1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phù Hiểu, em là của anh - 读读 (100C+7NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [​IMG]

      Thể loại: đại, sủng, cán bộ cao cấp
      Couple: Đường Học Chính & Phù Hiểu
      Tình trạng: chính văn hoàn (100 chương + 7 ngoại truyện)
      Tên tiếng Trung: 符之一笑
      Tên tiếng Trung tác giả: 读读
      Dịch: Cactus1991
      Tên đầu tiên của bản dịch: Nụ cười của em
      Tên đổi lại của bản dịch: Phù Hiểu, em là của !
      Nguồn:-***************.com



      Giới thiệu truyện
      Đường thiếu rất tự tin : “Phù Hiểu, em thích .”

      Phù Hiểu rất kinh hãi đáp lại: “Đồ điên.”

      “Khi hôn em, em có cảm giác.”

      “Đó là nụ hôn đầu của tôi, người bất kỳ đột nhiên hôn tôi, tôi cũng có cảm giác tốt hay tốt? Tôi phải người chết!”

      “Nụ hôn đầu của em?” Đường thiếu cực hài lòng: “Thấy chưa, nhất định em là vợ .”

      ra tất cả phong độ và lịch của đều là giả tạo, ràng là gã lưu manh!
      Last edited by a moderator: 6/8/14
      Vy Tử, HaYen, 251XYZ4 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chuơng 1: Lên kinh


      Sân bay thủ đô —–

      “Này! Cái con ranh kia! Sao giờ mày mới chịu đến thăm tao hử!” — trẻ trung, thời thượng hưng phấn ôm chầm lấy du khách vừa ra khỏi sân bay, tên của là Dương Mật, mái tóc xoăn dài, đeo chiếc nơ bướm to, có thể thấy mỹ nhân, mốt mà tràn đầy sức sống.

      “Quê mùa như tao chả mấy khi được lên thành phố.” đuợc ôm tên là Phù Hiểu, mặc chiếc T-shirt rộng thùng thình, mặt là chiếc kính râm màu đen, sau lưng đeo túi du lịch giản dị. Hiển nhiên là khí chất của cùng loại với bạn tốt, Dương Mật là điển hình cho con thành phố năng động, còn trạch nữ[1] hướng nội.

      “Thôi mày!” Dương Mật đánh bạn, hào sảng cười : “Hành lý của mày đâu?”

      Phù Hiểu cười hì hì, chỉ chỉ chiếc túi lùng bùng sau lưng mình.

      “Ê, ê, phải mày định chỉ ở tối rồi về đấy chứ?”

      “Mày nhầm rồi, tao quyết định ăn bám mày thời gian, được ngăn cản tao.” Phù Hiểu rất tự giác trả lời.

      “Mày mang theo mấy bộ quần áo?”

      “Ba bộ, đủ tắm rửa.” Phù Hiểu vỗ vỗ túi: “CMND, thẻ ngân hàng, laptop, điện thoại di động, ngoài ra còn ít tiền mặt, ừm, hoàn hảo.”

      “Mày còn là con nữa hử?” Dương Mật chịu nổi chọc chọc .

      “Cần kiểm tra ?” Phù Hiểu hỏi với vẻ vô tội.

      phí lời với mày nữa, mau thôi, chắc ông xã tao về nhà rồi.”

      “Gì? Hôm nay ấy cũng được nghỉ?”

      “Bạn chí cốt của tao đến, ấy dám nghỉ?” Dương Mật cách ngang ngược, nhưng qua đó có thể thấy được hạnh phúc của .

      “Mày sướng nhá.” Phù Hiểu mỉm cười, lắc lắc đầu, đồng thời cũng vui vì mỹ mãn của bạn.

      Hai người taxi tới nhà trọ của bọn họ ở Tam Hoàn. Phù Hiểu liếc qua bảng giá, thầm líu lưỡi.

      “Lầu 21, thôi.” Dương Mật ôm tay , kéo vào tòa nhà.

      “Tụi mày kết hôn rồi sao còn chưa mua nhà?”

      “Chị à, chị có thể quan tâm đến đời sống xã hội chút được ? Chị có biết giá nhà bây giờ là bao nhiêu ?”

      “Nhưng thu nhập của hai đứa mày cũng đâu có thấp chứ?”

      “Thu nhập cũng tạm song tụi tao chi tiêu cũng nhiều mà. Tiếp khách, xã giao đều dùng đến tiền, tuy nhà chồng tao mua nhà cho tụi tao nhưng tao muốn nhận.”

      “Tại sao?” Phù Hiểu nhíu mày.

      “Nhà ấy có tiền, tao chỉ là đứa từ thị trấn lên thủ đô, tao muốn bị người ta : vì tiền mới bám lấy .” Dương Mật bĩu môi.

      “Đồ ngốc, người khác mày, mày càng phải làm cho họ xem, thế giới này chỉ những kẻ ăn được nho mới linh tinh[2].”

      “Aizzz, mày cũng có lý.”

      Phù Hiểu liếc cái, như thể dạy bảo chính em của mình: “Đừng nghĩ nhiều quá, mày có thể sống yên ổn ở Bắc Kinh, ai dám coi thường mày.”

      Hai người vào thang máy, Dương Mật ấn số lầu, nặng nề thở dài hơi: “Mày biết tao phải trả cái giá đắt thế nào đâu, suốt ngày, sớm, tối, lúc nào cũng công việc và công việc, tuy nhìn bề ngoài Phòng Quan hệ Xã hội rất sáng rỡ nhưng đây là nơi nhà tư bản hận thể ép khô mày đến giọt máu cuối cùng.”

      Nhìn gương mặt có phần mệt mỏi của , Phù Hiểu bảo: “Đừng để mình mệt quá, chú Dương và Dương đều rất lo mày.”

      “Có thế nào mày cũng được với hai người đâu.”

      Phù Hiểu cong lên nụ cười xấu xa; “Trả tao ‘phí bịt miệng’ là bao nhiêu?”

      Dương Mật liếc xéo cái: “Mày cho rằng mày có nhược điểm bị tao nắm trong tay hử? Hồi cấp hai mày thầm mến…”

      “Tao bảo đó là tao nhầm lẫn cảm giác nhất thời!” Phù Hiểu thanh minh đồng thời phản kích: “Ủa, hẳn Tiêu Nhiên còn chưa biết những hành động vĩ đại của tụi nam sinh theo đuổi mày hồi trung học đâu nhỉ?”

      “Đến giờ ‘Củ tỏi đầu to’ còn chưa biết biệt hiệu của mình do ai đặt phải?”

      “Cái kính cận thầy Trương đánh rơi lúc lên lớp sao mà vỡ ấy nhỉ?”

      Hai người cùng bới lông tìm vết nhau, cho đến khi có tiếng: “Bíp” và cửa thang máy mở ra, các dừng cuộc đối thoại, nhìn nhau cái, sau đó hẹn mà cùng cười lớn.

      “Bà xã, các em cười gì thế?” thanh lớn khiến Phù Hiểu ngẩn người, theo bản năng, nhìn về phía phát ra thanh, đột nhiên đụng phải đôi mắt đen sâu thẳm.

      người đàn ông, người đàn ông trẻ tuổi, người đàn ông trẻ tuổi phi thường đẹp trai. Do thói quen nghề nghiệp, Phù Hiểu nhanh chóng đánh giá chàng trước mắt phen. mái tóc ngắn được cắt tỉ mỉ, được tạo hình rất đẹp, ngũ quan của rất đẹp, là loại làm các thể rời mắt, đặc biệt là con ngươi đen và sâu cùng đối nhãn, nếu muốn, kẻ nào có thể thoát được khỏi hố đen đầy quyến rũ đó. Giống như… bây giờ… ánh nhìn chăm chú, thẳng tắp còn chưa từng rời khỏi tầm mắt, hơi chắc chắn: mình có thể nghiêng đầu tránh trước được .

      Dường như phát tâm tư của , biểu cảm của chàng trai trẻ tuổi rất điềm tĩnh, ánh nhìn mạnh mẽ và nóng bỏng vẫn khóa lấy gương mặt . Con ngươi sâu thấy đáy nhìn thẳng về phía trước bằng ánh nhìn kỳ dị cùng vẻ mặt mang theo nguy hiểm tên.

      [1] trạch nữ (宅女): chỉ những người hay ở trong nhà, hay ra ngoài, hay giao thiệp, chơi. Ngày nay, với phát triển của mạng internet, lượng giới trẻ Trung Quốc chỉ ở nhà, các hoạt động tham gia đều thông qua mạng, ‘trạch’ là chỉ tượng , chỉ có ‘trạch nữ’ mà ‘trạch nam’ cũng rất phổ biến.

      [2] Bắt nguồn từ câu: truyện ngụ ngôn “Con cáo và giàn nho” của Aesop sau được La Fontene kể lại bằng thơ, phê phán những kẻ ghen tỵ, ăn được đạp đổ.

      “Con cáo và giàn nho – Le renard et les raisins” – Tác giả: La Fontene – Dịch giả: Nguyễn Đình

      “Cáo kia dù trắng hay đen

      Vẫn phường khoác lác vẫn tên bịp đời

      Đói meo tưởng chết tới nơi

      Giàn cao trông thấy nho tươi ngon lành

      Nho chín mọng phơi mình đỏ chót

      Gã phong lưu nước bọt chảy dài

      với tới, gã chê bai:

      - Nho xanh chỉ xứng miệng loài phàm phu!

      Than phiền phỏng ích hơn ru?”
      HaYen, Chris, 251XYZ3 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 2


      từng đắc tội ta chăng? Phù Hiểu khỏi liếc Dương Mật cái.

      “Đường thiếu[1]? Sao cậu đến chơi nhà tụi tớ bất ngờ thế?” Dương Mật hốt hoảng, lắp bắp, đánh vỡ khoảnh khắc bất bình thường ngắn ngủi nọ.

      Tiêu Nhiên – chồng của Dương Mật ló ra từ bên cạnh chàng trẻ tuổi đó: “Đường thiếu lúc nào chả bí .”

      “Tớ rảnh tớ qua chơi thôi.” Lúc này, chàng trai được gọi là Đường thiếu đó cuối cùng cũng chịu thu lại ánh nhìn chằm chặp của mình cách chậm rãi, cười gượng gạo với Dương Mật.

      Bất giác, Phù Hiểu thế nhưng nhàng thở ra.

      “Hoan nghênh, hoan nghênh.” Dương Mật vội .

      “Phù Hiểu, hoan nghênh em đến chơi.” Tiêu Nhiên là chàng lịch , nhã nhặn, gương mặt trẻ con, cười rộ lên nhìn ấm áp, chân thành, bằng chất giọng Bắc Kinh đặc sệt.

      “Cám ơn , phải làm phiền hai người thời gian em ngại quá.”

      đây là…” Chàng trai tuấn lãng bước lên trước bước, mắt lại tia sang phía khách lạ xinh đẹp.

      “À,” Dương Mật vội vàng đáp lời: “ ấy là bạn thân của tớ: Phù Hiểu. Phù là ký hiệu, Hiểu là trời sáng[2].”

      “Phù Hiểu?” Môi mỏng dường như nghiền ngẫm cái tên này, “Chắc là sinh vào sáng sớm nhỉ?”

      “Rất nhiều người hỏi tôi câu đó.” Phù Hiểu cười cách lịch .

      “Đường Học Chính.” Chàng trai tuấn lãng chút để bụng việc trả lời câu hỏi của , ngược lại chìa tay cho .

      Phù Hiểu hơi né ánh nhìn của , khẽ lắc vai rồi mới nhanh chậm đưa tay ra, “Chào .”

      “Chào .” vẫn đối nhãn với , nhanh nhẹn nắm chặt bàn tay bé .

      Phù Hiểu cong môi lên, rút tay về.

      “Ái chà, chúng ta đứng ở cửa làm gì, mau vào nhà thôi.” Dương Mật gọi.

      “A, đúng, đúng, vào nhà nào.” Tiêu Nhiên tìm chìa khóa mở cửa ra. Cửa mở, mời Đường Học Chính vào nhà trước. Dương Mật cũng kéo Phù Hiểu vào căn hộ của bọn họ.

      Tiêu Nhiên mời Đường Học Chính ngồi xuống, đẩy đĩa hoa quả đến trước mặt ta đồng thời rót cho ta chén nước, “Phù Hiểu, em phải ngại gì đâu, em cứ coi đây như nhà mình nhé.”

      “Cứ để em tự nhiên, cám ơn.”

      Dương Mật cười khách sáo với Đường Học Chính, sau đó kéo Phù Hiểu vào buồng mà chuẩn bị cho ấy. Đó là gian buồng quá lớn, đồ đạc có vẻ thời trang; gian buồng này mang phong cách của Dương Mật.

      “Các thứ giường tao thay mới cả.”

      “Mày trở thành bà nội trợ rồi ư?”

      “Thời thế tạo nhân tài.” Dương Mật thở dài cách khoa trương.

      Phù Hiểu cười, nằm sấp giường: “Rất mềm, rất thoải mái, bằng cho tao ngủ giấc ?” Thức rất khuya rồi lại dậy sớm để cho kịp giờ bay, mệt lắm rồi nha.

      “Gì? Mày buồn ngủ?” Dương Mật mấy bất ngờ, ngẫm nghĩ lát rồi đứng dậy đóng cửa: “Tao cũng biết là hôm nay Đường thiếu đến đây.”

      ta là thiếu gia nhà ai thế?” Phù Hiểu thuận miệng hỏi.

      “Nghe ba ta là quan chức ở thủ đô. Ở cái thành phố Bắc Kinh mà khắp nơi đều là cán bộ này chuyện đấy cũng chẳng đáng ngạc nhiên gì. Chỉ là, mày thấy: ta rất khí thế ư?”

      Tao cũng thấy thế. Phù Hiểu thầm trả lời trong lòng.

      “Tiêu Nhiên cũng quen Đường thiếu qua người bạn. Có loại người trời sinh để làm lãnh đạo, điều này thể phủ nhận. Tao nghĩ: có lẽ bạn bè của ta cũng có cảm giác giống tao nên bất giác đều gọi ta: “Đường thiếu.” Tụi tao chơi với ta vài lần, lần nào cũng thế, hiểu sao mà cả đám ai cũng coi ta là trung tâm á. Bây giờ ta còn học trường quân đội nhưng tao dám đảm bảo: tiền đồ của ta tuyệt đối đo đếm được.” Gia đình của Tiêu Nhiên cũng có chút căn cơ, bạn bè của ít nhiều cũng trong giới trung thượng lưu ấy, vậy mà họ đều coi Đường Học Chính như chỉ huy, loại sức hút này thử hỏi mấy người có được?

      “Ờ.” Phù Hiểu gật đầu tán thành.

      “Làm quen với ta tuyệt đối có hại, tao cũng đâu ngờ ta với Tiêu hợp nhau vậy, chẳng mấy khi ta đến nhà tụi tao chơi, mày hãy nhân cơ hội này mà kết bạn với ta .”

      Phù Hiểu xin miễn cho kẻ bất tài: “Tao sợ vụ này nhất đó, làm quen tốt hơn, nhỡ đâu tao lỡ cái gì lại liên lụy đến tụi mày, thế nguy.”

      “Mày đúng là đồ lười kết bạn[3].”

      “Chính xác.” Phù Hiểu gật đầu đồng ý.

      Dương Mật bó tay với bạn: “Thế mày ngủ , đến bữa tối tao gọi mày, chúng ta ăn ngoài.”

      “Được.”

      Đẩy cửa ra, Dương Mật vẫn cam lòng, liếc xéo cái: “Ngủ chết mày , đồ lười.”

      “Mày còn lạ gì tao nữa.”

      [1] Đường thiếu: có thể dịch là Đường thiếu gia, Đường công tử nhưng cá nhân mình nghĩ để Đường thiếu hay hơn. Người Trung Quốc xưng hô với những chàng trai trẻ, có thể lực có bối cảnh bằng cách lấy họ/tên ta + ‘thiếu’.

      [2] Tiếng Trung Quốc có rất nhiều từ đồng khác nghĩa, đặc biệt do thể loại chữ tượng hình nên mỗi nghĩa cách viết khác nhau, đây là Dương Mật giải thích cách viết tên của Phù Hiểu (符晓)

      [3] Chính xác là: 反交际者 (phản giao tế giả) với ‘giao tế giả’ là chỉ những người thích giao tiếp, kết bạn và khéo léo trong giao tiếp, quan hệ rộng rãi. Kết hợp với văn cảnh nên mình dịch là ‘lười kết bạn’.
      Chris, 251XYZ, Mẹ Mìn2 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 3


      Ngoài cửa buồng, Đường Học Chính đủng đỉnh bóc vỏ quả cam, hỏi kiểu thuận miệng hỏi: “Cái tên Phù Hiểu ấy là bạn ở quê cũ của Dương Mật à?”

      “Ừ, hai người họ là bạn thân, chơi với nhau từ bé, lần này ấy lên Bắc Kinh có chút việc nên Dương Mật gọi ấy đến đây ở.”

      “À.”

      Lúc này, Dương Mật cũng từ trong buồng ra, cười bảo với Đường Học Chính: “Đường thiếu, bây giờ mà tớ hãy còn băn khoăn: ngọn gió nào thổi cậu đến đây đó.”

      “Tớ vừa xong ít việc ở gần đây, chợt nhớ ra là nhà hai cậu cũng ở khu này, dù sao cũng có việc gì nên tớ qua chơi. Tớ rất muốn được nếm thử món ăn gia đình phương Nam, cậu thể bản lĩnh cao siêu chứ[1]?”

      “Ha ha,” Dương Mật che miệng cười: “Tớ chỉ biết nấu mấy món dân dã thôi.”

      Đường Học Chính ngửa ra sau, tựa lưng vào sô pha mềm mại, điệu bộ thoải mái như ở trong nhà mình, “Tớ cũng ăn ngấy cơm hàng rồi, chị dâu, coi như cậu thương xót dạ dày đáng thương của tớ .”

      Dương Mật có chút cảm giác được sủng ái mà kinh sợ, Đường Học Chính vẫn luôn giữ tầng khoảng cách thản nhiên với mọi người, người khác muốn gần gũi, thân thiện cỡ nào cũng có cửa. vị công tử như vậy mà năng khách sáo đến thế với , biết phải trả lời như thế nào.

      “Vậy em mua ít thức ăn, về nấu vài món gia đình mời Đường thiếu nếm thử .” Tiêu Nhiên giục.

      Dương Mật liếc qua cánh cửa buồng mà Phù Hiểu ngủ, có hơi do dự nhưng vẫn nhận lời.

      Phù Hiểu biết mình ngủ bao lâu, cảm thấy quá khát mới bò dậy uống nước. mơ mơ màng màng mở cửa, rẽ trái theo thói quen, lại lập tức va vào tấm cửa sổ bằng thủy tinh trong suốt, hoảng hốt, sực nhớ ra mình ở nơi nào. Ôm trán, lầm bầm: “Kẹo Mật[2], tao muốn uống nước.”

      ánh mắt kỳ dị nhìn chằm chặp vào , mặc đồ ngủ, còn phô ra những động tác rất ngố.

      Dương Mật vừa mua thức ăn về, cùng Tiêu Nhiên bận bịu trong bếp, nghe thấy tiếng bạn vội cất giọng gọi: “Nước ở trong bếp, mày tỉnh ngủ chưa? Vừa hay, mau vào đây nấu cơm với tao.”

      “Ừ.” Phù Hiểu vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, dựa vào thanh tìm vị trí của hai người, Dương Mật đẩy Tiêu Nhiên, “Để Hiểu giúp em là được rồi, ra ngoài tiếp Đường thiếu .”

      “Nhưng Phù Hiểu cũng là khách.”

      “Coi nó như khách làm gì.” Dường Mật cười khẽ, đẩy ông xã ra khỏi bếp, quay lại với Phù Hiểu: “Ê, mày mở to mắt ra cho tao.”

      “Cho tao thêm mấy phút nữa.”

      “Vậy mày rửa chỗ rau này trước.”

      “Ê này, hình như tao đến nhà mày làm khách mà?”

      “Có khách nào lại mặc áo ngủ tới lui trong nhà chủ .”

      “Tao thay vậy.”

      “Mày đừng có trốn, mau mau uống nước, rồi rửa rau !”

      Cuộc đối thoại trong bếp loáng thoáng truyền đến phòng khách, Đường Học Chính nhíu mày, cười khẽ, “Bạn của chị dâu cũng tự nhiên .”

      Tiêu Nhiên cười ha hả: “Tình cảm của các ấy như chị em ruột, trước kia họ vẫn hay sang ở nhà nhau, quen rồi. Lần này về kết hôn, vì nhà Dương Mật đủ chỗ, ấy còn mang tớ đến nhà kia ở. Hai người mặc quần ngủ nô đùa với nhau, coi tớ như tồn tại.”

      Đường Học Chính thổi thổi trà trong chén, thẳng, “Hoặc là cố ý dụ dỗ.” Tình huống loại đó gặp nhiều rồi.

      “Kỳ lúc đầu tớ cũng cho là thế,” Tiêu Nhiên sờ sờ mũi: “Về sau khi quen với Phù Hiểu mới biết, suy nghĩ của ấy về quan hệ nam nữ rất đơn thuần, ấy cho rằng tớ là người đàn ông của Dương Mật trong mắt chỉ có thể có Dương Mật.”

      “À?” Đường Học Chính trợn mi: “Trong cái xã hội đại này, vẫn còn loại phụ nữ đó à?”

      “Đường thiếu, Đình Đình làm gì thế? Cậu gọi ấy đến đây chơi .” Giọng tràn đầy sức sống của Dương Mật từ trong bếp truyền ra.

      Thấy đề cập đến bạn tại của mình, Đường Học Chính hơi nhíu mày, “Đừng để ý đến ta, gần đây ta phiền chết được, để tớ yên tĩnh, yên tĩnh.”

      “Sao thế, ấy lại cãi nhau với cậu à?” Tiêu Nhiên trêu chọc.

      “Đại tiểu thư đỏng đảnh quá, chiều nổi.”

      “Đừng đùa chứ Đường thiếu, Đình Đình sao dám nổi giận với cậu.”

      “Ừ, cho nên lúc ăn cơm, ta cho rằng tớ coi trọng ta, nổi nóng với nhân viên phục vụ.”

      Tiêu Nhiên cười gượng hai tiếng, xem ra có kịch để xem rồi.

      Mấy người vây quanh bàn ăn, ăn bữa cơm gia đình, vợ chồng Tiêu Nhiên cố gắng tìm đề tài chuyện, khí cũng khá hòa hợp.

      “Chị dâu, mấy món này ngon quá.” Đường Học Chính hài lòng khen ngợi, cụng ly với Tiêu Nhiên.

      “Đường thiếu quá khen rồi, ra Hiểu nấu ăn ngon hơn tớ nhiều, canh gà là ấy ninh, món thịt khâu nhục này cũng là ấy nấu.”

      Đường Học Chính rất nể mặt, gật gù, “Canh rất ngon, Phù tiểu thư đảm ghê.”

      “Cám ơn khích lệ.” Phù Hiểu đáp lại bằng nụ cười lịch .

      Dương Mật suýt cười sặc sụa, “Đường thiếu, cậu gọi ấy là Phù Hiểu là được rồi, bạn bè với nhau cả, gọi thế kia nghe xa lạ quá.” Cái con nhóc lừa đảo kia nữa, người ta gọi nó Phù tiểu thư mà nó cũng chịu?

      Đường Học Chính cong môi cười, “Chị dâu cũng có lý, Phù Hiểu, hoan nghênh em đến Bắc Kinh chơi, cho phép làm tròn trách nhiệm của chủ nhà hiếu khách nhé?” nâng ly với .

      Phù Hiểu nâng ly nước hoa quả lên, “Cám ơn , Đường… thiếu.” cụng ly với .

      “À, Đường thiếu là mấy người bạn rỗi hơi quá của gọi đùa, em gọi Đường Học Chính là được.”

      Phù Hiểu chỉ cười mà đáp.

      Dương Mật cùng Tiêu Nhiên thoáng liếc nhau.

      Đúng lúc đó, điện thoại của Đường Học Chính vang lên, buồn nhìn số gọi đến, mở máy tiếp điện thoại: “Alo, mày à, ở đâu á… Tao ở nhà Tiêu Tử ăn cơm… Ai giống chúng mày ngày ngày lêu lổng… Quán bar?” giương mắt, như thể phân vân trong chốc lát, “Biết rồi, lát nữa tụi tao qua.”

      Cúp điện thoại, Đường Học Chính thở dài hơi: “Là thằng Mạc Vu Phi đó, nó nó gọi đám người đến chỗ cũ, kêu chúng ta qua.”

      Mạc Vu Phi, cháu đích tôn của nhà họ Mạc trong thành, bước ra đời từ khu tập thể dành riêng các quan chức chính phủ, gia thế đáng kiêu ngạo của ta có thể viết kín vài trang giấy. Người quan hệ rộng như ta là bạn thân của Đường Học Chính cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Tiêu Nhiên cũng qua Đường Học Chính mới quen được ta.

      Hai vợ chồng Tiêu Nhiên đương nhiên biết: người bọn họ gọi tới nhất định là đám công tử, tiểu thư, quen biết những người đó giúp ích lớn cho tiền đồ của mình, hai người dĩ nhiên là muốn .

      “Vậy Hiểu nè, tụi mình cùng chơi .”

      Phù Hiểu nghiêng đầu ngẫm nghĩ, “Tao được, hai hôm nay, tao bị cảm, bác sỹ dặn tao tìm nơi yên tĩnh nghỉ ngơi.”

      “Thế thôi vậy.” Dương Mật cũng nài ép nữa, biết Phù Hiểu thích ồn ào, náo nhiệt, hơn nữa tất cả những người đó ấy đều quen, cũng rảnh để chăm sóc ấy.

      Đường Học Chính liếc Phù Hiểu cái, lời nào.

      Đêm ở Bắc Kinh xa hoa và trụy lạc, trong quán bar lại càng náo nhiệt vô cùng, đám người chè chén thỏa thuê, ca múa điên cuồng, phát tiết áp lực của cuộc sống chốn đô thị lớn.

      Đường Học Chính ngồi trong ghế lô tối mờ, uống cạn ly rượu nặng được pha chế.

      đám người vây quanh , thấy hơi uống cạn ly rượu ca tụng ghê lắm.

      Người ngồi đối diện với : Mạc Vu Phi lập tức rót đầy ly cho , “Ha ha, vận may của tao cuối cùng cũng đến đây, hôm nay tao thể cho mày say chổng vó.”

      Đường Học Chính gác cặp chân dài lên bàn, cười nhạt, đáp lời ta, “Bằng mày? Sớm thêm năm mươi năm ?”

      “Đường thiếu, uống liên tục ba ly rồi đó.” ăn mặc khêu gợi ngồi cạnh , thừa lúc vui rượu, bò lên cánh tay .

      “Mười ly cũng say đổ thiếu gia ta.” Lúc này, chiếc sơ mi đen của Đường Học Chính cởi hai cúc, dưới ngọn đèn khiến người ta hoa mắt như thế càng gợi cảm hơn.

      “Mẹ nó chứ, mày kiêu hả?” Mạc Vu Phi : “Có giỏi đến à.”

      “Tao sợ mày chắc?”

      “Đường thiếu, nên thực tế chút.” nàng kiều diễm khác chớp chớp cặp mi giả, cười khanh khách.

      Đường Học Chính cong môi cười tà, nheo mắt lại, chỉ nhìn bằng nửa con mắt.

      “Đường thiếu, hôm nay tâm trạng của có vẻ rất tốt, có chuyện vui gì vậy?” quấn lấy tay nũng nịu hỏi.

      Lồng ngực rung lên nụ cười nặng nề, con ngươi đen như ngọc lóe lên tia sáng khác lạ.

      “Tránh ra!” giọng ngang ngược vang lên, ngay lập tức, vị trí bên cạnh bị nàng nóng bỏng mặc váy đen và trang điểm đậm chiếm lấy.

      Thấy người đến, Đường Học Chính liếc xéo Mạc Vu Phi cái. Người sau nhún vai ra vẻ vô tội, ta cũng muốn trêu vào bà này.

      “A Chính, còn giận em à?” Những ngón tay với bộ móng sơn đen của Chúc Đình Đình xoa lên ngực , “Em sai rồi mà, còn được sao?”

      Đường Học Chính đẩy tay ra, lạnh nhạt : “ khách sáo rồi, ai dám giận đại tiểu thư chứ.”

      “A Chính ~” Chúc Đình Đình làm nũng, ghé vào tai thầm , “Đêm nay cho thế nào, còn được sao?”

      Lạnh lùng đẩy ra, tạo ra khoảng cách giữa hai người, “Tôi có cái hứng đó.” Sau đó, Đường Học Chính đứng dậy, ngoắc tay gọi Tiêu Nhiên, “Tiêu Tử, tớ để quên laptop ở nhà cậu rồi, cậu gọi điện báo cho khách nhà cậu tiếng, bây giờ tớ qua đó lấy.”

      Chúc Đình Đình bị cự tuyệt cách vô tình, phát bạn bẻ xung quanh đều như cười nhạo , mặt lúc xanh lúc trắng. đứng dậy, lại khống chế được mình, nổi trận lôi đình: “Đường Học Chính, có ý gì!”

      Người đàn ông còn chả buồn nhìn , chàng ném chìa khóa xe của mình cho Tiêu Nhiên, “Tớ uống rượu, lái xe đâu, cậu lái về nhà cậu cho tớ, mai tớ qua lấy.”

      “Tớ đưa cậu về, Đường thiếu.”

      cần đâu, cậu ở đây chơi cho vui, tớ bắt xe là được rồi.” vỗ vai Tiêu Nhiên, thèm nhìn Chúc Đình Đình cái nào, lập tức bỏ khỏi lô.

      Mạc Vu Phi lắc đầu, xem ra đại thiếu gia này lại đá văng người ta rồi. còn tưởng lần này là mẹ nó tìm cho nó lâu chút cơ.

      “Kính – Koong –” chuỗi tiếng chuông cửa gọi về chú ý của Phù Hiểu, buộc tóc, đứng dậy khỏi chiếc sô pha mềm mại. Xuyên qua mắt thần, thấy người đàn ông – cái người mà có đến đâu cũng khiến nơi đó tràn ngập cảm giác tồn tại về ta đứng ngoài cửa, hơi cúi đầu. hiểu sao, tạm ngừng động tác mở cửa, nhìn chăm chú vào lát, rồi mới chậm rãi mở cửa ra: “Chào .” né người cho vào nhà.

      nghĩ em đứng ở cửa hơn mười giây.” vừa vào nhà vừa dịu dàng chuyện với .

      “Thính lực của tốt.” Phù Hiểu cũng hề bối rối vì bị bắt quả tang.

      “Ha, có ý mạo phạm em, chỉ tò mò thôi.”

      “Tôi chỉ muốn xác nhận lại cho chính xác, tôi giỏi nhớ mặt người cho lắm.”

      “Ồ?” Đường Học Chính đột ngột xoay người, cúi đầu nhìn vào , trầm giọng : “Người ta vẫn khuôn mặt của khiến người khác rất dễ nhớ.”

      Mùi rượu làm Phù Hiểu lùi về sau bước, cười khẽ: “Hẳn là vậy đó.”

      Đường Học Chính nhìn cách khó hiểu trong chốc lát, rồi cong môi cười, đứng thẳng người: “Áo ngủ của em đáng .” ngắm vào hình Snoopy[3] trước ngực : “Nhưng hơi mỏng.”

      Phù Hiểu vào phòng khách cách tự nhiên, tránh cái nhìn của , “Laptop của bàn kìa.” chỉ vào chiếc bàn thủy tinh trong phòng khách.

      Đường Học Chính gật gật đầu, tới, liếc ti vi cái, “ xem Naruto?”

      Phù Hiểu: “Ừ” tiếng, ngồi xuống vị trí lúc nãy.

      Cứ nghĩ lấy laptop luôn, ngờ lại đặt mông ngồi vào vị trí cách xa: “ ra chiếu vào giờ này.”

      “Tôi cũng mới phát ra đấy.” Bởi vì Dương Mật cứ dặn dặn lại phải tiếp đãi cho tốt nên thể phụ họa theo .

      “Mới chiếu đến đoạn Sasuke đánh nhau với Gaara? Truyện tranh ra đến Người Điều Khiển Rối rồi, em xem chưa?”

      “Rồi, cậu ấy rất tuấn tú.”

      Đường Học Chính nghe thế hào hứng hẳn, nghiêng đầu nhìn , “Khi xem anime, có phải con tụi em chú ý đến trai đẹp trước tiên ?”

      “Tôi cược là khi xem Bleach[5] tia bộ ngực của Inoue Orihime đầu tiên.” Phù Hiểu nhìn lại .

      “…” mặt Đường Học Chính trồi lên biểu cảm: nực cười.

      Phù Hiểu thầm rên tiếng, cuối cùng vẫn là biết phải gì.

      “Trong Naruto em thích nhân vật nào? Thấy có vẻ ảo não, tốt bụng chuyển đề tài khác hộ .

      “… Gaara.”

      ra em thích kiểu mặt trẻ con?”

      “Cứ cho là thế .” Tuân thủ nguyên tắc nhiều lời nhiều sai, cố hết sức để ngắn gọn cuộc đối thoại.

      Hai người cùng im lặng trong chốc lát, chăm chú xem phim hoạt hình. Ngẫu nhiên họ trao đổi cái nhìn với nhau, họ ở chung cũng khá hòa thuận. giờ sau, đài truyền hình chuyển sang tiết mục khác, Phù Hiểu hơi cụt hứng, lâu rồi mới rảnh mà xem hoạt hình thế này.

      “Lên mạng xem tập tiếp theo .” Đường Học Chính cầm laptop của mình đề nghị.

      “Gì?” Lúc này mới nhận thấy ta có lẽ nên ở đây, Phù Hiểu cẩn thận tìm từ, “Vậy… chắc chậm lắm nhỉ? cần phiền toái thế đâu, muộn thế này rồi còn phải…”

      “Yên tâm, nhanh như ti vi luôn.” cắm card mạng dây vào rồi kết nối laptop với màn hình ti vi.

      “…” có nên từ chối ? Dương Mật phải cố hết sức chiều theo ý ta… Phù Hiểu rầu lòng nhíu mày.

      “Em sao thế?” Đường Học Chính hỏi, quay lại sô pha thấy vẻ mặt của .

      , có gì.” Phù Hiểu vội vàng đáp.

      Đường Học Chính nửa cười nửa ngồi xuống cạnh , dựa vào sô pha cách thoải mái.

      Những động tác diễn ra liên tiếp làm mùi rượu người nhàng lan ra, Phù Hiểu dịch sang bên cạnh.

      “Em… ghét mùi rượu?” Đây là lần thứ hai tránh né, Đường Học Chính hỏi.

      Phù Hiểu cụp mi, “Chỉ vì nó dễ gợi cho tôi nhớ đến những kỷ niệm vui.”

      “Xin lỗi, lần sau .” Dứt lời, Đường Học Chính lập tức đứng dậy vào phòng tắm.

      Phù Hiểu thấy lời hơi kỳ quái, lẽ bọn họ còn lần khác gặp nhau? thể nào? Khi suy nghĩ miên man, di động bàn rung lên, là Dương Mật.

      “Alo, tụi mày về rồi à?… Bao giờ á… Tao cũng biết… Sao lại mắng tao, ta vẫn ở đây… Tao làm sao mà biết… Dạ, dạ, tiếp đãi cho tốt, mày mau về .” đúng là ‘gánh nặng’mà.

      Đường Học Chính hất mái tóc sũng nước ra, cả người là hơi nước và mùi dầu gội.

      Phù Hiểu ngơ ngác buông di động, ấy gội đầu?

      “Bây giờ còn nặng mùi như nãy rồi.” nâng tay lên ngửi thử.

      Phù Hiểu nở nụ cười, “ người đàn ông tốt.”

      Đưa tay lên chải tóc, nhìn chăm chú vào khuôn mặt cười tươi rói của , “Vinh hạnh của .” ngừng lại lát, “Có thể lấy giùm vài tờ khăn giấy được ?”

      “À, được.” Phù Hiểu xoay người, rút vài tờ khăn giấy đưa cho .

      “Cám ơn.” đón lấy, ngón tay lạnh lẽo lướt qua đầu ngón tay của .

      Hai người dường như để ý tới đụng chạm bé ấy, tiếp tục xem hoạt hình. đến mười phút sau, vợ chồng Tiêu Nhiên về đến nhà. Khi thấy họ hào hứng xem phim hoạt hình, hai vợ chồng hơi dại ra, đây là tình huống gì vậy?

      “Kết thúc sớm thế à?” Thấy chủ nhân về nhà, Đường Học Chính càng giống chủ nhà, hỏi ngược lại họ.

      “Sau lúc đấy, Đình Đình làm ầm lên trận, chúng tớ cũng tan luôn.” Tiêu Nhiên hồi hồn, vội vàng trả lời.

      Đường Học Chính bĩu môi.

      “Ủa, Đường thiếu, sao tóc cậu ướt thế?”

      “Uống rượu vào nên gội đầu cho tỉnh táo.”

      “Cậu say à? Vẫn ổn chứ?” Dương Mật hỏi với vẻ quan tâm.

      việc gì.”

      “A, hơn hai giờ rồi cơ đấy, tao ngủ trước đây.” Phù Hiểu nhìn lên đồng hồ treo tường, vươn vai đứng dậy.

      “Hôm nay thức khuya à?”

      “Ngày mai muốn ra ngoài nên đương nhiên thể thức quá khuya.”

      “Nhưng mà ngày mai ban ngày tao phải làm…”

      sao đâu, tao mình cũng được.” Phù Hiểu cười cách vô tư. “Mày mà với tao nhất định thấy chán đó nha.”

      “Tớ về đây.” Đường Học Chính cũng đứng lên.

      “Tớ đưa cậu về, Đường thiếu.”

      cần đâu, tớ bắt xe về.”

      “Muộn thế này rồi, thôi để tớ đưa cậu về .”

      “Phải đó, Đường thiếu, cậu còn hơi say nữa, cứ để Tiêu Nhiên đưa cậu .”

      Đường Học Chính thở dài hơi, “Được rồi, tớ có căn hộ ở ngay gần đây, đưa tớ về đấy là được.”

      “Tốt.”

      Dương Mật và Phù Hiểu tiễn tới cửa, Đường Học Chính nhìn hai người cái: “Vậy tôi về đây, chị dâu, Phù Hiểu.”

      “Lúc nào cũng hoan nghênh cậu đến chơi, Đường thiếu.”

      Đứng cạnh Dương Mật, Phù Hiểu chỉ gật đầu với .

      ******************************************
      [1]Nguyên văn: 露两手: lộ lưỡng thủ, có nghĩa gần giống nhưng mạnh hơn với 露–手: lộ nhất thủ: bộc lộ tài năng, thể tài năng

      [2] Tên thân mật của Dương Mật, chữ Mật trong tên Dương Mật là chữ 蜜, nghĩa là mật ong, mật hoa cũng có nghĩa là ngọt ngào. Tên thân mật của ấy là Mật Đường – 杨蜜 – với Đường chính là loại gia vị tên là đường trong tiếng Việt và sugar trong tiếng . Mình thích tên bạn này nhất truyện =D

      [3] Nguyên văn 回锅肉: hồi Lạng Sơn bạn ăn món này thấy họ gọi là thịt khâu nhục, chung tên các món ăn của bạn chính xác, bạn dịch tương đối thôi, mọi người xem hình là chính, hình bạn kiếm chính xác đấy, để hôm nào rảnh bạn kiểm quyển từ điển Trung Việt về các món ăn bạn bổ sung tên chính xác.
      Chris, Mẹ Mìn, 251XYZ2 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 4
      [​IMG]

      (Với mình đây là chương khó dịch nhất truyện này ạ, cũng mất nhiều công để tìm chú thích nữa, hix T_T, bạn mình mà ko nhắc là mình cứ tưởng mình đăng nó từ tám hoánh nào rùi cơ T_T đấy. À tình hình là em trai mình 100% đỗ đại học nhá =D, mình vừa về đến nhà sáng nay, h ngồi miệt mài dịch truyện để khao mọi người :p, lần nữa xin chân thành cảm ơn những lời chúc mà các bạn dành cho chị em mình =D)

      Ngày hôm sau, hơn mười giờ sáng Phù Hiểu mới vươn vai tỉnh giấc. kéo rèm cửa sổ, ánh nắng chói chang đâm vào mắt , ừm, thời tiết đẹp.

      ra khỏi buồng, đương nhiên là cả Dương Mật và Tiêu Nhiên đều làm rồi. Dương Mật để lại mẩu giấy cho bàn cơm, chặn mẩu giấy là chiếc chìa khóa, “Tự lực cánh sinh nhé! Tối em lại về với bà chị.”

      Phù Hiểu cười khẽ, cầm lấy chìa khóa đút vào ví. Sau khi rửa mặt, thay chiếc váy thu bằng chất liệu dạ có màu xanh bộ đội, bên trong mặc quần legging dài màu đen. đội chiếc mũ nồi màu xanh bộ đội, môi tô phớt lớp son màu hồng nhạt. thầm nhủ: trông được ghê đó chứ, tâm trạng cũng rất tốt.

      Phù Hiểu luôn quá chú trọng việc ăn mặc, nhưng những lúc tâm trạng tốt ăn diện cho mình, hưởng thụ thời gian thư giãn cá nhân.

      xuống lầu, hít thở bầu khí khô ráo đặc trưng của Bắc Kinh, hiểu sao bỗng có loại cảm giác như hoài niệm. đưa tay che trán, híp mắt nhìn lên bầu trời sáng lạn, trong lòng bỗng lên tia buồn thương nhàn nhạt. lát sau, ra sức lắc lắc đầu, bước những bước dài ra khỏi khu nhà.

      Chọn tiệm vằn thắn trông có vẻ rất lâu năm để ăn bữa sáng cộng bữa trưa, sau đó, Phù Hiểu hòa vào dòng người, bộ thêm khoảng hơn mười phút, cuối cùng dừng lại trước tấm biển của trạm dừng xe bus.

      Đông người nhìm đám đông ồn ào, hối hả, hầu hết họ mang theo vẻ mặt chút biểu cảm, có người mất kiên nhẫn chờ xe bus, có người mải nghịch di động đến quên hết xung quanh, khó lắm mới thấy nhóm bạn cùng đứng đợi xe cả nhóm ai ai cũng ngó nghiêng xem xe tới chưa. Cuộc sống chốn đô thị luôn lạnh lùng, đô thị nào cũng vậy. Mải ghiên cứu biểu cảm và cử chỉ của nhóm người đường nên Phù Hiểu chìm dần trong những suy tư riêng của mình mà hay biết.

      biết qua bao lâu, bên tai chợt vang lên hai tiếng còi xe, bỗng giật mình tỉnh lại. Theo bản năng, nhìn về phía có thanh phát ra, trước mặt chiếc xe thể thao bóng lóa cả mắt từ từ hạ kính xuống, “ đâu thế?” Đường Học Chính tháo kính râm ra, hỏi.

      nơi đông người tụ tập như trạm dừng xe bus đột nhiên đậu chiếc Hummer khỏe khoắn sao có thể gây chú ý của người khác? Phù Hiểu nhìn xung quanh, sau khi xác định chuyện với , mới thể cười đáp: “ thăm quan.” nhận ra bằng cách nào? Thậm chí thay cả kính mắt. Phù Hiểu ủ ê.

      bé trong trang phục học sinh đứng sau mắt sắc thấy được gương mặt của chàng đẹp trai trong xe, trong chớp mắt, bé bắt đầu mơ mộng, hưng phấn rì rầm với đứa bạn bên cạnh.

      “Lên xe , đưa em.” Đường Học Chính đề nghị.

      cần đâu, em xe bus được rồi.” Phù Hiểu nhanh nhảu từ chối.

      cho rằng vào tầm giờ này chen lên xe bus ở Bắc Kinh là ý kiến hay, lên xe , dù sao cũng xong việc rồi.”

      Cảm nhận cách sâu sắc rằng: càng lúc càng có nhiều người nhìn mình, Phù Hiểu biết phải chối khéo như thế nào.

      “Mau lên, cản đường xe bus rồi.” Tuy vậy nhưng Đường Học Chính cũng có ý lái xe .

      … Ông này có lẽ biết khác nhau giữa từ chối và từ chối giả vờ. Phù Hiểu muốn đôi co với trước mắt bao nhiêu người, đành phải mở cửa xe, lên xe.

      “Cẩn thận kẻo cụng đầu.”

      “Cám ơn.”

      Cửa vừa đóng lại, chiếc xe màu xanh bộ đội lập tức gầm rú lướt .

      “Đáng ghét, vì sao phải là tôi chứ!” trẻ vội gặp khách hàng khỏi thốt ra lời trong đáy lòng.

      Trong xe phát bản nhạc du dương, hai người im lặng trong chốc lát, Phù Hiểu ho khẽ tiếng, mở lời: “ khéo.”

      có chút việc ở gần đây.” Đường Học Chính giải thích cách đơn giản.

      “À.” Phù Hiểu gật gật đầu, biết nên gì tiếp.

      “Em muốn đâu nào?”

      “Địa điểm tham quan gần đây nhất ở đâu?”

      Đường Học Chính nghiêng đầu thoáng nhìn , “ rồi, có rảnh.”

      Có rảnh cũng liên quan gì đến nha. “Em có kế hoạch gì cả, định chơi dọc theo tuyến xe bus.”

      đó?” Đường Học Chính nhíu mày.

      “…” Phù Hiểu quệt quệt trán cách bất đắc dĩ, “Em muốn Địa Đàn.”

      Đường Học Chính cười khẽ hai tiếng, đến chỗ đèn xanh đèn đỏ vòng xe.

      Phù Hiểu mấp máy môi mấy lần định gì đó lại thôi.

      “Rất ít người khi đến Bắc Kinh chọn điểm tới đầu tiên là Địa Đàn.”

      “À em chỉ nghĩ là chỗ ấy có thể vắng người hơn chỗ khác mà thôi.”

      Hai người lại im lặng hồi, “Hôm nay em xinh đẹp.” Giọng trầm ấm của Đường Học Chính vang lên trong gian chật hẹp, Phù Hiểu cảm thấy trái tim mình như chiếc chuông lớn rung lên.

      “Cám ơn.” đành cười cách lịch .

      “Suýt nữa là nhận ra em rồi.”

      Điều đó đúng là điều mà lấy làm lạ.

      còn cho là em thích ăn diện.”

      có người phụ nữ nào là thích đẹp.” Cảnh đẹp ý vui tốt biết bao.

      “Phải ?” Đường Học Chính cười mỉm.

      “Em chỉ góp ý thôi nhé, Đường thiếu vẫn nên ít khen người phụ nữ khác mà ca ngợi bạn nhiều hơn của mình có lẽ tốt hơn đấy.”

      “Đường Học Chính.” sửa lại, sau đó tỏ ra hào hứng, hỏi: “Tại sao? Khi thấy xinh đẹp, khen ngợi ấy cách thà là sai ư?”

      “Cũng như cảm giác của khi bạn khen người đàn ông khác đẹp trai trước mặt thôi.”

      “À, có sao?”

      Phù Hiểu bật cười, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

      “Đùa thôi mà, kỳ rất ít khen phụ nữ xinh đẹp.” Ngắm khóe môi cong lên nụ cười, trong mắt Đường Học Chính thoáng ra tia sáng tên.

      Phù Hiểu ho khẽ tiếng, quả nhiên vẫn hợp chuyện với người giỏi giao tiếp cỡ vậy.

      Đến cửa Tây của Địa Đàn, Phù Hiểu ngước nhìn lên chiếc cổng chào bắt mắt, tháo dây an toàn ra, “Rất cám ơn .” nhìn vẻ cảm kích.

      “Ở đây đợi lát, đậu xe.” Đường Học Chính đặt tay lên tay lái .

      “Hả?” Phù Hiểu tròn mắt.

      “Cũng lâu chưa vào Địa Đàn rồi, vừa khéo nay rảnh rỗi.”

      Vẻ mặt của Phù Hiểu trông rất ngốc, gật đầu cách bị động và xuống xe.

      “Đứng vào chỗ râm ý, tuy bây giờ là mùa thu nhưng mặt trời vẫn rất gắt.” Đường Học Chính dặn dò câu rồi cua xe rời .

      Hai hàng mày của Phù Hiểu nhíu chặt, cứ đứng ở đó mà phân vân: đợi hay đợi.

      thôi.” Bên người vang lên giọng nam trầm thay ra quyết định.

      “À, được.” Chút tình nguyện giấu trong lời khẽ khàng.

      Đến gần cổng chào lớn, Phù Hiểu ngẩng đầu trông lên.

      “Có muốn chụp ảnh ?” Đường Học Chính hỏi.

      Phù Hiểu lắc đầu, “Chỗ này trông mới quá.” có cảm giác mà muốn.

      Đường Học Chính chớp cặp mi dài, nhìn cái, “Vậy nào. nghĩ có thể làm hướng dẫn viên du lịch cho em đó. Hồi còn , Địa Đàn như vườn hoa nhà á.”

      Hai người bước con đường dài thẳng tắp về phía trước. Đường Học Chính giới thiệu với về vị trí các điểm thăm quan trong khuôn viên Địa Đàn, thỉnh thoảng lại rỉ tai vài mẩu tin vỉa hè, ví dụ như: từng có bãi phân trâu mấy trăm năm tuổi được tìm thấy ở Tể Sinh Đình . Ban đầu Phù Hiểu còn thấy phiền nhiễu, nhưng đến cuối cùng, lại nghe rất hăng say.

      Hai người bước đến gần Phương Trạch Đàn , bầu khí thoáng đãng như ùa đến, Phù Hiểu ngoái đầu nhìn bốn phía, quanh khu này dường như xây thêm kiến trúc nào khác. lại ngẩng đầu trông lên tế đàn, vẻ mặt thoáng trở nên đăm chiêu.

      “Đây là chiếc lư hoàng đế dùng để tế.”

      “Ừ, em biết…” Phù Hiểu gật đầu, vừa dạo quanh Địa Đàn vừa ngẫm nghĩ. Có lúc bỗng đưa tay sờ sờ chiếc ghế đá, hay đôi khi đếm bước chân để tính xem chiều dài của tảng đá nào đó là bao nhiêu, trông cực kỳ thích thú.

      Đường Học Chính khoanh tay trước ngực, phát biểu ý kiến gì về hành vi hơi kỳ quặc của .

      Phù Hiểu vòng quanh tế đàn vòng sau đó bước chậm lên thềm đá, lẩm bẩm mình, “Nhịp điệu khi bước kiểu bậc thang này quả nhiên rất tuyệt.” bước lên nơi trung tâm của tế đàn, híp mắt lại rồi nhìn ra bốn hướng, như phần nào hiểu được tâm trạng của hoàng đế: đứng nơi cao nhất, vạn người ngước nhìn.

      “Giỏi quá…” ai biết Phù Hiểu khen người nào, đứng thẳng người ở nơi đó mà hồn biết bay đến chốn nào rồi.

      Đường Học Chính nhướng mày vẻ hứng thú. cũng lên tế đàn, đứng cạnh , che nắng cho . đưa mắt nhìn xuống khuôn mặt , khi này đắm chìm trong những suy nghĩ riêng của mình.

      biết qua bao nhiêu lâu rồi mà Phù Hiểu vẫn chưa hồi hồn, thử gọi , “Phù Hiểu, chúng ta chỗ khác xem nha?”

      “Ừm.” Phù Hiểu cứ như bị ma nhập vậy, gật đầu lấy lệ rồi theo xuống, suýt giẫm hụt bậc thang.

      “Cẩn thận.” Đường Học Chính đỡ , sau đó dắt tay cách tự nhiên, “Đừng để ngã chứ.”

      Tuy bị giật mình nhưng vì muốn làm đứt mạch liên tưởng nên Phù Hiểu chỉ chau mày, cố nối lại dòng suy nghĩ vừa rồi. hoàn toàn phát ra bàn tay mình đặt ở chỗ nào.

      Cứ như thế, Đường Học Chính kéo Phù Hiểu đến Hoàng Chi Thất , “Ở trong này chắc chắn có thứ khiến em thấy hứng thú.”

      Phù Hiểu ngẩng đầu cách bị động, “Hoàng Chi Thất? A, nơi thờ cúng các vị thần, trong này còn có cổ vật nè.” Hứng thú của được khơi dậy, bước nhanh vào trong mà hề nhận ra rằng: có chàng cũng bị lôi vào theo.

      Thú vị quá! Ở sau lưng , Đường Học chính phô hàm răng trắng.

      Đến tận khi họ vòng ra khỏi Trai Cung, Phù Hiểu mới chấm dứt trạng thái thất thần của . nhìn trời, nhìn đất, sau đó ánh mắt rơi vào hai bàn tay nắm lấy nhau của họ. sao lại xuất tình huống kỳ quái này. Cuối cùng, nhìn sang Đường Học Chính với ánh mắt tràn đầy nghi hoặc.

      Đường Học Chính nhún nhún vai vẻ vô tội, “Có lẽ là em sợ rời xa.”

      Nghe vậy Phù Hiểu lập tức rụt tay lại như thể bị điện giật, “Xin, xin lỗi.” lắp bắp xin lỗi, đúng là lúc mơ mơ màng màng màng thể chính xác mình gây ra chuyện gì.

      Đường Học Chính xém nhịn cười đến nội thương, “ vấn đề gì.” lấy ngón cái búng búng ngón trỏ, “Dù sao cũng đâu có chịu thiệt.”

      Phù Hiểu chợt đỏ bừng mặt.
      HaYen, Chris, Mẹ Mìn3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :