1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hiền Thê Xui Xẻo - Vụ Thỉ Dực (PN 126) Hoàn - Đã Có EBook

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. stbn

      stbn Member

      Bài viết:
      25
      Được thích:
      27
      Thanks bạn

    2. Neavah Redneval

      Neavah Redneval Well-Known Member

      Bài viết:
      593
      Được thích:
      449
      thanks. biết mẹ Dực có viết chuyện về DTT vs tam công tử kia nhỉ?

    3. Miken Ha

      Miken Ha Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      31
      tam công tử hình như là Ôn Lương mà

    4. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      tam công tử là Sở Quân Huyền ah :)
      Miken Ha thích bài này.

    5. Ishtar

      Ishtar Well-Known Member Trial Moderator

      Bài viết:
      1,892
      Được thích:
      17,957
      Chương 52

      Edit: Trang Phạm

      Beta: Ishtar


      Buổi tiệc kết thúc, khách khứa cũng đồng loạt ra về.

      Bởi vì Ngu Nguyệt Quyên còn nghỉ trong phòng khách của vương phủ, nên A Manh vẫn chưa về theo mọi người, cùng Diêu đại phu nhân chào mọi người xong, A Manh muốn đến phòng nghỉ, nha hoàn ở cửa ngăn nàng lại.

      “Tướng quân phu nhân, vương phi bảo nô tỳ đến với ngài tiếng, tướng quân đại nhân cùng Vương gia nghị , tạm thời chưa thể về, Vương phi mời ngài đến đại sảnh uống trà chờ chút!”

      A Manh nghe xong, gật gật đầu, nhưng đến đại sảnh, mà cho nha hoàn chuyển lời đến Vương phi, nàng đến phòng khách xem sức khỏe của em chồng, xong qua.

      Đợi nha hoàn , A Manh đến phòng khách, nhưng lại thấy Ngu Nguyệt Quyên đâu cả.

      A Manh thầm nhíu mày, trong phòng khách có ai, bên người Ngu Nguyệt Quyên còn có nha hoàn, khiến trong lòng nàng có dự cảm tốt. A Manh nhìn nhìn, thấy ngoài sân có vú già, hỏi: “Xin hỏi, nương trong phòng khách đâu rồi?”

      Vú già hiển nhiên biết thân phận A Manh, cung kính : “Bẩm tướng quân phu nhân, Ngu tiểu thư mới vừa ra ngoài rồi ạ!”

      “Nàng có đâu ?”

      “Nô tỳ biết, Ngu tiểu thư .”

      Bà chỉ là vú già của viện, khách nói bà cũng dám hỏi, miễn cho làm phật ý khách quý. Mà viện này cũng có nha hoàn hầu hạ, Ngu Nguyệt Quyên lại rời lúc nha hoàn có mặt, nên có ai lưu ý đến hành tung của nàng.

      Đáp án này có cũng như , A Manh hơi khó chịu, mang theo Tri Hạ rời , chuẩn bị tìm người. Bất quá, A Manh nghĩ ra nơi nào để tìm, huống hồ lại ở phủ người khác, nàng cũng dám loạn, liền tìm nha hoàn, uyển chuyển tỏ vẻ muốn nhờ hỗ trợ tìm người, A Manh quyết định đến đại sảnh ngồi chờ.

      Mới vừa đến hành lang, nhìn có hai người ở phía trước, A Manh vội dừng bước, là Ngu Nguyệt Quyên. Hơn nữa, ngoài nàng ra, còn có nam nhân mặc trường bào, chính là Thái Sư đương triều Ôn Lương.

      A Manh lắp bắp kinh hãi, theo bản năng nhìn bốn phía, phát xung quanh trừ bỏ Ôn Lương, Ngu Nguyệt Quyên cùng nha hoàn của nàng, có người bên ngoài mới nhàng thở ra, chỉ là nhìn ràng động tác của hai người kia, mặt A Manh càng nhíu càng chặt.

      Từ xa nhìn lại, hai người đứng gần nhau, mà khi nhìn kỹ, phát ra biểu tình bất đắc dĩ của nam nhân kia, mà người làm cho có biểu tình đó là có biểu tình cố chấp, bàn tay của nàng nắm ống tay áo của , cho rời .

      A Manh có thể nhìn được biểu tình quật cường mặt Ngu Nguyệt Quyên, nắm chặt tay áo Ôn Lương, các đốt ngón tay có chút trắng bệch, có thể thấy được nội tâm nàng giống như biểu tình của nàng.

      "Ôn đại nhân, ta, ta thích..."

      “Ngu nương, mời cẩn thận.” Ôn Lương nghiêm túc : “Sắc mặt ngươi tốt lắm, chắc là thân thể khỏe, ta tìm Ngu phu nhân đến mang người về phủ tướng quân nghỉ ngơi.” xong, cố kị thêm nữa, tay áo giương lên, khiến nương kia phải buông tay ra.

      Lúc đầu là nể mặt mũi Ngu Nguyệt Trác, nhẫn nại, sợ làm nàng bị thương. Nhưng tại, biểu tình của nàng như thế nào hắn còn ? Cho nên, cố kỵ thêm nữa, miễn cho tiếp tục, tình thể cứu vãn, hoặc truyền ra tin đồn tốt, ảnh hưởng đến thanh danh của cả hai người.

      Ngu Nguyệt Quyên bất đắc dĩ lui về sau vài bước, lại muốn kéo tay áo của , nhưng đối phương rất nhanh lùi bước, bộ cách xa, khiến cho sắc mặt vốn tái nhợt của nàng càng trắng, cánh môi khẽ run, thần sắc khổ sở lại tuyệt vọng. Nhưng nhìn nam tử gần ngay trước mặt, tuấn tú như thần, nếu cho biết tâm ý của mình, nếu nắm bắt cơ hội này, nàng biết cả đời sau hối hận.

      ", phải... Ôn đại nhân, ta thích ngươi!"

      Ngu Nguyệt Quyên ra câu này xong, đại khái cảm thấy hổ thẹn vì hành vi của mình, nước mắt lại rơi xuống, cắn môi cố chấp nhìn , trong mắt có chờ mong.

      Mất vài giây trầm mặc, rốt cuộc, thanh dễ nghe của nam tử vang lên, “Đa tạ tấm lòng của Ngu tiểu thư, chỉ là Ôn mỗ có hôn thê, chỉ có thể phụ tâm ý của Ngu tiểu thư.” xong, khẽ khụ tiếng, : “Ngu tiểu hẳn là thân thể khỏe, cần nghỉ ngơi, tại hạ tìm người đưa Ngu tiểu thư trở về.”

      Dứt lời, nhìn vẻ mặt bi thương của , xoay người rời , trường bào trong trung lướt qua hình cung duyên dáng.

      Nhìn nam nhân chút lưu tình rời , Ngu Nguyệt Quyên rốt cuộc nhịn được che mặt khóc òa lên.

      ********

      A Manh biết Ôn Lương phát ra mình, cho nên mới lưu loát dứt khoát ràng như vậy, thậm chí tránh chỗ nàng đứng, rời phương hướng kín đáo khác. Này được coi như để lại thanh danh cho Ngu Nguyệt Quyên, cũng để lại mặt mũi cho phủ tướng quân.

      A Manh nhếch khóe môi, nàng thực hiểu hành động của Ngu Nguyệt Quyên, biết Ôn Lương có vị hôn thê, nàng còn ra thế nào? Chẳng lẽ muội muội của Tĩnh Viễn tướng quân lại muốn làm thiếp của Ôn Lương? Chớ Ngu Nguyệt Trác đồng ý, với cao ngạo của nàng, nàng can tâm làm tiểu thiếp ư? Mà chính thất lại là kẻ từng làm nha hoàn, nàng cam tâm sao? Căn bản là có khả năng, cho nên nàng cách nào lý giải được hành động của Ngu Nguyệt Quyên.

      Mà Ôn Lương, một lòng để ývị hôn thê kia, phỏng chừng tại muốn nạp thiếp, về sau có lẽ có thể, nhưng tại tuyệt đối .

      Đợi lát sau, A Manh làm bộ như vô tình ngang qua, thậm chí phát ra tiếng bước chân nặng nề.

      Nghe có tiếng bước chân, Ngu Nguyệt Quyên dám khóc nữa, ngẩng đầu lên trừng người tới, phát là A Manh, ánh mắt có chút hung ác.

      A Manh thản nhiên nhìn nàng, căn bản đem ánh mắt của nàng để vào trong mắt, : “Thân thể muội khỏe, linh tinh làm gì? Nên nghỉ !”

      Ngu Nguyệt Quyên cẩn thận nhìn nàng, thấy nàng có biểu tìnhgì đặc biệt, trong lòng an tâm, rầu rĩ : “Ta sao…”

      A Manh tới, đỡ lấy thân thể còn chút run rẩy của nàng, phát quần áo người nàng có chút ẩm ướt, tay chân lạnh như băng, nhịn được : “Làm gì…” Làm gì mà phải vì nam nhân phải của mình tổn thương chính mình?

      “Cái gì?” Ngu Nguyệt Quyên mẫn cảm ngẩng đầu trừng nàng, vẻ mặt tựa như chỉ cần nàng ra cái gì, lập tức nổi xung.

      “Khụ, có gì.” A Manh muốn làm chuyện lấy lòng, nếu đổi là người khác, loại thời điểm này, nàng hẳn ôn nhu đem này ôm lấy, sau đó khuyên giải an ủi nàng hồi, cần gì đơn phương mến người thuộc về mình. Nhưng Ngu Nguyệt Quyên rất kiêu ngạo, nàng tình nguyện để ngươi giả vờ cái gì cũng biết, cũng muốn thấy vẻ mặt đồng tình an ủi của ngươi, điều này khiến nàng cảm giác như ngươi sỉ nhục nàng.

      Có lẽ Ngu Nguyệt Quyên cũng biết A Manh biết , nhưng nàng vừa thất tình bị nam nhân mình thích cự tuyệt phũ phàng, làm sao mà thương tâm? Trong lòng đau lòng muốn chết, có tâm tư nhằm vào A Manh, mà thái độ của A Manh khiến nàng cảm thấy an tâm, cảm thấy A Manh cũng có đáng ghét cho lắm.

      “Đại ca muội cùng Túc vương nghị , bảo chúng ta đợi lát.” A Manh giải thích, sau đó hỏi: “Thân thể muội sao rồi? Hay là chúng ta về trước?”

      , ta muốn chờ đại ca.” Ngu Nguyệt Quyên mím môi cự tuyệt, sau đó cự tuyệt A Manh đưa nàng về phòng khách nghỉ ngơi, trực tiếp ngồi lan can cầu, ôm bụng nhìn hoa cỏ nơi xa.

      A Manh bĩu môi, cảm thấy nương quật cường này đáng , chỉ biết hành hạ thân thể mình. Bất quá nàng cũng muốn làm người ác, đành phải ngồi cùng với nàng ấy, nhàn nhã thưởng thức kỳ hoa dị thảo phủ Túc vương, ngửi mùi hoa trong làn gió, thản nhiên tự đắc.

      Tri Hạ cùng nha hoàn đứng cách đó xa nhìn chủ tử nhà mình, nhìn tiểu thư nhà mình vô tâm vô phế, lại nhìn tiểu thư có tâm kia, Tri Hạ cảm thấy tính tình tiểu thư nhà mình đúng là được người thích, bằng , dưới bắt nạt của tướng quân, đủ để người khác bức khổ đến hỏng mất.

      **********

      Bên kia, Ôn Lương nhìn tiểu nương xa xa ôm mặt khóc, sờ sờ mũi, khó hiểu, bản thân mình bình thường an phận thủ thường, làm sao có thể dính dáng đến muội muội của Ngu Nguyệt Trác? Thậm chí chỉ mới gặp Ngu Nguyệt Quyên tính cả lần này là hai lần, làm sao có thể “thích”? Hay là già, hiểu được tâm lý của tiểu nương? Nhưng mà, năm nay mới hai mươi tư – cũng được coi là già phải ?

      Được rồi, được rồi, ở tuổi này với đại đa số nam nhân mà , phần lớn cũng có vài đứa , cũng có phần già rồi.

      Nam nhân chỉ biết rối rắm, xoay người rời , đột nhiên phát ở chỗ rẽ có người đứng ở nơi đó, nhìn cười, một nha đầu thập phần đáng .

      Ôn Lương hoảng sợ, có chút chột dạ hỏi: “Nha đầu, sao lại ở đây?”

      Đối với chột dạ của , Như Thúy thoải mái : “Ta ở đây lâu rồi, là Ôn đại nhân chú ý, nên phát ra.” xong, lại nhìn nhìn chút nương khóc ở hành lang, khỏi đánh giá người nào đó từ xuống dưới, sau đó gật đầu : “Xem ra, mị lực của Ôn đại nhân ngay cả tiểu nương cũng cưỡng lại được, liệu về sau ta có thêm tỷ muội trong nhà chăng?”

      Ôn Lương nhíu mày, gõ lên đầu nàng cái, trách : “Đừng bậy, bản đại nhân chỉ thú mình nàng thôi.”

      Nghe vậy, Như Thúy kỳ quái nhìn cái, sau đó nghĩ nghĩ, cười : “Ôn đại nhân đừng miễn cưỡng chính mình, cho dù về sau có thêm vài tỷ muội ta cũng sợ ~~”

      Ôn Lương cảnh giác nhìn nàng, có lẽ tiếp theo có gì hay.

      Quả nhiên, nha hoàn nào đó nhìn cười đến thực đáng , gương mặt dưới ánh mặt trời có chút tỏa sáng, “Chỉ cần các nàng sợ độc ta ngại các nàng tiến thân. Đương nhiên, Ôn đại nhân cũng thể giúp các nàng.”

      Trầm mặc chốc lạt, Ôn Lương đột nhiên thất bại : “… Ta đương nhiên giúp nàng! Bất quá, nàng thực ngại?”

      “Ai ngại?” Như Thúy liếc cái, sau đó lại nhìn tiểu nương kia vì xuất của tướng quân phu nhân mà ngừng khóc, buồn bực : “Ôn đại nhân bộ dạng rất tốt, khiến nữ nhân thương tâm, tổn thương tinh thần, ta sợ về sau thực bình tĩnh. Tiểu thư nhà ta , Ôn đại nhân chính là nam nhân họa thủy, cẩn thận cái, thiên hạ chịu tai ương.” xong, cẩn thận nhìn khuôn mặt tuấn tú của , thực khẳng định gật gật đầu.

      Ôn Lương còn chưa kịp vì câu trước của nàng mà cao hứng, nghe được câu sau của nàng, nhất thời nghẹn họng. Nha đầu kia thể nhường chút sao?

      “Đừng nghe vương phi linh tinh!” Ôn Lương cảm thấy nha đầu này cùng vương phu tối ngày qua lại với nhau, sớm muộn cũng biến thành vương phi thứ hai, đến lúc đó chỉ mìn hắn chịu khổ. Nghĩ nghĩ, lại sờ đầu nha hoàn, trong lòng tiếc nuối mấy tháng nữa mình mới được cưới nàng vào cửa, là chán quá !

      “Tiểu thư đương nhiên là đúng!” Như Thúy biểu trung thành và tận tâm.

      "..."

      Nội thương, Ôn đại nhân hận, muốn nhìn nàng đối với nữ nhân khác bộ trung thành và tận tâm như vậy!

      ********

      A Manh cùng Ngu Nguyệt Quyên đợi lâu lắm, Ngu Nguyệt Trác cũng đến.

      cùng Ngu Nguyệt Trác, còn có vợ chồng Túc vương và quản gia, mấy người nhìn đến hai người ở hành lang, vẻ mặt khác nhau.

      A manh phát bọn họ đến đầu tiên, vội đứng lên, thu váy, khóe môi mỉm cười, bộ dáng hiền lương thục đức, ra dáng tướng quân phu nhân. Ngu Nguyệt Quyên vì thân thể thoải mái, phản ứng có chút chậm chạp, thấy bọn họ, thần sắc sợ hãi, có chút bất an, hiển nhiên lo sợ chuyện mình vừa làm hợp với hình tượng thục nữ, lo sợ mất mặt ca ca, khiến tâm tình nàng rất tệ.

      Cho nên biểu tình hai người cực đối lập, A Manh quá mức thản nhiên khiến người khác càng chú ý.

      Vợ chồng Túc vương liếc mắt nhìn A Manh cái, sau đó thu hồi tầm mắt.

      Ngu Nguyệt Trác đến bên người A Manh, mỉm cười ôm mặt nàng, : “Chờ lâu chưa? Chúng ta về thôi!”

      Nhìn làm ra cử chỉ trẻ con trước mặt người khác, A Manh mở to hai mắt, khóe mắt phát biểu kinh ngạc của Túc vương phi cùng quản gia, chỉ có Túc vương vẫn nghiêm túc như cũ, nhìn ra biểu cảm.

      Nhưng, rất nhanh A Manh phát ra khác thường bởi vì nam nhân này – uống rượu.

      Da đầu A Manh nhất thời run lên, cơ hồ muốn chạy trốn.

      Vợ chồng Túc vương tự mình tiễn họ đến cửa, trước khi rời , Túc vương nghiêm túc : “Tướng quân phu nhân, Ngu tướng quân lúc trước có cùng Tử Tu uống chút rượu.”

      A Manh liếc Túc vương cái, trong lòng thập phần khổ sở, nhưng mặt vẫn cung kính tỏ vẻ mình biết. Mà Túc vương câu này cũng là nhắc nhở nàng, để nàng biết Túc vương đương nhiên biết tửu lượng của vị tướng quân này.

      Chỉ có Ngu Nguyệt Quyên khó hiểu nhìn bọn họ, hiểu đại ca nhà mình uống rượu làm sao. Nhưng lại nghĩ đến Ôn Lương còn ở phủ Túc vương, tức thần sắc có chút ảm đạm.

      Rất nhanh bọn họ ra khỏi cửa. Vẫn như cũ, A Manh cùng em chồng ngồi chung xe ngựa, hai người đều có chút ủ rũ, Ngu Nguyệt Quyên thân thể thoải mái, lại vừa thất tình, thần sắc thể nào tốt được. Mà A Manh nhớ đến tửu lượng của vị tướng quân nào đó, tuy rằng thần sắc cùng hành động của đều bình thường, nhưng khi say rượu liền biến thành nam nhân biến thái, trong lòng cực lo lắng biết có làm chuyện gì thất thố , lại lo lắng đến hành vi biến thái của vị tướng quân kia, phải lại ép buộc nàng quá đáng chứ?

      Trong khi A Manh còn bất an, xe ngựa về đến phủ tướng quân.

      Ngu Nguyệt Trác xoay người xuống ngựa, sau đó giúp thê tử cùng muội muội xuống xe, sau đó nữa nhìn A Manh, nghiêm mặt với muội muội thất hồn lạc phách: “Nguyệt Quyên, về phòng tu chỉnh lại!”

      Tựa như quân lệnh khiến sắc mặt Ngu Nguyệt Quyên càng thêm sầu thảm, nhìn đáng thương, hoàn toàn còn vẻ thanh cao, ngược lại có chút sợ hãi cúi đầu, thấp giọng lên tiếng: “Dạ!”

      A Manh có chút đành lòng, nếu phải có nha hoàn đỡ, tin tưởng Ngu Nguyệt Quyên bị dọa đến té ngã mặt đất, có thể thấy được khí thể của Ngu Nguyệt Trác khi ra quân lệnh cho cấp dưới, là dọa người như thế nào, chẳng trách có thể nhanh chóng chỉnh đốn tân binh ở doanh trại Tây Sơn.

      Bất quá, rất nhanh, A Manh phát ra chính mình càng đồng tình với Ngu Nguyệt Quyên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :