1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Chi nông tâm - Cá Trong Nước Đá (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 6.1 :

      Chạy trốn Editor: muanhobaybay

      Tử Lan biết phụ thân nghĩ thế nào, nhưng hiển nhiên là muốn nàng và đệ đệ ở lại chỗ này, phụ thân thương nàng cùng đệ đệ làm cho Tử Lan lựa chọn tin tưởng phụ thân, kiếp trước trước khi chết, phụ thân đem cửa hàng cho nàng, … tìm cho nàng đối tượng có thể dựa vào, mặc dù theo con đường cửa hàng của phụ thân, nhưng thể phủ nhận phụ thân rất có mắt nhìn người, nhìn lầm, gả nhầm chỉ sợ khổ cả đời.

      Mang theo đệ đệ, bước chậm trong ngõ của thành phố lớn, mua cho Thạch Lâm rất nhiều đồ ăn ngon. Chờ ăn no bụng tròn vo, Tử Lan hề muốn về, Tử Lan thừa dịp đệ đệ chú ý, mua lượng lớn hạt giống, bỏ vào gian, lại vào cửa hàng đồ thêu, mua kim cùng sợi thêu, còn mua thêm ít vải thêu nữa.

      “Tỷ nhìn ngắm nhiều thứ như vậy, chỉ mua chút này thôi sao?” Thạch Lâm nhìn mấy cuộn chỉ thêu tay tỷ tỷ, tò mò hỏi, vừa rồi ở trong điếm, ràng nhìn thấy lão bản cầm ra rất nhiều đồ thêu mà?

      “Mua nhiều như vậy làm chi, đủ dùng là được rồi.”” Tử Lan sờ sờ đầu đệ đệ, cười .. đường xa, càng ngày càng gầy, nhưng qua tháng nàng cố gắng, linh khí trong gian càng ngày càng nhiều, bao lâu có đài sen, có thể lấy ra hạt sen.

      “Có phải tỷ mua đồ ăn cho đệ xài hết tiền rồi phải ?” Thạch Lâm cầm hai chuỗi mứt quả, hỏi. Tử Lan định mua cho Chương Vân Kiệt bất cứ thứ gì, nhưng Thạch Lâm là đứa bé ngoan, cuối cùng Tử Lan đành mua hai chuỗi mứt quả.

      phải.” Tử Lan lắc đầu: “Đệ đừng suy nghĩ nhiều, tỷ có tiền mà, đệ còn muốn ăn gì nữa ? Đệ nhìn xem, trong túi tỷ còn tiền nè.”

      Nghe Tử Lan , Thạch Lâm gì. Về tới cửa nhà, Tử Lan vừa mở cửa, Thạch Lâm hào hứng kêu lên: “Nhị Lăng, tỷ ta mua cho hai ta chuỗi mứt quả nè. Mau ăn .”

      Thạch Lâm cầm mứt quả hào hứng đưa môt xâu cho Chương Vân Kiệt, Tử Lan thấy sắc mặt Cố thị tốt, nàng biết Cố thị vẫn cho Chương Vân Kiệt ăn đồ bên ngòai, nhưng nhìn sắc mặt Cố thị bây giờ, có tiền tiêu xài nên có chút mệt mỏi, trong lòng Tử Lan liền thoải mái chút.

      Chương Vân Kiệt chưa từng được ăn mứt hoa quả, nhìn Thạch Lâm ăn rất vui vẻ, cũng há mồm ăn.

      ngọt.” Mứt hoa quả vừa vào trong miệng, Chương Vân Kiệt liền híp mắt lại.

      “Phụ thân, phải người đau thắt lưng sao? Con mua thuốc cao cho phụ thân dán lên, người thử chút .” tới bên người Thạch Hữu Lương, Tử Lan liền đem thuốc dán vừa mua xong cho Thạch Hữu Lương, dọc đường ngồi xe ngựa, thắt lưng của Thạch Hữu Lương sớm đau đến chịu được, nhưng phụ thân cho ai biết, nửa đêm Tử Lan từng thấy phụ thân đau tới phải kêu lên.

      Thạch Hữu Lương nhìn nữ nhi hiểu chuyện, càng thấy chua cay, nếu sớm biết Tống thị và Cố thị là người phân phải trái như vậy, những thế còn vong ân phụ nghĩa… Ai… bây giờ chuyện này làm gì? Tuy biết cứu Cố thị dính líu tới mình và hai đứa , nhưng lại nhớ tới ân tình trước kia… Nhưng cũng may… Bây giờ tách ra cũng phải là quá muộn.


      Chương 6.2

      Editor: muanhobaybay

      Với cầu của Thạch Hữu Lương, Tử Lan mất ba ngày thời gian để thêu xong, … Thạch Hữu Lương mang đồ thêu bán, lúc trở lại, là bán được sáu mươi lượng bạc. “Nhiều như vậy ạ?” Tử Lan vui mừng, dự tính chắc chỉ khoảng ba mươi bốn mươi lượng, tốt quá.

      “Vương viên ngoại ở trấn có mẫu thân mừng thọ. Vừa lúc người nhà họ Vương mua đồ, thấy ta bán đồ thêu, công với Tử Lan thêu thùa mới mẻ độc đáo, cho nên trả giá cao.” Thạch Hữu Lương xong, mặt nở nụ cười, với mọi người: “Có số tiền này, chúng ta trở về là có thể mua vài mẫu đất.”

      “Thạch Hữu Lương này, chúng ta nhất định phải về quê sao?” Cố thị nghe thấy nhiều bạc, sau nghe lời của Thạch Hữu Lương, vẻ mặt cao hứng giờ này có chút cứng ngắc.

      “Rời nhà hơn hai mươi năm, nằm mộng cũng muốn trở về, ta chỉ là người thuần nông, ở trong thành quen.” Thạch Hữu Lương cũng ngẩng đầu lên, tiếp: “Hơn nữa trong nhà thể chỉ dựa vào việc thêu thùa của Tử Lan, thêu nhiều, tổn thương mắt. Ta biết làm cái gì, nhưng còn có sức lực, trồng trọt còn có thể làm gì?”

      Kể từ khi Tống thị vào ở cùng Thạch Hữu Lương, Thạch Lâm liền vào ở cùng Tử Lan, hai người là tỷ đệ, Thạch Lâm tuổi còn , biết Thạch Hữu Lương nghĩ thế nào, lúc buổi tối Tử Lan cùng ngủ với Thạch Lâm, Thạch Hữu Lương lặng lẽ bỏ mấy cái bẫy kẹp chuột vào trước cửa sổ phòng nàng.

      Đến hôm sau, Thạch Hữu Lương mua ít đồ để vào phòng Tử Lan.

      “Ngủ con, có chuyện gì cũng được ra ngòai, biết ?” Thạch Hữu Lương , rất bình tĩnh. Nhưng Tử Lan vẫn cảm thấy có chút tịch mịch, giọng hàm chứa chút bi ai.

      Tư Lan gật đầu cái, gì nữa. Chờ Thạch Lâm ngủ say, Tử Lan bế vào trong gian, bới vì vào gian, vẫnn có thể nghe mọi chuyện phát sinh ở bên ngoài. Đến nửa đêm, Tử Lan nghe được tiếng hét thảm thiết, ra khỏi gian. “ chút, chút. Nếu làm nha đầu kia tỉnh lại, có thể xong.” Cố thị che miệng Tống thị, .

      “Cố mụ mụ, đau… Tiểu tiện nhân, tê tê… Ở trong phòng thả… tê tê… bẫy kẹp chuột, là tiểu tiện nhân biết xấu hổ, cũng biết… tê tê.. biết ngày ở trong phòng làm ra chuyện xấu hổ gì, đem cửa đóng chặt. Đau… Tê tê… Hôm nay, ở trong cơm chúng ta cho thuốc mê, bọn họ liền… tê tê… nam nhân hai đứa … Kể cả gõ la bên tai cũng nghe thấy.” Tống thị ngồi xổm xuống, dùng sức tháo bẫy kẹp chuột.

      Đúc lúc này, đột nhiên truyền tới tiếng của Thạch Hữu Lương ở cách vách: “Tống thị, đâu rồi, bưng chén nước cho ta, nhức đầu muốn chết…”

      “Sao lại tỉnh, mau trở lại. Mau!” Cố thị cùng Tống thị kinh ngạc, Cố thị vội vàng nới với Tống thị.

      Tống thị vừa tháo xong cái bẫy kẹp chuột, lui ra khỏi cửa phòng Tử Lan, sau đó hô lên: “Kêu gì đấy? Ta tiểu, đợi lát nữa, ta tìm nước cho ngươi đây? Mau ngủ .”

      Qua lúc lâu, Tống thị nghe được tiếng ngáy của , với Cố thị: “ bị hôn mê sao, chúng ta nhanh . Ta cũng lấy được chút tiền, ước chừng tám mươi hai lượng bạc.”

      “Được rồi, nhanh lên, đem hành lý để lên xe ngựa, ôm tiểu thiếu gia, chúng ta .” Cố thị phân phó Tống thị.

      Sau loạt tiếng bước chân, Tử Lan biết bọn họ trốn rồi, đem đệ đệ ra khỏi gian, sau đó đốt đen bỏ mấy cái bẫy kẹp chuột. Mở cửa phòng, Tử Lan thấy phụ thân đứng ở cửa…

      Chương 6.3

      Editor: muanhobaybay

      “Tử Lan, con đừng trách phụ thân, Lý gia có ân với phụ thân, ban đầu gia gia con nhỡ đánh người ta bị trọng thương, người nhà đối phương up hiếp muốn kiện gia gia lên cấp nhốt vào đại lao, đòi chúng ta hai mươi lượng bạc, lúc ấy mới vừa ra ở riêng, trong nhà có gì cả, chỉ có hai mẫu đấy cằn, sau có người bán ta có thể được hai mươi lượng bạc, gia gia phải đem ta bán, nãi nãi ngươi khóc đến mức sảy thai, cũng có biện pháp ngăn cản, bởi vì đứa mười ba tuổi có thể bán gía cao như vậy, nhất định đó phải địa phương tốt, đúng là như vậy, phụ thân bị bán cho chỗ rất khổ, sau phụ thân phát có gì đó đúng, chạy ra, là mẫu thân của Lý thị cứu ta, an bài cho ta sống qua ngày ở thôn trang.Ban đầu nếu có Lý gia, phụ thân sớm còn cõi đời này nữa. Phụ thân thể làm trái lương tâm của mình. Tống thị như vậy… Nhưng phụ thân cũng oán hận nàng đối phụ thân như thế, nhưng phụ thân hận nàng nổi lên ý nghĩ tốt với con.” Thạch Hữu Lương cũng quay đầu lại, như thủ thỉ thầm chuyện với khí.

      Tử Lan lên phía trước, nắm lấy bàn tay nắm chặt của phụ thân: “Người ta thường mất tiền nhưng cũng tiêu tan tai họa, có tiền ta lại kiếm. Mà con vẫn còn có tiền mà.”

      “Đưa tiền cho con cất, là để làm đồ cưới cho con sau này. Lần trước phụ thân bán đồ thêu của con, bán được trăm lượng bạc, còn dư lại bốn mươi lượng bạc, phụ thân giấu rồi. bán ở cửa hàng, mà trực tiếp bán cho Vương gia.”

      Sau khi Cố thị cùng Tống thị rời , cảm thấy khí dễ chịu hơn, Thạch Hữu Lương mua chiếc xe ngựa khác, lại mua chút đồ dùng hàng ngày, trả phòng ốc, mang theo Tử Lan và Thạch Lâm lên đường.

      “Phụ thân, phải người nơi đó sao?” Tử Lan biết đường, nhưng con đường này ràng là tháng trước bọn họ tới mà.

      “Phụ thân vốn là muốn tới Lý gia, nhưng tại cần thiết nữa, chúng ta trực tiếp về quê thôi.” Thạch Hữu Lương vừa vừa đánh xe, sau đólại bổ sung câu: “Mấy người Cố thị biết quê phụ thân ở nơi nào, phụ thân chưa .”

      Tử Lan gật đầu cái, phụ thân đoạn đường này, phụ thân thẳng là về với ông bà, nhưng lại địa chỉ chính xác. Nhớ đời trước, phụ thân luôn treo ở khóe miệng thôn Thanh Nguyên, Huyện Lương Tề, Châu Thanh Sơn. Thời tiết càng ngày càng lạnh. Thạch Hữu Lương đánh xe chạy nhanh. Mỗi khi dừng lại nghỉ ngơi, Tử Lan có thể cảm nhận được cả người phụ thân bị đông cứng lại.

      “Phụ thân, dừng lại hai ngày để con làm xong cái áo bông. Quá lạnh, nếu chúng ta chịu nổi nữa đâu.” Tử Lan dùng chăn bao lấy đệ đệ, với phụ thân. Thạch Hữu Lương gật đầu đáp ứng, vội vã muốn về nhà, mà quên mất trời lạnh thế này sao bọn chịu được.

      “Tỷ tỷ, Kim Thạch trấn, có phải có rất nhiều vàng và tảng đá ?”Lúc Thạch Hữu Lương dừng xe hỏi người, người đó đây là Kim Thạch trấn, nghe tên trấn xong, Thạch Lâm tò mò hỏi. Tử Lan cười ha ha, chà xát tay : “Tỷ biết, dàn xếp chút, tỷ hỏi cho đệ nha.”

      “Đệ tự hỏi.” Thạch Hữu Lương lắc đầu trả lời, tỷ tỷ , chuyện của mình mình phải tự làm.

      Sắp xếp ổn thỏa xong, Tử Lan vội vàng mua vải vóc cùng bống, sau đó liền chế tạo gấp gáp áo bông cho cả nhà, bởi thắt lưng của Thạch Hữu Lương hay bị đau, Tử Lan ép buộc Thạch Hữu Lương ở lại đây mấy ngày.

      “Phụ thân, hôm nay con bán khăn, nhận việc thêu, chúng ta ở lại đây ít ngày nhé.” Tử Lan bán xong mấy cái hà bao và khăn thêu mấy ngày nay, trở lại khách điếm với Thạch Hữu Lương, nàng biết có thể kiếm thêm chút tiền với nhà trở lại cố hương như nhà nàng là rất quan trọng.

      Hết chương 6.
      Last edited: 20/10/15

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 7.1: Dừng lại

      Editor: muanhobaybay

      Thạch Hữu Lương nhăn mày: “Nhận thêu rồi. tháng nữa là đến năm mới rồi, chúng ta nhanh lên, thể về nhà trước năm mới đâu.”

      nương nhà Lưu Huyện trưởng xuất giá tháng hai, nghe nhà tân lang là đại gia, nhìn trúng hà bao của con. Phụ thân, nơi này có kiểu thêu giống của con, hơn nữa công phu thêu thùa của con cũng kém, cho nên người ta trả rất hậu hĩnh, ba lượng bạc cái. Để con thêu nhiều cho người ta. Phụ thân, người chúng ta có nhiều tiền, sau khi về nhà còn phải mua đất xây nhà? Cũng thể dựa dẫm hòan toàn vào nhà gia gia nãi nãi được. Người cũng tình huống trong nhà khá giả đó sao?” Tử Lan vui sướng , hai ngày nay bát sen sắp chín, tại thời gian gian cùng bên ngoài là bốn so , kiếm tiền nhiều chút có thể giúp cuộc sống của phụ thân và đệ đệ tốt hơn.

      Thạch Hữu Lương thở dài, biết nữ nhi lo lắng sai, hơn hai mươi nắm, tình cảm có sâu tới mấy lâu như vậy cũng bị phai nhòa, liên quan tới tiền bạc, dù thân huynh đệ cũng phải tính tóan ràng. Nhiều năm như vậy, liên quan tới tiền tài, huynh đệ có thể tương tàn, phụ tử có thể trở mặt, chuyện như vậy còn thiếu sao? Nghĩ tới đây, Thạch Hữu Lương đau đớn nhìn nữ nhi, càng cảm thấy vô dụng, sao nữ nhi lại phải lo tới việc chăm nuôi gia đình? Nhưng nhìn ánh mắt hưng phấn của nữ nhi, tính tóan chút, : “Nghe lời con, qua sang năm, chúng ta lại , con thêu cẩn thận đừng cố quá, tốt cho mắt, phụ thân tìm chút việc để làm.”

      Quyết định xong, Thạch Hữu Lương lại thuê căn nhà , tính toán ở lại chừng hai tháng. Tử Lan nấu cơm giặt giũ xong, cần mẫn chăm chỉ thêu hà bao.

      Nhưng chưa thêu bao lâu, Thạch Lâm liền kêu la: “Tỷ tỷ dừng lại, phụ thân để đệ nhìn tỷ, thể ngày ngày thêu, tốt cho mắt.”

      “Tỷ biết mà, tỷ vào nhà nghỉ lát nha.” Tử Lan cười cười nhìn bộ dạng nghiêm túc của đệ đệ, bất đắc dĩ .

      “Tỷ để đồ thêu lại, phụ thân , đệ phải cầm đồ thêu, nếu tỷ lại vào thêu ở trong nhà.” Thạch Lâm bĩu môi , phụ thân tỷ tỷ nhất định ngoan, vào nhà lại cầm kim thêu, nếu trông coi tỷ tỷ cẩn thận, sau này mắt tỷ tốt, muốn tỷ tỷ bị hỏng mắt đâu.

      Đối với cố chấp của đệ đệ, Tử Lan biết là quan tâm nàng, cho nên dù lôi kéo tay áo nàng, làm nàng thêu sai, cũng . Thả kim thêu xuống, nhìn cái, đưa tay xoa xoa đầu : “ lát nữa phụ thân đưa cái bàn vào phòng đệ, để đệ luyện chữ, bên ngòai gió lớn, tay đệ lạnh cóng hết rồi này.”

      “Tỷ tỷ ấm áp, ôm cái.” Thạch Lâm cười híp mắt chôn mặt trong ngực Tử Lan.

      Tử Lan ôm vào lòng: “Hôm nay học viết sao rồi?” Những ngày này Tử Lan vội vàng thêu hà bao, thuận tiện dạy Thạch Lâm viết chữ đọc sách.

      “Tằm phun tơ, ong cất mật. Người học, bằng vật. Trẻ học, hiểu biết nhiều. Bởi vì trước kia nhiều chữ chưa học qua, những thứ khác là trước kia học qua, đệ đều biết viết.” Thạch Lâm đem mặt đụng mặt Tử Lan, nghiêm túc .

      Tử Lan sờ sờ mặt đệ đệ, khích lệ : “Tam tự kinh đệ học xong rồi. ra Tiểu Lâm rất thông minh nha. Hôn cái.”


      Chương 7.2

      Editor: muanhobaybay

      Thạch Lâm hôn Tử Lan cái, thích tỷ tỷ nhất, mặc dù trước kia Nhị nương thích đệ đệ, nhưng là thấy khổ sở chút nào, tỷ tỷ đối tốt với hoen, thích tỷ tỷ nhất. Hơn nữa, phụ thân , ngoan hơn nữa, phụ thân cùng tỷ tỷ càng thích hơn. Mà sắp bảy tuổi rồi, phụ thân nam nữ từ bảy tuổi rất khác nhau, sau này được để tỷ tỷ ôm … Thạch Lâm có chút nghĩ suy, muốn mau lớn lên, bảo vệ tỷ tỷ. Nhưng bên lại gào thét, muốn lớn chậm chút, như vậy còn được tỷ tỷ ôm vào ngực, nghe tỷ tỷ kể chuyện xưa.

      lúc hai tỷ đệ, ta hôn ngươi, ngươi hôn ta, chơi cao hứng, liền nghe thấy tiếng hàng mứt quả rao bán ở bên ngòai, cúi đầu nhìn ánh mắt khát vọng của đệ đệ, Tử Lan đứng dậy kéo tay Thạch Lâm: “! Tỷ tỷ mua mứt quả cho đệ.”

      “Tỷ tỷ cũng ăn?” Thạch Lâm ngước mặt lên, theo Tử Lan.

      Tử Lan quay đầu lại, cười : “Tỷ tỷ thích ăn, mua cho đệ đệ thôi, chờ hai ngày nữa tỷ bán hà bao rồi, mua cho đệ ăn nữa.”

      Ra cửa, tốn ba văn tiền mua xâu mứt quả, Tử Lan đưa cho đệ đệ, Thạch Lâm cầm xâu mứt quả đột nhiên nhét vào miệng Tử Lan, sau đó cười : “Tỷ thấy ngọt ?”

      ngọt.” Mặc dù bị cây xiên đâm vào miệng, nhưng Tử Lan vẫn híp mắt cười .

      Ăn xong viên, Thạch Lâm muốn đút Tử Lan ăn nữa, Tử Lan đều ăn, Thạch Lâm liền tự mình cao hứng ăn. Lúc này Tử Lan mới sờ sờ đầu đệ đệ, Tử Lan trở lại gian phòng, nằm xuống giương, đóng cửa sổ, nhanh chóng vào gian, trong gian còn có bộ châm tuyến cùng kéo, vải… Tử Lan tiếp tục thêu, thêu xong cái hà bao, Tử Lan xoay xoay cánh tay, nghiêng nghiêng đâu, vô ý liếc nhìn hồ sen bên kia, liền kinh ngạc sững sờ, nàng nhìn thấy cái bát sen có thể hái, vội cầm cây kéo xông tới.

      bát sen chỉ có sáu hạt sen, bận rộn lâu như vậy, nhìn rau dưa tươi tốt trong gian, trong lòng Tử Lan tràn đầy cảm giác thỏa mãn.

      Tử Lan thu được hạt sen, nàng ăn viên, chạy mấy lần vào nhà xí, dùng nước trong ao sen tắm qua loa lần, buổi chiều, Tử Lan dùng hạt sen, nghiền nát hòa lẫn với gạo trắng, nấu nồi cháo lớn, rồi xào ít dưa chua với thịt.

      Ba người mà chỉ có hạt sen, mà lại nấu lên, cho nên phụ thân cũng phát ra điểm khác lạ, dù phát người Tử Lan có chút bẩn, Thạch Hữu Lương cũng hòai nghi gì. Tử Lan lại nấu nước lên cho cả nhà tắm.

      (muanhobaybay: chắc là bát sen và hạt sen này phải to hơn bình thường nhiều lắm nhỉ. bát có sáu hạt, hạt nghiền ra nấu nồi cháo to mà vẫn sợ bị phát hiên… hạt sen to tầm quả xòai sao?)

      “Chắc là mua dưa chua sạch lắm, cho nên…” Tử Lan vừa giải thích vừa làm việc, Thạch Hữu Lương cảm thấy có đạo lý, chỉ cần no bụng, cũng để tâm những vấn đề khác, cộng thêm mấy hôm nay nghỉ ngơi đủ, khuê nữ lại làm đồ ăn ngon, Thạch Hữu Lương cảm thấy thân thể khỏe khoắn hơn trước kia chút.

      Còn lại bốn hạt sen, Tử Lan giữ lại hạt phòng khi khẩn cấp, những hạt còn lại để vào gian, càng nhiều hạt sen, ao sen càng lớn, thời gian hạt sen chín càng ngắn. Hạt sen chín cần lượng lớn linh lực, cho nên mất rất lâu mới chín được, Tử Lan trồng ba tháng, mới chín được bát sen, cho nên biết lúc nào hạt sen chín, hạt sen rất tốt, vì thế Tử Lan hi vọng có thể thu hoạch nhiều chút.

      Sau khi ăn hạt sen, thân thể Thạch Hữu Lương và Thạch Lâm đều tốt hơn chút, hai mươi chín tháng chạp, Thạch Hữu Lương mang theo Tử Lan đem hà bao đưa đến nhà Lưu viên ngoại, bởi vì hà bao được thêu mới mẻ, tinh tế, sau khi Lưu tiểu thư nhìn thấy, thoải mái trả tiền công, có mười lăm cái hà bao, cộng thêm khen thưởng, Tử Lan thu được năm mươi hai.

      Chương 7.3

      Editor: muanhobaybay

      Lúc Tử Lan vùi đầu vất vả thêu hà bao, Thạch Hữu Lương mua con gà. Mặc dù chưa tới lễ mừng năm mới, nhưng Thạch Hữu Lương muốn ủy khuất nữ nhi, nhạc phụ từng dạy , làm ra tiền chính vì muốn có cuộc sống tốt hơn, cho nên ăn mặc nên ủy khuất đứa .

      Ba mươi Tết, buổi sang, Tử Lan làm cho Thạch Lâm chén bánh, chờ ăn xong, để Thạch Lâm viết chữ dính vào cửa sổ. Sau đó nàng mới thu thập món ăn trừ tịch. Hôm nay thức ăn rất phong phú, Thạch Hữu Lương chưa bao giờ tính tóan vấn đề ăn uống của người trong nhà, chuẩn bị bữa cơm năm mới phong phú. Tử Lan liền chuẩn bị bàn thức ăn lớn. Mọi người cùng ăn no, những ăn hết, nhất định phải để thừa thức ăn qua mồng , ngụ ý là hàng năm thức ăn có thừa. Thịt kho, dưa chua cá, gà quay, đậu hũ, thịt mạt,… Sáu món ăn, món canh, mọi thứ phân ra làm mười phần, cộng thêm thắp hương, người nhà ăn uống rất thoải mái.

      “Tay nghề của Tử Lan càng ngày càng tốt, phụ thân trước kia biết nha?” Sau khi ăn xong, Thạch Hữu Lương ngồi ở trong sân.

      bên Tử Lan làm nấm hương, cười : “Trước kia, mẫu thân của Tiểu Đào mà cùng phòng với con là trù thượng (đầu bếp giỏi), hai đứa con quan hệ tốt, lúc mẫu thân Tiểu Đào dạy nàng, thuận tiện dạy con.” ra đây là thành quả học tập của hai đời trước.

      “Nha đầu con thông minh, người bình thường làm tốt được như vậy đâu.” Thạch Hữu Lương cũng suy nghĩ nhiều, cảm thấy đắc ý .

      Tử Lan rửa sạch nấm hương, cười cầm lên cái rau cải trắng, vừa bóc vừa : “Phụ thân, nào có ai như người tự khen khuê nữ của mình đâu?”

      “Khuê nữ ta có thể làm, chính là thông minh, làm bánh chẻo cũng có vài loại, sao có thể khen?” Thạch Hữu Lương cười , nhớ tới Tử Lan nấm hương thịt heo, dưa chua thịt heo… Thạch Hữu Lương cũng rất mong đợi bánh chẻo buổi tối đây.

      Dọc theo đường , ăn lương khô, mua đồ ăn, hoặc là Cố thị, Tống thị nấu cơm, tháng này, Tử Lan vội vàng thêu thùa, với lại nàng cũng có bao nhiều thời cơ thể , cho nên cách nào biểu tay nghề của nàng.

      Thịt heo Thạch Hữu Lương chuẩn bị tốt, Tử Lan chỉ cắt nấm hương thôi, bạch thái và dưa chua, đánh trứng gà sống, ba thứ đều làm nhân bánh, dùng nước sôi rửa sạch mấy đồng tiền, sau đó gõi vào trong bánh chẻo. Làm xong bánh, trời tối, dưới giúp đỡ của Thạch Hữu Lương, Tử Lan vội vàng nấu nước nấu bánh chẻo.

      “A! Đây là cái gì nha?” Lúc ăn cơm, Thạch lâm vừa mới há miệng, liền cắn được đồng tiền, sau đó nhíu lỗ mũi, mặt như đưa đám hỏi.

      “Như vậy chứng tỏ, năm nay Thạch Lâm nhà chúng ta gặp may mắn, hết thảy thuận lợi.” Thạch Hữu Lương cười nhìn nhi tử .

      Thạch Lâm nghe vậy liền cao hứng, sau đó Thạch Hữu Lương, Tử Lan đều cắn được đồng tiền, Thạch Hữu Lương còn cắn được ba cái, Tử Lan liên tiếp chúc mừng phụ thân năm sau có vận khí tốt, Thạch Lâm cũng phụ họa theo tỷ tỷ. Mặc dù nhiều người, cũng quá náo nhiệt, nhưng người nhà khỏe mạnh quây quần ăn cơm cùng nhau, chuyện phiếm. Tử Lan cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

      Hết chương 7.
      Last edited: 20/10/15
      Nhược Vân, Phương Lăng, thuyt2 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 8.1: Trở lại cố hương

      Editor: muanhobaybay

      Mùng tháng Giêng, tuyết rơi tán loạn, trong tháng Giêng, tỉnh thoảng tuyết vẫn rơi, Thạch Hữu Lương tính tóan qua năm liền , lại ở lại thêm tháng, nhưng trước lễ mừng năm mới tuyết rơi tệ, Thạch Hữu Lương đóan chừng năm sau thu hoạch vào mùa thu. Từ mùng sáu Tử Lan lại bắt đầu thêu mười hà bao. Tới tháng hai, tới Lưu gia đổi ba mươi hai cùng năm hai tiền thường, cả nhà mới lên đường.

      Ở Kim Thạch trấn tổng cộng hơn hai tháng, thuê chỗ ở, rồi lễ mừng năm mới tốn gần sáu lượng bạc, Thạch Hữu Lương làm kiếm được ba hai, Tử Lan bán đồ thêu kiếm được tám mươi lăm hai, trước đó còn có mười lăm hai. Bây giờ có thê dùng hơn trăm lượng bạc, thấy những bạc này, Thạch Hữu Lương cảm thấy hòan tòan yên tâm, muốn động đến tám mươi lăm lượng bạc kia của Tử Lan, vì muốn cho nàng đặt mua đồ cưới, ngày trôi qua nữ nhi lại lớn thêm ngày, Thạch Hữu Lương suy nghĩ, sau này tuyệt để nữ nhi phải chịu ủy khuất.

      Cả nhà tới cố hương của Thạch Hữu Lương là Thạch Sơn châu, Lương Tề Huyện, là hai tháng sau, đến đầu tháng năm, lúc này lại có bát sen chín, nhưng lần này Tử Lan thu hoạch được những mười hạt sen, dọc đường , Tử Lan nghĩ biện pháp dùng năm hạt cho người nhà ăn, giữ lại ba hạt, còn lại ba hạt Tử Lan đều gieo xuống, mỗi lần ăn xong hạt sen cả nhà đều phải chạy nhà xí mấy lần, còn phải tắm, mặc dù trong lòng Thạch Hữu Lương có chút hiểu, tìm đại phu phát bọn có vấn đề gì, lại bị Tử Lan là do bất đồng khí hậu mà cho qua. ra Thạch Hữu Lương cũng quá để chuyện này trong lòng, chỉ là có lúc lo liệu công việc xuất chút mồ hôi, nhưng mà bôn ba phong trần mệt mỏi, người có thể sạch sao? Thuận miệng hỏi cũng chỉ là cảm khái mà thôi.

      Sau khi đám người Tống thị rời , Thạch Hữu Lương nhận thấy nét tươi cười mặt nữ nhi, cũng cảm thấy tâm tình khá hơn nhiều, liền cảm thấy thân thể cũng tốt hơn trước.

      “Nghỉ mấy ngày, nghỉ ngơi tốt, phụ thân mang các con về nhà.” Đến Lương Tề huyện, Thạch Hữu Lương tính trực tiếp về nhà. Rời nhà thời gian quá lâu, có chút sợ địa chỉ còn đúng, phải tìm chút.

      Tử Lan nghe xong, biết là địa chỉ đó đúng rồi, nhưng cho Thạch Hữu Lương biết, ngược lại cười : “Con còn muốn chuẩn bị lễ vật cho gia gia nãi nãi. Y phục con còn chưa có thêu xong. Phụ thân , con cũng muốn xin phụ thân lưu lại hai ngày, chờ con thêu xong rồi chúng ta trở về nhà.”

      Thạch Hữu Lương tìm mất năm ngày, mới xác định đó là địa chỉ đúng, Thanh Nguyên thôn, dò xét trước, xác nhận sau, phát giác phần lớn người nhà mình đều rấy vui mừng khi trở lại. Lúc này mới mau chút lễ vật, mang theo nhi nữ, nhi tử, vội vàng lên xe ngựa về nhà.



      Chương 8.2

      Editor: muanhobaybay

      Thạch Hữu Lương mười tuổi rời nhà, nay có hai mươi mốt năm, có thể trở về dễ dàng, nghe ở nhà có ba ca ca, tỷ tỷ, ban đầu phụ thân bán đồ phát sinh mâu thuẫn, cẩn thận làm người ta bị trọng thương, người ta muốn hai mươi lượng bạc, nếu liền báo quan cho ngồi tù, trong nhà nghèo, có nhiều tiền như vậy, cho nên mới ngoan tâm bán , ban đầu bán ký văn tự bán đứt mới đổi được hai mươi lượng bạc, đây là nhìn dáng dấp tạm được… Mặc dù phụ thân , nhàng bình tĩnh, nhưng Tử Lan biết đầu năm nay giá tiền mua người, hai mươi lượng bạc, cộng thêm dáng dấp phụ thân tạm được, Tử Lan cũng biết phụ thân bị bán tới địa phương ra gì, nghĩ tới mà đau lòng thay phụ thân nàng.

      Lại có lần, Thạch Hữu Lương cho nữ nhi, khi phát có gì đó đúng, liền chạy, sau được mẫu thân Lý thị vô tình gặp rồi cứu được, cho nên liền biến thành tôi tớ Lý gia, sau khi Lý thị thành hôn, toàn gia lại cùng Lý thị đến Chương gia. Có lẽ càng ngày càng gần nhà, lòng nhớ quê hương tha thiết, lần lại lần Thạch Hữu Lương lại chuyện cũ.

      Thạch Hữu Lương liên tục nhiều lần, trở thành tiểu sơn thôn trong trí nhớ của Tử Lan, Thạch Hữu Lương có tới lần, đánh xe tới trước cửa nhà, gõ cửa.

      “Phụ thân lũ , Hữu Lương đem con trở lại rồi.” Vừa vào cửa, Tử Lan liền nhớ tới, sau khi phụ thân mất, nãi nãi chửi mắng nàng, bất quá Tử Lan cũng oán hận gì, dù sao sau khi phụ thân mất, đau thương từ trong tâm can, lúc đó Tử Lan có thể hiểu được.

      “Tử Lan, Lâm nhi, đây là nãi nãi, mau chào nãi nãi .” mặt Thạch Hữu Lương tràn ngập ý cười, Tử Lan nghe phụ thân chuyện, phụ thân hận gia gia nãi nãi bán phụ thân , dù sao cũng là để cữu gia gia mà.

      Thạch nãi nãi khụ tiếng, từ trong phòng ra là người chân thọt, Tử Lan biết đó là gia gia của nàng, sau khi phụ thân mất, gia gia len lén cho nàng bạc. Vì vậy nâng lên khuôn mặt tươi cười, lôi kéo đệ đệ quỳ mặt đất dập đầu cái, đồng loạt gọi: “Gia gia khỏe, nãi nãi khỏe.”

      “Tốt, tốt.” Thạch nãi nãi lau nước mắt, nghẹn ngào . Trong mắt Thạch gia gia hình như cũng hàm chứa nước mắt.

      Tử Lan nhớ lại kiếp trước, nàng hỗn loạn đắm chìm trong tin tức đệ đệ tử vong, nên có thái độ tốt với tất cả mọi người, mặc dù gia gia nãi nãi đối với nàng tính là thân thiết, nhưng cũng làm khó dễ, nàng bởi vì chuyện của đệ đệ, có chút nản lòng thóai chí, đối với mọi người đều ôn hòa, từ từ mọi người cũng thay đổi thái độ.

      Tử Lan biết nàng biểu để phụ thân rất bi thương, nhưng là trước sau phụ thân đều bảo vệ nàng. Đến cuối cùng, phụ thân còn cách nào bảo vệ nàng nữa, nhiều lúc trong cuộc sống tự nàng mắng tỉnh nàng, an bài tốt nhất cho nàng, tìm người phó thác chung thân của nàng. Mới lưu lại di ngôn nàng sống tốt.

      Sau khi bị phụ thân mắng tỉnh, đối mặt là gia gia trầm mặc, nãi nãi tức giận mắng mỏ, Đại bá phụ Đại bá mẫu cười nhaom, Nhị bá phụ Nhị bá mẫu mặt lạnh, tiểu bá phụ bá mẫu muốn nhìn, sau đó phụ thân chịu nổi nhục mang nàng cùng Chương Vân Kiệt tự lập cái nhà riêng, phụ thân vừa an bài cho nàng xong, phụ thân … Sau đó nàng phát ra gian… Sau đó rời khỏi nơi này, từ bỏ phụ thân vì nàng phải chọn nam nhân của nàng.



      Chương 8.3

      Editor: muanhobaybay

      Biết phụ thân mong đợi chuyện kết thân này, cho nên Tử Lan cùng đệ đệ biểu lễ phép, lại ngoan ngoãn biết điều… Lấy lễ vật chuẩn bị từ trước ra, Tử Lan làm y phục cho hai lão nhân gia, và chút điểm tâm. Bởi vì Thạch Hữu Lương cũng nghe trong nhà có mấy hài tử, Đại bá Thạch Hữu Đức cùng Đại bá mẫu Lý thị có hai nam nữ, tên theo thứ tự là Thạch Đại Sơn hai mươi hai tuổi, Thạch Tiểu Sơn hai mươi tuổi và Thạch Hạnh Hoa mười lăm tuổi; Nhị bá Thạch Hữu Nghĩa cùng Nhị bá mẫu Lưu Thị có nam hai nữ, theo thứ tự là Thạch Liên Hoa mười tám tuổi, Thạch Hổ mười bốn tuổi, và Thạch Hoa Đào chín tuổi; Tam bá Thạch Hữu Tài cùng thê tử Vương thị có nam nữ, nữ nhi là Thạch Lê Hoa mười ba tuổi, nhi tử Thạch Bích mười tuổi. Thạch Phương cùng dượng Triệu Thuận có nam nữ, gọi là Triệu Bình và Triệu Mỹ, Triệu Bình cùng tuổi Thạch Lâm, đều bảy tuổi, Triệu Mỹ mới có năm tuổi thôi.

      Tổng cộng có năm nam hài, năm nữ nhi, Tử Lan chuẩn bị cho năm nữ nhi mỗi ngươi cái châm hoa, dưới cầu của Thạch Hữu Lương, nàng cũng tự mua cho mình cái y đúc. Do Thạch Hữu Lương sợ nữ nhi thê chung sống hòa hảo với tỷ muội trong nhà, buộc Tử Lan mua, tổng cộng tốn chín lượng bạc đây. Tử Lan nhìn về phía châm hoa được gia công qua, cài lên càng thêm xinh đẹp. Về các nam hài, Tử Lan chưa có chuẩn bị, nhưng Thạch Hữu Lương mua vải cho bọn họ làm y phục. Còn có chút điểm tâm, nhìn qua thấy rất ngon. Thạch Đại Sơn cùng thê tử Giang Thúy Hoa còn có nhi tử hơn hai tuổi tên Thạch Trụ, Thạch Hữu Lương mua cho bé con ngựa gỗ .

      ai đánh mặt người cười, huống chi nhà Tử Lan còn mang theo ít lễ vật trở lại, cho nên cả nhà rất nhiệt tình. Bởi vì Tử Lan biểu khéo léo trước mặt Thạch nãi nãi, miệng ngọt lịm, dụ Thạch nãi nãi ôm nàng cười ngừng.

      Trong nhà, trừ phu thê Thạch Tiểu Sơn về nhà ngoại (nhà mẹ đẻ của vợ Thạch Tiểu Sơn), và Thạch Liên Hoa lập gia đình, Thạch Phương có bầu, Thạc Lê Hoa ngã bệnh nghỉ ở nhà, những người khác đều tới. Thạch Hữu Lương cùng Tử Lan tặng lễ vật, tặng đồ xong, bởi vì mọi người còn có việc, những người khác đều ra đồng. Thê tử của Thạch Đại Sơn mang thai trở về phòng nghỉ ngơi.

      Tử Lan để ý ngăn cản của Thạch nãi nãi, vào bếp hỗ trợ Đường tỷ Thạch Hạnh Hoa. Năm nay Thạch Hạnh Hoa cũng mười lăm tuổi, mấy tháng nữa là xuất giá.

      “Tử Lan tỷ tỷ, y phục của tỷ là đẹp, miếng vá nào.” Thạch Hoa Đào cũng vào giúp tay, nàng hâm mộ nhìn y phục của Tử Lan, y phục của nàng phần lớn là y phục của tỷ tỷ xuất giá để lại.

      Tử Lan cúi đầu, nàng đối với người trong nhà này có tình cảm đặc biệt gì, nguyện ý biểu khuôn mặt tươi cười, nguyện ý biểu muốn giao hảo với bọn họ, là vì phụ thân mà thôi. Bởi vì biết trong nhà này có ai hiền lành, cho nên cũng đặt thừa y phục, cái mặc người, là Thạch Hữu Lương nhìn nàng mặc đồ cũ ổn, cứng rắn mua cho nàng. Những y phục khác của nàng dù bị vá, nhưng màu sắc và kiểu dáng đều cùng loại, bằng phần của chiếc áo mặc này. Tử Lan ngẩng đầu nhìn Thạch Hoa Đào, làm bộ có chút lúng túng: “Đây là y phục tốt nhất của tỷ, mua ở trấn , phụ thân sợ tỷ mặc xấu, trở lại bị mọi người chê cười.”

      “Tam thúc tốt, mua quần áo mới cho tỷ.” Thạch Hoa Đào vẫn hâm mộ như cũ, dù sao nàng cũng có y phục đẹp như Tử Lan.

      “Xe ngựa cũng là của nhà muội sao?” Thạch Hạnh Hoa cũng hỏi.

      Tử Lan xấu hổ gật đầu cái: “Đường trở về quá xa, dọc đường đệ đệ lại bị bệnh, phải ngồi xe ngựa nửa năm đường đó.”

      “Hơn nửa năm?” Thạch Hạnh Hoa há to miệng kinh ngạc, nghĩ thầm là xa, đóan chừng có xe ngựa, có lẽ phải mất hai năm .

      Phòng bếp là địa bàn của Thạch Hạnh Hoa, kiếp trước Tử Lan cũng biết, nàng chỉ là giúp đỡ nhóm lửa thôi, cần phải tắm cái, chỉ mấy lời này với hai tỷ muội là được, chẳng bao lâu, Lê Hoa nhà Tam Bá cũng vào giúp tay, có lẽ nàng ta biết Tử Lan tặng châm hoa cho Thạch Hạnh Hoa các nàng, cho nên mới… Thịt heo thịt cá còn có rượu là Thạch Hữu Lương mua ở trấn , Thạch nãi nãi lại cho giết hai con gà, cộng thêm rau dưa trong vườn, cũng coi như là bữa cơm phong phú.

      Hết chương 8.
      Last edited: 20/10/15

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 9.1: Đoàn viên
      Editor: muanhobaybay

      Làm cơm cũng sắp xong, Hoa Đào chạy ra kêu mọi người trở lại. Mọi người vừa trở về Thạch Tiểu Sơn cùng thê tử Lý Nhị Ny cũng vừa hay trở về từ nhà ngoại.

      “Thê tử Tiểu Sơn, mẹ con khá hơn chút nào chưa?” Đại bá mẫu Lý thị hỏi con dâu.

      Lý Nhị Ny gật đầu, trả lời: “Khá hơn chút rồi ạ, mẫu thân, con nghe hôm nay nhà thúc phụ trở lại, phụ thân con bắt hai con gà bảo con mang vê, là ăn mừng nhà thúc phụ trở lại.”

      Lý thị gật đầu, Lý thị cũng vừa nhìn qua hai con gà, nhà ngoại Lý Nhị Ny cũng là nhà trong thôn, đối với thân gia này Lý thị cũng hài lòng, chẳng qua là thê tử lãi Nhị cái gì cũng tốt, chỉ là vào nhà hơn hai năm rồi, bụng có động tĩnh gì.

      Bởi vì thái độ Tử Lan giống kiếp trước, lại có lễ với gia gia, vì thế mới đầu Tử Lan thấy mọi người đều đối đãi nhiệt tình.

      “Đúng là hài tử lớn lên trong thành, các ngươi nhìn Tử Lan của chúng ta , khuông mặt bé mềm mại a.” Giang Thúy Hoa vác cái bụng bự, lôi kéo Tử Lan, cười . Tử Lan thấy Giang Thúy Hoa cố ý ưỡn bụng, cũng biết là cố ý chọc tức đệ muội vào cửa hai năm mà chưa có thai đây. Quả nhiên, Lý Nhị Ny thấy bụng Giang Thúy Hoa, sắc mặt có chút tiều tụy lại càng thêm ảm đạm.

      Mọi người chung quanh cũng phụ họa theo, Thạch nãi nãi mặc áo mới mà Tử Lan đưa, kéo Tử Lan tới bên cạnh, cười : “Tử Lan của chúng ta chỉ có vóc người đẹp, mà tay nghê cũng tốt, các ngươi nhìn , ta cùng gia gia mặc y phục người, đều là con bé tự mình làm, còn thêu cả hoa, có mẫu thân, hài tử phải sớm đảm đương việc nhà. tệ.”

      “Nãi nãi đừng giỡn con? Hạnh Hoa tỷ tỷ mới lợi hai. Động tác nhanh nhẹn, con chỉ biết nhóm lửa, Lê Hoa tỷ tỷ cùng Hoa Đào muội muội đều lợi hại, làm đồ ăn ngon a. Con chỉ có thể đứng ở bên nhìn, lại giúp gì được.” Tử Lan ngồi cái ghế , bị Thạch nãi nãi lôi kéo tới thoải mái, dứt khoát làm bộ dựa hẳn vào người Thạch nãi nãi, cười .

      “Được rồi, được rồi, nương nhà ta ai cũng tốt.” Giang Thúy Hoa lập tức tán dương.
      Mọi người lại cười phụ họa theo, lúc đó, Thạch lãi đại Thạch Hữu Đức kinh ngạc hỏi thăm Thạch Hữu Lương tại sao muốn tự chuộc thân trở về nhà, trong giọng giấu được hâm mộ với người nhà phú quý.

      Nhưng năm này, Thạch Hữu Lương tiếp xúc với ít loại người, liếc mắt có thể thấy ca ca hiểu hết được, vì thế cười cười với ca ca, mới : “Nô tài nhà phúa quý có thể ăn no mặc ấm, nhưng là… Ai! Mọi người biết thôi, gia tộc lớn, khổ nhiều hơn, bọn họ căn bản coi mạng sống của nô tài là cái mạng người, có quản cùng với thôn trang đệ ở, co nương nha hòan trong phủ, nương này dáng dấp xinh đẹp, kết quả bị thiếu gia coi trọng, thu vào phòng, kết quả phụ mẫu nàng chưa kịp cao hứng, lại vì do Thiếu phu nhân thích, bị đánh chết tươi, ngay cả lý do cũng có, liền bán cả nhà bọn họ. Nam đào đá, nữ bán vào kỹ viện…”

      Chương 9.2
      Editor: muanhobaybay


      Thạch Hữu Lương , mọi người đều sợ hãi, có tin nương trong thôn bị đưa làm nha hòan Tô phủ ở trấn , sau lại làm di nương, kết quả lại là thi thể nhưng hai mạng. Hoặc là mấy ngày trước nhà địa chủ, ra ngòai thấy cái túi, bên trong đó là xác người.

      “Lão Tứ, những năm nay ngươi chịu khổ nhiều rồi, nếu phải vì phụ thân vô dụng này, ngươi cũng chịu khổ nhiều như vậy?” Thạch gia gia nghe tới những thứ này, trong lòng rât khổ sở, nghe đôi câu của nhi tử, cũng đóan được những năm qua nhi tử sống cũng thoải mái.

      Lúc này cơm chín, ba Bá mẫu cùng hai Tẩu tử cùng vào bếp bưng đồ ăn ra ngòai. Thạch nãi nãi lôi kéo Tử Lan ngồi ở trong phòng, Thạch gia gia dẫn nhóm nam nhân ăn ở bên ngòai, Thạch Lâm cùng Thạch Hữu Lương cũng theo.

      “Nãi nãi, ăn đùi gà.” Tử Lan cầm chiếc đũa kẹp lấy miếng đùi gà, trong mâm chỉ có cái đùi gà, Tử Lan vừa gắp lên, thấy ánh mắt mấy Đường tỷ thay đổi, sau đó mọi người kinh ngạc hạ ánh mắt, Tử Lan gắp đùi gà để vào trong bát Thạch nãi nãi, bất kể thế nào, tại Thạch nãi nãi đối tốt với nàng, nàng cũng nguyện ý đối xử tốt với Thạch nãi nãi.

      Hai ngày nay tâm tình của Thạch nãi nãi tốt lắm, tiểu nhi tử ly biệt hơn hai mươi năm trở lại, lại nhìn cháu hiếu thuận như vậy, miệng ngọt tay khéo, trong lòng tự nhiên có mấy phần thích, cười gắp mấy đũa thịt heo vào trong bát Tử Lan, : “Con cũng căn , nãi nãi nhìn thấy con ở cửa, trong lòng cũng thấy no rồi…”

      (Muanho: bà bà à, bà có thể củ chuối hơn à. Nghe như những người nhau cho nhau nghe ý ạ.)

      “Tạ ơn nãi nãi.”Tử Lan cúi đầu ăn, nhưng thỉnh thoảng vẫn chú ý tới Thạch nãi nãi, thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Thạch nãi nãi, rồi nhặt xương cá cho Thạch nãi nãi… Tử Lan ăn ít thịt cùng rau dưa, thậm chí còn đem cái trứng gà Thạch nãi nãi gắp cho Tử Lan, thả vào trong chén của Giang Thúy Hoa, trứng gà này là Thạch nãi nãi phân phó Thạch Hạnh Hoa nấu, chỉ có Tử Lan cùng đệ đệ, với tiểu Trụ tử có, những người khác đều có, Tử Lan cười với Giang Thúy Hoa: “Đại tẩu thân thể mang bầu, ăn gà bổ nhất.”

      “Nãi nãi, sau này con thêu thùa nhiều chút, để nãi nãi ngày ngày có thể ăn gà.” Tử Lan nhìn Thạch nãi nãi hài lòng cười, ngọt ngào cam kết. ai đáng người mặt cười, trải qua mấy đời Tử Lan hiểu cách lấy lòng người như thế nào, mặc dù nàng có năng lực đấu đá trong nhà, mưu kế trong bụng cũng nhiều, để Thạch nãi nãi thương che chở, nàng có thể yên ổn sống tốt.

      “Đứa bé ngoan, là đứa bé ngoan.” Thạch nãi nãi từ ái nhìn Tử Lan, khích lệ : “Thêu thùa nhiều tốt cho mắt, rảnh rỗi làm chút là được, đừng làm cả ngày, biết ?”

      Đóan chừng lúc ăn cơm, Tử Lan biểu rất tốt, Thạch nãi nãi cho Tử Lan nhúc nhích, lôi kéo Tử Lan kể cho bà nghe cuốc sống những năm qua, dọc đường Thạch Hữu Lương có kể qua, Tử Lan cố ý khó khăn chút, ví dụ là phục vụ chủ tử như thế nào, bị trừng phạt ra sao… Nghe xong, nhóm nữ nhân càng thêm đau lòng. Về phần bạc chuộc thân, là mẫu thân của Tử Lan vì cứu chủ tử mà mất mạng, cho nên đòi họ bạc, thả bọn họ tự do, cho cái xe ngựa để bọn họ trở về nhà.

      “Đáng thương…” Thạch nãi nãi chảy nước mắt : “Mẫu thân con là người tốt, đáng thương cho hai đứa bé ngoan các con, ta đây … Nếu phải là nàng, đóan chừng cả đời này ta cũng thấy được các con…”

      Chương 9.3
      Editor: muanhobaybay


      “Mẫu thân con cũng có cơ hội phục vụ nãi nãi. Để cho cháu có cơ hội thay mẫu thân phục vụ người.”Tử Lan cúi đầu, khóc .

      (muanho: có cần thiết phải dàn dựng như vậy … Ôi lòng dạ con người… đau đớn lắm…)

      “Đứa bé ngoan, nãi nãi còn khỏe mạnh, cần con phục vụ, sau này nãi nãi chiếu cố con, đáng thương, còn tuổi mà có mẹ.” Thạch nãi nãi sáu mươi tuổi, nhìn già nua, nhưng hàng năm làm việc, thân thể cũng khỏe mạnh.

      Buổi tối hôm đó, Thạch nãi nãi, Tử Lan cùng Hạnh Hoa ngủ cái giường, sắp sửa trước, Tử Lan gọi Hạnh Hoa, Lê Hoa, Hoa Đào vào đưa cho mỗi người cái châm hoa. Mẫy nữ hài tử liền cao hứng thôi.

      “Chắc cũng mất ít tiền a? Cất hết . được vứt bỏ nha.” Thạch nãi nãi đau lòng .

      Tử Lan rúc vào lòng Thạch nãi nãi: “Phụ thân con con có năm tỷ muội. Đây đều là do con thêu thùa kiếm được tiền rồi mua, trước kia làm nô tài cho người ta, cũng dám thổ lộ tình cảm với những nha đầu khác trong phủ, cũng có tỷ muội giúp đỡ, bây giờ có nhiều tỷ muội như vậy, con rất cao hứng…”

      “Nha đầu ngốc!” Thạch nãi nãi cười, vỗ vỗ tay Tử Lan, sau đó quay ra với ba cháu khác: “Sau này chung sống hòa hợp với Tử Lan, các con đều là tỷ muội của nhau, biết ?”

      “Dạ.” “ sống tốt với nhau.” Ba nữ tử đồng thanh, tuổi đều chưa lớn, trong chốc lát liền tán gẫu rất vui vẻ.

      Tử Lan định bụng rửa chân cho Thạch nãi nãi, vì thế nàng : “Nghe thái y mỗi ngày hoàng thượng đều ngâm chân, rằng chân có nhiều huyệt vị, thường dùng nước nóng ngâm chân, thân thể cũng tốt hơn. Bà nội, hôm nay bà cũng ngâm chân nha.”

      “Như vậy sao? Hạnh Hoa, con đun nhiều nước chút, để cho gia gia, cha con, thúc con cũng ngâm chân… Ừ, con và Tử Lan cũng ngâm chân luôn .” Thạch nãi nãi liền phân phó cháu .

      Thạch Hạnh Hoa nghe xong, liền vào bếp đun nước.

      “Phù, ngâm chân thực là thoải mái a.” Thạch Hạnh Hoa nằm giường cười .
      Thạch nãi nãi đắc ý : “Con nghe muội muội con sao? Hoàng đế cũng ngâm chân. Sau này chuẩn bị củi nhiều chút, chúng ta cùng ngâm chân hưởng thụ như hoàng đế.”

      “Bà nội, con nghe phụ thân , bà nướng bánh trứng rất ngon, hai mươi mốt năm, ngay cả ngủ phụ thân cũng mơ tới bà nướng bánh, ngày mai bà có thể dạy con làm ?” Tử Lan đột nhiên nhớ tới, kiếp trước Thạch nãi nãi nướng bánh, nhưng miếng cúng cho nàng ăn, đời này, biết bà có thay đổi ?

      Nghe Tử Lan , Thạch nãi nãi trầm mặc chốc lát, thấp giọng : “Được. Sáng mai bà nội liền nướng bánh cho con và cha con, những năm này mỗi lần nướng bánh, bà cũng nhớ tới cha con.”

      Tử Lan vụng trộm bĩu môi, nghĩ thầm nếu cả nhà nàng trở lại với bộ dàng ngheo nàn, Thạch gia là bộ dáng tại sao? Nhưng tốn chút tiền, để phụ thân cao hứng, Tử Lan cảm giác nàng vẫn có thể nhẫn được.

      Sáng sớm hôm sau, Thạch nãi nãi dậy sớm. Nướng bánh, Tử Lan ở bên giúp đỡ bà.

      “Cho con, mau ăn .” Lúc Tử Lan nhóm lửa, Thạch nãi nãi đưa miếng bánh nướng đầu tiên cho Tử Lan, Tử Lan nhận lấy cắn miếng. Vừa ăn vừa ngon, tiếp theo những lời dễ nghe, chọc cho Thạch nãi nãi cười ngừng.

      Thường ngày điểm tâm sáng đều do con dâu làm, lâu rồi Thạch nãi nãi làm, Tử Lan ăn chút, bà nướng chút bánh, bưng cho tiểu nhi tử, tiểu tôn tử ăn.

      “Chính là vị này, mẫu thân, đây chính là mùi vị nhi tử nhung nhớ hơn hai mươi năm.” Thạch Hữu Lương cắn miếng bánh, rưng rưng với Thạch nãi nãi.

      Hết chương 9.
      Last edited by a moderator: 20/10/15
      Nhược Vân, Phương Lăng, laula2 others thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 10.1: Chung sống
      Editor: muanhobaybay

      “Con thích ăn sao? Nếu đủ để mẹ con làm thêm.” Thạch gia gia nhìn nhi tử, rút ra cái gạt tàn thuốc . Thạch gia gia nhiều, nhưng Tử Lan có thể nhìn ra được, Thạch gia gia rất cao hứng với việc nhi tử trở về.

      Thạch nãi nãi lại nướng bánh cho Tử Vân, lại cho Thạch Lâm cái, cho tằng tôn (cháu chắt trai) nửa cái, Thạch Hữu Lương an vị ngồi bên cười ha ha. Tử Vân nhìn động tác của Thạch nãi nãi, xé ra nửa để ăn, Thạch Lâm sau khi thấy, cũng học tỷ tỷ, tới trước Thạch gia gia, xé ra nửa miếng bánh đưa cho Thạch gia gia.

      “Hài tử nhà lão Tứ được nuôi tốt.” Thạch gia gia nhận lấy bánh tôn tử đưa cho mình, khóe mắt có chút ướt át,cười vui vẻ .

      Thạch Hữu Lương vừa ăn vừa : “Bọn rất nghe lời.”

      “Lão Tứ sau này có tính tóan gì?” Thạch gia gia trong lòng tính tóan nhi tử trở lại, nhưng mà nhà cũng chia rồi, dù thế nào, cũng phải mở cho lão Tứ ít đất hoang, nếu cả nhà lão Tứ ăn gì.

      Thạch Hữu Lương nhìn Tử Lan cái, : “Những năm nay con cũng có chút bạc, con tính toán mua vài mẫu đất, rồi xây cái nhà, sau này nữa, ở lại chỗ này, chăm nom phụ thân và mẫu thân.”

      “Được. lát nữa ta dẫn con tìm, giúp con cùng bọn nhập hộ.” Vừa nghe có tiền, Thạch gia gia liền hòan toàn yên lòng, vốn định cho mấy hài tử mở đất, nhưng nay lão Tứ có tiền tự mua, tốt. Giữa huynh đệ còn chưa muốn liên lụy tới lợi ích, ban đầu cũng vì tiền bạc huynh đệ mình trơ mắt nhìn tiểu nhi tử nhà mình bị bán ? tại thừa dịp bộ xương già cỗi này còn di động được, giúp nhi tử tìm vài mẫu đất tốt vẫn có thể.

      Sau khi ăn xong, Thạch Hữu Lương và Thạch gia gia liền ra cửa.

      lúc lâu sau, trở lại làm xong, sáng mai ra huyện làm cái văn thư.

      “Mới vừa rồi còn lão Vương gia phía đông muốn bán đất, con trai chạy ra ngòai buôn bán, thiếu chút tiền, trong nhà có ba mẫu ruộng tốt muốn bán, mẫu bốn lượng bạc, tộng cộng mười hai lượng, sáng mai làm khế đất. Thu hoạch vụ này xong, phân nửa cho bọn là được.” Sau khi trở lại, Thạch gia gia với cả nhà.

      tốn tiền, sao lại phải phân nửa cho bọn ?” Thạch nãi nãi có chút phục.

      Thạch gia gia thở dài : “ là chẳng biết phân biệt gì cả. Vương gia là thiếu tiền, nếu sao mua được cái giá này? Làm người phải lưu lại con đường, thể đem người vào hố chết, phải sao? Hơn nữa đều là người trong thôn, giúp đỡ lẫn nhau, có thể giúp giúp .”

      Thạch Hữu Lương gật đầu : “Đúng vậy. Nhà chúng ta chiếm cả, nhà họ ăn cái gì? Mà năm nay mưa thuận gió hòa, thu hoạch tốt, trong nhà chúng ta ít người, vẫn đủ ăn.”

      Chương 10.2
      Editor: muanhobaybay


      chuyện này nữa, sau thôn có miếng đất trống cho Hữu Lương, chờ hai ngày giúp xong, kêu mấy ca ca con xây nhà giúp. Vợ Đại Sơn hai tháng nữa sinh rồi, Hạnh Hoa cũng, sắp lấy chồng, trong nhà rảnh rang.” Thạch gia gia .

      Thạch Hữu Lương suy nghĩ chút cũng đúng, vì vậy : “Được, mướn thêm mấy người nữa, sớm dựng xong nhà, chúng con cũng nhanh có chỗ ở.”

      Thạch gia gia nghe xong cũng gì nữa. Thạch Hữu Lương lại cho Thạch Tiểu Hổ trăm tiền đồng, để cho mua năm cân thịt, giá thịt là mười tám tiền đồng cân, trăm tiền đồng, Thạch nãi nãi lại cho mua thêm hai cân đậu hũ trở lại.

      Thạch Tiểu Sơn thở dài, chút nữa là có thể kiếm chút tiền lộ phí, kết quả bị bà nội , xu cũng còn. Nhưng mà nghĩ tới có thịt ăn, cũng cao hứng.

      Bởi vì mua nhiều thịt, người bán thịt còn cho thêm hai cái xương to, Tử Lan liền nhờ Tiểu Sơn ca giúp đỡ nấu nước ăn.

      “Gia gia nãi nãi, nghe người già trẻ uống nhiều nước cốt canh xương, thân thể mạnh khỏe, hôm nay cháu nấu canh cho người, người xem có ngon ?” Tử Lan để phụ thân thử chút, với hai lão nhân.

      Thạch nãi nãi vừa nghe, khó có được. Lập tức đáp ứng, Thạch Hữu Lương còn : “Con làm thịt kho tệ, hôm nay liền để gia gia nãi nãi thử chút . Phụ thân mẫu thân, trước kia nha đầu này làm việc ở phòng bếp, công phụ tay, cũng tệ lắm, hai người thử chút.”

      “ Tử Lan nấu cơm hẳn là rất ngon.” Thạch nãi nãi nhất thời vui mừng, vừa biết thêu thùa, vừa biết nấu nướng, hơn nhiều so với những cháu khác.

      Lây gia vị Thạch Lâm đưa cho, cùng với ít miến khô, Tử Lan liền vào phòng bếp.

      Suy nghĩ hôm nay rất nhiều người ăn cơm, Tử Lan để cho Đường tỷ ra vườn rau hái chút rau, nấu bát canh, thịt kho, cùng vài món. Thịt nấu nửa, dư lại liền ngâm muối, treo lên, Hạnh Hoa cũng với Lê Hoa, Hoa Đào, nấu cơm.

      “Gia gia, nãi nãi, cho con ý kiến .” Biết phụ thân luôn cưng chiều mình, khen nàng, Tử Lan dù rất thích, nhưng vẫn làm rất nghiêm túc, nàng có tài nghệ gì, phụ thân biết .

      Đơn giản , Thạch gia gia và nãi nãi thường ăn chính là nước nấu món ăn, nhiều nhất là thêm chút muối, Tử Lan tự mình động thủ điều chế gia vị, cộng thêm thủ nghệ tệ, mọi người cầm chiếc đũa muốn tăng tốc gắp nhanh, hai đứa theo nữ nhân vào trong nhà ăn, bọn họ dù sao cũng còn , bên ngòai mấy người Thạch Hữu Lương uống rượu, đóan chừng để ý tới, Tử Lan thừa dịp mọi người tranh giành, vội dùng hết sức nhanh gắp cho đệ đệ hai khối thịt kho, lại múc canh cho bọn , sau đó suy nghĩ chút, lại gắp cho Thạch nãi nãi khối, múc chén canh, nàng chỉ ăn chút rau ở trước mặt.

      “Tỷ tỷ, cho tỷ.” Thạch Lâm thấy tỷ tỷ chỉ ăn rau ăn thịt, liền đem khối thịt trong bát mình gắp cho tỷ tỷ.

      Trong lòng Tử Lan thấy ấm áp, gắp thịt trở lại trong bát , khẽ với : “Đệ ăn . Tỷ tỷ ăn canh là được, mau ăn nguội mất.”

      Tử Lan ăn cơm nhiều, trong gian cũng trồng trọt ít cây hoa quả, rau dưa, mặc dù thể lấy ra cho người khác ăn, nhưng là nàng vẫn thường ăn. Cho nên nàng đói, uống chén canh no bảy phần rồi, ăn thêm chút nữa, Tử Lan liền để chén xuống, sau đó chuyên tâm phục vụ Thạch nãi nãi, bữa ăn Thạch nãi nãi ăn cực kỳ thư thản, căn bản là giành đồ ăn với bọn , trong chén có gì ăn đó.

      “Tử Lan làm món ăn quả tệ, chỉ là có chút nhiều mỡ.” Mặc dù biết Tử Lan dùng mỡ trong nhà, sau khi ăn xong, Giang Thúy Hoa no bụng nhưng nhịn được đứng ra thuyết giáo.

      Chương 10.3
      Editor: muanhobaybay


      Tử Lan cười gật đầu phải, sau đó : “Bởi vì phụ thân gia gia và nãi nãi lớn tuổi, muốn để hai lão nhân gia ăn bữa ngon, thường ngày cũng dùng nhiều như vậy. Cho nên hôm nay là vì phúc khí của nãi nãi và gia gia.”

      “Đứa bé ngoan, nãi nãi biết con hiếu thuận, nãi nãi cũng vừa nhìn thấy, chỉ là lâu lắm rồi mới ăn chút mỡ thôi, hôm nay ngon miệng là được.” Thạc nãi nãi có chút đắc ý, nghĩ thầm nên để cho mấy cháu dâu, con dâu nhìn xem chút, cái gì là hiếu thuận.

      “Chỉ cần nãi nãi ăn ngon, phụ thân nghĩ dù ăn, trong lòng cũng ngọt.” Tử Lan nắm tay Thạch nãi nãi cung kính .

      Tử Lan biết hài tử ăn kẹo khóc, hài tử miệng ngọt được người thương, kiếp trước mặc dù cuối cùng gia gia và nãi nãi đối nàng tốt, nhưng lúc bắt đầu, cũng từng bày tỏ thiện ý với nàng, nếu được sống lại, nàng muốn thay đổi, dù sao kết quả xấu nhất kiếp trước nàng cũng thử qua, đối với Thạch nãi nãi, thỉnh thoảng nhớ nàng, được đối xử tốt chút xíu cũng thấy đủ rồi, nàng là , lấy lòng gia gia liền giao cho đệ đệ. Thạch gia gia, Thạch nãi nãi, mặc dù tuổi , nhưng thân thể còn khỏe mạnh, kiếp trước lúc nhà Tử Lan mới trở về, bọn họ vẫn đối xử thân thiện với phụ thân cùng “đệ đệ” (Chương Vân Kiệt), nếu có thể làm phụ thân cao hứng, nàng nguyện ý lúc gia gia nãi nãi bắt đầu thể thiện ý, tăng gấp bội hồi báo để duy trì đoạn tình cảm chắc chắn này. Nhưng mà giờ đây xem ra là rất đúng.

      Cơm nước xong, mới tới giờ thân, cũng chính là bốn, năm giờ chiều, trời cò sáng, nghe Thạch nãi nãi nghe có chút chán, vì vậy cầm giỏ thêu ra ngoài, bắt đầu thêu hoa. Ở huyện lý, Tử Lan hỏi ràng, ở đây có thể sử dụng mua hà bao nàng thêu tinh sảo rất ít, cho nên thêu những thứ đó, mà thêu những đồ thêu trung đẳng , nàng bắt đầu ngồi thêu hoa.

      cần thêu quá tinh tế, hoa cũng cần nhiều kiểu, Tử Lan liền thêu lớn chút, động tác rất nhanh, cộng thêm hôm trước cũng thêu được hơn phân nửa, cho nên chỉ chốc lát sau, chiếc hà bao dị thường đẹp mắt ra đời từ tay Tử Lan, xuất trước mặt Thạch nãi nãi.

      “Phía chữ phải ?” Đại bá mẫu Lý Đại Nga cầm hà bao lên, chậc chậc than ra tiêng, kinh ngạc hỏi.

      Tử Lan hơi xấu hổ : “Trong kinh rất nhiều người cũng thêu chữ lên hà bao, những chữ này thường là phúc, thọ. Đây là chữ phúc.”

      “Cái hà bao này có thể bán năm mươi tiền đồng, Tử Lan mà rảnh rỗi dạy Hạnh Hoa tỷ của con nha, sau này cũng cho nàng thêu đồ bán.” Lý Đại Nga tính tóan chút, với Tử Lan.

      Tử Lan hơi nhíu mày, sau đó cười : “ có việc gì, nếu Đường tỷ muốn học, cứ tới tìm con. Năm mươi văn tiền, con phải tú tám ngày, trừ vải vóc, chỉ thêu, đồ thêu cũng có thể kiếm hai mươi tiền đồng.” Có gian tồn tại, ngày nàng có thể thêu hai ba cái, nhưng nữ nhân Thạch gia đều giỏi về việc này, cho nên nàng phải khiêm tốn chút.

      “Sao phí vật liệu thêu lại đắt như vậy?” Thạch nãi nãi kinh ngạc hỏi.

      Tử Lan cố ý thở dài : “Tuy đây chỉ là vài bình thường, mà còn là vải may trang phục thừa. Nhưng vẫn rất mắc tiền, mà thêu mặt hà bao còn đủ.”

      Hết chương 10.

      Phương Lăngthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :