1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Áo Mũ Chỉnh Tề - Độc Độc C76 [Tác giả của "Phù Hiểu, anh yêu em"] drop

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12

      [​IMG]



      Edit: Vin
      touchursoul.wordpress.com
      FB: facebook.com/tysquotes

      Thương Tịnh quay về ký túc xá, trầm mặc bật nhạc lên, thu dọn căn phòng lượt rồi mất khá lâu để tắm rửa, lúc ra, nhìn mình trong gương, cau mày và lau tóc, chợt cầm lấy chiếc khăn mặt đặt giường, lật qua lật lại.

      thể nào, tuyệt đối thể! tuyệt đối thể nảy sinh tình cảm với Cố Thùy Vũ được! buồn bực lấy cái khăn quấn lên đầu, rồi lại đá đá chân, nhìn chằm chằm trần nhà, lần đầu tiên gặp , hề có cảm giác, khi gặp nhau tại quán cafe, cũng chẳng có cảm giác, lúc tới phòng làm việc tìm , càng có cảm giác! Vậy cái gọi là ‘nhất kiến chung tình’ rốt cuộc bắt đầu nảy sinh với ở đâu! Nhớ tới người đàn ông đó, trái tim mơ hồ đập rộn ràng, tát tát lên má, đúng là có tiền đồ!

      thầm than tiếng rồi trở mình xuống giường, cầm điện thoại gọi.

      “A lô?” Bên tai truyền tới giọng lười biếng của Hứa Oánh Oánh.

      hát” Thương Tịnh lời ít ý nhiều.

      Đầu dây bên kia sợ hết hồn, “Chị à, 12 giờ rồi đấy”

      “Vừa khéo hát buổi tối”

      “Mai mình còn phải làm!”

      “Thức đêm sao có thể làm khó cậu được?”

      “Cậu đến đấy à?”

      thừa”

      “Có ai nữa?”

      “Cậu và mình”

      “…lại thất tình nữa hả?”

      “Làm gì có ai

      phải cậu còn có cậu bạn trai sao?”

      Lúc này, Thương Tịnh mới nhớ tới nhân vật này, càng nhớ lại càng thấy phiền, “Vậy càng phải hát!”

      Đề nghị thần kinh của người chị em này phải nàng chưa từng lĩnh giáo qua, “Được, cậu trước, mình trang điểm qua

      “Chỉ có mình và cậu, cậu còn muốn quyến rũ ai? Thay quần áo rồi ” Thương Tịnh cúp điện thoại, thay quần áo xong, ánh mắt đảo qua đống tài liệu bàn trong lòng lại khẽ động, nhanh chóng lật đống tài liệu lần, sau đó ngừng lại, đáy mắt lóe lên tia sáng dị thường, lập tức nhắn tin cho Hứa Oánh Oánh, rồi thay chiếc quần sooc, xong xuổi, sải từng bước chân dài ra khỏi cửa.

      Thương Tịnh vào bán bar kiêm câu lạc bộ KTV, bên trong mờ mịt đủ loại ánh sáng, tới bàn tiếp tân hỏi còn trống phòng nào , nàng trực bàn nhìn , lạnh nhạt đáp tiếng, “Hết”. nhíu mày, dừng lại, im lặng gọi cho số xa lạ.

      “A lô?” Sau khi điện thoại vang lên bảy, tám tiếng tút giọng ồm ồm của người đàn ông vang lên.

      “Chào ngài, Diệp tổng, tôi là Thương Tịnh, phụ tá riêng của thị trưởng Cố, hôm nay chúng ta gặp nhau ở lễ ra mắt Garden city đó” Thương Tịnh ngừng lại, đợi ông ta nhớ lại.

      Đầu dây bên kia yên lặng vài giây, rồi ông ta thân thiện nở nụ cười, “À, mỹ nữ Thương, chào , trễ thế này rồi còn có chuyện gì sao?”

      tới là lại thấy ngại, giờ tôi ở câu lạc bộ của ngài, tôi cùng bạn tới đây chơi nhưng lại có phòng Vip, vì thế….”

      “Ha ha, hóa ra là thế, đợi chút, tôi lập tức gọi người thu xếp căn phòng cho

      cảm ơn ngài” Giọng Thương Tịnh cực kỳ vui vẻ.

      “Việc , đừng khách sáo, may là có số của tôi, hôm nay đúng là mất hứng chơi rồi”

      “Vâng, lúc tôi xem tài liệu thấy ngài sở hữu câu lạc bộ này, định tới ủng hộ, ai dè ở đây lại làm ăn phát đạt tới vậy, dù tôi muốn ủng hộ cũng phải xếp hàng ý chứ!”

      “Nào có, nào có, vô cùng hoan nghênh, vô cùng hoan nghênh”

      “Vậy cảm ơn ngài, phiền ngài giúp tôi bố trí căn phòng là được, lớn quá tôi lại trả nổi”

      sao đâu, tiểu mỹ nữ có thể tới chơi tôi vui rồi, chút tiền lẻ này đừng để trong lòng, tôi khao!”

      ạ?” Giọng bất ngờ lại mang theo vui vẻ, “Diệp tổng, ngài tốt quá”

      “Ha ha, vậy chơi vui vẻ nhé!”

      “Dạ!”

      Vài phút sau, Thương Tịnh được mời vào căn phòng vip xa hoa tầng, mặt đổi cảm ơn với người phục vụ, thoải mái để bọn họ mang đĩa hoa quả và bia vào.

      Hai mươi phút sau, Hứa Oánh Oánh tới, nàng vừa đẩy cửa ra muốn lớn tiếng mắng chửi, nhưng nàng lập tức bị diện tích và đẳng cấp của căn phòng làm cho hết hồn, “Này, xảy ra chuyện gì vậy, sao lại đốt tiền kinh thế!”

      Thương Tịnh vừa uống rượu vừa hát rống lên như quỷ thét, vẫy tay để bảo bạn vào, đợi sau khi người phục vụ dẫn đường ra, mới lên tiếng, “Yên tâm, có người trả tiền”

      “Sao, có đại gia hả?” Hứa Oánh Oánh tựa như trêu chọc ,”Cậu bạn trai của cậu vẫn là sinh viên đại học, đừng vắt kiệt cậu ta chứ”

      “Yên tâm, mình thấy người ta là kẻ có tiền” Đồ dùng, ăn mặc đều có vẻ rất đắt tiền, ra tay lại hào phóng, ” Hơn nữa, đây phải tiền của cậu ta”

      “Vậy là của ai?” Hứa Oánh Oánh hiếu kỳ, uống hớp bia Thương Tịnh đưa cho.

      “Ông chủ ở đây”

      Hứa Oánh Oánh biến sắc, “Mình nghe ông chủ Câu lạc bộ này phải dạng hiền lành gì đâu” Lúc đọc tin nhắn nàng còn buồn bực tại sao lại thay đổi địa điểm sang chỗ này cơ chứ.

      “Đâu, con người Diệp tổng khá tốt mà” Sợ tai mách vạch rừng, Thương Tịnh tăng lượng máy hát, nhảy về phía bạn rót rượu, “Tiện thể làm chút nhiệm vụ luôn” cười thầm bên tai bạn.

      Hứa Oánh Oánh lập tức đẩy ra, “Cậu nhẫn tâm kéo người gầy gò nhát gan như mình vào à!”

      “Thôi nàng đai đen Taekwondo ai mà chọc vào nổi, “Hôm nay chỉ cần cậu vui chơi hát hò thoải mái thôi, có gì nguy hiểm đâu”

      “Hừ!” Hứa Oánh Oánh bất mãn liếc , rồi đoạt mic, hát rống lên.

      Cuộc sống về đêm của hai chị em nào đó chính thức được mở màn, hát đống bài, rồi lại ăn uống cho nhuận cổ họng, lon bia rượu trống vứt bên, cứ cách lúc người phục vụ lại vào dọn dẹp, lúc vào ta nhìn hai người phụ nữ tỉnh táo đầy hoài nghi, Thương Tịnh nhìn ta cười, rồi lại quay đầu tiếp tục hát bài hát mà thích, ca khúc của Lương Vịnh Kỳ, “Giá trị của tình ”. từng cảm thấy lời bài hát rất hợp ý, luôn hy vọng có tình khắc cốt ghi tâm, cũng từng cho rằng nếu mình gặp đúng người nhất định bằng bất cứ giáo nào cũng đương oanh liệt, dù cho bị tổn thương, dù cho tương lai sau này thế nào. Đặng Hiểu Kiệt từng khiến rung động, ngay khi quyết định tâm tiếp nhận ta ta lại bị người khác cám dỗ. Chu Trì là hình mẫu lý tưởng của , nhưng bất kể ở bên nhau bao lâu, cũng chỉ cảm thấy như bạn bè, còn Cố Thùy Vũ, tại sao hết lần này tới lần khác, người đàn ông mà nên lại luôn khiến cách nào chống cự lại được rung động tận đáy lòng.

      Thương Tịnh hát nổi nữa. bỏ mic xuống, ngả người ra sau ghế salon.

      Hứa Oánh Oánh đợi trút hết rồi mới lại gần , định chuyện nghe thấy những tiếng ồn ào lớn ở cửa vang lên.

      Thương Tịnh lập tức ngồi bật dậy, vừa đúng lúc Diệp Đại Cương gõ cửa đôi cái, sau đó đẩy cửa ra.

      “Diệp tổng!” Thương Tịnh nhanh chóng thay đổi thành nét mặt ngạc nhiên, rồi tiến lên tiếp đón, “Sao ngài lại tới đây?”

      “Ha ha, tôi rảnh nên tới xem chút thôi, sao rồi, tiểu mỹ nữ, tôi tới chơi mà còn hài lòng sao?” Diệp Đại Cương dẫn theo hai thủ hạ vào, quét mắt nhìn căn phòng vip to lớn, “À, sao chỉ có hai người đẹp thế, gọi thêm bạn tới chơi à?”

      “Hì hì, người bạn này của tôi bị gã đàn ông thối lừa gạt nên kếo tôi tới đây trút giận ý mà” Thương Tịnh “To mồm”

      Gương mặt Hứa Oánh Oánh khẽ co giật, á à, giỏi lắm, dám nguyền rủa nàng.

      “À, ra vậy” Diệp Đại Cương gật đầu như hiểu , ông ta cười, “Vậy các chơi , tôi quấy rầy nữa”

      , , ngài cũng ngồi chung ạ, làm gì có chuyện quấy rầy chứ?” Thương Tịnh vội

      “Ha ha, được, lão già như tôi ngồi chung ca hát với các , các lại mất cả hứng ấy, chơi vui vẻ nhé, tiền ăn uống tính hết cho tôi”

      Đôi mắt Thương Tịnh sáng rực. “Cảm ơn Diệp tổng!”

      Diệp Đại Cương mỉm cười ra khỏi căn phòng Vip, hỏi chi phí của các từ người quản lý, nghe thấy số lượng bia nhíu mày, “Chỉ hai người bọn họ?”

      “Vâng, theo camera thu được chính xác chỉ có hai bọn họ nâng cốc uống hết ạ”

      “Nhìn bộ dạng có vẻ là hai kẻ chơi bời” tên .

      “Ừ” Diệp Đại Cương nhớ lại nét mặt tham lam, như vớ bở của Thương Tịnh vừa rồi, ông ta gật đầu đầy thâm ý, “Tra được thân phận của ta chưa?”

      “Vừa tốt nghiệp đại học XX, làm trợ lý thực tập cho Cố Thùy Vũ, quê ở thành phố A, có gia thế, có thể có chút quan hệ với Cố Thùy Vũ”

      “Ừm…bên Cố Thùy Vũ vẫn chưa tra ra manh mối gì sao?”

      “Ôi, có thể do tài liệu của tên phó thị trưởng cũ tiết lộ khá nhiều nên bên tòa thị chính và cảnh sát đều rất đề phòng, chúng ta chỉ có thể tra ra thông tin cơ bản nhất của Cố Thùy Vũ thôi”

      “Ừ” Sắc mặt Diệp Đại Cương trầm xuống, chắp tay sau lưng rời .

      Diễn xong màn kịch vừa rồi, Thương Tịnh lại ngã ra ghế salon, bộ dạng muốn sống nữa, Hứa Oánh Oánh bật bản do ca sĩ hát, rồi đưa ly rượu cho , “ , xảy ra chuyện gì?”

      có chuyện gì tốt đẹp cả”

      “…Đừng những lời thừa thãi nữa”

      Thương Tịnh lắc đầu, ngồi thẳng dậy, uống cạn bia trong cốc, “ đơn giản, mình động lòng với người đàn ông muốn mình là tình nhân” Rốt cục động lòng lúc nào? nghĩ ra.

      Định lực của Hứa Oánh Oánh tệ, chỉ nhíu mày, “Ba chữ thôi”

      tự trọng” Thương Tịnh tán thành.

      Hứa Oánh Oánh trừng mắt nhìn , “Cậu phải là người nếu gặp loại chuyện này chạy nhanh hơn bất kỳ ai sao? Sao giờ lại bị lún sâu vào?”

      “Chỉ có thể ông trời chê nhân phẩm mình quá tốt nên đổi cách chỉnh mình. Mình trốn tránh, nhưng cái duyên cái số….mình lại bị gọi tới làm trợ lý của người ta, lại còn lúc nào cũng phải dõi theo ta….”

      Hứa Oánh Oánh uống nốt chỗ rượu trong ly, “Uống hết chỗ này , rồi đổi chỗ chuyện!”
      Phong nguyet, Winny_<3, Nhiên Nhiên4 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13
      [​IMG]



      Edit: Vin


      Nửa tiếng sau, hai nàng khoác tay nhau bước cao bước thấp ra khỏi Club, gọi chiếc taxi quay về khu nhà trọ độc thân của Hứa Oánh Oánh. Hai tắm xong, ngồi giường gặm táo, Thương Tịnh cắn từng miếng táo giòn khậy.

      “Ai?” Hứa Oánh Oánh ngồi ở mép giường, chân khoanh lại chân kiễng lên.

      “..Phó thị trưởng”

      “Đẹp trai lắm à?” Từ trước tới giờ nàng quan tâm tới chính trị, cũng biết mặt mũi phó thị trưởng thế nào, ra sao.

      “Cậu từng gặp rồi đấy”

      “Hả?”

      “Lúc xem mắt Chu Trì ấy, cái người gọi là…. rể ý” Thương Tịnh nghiến răng nghiến lợi, như thể tất cả tai họa ngày hôm nay là do ngày hôm đó mang tới.

      “Ha?” Hứa Oánh Oánh trợn trừng, sao mà khoa trương quá vậy? Người đàn ông cực phẩm đó sao? Người ta là phó thị trưởng à? “ ta bây giờ là rể cậu bạn trai của cậu hả, cậu làm thế nào mà các mối quan hệ loạn cả lên thế?”

      “Đừng như kiểu mình và ta có quan hệ gì gì đó được ? Mình cũng có giới hạn của mình, mình quyến rũ người đàn ông có vợ đâu” Thương Tịnh hung hăng cắn môi.

      phải cậu thích gương mặt con nít sao?”

      “Ừ, đáng lẽ mình phải thích gương mặt con nít chứ có phải gần đây hormone của mình mất cân bằng nhỉ, chắc phải khám bác sĩ mất?” Tìm ra được triệu chứng bệnh, Thương Tịnh giống như thấy được tia sáng cuộc đời.

      Hứa Oánh Oánh gì, chỉ khoát tay, cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, thực ra trong lòng biết , tìm người làm gì có chuẩn mực nhất định chứ? Tìm được đúng người rồi mới biết, hóa ra người mình thích là như vậy, gương mặt ấy, con người ấy.

      “Bây giờ cậu định làm thế nào?”

      “Quên” Qua đêm trút hết nỗi lòng, Thương Tịnh gần như nghĩ kỹ, “Giải quyết nhanh chóng việc, tới nơi thể trông thấy ta, rồi dần dần cũng phai nhạt thôi”

      “À há? Mình nhớ đây là lần đầu tiên cậu nảy sinh tình cảm với đàn ông nhỉ, có lẽ ta thực nửa kia của cậu”

      Thương Tịnh trầm mặc trong giây lát, biết tình cảm phải thứ mà mình muốn nó đến nó đến, chừng sau này chẳng còn ai còn có thể khiến cho trái tim phải loạn nhịp và đập mãnh liệt như thế nữa,…” ấy chỉ coi mình như trò chơi mà thôi, nhưng nếu ấy chưa kết hôn mình cũng dám xông lên đương trận, dùng hết mọi cách để ấy phải mình, nhưng ấy lại là người lập gia đình, bức tường này bất kể thế nào mình cũng nhảy qua nổi, dù cho ấy là người duy nhất dành cho mình trong cuộc đời này mình cũng thể”

      “Nếu ấy thực thích cậu phải làm sao?”

      Thương Tịnh thở dài, ném quả táo theo đường cong parabol vào trong thùng rác, “Nào có nhiều chữ ‘nếu’ như vậy” Nếu như có thể, hề muốn động lòng với người đàn ông vô tình như vậy.

      Hứa Oánh Oánh suy nghĩ lúc, người đàn ông được trời ưu ái như thế nhất định là bị phụ nữ làm hư rồi, ta sao có thể tình được chứ. đành an ủi bạn câu, “Thôi quên , trong cuộc đời mỗi người, ai mà chẳng gặp phải vài thằng đàn ông cặn bã cơ chứ? Ngủ giấc, ngày mai mặt trời vẫn mọc như bình thường”

      Hai nàng nhìn nhau cười, tắt đèn nằm yên lặng giường lát, Thương Tịnh lên tiếng, “Oánh Oánh”

      “Ừ?”

      tại, mình….tim của mình như được lấp đầy rồi” Thương Tịnh chậm rãi , “Chỉ cần nghĩ tới ấy là trong lòng mình lại tự chủ được cảm thấy vui mừng, hưng phấn, dù có nhắm mắt lại tất cả vẫn là hình bóng của ấy, mình biết tình cảm của mình tác oai tác quái, nhưng, mình khống chế được, làm sao bây giờ?”

      Hứa Oánh Oánh than tiếng, Thương Tịnh từng có người bạn trai, tại cũng người, nhưng lại chưa từng có cảm giác đó là tình , “Chỉ là thói quen thôi, sau này cố gắng đừng nghĩ tới nó nữa”

      “Khó lắm….” Thương Tịnh cuộn tròn cơ thể.

      “Cưng à, ngủ ” Hứa Oánh Oánh nghiêng người, vỗ vỗ vai .

      “Mình đúng là xui xẻo….” Tại sao, hết lần này tới lần khác, vẫn mãi là .

      đêm ngủ, Thương Tịnh rời giường với đôi mắt gấu mèo, tập bài boxing ở khu trọ, thu hút biết bao ánh mắt của các thành phần tri thức trong khu, nhưng rảnh quan tâm tới ánh mắt của người khác, lúc mua đồ ăn sáng giúp Hứa Oánh Oánh, nhắn tin cho Chu Trì, chính thức lời chia tay. Dù thể ở bên Cố Thùy Vũ cũng muốn buông thả trái tim của mình với người khác.

      nghĩ, có phải cả đời này mãi là xử nữ ? khinh thường, người run lên, thể nào……đúng vậy….

      Cố Thùy Vũ chết tiệt!

      Hai người ăn sáng xong, Hứa Oánh Oánh vỗ vỗ bả vai đầy thâm ý, rồi mỗi người ngả, trang điểm che qua loa để che bớt mệt mỏi, trước khi bước vào phòng làm việc của Phó thị trưởng, hít sâu, thầm mắng ai đó câu rồi mới mở cửa ra.

      “Hắt xì!” Vừa ngồi xuống, Cố Thùy Vũ hắt hơi cái.

      “Thị trưởng Cố, ngài bị cảm ạ?” Thư ký Bàn quan tâm hỏi.

      . Có lẽ có người mắng tôi” Cố Thùy Vũ buồn cười, xoa xoa mũi, ngước mắt thấy Thương Tịnh bước vào, nhìn , “Chào buổi sáng, Thương Tịnh”

      Nghe thấy cuộc chuyện của hai người, hiểu sao Thương Tịnh thấy chột dạ, bất chợt đối diện với ánh mắt của Cố Thùy Vũ, trái tim lại đập sai nhịp, buột miệng chửi, khiến cho người đàn ông nào đó nhíu mày đầy kinh ngạc.

      Lần này lại càng chột dạ, chắc hiểu đâu nhỉ. đâu,…..từ địa phương mà, nữ binh người Nga còn cam đoan với rằng trừ dân bản xứ tuyệt đối ai hiểu được từ đó.

      “Tịnh Tịnh” Cố Thùy Vũ tựa lưng vào ghế, hai tay khoanh lại trước ngực, “Tôi có thể hỏi lý do tại sao tôi chỉ chào hỏi em mà lại nhận được kết cục như vậy ?”

      ấy thực hiểu kìa!!! Thương Tịnh còn cách nào bịa đặt nữa, đành cười gượng, “Thị trượng Cố đúng là học sâu hiểu rộng”

      “Khen lầm rồi, vừa khéo trong nhà tôi có bộ từ điển những câu thô tục” hai của khắp nơi thế giới và mang về ‘đặc sản’ là những câu địa phương thô tục.

      Thô tục? Thương Tịnh tục với thị trưởng Cố? Thư ký Bàn kinh ngạc nhìn

      “Con người tôi thô lỗ quen rồi, thỉnh thoạng lại làm ẩu, ra là tôi chào hỏi ấy mà” Thương Tịnh dứt khoát láo.

      “Vậy sao?” Cố Thùy vũ nghiêng đầu, chăm chú nhìn , “Tối qua ngủ ngon ?”

      Bị chửi tục mà vẫn còn quan tâm ngủ có ngon , Thương Tịnh biết nên trả lời ra sao, cuối cùng đáp, “Chào buồi sáng, thị trưởng Cố”

      “…”

      Đúng là cuộc đối thoại “nghệ thuật” xiết bao!

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14
      [​IMG]



      Edit: Vin
      touchursoul.wordpress.com
      FB: facebook.com/tysquotes

      Thư ký Bàn nhịn nổi, cười hỏi, “Thương Tịnh, tối qua cùng bạn ra ngoài chơi cả đêm à?”

      “Hì hì” Đúng là ‘Hỏa nhãn kim tình’.

      Cố Thùy Vũ nhìn đầy hàm ý, người nào đó tiếp tục chột dạ tiến lên phía trước.

      Trời ơi, đất hỡi, ai tới giúp đánh gẫy cái nghiệt duyên này liền cho người đó hẳn hai lượng bạc!

      chơi với ai?” Thu hồi tầm nhìn, Cố Thùy Vũ mở tập tài liệu, thờ ơ hỏi

      “B…ạn” có tiếng điện thoại vang lên, vừa khéo mượn cơ hội này bỏ dở cuộc trò chuyện, xin lỗi rồi cố tình bước nhanh ra ngoài. ra tới hành lang, lôi điện thoại ra xem, là Chu Trì. Xem ra sáng nay cậu ta có lớp học, nếu cậu ta cũng chẳng nhắn tin sau 10 giờ thế này. Mới sáng sáng mà khiến cho người ta cảm thấy ngột ngạt rồi…. ân hận của tới quá muộn màng, đôi khi làm việc hơi kích động.

      “A lô?”

      “Thương Tịnh, em có ý gì!” Chu Trì ngủ dậy, mơ mơ màng màng liếc qua tin nhắn, nội dung tin nhắn chưa kịp truyền tới đại não cậu ta ném điện thoại xoay người ngủ tiếp, cứ ngỡ rằng bản thân nằm mơ Thương Tịnh gửi tin nhắn lời chia tay, tin nhắn ngắn ngủn kia còn đặc biệt như nhảy múa trước mắt cậu ta, khiến cậu ta mắc kẹt trong cơn ác mộng lúc, khó khăn lắm mới mở nổi mắt ra, xem lại tin nhắn hóa ra là , thiếu chút nữa cậu ta cho rằng mình bị bóng đè, cậu ta phải tự véo bản thân mới biết rằng mình phải mơ.

      “Tôi, ừm, xin lỗi, nhưng tôi thực có cách nào….” Chạm tới việc mà bản thân mình đuối lý, Thương Tịnh khó lên lời, có thể hề nể mặt mà từ chối Cố Thùy Vũ, nhưng bây giờ lại phải nghĩ xem nên thế nào cho tốt.

      “Thực có cách nào là sao? Tôi có chỗ nào tốt em có thể cho tôi biết. Tại sao lại dễ dàng lời chia tay như vậy chứ?”

      Tâm tình Thương Tình lúc này rất phức tạp, cố gắng giải thích vài câu, ai dè đối phương chỉ có ba chữ, đồng ý. Bởi vì chưa lún chân vào quá sâu nên Thương Tịnh biết Chu Trì thích , phần lớn chỉ bởi lòng tự trọng đàn ông của cậu ta bị tổn thương mà thôi. muốn đợi cậu ta tỉnh táo rồi bàn lại, kiếm cớ bận việc, sau đó cúp điện thoại.

      Nào ngờ, tính tình bướng bỉnh của Chu Trì nổi lên, cậu ta bắt đầu trở nên kiên trì, sáng sớm ra gửi đống tin nhắn, máy di động trong túi réo liên tuc, xấu hổ đành giả bộ làm ngơ, tự biết bản thân đuối lý nên thể tắt máy, cũng thể cho cậu ta vào danh sách đen, thỉnh thoảng lại còn phải đáp lại vài tin nhắn, Cố Thùy Vũ vùi đầu vào công việc đếm xỉa gì tới , Thư ký Bàn cũng làm như nghe thấy, chỉ là ta vừa cầm tập tài liệu mà nhân viên nộp lên lãnh đạo đọc lướt qua kèm theo động tác thỉnh thoảng lén liếc nhìn .

      Thương Tịnh quả thực còn cách nào khác, đành kiếm cớ ra ngoài gọi điện, nhàng giải thích vài câu, sau đó , “Tối nay chúng ta gặp nhau , chờ tôi giao ban rồi tới”

      Chu Trì miễn cưỡng đồng ý, thở dài, thầm nghĩ lúc nhận được cú điện thoại chia tay của Đặng Hiểu Kiệt cũng kích dộng tới mức này, tuổi trẻ đúng là tràn đầy sức sống…..

      Nhân viên phòng ban từ trong phòng ra, ràng nghe thấy cuộc đối thoại của , hiểu ta nghĩ gì mà mở miệng hỏi, “Buổi tối có hẹn với bạn trai hả?”

      “Ừm, đúng vậy”

      Cuộc sống này quả thực quá khó khăn đối với Thương Tịnh, nhìn Cố Thùy Vũ làm việc toàn thân cảm thấy được thoải mái, còn nếu được nhìn thấy , nghe làm việc khì khắp người cũng khó chịu, uống hai chén trà đặc, thấy có ý định ra ngoài, dứt khoát ngồi ghế sofa nhắm mắt nghỉ ngơi, suy nghĩ xem nên làm thế nào để có thể thoát khỏi chốn thị phi này cách nhanh nhất, chỉ là muốn suy nghĩ lúc, vậy mà theo bản năng lại kìm chế được nghe sai bảo, phục hồi lại tinh thần rồi lại tự khinh bỉ mình, học cũng nào có nghiêm túc tới vậy!

      Cuối cùng hiểu được rằng có cách nào giải thích được hành vi giống động vật giữa những người khác giới, tất cả lý trí, phán đoán đều có tác dụng, cả thể xác và tâm hồn của bạn vì người ấy mà tự chủ được, dopamine chết tiệt.

      *Dopamine – “Hóa chất” hạnh phúc
      Trong não bộ, chất dopamine rất hiếm. Nó là chất dẫn truyền thần kinh của khoảng 0,3% số neurone trong não nhưng lại cần thiết trong nhiều chức năng. Dopamine được tiết ra từ trong các vùng nguyên sơ nhất của não, ở đỉnh thân não.
      Các nghiên cứu chỉ ra rằng, chất hóa học dopamine trong não ở những người cao hơn ở những người bình thường.
      Nó đóng vai trò chủ chốt đối với những trải nghiệm của chúng ta về vui thú và nỗi đau, liên quan đến khao khát, nghiện ngập, tình trạng “phởn phơ”, ham muốn và khoái lạc.
      Việc tăng cao hoạt chất này có thể dẫn đến các cảm giác tưởng thưởng, khiến “khổ chủ” khó mà từ bỏ tình .
      Chúng hoàn toàn gây nghiện giống như việc sử dụng cocaine vậy. Và mọi hành động tạo nên hứng thú như ăn mẩu chocolate, làm tình, nghe khúc nhạc, thắng trò chơi… đều làm tăng tiết dopamine.

      “Thương Tịnh”

      nhắm nghiền mắt, Thương Tịnh lập tức bật dậy như viên đạn, khiến mọi người trong phòng làm việc phải chú ý.

      “…Có việc gì vậy, thị trưởng Cố” giả vờ bình tĩnh hỏi

      “Giúp tôi rót chén trà mới” Cố Thùy Vũ liếc , cười

      “Vâng” Với Thương Tịnh bây giờ, mỗi chỉ thị của đều lập tức làm, cúi đầu tới nhận lấy chén của , cẩn thận tránh né bàn tay , vừa cầm được cái chén lại lơ đãng chạm phải ngón tay thon dài của lúc rút tay lại, bàn tay lập tức trở nên run rẩy như vừa bị điện giật, chén trà quý giá đúng là đen đủi rớt xuống bàn gỗ, bị sứt mất góc, nước trà còn sót lại văng trúng tập tài liệu.

      “Xin lỗi, xin lỗi!” Thương Tịnh đỏ mặt, luống cuống thu dọn.

      Cố Thùy Vũ cầm tập tài liệu lên, để cho Thư ký Bàn chỉnh sửa, “ sao, chỉ là vài tờ photo quan trọng thôi mà” bé này sáng ra kỳ lạ. Chẳng lẽ lại liên quan tới người bạn trai mà gặp mặt tối nay sao? Nghĩ tới việc này, cảm thấy vui. còn tưởng rằng lúc ấy gạt , ngờ cậu bạn trai.

      Chủ nhiệm văn phòng là người phụ nữ trung niên nghiêm túc, chị ta cau mày trách cứ Thương Tịnh đôi ba câu, khi lọt vào tai Cố Thùy Vũ thấy có phần hơi chối tai, khẽ cười , “Va chạm là chuyện bình thường, chủ nhiệm cũng nên tính toán quá làm gì”

      Chị chủ nhiệm ngờ lại bênh trợ lý nho , lại còn quay ra chỉ trích chị ta, chị ta ngượng ngùng , “Thị trưởng Cố, ngài quá dễ tính nên người bên dưới mới lười biếng đấy”

      Người phụ nữ này ràng biết tính khí của Cố Thùy Vũ, cũng nhiều, chỉ cười , “Tôi tự có chừng mực”

      Thương Tịnh dọn qua loa, rồi lời cầm chén trà bước nhanh ra khỏi phòng làm việc. thẳng vào toilet, nhanh chóng đóng cửa lại, chống lên thành tường thở dài, đúng là có tiền đồ mà! Dẫu sao cũng là người từng có bạn trai, mà tại cũng có, vậy lại nảy sinh tình cảm với người đàn ông có vợ, người đàn ông là hàng qua sử dụng, lại còn có nhân phẩm đạo đức kém cỏi, rốt cục là trúng Tà gì vậy!!!

      Mãi lâu sau, chán nản ra khỏi toilet, vừa khéo chạm phải nàng thư ký trang điểm lại, thấy cầm cái chén từ WC ra, ta khỏi nhìn chằm chằm cái chén dùng cho đàn ông cách đầy quỷ dị.

      “Tuổi trẻ ngu xuẩn, tuổi trẻ ngu xuẩn” Thương Tịnh khua khua tay, tay che đầu như kẻ trộm chuông, sải từng bước lớn ra ngoài.

      Quay lại phòng làm việc, Cố Thùy Vũ tìm thị trưởng Lý, Thương Tịnh nhịn được thở phào nhõm, cầm chiếc chén sứt miệng trong tay biết nên làm thế nào nữa. Thư ký Bàn thu dọn tàn cục, thấy chén trà trong tay , kìm được nỏi, “Đây là cái tách thị trưởng Cố mang tới, nghe đâu ấy cũng mang theo”

      “Hả?” Thương Tịnh vừa nghe xong thấy lạnh cả người, cái chén này sao lại có ý nghĩa tới vậy, “Vậy phải làm sao bây giờ?”

      “Tôi cũng biết, thị trưởng Cố tuy đặc biết chú ý tới nhưng chuyện này vẫn cần nghĩ cách lời xin lỗi với ấy” Thư ký Bàn khuyên nhủ

      “Vâng, tôi biết rồi, cảm ơn nhắc nhở, thư ký Bàn” Thương Tịnh khó xử nhìn cái tách tầm thường trước mặt, rốt cục là nên làm gì bây giờ?

      lát sau, Cố Thùy Vũ quay lại, Thương Tịnh tìm cơ hội , “Thị trưởng Cố, ngại quá, tôi làm hỏng chén trà của ngài, tôi đền cho ngài cái khác nhé?”

      Cố Thùy Vũ nhướng mày nhìn vẻ mặt áy náy của , khép tập tài liệu lài cười , “ cần, chỉ là cái chén thôi mà, đừng để bụng”

      “Tôi làm sai cần phải nhận trách nhiệm, ngài cho tôi cơ hội để xin lỗi ” Thương Tịnh đứng thẳng tắp, cúi đầu nhìn cái bàn

      Cố Thùy Vũ cũng kiểu cách, “Nếu vậy, tối nay mời tôi bữa tối nhận lỗi

      được!” Theo phản xạ có điều kiện, Thương Tịnh từ chối. tại, sợ nhất là khi chỉ có hai người ở bên nhau.

      “Hửm?” Người đàn ông nào đó nhíu mày, “Lời xin lỗi của thành ý quá”

      “Ôi, phải, tối nay tôi có hẹn trước rồi ạ” Thương Tịnh đành đem Chu Trì lên làm bia đỡ đạn.

      “Vậy coi như chuyện này chưa từng xảy ra ” Cố Thùy Vũ thẳng thắn.

      “Tôi vẫn nên đền ngài cái chén khác, xin lỗi” Thương Tịnh lại lần nữa xin lỗi rồi xoay người định rời .

      “Thương Tịnh”

      “Còn việc gì ạ?”

      “Có bạn trai rồi, chia tay ” Lời của giống như kiểu khen thời tiết hôm nay đẹp.

      “Quan hệ của tôi và ấy rất tốt, chưa từng nghĩ tới chuyện chia tay” Thương Tịnh trả lời rất nhanh. Dù biết bản thân mình thích người ấy nhưng cũng thể để ấy nắm được điểm yếu. Thế giới này còn có thể bi kịch hơn việc thầm thích người sao? Dù biết ràng người ấy cũng có ý với mình, mặc dù ý xấu chiếm đa phần, nhưng lại phải đề phòng người ấy như phòng trộm cướp.

      “Tịnh Tịnh, em khiến người ta phải đau lòng đấy, đừng để tôi phải tức giận” Vô tình Cố Thùy Vũ ra lời lòng. Những người phụ nữ từng có phải ít, nhưng chỉ có giành được này mới luôn khiến phải luyến tiếc. Ngay từ đầu, chỉ cảm thấy đây là trò chơi mới mẻ, nhưng gần đây, dù ham muốn tới mức toàn thân đều đau nhức nhưng cũng muốn giở thủ đoạn khiến Thương Tịnh phải khuất phục. phải người kiên nhẫn, trước đây loại phụ nữ gì cũng từng chơi qua, chưa từng nghĩ qua cảm nhận của bọn họ, chỉ cần trong thời gian ngắn nhất đạt được mục đích của mình. Sau khi tham gia vào con đường chính trị bớt phóng túng nhiều, cũng còn lòng dạ nào đặt người phụ nữ, chỉ cần hợp khẩu vị của bọn họ tự dâng mình tới tận cửa. Vốn muốn tìm người phụ nữ biết nghe lời chút ở thành phố S để có thể giải tỏa dục vọng bản thân là được, vậy mà ngờ lại đột nhiên muốn có bé, ấy chẳng quá xinh đẹp mà cũng chẳng quá quyến rũ, lại còn vì mà mềm lòng.

      “Thị trưởng Cố, tôi ngài gì” Thương Tịnh nhếch môi, xoay người ra khỏi phòng.

      Cố Thùy Vũ chăm chú nhìn theo bóng lưng của , rồi ánh mắt quay lại đặt chén trà bị hỏng đặt bên cạnh. Chén trà này là do bố tặng, khi pha trà lưu lại hương thơm, đó là cái chén mà quen dùng, giờ trông thấy Thương Tịnh làm hỏng, thế mà lại cảm thấy tức giận chút nào. Hôm nay nếu như là người khác làm vỡ…. nào có tốt tính như vậy. khoan dung của đối với Thương Tịnh còn cao hơn tưởng.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 15
      [​IMG]

      Edit: Vin
      touchursoul.wordpress.com
      FB: facebook.com/tysquotes




      xe, Thương Tịnh rối loạn, suy nghĩ rất nhiều, chuyện của Chu Trì, chuyện của Cố Thùy Vũ, cuối cùng càng nghĩ càng loạn, có lẽ vẫn nên giải quyết từng chuyện hơn, thu xếp việc cấp bách trước mắt mới là việc chính. vắt óc cân nhắc từng lời , hy vọng có thể khiến Chu Tì hiểu và bỏ qua.

      Nhưng nào ngờ, Chu Trì hẹn gặp ở căn phòng Vip tại nhà hàng cơm Tây chỉ có mỗi , đây là tình huống gì vậy?

      “Thương Tịnh, em tới rồi!” Chu Trì trông thấy , nở nụ cười vẫy tay chào hỏi. Biểu cảm ấy hoàn toàn giống người đàn ông chuẩn bị chia tay.

      “À, ừm” Thương Tịnh chần chừ gật đầu, nhìn người phụ nữ xinh đẹp còn trẻ ngồi đối diện Chu Trì. Gương mặt trang điểm tinh tế, bộ váy cao cấp may thủ công, phối hợp với giày cao gót và ví da, tai và cổ là bộ trang sức ngọc trai, chỉ cần nhìn qua chị ta cũng có thể nhận ra đó là quý bà.

      “Đây là chị tôi, chị ấy bay từ thành phố S tới gặp tôi, vừa xuống máy bay lâu, tiện thể tới ăn cơm với chúng ta luôn” Chu Trì dường như quên mất mục đích của buổi hẹn tối nay phải.

      Thương Tịnh nhíu mày, sau đó chợt như bị đấm cái, biết có phải…Cố Thùy Vũ….. “Chào chị”

      Người phụ nữ này đúng là Chu Vân, vợ của Cố Thùy Vũ, chị ta tựa như quan sát Thương Tịnh lượt, “Ngồi

      “Hai người nhìn rất giống nhau, có lẽ nào là chị em ruột?” Thương Tịnh ngồi xuống cạnh Chu Trì, hỏi vu vơ.

      “Đương nhiên, đây chính là người chị ruột xinh đẹp động lòng người của tôi”

      Cảm giác kỳ quặc của Thương Tịnh cuối cùng cũng giảm bớt.

      “Tôi còn tưởng rằng Tiểu Trì bị con hồ ly tinh nào mê hoặc, nó cũng chẳng thèm quan tâm xem chị nó có mệt , vừa xuống máy bay nó la hét muốn tôi phải tới gặp lần”

      Lời này của chị ta nghe được dễ chịu cho lắm. Thương Tịnh nhếch môi cười.

      “Đó là đương nhiên, chị của em khó khăn lắm mới hạ mình tới đây kiểm tra em, để chị gặp Thương Tịnh sao được” Chu Trì cười, rót trà cho Chu Vân.

      “Em đúng là dẻo miệng” Chu Vân dùng ngón tay được dán móng giả chọc chọc vào trán cậu em, coi như nơi người trò chuyện với cậu ta những chuyện tình gần đây, hàn huyên mất gần mười phút, chị tay lấy mấy cái thẻ từ trong túi ra đưa cho cậu ta, “Cầm lấy, đây là mẹ cho em, bà sợ em ở đây ăn được ngon mặc được đẹp nên bảo chị mang chút tiền đưa em dùng”

      Chu Trì liếc Thương Tịnh, cười híp mắt, “Chị, nếu chị tới giúp em kiếm con xe , như thế em hẹn với Thương Tịnh cũng tiện hơn”

      “Ôi, nếu bố đồng ý sớm mua cho em rồi, nhưng lúc chị tới bố còn đặc biệt dặn dò chuyện này, ông sợ em gây họa, hạ tử lệnh cho phép chị mua xe cho em”

      “Núi cao, hoàng đế lại ở xa, chị lặng lẽ mua, ai biết được”

      được, em vẫn nên kiên nhẫn chút , khi em về nhà thả sức chơi”

      Thương Tịnh có thể nhận ra Chu Trì thuộc gia đình có tiền, nhưng biết gia đình cậu ta có ảnh hưởng nhiều tới đâu, biết cậu ta có ý khác, im lặng uống cốc nước trái cây.

      Chu Trì thấy Thương Tịnh vẫn thản nhiên bèn nháy mắt ra hiệu với Chu Vân, Chu Vân trong lòng thầm than thở thằng em trai vô dụng nhưng chị ta cũng lật tẩy, nhấp ngụm cafe rồi chị ta cười , “ Thương, nghe Tiểu Trì nhập ngũ?”

      “Vâng, đúng vậy”

      “Con nhập ngũ vậy àm trong nhà cũng nỡ. Nhà ở đâu?”

      “Thành phố A”

      “Tôi nghe ở đó rất nghèo, nhà làm gì?”

      “Lao động thôi” Thương Tịnh khẽ cười. Bà chị của cậu con trai muốn chia tay lại điều tra hộ khẩu nhà , chuyện gì đây?

      “Chị, chị hỏi linh tinh làm gì thế?” Chu Trì cũng coi như biết chút ít về tính cách của Thương Tịnh, cậu ta vì muốn chị mình chữa lợn lành thành lợn què nên vội vàng mở miệng ngăn cản.

      “Hỏi cũng cho hỏi, làm như báu vật vậy” Chu Vân hơi mất hứng với thái độ của Thương Tịnh, sắc đẹp và gia thế như vậy mà cũng khiến ChuTrì nhà họ phải lòng sao.

      phải chị bảo có chuẩn bị quà cho Thương Tịnh sao? Nhanh lấy ra đây ” Cậu ta giục

      “Biết rồi, biết rồi” thể lay chuyển được em trai bảo bối, Chu Vân lấy chiếc hộp nhung từ trong túi xách ra, đẩy tới trước mặt Thương Tịnh, “Lần này tôi vội nên cũng mang theo thứ gì đăt tiền, đây là chiếc khuyên tai kim cương, tặng làm quà gặp mặt, có thể đeo nó khi chơi bình thường”

      Chu Trì mở chiếc hộp giúp Thương Tịnh, chiếc khuyên tai hình quả lê màu hồng nặng 1,3 carat dưới ánh đèn cam lóe lên những tia chói mắt. Dù Thương Tịnh hiểu nhưng cũng biết chiếc khuyên tai này hề rẻ, cười đóng hộp lại, “Đẹp quá, cảm ơn chị” Sau đó đặt nó lên tay Chu Trì, “Quá quý giá rồi, cậu cầm giúp tôi

      “Cầm để làm gì, tôi đeo giúp em” Chu Trì đương nhiên biết có ý gì.

      “Tôi có lỗ tai” Thương Tịnh nhìn thẳng cậu ta, ra hiệu ta vừa phải thôi.

      Chu Trì ngượng ngùng thu tay lại, chẳng lẽ cậu ta đánh mất cơ hội à? Nhưng cậu ta tự thấy mình và Thương Tịnh có vấn đề gì mà, trừ việc cậu ta phải tốn tiền gì vào Thương Tịnh….Cậu ta đòi từ chị rất nhiều thứ xinh xắn nhưng đều tặng hết cho tiểu Yến, thấy Thương Tịnh cả ngày đều đơn thuần, thoải mái nên cũng nghĩ tới chuyện tặng đồ trang sức cho .

      “Chốc nữa để Chu Trì đưa mua vài bộ quần áo đẹp , tục ngữ có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ biết làm đẹp. cùng với Chu Trì của chúng tôi cũng phải cho nó ít thể diện chứ”

      Thương Tịnh thầm hít sâu hơi.

      “Thương Tịnh, em ăn gì?” Chu Trì vội xen vào

      cần, tôi uống nước trái cây” Chốc nữa vẫn nên mượn cớ rời khỏi đây thôi

      “Buổi tối ăn sao được, tôi gọi cho em đĩa salad trái cây nhé”

      …. gọi hơn đấy.

      “Chị, chị ăn rau hay hoa quả?”

      “Gọi lượt , xem có gì tươi ” Chu Vân ôm kỳ vọng gì nhiều.

      Ăn uống thế này chắc thành tiên mất. Bình thường, Thương Tịnh hay phải vận động, thực nghĩ rằng có người nào ăn cả bàn rau hoặc trái cây có thể no.

      Chu Vân định chuyện điện thoại reo, chị ta nhìn người gọi tới mặt biến sắc, khẩn trương đứng dậy ra chỗ khác yên tĩnh hơn nghe điện thoại.

      Đợi Chu Vân đạp đôi giày cao gót mảnh khảnh xa, Thương Tịnh lập tức đổi sắc mặt, “Chu Trì, cậu muốn làm gì?”

      “Đây phải là tranh thủ cơ hội sao?” Chu Trì cầm tay , “Thương Tịnh, tôi thực thích em, đừng chia tay cách dứt khoát như thế, được ?”

      “Nhưng chúng ta ở bên nhau lâu như thế mà tôi vẫn có cách nào thích cậu được, tôi thể níu kéo cậu nữa” Trước mặt mọi người, Thương Tịnh hề tranh cãi, làm cậu ta khó xử.

      “Ban đầu nhất định em có thiện cảm với tôi mới đồng ý qua lại với tôi, chẳng qua thời gian chúng ta gặp nhau quá ít, tôi sắp được nghỉ hè rồi, chúng ta ngày nào cũng gặp nhau đảm bảo giống như bây giờ” Chu Trì cầm tay chịu buông.

      “Cậu có thể buông tôi tay hay ?”

      , em là bạn tôi, tại sao tôi muốn buông ra chứ?”

      “Cậu bao nhiêu tuổi rồi, Chu Trì, chúng ta chuyện nghiêm túc được ?”

      “Ngày mai tôi cùng em bấm lỗ tai nhé, em đeo chiếc khuyên tai này lên chắc chắn rất đẹp”

      ….Coi như hiểu rồi, cậu em này căn bản nghe người ta . Thấy chị cậu ta quay lại, đành dùng sức rút tay ra, cầm cốc nước hoa quả uống hớp.

      Cố Thùy Vũ từ Cục công an ra, Vương Xử đích thân đưa ta ra xe, bắt tay chào tạm biệt Vương Xử xong, cườ , “Tối nay có tiệc xã giao, tôi về thẳng nhà luôn, tuyến đường chính chắc có chuyện gì xảy ra đâu, khỏi cần phiền các đồng chí bảo vệ, để bọn họ nghỉ ngơi thêm

      “Vậy…cũng được, thị trưởng Cố, ngài chú ý an toàn nhé, người của chúng tôi luôn trông giữ ở gần nhà ngòi, có việc gì ngài có thể gọi điện cho tôi”

      “Được, vất vả cho cậu rồi, Vương Xử”

      Tạm biệt Vương Xử, Cố Thùy Vũ tựa vào ghế chợp mắt giây lát, sau đso lấy điện thoại ra xem, nhớ lúc làm việc nhận được tin nhắn của Chu Vân, có thời gian để xem nên biết có chuyện gì…. mở tin ra đọc, thấy nội dung của tin nhắn, khẽ nhíu mày. Trầm mặc lúc, rồi bấm máy.

      Chốc lát, đầu dây bên kia vang lên giọng dịu dàng của vợ, “Thùy Vũ, làm về rồi hả?”

      “Ừ, sao tới cũng trước tiếng?” Bản thân rất thích loại chuyện ngoài ý muốn như vậy.

      “Chuyện này…xin lỗi, em suy nghĩ nhiều như vậy, chợt muốn tới thăm và Chu Trì cho nên nhất thời kích động bay đến…làm phiền sao?” Giọng điệu vốn mừng rỡ chợt chậm lại, tiếng Chu Vân hơi lo lắng.

      “Sau này muốn tới trước với tôi tiếng” Cố Thùy Vũ bóp trán, “Bây giờ em ở đâu?”

      “Em biết rồi, lần sau em thế nữa” Chu Vân vội vàng , “Em cung Chu Trì và bạn nó ăn cơm tại nhà hàng cơm Tây gọi là Venus”

      “Bạn nó?” Giọng Cố Thùy Vũ đột nhiên tở rlên kỳ quái, gương mặt Thương Tịnh bất ngờ lên trong đầu , “Là ai?”

      “Ôi, con bé đso chẳng qua là chơi đùa thôi, phải người nào quan trọng đâu”

      “…Đợi, lúc nữa tôi tới”

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      Chương 16

      Chu Vân cúp điện thoại, nghĩ tới việc sắp được gặp chồng chị ta liền cảm thấy hồi hộp, mừng rỡ, quay lại chỗ ngồi cầm túi sửa lại lớp trang điểm, chị ta cũng cho hai người biết chuyện Cố Thùy Vũ sắp tới, Chu Trì sợ rể, nếu biết chồng mình sắp tới chừng cậu em lại chạy mất dép.

      Trang điểm về đồ ăn được đưa lên, Chu Trì bận rộn ăn thịt bò bít tết và bánh mỳ, thấy chị quay lại, cậu ta vừa ăn vừa , “Chị, chị trang điểm lại thôi mà sao lâu thế, Thương Tịnh bảo em chờ chị nhưng thịt bò bít tết nguội lạnh mà chị vẫn chưa về”

      “Đợi chị làm gì, đói ăn trước , xem em gầy gò thành bộ dạng gì rồi kìa, về nhà mẹ thấy nhất định lại đau lòng” Chu Vân ngồi xuống, liếc qua đĩa hoa quả và rau xà lách trước mặt , “Cũng tươi lắm, nhà hàng này làm ăn thế nào nữa biết?” Chị ta giơ tay định gọi người phụ trách tới.

      “Ôi, nơi này chỉ có thế thôi, chị ăn tạm ” Chu Trì biết tính chị mình kén chọn nên cậu ta liền ngăn lại, cậu ta cũng lười phải nhiều.

      “Thằng bé này!” Chu Vân đành bỏ qua, ăn tạm được vài miếng chê bai, ngừng lại.

      Thương Tịnh thấy vậy nhịn nổi, hỏi, “Chị Chu, chị ăn ít thế buổi tối đói sao?”

      “Thành thói quen rồi” Chu Vân nhấp ngụm cà phê, cặp mắt liên tục nhìn về phía cửa ra vào, “ cũng nên ăn nhiều, phụ nữ béo hay ho gì đâu”

      Thương Tịnh cười lên tiếng

      “Chị, còn ai nữa hả?” Chu Trì phát hành động của chị ruột mình được bình thường, cuối cùng cũng ì ạch kinh sợ, chẳng nhẽ….

      có ai…” Miệng thế, nhưng đôi mắt dưới hàng mi dài rậm chợt sáng lên, “Thùy Vũ!”

      Thương Tịnh theo phản xạ quay đầu lại, trong nháy mắt cảm thấy như có ngàn vạn con ni mã thảo nguyên rộng mênh mông gào thét phi qua. Mẹ nó! Mẹ nó! Rốt cục kiếp trước tạo nghiệt gì mà bây giờ phải sa vào hoàn cảnh này vậy!

      Người bước vào trong phòng ăn là Cố Thùy Vũ, vẻ đẹp của phải theo mốt mỹ nam dịu dàng đương thời, khuôn mặt mang vẻ nam tính, tràn đầy khêu gợi khiến cho phụ nữ xúc động muốn nhào tới. Trong chớp mắt, tầm mắt của mọi người đều tập trung vào , vậy mà hề dao động, tập trung mỉm cười nhìn khuôn mặt phía trước vợ mình…..khuôn mặt nhắn của người nào đó như thể gặp phải quỷ.

      Quả nhiên là ! nên sớm nghĩ tới, trừ cậu em vợ cũng gặp gỡ người đàn ông nào khác, hơn nữa, cậu em này còn có gương mặt con nít hợp khẩu vị , chết tiệt, bọn họ ngấm ngầm gặp gỡ tâm tình bao lâu rồi? Cố Thùy Vũ đột nhiên cảm thấy nóng cả người. So với lúc phát ra Chu Vân đương vụng trộm với huấn luyện viên thể hình của ta cơn giận của còn bùng lên nhanh hơn.

      Đúng vậy, người vợ dịu dàng xinh đẹp của và huấn luyện viên thể hình của ta ‘vận động’ tới tận giường ngủ, lại còn cho rằng phát ra nên tới tận giờ vẫn còn duy trì loại ‘vận động’ này. Tuy trước đây nuôi tình nhân ở ngoài ta, con chim hoàng yến được nuôi trong lồng có tư cách gì cắm sừng ? Nếu phải được bổ nhiệm tới thành phố S, tạm thời có sức để ý tới ta tại ta làm sao vẫn giữ được cái mác Cố phu nhân chứ, nhưng vẫn nên dành chút thời gian thẳng với Chu gia, nếu muốn cuộc hôn nhân này yên ổn con họ tốt nhất nên đức hạnh chút, đừng vứt cho thêm phiền phức nữa.

      Cố Thùy Vũ tới vị trí trước mắt, Chu Trì nuốt xong miếng thịt bò, uống nước để lấy lại giọng, thấy bước tới, cậu ta lập tức đứng lên, “ rể”

      Chu Vân cũng đứng lên, cười tươi như hoa chìa tay kéo tay , “Thùy Vũ, tới rồi”

      “Ừ” Cố Thùy Vũ nhếch môi, rút tay lại rồi ngồi xuống, ánh mắt nhìn thẳng Thương Tịnh, người ngồi đối diện, nhưng ánh mắt hề giao .

      Lúc này, Chu Trì mới nhớ tới chuyện Thương Tịnh từng gặp qua Cố Thùy Vũ, hơn nữa ban đầu cậu ta còn lừa gạt , cậu ta thầm nghĩ ổn, “Thương Tịnh, hai người từng gặp nhau rồi, đây là rể tôi” Tới giờ cậu ta đành giả bộ như quên mất việc kia vậy.

      “….Ồ, thị trưởng Cố, chào ngài” Thương Tịnh giờ chỉ muốn rời khỏi chỗ này nhanh nhất có thể

      Biểu tình của Chu Vân có phần quái dị, chị ta nhìn em trai, Chu Trì tạm giải thích, “Lần trước rể cùng em tới buổi gặp mặt, Thương Tịnh chính là khi ấy”

      ngờ hai người lại thành đôi” Cố Thùy Vũ cởi áo khoát, thản nhiên , “Thương Tịnh, Chu Trì đối xử với em tốt ?”

      “Tốt vô cùng” buột miệng.

      Nghe vậy, Chu Trì cười toét miệng, nắm chặt tay , quay đầu với Cố Thùy Vũ, “ rể, may mà đến, nếu em cũng nghe được những lời này đâu, hôm nay ấy giận dỗi em đấy”

      Nhìn hai người nắm tay nhau, ánh mắt Cố Thùy Vũ trầm xuống, nhưng nét mặt vẫn rất bình tĩnh, “Vậy sao? Sao cậu lại đắc tội với người ta thế?”

      Chu Vân thấy chú ý của bọn họ đều đặt vào Thương Tịnh nên mất hứng, nhíu mày, dịu dàng hỏi, “Thùy Vũ, ăn cơm chưa?”

      “Chưa” thuận miệng đáp, ánh mắt vẫn rời Thương Tịnh, ánh mắt ấy còn mang theo tia cảnh cáo.

      Bàn tay bị người nào đó cầm của giống như bị côn trùng chui vào, cảm thấy thấy rất khó chịu, áp lực khiến nổi da gà, chợt tức giận, ta dám ở trước mặt vợ thèm kiêng dè gì!

      “Vậy mau ăn chút gì ” Chu Vân vội cầm menu đưa cho

      “Mọi người ăn cả rồi hả?”

      đâu, ăn rồi nhưng chưa được nhiều lắm”

      “Vậy sao? Chu Trì, cậu gọi cho Thương Tịnh mỗi đĩa hoa quả là xong hả?” nhớ ăn rât nhiều, đĩa trái cây với dạ dày người bình thường sao, nhưng dạ dày nào phải dạ dày của con chim giống Chu Vân ăn gì cũng hết.

      “Phụ nữ phải đều ăn ít sao?” Chu Trì cười hì hì , “ xem, chị em cũng ăn mỗi thế”

      “Chị cậu uống nước cũng no ấy chứ, người ta sao so được với chị cậu”

      “Tôi đói, ngài cần để ý tới tôi” Thương Tịnh thấy được tự nhiên.

      “Đừng khách sáo, ăn nhiều chút” Cố Thùy Vũ vô cùng nhiệt tình, thấy bàn tay hai người vẫn dính lấy nhau như kẹo cao su, che giấu tức giận của mình, dẫm lên chân .

      Thương Tinh kinh sợ, vội rút chân về phía sau, ai ngờ đôi chân dài của lại chịu buông tha, ép tới tận gầm ghế, mực quấy rối dưới ghế sofa, còn chỗ nào trốn, bị dẫm lên. chật vật, giương mắt, vẫn ra vẻ đạo mạo nhìn mình, vậy mà mũi chân của lại đụng vào gót chân .

      Chẳng khác nào đôi gian phu! Thương Tịnh buồn bực nhấc chân ra sức đạp phát.

      Cố Thùy Vũ bật tiếng kêu đau.

      Động tác của lập tức thu hút quan tâm của Chu Trì, “Em sao thế?”

      sao, chân đột nhiên bị chuột rút” Thương Tịnh phát mình dối mặt càng ngày càng biến sắc, nhân cơ hội này rút tay về, “Thị trưởng Cố, có phải tôi lỡ đá phải chân ngài ?”

      …” Cú đá kia của hề nể tình, Cố Thùy Vũ khó khăn giữ vững phong độ.

      “Sao còn trẻ mà bị chuột rút rồi? Cơ thể được khỏe hả?” hay là có bệnh gì.

      “Chị, Thương Tịnh là quân nhân, cơ thể sao có thể tốt được chứ?”

      Thương Tịnh gượng gạo cười, cúi đầu định múc cục đá trong cốc nước ép lên nhưng cục đá tan gần hế, đành hậm hực thôi.

      “Em muốn ăn đá hả, tôi có này” Chu Trì thấy vậy, múc cục đá trong côc nước ép của mình lên, “Nào, aaa” Cậu ta cười đưa thìa tới gần miệng .

      Cố Thùy Vũ chậm rãi nhìn, cười nhạt nhìn cảnh tượng ngọt ngào trước mắt. Nếu mà dám nhận….

      Thương Tịnh lúng túng nghiêng đầu, “Cậu cứ giữ lại , tôi gọi người phục vụ là được”

      “Chỉ là cục đá thôi mà, khách sáo với tôi làm gì, ăn nhanh ” Chu Trì cẩn thận, lần nữa niềm nở đưa chiếc thìa tới miệng .

      Từ chối nữa càng khó xử, Thương Tịnh buộc lòng nhắm mắt bất chấp hết thảy.

      Ánh mắt Cố Thùy Vũ lạnh băng, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của ngậm lấy cục đá kia, ngón tay giật giật, rút điếu thuốc rồi châm lửa, phả ra làn khói, ánh mắt vẫn hề rời .
      Hale205, Tiểu Ly 1111, Phong nguyet4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :