Chương 1:
Tấm áo đỏ Trung Sơn
(Mọi tên gọi, nhân vật và địa danh đều là hư cấu, liên quan đến lịch sử)
1.1
Thôn Dạ Ngọc cách kinh thành hơn năm mươi dặm về phía Bắc, khung cảnh hữu tình, Tây là sông lớn uốn quanh, Đông là núi đá hùng vĩ. Dân trong thôn quanh năm tất bật nương rẫy, chỉ đến khi trời đổ tuyết mới ngơi tay.
Mùa đông năm nay đến sớm. Già trẻ trong làng xong vụ gặt từ mấy hôm trước, lúa cũng chất gọn trong kho. Lũ trẻ chạy quanh trước hiên, nghịch ngợm nhặt nhạnh vài sợi rơm sót lại, ham vui đến cóng cả tay vẫn chẳng chịu vào nhà.
Ngọn gió lùa qua chai bếp, cuốn theo làn khói mỏng tang về phía đỉnh Trung Sơn. Mùa này núi trắng xóa, chỉ còn lơ thơ vài thân cây trụi lá, đen xỉn.
Người ta đồn rằng ở Trung Sơn có nữ sống trong rừng hoa mai đỏ, đến mùa đông thường xuất ở sườn núi để tìm những nhành hoa nở sớm. Hoa mai đỏ rất hiếm, cả đất nước đâu có ngoài nơi này. Vậy nhưng ít ai dám đến hái, phần vì địa hình hiểm trở, phần do tương truyền loài hoa này sống nhờ khí, nếu đem vào nhà gây tai ương.
Nhờ thế mà rừng mai mỗi năm đến cuối đông lại khoe sắc rực rỡ, tô đỏ cả mảng núi lởm chởm đá. Mai là loài cây có sức sống mãnh liệt vô cùng, đến nỗi ở vách núi cheo leo cũng có dăm ba nhành theo khe nứt mọc lên, trổ hoa chi chít.
Trời dần về chiều, ánh nắng nhợt nhạt quanh quẩn nơi đỉnh núi, vấn vương nỡ rời . Các cụ già châm bình trà nóng, ngồi quanh chiếc bàn đóng từ gốc mai đỏ lâu năm, thẩn thơ bàn thế .
“Năm nay được mùa, khéo đến hết mùa nên bảo bọn thanh niên đem lễ vật lên núi tạ ơn…”
“Phải phải, nhờ ơn Xích tiên.”
Ở lưng chừng sườn núi bỗng lên tấm vải đỏ, thản nhiên tung bay giữa cơn gió khắc nghiệt. ai bảo ai, tất cả họ nhất loạt nhìn theo cho đến khi dải lụa ấy khuất dần sau tảng đá to xù xì.
“Bảo cánh phụ nữ nấu thuốc nhuộm đỏ, năm nay chúng ta dâng cho người năm mươi thước vải.”
[…]
“ là xúi quẩy, thuốc hết lúc nào, lại hết ngay lúc này là thế nào!”
ném cuốc lên trước rồi lò mò bám theo mép đá leo theo sau. Bàn tay vùi trong tuyết sưng đỏ và bắt đầu đau nhức. Phải ra ngoài trong thời tiết như vậy, đương nhiên giấu được bực dọc, luôn miệng lẩm bẩm mắng đá, mắng cây.
Đêm hôm qua, thai phụ trong thôn trở bệnh nặng, loại thảo dược cần dùng vừa hết. Lỗi do lười biếng , là bởi loại thuốc đó ít dùng đến nên có tên trong sổ, còn hay cũng chẳng biết.
May thay, thảo mộc này mùa đông vẫn mọc. nhìn chặng đường phía trước, khẽ thở dài ngao ngán. Thôi vậy, xem như làm phước lần, con cháu sau này cũng được hưởng lây!
Cả vùng núi tuyết giăng trắng, mù mịt phương hướng. kéo mũ trùm kín mặt, hai tay huơ huơ dò dẫm từng bước. Giá mà tìm được vách đá nào để men theo…
Cầu được ước thấy. Vừa nghĩ trong đầu xong, liền chạm ngay bờ đá thấp. Theo thói quan, đưa tay sờ thử lượt, cốt là để tìm chỗ bám. Nhưng càng sờ, càng thấy kì lạ. Bờ đá này sao lại mịn màng, đường cong mềm mại đến thế? Tấm áo trùm kín khiến tầm nhìn bị che khuất, đành áp sát mặt vào, úp tay sát vào đầu và hé mắt trông xung quanh.
“Ngươi làm trò gì vậy?”
“Vách đá” tự dưng xoay chuyển, biến thành nương mặc y phục đỏ. Bão tuyết trùng hợp thay cũng vừa tan. ngước lên, phát mình nhầm lưng nàng ta với vách đá!
“Thứ lỗi, thứ lỗi! Là ta thất lễ…”
hốt hoảng lùi ra, chưa kịp cúi đầu tạ lỗi nhận ra mình dẫm lên đuôi áo nàng ta. Giữa nền tuyết trắng, tấm áo đỏ rực nổi bật như vệt màu trang giấy, khiến người ta khỏi mê đắm khi nhìn vào.
Nàng ta lên tiếng, chỉ ném ánh mắt lạnh băng về phía , như muốn nhắc kẻ lạ mặt nọ tránh khỏi con đường này.
“ biết tiểu thư nhà ở đâu? Sao lại lên núi vào lúc bão to thế này? Có cần ta…”
cho kẻ lạ mặt hết câu, nàng ta phẩy tay áo rồi bỏ . ngọn gió thốc đến, đẩy ngã vào tảng đá to phía bên kia. Trước khi bất tỉnh, đôi mắt chỉ còn nhìn thấy màu đỏ kiêu sa trải dài khắp xung quanh, tung bay trong gian mù mịt tuyết…