1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trầm Hương Tuyết - Thị Kim (Tập 2) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 83: Trừng phạt

      Đinh Hương, Bội Lan và Giai cùng Tần Thụ công công hầu chờ ngoài cửa Hoa phòng. Bên trong lặng ngắt như hề có động tĩnh gì, hiển nhiên là giờ lành cảnh đẹp hoa tiền nguyệt hạ.

      Đinh Hương thấy hơn khắc mà Mộ Dung Tuyết vẫn chưa ra, lòng mừng thầm, đáng tiếc chưa vui được bao lâu thấy Mộ Dung Tuyết hoảng hốt chạy ra, giống như có ai đuổi theo phía sau, hề quay đầu mà rời khỏi Hoa phòng.

      Tình huống gì đây? Tần Thụ công công cũng hơi kinh ngạc.

      Đinh Hương, Bội Lan dám hỏi nhiều, vội theo Mộ Dung Tuyết về Ý Đức cung.

      Mộ Dung Tuyết tâm thần bất định uống ly trà, đột nhiên đầu đuôi hỏi câu: “Đinh Hương, mẹ muội có từng đánh cha muội chưa?”

      Đinh Hương lập tức lên án, “Lần nào cũng là cha muội đánh mẹ muội, đến mức mẹ muội phải về nhà mẹ.”

      Mộ Dung Tuyết lại hỏi: “Vậy… Bội Lan, mẹ muội có dám đánh cha muội ?”

      Bội Lan lắc đầu.

      Mộ Dung Tuyết cảm thấy vấn đề này càng nghiêm trọng hơn.

      Đinh Hương thấy thần sắc nàng kỳ quái, dè dặt hỏi: “Tiểu thư, hôm nay ở Hoa phòng, Hoàng thượng…”

      Vừa nhắc đến chuyện này, Mộ Dung Tuyết liền hậm hực : “Có phải các muội có ý dụ ta đến đó ?”

      Đinh Hương vội biện bạch: “ phải đâu tiểu thư, Tần Thụ công công , biết Hoàng thượng tìm đâu ra bụi cây leo, quý như bảo bối vậy đó, cứ vài ngày là đích thân xem. Hôm nay khéo mới gặp tiểu thư thôi.”

      trùng hợp quá nhỉ.” Mộ Dung Tuyết chìa ngón tay hoa lan chỉ chỉ lên trán Đinh Hương: “Tâm tư của muội tưởng ta biết gì sao? Chỉ mong ta khom lưng cúi gối lấy lòng Hoàng thượng thôi đúng ?”

      Đinh Hương vô cùng uất ức: “Tiểu thư, lúc còn ở Vương phủ muội đâu ưa gì Hoàng thượng, cũng biết mà.”

      “Nhưng bây giờ tại sao lại chuyển hướng?” Mộ Dung Tuyết cảm thấy sau khi mình từ Tô Châu hồi cung, thái độ của Đinh Hương đối với Gia Luật Ngạn thay đổi tám trăm độ.

      “Đó là vì sau khi tiểu thư mất tích, bọn muội đều bị Hoàng thượng làm cảm động. Hoàng thượng tốt với tiểu thư phải chỉ là bề ngoài, cũng phải chỉ là ngoài miệng thôi đâu.”

      Mộ Dung Tuyết phục : “Vậy dám hỏi các muội rằng, ta tốt với chàng chỉ là phù phiếm bề ngoài thôi sao?”

      Đinh Hương : “Đương nhiên phải. Bọn muội chỉ cảm thấy nếu tiểu thư chạy thoát, vậy nên an phận sống với Hoàng thượng, sớm sinh Hoàng tử mới là chính đạo.”

      Bội Lan cũng : “Phải đó, Ký lai chi tắc an chi[1]. Nếu tiểu thư vào cung rồi cũng nên dự tính cho tương lai. Hoàng cung là nơi ăn thịt người nhả xương, nếu có Hoàng thượng chăm lo, ngày tháng sau này thảm lắm. Muội và Đinh Hương rất lo lắng cho tiểu thư. Tiểu thư có nhà mẹ hiển hách, chỗ dựa duy nhất chỉ có sủng ái của Hoàng thượng, nếu giận dỗi Hoàng thượng chẳng phải sau này bị người ta ức hiếp sao.”

      [1. Khi có chuyện đến nên chấp nhận, xuôi theo nó.]

      Nghe thấy những lời này, lòng Mộ Dung Tuyết vô cùng ấm áp, tuy hai người này là nha hoàn, nhưng từ trưởng thành cùng nàng như tỷ muội, nay ở Hậu cung nàng ai thân thích, hai nha hoàn này giống như người thân ruột thịt.

      Nàng nghiêm túc : “Các muội yên tâm, tiểu thư ta làm sao có thể bị người ta ức hiếp được. Ta ức hiếp người ta A di đà phật rồi, đúng ?”

      Đinh Hương phì cười, khựng lại rồi hỏi: “Tiểu thư, vừa rồi ở Hoa phòng sao thần sắc lại hoảng hốt như vậy, có phải Hoàng thượng…” Đinh Hương cười cười , vẻ mặt mờ ám.

      Mộ Dung Tuyết vội : “ phải như muội nghĩ đâu, là ta đá Hoàng thượng cước.”

      Mặt cười của Đinh Hương lập tức biến thành mặt khóc. Chả trách Mộ Dung Tuyết vừa trở về là hỏi mẹ mình có dám đánh cha mình , ra còn có màn này nữa.

      Đinh Hương và Bội Lan đều sầu não suốt đêm ngủ. Lòng có chuẩn bị, hôm sau cuốn gói theo tiểu thư đến Lãnh cung.

      Hôm sau, Tần Thụ quả nhiên đến Ý Đức cung.

      Đinh Hương, Bội Lan tái mặt nhìn Tần Thụ công công, cứ như nhìn thấy Hắc Bạch vô thường.

      Tần công công khó hiểu sờ mặt, thầm , lẽ nào hôm nay mình trông hung ác lắm sao?

      “Hoàng thượng mời Đức phi nương nương đến Ngự thư phòng.”

      Mộ Dung Tuyết vừa nghe Gia Luật Ngạn triệu kiến, lòng có chút bất an, lẽ nào hôm nay muốn tìm nàng tính nợ?

      Nàng buông xuôi nghĩ, dù sao đánh cũng đánh rồi, coi như báo thù cho Hứa Trạch, cho dù bị phạt vào Lãnh cung nàng cũng nhận.

      Vào ngự thư phòng, bên trong yên lặng như tờ, mùi Long diên hương từ lư tử kim vấn vít bay ra. Gia Luật Ngạn thân mặc long bào, ngồi sau thư án phê tấu chương, xem ra là vừa mới bãi triều.

      Đây cũng là lần đầu Mộ Dung Tuyết thấy mặc long bào, trong vẻ tuấn tú nho nhã còn có uy thế bức người.

      Nàng tiến lên thi lễ, “Hoàng thượng vạn phúc kim an.”

      Gia Luật Ngạn ngước mắt, nhìn nàng rồi câu: “Đến đây.”

      Mộ Dung Tuyết ngập ngừng lúc rồi tới trước mặt .

      nhìn nàng, đột nhiên khóe môi cong lên ý cười, đây thường là biểu trước khi nổi giận. Nàng chuẩn bị tâm lý, nét mặt dũng hiên ngang vì nghĩa.

      “Hôm qua nàng đá ta cước, cứ vậy là xong sao?” Gương mặt tuấn mỹ của Gia Luật Ngạn bày ra biểu chờ tính sổ.

      “Thần thiếp biết lỗi rồi, xin Hoàng thượng trị tội.” Mộ Dung Tuyết miệng nhận tội, nhưng mặt lại chút biểu hối lỗi nào, bộ dạng cứ như miếng thịt thừa[2].

      [2. Nguyên văn là loại thịt ăn ngon, bỏ đành, khó cắt, khó nấu, khó nhai, dùng để chỉ người ngang ngược lý lẽ, điếc sợ súng.]

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Gia Luật Ngạn thầm thở dài, nha đầu này xưa nay to gan, chống lại Hoàng mệnh, giả chết chạy trốn, chuyện gì cũng làm được, lúc này càng giống như con nhím, hề biết sợ là gì.

      Nếu là người khác, đừng là đá , chỉ cần dám trả treo câu mười cái đầu cũng đủ chém. Còn với nàng lại bó tay, hôm qua nghĩ suốt đêm cũng nghĩ ra phải phạt nàng thế nào, nhưng cũng thể cứ vậy mà bỏ qua, chẳng phải sau này nàng trèo lên đầu tác oai tác quái sao?

      Vậy là nghiêm mặt : “Phạt nàng hôm nay làm cung nữ Ngự thư phòng ngày.”

      Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, ngờ lại phạt như vậy, nhưng nàng đâu biết làm cung nữ chứ, từ khi nàng sinh ra được chiều chuộng, ngoài xuống bếp nấu cơm, những chuyện khác vốn hề động đến. Nàng chớp chớp mắt, nghĩ xem bình thường Đinh Hương, Bội Lan làm những gì.

      Những chuyện bình thường Đinh Hương hay làm là: Quét dọn, lau bàn, may vá, xoa vai, bóp chân, làm ấm chăn mền cho nàng… Mấy việc sau có nghĩ cũng đừng mơ. Mộ Dung Tuyết đảo mắt, xem xét quanh Ngự thư phòng, đập vào mắt trước tiên là chiếc tủ nhiều ngăn, nhưng bước tới phía trước, quẹt ngón tay, bên có lấy hạt bụi.

      Nàng lại nhìn xuống đất, nền gạch vàng sạch đến mức có thể soi gương càng cần quét dọn.

      Còn chuyện gì có thể làm được nữa đây? Nàng xoay tít đôi mắt xem xét bốn phía. Dáng vẻ quyến rũ đáng này khiến Gia Luật Ngạn thể xem tấu chương được nữa, dứt khoát gác quốc bên, làm hôn quân trước rồi tính sau.

      Cuối cùng, ánh mắt nàng rơi bình đựng tranh bên thư án, bên trong cắm số bức họa, có hơi hỗn loạn. Nàng bước tới phía trước định sắp xếp lại.

      Ánh mắt Gia Luật Ngạn rơi cổ nàng, vết sẹo màu đỏ do mảnh sứ rạch qua ràng nữa, chỉ còn là vệt màu hồng, bất giác có hơi hối hận, lần trước nàng dùng Mỹ nhân kế, nên tương kế tựu kế mới phải.

      “Sao hôm nay nàng sử dụng Mỹ nhân kế nữa?” cứ nhìn nhìn, bất giác ra lời trong lòng.

      Tay Mộ Dung Tuyết khựng lại, gương mặt sầm xuống.

      Tình cảnh lúc đó nàng vẫn còn nhớ , hung dữ cho nàng biết Hứa Trạch đường xuống suối vàng. Nghĩ đến đây, nàng cảm thấy ngọn lửa trong lòng đột nhiên bùng lên, hận thể cầm cuốn tranh trong tay đánh cho trận.

      Gia Luật Ngạn thấy nàng lên tiếng, lại khiêu khích hỏi câu: “Sao, nàng muốn gặp cha à?”

      Mộ Dung Lân là sát chiêu của Gia Luật Ngạn, tử huyệt của Mộ Dung Tuyết. Vừa nghe đến cha, Mộ Dung Tuyết lập tức lộ ra biểu chờ đợi, ôm cuốn tranh đưa mắt nhìn , lập tức từ con nhím biến thành con thỏ.

      Gia Luật Ngạn vừa ý gật đầu: “Lần sau lúc nàng sử dụng Mỹ nhân kế, ta cho nàng biết.”

      Mộ Dung Tuyết lập tức có cảm giác bị trêu chọc, tức tối ném cuốn tranh trong tay vào bình. Gia Luật Ngạn biến sắc, vội cầm cuốn tranh lên xem thử, rồi lại cẩn thận đặt vào trong.

      Nâng niu như vậy nhất định là bức họa giá trị quý. Mộ Dung Tuyết cầm cuốn tranh lên, mở ra định xé, uy hiếp : “Hoàng thượng cho thiếp biết, thiếp xé bức tranh này.”

      Xé đồ là thế mạnh của nàng, Gia Luật Ngạn nghe vậy vội : “Đừng xé, đó là chân dung của nàng.”

      Mộ Dung Tuyết sửng sốt, mở tranh trong tay ra, quả nhiên là bức chân dung của mình. Nàng nghe Đinh Hương từ lâu, Gia Luật Ngạn đích thân vẽ chân dung của nàng, cho họa sư phỏng theo, dán khắp hạ lưu Oán giang. Nhưng nàng ngờ Gia Luật Ngạn lại vẽ mình có thần như vậy, mắt mày thần tình sinh động như . Nàng nhìn sững sờ bức tranh trong tay.

      Gia Luật Ngạn đoạt lại bức tranh trong tay nàng, cuộn lại cất vào bình.

      Mộ Dung Tuyết thu lại cảm xúc hỗn loạn chấn động, hỏi: “Hoàng thượng còn có gì căn dặn?”

      “Mài mực.”

      Mộ Dung Tuyết đến trước thư án, tay xoắn tay áo, tay nâng lên, ánh mắt rơi nghiên mực bàn long, muốn ở đây thêm khắc nào nữa, bức tranh vừa rồi khiến nhịp tim nàng hỗn loạn.

      Gia Luật Ngạn nhìn cổ tay thon thon trắng ngần, biết mình gọi nàng đến đây làm việc, rốt cuộc là hành động sáng suốt hay tự đào hố chôn mình. Để ở Ý Đức cung mắt thấy, nhưng lòng cứ luôn lo lắng, tâm thần bất định, đặt trước mắt lại càng tâm thần bất định hơn.

      hít hơi, cố ép mình thu hồi tầm mắt, tiếp tục phê tấu chương.

      Mài mực xong, Mộ Dung Tuyết lại hỏi: “Hoàng thượng còn có gì căn dặn?”

      Gia Luật Ngạn : “Bóp chân, hôm qua bị nàng đá tím hết mảng rồi.”

      Lòng Mộ Dung Tuyết biết vu oan cho mình, chút sức lực của nàng đâu đá mạnh đến vậy, nàng cúi người, nhằm vào chỗ hôm qua đá dùng sức nhéo cái.

      Gia Luật Ngạn hít hơi, đây là nhéo mà.

      “Lần trước nàng đâu có bóp như vậy.” biết nàng biết huyệt vị, lần trước ở thư phòng Đào các, nàng xoa bóp vô cùng thoải mái.

      Mộ Dung Tuyết lạnh lùng : “Lẽ nào Hoàng thượng biết con người thay đổi sao?”

      Gia Luật Ngạn cười khổ, “Được rồi, đừng nhéo nữa, lần này tím đó.”

      Mộ Dung Tuyết lập tức đứng dậy, “Vậy thần thiếp cáo lui.”

      “Khoan .” Gia Luật Ngạn đặt bút trong tay xuống, muốn nhưng lại thôi.

      “Hoàng thượng có gì căn dặn?”

      “Mười sáu tháng sau hành lễ phong Hậu.”

      ra lời này, Gia Luật Ngạn có hơi căng thẳng, nhìn chằm chằm vào mặt Mộ Dung Tuyết, lòng xoay chuyển vô số ý nghĩ, biết rốt cuộc nàng thế nào.

      lập nàng làm Hoàng hậu? Vì nghe Đinh Hương từ trước, Mộ Dung Tuyết cũng kinh ngạc lắm, điềm tĩnh thi lễ với : “Đa tạ Hoàng thượng thương .”

      “Sao làm mình làm mẩy nữa?” Gia Luật Ngạn lại vô cùng kinh ngạc, tưởng với tính tình cứng đầu của nàng, lúc này nhất định ầm ĩ hồi, nào ngờ lại sảng khoái tạ ơn, phản ứng này hoàn toàn ngoài dự liệu.

      Mộ Dung Tuyết hứ tiếng: “Ai mà thích thăng quan phát tài chứ.”

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 84: Như nguyện

      Gia Luật Ngạn nghe thấy câu trả lời này, vừa tức giận vừa buồn cười, chỉ e từ khi có sử sách đến nay, vị Hoàng hậu nào có cách nghĩ như vậy.

      Mộ Dung Tuyết nghiêm túc : “Bổng lộc của Hoàng hậu có cao ?”

      Gia Luật Ngạn càng dở khóc dở cười, : “Tóm lại là thấp.”

      Mộ Dung Tuyết nhàn nhạt : “Vậy tốt. Đa tạ Hoàng thượng tin tưởng, giao chức vụ Hoàng hậu cho thần thiếp, thần thiếp nhất định dốc toàn lực, phụ tin tưởng của Hoàng thượng, xứng đáng với bổng lộc này.”

      Giọng điệu chuyện công làm theo phép công này khiến Gia Luật Ngạn vô cùng thất vọng, nhíu mày hỏi: “Sao, bổng lộc cao nàng chịu à?”

      Mộ Dung Tuyết gật đầu: “Đó là đương nhiên, Hậu cung bề bộn rối ren, Hoàng hậu chức trách vô số, lao tâm lao lực, trách nhiệm nặng nề. Nhưng thần thiếp lĩnh bổng lộc cao, đương nhiên hết lòng hết sức quản lý Hậu cung, công tư phân minh, tuân thủ chức trách.”

      Lòng Gia Luật Ngạn vui, lời lẽ này của nàng ràng hề để tâm ngôi vị Hoàng hậu mà phí bao công sức giành về cho nàng, chỉ coi nó là chức vị trong Hậu cung mà thôi.

      nhịn được : “Nàng có biết, Trẫm phong nàng làm Hoàng hậu phải tốn nhiều tâm sức dường nào ?”

      Mộ Dung Tuyết nghe vậy liền quỳ xuống lần nữa, “Thần thiếp tạ long ân của Hoàng thượng.”

      Dáng vẻ khuôn phép này càng khiến Gia Luật Ngạn giận hơn, kéo nàng lên, “Nàng có biết chức trách quan trọng nhất của Hoàng hậu là gì ?”

      “Là gì?”

      ý tứ sâu xa : “Khai chi tán diệp[1], nuôi dạy Hoàng tử cho Hoàng thất.”

      [1. Khai chi tán diệp: Sinh nhiều con cái.]

      Mộ Dung Tuyết nhướn đôi mày thanh tú : “Hoàng thượng việc tuyển tú ba năm lần đó sao? Hoàng thượng yên tâm, thần thiếp biết Hoàng thượng thích nữ nhân thế nào, lúc đó nhất định dốc hết sức lực để Hoàng thượng vừa lòng.”

      Cho dù Gia Luật Ngạn tốt tính đến đâu cũng chịu nổi khiêu khích của Mộ Dung Tuyết. nổi giận ôm xốc nàng lên về phía Noãn các ở đằng sau.

      Mộ Dung Tuyết hơi hoảng hốt, vừa giãy dụa vừa : “Bình thường Hoàng thượng phê tấu chương ở Ngự thư phòng thế này đây sao? Chả trách làm thị nữ của Ngự thư phòng là công việc người người ở Hậu cung này ngưỡng mộ.”

      Gia Luật Ngạn bị nàng khiêu khích càng nóng giận, đặt nàng lên giường đè xuống. “Chuyện nàng từng hứa với Trẫm, hôm nay Trẫm bắt nàng thực .”

      “Thần thiếp từng hứa chuyện gì? ” Mộ Dung Tuyết thầm biết chuyện gì, nhưng vẫn giả vờ hồ đồ, chặn môi lại, hoảng loạn phản kháng.

      “Đương nhiên là chuyện này.” Vừa vừa cắn mạnh lên miệng nàng, tay khóa hai tay nàng đỉnh đầu, tay cởi thắt lưng nàng thò vào trong, tóm lấy bầu ngực mềm mại đầy đặn của nàng, bóp mạnh mấy cái.

      Mộ Dung Tuyết hoảng loạn giãy dụa, cũng buồn chế phục nàng, chỉ đè mạnh lên ngực nàng, mặc cho nàng thở dốc cũng đẩy được ra. Chờ đến khi nàng còn sức lực, lúc này mới ra tay, lột sạch y phục nàng nhét vào trong chăn.

      Mộ Dung Tuyết biết lần này trốn thoát, vừa căng thẳng lại vừa sợ, biết lần này báo thù nàng thế nào đây. Còn nhớ đêm đầu tiên, giày vò nàng đến tận nửa đêm, chỉ để báo thù dọc đường nàng thà, chuốc vô số phiền phức cho , lần này còn quá đáng hơn lần trước, giả chết chạy trốn, lừa gạt tình cảm của , e là dễ dàng tha cho nàng.

      Nhớ đến những giày vò ngọt ngào nhưng đau khổ đó, lòng nàng thắt lại.

      Bên cạnh truyền đến tiếng cởi y phục sột soạt, rất nhanh thân thể nóng hổi đè xuống.

      Gia Luật Ngạn thân hình cao lớn, cánh tay chống lên lộ ra vòm ngực rộng lớn, cơ thịt săn chắc. Nàng nhìn hồi rồi nhắm mắt lại, lòng , coi như thọ hình vậy, kẹp tay cũng sợ, đây có là gì chứ, có phải là chưa từng trải qua đâu. Nghĩ vậy, nàng cũng liều mình xông lên biểu mặc người chém giết, để tách hai chân ra.

      Trống trải quá lâu, lại thêm dưới thân là nữ nhân hết mực thương, Gia Luật Ngạn chờ được mà xông vào.

      quá lâu làm chuyện này, lại bị xâm nhập đột ngột, Mộ Dung Tuyết đau đến cong chân, suýt chút hét lên thành tiếng.

      Gia Luật Ngạn thấy nàng nhíu mày, biết nàng đau, nên cố nén dục vọng của mình, rút người ra, vuốt ve nàng. Ngón tay xoa nắn nơi mềm mại, đến khi ẩm ướt mới lại tiến vào.

      Mộ Dung Tuyết vốn hưởng thụ chuyện chăn gối lắm, lần này lại cách quá lâu thân mật, bên trong hệt như xử nữ, thít chặt khó vào, ngăn tiến về phía trước, nhưng lại càng khiến nảy sinh dã tính chiếm đoạt chinh phục. Sau khi nàng hơi thích ứng, kìm được mà đâm mạnh mấy lần vào nơi sâu nhất của nhụy hoa.

      Nàng nhắm chặt mắt như thọ hình, mặc tung hoành thế nào cũng chịu mở mắt nhìn , chịu lên tiếng.

      cảm thấy nàng bị mình đẩy ra khỏi trái tim, trong lúc kích động càng chinh phạt dữ dội hơn, hận thể nghiền nát nàng ra để hòa vào xương máu mình.

      Dục niệm kìm nén lâu, lại thêm vào tức giận, uất ức, ghen ghét, hận đan xen, khiến Gia Luật Ngạn biến cuộc hoan ái này thành trận chiến, chỉ muốn hoàn toàn chinh phục nữ nhân dưới thân, đẩy hết tất cả những người khác trong lòng nàng ra ngoài, để chiếm lĩnh trọn vẹn thân thể nàng, để sau này nàng chỉ có mỗi mình , giống như trước kia, toàn bộ tâm trí đều là .

      Ôm tâm trạng như vậy, càng dũng mãnh hơn bất kỳ lần nào khác, bày bố thân thể nàng thành đủ các loại tư thế, dùng đủ mọi cách khiêu khích nàng, muốn chinh phục nàng.
      kabi_ng0k, ThanhtranTrâu thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Lúc đầu Mộ Dung Tuyết thích ứng được với đủ các phương thức kích thích, lòng cũng mang oán hận, sợ hãi chịu phối hợp, bởi vậy liều mình kháng cự, nhưng dù sao cũng địch lại sức lực của , hơn nữa cơ thể từng nếm trải chuyện này, bị cố ý kích thích trêu chọc, dần dần lộ ra bản tính chân , giường nệm bất tri bất giác ướt đẫm mảng, nàng thở dốc mềm nhũng dưới thân , giở nhiều thủ đoạn, khiến nàng lần đầu tiên biết đến cảm giác hồn bay tận chân trời, cuối cùng ngất lúc nào biết.

      Đến khi tỉnh lại, trong Noãn các tối đen, chỉ thắp ngọn đèn.

      Nhất thời nàng có hơi hoang mang, đầu óc mơ màng lúc mới nhớ ra đây là đâu, vừa rồi xảy ra chuyện gì. Nàng hoảng hốt xấu hổ ngồi dậy, phát cơ thể sạch sảng khoái, người khoác chiếc áo lót tơ tằm.

      Cổ họng nàng khô đắng, muốn bước xuống uống nước, nhưng vừa động chân rã rời nhũn ra, chút sức lực.

      “Tỉnh rồi à?” Gia Luật Ngạn bước ra từ sau bình phong, cười vô cùng xấu xa.

      Mộ Dung Tuyết vừa thấy liền nhớ lại những động tác làm vừa rồi, mặt đỏ bừng, lòng oán hận nhưng lại biết làm sao. Quân vi thần cương, phu vi thê cương[2], nàng hao phí tâm tư hết lần này đến lần khác nhưng vẫn thoát khỏi lòng bàn tay , bị đòi lấy tùy tiện.

      [2. Chỉ mối quan hệ lớn giữa người với người trong xã hội, làm nền tảng cho trật tự phong kiến: vua-tôi, chồng- vợ, cương là giềng lưới, sợi dây lớn của lưới giữ cho lưới được giăng ra. Vua là giềng của bề tôi, chồng là giềng của vợ (Giềng: dây cái của lưới).]

      Gia Luật Ngạn đốt ngọn đèn Tiên hạc liên hoa bàn, đến ngồi bên cạnh nàng, quấn chăn lên người nàng, dịu giọng : “Đừng để lạnh.”

      Mộ Dung Tuyết cắn môi im lặng.

      “Cãi nhau đầu giường, làm lành cuối giường, giận dỗi lâu vậy rồi vẫn chưa chịu hòa giải sao?” Cuối cùng Gia Luật Ngạn cũng được như ước nguyện, lúc này tinh thần sảng khoái, uất ức tức giận nhiều ngày cũng được giải tỏa, nhìn Mộ Dung Tuyết kiều vô lực, lòng tràn đầy tình ý.

      phải thiếp muốn giận dỗi với chàng, là chàng lòng dạ hẹp hòi.”

      Ánh đèn trong Noãn các lờ mờ, Gia Luật Ngạn gần ngay trước mắt, mày kiếm mắt sao, vẻ mặt dịu dàng, nhưng Mộ Dung Tuyết cảm thấy ôn hòa của lúc này chỉ là vẻ ngoài giả dối. Ban chết cho Hứa Trạch, để Ngọc Sính Đình tiêu diêu pháp ngoại mới là bộ mặt của .

      “Nàng vẫn còn vì Hứa Trạch mà giận ta sao?” chua ngòm véo mặt nàng, “Hù nàng thôi, chưa chết.”

      “Chưa chết?” Mộ Dung Tuyết ngẩn ra, lập tức vui mừng như điên hỏi, “Vậy huynh ấy ở đâu?”

      Nàng vừa vui mừng Gia Luật Ngạn liền trở mặt, hậm hực : “Sao, nàng còn muốn gặp à?”

      , chỉ cần thiếp biết huynh ấy còn sống yên ổn là được.”

      Gia Luật Ngạn đưa tay ôm lấy eo nàng, lòng bàn tay đặt bụng nàng vuốt ve mấy cái, cười : “Chờ nàng sinh Hoàng nhi Trẫm cho nàng biết.”

      Mộ Dung Tuyết tức nghẹn, khựng lại rồi : “Vậy… thiếp gặp phụ thân thiếp chắc được chứ.”

      “Được, chờ nàng có thai Trẫm điều ông ấy đến Thái y viện đích thân chăm sóc ăn uống thuốc thang cho nàng.”

      Mộ Dung Tuyết nổi giận: “Chàng thiếp có thai mới có thể gặp ông ấy sao?”

      Gia Luật Ngạn mỉm cười : “Đúng vậy. Nếu nàng muốn sớm gặp ông ấy, sớm ngày có thai .”

      Mộ Dung Tuyết nhìn nụ cười đắc ý của , tức đến mức muốn đá cái nữa, nhưng lại còn sức lực, chỉ có thể hung dữ trừng .

      Gia Luật Ngạn lấy y phục sang mặc cho nàng rồi : “Tối nay muốn ăn gì?”

      Mộ Dung Tuyết giận dỗi : “Muốn ăn cơm Hoàng thượng đích thân nấu, có ?”

      Gia Luật Ngạn ngẩn ra, cười khan , “Nàng muốn ăn gì Trẫm cho người nấu.”

      “Hôm nay thiếp muốn ăn gì hết, chỉ muốn ăn đồ chàng nấu thôi.” Mộ Dung Tuyết nhớ lại vừa rồi bị ức hiếp thê thảm dường nào, đương nhiên bỏ qua cơ hội làm khó .

      Gia Luật Ngạn dở khóc dở cười, véo mặt nàng : “Trẫm biết nấu.”

      “Vậy thôi, thiếp về đây.”

      “Được, nàng chờ đó.” Gia Luật Ngạn nhìn nàng cười cười : “Chuyện này làm khó được Trẫm sao?” xong liền đứng dậy ra khỏi Noãn các.

      Mộ Dung Tuyết thấy ứng chiến, ngược lại có hơi kinh ngạc. Sao có thể đích thân xuống bếp nấu ăn cho nàng được? Người có chết cũng cần thể diện như , muốn đến Ngự thiện phòng chuyến, trừ khi là mộng du.

      Lòng hiếu kỳ của nàng bị khơi dậy, nhàn nhã chờ đợi, xem thử nấu cho nàng món ngon gì.

      Chừng khắc sau, cuối cùng cũng nghe thấy bên ngoài có động tĩnh, Mộ Dung Tuyết nửa dựa sạp trong Noãn các, thấy Gia Luật Ngạn vào.

      Vừa thấy hai tay trống trơn, Mộ Dung Tuyết bỗng hơi thất vọng.

      bước đến trước mặt nàng, đưa tay ra, ra trong bàn tay có quả trứng.

      Mộ Dung Tuyết bất giác ngẩn ra. Đây chẳng qua chỉ là quả trứng luộc vô cùng bình thường, chỉ khác ở chỗ dưới ngòi bút tài hoa của , quả trứng có cành hồng mai, tinh tế xinh xắn sống động tựa như , tựa như nở trong lòng nàng.

      Gia Luật Ngạn lộ ra nụ cười đắc ý, biểu như chờ được khen ngợi.

      Mộ Dung Tuyết đích thực rất muốn khen ngợi vài câu, nhưng bỗng nhớ lại trước đây, mình nấu bàn ăn còn tinh xảo phức tạp hơn gấp trăm ngàn lần cũng được câu khen ngợi của , vậy là nàng giấu lại thích thú trong lòng, cố ý lạnh mặt hỏi : “Chẳng qua chỉ là luộc quả trứng thôi sao? Vậy mà cũng gọi là nấu cơm à?”

      “Lẽ nào tính sao? Trẫm đích thân luộc, đích thân vẽ đó.”

      Mộ Dung Tuyết giả vờ khinh bỉ liếc mắt, “Hoàng thượng cảm thấy còn kém đồ thiếp nấu mười tám ngàn dặm sao?”

      Gia Luật Ngạn nhíu mày, vẻ mặt cực kỳ vui.

      Mộ Dung Tuyết nhịn được cười : “Hoàng thượng, bị người ta đả kích cảm giác thế nào? Có phải giống như vui mừng chờ đón mặt trời, kết quả lại bị tạt chậu nước lạnh ?”

      Gia Luật Ngạn : “….”
      kabi_ng0k, ThanhtranTrâu thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 85: Thề hẹn

      Mộ Dung Tuyết lộ ra nụ cười ranh mãnh như “Chàng cũng có hôm nay rồi”, tiếp đó lại đả kích mãnh liệt hơn : “Có bữa nào thần thiếp nấu cho Hoàng thượng mà thức ăn đầy bàn đâu, Hoàng thượng người là keo kiệt, chỉ luộc cho thần thiếp quả trứng, chút xíu này làm sao ăn đủ, người tưởng là nuôi chim sao?”

      Gia Luật Ngạn vừa tức vừa buồn cười, véo mặt nàng nghiến răng : “Chẳng phải là nuôi chim sao, chim ưng.” giờ nàng mạnh mẽ như con chim ưng, khiến vừa vừa hận, nhưng lại bất lực làm gì được nàng.

      “Thôi vậy, có còn hơn .” Mộ Dung Tuyết bày vẻ mặt vô cùng xem thường, “miễn cưỡng” đón lấy quả trứng từ tay , đứng dậy cáo lui.

      Gia Luật Ngạn với theo câu: “Trẫm luộc trứng cho nàng, nàng cũng phải nấu trà cho Trẫm, vậy mới công bằng hợp lý.” là phạt làm cung nữ ngày, nhưng còn chưa hết ngày muốn trốn rồi, đương nhiên nỡ thả nàng .

      “Nấu trà à?” Mộ Dung Tuyết đảo mắt, cười cười, “Được, chút nữa thần thiếp mang đến cho Hoàng thượng.”

      Mộ Dung Tuyết điềm nhiên trở về Ý Đức cung, Đinh Hương, Bội Lan đều thở phào, lo lắng hỏi: “Hoàng thượng trừng phạt Nương nương đó chứ?”

      Mộ Dung Tuyết : “Phạt ta làm cung nữ Ngự thư phòng ngày.”

      Đinh Hương, Bội Lan nghe thấy trừng phạt này đều nhịn được cười.

      “Đây ràng là Hoàng thượng mượn cớ để tiểu thư ở bên cạnh mình thôi.”

      “Chỉ phạt ngày quá ít rồi.”

      “Các muội còn dám cười ta, chân ta mỏi hết rồi đây nè.” Mộ Dung Tuyết buột miệng, xong lại hận thể cắn đứt lưỡi mình. Cũng may Đinh Hương, Bội Lan tưởng nàng đứng mỏi chân, nghĩ gì khác, chỉ kỳ lạ là tại sao khi mặt nàng lại đỏ bừng.

      “Vậy tiểu thư tắm nước nóng thư giãn gân cốt nhé?” xong, Đinh Hương lập tức dặn cung nữ chuẩn bị nước nóng.

      Mộ Dung Tuyết ngâm trong bồn tắm gần nửa canh giờ, lúc này mới cảm thấy cơ thể phục hồi được chút nguyên khí. Nhìn những vết đỏ người, còn có dấu răng ở mặt trong đùi, nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, lòng bật ra từ, “Cầm thú”, nghĩ lại vẫn chưa hả giận, sau đó thêm hai chữ “ bằng”.

      Dùng bữa tối xong, Gia Luật Ngạn ở Ngự thư phòng chờ Mộ Dung Tuyết mang trà đến. Chờ hơn nửa canh giờ, cuối cùng cũng chờ được Mộ Dung Tuyết đủng đỉnh xuất . Nàng thay bộ cung trang xanh lục, vừa nhìn biết là mới tắm rửa xong, người có hương thơm nhàn nhạt, hệt như cành hoa lan duyên dáng kiều, thanh nhã động lòng, hương thơm lan tỏa, lòng Gia Luật Ngạn lại thấy hơi ngứa ngáy. nghỉ ngơi chỉnh đốn xong, có thể tái chiến, chỉ e nàng vẫn chưa được.

      Mộ Dung Tuyết mở hộp thức ăn gỗ mun trong tay, bưng ra ly trà nóng hổi. “Mời hoàng thượng dùng.”

      Gia Luật Ngạn cúi mắt nhìn, trong ly sứ ngọc trắng là nước trà đen thẫm như mực, nhưng lại có hương thơm nồng đậm nhức mũi, uống trà vô số, nhưng chưa từng thấy loại trà này, cũng chưa từng ngửi mùi hương này.

      “Đây là trà gì?”

      Mộ Dung Tuyết đáp, chỉ nhếch môi cười, “Hoàng thượng nếm thử là biết.”

      Gia Luật Ngạn nhìn đôi tay ngọc thon thon như hành non mùa xuân, đôi mắt như tranh vẽ, đôi môi như cười như , cảm thấy dù đây là ly rượu độc chỉ e mình cũng khó lòng kháng cự.

      hứng chí bừng bừng nếm ngụm, đắng đến mức suýt phun ra ngoài.

      “Ngon ?” Mộ Dung Tuyết mỉm cười nhìn , trong mắt giấu nổi ý đùa bỡn cợt.

      Gia Luật Ngạn vốn muốn , nhưng vừa nghĩ đến nha đầu này rất thích ghi thù, nếu mình dám ngon, lần sau biết lại chờ tính sổ với mình lúc nào, vậy là dối lòng gật đầu.

      Mộ Dung Tuyết lập tức : “Vậy tốt, sau này thiếp nấu loại trà này cho Hoàng thượng.”

      Sắc mặt Gia Luật Ngạn cứng lại, lập tức , “Trẫm vẫn thích vị trà lúc trước nàng nấu hơn.”

      Mộ Dung Tuyết cười ngọt ngào: “Hoàng thượng có điều biết, loại trà này rất quý hiếm, là quả của loại cây ở hải ngoại, bị con chồn ăn vào, sau đó bài tiết ra, đem nghiền thành bột.”

      Vừa dứt lời, Gia Luật Ngạn xưa nay mắc bệnh sạch liền nôn khan, hận thể đem ruột mình ra tẩy rửa. ngờ lại là quả nhặt ra từ phân chồn…

      Mộ Dung Tuyết “ân cần” hỏi: “Hoàng thượng làm sao vậy?”

      Gia Luật Ngạn hung dữ kéo nàng vào lòng, véo mặt nàng : “Nàng cố ý phải ?”

      Mộ Dung Tuyết ngây thơ chớp mắt: “Trà này có thể làm tinh thần hưng phấn, Hoàng thượng trăm công ngàn việc, quốc bận rộn, thần thiếp cảm thấy loại trà này là thích hợp nhất.”

      “Nàng cố ý chọc tức ta phải ?”

      “Thần thiếp dám.”

      “Ta thấy có gì nàng dám hết.”

      Mộ Dung Tuyết nghiêm túc : “Vậy chưa chắc. Ví dụ như thần thiếp muốn thả những nữ nhân ở Hồng Ân tự về nhà, Hoàng thượng chịu ?”

      Gia Luật Ngạn im lặng trong chốc lát rồi , “Chuyện này có quy tắc từ lâu, lại liên quan đến thể diện của Hoàng gia, thể sửa đổi. Mỗi năm cho phép người nhà của họ đến Hồng Ân tự thăm nom hai lần, nàng thấy thế nào?”

      Mộ Dung Tuyết vui mừng : “Thần thiếp thay họ tạ ơn Hoàng thượng.”

      Gia Luật Ngạn bất mãn hừ tiếng: “Tạ ơn thế nào? Nấu trà phân chồn cho Trẫm uống à?”
      kabi_ng0k, ThanhtranTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :