng, cứ từ từ thôi." Quản gia Lâm dám nhiều, đành phải an ủi như vậy. Ông ta cũng biết nếu Xà Vương đồng ý, tiểu thư khó mà rời , cho dù là bọn họ cũng có khả năng.

      Lý Quả gật đầu, thêm gì, mềm nhũn ngã vào ghế sofa nghỉ xả hơi.

      Ngu Cơ ngồi bên cạnh, chậm rãi uống trà, biết suy nghĩ cái gì, lúc lâu sau, ả mới cười tít mắt : "Quả Quả cần lo lắng, xe đến trước núi ắt có đường, nhất định có thể tìm được."

      Lời của ả làm cho trước mắt Lý Quả sáng lên, nhịn được nhìn Ngu Cơ, nghĩ ngợi chút liền hỏi: "Ngu Cơ, có hay ra ngoài ? Làm sao để ra được? Và vào bằng cách nào?" Có lẽ Ngu Cơ biết cách để rời khỏi đây?

      "Em ra ngoài, em thích ở đây, muốn rời." Ngu Cơ thản nhiên đáp.

      Chỉ có đồ ngốc mới muốn thôi, ả mới muốn đâu, ả muốn làm nữ nhân của Xà Vương, vĩnh viễn ở bên cạnh Vương. Chỉ có Lý Quả ngu ngốc mới muốn chạy trốn thôi.

      Song Lý Quả đâu phải là bọn họ, ấy là con người mà!

      " thích nơi đây đến vậy ư?"

      Lý Quả cảm thấy hơi bất ngờ, vậy mà còn có người như vậy, thích sống trong rừng sâu núi thẳm, đúng, là thích sống trong chốn bồng lai tiên cảnh ngăn cách với bên ngoài.

      Ngu Cơ gật đầu, tỏ vẻ đó là đương nhiên.

      "Nơi này phải là nhà của tôi, nên tôi mới muốn trở về."

      ra, chủ yếu vẫn là Mặc Nhật Tỳ cho phép rời , nếu để tự do, rất thích ở đây. Vừa yên tĩnh lại xinh đẹp, mà điều kiện còn rất tốt nữa.

      "Vậy quay về thôi."

      Ngu Cơ chỉ mong sao Lý Quả nhanh chóng rời , Lý Quả càng ở lâu ả càng cảm thấy chướng mắt, trong lòng cực kỳ buồn bực.

      "Tôi biết rồi." Nhất định phải tìm được đường ra, thầm .

      Ba ngày sau, lúc Lý Quả, Ngu Cơ và Hoàng Nhi lại thất bại quay về biệt thự, chỉ mình Lý Quả thất vọng, ngay cả Ngu Cơ cũng bắt đầu u ám.

      Chết tiệt, vì sao vẫn ra được chứ?

      Ngu Cơ căm tức nghĩ, ả nghĩ rất nhiều cách, nhưng đều vô dụng, lại còn phí sức lòng vòng cùng Lý Quả nữa. Tuy những thứ đó là cái gì, nhưng ả rất ghét ở cùng Lý Quả, luôn phải nhẫn nại, tại ả chịu nổi, nhịn được nữa rồi.

      Làm sao bây giờ? Lý Quả tuyệt vọng, muốn thử nữa rồi!

      Chương 147: Cảm giác đó rất khó chịu.


      "Quả Quả, ngày mai chúng ta có thử nữa ?" Ngu Cơ trái lo phải nghĩ, sợ nhất là Lý Quả bỏ qua, chính là buông tay lại có cách nào rời . Trong lòng bồn chồn, Ngu Cơ liền hỏi dò.

      Lý Quả mờ mịt lắc đầu, cũng biết tại nên làm gì nữa? Hay là thử lại lần nữa?

      Quốc phụ (người cha già dân tộc) từng , cách mạng chưa thành công, đồng chí vẫn phải cố gắng!

      Vậy mà còn chưa thử hết 108 cách buông xuôi như vậy, hình như hơi tùy tiện phải. Nếu buông tay, lòng lại rất hoang mang và chắc chắn.

      Ngu Cơ vừa thấy vẻ mặt đó của Lý Quả liền biết gay to. Có lẽ nữ nhân này nản lòng rồi, vậy ả phải tiếp tục tranh giành người nam nhân với Lý Quả ư? Dựa theo thái độ của Xà Vương địa vị của ả còn kém Lý Quả rất xa, Lý Quả càng được Mặc Nhật Tỳ coi trọng.

      " thử nữa hả?"

      "Để tôi nghĩ nhé."

      "Vậy, được rồi."

      Ngu Cơ thể với Lý Quả, đành phải gượng ép khuyên nhủ. Dù sao cũng chưa tới lúc trở mặt, vẫn phải quan sát thêm thái độ của Lý Quả, chờ thời cơ thích hợp.

      "Ngày mai em qua thăm ngài." Lời cuối cùng của ả trước khi rời .

      Lý Quả yếu ớt gật đầu, cùng Hoàng Nhi quay về phòng.

      "Tiểu thư, đừng buồn nữa, nếu ra được chúng ta sống ở đây cũng tốt mà. Chủ nhân chắc đối xử tệ với chúng ta đâu." Tuy Hoàng Nhi hiểu ý nghĩ nhất định phải rời của Lý Quả, nhưng nàng cũng rất biết an ủi người. Vừa thấy ủ rũ, lập tức .

      "Chị biết, chỉ là cảm giác ăn nhờ ở đậu khó chịu, ăn chùa uống chùa, tư tưởng hư đó." Lý do của rất đơn giản, chính là bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm. cảm thấy toàn thân được tự nhiên, thoải mái.

      Hoàng Nhi vẫn chưa hiểu, suy nghĩ lúc, mới : "Tiểu thư đừng khổ sở, ngày mai chúng ta thử lại."

      Lý Quả gật đầu, tắm rửa xong, vừa nằm xuống liền ngủ thiếp . Mấy ngày qua quá mệt mỏi rồi, chuyện ngày mai để ngày mai tính.

      Ngày hôm sau, Ngu Cơ vẫn đợi ở ngoài cửa, vẻ tươi cười thay đổi, giống như cực kỳ kiên nhẫn, hoàn toàn sốt ruột.

      "Quả Quả, hay em dẫn ngài dạo nhé, trước đừng vội tìm đường ra, có gấp cũng vô dụng thôi. Chi bằng nghỉ ngơi chút, chừng tìm ra đường."

      Lý Quả nghĩ chút, rồi đáp ứng: "Cũng được, chúng ta dạo thôi."

      muốn thất bại nữa, mùi vị của thất bại rất khó chịu.

      Chương 148: Đó là nơi cực kỳ khủng bố.


      Ngu Cơ thấy đồng ý liền vô cùng vui sướng, hăng hái kéo tay Lý Quả, trông càng thân thiết hơn so với ngày thường, thậm chí có chút bất đắc dĩ.

      Vừa ăn xong bữa sáng, Ngu Cơ vội vàng nắm tay Lý Quả kéo ra khỏi biệt thự, lần này đường trước nữa, mà là chạy tới phía sau biệt thự.

      "Chúng ta đâu vậy?" hồi, Lý Quả nhịn được mở miệng hỏi. Ban đầu cũng để ý lắm, sau khi hồi phục tinh thần, mới phát có chỗ bất ổn.

      Ngu Cơ cười cười, thản nhiên : "Quả Quả, em muốn đến đình Vạn Xà, lâu lắm rồi chưa qua đó, nghe lần trước ngài đến rồi?" xong, ả nhìn chằm chằm, hiếu kỳ muốn thấy phản ứng của .

      Đình Vạn Xà? Lý Quả nghe thấy cái tên quen thuộc, lập tức nhớ ra cái gì đó, sắc mặt trắng bệch. Nơi đó cực kỳ đáng sợ, có rất nhiều rất nhiều rắn, lúc nha lúc nhúc, hết sức khủng bố.

      "Tôi ." lập tức từ chối, sau đó xoay người, muốn chạy .

      Thế nhưng, Ngu Cơ quyết đoán giữ lại, quyết bỏ qua cơ hội này, vẻ mặt tươi cười : "Quả Quả, sợ cái gì chứ? Rắn ở đó bò lên được đâu, mà lá gan của ngài cũng quá . Đừng sợ, có em ở đây rồi." xong liền vỗ ngực, tỏ ý bảo đảm.

      " , ." Có đánh chết cũng ! Lý Quả liên tục lắc đầu, sợ gần chết. phải chán ghét rắn, nhưng nhiều rắn như vậy, cũng sợ hãi, buồn nôn nhá!

      Ngu Cơ giữ chặt , ra sức khuyên nhủ: "Quả Quả, chỉ chút chuyện thế sợ, vậy sau này ngài gặp phải chuyện lớn hơn phải làm sao? Chẳng lẽ ngài muốn sống nữa? Ngài phải dũng cảm hơn, về sau cần ỷ lại người khác nữa."

      Nghe xong lời của Ngu Cơ, Lý Quả chống cự cũng dần cảm thấy rất có đạo lý. Đâu có bảo tiếp xúc với nhiều rắn như vậy, cũng đâu bảo xuống, chỉ là nhìn cái thôi mà, có thể tăng thêm can đảm, cũng đâu phải chuyện gì xấu.

      "Được rồi, chỉ có điều, được ở đó quá lâu." Suy xét hồi lâu, cuối cùng đành hạ quyết tâm, nặng nề gật đầu, vội vàng ra điều kiện.

      Thành công rồi! Ngu Cơ thầm vui vẻ.

      Ả buông Lý Quả ra, vội vàng đồng ý: "Yên tâm , chúng ta chỉ vào lát thôi." Dứt lời, giống như sợ Lý Quả đổi ý, liền hấp tấp kéo chạy về phía đình Vạn Xà.

      Lý Quả và Hoàng Nhi đành phải theo bước chân của ả. Hoàng Nhi vẫn có gì, còn Lý Quả biến sắc rồi. Càng đến gần đình Vạn Xà, tim càng đập liên hồi, vô cùng dồn dập, vô cùng gấp gáp.

      Chương 149: Trở về đình Vạn Xà.


      "Ông bọn họ đến đình Vạn Xà?" Trong phòng khách, Mặc Nhật Tỳ nhàn nhã ngồi trầm ngâm ghế sofa, chợt nghe quản gia Lâm bẩm báo, khỏi nhíu mày, có chút kinh ngạc .

      Quản gia Lâm cung kính gật đầu, : "Vâng, là phu nhân dẫn tiểu thư , ban đầu tiểu thư đồng ý, nhưng biết phu nhân gì mà tiểu thư lại theo phu nhân đến đình Vạn Xà. Lão nô sợ là. . ."

      Lời còn chưa dứt, mặt mày quản gia Lâm tràn đầy lo lắng, ông ta biết tiểu thư sợ rắn, nên vừa nhận được tin tức, liền bẩm báo ngay với Mặc Nhật Tỳ.

      Mặc Nhật Tỳ gật đầu, tất nhiên là hiểu ý của quản gia Lâm, nghĩ ngợi chút, mới thản nhiên : " sao, cứ để nàng luyện can đảm cũng được, đợi đến khi về xà giới còn sợ nữa."

      Nếu Xà Vương như vậy, quản gia Lâm cũng thể thêm gì nữa, đành phải ép lo lắng vào trong lòng, miệng cung kính đáp tiếng 'vâng'. Chỉ là vẫn có đôi chút băn khoăn, liền lén phái người theo xem.

      Thấy quản gia Lâm sắp xếp như vậy, Mặc Nhật Tỳ hề gì, ở trong tay , tự tin Lý Quả gặp nguy hiểm gì.

      ********

      "Đừng sợ, đừng sợ." Ngu Cơ giả vờ an ủi Lý Quả, nhưng ra rất đắc ý.

      Xem ra nữ nhân này rất sợ đồng loại của ả, biết bọn họ đều từ rắn biến thành người, thế tốt rồi.

      Lý Quả đâu muốn sợ, chẳng qua chỉ là khó kiềm chế thôi. chưa quay đầu bỏ chạy là cực kỳ nể mặt rồi, còn hy vọng có thể bình tĩnh nữa à? Bình tĩnh ung dung? Vậy còn là người rồi, ít nhất phải là Lý Quả nữa.

      "Tôi biết, tôi biết." Thấy Ngu Cơ liên tục lải nhải, đành phải thuận miệng đáp. Lúc thấy sắp đến gần đình Vạn Xà, chân suýt chút nữa nhũn ra, may mà Hoàng Nhi vẫn luôn đỡ .

      Hoàng Nhi biết Lý Quả sợ cái gì, nàng cũng là rắn, nhưng tiểu thư đâu có sợ nàng, lại sợ đồng loại của nàng, là lạ mà. Tuy Hoàng Nhi rất nghi ngờ, nhưng cũng dám ra.

      đến đình Vạn Xà, mà hố Vạn Xà ở ngay bên cạnh, chỉ là rất ít rắn có thể leo lên đây, bọn chúng vẫn ngẩn ngơ ở dưới hố như cũ. Lý Quả đứng trước cửa đình, chân nhấc nổi nữa.

      "Lại đây, lại đây, thưởng thức chút ." Ánh mắt Ngu Cơ lóe lên, thần thái sáng láng, thấy Lý Quả bước tiếp, liền nắm tay kéo vào trong đình, về phía hố Vạn Xà.
      Last edited: 30/9/15
      Friendangel2727, BaoYu, Aliren3 others thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 150: Sao ấy dám bắt rắn chứ?


      Rắn, chi chít, đủ loại đủ kiểu, giống gì cũng có, to to bé bé, dài dài ngắn ngắn, liên tục thè lưỡi, lượn qua lượn lại trong hố to, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng 'tê tê', nghe cực kỳ khủng bố.

      Lý Quả ngừng run rẩy, cũng muốn vô dụng như thế, song lại thể khống chế run rẩy, sợ hãi phát ra từ nội tâm. cắn chặt răng, vẫn thể kiềm chế nỗi kinh hãi.

      "Tiểu thư, đừng sợ, chúng nó tổn thương ngài đâu." Hoàng Nhi đỡ Lý Quả, tất nhiên cảm nhận được tin tức từ cơ thể truyền đến, nên lập tức trấn an.

      "Hoàng Nhi à, phải chị muốn sợ hãi, mà vì chúng quá dọa người rồi." Hai hàm răng va vào nhau, Lý Quả khó khăn lắm mới thốt ra được những lời này. vẫn níu chặt Hoàng Nhi rời.

      Hoàng Nhi nhìn thoáng qua nhóm đồng loại dưới hố kia, trong lòng khỏi buồn bực.

      Bọn họ dọa người đến thế sao? Nàng cảm thấy rất ổn mà, thế nhưng tiểu thư lại sợ hãi, nàng hiểu nổi.

      "Tiểu thư đừng sợ, chúng nó dám thương tổn ngài đâu, hơn nữa Hoàng Nhi cũng tin tưởng chúng nó rất thích tiểu thư."

      Thích ư? Cho xin nhé! mới cần rắn thích đâu! Thích có thể theo ? Lý Quả liều mạng lắc đầu, tỏ vẻ đồng ý.

      "Quả Quả, chúng nó thích ngài, ngài phải sợ đâu." Ngu Cơ đứng bên cạnh quan sát phản ứng của Lý Quả, sau khi nghe xong đoạn đối thoại của hai người, đôi mắt lập tức sáng rực, tươi cười .

      "Nhiều rắn như thế, tôi sợ hãi." Chỉ cần nghĩ đến bản thân có thể rơi vào trong đám xà này, liền sởn gai ốc, toàn thân run rẩy.

      Ngu Cơ nở nụ cười, cuối cùng ả cũng hiểu : Lý Quả sợ rắn, lại biết bọn họ là rắn biến thành. Nếu Lý Quả biết kết quả như thế nào đây. . .

      Vừa nghĩ đến đây, tâm tình Ngu Cơ liền hưng phấn hơn.

      "Đừng sợ, ngài xem em có sợ gì đâu." Hình như Ngu Cơ muốn phô trương trước mặt Lý Quả, chỉ thấy ả bất ngờ bước đến hố xà, bắt con rắn to bò bên cạnh hố, quay đầu, cười tít mắt .

      Lý Quả kinh hoàng nhìn con rắn rực rỡ trong tay Ngu Cơ, khó có thể tin Ngu Cơ lại dám tay bắt rắn, vẻ mặt còn bình thản đến vậy. Trong khi tim ngừng đập mạnh, hết sức sợ hãi.

      "Sao dám tay bắt chúng nó? sợ sao?" Lý Quả liên tục nuốt nước bọt, mở to hai mắt nhìn, lúc lâu sau mới thốt nên lời.

      Chương 151: Tội nghiệp vẫn bị dọa rồi


      Ngu Cơ ngừng cười khanh khách, nghiêng đầu nhìn , sau khi cười thần bí với Lý Quả, liền vươn tay còn lại, vuốt ve đầu đại xà. Con đại xà kia rất nghe lời, vô cùng ngoan ngoãn, cuối cùng ả còn ôm con đại xà đó vào trong lòng.

      ", , . . ." Lý Quả hoảng sợ nhìn hành động của Ngu Cơ, sợ tới mức thốt nên lời.

      Trời ạ, Ngu Cơ lại dám ôm ấp rắn!

      "Tiểu thư, đừng sợ." Hoàng Nhi thấy thế, vội vàng an ủi , biết làm như thế nào mới có thể khiến còn sợ rắn nữa.

      Ngu Cơ ôm đại xà, còn từ từ về phía hai người, miệng ngừng cười.

      "Đừng tới đây, đừng tới đây." Lý Quả kinh sợ kêu.

      Ngu Cơ tự mình ôm ấp rắn thôi , bây giờ còn muốn ôm nó qua đây, làm sợ tới mức vội vã hô to, ý muốn ngăn cản ả.

      "Quả Quả, đừng sợ, nó tổn thương ngài đâu. Ngài xem, nó rất ngoan ngoãn mà." Ngu Cơ vuốt ve nó, miệng an ủi như vậy, mặt đầy ý cười.

      Lý Quả nhìn Ngu Cơ càng bước đến gần, trong lòng hoảng sợ đến tột cùng, tay nắm bàn tay Hoàng Nhi ngừng run rẩy, ý nghĩ muốn chạy trốn càng lúc càng mãnh liệt. Cuối cùng thấy Ngu Cơ sắp bước vào đình, cũng thể khống chế được tâm lý sợ hãi và áp lực, hét lên tiếng, chạy trối chết.

      "Tiểu thư, tiểu thư." Hoàng Nhi bị dọa sợ, thấy Lý Quả bỏ chạy, khỏi vừa gọi vừa đuổi theo.

      Trong lòng cứ mãi thở dài, lần trước cũng như thế, tiểu thư chạy, nàng đuổi theo, chỉ có điều, khi đó nàng còn chưa hóa thân thành người. Sao tiểu thư lại sợ bọn họ đến thế? ràng tiểu thư rất thiện lương mà, nàng nghĩ mãi ra đó.

      Ở phía sau, Ngu Cơ tràn đầy thâm ý nhìn bóng lưng chủ tớ hai người, bàn tay ngọc còn vuốt ve con đại xà kia, miệng khẽ : "Sợ ư? Ha ha, mới như vậy sợ rồi hả? Thú vị, rất thú vị."

      tại, Lý Quả chạy như bay, thở hổn hển phóng về phía trước, cho dù thấy cảnh vật trước mắt. chỉ có ý nghĩ mãnh liệt, trốn, trốn, trốn, giống như có dã thú đuổi theo phía sau.

      Hoàng Nhi cũng thở hồng hộc chạy đến, khó khăn lắm mới đuổi tới phía sau tiểu thư. Chủ tớ hai người trước sau chạy ra khỏi rừng rậm, lúc chạy tới bên ngoài biệt thự, Lý Quả mới dám ngừng bước chân, mềm nhũn ngã ngồi đất.

      "Tiểu thư, ngài sao chứ?" Thấy Lý Quả ngã ngồi đất, Hoàng Nhi sợ tới mức kêu to tiếng, rồi vội vàng kiểm tra tình hình của .

      Chương 152: Cực kỳ thú vị


      Lý Quả thở hổn hển, xua xua tay với nàng, ý bảo mình vẫn ổn, nhưng cách nào nên lời. Chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập mãnh liệt.

      "Tiểu thư, sao ngài lại sợ em như thế, à, là rắn chứ?" Hoàng Nhi buồn bực hỏi. Suýt nữa nàng ngốc nghếch đến nỗi ra thân phận của mình, may mà sửa lại kịp thời.

      "Loài người chúng ta vốn cực kỳ sợ rắn mà! Em xem, rắn rất dài, vô cùng sặc sỡ, hình dáng xấu xí, lại còn có độc. Ai da, nữa, càng chị càng cảm thấy sởn gai ốc, toàn thân nổi đầy da gà rồi."

      Vì sao Hoàng Nhi hề sợ rắn chứ? Lý Quả cũng thấy khó hiểu, khỏi ngạc nhiên, nên giải thích cho Hoàng Nhi biết.

      Bọn họ rất xấu ư? phải chứ, biết có bao nhiêu tiểu xà nữ vô cùng xinh đẹp, còn thiên kiều bá mị, nhiệt tình như lửa, song cũng có nhiều xà nữ thu hút, bình thường giống như nàng vậy.

      "Tiểu thư, đâu có kinh khủng như ngài chứ." Hoàng Nhi biết phải trả lời như thế nào, đành phải như thế.

      "Hoàng Nhi, lá gan em lớn đó." nhìn Hoàng Nhi, nhịn được khâm phục .

      Những sợ rắn rất ít, nào nghe thấy rắn mà biến sắc chứ? Hoàng Nhi và Ngu Cơ chính là nằm trong thiểu số đó.

      Hoàng Nhi há to miệng, muốn phải vì gan nàng lớn, mà là nàng vốn là rắn. Nàng cũng dám ra, chỉ có thể cười ngây ngô với Lý Quả.

      Qua lúc lâu sau, Lý Quả mới đứng lên khỏi mặt đất, còn sợ hãi giống vừa rồi nữa, nhưng dưới ánh mặt trời, vẫn có chút lạnh run như cũ.

      nhìn về phía rừng rậm, rồi với Hoàng Nhi: "Sao ấy còn chưa ra nhỉ? có chuyện gì chứ?"

      Có chuyện gì? Hoàng Nhi lắc đầu, Ngu Cơ cũng là rắn, sao có thể có chuyện gì?

      Tiểu thư đúng là quan tâm thái quá rồi!

      "Tiểu thư, phu nhân có việc gì đâu, phu nhân cũng đâu có sợ rắn." Nàng vô cùng chắc chắn.

      Chính tiểu thư còn sợ hãi mà vẫn lo lắng cho người khác, đúng là người tốt nha!

      Cũng đúng! Lý Quả yên tâm gật gật đầu, nhưng vẫn , chỉ đứng đợi Ngu Cơ ra.

      Hoàng Nhi gì, đứng chờ cùng .

      Lúc này, Ngu Cơ ôm đại xà, đợi đến khi thấy bóng dáng chủ tớ hai người Lý Quả nữa, mới lẩm bẩm với con đại xà trong tay.

      "Mày xem, ta nên đối phó với ta thế nào đây? Biến thân cho ta xem nhé? Ha, chắc chắn vô cùng thú vị."

      Đại xà kia dám thở mạnh, nằm ngoan ngoãn trong lòng ả, nghe được lời của ả, trong lòng liền nổi lên hơi lạnh.

      Chương 153: Cơ hội tới rồi.


      "Phu nhân ra rồi." Hoàng Nhi tinh mắt thấy được Ngu Cơ trong rừng cây, lập tức kêu lên.

      Lý Quả vừa nghe thấy Ngu Cơ trở lại, nhịn được thở phào nhõm. chạy nhanh quá, chưa kịp lưu lại lời nào, biết Ngu Cơ có mất hứng hoặc cảm thấy có nghĩa khí hay ?

      " ấy ra tốt rồi."

      "Quả Quả, vừa rồi ngài chạy nhanh như thế làm gì, những con rắn đó tuyệt đáng sợ đâu, xem ra ngài quá nhát gan rồi." Ngu Cơ thu lại đuôi rắn, bộ bằng đôi chân thon dài, hét lên với từ xa.

      "Tôi sợ, cho nên. . ."

      Sau khi bình tĩnh lại, Lý Quả cũng hơi xấu hổ, song vẫn cảm thấy có chút kỳ quái. hiểu vì sao, sợ tiểu hắc xà, nhưng vừa thấy những con khác, lại sợ gần chết.

      Ngu Cơ cười cười, tiến lên kéo tay , thản nhiên : "Rồi, rồi, sao đâu, sau này tốt thôi." Ánh mắt ả lóe lên, biết suy nghĩ cái gì.

      Lý Quả thở phào nhõm, hơi sợ Ngu Cơ tức giận, may mà ta cũng xấu lắm, cho nên càng có chút thiện cảm với Ngu Cơ.

      "Chúng ta trở về ." Ngu Cơ cảm thấy hôm nay đủ rồi, ả cần quay về suy nghĩ cẩn thận, tìm kiếm cơ hội.

      "Được." Lý Quả đương nhiên đồng ý rồi, bị dọa cho kinh hãi, ý nghĩ tản bộ cũng sớm tiêu tan, chỉ mong sớm trở về, vì thế lập tức hùa theo.

      Ba cùng quay về biệt thự, dĩ nhiên còn chuyện lúc, cùng ăn cơm, rồi mới giải tán.

      Hôm sau, lúc Ngu Cơ và Lý Quả cùng nhau từ lầu xuống như mọi ngày, chỉ có mình quản gia Lâm đứng đợi bọn họ, còn Mặc Nhật Tỳ lại chẳng thấy xuất giống thường ngày.

      "Quản gia Lâm, chủ nhân đâu?" Tim Ngu Cơ nảy lên cái, lập tức hỏi, ánh mắt vẫn luôn tìm kiếm bóng dáng Mặc Nhật Tỳ.

      Quản gia Lâm liếc ả cái, lại nhìn Lý Quả, vẻ mặt cung kính : "Tiểu thư, phu nhân, hôm nay chủ nhân có nhà, ra ngoài rồi."

      " ra ngoài rồi hả? đâu? bao lâu?" Ngu Cơ cực kỳ kích động, hai mắt liền lóe sáng, vội vàng hỏi.

      "Tôi biết, chủ nhân , càng dặn dò gì." Tuy quản gia Lâm có chút vui, nhưng Ngu Cơ cũng là nửa chủ nhân, ông ta đành phải .

      Lý Quả ngược lại, hề quan tâm xem Mặc Nhật Tỳ hay ở, vì vậy chẳng thèm để trong lòng, càng để ý tới những thứ này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :