Chương 18: Đến giường tiểu tử kia.
Thời gian im lặng trôi qua rất nhanh…
Cục cưng lông mi cong dài tinh xảo như cánh bướm nhàng rung động vài cái, bóng râm phía dưới mí mắt cũng theo lông mi mà rung động.
Chậm rãi mở hai mắt ra, nàng mở to mắt trong phút chốc, con ngươi như lên lưu quang bảy màu, thế nhưng có thể cùng sánh cùng nhật nguyệt…
Nam Cung Vũ Huyên vừa mở mắt, liền nhìn thấy tám thiếu niên tuấn mỹ đứng bên giường thành hàng, tuy rằng tính trẻ con mặt chưa biến mất, nhưng là đầy thế phong tư muốn biểu lộ hoàn toàn…
Lộ ra nụ cười ngọt ngào ngây người: “Các tiểu bảo bối, các huynh sớm a!” Nàng vừa rồi có chạm được người nằm bên là vì bọn đuổi sao!
“A ha ha, Huyên nhi tiểu bảo bối, muội con heo lười lười biếng này, chỉ biết ở giường, trễ thế này, còn sớm?” Tư Huyền DỊch cười .
“Đúng, Huyên nhi tiểu bảo bối, mau mau đứng dậy. Lại đây, huynh thay quần áo cho muội.” Quy Hải Lộng Nguyệt cầm bộ quần áo màu hồng phấn tinh xảo.
“A thôi, người ta cần, người ta muốn nằm trong ổ chăn lát, ha ha ha…”
Nam Cung Vũ Huyên xong, liền cười quay về vùi trong ổ chăn, dùng chăn đem thân mình bé của mình bao lại toàn bộ, chứng minh nàng quyết tâm đứng dậy.
Tám người lộ ra bộ dáng biết làm sao, khẽ lắc đầu cười. Vật này, tuy rằng càng lớn, nhưng cũng là càng ngày càng ỷ lại giường…
Nhưng là hôm nay thể để cho nàng ở lại giường được…
Quy Hải Lộng Nguyệt cầm quần áo đặt ở đầu giường, sau đó đưa tay vói vào trong ổ chăn, hướng về phía vòng eo Nam Cung Vũ Huyên, liền cào ngứa: “Tiểu Trư (con heo ) , ha ha … Đứng lên ? Hử?”
“Ha ha ha … Lộng Nguyệt tiểu bảo bối, người ta nhột nha! Ha ha ha…” thân mình bé của Nam Cung Vũ Huyên lăn lộng lung tung, muốn thoát khỏi tay , nhưng là cũng có hiệu quả, mà mặc kệ xong.
“Nhột sao? Nếu nhột phải đứng dậy.” động tác tay Quy Hải Lộng Nguyệt cũng ngừng.
“Ha ha ha… huynh là người xấu, ha ha ha … Hôm nay là chán ghét … ha ha ha … Đừng, đừng cào, ha ha ha … người ta đứng lên là được chứ gì!” Nam Cung Vũ Huyên rốt cục cầu xin tha thứ.
“Ha ha, ai bảo tiểu bảo bối lúc nào cũng lười như vậy? Lại đây huynh giúp muội thay quần áo …” Quy Hải Lộng Nguyệt rất vừa lòng với thái độ của nàng, vì thế dừng lại động tác tay, cầm lấy xiêm y, giúp nàng mặc vào…
Nam Cung Vũ Huyên bỉu môi, tùy ý mặc quần áo.
Quy Hải Lộng Nguyệt thay nàng mặc quần áo xong sau đó Tây Môn Vân Ảnh bế nàng lên: “Huyên nhi tiểu bảo bối, hôm nay huynh giúp muội buộc tóc…”
“Được ! Chụt !”Nam Cung Vũ Huyên gật gật đầu, sau đó tại khuôn mặt tuấn góc cạnh ràng in xuống nụ hôn mạnh.
“Huyên nhi tiểu bảo bối, huynh….”
“Ha ha ha … Hôm nay hôn các huynh. Nhưng là Lộng Nguyệt tiểu bảo bối hôm nay ngoan, có!” Nam Cung Vũ Huyên ngắt lời Hiên Viên Nhược Ngôn, sau đó với Quy Hải Lộng Nguyệt.
Quy Hải Lộng Nguyệt nghe xong, ai oán nhìn Nam Cung Vũ Huyên, sau đó căm giận nhìn về phía mấy tên còn lại vui sướng khi người gặp nạn.
Mẹ nó! Đàn hồ ly thôi này, cư nhiên có người giúp ? Hôm nay vì dám “Thái tuế xúc phạm người có quyền thế” , bọn là biết hết nha!
Bảy người vờ như thấy, vui vẻ phụ họa lời Nam Cung Vũ Huyên.
Bỗng nhiên Thượng Quan Tuyệt Trần quay đầu, nhìn Quy Hải Lộng Nguyệt tức giận thôi, mắt đẹp truyền đến câu: Hừ, thời điểm này năm ngoái, ngươi lúc đó chẳng phải đối với ta như vậy sao? tại cái này gọi là gậy ông đập lưng ông…
Quy Hải Lộng Nguyệt suy sụp cúi thấp đầu, đúng vậy, ngày này hàng năm đều có người được hôn. Nguyên nhân đều giống nhau, đó là làm cho người lười biếng nào đó thức dậy.
Chờ Tây Môn Vân Ảnh buộc tóc cho nàng xong, Nam Cung Vũ Huyên đứng lên ghế, : “Các tiểu bảo bối, mau tới đây nào, cho đại gia ta hôn cái!”
Tám thiếu niên gì, lại tới nữa, màn này, bắt đầu từ lúc nàng có thể , liền xảy ra…