1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Tướng công ăn mày - Nguyệt Lam (10)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Lần đầu edit, chưa có kinh nghiệm nên chọn bừa bộ có vẻ dài, có gì thử nấy, nghĩ gì ghi nấy, hoàn toàn sát nghĩa, dù sao vẫn mong các bạn góp ý.

      Khất Cái Tướng Công
      (Tướng Công Ăn Mày)

      Tác giả: Nguyệt Lam

      Thể loại: Cổ đại

      Converter: meoconlunar

      Editor: vuminh ​

      Giới thiệu: Trong đời người, nhân duyên là do trời định?

      Nghe ở Lạc Thành có vị Trì lão gia tiếng tăm lừng lẫy, lấy buôn vải lập nghiệp, nhiều năm qua buôn bán sinh lời nhiều, nghiệp càng làm càng lớn.

      Đáng tiếc Trì lão gia chỉ có người con , cần người đến ở rể để kế thừa gia nghiệp.

      Có điều vị đại tiểu thư họ Trì thế mà chịu có người đến cửa dắt mối làm mai, trái lại gióng trống khua chiêng, đòi “ném tú cầu chọn rể”.

      Dùng cách thức mạo hiểm như vậy để gả ra ngoài cần rất nhiều dũng khí.

      Trì tiểu thư phải loại người hiểu chuyện. Nhưng vì ngày trước, nàng nằm mộng thấy vị tướng mặc áo giáp vàng nàng là người vợ ba kiếp của y, duyên phận trời định, muốn nàng dùng tú cầu để nối lại dây tơ, nàng ném y tiếp, đời này lại kết duyên đẹp.

      Trong lòng tin tưởng, nàng quyết định ném tú cầu, chờ võ tướng giáp vàng xuất .

      ngờ tú cầu bay chệch, vụt qua đám đông người muốn cướp dâu, rơi vào tay tên ăn mày vừa thối vừa bẩn ở ven đường.

      Than ôi, chuyện này tính làm sao đây?

      Tên ăn mày kia tóc tai rối bù, quần áo vá chằng vá đụp, vậy còn mắt lớn mắt , tuyệt đối giống vị thần tướng dũng thần võ mặc áo giáp vàng trong giấc mộng của nàng.

    2. linhdiep17

      linhdiep17 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,543
      Được thích:
      4,542
      Thấy là hài rồi nha........ủng hộ hết mình

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      1:

      tú lâu, những dải lụa hồng tung bay, cao cao phía trước còn treo trái cầu đỏ tươi, càng đẹp thêm cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt ở nơi đây.

      Bà mối họ Dương nổi danh khắp Lạc Thành đứng tú lâu, oang oang giới thiệu nương muốn ném tú cầu kế tiếp, lời lẽ quả phô trương hết mực.

      đằng ngày thường nàng ta xinh đẹp khả ái biết bao, bỗng chốc lại quay sang nàng ta có thân thế kinh người, khi lấy về có thể bỏ qua hai mươi năm phấn đấu trong đời.

      Cũng vì người đàn bà này tác hợp ít nam nữ, hơn nữa mối nào cũng hạnh phúc mỹ mãn, thế nên đám người vây xem chút nghi ngờ lời của bà ta, mặt người nào người nấy đều hưng phấn thôi.

      Dĩ nhiên vị nương có điều kiện tốt thế này, cơ bản cần phải ném tú cầu kết thân, vì vậy muốn lấy nàng ta phải hi sinh chuyện chính là… Ở rể.

      Vị thương gia họ Trì chỉ có người con , là hòn ngọc quý duy nhất trong tay, nếu đem gả cho người Trì gia tuyệt hậu, bởi vậy Trì lão gia nhất quyết con rể phải ở rể để còn kéo dài hương hỏa của Trì gia.

      Điều kiện trao đổi này quả làm rất nhiều nam nhân lùi bước, đặc biệt là những người bản thân cũng là con trai độc đinh trong nhà.

      Tuy vậy ai ai cũng đều biết Trì gia kinh doanh phát đạt, thế nên sau cùng vẫn có nhiều người kiên trì ở lại trước tú lâu.

      Nhưng bà mối Dương ngại chưa đủ người, còn ngừng muốn xem dân chúng náo nhiệt, nhanh chóng kêu tới toàn bộ nam nhân chưa lấy vợ trong thành, thanh thế phải lớn vô cùng.

      Mà nhân vật ném tú cầu của ngày hôm nay - Trì gia thiên kim, lại tuyệt nhiên thấy bóng dáng đâu.

      “Nha đầu! Con xem người kia, nhã nhặn lại tuấn tú lịch , hẳn là vừa ý con?” Nhác thấy sau cửa sổ của tú lâu có hai người thầm trông ra, đúng là Trì lão gia và con . Trì lão gia bên nhìn động tĩnh bên ngoài, bên đưa ra đề nghị với con ông.

      “Làm ơn cha! Nam nhân gầy yếu như thế làm sao coi được? Chỉ e tới mùa đông, dính trận phong hàn vào người cũng đủ đánh rớt cái mạng!” Trì gia thiên kim lắc đầu, lập tức phủ quyết cái nhìn của cha.

      đến mức đó chứ? Trông thế nào cũng là thanh niên hai mươi, đâu dễ dàng chết là chết vậy được?” Nhưng đối với ánh mắt của cha, nàng ta hiển nhiên vẫn tin tưởng.

      “Nam nhân phải thông minh, sức dài vai rộng, ngực phải dày, chân tay phải rắn rỏi…”

      “Được được được, vậy người dưới đại thụ kia thế nào? Vừa cao vừa tráng, đủ võ dũng ?”

      Nghe con muốn người có khí khái nam nhân, Trì lão gia lại vội vàng nhìn quanh, tìm cho ra mục tiêu khác. “Làm ơn! Nhìn mặt vừa vuông vừa cứng nhắc, biểu cảm dại ra, chính là loại nam nhân tứ chi phát triển, ý nghĩ đơn giản, cha làm sao lại trông mong người như kế thừa gia nghiệp? Con xem còn biết hai chữ “sinh ý” viết thế nào.” Thấy con thẳng thừng phê bình, Trì lão gia chỉ có thể lắc đầu.

      Ông chỉ người trẻ tuổi hỏi: “Còn người đứng gần bàn kia? Xem ra là người khôn khéo, cũng ốm yếu, chắc là được phải ?”

      “Làm ơn! Bộ dạng đáng khinh! Luôn luôn ra sức liếc mắt đưa tình, khẳng định trong đầu có gì hay ho, chừng toàn bụng ý nghĩ xấu xa!”

      “Ngươi...”

      Trì lão gia thấy con lần nữa phản bác chọn lựa của mình, rốt cục nhịn được nữa, “Tú Tâm! Ngươi đừng cái gì nữa. Làm ơn! Cha cầu xin ngươi đừng soi mói mãi thế, bằng ngươi suốt đời đừng nghĩ tới chuyện lấy chồng!”

      Ông phải người dễ dàng phát hỏa như vậy. Cho dù tính tình con ông có phần tùy hứng, nhưng được ông nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, bộ dạng vừa đáng , vừa tinh thông nữ công, nhà bọn họ lại nhờ vào kinh thương mà có chút sản nghiệp, vốn rất dễ dàng tìm nhà chồng cho nàng.

      Nhưng Trì Tú Tâm cực thích soi mói, từng người tới cửa đều bị nàng mời ra về, hết soi mói gia thế lại đến diện mạo, mà ông lại thương con , cái gì cũng thuận theo nàng, cho nên mới khiến con quá lứa lỡ , mãi vẫn chưa gả được.

      “Cha, con chính bởi vì già thể nhìn cao nữa nên mới dùng cách ném tú cầu chọn rể, xem ý trời định đoạt, phải sao?” Trì Tú Tâm hậm hực, nhếch môi phản bác.

      “Đúng vậy, cũng may con còn chịu tuyển chồng bằng cách này.” Trì lão già lắc đầu thở dài.

      “Nhưng khi ném, lại chẳng may để người ra gì bắt được, con khẳng định mình chấp nhận chứ? Cho nên cha mới , xem chuẩn hẵng ném…” tới lui, ông vẫn là lo con tìm được hạnh phúc.

      “Cha cứ yên tâm, phải con mình nằm mộng thấy vị võ tướng mặc giáp vàng cưỡi kim long bay phía nhà, con là vợ ba kiếp, duyên phận trời định, muốn con dùng tú cầu để nối lại dây tơ, con ném tiếp, đời này lại kết duyên đẹp sao?”

      Nhắc đến giấc mộng này, mặt Trì Tú Tâm lại xuất biểu tình vui sướng choáng ngợp.

      Cũng là vì giấc mộng, nàng mới bằng lòng cách thức mạo hiểm như vậy, bằng chẳng may ném trúng người nam nhân hợp ý, nàng thà rằng thắt cổ tự sát.

      Nhưng là tiên tướng giáp vàng muốn tới nhặt tú cầu, mọi chuyện với nàng là vấn đề nữa.

      “Nếu là tiên tướng giáp vàng tới đón tú cầu tốt, nhưng ném tú cầu luôn là tình chuẩn xác, cha chỉ lo…”

      Lời từ trong miệng còn chưa hết, Trì Tú Tâm nghiêm mặt.

      “Cha đừng làm con rối! Nhỡ miệng cha quạ đen hại con ném trúng kẻ tật nguyền lỗi do cha đấy! Đến lúc đó cha mà phụ trách!”

      “Con thích đùa, cha phụ trách thế nào được?”

      gả cha chứ sao!”

      Lời ràng thiếu trách nhiệm làm Trì lão gia vừa tức giận lại thấy buồn cười, ông nhịn được gõ đầu con .

      “Nha đầu kia! Cha là nam nhân, gả cái gì mà gả!”

      “Nhưng mà…”

      Ngay lúc hai người tranh chấp, đài vang lên tiếng thăm hỏi của bà mối.

      “Cho mời Trì lão gia cùng Trì gia tiểu thư lên đài!”



      2:

      Bà mối Dương lên tiếng, hai cha con chỉ có thể tạm dừng tranh chấp.

      “Tú Tâm, vẫn nên xem chuẩn rồi hẵng ném!” Trì lão gia lo lắng dặn dò.

      “Đừng thúc giục nữa, là con cha muốn gả đó.” Trì Tú Tâm thở dài tiếng, sau đó theo bà mối dẫn dắt, bước ra bên ngoài.

      Nhìn thấy thân giá y đỏ thẫm của nàng, bên dưới tú lâu truyền tới tiếng hoan hô, bởi Trì Tú Tâm còn đáng hơn so với lời của bà mối, nào làn môi mềm đỏ mộng cùng đôi mắt đen láy sáng ngời, nào thân hình nhắn mảnh mai, khiến toàn bộ những người còn chưa lập thân sôi trào nhiệt huyết.

      “Đến đến đến, đây là tú cầu, chúc người ném ra mối duyên đẹp!” Bà mối Dương đem tú cầu đưa cho Trì Tú Tâm, mỉm cười chúc phúc .

      Trì Tú Tâm cầm lấy quả tú cầu, hạ mắt nhìn xuống dưới tú lâu, sau đó bắt đầu chuyện.

      “Trước tiên ta về quy định ném tú cầu hôm nay.” Thoáng chốc, dưới đài tiếng người nghị luận nổi lên bốn phía, bởi vì chưa ai nghe qua ném tú cầu còn quy định gì.

      “Ta đây có ba điều gả!” Nàng cũng phải người ngốc, tuy trong lòng chờ mong tiên tướng giáp vàng tới đón tú cầu, nhưng cũng có chút phòng bị cho riêng mình.

      Nàng ho vài tiếng, cao giọng thanh minh : “Thứ nhất, nếu là người có thê thất, hoặc là có hôn ước nhận được, tính! Bởi vì ta muốn làm tiểu thiếp, cũng muốn chia rẽ uyên ương.”

      Dứt lời, bên dưới tú lâu lập tức giảm bớt số người này, nhưng vẫn còn người vì Trì Tú Tâm mà mong đợi. Trì Tú Tâm có chút đắc ý giơ tay, ý bảo mọi người an tĩnh, sau đó mới ra điều kiện thứ hai.

      “Thứ hai, làm chuyện phi pháp, trộm cắp lừa gạt, gả!” Đây là điều kiện cơ bản, cho nên cũng có người kháng nghị, mọi người đều nhất trí gật đầu. “Thứ ba, tuổi quá chưa đến tuổi đội mũ, tuổi quá lớn khi dễ cha ta, gả!”

      Trì Tú Tâm đem tất thảy điều kiện ra, sau đó lại ra tiếng dặn dò : “Cảm phiền những người hợp cách lùi ra ngoài biên, để đất trống ở giữa cấp cho những người phù hợp!” Lời này vừa ra, Trì lão gia cũng có phần an tâm, dù sao có điều kiện này, còn lại ở đây hẳn đa số đều thành vấn đề.

      Trì Tú Tâm nhìn đám đông vây quanh tú lâu, người đến người thay đổi vị trí, có người chen lên phía trước, vì thế giơ lên tú cầu trong tay : “Điều kiện cứ như vậy, ta tại liền ném ra tú cầu, ai nhận được liền gả, tuyệt đối nuốt lời, trừ phi là người vướng phải ba điều , đến lúc đó ta lại ném nữa.”

      Nghe thấy Trì Tú Tâm muốn ném tú cầu, dưới lầu tiếng reo hò vang lên mãnh liệt. Dù sao nàng cũng là nương xinh xắn khả ái, dáng người thướt tha, hơn nữa khuôn mặt phấn nộn, sớm làm người ta rục rịch tâm thần, mong sớm tiến lên bắt được tú cầu.

      “Để cho công bằng , ta che mắt ném!” Trì Tú Tâm , rồi cho bà mối bịt kín hai mắt nàng. chỉ như thế, bà mối còn xoay nàng ba vòng tại chỗ.

      Trì Tú Tâm bị xoay chuyển có chút choáng váng đầu óc, tuy rằng trong lòng vẫn còn lo nghĩ, bất quá trước mắt tối đen, nàng cũng muốn nghĩ nhiều, xoát tiếng liền đem tú cầu ném ra ngoài. cú ném này, bên dưới tú lâu lập tức xôn xao.

      Bởi vì nàng bị xoay ra sau, thể tự mình xác định phương hướng, cho nên tú cầu bay lệch về phía đám người đứng ngoài, thậm chí còn đánh lên mấy dải lụa màu lại lần nữa thay đổi đường bay.

      Mắt thấy tú cầu hướng ra bên ngoài, mọi người dĩ nhiên nhanh lao tới đoạt, nhưng bởi vì hợp cầu, đám người xem náo nhiệt còn chen chúc ở ngoài lúc thể tản ra cho kịp, cho nên đám thanh niên phía trong sao tiến ra, chỉ có thể bực bội nhìn trái cầu dần rời xa trong mắt.

      Kết quả tú cầu kia thẳng tắp hướng tới cái gáy của người qua đường vô tình đứng sát đường biên, mắt thấy đập trúng đầu y, chỉ là nghĩ tới…

      Bộp tiếng, người nọ như có mắt mọc sau gáy, giơ tay cái liền gọn gàng bắt được tú cầu.

      “A…”

      Ngừng lại giây lát, đám thanh niên bắt đầu vùng lên la hét.

      “Tú cầu của ta!”

      “Bị người đoạt trước rồi!”

      úc này ở tú lầu, bà mối Dương cũng thấy tình, khi nhìn cái người qua đường bắt được tú cầu kia, nhịn được trừng lớn hai mắt, sợ hãi kêu lên thua kém gì đám thanh niên bên dưới.

      “Của ta mà ông trời ơi! Thế nào lại để tên ăn mày bắt được hả?”

      Toàn thể Trì gia nhất tề vui sướng, vốn muốn chờ tiểu thư cùng gia sau khi trở về có thể náo nhiệt phen, hiểu sao…

      tình lại vượt ra quá xa suy đoán của họ. Vị “ gia” được đón về kia chỉ là tên ăn mày bẩn thỉu. Ba người ngồi ở trong đại sảnh, khí hề có nửa điểm vui vẻ, vô cùng trầm trọng. Trì lão gia cùng Trì Tú Tâm ngừng đánh giá tên ăn mày, hai người chăm chú nhìn xong, hạ giọng bắt đầu chuyện với nhau.

      “Con , người này...” Trì lão gia nhìn tên ăn mày chẳng những toàn thân bẩn thỉu, hơn nữa khuôn mặt râu ria rậm rạp, tóc chải chuốc, hỗn độn rối tung, che hết nửa gương mặt, còn mơ hồ nhìn qua khe hở thấy hai mắt y giống như lớn .

      “Cha nhìn sao cũng ra loại người con thích, xem chuẩn hẵng ném vậy mà…” Ông biết con có bao nhiêu tùy hứng, nhưng cũng nghĩ nếu con nhất quyết gả, mình lại phải đem thân gả thay cho nàng.

      “Con nào biết như vậy.” Trì Tú Tâm giận banh mặt, thực chính nàng cũng nhìn muốn run hết da đầu.

      “Nhưng theo điều kiện chúng ta , quả hợp cách, mà cũng bắt được tú cầu rồi, còn biết làm sao nữa?”

      Quả , trong lòng nàng rất hối hận. Sớm biết người bắt được là gã ăn mày, nàng đời này thà làm lỡ .

      Nhưng nàng muốn láng giềng chỉ trỏ gia đình mình.

      Tuy rằng chuyện ăn mày bắt được tú cầu rất đáng chê cười, nhưng nàng càng hi vọng bị người ta mình biết giữ chữ tín.

      Chính nàng quyết định ném tú cầu chọn rể, dám làm dám chịu, có ra sao cũng phải nhận.

      Có điều... Nhìn bộ dáng tên ăn mày, nàng vẫn khỏi ảo não.

      Sao có thể như vậy được?

      Người này so với tiên tướng giáp vàng trong mộng kém quá xa.

      Nhưng phơi bày trước mắt, tiếp thu được.
      milktruyenky, SnowTrâu thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      @linhdiep17 ta có edit đâu <( ̄︶ ̄)> cái này sưu tầm mà TvT
      linhdiep17 thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      3:

      “Cha, đại trượng phu lời ra, tứ mã nan truy, con muốn nuốt lời.” Trì Tú Tâm do dự hồi, rốt cục làm ra quyết định.

      Trì lão gia đồng ý gật đầu, “Cũng phải. Người làm ăn buôn bán phải trọng tín nghĩa.”

      Con có thể hiểu đạo lý này, người làm cha ông cũng vui mừng. Hơn nữa xem ra, con vốn định chính mình gả, dự tính gọi ông gả...

      “Hai vị, tôi có thể hay đem thứ này trả lại cho các người? Tôi muốn về nhà.” Ngay lúc cha và con hai người lặng lẽ chuyện, tên ăn mày lại mở miệng cầu.

      Tầm mắt của y đảo qua hai người, trong lòng chỉ cảm thấy buồn cười. muốn hẳn sang địa phương khác chuyện. Bằng cho dù hai người có đem thanh ép thấp, nhĩ lực y vốn tốt vẫn có thể nghe thấy ràng rành mạch đối thoại của hai người, càng chưa kể bọn họ cha và con căn bản đem thanh ép quá thấp, kỳ thực còn sôi nổi dần lên.

      “Về nhà? Cậu muốn về đâu? Cậu đến nhà ta ở rể rồi, về sau nơi này chính là nhà của cậu.” Trì lão gia nghe y muốn rời , vội vàng mở miệng ngăn cản. Đùa giỡn cái gì, mặc kệ tên ăn mày này vì lý do gì muốn rời , cư nhiên muốn buông tha cơ hội kết thân với con ông, nhưng ngộ nhỡ rồi, bọn họ khi muốn tìm lại tìm thấy người, đến lúc đó con ông biết bị người ta đám tiếu thành bộ dáng gì nữa.

      Nếu đúng là Trì gia trọng phú khinh bần, còn chính là con ông đủ hấp dẫn, mới có thể ngay cả ăn mày cũng muốn cưới nàng. Hai loại đồn đãi ông đều muốn nghe, cho nên tên ăn mày này xác định phải làm rể Trì gia.

      “Nhà tôi ở hậu viện ngôi miếu nát thành Nam.” Tên ăn mày lắc lắc đầu, đem tú cầu đẩy tới trước mặt họ, “Hôm nay tôi đến chợ vốn tưởng nhiều người có thể kiếm được chút đồ ăn, hề có ý cướp tú cầu, cho nên vật này liền trả lại cho hai người.”

      Bộ dáng nương này nhìn cũng đáng , môi hồng kiều nộn, làn da trắng nõn, con mắt sáng ngời có thần, thân hình đường cong linh lung nhắn mềm mại, đầu tóc dài đen như mực lại êm mượt như suối chảy, tương đương có phong tình, nên y có thể lý giải vì sao đám thanh niên cướp được tú cầu kia lại bày ra biểu cảm thất vọng, tuy nhiên…

      Y cố ý đến cướp tú cầu, hơn nữa y đối với chuyện thành gia lập nghiệp cũng có hứng thú. Y sớm quyết định, đời này lẻ loi mình, dự tính cưới vợ sinh con.

      “Cái gì? Miếu nát thành Nam? Nơi đó làm sao thoải mái bằng nhà ta được? Cậu thực muốn trở về làm ăn mày? Bữa đói bữa no, tốt nhất vẫn nên ở lại nhà ta làm con rể , có cơm ăn áo mặc đàng hoàng. Nhà của ta tuyệt đối chăm lo tốt cho cậu.” Thấy tên ăn mày thực muốn chạy, Trì lão gia vội vàng khuyên can.

      “Đúng rồi, ngươi làm người cũng thực quái dị, người bình thường có cơ hội này mà , nhất định lập tức đáp ứng, mà ta thấy ngươi chút cũng muốn bỏ qua kiếp sống ăn mày.” Trì Tú Tâm càng nghe càng cảm thấy kỳ quái.

      Chuyện này trái với lẽ thường. Đúng ra ăn mày khi gặp loại chuyện may mắn trời rơi xuống thế này phải phi thường vui vẻ chứ?

      Tên ăn mày lắc đầu giải thích, “Nhà giàu người ta nhiều quy củ, ăn mày chúng ta quen sống tự do, ở nhà các người trái lại quen…”

      Trì Tú Tâm đợi y xong liền cắt ngang, “Ừ hứ, ngươi cần lo chuyện này, nhà của ta có quy củ.” Lời của nàng làm tên ăn mày khỏi sửng sốt.

      Thấy nàng chút tâm cơ nhìn vào đôi mắt nghi hoặc của mình, y nhịn được quay mặt .

      Có điều ánh mắt y vừa đổi, Trì lão gia ràng thấy được, lập tức nắm lấy trọng điểm . “Đúng đúng đúng, nhà của ta có quy củ, cậu nhìn con ta biết, bởi vì trong nhà chẳng có quy củ gì, mới nuôi ra cái loại tính nết biết lớn này…”

      “Cha! Đừng bịa chuyện!” Trì Tú Tâm tức giận, đánh gãy lời cha . tình, sao có thể xấu con trước mặt người khác?

      Tên ăn mày nhìn cha và con đấu võ mồm, bên miệng khỏi lộ ra ý cười.

      Xem ra nương này, cá tính rất cường ngạnh. Tám phần là vì Trì lão gia tính tình ôn nhu, lại cưng chiều con , mới luôn bị nàng cưỡi ở đầu tác oai tác quái. Bất quá, tuy rằng cá tính cường thế, nhưng thấy nàng lời thẳng thắn, y biết nương này là người biết phân thị phi trắng đen. Thực nương tốt, đáng để kết giao.

      “Này! Ta ngươi, đừng có nghe cha ta bậy.” Tên ăn mày đánh giá cha con nhà này, bất thình lình, Trì Tú Tâm đột nhiên quay đầu.

      “Ta thấy thân thể ngươi lành lặn, mặc kệ ngươi vì sao làm ăn mày, tóm lại là ông trời cho ngươi cơ hội, tốt nhất là ngươi nên trân trọng.” Từ đầu đến giờ, nàng kỳ thực vẫn luôn thầm đánh giá tên ăn mày này, nàng phát , người này tuy rằng vừa bẩn lại vừa thối, khuôn mặt cũng dễ nhìn, thế nhưng… Thể trạng của y quả kỳ lạ.

      Xiêm y làm từ vải thô rách rưới, đầy những mụn vá căn bản che được thân hình rắn chắc của y, tuy rằng có điểm rối loạn bẩn thỉu, nhưng y ràng cao lớn hơn người. Nếu muốn tìm việc, người này ít nhất cũng có thể làm chân bốc vác, chỉ là hiểu thể thế nào, cư nhiên lại làm ăn mày.

      “Cha, con cảm thấy phải người lười biếng, bằng nhận được tú cầu, có thể làm gia có tiền của, sao lại dễ dàng buông tha như vậy, còn muốn trở về ngôi miếu đổ nát kia?” Trì Tú Tâm quay đầu, ra cái nhìn của mình.

      “Hơn nữa cha cẩn thận nghe, chuyện vô lễ thô tục, cũng có thái độ hữu khí vô lực, nao núng sợ hãi như ăn mày, ngược lại tương đối trầm ổn.”

      “Ừm, nghe con như vậy...” Trì lão gia vốn đau lòng thay con , khi biết nàng có ý chê bai tên ăn mày, ông đối với người con rể này lòng dạ cũng rộng rãi hơn chút.

      “Tuy mắt lớn mắt , nhưng cha thấy ánh mắt rất có thần sao?”Trì Tú Tâm bên quan sát, bên thào tự rồi đưa ra kết luận, “Cho nên con thấy giống ăn mày bình thường.”

      Kỳ thực, nàng cũng biết bộ dáng ăn mày phải thế nào mới đúng, bởi vì nàng bình thường ở đường gặp ăn mày đều tránh ra chút, cũng tiến đến nhìn kỹ.

      Nhưng hôm nay tại đây cơ duyên xảo hợp, chú ý nhìn kỹ, nàng cảm thấy nam nhân này thái độ giống loại người có ý chí, chỉ biết ăn rồi chờ chết, cho nên y làm ăn mày làm cho nàng cảm thấy thể hiểu nổi.

      Có lẽ, y vốn có gia đình bình thường, về sau thê tử bệnh chết hoặc con ngoài ý muốn chết nên tinh thần bị đả kích, mới có thể biến thành như vậy. Hoặc là, y thuở gia cảnh bần hàn, cha làm ăn mày, y cũng bị mang làm ăn mày, về sau do làm ăn mày đến quen, bỗng nhiên muốn có công việc bình thường, mọi người cũng dám thu y, cho nên cũng biến thành như vậy.

      Nghĩ đoạn, Trì Tú Tâm quay lại với cha: “Cha, con cảm thấy chính là vị tiên tướng kia!”

      “Gì? Nếu như thế, sao lấy bộ dạng ăn mày đến báo mộng cho con? Như vậy chúng ta cũng dễ dàng tìm hơn.” Trì lão gia buồn bực .

      “Cha hiểu, chuyện này tám phần là bảo chúng ta đừng ngồi mát ăn bát vàng, cho nên ý tứ ông trời đại khái muốn cho chúng ta biết người này có tư chất tốt, nhưng có cơ hội nên mới cho đến ở rể nhà ta, muốn chúng ta dạy chữ nghĩa, học chút tài nghệ, ba năm sau đưa lên kinh tham gia võ trạng nguyên, phải mộng thành sao?”

      Ngẫm lại xem, là võ Trạng nguyên. thân áo giáp sáng chói, có điểm nào giống tiên tướng?

      ra là thế. Ừm, cũng có dáng võ trạng nguyên…”

      Cha và con người đáp người xướng, tên ăn mày ở bên cạnh nghe có chút dở khóc dở cười. Cha con nhà này cũng quá sức dở hơi, y chọc vào nổi, cũng muốn theo họ làm chuyện bôi xấu mặt mình.

      , tôi phải như các người tưởng…”

      sai! Chính là như vậy!” đợi tên ăn mày xong, Trì Tú Tâm liền đánh gãy lời y.

      “Ông trời muốn cho ta tiên tướng giáp vàng mà là muốn ta tự mình đào tạo lấy vị chiến thần!” Nàng nắm chặt đầu quyền, vẻ mặt mười phần khí thế.

      Đầu lắc lư, nàng quay đầu nhìn thẳng tên ăn mày, cất cao giọng : “Ngươi chớ về miếu nát làm gì, từ rày trở , ngươi chính là gia nhà ta, trượng phu của ta, ngoan ngoãn ở lại trong nhà , nhà ta lo cái ăn cái mặc cho ngươi, sau đó chúng ta mời đến vị sư phụ, ngươi nhân cơ hội đó rèn luyện cho tốt, ba năm sau vào kinh ứng thí phải mang danh võ trạng nguyên trở về đây!” Nàng càng càng hăng, làm tên ăn mày lắc đầu, chẳng biết làm sao mới đặng.

      Y thế nào lại gặp phải tiểu nương tùy ý như vậy?

      Bất quá Trì Tú Tâm căn bản để ý ánh mắt phản kháng của y, nàng bên cạnh bàn đứng lên, hai mắt chăm chú nhìn y, lập tức đưa ra ý muốn thể phản bác.

      “Đến đây! Đầu tiên chúng ta phải làm chuyện, chính là đem ngươi tắm rửa sạch từ đầu đến chân!”



      4:

      Nước ấm sương mù phiêu tán trong phòng, trong nước đặc biệt thêm vào ít hương liệu, cho nên khắp phòng tràn ngập cỗ hương thơm.

      Nước ấm, quần áo mới dép lê tất cả đều được chuẩn bị, tại cũng chỉ chờ tên ăn mày tiến vào tắm rửa, đổi bộ quần áo sạch rồi ra gặp người.

      Bất quá…

      Y nhất quyết chịu tắm rửa. “Tôi lấy , có thể để tôi ?” Tên ăn mày bất đắc dĩ túm chặt thân áo rách rưới, khiến vị tiểu nương nắm áo y kia cũng cảm thấy bất đắc dĩ kém.

      Vốn y muốn thừa dịp tắm rửa thoát ra bằng đường cửa sổ, xui khiến thế nào nàng lại bám riết sau lưng, còn vọng tưởng cởi đồ cho y.

      ! Tú cầu do ngươi bắt được, ta thể giữ lời!” Trì Tú Tâm cảm thấy bàn tay mình nhớp nháp khó chịu, nhưng vẫn kiên quyết chịu buông y ra.

      … Được được được, cho dù muốn tôi tắm rửa, chúng ta nam quả nữ, sao có thể chung phòng do dự? Chuyện này còn ra thể thống gì nữa?” Tên ăn mày còn cách nào, đành phải tạm lui bước, ít nhất đợi nàng buông ra hẵng tính, miễn cho nàng xé rách áo y.

      “Ô kìa, ăn mày cũng chú ý chuyện này? Ta tưởng ngươi để ý lễ pháp.” Trì Tú Tâm hơi liếc nhìn y, môi mềm cả giận, dùng lời y trước kia phản bác, “ phải chính ngươi muốn quy củ trói buộc sao?”

      đây là...” Nhanh mồm nhanh miệng.

      “Mặc kệ ngươi gì ta, ta trước tiên nhắc nhở ngươi chuyện, trong thành này mọi người đều biết chuyện ta ném tú cầu chọn rể, cũng biết trượng phu của ta là ăn mày, cho dù ta cởi quần áo ngươi, gọi ngươi tắm rửa thay quần áo, cũng chẳng có gì trái lẽ thường. Đây là thiên kinh địa nghĩa!”

      Nàng đúng lý hợp tình, khiến tên ăn mày á khẩu nên lời.

      “Hơn nữa ngươi xem lại mình thối đến chừng nào, ta có lòng tốt giúp ngươi, ngươi còn ghét bỏ? Phải biết ta đây thay ngươi tắm rửa thay quần áo, sau đó chính mình cũng phải tẩy sạch mùi thối!”

      Tuy nàng cũng muốn đụng vào thân thể bẩn thỉu của y, nhưng nàng biết y muốn ở rể, rất có thể trèo tường trốn , bởi vậy chỉ có thể giám sát nghiêm ngặt.

      “Tôi nương, còn chưa có thành thân tính là vợ chồng đúng ? Huống hồ tôi với chuyện ở rể này còn chưa đáp ứng…”

      “Ngươi muốn ta phải bao nhiêu lần? Ngươi bắt được tú cầu của ta! muốn ở rể cớ sao ngươi còn bắt?”

      “Tôi tưởng có người ném đồ lung tung mới thuận tay đỡ lấy!” Y câu này hoàn toàn là .

      “Ta quan tâm ngươi đỡ hay bắt, dù sao cũng là ngươi bắt được, cho nên nhận mệnh !” Trì Tú Tâm kiên trì nắm chặt quần áo của y, thế nào cũng chịu buông tay, nhưng đối phương lực đạo cũng rất lớn, nên nàng có biện pháp cởi được quần áo y, rơi vào đường cùng đành phải dời mục tiêu.

      “Ngươi muốn tắm phải ? Vậy trước tiên cạo râu !” Nàng nhìn râu y rậm rạp, khóe môi lộ ra nụ cười đắc ý.

      “Tôi tắm, cũng cạo.” Tên ăn mày cũng thực kiên trì.

      “Tên gia hỏa ngươi có phải nam nhân ? tắm sạch rồi cạo râu mà thôi, chút việc ấy cũng mắc cỡ ngại ngùng!” Trì Tú Tâm nghiêm mặt . Nam nhân này ràng muốn làm trượng phu của nàng, nên mới mềm được rắn cũng xong. Như vậy được, nàng nhất định phải dạy y tốt, đem y biến thành chiến thần giáp vàng như ý nguyện của nàng.

      “Những lời này mới đúng!” Y nhíu mày : “Đường đường là đại nương lại lôi kéo nam nhân muốn cởi quần áo, còn biết e lệ là gì, rốt cuộc có phải nữ nhân hay ?”

      “Ngươi muốn biết ta có phải nữ nhân , liền tắm rửa sạch theo ta bái đường thành thân rồi chính mình nghiệm chứng là được!” Trì Tú Tâm thừa dịp y phân tâm, tay liền duỗi ra nắm lấy râu y.

      Vốn nàng muốn nghe y kêu thét lên, sau đó bởi vì râu bị giật kéo mà đau đớn, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời nàng, cùng nàng ra bàn trang điểm cạo sạch râu, nhưng nghĩ tới…

      Rầm tiếng, cả người nàng ngã ra sau vài bước, trong tay tuy còn nắm lấy chùm râu lớn, thế nhưng…

      “A… Thế này là sao?”

      Nhìn trong tay mình là mẩu da mặt, phía cư nhiên còn có nhúm râu, thiếu chút nữa nàng sợ tới ngốc.

      Quả tâm địa độc ác. Chính nàng chứ phải ai, đem da mặt của trượng phu tương lai mình kéo đứt.

      Trì Tú Tâm khẩn trương nhìn tên ăn mày, rất sợ chính mình thấy khuôn mặt đầm đìa máu tươi, tuy nhiên…

      tình hoàn toàn vượt ra ngoài dự kiến.

      Tên ăn mày đưa tay che mặt, giống như hết sức nhẫn nhịn vừa giống như chán nản thở dài, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.

      “Xem làm chuyện tốt gì đây!” Y lắc đầu, phảng phất như đem tức giận cùng oán hận của mình nhanh nuốt trở xuống, kẻo may lại sảy tay bóp chết tiểu nương này.

      “Ngươi… ngươi đây là…”

      “Đừng nữa, ta nghe tắm rửa sạch là được chứ gì.” Tên ăn mày nhấc tay lên, ngăn chặn nàng tiếp tục truy vấn.

      “Ta có ý này!” Trì Tú Tâm có chút hưng phấn nhìn y xé bỏ phần da mặt còn lại, lộ ra khuôn mặt chân chính, nhất thời nhìn đến choáng váng. Tuy y còn bên da mặt ăn mày chưa xé hết, thế nhưng bên kia da lại có thể nhìn ra khuôn mặt tuấn tú lại lập thể, cao ngất rất có hình dáng. Trì Tú Tâm tiến lên bước dài, kéo xuống phần da mặt còn sót, ý muốn nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt y.

      Xoát tiếng, toàn bộ da mặt bị kéo xuống, lúc này tên ăn mày cũng lười ngăn cản nàng, dù sao bị phát , còn cố che giấu mà làm gì.

      Bất quá khi Trì Tú Tâm nhìn thấy phía sau da mặt giả là khuôn mặt chân , lại giống như nhìn thấy trân bảo, trong lòng tràn đầy vui sướng cùng cảm xúc hưng phấn.

      “Chàng quả nhiên chính là chiến thần của ta!”

      Than ôi, cớ sao y lại muốn che giấu khuôn mặt chứ?

      ràng khuôn mặt đẹp đẽ nhường này.

      Sau khi lớp da mặt bẩn thỉu, mắt mắt to bị kéo xuống, râu có, mắt mắt to cũng thấy, trừ bỏ mái tóc dài hỗn độn ra, khuôn mặt tuấn tú này của y có thể khiến toàn bộ nương ở thành này nhìn đến ngây ngốc.

      Nhìn kia, đôi mắt sáng ngời có thần, môi mỏng mím lại vì giận, mày kiếm vắt ngang trán, sóng mũi thẳng tắp càng thêm hoàn hảo, chân chính là khuôn mặt đẹp sánh với thiên tiên thần tướng, sức quyến rũ mười phần.

      Trong thoáng đó, Trì Tú Tâm thế nhưng lại nhìn người ta đến nóng bừng cả mặt.

      Bởi vì nàng chưa từng thấy qua tướng mạo người nào uy phong đến thế.

      Nhìn những người đến cửa cầu hôn hoặc ra đường gặp nam nhân, đa phần là thiếu gia giàu có, hoặc công tử nhã nhặn, tuy cũng luyện võ nhưng có ai giống tên ăn mày này, trong dương cương còn mang theo mấy phần tuấn tú.

      Nàng cũng có gặp qua tráng đinh hay mấy tay tiểu nhị có diện mạo thành , đủ loại khuôn mặt nam nhân nhưng tên ăn mày này là người đẹp nhất. Nàng vốn phải nương hay e lệ, bởi vậy nhìn y chăm chú chút e dè đứng lên, lúc nhìn thấy bóng dáng mình phản chiếu trong mắt y, nàng bất giác cảm thấy hai bên má nóng bừng.

      Đòi mạng, đây là phạm tội.

      nam nhân có thể nào tuấn dật đến vậy. Nàng nhìn đến sững sờ, tên ăn mày cũng chỉ còn nước bất đắc dĩ lắc đầu.

      nương, tôi còn chưa chết, cho nên có khả năng báo mộng cho , bởi vậy tôi tuyệt đối phải chiến thần giáp vàng trong lòng .” Y hiểu, rốt cuộc trong đầu Trì Tú Tâm này có cái gì, làm sao có thể suy nghĩ ảo tưởng đến thế.

      “Cớ sao phải? Tiên tướng giáp vàng trong giấc mộng của ta giống hệt chàng, tuấn dật phi phàm.” Hai gò má Trì Tú Tâm đỏ ửng, nhưng vẫn chăm chú nhìn y thôi.

      “Tóm lại tôi phải người kia . Dù sao tôi sửa sang lại chịu bỏ qua cho tôi, cho nên phiền bước ra ngoài, mặc kệ tắm rửa hay thay quần áo, tự tôi có thể làm tốt.” xong, y chỉ tay ra ngoài, ý muốn trục khách.

      “A… Được.” Trì Tú Tâm bị khuôn mặt quá mức tuấn dật kia làm mất hồn cho nên cũng vô thức gật đầu làm theo lời y .

      Nàng ngoan ngoãn ra khỏi phòng, thẳng đến phía sau truyền đến tiếng đóng cửa, nàng mới hơi chút hoàn hồn.

      “Ông trời ơi... Ta nhặt được bảo bối!”

      Trì Tú Tâm vỗ vỗ đôi má đỏ bừng, khỏi vui vẻ ngây ngô cười đứng lên. Ông trời quả thực đối với nàng bạc.

      Nam nhân này quả nhiên phải ăn mày bình thường. Tuy rằng bộ dáng lúc đầu tương đối dọa người, cũng may nàng kiên trì muốn giữ chữ tín, tú cầu ai bắt được liền gả cho kẻ đó, mới có thể chọn được trượng phu tốt.

      Xem ra tên ăn mày kia chính là khảo nghiệm ông trời dành cho nàng, vì muốn thử nàng có tâm ý hay .

      tại nàng nhất định thông qua khảo nghiệm, cho nên tiên tướng giáp vàng mới chịu khôi phục diện mạo vốn có của mình.

      Nàng chờ kịp, muốn cùng y bái đường thành thân ngay lập tức.

      Đợi khi nào y tự mình chỉnh trang xong, lại đổi bộ quần áo sạch , nàng khẳng định y làm mê đảo toàn bộ các nương phố.

      Lại đợi đến khi làm lễ bái đường, hàng xóm láng giềng muốn chê cười chuyện nàng gả cho tên ăn mày, nhất định bị dọa rớt hai tròng mắt ra.

      Đúng vậy, nàng thể làm mất đối tượng tốt như y.

      “Các người tới kia!” phen nhấc làn váy lên, Trì Tú Tâm nhắm hướng tiền viện chạy vội .

      Nàng muốn cử gia nhân bao vây hết nơi này, miễn cho chú rể có cơ hội đào tẩu. Về phần nàng…

      Trì Tú Tâm ngửi thấy mùi thối người, quyết định tắm rửa sạch , sau đó chờ bái đường thành thân.

      Hỷ phục mới tinh đặt ở giường, khiến cho tên ăn mày bẩn thỉu nào đó có chút há hốc mồm.

      Y biết Trì Tú Tâm muốn gả cho mình, có điều… Xiêm y này được chuẩn bị chu đáo, nàng phải mặc y phục tân nương, ở ngoài chờ y ra bái đường thành thân chứ?

      Dù sao nhà họ ai ai cũng sướng vui, vốn dự tính ném tú cầu, thu được lang quân như ý liền trực tiếp thành thân, cuối cùng hiểu sao lại bị tên ăn mày là y bắt được tú cầu, cuối cùng đành phải đâm lao theo lao.

      Bất quá, Trì Tú Tâm vừa rồi nhìn thấy bộ dáng bẩn thỉu của y cũng bị dọa lui, kiên trì muốn cùng y thành thân, tại để nàng nhìn khuôn mặt , càng có hi vọng nàng buông tay.

      Y có cảm giác mình giống như tú tài chuyện với nhà binh, có lý cách mấy cũng vô lực.

      tình mà , nếu có thể y vẫn chọn cưới, nhưng y cũng biết Trì Tú Tâm quyết tâm phải gả cho y, còn đoạt y phục cũ của y, lúc này giường chỉ còn thừa bộ hỷ phục này, y nếu muốn lõa thể bước ra phải mặc vào, bất kể tình nguyện hay .

      Thở dài, y mặc hỷ phục vào, sau đó nhìn gương chỉnh lại mái tóc dài.
      Phương Lăng, meomeoconmeoTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :