1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Trầm Hương Tuyết - Thị Kim (Tập 2) Hoàn

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 74: Lọt lưới

      Bên ngoài vang lên giọng Thẩm Bằng: “Xin hỏi các hạ là…”

      “Tại hạ là bằng hữu của Tô Quy, giao hẹn cùng Tô Quy hội hợp ở đây, cùng về Tô Châu.”

      “À, ra là bằng hữu của Tiểu Tô.” Tiếp đó, cửa bị gõ mấy tiếng, Thẩm Bằng : “Tiểu Tô, cậu có bằng hữu đến này.”

      “Ồ, đến đây.”

      Mộ Dung Tuyết hốt hoảng lo sợ rút chân ra khỏi chậu nước, hoảng loạn lau khô nước, mang giày vớ, sau đó vẻ mặt khổ sở, miễn cưỡng mở cửa.

      Ngoài cửa là gương mặt khí bừng bừng, trong mắt lóe lên ánh sáng mừng rỡ như phát điên.

      Mộ Dung Tuyết nặn ra nụ cười khan cứng đờ, đón Hứa Trạch vào trong.

      Đám người Thẩm Bằng thấy đích thực là bằng hữu của Mộ Dung Tuyết, ai nấy trở về phòng mình.

      Mộ Dung Tuyết đóng cửa, quay đầu đón ánh mắt nóng bỏng của Hứa Trạch. có vẻ phong trần mệt nhọc, tóc dài ra dùng chiếc khăn xanh cột lại, biểu mừng rỡ như phát điên mặt càng khiến gương mặt tuấn lộ ra nét đáng như trẻ con.

      “Sao huynh lại tìm được tôi?” Lúc này Mộ Dung Tuyết hề vui mừng khi gặp bằng hữu, ngược lại còn vô cùng căng thẳng bất an. Nếu Hứa Trạch tìm được nàng, vậy Gia Luật Ngạn chẳng phải cũng lần theo manh mối tìm đến sao?

      Nàng tự hỏi kế hoạch này rất chu đáo, rốt cuộc sơ hở chỗ nào?

      Hứa Trạch thở phào hơi, chắp hai tay thành kính : “Bồ tát phù hộ, cuối cùng cũng tìm được nàng rồi.” vuốt ngực : “ ra dài lắm, ta phi nước đại suốt dọc đường, mệt đến sống dở chết dở rồi, xin Tiểu Tô công tử thưởng cho ta ngụm nước, để ta từ từ kể lại.”

      Mộ Dung Tuyết rót ly trà đưa cho .

      Hứa Trạch hơi uống hết, cười hi hi đặt chiếc ly xuống noi: “ ra mọi việc phải cảm tạ Đinh Hương.”

      “Đinh Hương?” Mộ Dung Tuyết kinh ngạc trợn tròn mắt, có thế nào cũng ngờ là nàng ta, nàng còn tưởng Bùi Giản tiết lộ cơ mật.

      Hứa Trạch cười hi hi : “Nàng đặt cọc ngàn lượng cho Thần Uy tiêu cục, Đinh Hương nghĩ nàng còn, đương nhiên cần hộ tiêu nữa, vậy là đến tiêu cục tìm Thẩm lão gia đòi tiền. Thẩm lão gia đương nhiên trả, vậy là Đinh Hương liền đến tìm ta đòi nợ giúp. Vừa khéo Thẩm lão gia là bằng hữu thâm giao với sư phụ ta. Vừa thấy ta lập tức kể tình. Ta từng tìm quanh ở Quy pha ba ngày, cứ cảm thấy chưa chắc nàng rơi xuống Oán giang, bởi vậy nghe thấy tên Tô Quy này ta lờ mờ cảm thấy có thể là nàng, lại nghe Thẩm lão gia miêu tả tướng mạo của nàng, liền chắc chắn bảy tám phần, lập tức cưỡi ngựa đuổi theo, quả nhiên là nàng.”

      Hứa Trạch hơi hết, lại rót ly trà uống cạn, sau đó chằm chằm nhìn Mộ Dung Tuyết cười ngốc, cứ như nhặt được báu vật.

      Mộ Dung Tuyết nghe vậy lập tức lo lắng hỏi: “Vậy… Đinh Hương có cho Gia Luật Ngạn biết chuyện này ?” Nếu Hứa Trạch có thể đoán được, vậy có lẽ Gia Luật Ngạn cũng đoán dược. Nàng hối hận lúc đầu dặn dò Đinh Hương thêm vài câu, là trăm kín hở, nha đầu này từ sợ nghèo, đối với tài vật rất tiết kiệm, lúc tâm trạng nàng tốt, nếu xé vải để giải tỏa chút nàng ta xót đến mức ói máu mà chết.

      Hứa Trạch cười : “Ta đưa Đinh Hương ngàn lượng bạc, là Thẩm lão gia trả lại tiền đặt cọc. Đương nhiên ấy truy cứu chuyện này nữa. Nàng yên tâm, ta dặn dò ấy, chuyện này quyết để người thứ hai biết.”

      Lúc này Mộ Dung Tuyết mới yên tâm. Nhưng trong lòng vẫn thấy có điều thỏa đáng, Gia Luật Ngạn có phái người theo dõi Đinh Hương ? Trước đây từng làm vậy, Đinh Hương mang điểm tâm cho Bùi Giản, mang đồ bổ cho Hứa Trạch, tất cả đều biết ràng, lần này có phái người theo dõi, phát Đinh Hương từng đến tiêu cục, từng tìm Hứa Trạch ?

      Nhưng nghĩ lại, lúc đó phái người theo dõi Đinh Hương vì họ từng bị Thành Hi vương bắt, bởi vậy mới phái người bảo vệ, nay Thành Hi vương về đất phong, cũng được lập làm Thái tử, đương nhiên cần phái người bảo vệ Đinh Hương, hơn nữa nàng “chết”, chắc tiếp tục chú ý động tĩnh của Đinh Hương nữa đâu.

      Hứa Trạch tỉ mỉ quan sát Mộ Dung Tuyết. Cho dù ở trong phòng, nàng vẫn đội nón quấn khăn, vì bên trong mặc y phục săn, bên ngoài là cẩm bào to rộng, thân hình được che chắn kĩ càng, chút sơ hở, chính là thiếu niên tuấn tú.

      bất giác bật cười: “ ra nàng ăn mặc như vậy cũng giống thiếu niên, thiếu niên xinh đẹp nhất thế gian này.”

      Mộ Dung Tuyết hơi bối rối, cúi đầu .

      Trong phòng trở nên yên lặng, khí bỗng có hơi ngượng ngập. Nàng nằm mơ cũng ngờ Hứa Trạch lại đuổi đến, nhất thời lòng dạ hỗn loạn, muốn lập tức lên tiếng bảo , nhưng nhìn nụ cười vui mừng mệt mỏi của , nàng nhẫn tâm.

      Dọc đường suốt ngày đêm mới đuổi kịp, dưới chiếc cằm xanh xao còn lởm chởm râu chưa cạo sạch.

      Tâm ý này khiến nàng cảm động, cũng khiến nàng thấy rất nặng nề. phải nàng biết tâm ý của , nhưng trải qua chuyện lần trước, nàng cảm thấy mình thể đón nhận tình cảm này, thể liên lụy đến .

    2. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Nên cắt đứt phải lập tức cắt đứt, thể cho hy vọng, nhưng biết nên thế nào đây? Nàng chưa từng cảm thấy từ chối người lại khó khăn đến vậy, lời dâng đến cổ họng, nhưng lại thể ra.

      Hứa Trạch phá vỡ im lặng trước, “Tại sao nàng cho ta biết?” thu lại ý cười, thần sắc trở nên nghiêm túc nhưng u oán.

      “Tự tôi có thể làm được, muốn liên lụy đến huynh nữa.”

      “Ta sợ nàng liên lụy. Nàng có từng nghĩ làm vậy nguy hiểm đến dường nào , vách núi cao như vậy, nếu nàng bất cẩn rơi xuống sông, nàng…” nghiến răng : “Ít ra nàng cũng phải với ta tiếng. Bất luận nàng muốn ta làm gì ta đều có thể giúp nàng.”

      “Tôi cho bất kỳ ai biết.” Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt ân cần của , lòng nàng vừa ấm áp vừa cảm động, ngờ lại tìm mình ở Quy pha ba ngày.

      Hứa Trạch nhìn nàng, đau lòng hỏi: “Trong lòng nàng, lẽ nào ta thể nương tựa, đáng tin cậy đến vậy sao?”

      Mộ Dung Tuyết vội giải thích: “Chính vì huynh là bằng hữu đáng tin cậy, đáng nương tựa, bởi vậy tôi mới thể liên lụy huynh. Lần trước suýt chút hại huynh bỏ mạng, bây giờ lòng tôi còn rất sợ hãi. Huynh là hậu nhân duy nhất của Hứa gia, người huynh gánh rất nhiều trách nhiệm và nghĩa vụ, sao tôi có thể năm lần bảy lượt liên lụy đến huynh?”

      Hứa Trạch lắc đầu: “Ta chưa từng cảm thấy đây là liên lụy.”

      Mộ Dung Tuyết quyết tâm : “Huynh về . Tôi theo tiêu cục rất an toàn, huynh cần lo lắng. Cha tôi chờ tôi ở Tô Châu.”

      Hứa Trạch nhìn nàng lâu, lộ ra thần sắc bị tổn thương, “Tại sao nàng muốn đuổi ta , lúc đầu từng cùng về Giang Nam mà, nàng quên hết rồi sao?”

      Mộ Dung Tuyết áy náy đáp: “Giang Nam lúc nào huynh cũng có thể , nhưng thể cùng tôi, tôi từng là Trắc phi của Gia Luật Ngạn, từ nay chỉ có thể mai danh tính. Nếu huynh ở bên cạnh tôi, vĩnh viễn thấy mặt trời.”

      “Ta ngại.”

      “Nhưng tôi ngại.” Mộ Dung Tuyết : “Huynh chỉ là Hứa Trạch, huynh còn là con trai của Tĩnh quốc Tướng quân, người huynh gánh trách nhiệm trùng hưng gia nghiệp, huynh phải là bá tánh bình dân, có thể sống cuộc sống tự do ràng buộc như tôi. Bắt huynh mai danh tính, từ bỏ tất cả những gì huynh nên có, vứt bỏ trách nhiệm nghĩa vụ của huynh, cả đời tôi đau khổ bất an. Nếu đổi lại là huynh, huynh có làm vậy ?”

      Hứa Trạch lặng lẽ thở dài, trầm mặc hồi lâu .

      Mộ Dung Tuyết tưởng thuyết phục được , liền dịu giọng : “Huynh cứ coi như tôi chết .”

      Đôi mày kiếm của Hứa Trạch nghiêm lại, : “ được nhắc đến chữ Chết nữa.” Trong mắt như có xoáy nước chảy xiết, “Nàng biết ba ngày đó ta sống thế nào ?”

      Mộ Dung Tuyết đáp.

      Hứa Trạch : “Đúng như nàng , người ta gánh vác trách nhiệm của Hứa gia, nhưng ta cũng có thể vẹn cả đôi đường, chỉ cần nàng cho ta thời gian.”

      Mộ Dung Tuyết lắc đầu, cương quyết : “Tôi đối với huynh vĩnh viễn chỉ là bằng hữu.”

      Ánh mắt Hứa Trạch bỗng tối , biểu như có kiếm xuyên tim đó khiến Mộ Dung Tuyết rất nỡ, nhưng lại thể cứng rắn.

      “Tôi thể người nào như Gia Luật Ngạn nữa, vĩnh viễn thể. Chàng hao tổn hết dũng khí cả đời và tấm lòng của nửa đời tôi. Tôi nghĩ sau này tôi tìm nơi ai quen biết, tìm nam nhân bình thường, sống những ngày bình dị, thương tôn trọng nhau.”

      Nàng mỉm cười, dường như hướng về tương lai vô hạn, đáng tiếc lại liên quan đến .

      Hứa Trạch im lặng hồi lâu, niềm vui sướng như điên khi tìm được nàng dần dần lắng xuống.

      Mộ Dung Tuyết áy náy : “Xin lỗi.”

      đơn cười cười: “ có gì phải xin lỗi, là ta cam tâm tình nguyện.”

      Câu “Cam tâm tình nguyện” này khiến Mộ Dung Tuyết kìm được mà cay cay sống mũi, phải rồi, nàng đối với Gia Luật Ngạn nào phải cam tâm tình nguyện. Nhưng cam tâm tình nguyện này cuối cùng chỉ đổi lại đau thương, nàng muốn Hứa Trạch cũng như vậy, do đó tuyệt tình là giúp ích tốt nhất cho .

      Nàng lại thành khẩn với : “Huynh quay về . Tôi cẩn thận mọi việc, lần này nhờ tiêu cục hộ tống đồ vật ra là để che mắt, chẳng qua tôi muốn nhờ họ hộ tống mình thôi.”

      Hứa Trạch im lặng trong chốc lát, cay đắng : “Vậy ta đưa nàng đến Tô Châu, giao cho bá phụ rồi mới . Nàng thân mình ta yên tâm.”

      Mộ Dung Tuyết chỉ đành đồng ý.

      Đám người Thẩm Bằng ngại thêm người đồng hành. Hơn nữa Hứa Trạch võ công đầy mình, lúc rảnh rỗi thích trao đổi võ nghệ với đám người Thẩm Bằng, đoàn người chung rất hòa thuận.

      Bảy ngày sau, chúng nhân ở khách điếm Khâm châu, chấn động nghe được tin tức Hoàng đế băng hà, Tân đế đăng cơ, niên hiệu Chiêu Hòa. Tin tức này vô cùng đột ngột, Mộ Dung Tuyết sửng sốt hồi lâu mới sực tỉnh, cười với Hứa Trạch.

      Hứa Trạch cười đáp lại.

      Hai người rất hiểu nhau, ai nhắc đến Gia Luật Ngạn. Còn đám người Thẩm Bằng lại mấy lần dè dặt nghị luận chuyện Tân đế đăng cơ, hơn nữa ở trà quán khách điếm dọc đường cũng nghe được số tin tức. Lão Hoàng đế băng hà vì triều đình chinh phạt Tây Lương bất lợi, trận đầu tiên trúng mai phục hao tổn ba ngàn kỵ binh, lão Hoàng đế nhận được chiến báo, lửa giận công tâm, đột ngột băng hà.

      Lão bá tánh lén lút nghị luận những chuyện này, phải thương cảm đối với chuyện lão Hoàng đế băng hà mà lo lắng cho chiến , nay thiên hạ chia ba, Tây Lương và Bắc Tề quốc lực yếu kém, Đại Châu là trù phú nhất, đối với bá tánh, ai làm Hoàng đế cũng khác biệt gì nhiều, chỉ cần cho họ cuộc sống bình an sung túc, cần đánh trận là được.

      Gia Luật Ngạn vừa đăng cơ là phải ứng phó với chiến chinh phạt Tây Lương, mặt phải củng cố tân triều, khôi phục và xây dựng kỷ cương, mặt phải đàn áp thế lực, thanh trừ tàn đảng của Thành Hi vương, vô cùng vất vả gian nan. Mộ Dung Tuyết thầm lo lắng cho , dọc đường để ý nghe ngóng chiến Tây Lương, cũng may những tin nghe được sau đó đều là tin tốt, khiến nàng cũng yên lòng.

      Mấy ngày sau, đến Tô Châu. đường cái ngoại thành, Mộ Dung Tuyết đưa ngàn lượng ngân phiếu cho Thẩm Bằng, cáo biệt với chúng nhân.

      Đưa mắt tiễn đám người Thẩm Bằng rời , Mộ Dung Tuyết thở phào hơi, thời gian qua sớm tối tiếp xúc với họ, lòng nàng căng như dây đàn, dám lơi lỏng, chỉ sợ lộ ra sơ hở gì. Bây giờ cuối cùng cũng có thể thoải mái rồi.

      Hứa Trạch hỏi: “Nàng và bá phụ hẹn gặp ở đâu?”

      “Phụ thân tôi có bằng hữu chi giao ở Tô Châu, tên Ngô Thanh Viễn. Hẹn gặp ở nhà ông ấy, thiết nghĩ phụ thân đến đó nhiều ngày rồi.”

      Mộ Dung Tuyết vừa vừa đưa Hứa Trạch về phía thành Đông.

      Đến Ngô gia, Mộ Dung Tuyết bước lên gõ cửa.

      Mở cửa là nam nhân chừng bốn mươi tuổi, ông ta xem xét Mộ Dung Tuyết và Hứa Trạch hỏi: “Nhị vị tìm ai?”

      Tuy Mộ Dung Tuyết biết đây là lão bộc Ngô Thất của Ngô gia, nhưng vì thể bộc lộ thân phận, chỉ có thể giả vờ biết, tiến lên thi lễ : “Lão nhân gia, tôi là cháu trai của Mộ Dung Lân, nghe cữu cữu làm khách ở quý phủ, có việc quan trọng cần tìm cữu cữu, phiền ông thông báo tiếng.”

      Ngô Thất : “Mộ Dung tiên sinh ở nhà tôi, khoảng mùa xuân năm ngoái ông ấy có đến lần, sau đó nghe lão gia nhà tôi ông ấy đến Kinh thành, hề đến đây nữa.”

      Mộ Dung Tuyết cả kinh.

      Hứa Trạch hỏi: “Mộ Dung tiên sinh có từng phái người đưa thư từ gì đến ?”

      Ngô Thất lắc đầu : “ có.”

      Hai người rời khỏi Ngô gia, Mộ Dung Tuyết cuống lên: “Sao cha tôi lại đến đây? Lẽ nào đường xảy ra chuyện gì rồi sao? Ông ấy sớm hơn tôi nhiều ngày, lẽ ra phải đến từ lâu rồi.”

      “Đừng vội, có nhiều túc vệ hộ tống như vậy, đường nhất định xảy ra chuyện gì đâu. Có khi nào ông ấy ở Hồi Xuân y quán ? Vì lúc đầu là đưa ông ấy về huyện Nghi mà.”

      “Vậy tôi về xem thử.”

      Hứa Trạch : “, nàng ở lại đây, để ta thay nàng quay về.”

      “Tại sao?”

      “Cũng có thể vì túc vệ hộ tống vẫn ở huyện Nghi, bởi vậy bá phụ cách nào thoát thân đến Tô Châu, ta thay nàng về xem xét tình hình, nàng ở đây tìm khách điếm trú lại, chờ tin của ta.”

      Mộ Dung Tuyết nghĩ lại, cảm thấy như vậy thỏa đáng hơn, liền : “Vậy phiền huynh chuyến, nếu tìm được cha tôi, hai người hãy đến đây tìm tôi.”

      Hai người thương nghị, tìm khách điếm gần Ngô gia, như vậy cũng tiện cho Mộ Dung Tuyết mỗi ngày đến xem thử, lỡ như mấy ngày Mộ Dung Lân có đến nàng cũng kịp thời biết được. Còn Hứa Trạch lập tức lên đường đến huyện Nghi.

      Mộ Dung Tuyết ở lại khách điếm, mỗi ngày đều đến dạo trước cửa Ngô gia, nhưng mãi vẫn thấy Mộ Dung Lân.

      Chớp mắt bảy tám ngày trôi qua, nàng áng chừng Hứa Trạch cũng sắp quay lại, từ sáng bắt đầu mỏi mắt chờ đợi.

      Cơm trưa xong, nàng cầm nón định ra ngoài xem thử, đúng vào lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, lòng cả mừng, nàng vội mở cửa ra.

      Chiếc nón trong tay “phịch” tiếng rơi xuống đất, nàng ngạc nhiên đến mức suýt ngất .

      ~*~


      Tiểu Ngạn: Phù… cuối cùng em cũng lọt lưới rồi.

      Mẹ Kim: Từ “Lọt lưới” này có thể dùng cho em kia sao?

      Tiểu Ngạn: Lưới tình! Ta là lưới tình đó…

      Mẹ Kim : …..
      Hale205, ThanhtranTrâu thích bài này.

    3. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 75: gặp

      Viên Thừa Liệt đứng ở cửa cung kính thi lễ với Mộ Dung Tuyết: “Nương nương vạn phúc.”

      Quá đột ngột, quá kinh ngạc, Mộ Dung Tuyết hề có chuẩn bị tâm lý, xuất của Viên Thừa Liệt tựa như chiếc lồng từ trời giáng xuống, nàng vốn nhìn thấy trời xanh vạn dặm, sắp tung cánh bay cao, nhưng đột nhiên lại bị nhốt vào trong lồng.

      Nàng thầm bấm vào lòng bàn tay, đau quá, phải mơ, tìm được nàng rồi. Từng trận hàn khí bốc lên từ sau lưng, gần như khiến nàng đóng thành băng.

      Viên Thừa Liệt nhìn Mộ Dung Tuyết hoa dung thất sắc, vừa đồng tình lại vừa khâm phục, lòng : Công phu trốn chạy của Nương nương cũng tiến bộ, đáng tiếc người gặp đối thủ là đương kim Thánh thượng. Kết quả cho ý chí kiên cường của người chỉ là trăm trận thua cả trăm thôi, năm xưa người từng lĩnh giáo rồi đó, sao vẫn chưa từ bỏ hy vọng vậy?

      thở dài, vô cùng đồng tình : “Nương nương, Hoàng thượng có mấy lời muốn chuyển cáo cho Nương nương.”

      Cổ họng Mộ Dung Tuyết thít lại, khó nhọc hỏi: “Lời gì?”

      “Hoàng thượng nếu Nương nương còn muốn gặp phụ thân lập tức theo thần về Kinh.”

      Mộ Dung Tuyết biến sắc, vội hỏi: “Phụ thân ta ở đâu?”

      Viên Thừa Liệt : “Thần biết. Thần chỉ phụng mệnh đưa Nương nương về Kinh. Hoàng thượng nếu Nương nương niệm tình cha con cứ việc ra , chúng thần ngăn cản.”

      Nàng làm sao có thể niệm tình cha con được, nàng thà chết chứ muốn phụ thân mất sợi tóc. làm gì phụ thân đây? Có khi nào cho rằng nàng và phụ thân thông đồng lừa gạt mình, bởi vậy trong lúc tức giận giam phụ thân lại ?

      Nàng bất giác lạnh người, dám tưởng tượng khoảnh khắc gặp được Gia Luật Ngạn.

      Có khi nào kiếm giết chết nàng ?

      là người tâm cao khí ngạo, chấp nhận được chút lừa dối, chút qua quýt nào.

      Nhưng nàng lại lừa gạt như vậy.

      Nàng xưa nay gan to bằng trời, nhưng chưa bao giờ sợ hãi như hôm nay, thà chết chứ muốn về gặp , nhưng phụ thân lại ở trong tay , nàng thể , cho dù là núi đao biển lửa nàng cũng phải chuyến. Nhưng nàng làm sao cam lòng được, khổ tâm mưu tính lâu như vậy, nhìn thấy ánh sáng thắng lợi rồi mà.

      Nàng khàn giọng hỏi Viên Thừa Liệt: “Làm sao ngươi tìm được ta?”

      “Hứa Trạch cho thần biết tung tích Nương nương.”

      Sao Hứa Trạch có thể bán đứng nàng được? Mộ Dung Tuyết thể tin, lập tức hỏi: “Có phải ngươi dùng trọng hình bức cung huynh ấy ?”

      “Con người của thần lẽ nào Nương nương biết sao?” Viên Thừa Liệt vẻ mặt khổ sở, năm xưa Nương nương người còn hẹn thần thưởng hoa ở suối Hoán Hoa nữa đó, giờ thần hối muộn, hận thể chuốc cho Hoàng thượng lão nhân gia chén canh chóng quên, mỗi lần gặp Hoàng thượng đều sợ đến mức tim gan run rẩy đó Nương nương à.

      “Hứa Trạch ở đâu?”

      “Hứa công tử ở đâu Nương nương vẫn nên tự mình hỏi Hoàng thượng hơn.”

      Mộ Dung Tuyết đột nhiên nghĩ, Gia Luật Ngạn biết nàng và Hứa Trạch cùng về Tô Châu, có khi nào cho rằng nàng và Hứa Trạch bỏ trốn ? Trong lúc tức giận có khi nào…

      Mộ Dung Tuyết vừa nghĩ đến đây, vừa hoảng vừa sợ, lập tức với Viên Thừa Liệt: “Ta theo ngươi về Kinh.”

      Ngoài cửa khách điếm có cỗ xe ngựa chờ, mấy chục túc vệ đứng bên cạnh xe.

      Mộ Dung Tuyết lên xe liền buông rèm xuống, ngón tay nàng vẫn run rẩy, toàn thân phát lạnh. Trong xe ngựa vô cùng thoải mái, trải ba lớp thảm rồi thêm lớp đệm dày, cùng còn trải lớp thảm lông thêu mẫu đơn rực rỡ, phú quý diễm lệ.

      Mộ Dung Tuyết co người thảm, cầm lò sưởi tay bên cạnh đặt vào lòng, nhưng vẫn thấy lạnh.

      Nàng nhắm mắt hít hơi sâu, muốn làm cho mình bình tĩnh lại, nhưng vừa nhắm mắt dường như lại thấy Gia Luật Ngạn.

      mặc long bào màu vàng tươi, ngồi ở Kim Loan điện cao cao nhìn xuống nàng, mím chặt đôi môi mỏng lên tiếng, dưới đôi mày tuấn lãng là đôi mắt lạnh lùng, ánh mắt như đao băng kiếm tuyết, nàng hoảng hốt mở mắt, chỉ trong chốc lát nhưng cảm thấy đầu đầy mồ hôi lạnh.

      đường về Kinh, Mộ Dung Tuyết như ngồi trong chảo dầu, cảm giác như nung như nấu. Nàng vừa muốn nhanh chóng vào Kinh, nhanh chóng nghe ngóng tung tích của phụ thân, giải thích với Gia Luật Ngạn nguyên do Hứa Trạch đồng hành, cũng vừa sợ vào Kinh đối diện với Gia Luật Ngạn. Nhưng có sợ đến đâu cuối cùng vẫn phải đối diện, quãng đường này cuối cùng cũng đến lúc kết thúc.

      tháng sau, khi nàng nhìn thấy tường đỏ ngói xanh của Hoàng cung trước mắt, tim đập đến mức như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Chuyển chuyển dời dời, nàng lại quay về đây, quay về nơi mà nàng dù bỏ mạng cũng phải trốn thoát, nhưng khác là bên trong đổi Hoàng đế rồi.

      Điều gì chào đón mình đây? Nàng dám tưởng tượng, chỉ vững tin là người nào làm người đó chịu, bất luận trừng phạt nàng thế nào nàng cũng nhận, chỉ cần liên lụy người khác.

      Đại thái giám Tô Xuân Quý thất thế theo lão Hoàng đế băng hà, thiên tử triều nào thần tử ấy, Ngự tiền Tổng quản Thái giám nay tên Tần Thụ, tuổi chừng bốn mươi, tinh minh nhanh nhẹn, thấu hiểu ý người. Biết tin hôm nay Mộ Dung Tuyết hồi cung nên đưa đám cung nữ nội thị chuẩn bị kiệu ra cửa cung nghênh đón từ sớm.

    4. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Khoảnh khắc Viên Thừa Liệt giao Mộ Dung Tuyết cho Tần Thụ, tảng đá lớn trong lòng cũng rơi xuống đất.

      Đây là lần thứ hai hộ tống Mộ Dung Tuyết vào Kinh thành, lần trước xảy ra chuyện gì biết rất , tuy ủ trong bụng thể ra, nhưng hề quên cảnh nào.

      Dọc đường nơm nớp lo sợ, chỉ e Mộ Dung Tuyết đột nhiên lại trăm phương ngàn kế chạy trốn như lần trước. Nếu để mất Mộ Dung Tuyết, vậy chắc xách đầu gặp Tân đế cho xong, có bị chém thành tám mảnh cũng đủ cho Tân đế giải hận.

      Nhưng ngờ câu kia của vị Hoàng đế mới đăng cơ còn có tác dụng hơn cả Khốn tiên thằng[1]. Dọc đường Mộ Dung Tuyết vừa an phận lại vừa yên lặng so với lần trước cứ như hoàn toàn là người khác.

      [1. Dây trói thần tiên.]

      Viên Thừa Liệt kìm được thầm bội phục minh của Hoàng thượng, câu “Đánh rắn đánh giập đầu” ngoa chút nào. lời tênh khiến Đức phi ngoan ngoãn trở về Kinh thành.

      Tần Thụ bước tới nghênh đón, quỳ gối : “Nô tài Tần Thụ thỉnh an Đức phi nương nương, Nương nương đường vất vả, mời lên kiệu đến Ý Đức cung nghỉ ngơi.”

      Mộ Dung Tuyết nghe thấy hai chữ “Đức phi”, lòng cả kinh, mặt khẽ biến sắc. ngờ Gia Luật Ngạn lại phong nàng làm Đức phi, là cảm động vì nàng săn tuyết hồ cho nên bỏ mạng, bởi vậy mới truy phong đó sao?

      Nếu biết nàng vì trốn chạy mà lừa gạt , e là nhốt nàng vào Thiên lao mới đúng, hoặc ít ra cũng là Lãnh cung.

      Nàng thấp thỏm bất an lên kiệu đến cung điện.

      cung nữ mười bảy mười tám tuổi dáng vẻ như nữ quan, đưa hai mươi cung nữ quỳ thềm ngọc trước điện.

      “Đức phi nương nương vạn phúc kim an.”

      Tần Thụ : “Nương nương, đây là nữ quan Giai của Ý Đức cung, Nương nương có việc gì xin cứ dặn dò, nô tài phục chỉ với Hoàng thượng trước.”

      Mộ Dung Tuyết lập tức gọi lại, “Tần công công, ta muốn gặp Hoàng thượng.”

      Tần Thụ cung kính : “Dạ, nô tài chuyển cáo cho Hoàng thượng ngay.”

      ~*~


      Đến Cần Chính điện, Tần Thụ vào bẩm báo Gia Luật Ngạn: “Hoàng thượng, Đức Phi nương nương vào Ý Đức cung.”

      Gia Luật Ngạn ngước mắt, vẫn cúi đầu tiếp tục phê tấu chương, có điều mấy chữ dưới bút vô cùng hỗn loạn.

      Tần Thụ thấy Hoàng thượng lời, có hơi kỳ quái, lén nhìn sắc mặt Tân đế, vẫn lạnh lùng như hàn băng. Tần Thụ lập tức cẩn thận hơn, dè dặt : “Nương nương… muốn gặp Hoàng thượng.”

      “Lui ra .”

      Gia Luật Ngạn lạnh lùng câu, từ đầu đến cuối cũng ngước mắt lần.

      Ra khỏi Cần Chính điện, Tần Thụ trong lòng chỉ cảm thấy kỳ quái, có thế nào cũng ngờ rằng khi Mộ Dung Tuyết về cung, Gia Luật Ngạn lại có thái độ lạnh nhạt như vậy, ông ta tưởng vui mừng như điên, lập tức triệu kiến nữa chứ.

      Quả nhiên là quân ân như nước, thánh ý khó dò.

      Truyền kỳ về vị Đức Phi nương nương này, Tần Thụ ở trong cung nghe từ lâu. Nghe vì săn tuyết hồ tặng cho Gia Luật Ngạn lúc đó còn là Thái tử làm lễ vật, may sẩy chân ngã xuống Oán giang. Gia Luật Ngạn phái người tìm ngày đêm, vẫn chịu tin nàng gặp nạn, đích thân vẽ bức chân dung của nàng, sai mười mấy họa sư ngày đêm phỏng theo vẽ mấy ngàn bức, dán khắp các thành trấn lớn dọc bờ sông, vất vả tìm kiếm nhiều ngày cũng chịu bỏ cuộc.

      chỉ như vậy, sau khi Gia Luật Ngạn đăng cơ, lập tức phong nàng làm Đức Phi, sáng lập tiền lệ của Đại Châu, người ở Hậu cung nhưng chiếm tước Phi và cung điện.

      Ý Đức cung kia chỉ tu sửa mới toanh, sau Tẩm điện còn đặc biệt xây hồ tắm, mức độ xa hoa lộng lẫy cũng chỉ có Phụng Nghi cung của Hoàng Hậu mới bì kịp. Khiến Ngọc Hoàng hậu nổi lòng ghen tuông, nảy sinh tranh chấp với Gia Luật Ngạn.

      Đến nay Đế Hậu vẫn còn chiến tranh lạnh.

      Tần Thụ vạn lần ngờ rằng, vị Đức Phi nương nương trông có vẻ như được Hoàng thượng thương này, sau khi về cung lại bị lạnh nhạt như vậy.

      Lẽ nào Tân đế làm tất cả những điều này chỉ cho thế nhân xem, để được tiếng thơm trọng tình trọng nghĩa? Nhưng vừa nghĩ ông ta lại cảm thấy giống, ông ta từng chính mắt nhìn thấy Hoàng đế ngây ngốc nhìn chân dung Đức Phi suốt nửa canh giờ. Ánh mắt thâm tình đau đớn đó tuyệt đối thể giả vờ được.

      Tại sao người đến trước mặt rồi lại tránh gặp? Tần Thụ trăm lời được giải đáp, chỉ biết rằng, sau này thái độ với Đức Phi nương nương này nặng thế nào, vấn đề nan giải.

      Nữ nhân trong Hậu cung này, chỉ cần Hoàng đế thích, cho dù chỉ là cung nữ giặt y phục cũng thể đắc tội, còn vị Đức Phi nương nương này, rốt cuộc có địa vị gì trong lòng Gia Luật Ngạn, Tần Thụ rất hoang mang.

      Sau khi Mộ Dung Tuyết tắm rửa thay y phục xong thấp thỏm bất an chờ Gia Luật Ngạn triệu kiến, nhưng canh giờ trôi qua cũng thấy ai đến truyền gọi, nàng chờ mà lòng dạ rối bời, đứng ngồi yên. Sợ gặp , nhưng lại nóng lóng muốn gặp . Tính mạng của phụ thân và Hứa Trạch nằm trong tay , còn có Đinh Hương, Bội Lan, Bùi Giản có khi nào cũng bị liên lụy ?

      Nàng càng nghĩ càng cảm thấy căng thẳng, lòng bàn tay toát đầy mồ hôi.

      Giai : “Nương nương, nên dùng bữa rồi.”

      “Ta đói.” Mộ Dung Tuyết vốn còn lòng dạ ăn uống, mòn mắt nhìn ra cửa cung.

      Giai vô cùng khó xử, ở bên cạnh dè dặt khuyên: “Hoàng thượng quốc bận rộn, có lẽ đến tối mới ghé thăm Nương nương, Nương nương ngựa xe vất vả nhiều ngày, vẫn nên dùng bữa trước, sau đó nghỉ ngơi dưỡng thần.”

      Mộ Dung Tuyết tâm trùng trùng, làm sao nuốt nổi, nàng cho người dọn bữa trưa xuống, tiếp tục chờ đợi.

      Chờ mãi đến khi trời tối, tới giờ cơm nàng cũng chịu ăn.

      Giai cuống lên, nếu Đức Phi nương nương bị đói có mệnh hệ gì, làm sao nàng ta gánh nổi, trong lúc khẩn cấp liền phái cung nữ tên Huệ nhi tìm Tần công công.

      Tần Thụ cũng rất khó xử, vì chưa đoán được rốt cục Gia Luật Ngạn có thái độ gì với vị Đức Phi nương nương này, cả buổi dám bẩm báo Gia Luật Ngạn. Hơn nữa Hoàng đế phê tấu chương, cũng dám tới quấy rầy.

      Kéo dài mãi tới đêm khuya. Gia Luật Ngạn cần chính, lại vì chiến Tây Lương nên hầu như đêm nào cũng xử lý chính ở Ngự thư phòng đến khuya, mỗi tối Ngự thiện phòng đều đúng giờ đưa thức ăn khuya đến.

      Tần Thụ đón thức ăn khuya đưa đến thư án của Gia Luật Ngạn, lúc này mới tìm cơ hội, giọng : “Hoàng thượng, hôm nay cả ngày Đức Phi nương nương dùng bữa.”

      Vừa dứt lời, dám thở mạnh.

      Gia Luật Ngạn bưng thức ăn khuya, nhàn nhã ăn mấy miếng, lạnh lùng : “Ngươi với nàng, nếu nàng ăn cha nàng cũng có cơm ăn.”

      ~*~


      Mẹ Kim: Trò Tiểu Ngạn, bắt em về trong chén rồi mi còn kiêu căng gì nữa?

      Tiểu Ngạn: Nha đầu chết tiệt kia hai lần bỏ trốn với người khác, lão tử cũng là nam nhân mà, cũng có tôn nghiêm chứ.

      Mẹ Kim: Mi lo mà dỗ dành em kia , coi chừng em í bỏ trốn lần thứ 3 đó.

      Tiểu Ngạn: …..

    5. phuongthao2727

      phuongthao2727 Well-Known Member

      Bài viết:
      2,665
      Được thích:
      1,901
      Chương 76: nhau lắm cắn nhau đau

      Tần Thụ ngẩn ra, tiếp đó đáp tiếng rồi lui ra khỏi Ngự thư phòng, chạy mạch đến Ý Đức cung, chuyển cáo y lời Gia Luật Ngạn cho Mộ Dung Tuyết.

      Mộ Dung Tuyết nghe thấy câu này, tức đến mức mặt cứng đờ, quay đầu sai Giai dọn cơm.

      Rất nhanh cung nữ bưng thức ăn lên. Cơm canh được hâm bếp mấy canh giờ, tuy vẫn nóng nhưng mất vị ngon ban đầu, Mộ Dung Tuyết chẳng khác gì nhai sáp, nguồm ngoàm ăn chén cơm, sau đó buông đũa xuống, với Tần Thụ: “Ông với Hoàng thượng, ta ăn cơm rồi, lúc nào mới có thể gặp chàng lần?”

      Dưới ánh đèn, nàng dung nhan như ngọc, mắt mày như tranh, vì tức giận nên đôi mắt trong suốt như phủ tầng nước, ánh mắt long lanh, xinh đẹp vô song. Tần Thụ thầm , tư dung tuyệt sắc dường này, chả trách Hoàng hậu lại ghen ghét.

      Ra khỏi Ý Đức cung, Tần Thụ chuyển cáo y lời Mộ Dung Tuyết cho Gia Luật Ngạn ở Ngự thư phòng.

      Gia Luật Ngạn chắp tay đứng trước địa đồ, nhìn biên cảnh Tây Lương và Đại Châu, lời của Tần Thụ làm như nghe thấy.

      Tần Thụ thầm lui xuống, lòng càng kỳ quái hơn, tại sao Hoàng thượng chịu gặp Đức Phi? Còn Đức Phi sao nóng lòng muốn gặp Hoàng thượng đến vậy?

      Quan hệ của hai người này quá sức kỳ quái, nếu Hoàng thượng quan tâm đến Đức Phi, vậy tại sao lại nghĩ cách ép nàng ăn cơm, còn nếu lo lắng, tại sao lại tránh gặp.

      Lòng hiếu kỳ của Tần công công toàn bộ bị khơi dậy, hận thể lập tức tìm ám vệ thăm dò, nhưng ông ta to gan đến vậy, ai dám bới móc chuyện của Hoàng đế chứ.

      ~*~


      Mộ Dung Tuyết nằm giường, vô cùng mệt mỏi nhưng hề buồn ngủ, có quá nhiều điều lo lắng đè nặng trong lòng. Đặc biệt Hứa Trạch là khiến nàng lo lắng nhất, hoàn cảnh cũng nguy hiểm nhất. Nếu Gia Luật Ngạn cho rằng nàng và mưu giả chết bỏ trốn, e là khó giữ tính mạng. Vì chuyện này chỉ liên quan đến tôn nghiêm của Gia Luật Ngạn mà còn can dự đến thể diện của Hoàng gia, nghĩ đến đây, nàng càng ngủ được, hận thể lập tức giải thích với Gia Luật Ngạn.

      Nhưng Hậu cung thể tùy tiện lại như Vương phủ, càng phải là Chiêu Dương Vương lúc trước, để nàng có thể tùy ý gặp mặt. Nàng chỉ có thể chờ đợi trong giày vò.

      ~*~


      Còn lúc này ở Phụng Nghi cung, Hoàng hậu Ngọc Sính Đình cũng trằn trọc ngủ được, vì trở về của Mộ Dung Tuyết.

      Khi nàng ta kinh ngạc nghe tin Mộ Dung Tuyết được tìm thấy cũng là lúc Mộ Dung Tuyết vào đến cửa cung. Mãi đến lúc đó nàng ta mới biết, có thể thấy Gia Luật Ngạn giấu kín đến mức nào

      Ngọc Sính Đình vô cùng tức giận, Mộ Dung Tuyết chỉ chưa chết, còn được Gia Luật Ngạn thầm đón vào cung, mà Gia Luật Ngạn lại buồn báo cho nàng ta tiếng, tốt xấu gì nàng ta cũng là chủ Hậu cung, nếu phải Quan thị ngăn cản, lúc này nàng ta xông đến Cần Chính điện tranh chấp với Gia Luật Ngạn rồi.

      Đêm khuya thanh vắng, cung điện rộng lớn càng trở nên đơn lạnh lẽo, Ngọc Sính Đình ôm gối, nhớ lại mấy tháng trước Gia Luật Ngạn vì Mộ Dung Tuyết mà tiều tụy, vì tìm kiếm Mộ Dung Tuyết mà tiếc sức lực, vì tưởng niệm Mộ Dung Tuyết mà trùng tu cung điện, vì Mộ Dung Tuyết, thậm chí ngay tên biểu ca ăn hại kia cũng được đề bạt thành Xa kị Tướng quân trong túc vệ. Bao nhiêu chuyện như vậy nàng ta đều nhẫn nhịn, chỉ vì nàng ta cho rằng Mộ Dung Tuyết chết, mình cần thiết phải vì người chết mà đắc tội với Gia Luật Ngạn, nhưng nay lại khác, Mộ Dung Tuyết sống sờ sờ vào cung, có thể thấy sau này Gia Luật Ngạn sủng ái Mộ Dung Tuyết đến mức nào.

      Nàng ta tức tối vứt chiếc gối bên tay xuống đất, với Quan thị: “Tiện nhân đó vào cung rồi, sao dám đến hành lễ với ta trước? Lại dám ở trong Ý Đức cung hề động đậy, lẽ nào chờ ta đến gặp ta sao?”

      Quan thị : “Nha đầu nhà quê biết quy tắc trong cung, Nương nương đừng tính toán với ta. Nếu trừng phạt ta chỉ e khiến Hoàng thượng vui.”

      Ngọc Sính Đình cười lạnh: “ ta biết quy tắc, vậy nữ quan của Ý Đức cung cũng là kẻ ngu si sao, ngày mai nếu ta còn đến thỉnh an, đánh nữ quan của Ý Đức cung hai mươi gậy trước.”

      Hôm sau, mới sáng sớm Ngọc Sính Đình chờ Mộ Dung Tuyết đến tham bái. Nào ngờ chưa chờ được Mộ Dung Tuyết, lại thấy Gia Luật Ngạn đến.

      Từ sau lần trước vì chuyện trùng tu Ý Đức cung mà gây gổ trận với Gia Luật Ngạn, đây là lần đầu tiên đến Phụng Nghi cung, nàng ta kìm nén lửa giận trong lòng, trưng ra nụ cười sịu dàng hiền thục, ra nghênh đón: “Hoàng thượng bãi triều rồi sao?”

      Gia Luật Ngạn khẽ cúi đầu, vào ngồi trong điện : “Đức Phi trở về rồi, chắc nàng cũng biết.”

      “Dạ, thần thiếp biết.”

      “Sau khi nàng ấy té xuống sông bệnh nặng trận, phải chữa trị mấy tháng, đến nay sức khỏe vẫn yếu ớt, cần phải tĩnh dưỡng, bởi vậy Trẫm miễn cho nàng ấy đến Phụng Nghi cung thỉnh an, Hoàng hậu có chuyện gì cũng đừng đến Ý Đức cung. Nay tiền triều bận rộn, Hậu cung tốt nhất cũng yên ổn đừng xảy ra chuyện gì, Hoàng hậu phải phí tâm nhiều rồi.” xong thản nhiên đứng dậy rời .
      Hale205, 1HitYouDieTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :