Tuyệt Gả Bệnh Công Tử - Khanh Đinh Nguyệt DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Jienn

      Jienn New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      32
      [​IMG]
      Tuyệt gả bệnh công tử

      Tác giả: Khanh Đinh Nguyệt

      Thể loại: Xuyên , sủng

      Convert: trannguyetly

      Editor: Jieen, Mẹ Chíp

      Giới thiệu:
      Cố Cửu tỉnh dậy, nhìn mình mặc giá y treo cổ tự tử lụa trắng, choáng váng, xuyên rồi!

      màn gả sai bị người thiết kế, Cố Cửu thay thế đích nữ Hầu phủ Trường An gả cho con mồ côi thị.

      là con của tội thần, bệnh tật quấn thân, cả ngày kho khan thở gấp, ba bữa thể rời bỏ thuốc, hơi để ý ngất xỉu, thậm chí còn đặt quan tài ở trong phòng.

      Ngày đó ——

      hỉ đường, môi mỏng khẽ nhếch, lúc khúm núm người ta thấy đôi mắt phượng nham hiểm của : Cuối cùng ngày đích thân lật đổ tất cả!

      Đêm hôm đó, khăn hỉ được vén lên.

      “Nương tử, đẹp.”

      “Phu quân, cũng kém.”

      Lúc đó nàng nhìn sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, bước chân cũng ; nhìn thân thể mềm mại xương của nàng, cũng là có thể gánh có thể nhấc.

      Lúc đó sớm coi màn gả sai này là tuyệt gả, bái đường, vén hỉ khăn, còn lừa gạt nàng uống rượu giao bôi.

      Lúc đó bọn họ đều là thịt cá dưới đao người khác chờ bị giết, bọn họ có thể nhẫn những việc người bình thường thể nhẫn, làm những việc người bình thường thể làm, chẳng qua bị người bức ép, thể nhịn cũng cần nhịn nữa ——

      Tha hương đất khách, nương trị gia, tự mình có tài, làm ruộng, kinh doanh, nuôi gia đình.

      Thiếu niên học y, học rộng hiểu nhiều, thi đỗ công danh, học tập gian khổ mười năm, phi hà dạo phố ——

      Quả Nguyệt』Nếu lúc đó ta ở nơi nghèo khó mà được nàng làm bạn, nay ta vào nơi quyền quý sao lại cùng nàng cách xa nhau, nơi quyền quý vắng vẻ như thế nào? Đàn bà phấn son thế nào? Quan to lộc hậu thế nào? Quan to bổng lộc phải ta muốn, đàn bà phấn son phải thứ ta cần, cuộc đời này ta chỉ cần mình nàng. Nếu nàng có chút ủy khuất, ta nhất định dùng hết sức lật đổ triều đình này!

      『Cố Cửu』Ai ức hiếp phu quân ta người đó phiền nhiễu, người làm nhục phu quân ta thân bại thể lưu. là phu quân ta, được ức hiếp, được làm nhục, được động.

      【Đoạn kịch
      Người hầu: “Gia, hôm trước Lễ bộ thị lang ở phủ Dương quốc công lúc xem cá chép nhảm câu thơ.”

      Mỗ nam cầm bình trà rồi bình thản : “Thơ gì?”

      Người hầu: “ cái gì: Bạch nhật quan trí môn lang, chu môn tao khang bất hạ đường.”

      Ngón tay mỗ nam dừng lại, tiểu tử này, ràng vô năng lại sợ vợ, còn trực tiếp nghi ngờ ánh mắt .

      Nam tử nhíu đôi mi thanh tú : “Chuyện này phu nhân có biết ?”

      Người hầu khó hiểu lắc đầu.

      Gương mặt tuấn tú của mỗ nam hơi hồng: “Khụ khụ khụ.... Vậy ngươi làm cho gia chuyện.”

      Ngày hôm sau, chuyện Lễ bộ thị lang bị thị lang phu nhân khiển trách huyên náo toàn thành đều biết, mất hết mặt mũi quan viên thành Trường An!

      Người hầu với nha hoàn: “Có phải gia làm quá mức ?”

      Nha hoàn: “Gia phải quan tâm danh tiếng, gia sợ vợ là nhưng mà gia tuyệt để phu nhân chịu uất ức.”

      Người hầu: “.....”

      [​IMG]
      MỤC LỤC
      [​IMG]
      Quyển 1
      Chương 1Chương 2Chương 3 ღ Chương 4 ღ Chương 5
      Chương 6 ღ Chương 7 ღ Chương 8 ღ Chương 9 ღ Chương 10
      Chương 11 ღ Chương 12 ღ Chương 13Chương 14Chương 15
      Chương 16
      Chương 17Chương 18Chương 19Chương 20
      Chương 21Chương 22Chương 23Chương 24Chương 25
      Chương 26Chương 27 ღ Chương 28 ღ Chương 29 ღ Chương 30
      Chương 31 ღ Chương 32 ღ Chương 33 ღ Chương 34 ღ Chương 35
      Chương 36 ღ Chương 37 ღ Chương 38 ღ Chương 39 ღ Chương 40
      Last edited by a moderator: 18/2/16

    2. Xing Bairong

      Xing Bairong Well-Known Member

      Bài viết:
      322
      Được thích:
      2,111
      lót dép ngồi hóng ~

    3. Trâu

      Trâu Active Member

      Bài viết:
      177
      Được thích:
      159
      *hóng* ~inggg

    4. Jienn

      Jienn New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      32
      Chương 1

      Đến khi Cố Cửu tình lại lần nữa, đứng trước mặt nàng là nam tử mặc y phục dạ hành màu đen, người nọ đứng trước giường, Cố Cửu có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của ta. Nhưng cái cổ cứng ngắc, đau như bị tấm vải trắng xé rách còn là cổ của nàng xoay nhìn xung quanh, rèm hồng bị gió thổi lất phất, khiến thấy khuôn mặt nam nhân đó.

      Lần nữa nhìn trang trí xa lạ nơi này, còn có cả thân mình màu đỏ tươi, trong nháy mắt Cố Cửu hiểu, vừa rồi nàng nhìn thấy phải là ảo giác, nàng xuyên .

      Còn nhỡ canh giờ trước vừa mới.... tỉnh lại nhìn tấm vải trắng treo đầu, nàng bị dọa gần chết, thân thể mềm nhũn sụp xuống từ tấm vải trắng, biết tự xử như thế nào, sợ ngất . Bây giờ nhìn lại, đúng là xuyên , hơn nữa trong cơ thể còn bị người hạ độc, chẳng qua biết tôi tớ chăm sóc chủ thân thể này nơi nào. Có lẽ bởi vì hạ độc nên các nàng cũng yên tâm rời , chẳng qua là, khách mời mà đến đứng trước giường, là ai?

      “Ngươi là ai?” Cố Cửu khàn giọng hỏi, trực giác cho nàng biết, tuyệt đối phải chủ nhân của gian phòng, chủ nhân của gian phòng cần mặc y phục dạ hành, lại càng cần che mặt.

      Thân thể nhiều năm qua chưa từng mở miệng chuyện, lúc này mở miệng chuyện, đối với thân thể này mà , là hoàn toàn mới lạ. Lúc này chút trí nhớ xông lên đầu... cho nàng biết hóa ra chủ của thân thể này là người câm.

      Trong mắt nam tử thoáng qua nét kinh ngạc, hiển nhiên là phát giống như tin đồn, phải tin đồn Tấn hầu phủ để nữ nhân câm ở đào các thay thế cho đích nữ Tấn hầu gả cho Quả Nguyệt sao?

      “Ngươi....” hơi giật mình , đảo mắt lắc mình đứng trước mặt , vươn bàn tay đem nàng đến trước ngực.

      Nam tử xông tới trước mặt mang theo mùi rượu nhàn nhạt khiến Cố Cửu thấy đầu óc choáng váng, vóc dáng cũng cao, thậm chí còn có vẻ gầy, nửa khối mặt nạ tinh xảo màu đen che mặt , chỉ lộ ra đôi môi lương bạc cùng cái cằm được mài dũa như thiên nhân.

      tự tay nắm cằm Cố Cửu để nàng đối mặt với , dưới mặt nạ con mắt khúc xạ sáng lấp lánh. có chút hơi thở thuộc về nữ tử phong trần, ngược lại hơi thở sạch , lại còn phải bị câm.... là có thú vị.

      “Ngươi buông ta ra!” Cố Cửu cố gắng tránh xa chạm tới, nhưng ngón tay thon dài lại nhân cơ hội tiến vào trong miệng nàng, trong lúc lơ đãng còn khuấy lên lưỡi của nàng.

      Đôi mắt phượng dưới lớp mặt nạ của người áo đén ánh ra tia sáng kỳ dị, động tác của trúc trắc mà lớn mật khiến thân thể Cố Cửu ngừng run rẩy, trong miệng cũng bị ngón tay chọc cho vài cái.....

      “Ta là hái hoa tặc, ngươi ta là ai?” đem môi dính vào bên tai Cố Cửu .

      “Ahhhh, tiểu dã miêu!” Đột nhiên xuất cảm giác đau, nam tử thu hồi tay đặt trong miệng nàng.

      “Nếu như ngươi tới giết ta bản thân ta nguyện ý tin tưởng!” Tránh ra khỏi trói buộc của , Cố Cửu .

      Chỉ trong nháy mắt, trí nhớ của cỗ thân thể này ngừng chảy vào đầu Cố Cửu.

      Cố Cửu,trong đào các thành Trường An mọi người đều gọi nàng A Cửu, là người câm, phụ thân từng là thương nhân Giang Nam, phú giáp phương. Trong trận chiến Đại Ung và Tây Lương chế tạo áo bông mùa đông cho các tướng sĩ, Đại Ung thảm bại, biết người nào vật liệu quân dụng có vấn đề, đem áo bông mở ra xem, bông trắng dày biến thành giấy vụn.

      Toàn tộc Cố gia bị bỏ tù, vốn là muốn chém người toàn tộc nhưng Hoàng thượng thương hại chỉ chém giết phụ thân và mấy thúc bá. Còn Cố Cửu đưa vào đào các.

      Đào các là thanh lâu lớn nhất kinh thành. Là nơi sống của nữ quyến tội thần, ở nơi này kéo dài hơi tàn có quý tộc nữ quyến từng là thế gia, các nương bên trong đa phần là người thân phận cao quý, hoặc gia cảnh xuống dốc, hoặc nữ quyến tội thần, thậm chí còn công chúa tiền triều........

      Cố Cửu cũng biết được nguyên nhân mình tới nơi này, bị nam tử trẻ tuổi của Tấn hầu phủ triều đại này hạ độc, bị mang đến nơi này còn bị vội vã mặc giá y.

      Cố Cửu từ trong ngực nam tử tránh thoát ra ngoài, dược hiệu nhuyễn cân tán sắp hết, khí lực cũng dần dần lớn.

      Người áo đen kinh ngạc nhìn trước mắt, tâm bị người đoán trúng tư vị đúng là chịu khổ sở, giờ khắc này nghĩ hoặc cần giết nàng, có thể cùng nàng vui đùa chút. Giết nàng như thế nào, Tấn hầu phủ tìm đến người bẩn thỉu hơn cho Quả Nguyệt để Quả Nguyệt mất hết mặt mũi còn cách nào đặt chân.

      ngược lại nữ nhân này, tựa hồ làm người ta chán ghét như vậy, còn có chút thú vị.

      đúng là nữ nhân lạnh như băng!” Nam tử thầm hừ tiếng, khóe miệng hơi cong, từ từ về phía Cố Cửu.

      “Ngươi muốn làm gì?” Cố Cửu nhìn nam tử dần dần đến gần, “Ta gọi người!”

      “Ngươi gọi , muốn bọn phát ngươi biết ? Chuyện đầu tiên là giết ngươi, chẳng lẽ bọn họ để ngày mai ngươi chưa bái đường mà ra tất cả mưu sao?” Người áo đen cười , lại từ từ đến gần nàng, thổi khí, “ phải ngươi giả làm người câm chứ? Hay chộp lầm con nhà đàng hoàng? Tên ma ốm Quả Nguyệt đúng là may mắn.”

      “....” Cố Cửu lời nào, lúc cúi đầu cái tay nắm lấy tay nàng.

      Ống tay áo màu đỏ đc vén lên, nốt màu đỏ như son khiến bừng cả con mắt.

      “Ta cứ nghĩ rằng ta hoa mắt, ra là cái này.” dừng chút nhìn mắt phượng Cố Cửu , “ là có thú vị, trong đào cá còn mỹ nhân như ngươi trong sạch, khó khăn cho ngươi.”

      Tay dừng cổ Cố Cửu chút, Cố Cửu đột nhiên ngã xuống giường, thể chuyện cũng thể làm gì.

      “....” Cặp mắt phượng kia nhìn chằm chằm vào nam tử như muốn hủy cả xương cốt của vào bụng.

      “Yên tâm ta đối với ngươi làm cái gì, chỉ cần ngày mai ngươi đàng hoàng bái đường, suy nghĩ chạy.” xong, hướng về Cố Cửu cười tiếng ý vị sâu xa, nghĩ tâm tình lúc đến và lúc lại tròi vực như thế. Lúc đến ra để giải quyết câm gả thay trong tin đồn, chỉ là có nghĩ đến có thu hoạch ngoài ý muốn như thế.

      Nam tử kia chuẩn bị rời , tựa như suy nghĩ tới điều gì quay đầu lại.

      “Đúng rồi, cái thủ cung sa này còn là....” Người áo đen lấy từ trong tay ra cây chủy thủ.

      Con ngươi Cố Cửu tức khắc trợn to, nếu tiểu tử ngươi dám khoét thịt lão nương, vậy ngày gặp lại ngươi, thiến ngươi!

      Người áo đen nhìn Cố Cửu, phì cười tiếng, ngắm nghía cây chủy thủ lại vuốt cằm : “Quên !”

      khiêng Cố Cửu lên, tới giường êm, nhàng để nàng xuống.

      “Đừng hận ta, ta , lần sau cũng biết lúc nào gặp lại.” xoay người tới trước cửa sổ.

      Cố Cửu chặt chẽ nhìn chằm chằm người nọ, trong con ngươi tràn đầy oán niệm. Gặp lại? Cũng cần gặp lại!

      Nam tử cười khẽ: “Tiểu dã miêu, ngươi bỏ được ta sao? Vậy nhớ tên của ta , ách, tên gì tốt đây?”

      Cố Cửu im lặng, tên của mình giờ mới lấy? Nàng tin mới là heo đấy!

      “Gọi ta Dạ Phong , dù sao cũng biết khi nào gặp lại! Ngươi nhớ ngày mai quy củ bái đường là được rồi!” Người kia cười nhảy ra cửa sổ, ai biết dưới mặt nạ là vẻ mặt ngượng ngùng.

      ——

      Tiếng chiêng kêu từng hồi ——

      Kiệu hoa đỏ thắm lăng la tơ lụa, đẹp khiến người dời mắt, khiến đám thiế nữ bên cạnh ao ước.

      Mấy nam nhân cao lớn khiêng cỗ kiệu, theo sau kiệu hoa là đồ cưới tinh xảo hoa cả mắt, mang đến tiếng thổn thức của người đường.

      Mà đội ngũ kiệu hoa hoa lệ cùng hồi môn về phía ngoại thành Trường An, là khiến người chắc lưỡi hít hà!

      Cuối cùng kiệu hoa dừng lại trước trạch viện rách nát, bên trong trạch viện chuẩn bị xong trình tự nghênh đón đơn sơ, phần ít là người xung quanh, mà phần lớn là người Tấn hầu phủ phái tới, bọn họ đón kiệu hoa và người theo gả vào nhà.

      mặt hỉ nương dắt tân nương là nụ cười quỷ dị, cảm xúc trong mắt phức tạp, dường như có vài phần đắc ý xem kịch vui.

      chỗ có nhiều đại nhân mời mà tới miệng to uống rượu, quan sát biểu tình các hương thân trong biệt viện, cười vô cùng kỳ quái.

      “Tân nương thoải mái sao?” nông phụ trung niên mặc áo bông, búi tóc tùy ý lên trước, nhìn mấy nha hoàn Tấn hầu phủ kéo Cố Cửu nằm bò hỏi.

      Quý công tử áo xanh đưa gả vui cau mày, chưa bao giờ trả lời vấn đề người khác, nhưng lúc này tích chữ như vàng đáp: “ bỏ được nhà” lạnh giọng , lại nhìn đám người gia mời tới giúp, “Chuẩn bị xong chưa?”

      gia công tử chờ bên trong.” Nông phụ trung niên kia đáp bằng giọng thôn quê, dẫn mọi người vào trong trạch viện.

      Khăn voan hồng che kín tầm mắt nàng, nàng thấy tình huống xung quanh, cộng thêm người Tấn hầu phủ lúc sáng lại đút thuốc cho nàng. Nàng hoàn toàn lệ thuộc vào nha hoàn và hỉ nương đỡ, muốn giãy giụa cũng làm được gi!

      Suy nghĩ lại, Cố Cửu từ trí nhớ của cỗ thân thể này biết được, đây là mưu của Tấn hầu phủ. Mấy ngày nay, nhà quan lớn đại thần chuẩn bị xem kịch hay, ngoài mặt Tấn hầu phủ gả đại tiểu thư cho cháu trai nhiều năm thấy là Quả Nguyệt nhưng mà lại bí mật đưa câm ở đào các tới mạo danh thế thân, tính toán sau bái đường làm nhục Quả Nguyệt.

      Quả Nguyêt, con mồ côi thị ở Trường An, thân mình, người ra người quỷ ra quỷ, sống 16 năm trong trạch viện trước mắt.

      Nếu như ngăn cản bọn họ, vạch khăn đầu nàng cho Quả Nguyệt đây đều là thiết kế, công tử sau khi bái đường cùng nàng bị người đời cười nhạo!

      Hơn nữa, nữ chủ nhân của thân thể này, sau khi biết kết quả, trong cơn tức giận treo ngược chết , cho nên nhất định phải cho ấm sắc thuốc....

      Huống chi nàng hai đời cũng còn chưa gả cho ai đâu! Nàng muốn cả đời chỉ lần kết hôn lại bị những người đó tạo thành màn chê cười, cho dù là cổ đại nàng cũng tiếp thu nổi. Nhưng mà nàng mở miệng được, được nửa câu! Liền hô hấp cũng phí sức như thế!

      Cố Cửu nàng cũng phải dễ bắt nạt. nàng chợt đung đưa đầu, khăn voan lung lay nhưng châu báu mũ phượng ngăn khăn lại, cho nó rơi xuống!

      Hỉ nương hé mắt nhìn, ghé vào tai nàng uy hiếp: “Nếu ngươi an phận, lão bà tử ta ghim châm để ngươi khổ thể , nếu chuyện bại lộ lão bà tử ta tìm cho ngươi mấy dã nam nhân!” Lời của nàng ta cực kỳ ác độc khiến Cố Cửu rùng mình cái.

      Trước mắt còn chưa bái đường, nếu gia công tử phát tân nương Tấn hầu phủ đưa tới phải đích nữ Tấn hầu, mưu những người đó phải là được như ý sao? Mục đích chủ yếu của bọn họ phải là trêu Quả Nguyệt sao? Hơn nữa còn trêu cả nàng...

      Tâm Cố Cửu như chết lặng, vẫn suy nghĩ thể bỏ qua như vậy. Trong tay nàng bị nhét vào đoạn tơ lụa đỏ sẫm, là thứ tơ lụa cổ đại chuyên dùng trong gả cưới, chú rể dắt tân nương hành lễ, mất thăng bằng lại bị người đẩy tới trước.

      Những nha hoàn kia cũng bị gọi lui ra, Cố Cửu mất chống đỡ, hoặc vì dược lực trong cơ thể, hai chân của nàng mềm đến nỗi thể tự mình đứng thẳng.

      Lúc này, đôi tay thon dài cách vải cầm lấy bàn tay lạnh như băng của nàng.

      Nàng theo bản năng cầm chặt bàn tay kia, giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, cúi đầu mới phát đầu dây bên kia được cầm trong tay người nọ.

      Lúc này nàng mới ý thức được, đó phải tay của nha hoàn cùng bà tử.

      Cái này....

      Quả Nguyệt sao? Ấm sắc thuốc bị toàn bộ người thành Trường An cười mỉa đùa cợt? Người mà thân thể này phải gả?
      Chris, Bạch Phụng, Cỏ Ú5 others thích bài này.

    5. Jienn

      Jienn New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      32
      Chương 2

      tiếng ho khan kịch liệt vang lên bên tai, trong bụng Cố Cửu cả kinh. Trí nhớ của cỗ thân thể này đối với Quả Nguyệt xông lên đầu: Tổ tiên của thị là công thần khai quốc ở Trường An, nhà thị nhiều thế hệ chiến công nhưng thị có công tự đắc, thậm chí đời cha Quả Nguyệt còn liên kết với Tây Lương phản quốc, tiên đế giận dữ đánh người gia vào thiên lao hỏi chém chỉ giữ lại Quả Nguyệt mồ côi từ trong bụng mẹ. Nghe người này bị hạ độc từ trong bụng mẹ, sau khi sinh hạ mẹ bị giày vò chết. Tiên đế thương trời sinh tang phụ mẫu lại thân thể lụi bại liền mặc ở bên ngoài thành Trường An tự sinh tự diệt.

      Quả Nguyệt cả ngày ho khan, ngày ba bữa rời chén thuốc. chỉ như thế, tính tình hèn yếu, coi như có người ngay mặt làm nhục , cũng vừa ho khan vừa cười.

      Nghe người từ trước tới nay thích Tấn hầu gia cao quan, muốn Tấn hầu gia khó chịu nên mới nhảy ra việc hôn này. Tấn hầu gia là người bụng dạ hẹp hòi, người khác trêu như vậy, nhất định phải trêu trở lại, chỉ như thế, phải đùa bỡn cả Quả Nguyệt, lúc này còn thêm cả nàng.

      “A...” Toàn thân Cố Cửu ngừng run rẩy, nàng chưa từng tưởng tượng mình bị buộc gả cho nam nhân bệnh nặng lại hèn yếu.

      Cố Cửu muốn chạy trốn, nàng di chuyển được nửa bước, thân thể nặng nề nghiêng về phía trước, trong tân khách trong bữa tiệc, tựa hồ truyền đến mấy tiếng cười mỉa mai có hảo ý. Nàng thế nào lại quên mất, đám người bọn họ chính là đến xem trò vui!

      “Thân thể dựa vào ta, ta đỡ nàng.” Sau tiếng ho khan, giọng trầm ổn mà ôn hòa vang tới trong tai nàng. Quả Nguyệt đỡ nàng, nhiệt độ xuyên qua gấm lụa màu đỏ, ấm áp hai tay của nàng, cũng làm cho nàng bình tĩnh lại.

      Nàng kinh ngạc có giọng ôn nhu như vậy, chắc coi nàng thành đại tiểu thư Tấn hầu phủ phong hoa tuyệt đại, tất cả ôn nhu cũng chỉ vì nghĩ nàng là nàng ta . Trong lòng càng giãy giụa lợi hại, nàng làm được việc lừa người ôn nhu như thế.

      Có lẽ những người đó đùa cợt , chẳng qua là xem thường thân thể bệnh tật, xem thường hành vi của cha . Nàng hít sâu hơi, ngưng tụ khí lực cầm tay , vội vàng muốn mở miệng giải thích.

      Cố Cửu dùng sức bóp tay , muốn chú ý của dừng người mình.

      Quả Nguyệt thuận thế đến gần nàng, nghe thấy thở dốc biết tựa hồ muốn mở miệng gì.

      “Yên tâm, có việc gì.” Quả Nguyệt đỡ nàng lên trước cặp nên long phượng.

      “Nhất bái thiên địa.”

      Hỉ nương vội vàng đọc, Quả Nguyệt đỡ Cố Cửu quỳ mặt đất.

      Cố Cửu cứ bái đường như vậy, hoàn toàn có cách phản kháng. Hỉ nương tiến lên đón, vừa chúc mừng vừa thúc giục bọn họ vào động phòng lòng nàng lạnh thấu.

      Tấn hầu phủ, ta cùng các ngươi đội trời chung!

      Tất cả đều bị phá hủy! thể cứu vãn!

      “Khoan, chúng ta muốn thấy tân nương tử.” Tiếng nam tử trẻ tuổi vang lên trong đám người, khóe miệng của giương lên vẻ giễu cợt.

      Công tử trẻ tuổi vừa hô những người khác cũng phụ họa theo, những người đó đều là người Tấn hầu phủ.

      “Đúng vậy, nghe trong đào các mất nàng câm.” nam nhân tai to mặt lớn cười , nụ cười mặt khiến người ta ghê tởm.

      Thân thể Cố Cửu run rẩy mãnh liệt nhưng Quả Nguyệt vẫn nắm tay nàng.

      Nữ nhân bị bỏ trong lễ bái thiên địa đều bị thế nhân phỉ nhổ, những người này tại sao muốn hại nàng như vậy?

      “Chẳng lẽ đứng bên cạnh gia công tử là nàng câm ở đào các? kỹ, nữ? được rồi!”

      nhăng cuội gì đó, đó là nữ nhi ruột thịt của Tấn hầu phủ.” người lại .

      Lúc này thị vệ vào trạch viện cũ rách, hướng công tử áo xanh : “Đại nhân, tiểu thư vào cung rồi.” Còn có câu chưa , hoàng hậu gả đại tiểu thư cho thái tử rồi.

      Công tử áo xanh cố làm vẻ khiếp sợ. “Nha! Chẳng lẽ tân nương bị người đánh tráo đường!”

      “Đúng, có lẽ thế!” đám người ứng tiếng phụ họa.

      Cố Cửu cắn răng, những người này, cảm thấy bộ dạng với sắc mặt này làm người ta nôn mửa sao?

      Thị vệ kia tiếp: “Đại tiểu thư vào cung tìm hoàng hậu nương nương, nương nương đại tiểu thư muốn gả, Tấn hầu gia thể ép nàng, đại tiểu thư được hoàng hậu nương nương che chở.”

      Người nghe cũng chuyện nữa, ai ngờ ngay cả hoàng hậu nương nương cũng bị kéo ra. Mọi người chuyển ánh mắt chế giễu nhìn Quả Nguyệt, cưới kỹ nữ, đích nữ Tấn hầu phủ cũng nguyện gả . Thê tử này của hưu hay hưu đây? Mọi người đều mong đợi.

      “Oa, đầu năm nay kỹ nữ cũng có thể được cưới về làm thê tử rồi!”

      “Con trai của giặc bán nước quả nhiên là khác!”

      Mọi người ngươi câu ta câu, hoàn toàn quan tâm mình đứng địa bàn của ai.

      Cố Cửu giận đến phát run, ông nội ngươi kỹ nữ, cả nhà ngươi cũng là kỹ nữ!

      Nàng cảm nhận được bàn tay nắm bàn tay bé của nàng chặt như vậy, chặt đến nỗi nàng muốn hét to tiếng.

      Cái người yếu hèn ôn nhu này cũng chịu nổi. Cố Cửu đột nhiên nghĩ, nghe những lời này nhiều năm như vậy, nàng cảm thấy ra cũng đáng thương.

      “Ấm sắc thuốc cưới kỹ nữ, tuyệt phối!”

      “Ấm sắc thuốc hưu thê!”

      Mấy câu đó mang theo giọng quê Trường An, Cố Cửu mặc dù thấy được nhưng cũng có thể đoán được là người xung quanh đây.

      là... khiến người ta thể chịu được, lấy tính tình trước kia của Cố Cửu, nhất định phải đem những điêu dân này cầm roi đánh!

      Trong tiếng om som của mọi người, nam tử thân màu đỏ nắm chặt tay Cố Cửu trầm giọng : “Quả Nguyệt hưu thê!”

      Người trong trạch viện yên tĩnh lại, ngay cả Cố Cửu cũng ngẩn người.

      Chốc lát sau, đột nhiên tuôn ra trận cười ầm.

      “Kẻ ngu, ấm sắc thuốc quả nhiên là kẻ ngu, còn muốn thi công danh, oa ha ha.” thiếu niên cười to.

      Quả Nguyệt đúng là muốn thi công danh, hơn mười năm trước Minh Đế lên ngôi, đại xá thiên hạ, từ con tội thần biến thành thứ dân, có tư cách tham gia thi khoa cử.

      “Nhị oa tử, con cái gì.” Mở miệng ngăn lại chính là phụ nhân chuyện với công tử áo xanh lúc Cố Cửu vào cửa, đứa lung tung là con thứ hai của nàng.

      “Trở về chết, chuyện của công tử ngươi có thể lung tung, ăn no chết trở về cho gà ăn? Ngươi loạn xem, lão nương đánh nát cái mông của ngươi.” Phụ nhân truy đánh thiếu niên kia, thiếu niên chạy như làn khói.

      Ngoài mặt phụ nhân kia con nàng nhưng thực tế những quan lớn ăn no có việc gì tới nơi này chế giễu.

      Những vị quan kia nghe thấy mặt đỏ lên, dù sao người cũng cưới, cười cũng rồi nên thỏa mãn rời .

      Công tử áo xanh đưa hôn vội đứng trước mặt Quả Nguyệt : “ công tử, chuyện tiểu thư bổn quan làm chủ được, hôm nay hoàng hậu nương nương cũng lên tiếng, công tử liền....”

      Quả Nguyệt nhấc tay ngăn trong miệng câu “Đâm lao phải theo lao”, đùa cợt đường hoàng như vậy, nghe thấy ghê tởm.

      “Khụ khụ....” mãnh liệt ho khan vài tiếng, “ mỗ có phúc phận đó, đời này chỉ nguyện làm bạn đời thế với thê tử. Cũng cầu xin cao quan bổng lộc, chỉ cầu có thể kiếm miếng cơm ăn, để cho ngày tốt hơn chút.”

      Áo xanh công tử vừa nghe nhướn mày, chẳng lẽ bọn họ suy nghĩ nhiều? vội vàng cười : “Bổn quan cũng quấy rầy công tử, chúc công tử động phòng hoa chúc tận hứng. Cáo từ!”

      Người nọ vừa xong xoay người , trong lòng cười lạnh : xinh đẹp như hoa như thế nào, cuối cùng vẫn xuất thân từ phong trần.

      Chẳng qua lúc xoay người, nhìn thấy đôi mắt phượng trầm sâu thắm của Quả Nguyệt.

      ——

      Hỉ nương và nha hoàn cũng rời vì đó là do Tấn hầu phủ mướn phải gia mướn, đồ cưới giá trị hề rẻ cũng bị mang về, đúng là nháo kịch xưa nay Đại Ung chưa hề có.

      Cố Cửu cảm giác mình muốn tự do, có danh tiếng nữ tội thần và nữ phong trần, hoặc giả sau đó quên cái mác nữ, nhưng mà nàng muốn tự do, chỉ cần có thể chạy ra khỏi đào các thấy mặt trời là có thể sửa tên , suy nghĩ chút, như vậy có gì tốt....

      Nhưng nam nhân kia vẫn nắm tay nàng, mồ hôi lòng bàn tay cũng có thể chảy ra nước rồi.

      Cố Cửu muốn đưa tay nhấc khăn, Quả Nguyệt nắm tay nàng.

      “Còn có người.” Giọng của ôn nhu.

      Kỳ lạ là Cố Cửu cũng bất động, còn nghĩ, tại sao muốn quan tâm cái này, chẳng lẽ muốn thú nàng làm thê tử?

      Tạm thời bàn đến thân thế trước kia của cỗ thân thể này, thân phận là nữ nhân phong trần, cảm thấy trong lòng chịu được sao?

      Nàng cực kỳ nghi ngờ, nhưng nàng rơi vào trong ngực , tay nắm eo nàng....
      Chris, Bạch Phụng, Cỏ Ú4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :