1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Thứ nữ yểu điệu - Đông Ly Cúc Ẩn (137C)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 36.

      Nước mắt Trạm Vương phi rơi xuống trước nàng, sờ sờ gương mặt bé của Doãn Thiên Lương: “Mẹ có chút hối hận vì đem con gả xa như vậy, Lương nhi à, gả cho người giống nhau, sau này Lục gia mới là nhà của con, đừng nghĩ nhiều như vậy, cùng Quân Tắc sống qua ngày cho tốt.”

      Con gả ra ngoài như bát nước hắt , hắt hắt, sao lại hắt xa như vậy ...

      “Mẹ, Thiên Lương biết, ngài cũng bảo trọng.” Doãn Thiên Lương , cúi đầu.

      “Ừ, ai, ba người tỷ muội các con cũng được chỉ hôn, Ngưng nhi và Tịnh nhi đều ở Kinh thành còn có thể chiếu ứng lẫn nhau, hết lần này tới lần khác con lại gả xa như vậy.” Trạm Vương phi .

      Ách… chuyện tốt vẫn chưa xong, phải là đem nước mắt của mình làm cho rơi ra.

      Thấy nàng khóc, Trạm Vương phi ngược lại lại tới khuyên: “Đừng khóc Lương nhi, sau này có cơ hội, Quân Tắc cách Sở Châu gần là có thể gặp, ngoan.”

      Thế biết năm nào tháng nào a… Gì cũng , ngôn ngữ đủ để biểu đạt tâm tình, Doãn Thiên Lương liền nước mắt đầm đìa nhìn Trạm Vương phi, sau này mình lại thành trẻ em có mẹ rồi.

      Ở Thương Ngô xa xôi đó, nàng giống như gốc cây khô héo lung lay trong tuyết mùa đông, ta tung bay ta tung bay tung bay a… Ta là khối người nào thương .

      Hai mẹ con nhìn nhau với đôi mắt đẫm lệ, tỷ muội Ngưng, Tịnh tiến vào, Trạm Vương phi bận rộn lau lau nước mắt, để cho các nàng ngồi. Nếu như Trạm Vương phi hai người kia cũng bị gả cho gã đàn ông xui xẻo nào, may, Du Ngạn Thương chính là người trong đó, người khác nàng chưa từng nghe qua cho nên thể nào vì người kia mà thương tiếc.

      mặt hai người Ngưng, Tịch đều cười, hơi cúi đầu, dáng vẻ ngượng ngùng, e sợ.

      Lại mất hơn nửa ngày, người làm tới mời dùng cơm, hai người Ngưng, Tịch tránh , Trạm Vương phi lôi kéo tay Doãn Thiên Lương .

      Tiệc rượu về nhà thăm bố mẹ cũng chỉ là những thức ăn tầm thường đó, ba người đàn ông uống chút rượu, trong bữa tiệc nghe Lục Quân Tắc gọi vợ chồng Trạm vương là “cha mẹ” nàng cảm thấy được tự nhiên.

      Sau tiệc rượu về nhà thăm bố mẹ trở về trước khi mặt trời lặn, nhưng lúc này Lục Quân Tắc lại khéo hiểu lòng người, nhạc phụ nhạc mẫu sắp phải về Sở Châu, biết “Lương nhi” bỏ được cho nên hôm nay trở về, ở lại hai ngày.

      Những lời này làm cho vợ chồng Trạm vương rất vui vẻ, thẳng ra bọn họ cũng có ý này, chỉ sợ thân gia có ý kiến gì nên dám .

      Lần về thăm bố mẹ này vấn đề có thể ở lại được hay ai dạy Doãn Thiên Lương, nhưng có thể ở lại bên người mẹ Vương phi hai ngày nàng vẫn rất vui.

      Buổi tối, Doãn Thiên Lương ngủ ở trong phòng Trạm Vương phi, nhưng cả đêm ngủ được, Trạm Vương phi buồn ngủ cũng hoàn toàn có, giọng dặn dò nàng rất nhiều quy củ làm vợ, vốn ngủ được, rốt cuộc Doãn Thiên Lương cũng bị thầm làm cho mệt nhọc.

      Ở lại Trạm vương phủ hai ngày thể ỷ lại nữa, vợ chồng son rời vương phủ về nhà.

      Trở về Lục gia hai ngày, nghe nhà Trạm vương rời kinh, Doãn Thiên Lương có chút buồn buồn vui. Sau đó lại buồn bực vì sao Lục gia còn . Sau đó, nàng biết nguyên nhân, Lục Quân Tắc được chuyển đến quận Phong Vân rồi.

      Nàng biết Phong Vân, 1 trong 36 quận của Tần triều, nghe chỗ đó rất hoang vu, quan trọng hơn là, rất lạnh.

      Nhưng thoạt nhìn, chỉ có nàng lo lắng, người đẹp mẹ chồng của nàng lại nhìn rất hưng phấn, sáng sớm bà muốn phương Bắc bão tuyết chút rồi. Sắc mặt ông chồng đá cẩm thạch của nàng vẫn bình thường, giống như cũng lo lắng gì.

      Lại vào cung tạ ơn, thỉnh an, từ giã, Doãn Thiên Lương nghe được tin tức để cho nàng ngẩn ngơ, Nhậm Quân Tử điên rồi, muốn xem, thái giám cho nàng biết hoàng thượng có chỉ, bất luận kẻ nào cũng được quấy rầy Nhậm nương.

      Thời điểm xuất cung Doãn Thiên Lương vẫn còn kinh hoàng, Nhậm Quân Tử điên rồi, lại có thể điên rồi, ràng mấy ngày trước vẫn rất tốt, cũng biết đây có phải là kế thoát thân ta nghĩ ra.

      “Lo lắng Nhậm nương?” Lục Quân Tắc hỏi.

      “Ừ, tốt thế nào lại điên rồi.” Doãn Thiên Lương .

      biết.” Lục Quân Tắc .

      Doãn Thiên Lương bị kích thích quyền đánh bay ta, biết lại lên mặt.

      Mang theo lo lắng cho Nhậm Quân Tử, Doãn Thiên Lương theo Lục Quân Tắc rời kinh đến quận Phong Vân, lúc này nhanh đến tháng mười, khí trời trong kinh cũng lạnh rất nhiều, chưa bao giờ đặt chân đến phương bắc nên nàng khó tưởng tượng Phong Vân rét lạnh như thế nào.

      Người đẹp mẹ chồng ngồi ở trong xe ngựa, rất tốt, trong xe còn ấm áp.

      “Nghe phương bắc khi tuyết rơi đều màu trắng bạc, nhưng đẹp. Lương nhi, đến lúc đó chúng ta thưởng tuyết.” Người đẹp mẹ chồng .

      “Con nghe phương bắc nước đóng thành băng, nhất định rất lạnh.” Doãn Thiên Lương .

      “Băng hả… tốt, ta còn chưa từng thấy qua đâu.” Người đẹp mẹ chồng .

      Băng cũng gặp qua… kiến thức của người cổ đại có tiền cũng còn nhiều như vậy. Nhất định chính xác, rất tốt, nhà nàng có tủ lạnh còn có thể lấy khối băng ra xem chút. (còi: dám ví chồng là cái tủ lạnh, bó tay chị)

      Hình như Phong Vân cách kinh thành cũng phải là vô cùng xa, tới hai mươi ngày đến, dõi mắt nhìn lại bao la a… nhìn hoang vu.
      Last edited by a moderator: 31/5/15
      Dion, Huỳnh Thượng Hỷ, duyenktn17 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 37.

      Khá tốt là, quận phủ ở Vân Trung thành nhìn vẫn rất sầm uất, quần áo nơi này ăn mặc cùng Kinh thành và Sở Châu, chiều rộng tay áo dài có khác nhau, từ trong xe ngựa nhìn ra, rất nhiều trang phục tay áo hẹp, quần cụt, ủng da, có điểm giông phục sức của người Đột Quyết trong kích truyền hình.

      Loại y phục dây dưa dài dòng này Doãn Thiên Lương rất thích, hơn nữa đôi giày xinh đẹp này nàng mỗi lần xem ti vi cũng thiếu chút nữa chảy nước miếng.

      Họ nhìn người ta ăn mặc kì quái, người đường thỉnh thoảng cũng nhìn về phía đại đội nhân mã bọn họ, sợ rằng nhìn bọn họ cũng có cảm giác kỳ quái.

      Đến quận phủ, cảm giác từ cửa đến tường, đến phòng ốc, đến cửa sổ, bàn ghế so với Sở Châu cũng lớn hơn, quả nhiên thô kệch. Ngay cả thủ vệ ở quận phủ thoạt nhìn hình như so với Lục Quân Tắc lớn hơn chút, nàng cần , những thị nữ kia có thể đóng gói nàng vào được.

      Nơi này nhìn tồi, chẳng qua có chút, khí khô, da mặt căng đến chặt rất thoải mái.

      Đến quận phủ, Lục Quân Tắc bỏ chạy mất dạng, mẹ chồng nàng dâu hai người ở trong phủ lớn như vậy qua lại ... căn bản đều là Quận Vương phi chỉ huy để này để kia, Doãn Thiên Lương ở bên xem náo nhiệt.

      phải là nàng muốn giúp tay, mà là người đepk mẹ chồng sợ nàng mệt mỏi, để cho nàng ở bên nghỉ ngơi.

      Đồ đạc sắp xếp xong cũng đến thời điểm cơm tối, Lục Quân Tắc cũng chưa có trở lại, bà tức hai người liền ăn cơm trước, ăn cơm, ngồi uống trà lâu còn thấy trở về, Quận Vương phi liền để cho nàng về phòng ngủ trước.

      Trở lại gian phòng, nhìn trang trí có phong tình nơi đất khách quê người lại rất hợp ý, mấy nha hoàn hồi môn của nàng hình như phải rất thích, ở bên dọn dẹp đồ của nàng vừa giọng lầm bầm.

      Doãn Thiên Lương có can thiệp, thoạt nhìn rất tốt, có gì hài lòng?

      Nằm ở giường rộng lớn, Doãn Thiên Lương rất phấn chấn. Lúc này cần lo lắng giải thích được cánh tay chân bay tới rồi. Lại vừa suy nghĩ có cơ hội hay xem chút bầu trời xanh biếc nơi hoang dã ... Suy nghĩ suy nghĩ liền ngủ thiếp .

      Tựa như có thanh gì, cần suy nghĩ, nhất định là Lục Quân Tắc trở về.

      Coi như người này còn có chút lương tâm, rón rén yên tĩnh ở bên cạnh nằm xuống có quấy rầy nàng.

      Dậy sớm, mở mắt bên cạnh trống , bọn nha hoàn Quận vương phủ nha rồi.

      Như thế mấy ngày, Doãn Thiên Lương có thời gian mở to mắt gặp qua Lục Quân Tắc. biết có phải nàng có sở thích bị ngược đãi hay , chừng mấy ngày nàng có nghe ta gọi “oh a phu nhân” nàng lại có chút quen.

      Tối hôm đó, bà tức hai người ăn cơm, Lục Quân Tắc trở về, ánh mắt hai người tức khắc thể rời bỏ khỏi người ta.

      “Lục Quân Tắc, con làm sao mà vừa đen lại gầy rồi hả? Ai ôi ôi, khó nhìn.” Quận Vương phi .

      Oa, y phục đàn ông ở quận Vân Trung mặc lên nhìn có phong cách. Doãn Thiên Lương nhìn ta ... suy nghĩ về y phục.

      Quận Vương phi hình như cũng chú ý tới y phục của , ngoắc ngoắc tay với để tới gần rồi nhìn kỹ y phục này, xem xong rồi hỏi Doãn Thiên Lương: “Lương nhi, con y phục này coi được ?”

      “Đẹp mắt.” Doãn Thiên Lương , là đẹp mắt, nàng cũng muốn.

      “Sáng mai ta cũng muốn mấy bộ mặc chút, Lương nhi, con có được hay ?”Quận Vương phi hỏi.

      Ức chế tâm tình kích động, Doãn Thiên Lương gật đầu cái.

      Hình như Lục Quân Tắc uống rượu, ngồi xuống chung quanh liền bắt đầu tản mát mùi rượu nhàn nhạt, đặc biệt khó ngửi, loại khó ngửi mà thôi.

      Doãn Thiên Lương có phản ứng gì, mẹ chồng nàng ghét bỏ bóp lỗ mũi: “Lục Quân Tắc, làm sao con uống nhiều rượu như vậy, nhanh tắm cái, hun chết người.”

      Lục Quân Tắc gật đầu rời , Doãn Thiên Lương ngồi lại lát mẹ chồng nàng mệt mỏi, đuổi nàng trở về ngủ, bảo ngày mai mang nàng chuồn êm ra đường xem chút y phục lưu hành hình dạng gì về bọn họ cũng làm mấy bộ.

      đường trở về suy nghĩ về y phục, đến cửa phòng nghĩ ngợi đẩy cửa ra, sau đó lập tức ngây ngẩn cả người.

      Trong tiểu thuyết phần nhiều là nữ nhân tắm bị nam nhân nhìn, nhưng, tại, trước mắt, nơi này ... trình diễn màn mỹ nam tắm rửa.

      Cũng phải.

      Đây cũng là gian phòng của nàng, có chỗ chốn thoát. Huống chi, mỹ nam giống như thấy nàng.

      “Tắm rửa hả?” Doãn Thiên Lương , sau đó mắt tận lực nhìn thẳng về phía giường hẹp. Trong lòng thầm , người em này nên ngủ tỉnh làm gì? Để cho mình xem chút có thể tổn thất gì ...

      Lục Quân Tắc như là giọng cười, sau đó : “Ừ, tắm.”

      “A, ngài từ từ tắm.” Doãn Thiên Lương vừa vừa nghĩ liệu ngủ có thể có gì nguy hiểm hay .

      “Oh a phu nhân, lấy quần áo sạch giúp vi phu được ?” Lục Quân Tắc hỏi.

      tốt. Đây phải là chiếm tiện nghi của mình sao ... Ánh mắt mình chịu thiệt chút lớn lên mắt mình sợ, sợ say rượu làm gì kia, vậy mình chịu thiệt lớn rồi.

      Doãn Thiên Lương oán thầm, Lục Quân Tắc lại : “Nếu , gọi bọn nha hoàn tới hầu hạ?”

      Ách ... Để cho bọn họ nhìn sắc đép còn bằng để cho mình chịu thiệt chút, dù sao mình cũng chưa chân chính xem qua người đàn ông khỏa thân, huống chi, mình xem người đàn ông này là được luật pháp bảo vệ.
      Dion, Huỳnh Thượng Hỷ, duyenktn17 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 38.

      “Ngoài cửa có nha hoàn.” Doãn Thiên Lương , sau đó nhìn vòng, thấy giường có y phục bọn nha hoàn chuẩn bị xong, cầm lấy đưa trước thùng nước tắm, đầu hơi nghiêng: “Cho huynh.”

      “Nhiều như vậy có biện pháp mặc cùng lúc, còn phiền toái phu nhân cầm giúp vi phu.” Lục Quân Tắc .

      “A.” Đây chính là chủ động cho tôi xem, đừng tôi chiếm tiện nghi đó.

      Ánh mắt liếc về Lục Quân Tắc đứng dậy….. lau người……

      Nhưng, sao người ta lại to như vậy? Nửa người liền lau n lần, sau đó thong thả ung dung mặc từng món .

      Đợi cái dây lưng cuối cùng tay nàng được lấy , nhiệm vụ coi như hoàn thành, Doãn Thiên Lương xoay người sang bên cạnh, thầm hắng giọng, sóng lòng mênh mông, vóc người đá cẩm thạch cũng tệ.

      “Ơ? Cái đai lưng này thế nào được tốt…..” Lục Quân Tắc làm như lầm bầm lầu bầu lại tựa như cho nàng nghe.

      Buổi tối ngủ rồi còn buộc cái gì mà buộc, buộc rồi cũng phải cởi ra, phí hai lần làm.

      Đến bên cạnh bàn ngồi xuống rót trà uống, Doãn Thiên Lương cũng im lặng, cho đến khi Lục Quân Tắc ăn mặc chỉnh tề cũng đến bên cạnh bàn ngồi xuống: “Còn uống trà?”

      “A, món ăn có chút mặn, tôi có khát chút.” Doãn Thiên Lương .

      Sớm như vậy mà bò vù vu là có nguy hiểm, ai đó , đàn ông tắm xong đều rất nguy hiểm, sách lược an toàn của nàng là tạm thời tránh xa giường chút.

      “À, món ăn phương bắc có chút nặng mùi, ngày mai phân phó cho ít gia vị.” Lục Quân Tắc .

      “A.” Doãn Thiên Lương đáp, tiếp tục uống trà.

      “Trừ ăn uống, còn lại quen chưa?” biết vì sao hôm nay Lục Quân Tắc lại quan tâm nàng như vậy.

      “Ừ, rất tốt.” Năng lực thích ứng của mình rất tốt.

      “Mệt mỏi, ta ngủ trước, oh a phu nhân.” Lục Quân Tắc .

      “Ừ, tốt.” Doãn Thiên Lương . Phán đúng là ta ngủ trước.

      Lục Quân Tắc tới mép giường, y phục mặc xong tới khắc đồng hồ lại bị ta cởi từng món ra, ánh mắt Doãn Thiên Lương liếc động tác của ta muốn hỏi: “Người em, khó khăn ?”

      Nhìn Lục Quân Tắc nằm xong, Doãn Thiên Lương quyết định uống chén trà nữa rồi cũng ngủ.

      “Oh a phu nhân.” Lục Quân Tắc chợt xoay người ngó mặt qua bên này kêu lên

      “Hả?” Làm gì? Tiểu tử này muốn làm gì? muốn cầu an phận nếu PIA bay.

      “Hôm nay vi phu bị nàng nhìn rồi.” Lục Quân Tắc .

      Doãn Thiên Lương bị sặc trà mới cho vào miệng, ô hay….. người em, phải muốn xem lại ?

      “Tôi nhìn thấy cái gì.” Vị trí trọng điểm cũng thấy.

      “A, cái gì cũng thấy?” Lục Quân Tắc hỏi, vẻ mặt nghiêm túc như làm việc, Doãn Thiên Lương hận đến nghiến răng. Xem ra sau này tắm cũng phải cẩn thận, sói hả, bên người có sói thường lui tới.

      Doãn Thiên Lương chịu đựng kích muốn đạp chết ta, khoa tay chút: “Nơi này trở xuống thấy.”

      “A, mới nhìn được ít như vậy.” Lục Quân Tắc .

      Tang đá chết tiệt, quá tam ba bận, chọc tôi ba làn, nhớ kỹ cho tôi….. mặt Doãn Thiên Lương vẫn rất bình tĩnh gật đầu: “Ừ.”

      Chiều nay Doãn Thiên Lương ngủ tương đối thoải mái, đầu óc suy nghĩ đem Lục Quân Tắc nằm bên cạnh lột da róc xương ăn thịt.

      Bữa ăn sáng ngày thứ hai, Lục Quân Tắc người này lại phủ nha.

      Quận Vương phi cao hứng bừng bừng ăn cơm xong muốn cùng Doãn Thiên Lương ra bên ngoài dạo chút, thuận tiện mua chút vải vóc gì đó trở lại, Lục Quân Tắc quét quét các nàng: “ lát có thợ may tới tuỳ theo vóc dáng mà cắt áo, mẹ, ngài hay là ở trong phủ chờ lát.”

      “Lục Quân Tắc……” Quận Vương phi có chút mất hứng.

      Doãn Thiên Lương hơi buồn bực, vốn là cao hứng có mẹ chồng có tư tưởng tiến bộ, ai biết con trai của mẹ chồng lại già như đồ cổ vậy.

      “Mẹ, chúng ta mới tới nơi đây, cẩn thận chút vẫn tốt, muốn ra ngoài chờ mấy ngày nữa .” Lục Quân Tắc .

      Quận Vương phi hừ tiếng, Doãn Thiên Lương trong bụng hừ hai tiếng.

      Ăn xong điểm tâm thực có người tới, nhưng mẹ chồng nàng dâu hai người thể hăng hái nổi, ỉu xìu mặc cho họ may đo xong. Kế tiếp chính là chờ y phục đưa tới.

      Thời gian chờ đợi quấy nhiễu tim phổi, Doãn Thiên Lương ngày ngày chờ hàng đêm mong, biết làm ra cái dạng gì, sau đó còn có kiện làm nàng có chút lo lắng, chính là vấn đề tắm, cái người Lục Quân Tắc kia xem chừng muốn trắng trợn muốn quan sát nàng tắm.

      Suy nghĩ của người kia thể cân nhắc từ góc độ của người bình thường.

      Nhưng, rất nhanh, cái vấn đề này được giải quyết, ngày đó, mẹ chồng nàng rất hưng phấn cho nàng biết, ở trong quận phủ này có dẫn suối nước nóng, nên xây cái hồ tắm nho , trước đó vài ngày đường dẫn nước có chút tắc nghẽn, mấy ngày này chuẩn bị xong là có thể dùng, vừa đúng mùa đông có thể tắm nước nóng.

      Mẹ chồng nàng dâu xem hồ tắm , tệ tệ, quá nhiều người nấu ra, nấu hai người thành vấn đề, vậy sau này….. liếc mắt nhìn mẹ chồng, cùng mẹ chồng ngâm nước, OK, an toàn.
      Last edited by a moderator: 13/6/15
      Dion, Huỳnh Thượng Hỷ, duyenktn16 others thích bài này.

    4. Aliren

      Aliren Active Member

      Bài viết:
      100
      Được thích:
      81
      truyện hay quá chờ chương mới

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 39.

      đợi nàng ra tiêng lòng nghe mẹ chồng : “Lương nhi, sau này chúng ta có thể cùng ngâm nước, thời điểm mùa đông lạnh ta liền ngâm ngày. Ai nha, tốt, trước kia ta vẫn ước mơ mình có người con tri kỷ, sau đó cùng nhau tắm nước nóng trò chuyện, rất dễ chịu.”

      Sau này ngài chính là mẹ ruột của tôi, ngàn vạn lần đừng khách khí, đem tôi làm con tri kỷ .

      “Ừ, tốt.” Doãn Thiên Lương rất là khéo léo trả lời.

      Quận Vương phi là phái hành động, mới vừa xong hai ngày liền lôi kéo Doãn Thiên Lương hồ tắm ngâm nước, tuy trước kia học ở trong bồn tắm công cộng ở trường học đều cũng những bạn học khác, nhưng là ... cùng người mẹ khác cùng nhau tắm đúng là lần đầu tiên.

      thể than thở, người đẹp mẹ chồng tuy tuổi gần bốn mươi, nhưng dáng người vô cùng tốt, trong từ điển Khang Hi từ ngữ tả dáng người có thể được hình dung ra được nhiệt tình suy nghĩ đến, đặt người bà ấy cũng quá đáng.

      đợi nàng đem “suy nghĩ ở trong đầu” chuyển ra ngoài miệng liền nghe Quận Vương phi siết chặt mặt nàng : “ tại mặt còn có nảy nở, chừng hai năm nữa là tốt, đến lúc đó lớn lên thành đại mỹ nhân rồi.”

      Đại mỹ nhân? Lớn tuổi?

      Doãn Thiên Lương toét miệng cười.

      “Lương nhi, mấy ngày nay con và Quân Tắc có tốt ?” Quận Vương phi hỏi, có chút như tên trộm.

      “Hả?” Cố làm ra vẻ hiểu. “Rất tốt ạ, sao mẹ hỏi như vậy?”

      có gì, tốt là tốt rồi.” Ánh mắt Quận Vương phi vô tình hay cố ý thổi qua cái điểm đỏ cánh tay nàng ... tục gọi là Chu sa, trong đôi mắt dường như có chút thất vọng.

      Vật đỏ thắm này đẹp mắt a, các nàng ở thời đại kia muốn biết cũng có đâu, cho nên mình rất muốn cất giữ.

      Quận Vương phi chợt vuốt trán, hình như có chút thoải mái, Doãn Thiên Lương vội hỏi: “Mẹ, ngài thoải mái sao?”

      “CÓ chút choáng, có thể là ngâm nước quá lâu.” Quận Vương phi .

      Ngâm nước bị chóng mặt ... Ách, qảu nhiên rất thần kỳ.

      Đỡ Quận Vương phi ra khỏi bể tắm, bọn nha hoàn ba chân bốn cẳng hầu hạ hai người mặc quần áo trở về phòng, Quận Vương phi quả nhiên có chút thoải mái, được bọn nha hoàn đỡ nằm giường, người đẹp còn chau mày.

      “Mẹ, ngài có sao ?” Doãn Thiên Lương hỏi.

      có sao, nằm chút là sao mà, Lương nhi, con ra ngoài trước .” Quận Vương phi .

      Doãn Thiên Lương rất nghe lời ra ngoài, đúng lúc nha hoàn bên ngoài đưa y phục tới, mời các nàng qua xem, Doãn Thiên Lương cứ thu trước , chờ Quận Vương phi khá hơn chút lại xem.

      Lững thững trở lại phòng bất chợt cũng cảm thấy đầu có chút choáng váng, nhìn chút thấy thời gian vẫn còn sớm, quá giờ cơm trưa chưa tới giờ cơm tối, nằm ở giường tính toán nghỉ ngơi chút.

      Ngủ ngủ thuận tiện làm cả người nóng lên, trong mơ mơ màng màng suy nghĩ có người đem mình nướng hay là đem mình ném vào lò lửa ... lúc chợt lại thấy cả người lạnh như băng, xong rồi, lại rơi vào trong hồ lạnh lẽo vạn năm rồi ...

      Muốn mở mắt nhìn chút lại cảm thấy mí mắt dưới giống như hoạt động.

      “Oh a.” Giọng rất quen thuộc.

      “Đá cẩm thạch ...” Tảng đá chết lầm bầm cái gì, còn đem tồi từ trong hồ lạnh kéo ra ...

      “A a ?” Mang theo nghi vẫn.

      “Tảng đá chết ...” Mang theo cảm thán. vẫn còn hiểu, hỏi lại cơ à?

      “Oh a ...” Có chút kinh ngạc hình như còn mang theo vui vẻ.

      “Câm miệng.” thanh hỗn độn.

      A a cái đầu , báo sáng kêu tôi cũng cần (chị nghĩ là con gà gáy sáng !!!!!)

      “A? Oh a kì quái ....” cái phán đoán suy luận nho .

      Sau đó lại lầm bầm gì Doãn Thiên Lương nghe thấy, chợt trước mắt lại đủ loại màu sắc, thấy thế nàng thất điên bát đảo.

      Bên tai yên tĩnh, loại yên tĩnh này hình như duy trì lâu.

      “Oh a, chớ ngủ, vốn ngây ngô, ngủ tiếp thành kẻ ngu rồi.” Bên cạnh thanh .

      “Khoai tây dọn nhà.” lăn cho tôi ...

      “A.” tiết đơn, tiết đơn quen thuộc.

      Nội tâm Doãn Thiên Lương chợt mảnh sáng tỏ, xong rồi, mới vừa rồi nàng giống như muốn Lục Quân Tắc lăn . biết bình thường người này có nghe hay câu bỏ lửng gì đó ... Cũng có nghe ? Như vậy tiết mục cây nhà lá vường gì đó ...

      Mặt của nàng bị hai bàn tay to dồn chặt, ngay mặt dạng dùng sức xoa nắm: “ đúng là lại ngủ sâu như vậy? Quả nhiên là quả dưa ngốc...”

      Mở mắt, làm ra bộ dạng vẻ mặt sương mù còn buồn ngủ: “Quận vương ...” Đem móng vuốt của lấy ra cho tôi.

      “Tỉnh.” Vẻ mặt Lục Quân Tắc thường thường, tay cũng nhanh chóng thu về. “Tỉnh là tốt rồi.”

      Trong lòng Doãn Thiên Lương chửi mắng ta giả quân tử lưu manh chỉ nghe thấy giọng của Quận Vương phi truyền đến: “Còn có tỉnh? Thế nào còn có tỉnh? Đại phu nghiêm trọng như vậy ... A ....”

      “A...” Là bởi vì thấy Doãn Thiên Lương trợn tròn mắt rồi. Quận Vương phi đến bên mép giường ngồi xuống, kéo bàn tay bé của nàng: “Lương nhi, con tỉnh, dọa hỏng mẹ, cho mẹ, còn có nơi nào thoải mái?”

      Nhìn con trai người thoải mái, thay tôi PIA ta.

      Lắc đầu cái, làm trạng thái suy yếu.

      Chương 40.


      “A? Tại sao mặt Lương nhi lại đỏ?” Quận Vương phi có chút buồn bực, ngón tay thon thon đụng vào trán Doãn Thiên Lương: “ nóng a, vậy chuyện gì xảy ra?”

      Chuyện gì xảy ra? Kinh hoàng vỡ mạch máu nên máu phun ra.

      Thấy nàng Quận Vương phi lại bận rộn lần nữa hỏi: “Lương nhi à, con trò chuyện với mẹ, có phải hay thoải mái?”

      có.” Doãn Thiên Lương nặn ra hai chữ, tận lực để cho thanh nghe phải là cắn răng nghiến lợi.

      có là tốt, Lương nhi à, đứng lên ngồi lát , cũng ngủ hai ngày rồi, nằm nữa nhức đầu.” Quận Vương phi .

      Mới vừa ngồi dậy nha hoàn liền bưng thuốc tới, Doãn Thiên Lương mặc dù thích uống canh thuốc đau khổ này nhưng vì đem cái mạng của mình tong, vẫn nghiêm túc uống thuốc, uống xong Quận Vương phi nhìn nàng cười: “Lương nhi có muốn ăn chút mứt quả ?”

      Còn có thứ đồ này? Có đương nhiên được. Gật đầu cái. Nhà chồng so với nhà mẹ hào phóng chút, trước kia uống thuốc hình như có ai cho mình mứt quả, nàng cho đó là quy củ.

      Nhưng, mứt quả này người làm ngấy vậy? Ăn ngon, hay là muốn.

      “Lương nhi, con muốn ăn gì?” thanh nhu hòa của Quận Vương phi.

      Thịt Lục Quân Tắc.

      muốn ăn.” Ngoài miệng đáp. Ngắm Lục Quân Tắc cái, người này nghiêm trang đứng ở sau lưng mẹ ta, vẻ mặt hình như còn có chút lo lắng ... giả bộ, ra , ta là diễn viên, người đàn ông bụng dạ đen tối.

      muốn ăn thể được, xem chút, cũng gầy vòng rồi, có thể phải ăn cái gì để bồi bổ.” Quận Vương phi .

      Canh thịt Lục Quân Tắc ... Đại bổ.

      Thịt Lục Quân Tắc chưa ăn đến, ăn chút cháo thịt gà non. Quả nhiên ăn đồ xong có sức, Doãn Thiên Lương muốn xuống đất chút, nhưng Quận Vương phi cho phép, để cho nàng tĩnh dưỡng tốt, còn bên ngoài rất lạnh, vạn nhất bị đông lạnh cũng hay, sau đó đến lòng bàn chân cũng lén lau chùi, lên vẫn quên dặn dò Lục Quân Tắc nhìn nàng cho kỹ.

      ta nhìn ? Còn bằng để cho nàng tự sinh tự diệt .

      Nàng tự sinh tự diệt, chỉ thấy Lục Quân Tắc lại quay lại tới ngồi bên mép giường, ôm hai cánh tay nhìn nàng: “Oh a phu nhân, khoai tây dọn nhà là có ý gì?”

      Liều chết thừa nhận.

      “Hả? Khoai tây dọn nhà?” Vẻ kinh ngạc: “Khoai tây làm sao có thể dọn nhà đây?”

      Lục Quân Tắc nhìn nàng, lên tiếng.

      “Quận vương, sao chứ? Ta muốn ngủ tiếp lát.” Doãn Thiên Lương .

      Muốn biết ? Tự mình nghĩ , nghĩ ra được tự làm tim mình chết .

      Lục Quân Tắc gật đầu cái, Doãn Thiên Lương liền chính trực nhắm mắt lại. Tuy như thế cũng phải là rất thoải mái, cái loại cảm giác bị quỷ nhìn chằm chằm lại tới. Như vậy ai có thể ngủ được hả ...

      Mở mắt: “Quận vương, huynh nhìn tôi như vậy tôi ngủ được.”

      “Nhưng vừa rồi mẹ để ta nhìn nàng.” Lục Quân Tắc .

      Người em, nhìn ... đó là thanh bằng phải là thanh nhập có được hay ? Khi dễ biết chứ .

      cần, tự tôi có sao. Huynh cũng rất bận rộn.” Doãn Thiên Lương .

      Lục Quân Tắc lắc đầu cái: “Sắp qua năm, có gì bận rộn.”

      Làm quan phải là việc cũng bận rộn sao? có gì bận rộn cũng phải tịm việc để bận sao, nếu cuối năm FO-CAL có thể tăng tiền lương sao? Ông chủ Hoàng đế có thể điều về Giang Nam giàu có và đông đúc sao?

      “Nàng hy vọng vi phu phụng bồi nàng?” Lục Quân Tắc hỏi.

      Hi vọng ... cái quỷ.

      “Mẹ ta kể, đàn ông phải lấy nghiệp làm trọng.” Doãn Thiên Lương .

      “A.” tiếng suy nghĩ chút lại : “Ý của nàng là, ra nàng vẫn hi vọng vi phu phụng bồi nàng, nhưng lại muốn làm trễ nải đường công danh của vi phu có phải hay ?”

      Doãn Thiên Lương chớp chớp con mắt. Người em, mặc dù là đá cẩm thạch, nhưng cũng đại biểu da mặt cũng đại biểu giống tảng đá ? So tầng biểu bì còn dầy hơn mình, quả nhiên là thần vật ...

      “Vi phu đúng? Oh a phu nhân, mặc dù trong ngày nàng thường ít quá năm chữ, cũng bằng loại ôn nhu chăm sóc như vậy, bất quá vi phu vẫn rất may mắn cưới được biết đạo lý như nàng vậy.” Lục Quân Tắc .

      Trong chăn, Doãn Thiên Lương nắm chặt nắm đấm, tảng đá chết, cố ý tới làm tôi buồn nôn có phải hay ? Xong rồi xong rồi, bị người như vậy làm buồn nôn, cả người lạnh run.

      “Quận vương, tôi phải là ý đó. Bị người nhìn tôi ngủ được.” Doãn Thiên Lương , chính ảo tưởng , bà đây tiếp.

      “A, như vậy à.” Lục Quân Tắc gật đầu cái: “ ngủ được ngòi dậy chuyện lát.”

      Ông trời ơi, vì sao ông lại phái tảng đá tới hành hạ tôi như vậy?

      Chương 41.


      Tốt tốt tốt, phải là chuyện sao, thành vấn đề. Ngồi dậy, ôm chăn nhìn ta, tỉnh táo chút, muốn tự nhiên, ngây ngô cũng muốn ngẩn đến tự nhiên: “Quận vương, ngài có lời gì phải ?”

      “Khoai tây dọn nhà.” Trong miệng Lục Quân Tắc bay ra bốn chữ.

      Đại ca, vạn cầu đừng có hiếu kỳ như vậy có được ? qua tuổi cảm thấy hứng thú đối với mọi chuyện rồi có được hay ? Chẳng lẽ chưa lớn?

      “Quận vương, tại sao lại hỏi hai lần cái vẫn đề này? Khoai tây làm sao có thể dọn nhà đây? Ngoài miệng Doãn Thiên Lương qua.

      “Nàng nghi ngờ.” Lục Quân Tắc .

      “Mùa thu đến, khoai tây cây chín, bị hái xuống bán, từ chủ nhà tới nhà người khác .” Doãn Thiên Lương . xin lỗi bác nông dân, tôi đem khoai tây của các bác cấp cho chú trồng cây ăn quả rồi, xin lỗi, ngài đổi sang trồng dưa .

      “Oh a, nàng nhìn thấy khoai tây sao?” Lục Quân Tắc hỏi.

      nhẩm ...

      “Tôi ăn rồi.” Doãn Thiên Lương .

      “Oh a, ra khoai tây sinh trưởng ở trong đất, lớn ở cây chính là trái cây.” Lục Quân Tắc .

      “A.”

      Trái cây vẫn còn thơm cây, thấy ai hái trái cây ăn. Dưa hấu còn trồng đất, có thể ăn sao? Ngắm Lục Quân Tắc cái, tảng đá giống giả bộ pho tượng chơi trò năng lực vấn đáp à? được, thể chuyện với rồi, nếu tức chết người.

      “Quận vương, tại sao trái cây muốn sống cây mà khoai tây lại sinh trưởng trong đất?” Doãn Thiên Lương hỏi.

      Nhóc con, thư phòng tìm đáp án , chớ ở trước mặt ta lung lay.

      “Ách?” Lục Quân Tắc nhìn nàng, llong mày hơi nhíu.

      “Tại sao?” Doãn Thiên Lương hỏi.

      Cắt, ngươi cho rằng Vương gia cái gì cung biết? Sinh vật học có học giỏi ... Lại nháy mắt hai cái tỏ vẻ tôi hiểu, tránh cho cho rằng tôi khi dễ .

      “Cái này vi phu cũng biết.” Lục Quân Tắc .

      ... thành thực.

      Lục Quân Tắc nhìn nàng đến lúc cơm tối, nha hoàn lại bưng cho nàng chút cháo, nhìn nàng ăn xong rồi Lục Quân Tắc qua bồi mẫu thân dùng bữa tối.

      “Mẹ, tại sao khoai tay sinh trưởng ở trong đất?” Lục Quân Tắc hỏi.

      Quận Vương phi nhìn : “Lục Quân Tắc, tính trẻ con của con chưa mất à?” Suy nghĩ chút lại hỏi: “Lương nhi hỏi con?”

      Lục Quân Tắc gật đầu cái, Quận Vương phi liền cười, cười đủ rồi : “Tốt tốt tốt, rốt cuộc cũng có người ra vấn đề khó khăn cho con, vợ trẻ này ta đúng là có chọn sai, bất quá, Lương nhi bị con doa cho sợ đến cũng dám đùa, sau này con đừng nghiêm mặt, đem Lương nhi cũng làm cho sợ.”

      Lục Quân Tắc từ chối cho ý kiến, ăn cơm cũng để ý tới mẹ ngồi đó lầm bầm cái gì.

      “Con trai...” Ăn cơm xong uống trà, mẹ gọi Lục Quân Tắc tiếng, ly trà trong tay dưng chút, ngầng đầu nhìn hướng mẹ .

      “Mẹ, ngài lại muốn đùa giớn cái gì?” Lục Quân Tắc hỏi.

      “Phi phi phi, ta có đùa giỡn gì, ta chính là hỏi chút, con rốt cuộc có thích Lương nhi hay ?” Quận Vương phi hỏi, ánh mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm.

      Lục Quân Tắc đáp trúng áo choàng, đứng lên tới cửa lại quay đầu lại: “Còn chút.”

      “Tuy chút, từ từ trưởng thành, bây giờ là nụ hoa nụ hoa muốn để đâu, qua mấy năm có thể nở rộ.” Quận Vương phi cười .

      Doãn Thiên Lương nằm giường rốt cục ho khan nóng lạnh, nàng tốt lên Quận Vương phi cao hứng lôi kéo nàng thử quần áo mới.

      Y phục rất là mới, mặc vào cũng rất vừa người, Doãn Thiên Lương thích nhất là ống tay áo hẹp này, sau này ăn cơm rốt cục cần lo lắng tay áo rơi vào mâm thức ăn rồi. Còn có đai lưng này nàng cũng thích, mặc dù to bản lại có màu sắc đẹp, nhưng thắt lưng của nàng Doãn Thiên Lương này vẫn còn rất , cũng coi là cái ưu điểm.

      Giày da dê bé này cũng rất xinh đẹp tinh sảo, thích nhất là hai bên giày thêu đồ án Tường Vân, có cảm giác thế vận hội Olimpic, xem ra nàng cũng còn cùng xã hội liên hệ quá xa.

      Nhìn trong gương đồng, nơi nào cũng nhìn rất tốt, chỉ có chút, tóc, dáng vẻ xinh đẹp lại thân ăn mặc xứng với búi tóc tiểu phụ nhân cũng có chút khó nhìn. Nàng rất muốn làm cái búi tóc màu vàng như vậy, nhìn hoạt bát.

      Mẹ chồng nàng dâu hai người giấu ở trong phòng buổi chiều hành hạ thử mấy bộ y phục, thời điểm cơm tối mặc , Lục Quân Tắc nhìn thấy hai người cũng có vẻ mặt đặc thù gì, chỉ nhàn nhạt quét mắt vòng liền tiếp tục uống trà.

      Ăn cơm, Quận Vương phi lát hỏi Doãn Thiên Lương cái này có muốn ăn hay lát lại hỏi có muốn cái kia hay , Doãn Thiên Lương chỉ “oh a” cố gắng nuốt. Trong lòng suy nghĩ mỹ nhân mẹ chồng muốn đùa giớn cái gì.

      “Sắp qua năm, qua năm Lương nhi liền 15 rồi, cập kê, thành đại nương.” Quận Vương phi .

      Cập kê cũng có trưởng thành, ít nhất còn có ba năm nữa đâu.

      Mặc dù là chuẩn bị lễ mừng năm mới, nhưng người Lục gia thưa thớt, người làm từ Thương Ngô mang đến cũng còn mấy, sắp đặt người đều là náo nhiệt lên. Xem ra đúng là trẻ con nhiều tốt chút mà, náo nhiệt a.

      Chương 42.


      Ngày này, mẹ chồng nàng dâu hai người nhìn bọn hạ nhân dán song cửa đổi đèn lồng, Lục Quân Tắc biết lại từ nơi nào lung lay trở lại, nhìn Doãn Thiên Lương cái cũng chuyện, cho đến lúc ăn cơm được nửa mới lên tiếng: “Tử Quý có phong thư đến.”

      Nữ nhân Doãn Thiên Lăng này? Viết thư làm gì? phải là báo tin mừng ?

      cái gì? Lão thái thái, Vương gia, Vương phi có khỏe?” Quận Vương phi hỏi. Doãn Thiên Lương liền chờ nghe.

      “Tốt.” Lục Quân Tắc .

      “Vậy tốt.” Quận Vương phi gật đầu cái, bỗng nhiên lại hỏi: “Ngày Thiên Lăng, Thiên Lẫm đính hôn có thể có manh mối?”

      Doãn Thiên Lương thầm bĩu môi, mẹ chồng, ngài cũng cần biểu ràng như vậy có được hay ? thể chờ con dâu là nàng cáo lui rồi ngài len lén hỏi con trai sao? Làm giống như con trau của ngài thể chờ đợi muốn làm chuyện độc ác vậy ...

      có.” Lục Quân Tắc .

      Doãn Thiên Lương giật khóe miệng, cái loại nhân Doãn Thiên Lăng đó có phẩm chất tiên nhân, đoán chừng cho là nữ nhân khắp thiên hạ có mấy người có thể xứng đôi với , ha ha, từ từ tìm , tìm ra người có tài .

      Suy nghĩ vì mình, Doãn Thiên Lương chúc phúc Doãn Thiên Lăng có thể cả đời làm hòa thượng ... dĩ nhiên, mong ước tốt đẹp như vậy nàng chỉ len lén nghĩ ở trong lòng rồi lặng lẽ đưa cho Doãn Thiên Lăng ở phương xa.

      ra , đây chính là nguyền rủa trong truyền thuyết. Doãn Thiên Lăng còn suy nghĩ có muốn hay lấy tiền vàng bạc đốt thành tro gì gì đó ...

      “Đứa Thiên Lăng này cũng trưởng thành rồi, làm sao lại vội thành thân đây.” Quận Vương phi .

      Cắt. Con trai của ngài cũng trưởng thành rồi, cũng phải mới thành hôn ...

      Quận Vương phi phát biểu ý kiến xong rồi thấy con trai cùng con dâu người nào tán thành liền tự nhiên thấy thú vị, vòng vo đề tài phong tục lễ mừng năm mới ở Vân Trung quận này.

      Phong tục, có thể có phong tục gì? phải là ăn từ đầu tới cuối... Tựa như chính thức ăn bữa đầy đủ vậy.

      “Nghe đến lúc đó trong thành có mua đồ ở hội làng, hội chùa nhưng náo nhiệt, còn có ca diễn nữa.” Quận Vương phi .

      “Nhiều người, quá loạn. Ngài muốn nghe diễn con cho người mời gánh hát.” Lục Quân Tắc .

      Tôi còn muốn xem hội chùa, đem vương phủ đổi thành miếu à ...

      suy nghĩ, mẹ chồng nàng ra tiếng lòng của nàng: “Con mời người đến diễn hội chùa cho ta cùng Lương nhi?”

      “Bác bỏ.” Lục Quân Tắc .

      Quận Vương phi trừng mắt liếc cái, trong lòng Doãn Thiên Lương thầm N lần đá cẩm thạch chết, đá cẩm thạch chết.

      “Lương nhi, con cũng muốn xem có phải hay ?” Quận Vương phi lại câu nàng vào nhóm.

      Doãn Thiên Lương do dự chút : “ tồi.”

      “Lục Quân Tắc, con xem, Lương nhi cũng muốn , nếu con yên lòng cùng , như thế nào?” Quận Vương phi .

      “Chẳng ra sao cả.” Lục Quân Tắc .

      “Vậy con đừng trách ta đem trong phủ đổi thành hội chùa...” Quận Vương phi .

      được.” Lục Quân Tắc .

      ~~~ Ba ~~~~ có người vỗ bàn.

      “Cái gì cũng được, Lục Quân Tắc, ta và Lương nhi là tới ngồi tù sao? Ngươi ngày ngày ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm, chúng ta muốn xem phong tục tập quán dân tộc chút cũng được sao? Ta cho ngươi biết, nếu ngươi còn cái tính tình này ta mang theo Lương nhi trở về.” Quận Vương phi .

      Phụ nữ, có quyết đoán, chửi giỏi lắm. Tốt tốt tốt, trở về, dọc theo đường còn có thể nhìn núi ngắm sông. Lưu lại mình Lục Quân Tắc ở lại ăn chơi đàng điếm...

      Ách, ăn chơi đàng điếm? Liếc mắt nhìn Lục Quân Tắc, có mắt dài đào hoa, có mặt như hoa sen, dáng dấp cũng chwa có triển vọng phải nhìn là đòi vui, vẻ mặt cứng ngắc giống như hòn đá, ta tìm hoa? biết là dạng phụ nữ gì thích ôm tảng đá ngủ ...

      phiền phức.” Trong miệng Lục Quân Tắc bay ra ba chữ này.

      như vậy con cùng chúng ta có phải hay ? Lúc này mới ngoan nha, đây mới là con trai tốt, người chồng tốt.” Quận Vương phi .

      Tiêu chuẩn của ngài thấp ...

      “Có phải hay , Lương nhi?” Quận Vương phi hỏi.

      “A.” Doãn Thiên Lương đáp phải tâm bất cam tình bất nguyện.

      Mặc dù hội chùa có nhiều bề và giống như làm bánh bao, thế nhưng bao lâu rồi bọn ta dạo qua nơi vui chơi nào, muốn xuất chứng tự kỷ rồi, ra ngoài chút cũng tốt.

      Tâm tình tốt ăn cơm cũng nhiều hơm chút, nhìn Lục Quân Tắc cũng còn vừa mắt nữa.

      Rốt cục cũng tới lễ mừng năm mới rồi.

      Chương 43.


      Đêm trừ tịch – đêm 30, ba người ngồi vây quanh bàn cơm tất niên, người nhìn người vắng lặng, mặc dù nha hoàn đứng phòng, mặc dù mọi người ăn mặc cảnh xuân tươi đẹp.

      “Tổng so với năm ngoài tốt hơn, năm ngoài ta cùng Quân Tắc là hai, năm nay nhiều hơn Lương nhi rồi.” Quận Vương phi cười . “ Sau này càng ngày càng nhiều, suy nghĩ chút, tốt. Con có phải , Lương nhi?”

      “Lại hỏi mình ... “Vâng.” Cho cái thanh.

      Nghe nàng trả lời nhiệt tình lắm, Quận Vương phi thở dài, sau đó làm hình dáng đáng thương nhìn Doãn Thiên Lương, Doãn Thiên Lương nhìn bà cười.

      Bên ngoài nhiều tiếng pháo, bầu trời cũng mau có màu lửa đỏ, mẹ chồng nàng dâu hai người đứng ở hành lang nhìn khói lửa, Quận Vương phi lại thầm khi còn bé Lục Quân Tắc bị pháo làm tay bị thương, làm bà rất đau lòng ... Doãn Thiên Lương nghe, đối với trẻ con tinh nghịch trong trường hợp trọng yếu phải dùng dây buộc lại ...

      Nhanh đến giờ Tý lại mời thần linh ăn bánh chẻo, lăn qua lăn lại xong rồi mới trở về phòng ngủ, Doãn Thiên Lương vẫn luôn có thói quen ngủ sớm, thỉnh thoáng có đêm lại có chút ngủ được. Cẩn thận nghe chút động tĩnh, đá cẩm thạch ngủ.

      ra trong lòng Doãn Thiên Lương có chút rối loạn, lễ mừng năm mới với ba mẹ hai người biết có nhiều khó chịu... Nếu như sau này mình thể trở về người nào phụng dưỡng bọn họ? Nghĩ nghĩ lại liền nghĩ ra bộ dạng hai người chống gậy dìu đỡ nhau, có chút nhịn được chảy nước mắt.

      Cái đầu rút lại trong chăn.

      “Khó chịu lắm.” Có người vỗ vỗ nàng.

      Ta buồn đứng có chọc ta .

      Lộ ra cái đầu, lộ ra cái đỉnh đầu, tránh cho trong lòng người này nghi ngờ.

      “Nhớ nhà?” Lục Quân Tắc hỏi, hướng về phía cái đầu màu đen.

      Cái đầu gật gật. Mặc kệ ta, ghét đá cẩm thạch nhớ nhà gì, vốn đủ khó chịu rồi.

      “Nhớ nhà khóc .” Lục Quân Tắc .

      Ách ... Tảng đá quả nhiên là tảng đá, trái tim người cũng cứng như vậy? biết dỗ dành mình sao? Ngay cả người xa lạ cũng phải an ủi đôi câu ? Khinh bỉ, khinh bỉ nghiêm trọng.

      Hút hút lỗ mũi, để cho ta khóc ta mạn phép khóc, ta là Tiểu Cường kiên cường.

      Tự mình gợi ý thầm Doãn Thiên Lương ngủ thiếp .

      Thoáng chốc bay nhàng, cảm giác mình bay, đám may dười bàn chân mềm như bông, dõi mắt nhìn lại tất cả đều là mây trắng, chung quanh yên lặng giống như chết. Rất tốt, từ xa bay tới đồ vật ... sửa lại, lại gần xem phải là đồ vật, thoạt nhìn là “người”, chỉ bất quá, đây là nam hay nữ?

      Bất nam bất nữ dừng lại ở trước mặt nàng, mặt cười nịnh bợ.

      “Tiểu Tương nhi.” Nó mở miệng.

      “Stop. Lưỡi thẳng ra.” Doãn Thiên Lương , sau đó yên lặng nhìn nó: “Ngươi ... cái đò táng tận lương tâm này... ngươi trả ba mẹ cho ta...” thuận tay níu lấy cổ áo nó.

      “Chuyện gì cũng từ từ, ngươi là thục nữ.” Nó còn cười híp mắt : “Hơn nữa, ta lại làm gì cha mẹ ngươi, cả nhà ba người bọn họ sống rất tốt đây?”

      “Coi như ngươi còn có chút lương tâm.” xong lại trừng mắt: “ nhà ba người? Thế người kia là ai hả? Ngươi ngươi lấy cái quái gì thả nhà ta?”

      “Thôi, Doãn Thiên Lương.” Lại thương lượng: “Quên , con cũng hiểu, ta dẫn con xem.”

      Lúc này nhàng, giống như với vừa nháy mắt đến. Nhà nàng, ngôi nhà quen thuộc của nàng, phòng khách nhà nàng, cái ghế salon to tổ bố nàng chọn kia, cha mẹ nàng ... còn có “nàng”.

      “Nàng” tựa vào bên người mẹ, mẹ xiên dâu tây đến bên môi nàng, TV phát liên hoan văn nghệ mùa xuân, “Nàng” khẽ mỉm cười, thoạt nhìn rất hài lòng.

      Trong lòng bắt đầu bốc lên nước chua, bước bước dài vọt tới trước mặt mẹ: “Mẹ, mẹ thiên vị, trước kia mẹ cũng cho con ăn trái cây, đừng là xiên trái cây, ngay cả rửa quá táo cho con cũng ngại phiền toái ... mẹ thiên vị.”

      Đáng tiếc, mẹ của nàng nhìn thấy nàng, ngược lại quay đầu nhìn “nàng”, còn hỏi: “Tương Tương, ăn nữa ?”

      Tương Tương ?

      “Tương Tương ? Trước kia mẹ gọi con là nha đầu chết .... A a a a a!”

      “Này, Tương Tương, ta có thể hiểu được tâm tình của ngươi, nhưng người xem, như vậy cũng vô cùng tốt có phải hay ?” Nó bay tới bên người nàng giật tay áo của nàng.

      “Hay nhỉ, đó là mẹ của ta.” Dùng sức níu lấy nó: “Ngươi, đổi về ngay cho ta, nếu , ta đánh bay ngươi.”

      luồng khói, nhìn trong tay cái gì cũng có.

      “Tùy ngươi mong muốn, ta bay ...” Nó lượn ở trần nhà cười hắc hắc: “ ra , tình huống bây giờ phải cải chính mới được, uống rượu hỏng việc a, năm đó, lão đầu nguyệt lão kia mời ta uống rượu Đỗ Khang gì đó, đem chuốc cho ta say, ta trở lại phái linh hồn đem ngươi cùng Doãn Thiên Lương làm sai rồi... Những năm này ta vẫn có lòng áy náy, cho nên trước khi phát nguy hiểm cho các ngươi đổi trở lại.”

      “Ngươi lừa gạt quỷ à? Còn phái linh hồn? Còn nguyệt lão, ngươi cho rằng ngươi là thần tiên à?”

      “Đúng vậy a, ta chính là Thần tiên, nhưng... chỉ là cái tiểu thần tiên, nhiệm vụ chính là đem linh hồn này nhét vào từng thể xác khác.” Nó cười híp mắt: “Tiểu Tương Tương, ngươi xem, ra ngươi chiếm tiện nghi, ngươi bây giờ trẻ hơn những tám tuổi, Doãn Thiên Lương có thể ăn thua thiệt. Ngươi yên tâm, điều bí mật này ta cho Tiểu Lục.”

      “Phóng ra ... P!” Nhảy nhót, phát mình cũng thể bay tới trần nhà, tiếp tục níu lấy cổ áo nó: “Ta mới chiếm tiện nghi này, ta cho ngươi biết, ta căn bản cũng muốn gả cho tảng đá thối đó...”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :