1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trầm Hương Tuyết - Thị Kim (Tập 2) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Mộ Dung Tuyết tức tối xỉa lên trán Đinh Hương: “Nha đầu vô lương tâm chết tiệt, ta đâu có bỏ trốn. Tại muội hết đó, nếu phải muội đòi tiền đặt cọc gì đó Hứa Trạch vốn thể biết hết mọi chuyện.”

      “Tóm lại chuyện này là tiểu thư đúng.”

      “Đúng đó, trong chuyện này tiểu thư bất lương, Hoàng thượng đúng là khoan hồng đại lượng, còn giúp tiểu thư che giấu nữa.”

      “Bây giờ ta muốn gặp lão gia lần cũng được, các muội còn giúp cho chàng nữa.” Mộ Dung Tuyết uất ức đầy bụng, kết quả bị hai tiểu nha đầu rần rần phản bác, mất mặt bò vào chăn, bắt đầu đau lòng.

      Đinh Hương và Bội Lan vội an ủi nàng.

      “Tiểu thư yên tâm, Hoàng thượng chỉ muốn dùng lão gia để hù thôi, giống như rạch vào cổ để hù người vậy đó.”

      “Đúng đó, lão gia nhất định có chuyện gì đâu.”

      “Nhưng ta gặp làm sao yên tâm được.” Từ khi sinh ra đến nay nàng chưa rời xa Mộ Dung Lân lâu như vậy, hơn nữa còn biết an nguy trạng của ông, lòng vừa nhớ lại vừa lo.

      “Vậy tiểu thư cầu xin Hoàng thượng .”

      “Đúng đó, tiểu thư cầu xin người .”

      Mộ Dung Tuyết hậm hực : “Các muội tưởng ta chưa cầu xin sao, chàng còn chịu gặp nữa mà, hôm nay ta phải rạch vào cổ mới ép được chàng gặp ta đó.”

      Đinh Hương nghẹn lời : “Tiểu thư, chiêu này của quá tệ rồi, nay Vương gia là Hoàng đế rồi, ai dám làm càn trước mặt Hoàng thượng chứ, tưởng người là Trương đồ tể ở cửa Hồi Xuân y quán của chúng ta sao?”

      Bội Lan : “Phải đó, tiểu thư, làm vậy là đại nghịch bất đạo, Hoàng thượng khoan dung cho , chỉ tội thôi cũng đủ để cuốn gói vào Lãnh cung rồi.”

      Mộ Dung Tuyết phục : “Ta tiên lễ hậu binh mà, nhưng chàng lại chịu gặp ta, ta nóng lòng mới ra hạ sách này thôi.”

      Đinh Hương : “Tiểu thư, ỷ Hoàng thượng nên mới ra chiêu tệ hại này chứ gì, nếu Hoàng thượng , cứ việc rạch cổ , xem máu chảy hết rồi Hoàng thượng có gặp .”

      Mộ Dung Tuyết bĩu môi, tuy phục nhưng lại cảm thấy Đinh Hương, Bội Lan cũng có đạo lý.

      Bội Lan : “Tiểu thư, làm ơn đổi chiêu khác . Cách tự hành hạ này hại người lợi mình, giết địch ngàn mình cũng hao tổn hết tám trăm đó.”

      Đinh Hương gật đầu: “Tiểu thư, nghĩ xem lúc nào là nam nhân mềm lòng nhất, , là tai mềm nhất?”

      Mộ Dung Tuyết chớp mắt: “Lúc nào?”

      Đinh Hương, Bội Lan nghẹn lời nhìn nhau, sau đó đồng loạt thở dài, phát điên hỏi: “Tiểu thư, rốt cuộc là có từng xuất giá chưa vậy?”

      Mộ Dung Tuyết bỗng hiểu ngay hai tiểu nha đầu này gì, mặt lập tức đỏ bừng, xấu hổ giận dỗi : “Cách của các muội mới tệ hại đó.”

      Đinh Hương liếc nàng: “Vậy lần sau tiểu thư cứ tiếp tục rạch cổ !”

      Bội Lan : “ làm ơn rạch cổ chân ấy. Để sau này cổ khỏi chi chít sẹo, xấu chết được.”

      Mộ Dung Tuyết: “…”

      Hai tiểu nha đầu đồng loạt đếm xỉa đến nàng.

      Mộ Dung Tuyết bĩu môi : “ ra, ta lo lắng nhất vẫn là Hứa Trạch.”

      Bội Lan thở dài: “Haiz, tội nghiệp Hứa công tử quá, lần này khó giữ mạng sống rồi, bắt cóc Hoàng phi chạy trốn, chẳng phải là tử tội sao?”

      Mộ Dung Tuyết biến sắc, “ phải bắt cóc.”

      “Dù sao trong mắt Hoàng thượng tính chất cũng như nhau thôi, hơn nữa tiểu thư và Hứa công tử đồng hành nhiều ngày, có nhảy xuống Hoàng hà cũng rửa sạch đâu.”

      bậy, bọn ta vẫn trong sạch, có mười tiêu sư làm chứng.”

      Đinh Hương : “A di đà phật, cũng may có mười tiêu sư bên cạnh, nếu tiểu thư có chết cũng đáng rồi.”

      Mộ Dung Tuyết: “…”

      giờ hình như lòng của hai nha đầu này nghiêng về phía Gia Luật Ngạn hết rồi.

      Mấy ngày sau, vết thương cổ Mộ Dung Tuyết lành hẳn, chỉ để lại vết sẹo hồng hồng. Nếu nhìn kĩ thấy , vì bị che dưới cổ áo.

      Gia Luật Ngạn vốn nghĩ mình đưa Đinh Hương và Bội Lan đến, thể ý làm hòa, nào ngờ chờ mạch bảy tám ngày cũng thấy Mộ Dung Tuyết đến tìm mình. Hơn nữa xem tình hình này, nếu cúi đầu trước nàng tuyệt đối nhượng bộ.

      Cuối cùng vẫn là xuống nước trước, gọi Tần Thụ truyền Đức Phi.

      Tần Thụ thầm , Hoàng thượng, cuối cùng người cũng chịu nổi rồi đó à, nô tài còn tưởng người định cả đời này gặp Đức Phi nương nương nữa chứ.

      Mộ Dung Tuyết nghe được truyền còn chưa có phản ứng gì, Đinh Hương, Bội Lan lập tức tràn đầy nhiệt tình ai lo việc nấy, Đinh Hương mở tủ tìm y phục, Bội Lan chọn trang sức.

      Mộ Dung Tuyết mặt ủ mày chau : “Có phải ta tranh sủng đâu, trang điểm gì chứ.”

      Đinh Hương, Bội Lan lập tức khuyên nàng:

      “Tiểu thư, đây là cơ hội tốt đó, lẽ nào biết đạo lý lấy nhu chế cương sao, nay lão gia và Hứa công tử vẫn còn nằm trong tay Hoàng thượng đó.”

      “Tiểu thư, nếu muốn cứu Hứa công tử dùng Mỹ nhân kế với Hoàng thượng .”

      “Phải đó, lời bên gối là có ích nhất mà.”

      Đinh Hương, Bội Lan hát hò, khiến mặt Mộ Dung Tuyết nóng ran từng hồi, vừa phục lại vừa cảm thấy hai người có lý, hơn nữa quan trọng nhất nhất nhất là trước mắt nàng nghĩ ra cách tốt hơn, chiêu lấy cái chết ra ép buộc cũng dùng rồi, nhưng thấy Gia Luật Ngạn tiết lộ, lòng nàng rất rối rắm.
      Thanhtran, 1HitYouDieTrâu thích bài này.

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nửa canh giờ sau, Gia Luật Ngạn mới thấy Mộ Dung Tuyết đủng đỉnh xuất . Gia Luật Ngạn vốn chờ đến bực mình, định nổi nóng, nhưng vừa thấy Mộ Dung Tuyết xuất , lập tức tức giận đầy bụng tan biến hết, bụng dưới lại dâng lên ngọn lửa khác.

      Nàng mặc bộ cung trang chít eo tay bó màu đỏ sẫm, đường cong lồ lộ, ngực cao eo thon, lồi lõm ràng, yểu điệu quyến rũ, hai bên cổ áo dựng đứng, mỗi bên thêu đóa Diêu hoàng Ngụy tử[1], tôn lên gương mặt mịn màng sáng như vầng trăng và đôi mắt như nước. biết là nét ửng hồng trời ban hay thoa lớp phấn mỏng, tựa như ráng chiều phản chiếu.

      [1. là 2 loại Mẫu đơn quý ở vùng Lạc Dương, đời Tống. Diêu hoàng tượng trưng Vương, còn Ngụy tử tượng trưng Hậu.]

      Giữa đôi mày điểm đóa mai. vô cùng quyến rũ động lòng.

      “Hoàng thượng vạn phúc.” Mộ Dung Tuyết tiến lên thi lễ, vừa cúi người, đường cong trước ngực hoàn toàn ra lộ liễu trước mắt .

      vô thức nuốt ngụm nước bọt, đáp tiếng “Miễn lễ”, bỗng cảm thấy cổ họng khô đắng.

      Mộ Dung Tuyết cũng rất tự nhiên, bị Đinh Hương mặc cho bộ y phục này, đẹp ở chỗ cổ áo cao che được vết sẹo, nhưng eo lại quá chật, hít thở cũng cảm thấy ngực vô cùng bức bối.

      Dọc đường đến đây nàng vốn tình nguyện nhưng đến cửa Càn Minh cung, Đinh Hương uy hiếp : “Nếu tiểu thư quan tâm đến sống chết của Hứa công tử cứ lấy đá chọi đá , xem ai chết khó coi.”

      Bất lực, Mộ Dung Tuyết chỉ đành đổi sắc mặt bình dị gần gũi, giọng điệu cũng dịu nhiều, ngoan ngoãn hỏi: “ biết Hoàng thượng gọi thần thiếp đến có điều gì căn dặn.”

      Gia Luật Ngạn cả mừng, nàng tự xưng là “Thần thiếp”, có thể thấy tiếp nhận thân phận Đức Phi, mấy ngày trước cứng rắn hơn nhiều, mở miệng là “thiếp thiếp thiếp”, hoàn toàn coi tước Phi này ra gì, đâu biết để phong nàng làm Đức Phi, tốn biết bao nhiêu nước bọt với đám lão thần hủ bại trong triều.

      “Nàng đến đây.”

      Mộ Dung Tuyết bước đến cách chừng năm ba bước dừng lại, hiểu có dụng ý gì.

      Gia Luật Ngạn lại : “Gần chút nữa.”

      Mộ Dung Tuyết lại do dự bước thêm hai bước, bỗng bị Gia Luật Ngạn kéo vào lòng, sau đó đưa tay cởi nút áo nàng.

      Mộ Dung Tuyết vừa kinh ngạc vừa xấu hổ, vội giãy dụa muốn đẩy tay ra, trước đây trong thư phòng cưỡng ép nàng lần, nhưng đó là ở Đào các, chỉ có hai người họ, nay ở đây là Ngự thư phòng, ngoài cửa sổ có vô số thị vệ đứng, để người ta thấy nàng cũng còn mặt mũi gặp ai nữa.

      Nhưng sức lực mạnh mẽ, đâu để nàng phản kháng, kẹp hai cánh tay nàng lại, tay mở cổ áo nàng ra. Sau đó nâng cằm nàng lên nhìn kĩ.

      Lúc này nàng mới phát muốn xem vết thương cổ mình, phải như nàng nghĩ, nhất thời thở phào nhõm.

      Cổ áo hé mở, lộ ra da thịt trắng mịn như tuyết, còn có mùi hương thầm khiến tâm thần người ta mê mẩn, kìm được cắn xuống cái.

      Cổ nhói đau, Mộ Dung Tuyết giật mình, định giãy dụa.

      Gia Luật Ngạn buông nàng ra, hậm hực : “Trẫm muốn cắn chết nàng.”

      “Cắn chết cắn chết .” Mặt nàng đỏ bừng, ánh mắt long lanh như nước, ràng vẫn là bộ dạng quật cường, nhưng bỗng toát lên vẻ phong tình, câu hồn đoạt phách.

      Cổ họng Gia Luật Ngạn thít lại, ánh mắt tối , đây là ánh mắt nàng vô cùng quen thuộc, toàn thân nàng căng lên, kìm được lui lại hai bước.

      Quả nhiên, Gia Luật Ngạn ôm xốc nàng lên, bước vào Noãn các sau bình phong.

      Lư đồng tỏa ra hương thơm nhàn nhạt, nàng bị đặt giường nệm màu thu hương[2] vô cùng hoảng loạn. Lời của Đinh Hương, Bội Lan văng vẳng bên tai, nhưng lâu nàng gần gũi với , toàn thân cứng đờ như gặp đại địch.

      [2. màu vàng pha sắc xanh.]

      “Chuyện nàng từng hứa, vẫn chưa quên chứ.” Gia Luật Ngạn thấp giọng hỏi bên tai nàng, hơi thở gấp gáp.

      “Thiếp quên rồi.” Lúc này ngoài việc giả hồ đồ nàng biết phải làm gì khác, nhắm mắt dám nhìn , ôm lòng chờ chết.

      “Vậy để ta nhắc cho nàng nhớ.” Cổ áo bị mở rộng hơn, cả vùng ngực bị lộ ra trong khí, cánh môi nóng hổi của dán lên, bỏ qua tấc da thịt nào.

      Có kiểu nhắc nhở này sao, lúc này nàng hối hận chết được, “Mỹ nhân kế” đổi thành “Tẩu vi thượng kế” có được ?

      Gia Luật Ngạn cởi y phục nàng, vừa rồi còn cảm thấy bộ này đẹp mắt, nhưng lúc này lại than thở y phục này quá chật chội, khó cởi mà.

      Mộ Dung Tuyết lơ đãng nghĩ, lúc này ý loạn tình mê, có phải thời cơ tốt để dụ dỗ khai ra ? Vậy là nàng nhanh chóng chộp lấy cơ hội, chờ được hỏi: “Cha thiếp ở đâu?”

      “Kinh thành.”

      Mộ Dung Tuyết thở phào, lại giọng hỏi: “Vậy còn Hứa công tử?”

      Đáng tiếc là nàng đánh giá thấp Gia Luật Ngạn, cho dù lúc máu nóng bừng bừng, nhưng nhạy bén của lại hề suy giảm, tay ngừng lại, sắc mặt sa sầm chỉ trong phút chốc.

      Nàng nằm dưới thân , nhưng lòng lại nhớ đến nam nhân khác.

      Ý nghĩ này lập tức như dòng suối băng, dập tắt toàn bộ dục hỏa trong người .

      ra nàng ăn mặc đẹp như vậy, dịu dàng với như vậy, là để sử dụng “Mỹ nhân kế”.

      ~*~


      Tiểu Ngạn: Chương sau có thịt ăn đúng ?

      Mẹ Kim: Ta còn chưa nghĩ xong đâu.

      Tiểu Ngạn: Phải nhanh chóng cho em kia sinh con , thần dân tưởng đây vô sinh đó.
      Thanhtran, 1HitYouDieTrâu thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 79: Rạn nứt

      Nàng nằm dưới thân phải vì , mà là vì bảo vệ Hứa Trạch. Mãi đến lúc này nàng vẫn còn tính kế, vẫn còn lợi dụng , đạp lòng tự tôn và tấm chân tình của dưới chân. Ghen ghét và tức giận cứ như ngọn lửa cháy lan đồng cỏ, đốt lòng thành cõi hoang vu, toàn thân đau đớn vào tận xương tủy.

      nhớ lại những dung túng sủng ái của mình đối với nàng, nhớ lại nàng từng đẩy từ thiên đường xuống địa ngục hề lưu tình thế nào, đạp lên tấm chân tình của để đồng hành với Hứa Trạch, vứt bỏ như chiếc giày rách thế nào.

      vốn định cứ như vậy mà tha thứ cho nàng, cho dù bị nàng lừa gạt trêu đùa nữa. Nhưng đến lúc này, lửa hận lại trào lên, lạnh lùng : “Hứa Trạch đường.”

      Mộ Dung Tuyết hơi sửng sốt, “Đường gì?”

      Nụ cười của lạnh như băng giá: “Đương nhiên là đường đến suối vàng.”

      Như có sét đánh xuống đỉnh đầu Mộ Dung Tuyết, hào quang sáng rực mặt nàng bỗng tối sầm , nàng tin, hỏi lại lần nữa: “Chàng giết huynh ấy sao?”

      Gia Luật Ngạn cười lạnh: “Trẫm giết là quá dễ dàng cho rồi, lẽ ra nên để lại từ từ giày vò.”

      giết Hứa Trạch, ánh mắt thù hận tàn độc đó tuyệt đối phải là đùa, Quân vương đùa.

      Sắc mặt Mộ Dung Tuyết tái nhợt, nước mắt dâng đầy hốc mắt, sột soạt tuôn rơi. Gia Luật Ngạn nhìn biểu đau lòng tuyệt vọng này, tức giận càng gia tăng. ngờ nàng lại vì cái chết của Hứa Trạch mà bi thương đến vậy.

      Trong cơn ghen, buột miệng : “ chỉ là , còn có Bùi Giản, cha nàng, tất cả đều phải nghiêm khắc trừng trị.”

      Mộ Dung Tuyết chùi nước mắt, nhìn Gia Luật Ngạn lần rồi lao ra khỏi Noãn các.

      Lửa giận nồng đậm trong mắt cứ như ngọn thương, đâm thẳng vào tim Gia Luật Ngạn.

      Tần Thụ hầu bên ngoài Ngự thư phòng, thấy Đức Phi nương nương hồi lâu ra, lờ mờ đoán được bên trong xảy ra chuyện gì, bất giác thoải mái bật cười. Hoàng thượng kìm nén lâu như vậy cũng nên giải tỏa rồi.

      Tiên đế băng hà, Ngọc hoàng hậu vì bi thương quá độ mà sẩy thai, Hoàng thượng vẫn luôn ở Càn Minh cung, sau đó Hoàng hậu lại vì chuyện tu sửa Ý Đức cung mà gây gổ với Hoàng thượng, kết quả hai người chiến tranh lạnh, Hoàng thượng tiếp tục ở Càn Minh cung.

      Hậu cung mỹ nhân vô số, mỹ nữ như mây, nhưng Gia Luật Ngạn nhìn như thấy, Tần Thụ trơ mắt nhìn làm hòa thượng gần ba tháng, cảm thấy thể tưởng tượng nổi.

      Đáng tiếc, ông ta vừa thay Hoàng thượng nhõm hồi, thấy Đức Phi nương nương mặt đầy nước mắt chạy ra, lao vào màn đêm như cơn gió.

      Tần Thụ sửng sốt, mắt cũng đờ ra.

      Hứa Trạch chết rồi, là nàng hại chết . Ý nghĩ này giống như thanh đao cứa vào tim Mộ Dung Tuyết. Nàng nhớ lại lần đầu tiên gặp , cười chân thành thoải mái, trượng nghĩa giúp đỡ nàng. Nàng nhớ lại mỗi lần mình cần giúp đỡ đều xuất trước mặt nàng, vì nàng mà hao tài tốn của, vì nàng mà suýt chút bỏ mạng, người tốt như vậy cuối cùng lại bị nàng hại chết.

      Áy náy và đau khổ trong lòng giày vò nàng đến suýt phát điên. Nàng gục đầu xuống bàn đau đớn khóc thất thanh, trước đây Gia Luật Ngạn đối xử với nàng thế nào, nàng cũng chưa từng hận , nhưng lúc này nàng lại thực hận .

      Đinh Hương và Bội Lan biết nàng khóc đau đớn như vậy là vì chuyện gì. Có hỏi thế nào Mộ Dung Tuyết cũng đáp, chỉ khóc, khóc mãi đến khi cạn nước mắt.

      hồi lâu sau, nàng đứng dậy, sức cùng lực kiệt nhìn cung điện xa hoa này, đây chẳng qua chỉ là chiếc lồng, nàng thích chút nào. Nàng nhớ Hồi Xuân y quán, nhớ tình thương của phụ thân.

      Nhưng tất cả đều còn nữa, ngay cả Hứa Trạch, bằng hữu duy nhất của đời nàng cũng bị nàng liên lụy mà chết.

      Nàng tức giận tuyệt vọng, tay kéo bức màn sau bình phong, sau đó dùng lực xé.

      Giai kinh ngạc ngây người.

      Tay Mộ Dung Tuyết ngừng, bức màn mỏng như cánh ve kia bị xé thành sợi vải, thần sắc nàng bi ai tuyệt vọng, nhưng quanh người như có ánh sáng lập lòe. Dưới ngón tay ngọc thon thon, bức màn màu gạo như mây như khói, lãng đãng quanh người.

      Giai bỗng hiểu ra, tại sao Muội Hỉ của triều Hạ trong truyền thuyết có thể khiến Quân vương xé ngàn khúc lụa để đổi nụ cười của mỹ nhân. Trong lúc kinh ngạc, lòng Giai cũng có chút lo lắng, nếu truyền ra ngoài e bị người ta nghị luận Đức Phi xa xỉ thất đức, nhưng thấy thần tình Mộ Dung Tuyết như vậy, nàng ta lại dám lên tiếng khuyên can.

      Còn Đinh Hương, Bội Lan đều im lặng nhìn, thần sắc hề kinh ngạc, dường như đây phải là lần đầu tiên nhìn thấy.

      Mộ Dung Tuyết chầm chậm bước qua đống vải, thần sắc bi ai đến mức khiến người ta tan nát cõi lòng.

      Thâm cung tịch mịch. Dường như ở nơi nào đó trong lòng nàng cũng chết .

      Từ khi Mộ Dung Tuyết hồi cung, Ngọc Sính Đình liền phái người thường xuyên để ý động tĩnh của Ý Đức cung và Càn Minh cung. Nàng ta vốn tưởng Mộ Dung Tuyết vừa hồi cung Gia Luật Ngạn nhất định sủng ái gấp bội, nào ngờ nhiều ngày liên tiếp Gia Luật Ngạn cũng lâm hạnh nàng, chỉ triệu kiến nàng ở Ngự thư phòng hai lần, hơn nữa thời gian rất ngắn, nàng ta xem Đồng sử, đến nay vẫn để trắng, có thể thấy hai lần gặp gỡ này đều xảy ra chuyện gì.

      Ngọc Sính Đình tuy mừng thầm, nhưng lại cảm thấy kinh ngạc, thể hiểu được tâm tư của Gia Luật Ngạn.

      Thế nhân đều đối với Đức Phi tình thâm nghĩa nặng, nàng ta cũng cho là vậy, nhưng tại sao trăm đắng ngàn cay tìm Mộ Dung Tuyết về, lại lạnh nhạt như vậy?
      ThanhtranTrâu thích bài này.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Ngọc Sính Đình trăm lời được giải đáp, cứ cảm thấy chuyện Mộ Dung Tuyết trở về nhất định có khúc mắc, giống như Gia Luật Ngạn với bên ngoài.

      Nàng ta định gọi Quan thị truyền Trần An, lúc này Quan thị vội vã tiến vào, vẻ mặt chấn kinh : “Nương nương, hay rồi, Triệu Chân Nương Trích Tinh lâu, muốn gặp Hoàng thượng.”

      Ngọc Sính Đình vui trách hỏi: “Chẳng phải Tĩnh Tâm cung có người trông coi sao, sao lại để ta chạy ra?”

      Kể từ tiền triều, sau khi Tiên đế băng hà trăm ngày, những phi tần có con ở Hậu cung đều bị đưa đến Hồng Ân tự. Những phi tần khác sao, chỉ yên phận ở trong Tĩnh Tâm cung tụng kinh cho Tiên đế, chỉ có Triệu Chân Nương gần đây thường xuyên làm ầm ĩ, vì ngày mai chính là trăm ngày của Tiên đế.

      Quan thị : “Nghe sáng nay nhân lúc thái giám trực đêm ngủ gục chạy ra ngoài, sau đó trèo lên Trích Tinh lâu, hô hào nếu Hoàng thượng gặp ta ta nhảy lầu tự vẫn. Nương nương là chủ Hậu cung, vẫn nên chuyến hơn. Chuyện này nếu truyền ra ngoài ảnh hưởng đến thể diện Hoàng gia.”

      Ngọc Sính Đình đứng dậy : “Chẳng qua ta muốn uy hiếp Hoàng thượng, đòi lại Văn Xương công chúa, sau đó được ở lại trong cung, Hồng Ân tự thôi.”

      “Nương nương đoán sai, đúng là ta có ý này.”

      Trích Tinh lâu bên hồ Thái Dịch là tòa lầu cao chín tầng, xây sát mặt nước, mùa hạ ở lầu cao ngắm sao thưởng trăng, gió mát rười rượi, vô cùng sảng khoái.

      Ngọc Sính Đình đưa người đến bên hồ Thái Dịch, chỉ thấy Triệu Chân Nương ngồi lan can tầng bảy của Trích Tinh lâu.

      Bên hồ có ít thái giám cung nữ vây quanh, vừa thấy Hoàng hậu giá lâm liền đồng loạt quỳ xuống.

      Ngọc Sính Đình : “Lui hết .”

      Cung nữ thái giám lập tức giải tán.

      Triệu Chân Nương thấy người đến là Ngọc Sính Đình, tuyệt vọng thê lương hét lên: “Ta muốn gặp Hoàng thượng, Tiện nhân Kiều Tuyết Y đoạt Công chúa của ta, ta muốn Hoàng thượng củ trì công đạo cho ta.” Triệu Chân Nương biết Ngọc Sính Đình tuyệt đối hướng về mình, dứt khoát mặc kệ nàng ta, hét lên trời kêu: “Hoàng thượng, Hoàng thượng.”

      Ngọc Sính Đình giận dữ : “Còn ngẩn ra đó làm gì, cho người lên đẩy ta xuống, chẳng phải ta muốn chết sao, thành toàn cho ta .”

      Quan thị hơi ngập ngừng, Ngọc Sính Đình hét lên: “Lưu Vân, Loan Nguyệt, lên .”

      Đúng lúc này, sau lưng truyền đến tiếng “Khoan ”.

      Ngọc Sính Đình quay đầu nhìn, thấy Mộ Dung Tuyết vội vàng tiến đến.

      Nàng mặc bộ cung trang màu xanh, tà váy thêu hình cành nho bằng chỉ vàng, hệt như phiến lá non mùa xuân, tươi mát linh động, nhắn xinh xắn. Ngọc Sính Đình thân hình cao ráo, xưa nay rất xem thường những nữ nhân nhắn, nhưng thể , thân hình nhắn linh động của Mộ Dung Tuyết đích thực khiến người ta thích.

      Chờ Mộ Dung Tuyết bước tới thi lễ xong, Ngọc Sính Đình tỉ mỉ quan sát nàng, biết có phải là ảo giác của nàng ta , lần này Mộ Dung Tuyết trở về giống như bệnh nặng mới khỏi, sắc mặt tái nhợt, thần sắc ảm đạm, kiều rực rỡ như lần gặp ở cung yến trước đây, dường như tất cả hào quang đều bị lụi tắt.

      “Hoàng hậu nương nương vạn phúc.”

      “Miễn lễ.” Ngọc Sính Đình cười đầy thâm ý: “Tin tức của Đức Phi cũng linh thông quá nhỉ?”

      Mộ Dung Tuyết đúng mực đáp: “Vừa rồi cung nữ của Ý Đức cung vừa khéo ngang qua Ngự Hoa viên, sau khi về Hậu cung kể với thiếp.” Nàng vừa nghe tin này liền vội vã đến ngay, ngờ lại gặp Ngọc Sính Đình.

      Triệu Chân Nương cúi đầu nhìn thấy Mộ Dung Tuyết, như người sắp chết vớ được gỗ trôi, từ Trích Tinh lâu hét xuống: “Đức Phi nương nương, Văn Xương công chúa là do ta sinh, Hậu cung này người người đều biết, Kiều Tuyết Y đoạt Công chúa của ta, xin Đức Phi nương nương làm chủ cho ta.”

      Triệu Chân Nương thân mặc tang phục, gió hồ lầu cao thổi đến, khiến tóc tai nàng ta xõa bay tứ tán, thê lương tuyệt vọng như nữ quỷ.

      Mộ Dung Tuyết vẫn còn nhớ lần đầu tiên gặp nàng ta trong cung, nàng ta được lão Hoàng đế ôm gối, xinh đẹp đầy đặn, đoan trang dịu dàng. Hậu cung này biến nữ nhân dịu dàng dường ấy trở thành bộ dạng này. Lòng Mộ Dung Tuyết buồn bã, với nàng ta: “ xuống đây trước .”

      “Ta thể xuống, ta muốn gặp Hoàng thượng, Đức Phi nương nương, quên là năm xưa ta giúp thế nào rồi sao, nay ta gặp nạn lẽ nào khoanh tay đứng nhìn? nhẫn tâm nhìn mẹ con ta chia cách, mãi có ngày gặp lại sao?”

      Lòng nàng nhói lên, trong lúc ngẩn đầu, ánh nắng rọi chói mắt.

      Triệu Chân Nương khóc : “Đức Phi nương nương, ơn bằng giọt nước, trả lại suối sông, ngày đó nếu phải ta cầu xin Tiên đế ban hôn cho , sao có được vinh hoa phú quý hôm nay? Đức Phi nương nương, xin cho ta gặp Hoàng thượng lần, giúp cho ta.”

      Ngọc Sính Đình trơ mắt làm ngơ, nhất thời cũng cho người lên xô Triệu Chân Nương xuống, ngược lại còn nhàn nhã chờ xem Mộ Dung Tuyết xấu mặt.

      Mỗi câu khóc lóc của Triệu Chân Nương đều khiến Mộ Dung Tuyết buồn bã vô cùng, nàng ngẩn đầu với Triệu Chân Nương: “ xuống đây trước , ta giúp cầu xin Hoàng thượng.”

      Triệu Chân Nương khóc : “Hoàng thượng đến gặp ta ta xuống. có Công chúa, ta sống cũng còn ý nghĩa gì.”

      Mộ Dung Tuyết thấy vậy lập tức bước nhanh về phía Cần Chính điện.

      Gia Luật Ngạn bãi triều, thấy Mộ Dung Tuyết chờ bên con đường đến Ngự thư phòng. khẽ ngẩn ra, gió mai se lạnh, sắc mặt nàng tái nhợt, nhớ lại dáng vẻ nàng tối qua, lòng đầy lửa hận bỏ .

      thầm có chút hối hận, nhưng nghĩ đến lòng nàng có người khác, vì người đó mà đau lòng tuyệt vọng, càng cảm thấy ngọn lửa đố kị thiêu đốt dữ hơn, khó lòng khống chế.

      Lửa hận trong mắt Mộ Dung Tuyết tiêu tan, nhưng ánh mắt lại điềm nhiên xa lánh, bình lặng gợn sóng, dường như người xa lạ. Ánh mắt như vậy càng khiến khó chịu hơn nỗi hận trong lòng.

      “Hoàng thượng.” Mộ Dung Tuyết quỳ xuống.

      Gia Luật Ngạn : “Đứng lên .”

      Mộ Dung Tuyết đứng lên, phủ phục hai tay xuống đất: “Hoàng thượng, Triệu Chân Nương ở Trích Tinh lâu, xin Hoàng thượng gặp ấy lần.”

      Mắt Gia Luật Ngạn khẽ nhíu lại, đương nhiên biết Triệu Chân Nương gặp mình vì chuyện gì.

      “Trẫm biết rồi.”

      “Nếu Hoàng thượng gặp ấy, ấy nhảy lầu.”

      “Vậy sao.”

      Mộ Dung Tuyết ngờ lại đáp như vậy, ngờ lại thờ ơ với cái chết của Triệu Chân Nương như vậy. Nhất thời nàng biết nên tức giận hay thất vọng, chỉ thấy Gia Luật Ngạn trước mắt phải người nàng từng hết lòng thương , người đó tuy bề ngoài lạnh lùng, nhưng lại có tấm lòng lương thiện. Còn người đăng lên Hoàng vị này, người tràn ngập sát khí mãnh liệt.

      Hứa Trạch, Triệu Chân Nương, những người này trong mắt phải sinh mạng, mà chỉ như con sâu, con kiến.

      Kể từ tối qua nàng hạ quyết tâm gặp nữa. Nhưng hôm nay thể vì Triệu Chân Nương mà đến cầu xin .

      “Xin Hoàng thượng nể tình ấy có ơn với thiếp mà gặp ấy lần.”

      ta có ơn với nàng?” Gia Luật Ngạn bật cười: “Lẽ nào nàng quên rồi sao? Nếu phải ta đặc biệt tiến cử nàng với Tiên đế, sao nàng có thể bị chọn vào cung?”

      Mộ Dung Tuyết : “Phải, nhưng sau đó nếu nhờ ấy, thiếp cũng được gả vào Chiêu Dương phủ.”

      Nghe thấy câu này, giọng Gia Luật Ngạn dịu nhiều. “Đó cũng là ta tính toán, lót đường cho tương lai của mình thôi, nàng tưởng ta tốt với nàng sao?” Đích thực duyên phận giữa và Mộ Dung Tuyết cũng nhờ Triệu Chân Nương, giữ nàng ta đến giờ cũng là vì nghĩ đến công lao này.

      ấy là mẹ ruột của Văn Xương công chúa, theo lý nên cùng nuôi dưỡng Công chúa với Kiều Thái phi, chứ phải bị đuổi đến Hồng Ân tự.

      “Trong cung tự có quy tắc, đây là chỉ ý của Tiên đế, thể thay đổi.”

      ngờ lại lạnh lùng sắt đá đến vậy. Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu, chậm rãi : “ phải vì Tiên đế, mà vì người đó, đúng ?”

      Gia Luật Ngạn giận dữ : “Im miệng.”

      Mộ Dung Tuyết đứng dậy, thần sắc quyết đoán nhưng lãnh đạm: “Thần thiếp chúc Hoàng thượng được như ý nguyện.”

      Gia Luật Ngạn tức đến run người.

      Cách đó xa, Quan thị tái mặt, thầm quay .
      ThanhtranTrâu thích bài này.

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 80: Nhất tiễn tam điêu

      Sau khi Mộ Dung Tuyết , Ngọc Sính Đình dặn Quan thị, thầm theo nhòm ngó tình hình.

      Nàng ta muốn nhân chuyện này xem thử thái độ của Gia Luật Ngạn đối với Mộ Dung Tuyết rốt cuộc là như thế nào. Nếu Mộ Dung Tuyết, đến mức đón về cung nhưng hề lâm hạnh lần, thậm chí ngay cả Ý Đức cung cũng chưa từng bước vào.

      Triệu Chân Nương coi như là người mai mối cho Gia Luật Ngạn và Mộ Dung Tuyết, Nếu Gia Luật coi trọng tình cảm với Mộ Dung Tuyết, nhất định niệm tình này mà đến gặp Triệu Chân Nương. Nếu chịu đến, vậy tình cảm của đối với Mộ Dung Tuyết hoàn toàn như lời đồn bên ngoài, có lẽ chỉ là bình phong.

      Quan thị nhanh chóng trở về, Ngọc Sính Đình thấp giọng hỏi: “Thế nào?”

      Quan thị lắc đầu.

      Quả nhiên đúng như mình đoán, Gia Luật Ngạn đối với Mộ Dung Tuyết chẳng qua chỉ là biểu bên ngoài, Mộ Dung Tuyết quỳ xuống cầu xin cũng chịu nể mặt mà đến. Lòng Ngọc Sính Đình rất thoải mái, với thái giám Lưu Hi bên cạnh: “Lên lầu chuyển lời với Triệu Chân Nương. Cho ta biết hoàng thượng đến đâu, nếu ta muốn chết cứ việc nhảy xuống, nếu muốn chết tự trở về Tĩnh Tâm cung, ngày mai thà đến Hồng Ân tự. Chuyện này bổn cung truy cứu nữa.”

      Ngọc Sính Đình xong, quay người đưa đám nữ nội thị rời , Lưu Hi nhận lệnh lên Trích Tinh lâu chuyển lời cho Triệu Chân Nương, rất nhanh, dưới Trích Tinh lâu còn ai. Gió hồ Thái Dịch thổi lên lan can, áo váy Triệu Chân Nương tung bay như con nhạn lẻ loi gãy cánh.

      Lưu Hi thở dốc trèo lên lầu bảy của Trích Tinh lâu, cách lan can lại lần lời của Ngọc Sính Đình.

      Triệu Chân Nương tuyệt vọng khóc lớn: “Hoàng thượng, Đức phi nương nương.”

      Mộ Dung Tuyết còn chưa đến bên hồ nghe Triệu Chân Nương gào khóc, lòng vô cùng nặng nề, dọc đường đến đây nàng luôn nghĩ phải làm thế nào để khuyên Triệu Chân Nương bước xuống.

      Sau khi Lưu Hi lên Trích Tinh lâu, Triệu Chân Nương như phát điên, gào về hướng Gia Di cung: “Công chúa, mẹ ruột của con là Triệu Chân Nương, phải Kiều Tuyết Y! Kiều Tuyết Y, ngươi cướp con ta, ta làm ma cũng tha cho ngươi.”

      Mộ Dung Tuyết nghe thấy giọng điệu Triệu Chân Nương ổn, vội vã chạy đến bên hồ, đáng tiếc trễ bước, bóng người màu trắng nhảy Trích Tinh lâu xuống, lòng Mộ Dung Tuyết thắt lại, suýt chút loạng choạng té xuống đất.

      Mặt hồ”bình” tiếng nước bắn tung tóe, tia nước kia dường như bắn vào lòng Mộ Dung Tuyết, băng lạnh mảng.

      Nàng kịp nghĩ nhiều, chạy đến bên hồ nhảy xuống. Đinh Hương, Bội Lan, Giai và mấy cung nữ đồng hành đều kinh hoàng tái mặt, điên cuồng la hét.

      “Người đâu, người đâu.”

      “Nương nương rơi xuống nước rồi, người đâu.”

      Mộ Dung Tuyết bơi về phía Triệu Chân Nương, trời xuân se lạnh, nước hồ giá buốt, nàng cố gắng tìm thân hình màu trắng trong nước, cuối cũng cũng chộp được tóc Triệu Chân Nương.

      bờ vô cùng hỗn loạn, rất nhanh kích động túc vệ gần đó, chúng nhân đều tập trung ở bờ hồ Thái Dịch, cứu Mộ Dung Tuyết và Triệu Chân Nương lên bờ.

      Đinh Hương, Bội Lan thấy Mộ Dung Tuyết sắc mặt tái nhợt, cuống đến mức sắp phát khóc, tuy biết Mộ Dung Tuyết biết bơi, nhưng giá rét đầu xuân này nhất định khiến nàng nhiễm lạnh mà ngã bệnh.

      Giai vội dặn cung nữ sau lưng: “ gọi Thái y đến đây.”

      “Mau về cung đổ đầy nước nóng trong bồn tắm, bảo nhà bếp nấu canh gừng.”

      Mấy cung nữ chia nhau chạy .

      Đinh Hương giục Mộ Dung Tuyết ướt đẫm nhanh chóng quay về. Mộ Dung Tuyết màng đến bản thân, dặn Thái giám: “Mau mời Thái y đến cứu Triệu Chân Nương.”

      Đinh Hương khóc : “Tiểu thư yên tâm, Bội Lan ở đây canh chừng ấy là được rồi, tiểu thư mau về thay y phục .”

      Về đến Ý Đức cung, Mộ Dung Tuyết ngâm trong nước nóng, ôm chặt cơ thể mình, lạnh giá thấu xương thâm nhập khắp toàn thân, cho dù ngâm mình trong nước nóng, uống canh gừng, nhưng vẫn xua được cái lạnh trong lòng.

      Hôm nay nàng mới chính thức lĩnh giáo lạnh lùng tuyệt tình của Gia Luật Ngạn. Đây là Quân vương đó sao?

      Nàng ôm cánh tay, bi thương trong lòng tựa như tảng đá lớn đè xuống, khiến nàng gần như thở nổi.

      Đinh Hương tay cầm bộ y phục khô bước đến.

      “Tiểu thư, chăn được làm ấm rồi, trong phòng cũng đốt lửa.”

      Mộ Dung Tuyết đứng dậy mặc y phục bước vào Tẩm điện.

      Trong phòng ấm áp như mùa xuân, Đinh Hương dìu nàng đến ngồi bên giường, dùng chăn dày quấn nàng lại, rồi đặt lò sưởi trong lòng nàng.

      Mộ Dung Tuyết lặng lẽ để mặc nàng ta làm, lời, im lặng đến đáng sợ.

      Đinh Hương hơi lo lắng, giọng : “Tiểu thư, sao chứ?”

      Mộ Dung Tuyết nhắm mắt.

      Đinh Hương tưởng nàng mệt nên nữa, buông rèm thầm lui ra.

      lúc sau, Bội Lan từ Tĩnh Tâm cung trở về.

      Đinh Hương hỏi: “Triệu Chân Nương thế nào rồi?”

      được cứu rồi.”

      “Vậy tốt, nếu tiểu thư hận Hoàng thượng lắm.”

      “Lần này đích thực Hoàng thượng làm tổn thương lòng tiểu thư. Bất luận thế nào Triệu Chân Nương cũng là người làm mai cho tiểu thư và Hoàng thượng mà.”

      “Giao công chúa cho Kiều thái phi nuôi dưỡng là ý chỉ của Tiên đế, Tiên đế chưa tròn trăm ngày Hoàng thượng làm trái ý chỉ, đó là bất hiếu bất kính.”

      Lời hai người thầm Mộ Dung Tuyết đều nghe . Nàng trở mình, vùi mặt vào trong chăn, chỉ muốn ngủ giấc tỉnh dậy, mình vẫn ở Hồi Xuân y quán, vẫn có mùa xuân tuổi mười sáu, hoa lê nở trắng ngần, có tất cả những chuyện sau này.

      ~*~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :