1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Chạy Tình - Ức Cẩm (77C Full)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 37

      Tuy kịp thời điều chỉnh tâm tình, nhưng Tống Dao biết cho Thịnh Tư Kỳ ăn bạt tai cũng có nghĩa là kết thúc.

      Với thân phận là thư ký mới hề có danh tiếng gì của tập đoàn Thừa Thiên, cho đại thiếu gia nhà Thịnh Thế Phong Hành cái tát long trời lở đất, cần nghi ngờ dẫn đến đám bát quái như thủy triều dâng cao cuồn cuộn, chỉ cần chờ đến chắc chắn xảy ra trận gió tanh mưa máu.

      Những lời đồn đại sâu nặng như thứ thuốc độc hại, Tống Dao khỏi sợ hãi. Tuy lúc ấy vung tay tát cho Thịnh Tư Kỳ làm cho sảng khoái, nhưng hậu quả của cái tát này cũng chỉ mình gánh chịu.

      Từ chức thôi!

      Trong đầu toát ra ý nghĩ này trước tiên, sau đó lập tức chìm vào mảnh hỗn độn bên trong.

      Dù sao, đây là công việc thứ ba sau hai năm tốt nghiệp, tiền lương, đãi ngộ cũng tốt nhất. Nếu như tùy tiện từ chức khi còn đường lui, muốn tìm công việc tốt như vậy, hay là cấp bị gay, e rằng đời này còn khả năng rồi.

      Nhưng mà… từ chức được!

      Tống Dao ngổn ngang trăm mối, thở dài dằng dặc, cuối cùng vẫn bất chấp mà viết xuống đơn từ chức.

      Đơn xin từ chức

      Quý tổng:

      Chào ngài! Vô cùng cảm ơn ngài cho tôi cơ hội được làm việc ở công ty. Trong mấy tháng qua giúp đỡ, quan tâm tôi! Bởi vì lý do cá nhân, bây giờ, tôi thể nộp lá đơn từ chức.

      Bằng cấp tôi cao, kinh nghiệm còn non kém, làm việc ở công ty mấy tháng nay, nhưng ngài chê bai, để cho tôi tích lũy rất nhiều kỹ năng và kinh nghiệm. Tuy nhiên, nhìn sơ qua ngài rất khó ở chung, nhưng khi tôi làm việc cho ngài trong mấy tháng này, tôi nhận thấy rằng, ngài làm việc rất nghiêm túc, thái độ cẩn thận, đối xử công bằng, quan tâm cấp dưới, là người đáng kính phục, vì ngài đốc thúc nên tôi tiến bộ rất nhanh, học được rất nhiều đạo lý, ứng xử làm người. Trừ lần đó ra, những đồng nghiệp khác trong công ty cũng rất săn sóc tôi. Mặc dù tôi quyết định rời khỏi công ty, nhưng tôi tuyệt đối quên những người đồng nghiệp, tình hữu nghị của mọi người.

      Tùy tiện từ chức là tôi đúng, trước khi tôi chính thức nghỉ việc, nhất định tôi hoàn thành công việc nhận, cố gắng ảnh hưởng đến tiến độ làm việc. Nếu vì vậy mà tạo ra phiền phức, ảnh hưởng đến công ty, tôi lòng xin lỗi, mong ngài thông cảm.

      Cuối cùng, hy vọng công ty ngày càng hưng thịnh như mặt trời ban trưa, các đồng nghiệp làm việc thuận lợi, cùng chúc ngài và trợ lý Khương bách niên giai lão, mãi mãi hạnh phúc!

      Tống Dao,

      Ngày đó, tháng đó, năm đó.

      Viết xong chữ cuối cùng, Tống Dao đọc từ đầu đến cuối đơn từ chức lần nữa, nhận thấy có vấn đề gì, gấp ngay ngắn tờ giấy cho chỉnh tề, cất vào phong thư, rồi nhét phong thư vào túi, chuẩn bị cả bộ váy để sáng thứ hai đồng thời giao cho tổng giám đốc đại nhân.

      Đây là những điều mà suy nghĩ rất lâu, tính rất kỹ. Thậm chí, chuẩn bị tâm lý tốt, để ngày thứ hai chết chìm trong nước bọt, nhưng Tống Dao tuyệt đối ngờ, những chuyện xảy ra tiếp theo nằm trong dự liệu của mà hoàn toàn trái lại.

      Thứ hai, ở văn phòng lớn của tập đoàn Thừa Thiên, bên trong vẫn là cảnh tượng mọi người bận rộn. Sau khi vào cửa, Tống Dao lấy thẻ từ túi xách ra quẹt, ngoại trừ chú An bảo vệ ở bên ngoài vẫn nhiệt tình như cũ, ai liếc nhìn nhiều thêm lần, ngẫu nhiên chạm mặt vài đồng nghiệp thân quen, cũng chỉ là gật đầu chào hỏi cho có lệ rồi vội vã rời .

      Mọi chuyện đều tốt đẹp như chưa từng xảy ra chuyện gì, điều này làm cho Tống Dao “trang bị đầy đủ” trong chốc lát kịp thích ứng.

      Tiến vào thang máy, rốt cuộc cũng có người bắt đầu bàn luận về chuyện đấu giá, nhưng chủ đề hoàn toàn xoay quanh cái giá trời - 300 triệu, có chút nào liên quan đến .

      “Có nhầm vậy, 300 triệu sao, dù Thịnh Thế Phong Hành có tài lực cũng thể xa hoa như vậy chứ!” đồng nghiệp xem tin tức điện thoại di dộng, sợ hãi thán phục.

      “Còn phải sao, báo chí, internet đều điên loạn rồi. Thịnh Thế có lẽ ném 300 triệu ra làm quảng cáo!”

      “300 triệu, có thể mời tổng thống Mỹ đến làm quảng cáo rồi đó! Mẹ nó, có tiền!”

      “Với số tiền này có thể mời cựu tổng thống Mỹ đến thiết lập đội bóng!”



      Bàn luận vẫn còn được tiếp tục, chỉ trong thang máy. Trong hôm nay, mỗi ngõ ngách bên trong tập đoàn Thừa Thiên, ngay cả bác chuyên lo việc hậu cần cũng bàn luận chuyện này, trong văn phòng của tổng giám đốc cũng ngoại lệ.

      Khương Nam Hiên ngồi ghế sofa, trước mặt bày ra mấy tờ báo phát hành với số lượng cực lớn, lật qua từng tờ, nơi nào lấy chuyện Thịnh Thế Phong Hành xa hoa đấu giá với số tiền 300 làm trang nhất.

      Bài báo với nội dụng đầy rẫy gian trá: Nghe Thịnh Tổ Phong tiền nhiều như nước, tiếc dùng số tiền lớn để bồi dưỡng con trai làm người kế nghiệp, cũng nghe Thịnh Thế lớn giọng tiến quân vào ngành bất động sản, thế mà ai sánh bằng, còn nghe trùm bất động sản gặp gỡ trùm IT, hai con hổ chiến đấu hẳn là có con bị thương và v…v…

      “Cậu có ý kiến gì ?” Khương Nam Hiên khép lại tờ báo cuối cùng, từ nãy đến giờ Quý Thừa Xuyên phát biểu bất cứ ý kiến gì cuối cùng cũng mở miệng.

      “Quân cờ này của Thịnh Thế xem ra còn gian xảo hơn so với tưởng tượng của tôi.” Khương Nam Hiên nở nụ cười, “Ngoài mặt, lấy 300 triệu để đấu giá hạng mục này hoàn toàn đáng giá. Nhưng với số tiền này, quả làm cho lão già Thịnh Tổ Phong kiếm đủ mánh lới quảng cáo. tại, mọi người biết Thịnh Thế tiến quân vào ngành bất động sản, tiếc dùng số tiền lớn, thua lỗ cũng muốn làm. Kể từ đó, lão già Thịnh Tổ Phong nếu muốn tiến thêm bước, e rằng thuận lợi rất nhiều.”

      “Tiếp tục.” Quý Thừa Xuyên gật đầu, cũng nóng lòng phát biểu quan điểm của mình.

      “300 triệu quả là cái giá cao, chúng ta nếu tiếp tục theo có ích lợi, theo bọn họ cũng có chỗ có hại. Có có điều, Thịnh Tổ Phong ngờ, chúng ta lại nâng giá lên cao như vậy, ba lần nâng giá, ở hạng mục này, bọn họ tối thiểu phải tốn thêm 40 triệu. Tuy chút tiền ấy thể làm cho Thịnh Thế Phong Hành đến mức vực dậy nổi, nhưng cũng tuyệt phải là số tiền , chí ít, có thể tạm thời làm cho bọn họ yên tĩnh thời gian.”

      “Tất cả những điều này đều nhờ công lao của cậu.” mặt của Quý Thừa Xuyên lộ ra vẻ trào phùng.

      Khương Nam Hiên biết ý của , giang tay ra: “ còn cách nào, ai bảo đó giờ con người của tôi biết làm theo cảm tính, đúng ?”

      Quý Thừa Xuyên lộ ra chút vui: “Ý của cậu là tôi luôn làm theo cảm tính đó hả?”

      “Cũng phải, nếu đổi lại cậu là tôi, kết quả cũng khác nhau lắm.”

      “Chí ít, tôi tìm người thương lượng trước chút.”

      “Tất cả chúng ta đều phải là người tốt, bây giờ những… điều này có làm gì được đâu, giờ có thể gọi cậu là 50 bước trách 100 bước.” Khương Nam Hiên thản nhiên .

      “Cậu học tiếng Trung càng ngày càng giỏi nhỉ.”

      “Tuy uống mực của nước ngoài nhiều năm, nhưng tôi cũng hề quên nguồn gốc của mình. Sau tất cả, tôi vẫn là người Trung Quốc.” Người vô sỉ nào đó, da mặt bắt đầu dày lên.

      Quý Thừa Xuyên trợn trắng mắt lên liếc nhìn : “Có năng lực khua môi múa mép với tôi, chi bằng mau xin lỗi .”

      “Xin lỗi?” Khương Nam Hiên lộ vẻ kinh ngạc, “Cậu những lời này là tùy tiện hay là dùng thân phận tổng giám đốc của tập đoàn Thừa Thiên ra lệnh cho tôi? Nếu như chỉ là vế trước, tôi coi như cậu giỡn, nếu như là vế thứ sau… Vấn đề này còn phải xem xét lại.”

      “Có vấn đề gì à?”

      “Trước khi hỏi tôi vấn đề này, tôi cần hỏi cậu trước. Hôm ấy, khi cậu đuổi theo ấy ra ngoài làm cái gì hả, đêm dài đằng đẵng, tôi tin cậu chưa làm cái gì hết.” Khương Nam Hiên thể vẻ mặt vô cùng hứng thú.

      “Cậu hãy thôi nghĩ những thứ thô tục đó lại ngay. Tôi làm chuyện gì, cần thiết phải báo cáo cho cậu.” Quý Thừa Xuyên thuận tay cầm văn kiện trong tay đánh tới.

      “Tôi nào dám để cho Quý tổng báo cáo tình hình với tôi, tôi chỉ muốn biết cậu quan tâm cấp dưới thế nào thôi. Làm gì có thô tục, ngàn vạn lần cậu đừng hiểu lầm ý của tôi đó!” Khương Nam Hiên quả phát huy cái tính biết xấu hổ đến cực hạn.

      Quý Thừa Xuyên cũng khách khí, thẳng: “Cậu lại khua môi múa mép với tôi. Lần sau đừng nghĩ lại để cho tôi thay cậu lừa gạt lão già nhà cậu nữa, nhưng ông ta nằm mơ cũng muốn cậu về thừa kế sản nghiệp.”

      “Tôi vừa nhớ, tôi còn có việc chưa làm xong.” Chủ đề đến đây là kết thúc, vẻ mặt của Khương Nam Hiên liền cứng lại, đứng dậy muốn rời khỏi.

      “Cút , hai ngày tới đừng để cho tôi thấy mặt cậu.” Trong lòng của Quý Thừa Xuyên vẫn chưa nguôi ngoai.

      “Tôi biết, trong mắt cậu giờ chứa được người khác.” Khương Nam Hiên vừa vừa mở cửa, nào ngờ cửa vừa được mở ra, cũng vừa vặn đụng phải Tống Dao do dự đứng ở ngoài.

      Bốn mắt nhìn nhau, Tống Dao xấu hổ biết phải làm sao.

      Sau thoáng kinh ngạc, Khương Nam Hiên tính toán : “Ơ kìa, thư ký Tống, mới sáng sớm, đến gặp Quý tổng rồi đấy à?”

      Hiệu quả cách của Văn phòng tổng giám đốc phải là là là thứ vô ích, vì vậy đương nhiên Tống Dao nghe được cuộc đối thoại của hai người vừa rồi, nhưng vẻ mặt của Quý Thừa Xuyên lại đột nhiên thay đổi: “Trợ lý Khương, phải vừa nãy cậu còn có việc muốn làm sao?”

      ra cũng hẳn là rất gấp.” Mọi người thích bát quái, Khương Nam Hiên cũng phải ngoại lệ.

      “Bố nhà cậu…”

      Sắc mặt của Khương Nam Hiên lập tức biến đổi, chữa lại: “Đúng, đúng, đúng, tôi vô cùng gấp, tôi trước đây. Thư ký Tống à, tự nhiên nhé!” xong vẫn quên trêu chọc Tống Dao phát, sau đó mới chịu rời khỏi.

      Khi Khương Nam Hiên rời , Tống Dao đứng ở bên ngoài, sắc mặt càng thêm khó coi, cứng đờ người đứng tại chỗ.

      “Thư ký Tống.” Trong văn phòng, Quý Thừa Xuyên trấn tĩnh hỏi, “Có chuyện gì ?”

      “Cái đó… Tôi… là muốn…” Tống Dao ấp a ấp úng biết mở miệng như thế nào.

      Lúc vừa bước vào công ty, vốn rất kiên quyết từ chức bỗng nhiên dao động. việc căn bản nghiêm trọng giống như tưởng tượng, thậm chí người nhắc đến chuyện xảy ra trong hầm đỗ xe đó, vậy phải chăng là tránh được kiếp, cần từ chức đúng ?

      lại , ra tay đánh Thịnh Tư Kỳ là , nhiều người trông thấy như vậy cũng là . Hôm nay ai , có nghĩa là về sau lộ ra ngoài. Dù sao mọi người đều có lòng hiếu kỳ thích bát quái, những người khác , chỉ riêng gương mặt tươi cười xấu xa của Khương Nam Hiên vừa nãy, làm cho người ta cảm thấy trong lòng sợ hãi vô cùng!

      rối rắm quá, Tống Dao bày ra vẻ mặt như bị táo bón, ở cửa phòng làm việc của Quý Thừa Xuyên rầu rĩ đòi sống đòi chết.

      “Có việc gì , ra ngoài làm việc.” Thái độ của Quý Thừa Xuyên luôn dứt khoát, trước sau như .

      “Tôi có việc!” Tống Dao cắn răng, chân bước vào văn phòng, đến rồi, vào sau!
      Last edited: 5/2/16

    2. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 38

      Tuy nhiên, lúc vào văn phòng, Tống Dao còn tiếp tục xoắn xuýt nghĩ rốt cuộc có nên từ chức hay . Từ chức ư, nỡ mất công việc tốt như vậy, từ chức , lại sợ lúc tin đồn đó nổi lên bốn phía bản thân chống đỡ nổi.

      Rối rắm như vậy, rối như tơ vò, Quý Thừa Xuyên hiếm khi đuổi ra ngoài, cúi đầu tập trung xem bảng báo cáo của mình.

      Rốt cuộc, Tống Dao nhịn được bèn mở miệng gọi: “Quý tổng…”

      “Rốt cuộc nghĩ kỹ muốn gì rồi à?” ngẩng đầu, nhìn thẳng vào .

      vừa khó nhọc hạ xuống quyết tâm, lại do dự thêm lần nữa: “Vâng… nghĩ kỹ… là muốn…. cái đó…”

      “Nghĩ kỹ rồi tiếp.” xong, lại cúi đầu xuống.

      Chết chết, Tống Dao cắn răng lần nữa: “Quý tổng, tôi có chuyện…”

      Quý Thừa Xuyên ngẩng đầu lần nữa, ánh mắt chăm chú, dừng lại suốt hai giây.

      Tống Dao: “… Tôi là muốn trả lại chiếc váy cho ngài.” đưa cái túi trong tay ra, đúng là vẫn tìm được lý do mở miệng từ chức. T_T

      cần, tôi tặng cho .” Chẳng biết tại sao, mặt của tổng giám đốc đại nhân bỗng xuất tầng sương mù.

      “Như vậy sao được ạ? Bộ váy này rất đắc tiền!” Tống Dao nóng nảy.

      “Đây chỉ là suy nghĩ của .”

      Sếp lớn quả nhiên là sếp lớn, chỉ câu hỏi khiến cho Tống Dao á khẩu đáp lời được. Đối với , bộ váy này đích xác là đồ vật trời, nhưng đối với Quý Thừa Xuyên mà , có thể ví như chín trâu mất sợi lông cũng so đo, đây là nguyên nhân thể tiếp nhận.

      “Quý tổng, tôi biết bộ quần áo vậy đối với ngài mà xem là gì, nhưng với tôi, nó rất quý giá. Tục ngữ có câu, “có làm mới có ăn”, bộ váy này, tôi nhất định thể nhận!” giữ thái độ kiên trì.

      “Theo ý của , ngược lại, hẳn là tôi càng nên đưa cho .” Rốt cuộc, Quý Thừa Xuyên để tay xuống, nghiêm túc nhìn Tống Dao.

      hơi mờ mịt: “Vì sao?”

      “Bởi vì đánh Thịnh Tư Kỳ.”

      Cuối cùng đến cái đề tài này, Tống Dao chấn động, có chút chột dạ: “Cái đó… như vậy sao…”

      đánh ta tôi cần ra tay. Tuy ta rất đáng ăn đòn, nhưng mà tôi ngại dơ tay.”

      “Ồ?” Tống Dao kinh ngạc, đề tài này hoàn toàn phát triển theo hướng nằm trong dự đoán của .

      “Cho nên, quần áo cứ giữ , đây là những gì xứng đáng nhận được.”

      “Thế nhưng…”

      có thể rồi, tôi rất bận rộn.” Quý Thừa Xuyên xong, cúi đầu lần nữa, bộ dáng có ý định tiếp tục.

      Tống Dao rất bất đắc dĩ, tiếp tục phiền muộn, cuối cùng đành thỏa hiệp: “Quý tổng, tôi ra ngoài trước.” xong, quay người lặng lẽ rời khỏi.

      “Chờ chút.” bỗng gọi lại.

      “Ngài còn gì dặn dò, thưa Quý tổng?”

      “Hôm nay, sau khi tan tầm, đừng về.” Rốt cuộc vẫn tác phong của tổng giám đốc đại nhân, thậm chí ngay cả câu “Có rảnh ?” cũng thèm hỏi.

      biết tại sao, Tống Dao có dự cảm chẳng lành, hỏi: “Có chuyện gì ạ?”

      “Cùng tôi gặp khách hàng.”

      phải nên là trợ lý Khương cùng ngài sao?” Tống Dao buồn bực, chuyện gặp gỡ khách hàng, vì thể diện của công ty, vậy mà dẫn theo Khương Nam Hiên, tại sao lại là ?

      “Gần đây, tôi muốn nhìn thấy cậu ta.” Quý Thừa Xuyên vô cùng trực tiếp đáp lời.

      Tống Dao bừng tỉnh ngộ, hóa ra là vợ chồng son cãi nhau!

      Vì tổng giám đốc đại nhân căn dặn, sau khi tan tầm, Tống Dao mực ở lại phòng làm việc, chờ chỉ thị của Quý Thừa Xuyên.

      Sáu giờ tối, đường dây điện thoại riêng của tổng giám đốc vang lên, gọi lên lầu.

      Tống Dao dám chậm trễ, lấy túi xách, lau lau rồi lên, đến cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, Quý Thừa Xuyên thu dọn xong, mặc áo khoác cũng đem cặp văn kiện, hai tay trống trơn, hề giống bộ dạng gặp khách hàng.

      “Quý tổng, khách hàng…”

      “Mau, thôi.”

      Thái độ dứt khoát này làm cho Tống Dao dám hỏi nhiều, ngoan ngoãn theo Quý Thừa Xuyên ra công ty, gặp “vị khách” truyền thuyết.

      Chuyện này quá khéo, địa điểm mà Quý Thừa Xuyên gặp vị khách này cũng là quán cafe tầng cao nhất trong trung tâm quảng trường khi hai người xem mắt. Hơn nữa, chỗ ngồi của khách quý còn là ở gần cửa sổ, Tống Dao hơi mất tự nhiên.

      Trái lại, Quý Thừa Xuyên như có chuyện gì ngồi xuống, bắt đầu xem thực đơn, bên xem, bên hỏi : “Muốn ăn món gì?”

      muốn hỏi ý kiến của ư? Tống Dao có chút được sủng ái mà lo sợ: “Tôi ăn cái gì cũng được, nhưng mà Quý tổng, khách hàng còn chưa tới, hay là chúng ta đợi thêm lát?”

      “Quên mất chưa với , bọn họ tới.” Quý Thừa Xuyên vô cùng thản nhiên ngắt ngang lời .

      Tống Dao kinh ngạc: “Bọn họ tới, lúc nào?”

      “Ngay lúc toilet.”

      “Tôi có toilet?” Tống Dao bối rối.

      Quý Thừa Xuyên trừng mắt liếc .

      “Á! Tôi nhớ ra rồi, vừa nãy tôi vừa mới !”

      Ánh mắt của tổng giám đốc đại nhân lại khôi phục vẻ dịu dàng, cúi đầu xuống tiếp tục xem thực đơn.

      Lúc này, trong lòng của Tống Dao lại được bình tĩnh như . Đường đường là tổng giám đốc đại nhân bị khách hàng cho leo cây, nhất định bây giờ trong lòng rất khó chịu, nếu lửa giận trong chốc lát đổ lên người , như vậy chết chắc rồi!

      Nghĩ đến đây, Tống Dao vội vàng đề nghị: “Quý tổng, bọn họ tới, hay là tôi về trước nhé?”

      “Ăn cái gì?” Quý Thừa Xuyên giống như hề nghe thấy .

      Tống Dao cam lòng, tiếp tục : “Quý tổng, vậy tôi trước…”

      “Có việc gì, cơm nước xong xuôi rồi sau.”

      “…” Bị tước đoạt quyền lợi phát ngôn, Tống Dao ngoan ngoãn ngậm miệng.

      “Ăn cái gì?”

      “Món rẻ nhất ạ.” Tống Dao thở dài.

      “Vậy chỉ uống nước thôi sao?” Quý Thừa Xuyên ngẩng đầu hỏi.

      “… Vậy ăn cơm chiên trứng.”

      phần cơm chiên trứng.” Quý Thừa Xuyên với nhân viên phục vụ đứng chờ bên cạnh.

      Đối phương xấu hổ : “ ngại quá hai vị, quán của chúng tôi có món cơm chiên trứng.”

      “Cái gì, ngay cả cơm chiên trứng cũng có?” Tống Dao lộ vẻ thất vọng.

      nhân viên phục vụ đáng thương lộ vẻ xấu hổ: “Thành xin lỗi tiểu thư, vốn quán chỉ có cơm chiên.”

      “Vậy lấy món cơm chiên bên trong có trứng, tôi cầu cao.”

      “…” chàng bó tay, lặng lẽ đưa mắt nhìn qua Quý Thừa Xuyên.

      Tổng giám đốc đại nhân gật đầu ý bảo cứ làm theo.

      còn cách nào, chàng bất đắc dĩ đành phải ghi “cơm chiên với tôm hùm Hắc Tùng” đằng sau ghi thêm ba chữ… cộng thêm trứng.

      “Cơm chiên trứng với tôm hùm Hắc Tùng.”

      Đây là món ăn mà tháng này nhà bếp của quán đề cử, tôm hùm Hắc Tùng được nhập khẩu từ nước Pháp, ngày hôm qua con tôm hùm to lớn còn tung tăng bơi bội vui đùa ở biển Australia, ngày hôm nay thêm vào quả trứng lai lịch.

      Nhìn “cơm chiên trứng” được bưng lên bàn, suýt chút nữa Tống Dao rơi nước mắt thành giông bão, cái này nào phải ăn cơm chiên trứng, đây là ăn tiền đó!

      Nhìn dĩa cơm chiên trứng đắt nhất đời bày ra trước mặt mình, Tống Dao chậm chạp dám gắp. Trái lại, Quý Thừa Xuyên rất “quan tâm” : “Tôi ngại chụp ảnh trước đâu.”

      Tổng giám đốc đại nhân, ngài biết cách bức ép tôi, Tống Dao vội vàng lấy điện thoại di động ra “tách, tách” hai tấm. Sau khi chụp xong, lại cảm thấy chỉ chụp thôi là có lỗi với dĩa cơm chiên trứng, vì thế thuận tay post lên kênh bạn bè, chuẩn bị tinh thần tốt để giả vờ như bị ép buộc.

      Nào ngờ, chưa kịp vui mừng, Quý Thừa Xuyên bất thình lình hỏi: “ làm gì vậy?”

      “Post kênh bạn bè, để cho bạn bè chiêm ngưỡng dĩa cơm chiên trứng đắt tiền nhất trong lịch sử.” Tống Dao chút suy nghĩ trả lời.

      Quý Thừa Xuyên cười lạnh: “ còn có kênh bạn bè à?”

      “Có, WeChat của tôi mỗi ngày đều post.” Thuận miệng xong, vẻ mặt suy sụp. Thôi xong, quên mất mình sớm kéo tên tổng giám đốc đại nhân vào backlist.

      “Để tôi xem post cái gì.” Quý Thừa Xuyên rất tự nhiên lấy điện thoại ra.

      “Chờ lát!” Tống Dao hoảng sợ kêu lên, “Tôi còn chưa post xong, ngài thấy đâu.” xong, dùng tốc độ nhanh nhất tìm tên của Quý Thừa Xuyên, kéo tên của ra khỏi blacklist.

      Làm xong xuôi hết thảy, Tống Dao mới thở phào nhõm, ngẩng đầu : “Quý tổng, tôi post xong rồi.”

      Quý Thừa Xuyên giả vờ như biết gì, làm mới lại kênh bạn bè lần nữa, quả nhiên xuất cái tên “Dao Phát Tài”, hài lòng gật đầu : “ ngờ WeChat còn có công dụng này, tôi cũng post thử xem.”

      chờ Tống Dao kịp ngăn cản, tổng giám đốc cao quý cầm điện thoại di dộng của mình lên, “tách, tách” hai tiếng chụp lại dĩa cơm chiên trứng kia, post lên kênh bạn bè.

      Đơn giản chỉ là hình ảnh, có ghi thêm câu chữ gì, nhưng Tống Dao lại quýnh quáng: “Quý tổng, ngài muốn chụp chụp phần bò bít tết của ngài ấy, phần cơm chiên trứng này có gì tốt để chụp đâu…”

      “Bởi vì đắt mà.” Tổng giám đốc thản thiên đáp lời.

      Tống Dao phản bác nữa, dĩa cơm chiên trứng bàn hoàn toàn đắt hơn phần bò bít tết của tổng giám đốc đại nhân.

      Nhờ phúc của “khách hàng”, Tống Dao ăn hết dĩa cơm chiên trứng đắc tiền nhất đời, còn tiện thể uống thêm hai ly rượu đỏ có khả năng còn đắc hơn cơm chiên trứng, có chút lâng lâng.

      Cơm nước no nê, ngồi lên xe, to gan thêm ít, hỏi ngay mặt Quý Thừa Xuyên: “Quý tổng, ngài và trợ lý Khương có việc gì chứ?”

      có ý gì?”

      “Có phải có xích mích gì ? Buổi sáng tôi thấy, bộ dạng của hai người dường như đều vui. ra vợ chồng son ấy à, đầu giường cãi nhau, cuối giường hòa, nên để tâm quá…”

      cái gì đó?” Gương mặt của Quý Thừa Xuyên lập tức đen thui.

      Lúc này, Tống Dao mới ý thức được mình vừa ăn lung tung, vội đổi chủ đề: “A, a, Quý tổng nhìn kìa, cảnh đêm sông bên kia đẹp quá!”

      muốn xem?” Quý Thừa Xuyên xong, lập tức đánh tay lái.

      Tống Dao quýnh quáng: “ phải vậy, tôi chỉ thuận miệng thôi, ra cũng có gì đặc biệt cả!”

      “Vậy tiếp tục đề tài vừa rồi, tôi và Khương Nam Hiên như thế nào?”

      “Quý tổng, tôi cảm thấy cảnh đêm kia xem là đáng tiếc, chúng ta xem !”

      Quý Thừa Xuyên thêm gì nữa, đạp chân ga, phóng tới bờ sông.
      Last edited: 5/2/16

    3. Phamthanhhuong

      Phamthanhhuong Well-Known Member

      Bài viết:
      310
      Được thích:
      316
      Ngộ , Boss Quý mà biết trong đầu Tống Dao nghĩ lung tung , bậy bạ về mình và trợ lý Khương có lẽ nàng này chết toàn thây dấy, nghĩ mà lo cho bạn Tống Dao. Boss Quý đáng , cũng bon chen chụp ảnh đĩa cơm rang đắt đỏ để post , ý đồ thâm sâu . Hóng chap sau của em nhé, chắc chắc là màn xôn xao về ảnh đĩa cơm rang kênh bạn bè rồi em nhỉ.
      Ốc sên tìm chỗ trú mưa thích bài này.

    4. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Vâng, vài chương nữa có màn kiss đáng thương của boss Quý đó chị. :yoyo12:

    5. Reine Dunkeln

      Reine Dunkeln Well-Known Member

      Bài viết:
      1,954
      Được thích:
      2,460
      Chương 39

      Tống Dao biết tại sao ràng chỉ là cùng tổng giám đốc gặp gỡ khách hàng thôi mà, vì cớ gì cuối cùng lại thành ra cùng Quý Thừa Xuyên ăn bữa cơm chiên trứng rất đắc tiền, cơm nước xong xuôi còn ra bờ sông ngắm cảnh đêm, câu chuyện phát triển tình tiết có phải có chỗ nào đúng rồi ?

      Thế nhưng, mọi chuyện đều xảy ra như nước chảy thành sông, làm cho vốn tìm được chỗ nào có vấn đề, chỉ có thể quay mắt nhìn về phía sông, cảm xúc ngổn ngang.

      Con sông lớn trước mặt bọn họ chảy từ tây sang đông xuyên qua cả thành phố, tượng trưng cho xã hội thu , con sông này mặt chứa đựng lịch sử, văn hóa cổ xưa. Mặt khác, khi đô thị đột ngột phát triển mạnh mẽ, cái mới và cái cũ, dung hòa với nhau cùng bước đến tương lai, làm cho dòng sông càng thêm vĩnh hằng cùng với thời gian.

      Giờ phút này, mặt nước chỉ phản chiếu hình ảnh bầu trời đêm rộng lớn, mà còn in bóng hai ngọn đèn rực rỡ ở hai bên bờ sông, như thành phố xây dựng mặt nước, đẹp sao tả xiết.

      Ngày tốt cảnh đẹp, nếu như bình thường e rằng Tống Dao say, nhưng lúc này, người này còn đứng bên cạnh , khiến có hứng thú thưởng thức bất kỳ cảnh đẹp nào. Trong đầu đều toàn nghĩ về Quý Thừa Xuyên, mắt cũng kiềm được liếc trộm người bên cạnh.

      Từ nãy đến giờ, Quý Thừa Xuyên chưa lời, chỉ lẳng lặng tựa vào lan can nhìn ra mặt sông phía xa xa, gió từ sông thổi qua mái tóc ngắn gọn gàng. Đèn neon sáng rực ở bờ sông bên kia rọi vào đôi mắt sâu thẳm của , chiếu lên thân hình mạnh mẽ rắn rỏi cao lớn khiến cho cảnh đêm bao la phía sau lưng như u tối, nhạt nhòa so với .

      Tống Dao ngắm đến ngẩn người. Bất thình lình, Quý Thừa Xuyên quay đầu lại đối diện với , đôi mắt với ánh nhìn sâu thẳm đó, phút chốc khiến mặt của bỗng đỏ bừng lên, nhanh chóng quay đầu, giả vờ như có chuyện gì xảy ra, nhưng thể kiềm nén được nhịp tim đập nhanh thình thịch của mình.

      Đây cũng phải là lần đầu tiên mà, Tống Dao hiểu tại sao mình bỗng dưng lại như vậy. Để xoa dịu trái tim kinh hoảng ngớt, phải vờ như có việc gì, lục lọi lấy điện thoại di dộng ra xem.

      Dĩa cơm chiên trứng đắt đỏ vừa rồi Dao Phát Tài post lên kênh bạn bè nhận được vài lời comment.

      Tứ Tỷ: Ặc, cậu giết người, phóng hỏa hay là trộm cướp đấy, lấy đâu ra nhiều tiền như thế, thành khai báo! phải cậu bán thân đó chứ?

      Tiểu Long Nữ: Vãi linh, ăn ngon đưa tớ, chúc cậu béo lên 5 kg!

      Mẹ Phát Tài: Ăn ngon ?

      Cha Phát Tài trả lời Mẹ Phát Tài: Lừa tiền đó, ăn ngon mới là lạ!

      Mẹ Phát Tài trả lời Cha Phát Tài: Đồ dế nhũi!

      Cha Phát Tài trả lời Mẹ Phát Tài: Nhưng, hẳn là so với bà làm dễ ăn hơn chút.

      Mẹ Phát Tài trả lời Cha Phát Tài: quỳ ván giặt đồ .

      Nhìn cha mẹ lại chọc nhau kênh bạn bè của mình, tâm trạng thấp thỏm của Tống Dao cuối cùng mới giảm bớt chút, khóe miệng tự chủ được lộ ra vẻ tươi cười, đồng thời, tin nhắn vừa ra làm cho sợ hãi đến mức suýt chút nữa ném di dộng vào trong nước.

      Quý Thừa Xuyên: Cười gì vậy?

      Nước mắt của sắp trào dâng thành giông bão, quýnh quáng quay đầu lại, với Quý Thừa Xuyên: “Quý tổng, biết ngài nghe qua câu , dọa người hù chết người khác đấy.”

      “Tôi có dọa à?” Vẻ mặt của như biết gì cả.

      Trong lòng của Tống Dao xuất tên tiểu nhân chỉ vào mũi của Quý Thừa Xuyên mà mắng điên cuồng: Cái này phải dọa người chứ là gì? Có chuyện gì cứ trực tiếp! có biết tin chỉ nhắn vài chữ là phung phí hay ? Có người đủ tiền, kẻ có tiền lại tùy tiện phung phí như thế, mở miệng trực tiếp chết à? có tin lão nương từng phút từng giây đều kéo vào backlist hả!

      Trong nội tâm mắng như vậy, ngoài miệng lại lầu bầu: “ phải, chỉ là hơi hoảng sợ…”

      “Vậy tôi xóa là được.” Quý Thừa Xuyên xong, xóa cái tin nhắn đó.

      Tống Dao rối bời, nhắn tin hù dọa người khác, bây giờ xóa có tác dụng gì đâu? nghĩ ngợi, bỗng xuất comment.

      Neil: Dĩa cơm chiên trứng này nhìn rất giống cái hình bên Quý tổng nha.

      Khương Nam Hiên phải là đèn cạn đầu, để là lời bình dưới status Dao Phát Tài xong, mười ngón tay nhanh như bay, cũng đồng thời comment câu tương tự kênh bạn bè của Quý Thừa Xuyên.

      Neil: Dĩa cơm chiên trứng này nhìn rất giống cái hình bên thư ký Tống nha.

      Sau khi đồng thời comment ở hai bên, bắt đầu refresh ngừng kênh bạn bè, bên bấm, bên nhìn vào màn hình có chút hả dạ. Trả lời, trả lời , để tôi xem cậu trả lời tôi thế nào?

      Đồ cầm thú!

      Nhìn status của Quý Thừa Xuyên và mình đều bị Khương Nam Hiên comment câu tương tự, Tống Dao bỏ ý định nhảy sông, bây giờ chỉ muốn giết người diệt khẩu!

      Trái lại, Quý Thừa Xuyên chút cũng hề lo lắng mình bị hiểu lầm thành “bạn trai”, ngược lại còn ham hở : “Giữ lại lời comment của Neil status chúng ta.”

      “Quý tổng, như vậy ổn lắm…” Tống Dao nhịn được bèn .

      “Có cái gì ổn?”

      “Như vậy làm cho trợ lý Khương hiểu lầm, ổn đâu, hay là ngài gọi điện thoại giải thích lát.” rụt rè e thẹn đề nghị.

      “Giải thích cái gì?” Quý Thừa Xuyên nheo mắt.

      về chuyện chúng ta bị khách hàng cho leo cây…” Tống Dao vừa lấy tay chỉ, hai người cãi nhau mà giải thích về chuyện này, đến lúc đó hiểu lầm ngày càng khó giải quyết, đừng trách tôi nhắc nhở ngài.

      “Được thôi.” Quý Thừa Xuyên hiếm khi tiếp thu ý kiến của , nhưng cũng trực tiếp gọi điện thoại, mà trả lời kênh bạn bè câu.

      Quý Thừa Xuyên trả lời Neil: Là cùng dĩa.

      Nhìn thấy tổng giám đốc đại nhân trả lời câu đơn giản, trực tiếp. Ý định nhảy sông trong đầu của Tống Dao ngày càng mãnh liệt. Quý tổng của tôi ơi, tôi khuyên ngài giải thích với người ta, phải khuyên ngài khiêu khích mà!

      bao lâu, Khương Nam Hiên ở bên kia đáp lời.

      Neil trả lời Quý Thừa Xuyên: Hai người cùng ăn dĩa cơm chiên trứng à? phải cậu thích sạch sao, nhớ năm ấy, lúc học bài, bởi vì tôi gắp miếng thịt bò trong dĩa của cậu, cậu liền vứt hết cả dĩa đồ ăn, cậu còn nhớ ? Tôi đau lòng!

      “Quý tổng, ngài xem!” Tống Dao nóng nảy, Khương Nam Hiên hiểu lầm, hiểu lầm, làm sao bây giờ, phải làm sao bây giờ? luống cuống tay chân hồi lâu, chờ Quý Thừa Xuyên mở miệng, dứt khoát xắn tay áo lên nhanh chóng trả lời.

      Dao Phát Tài trả lời Neil: phải, cơm chiên trứng là của tôi ăn, Quý tổng ăn bò bít tết!

      Neil trả lời Dao Phát Tài: Haizz, hóa ra hai người bỏ tôi ăn cơm, phải phạt!

      biết vì sao, Tống Dao cảm thấy Khương Nam Hiên của hôm nay giống với trước kia, đặc biệt cố tình gây , lý lẽ, chẳng lẽ cũng bởi vì tình ư?

      Tống Dao bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục giải thích, vừa muốn gõ chữ, bỗng bị Quý Thừa Xuyên ngăn cản.

      thôi.” .

      “Phải về rồi sao?” Tống Dao cũng sắp váng vất rồi, bèn hỏi, “Sao về nhanh vậy?”

      “Chẳng lẽ, còn chưa ngắm đủ?” Quý Thừa Xuyên dừng chân, quay đầu lại nhìn .

      phải, tôi còn chưa giải thích xong bên này…” phải, cũng phải muốn xem cảnh đêm, người muốn đến chỗ này ràng là tổng giám đốc đại nhân mà! Trong chốc lát, Tống Dao lại rối rắm.

      “Thư ký Tống.” chút do dự, Quý Thừa Xuyên bỗng nghiêm túc , “Nếu muốn tiếp tục xem, vậy cất di dộng , làm như vậy rất tôn trọng người khác, biết ?”

      “…” Tổng giám đốc đại nhân chuyện logic, tính tình quá “mạnh”. lần nữa, Tống Dao phản bác được, vâng lời mở túi xách nhét di dộng trở vào. Bỗng nhiên, phong thư của rơi ra từ túi xách, chẳng may rơi xuống dưới chân của Quý Thừa Xuyên.

      Sắc mặt của lập tức trắng bệch, đó là… Đơn! Từ! Chức!

      Tống Dao ngờ, rối rắm lá đơn từ chức nửa ngày, cuối cùng lại dùng cách này xuất ở trước mặt tổng giám đốc đại nhân. Chột dạ hồi, vội vàng ngồi xổm xuống nhặt lên.

      Đáng tiếc, Quý Thừa Xuyên nhanh hơn bước nhặt phong thư dưới chân lên.

      “Quý tổng, đó là của tôi, mau trả lại cho tôi!” Tống Dao giơ tay, muốn cướp lại phong thư.

      Quý Thừa Xuyên cầm phong thư tay nhanh nhẹn né qua, tránh lại: “Đây là cái gì?”

      “Cái đó… Đây là… phong thư của mẹ tôi gửi cho tôi!”

      bối rối làm cho Quý Thừa Xuyên nheo mắt lại: “Đầu năm nay, còn có người viết thư ư?”

      “Đúng thế, mẹ của tôi rất thích gửi thư cho tôi!” Tống Dao mực khẳng định, “Quý tổng, ngài mau trả lại thư cho tôi, đó là thư của nhà tôi…”

      vẫn cứ khư khư giữ lấy buông, cầm phong thư nhìn nhìn trước sau: “Lạ , mẹ của viết thư cho , vì sao đó lại đề tên người nhận là tôi?”

      Cái phong thư ràng viết “Người nhận: Quý tổng”, lời dối bị vạch trần tại chỗ, sắc mặt của Tống Dao lúc xanh, lúc trắng.

      “Nếu viết người nhận là tôi, tôi đây cũng muốn xem trong này viết cái gì.” Quý Thừa Xuyên xong, giả như muốn mở phong thư ra.

      được!” Tống Dao sốt ruột, “Quý tổng, cái phong thư này, ngài thể mở ra, tôi cầu xin ngài, trả lại cho tôi có được ?”

      Bộ dạng thành khẩn này có chút hiệu quả, Quý Thừa Xuyên ngừng động tác trong tay, hỏi: “ xem cũng được, cho tôi biết trong bức thư này viết cái gì?”

      cho ngài biết tôi còn được cọng lông! Gương mặt của Tống Dao như đưa đám: “Trong phong thư này có gì, tôi viết sai rồi…”

      “Thư là do viết ấy à?” Quý Thừa Xuyên nheo mắt.

      Tự biết lộ, sắc mặt của Tống Dao ngày càng kém: “ phải, phải tôi viết đâu…”

      “Thư ký Tống, lần trước thầm thích tôi, bức thư này có phải là thư tình gửi cho tôi hay ?”

      Tổng giám đốc đại nhân tưởng tượng phong phú, từ chuyện lần trước xâu chuỗi đến chuyện này, Tống Dao khổ tả xiết: “ phải đâu, Quý tổng, chuyện lần trước qua lâu như vậy, có vẻ ngài quên, tôi có thể thề trước dòng sông này, bây giờ tôi hề có chút ý nghĩ nào với ngài!”

      “Tôi làm sao nhớ chuyện của tháng trước?”

      “Quý tổng, oan uổng quá, tôi còn cảm giác nào đối với ngài!”

      vừa xong, sắc mặt của Quý Thừa Xuyên liền trầm xuống, cười lạnh: “Thư ký Tống, là bội tình bạc nghĩa.”

      Bội! Tình! Bạc! Nghĩa!

      Bởi vì câu thành ngữ mà tổng giám đốc đại nhân dùng quá rúng động, Tống Dao bị dọa . Đúng lúc này, lần nữa, Quý Thừa Xuyên chuẩn bị mở phong thư ra xem.

      “Dừng tay!” Dưới tình thế cấp bách, cứng rắn nhào qua cướp lấy.

      Quý Thừa Xuyên ngờ, từ trước đến nay, Tống Dao nhút nhát như con chuột lại làm ra hành động như thế, sơ sẩy trong phút chốc, để cho cướp phong thư mất. Càng làm cho tức giận là, Tống Dao cướp lấy phong thư, có lẽ sợ rằng lưu lại tai họa về sau, hai lời vứt phong thư xuống nước.

      Mắt nhìn phong thư mỏng manh theo dòng nước trôi bồng bềnh dập bềnh trong bóng đêm, nhanh chóng bị nước cuốn còn thấy bóng dáng. Tống Dao mới dỡ được tảng đá lớn nặng đè nặng trong lòng, thở phào nhõm, thậm chí còn chút bận tâm.

      Cái đó, để coi ngài còn có thể xem thế nào? nghĩ vậy, quay đầu bị bộ dáng của Quý Thừa Xuyên hù dọa muốn tiểu.

      có thể cảm nhận rất tia phẫn nộ tỏa ra từ người của Quý Thừa Xuyên. Tuy nhiên, tính tình của tổng giám đốc đại nhân từ trước đến nay vẫn tốt, nhưng tuyệt đối chưa bao giờ tức giận đến độ này, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt kia trông giống như muốn ăn thịt người.

      khoảnh khắc đó, mới nhận ra mình phạm phải sai lầm lớn, vội vàng cúi đầu xin lỗi: “Quý… Quý tổng… Thực xin lỗi…”

      ràng muốn cho xem phong thư, lại còn giả mù sa mưa mà xin lỗi, Quý Thừa Xuyên hừ tiếng, xoay người rời .

      “Quý tổng, ngài đừng nhanh như thế! Chờ tôi chút!” Tống Dao vội vàng theo sau, bất đắc dĩ, Quý Thừa Xuyên chân dài bước lại nhanh, hai cái chân ngắn của chạy theo phía sau, suýt chút nữa mệt đứt hơi.

      Làm cho tổng giám đốc bực bội có kết cục rất thảm, Tống Dao thở hồng hộc nghĩ, hoàn toàn ngờ đây chỉ là khởi đầu.
      Last edited: 5/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :