[Cổ đại] Hoa mai đỏ

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. HookFISH

      HookFISH New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      0

      [​IMG]


      Danh sách các chương:

      Last edited: 8/6/15

    2. HookFISH

      HookFISH New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      0
      Chương 1:
      Tấm áo đỏ Trung Sơn

      (Mọi tên gọi, nhân vật và địa danh đều là hư cấu, liên quan đến lịch sử)
      1.1

      Thôn Dạ Ngọc cách kinh thành hơn năm mươi dặm về phía Bắc, khung cảnh hữu tình, Tây là sông lớn uốn quanh, Đông là núi đá hùng vĩ. Dân trong thôn quanh năm tất bật nương rẫy, chỉ đến khi trời đổ tuyết mới ngơi tay.

      Mùa đông năm nay đến sớm. Già trẻ trong làng xong vụ gặt từ mấy hôm trước, lúa cũng chất gọn trong kho. Lũ trẻ chạy quanh trước hiên, nghịch ngợm nhặt nhạnh vài sợi rơm sót lại, ham vui đến cóng cả tay vẫn chẳng chịu vào nhà.

      Ngọn gió lùa qua chai bếp, cuốn theo làn khói mỏng tang về phía đỉnh Trung Sơn. Mùa này núi trắng xóa, chỉ còn lơ thơ vài thân cây trụi lá, đen xỉn.

      Người ta đồn rằng ở Trung Sơn có nữ sống trong rừng hoa mai đỏ, đến mùa đông thường xuất ở sườn núi để tìm những nhành hoa nở sớm. Hoa mai đỏ rất hiếm, cả đất nước đâu có ngoài nơi này. Vậy nhưng ít ai dám đến hái, phần vì địa hình hiểm trở, phần do tương truyền loài hoa này sống nhờ khí, nếu đem vào nhà gây tai ương.

      Nhờ thế mà rừng mai mỗi năm đến cuối đông lại khoe sắc rực rỡ, tô đỏ cả mảng núi lởm chởm đá. Mai là loài cây có sức sống mãnh liệt vô cùng, đến nỗi ở vách núi cheo leo cũng có dăm ba nhành theo khe nứt mọc lên, trổ hoa chi chít.

      Trời dần về chiều, ánh nắng nhợt nhạt quanh quẩn nơi đỉnh núi, vấn vương nỡ rời . Các cụ già châm bình trà nóng, ngồi quanh chiếc bàn đóng từ gốc mai đỏ lâu năm, thẩn thơ bàn thế .

      “Năm nay được mùa, khéo đến hết mùa nên bảo bọn thanh niên đem lễ vật lên núi tạ ơn…”

      “Phải phải, nhờ ơn Xích tiên.”

      Ở lưng chừng sườn núi bỗng lên tấm vải đỏ, thản nhiên tung bay giữa cơn gió khắc nghiệt. ai bảo ai, tất cả họ nhất loạt nhìn theo cho đến khi dải lụa ấy khuất dần sau tảng đá to xù xì.

      “Bảo cánh phụ nữ nấu thuốc nhuộm đỏ, năm nay chúng ta dâng cho người năm mươi thước vải.”

      […]

      là xúi quẩy, thuốc hết lúc nào, lại hết ngay lúc này là thế nào!”

      ném cuốc lên trước rồi lò mò bám theo mép đá leo theo sau. Bàn tay vùi trong tuyết sưng đỏ và bắt đầu đau nhức. Phải ra ngoài trong thời tiết như vậy, đương nhiên giấu được bực dọc, luôn miệng lẩm bẩm mắng đá, mắng cây.

      Đêm hôm qua, thai phụ trong thôn trở bệnh nặng, loại thảo dược cần dùng vừa hết. Lỗi do lười biếng , là bởi loại thuốc đó ít dùng đến nên có tên trong sổ, còn hay cũng chẳng biết.

      May thay, thảo mộc này mùa đông vẫn mọc. nhìn chặng đường phía trước, khẽ thở dài ngao ngán. Thôi vậy, xem như làm phước lần, con cháu sau này cũng được hưởng lây!

      Cả vùng núi tuyết giăng trắng, mù mịt phương hướng. kéo mũ trùm kín mặt, hai tay huơ huơ dò dẫm từng bước. Giá mà tìm được vách đá nào để men theo…

      Cầu được ước thấy. Vừa nghĩ trong đầu xong, liền chạm ngay bờ đá thấp. Theo thói quan, đưa tay sờ thử lượt, cốt là để tìm chỗ bám. Nhưng càng sờ, càng thấy kì lạ. Bờ đá này sao lại mịn màng, đường cong mềm mại đến thế? Tấm áo trùm kín khiến tầm nhìn bị che khuất, đành áp sát mặt vào, úp tay sát vào đầu và hé mắt trông xung quanh.

      “Ngươi làm trò gì vậy?”

      “Vách đá” tự dưng xoay chuyển, biến thành nương mặc y phục đỏ. Bão tuyết trùng hợp thay cũng vừa tan. ngước lên, phát mình nhầm lưng nàng ta với vách đá!

      “Thứ lỗi, thứ lỗi! Là ta thất lễ…”

      hốt hoảng lùi ra, chưa kịp cúi đầu tạ lỗi nhận ra mình dẫm lên đuôi áo nàng ta. Giữa nền tuyết trắng, tấm áo đỏ rực nổi bật như vệt màu trang giấy, khiến người ta khỏi mê đắm khi nhìn vào.

      Nàng ta lên tiếng, chỉ ném ánh mắt lạnh băng về phía , như muốn nhắc kẻ lạ mặt nọ tránh khỏi con đường này.

      biết tiểu thư nhà ở đâu? Sao lại lên núi vào lúc bão to thế này? Có cần ta…”

      cho kẻ lạ mặt hết câu, nàng ta phẩy tay áo rồi bỏ . ngọn gió thốc đến, đẩy ngã vào tảng đá to phía bên kia. Trước khi bất tỉnh, đôi mắt chỉ còn nhìn thấy màu đỏ kiêu sa trải dài khắp xung quanh, tung bay trong gian mù mịt tuyết…
      Last edited: 8/6/15

    3. HookFISH

      HookFISH New Member

      Bài viết:
      4
      Được thích:
      0
      1.2

      Toán thợ đốn củi tìm thấy lúc trời sập tối, sau khi nghe tin thầy thuốc duy nhất trong thôn lên núi từ sớm mà chưa trở về. Lúc đầu, họ tìm mãi mà chẳng thấy ai, định bụng quay về đốt thêm đuốc, gọi thêm người để qua đêm.

      “May là chúng tôi thấy gùi thuốc của thầy nằm cạnh tảng đá nên đào tuyết lên xem thử. Thầy cũng lớn mạng , bị vùi lâu như thế mà vẫn sống!”

      Đại thúc gần nhà bưng bát cháo bốc khói nghi ngút, tận tay đưa cho . Mấy người phụ nữ quanh quẩn dưới bếp, nấu hộ nồi cơm, sẵn tay bắc thêm ấm nước pha trà. Họ thăm hỏi, cười đùa náo nhiệt, cứ như cả thôn tập hết cả về căn nhà tranh tồi tàn của vậy!

      Vết thương sau đầu được băng lại tạm bợ bằng vải thô. thấy choáng váng giống lúc đầu nữa, chỉ hơi đau và ê ẩm sau lưng, có lẽ vì va vào tảng đá quá mạnh. Nghĩ đến lúc ấy, hiểu cơn gió kia đến từ đâu, sao lại mạnh đến nỗi đẩy bay người ta trong phút chốc kia chứ?

      “Trông ngơ ngẩn như thế kia hẳn gặp sói rồi. Lần sau gọi chúng tôi theo nhé, mình nguy hiểm lắm!” - đại thúc cười khề khà, cái vỗ vai nặng như núi đè làm tim gan muốn nhảy ra ngoài.

      “Cháu gặp nương…” - đưa tay bóp trán, cố gắng nhớ lại - “Nàng ấy mặc chiếc áo đỏ rất dài, đôi mắt rất sắc lạnh.”

      “Chắc là thầy gặp Xích tiên rồi!” - cánh phụ nữ dưới bếp nhao nhao lên - “Có khi nhờ Xích tiên mà thầy còn sống đấy!”

      Ra là gặp ma, tự nhủ, cơn gió xô mình suýt chết cũng là ả ta gây ra. Người ta thường bảo ma chẳng có mấy kẻ tốt, quả sai. Ả ta vì bị dẫm lên áo mà ra tay tàn độc đến vậy chỉ có thể là quái giả dạng thành. Lần này vì ả mà tìm được thuốc cho bệnh nhân, lại mang thêm thương tích, giận đến run tay, chén cháo cũng suýt rơi xuống giường. Người trong thôn trông bộ dạng thầy thuốc cứ tưởng cơn đau tái phát nên vội đỡ nằm xuống, cuống quít gọi nhau đem thảo dược đến đắp lên vết thương.

      quái, lần tới gặp lại , ta nhất định niệm chú chết ngươi mới hả dạ!

      […]

      Sau đó, có lên núi tìm thảo dược vài lần nữa nhưng đều gặp lại Xích tiên. Trời cũng quang hẳn , chỉ còn tuyết rơi lác đác theo đường .

      Rồi dân trong thôn bắt đầu nấu thuốc nhuộm, quang cảnh vui vầy tựa những ngày đầu năm. Các nhà có khung cửi đều tấp nập phụ nữ, họ thoăn thoắt đưa con thoi, luôn miệng cười. Bên dưới mái đình, từng chậu thuốc nhuộm đỏ sẫm, bốc khói nghi ngút chờ vải đến.

      “Năm nay sao lại nhuộm vải sớm vậy ạ ?” - quanh sân đình lát, vô tình gặp lão bá đương ngồi dùng trà dưới tán cây cổ thụ.

      “Nhuộm vải để làm lễ vật cho Xích tiên…” - lão bá cười, chỉ tay về phía Trung Sơn - “Năm nay mùa màng tốt, nhờ Xích tiên phù hộ.”

      hớp ngụm trà, lòng vẫn nóng như lửa đốt. Lửa từ ruột gan lan đến từng chân tóc, bừng bừng muốn phát ra ngoài. Ả ta có tư cách gì bắt dân làng bỏ công sức ra thế này? Mùa màng bội thu chẳng phải vì nghĩ ra cách dẫn nước từ sông vào hay sao?

      Bây giờ ra, dân làng chắc chắn tin, mà dù có tin cũng là bán tin bán nghi, thế còn tệ hơn. Suy ngẫm lại, quyết định giữ bí mật, chờ đến lúc lật tẩy được bộ mặt của ả quái kia cho mọi người biết.

      [...]

      Tuy vậy, chưa nghĩ ra cách…

      Dòng nước theo mái tóc chảy xuống vai, bốc tỏa khói mờ ảo. Dù kéo kín rèm ở khung cửa sổ, cái lạnh từ Trung Sơn vẫn ùa vào, khiến vết sẹo lưng trở chứng. buông gàu nước xuống, run rẩy nắm chặt tấm khăn vắt ở cửa. Vết sẹo này từ khi còn có, sư phụ bảo rằng mẫu thân khi ôm theo chạy trốn sơ suất gây nên thương tích.

      Mẹ mất khi chưa biết , cha càng biết tung tích, chỉ có sư phụ chăm sóc, dạy dỗ nên người. Mặc cho chưa từng gặp mẹ, bao giờ quên công ơn sinh thành, cứu mạng của người. Sư phụ kể, ngày hôm ấy, mẫu thân người toàn là thương tích, nằm trước cửa thoi thóp tưởng chết. Thế mà vừa trao cho sư phụ xong bất chấp tính mạng chạy vào rừng để đánh lạc hướng sát thủ. Sáng hôm sau người trong thôn phát ra thi thể mẫu thân mắc lại ở khe đá dưới chân núi, môi nở nụ cười mãn nguyện.

      Duy có điều hiểu, vết sẹo nhiều năm nhưng thỉnh thoảng lại đau nhức ghê gớm. Ban đầu, tưởng vì thời tiết nên cố gắng đắp thảo dược, sắc thuốc uống điều độ mà chẳng thuyên giảm. Quái lạ là mỗi khi cơn đau vừa dứt thiên hạ lại có biến. Cách đây mấy năm, đêm hè hôm ấy đau đến chết sống lại, nằm liệt giường đến sáng bỗng nghe tin bắt lính. Toàn bộ đàn ông, trai tráng trong thôn bị gọi cả, chỉ có vì đau bệnh nên được miễn.

      Lần ấy chiến tranh xảy ra, nghe người chết nhiều vô cùng, cả thôn vài trăm mà quay về chưa đến năm mươi. Nhà nào cũng để tang, đường trắng xóa vàng mã, khăn trắng.

      Hi vọng lần này có chuyện gì nghiêm trọng, cơn đau chỉ thoáng qua, có lẽ là việc thôi… khoác tấm khăn quanh vai, uể oải bước ra khỏi nhà tắm.

      Ngoài phòng khách có người, hốt hoảng định quay vào trong nhưng kịp, chỉ biết kéo khăn che quanh thân thể.

      “Đường huynh, huynh dùng cơm tối chưa?”

      đứa bé khoảng mười tuổi, mặc chiếc áo nâu sờn vai từ đâu chạy đến, nhảy lên vai mà cười đùa.

      “Tiểu Vân, giờ này ở nhà cùng mẹ, chạy sang đây làm gì?” - cõng đứa trẻ ra ghế ngồi, quên dặn dò - “Sau này đến phải gõ cửa, nhỡ huynh kịp mặc y phục sao?”

      “Nhà huynh làm gì có cửa?” - Tiểu Vân phồng má nhìn ra tấm màn trúc chắn hờ ở lối vào - “Nhìn thấy cũng đâu có sao, mẹ bảo rằng huynh là tướng công tương lai của muội mà!”

      Câu này ngày nào cũng nghe, nghe đến nhàm tai. Chẳng là sư phụ khi còn sống thường đùa với đại thẩm nhà bên tác hợp cho và Tiểu Vân. phải chê bai gì, Tiểu Vân quả rất xinh đẹp, chắc chắn lớn lên trở thành mỹ nhân. Nhưng ngặt nỗi muội ấy lại kém đến hơn mười tuổi, nếu thành thân người ngoài nhìn vào khó tránh khỏi đàm tiếu.

      “Đúng thế, vậy nên muội càng nên giữ ý tứ, hiểu ?”

      xoa đầu Tiểu Vân, sẵn tiện xuống bếp lấy mấy chiếc bánh bao cùng hai thang thuốc sắc sẵn đem đưa cho muội ấy.

      “Về nhớ nấu thuốc cho mẹ uống nhé, hôm nào huynh lại sang bắt mạch cho.”

      “Đường huynh tốt với Tiểu Vân quá, sau này lớn lên, Tiểu Vân nhất định chăm sóc cho huynh chu đáo…”

      Tiểu Vân đứng ghế, nhón chân hôn lên má rồi ôm thuốc, bánh chạy tung tăng về nhà.


      Giá mà đoán trước được thế

      Nhân gian chắc chẳng có tình ┘​

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :