1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Sau Ánh Hào Quang - Phù Quang Cẩm (Tuyển thêm editor)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vũ hằng

      vũ hằng New Member

      Bài viết:
      22
      Được thích:
      23
      bạn đăng h nào cũng ok hết .miễn là trong ngày thui .truyện hay quá .
      thanks nàng

    2. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 34: Dựa dẫm

      Edit: Nhi Nguyen
      Beta: Kẹo Ngọt


      Lâm Sở sở hữu giọng hát rất có lực, giọng hát của vừa vang lên khiến cho Từ Y Nhân phải dừng đũa lại để lắng nghe.

      Lần trước lúc ở ký túc xã từng nghe qua bài hát “ của tôi”, giọng hát hơi khàn khàn lại mang theo ưu thương, mang theo tình say đắm lẫn hoài niệm về quá khứ, mặc dù có mặt tại nơi biểu diễn nhưng cũng biết giọng hát của làm cho những người nghe ở đó cảm thấy rung động như thế nào.

      "Bài hát này dành tặng cho mà tôi !"

      nhớ tới lời tỏ tình của ở tại vòng sơ tuyến kia, Từ Y Nhân trong lòng kiềm chế được suy đoán lung tung.

      "Cậu ấy còn trẻ nhưng hát rất hay, nhìn qua ông thấy bộ dáng cậu ta cũng khá đẹp trai đấy”. Thiệu lão gia thấy được vẻ mặt hoảng hốt của , cười ha ha : “Lúc ở nhà ông nội cũng có xem tiết mục này, cuộc thi “Tiếng hát Hoa Hạ” này cũng được xem là có uy tín, như những chương trình khác chỉ chú trọng vẻ bề ngoài mà cần xem xét đến tài năng, để cho những người đó lên biểu diễn khiến người ta như như khỉ diễn trò vậy!”

      "Ông nội à, ông cũng thấy là nên theo trào lưu sao?"Từ Y Nhân bị lời của ông làm cho buồn cười, đôi mắt xinh đẹp khẽ cong lên, thậm chí còn quay sang trêu chọc lại ông.

      "Con còn phải sao. Con cho là ông lớn tuổi rồi nên biết chuyện gì sao, những chuyện thế này ông biết còn nhiều hơn con nữa đấy!” Ông cụ càng càng hào hứng, biểu giống như làm cho Thiệu Chính Trạch ngồi nghe ở bên cạnh từ nãy đến giờ cũng nhịn được cười, khóe miệng giật giật.

      " theo trào lưu? sao? Cháu trêu ta hơi quá rồi đấy?"

      Ông cụ mấy ngày nay rất thích lên blog cá nhân, xem ra đám người kia làm cho ông cảm thấy rất vui vẻ.

      "Sao có thể như vậy được chứ, ông nội tuyệt đối chưa già mà, cháu nhìn ông năm nay cùng lắm cũng chỉ hơn năm mươi tuổi thôi”. Bên tại truyền tới tiếng nhu thuận nhưng che giấu nịnh hót bên trong, Thiệu Chính Trạch khóe miệng lại càng cong hơn trước.

      Sao trước kia sớm phát ra nhóc kia còn có biết ngọt như vậy nhỉ, nhưng lời của làm cho người ta cảm thấy vui vẻ rất nhiều.

      Ăn xong bữa tối, hai ông cháu hẹn mà cùng nhau ngồi xem tiết mục giải trí tivi, xem được nửa Từ Y Nhân nhìn thấy ba khuôn mặt trẻ trung, tinh thần rất hào hứng xuất tivi, làm chợt nhớ ra chương trình xem là tiết mục phát sóng lại của tuần trước.

      Với mục đích duy trì sức nóng ngày càng lên cao mà tiết mục “Tiếng hát Hoa Hạ” sau khi phát sóng lần đầu tiên, các thí sinh khi thi xong, được phỏng vấn để chọn ra thí sinh có năng lực tham gia vào tiết mục buổi chiều. Ban giám khảo trò chuyện chút về lý tưởng, về ước mơ, về lý do mà các thí sinh bước vào cuộc thi, nên càng lúc càng thu hút người xem, có thể thấy kỳ thứ ba này so với hai kỳ phát sóng trước sức hút cũng kém là bao.

      nay, ca khúc “ của tôi” là ca khúc đứng thứ năm bảng xếp hạng của Phong Vân, đây cũng là ca khúc được tìm kiếm khá nhiều mạng, vậy Lâm Sở - là người sáng tác và trình bày ca khúc này, có lời gì muốn chia với khán giả ?” dẫn chương trình nở nụ cười dịu dàng ngồi ghế phỏng vấn Lâm Sở.

      "Trước tiên, tôi xin cảm ơn tất cả mọi người thích ca khúc này của tôi, hy vọng về sau mọi người vẫn dành ủng hộ cho tôi như tại”. Người thanh niên bộ dáng cao gầy dùng ngón tay đẩy đẩy mắt kính, dùng câu trả lời hết sức ngắn gọn để đáp lại câu hỏi của người dẫn chương trình.

      "Nhìn bộ dáng này, cử chỉ này rất giống với A Trạch”. Lão gia tử bĩu môi đặt chén trà xuống bàn, nhìn Từ Y Nhân : “Thằng nhóc kia từ khi còn mang bộ dạng giống như người lớn, thích nhiều với người khác, con nên để ý chuyện này quá, cho cùng nó là người tốt, trong đám con cháu của ông nội, ông nội thương nó nhất! Nên nếu có chuyện gì con cứ sống chết đổ thừa nó, nó nhất định nhận tội thay con”

      "Ông nội à." lỗ tai Từ Y Nhân có chút ửng đỏ, nhìn ánh mắt mỉm cười của ông, chỉ có thể kiên trì : “Con biết mà ông nội, con biết Trạch là người tốt, ông cần phải lo lắng vậy đâu”.

      " đấy? Ông cũng biết là thế mà, cưới con cho nó là việc làm đúng đắn nhất ông từng làm”. Thiệu lão gia như thăm dò, nửa tiếng sau Từ Y Nhân bị ông cười đến đỏ mặt vội chạy trốn lên lầu.

      Rửa mặt thay đồ xong chui vào trong chăn, Từ Y Nhân chợt nhớ tới lời ông về đứa chắt nội mập mạp trong tương lai, làm mặt lại đỏ bừng lên.

      Tiếng chuông điện thoại vang lên, Từ Y Nhân vội vàng bắt máy, đầu dây bên kia Trần Viện Viện dường như rất hưng phấn, đợi mở miệng hỏi liền cao hứng hét lên: “Y Nhân, cậu có xem tiết mục buổi chiều của Đài truyền hình Giang Bắc “Nửa tiếng thư giãn” ?” Lâm Sở rất tài giỏi nha, sao tớ lại thích ta đến vậy chứ. Cậu thử xem, rốt cuộc là người nào may mắn được ấy tỏ tình như vậy!”

      "Tỏ tình?" Vừa rồi ông nội ngồi bên ngừng làm Từ Y Nhân thể tập trung xem ti vi được, nên cũng chú ý xem tiết mục những gì.

      "Đúng vậy. ta là quyết tâm phải vào chung kết, nếu được như vậy ta tên bé mà ta tỏ tình trong bài hát! Ông trời ơi, rốt cuộc là ai may mắn như vậy, được người ưu tú như ta thầm mến.” Trần Viện Viện dồn dập : “Đặc biệt ta phải chỉ đơn giản là ca sĩ đâu nha, blog có ấy là sinh viên xuất sắc của khoa kiến trúc trường Hoa Hạ đấy, các tác phẩm thiết kế của ta giành được rất nhiều giải thưởng, tớ thích nhất là các sinh viên ngành kỹ thuật, sao người ưu tú như vậy tỏ tình với tớ nhỉ, tại sao lại bất công thế chứ?”

      Từ Y Nhân có thể tưởng tượng được bộ dáng nhảy loi choi của Trần Viện Viện ở đầu bên kia, nấu cháo điện thoại với bạn thân vào ban đêm như thế này là điều trước đây chưa từng làm. Khuôn mặt tràn đầy vui vẻ an ủi bạn mình: “Nhìn ta cũng được đấy, nhưng nếu cậu hiểu ta hơn nữa, biết đâu phát ra ta tính tình keo kiệt, lại có sở thích ngoáy mũi nữa sao? Viện Viện của tớ rất tốt nha, hơn nửa trai đẹp của khoa truyền thanh đều từng theo đuổi cậu mà tớ có thấy cậu thích ai đâu?”

      "Ôi trời ơi! Chuyện này và chuyện đó giống nhau mà! Cậu nên nhảm với tớ như vậy, sở thích đàn ông của tớ là phải lạnh lùng, trầm mặc mà!” Trần Viện Viện ríu rít , khi bình tĩnh lại, lại hiếu kỳ hỏi : “Y Nhân sao mấy ngày nay cậu đến trường vậy, cậu lại về nhà hả?”

      "Tớ..." Từ Y Nhân sửng sốt nắm chặt điện thoại, đắn đo suy nghĩ lát rồi thẳng thắn : “Viện Viện, tớ đóng phim của đạo diễn Mạc Dịch, bộ phim điện ảnh “Thanh mai trúc mã” ấy, tớ đóng vai Sơ Đãng”.

      "Cái gì! ?"Trần Viện Viện la thất thanh, giọng lớn đến nỗi có thể làm thủng màng nhĩ của Y Nhân, chờ cho Trần Viện Viện bình tĩnh lại và nghe giải thích xong, ấy xúc động : “Chả trách được cậu Lâm Sở cũng chỉ nhìn được thôi, có thể được Thượng Quan Diệp cùng Tống Dục thích, cậu đâu còn sức chú ý đến ấy nữa!”

      "Ha ha ..., phải vậy đâu." Từ Y Nhân bị bạn thân làm ra vẻ hâm mộ cùng ghen ghét với may mắn của chọc, cho vui vẻ hẳn lên: “Chỉ là nội dung kịch bản thôi, cũng phải họ thích tớ mà”.

      " , ánh mắt Thượng Quan Diệp có phải rất mê hồn , có phóng điện với cậu hay ? Từ Y Nhân bị hỏi liên tục chỉ có thể trêu chọc lại mà : “Khả năng diễn xuất của ta rất giỏi, thể trách được có rất nhiều người hâm mộ muốn leo lên giường của ta như vậy”.

      "Vậy hả..." Giọng Trần Viện Viện buông lỏng, giống như muốn : “Tớ hiểu rồi”, Từ Y Nhân muốn mở miệng thêm, của phòng đột nhiên mở ra.
      Last edited: 16/6/15
      Yoolirm Park, Thanhha, Traxy38 others thích bài này.

    3. thích su su

      thích su su Well-Known Member

      Bài viết:
      265
      Được thích:
      737
      hơ hơ có khi Y Nhân bị người ta nghe trộm rồi cũng nên.

    4. Hungdtk

      Hungdtk Well-Known Member

      Bài viết:
      143
      Được thích:
      3,564
      Chương 35: Thương tiếc

      Edit: Kẹo Ngọt


      Người đàn ông thân hình cao lớn bình tĩnh đứng ở cửa, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của thể bất kỳ cảm xúc nào, đôi môi mỏng khẽ mím lại, bộ dáng ấy làm cho trái tim đập lỡ nhịp.

      "Y Nhân cậu đâu rồi? Y Nhân ..." Đầu dây bên kia Trần Viện Viện chờ lâu nên bực bội gọi hai tiếng, trả lời vài câu rồi vội vàng cúp máy.

      "Xem ra mối quan hệ giữa em và mọi người ở trong đoàn phim cũng rất tốt". Thiệu Chính Trạch thuận tay đóng cửa, đôi chân thon dài bước đến bên giường, giọng mặn nhạt, nhưng chắn chắn là nghe những lời với Trần Viện Viện.

      cũng biết tại sao mình lại cảm thấy chột dạ, đem điện thoại đặt đầu giường, cắn cắn môi giải thích: “Mọi người đều rất quan tâm đến em”

      "Vậy là tốt rồi." Thiệu Chính Trạch nhiều, chỉ ngắn ngọn mấy chữ, làm nghe ra được nghĩ gì, nhưng Từ Y Nhân cảm thấy thần sắc của có chút lạnh lùng hơn so với ngày thường. Trong phòng của chỉ mở chiếc đèn ở đầu giường, ánh sáng màu vàng nhạt làm cho khí trầm mặc lại càng tạo cảm giác mập mờ.

      Bởi vì ông nội ở cùng nhà nên hai người thể ngủ riêng phòng, cùng ngủ cái giường nhưng đều nằm ở hai góc, hơn nữa lại vào phòng rất khuya, sáng cũng rời rất sớm, nên có chuyện gì khiến cảm thấy xấu hổ.

      Khẽ cúi đầu tầm mắt dừng lại ở đôi thân hình thon dài của . Khi cởi áo rồi vào phòng tắm, Từ Y Nhân mới thở phào nhõm, vội vàng chui đầu vào trong chăn giả bộ ngủ.

      Nhưng nằm nghe tiếng nước trong phòng tắm vọng đến bên tai lại khiến cách nào ngủ được, hình như đây là lần đầu tiên tắm ở trong phòng này phải.

      Từ Y Nhân trong lòng rối rắm, chỉ mới vài phút đồng hồ trôi qua mà có cảm giác như lâu lắm rồi, trong phòng tắm tiếng nước chảy ngừng, nghe thấy tiếng bước chân đến bên giường, mặc dù kéo chăn đắp kín người nhưng lại cảm thấy hồi hộp đến mức khó thở.

      Ánh mắt của Thiệu Chính Trạch dừng lại ở mái tóc đen mượt mềm mại của , rồi nhìn đến cái gáy trắng mịn kia khiến sửng sốt mất mấy giây, lại nghĩ đến câu lúc trước nghe thấy, liền trực tiếp vươn tay về phía rồi đem ôm chặt vào trong lòng.

      Đầu óc của dường như ngừng hoạt động từ giây phút ấy, Từ Y Nhân hoàn toàn ngẩn người, bên tai vang đến thanh của : “Em thả lỏng người ra !”

      bàn tay khẽ vuốt ve gò má trắng nõn của , bàn tay cảm giác được làn da non mịn, sau đó Thiệu Chính Trạch đặt cằm lên mái tóc của , buồn cười : “Em thả lỏng , cũng ăn em đâu mà lo”

      Hai má Từ Y Nhân đỏ bừng lên, não bộ của ngừng suy nghĩ hoàn toàn, muốn phản kháng nhưng lại biết nên phản kháng thế nào.

      Hai người lấy giấy kết hôn, ông nội đối với có chút trông chờ, còn lại chiếm dụng thân thể này, có số việc là chuyện cần phải làm nên thể phản kháng được.

      thanh của vẫn lạnh nhạt thư thường ngày, làm cho có cảm giác giọng của giống như dòng suối trong veo gợi sóng nhưng lại lạnh lẽo khiến cho người nghe phải cảm thấy rùng mình. Nhưng biết vì sao, khi nghe câu vừa rồi của cùng với việc nén thanh của mình xuống thấp lại khiến cho có cảm giác bị mê hoặc. Trái tim dường như đập nhanh hơn bình thường, rất cố gắng mà vẫn thể làm cho tim mình bình ổn lại như trước.

      nằm trong lòng dịu dàng nhu thuận như chú thỏ con, ôm vào lòng lại ngửi thấy mùi hương thơm ngát toát ra từ cơ thể , đầu ngón tay vuốt nhè gò má nóng hổi. Trong lòng chợt xuất cảm giác thương mãnh liệt, dứt khoát kéo chăn ra đem kéo vào trong ngực.

      Trước ánh mắt chăm chú của , Từ Y Nhân khẽ liếc nhìn thôi cũng thấy thể chịu nổi, hốt hoảng cúi đầu, hay tay còn để ở trong chăn cũng luống cuống biết đặt ở đâu nữa.

      "Y Nhân..."

      đầu truyền đến giọng dịu dàng của , thanh của khiến cho thấy cảm động, nhưng trong lòng Từ Y Nhân vẫn rất bối rối, tim vẫn đập thình thịch, cả người như phơi dưới trời nắng gắt, thể ra được cảm giác khó chịu trong lòng .

      "Em, em..." Lời đến bên môi, lại biết mình muốn gì, miễn cưỡng nhìn lên, đôi mắt như sóng nước mênh mông muốn nhưng lại thôi, tựa hồ có chút ngượng ngùng đầy tình ý, lại hàm chứa chút ít khẩn trương của đứa trẻ chưa biết mùi đời.

      Thiệu Chính Trạch được ông nội đích thân dạy dỗ, từ tự gò bó bản thân cách thái quá, cơ bản lịch làm việc và nghỉ ngơi hàng ngày khác gì so với người lính trong quân đội.

      Trầm mặc ít , thanh lãnh cùng khắc chế, nhiều năm sống như vậy, nên đối với có số việc có bao nhiêu hứng thú. Có thời gian rất lâu về trước lối sống của còn làm cho Vương Tuấn hoài nghi ông chủ của mình liệu có vấn đề gì ở cái khoản kia hay .

      ra chính cũng giải thích được vì sao bản thân lại cảm thấy bực mình vui nên mới theo bản năng đem ôm chặt vào lòng. Nhưng trong giờ phút này, ôm người đẹp trong tay dưới ánh sáng mông lung ngọn đèn đầu giường, ma xui quỷ khiến từ từ cúi đầu xuống, hôn lên đôi môi hồng mọng nước của .

      Nụ hôn nhè mang theo thăm dò, nhưng nhiều hơn vẫn là ôn nhu tinh tế, mặc dù từng là diễn viên có kinh nghiệm khá phong phú, nhưng kinh nghiệm hôn môi của Từ Y Nhân lại chẳng có gì.

      Tay chân luống cuống, biết có nên cự tuyệt hay , nhưng mặt khắc trong lòng thể khống chế được ý muốn cùng trầm luân.

      chưa từng được người ta đối xử trân trọng, cũng chưa bao giờ được ai thương tiếc cùng che chở, cho nên dù xưa nay vẫn luôn ở tít cao cách rất xa, lại là người cao quý khó có thể thân cận vẫn làm hết sức trân trọng giờ khắc này. Lúc này, vùi đầu vào trong lồng ngực ấm áp của càng làm cho muốn được hai mắt nhắm lại, cho dù là nằm mơ, cũng muốn tỉnh mộng.

      Đau lòng xen lẫn cảm kích, vô số cảm xúc trong bắt đầu trỗi dậy, làm cảm thấy hỗn loạn, lần đầu tiên khuôn mặt vốn luôn trầm mặc của lên kiềm chế khó khăn.

      Suy nghĩ của trôi về quá khứ, ngày đó tiếng mưa rơi tí tách tựa hồ như vẫn còn vang bên tai , những hạt mưa lạnh như băng rơi làn da mỏng manh của . Hình ảnh cuối cùng trong trí nhớ của là mảnh thủy tinh xẹt qua cổ tay, có thể cảm nhận ràng đau đớn ấy, lúc ấy nghĩ, cuộc đời mình cũng chỉ đến vậy thôi.

      đơn, vô vọng, thống khổ, ngày này qua ngày khác hoảng sợ mà sống khi người người chỉ trích cùng khinh bỉ. ở trong vũng bùn nhầy nhụa kia ngừng giãy giụa mong có thể thoát ra, nhưng vẫn có thể cảm nhận ràng rành mạch bản thân mình ngày càng lún sâu thể thoát khỏi.

      Được ôm vào trong ngực rồi hôn môi khiến có cảm giác cứ như thế này cũng tốt quá rồi!

      Giống như, cũng là người đáng được quý trọng cùng che chở, cũng có thể là bảo bối trong lòng người nào đó...

      Giọt nước mắt nóng hỏi khống chế được từ khóe mắt chảy xuống, mặn mặn, hương vị đó bị cuốn vào giữa nụ hôn của hai người khiến Thiệu Chính Trạch sửng sốt chút, buông đôi môi mềm mại của ra.


      "Em muốn?" Mắt thấy nước mắt càng lúc càng tuôn ra càng nhiều hơn, thậm chí gần như thể khống chế được mà bật khóc thành tiếng, nhiệt tình của bị những giọt nước mắt của làm cho lạnh dần , ngữ điệu có chút cứng nhắc lạnh lùng.
      Last edited: 16/6/15
      Yoolirm Park, Traxy, Anhdva35 others thích bài này.

    5. oxy501

      oxy501 Active Member

      Bài viết:
      191
      Được thích:
      122
      Trời ạ. Mong chờ có chút hot thế mà này xúc động cắt ngang mất tiêu. Khi nào mới bị chú Trạch ăn vô bụng nhỉ. Hêhê thank bạn nhé. post truyện quá đều lun. Sáng nào cũng thấy truyện có sớm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :