1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Vương gia xấu xa cưng chìu thê tử bỏ trốn: Nương tử, nàng phải biết nghe lời - Thẩm Du (c95.2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 71: Muốn làm hoàng hậu ?
      Editor: Thiên đường
      Beta: NanaTrang

      Y đến tất có chuẩn bị, vừa vừa đưa cho nàng quyển sách mỏng: “Đây là ta tìm được để thưởng thức chút, vừa ý mấy lần, cũng cần sợ kẻ khác tra xét. Chỉ là nếu nàng ngại phiền toái cũng có thể cần xem.” Y cười nhạt hứa hẹn, “Lộ ra cũng sao, còn có bổn vương che chở cho nàng.”

      Cúi đầu nhìn xuống bàn tay vừa lật lại, quyển sách này rất mỏng, giống như sổ tay kiến thức xx cơ bản dùng khi còn là học sinh, bên trong cũng là những thứ cơ bản nhất. Còn các trang giấy chất lượng giống nhau, thoạt nhìn là được lấy từ nhiều quyển sách rồi đóng thành quyển.

      Nhìn ra được, y quả tốn rất nhiều tâm tư.

      Giang Ngư Ngư cúi đầu, cảm ơn cũng được, mà tiếp tục cãi cọ chuyện nàng có phải là Cửu tiểu thư Trình gia hay cũng xong.

      Hách Liên Dạ lại giống như nhìn thấu tâm tư rối bời của nàng: “Tiểu nha đầu, cho dù nàng cơ trí bách biến, có thể giả thành Cửu tiểu thư Trình gia đến nửa điểm cũng lộ tẩy, nhưng ta tin đâu.”

      “Vì sao?”

      “Bởi vì…” Người đàn ông khom nửa người về phía trước, hương thơm mị hoặc của đàn ông đột nhiên áp sát lại, còn giọng hơi thấp của y vang lên ở bên tai nàng: “Ta rất thích tiểu nha đầu đặc biệt như nàng, nếu như trước kia nàng từng xuất , vậy ta cũng động lòng với nàng trễ như vậy.”

      Trái tim đột nhiên "thình thịch" mãnh liệt nhảy cái, trước khi đến sớm chuẩn bị xong lí do thoái tác hủy bỏ hôn ước. Thế nhưng vừa đến bên miệng lại bị chẹn họng, do dự sao được.

      Dù sao cũng chỉ thất thần trong chốc lát, lúc sau, Giang Ngư Ngư bình ổn tinh thần, vẫn theo như kế hoạch lúc đầu mà mở miệng “ Vương gia, tôi muốn gả cho .”

      “Nguyên nhân?” thất vọng khổ sở cũng có tức giận, Hách Liên Dạ chỉ tâm muốn biết bản thân có điểm nào khiến cho nàng vừa lòng.

      “Tôi chịu được quy củ phiền toái, cũng ghét phải quỳ tới quỳ lui.”

      Đây là câu ban nãy nàng thuận miệng với Tiểu Trần Tử, nhưng ngẫm lại, chuyện này quả thực cũng rất là quan trọng, lấy ra làm cái cớ cũng đủ đường hoàng rồi.

      “Ừ…” Giọng có chút kéo dài, Hách Liên Dạ tựa hồ suy nghĩ cái gì đó, lúc sau, y tự nhiên hỏi: “Hoàng hậu? Có hứng thú ?”

      “ …” Khóe miệng Giang Ngư Ngư co giật chút, theo bản năng nhìn xung quanh xem có người nào .

      Nếu nhớ lầm trong cung có Thái tử, trừ việc chế tạo thẻ bài thân phận ra, Hách Liên Dạ còn có chức quan gì nàng lắm, dù sao y cũng lâm triều, đối với triều chính dường như mấy quan tâm.

      Câu này nghe rất giống như muốn làm phản hoặc bức vua thoái vị… Y cũng quá hời hợt rồi.

      “Sợ ta gặp chuyện may?” Y cười đến sủng nịch: “Yên tâm, ta còn phải giữ cái mạng này sống cùng nàng cả đời nữa.”

      “…” Lúc nào y cũng có thể những lời thề non hẹn biển cách tự nhiên như vậy, mặc dù lúc nào nàng cũng y buồn nôn, nhưng thực ra, trong lòng phải có chấn động.

      “Có cần suy nghĩ lát ?” Y rất có kiên nhẫn để hỏi, ôm đống đồ ăn kia xoay người, cũng đặc biệt dặn dò nàng vào theo.

      Bởi vì có đống đồ ăn vặt này, tiểu nha đầu kia chắc chắn bỏ … Ở trong lòng trong mắt nàng, y hề có chút sức quyến rũ nào!

      Hách Liên Dạ vừa bực mình vừa buồn cười nhìn đống đồ ăn vặt, chừng ở trong mắt của tiểu nha đầu kia, cái bánh bao so với cái mặt của y tại còn “đẹp” hơn nhiều.

      cần.” Giang Ngư Ngư vẫn lắc đầu: “Tôi muốn làm hoàng hậu.”

      “Tại sao?” Nàng cần phải hành lễ với y, hơn nữa làm hoàng hậu, trừ Tế thiên ra nàng đều cần quỳ, sao lại hài lòng?

      “Sợ ăn thành quả cầu, mặc được phượng bào sao?”
      Last edited by a moderator: 10/6/15
      AbbyChris thích bài này.

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Last edited by a moderator: 14/6/15
      inbeibeElise Tuyen thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 72: Bộ dạng của Vương gia là “tri kỷ” (1)
      Editor: Thiên đường
      Beta: NanaTrang

      Y cười đến mức nheo hai mắt lại, tựa hồ suy nghĩ nếu như nàng ăn cách thả cửa, ngày nào đó cũng biến thành quả cầu xoay tròn.

      Giang Ngư Ngư buồn bực liếc y cái, sờ sờ cánh tay vẫn còn rất gầy của mình, lúc này mới yên lòng lại, “ phải vậy, làm hoàng hậu… thú vị!”

      Dù sao cũng là nhất quốc chi mẫu, như thế nào cũng phải chú ý đến hình tượng, mỗi ngày nàng đều thể tiếp tục vô lương được đâu nhỉ?

      Hơn nữa, lý tưởng của nàng là du sơn ngoạn thủy cùng với lão công, nhưng vua của nước thể bỏ chính mà chạy được.

      Lại … Ngộ nhỡ ngày nào đó nàng trở lại đại sao? Nếu như gả cho người bình thường còn có thể lừa gạt lão công để trở về, nếu gả cho hoàng đế mà lừa gạt bỏ chạy, chẳng phải dẫn đến thiên hạ đại loạn sao?

      ổn ổn!

      Đáp án của nàng chỉ câu đơn giản “ thú vị”, nhưng Hách Liên Dạ cũng truy hỏi tới cùng, chỉ gật đầu cười, “Bổn vương hiểu.”

      “Vậy… lúc nào hủy bỏ hôn ước?”

      Lần này Hách Liên Dạ đổi giọng đùa trêu chọc thành nghiêm túc hẳn lên: “Hôn nhân đại , sao có thể như trò đùa trẻ con?”

      Giang Ngư Ngư vô cùng muốn đánh dẹp khuôn mặt nghiệt trước mắt, “Vương gia quên, lúc đó ngài hủy hôn rồi.”

      “Sai lầm mà thôi, bổn vương tái phạm lần thứ hai nữa.”

      Bộ dáng năng hùng hồn đầy lý lẽ kia là khiến cho người ta tức giận điên lên mà!

      Đoạt lấy đống đồ ăn vặt y vừa mới đặt lên bàn, Giang Ngư Ngư xoay người muốn rời .

      Đương nhiên là Hách Liên Dạ phải ngăn cản nàng lại rồi, “Tiểu nha đầu, tại trong phủ ngoài phủ có mấy trăm con mắt ngó chừng nàng, ngày hôm qua chúng ta vừa mới ngủ cùng nhau, ngày hôm nay nàng lại muốn trở về phòng của mình, bọn họ nghĩ nàng bị thất sủng rồi, đương nhiên đối với nàng hề khách khí.”

      Giang Ngư Ngư hề để ý đến, “Tôi sợ”. Ngay cả chuyện ăn điểm tâm cùng với người họ ngoài hành tinh nàng còn dám, sao lại phải sợ mấy cổ nhân Địa Cầu có ý muốn chỉnh nàng.

      Rất dễ nhận thấy, toàn bộ nhận thức của vị đại thiếu thấu tình đạt lý nào đó, lão ta chính là độ cao khó vượt qua nhất, là vũ khí cuối cùng khảo nghiệm lòng dũng cảm…

      “Nhưng bổn vương yên lòng.” Lời tình ý rả rích, Hách Liên Dạ cực kỳ bá đạo, mạnh mẽ cướp lấy đồ ăn của nàng, kéo cánh tay của nàng đến bên cạnh tủ quần áo mới được chuyển đến hôm nay, “Ngoan, mau tắm , tối hôm qua nàng ngủ ngon, hôm nay nghỉ ngơi sớm chút.”

      Võ lực thực bằng người, “Huyết chiến” tối hôm qua cũng khiến cho Giang Ngư Ngư hiểu được, bởi vì tên nghiệt này rất mạnh, cũng rất lì lợm, cho nên tại nàng rất tức giận mà nhìn vào y, y còn dám đề cập đến chuyện tối hôm qua!

      Tối hôm qua bọn họ đều muốn đánh nhau, dĩ nhiên, trận “đánh” này thực ra là rất hòa hợp bình đẳng.

      phải nàng thủ hạ lưu tình, mà là… mỗi lần nàng có động tác, tên nghiệt này lại thảnh thơi vươn cánh tay ra, dễ dàng khống chế được nàng, muốn kịch liệt cũng kịch liệt nổi.

      “Cùng ngủ” nghe rất tà ác, ra lại hết sức thuần khiết, đơn giản là chỉ có đắp chăn bông chuyện phiếm… Được rồi, là đắp chăn bông đánh giặc.

      Nhưng tên nghiệt này dường như hề có ý niệm đứng đắn, mỗi lần chế trụ nàng đều rất là thủ lễ, chỉ móc cổ tay nàng mà thôi, hơn nữa tuyệt đối cách lớp y phục, trực tiếp chạm vào da của nàng.

      So với tác phong chuyện vô cùng bất cần chút đố kị hành động tối hôm qua của y lại cực kỳ thận trọng.

      Cho nên nàng càng buồn bực hơn.

      “Tại sao lại muốn tôi… cùng ngủ với ?”

      “Vì để đám người trong cung kia biết, bổn vương muốn thành thân!”

      Giang Ngư Ngư bắt đầu cắn răng, “Muốn để cho bọn họ biết muốn thành thân chẳng phải có rất nhiều biện pháp sao? Tại sao lại cứ khăng khăng làm như vậy?”

      --- ----

      P/s: dạo này hơi bận, mọi người thông cảm vì ra chương chậm trễ ak ~~~









      Chương 73: Bộ dạng của Vương gia là “tri kỷ” (2)
      Editor: NanaTrang

      Vấn đề này dường như làm khó Hách Liên Dạ, y hơi suy nghĩ lát mới mở miệng. Bởi vì vẻ mặt đặc biệt thẳng thắn kia, diện mạo vốn nghiệt thậm chí có chút ý tứ hàm xúc ngay thẳng thà chất phác, "Nguyên nhân có thể là vì bổn vương biến thái ."

      "..." @#¥%&*!

      Đây ràng là tuyệt chiêu của nàng mà, vậy mà tên nghiệt này lại dám bắt chước nàng!

      Giang Ngư Ngư tức giận, để toàn bộ đồ ăn trong lòng xuống, lục tìm dược trong túi tốn cả buổi chiều mới làm ra được.

      Hách Liên Dạ chưa từng nghiên cứu sâu về y dược và độc dược, hợp hai cái này lại, y tuyệt đối sánh bằng Giang Ngư Ngư.

      Nhưng tại y lại vội mà né tránh, ngược lại trong mắt ánh lên ý cười, thảnh thơi mà nhắc nhở ——

      "Tiểu nha đầu, nếu bổn vương bị thương, nhất định bắt nàng phụ trách."

      Giang Ngư Ngư cũng nhìn về phía y cười cười, hai cái lúm đồng tiền vừa nhu thuận vừa đáng , "Đáng tiếc là tôi cho Vương gia cơ hội này."

      Đối thủ của mình là nghiệt phúc hắc như vậy, độc dược bình thường đương nhiên trị được y, cho nên cân nhắc buổi chiều, nàng vứt bỏ toàn bộ độc dược nghe qua rất lợi hại rất có thể chỉnh người, vì Hách Liên Dạ chế tạo ra "độc dược".

      Đối phó với biến thái, đương nhiên phải dùng thủ đoạn biến thái!


      đêm ngủ ngon, ngày hôm sau Giang Ngư Ngư dậy sớm, sau khi rửa mặt xong cầm trái bưởi ngồi ở ngưỡng cửa, vừa dùng điểm tâm vừa thưởng thức trời xanh mây trắng, còn người nào đó ở trước gương đồng soi qua soi lại.

      Ài, trong lòng thoải mái ~~~

      Mỹ nhân đều thích soi gương, nhưng đẹp đến trình độ của Hách Liên Dạ, đối với soi gương có hứng thú cho lắm.

      Nhưng hôm nay, Hách Liên Dạ đứng ở trước gương đồng ước chừng mười phút rồi.

      Qua thời gian dài như vậy, tâm tình của y vẫn thể nào bình tĩnh lại được, mặt của y... cũng phải màu trắng, mà là màu xanh.

      Đêm qua, Giang Ngư Ngư cầm bàn chải dường như có cái gì đó, mạnh mẽ hùng hồn viết hai chữ to ở lên mặt y —— biến thái!

      Hai chữ kia lại là màu xanh, có thể phát sáng vào ban đêm… cần hỏi y cũng biết trong thời gian ngắn thể rửa sạch, chỉ là lúc đó y cười hồi lâu, cũng coi nó như là chuyện lớn.

      Dù sao cũng có thể mang mặt nạ da người, cha giấu hai chữ đó lại ~

      Nhưng buổi sáng hôm nay, y phát … Y nghĩ quá đơn giản rồi.

      tại mặt y cũng mang mặt nạ da người, nhưng hai chữ màu xanh kia lại vô cùng cứng cỏi ương ngạnh mà xuyên qua lớp mặt nạ ra ngoài, ánh huỳnh quang lấp lánh ở mặt y —— biến thái.

      Người của vương phủ đưa bữa sáng tới, Giang Ngư Ngư xách theo giỏ thức ăn vào cửa, quấn đến trước mặt Hách Liên Dạ, nhìn y hồi lâu, mới thành khẩn mà , "Bộ dạng của Vương gia là tri kỷ."

      Tri kỷ mà viết hai chữ biến thái lên mặt y sao?

      Khóe miệng của Hách Liên Dạ giật giật phen, nhưng thoáng chốc khôi phục lại bình tĩnh mỉm cười , "Tiểu nha đầu, ta còn có chút việc phải làm, hôm nay thể ăn điểm tâm cùng nàng rồi."

      xong, làm bộ vô cùng bình tĩnh vô cùng có khí chất mà xoay người ra ngoài, sau khi rời khỏi tầm mắt của Giang Ngư Ngư lập tức bay vút lên, miễn cho bị người ta nhìn thấy khuôn mặt kia của y…

      Cửa viện, Hà Nghiêm mờ mịt mà nhìn phương hướng chủ tử biến mất.

      Diện mạo của Vương gia bọn họ, dùng từ tương đối đại chúng để hình dung, chính là môi hồng răng trắng, nhưng hôm nay khuôn mặt Vương gia... Tại sao hình như lại càng xinh đẹp hơn rồi?

      Trong phòng, tâm tình của Giang Ngư Ngư vô cùng tốt mà ăn bữa sáng, cho dù bất kể y làm cách gì, hai chữ màu xanh kia đều hết, cuối cùng y chỉ có thể chịu thua nàng!

      Ha ha ha...

      Tâm tình của nàng rất rất tốt, vẫn luôn vui mừng cúi đầu ăn cơm, nhìn vào thấy vô cùng nhu thuận.
      Last edited by a moderator: 14/6/15
      Abby, Chrisinbeibe thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 74. Tiểu nha đầu, ta trở về
      Editor: NanaTrang

      Cho nên tâm trạng của Hà Nghiêm cũng rất tốt.

      chừng... Vương phi của bọn họ là người rất khôn khéo rất dịu dàng ít đấy?

      Trước kia chỉ là nàng sợ bại lộ thân phận Cửu Tiểu Thư Trình gia nên cố ý giả làm người vô lương, tại chân tướng , liền khôi phục lại thùy mị vốn có rồi.

      Nhưng chuyện tâm trạng của Hà Nghiêm tốt như vậy, qua khắc sau, hoàn toàn bị tin tức của hạ nhân trong vương phủ báo lại phá hư triệt để ——

      Hoàng hậu bà muốn gặp Giang Tiểu Cửu nương.

      Bà chỉ đích danh chính là Giang Tiểu Cửu, cũng biết bà ta có biết thân phận ‘chân ’ của Giang Ngư Ngư , hay là cố ý giả bộ hồ đồ, đỡ phải trở ngại mặt mũi của Trình gia, thể dùng thủ đoạn độc ác gì đó với Giang Ngư Ngư.

      Về chuyện tiến cung này, Giang Ngư Ngư có vẻ quan trọng cho lắm.

      Chỉ cần đừng làm chậm trễ bữa trưa của nàng là được...

      Ngược lại Hà Nghiêm và Hà thúc đều rất kích động, trong phòng có người ngoài, Hà Nghiêm chuyện cũng chẳng kiêng dè gì, "Cái lão bà kia đúng là ăn gan hùm mật gấu, còn dám đánh chủ ý đến Vương phi của chúng ta!"

      Giang Ngư Ngư vẫn cho là mình vai vế ở cổ đại, trong lòng yên lặng tính toán chút, xác định hoàng hậu là mẹ ruột của vị huynh đệ nào đó của Hách Liên Dạ. Nếu ở đại, có thể tính là mẹ kế hoặc là mẹ của y.

      Lại so sánh với lời của Hà Nghiêm... Quan hệ hơi lộn xôn.

      Hà thúc gấp đến độ trực tiếp xoắn xoắn tay, "Vậy phải làm sao mới tốt đây, Cửu tiểu thư là người của Trình gia, vốn nên gả cho Thái tử, tại lại thành Tĩnh Vương phi, sao Hoàng hậu có thể bỏ qua được chứ? Người trong cung đợi ở bên ngoài rồi, còn Vương gia hoàn toàn biết đâu."

      Chẳng lẽ để cho Vương phi tiến cung hay sao? hạ lệnh rồi, đều khó !

      Hà Nghiêm tức giận mắng câu, "Ta mang Vương phi rời khỏi phủ trước, chờ Vương Gia về rồi hẵng ."

      Mới sáng sớm nàng có ở trong phủ ràng đây là đối. Thế phải là tạo cơ hội cho người trong cung làm khó Tĩnh Vương phủ sao?

      Giang Ngư Ngư muốn liên lụy đến người vô tội, giơ tay lên, tỏ ý nàng muốn ra suy nghĩ của mình.

      Nàng cho rằng Hà thúc và Hà Nghiêm còn phải thảo luận lát nữa mới chú ý tới nàng, nhưng ngờ hai người này lại lập tức chuyển tầm mắt nhìn sang, "Vương phi có gì phân phó?"

      Mặc dù cảm thấy Giang Ngư Ngư thỉnh thoảng rất vô lương, hơn nữa nàng còn có thân phận rất nhạy cảm, nhưng nàng là người Hách Liên Dạ tự mình tuyển định, hai người Hà Nghiêm và Hà thúc đều cung kính đối đãi với nàng như chủ tử.

      Sao phản ứng nhanh như vậy?

      Trong lòng Giang Ngư Ngư hết sức tiếc nuối, ánh mắt giãy dụa nhìn điểm tâm vẫn chưa ăn xong, hết cách rồi, đành phải lưu luyến mà để đũa xuống, "Tôi vào cung."

      " được!" Hai người cùng nhau bác bỏ, giọng căng thẳng đến mức giống như vận rủi sắp ập lên đầu vậy.

      Hà thúc thanh thanh yết hầu, "Vương phi, ngài... trước kia chưa từng nhìn thấy Hoàng hậu nương nương sao? Đám người trong cung kia..."

      "Có Hách Liên Dạ biến thái ?" Giang Ngư Ngư dùng ánh mắt thuần lương để hỏi.

      Hà thúc và Hà Nghiêm nghẹn lời, cũng đúng... Đám người trong cung kia mặc dù tâm thuật bất chính tâm ngoan thủ lạt, nhưng lực sát thương so với Vương gia của bọn họ... quả đáng để nhắc tới!

      Vương phi ở bên cạnh Vương gia đều có thể bình an vô , có khi thậm chí còn có thể thắng Vương gia, thực lực cũng thực thể khinh thường.

      Nhưng tuy như vậy... "Vương phi, ngài, ngài biết võ công, cho dù thông minh như thế nào cũng vẫn có hại. Ngài có thể thắng Vương Gia, cũng là vì trong lòng Vương gia có ngài, nỡ động thủ với ngài."

      Nếu Vương gia bất chấp tất cả mà giết người, mặc kệ Vương phi thông minh bao nhiêu, cũng đều có đất dụng võ à!

      Trong lòng của tên nghiệt kia có nàng...

      Mặc dù Hách Liên Dạ thường hay rất rộng rãi mà thổ lộ với nàng, nhưng nghe người ngoài như vậy, trong lòng lại có chân tình khác thường.

      "Tôi có thể ứng phó được, hơn nữa nếu tôi , hai người có cách nào để ăn với người trong cung."

      Giang Ngư Ngư xong đứng dậy, lại vội vã rời , nhíu mày, thần sắc có chút nghiêm túc.

      Hai người Hà thúc cảm động trong lòng, "Cho dù Vương gia ở trong phủ, cũng có ai dám tùy tiện động vào người của Tĩnh Vương phủ. Đám người trong cung kia hai chúng tôi đuổi , Vương phi cần khó xử."

      "Tôi có khó xử." Giang Ngư Ngư ngẩng đầu giải thích, thần sắc vẫn có chút ngưng trọng.

      "Nhưng Vương phi cau mày..."

      "À, tôi suy nghĩ nên lấy cái gì mới có thể giữ ấm thức ăn," nàng bình tĩnh giải thích, "Tôi vẫn chưa ăn xong."

      "..." Bọn Hà Nghiêm rơi lệ rời , tìm cái giỏ có thể giữ ấm thức ăn.

      Giang Ngư Ngư kiên quyết muốn vào cung, Hà thúc và Hà Nghiêm cũng giữ nàng lại được, cho nên mười phút sau, Giang Ngư Ngư ngồi vào xe ngựa, đương nhiên, trong tay còn ôm giỏ thức ăn.

      Bởi vì muốn đón người nên trong cung phái xe ngựa đến đây, nhưng bọn Hà thúc lo lắng người trong cung động tay động chân lên ngựa và buồng xe, bèn lấy cớ xe ngựa trong cung trang trí quá lộng lẫy, hòa hợp với khí chất tươi mát của Vương phi bọn họ, giúp Giang Ngư Ngư chuẩn bị chiếc xe ngựa khác.

      Lấy cớ này, khiến cho khóe miệng của Giang Ngư Ngư co giật chút.

      Quả nhiên là tâm phúc của Hách Liên Dạ, tìm cớ... cũng rất có phong cách.

      Trước kia trong Tĩnh Vương phủ có nữ chủ nhân, sợ Giang Ngư Ngư chịu được xóc nảy, Hà thúc đặc biệt gọi người ở trong cửa hàng xe ngựa tới lót thêm mấy tầng thảm lông mềm, cho nên ngồi vào xe ngựa này cực kỳ thoải mái.

      Giang Ngư Ngư lấy điểm tấm sáng còn chưa ăn xong ra, chuẩn bị tiếp tục ăn, cửa xe ngựa vừa mở lại đóng, động tác nhanh đến mức giống như ngay cả bóng người chớp động cũng có, trong xe lại đột nhiên có thêm người.

      Hách Liên Dạ vác khuôn mặt nghiệt hoàn mỹ tỳ vết, cười đến mê người chào hỏi nàng, "Tiểu nha đầu, ta trở về."

      "..." có ai muốn trở về đâu!

      Giang Ngư Ngư hết sức buồn bực mà nhìn vào mặt của y, trái tìm phải tìm, nhưng lại tìm thấy chút dấu vết màu xanh nào.

      Lần này nàng dùng nước thuốc đặc biệt, cho dù y dịch dung, chữ viết này cũng có thể thông qua lớp mặt nạ mà ra, chẳng lẽ nơi này có cao thủ y thuật cực kỳ lợi hại, ở trong thời gian ngắn có thể phá giải nước thuốc của nàng?

      Lại lần nữa, nàng cảm thấy mình làm xấu mặt gia tộc.

      "Sao có thể làm được?"

      Buồn bực trong chốc lát, nàng bèn khiêm tốn thỉnh giáo, mặc dù trong lòng rất vui, nhưng nàng cũng muốn thua cách tâm phục khẩu phục. Nếu như có thể mà , nàng muốn tìm vị cao nhân kia lãnh giáo phen.

      " ra rất đơn giản." Người nào đó cười đến hời hợt.

      Trước khi Giang Ngư Ngư nổi giận, Hách Liên Dạ phá lệ bình tĩnh , "Bổn vương dán hai mươi lớp mặt nạ mặt mà thôi."

      "..." Khóe miệng hung hăng co quắp chút, Giang Ngư Ngư lặng lẽ quay đầu, muốn nhìn thấy y.

      Ngoài xe ngựa Hà Nghiêm cũng thiếu chút té xuống xe, lặng lẽ mất trật tự.

      Hai mươi lớp mặt nạ... Khó, khó trách hôm nay mặt của chủ tử to hơn vòng...

      Ôm cái ý nghĩ này, mặc dù bên ngoài trời xanh mây trắng, nhưng Hà Nghiêm lại cảm thấy đoạn đường này bị sấm sét vang dội...

      đường đến hoàng cung, tâm trạng của Giang Ngư Ngư sao mà bình tĩnh được.

      Đối mặt với tên nghiệt dũng cảm dán hai mươi lớp mặt nạ mặt này... Nàng phát thế nhưng mình lại có nhiều cách để đối phó y.

      Giang Ngư Ngư trầm ngâm tự hỏi, Hách Liên Dạ cũng quấy rầy nàng, suốt dọc đường này, vẫn như có điều suy nghĩ mà cười liếc nhìn nàng.

      Chờ đến khi xe ngựa sắp đến cửa hoàng cung, có mấy lời y nhất định phải .

      Cố ý phụng phịu, y nhắc nhở nàng, "Tiểu nha đầu, vào cung rồi, phải nhớ biểu cho tốt đấy."








      Last edited by a moderator: 16/6/15
      Abby, Winter, Chris2 others thích bài này.

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 75. Lần đầu tiến cung

      Editor: NanaTrang

      Nghiêng đầu liếc y cái, Giang Ngư Ngư bỗng nhiên gật đầu, "Vâng, nhất định phụ kỳ vọng của Vương gia!"

      xong, còn kết hợp với bộ dạng khôn khéo nghe lời, rất chân thành mà thỉnh giáo, "Vương gia hi vọng tôi thể ra dáng vẻ gì đây? Là mắc cỡ rụt rè, bình tĩnh tự tin, điên khùng cuồng bạo, hay là nhiệt tình phóng khoáng?"

      "..." Khóe miệng đột nhiên co quắp chút, Hách Liên Dạ sắp nhịn được cười, ho khan vài tiếng, mới bày ra khuôn mặt nghiêm túc, "Bổn vương cho rằng... nhiệt tình phóng khoáng cũng được."

      Loại phong cách này đương nhiên hề tốt, nhưng y rất muốn biết tiểu nha đầu này nhiệt tình như thế nào, chẳng lẽ là... nhào lên cưỡng hiếp y?

      Về phần biểu của Giang Ngư Ngư, có thể hù dọa đám người trong cung kia hay , Hách Liên Dạ hoàn toàn lo lắng.

      Người là do y muốn lấy, có quan hệ gì với đám người kia!

      Vốn đối với chuyện tiến cung mấy hứng thú cho lắm, nhưng bây giờ, Hách Liên Dạ lại có chút thể chờ được, rất muốn nhìn xem phương pháp phóng khoáng của Giang Ngư Ngư như thế nào.

      Sau khi xuống ngựa, y dứt khoát trực tiếp kéo cánh tay của Giang Ngư Ngư, mang theo nàng bay vút đến cung Phúc Yên của Hoàng hậu.

      đợi người thông báo, tay áo phất cái, sau khi dùng nội lực mở cửa ra lập tức mang theo Giang Ngư Ngư lắc mình vào cửa, nghênh ngang kéo người chủ vị xuống, còn mình và Giang Ngư Ngư ngồi lên .

      "..." Người phụ nữ mới vừa bị kéo xuống hẳn là Hoàng hậu, Giang Ngư Ngư lặng lẽ chớp chớp mắt.

      Trước đó, về cách thức chung đụng của Hách Liên Dạ cùng đám người trong cung kia, trong lòng nàng cũng có mấy phiên bản suy đoán, nhưng chân tướng...

      Tư duy biến thái, quả nhiên phải là người bình thường có thể đoán được!

      Nhưng cái này cũng chứng minh, nàng quả là người bình thường. Giang Ngư Ngư rất vui mừng mà nghĩ như vậy.

      Những người khác ngược lại dường như sớm quen với phong cách của Hách Liên Dạ, chỉ là y đột nhiên xuất , mọi người sững sờ trong chốc lát, sau đó đều giả vờ nhìn móng tay sờ cái chén chỉnh vạt áo, ăn ý giả bộ ban nãy bọn họ nhìn thấy cái gì hết.

      Lần đầu tiến cung, Giang Ngư Ngư khó tránh khỏi tò mò quan sát ngắm nghía, nhưng tầm mắt vừa muốn chuyển động, nàng lại rất kinh ngạc mà hơi quay đầu, nghiêm túc nhìn Hoàng hậu tìm chỗ ngồi xuống lần nữa.

      Người này...

      Ánh mắt của Giang Ngư Ngư trời sinh ngây thơ vô tội, nhất là ánh mắt chuyên chú như lúc này, càng giống như tiểu bảo bảo tò mò nhìn chằm chằm vào người ta vậy. Đôi mắt trong suốt hề có chút tạp chất nào, giống như có thể khiến cho chỗ sâu u trong lòng con người ta có chỗ để che giấu.

      Nhìn thấy Hách Liên Dạ, Hoàng hậu vốn có chút khẩn trương, tại lại bị Giang Ngư Ngư nhìn như vậy càng thêm chột dạ, vội vàng phân phó, "Người đâu, mang..."

      Nửa câu sau, trong lúc Hách Liên Dạ đột nhiên liếc tới lại rụt trở về.

      Trong cung Phúc Yên, vừa quỷ dị lại an tĩnh.

      Mặc dù câu phân phó này còn chưa hết, nhưng quá hai phút, cũng vẫn có đoàn người mặc trang phục cung nữ bưng trà bánh lên.

      Lá trà này có lẽ là đặc chế, có mùi hương hoa quả rất đặc biệt, Giang Ngư Ngư cảm thấy hiếu kỳ, bèn bưng chén lên, mở cái nắp ra liếc nhìn.

      Sau khi nhìn xong nàng hoàn toàn đen mặt.

      Hách Liên Dạ quá thông minh, cho nên đương nhiên nàng cảm thấy đối thủ của y cũng quá yếu.

      Trong ly trà này có loại độc có thể khiến cho người ta mất khả năng sinh đẻ, rất thâm độc, nhưng có chút đơn giản, hoàn toàn phải là thủ đoạn cao siêu, mưu kế giết người vô hình xuất ở trong tưởng tượng của nàng.

      Nàng biết, ra cũng là vì Hách Liên Dạ quá mạnh mẽ, có bất kỳ mưu kế nào có thể thoát khỏi mắt của y, những người tài giỏi dùng cách thức trực tiếp tàn nhẫn hơn.

      Mặc dù trà này có độc, nhưng ngửi mùi hương, dường như uống rất ngon.

      quan tâm mà nhún nhún vai, Giang Ngư Ngư hề khách khí bắt đầu uống nó.

      Ừm, trong mùi hoa cỏ thơm ngát mang theo mùi hương trái cây cùng vị ngọt tự nhiên, hương vị dung hợp lại rất là vừa vặn.

      Tất cả phản ứng của nàng đều nhìn ở trong mắt, đợi nàng mở miệng, Hách Liên Dạ phân phó với Hà Nghiêm ở ngoài điện, "Mang người làm trà này về phủ."

      "Dạ." Hà Nghiêm hết sức bình tĩnh mà nghe lệnh, xắn xắn tay áo, chuẩn bị tìm người.

      Tác phong này... rất thổ phỉ!

      Cảm thấy ngồi chung chỗ với y là tổn hại đến hình tượng lương dân an phận thủ thường của mình, Giang Ngư Ngư tán thành mà liếc y cái, rất trong sáng nói, “Vậy cũng mang người làm điểm tâm về phủ luôn ”.

      Thật ra trình độ của đầu bếp trong Tĩnh vương phủ hề thua kém ngự trù, chỉ là do Hách Liên Dạ có hứng thú với điểm tâm hay là đồ ăn vặt, cho nên đầu bếp trong phủ am hiểu về mặt này cho lắm.

      Bật cười gật đầu, Hách Liên Dạ giương cao giọng nói, “Dẫn hết tất cả ngự trù làm điểm tâm về phủ ”.

      Sở trường của mỗi người về điểm tâm giống nhau, dẫn hết về để cho tiểu nha đầu này có thời gian cẩn thận lựa chọn.

      “Dạ”. Hà Nghiêm bình ĩnh mà phân phó người chuẩn bị ngựa xe, chuẩn bị kéo người trở về.

      Mang hết , vậy điểm tâm trong cung ai chuẩn bị đây?

      Điểm này dường như có chút giống cướp sạch hoàng cung... lại khong gây ra đấu tranh gì.

      Bao gồm cả Hoàng hậu nương nương, tất cả mọi người cứ tiếp tục giả vờ nhìn móng tay sờ cái chén chỉnh vạt áo, đều làm như mình nghe thấy.

      Phản ứng này rõ ràng là dám chọc Hách Liên Dạ, nàng lại nhớ đến chuyện Hách Liên Dạ giả bộ thổ huyết ở trước mặt Triệu công công... Giang Ngư Ngư cảm thấy chuyện này rất thú vị.

      Nhưng hôm nay Hoàng hậu gọi Giang Ngư Ngư đến đây có thể phải là vì tỏ ra bà sợ Hách Liên Dạ cỡ nào.

      Trong cung Phúc Yên yên lặng một lần nữa, lúc bầu khí có hơi khẩn trương cũng có chút dịu thì rốt cuộc bà ta cũng mở miệng, “Cửu nương và Thập Nhất quen biết bao lâu rồi?”.

      Giang Ngư Ngư cũng vừa mới viết Hách Liên Dạ là Thập Nhất hoàng tử, một ̣ng một bằng hai, đáng tiếc nghiệt này chẳng hề là hai, ngược lại thông minh hơi quá.

      Haizz, người chả như tên! Giang Ngư Ngư tiếc nuối mà lắc đầu, lúc này mới thành thật mà trả lời, “ lâu lắm!”.

      Đáp án vô vị có đáp cũng như , chỉ là về chi tiết của “Giang Tiểu Cửu” này, Hoàng hậu đã sớm đào khoét rõ nàng, lúc này bà cũng chỉ là làm bộ nói chuyện phiếm, từng bước một hỏi những vấn đề bà đã sớm chuẩn bị sẵn.

      “Nhanh như vậy mà đã sắp xếp chuyện hôn sự rồi, nhất ̣nh là Cửu nương rất thích Thập Nhất nhỉ?” Hoàng hậu hiền lành cười một tiếng, rất có phong phạm của bậc trưởng bối, “Đến đây nói cho ai gia nghe một chút, con cảm thấy Thập Nhất như thế nào?”

      Ở trong lòng Hoàng hậu, thật ra bà hề quan tâm đến vấn đề này.

      Nhưng đối với Giang Ngư Ngư mà nói...

      “Rất tốt”. khuôn mặt nhỏ xinh thuần lương bày ra vẻ bình tĩnh vô tội, “Lúc ngủ dùng rất tốt”.

      “Phụt...”

      Toàn bộ phi tần trong phòng đều phun trà ra, mà ngay cả hg “dùng rất tốt”, tay cầm chén trà cũng hơi run lên.

      Quả nhiên rất nhiệt tình... phóng khoáng...

      Chẳng qua nếu cứ như vậy mà bị Giang Ngư Ngư đùa giỡn đến múc hết lời để nói, h đã phải là Hách Liên Dạ rồi.

      Sau khi yên lặng nói gì, đôi mắt phượng vẽ ra một nụ cười, “Dùng rất tốt?”.

      Dùng lượng chỉ có hai người bọn họ nghe được, y nhỏ giọng lặp lại, mặc dù ́ ý đến gần Giang Ngư Ngư thêm chút, nhưng ánh mắt liễm diễm đứng đắn cùng vời giọng nói trêu chọc pha thêm chút mập mờ, vẫn khiến cho cục diện này mấy thuần khiết.

      “Ừ”. Giang Ngư Ngư vui vẻ thừa nhận, cũng tránh né, rất trong sáng vô tội chớp mắt nhìn vào y.

      Biết rõ đây là ưu thế trời sinh của nàng, nhưng bị ánh mắt trong suốt sạch sẽ kia nhìn, Hách Liên Dạ lại hiếm khi được tự nhiên, họ nhẹ một tiếng, vừa bực mình vừa buồn cười mà chuyển tầm mắt .

      Nếu tiếp tục bị nàng nhìn như vậy, y sẽ cảm thấy mình chính là đồ bại hoại dụ dỗ con gái nhà lành...

      có ai nhìn mình, Giang Ngư Ngư vẫn tiếp tục bình tinh vô tội.

      “Quả thật là dùng rất tốt, biết võ công, có thể dẽ dàng làm đông ấm hè mát, giúp đỡ điều hòa nhiệt độ, còn có thể làm một cái chắn gió ở giường, giúp hấp dẫn hỏa lực của muỗi, có thể ngăn cản bọn trộm cướp, còn có thể giúp tôi rót nước lúc nửa đêm...”.

      Balabala một tràn “công năng” lớn, Giang Ngư Ngư bình tĩnh làm một cái kết, “ thể nào tìm được một nhu phẩm cần thiết tốt như dùng trong lúc ngủ thế này!”.

      Được nàng “tán dương” như vậy, khóe miệng của gh mãnh liệt co rút vài cái.

      Nhưng làm một người siêu cấp đại phúc hắc, hậu quả khiến cho y rối rắm chính là... Y lại càng khiến cho người khác rối rắm hơn cả y...

      Đột nhiên cười rộ lên, y bình tĩnh mà trình bày những “công năng” còn lại của mình, “Nàng ngủ được ta có thể dỗ cho nàng ngủ, nàng đói ta có thể xuống giường tìm đồ ăn giúp nàng, mấy chuyện nàng quên làm ta có thế giúp nàng chạy chân...”

      Cũng balabala một tràn “công năng” của mình, y cười hỏi, “Tiểu nha đầu, ta ‘dùng tốt’ như thế, có muốn luôn luôn giữ ta ở bên cạnh nàng hay ?”

      “...” Lần thứ hai Giang Ngư Ngư thể giữ bình tĩnh nổi nữa rồi.

      Tại sai giằng co một vòng lớn, nàng đùa giỡn được y, ngược lại để cho y có cơ hội buồn nôn lần nữa chứ?

      Giang Ngư Ngư có cơ hội ở trong cung Phúc Yên rối rắm quá lâu, bời vì mười phút sau, hai người rời khỏi hoàng cung.

      Bởi vì có cơ sở ngầm hồi báo, Hoàng hậu đã biết “Giang Tiểu Cửu” chính là Cửu tiểu thư Trình gia đã mất tích bấy lâu nay, bà gọi người vào cung đương nhiên phải để nghe bọn họ nói chuyện đương đơn giả như vậy.

      Những vấn đề này đều là làm nền, đằng sau bà vẫn còn rất nhiều lời muốn nói, nhưng mà... sau khi đáp án “dùng rất tốt” này xuất hiện, kế hoạch gì đó đều phải tạm thời hủy bỏ.

      Các phi tần trong cung Phúc Yên đều cảm giác nguyên khí của mình bị đại thương cần phải điều dưỡng tốt một thời gian...

      có ai có thể hỏi thêm cái gì nữa, bọn họ đương nhiên là phải rời .

      Giang Ngư Ngư rất tiếc nuối, aizz, trong cung thú vị, năng lực đề kháng tấn công của đám người kia cũng rất kém. Sớm biết thế, trước tiên nàng phải đáp ngoằn ngoèo một chút, ở trong hoàng cung nghịch thêm chút nữa.

      Dù sao nàng cũng vội trở về. Bởi vì còn chưa tới thời gian cơm trưa...

      nghiệt bên cạnh vẫn luôn cười đến mức dịu dàng, mỗi lần nàng nhìn sang, y đề trả lại cho nàng một vẻ mặt nhíu mày, bình tĩnh mà nhắc nhở, y vẫn còn chờ câu trả lời của nàng.

      Chính là câu trả lời của “Có muốn luôn luôn giữ ta ở bên cạnh nàng hay ?”...

      Cho nên Giang Ngư Ngư rất tích cực mà khai phá chủ đề mới, đúng lúc,quả thật nàng cũng có nghi vấn muốn hỏi.

      giả bệnh cho đám người trong cung kia thấy?”

      “Ừ, bọn họ cho rằng ta bị bệnh sẽ chết bất cứ lúc nào.”

      Tốc độ thừa nhận chút chần chừ này, khiến cho g hơi sửng sốt một chút, do dự trong chốc lát, nàng hỏi thêm cái gì nữa.

      Nhưng Hách Liên Dạ lại từ mình nói nguyên nhân cho nàng biết, “Bởi vì ta qua mạnh mẽ. Đám người trong cung kia cảm thầy dù sao cũng thắng được ta, dứt khoát ôm hi vọng nữa, cảm thấy thủ hạ của bổn vương sống một ngày tính một ngày, cứ như vậy, sống lâu thêm một ngày thì cảm thấy thắng lợi”.

      Hách Liên Dạ rất bình tĩnh, “Thỉnh thoảng ta ‘phát bệnh’ một lần,lúc nào bọn họ cũng cho rằng chẳng mấy chốc ta sẽ chết, nhưng mấy ngày nay ta lại vẫn còn sống, lúc thì hi vọng lúc thì tuyệt vọng như vậy, mới là thống khổ nhất”.

      “...” Chân tướng sai biệt lắm với suy đoán của nàng nhưng nghe y nói ra như vậy, Giang Ngư Ngư động miệng nửa ngày mới thành khẩn mà 'tán thưởng’, “Hảo biến thái!”
      Last edited by a moderator: 13/6/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :