Quân hôn: Tự rước lấy họa - Minh Lam Phong (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      aizzz càng ngày càng gần đến bạn Tô Khả rời bỏ bạn Cẩm Niên rùi. đọc đến chương này mình thấy thương Tô quá. Hết bà Tần Phỉ, tiểu tam Trịnh Duyệt, Hoàng Ngê Thường chèn ép Tô dù bạn ý da mặt dày đến đâu cũng có giới hạn thôi chứ.hihi mình vẫn mong cảnh đoạn khám bệnh còn zai Tô đến xử lý kekeke. Thanks @Mẹ Mìn nhé
      Mẹ Mìn thích bài này.

    2. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 80.1: Dần dần ngả bài

      Edit : Mẹ Mìn

      Biạ ra chuyện xưa như vậy, cũng biết là thẹn thùng, phục ta luôn.

      Sau đó Tô Khả sờ cằm mình, sờ lần xuống bụng, trong lòng yên lặng : cục cưng, con xem, có phải ông bà nội con biết tồn tại của con, trong lúc được minh mẫn, làm ra chuyện ngu xuẩn?

      Trương Trí phẫn nộ đem tờ báo cầm lại, với Tô Khả: " sớm đính hôn, em còn tin tưởng , phục em rồi, em ngốc."

      " cần bội phục!" Thanh Tô Cẩm Niên khí phách mà lạnh lùng phía sau hai người truyền đến.

      Tô Khả kinh ngạc xoay người, nháy mắt khóe miệng cong lên, mừng như điên: "Cẩm Niên, sao lại tới đây?"

      Tô Cẩm Niên khóe miệng gợi lên nụ cười thản nhiên: “Nhớ em nên tới đây ."

      "Hôm nay cần về đơn vị sao?" Tô Khả nghi hoặc.

      "Ừ, làm nhiệm vụ hơi nhiều, cho nên ngày nghỉ cũng tích lũy ít. liền cắt vài ngày nghỉ lại đây cùng em." xong, Tô Cẩm Niên lên trước, với Tô Khả: "Tờ báo viết đều là giả ."

      "Em biết." Tô Khả giơ lên khuôn mặt tươi cười: “Hai ta là quân hôn, cho mười lá gan cũng dám phạm tội trùng hôn. Nhưng mà tại em còn thực tập."

      "Em cũng xin phép ." Vừa vặn, lý lộ ra, nhìn vẻ mặt Tô Khả kia rối rắm, ra chủ ý: “ xin phép chủ nhiệm . Dù sao em cũng nhàn rỗi mà."

      Tô Khả: "..."

      Tô Khả quả xin phép, rồi cùng Tô Cẩm Niên ra khỏi bệnh viện, Tô Cẩm Niên lấy ra giấy đăng ký kết hôn của hai người, sổ hộ khẩu: “Trước tiên lấy giấy chứng sinh."

      "Còn đòi hỏi cái này à?" Tô Khả miệng tròn vo.

      Tô Cẩm Niên gì: “Bằng em cho là chỉ cần đến bệnh viện sinh đứa ra là được sao?"

      Tô Khả thè lưỡi: “ phải rất nhiều người đều như vậy sao."

      Tô Cẩm Niên trận gì: “Này đứa căn bản là hộ khẩu có vấn đề, có biết ?"

      " biết."

      "Được rồi, em chỉ lo sinh đứa , cái khác để lo."

      Tô Khả ngẩng đầu nhìn lên, mặt mang theo tia sủng nịch ý cười với Tô Cẩm Niên, kiễng mũi chân hôn lên má : “Ha ha, đây mới là người đàn ồn mà Tô Khả em nhìn trúng."

      "..."

      Lĩnh giấy chứng sinh xong, Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên lại bệnh viện Phụ Sản, Tô Khả khó hiểu: “Vì sao lại bệnh viện Phụ Sản? phải em khám ở bệnh viện quân khu sao? Nơi đó phương tiện cũng tốt mà."

      Tô Cẩm Niên : “Bên này có vẻ chuyên nghiệp hơn."

      " tin bệnh viện quân khu."

      Tô Cẩm Niên ở trả lời Tô Khả, chỉ là dẫn làm kiểm tra. Dù sao cũng thể với Tô Khả, là đề phòng mẹ mình.

      Ngày hôm qua ngả bài với ông nội và cha mẹ , mọi người đều tỏ thái độ. Ông nội còn thuyết phục được, nhưng cha mẹ lại quyết tâm bắt cùng Hoàng Nghê Thường đính hôn, thậm chí quan tâm đến phản đối của , hôm nay đưa bài cho báo chí đưa tin là thứ Bảy này cùng Hoàng Nghê Thường đính hôn ở khách sạn đại học X.

      Làm buổi sáng, sau khi thấy tờ báo, vội vàng tìm Tô Khả, đương nhiên, cũng quên mang theo những thứ ngày hôm qua chuẩn bị đồ sẵn.

      Lúc kiểm tra, hai người nhìn ảnh chụp siêu thai nhi, nhìn đứa mới chỉ như cái kén, Tô Khả thấy lòng mềm mại ấm áp.

      "Thai nhi rất khỏe mạnh, được 12 tuần, chăm sóc mình và thai nhi cho tốt nhé." Bác sĩ cười tủm tỉm nhìn hai người bọn họ.

      Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên gật đầu, ánh mắt lại đặt hết lên ảnh chụp siêu thai nhi.

      Lúc ra ngoài, Tô Khả hô to sinh mệnh thần kỳ.

      Tô Cẩm Niên cũng chỉ cười, nhìn vẻ mặt Tô Khả, cảm thấy, tình thần kỳ, ba năm trước đây chưa bao giờ nghĩ đến, ba năm sau lại thích Tô Khả như vậy. Dường mỗi ngày lại hiểu thêm phần về , lại thêm thích thêm phần. Tình cảm kỳ diệu !

      Nhưng mà cảm giác như vậy, rất thích.

      Căn biệt thự của Tô Khả qua tuần sửa sang cùng với cần cù vất vả bố trí của mẹ Tô Khả, trở nên vô cùng xa hoa. Vì thế, lúc hai người từ bệnh viện trở về, Tô Khả liền đưa Tô Cẩm Niên đến xem nhà.

      Làm cho Tô Cẩm Niên thoáng có chút giật mình. Dù sao xem ra, nhà Tô Khả tuy cũng giầu có, nhưng mà bỏ ra gần ba trăm vạn mua nhà cho con phải đơn giản.

      Tô Khả lắc lư chìa khóa: “Mẹ em , về sau nếu chúng ta cãi nhau, em liền mang theo con về đây."

      Tô Cẩm Niên 囧囧 hữu thần, mẹ vợ suy nghĩ xa.

      Lúc Tô Khả mở cửa ra, mẹ Tô Khả nấu canh gà, vừa ngửi được hương vị này, Tô Khả liền nhịn được muốn nôn ra, lập tức chạy tới toilet, Tô Cẩm Niên lo lắng thôi, theo bên người Tô Khả, vỗ vỗ lưng cho .

      Tô Khả nôn như điên, cho đến khi nôn ra toàn nước mới thôi. Sắc mặt tái xanh.

      Tô Cẩm Niên đau lòng: “Tốt hơn chưa?"

      Tô Khả súc miệng xong, khoát tay với Tô Cẩm Niên: “Bình thường ."

      Hai người ra ngoài, mẹ Tô Khả đem canh gà ra, Tô Khả nhăn mặt, nhìn mẹ Tô Khả: “Mẹ, như thế nào lại là canh gà rồi."

      " , phải cho con ăn, cho cháu ngoại mẹ ăn, nhanh lại đây uống hết cho mẹ, cháu ngoại mẹ mới có thể trắng trẻo mập mạp được."

      Tô Khả : “ năm ngày canh gà liên tục rồi, mẹ..."

      "Ba tháng liên tục cũng đủ, mới năm ngày mà thôi, con chịu nổi. Con muốn cháu ngoại mẹ được trắng trẻo mập mạp sao?"

      "Chỉ cần có gien của con và Cẩm Niên, khẳng định cháu mẹ trắng trẻo mập mạp."

      "Đừng nhiều lời, uống mau lên."

      Tô Khả khổ sở, nhắm mắt lại, ngừng thở, cầm bát canh gà đưa lên miệng, cố gắng nuốt xuống. Đến nỗi canh gà chẩy cả ra ngoài cằm.

      Tô Cẩm Niên vội lấy ra khăn tay thay Tô Khả lau cằm, Tô Khả vừa uống xong, lập tức chạy tới tủ lạnh, rót cốc nước, uống ừng ực.

      "Ôi, ăn mà cũng khổ thế này. Con à, mẹ vì con mà phải chịu khổ như vầy, sau này con nhất định phải có hiếu với mẹ nha." xong, Tô Khả vỗ vỗ bụng mình.

      Mẹ Tô Khả 囧.

    3. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 80.2: Dần dần ngả bài

      Edit : Mẹ Mìn

      Đúng vào lúc này, cha Tô Khả gọi điện thoại tới, mẹ Tô Khả lập tức nhận điện thoại: “Quả táo, sao giờ mới gọi cho em?"

      "Gáo, giờ em còn bao nhiêu tiền?"

      "Sao lại hỏi cái này? Tiền hàng đủ quay vòng à?" Mẹ Tô Khả đến bên cửa sổ, giọng hỏi. Đột nhiên chồng bà hỏi bà còn bao nhiêu tiền, khẳng định là có chuyện. Bởi vì từ trước đến giờ ông chỉ đưa tiền cho bà, chưa khi nào hỏi bà tiền.

      " biết sao lúc này, đơn đặt hàng rất nhiều. Chúng ta cố gắng làm, nhưng mà bên đối tác đặt tiền cọc. Họ mình chưa có tiền."

      " đặt tiền cọc mà cũng làm cho người ta, là kẻ ngốc à." Mẹ Tô Khả giận, chồng bà luôn sáng suốt, sao đột nhiên lại mù mờ vậy chứ.

      "Em nghĩ muốn lắm sao, là tỉnh trưởng ra mặt đảm bảo, tài chính của họ chưa kịp quay vòng, chúng ta cho họ chậm vài ngày, đợi quay vòng vốn được đưa tiền cho chúng ta ngay."

      "Tỉnh trưởng nào?"

      "Là Trần tỉnh trưởng, đúng rồi, còn có Hoàng tỉnh trưởng, hai người bọn họ ra mặt, có thể đồng ý sao, đắc tội bọn họ, nhà xưởng chúng ta cũng xong đời."

      Mẹ Tô Khả gật đầu: “Muốn bao nhiêu? Bên này em vừa mua cho Khả Khả ngôi nhà, hết gần ba trăm vạn, còn có sáu mươi mấy vạn thôi, đủ ?"

      " đủ." Cha Tô Khả lắc đầu: “Bên này nguyên vật liệu ít nhất mất trăm bảy mươi mấy vạn, số tiền ấy của em chỉ mới được phần."

      "Cần gấp vậy sao?" Mẹ Tô Khả nhíu mày.

      "Ừ, cố trì hoãn được khoảng tuần. Nhưng sau đó phải có tiền..." Cha Tô Khả lại bắt đầu lo lắng.

      "Vậy đừng làm."

      "Nhưng ký hợp đồng..."

      "..."

      " có biện pháp, ngày đó mấy vị tỉnh trưởng đều nhìn ... Em à, tại ngẫm lại, hối hận muộn."

      "Mặc kệ !" Mẹ Tô Khả tức giận đến nỗi tắt luôn điện thoại.

      Tô Khả cùng Tô Cẩm Niên tất nhiên là thấy được hành động của mẹ Tô Khả: “Mẹ, có việc gì sao?"

      " có việc gì." Mẹ Tô Khả vẫy vẫy tay.

      Tô Khả nhíu mày, khẳng định có việc, từ trước tới giờ, cha mẹ chuyện đều là em em ân ân ái ái, huống chi tại mẹ lại ở Thành phố B lâu như vậy, hai cái điện thoại hẳn là "củi khô bốc lửa", nhưng mà như thế nào biến thành "thùng thuốc nổ" ?

      "Mẹ, mẹ ..."

      "Cha con là kẻ ngốc, người ta đặt tiền cọc mà cũng ký hợp đồng, làm mẹ tức chết. Tỉnh trưởng sao, tỉnh trưởng có thể buộc chúng ta chết à?" Mẹ Tô Khả thở phì phì .

      "Rốt cuộc là sao vậy mẹ?"

      Vì thế mẹ Tô Khả liền kể lại đầu đuôi việc cho hai người nghe. Tô Khả nhíu mày: “Hay là đem căn nhà này bán ? Dù sao nó cũng còn mới ."

      "Bán cái gì, đây là của hồi môn của con, ba con rối rắm, con cũng đừng ngốc nghếch như thế!" Mẹ Tô Khả buồn bực nhìn vào mắt Tô Khả: “Việc này mẹ nghĩ biện pháp, con chỉ cần chăm lo cho cháu ngoại mẹ tốt là mẹ cám ơn trời phật lắm rồi."

      "Mẹ, tiền con có ."

      Mẹ Tô Khả nhíu mày: “Con là quân nhân, làm gì có tiền."

      Tô Cẩm Niên 囧: “Con có bạn mở công ty, nên có đóng cổ phần ở đấy. Nếu đem cổ phiếu đổi thành tiền chắc là đủ ."

      " được!" Mẹ Tô Khả lại vung tay lên đồng ý: “Tô Khả nhà chúng ta vừa mới gả cho con, nếu chúng ta lấy tiền của con, làm gì còn mặt mũi nữa chứ!"

      "Mẹ, mẹ nghĩ gì vậy?" Tô Khả bĩu môi: “Tiền của ấy cũng là của con mà."

      "Con là đồ ngốc, đừng làm mẹ thêm phiền, dưỡng thai cho tốt ."

      "..."

      Buổi tối, Tô Cẩm Niên tất nhiên là ở lại với Tô Khả, làm cha mẹ tức giận gọi điện thoại liên tục. Cuối cùng tắt hẳn điện thoại.

      Lúc ngủ, Tô Khả gối đầu lên cánh tay Tô Cẩm Niên, thân mình tự động cọ cọ lên người Tô Cẩm Niên, bao lâu, liền trực tiếp đè lên người .

      Tô Cẩm Niên đỏ mặt, nghẹn nửa ngày, buồn bực : “Khả Khả, cục cưng còn ."

      "Hì hì, em biết còn , nhưng mà chúng ta cần làm đến bước cuối cùng." xong, Tô Khả cới áo ngủ Tô Cẩm Niên, dưới ánh đèn bàn, vùng ngực trần của Tô Cẩm Niên làm Tô Khả nuốt nước miếng liên tục.

      "Sắc nữ!"

      "Thực sắc, vốn là bản tính của con người. Tú sắc khả cơm, ai ăn là đồ ngốc." Tô Khả mê đắm nhìn chằm chằm cảnh đẹp, miệng lời đường hoàng, hai tay cũng chịu nhàn rỗi, sờ mó vùng ngực bóng loáng của Tô Cẩm Niên, nhịn được ham muốn.

      "Đừng đùa với lửa, cẩn thận lại rước lấy họa!"

      Tô Cẩm Niên nuốt nuốt nước miếng, trong ánh mắt tràn đầy tình triều, nhìn bộ dáng của Tô Khả, Tô Cẩm Niên nở nụ cười giảo hoạt, sau đó tay phải nắm bàn tay làm loạn của Tô Khả, tay trái còn lại kéo cổ Tô Khả, hôn sâu lên môi .


      Tờ lúc trở về đến nay, hai người dường như chưa có thân thiết với nhau. Bây giờ Tô Khả châm lửa, làm cho khó nhịn, như vậy, có qua có lại mới toại lòng nhau, cũng phải cho chút lửa chứ nhỉ.

      Từ lần trước bị Tô Khả có kỹ thuật XO, trừ bỏ sợ dẻo dài, thể lực cường hãn về mặt kỹ thuật, cũng chỉ là người mới. Trong lòng liền thầm ghi nhớ, sau đó, suy nghĩ kỹ càng, thầm hỏi chính mình, rốt cuộc như thế nào mới có thể làm cho hai người cùng nhau lên thiên đường. Đương nhiên, có đôi khi cũng lên mạng tìm đọc chút kỹ xảo cuộc sống vợ chồng, dù sao cho dù là cổ nhân, cũng nghiên cứu đông cung đồ.

      tại, chính là thời khắc thu hoạch thành quả học tập của .


      dùng lưỡi cậy mở môi Tô Khả, Tô Khả cũng phối hợp, môi lưỡi vờn nhau, khẽ cắn, khẽ liếm, như rồng vờn nước, khơi lên ngọn lửa làm cho Tô Khả thở gấp, khóe miệng cũng hạ xuống vài tia kiều diễm.

      Dưới ngọn đèn, sắc mặt hai người đều ửng hồng, hơi thở hòa cùng nhau, dồn dập mà ấm áp.

      Tô Cẩm Niên xoay người, đem Tô Khả đặt ở dưới thân, chậm rãi hôn lên mặt Tô Khả, mi tâm, chóp mũi, môi, vành tai, cằm...

      cái lại cái, tình cảnh càng thêm ái muội.

      Tim hai người đập như trống trận, thùng thùng đan vào nhau, tạo thành khúc nhạc tình .

      Tô Khả dần dần trầm luân, ngón tay Tô Cẩm Niên cũng cam lòng yếu thế, trực tiếp cởi từng cái áo, cái quần của Tô Khả, ném sàn nhà, lần nữa bao phủ từng nụ hôn lên thân thể .

      Mà tay cũng đốt lửa người Tô Khả, chỗ hai nơi...

      Tô Khả than , trong lòng hư , dưới hạ thân mật dịch tràn ra ngày càng nhiều làm khó chịu, thân thể mềm mại hơi hơi vặn vẹo, làm cho Tô Cẩm Niên hít ngụm khí lạnh.

      Tô Khả mắt to nheo lại, nhìn Tô Cẩm Niên "Đốt lửa" người mình, nhịn được nhớ tới mục đích của mình, trong lòng giận dữ, dùng lực cái, ở đốt lửa Tô Cẩm Niên đắm chìm trong lạc thú có phòng bị, bị Tô Khả đặt ở dưới thân .

      Hai người đốt lửa lẫn nhau, ai cũng cam lòng yếu thế, nhưng chung quy là Tô Cẩm Niên xuất thân là quân nhân có ý chí kiên cường chút, trải qua vài hiệp đấu, Tô Khả liền buông khí giới đầu hàng, đắm chìm trong hoan lạc.

      Lúc Tô Khả đắm chìm trong cảm giác thăng hoa, chờ mong Tô Cẩm Niên mang đến thiên đường, bỗng dưng Tô Cẩm Niên vội vàng đứng dậy, hướng tới phòng tắm chạy .


      Trong lòng Tô Khả cảm thấy hư khó chịu, sau đó nhìn trần nhà, trợn tròn mắt.

      Chết tiệt! Quả nhiên là có bước cuối cùng!

      "Tô Cẩm Niên, đồ hỗn đản!" Sắc mặt Tô Khả vẫn ửng hồng, hạ thân khó chịu, cho nên hướng nhà tắm vọng ra tiếng nước chẩy "Ào ào" lớn tiếng mắng.

    4. béo xinh

      béo xinh Well-Known Member

      Bài viết:
      342
      Được thích:
      342
      sáng ra đọc chương này mà xíu chảy máu mũi may mà k có cảnh cuối cùng chỉ là 2 bạn chọc nhau thôi hihihi. Vụ của bố Tô chắc là lại do bà mẹ zai Tô hoặc là bố đứa tiểu tam Hoàng Nghê Thường hại phải m là mình nghi lắm nè. k biết có xảy ra chuyện gì với gia đình Tô k nữa chắc là cũng là lý do thúc đẩy Tô nhà mình quyết tâm chia tay zai Tô quá à. Thanks @Mẹ Mìn nhé
      Xing BairongMẹ Mìn thích bài này.

    5. Mẹ Mìn

      Mẹ Mìn Well-Known Member

      Bài viết:
      349
      Được thích:
      1,833
      Chương 80.3: Dần dần ngả bài

      Edit : Mẹ Mìn

      Lúc Tô Cẩm Niên thần khí thanh tỉnh ra, bất mãn nhìn Tô Khả, nhíu mày: “Lửa, phải chơi như vậy đâu."

      "Em chơi, chơi, chơi!"

      Cái miệng nhắn của Tô Khả lải nhải mắng Tô Cẩm Niên, Tô Cẩm Niên ôm lấy Tô Khả, thẳng vào phòng tắm.

      Bên trong, Tô Cẩm Niên xả nước ấm vào bồn tắm, thay Tô Khả tắm rửa, Tô Khả đỏ mặt: “Tắm cái gì, có XO đâu."

      Tô Cẩm Niên 囧囧: “Nhưng tắm, người em khó chịu."

      Tô Khả gì nữa, tùy ý để Tô Cẩm Niên tắm rửa cho .

      Lúc ngủ, Tô Khả cố ý nằm quay lưng lại, Tô Cẩm Niên vươn tay cái liền kéo Tô Khả vào lòng, sau đó giọng với Tô Khả: "Chờ cục cưng hoàn toàn an toàn, chiều em."

      Nháy mắt Tô Khả cười như hoa mùa xuân, lay lay người Tô Cẩm Niên: “ gạt em chứ?"

      " khi nào lừa gạt em chưa."

      Tô Khả gật đầu: “Aha ha, em muốn roi da, ngọn nến, dây thừng, khăn lau, còn muốn dưa chuột..."

      Đầu Tô Cẩm Niên đầy vạch đen: “Tối rồi."

      "Em biết."

      "Em có thể nằm mơ ."

      "..."

      *

      Ngày hôm sau, Tô Khả bị Tô Cẩm Niên đánh thức, mắt vẫn còn mù sươngg, Tô Cẩm Niên cho ăn sáng rồi đưa đến bệnh viện quân khu, Tô Khả lúc này mới tỉnh.

      Mọi người trận trầm mặc.

      Sau đó, Tô Cẩm Niên mới trở về nhà mình.

      Vào phòng mới phát , Trịnh Duyệt, Hoàng Nghê Thường, hai con người chán ghét ở đây. Tô Cẩm Niên khỏi mặt nhăn mày nhíu.

      Nhà này còn là nhà nhà sao?

      Trịnh Duyệt cùng Hoàng Nghê Thường nhìn thấy Tô Cẩm Niên trở về, trong lòng vui sướng, nhất là Trịnh Duyệt, ta lâu nhìn thấy Tô Cẩm Niên, cho nên tại nhìn thấy Tô Cẩm Niên trở lại, ta vô cùng tích cực lên đón : “Cẩm Niên, trở lại."

      Tô Cẩm Niên thèm nhìn Trịnh Duyệt.

      Mặt Trịnh Duyệt có chút đen, nhưng mà rất nhanh liền lấy lại nụ cười đầy thành ý. Hoàng Nghê Thường ở bên thấy tình cảnh như vậy, trong lòng hừ lạnh tiếng. Hai mươi mấy năm thanh mai trúc mã, đến bây giờ còn có được Tô Cẩm Niên, vậy mà còn chưa từ bỏ ý định?

      Tần Phỉ mắt lạnh nhìn Tô Cẩm Niên: “Học ở đâu cái thói đêm về?"

      Tô Cẩm Niên nhìn Tần Phỉ: “Chiếu cố con con, việc này mẹ cũng quản?"

      "Con!"

      Trịnh Duyệt nhíu mày, quả nhiên biết Tô Khả mang thai, nhưng mà sao, biết biết, dù sao cũng thể lúc nào cũng ơe bên cạnh bảo hộ cho Tô Khả, chừng khi nào đứa biến mất, xã hội đại, sảy thai là rất phổ biến .

      "Mẹ, mẹ nên uống nhiều thuốc an thần vào, nếu bị tăng xông máu tốt đâu." xong, Tô Cẩm Niên liền thẳng lầu về phòng mình.

      Ở dưới lầu, quả thực phải là địa phương tốt. Hai chán ghét lại cứ xuất trước mặt . Mà ràng cho hai đó biết ý của , vậy mà vẫn cứ bám dai như đỉa.

      Nếu là tâm tư đơn thuần, còn đến mức ghét bỏ, đằng này, cả đám đều biết an phận. hiểu sao họ vẫn chưa từ bỏ ý định, hay là họ nghĩ người họ có điểm gì đó có thể hấp dẫn được ?

      "Đứng lại!"

      Tô Cẩm Niên quay người lại nhìn mẹ mình, chỉ biết ép buộc, biết nghe ý kiến của . hiểu mẹ mình định làm gì.

      "Từ khi con quen Tô Khả, con xem con biến thành cái dạng gì? Con còn là người con ngoan sao!"

      "Con biết vì sao mẹ lại có thành kiến với Tô Khả, nhưng mà con muốn cho mẹ biết" Tô Cẩm Niên dừng lại nhìn lướt qua Hoàng Nghê Thường cùng Trịnh Duyệt rồi tiếp: "Con dâu của mẹ, chỉ có Tô Khả."


      Ánh mắt Trịnh Duyệt hung ác nham hiểm, Hoàng Nghê Thường bất động thanh sắc.

      "Con!" Tần Phỉ hận thể lấy cái búa đập vào đầu Cẩm Niên vài cái, làm cho thanh tỉnh lại.

      Tô Cẩm Niên từ bên nhìn xuống Hoàng Nghê Thường: “ muốn ngày thứ bảy mất mặt, tôi khuyên nên về nhà khuyên nhủ người lớn trong nhà hủy bỏ buổi lễ , cần ở nhàm chán nên kiếm việc vui đùa."

      Hoàng Nghê Thường lúc này mới ngẩng đầu, trong mắt ủy khuất: “Tôi tốt sao?"

      Trịnh Duyệt vui sướng khi người gặp họa, nhưng mà nghĩ đến tình cảm Tô Cẩm Niên giành cho Tô Khả, ta lại khó chịu .

      " tốt sao?" Tô Cẩm Niên khoanh tay cười lạnh: “Hoàng Nghê Thường, đừng cho tôi là tôi nhé, lời này ra nực cười. Tôi tin, ngay cả chính cũng tin, mục đích ban đầu của , phải biết sao? phải từ trước đến nay luôn tự cho mình là cao quý sao, cả ngày giống như con đỉa, bám dính lấy tôi, ghê tởm."

      Trịnh Duyệt vụt cười ra tiếng, con đỉa... Khó thấy được Tô Cẩm Niên mắng chửi người khác, lời này là rất hình tượng . Mà hôm nay Hoàng Nghê Thường lại mặc bộ váy dài màu vàng nhạt.

      "Cẩm Niên, ra là biết tên của em ..." Hoàng Nghê Thường để ý Tô Cẩm Niên mắng chửi mình, ánh mắt ủy khuất lộ ra tia sợ hãi lẫn vui mừng: “Trong lòng vẫn có em..."

      "Ôi, buồn nôn chết được." Trịnh Duyệt xoa xoa cánh tay: “Biết cái tên là nhớ đến sao, vậy tôi trước đây còn khoác tay Cẩm Niên chắc là vợ ấy rồi. Em Nghê Thường, em rất khôi hài ."

      Hoàng Nghê Thường trừng mắt liếc Trịnh Duyệt cái, tiện đà lại nhìn về phía Tô Cẩm Niên: “Cẩm Niên ~ ra nghĩ em như vậy ... Tuy rằng lúc ban đầu, cũng có biết là bị các làm hư, nhưng mà, sau này chúng ta ở chung, tình dần đến. Cho nên, Cẩm Niên, cần mới gặp nhai lần cho người khác cơ hội, được ?"

      Tần Phỉ nhìn Hoàng Nghê Thường chịu ủy khuất như vậy, đối với Tô Cẩm Niên quát lớn: “Con đâu mà tìm được người như Nghê Thường chứ? ! Nếu Nghê Thường bị người khác lấy mất, con hối hận cũng kịp!"

      Tô Cẩm Niên cười lạnh: “Con rất mong có ngưới mang côp ta càng xa con càng tốt."

      Hoàng Nghê Thường hai tay nắm chặt thành quyền: “Tô Cẩm Niên, tôi buông tha cho , nhất định bắt phải lấy tôi!" xong, xoay người bỏ chạy .

      Trịnh Duyệt nhìn Hoàng Nghê Thường rồi, cảm thấy vừa lòng, muốn ở lại ăn cơm trưa, lại nghe thấy Tần Phỉ hạ lệnh đuổi khách: “Duyệt Duyệt, hôm nay bác còn có chút việc, giữ cháu lại ăn cơm ."

      Trịnh Duyệt gật đầu: “ có việc gì, nhà của cháu cũng gần." xong liền bước , trong lòng thầm mắng chửi Tần Phỉ. Nếu phải bà ấy đột nhiên chọn Hoàng Nghê Thường làm con dâu, tại người cùng Tô Cẩm Niên đính hôn là Trịnh Duyệt mới phải!

      Toàn bộ đại sảnh, chỉ còn lại Tô Cẩm Niên cùng Tần Phỉ.

      "Tô Cẩm Niên, ngày đính hôn, con muốn tham gia, cũng phải tham gia!"

      "Mẹ gần đây thực thanh nhàn, mỗi ngày đều ở nhà." Đối mặt với mẹ mỗi ngày ức chế, Tô Cẩm Niên nghiền ngẫm cười: “Cha tìm tình nhân, sao thấy mẹ qua đó lôi cha về, mỗi ngày ở đây ép buộc hôn của con."

      "Tô Cẩm Niên! Con là do mẹ sinh ra đấy!" Tần Phỉ bị động vào chỗ đau, thở phì phì nhìn con trai.

      "Nếu phải mẹ sinh, con nhất định thèm với mẹ nửa câu." Tô Cẩm Niên lạnh mặt, đối với cha mẹ như vậy, hết hy vọng rồi.

      nghiệp của bọn họ, tiếc hy sinh chính hạnh phúc của con mình, đôi cha mẹ “cực phẩm”.

      Sắc mặt Tần Phỉ trắng bệch, sau đó nuốt nước miếng: “Con muốn cha mẹ Tô Khả gặp chuyện may, tốt nhất nghe lời mẹ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :