1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Trùng sinh hào môn: Làm con dâu cả thật là khó! - Ân Ngận Trạch (Q2-C7) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42: Con riêng Ngôn Hân Nghiên


      Kiều Tịch Hoàn từ công ty Cổ Vân Sơn trở về biệt thự Cố gia.

      Còn chưa vào phòng khách chợt nghe tiếng cười đùa của phụ nữ ở bên trong.

      Kiều Tịch Hoàn nhíu mày, nhìn thấy Ngôn Hân Đồng và người con có diện mạo tương tự với ta ngồi ở sofa cười cười, nhìn thấy trở về đôi mắt của ta hơi nhướng lên chút, chút để ý giới thiệu với người bên cạnh:

      “Đây là chị dâu của chị.”

      “Chào chị dâu.” Người con đó vội vàng đứng lên, mặc bộ âu phục màu hồng nhạt, nhìn qua hết sức dịu dàng, giọng cũng mềm mại như nước: “Em là Ngôn Hân Nghiên.”

      Ngôn Hân Nghiên?!

      Em cùng cha khác mẹ với Ngôn Hân Đồng?!

      Chính xác mà chính là con riêng của bố ta với tiểu tam ở bên ngoài.

      Khóe miệng cong lên nụ cười ân cần, : “ ra là em của em dâu, dáng dấp rất đáng , nếu so với em dâu cũng tám chín phần, em dâu, em có nghĩ như thế ?”

      Sắc mặt Ngôn Hân Đồng khẽ biến, người nào cũng biết Ngôn Hân Đồng rất ghét người khác so sánh mình với con riêng này, cảm thấy mất thân phận, bây giờ Kiều Tịch Hoàn lại mang bọn họ ra so sánh, sắc mặt loáng cái trở nên suy sup.

      Ngôn Hân Nghiên tựa hồ cũng chú ý đến những chi tiết này, mặt vẫn treo nụ cười ngượng ngùng:

      “Chị dâu mới là người phụ nữ xinh đẹp nhất mà em từng gặp.”

      Kiều Tịch Hoàn có nụ cười, có chút nhịn được.

      Ngôn Hân Nghiên từ bé được Ngôn Hân Đồng thích , xem ra cũng có nguyên nhân .

      hiển nhiên , sắc mặt của Ngôn Hân Đồng càng khó coi .

      Kiều Tịch Hoàn cảm thấy mình cần phải xen vào cuộc tranh đấu của hai chị em họ , rất vui vẻ : “ Chị trở về phòng , hai người cứ từ từ chuyện .”

      “ Ừm .” Ngôn Hân Nghiên ngoan ngoãn gật đầu .

      Kiều Tịch Hoàn lên lầu hai , quay đầu nhìn thoáng qua ánh mắt của Ngôn Hân Đồng nhìn Ngôn Hân Nghiên , cùng cội xin ra , nhưng lại khác nhau hoàn toàn .

      Đẩy cửa phòng ra , Cố Tử Thần cũng có mặt trong phòng , khi nhìn thấy Kiều Tịch Hoàn xuất cũng chỉ nhàn nhạt nhìn thoáng qua , sau đó lại tiếp tục đọc sách của mình , Kiều Tịch Hoàn cũng rảnh quan tâm đến phản ứng của , vì thế ngồi ở sofa chơi di động , ra trong lòng nghĩ , phải làm gì để Tề Lăng Phong phải nhà tan , cửa nát !

      suy nghĩ đến xuất thần cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ , thanh hơi , dường như có chút dè dặt .

      Kiều Tịch Hoàn đứng lên mở cửa phòng , người đứng trước cửa là thiên thần nhắn .

      “ Khỉ con .” Kiều Tịch Hoàn buồn bực nhìn cậu .

      Cố Minh Lộ rất ít khi chủ động tìm .

      Điều này nhất định có liển quan đến thời gian bọn họ ở chung , 3 năm , khoảng cách giữa bọn họ chỉ là những khoảng trống thể lấp đầy .

      “ Con tên là Cố Minh Lộ .” Đối với tên của mình , Cố Minh Lộ rất cố chấp .

      “ Mẹ gọi con là khỉ con , con có thể làm thế nào !” Kiều Tịch Hoàn chống nạnh, lão nương thích gọi cu cậu là cái gì gọi thế đó .

      Cố Minh Lộ méo miệng , chuyển ánh mắt nhìn thoáng qua Cố Tử Thần , quay đầu lại nhìn : “ Tên của con là do ba đặt cho , ngụ ý là sau này con có con đường sáng lạn .”

      Chết tiệt !

      Kiều Tịch Hoàn thầm mắng nhưng mặt lại cười cười : “ Khỉ con cũng tệ nha , sôi nổi đáng , con quá nghiêm túc rồi , rất giống ông cụ non.”

      Cố Minh Lộ cúi đầu , chuyện , nhìn qua cực kì chán nản .

      Kiều Tịch Hoàn biết làm sao : “ Được rồi , được rồi , Cố Minh Lộ , con tìm mẹ có chuyện gì ?”

      Cố Minh Lộ ngẩng đầu nhìn : “ phải mẹ nếu như con bị Cố Minh Lý ức hiếp phải cho mẹ biết sao . Hôm nay con đến trường bị Cố Minh Lý đánh chỗ này , còn chỗ này nữa , rất đau .”

      Cố Minh Lộ vụng về cuốn tay áo lên , chỗ khuỷu tay có vết bầm , lại cuốn chân của mình lên , chỗ đầu gối cũng có chút rách da .

      Sắc mặt Kiều Tịch Hoàn đột nhiên thay đổi .

      Cố Minh Lộ đều bị dọa .

      Kiều Tịch Hoàn đột nhiên quay đầu : “ Cố Tử Thần , cần con trai nữa sao ?”

      Cố Tử Thần cảm thấy màng nhĩ của đau đến sắp hỏng luôn rồi , chút để ý ngẩng đầu lên : “ phải bảo tôi cần nhúng tay vào sao ?”

      ! đấy , cả đời đừng có nhúng tay vào !” Kiều Tịch Hoàn hung hăng xong , nắm lấy tay áo của Cố Minh Lộ : “ theo mẹ .”

      Cố Minh Lộ bị Kiều Tịch Hoàn kéo lại phòng của cậu : “ Chờ mẹ .”

      Sau đó trở lại phòng cầm thuốc sát trùng mới mua lần trước , khi ra khỏi phòng dường như vẫn chưa hết giận nên dùng chân đá vào xe lăng của Cố Tử Thần , vì đá hơi mạnh , cho nên chân của đau đớn , Cố Tử Thần cũng đau , chỉ lẳng lặng nhìn , Kiều Tịch Hoàn đột nhiên tiến lên lật nhào xe lăn của , Cố Tử Thần bị ngã mặt đất , dáng vẻ trông rất chật vật .

      “ Kiều Tịch Hoàn đứng lại đó cho tôi .” Cố Tử Thần rống giận .

      Kiều Tịch Hoàn thẳng ra khỏi phòng , hoàn toàn coi cơn tức giận của Cố Tử Thần như khí .

      Cố Tử Thần tức giận đến nghiến răng nghiến lợi , người phụ nữ đáng chết này !

      của động thân thể , rất cố gắng muốn bản thân mình đứng lên , nhueng mà hai chân có sức lực , xe lăng lại rất nặng , khiến cho thở hổn hển có chút lực bất tòng tâm .

      Khi đó cửa phòng đột nhiên bị người ta đẩy ra .

      Tử Thần ?” Bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng của phụ nữ .

      Cố Tử Thần ngẩng đầu nhìn Ngôn Hân Nghiên đứng ở miệng cửa , có phần kinh ngạc nhìn .

      Tử Thần tai sao lại bị ngã xuống đất vậy , em lập tức đỡ lên .”

      Ngôn Hân Nghiên vội vã ngồi xổm người xuống , dùng sức mở xe lăn ra , sau đó lại sử dụng tất cả sức lực để nâng Cố Tử Thần từ dưới đất lên , thân thể đột nhiên mất cân bằng lảo đảo ngã vào người Cố Tử Thần , chân Cố Tử Thần có cảm giác chống đỡ , đặt mông ngồi ở xe lăn , Ngôn Hân Nghiêng cũng ngã theo , đặt mông ngồi ở chân của , hai thân thể ái muội ngồi chồng lên nhau cùng chỗ , chói mắt như vậy .

      Cảm giác này ngứa mắt , Kiều Tịch Hoàn đứng ở miệng cửa , chứng kiến cảnh tượng này .

      Khóe miệng cong lên , cầm lấy thuốc tiêu viêm , xoay người rời .

      cho rằng mình có chút áy náy , vì thế sau khi rời , lại quay về , có đôi khi cảm thấy mình quá xem trọng bản thân , cho dù , Cố đại thiếu gia vẫn có người giúp đỡ , vẫn có người thương .


      Chương 43: Hẳn lấy đá đập chân mình?.

      Kiều Tịch Hoàn cầm lấy thuốc tiêu viêm, vào phòng của Cố Minh Lộ:

      “Cởi quần áo.”

      Khuôn mặt Cố Minh Lộ lập tức đỏ lên.

      “Con đúng là con trai ruột của Cố Tử Thần.” Kiều Tịch Hoàn bỗng nhiên .

      Cố Minh Lộ nhìn .

      “Cởi , mẹ muốn dùng sức mạnh.”

      “Nhưng mà, ba thể cởi quần áo trước mặt bạn nữ.” Cố Minh Lộ khó xử , mặt càng đỏ hơn.

      “Mẹ là mẹ con.”

      “Nhưng mẹ cũng là bạn nữ, mẹ có…” Cố Minh Lộ rất cố chấp .

      Kiều Tịch Hoàn xiết chặt ngón tay, cha con hai người này trời sinh xung khắc với hay sao, tại sao bọn họ lúc nào cũng đối nghịch với ?.

      Kiều Tịch Hoàn hai lời, ba bước thành hai cởi quần áo của khỉ con ra, chỉ còn lại chiếc quần màu lam, mà giờ phút này khỉ con đứng ở trong cầu ôm lấy “tiểu bằng hữu” của mình. Chỉ sợ nó lộ ra bên ngoài.

      “Mẹ có khẩu vị nặng như vậy. qua đây.” Kiều Tịch Hoàn trợn mắt, gọi Cố Minh Lộ.

      Cố Minh Lộ ngượng ngùng, tiêu sái qua.

      Kiều Tịch Hoàn cầm thuốc tiêu viêm, thoa lên người của Cố Minh Lộ, khi Kiều Tịch Hoàn thoa đến chỗ xướt da đầu gối, thằng bé đau đến hơi co chân lại, nhưng vẫn cắn môi, kêu lên tiếng.

      “Đau .”

      ….đau” Cố Minh Lộ cắn môi đến còn chút máu.

      Kiều Tịch Hoàn ngước mắt nhìn cậu, khuôn mặt nhắn vì đau, ngũ quan cau lại thành đống, ràng là đau đến run rẩy nhưng vẫn kêu ra tiếng.

      Mày hơi nhíu lại, tay hơi dùng sức chút.

      “Đau…” Khỉ con nhịn được thở ra, đáy mắt hơi phiếm lệ, nhưng vẫn la náo.

      “Vì sao khóc, đừng với mẹ là người ba chết tiệt của con là đàn ông con trai thể khóc.” Kiều Tịch Hoàn hung hăng hỏi.

      Khỉ con gật đầu.

      Ba , đàn ông con trai được khóc.

      Kiều Tịch Hoàn trợn trắng mắt, Cố Tử Thần rốt cuộc dạy Cố Minh Lộ những gì?!

      mấp máy môi, lòng hiểu vì sao hơi rung động, độ mạnh tay cũng giảm nhiều, còn dùng miệng thổi để cho khỉ con bớt đau.

      “Mẹ, mẹ đối với con tốt.”
      Khỉ con nhìn dáng vẻ của Kiều Tịch Hoàn, khuôn mặt nhắn nghiêm túc .

      Kiều Tịch Hoàn dừng lại chút : “ Đương nhiên , mẹ là mẹ của con .”

      “ Có mẹ tốt .” Khỉ con cảm thán tự đáy lòng .

      Kiều Tịch Hoàn nở nụ cười , nhưng hiểu vì sao trong lòng lại cảm thấy đau nhói .

      Khỉ con mới 5 tuổi , trước đây thằng bé phải sống như thế nào đây ?!

      “ Đúng vậy , có mẹ tốt .” thào , đáy mắt lại xẹt qua tia đau xót dẽ phát , kiếp trước sống tim phổi , chịu hiểu cho bố mẹ , luôn đối nghịch cãi lời bọn họ , bây giờ lại sinh ly tử biệt .

      Kiều Tịch Hoàn tỉ mỉ thoa thuốc cho Cố Minh Lộ rồi giúp cậu mặc quần áo : “ Hai ngày nay đừng có tắm , để tránh cho vết thương bị nhiễm trùng .”

      “ Vâng .” Khỉ con thêm : “ Mẹ , con làm bài tập đây .”

      “ Trước tiên cần vội làm bai tập , nhà trẻ có bài tập gì để làm chứ .” Kiều Tịch Hoàn khinh thường nhất là làm bài tập , hồi còn hoặc là mướn người làm hoặc là chép của người khác .

      muốn làm những thứ bài tập nhàm chán như thế !

      “ Nhưng mà giáo có cho bài tập …”

      “ Khỉ con , lời mẹ con có nghe ?” Kiều Tịch Hoàn tức giận .

      Khỉ con chuyện .

      “ Lại đây , đến trước mặt mẹ .” Kiều Tịch Hoàn dặn dò .

      Khỉ con tới , đứng ngay ngắn trước mặt .

      mẹ nghe xem , hai chúng ta từng bị ai bắt nạt ?” Kiều Tịch Hoàn gằn từng tiếng hỏi .

      Khỉ con thành : “ Ông bà nội , chú hai , thím hai , các và em hai và em ba .”

      Được lắm .

      Khó chịu trong lòng Kiều Tịch Hoàn càng lúc càng rệt

      cần nghĩ cũng biết , trước đây và khỉ con sống ở Cố gia như thế nào , khóe miệng hơi bĩu cái : “ Ngày mai mẹ đưa con học taekwondo.”

      “ Hả ?” Khỉ con chợt ngẩn ra .

      “ Học taekwondo , học cho tốt cho mẹ .” Kiều Tịch Hoàn hung hăng .

      “ Dạ .” Khỉ ocn đành gật đầu .

      “ Bây giờ con có thể làm bài tập rồi .” Kiều Tịch Hoàn lại dặn dò .

      Khỉ con về phía bàn học , cầm lấy sách giáo khoa học chữ .

      Kiều Tịch Hoàn ra khỏi phòng của khỉ con , muốn thằng bé học taekwondo là hy vọng thằng bé có thể bảo vệ tốt hơn bản thân mình . Nhưng mà chỉ học taekwondo chưa đủ , Cố Minh Lý và Cố Minh Nguyệt được học rất nhiều , xuất chúng hơn người . Cố lão gia và Cố phu nhân rất thích . Mà Cố Minh Lộ cáu gì cũng có , cho nên muốn Cố Minh Lộ có thể như cá mặn xoay người , chỉ có thể nịnh nọt hai ông bà trước .

      Nghĩ như vậy , bỗng nhiên dừng bước chút .

      Cố Tử Thần người đàn ông này rất phiền phức , ta thích người ta giúp mình , thói quen của ta là tự mình ngồi xe lăn , mà giờ phút này … Kiều Tịch Hoàn hơi nhíu mày , theo ở phía sau nhìn Ngôn Hân Nghiên cùng xuống dưới lầu vừa cười vừa với Cố Tử Thần , sau khi đẩy xuống lầu , đẩy thẳng lên vườn hoa sau rồi đẩy vào nhà ấm trồng hoa .

      Bước chân của Kiều Tịch Hoàn ngừng lại , đuổi theo , thực ra muốn nhìn thử xem , khi Cố Tử Thần lần đầu dáng vẻ như thế nào .

      Khóe miệng nhếch lên nhưng ánh mắt lại lạnh đến dọa người .

      Ngôn Hân Đồng muốn dùng cách này để chia rẻ với Cố Tử Thần , ta quá ngây thơ rồi .

      “ Chị dâu” Ngôn Hân Đồng đột nhiên xuất sau lưng ,kêu tên .

      mặt Kiều Tịch Hoàn lập tức treo nụ cười , ôn hòa : “ Có việc gì sao ?”

      có việc gì , chỉ muốn nhìn xem chị dâu nhìn cái gì thế .” Ngôn Hân Đồng nhìn về hướng nhà ấm trong vườn hoa , cố tình : “ Là em của em và cả . Tình cảm của bọn họ nhất định rất tốt .”

      “ Em của Hân Nghiên biết chăm sóc người khác , tính tình của Tử Thần xấu như vậy mà em ấy còn có thể chịu được , quả là tốt . Chị cũng rất thích ấy , sau này em bảo ấy thường đến nhà chơi .”

      Kiều Tịch Hoàn thờ ơ , nhưng Ngôn Hân Đồng nhịn được nhíu mày , nếu là Kiều Tịch Hoàn trước đây có chút nghi ngờ , nhưng Kiều Tịch Hoàn bây giờ , lời ta biết là hay giả .

      cả thích em của em , sau này em dĩ nhiên bảo con bé đến chơi với ấy thường hơn , nhưng mà chị dâu này , chị được ghen đâu đấy .” Ngôn Hân Đồng hơi đùa cợt .

      “ Làm sao có thể ?! Hân Nghiên là em ruột của em , chị còn có thể tin sao ? Nếu như Hân Nghiên làm chuyện gì bậy bạ , làm sao qua mặt được em , em dâu thông minh như vậy , hẳn lấy đá đập chân mình chứ ?” Kiều Tịch Hoàn , dáng vẻ mây trôi nước chảy .

      Nhưng ngụ ý lại rất ràng .

      chỉ nhắc nhở Ngôn Hân Đồng , nhất cử nhất động của Ngôn Hân Nghiên ở nhà họ Cố , đều thoát khỏi liên can đến ta !

      Đôi mắt của Ngôn Hân Đồng căng thẳng , nhưng gì .

      “ Phải , em dâu ?” Kiều Tịch Hoàn hỏi , khí thế có chút bức người .

      Ngôn Hân Đồng nhìn cái : “ Đương nhiên .”

      Sau đó xoay người rời .

      Kiwwfu Tịch Hoàn lạnh lùng cười .

      Khi Ngôn Hân Đồng và Kiều Tịch Hoàn lần lượt rời , trong nhà ấm bỗng có ánh mắt sắc bén đảo qua , lướt qua trong giây lát .
      Last edited by a moderator: 26/5/15
      Chris, My Lam Lam, oxy5012 others thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 44: Tiệc tối từ thiện (Thượng)

      Buổi tối, người nhà họ Cố ngồi ăn cơm cùng bàn, Ngôn Hân Nghiên cũng được giữ lại, rất bình thản, rất lịch , giống như ngồi chờ họp phụ huynh. Nhưng chắc chắn phải là nhân vật quan trọng, bởi vì người của Cố gia có ai chủ động ân cần hỏi thăm ta, hình như trong xã hội thượng lưu, đều có thói quen lạnh lùng như thế!

      Bữa cơm rất yên lặng, Cố Diệu mở miệng chuyện, cũng ai dám mở miệng.

      “Tử Hàn, ngày mai có phải James tiên sinh tới Thượng Hải ?” Cố Diệu thuận miệng hỏi Cố Tử Hàn.

      “Đúng vậy, sáng nay con có liên hệ với trợ lý của James tiên sinh, 10 giờ sáng ngày mai đến Thượng Hải, trực tiếp tới công ty ký hợp đồng. Buổi tối tổ chức bữa tiệc từ thiện ở Thượng Hải, còn đặc biệt bảo con mời bố và mẹ đến tham dự.” Cố Tử Hàn cung kính , sau đó lại mím môi mở miệng:

      “Cũng , mời chị dâu chung, James tiên sinh muốn làm quen chút.”

      Tầm mắt mọi người bỗng chốc dừng ở người Kiều Tịch Hoàn.

      Kiều Tịch Hoàn cũng hơi có chút giật mình, nhìn Cố Tử Hàn: “Chị , thích hợp sao?”

      “Nếu James tiên sinh chủ động , có cái gì thích hợp. Hơn nữa, vụ làm ăn này vốn cũng có công lao của con, đêm mai trang điểm đẹp cùng mẹ con tham dư .” Cố Diệu .

      “Dạ ba” Kiều Tịch Hoàn cười gật đầu.

      Trong chuyện làm ăn buôn bán, Cố gia cũng muốn phụ nữ nhúng tay vào, nhưng chuyện của Kiều Tịch Hoàn này cũng tương đối đau đầu, ngay cả 2 đứa con của nhà họ Cố cũng thể vào công ty làm việc, đừng đến người khác họ như ta…Nhưng… Mọi chuyện đều có tiền lệ phải sao?.

      Ngôn Hân Đồng nhìn Kiều Tịch Hoàn, trong lòng cực kì mất hứng, Kiều Tịch Hoàn rốt cuộc đạp phải vận cứt chó gì khiến cho Cố Diệu bao giờ để phụ nữ con vào trong mắt, lại đối xử ân cần với ta như vậy?.

      ta ngoan độc cắn môi, ánh mắt lên tia sắc bén nhìn về phía Ngôn Hân Nghiên.

      Ngôn Hân Nghiên gật đầu, ta đương nhiên biết ý của Ngôn Hân Đồng.

      Hôm qua Ngôn Hân Đồng đặc biệt trở về Ngôn gia với , chỉ cần có thể quyến rũ Cố Tử Thần, Ngôn Hân Đồng có cách để gả vào nhà họ Cố, Ngôn Hân Nghiên biết địa vị của ta thấp kém cho nên muốn gả vào nhà giàu có là chuyện thể. Tuy rằng Cố Tử Thần là người tàn tật nhưng cũng là con cháu nhà giàu, đời này của muốn giống như chị của , gả vào gia đình tốt.

      Nghĩ như vậy, trong lòng đương nhiên càng thêm hạ quyết tâm.

      Cơm tối xong, mọi người đều trở về phòng, Ngôn Hân Nghiên cũng ra về.

      Kiều Tịch Hoàn nằm ở giường lớn của Cố Tử Thần nghĩ đến số việc.

      muốn vào Cố thị làm việc, muốn mượn giúp đỡ lần này của James tiên sinh.

      Cố Tử Thần mình vào phòng tắm rửa mặt, sau đó nằm xuống bên cạnh .

      Từ khi Tiểu Linh bị đuổi, Cố Tử Thần vẫn luôn tự chăm sóc bản thân mình, cần người hầu, cũng cần chăm sóc , có đôi khi nhất cử nhất động của người đàn ông này làm người ta đoán ra.

      “Ngủ .” Cố Tử Thần đột nhiên mở miệng.

      Kiều Tịch Hoàn trợn mắt, ai muốn nhìn ta chứ!

      thích Ngôn Hân Nghiên sao?” gian yên tĩnh, Kiều Tịch Hoàn chợt hỏi.

      Cố Tử Thần im lặng chút, có trả lời.

      “Nếu như thích ấy, tôi ra cũng để ý.” Kiều Tịch Hoàn tiếp tục .

      Cố Tử Thần nhướng mày: “Phải ?”

      “Nhưng, cho tôi chút thời gian.” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên xoay mặt sang nhìn Cố Tử Thần, nét mặt rất nghiêm túc :

      “Tôi cam đoan, quá năm, tôi lấy lại những thứ thuộc về mình.”

      Đôi mắt thâm thúy của Cố Tử Thần lặng lẽ lóe sáng dưới ánh đèn lờ mờ, con ngươi tối đen mang theo hấp dẫn nên lời, cánh môi hoàn mỹ của nhàng cong lên: “Cái gì thuộc về ?”

      “Rất nhiều, thể trả lời.”

      gian, bỗng nhiên im lặng.

      Hai người trong phòng dường như đều phòng bị lẫn nhau, càng nhiều, lỗ hỏng càng nhiều.

      lâu, trong gian phòng truyền đến giọng yếu ớt, trầm thấp của Cố Tử Thần: “ phải , dâu trưởng của nhà họ Cố rất kiên trì sao?”

      Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra, sau nửa ngày mới phản ứng kịp, Cố Tử Thần với chuyện của Ngôn Hân Nghiên, khóe miệng hiểu sao lại nở nụ cười:

      “Xem ra Cố đại thiếu thích tôi, chứ phải thích Ngôn Hân Nghiên?”

      “Con người của tôi luôn chán ghét phiền toái, mà hôn nhân là chuyện phiền phức nhất” Cố Tử Thần gằn từng chữ, phản bác lại. Ý là, hôn nhân trải qua lần là đủ rồi.

      Nhưng có phải đây chính là biểu lộ tâm ý của ?.

      Đương nhiên, Cố Tử Thần thích hay thích đối với cũng quan trọng, kế hoach cuộc đời sau này của cũng có Cố Tử Thần nhưng cũng bài xich vị trí của , ít nhất tại cảm thấy việc này có giá trị.

      thể lấy lại những thứ thuộc về bản thân, những thứ khác với chỉ là mây trôi.

      Hai người đều có tâm tư riêng, đồng sàng, dị mộng.

      Hôm sau.

      Kiều Tịch Hoàn rời nhà từ rất sớm. đăng ký cho khỉ con 3 môn học là : Taekwondo, piano và hội họa. Sau khi dặn dò lái xe địa điểm và thời gian chở khỉ con học, nếu như khỉ con có bất kì hành động chống đối gì phải lập tức điện ngay cho .

      đoán khỉ con cũng chống đối gì.

      nhấp môi, nhớ tới khỉ con, biết sao trong lòng lại cảm thấy nhói đau. biết đứa trẻ 5 tuổi, làm thế nào có nhẫn nại lớn như vậy?

      vừa mới trở về biệt thự nhà họ Cố, Tề Tuệ Phân bảo Kiều Tịch Hoàn cùng bà ra ngoài chọn lễ phục, sẵn tiện ăn cơm trưa ở bên ngoài, sau đó làm đẹp và làm tóc.

      ra, Ngôn Hân Đồng cũng cùng Cố Tử Hàn tham gia bữa tiệc lần này, nhưng hiển nhiên Ngôn Hân Đồng bị lạnh nhạt, cho nên khi biết Kiều Tịch Hoàn cùng Tề Tuệ Phân ra ngoài, cả người tức giận đến nghiến răng, cầm lấy điện thoại, trực tiếp gọi:

      “Buổi tối em nhớ qua đây, kế hoạch như cũ.”

      “Được.” Bên kia vội vàng gật đầu, hình như cũng rất chờ mong.

      Khóe miệng Ngôn Hân Đồng cong lên nụ cười tà ác, Kiều Tịch Hoàn tôi xem có thể diễu võ dương oai bao lâu!

      Chương 45: Tiệc rượu từ thiện (Hạ)









      Tiệc rượu từ thiện.

      Xã hội thượng lưu Thượng Hải thích tổ chức những bữa tiệc như thế này để phô trương thanh thế của bản thân, và để khoe khoang giàu có của mình.

      Người tổ chức lần này là James tiên sinh, thương nhân lớn đến từ New York của Mỹ, những năm gần đây, ông rất thích làm từ thiện, lại ra sức khai phá thị trường thương mại Châu Á, Thượng Hải trở thành điểm đến quan trọng đầu tiên của ông.

      Bữa tiệc được tổ chức ở khách sạn 5 sao, xa hoa mà rực rỡ.

      Kiều Tịch Hoàn theo Cố Diệu và Tề Tuệ Phân vào trong hội trường.

      Đêm nay Kiều Tịch Hoàn mặc bộ lễ phục dạ hội màu xanh nhạt bó sát người hở lưng, khéo léo khoe những đường cong nuột nà chiếc lưng trắng noãn, chân mang đôi giày cao gót màu xanh biếc, chỗ cao nhất của đôi giày được khảm những viên thủy tinh lộng lẫy, ở dưới ánh đèn lộ ra ánh sang chói mắt, hai sợi tóc dài được uốn cong tự nhiên xõa xuống bên tai, chiếc cổ trắng ngần đeo sợi dây chuyền kim cương lưu tô, càng tôn thêm đường nét hoàn mỹ của .

      Kiều Tịch Hoàn rất đẹp.

      nụ cười cái nhíu mày ràng vừa lộ vẻ diêm dúa dung tục, pha lẫn với nhàng cao quý, tồn tại mâu thuẫn như vậy giống như báu vật trời mới có.

      “Trung văn của James tiên sinh được tốt, đợi lát nữa khi ông ấy chuyện với con, ba bảo Hân Đồng đứng ở bên phiên dịch cho 2 người, thông minh chút, đừng để bị chê cười.” Bên tai, vang lên thanh nghiêm túc của Cố Diệu.

      Kiều Tịch Hoàn mỉm cười gật đầu.

      Ba người trực tiếp thẳng đến chỗ của James tiên sinh, James tiên sinh là người đàn ông hơn 40 tuổi, mặc bộ âu phục màu xám.

      Giờ phút này, James tiên sinh đứng bên cạnh Cố Tử Hàn, Cố Tử Hàn dung giọng mỹ lưu loát, chậm rãi chuyện với ông. Ngôn Hấn Đồng rất nhu thuận đứng ở bên cạnh Cố Tử Hàn, đêm nay ta mặc bộ lễ phục màu tím, trông giống thục nữ mười phần.

      Cố Diệu nhiệt tình chào hỏi James, hai người giống như những người bạn cũ lâu gặp, tâm chuyện phen, James tiên sinh mới dời tầm mắt sang Kiều Tịch Hoàn, dung giọng Mỹ :

      “Đây chính là Kiều Tịch Hoàn sao?”

      Ngôn Hân Đồng im lặng đứng bên cạnh Kiều Tịch Hoàn, tiếp nhận nhiệm vụ, chuẩn bị phiên dịch cho .

      Kiều Tịch Hoàn mỉm cười, dung giọng Mỹ lưu loát trả lời: “Đúng vậy, chào ngài, James tiên sinh, tôi vinh hạnh vì được ngài mời đến tham dự bữa tiệc từ thiện long trọng như vậy.”

      Kiều Tịch Hoàn vừa xong.

      Vài người đứng ở bên cạnh đều có chút kinh ngạc nhìn .

      Kiều Tịch Hoàn vẫn chưa nhìn lại ánh mắt của bọn họ, mặt dẫn duy trì nụ cười thỏa đáng.

      “Cảm giác chuyện còn có thần thái, khiến cho tôi nhớ đến người bạn mất của tôi.” James tiên sinh nhớ lại hồi ức:

      “Đáng tiếc là chuyện cũ rồi.”

      “Có thể được James tiên sinh ghi nhớ, nhất định là người rất quan trọng.”

      “Là đối tác làm ăn của tôi, là người tôi luôn luôn thưởng thức. Bởi vì ấy, cho nên tôi thay đổi quan điểm với người Châu Á.” James tiên sinh , nụ cười rất hòa ái.

      “Như vậy chắc chắn ấy rất tự hào, bởi vì có thể khiến James tiên sinh thay đổi suy nghĩ, mang đến hiệu quả và lợi ích vô hạn cho kinh tế Thượng Hải. Với tư cách là người Thượng Hải, chúng tôi hẳn nên cảm ơn ấy.”

      James tiên sinh gật đầu, dường như có chút tiếc nuối.

      Chính khi đó, ngọn đèn trong hội trường vụt tắt, thay bằng ánh sang màu lam nhàn nhạt. nhạc ôn nhu vang lên, từng đôi nắm tay nhau bước vào sân khấu.

      “Có thể mời cùng nhảy khúc ?” James tiên sinh đột nhiên với Kiều Tịch Hoàn.

      “Tôi rất vinh hạnh.” Kiều Tịch Hoàn đem tay đặt vào trong tay của James tiên sinh, cùng ông ấy bước vào trong sàn nhảy.

      Ánh mắt của Cố Tử Hàn gắt gao nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn đêm nay phát huy quá mức tưởng tượng của .

      chỉ có Cố Tử Hàn, Cố Diệu, Tề Tuệ Phân và Ngôn Hân Đồng đều chấn kinh đến mức cằm sắp rớt xuống, Kiều Tịch Hoàn rốt cuộc làm thế nào lột xác như thế, nhất cử nhất động tự ti nịnh nọt, ngược lại rất bình tĩnh ung dung, từng câu từng chữ nhìn như tùy ý, nhưng đều trúng tâm trạng của James tiên sinh, cho nên rất được ông ta thích.

      khúc hoàn tất.

      Kiều Tịch Hoàn rời khỏi sàn nhảy.

      Trong đại sảnh khá ồn ào, cho nên đến vườn hoa phía sau.

      hơi thở ra hơi, cảm thấy bầu khí bên ngoài tươi mát hơn bên trong rất nhiều.

      Mới vừa đến hoa viên bị sức mạnh thô bạo giữ chặt lại, kéo về bên phía chỗ tối.

      Kiều Tịch Hoàn biết người này là ai, bởi vì ta, cho nên mới ra ngoài.

      “Kiều Tịch Hoàn, rốt cuộc là ai?!” Bên tai là thanh rét lạnh của Cố Tử Hàn.

      Ánh mắt Cố Tử Hàn rất lạnh, ta lạnh lung nhìn .

      “Cố Tử Hàn, kỳ tôi là ai quan trọng, quan trọng là, biết tôi muốn cái gì là được…”

      “Ưm….” Lời còn chưa dứt, môi bị bao phủ.

      Mang theo chút sức mạnh, cánh môi vẫn còn sót lại hương thơm tinh khiết của rượu vang.

      Kiều Tịch Hoàn từng muốn hôn lên đôi môi lạnh bạc này, bây giờ tôi muốn cho biết, hương vị của nó tốt chút nào, bởi vì nó rất lạnh, người đàn ông này vốn có trái tim.

      Hôn điên cuồng, cắn xé đôi môi , rất lâu, rất lâu, Cố Tử Hàn tựa hồ khôi phục lại chút lý trí, buông ra:

      “Như vậy đủ chưa?”

      “Cố nhị thiếu bán sắc sao?”

      Sắc mặt của Cố Tử Hàn biến hóa.

      “Nếu là như thế, tôi nghĩ, vẫn còn chưa đủ.” Kiều Tịch Hoàn gằn từng chữ .

      đừng được tấc lại muốn tiến thước.” Cố Tử Hàn ném lại câu, sau đó xoay người rời .

      Kiều Tịch Hoàn lau miệng, nhìn bong lưng của ta, cười lạnh lung.

      nâng váy, chút để ý tiêu sái tiến vào hội trường, thời gian vũ hội dường như kết thúc, đèn treo thủy tinh trong đại sảnh vô cùng chói mắt, bước từng bước tao nhã xuyên qua đám đông, bên cạnh đột nhiên truyền đến những ánh mắt kinh diễm.

      Kiều Tịch Hoàn trước giờ tham gia những bữa tiệc từ thiện như thế này, bởi vì thể xuất trước đám đông, bởi vì làm mất mặt nhà họ Cố.

      Cho nên dọc đường , rất nhiều người dõi theo bong lưng của , rất ít người biết là ai.


      Bước chân của chợt ngừng lại chút, ngón tay nâng váy bất giác siết chặt lại.

      Phía trước cách đó xa, người đàn ông cười cười với James tiên sinh, toàn thân mặc âu phục màu trắng, tao nhã giống như vương tử, thân hình cao ngất, tuấn, khóe miệng ta hơi cong lên, khuôn mặt góc cạnh ràng, gò má phiếm ý cười, đôi mắt hình như cũng vô thức nhìn thoáng qua người .

      Bỗng nhiên…

      Bốn mắt hai người nhìn nhau.
      Last edited by a moderator: 10/6/15
      Chris, My Lam Lam, bornthisway0110913 others thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 44: Tiệc tối từ thiện (Thượng)

      Buổi tối, người nhà họ Cố ngồi ăn cơm cùng bàn, Ngôn Hân Nghiên cũng được giữ lại, rất bình thản, rất lịch , giống như ngồi chờ họp phụ huynh. Nhưng chắc chắn phải là nhân vật quan trọng, bởi vì người của Cố gia có ai chủ động ân cần hỏi thăm ta, hình như trong xã hội thượng lưu, đều có thói quen lạnh lùng như thế!

      Bữa cơm rất yên lặng, Cố Diệu mở miệng chuyện, cũng ai dám mở miệng.

      “Tử Hàn, ngày mai có phải James tiên sinh tới Thượng Hải ?” Cố Diệu thuận miệng hỏi Cố Tử Hàn.

      “Đúng vậy, sáng nay con có liên hệ với trợ lý của James tiên sinh, 10 giờ sáng ngày mai đến Thượng Hải, trực tiếp tới công ty ký hợp đồng. Buổi tối tổ chức bữa tiệc từ thiện ở Thượng Hải, còn đặc biệt bảo con mời bố và mẹ đến tham dự.” Cố Tử Hàn cung kính , sau đó lại mím môi mở miệng:

      “Cũng , mời chị dâu chung, James tiên sinh muốn làm quen chút.”

      Tầm mắt mọi người bỗng chốc dừng ở người Kiều Tịch Hoàn.

      Kiều Tịch Hoàn cũng hơi có chút giật mình, nhìn Cố Tử Hàn: “Chị , thích hợp sao?”

      “Nếu James tiên sinh chủ động , có cái gì thích hợp. Hơn nữa, vụ làm ăn này vốn cũng có công lao của con, đêm mai trang điểm đẹp cùng mẹ con tham dự .” Cố Diệu .

      “ Dạ ba.” Kiều Tịch Hoàn cười gật đầu.

      Trong chuyện làm ăn buôn bán, Cố gia cũng muốn phụ nữ nhúng tay vào, nhưng chuyện của Kiều Tịch Hoàn này cũng tương đối đau đầu, ngay cả 2 đứa con nhà họ Cố cũng thể vào công ty làm việc, đừng đến người khác họ như ta… Nhưng…. Mọi chuyện đều có tiền lệ phải sao?

      Ngôn Hân Đồng nhìn Kiều Tịch Hoàn, trong lòng cực kỳ mất hứng, Kiều Tịch Hoàn rốt cuộc đạp phải vận cứt chó gì khiến cho Cố Diệu bao giờ để phụ nữ con vào trong mắt, lại đối xử ân cần với ta như vậy?

      ta ngoan độc cắn môi,ánh mắt lên tia sắc bén nhìn về phía Ngôn Hân Nghiên.

      Ngôn Hân Nghiên gật đầu, ta đương nhiên biết ý của Ngôn Hân Đồng.

      Hôm qua Ngôn Hân Đồng đặc biệt trở về Ngôn gia với , chỉ cần có thể câu dẫn Cố Tử Thần, Ngôn Hân Đồng có cách để gả vào nhà họ Cồ, Ngôn Hân Nghiên biết địa vị của ta thấp kém cho nên muốn gả vào nhà giàu có là chuyện thể. Tuy rằng Cố Tử Thần là người tàn tật nhưng cũng là con cháu nhà giàu, đời nay của muốn giống như chị của , gả vào gia đình tốt.

      Nghĩ như vậy, trong lòng đương nhiên càng thêm hạ quyết tâm.

      Cơm tối xong, mọi người đều trở về phòng, Ngôn Hân Nghiên cũng ra về.

      Kiều Tịch Hoàn nằm ở giường lốn của Cố Tử Thần nghĩ đến số việc.

      muốn vào Cố thị làm việc, muốn mượn giúp đỡ lần này của James tiên sinh.

      Cố Tử Thần mình vào phòng tắm rửa mặt, sau đó nằm xuống bên cạnh .

      Từ khi Tiểu Linh bị đuổi, Cố Tử Thần vẫn luôn tự chăm sóc bản thân mình, cần người hầu, cũng cần chăm sóc , có đôi khi nhất cử nhất động cùa người đàn ông này làm người ta đoán ra.

      “ Ngủ .” Cố Tử Thần đột nhiên mở miệng.

      Kiều Tịch Hoàn trợn mắt, ai muốn nhìn ta chứ!

      thích Ngôn Hân Nghiên sao?” gian yên tĩnh Kiều Tịch Hoàn chợt hỏi.

      Cố Tử Thần yên lặng chút, có trả lời.

      “ Nếu như thích ấy,tôi ra cũng để ý.” Kiều Tịch Hoàn tiếp tục .

      Cố Tử Thần nhướng mày: “ Phải ?”

      “ Nhưng, cho tôi chút thời gian.” Kiều Tịch Hoàn đột nhiên xoay mặt sang nhìn Cố Tử Thần, nét mặt rất nghiêm túc .

      “ Tôi cam đoan, quá năm, tôi lấy lại những thứ thuộc về mình.”

      Đôi mắt thâm thúy của Cố Tử Thần lặng lẽ lóe sáng dưới ánh đèn mờ mờ, con ngươi tối đen mang theo hấp dẫn nên lời, cánh môi hoàn mỹ của nhàng cong lên: “ Cái gì thuộc về ?”

      “ Rất nhiều, thể trả lời.”

      gian bỗng nhiên im lặng.

      Hai người trong phòng dường như đều phòng bị lẫn nhau, càng nhiều, lỗ hổng càng nhiều.

      lâu, trong gian truyền đến giọng yếu ớt trầm thấp của Cố Tử Thần: “ phải , dâu trưởng nhà họ Cố rất kiên trì sao?”

      Kiều Tịch Hoàn ngẩn ra, sau nửa ngày mới phản ứng kịp, Cố Tử Thần với chuyện của Ngôn Hân Nghiên, khóe miệng hiểu sao lại nở nụ cười: “ Xem ra Cố đại thiếu thích tôi, chứ phải thích Ngôn Hân Nghiên?”

      “ Con người của tôi luôn chán ghét phiền toài, mà hôn nhân là chuyện phiền phức nhất.” Cố Tử Thần gằn từng chữ, phản bác lại. Ý là, hôn nhân trải qua lần là đủ rồi.

      Nhưng có phải đây là biểu lộ tâm ý của ?

      Đương nhiên, Cố Tử Thần thích hay thích đối với cũng quan trọng, kế hoạch cuộc đời sau này của cũng có Cố Tử Thần nhưng cũng bài xích vị trí của , ít nhất ta cảm thấy việc nà có giá trị.

      thể lấy lại những thứ thuộc về bản thân, những thứ khác đối với chỉ là mây.

      Hai người đều có tâm riêng, đồng sàng dị mộng.

      Hôm sau.

      Kiều Tịch Hoàn rời nhà từ rất sớm. đăng kí cho khỉ con ba môn học là: Taekwondo, piano và hội họa. sau khi dặn dò lái xe địa điểm và thời gian chở khỉ con họ, nếu như khỉ con có bất kì hành động chống đối gì phải lập tức điện ngay cho .

      đoán khỉ con cũng chống đối gì.

      nhấp môi, nhớ tới khỉ con, biết sao trong lòng lại cảm thấy nhói đau. biết đứa trẻ 5 tuổi, làm thế nào có nhẫn nại lớn như vậy?

      vừa mới trở về biệt thự nhà họ Cố, Tề Tuệ Phân bảo Kiều Tịch Hoàn cùng bà ra ngoài chọn lễ phục, sẵn tiện ăn cơm trưa bên ngoài, sau đó làm đẹp và làm tóc.

      ra, Ngôn Hân Đồng cũng cùng Cố Tử Hàn tham gia bữa tiệc lần này, nhưng hiển nhiên Ngôn Hân Đồng bị lạnh nhạt, cho nên khi biết Kiều Tịch Hoàn cùng Tề Tuệ Phân ra ngoài, cả người tức giận đến nghiến răng, cầm lấy điện thoại, trực tiếp gọi: “ Buổi tối em nhớ qua đây, kế hoạch như cũ.”

      “ Được.” Bên kia vội vàng gật đầu, hình như cũng rất chờ mong.

      Khóe miệng Ngôn Hân Đồng cong lên nụ cười tà ác. Kiều Tịch Hoàn tôi xem có thể diễu võ dương oai bao lâu!

      Chương 45: Tiệc rượu từ thiện (Hạ)









      Tiệc rượu từ thiện.

      Xã hội thượng lưu Thượng Hải thích tổ chức những bữa tiệc như thế này để phô trương thanh thế của bản thân, và để khoe khoang giàu có của mình.

      Người tổ chức lần này là James tiên sinh, thương nhân lớn đến từ New York của Mỹ, những năm gần đây, ông rất thích làm từ thiện, lại ra sức khai phá thị trường thương mại Châu Á, Thượng Hải trở thành điểm đến quan trọng đầu tiên của ông.

      Bữa tiệc được tổ chức ở khách sạn 5 sao, xa hoa mà rực rỡ.

      Kiều Tịch Hoàn theo Cố Diệu và Tề Tuệ Phân vào trong hội trường.

      Đêm nay Kiều Tịch Hoàn mặc bộ lễ phục dạ hội màu xanh nhạt bó sát người hở lưng, khéo léo khoe những đường cong nuột nà chiếc lưng trắng noãn, chân mang đôi giày cao gót màu xanh biếc, chỗ cao nhất của đôi giày được khảm những viên thủy tinh lộng lẫy, ở dưới ánh đèn lộ ra ánh sang chói mắt, hai sợi tóc dài được uốn cong tự nhiên xõa xuống bên tai, chiếc cổ trắng ngần đeo sợi dây chuyền kim cương lưu tô, càng tôn thêm đường nét hoàn mỹ của .

      Kiều Tịch Hoàn rất đẹp.

      nụ cười cái nhíu mày ràng vừa lộ vẻ diêm dúa dung tục, pha lẫn với nhàng cao quý, tồn tại mâu thuẫn như vậy giống như báu vật trời mới có.

      “Trung văn của James tiên sinh được tốt, đợi lát nữa khi ông ấy chuyện với con, ba bảo Hân Đồng đứng ở bên phiên dịch cho 2 người, thông minh chút, đừng để bị chê cười.” Bên tai, vang lên thanh nghiêm túc của Cố Diệu.

      Kiều Tịch Hoàn mỉm cười gật đầu.

      Ba người trực tiếp thẳng đến chỗ của James tiên sinh, James tiên sinh là người đàn ông hơn 40 tuổi, mặc bộ âu phục màu xám.

      Giờ phút này, James tiên sinh đứng bên cạnh Cố


      Tử Hàn, Cố Tử Hàn dùng giọng mỹ lưu loát, chậm rãi chuyện với ông. Ngôn Hấn Đồng rất nhu thuận đứng ở bên cạnh Cố Tử Hàn, đêm nay ta mặc bộ lễ phục màu tím, trong giống thục nữ mười phần.

      Cố Diệu nhiệt tình chào hỏi James, hai người giống như những người bạn cũ lâu gặp, tâm chuyện phen, James tiên sinh mới dời tầm mắt sang Kiều Tịch Hoàn, dùng giọng mỹ :

      “ Đây chính là Kiều Tịch Hoàn sao? ”

      Ngôn Hân Đồng im lặng đứng bên cạnh Kiều Tịch Hoàn, tiếp nhận nhiệm vụ chuẩn bị phiên dịch cho .

      Kiều Tịch Hoàn mỉm cười, dùng giọng Mỹ lưu loát trả lời: “ Đúng vậy, chào ngài, James tiên sinh, tôi vinh hạnh vì được ngài mời đến tham dự bữa tiệc từ thiện long trọng như vậy. ”

      Kiều Tịch Hoàn vừa xong.

      Vài người đứng bên cạnh đều có chút kinh ngạc nhìn .

      Kiều Tịch Hoàn vẫn chưa nhìn lại ánh mắt của bọn họ, mặt vẫn duy trì nụ cười thỏa đáng.

      “ Cảm giác chuyện còn có thần thái, khiến cho tôi nhớ đến người bạn mất của tôi. ” James tiên sinh nhớ lại hồi ức:

      “ Đáng tiếc là chuyện cũ rồi. ”

      “ Có thể được James tiên sinh ghi nhớ, nhất định là người rất quan trọng. ”

      “ Là đối tác làm ăn của tôi, là người tôi luôn luôn thưởng thức. Bởi vì ấy, cho nên tôi thay đổi quan điểm với người Châu Á. ”

      James tiên sinh , nụ cười rất hòa ái.

      “ Như vậy chắc chắn ấy rất tự hào, bởi vì có thể khiến James tiên sinh thay đổi suy nghĩ, mang đến hiệu quả và lợi ích vô hạn cho kinh tế Thượng Hải. Với tư cách là người Thượng Hải, chúng tôi hẳn nên cảm ơn ấy. ”

      James tiên sinh gật đầu, dường như có chút tiếc nuối.

      Chính khi đó, ngọn đèn trong hội trường vụt tắt, thay bằng ánh sáng màu lam nhàn nhạt. nhạc ôn nhu vang lên, từng đôi nắm tay nhau bước vào sân khấu.

      “ Có thể mời cùng nhảy khúc ? ” James tiên sinh đột nhiên với Kiều Tịch Hoàn.

      “ Tôi rất vinh hạnh. ” Kiều Tịch Hoàn đem tay đặt vào trong tay của James tiên sinh, cùng ông ấy bước vào trong sàn nhảy.

      Ánh mắt của Cố Tử Hàn gắt gao nhìn Kiều Tịch Hoàn, nhìn đêm nay phát huy quá mức tưởng tượng của .

      chỉ có Cố Tử Hàn, Cố Diệu, Từ Huệ Phân và Ngôn Hân Đồng đều chấn kinh đến mức cằm sắp rớt xuống, Kiều Tịch Hoàn rốt cuộc làm thế nào lột xác như thế, nhất cử nhất động tự ti, nịnh nọt, ngược lại rất bình tĩnh ung dung, từng câu từng chữ nhìn như tùy ý, nhưng đều trúng tâm trạng của James tiên sinh, cho nên rất được ông ta thích.

      khúc hoàn tất.

      Kiều Tịch Hoàn rời khỏi sàn nhảy.

      Trong đại sảnh khá ồn áo, cho nên đến vườn hoa phía sau.

      hơi thở ra hơi, cảm thấy bầu khí bên ngoài tươi mát hơn bên trong rất nhiều.

      Mới vừa đến hoa viên bị sức mạnh thô bạo giữ chặt lại, kéo về bên phía chỗ tối.

      “ Kiều Tịch Hoàn, rốt cuộc là ai?! ” Bên tai là thanh rét lạnh của Cố Tử Hàn.

      Ánh mắt Cố Tử Hàn rất lạnh, ta lạnh lùng nhìn .

      “ Cố Tử Hàn, kỳ tôi là ai quan trọng, quan trọng là, biết tôi muốn cái gì là được ... ”

      “ Ưm ... ” Lời còn chưa dứt, môi bị bao phủ.

      Mang theo chút sức mạnh, cánh môi vẫn còn sót lại hương thơm tinh khiết của rượu vang.

      Kiều Tịch Hoàn từng muốn hôn lên đôi môi lạnh bạc này, bây giờ tôi muốn cho biết, hương vị của nó tốt chút nào, bởi vì nó rất lạnh, người đàn ông này vốn có trái tim.

      Hôn điên cuồng, cắn xé đôi môi , rất lâu, rất lâu, Cố Tử Hàn tựa hồ khôi phục lại chút lý trí, buông ra:

      “ Như vậy đủ chưa? ”

      “ Cố nhị thiếu gia bán sắc sao? ”

      Sắc mặt của Cố Tử Hàn biến hóa.

      “ Nếu là như thế, tôi nghĩ, vẫn còn chưa đủ. ” Kiều Tịch Hoàn gằn từng chữ .

      đừng được tấc lại muốn tiến thước. ” Cố Tử Hàn ném lại câu, sau đó xoay người rời .

      Kiều Tịch Hoàn lau miệng, nhìn bóng lưng của ta, cười lạnh lùng.

      nâng váy, chút để ý tiêu sái tiến vào hội trường, thời gian vũ hội dường như kết thúc, đèn treo thủy tinh trong đại sảnh vô cùng chói mắt, bước từng bước tao nhã xuyên qua đám đông, bên cạnh đột nhiên truyền đến những ánh mắt kinh diễm.

      Kiều Tịch Hoàn trước giờ tham gia những bữa tiệc từ thiện như thế này, bởi vì thể xuất trước đám đông, bởi vì làm mất mặt nhà họ Cố.

      Cho nên dọc đường , rất nhiều người dõi theo bóng lưng của , rất ít người biết là ai.

      Bước chân của chợt ngừng lại chút, ngón tay nâng váy bất giác siết chặt lại.

      Phía trước cách đó xa, người đàn ông cười cười với James tiên sinh, toàn thân âu phục trắng, tao nhã giống như vương tử thân hình cao ngất, tuấn, khóe miệng ta hơi cong lên, khuôn mặt góc cạnh ràng, gò má phiếm ý cười, đôi mắt hình như cũng vô thức nhìn thoáng qua người .

      Bỗng nhiên ...

      Bốn mắt hai người nhìn nhau.
      Last edited by a moderator: 1/6/15
      Chris, My Lam Lam, bornthisway0110913 others thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 46:

      Người đến người , đại sảnh ồn ào huyên náo.

      Kiều Tịch Hoàn đờ đẫn nhìn phương hướng phía trước, trong lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi, lực nắm ngón tay ngày càng gấp gáp.

      hơi ngửa cằm, nâng váy, từng bước về phía trước.

      Người đàn ông mặc âu phục màu trắng, ánh mắt ôn hòa của ta dừng mặt giây, cảm nhận được tầm mắt của lễ độ cười lại tiếng, sau đó tiếp tục cười với người bên cạnh.

      Bước chân của chậm vội, nhanh chậm qua bên người , giọng từ tính, chậm rãi của ta vẫn quanh quẩn bên tai.

      “Lăng Phong.” người phụ nữ qua trước mặt , vô cùng thân thiết kéo tay Tề Lăng Phong.

      Tề Lăng Phong cười cưng chiều với ta.

      Trời đất sinh đôi.

      Sở Huân, còn nhớ những lời mà với tôi ?!

      Ngược lại, bây giờ nếu dùng với , hẳn là quá kiêu ngạo !

      Hai người từng tin tưởng, là người đàn ông nhất, là cấp dưới đắc lực trong kinh doanh của , bây giờ lại tay trong tay, dùng phương thức kiêu ngạo nhất để xuất trước mặt , khoảnh khắc lúc chết, tay nắm lấy điện thoại, tay nắm lấy vô lăng, Tề Lăng Phong ở bên tai , giọng như của ác ma:

      “Tôi với Sở Huân, sớm vượt qua tưởng tượng của .”

      Ngón tay của khẽ nhúc nhích, trong phút chốc nhịn đến thân thể phát run.

      trả cái giá đắt!

      di chuyển bước chân, nhanh chóng rời .

      Trước khi tôi đủ sức mạnh, Tề Lăng Phong, tôi để cho tự do lát!

      rời khỏi tầm mắt của bọn họ, về phía đại sảnh, hờ hững nhìn người đến người , hờ hững nhìn nghiệp mà bản thân dốc sức, nhìn những mối quan hệ mình vất vả tranh thủ, lại bị người đàn ông hưởng thụ, đương nhiên….

      ngờ có thể gặp ở chỗ này.” Bên tai vang lên giọng nữ quen thuộc.

      Kiều Tịch Hoàn quay đầu nhìn Diêu Bối Địch xuất bên cạnh , toàn thân mặc bộ lễ phục bó sát người, làm nước da trắng ngần của ấy càng thêm bắt mắt, khí chất tươi mát khác thường, mang theo chút quyến rũ.

      Diêu Bối Địch là thiên kim của dược nghiệp Khang Thịnh, trong nhà kinh doanh buôn bán thuốc có thể ngược dòng từ thời cuối nhà Thanh, chủ yếu là thuốc Đông Y, từng là trong những danh tộc cung cấp tài chính mạnh mẽ thời kỳ xây dựng đất nước ở Trung Hoa, là công thành xây dựng nước, vì thế dưới hỗ trợ của chính phủ Dược nghiệp Khang Thịnh vẫn luôn độc quyền thị trường Đông Y của Thượng Hải, thậm chí là cả nước, tài sản thể ước lượng.

      mình sao?” Kiều Tịch Hoàn tự nhiên hỏi.

      Diêu Bối Địch cười: “ Nếu , nghĩ tôi cùng ai?”

      Cũng đúng, Tiêu Dạ hiếm khi tham gia những bữa tiệc như thế này.

      “ Khi nào Cổ Nguyện có thời gain, giúp toi hẹn ta.”

      “ Nghe …” Diêu Bối Địch nhìn : “ đem bộ lễ phục trong cuộc bán đấu giá lần trước, đưa cho Cổ Nguyên?”

      “ Chỉ là hợp ý.”

      biết vì sao tôi với Cổ Nguyên đều cảm thấy có cảm giác rất quen thuộc. Còn cảm thấy rất hiểu chúng tôi, là ai?” Diêu Bối Địch ra nghi vần trong tim.

      Đây là nghi hoặc của và Cổ Nguyên.

      nghĩ tôi là ai?” Kiều Tịch Hoàn gằn từng câu từng chữ, nhìn người của nhà họ Cố về hướng này, mấp máy môi: “ Sau này còn gặp lại.”

      về phía người của Cố gia.

      Diêu Bối Địch nhìn bóng lưng của , từ đầu đến cuối vẫn đoán được.

      Cúi đầu nhìn thời gian, bây giờ cũng nên về rồi.

      Chiếc xe hơi màu đen dừng lại bên chân, lái xe lễ phép mở cửa xe giúp , cung kính hỏi: “ Tiểu thư, đưa về nha hay đến chỗ của lão gia?”

      “ Đến chỗ của bố tôi !” Diêu Bối Địch nhàn nhạt .

      Xe vững vàng chạy tới khu biệt thự xa hoa nhất Thượng Hải, chạy vào cánh cổng xa hoa, xe ngừng lại, bước vào trong phòng khách.

      Ngọn đèn trong phòng khách sáng rực, trước đàn Piano, bé mặc váy công chúa màu trắng ngoan ngoãn luyện tập piano, bây giờ có thể đánh nguyên bài hát cách lưu loát.

      quay đầu lại, kích động nhảy xuống từ ghế, chạy đến ôm đùi :

      “ Mẹ.”

      Diêu Bối Địch ngồi xổm xuống ôm lấy bé: “ Tiếu Tiếu, trễ thế này sao con còn chưa ngủ?”

      “ Ngày mai con phải biểu diễn piano ở trường, nên hôm nay con muốn luyện tập lại lần.” Tiếu Tiếu cười: “ Mẹ, ngày mai mẹ có đến xem con biểu diễn ?”

      “ Đương nhiên rồi, công chúa bảo bối nàh chúng ta biểu diễn, mẹ nhất định phải đến.”

      “ Ba đâu? “ Tiếu Tiếu hỏi.

      “ Ba, có lẽ bận việc.”

      Khuôn mặt nhắn của con bé lên tia mất mát nhưng cũng làm nũng nó sang chuyện khác: “ Mẹ, mẹ nghe con đàn nhé.”

      “ Được.”

      Diêu Bối Địch ngồi ở bên nghe Tiếu Tiếu đánh đàn.

      Có thầy chuyên nghiệp ngồi ở bên chỉ dạy, con bé đàn càng lúc càng hay.

      Tiếu Tiếu năm nay được 6 tuổi, là tiểu thiên tài trong lĩnh vực piano.

      cùng với Tiếu Tiếu luyện tập xong, sau khi dỗ con bé ngủ, từ lầu xuống, bố Diêu và Mẹ Diêu tựa hổ mới xã giao bên ngoài về, thời điểm nhìn thấy Diêu Bối Địch, sắc mặt hơi lạnh: “ Còn Biết trở về sao?”

      Diêu Bối Địch cắn môi, ánh mắt dõi về hướng mẹ mình.

      “ Lão Diêu, con trở về ông lại bày sắc mặt, trở về cứ nhắc mãi.” Mẹ Diêu vội vàng giảng hòa,

      “ Tôi nhắc đến nó khi nào.” Thanh của ông hơi lớn.

      Mẹ Diêu thầm nở nụ cười, nhưng cũng vạch trần.

      “ Bố , mẹ, Tiếu Tiếu ngủ, con về trước.” Diêu Bối Địch vội vã .

      Bố Diêu còn chưa gì, nhưng sắc mặt ràng tốt.

      Mẹ Diêu nháy mắt, bảo nên về sớm chút.

      Diêu Bối Địch cảm kích cười cười với mẹ, sau đó như chạy trốn ra khỏi biệt thự.

      Khi rời , nghe được thanh có phần nghiêm khác của bố Diêu: “ Con hư tại mẹ, con bé đều bị em chiều hư.”

      Diêu Bối Địch ngồi trong xe hơi màu đen, bên tai vẫn quanh quẩn câu của bố,

      Năm đó khăng khăng phải gả cho Tiêu Dạ, năm đó cứ khăng khăng muốn sinh hạ Tiêu Tiếu, mặc kệ bọn họ phản đối như thế nào, bọn họ nghĩa vô phản cố như vậy, bây giờ mọi chuyện như thế này, hẳn là ba rất tức giận.

      Chiếc xe hơi màu đen của Diêu Bối Địch dừng ở Gara, lái xe cung kính : “ Tiểu thư, đến rồi.”

      Diêu Bối Địch cắn môi: “ Chờ chút.”

      Tài xế buồn bực chuyển ánh mắt nhìn thấy trong chiếc xe hơi quen thuộc. đôi nam nữ kích tình cắn xé, mà người đàn ông đó phải là ai khác, chính là chồng của tiểu thư Tiêu Dạ.

      Lái xe xuyên thấu qua cửa kinh xe nhìn Diêu Bối Địch, nhìn mặt trắng còn chút máu.
      Last edited by a moderator: 4/6/15
      Chris, Lonna, My Lam Lam2 others thích bài này.

    5. My Lam Lam

      My Lam Lam New Member

      Bài viết:
      1
      Được thích:
      0
      mình theo từ ddlqd sang đây, truyện thực rất hay, edit rất mượt :ex10::ex10::ex10: mong chương mới :hoho::hoho::hoho:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :