1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chọc Lửa Thiêu Thân - Minh Lam Phong (Quân Hôn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 88: Ngày mùa thu chết chóc

      Mảng lớn mảng lớn màu đỏ dần dần chảy lan ra, màu đỏ diêm dúa lẳng lơ tùy tiện chảy ra, trong nháy mắt đất chảy đầy đau thương. Đường nhựa đen giống như là bản vẽ, lúc này bị người dùng sơn màu đỏ giội lên, phủ lên bút dày đặc.

      "Khả Khả. . . . . ."

      Trời đất quay cuồng, Tô Khả lạnh cả người, vô lực ngã mặt đất, bụng căng lên đau nhức, có cảm giác. Tất cả xe cộ và người đường đều ngừng lại.

      Chu vi người tụ lại càng lúc càng nhiều, tiếng động lớn làm rầm rĩ vang vọng trong gian.

      Ánh mắt của gắt gao nhìn chằm chặp mặt đất, đầu óc trống .

      "Khả Khả. . . . . ."

      thanh yếu ớt mà ràng từ đằng xa nhàng tới, vọng đầu Tô Khả, tiếng lại tiếng ràng, tiếng lại tiếng vang dội.

      "Mẹ. . . . . ." Miệng Tô Khả lẩm bẩm, từ từ bò tới bên cạnh mẹ Tô Khả.

      "Khả Khả. . . . . ."

      Khóe môi mẹ Tô Khả nhếch lên nụ cười nhàn nhạt, tay đầy máu tươi, dáng vẻ vô cùng vặn vẹo nằm mặt đất, nhưng ngón tay càng ngừng động lên, làm như muốn sờ sờ gò má của Tô Khả.

      Tô Khả "Oa ——" khóc thành tiếng, "Mẹ!"

      Nước mắt giọt lại giọt rơi xuống, dần dần hòa thành với màu đỏ tươi .

      Thời gian chậm rãi trôi qua, Tô Khả từ khóc lóc như bệnh tâm thần đến khóc nứt nở tiếng động . . . . . .

      Cảnh sát cũng rất nhanh chạy tới, dù sao nơi này cách tổng cục cảnh sát cũng xa, trong nháy mắt tên tài xế gây chuyện bị bắt giữ, dẫn vào đồn cảnh sát để ghi chép.

      "Mau tránh ra, mau tránh ra, xe cứu thương tới. . . . . ."

      Trong đám người, biết là người nào phát ra tiếng, quần chúng vây quanh nhường ra lối .

      "Khả Khả. . . . . ."

      Mẹ Tô Khả cố hết sức mở mắt, nhìn Tô Khả, "Chăm. . . . . . sóc. . . . . . cháu ngoại. . . . . . . . . . . . mẹ tốt. . . . . ."

      "Mẹ!"

      Tô Khả vẫn khóc, bác sĩ y tá tới bên cạnh, số người kéo Tô Khả, số người đặt mẹ Tô Khả lên băng ca.

      Tô Khả khóc nhìn mình mẹ, nắm tay nhuộm đầy máu tươi của bà, từng tiếng kêu, "Mẹ. . . . . ." "Khả Khả. . . . . . bố con . . . . . với. . . . . ."

      Đôi mắt Tô Khả đẫm lệ nước mắt, "Mẹ, nmẹ cần . . . . . . Chúng ta bệnh viện. . . . . ."

      " cho ấy biết. . . . . . xin lỗi. . . . . . Còn có. . . . . . Mẹ. . . . . ."

      . . . . . .

      "Mẹ ——"

      Tâm Tô Khả thảm thiết, ngẩng đầu lên nhìn trời, nước mắt ra sức chảy xuống.

      *

      Tô Cẩm Niên vốn định trở lại bên cạnh Tô Khả, nhưng bệnh tim của ông nội lại lần nữa tái phát, bố của gọi lại, cho nên tối hôm nay chỉ có thể chờ ở bệnh viện.

      Chỉ là chuyện này nhất định phải tiếng với Tô Khả. Vì vậy khi lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại mới phát , điện thoại di động của có pin mà tắt máy.

      thở dài, dùng điện thoại bố gọi, tiếc rằng, Tô Khả vẫn nhận điện thoại.

      Trong lòng dâng lên dự cảm chẳng lành, nhưng ông nội vẫn còn ở phòng cấp cứu, cho nên chỉ có thể gấp đến độ vòng quanh. Nghĩ lâu, gọi điện thoại cho Đàm Thụ, nhưng điện thoại Đàm Thụ gọi được, sau đó gọi cho Trịnh Diệu Đông, nhờ ấy giúp đến trường đón Tô Khả lần.

      Trịnh Diệu Đông gật đầu đồng ý, nhưng lúc định em Trịnh Duyệt của lại ‘ hồn bất tán’ theo sát bên cạnh . Bất đắc dĩ, chỉ có thể gửi tin nhắn cho Thẩm Đường.

      Thẩm Đường trả lời tin rất nhanh, là bây giờ ấy cũng ở thành phố B, để cho gọi Doãn Lạc Phong.

      Trịnh Diệu Đông nhớ Doãn Lạc Phong công việc ở thành phố S, hình như vẫn chưa về, nhưng mà Thẩm Đườngnói như vậy chắc chắc Lạc Phong trở lại.

      Vì vậy, Trịnh Diệu Đông liền gửi tin nhắn cho Doãn Lạc Phong.

      *

      Lúc này Doãn Lạc Phong lái xe, hai bên cửa sổ thủy tinh đều hạ xuống, gió mát thổi vào làm rối tóc .

      nhìn di động, cùng với búp bê vô cùng to, ràng búp bê này chính là được tạo ra theo hình dáng của Tô Khả.

      Mặc dù Tô Khả gả cho Tô Cẩm Niên nhưng lòng vẫn muốn bảo vệ cho .

      Ừ, vài ngày rỗi bọn họ có gọi điện thoại, sau đó Doãn Lạc Phong đeo tai nghe, đẩy sổ điện thoại của Tô Khả, tiếc rằng, bên kia vẫn là thanh tút tút.

      Doãn Lạc Phong nhíu nhíu mày, cũng vào lúc đó, báo tin nhắn của điện thoại di động của vang lên, tùy ý liếc cái, hai chữ "Tô Khả" phía làm mắt đột nhiên sáng lên.

      Người gửi tin nhắn là Trịnh Diệu Đông, phía là tin tức ông nội Cẩm Niên bị bệnh tim phát bệnh cấp bách, Tô Khả ở trường, Cẩm Niên có cách đón ấy, Tô Khả mang thai nên về mình có chút an toàn, Lạc Phong cậu đón ấy .

      Doãn Lạc Phong nhíu nhíu mày, xe chạy đến chỗ giao lộ đánh tay lái, chạy đến đại học X.

      Sau khi Doãn Lạc Phong tới trườngTô Khả nhìn thấy nhóm người vây bảng thông báo, cũng để ý, chỉ là vừa lúc ngang qua đối thoại của hai người bay vào tai của .

      "A, ban đầu cảm thấy thành tích của ta rất tốt, ngờ lại làm chuyện trộm cắp này. Bây giờ suy nghĩ chút, may mà lúc đầu mình theo đuổi ta, nếu mặt cũng mất hết rồi."

      "Đúng vậy, bề ngoài đúng là nhìn ra Tô Khả là người như vậy, là bi kịch nhân tính mà."

      Doãn Lạc Phong nhíu mày, sau đó liền tới xem bảng thông báo.

      Chỉ thấy tờ thông báo xử phạt dán đó.

      Doãn Lạc Phong chỉ vội vàng nhìn lướt qua nhìn thấy đó viết: Tô Khả lớp y học lâm sàng XX01, bởi vì trộm chuỗi vòng ngọc, tuân theo điều 17 nội quy kỷ luật trường học, xử phạt khai trừ học tịch.

      Đột nhiên đôi mắt Doãn Lạc Phong rất sâu, trực tiếp xé tấm giấy. Sinh viên xem náo nhiệt liếc mắt xem thường nhìn Doãn Lạc Phong.

      Ánh mắt liếc qua, chỉ phát thông báo xử phạt chính thống của trường mà còn có nội dung về Tô Khả những người khác dán lên.

      Doãn Lạc Phong giận dữ, trực tiếp xé, sau đó xoay người hỏi, "Người nào làm?"

      Học sinh kia bị Doãn Lạc Phong "hung thần ác sát" dọa, "Sao chúng tôi biết!"

      Doãn Lạc Phong vo giấy thành cục trong nắm trong lòng bàn tay, trong khi đó mặt là mảnh sát khí. Những người xem náo nhiệt, liếc mắt từng cái nhìn Doãn Lạc Phong, lặng lẽ rời .

      vài nữ sinh kinh ngạc vì tướng mạo của cũng nhịn được bĩu môi thảo luận: " là đáng tiếc, dáng dấp đẹp như thế mà lại là cái kẻ ngốc."

      Doãn Lạc Phong ném đống giấy vào thùng rác, trực tiếp gọi điện thoại cho bạn cùng phòng của Tô Khả - Kiều Nhạc.

      Rất nhanh biết được ràng. Đồ ngốc Tô Khả lại có thể bị người ném đá dấu tay như vậy!

      hỏi Kiều Nhạc là Tô Khả ở đau, Kiều Nhạc cũng có tin chính xác, bởi vì hình như Tô Khả cũng trở về túc xá.

      Doãn Lạc Phong trực tiếp tìm viện trưởng viện y học, tất nhiên viện trưởng biết Doãn Lạc Phong, cho nên thái độ tồi chào hỏi Doãn Lạc Phong.

      Doãn Lạc Phong thẳng vào vấn đề, "Chuyện này Tô Khả bị oan uổng, tôi hi vọng ông có thể xóa bỏ xử phạt."

      Viện trưởng tự nhận là là người bề , coi như quen biết với , nhưng là người vai dưới, kết quả vừa ra khỏi miệng chính là khẩu khí ra lệnh, viện trưởng khó chịu, "Tôi cũng là theo phép tắc, nếu như bên đồn cảnh sát ấy là bị oan chắc chắn chúng tôi rút về, cũng xin lỗi."

      Doãn Lạc Phong nhíu mày, thấy thái độ viện trưởng cũng rất kiên quyết, vẻ mặt là thái độ ‘tôi chính là làm việc công’, cũng còn biện pháp, trực tiếp đứng dậy, "Được."

      Sau khi Doãn Lạc Phong ra ngoài từ phòng làm việc viện trưởng nghĩ xem rốt cuộc Tô Khả chỗ nào.

      Hết cách rồi, chỉ có thể gọi cho chị Doãn Lạc Hàm của , kết quả Doãn Lạc Hàm chị ấy biết, bởi vì Tô Khả tới bệnh viện.

      Doãn Lạc Phong biết làm sao, lái xe mục đích, nhìn xung quang trái phải, hy vọng có thể nhìn thấy Tô Khả.

      Khi xe Doãn Lạc Phong lái đến ngã tư đường nhìn thấy bên kia vây quanh ít người, bảy miệng tám lời thảo luận, mà cảnh sat nhân dân cũng cầm vở ghi chép.

      Bên cạnh là chiếc Santana bể tan tành, chỉ liếc mắt nhìn, cũng biết nhất định chỗ kia mới vừa xảy ra tai nạn xe cộ.

      Phía trước đèn đỏ sáng, xe của dừng lại, vừa đúng có thể nhìn thấy mặt đất phía bên phải có rất nhiều máu tươi, chảy ngoằn ngoèo.

      Doãn Lạc Phong nhíu mày, cuối cùng tốc độ phải nhanh cỡ nào có thể đụng người bị thương nhiều máu tươi như vậy. Xem ra, người bị thương bị đưa bệnh viện.

      "Tôi cảm thấy được người bị thương kia sống được. . . . . .Haizz. . . . . . đáng tiếc. . . . . . Con bà ấy khóc đến đáng thương. . . . . ."

      Những lời này nhàng bay vào tai Doãn Lạc Phong.

      Đèn xanh sáng lên, Doãn Lạc Phong lái xe, tiếp tục tìm kiếm Tô Khả. . . . . .

      *

      Tô Khả nằm giường ngủ thiếp , khóe mắt đầy nước. Lúc này, tay của gắn ống truyền nước biển, giọt giọt. . . . . .

      Hồi lâu sau, mới tỉnh lại.

      Nhìn màu trắng xa lạ, đứng dậy, lúc này mới phát ra tay của còn truyền nước biển, nghĩ tới mẹ của . Nghĩ như vậy, Tô Khả lập tức đứng dậy, muốn rút kim châm nước biển tay mình, muốn tìm mẹ .

      " đừng cử động." y tá tiến vào, lập tức ngăn cản Tô Khả, " có biết hay , mang thai đây, thiếu chút nữa cũng mất rồi."

      Tô Khả chớp mắt, nhịn được khóc thành tiếng.

      Bụng vẫn còn căng lên đau, cúi đầu nhìn những vết máu đỏ tươi váy.

      Có của mẹ , cũng có của bảo bảo . . . . . .

      Y tá thấy Tô Khả vùng vẫy nữa thở , dùng ánh mắt vô cùng thương xót nhìn Tô Khả, "Chồng của đâu?"

      Tô Khả nhìn y tá, "Mẹ tôi đâu? Mẹ tôi như thế nào?"

      Ánh mắt y tá có chút tránh né, " có biết ? Lúc tới, phía dưới chảy ít máu, lần này động thai rất mạng. Bác sĩ phải nằm giường ít nhất hai tháng. Nếu như còn muốn đứa bé, ngàn vạn lần được lung tung."

      Tô Khả há hốc mồm, "Mẹ tôi như thế nào?"

      Y tá giả vờ hiểu trả lời, "Mẹ ? Tôi lắm."

      Tô Khả khóc thút thít, "Có phải treo nước biển cho tôi hay , cũng có thể nhìn mẹ tôi?"

      bác sĩ vào, nhìn thấy Tô Khả khóc đến như ‘hoa lê đẫm mưa’, "Bây giờ nên lại."

      Tô Khả khóc.

      Y tá và bác sĩ đành chịu nhìn Tô Khả, bác sĩ tỉ mỉ kiểm tra cho Tô Khả lần nữa, thở dài, "Cơ thể của vẫn rất yếu ớt, đứa bé này. . . . . . Haizz. . . . . . Tôi cảm thấy. . . . . ."

      "Tôi nhất định giữ lại đứa bé này!" Tô Khả kiên định .

      Bác sĩ gật đầu, " muốn giữ lại đứa bé, như vậy chuyện kế tiếp phải nghe theo tôi đấy. động thai khí mấy lần rồi, lần này lại chảy máu, nếu như còn chịu nằm giường nghỉ ngơi khẳng định giữ được đứa bé này."

      Tô Khả rơi nước mắt, gật đầu, "Nhưng tôi muốn gặp mẹ tôi."

      Bác sĩ để ý Tô Khả, cất xong đồ kiểm tra rời khỏi phòng bệnh, còn y tá ở lại an ủi, "Aiya, đừng lo lắng, người hiền có trời phù hộ."

      "Ừ, nhất định mẹ có chuyện gì. Chỉ là nên gọi người nhà qua ." Y tá cười với Tô Khả, Tô Khả gật đầu.

      Y tá ra ngoài, trong lòng lại là líu lưỡi nên lời, mặc dù lừa gạt như vậy là được, nhưng nếu khôngổn định đứa bé trong bụng của cũng có vấn đề.

      Haizz, có mẹ, nếu có con nên làm cái gì bây giờ.

      Sau đó y tá nghĩ tới lúc bọn họ được xe cứu thương đưa tới, khi đó, hơi thở của mẹ cũng mong manh, còn ra khỏi xe cứu thương hôn mê bất tỉnh, giữa hai chân rất nhiều máu tươi.

      Mẹ của trải qua phen cấp cứu, vẫn có hiệu quả, bác sĩ tuyên bố chết não. Sau đó thi thể lại đưa vào nhà xác rồi, tại quan trọng nhất là mau để cho người nhà của tới đây nhận lãnh.

      Aiya, là tổn thọ. Thường thấy sinh ly tử biệt, y tá chỉ có thể thở dài trở lại vị trí của ấy.

      *

      Sau khi y tá ra ngoài, Tô Khả vươn tay lấy điện thoại, nhìn thấy điện thoại di động của mình chằng chịt cuộc gọi nhỡ, có mấy số điện thoại lạ, còn có là điện thoại của Doãn Lạc Phong.

      Tô Khả gọi điện thoại cho Tô Cẩm Niên trước, vẫn làm người ta căm hận " xin lỗi, số điện thoại quý khách gọi đóng."

      Tô Khả hận thể nện cái điện thoại di động này tường, ngừng khóc: Cẩm Niên, ở đâu!

      "Tút tút ——" điện thoại di động lại reo lên, Tô Khả cúi đầu nhìn, là Doãn Lạc Phong.

      Tô Khả nhận điện thoại, "Hu hu ——"

      Lòng Doãn Lạc Phong hoảng sợ, "Khả Khả, em làm sao vậy?"

      "Lạc Phong. . . . . ." "Trước tiên em đừng khóc, đừng khóc, cho biết, lập tức đến tìm em. . . . . ."

      "Lạc Phong. . . . . . Hu hu. . . . . ."

      "Ngoan, Khả Khả, ràng nào. Em ở đâu, tới tìm em."

      "Em ở bệnh viện. . . . . . Mẹ em. . . . . . Mẹ em. . . . . ."

      Tô Khả khóc đến thở ra hơi, "Em ở bệnh viện. . . . . ."

      Phía bên kia, Doãn Lạc Phong gấp như ‘kiến bò chảo nóng’, "Em ở bệnh viện, em ở bệnh viện nào? Đừng khóc, Khả Khả, đừng khóc, qua với em."

      "Em biết. . . . . . Em biết. . . . . ." Tô Khả khóc, "Mẹ ảy ra tai nạn. . . . . . Em. . . . . ."

      Đúng lúc này, Doãn Lạc Phong nhớ lại lúc nãy chứng kiến màn ở ngã tư đường, cùng với tiếng thảo luận vô cùng ràng: "Tôi cảm thấy được người bị thương kia sống được. . . . . . Hiazz. . . . . . đáng tiếc. . . . . . Con bà ấy khóc đến đáng thương. . . . . ."

      Hồi lâu, Doãn Lạc Phong hỏi Tô Khả, vô cùng xác định mà joir, "Có phải ngã tư đường XX hay ?" "Ừm. . . . . ."

      Tô Khả khóc trả lời, "Mẹ em. . . . . ."

      "Em chờ !"

      Doãn Lạc Phong cúp điện thoại, đạp chân ga, quay mạnh tay lái trở về làn xe chạy, sau đó cấp tốc về phía trước.

      Bên kia cảnh sát vẫn còn viết, chụp hình, mặt của Doãn Lạc Phong từ từ trở nên vô cùng tái nhợt.

      Tim của đập rất nhanh , tới vài phút thắng gấp, dừng ở bên chỗ đậu xe, sau đó chạy đến bên cảnh sát nhân dân, "Chào , tôi muốn hỏi, người bị thương gặp chuyện may cùng với con của bà bệnh viện nào?"

      "Bệnh viện nhân dân." Cảnh sát trả lời.

      Doãn Lạc Phongcó được câu trả lời nhanh chóng chạy tới xe, lại khởi động xe, bay thẳng đến bệnh viện nhân dân.

      Trong lòng cầu nguyện, mẹ Tô Khả ngàn vạn lần thể có chuyện.

      Nhưng là, càng cầu nguyện câu kia: "Tôi cảm thấy được người bị thương kia sống được. . . . . . Hiazz. . . . . . đáng tiếc. . . . . . Con bà ấy khóc đến đáng thương. . . . . ." ngừng vang vọng trong đầu .

      "Tiểu Phong Phong, đây là bánh trứng bác trai con làm đấy, nếm nhiều chút."

      "Tiểu Phong Phong, nếu sau này Khả Khả chúng ta có thể gả cho con, bác yên tâm trăm."

      "Tiểu Phong Phong, ai ui, con hợp mắt bác đấy, nhìn cái cũng biết là làm con rể của bác."

      ". . . . . ."

      Bất tri bất giác, Doãn Lạc Phong chảy nước mắt.

      ra thời gian ở cùng mẹ Tô Khả cũng dài, nhưng vô cùng thích mẹ Tô Khả. Nhưng nếu quả mất , khó chịu khó chịu .

      Cái loại đau đớn hít thở thông đó giống như là người thân nhất rời .

      muốn!

      Tốc độ xe chạy cục nhạn, hai bên đều là đường vẽ cảnh vật trống .

      thanh động cơ vang tận mây xanh.

      Bệnh viện nhân dân, vẫn như cũ, nhiều người, bước chân vội vã.

      Doãn Lạc Phong đậu xe xong liền nhanh chóng đến quầy phục vụ hỏi, có lẽ là bởi vì hôm nay chỉ có người là mẹ Tô Khả xảy ra tai nạn xe cộ vào cho nên rất nhanh Doãn Lạc Phong hỏi được rồi.

      Khi người kia với Doãn Lạc Phong, "Bây giờ thi thể ở nhà xác, xin bớt đau buồn." Lúc đó, lòng của Doãn Lạc Phong đau biết bao.

      mất rồi. . . . . .

      người tốt, cứ như vậy.

      Trong nháy mắt ánh mắt của Doãn Lạc Phong trở nên đỏ bừng.

      theo bác sĩ nhà xác.

      khí lạnh lẽo làm người ta rợn tóc gáy.

      Doãn Lạc Phong theo sau bác sĩ, bác sĩ kéo hộc tủ, mẹ Tô Khả cứ bình thản nằm ở đó. Mặc dù mặt sưng vù, biến thành màu xanh đen nhưng vẫn thấy được nụ cười nhàn nhạt của bà . . . . . .

      "Bác. . . . . ."

      Nước mắt Doãn Lạc Phong lại xông ra lần nữa.

      "Bác. . . . . ."

      Bác sĩ vỗ vỗ bả vai Doãn Lạc Phong, "Bớt đau buồn."

      "Bác. . . . . ."

      Doãn Lạc Phong ngồi xổm người xuống, nhìn mẹ Tô Khả, "Bác, con chăm sóc Khả Khả, con để cho Khả Khả bị thương, bác yên tâm. . . . . . Bác. . . . . ."

      . . . . . .

      Khi Doãn Lạc Phong lau khô nước mắt, theo bác sĩ tới phòng bệnh Tô Khả đứng ngoài cửa rất lâu. Cho đến khi điều chỉnh tốt tâm trạng của mình mới đẩy cửa phòng bệnh ra.

      Tô Khả ngồi giường, ngẩn người nhìn bình truyền nước biển phía , bên khóe mắt vẫn còn nước mắt.

      "Khả Khả. . . . . ."

      Tô Khả mới quay đầu lại nhìn thấy Doãn Lạc Phong đến, nước mắt Tô Khả chảy ra, "Lạc Phong. . . . . . Mẹ. . . . . ."

      Doãn Lạc Phong ngồi ở bên cạnh Tô Khả, vỗ vỗ vai Tô Khả, "Khả Khả, có việc gì, bác có sao."

      " ?" Đôi mắt Tô Khả đẫm nước mắt nhìn Doãn Lạc Phong.

      Doãn Lạc Phong nặng nề gật đầu cái, "Chỉ là trước tiên em phải bồi dưỡng tốt. Vì bảo bảo trong bụng em mà suy nghĩ chút, có được hay ?"

      Tô Khả nín khóc mỉm cười, thở hơi, "Mẹ có việc gì là tốt."

      Doãn Lạc Phong gật đầu, " xem bác, bác còn ngủ, cho nên em cũng phải ngoan ngoãn, đừng hơi tí là khóc, đây cũng phải là Tô Khả mà biết."

      Tô Khả gật đầu, "Vậy lúc mẹ em tỉnh lại, với mẹ em tiếng, em nghe bà, đemchăm sóc cháu ngoại bà tốt, bà an tâm nghỉ ngơi chữa vết thương."

      Doãn Lạc Phong gật đầu.

      "Đúng rồi, điện thoại của Cẩm Niên em gọi được." Chân mày Tô Khả nhíu lại, " ấy ở bệnh viên quân khu, giúp em với ấy tiếng."

      Doãn Lạc Phong gật đầu, "Những chuyện em đừng động vào, chuẩn bị tốt, em phụ trách sinh con nuôi bảo bối là được rồi."

      Tô Khả cười hì hì gật đầu, "Được."

      Doãn Lạc Phong nhìn nước mắt trong nụ cười của Tô Khả, lòng chua xót chua, đứng dậy, đành lòng nhìn lại, nếu lời dối bị vạch trần , biết có thể hận hay . . . . . .

      "Khả Khả, ra ngoài hút điếu thuốc." đứng dậy, chật vật rời .

      " phải là thể nào hút thuốc lá sao?" Tô khả nghi hoặc liếc nhìn Doãn Lạc Phong.

      "Học được khi làm ăn." ra đây chẳng qua là lấy cớ muốn tạm thời rời phòng bệnh này thôi, sợ nán lại phút lời dối của cũng bị ánh mắt sáng rỡ của nhìn thấu.

      . . . . . .

      hành lang…

      Doãn Lạc Phong gọi điện thoại cho Tô Cẩm Niên, làm người ta nghiến răng nghiến lợi " xin lỗi, sô máy quý khách vừa gọi tắt" làm cho chửi má nó, sau đo, gọi điện thoại cho Trịnh Diệu Đông.

      Trịnh Diệu Đông bắt máy, "Sao vậy, đón được Tô Khả chưa?"

      " xảy ra chuyện." Giọng của Doãn lạc Phong rầu rĩ.

      Ttrong lòng Trịnh Diệu Đông cũng thoáng qua cảm giác lành, "Sao vậy?"

      "Xảy ra chuyện lớn."

      "Cậu lại ."

      "Khả Khả ấy. . . . . ." Doãn Lạc Phong muốn , trái tim lại đau đến thở nổi.

      "Khả Khả thế nào?"

      "Khả Khả, mẹ ấy xảy ra tai nạn xe cộ." Đè nén đau thương, Doãn Lạc Phong .

      "Mẹ Khả Khả xảy ra tai nạn xe cộ sao?" Giọng Trịnh Diệu Đông thể tin được.

      "Ừ. Hơn nữa. . . . . . Cấp cứu có hiệu quả. . . . . ." Doãn Lạc Phong ngẩng đầu nhìn len trời, hoàng hôn rồi, sắc trời vẫn xanh thẳm.

      "Qua đời rồi." Trịnh Diệu Đông tiếp lời Doãn Lạc Phong.

      "Ừ."

      Sau khi trầm mặc hồi lâu, Trịnh Diệu Đông lại , "Khả Khả có sao ?"

      " ấy động thai khí rất nghiêm trọng. Bác sĩ , lúc xuống xe cứu thương xuống ấy liền hôn mê bất tỉnh, thấy máu đỏ. . . . . ."

      Trịnh Diệu Đông thở dài, "Đứa bé này đúng là gặp nhiều tai nạn."

      "Haizz, cho nên bây giờ mình lừa gạt Tô Khả, mẹ ấy còn sống. . . . . . Làm thế nào. . . . . . Mình sợ mình gạt được. . . . . . bác , bà ấy là người rất tốt. . . . . ."

      Hồi lâu, Trịnh Diệu Đông , "Cẩm Niên bên này. . . . . . Mình nghĩ cũng được . . . . . ."

      "Sao vậy?"

      "Ông nội Cẩm Niên lúc nãy vừa. . . . . . Qua đời."

      "Ông nội Tô? Qua đời sao?"

      "Ừ." Trịnh Diệu Đông thở đai, "Cậu biết ông nội Tô có ý nghĩa với Cẩm Niên như thế nào mà."

      Doãn Lạc Phong im lặng lên tiếng, đúng vậy, Cẩm Niên là tay ông cụ Tô nuôi lớn, bây giờ ông nội Cẩm Niên cũng qua đời rồi. . . . . .

      Trong lòng Doãn Lạc Phong có chút khó chịu, thoáng cái hai bậc vô cùng có cảm tình đều mất, đây là sắp trở trời sao?

      "Vẫn với Cẩm Niên ." Suy nghĩ hồi lâu, Trịnh Diệu Đông cảm thấy mẹ Tô Khả là mẹ vợ của Cẩm Niên, mẹ vợ qua đời, nhất định là thể gạt .

      Doãn Lạc Phong gật đầu, "Cậu với ấy ."

      "Được." Trịnh Diệu Đông thở dài, "Khả Khả bên kia giao cho cậu."

      *

      Lúc Trịnh Diệu Đông tìm được Tô Cẩm Niên hốc mắt vẫn đỏ.

      Lúc ban ngày, thân thể ông nội vẫn là tốt, thậm chí còn trò chuyện bên cạnh ông nội Trịnh Duyệt, nhưng cũng lâu lắm bệnh tim tái phát, thậm chí thế tới ào ào, lúc đẩy tới phòng phẩu thuật, ra sức cấp cứu, ngờ vì tuổi tác quá lớn, cấp cứu hiệu quả nên tử vong.

      "Khả Khả như thế nào rồi?" Thấy Trịnh Diệu Đông đến, Tô Cẩm Niên liền hỏi.

      Trịnh Diệu Đông nhìn đôi mắt đỏ của Tô Cẩm Niên, " xảy ra chuyện."

      Trong nháy mắt lòng của Tô Cẩm Niên xoắn lại.

      "Mẹ Khả Khả xảy ra tai nạn xe cộ, qua đời rồi."

      Tô Cẩm Niên lập tức ngây ngốc, thẫn thờ. *

      Bệnh viện nhân dân…

      Tô Cẩm Niên gần như là bay như tên bắn mà đến, đến bệnh viện, chuyện đầu tiên chính là xem di thể của mẹ Tô Khả.

      "Mẹ ——"

      Hốc mắt Tô Cẩm Niên đỏ lên, nhìn mắt mẹ Tô Khả khép chặt, nhìn thân thể cứng ngắc của bà, Tô Cẩm Niên khó chịu trận.

      "Xin bớt đau buồn." Bên cạnh bác sĩ vẫn chỉ có thể an ủi như vậy, loại chuyện như vậy ông thấy quá nhiều.

      Tô Cẩm Niên quỳ xuống, lâu lâu.

      "Mẹ, mẹ yên tâm, Khả Khả, con chăm sóc tốt. Nhất định!"

      *

      Khi Tô Cẩm Niên từ nhà xác ra ngoài, mặt vẫn mảnh đau xót.

      Ngẩng đầu lên, ánh mắt phóng xa tới trước cửa phòng bệnh của Tô Khả, Doãn Lạc Phong đứng hành lang, lưng dựa vào tường ngây ngốc.

      Ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau.

      " muộn." Doãn Lạc Phong cứ ba chữ như vậy.

      Tô Cẩm Niên cãi lại.

      "Khả Khả ở bên trong." Doãn Lạc Phong lần nữa, "Tôi với ấy bác còn âng khám bệnh. . . . . ."

      Hai tay Tô Cẩm Niên nắm chặt thành quyền, gật đầu.

      Doãn Lạc Phong thở dài, tiếp tục nhìn xa.

      *

      Tô Cẩm Niên đẩy cửa vào.

      Tô Khả nằm giường, nghe thấy am thanh, quay đầu, nhìn thấy hốc mắt Tô Cẩm Niên đỏ.

      " xin lỗi, Khả Khả. . . . . . tới muộn.

      Tô Khả lắc đầu cái, “ Ông nội như thế nào rồi? ”

      “ Ông nội mất rồi. ” Giọng Tô Cẩm Niên đau đớn.

      Tô Khả nhíu mày, nhìn Tô Cẩm Niên nhíu chặt lông mày, lấy tay xoa , “ đừng khó chịu. ”

      Tô Cẩm Niên nghe thấy lời này ôm chặt Tô Khả, cằm đặt đầu Tô Khả, “ Khả Khả, chỉ còn lại em thôi. ”

      Tô Khả nghe được đau đớn trong lòng Tô Cẩm Niên trong lòng cùng rất đau xót.

      “ Chúng ta còn có bảo bảo ... ”

      “ Đúng, chúng ta còn có bảo bảo. ” Tổ Cẩm Niên nhìn trần nhà, ông nội mất, mẹ vợ qua đời, đứa bé cũng mất ... Tại sao nhiều chuyện đau khổ như vậy lại xảy ra ở người của ?

      Trong lòng khó chịu, giống như là bị tảng đá nặng đè lên, thở nổi.

      Tô Khả dựa vào ngực Tô Cẩm Niên, “ Đừng buồn. ”

      ........

      *

      chết? ” Trịnh Duyệt cau mày.

      “ Đúng vậy, kẻ ngốc này, cũng biết chuyện gì xảy ra, đột nhiên gia tăng chân ga, ràng tôi với chỉ cần hơi va chạm chút là tốt rồi, thế nhưng ngu ngốc lại đụng chết người! ”

      “ Lúc cảnh sát hỏi, thế nào? ”

      “ Tôi thông qua với , chỉ cần kiên trì thắng xe ăn, phải cố ý chúng ta cố gắng bảo vệ ra ngoài. ”

      “ Được, chuyện này nhất định cậu phải làm sạch chút cho tôi. ” Trịnh Duyệt xong liền cúp điện thoại.

      Chết người? xui xẻo!

      Nhưng mà cũng tốt, bây giờ nhất định là lúc phòng tuyến tâm lý của Tô Khả yếu đuối nhất, tùy tiện làm tức giận, nhất định đứa bé cũng mất.

      Hoàng Nghê Thường, lần này nhìn ta rồi.

      Nghĩ như vậy, Trịnh Duyệt cười híp mắt gọi điện thoại cho Hoàng Nghê Thường.

      *

      Hôm sau.

      Đồn cảnh sát gọi tới điện thoại của Doãn Lạc Phong, “ Theo điều tra trước mắt việc xảy ra là tai nạn, hoàn toàn là cố tự nhiên. ”

      Doãn Lạc Phong trầm mặc lâu, im lặng gì.

      “ Nếu như các bằng lòng ý quyết riêng bằng lời giải quyết riêng chút , đồng ý chuyện có thể nâng lên tố tụng. ”

      “ Kiện lên . ” Doãn Lạc Phong .

      Thở dài, Doãn Lạc Phong nhìn hai chữ “ Tô Bình ” điện thoại di động .

      Vợ chồng bọn họ ân ái, nhìn thấy trong mắt, bây giờ mẹ Tô Khả qua đời, biết làm sao với bác trai về người vợ như mạng sống ấy/

      Doãn Lạc Phong rất đau khổ, đấu tranh ngày, nên tới vẫn phải tới. Cho nên vẫn nhấn phím gọi.

      Bên kia Tô Bình nhận điện thoại. “ A lô? ”

      “ Bác trai, con là Lạc Phong. ”

      “ A, Tiểu Phong Phong à, nhớ sao mà gọi điện thoại đến cho bác thế. ” Giọng Tô Bình vẫn tùy tiện như cũ.

      Trong lòng Doãn Lạc Phong rất khó chịu, trong lúc nhất thời biết làm sao mở miệng.

      “ Tại sao chuyện? ” Tô Bình nghi hoặc thôi.

      Bầu khí ngột ngạt dần dần lan ra.

      “ Bác trai ... ”

      “ Tiểu Phong Phong, con . ”

      “ Bác , bác ... ”

      “ Con Nho sao? ”

      “ Dạ ” biết tên thân mật giữa bố mẹ Tô Khả.

      phải ấy ở thành phố B sao, ha ha, khoảng thời gian này gặp ấy, ôi dào, rất nhớ. ” Tô Bình tự lẩm bẩm.

      Doãn Lạc Phong nghe nhưng mà trong lòng lại là vô cùng khó chịu.

      “ Bác trai, bác hãy nghe con ... ”

      *

      Cúp điện thoại, sắc mặt của Doãn Lạc Phong có chút tái nhợt.

      Lúc này Tô Cẩm Niên theo bác sĩ qua bên kia nhận tới ít thuốc, chạy hai bên nên Tô Cẩm Niên gầy ít. nhìn thấy vẻ mặt Doãn Lạc Phong như vậy chịu được , “ Cảm ơn cậu, Lạc Phong. ”

      cần cảm ơn tôi ... tôi là vì Khả Khả. ”

      “ Mặc kệ như thế nào, tôi đều muốn cảm ơn cậu. Ngày mai, tôi cũng ở bên cạnh Khả Khả được, hi vọng cậu có thể ở cùng với ấy ... ”

      Doãn Lạc Phong gật đầu, “ Là muốn đưa tang ông nội Tô sao? ”

      Bởi vì mẹ Tô Khả là tai nạn giao thông nên đợi đội cảnh sát giao thông kết thúc xử lý tai nạn đứa đến nhà tang lễ.

      Tô Cẩm Niên gật đầu.

      “ Tôi mới vừa gọi điện thoại báo cho bác trai. ”

      Sắc mặt Tô Cẩm Niên tái nhợt, mẹ vợ tới chăm sóc đứa trong bụng Tô Khả, nhưng mà chỉ đứa mất mà mẹ vợ cũng qua đời, còn mặt mũi nhìn bố vợ .

      Tô Cẩm Niên gật đầu.

      Doãn Lạc Phong nhìn Tô Cẩm Niên, “ Ừ ... ”

      *

      Bố của Tô Khả tới rất nhanh, hầu như là khóc liên tục đường, lảo đảo mà đến, nhìn thấy người của ông còn tưởng rằng ông là người điên.

      Khi bố Tô Khả nhìn thấy vợ trong nhà xác khóc đến càng thêm ra hình dạng nữa, nước mắt nước mũi chảy ra, bác sĩ yên lặng đứng bên cạnh ông, hốc mắt cũng có nước mắt.

      “ Nho ... Nho ... ” Tô Bình ôm thi thể cứng ngắc của mẹ Tô Khả, khóc ...

      Doãn Lạc Phong trầm mặc đứng thẳng bên ngoài.

      Chẳng biết từ lúc nào mà bầu trời u tối, làm như lại sắp đổ mưa.

      Thẩm Đường đứng bên cạnh Doãn Lạc Phong, với Doãn Lạc Phong, “ Tai nạn này xảy ra, mình xem màn hình giám sát rồi, xem ra có gì may. ” Ý chính là, xem ra phải là do người tạo nên.

      “ Còn gì nữa ? ”

      người nhà của tài xế gây chuyện đến đó, chuyện với hơn giờ. ” Thẩm Đường tiếp tục .

      “ Ngoài ra? ”

      “ Ông ta cùng Vương Phẩm gặp mặt. Vương Phẩm cho số tiền lớn.”

      “ Vương Phẩm? ”

      “ Cái người thích Trịnh Duyệt rất lâu. ”

      Hai tay của Doãn Lạc Phong nắm rất chặt, “ Mình biết rồi. ”

      Trịnh Duyệt, Vương Phẩm! Tôi nhất định làm các người trả giá lớn vì hành vi này.

      *

      Ban đêm.

      Bên ngoài mưa tí ta tí tách rơi xuống, giống như là người ta thầm.

      Tô Khả gắn ống truyền nước biển, tay đặt bụng của : “ Bảo bảo, biết bà ngoại con có tốt hay . ”

      “ Cola ........ ” Bố của Tô Khả - Tô Bình đường nước mắt đường nước mũi tới phòng bệnh của Tô Khả.

      Tô Khả ngẩng đầu lên thấy bố như vậy trong lòng khó chịu lan ra, nước mắt cũng chợt rớt ra ngoài, “ Bố ... Ô ô ... Mẹ ..... ”

      Trong lòng Tô Bình khó chịu muốn chết, nhưng khi nhìn thấy con ông như vậy có đau khổ cũng chỉ có thể nuốt vào bụng. Bởi vì trong bụng Khả Khả còn có hy vọng nhiều năm của ông và Nho, muốn vừa mất vợ lập tức mất luôn cháu ngoại.

      “ Cola ...... ” Tô Bình rất khổ sở, “ Cola ... ”

      “ Bố ........ ”

      Hai bố con ôm nhau mà khóc.

      Doãn Lạc Phong đứng ở ngoài cửa, vẻ mặt Tô Cẩm Niên cũng bi thương.

      “ Tụt tụt ____ ” Điện thoại di động Tô Cẩm Niên kêu lên.

      Là bên kia gọi điện thoại qua.

      Doãn Lạc Phong vỗ vỗ vai Tô Cẩm Niên, “ qua đó . ”

      Tô Cẩm Niên nhìn tình hình bên trong phòng.

      “ Tôi , Tô Khả cũng biết ông nội Tô ... ”

      Tô Cẩm Niên vẫn lời nào, xương gò má mặt cũng lộ ra, có thể biết gầy rồi.

      Mấy ngày nay, ông nội Tô qua đời, tất cả mọi chuyện lớn đều là lo.

      Bố của bận khóc lóc, mự của tỏa ra tiếp đón quyền quý. Chuyện phiền phúc vụn vặt, tất cả rơi xuống đầu , hơn nữa bên này Tô Khả còn xảy ra chuyện này, đồn cảnh sát, an ủi Tô Khả ...

      Doãn Lạc Phong tiếp tục , “ Giúp tôi dập đầu cho ông nội Tô mấy cái. ”

      Tô Cẩm Niên gật đầu.

      Doãn Lạc Phong phải nhìn di thể của ông cụ Tô, nhưng bên này, còn quá nhiều việc bận, thể phân thân. Cảm giác bao nhiêu chuyện thoáng cái chen chúc cùng lúc làm người ta vội đến ‘ sức đầu mẻ trán ’.

      Tô Cẩm Niên thở dài, rời .

      Doãn Lạc Phong lấy điếu thuốc ra, đốt, hít hơi, nhìn ánh sáng màu đỏ của nó sáng rồi tắt dần, vẫn cháy.

      .........

      *

      “ Cola, phải sinh đứa bé ra tốt. ” Tô Bình lau khô nước mắt, lại đưa tay lau nước mắt của Tô Khả.

      “ Bố, con biết rồi. ” Tô Khả gật đầu, sau đó lại hỏi, “ Mẹ như thế nào rồi? ”

      Tô Bình vừa nghe Tô Khả nhắc tới vợ của ông lần nữa nước mắt lại muốn chảy ra, “ Mẹ con có sao, bố mới xem ấy. ấy ngủ ngon. ”

      Tô Khả gật đầu, “ cho mẹ, con rất nhớ mẹ. ”

      “ Ừ. ”

      *

      Hôm sau.

      Đưa tang ông cụ Tô, đài truyền hình và phương tiện truyền thông ngừng phát hình ra, toàn bộ tầng lớp cao cấp đều tham gia lễ truy điệu này.

      Tô Khả xem đưa tang trực tiếp TV, nhìn thấy Tô Cẩm Niên gầy , mặc bộ trang phục màu trắng, giữa trán là vẻ đơn đau thương.

      Lòng của Tô Khả có chút đau, trong lòng lặng lẽ : ông nội, lên đường bình an.

      Tô Bình đứng dậy, “ Bố chuẩn bị nước nóng cho con. ”

      Tô Khả gật đầu.

      Doãn Lạc Phong theo, “ Khả Khả, nhìn kỹ bình nước muối của em, đừng giống như lần trước vậy, máu cũng chảy ngược mà em còn có cảm giác. ”

      Tô Khả gật đầu, “ Em biết rồi. ”

      Hai người còn chưa ra ngoài bao lâu phòng bệnh Tô Khả có người đến gõ cửa.

      “ Mời vào. ”

      Chỉ thấy Hoàng Nghê Thường mặc bộ váy dài màu trắng nhạt, đeo mắt kính, mười phần giống như kiểu nữ hoàng mà xuất trước mặt của Tô Khả.

      Tô Khả nhíu mày, hình như và Hoàng Nghê Thường còn chưa có giao thủ chính diện, nhìn bộ dáng của ta cũng biết là người đến có ý tốt.

      “ Chào . ” Hoàng Nghê Thường mở miệng trước tiên.

      Tô Khả gật đầu.

      “ Tin rằng chúng ta cũng cần tự giới thiệu chứ. ”

      “ Cho nên? ”

      “ Tôi tói chính là cho biết, cách xa chồng chưa cưới của tôi chút. ”

      Tô Khả cười lạnh, “ Tôi sao? ”

      “ Lần trước đứa bé trong bụng ..... ” Hoàng Nghê Thường cười.

      Tô Khả nhíu mày, chớp mắt, đôi mắt sắc bén: “ Là ? ”

      Hoàng Nghê Thường đưa đầu ngón tay, “ No! ”

      “ .............. ”

      “ Chẳng qua tôi có thể cho biết là ai nhé. ” Bỗng chốc Hoàng Nghê Thường cười nhạt, “ Thậm chí tôi có thể cho biết, kẻ chủ mưu tai nạn xe lần này. Nhưng phải đồng ý với tôi, rời Cẩm Niên ! ”

      “ Là ai? ” Nghe hai chữ tai nạn, đột nhiên lòng của Tô Khả căng thẳng.

      ra sau đó Tô Khả cũng nghĩ tới, bởi vì ràng chiếc xe kia lái đến hướng của , là mẹ của vì cứu nên mới bị đụng xe.

      “ Là Trình Duyệt? ” Đột nhiên lúc đó Tô Khả thốt lên. Hoàng Nghê Thường đến như vậy có thể biết người sau lưng phải là ta, như vậy, chỉ còn lại Trình Duyệt.

      Hoàng Nghê Thường kinh ngạc liếc mắt nhìn Tô Khả, “ Sao biết được? ”

      Trong giây lát, Tô Khả cười ra tiếng, nước mắt cũng chảy ra, “ Quả nhiên là ta, quả nhiên là ta! ”

      Hoàng Nghê Thường sờ sờ tóc dài của ta, “ chỉ đoán đúng phân nửa. ”

      “ ............ ”

      “ Đứa bé trong bụng , ngay cả người ‘ ném đá dấu tay ’ cũng đều phải ta. ”

      “ Vậy là ai? ”

      “ Tần Phi. ” Hoàng Nghê Thường cũng giấu giếm.

      Con ngươi Tô Khả chợt co lại, “ Bà ấy? ” Mẹ Cẩm Niên.

      Hoàng Nghê Thường cười, “ Tần Phi bà ấy cũng hy vọng cháu của bà ấy chảy người máu của , tôi tin hiểu mà. ”

      Hai tay của Tô Khả nắm chặt thành quyền, móng tay đâm vào trong thịt, “ Lại có thể là bà ta .... Lại là bà ta ... ” Trong lòng lại nghĩ tới, nếu Tần Phi biết có đứa cháu rồi có thể vui vẻ tiếp nhận bọn họ hay , quả nhiên đều là mơ mộng hão huyền.

      cũng cần đau lòng khổ sở, bởi vì phải ưu tú, mà là Cẩm Niên quá ưu tú. ” Hoàng Nghê Thường hất cằm lên, “ Cho nên người xứng với ấy, chỉ có tôi. ”

      “ Cút! ”

      “ Thế nào, muốn quỵt nợ? ”

      “ Quỵt nợ? Tôi xỏ lá cái gì? ” Tô Khả thờ ơ nhìn Hoàng Nghê Thường.

      “ Mới vừa rồi đó, tôi cho biết, rời khỏi Cẩm Niên. ” Sắc mặt của Hoàng Nghê Thường cũng lạnh như băng.

      Tô Khả cười lạnh, “ Tôi có đồng ý ? ”

      Hoàng Nghê Thường giận quá hóa cười: “ Ha ha, sao, đồng ý cũng phải đồng ý. ” xong, lấy điện thoại di động ra, trực tiếp cho Tô Khả xem hình.

      tấm lại tấm, tất cả đều là giường chiếu của hai người.

      Sau đó Hoàng Nghê Thường sờ sờ bụng ta: “ cho biết, trong bụng của tôi cũng có đứa con của . Chỉ có đứa con của tôi mới có thể được Tần Phi thừa nhận. Cho nên thức thời mau tự ! Dù sao cũng phải lùi, lùi cũng phải lùi. Bằng . Đến lúc đó phải chỉ có mẹ chết đơn giản như vậy! ”

      Con ngươi Tô Khả phóng đại, sắc mặt tái nhợt thể tin: “ lặp lại lời lần nữa! ”
      Last edited by a moderator: 16/6/15

    2. Lonna

      Lonna Member

      Bài viết:
      56
      Được thích:
      38
      Ta hy vọng tác giả ngược chết đám người lương tâm bị chó tha rồi này:die::die::die: thương khả tỷ ghê gớm

    3. Thanh Hằng

      Thanh Hằng Well-Known Member

      Bài viết:
      144
      Được thích:
      216
      Ức chế bị đẩy lên cao trào roài:yoyo61::yoyo61::yoyo61::yoyo61:
      Tức sôi máu:yoyo50::yoyo50::yoyo50::yoyo50:
      Ngược chết lũ sống máu người khác :yoyo61::yoyo61::yoyo16::yoyo16:
      Thương Tô Khả nhưng mong TK bình tĩnh để gĩư đứa bé. Tốt nhất là 2bố con TK được Tiểu Phong Phong đưa xa dưỡng thai :yoyo3::yoyo3::yoyo3:
      Dù biết k thể đổ lên đầu Cẩm Niên nhưng bảo vệ được vợ con là có tội, k được phép biện minh gì hết:yoyo67::yoyo67::yoyo67::yoyo67:

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 89: trở lại

      "Biết còn hỏi!" Bộ dáng Hoàng Nghê Thường ‘cao cao tại thượng’, thờ ơ nhìn Tô Khả cực kỳ tiều tụy, thế nhưng tâm tình của ta cực kỳ tốt.

      ta tìm đến Tô Khả, bởi vì ngoài việc bây giờ trạng thái Tô Khả rất dễ dàng mất con, càng bởi vì tâm tình ta rất tốt, mà ta muốn làm tâm tình Tô Khả càng tốt, cho nên đến đây.

      Vốn là lễ đính hôn của ta vào ngày thứ bảy nhưng ông cụ Tô lại chết, làm hại lễ đính hôn của ta thể lùi lại, cả ngày tháng cụ thể cũng có. Theo ý của bố ta mối hôn này rất có khả năng thất bại, bởi vì ông cụ Tô chết rồi, thế lực nhà họ Tô đúng là tổn hại hơn phân nửa. Quan hệ thông gia mà khẳng định nhà bọn họ lấy được ích lợi lớn hơn lúc trước.

      Cho nên, ta cực kỳ khó chịu, sau đó ông cụ Tô lễ nhập liệm cũng đến, bởi vì theo ý ta chính là cuối cùng do ông cụ Tô hại hy vọng ta tan biến. Cho nên, cũng chạy tới bên Tô Khả lắp kín lòng ta lại.

      "Bốp ——" Trong lúc đó Tô Khả đứng dậy, cái tát vô cùng nhanh, "Hoàng Nghê Thường, hôm nay tôi cũng cho biết, cút! Cách xa xa chồng của tôi, nếu tôi ngại kiện lên tòa án quân , kiện phá hoại quân hôn!"

      Hoàng Nghê Thường thể tin nhìn Tô Khả, gương mặt đau rát cho ta biết, Tô Khả tát ta cái.

      ta sờ sờ má của ta, liên tục cười lạnh, "Thế nào? Sợ à? cho biết, mẹ thực chết rồi. Còn Cẩm Niên rất nhanh kết hôn với tôi. cho biết, mặc dù ông nội ấy chết rồi nhưng trước khi chết ông nội lập di ngôn. Nội dung di chúc chính là muốn ấy lấy tôi, sau đó mới được tài sản nhà họ Tô." (di ngôn: di chúc miệng)

      Tô Khả giận đến toàn thân run rẩy, ngón tay chỉ ra cửa, " cút nhanh lên cho tôi! Cút!"

      ràng mẹ của còn sống rất tốt! Tiện nhân này! Tiện nhân! (tiện nhân : kẻ bỉ ổi)

      "Cút mau cho tôi! Cút !"

      Hoàng Nghê Thường hừ lạnh tiếng, " gọi vỡ cổ họng cũng vô dụng! Tôi cho biết, Tô Cẩm Niên, chỉ có thể là của tôi! ấy, chỉ lấy tôi!"

      "Binh ——" Tô Khả trực tiếp ném giỏ trái cây bên cạnh tủ giường tới Hoàng Nghê Thường, "Mẹ nó!" Ném giỏ trái cây Tô Khả hết giận, tiếp theo tất cả tạp vật đều hướng tới người của Hoàng Nghê Thường mà chào hỏi, "Tôi dễ để cho bắt nạt à! Tiện nhân! Tôi và Tô Cẩm Niên kết hôn, còn vô liêm sỉ líu ríu! Tôi để cho nguyền rủa mẹ tôi à! Tôi để cho ngươi hưu vượn sao!"

      Hoàng Nghê Thường tránh né kịp nên người bị mười mấy loại trái cây đập trúng, đồ đạc lộn xộn cũng theo nhau mà đến. người đau đớn từng trận làm cho lòng ta sinh ra tức giận, hướng Tô Khả mà đánh qua, khí thế hung dữ mạnh mẽ.

      "Dám đánh tôi!"

      Lúc này Hoàng Nghê Thường hoàn toàn mất hết hình tượng công chúa cao cao tại thượng, ta chỉ biết mới vừa bị Tô Khả tát cái, tại lại bị dùng trái cây đập trúng, tượng đất cũng có ba phần nóng nảy, huống chi là ta.

      "Binh ——" cái chân tới từ bên ——

      Hoàng Nghê Thường bị đá bay ra ngoài, quay đầu lại ta mới phát , mặt Doãn Lạc Phong tối sầm nhìn ta.

      "Tiện nhân, cút!"

      Ba chữ lạnh lẽo làm cho mặt của Hoàng Nghê Thường hồi xanh đen hồi đỏ, "Doãn Lạc Phong! chờ đó cho tôi !"

      "Haizz, chỉ bộ dạng tiện nhân này của lại muốn hy vọng có được Tô Cẩm Niên? Cũng soi mặt vào trong nước tiểu xem đức hạnh của ." Doãn Lạc Phong lạnh lùng chế giễu.

      Bởi vì Hoàng Nghê Thường mới vừa bị giỏ trái cây trúng nên bộ dáng lúc này thực có chút nhếch nhác khó coi, vừa bị Doãn Lạc Phong như thế ánh mắt của ta nhìn Tô Khả càng thêm tức giận: "Hèn nhát!"

      Tô Khả nắm chặt quyền, "Hoàng Nghê Thường, còn Trịnh Duyệt, Tần Phi! Ba người các ngươi chờ , tôi để yên đâu!"

      Doãn Lạc Phong vỗ vỗ sống lưng Tô Khả, lại lạnh lùng nhìn Hoàng Nghê Thường, "Còn mau cút ra khỏi phòng này chút!"

      Hoàng Nghê Thường bị đau đứng dậy, sửa sang dung mạo của ta tốt, mắt lạnh nhìn Doãn Lạc Phong, "Có điều là nên tranh thủ người đáng thương, tôi so với , mạnh hơn!"

      "Cút! Tôi phải là đánh phụ nữa." Doãn Lạc Phong cười lạnh, mắt phượng khép hờ giống như là con sói hung ác.

      Hoàng Nghê Thường giận đến xoay người bước , kết quả điện thoại lúc nãy rơi mặt đất, “binh...”, phát ra một tiếng lanh lảnh.

      “Lạc Phong, đó có ảnh nude của Cẩm Niên!” Tô Khả lập tức nói/

      Hoàng Nghê Thường vừa ngồi xổm người xuống nhặt thì Doãn Lạc Phong ném một cái ́c tới tay ta.

      Một nửa nước bắn vào tay của ta và điện thoại động.

      “A...” Hoàng Nghê Thường thét chói tai rút tay về.

      Nhân cơ hội này, Doãn Lạc Phong Tướng lấy điện thoại di động của ta, vẫn là IPhone, vào nước vẫn hoạt động bình thường.

      “Trả điện thoại cho tôi!” Cũng bởi vì tức giận mà khuôn mặt Hoàng Nghê Thường vặn vẹo.

      Doãn Lạc Phong một cước đá văng Hoàng Nghênh Thường, “Thức thời thì đừng líu ríu cho ông! Om sòm!”.

      Sau đó, Doãn Lạc Phong rất nhanh tìm được hình, xóa toàn bộ từng tấm một.

      “Ha ha, tiện nhân vẫn là tiện nha, vì chụp chút ảnh nude giường chiếu lại tiếc mọi giá làm cho Cẩm Niên hôn mê, khâm phục”.

      “Hừ!” Hoàng Nghênh Thường có một chút dáng vẻ “Ít vu oan ! ́ ý nói như vậy còn phải là vì để cho tiện nhân Tô này yên lòng sao! Nói cho biết, tôi và Cẩm Niên là kìm lòng được, hơn nữa trong bụng của tôi cũng có đứa con của ấy!”.

      Tô Khả lạnh lùng nhìn Hoàng Nghênh Thường, “Lời nói dối kém chất lượng như vậy thì cũng chỉ có loại người da mặt dày sợ bị vạch trần của người đàn bà như mới nói ra miệng”.

      Doãn Lạc Phong cười lạnh, “Quá nhiên đủ đê tiện, thì ra là nước Mĩ trở về nên trí thức hiện đại càng hít càng đê tiện, cả lòng hổ thẹn cơ bản nhất của dân tộc Trung Hoa chúng ta cũng đã ném ra ngoài chín tầng mây”.

      Sắc mặt của Hoàng Nghênh Thường đã như sắt đen.

      Bố caủa Tô Khả cũng đã trở lại, sau khi ông nhìn thấy một mảnh hỗn độn đất, lại thấy một phụ nữ xa lạ, hơn nữa dáng vẻ xốc xếch thì nhịn được cau mày.

      Doãn Lạc Phong xóa hết hình, ném điện thoại di động về cho Hoàng Nghênh Thường, Hoàng Nghênh Thường đưa tay đón lấy, đón được, điện thoại lại đập lên đất một lần nữa, lần này thì màn hình xuất hiện vết nứt.

      “Trượt tay, ngại quá”. Doãn Lạc Phong nhún nhún vai “Tìm thư kí của tôi , tôi sẽ nói bồi thường nửa giá cho . thong thả, tiễn”.

      Hoàng Nghênh Thường nắm chặt quyền, nhìn ba người trong phòng bệnh, mở miệng : “Ba kẻ tiện nhân!” Mắng xong, ta liền chạy , rất sợ Doãn Lạc Phong đuổi tới đánh ta.

      Đợi đến khi Hoàng Nghênh Thường rời , Tô Khả cũng trầm mặc, nước mắt cũng chảy xuống từng giọt.

      “Cola?” Bố của Tô Khả nghi ngờ nhìn con gái ông.

      “Bố, con muốn xem mẹ”.

      “......”

      “......”

      “Bố...” Nước mắt Tô Khả càng lúc càng nhiều, đôi mắt tràn đầy mong mỏi, “Con muốn nhìn mẹ một chút...” Khóc khóc, bụng Tô Khả lại đau từng hồi một, sau đó sắc mặt cùng vô cùng tái nhợt.

      Bố Tô Khả hét lớn một tiếng, “Bây giờ mẹ con còn nghỉ ngơi! Chuyện lớn nhất của ấy là gì con còn biết sao, nếu là cháu ngoại chúng ta mất thì sao! Con xem bố đánh con một trận à! Lạc Phong, mau gọi bác sĩ”.

      Doãn Lạc Phong gật đầu, ấn xuống nút đỏ trước giường một cái.

      Tô Khả đau đến cong người đứng dậy, một giọt lại một giọt mồ hôi trán chảy xuống ga giường.

      “Mẹ.... Bảo bảo.... Cẩm Niên...”

      Bác sĩ đến rất nhanh, bố Tô Khả đành lòng nhìn lại, “Khả khả.....”

      Ông xoay người rời khỏi phòng bệnh tới hành lang, ngồi chồm hổm, im lặng nức nở: “Nho..... nhớ em..... Nho..... Làm thế nào đây, muốn tới tìm em..... Em chờ một chút..... thay em nhìn cháu ngoại của chúng ta, sẽ tới tìm em..... Nho.....”

      Doãn Lạc Phong nhìn bố Tô Khả hơi cúi người thì trong lòng ê ẩm.

      Trịnh Duyệt, Hoàng Nghênh Thường! Còn có một Vương Phẩm! Thậm chí mẹ Cẩm Niên - Tần Phỉ.

      Những người này từng người một, miễn là làm hại tới , , tuyệt đối tuyệt đối, khiến họ trả giá thật lớn vì hành vi của họ!

      ----------

      Tô Cẩm Niên bưng hũ tro ́t, dưới sự hướng dẫn của người đạo sĩ, chậm rãi đặt vào phần mộ huyệt, sau đó trồng cây bách xanh mơn mởn lên. (Đạo sĩ ở đây là người hướng dẫn giống đạo tì trưởng vậy, vì nhà là quân nhân nên theo đạo).

      Ông nội của , cứ như vậy mà hóa thành một dốc đất vàng, chỉ có cây bách xanh tươi này, nói cho biết ông nội vẫn cứng cỏi như ngày trước.

      Xin an tâm. Ông nội!

      đường trở về, Tô Cẩm Niên nói một lời.

      Tần Phi và Tô Sĩ Minh cũng như thế.

      Từ trước đến giờ tính tình Tô Cẩm Niên lạnh nhạt, đối mặt với bố mẹ cũng sẽ dư một lời nào, mà từ trước đến giờ Tô Sĩ Minh bất hòa với vợ ông, mà nói Tô Cẩm Niên cũng nhiều.

      Thường ngày Tần Phi là người om sòm nhất, lúc này bởi vì sự kiện thuốc mê hiệu quả nhanh nên trong lòng vẫn có chút hổ thẹn với Tô Cẩm Niên nên cũng nói một lời nào.

      Một nhà ba người ngồi ở cùng chiếc xe, so với người xa lạ còn xa lạ hơn.

      Tài xế trần mặc lái xe, cảm thấy khí ép tới ông thở được, nhưng mà ông vẫn dám nói nhiều một câu.

      Trở lại nhà họ Tô, chuyện đầu tiên Tô Cẩm Niên làm là thu dọn toàn bộ quần áo của xếp vào va li, xuống lầu.

      Tần Phi ngồi ngẩn người ghế sa lon, thấy Tô Cẩm Niên xuống lầu thì lập tức nhíu mày ngăn lại, “Con đây là muốn làm gì?”.

      Tô Cẩm Niên lạnh lùng nhìn Tần Phi, tiếp đó lấy ra giấy hôn thú màu đỏ, “Tôi, sớm đã kết hôn. Tính toán của bà cũng đừng tiến hành, mất mặt”.

      “Tô Cẩm Niên, có con nói chuyện với mẹ như vậy sao?

      Tô Cẩm Niên cười giễu một tiếng, “Lời này Bà nói lời này dưới trăm lần rồi”.

      Mặt của Tần Phi vô cùng tái nhợt.

      “Từ khoảnh khắc bà xuống tay với đứa con của tôi, từ khoảnh khắc bà xuống tay với Tô Khả, từ khoảnh khắc bà gây mê với tối thì tôi tự nói với mình, bà, phải mẹ tôi!” TTô Cẩm Niên nói rất nghiêm túc.

      Mặt của Tần Phi trắng giống như màu sắc của bức tường, vẻ mặt bi thương lùi lại hai bước, “Con..... Con.....”.

      “Tô Cẩm Niên, con nói hưu nói vượn cái gì ở đây hả!”. Mặt mày Tô Sĩ Minh lạnh lùng nhìn Tô Cẩm Niên.

      “Bố, bố cũng khá hơn chút nào đâu”. Tô Cẩm Niên cười lạnh, “Ý của tôi cũng rất rõ ràng, tôi và Tần Phi, ân đoạn nghĩa tuyệt”. (ân đoạn nghĩa tuyệt :cắt đứt quan hệ)

      “Bốp...”

      “Bốp...”

      Hai cái tát, hai người, hai má của một người.

      Lực tay của Tô Sĩ Minh nặng, khóe miệng Tô Cẩm Niên hơi lan ra một tia máu tươi.

      cười, “Thế này thật tốt, thế này thật tốt.....”

      Như vậy cũng có một chút gánh nặng, có thể nhẹ nhàng thoải mái mà rời , cuối cùng có thể đường đường chính chính bảo vệ Tô Khả, còn phải mang gông xiềng đạo đức nữa.

      “Cẩm Niên.....”

      “Cút!” Tô Sĩ Minh nhìn chằm chằm Tô Cẩm Niên, “Tôi có con trai như vậy, cút cho tôi”.

      “Tạm biệt!”

      Tô Cẩm Niên xách va li, nhìn căn nhà ở hơn hai mươi năm, vẫy tay từ biệt.

      Bầu trời nơi xa, sương mù màu xám dần dần tiêu tan, lộ ra quang cảnh xanh biếc. Từng đám mây màu trắng sữa bồng bềnh theo gió.....

      Tô Khả, , đã trở lại.
      Last edited by a moderator: 13/6/15
      Mizuki, TrâuThanh Hằng thích bài này.

    5. Thanh Hằng

      Thanh Hằng Well-Known Member

      Bài viết:
      144
      Được thích:
      216
      Haiz, đoạn này ngược nam nữ 9 quá :yoyo65::yoyo65::yoyo65:
      biết nguyên do gì để nam nữ 9 bị chia cắt như ở đọan đầu tr nhỉ:yoyo20::yoyo20::yoyo20:
      Thanks editor nha:yoyo45:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :