1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng muội của trẫm không cho phép đụng - Thiểu Thương Hồ (80)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      HOÀNG MUỘI CỦA TRẪM CHO PHÉP ĐỤNG


      Thể loại : Xuyên , hài , sủng , HE

      Tác giả : Thiểu Thương Hồ

      Convert : lue

      Editor : Cherry Phạm

      Nguồn convert: truongton.net

      Giới thiệu

      "Hoàng muội , xin hỏi ngươi lại vừa phát minh ra cái đồ chơi mới gì ?" Khuân mặt tuấn mĩ như thiên thần của mỗ nam ánh lên tàn bạo , tiếng trầm thấp như gió xuân đầu mùa lọt vào trong tai dễ nghe .

      "Hoàng muội ? Ai...Ai là hoàng muội của ngươi ? Vị tiên sinh này , đầu ngươi có phải hay phát sốt 40° lớn lên nhận người thân lại học người điên nhận loạn thân thích . Nếu đầu óc tốt nên sớm chút tới bệnh viện tâm thần mà đăng kí." Mỗ nữ hai tay chống nạnh , dạng chân ngồi xe đạp , chân còn lại khách khí thô lỗ đạp xuống hai luồng Vân Đóa mềm mại dưới chân .

      "Hoàng muội , ngươi có phải hay ở phòng luyện đan luyện đến hồ đồ rồi ?" Ngón tay thon dài khẽ búng lên cái trán láng mịn của mỗ nữ .

      "Hắc hắc.... ........Di , dưới chân ta làm sao lại nằm thân mỹ nữ lõa đồ ? Di, làm sao ngươi cũng mặc quần áo? Nơi này là chỗ nào?" Nhìn quanh bốn phía, hung hăng bấm cái mình "Đau quá" .

      "Má ơi... Chẳng lẽ ta mộng du liền lấy xe đạp đường tới đây... Oh my god..." Mỗ nữ để ý hình tượng , dưới chân càng dùng sức, mỹ nữ lõa đồ đau đớn la hét hướng ánh mắt cầu xin về phía ai kia .

      "Lan quý nhân, chịu đựng..." Ác ma mỗ nam mỉm cười, hết sức đồng tình nhìn đôi chân ngọc của hoàng muội giày xéo tân quý nhân của .​
      Nhatchimai, linhdiep17, Dion3 others thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1 : Độc chiếm chỗ ở của hoàng huynh.

      "Mềm mại quá , nhai rất tốt , giống như kẹo ngọt.... ...." . Giọng khẽ lẩm bẩm theo tia nắng ban mai lọt vào trong tai, khiến cho người khác muốn phạm tội .

      "Ân..." nhàng thở dài, hẳn là rất thỏa mãn.

      "Ân? Hoàng huynh... Hì hì, ta giống như vừa mộng du." Bị dao động tỉnh Tả Phỉ Nhạn lộ ra đầu khả ái thanh tú , thần thái tỉnh táo, hai mắt mê ly, ngừng ngọ nguậy miệng giống như thưởng thức mỹ vị .

      "Nga......?" Tả Dân Hạo hồ nghi nhìn hoàng muội cái, hiển nhiên tin lời của nàng.

      " cần , hoàng huynh đáng ghét." Tả Phỉ Nhạn khẽ cong miệng, đem chăn trùm kín thân mình.

      "Cũng phải ngươi." Tả Dận Hạo đem màn tơ treo về bên , cởi xuống áo ngủ bằng gấm.

      "Ta nghe Bắc Mông tướng quân đối với ngươi vừa thấy , ta thấy ta nên suy nghĩ chút." Tả Dân Hạo sờ cằm , khóe miệng tà tứ nở nụ cười.

      Tả Phỉ Nhạn nhìn nam nhân tà tứ cười, tâm nhảy chậm nửa nhịp, hai mắt lóe lên xấu hổ.

      Khi xuyên qua đến quốc gia chưa từng nghe này , người Tả Phỉ Nhạn nhận thức đầu tiên chính là vị hoàng huynh có gương mặt tuấn mỹ như thiên thần kia , còn có tiếng từ tính mê người . Cho nên mỗi ngày khi trời chưa sáng, nàng tránh thoát tầng tầng hộ vệ bò lên giường ngủ , cứ như vậy ngủ được năm.

      Gặp lúc lâm hạnh phi tử, nàng cũng tránh thoát thị vệ ngây ngốc chờ đợi đem những phi tử kia đạp xuống giường, chính mình ôm lấy ngủ, tựa như hôm nay, nàng còn trộm gặm môi hoàng huynh so sánh với kẹo ngọt .

      "Hoàng huynh nếu như ngươi dám đem ta gả cho cái tên lớn lên cùng gấu giống nhau Bắc Mông tướng quân kia , ta đây đem hoàng cung của huynh đốt nhẵn." Tả Phỉ Nhạn bò dậy, hai tay chống nạnh hướng về phía hoàng huynh quát.

      Tả Dân Hạo híp mắt nhìn chằm chằm đôi má ửng hồng của hoàng muội , bởi vì nàng đụng mạnh mà cổ áo bị kéo xuống phân nửa lộ ra xương quai xanh mê người , cổ họng khẽ động , vật cứng rắn dưới thân bừng bừng sức mạnh .

      "Người đâu , đem công chúa ném trở về Lục Điệp Cung cho ta..." .Hướng phía bên ngoài hét lớn , Tả Dân Hạo cảm thấy mình thất bại , chỉ có thế mà cũng nổi lên phản ứng vậy sau này.... ...... ...... .....
      Chương 2 : Lại lần thất bại.

      "Ông trời.... ......Công chúa , ngươi lại bị bệ hạ cho thị vệ ném trở lại." thanh kinh hô thanh lệ vang lên, ngay sau đó là tiếng bước chân vội vàng từ bên trong ra.

      "Chết tiệt, mau buông ta xuống, Vu Vĩ Kỳ, ngươi mau buông ta xuống, ngươi.... ....đồ xú nam nhân." Tả Phỉ Nhạn oa oa kêu to, dùng cả tay lẫn chân đánh điên cuồng lên thân nam nhân cứng như sắt vác nàng mà cứ như vác bao gạo vậy . đáng ghét !

      "Ôoaaaaaaaa.......Ta chán ghét hoàng huynh , cư nhiên lại cho tiểu nhân đánh ta . Đau quá a........Ôoaaaaaaaa.... ......" Bị đánh đau Tả Phỉ Nhạn để ý hình tượng khóc lớn lên, tay chân khua loạn xạ , tiếng khóc có thể đem cả hoàng cung đánh thức.

      "Công chúa xin cứ tự nhiên." Vu Vĩ Kỳ hai tay khe động liền đem cái người ầm ĩ vai hướng trung ném .

      "Aaaa......Đau.... ..." Ông trời, tại sao luôn muốn ác ma này tới hành hạ nàng ? Tại sao ?

      Trứng thối hoàng huynh , chán ghét hoàng huynh, mỗi lần cũng đều làm cho Vu Vĩ Kỳ đem nàng ném trở về Lục Điệp Cung, mà tên Vu Vĩ Kỳ cũng có phụ hoàng ân, chết tiệt, đem nàng ném trở lại.

      Vu Vĩ Kỳ nghe nàng mắng , mày kiếm khẽ nhíu lại.

      "Hừ.... .....!!" Tả Phỉ Nhạn hướng Vu Vĩ Kỳ đạp mạnh cước, khập khễnh tự vào tẩm cung của mình.

      Mới vừa tới cửa , chỉ thấy thị tỳ thanh mỹ người mặc bộ đồ cung nữ màu xanh nhạt cung kính đứng ở tẩm điện ngoài, hay cho nhan sắc tuyệt lệ xuất trần, khí chất phiêu dật như nước . Hảo cái mỹ nhân . Tả Phỉ Nhạn vuốt vuốt hai mắt, đưa tay lau miệng muốn chảy nước miếng . Mỗi lần nhìn thấy thiếp thân cung nữ Thủy Liên, nàng đều có cảm giác như thấy tiên nữ từ trong tranh bước ra.

      "Liên Nhi, ngươi tại sao phải tiên nữ, mà lại là cái cung nữ? Hay là, chúng ta tráo đổi thân phận . Ta làm cung nữ còn ngươi trở thành công chúa? Thế nào?" Môi đỏ khẽ cong , Tả Phỉ Nhạn hưng phấn ra ý định của nàng , rất vui nha !

      " thể, thể, công chúa, những lời này thể tùy tiện như vậy." Thủy Liên gấp gáp đưa tay che miệng công chúa nhà mình, chỉ sợ nàng lại ra cái gì dọa người , cái mạng của nàng còn muốn mất sớm như vậy đâu nha!

      "Ngu ngốc." Thanh khinh thường theo cước bộ trầm ổn xa.

      "Tại sao thể như vậy? Ngươi vốn lớn lên so với ta đẹp hơn, hơn nữa khí chất so với ta cũng tốt hơn rất nhiều." Ở nơi hậu cung mĩ nữ còn nhiều hơn lá rụng mùa thu này , nàng Tả Phỉ Nhạn cũng chỉ có thể coi là là thanh tú, khả ái, căn bản thể coi là mĩ nhân. phải là nàng tự ái mà luôn rất phũ phàng nha! Nàng muốn lôi lão thiên gia xuống mà hỏi tại sao lại cho nàng xuyên về cổ đại , lại còn là ở hậu cung nữa chứ! Sao cho nàng tới nơi nào mà nữ nhân tuyệt chủng hết rồi , như vậy có phải hay nàng dàn hậu cung mĩ nam hùng hậu.... .....hắc..hắc..

      "Ai , công chúa trong mắt là ta đẹp nhất." Hơn nữa mắt to linh động, tinh thần lúc nào cũng phấn chấn , toàn thân thoát ra bồng bột tinh nghịch, là thứ mà nữ nhân nào trong hậu cung có được , kể cả Thủy Liên nàng. Chỉ bất quá công chúa lại coi trọng trang phục, nếu như trang điểm chút nhất định so với tiên nữ còn đẹp hơn vạn phần.

      "Liên Nhi, ta hảo đau nha! Hoàng huynh , lại đem ta đuổi xuống giường, lại còn để cho tiểu nhân đem ta ném trở lại." Tả Phỉ Nhạn đáng thương hề hề hướng Thủy Liên kêu khổ, đầu nhân cơ hội hướng ngực Thủy Liên mà cọ tới cọ lui.

      "Công chúa, thứ cho Thủy Liên tò mò, ngươi có thể hay cho ta biết, ngươi tại sao mỗi lần cũng đều muốn đến giường bệ hạ ngủ?" Hơn nữa chuyện quỷ dị này cũng duy trì hơn năm kể từ khi công chúa.... ........

      "Ngạch..." Tả Phỉ Nhạn chép miệng, ánh mắt lóe lên.

      "Đúng a! Công chúa, Thủy Điệp cũng rất tò mò nha!" Thanh lệ tiếng chen vào.

      "Cái này...... Bổn công chúa mộng du được sao?" Tả Phỉ Nhạn đỏ mặt hất ngã hai cái thiếp thân cung nữ vừa đặt câu hỏi vội vã chạy vào tẩm cung , để lại hai người ngươi nhìn ta , ta nhìn ngươi ngoài cửa điện.
      Last edited by a moderator: 10/6/15
      linhdiep17, Chris, thuyt2 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 3 : xe đạp dạo hoàng cung.

      "Công chúa, ngươi lại muốn cưỡi quái vật kia dạo hoàng cung?" Thủy Điệp nhan sắc chỉ có thể coi là thanh tú , nhưng đôi mắt to tròn lại rất hút hồn người nhìn chằm chằm công chúa nhà mình kinh ngạc hô lớn.

      "Ân..." Tả Phỉ Nhạn nâng cằm ngửa mặt lên giống như suy tư, nhưng là cặp mắt đen lúng liếng nhìn thẳng Thủy Điệp . Nàng quyết định rồi nha!

      "Công chúa, hôm nay ngươi muốn cưỡi "nó" đâu dạo a? Điệp Nhi theo nha!." Mỗi lần công chúa cưỡi quái vật kia dạo đều có trò hay để xem nga , tiếc là nàng thể theo , lần này nhất định thể bỏ qua.

      "Muốn cứ , cũng có ai cản ngươi." Tả Phỉ Nhạn suất khí (đẹp trai) gật đầu, tuyệt để ý có người xem xét kĩ thuật lái xe đạp tuyệt đỉnh của nàng.

      Tả Phỉ Nhạn vung tóc được buộc thành cái đuôi ngựa, chu mỏ huýt sáo , khẽ liếc mắt nhìn Thủy Liên đứng ở bên : "Có hay ? Nếu như , tự ngươi hảo hảo giữ nhà cho tốt , ta cùng Điệp nhi phải dạo."

      Bị điểm tên Thủy Liên trong lòng khẽ dao động, nàng cũng muốn xem nha , nhưng là theo chân công chúa cưỡi cái quái vật kia chạy khắp hoàng cung........thử hỏi có vị thục nữ nào như vậy hay , là khó lựa chọn a.

      "Liên Nhi mau đồng ý a! Thừa dịp hôm nay, chúng ta có thể xem chút chiến tích vĩ đại của công chúa . Trước kia đều là chúng ta nghe từ người khác ..." Thủy Điệp cũng giựt giây , lôi kéo cánh tay Thủy Liên làm nũng . Nàng muốn Liên Nhi theo nga.

      "Này, nhưng là..." Thủy Liên mở miệng nàng vẫn thể nhanh như mà vậy đáp ứng.

      "Nhưng mà cái gì? Chẳng lẽ Thủy Liên sợ hoàng huynh trách tội xuống ?" Tả Phỉ Nhạn rất nhanh đoán được Thủy Liên băn khoăn điều gì . Trước kia mỗi lần nàng cưỡi xe dạo trở về , hoàng huynh nhất định tới hảo hảo giáo huấn hai vị thiếp thân tỳ nữ của nàng cho dù các nàng chưa từng cùng .

      "Công chúa nếu biết, cũng đừng cưỡi quái vật kia dạo hoàng cung nữa, chúng ta ở Lục Điệp Cung cưỡi cũng tốt lắm." Thủy Liên chính là băn khoăn bệ hạ , nàng sợ nhất là bị giáo huấn . đáng sợ nha ! Bởi vì mỗi lần công chúa trộm ra ngoài , chịu phạt đều là các nàng , mặc dù phải là dùng cách xử phạt về thể xác, nhưng là cái loại này so với dùng cách xử phạt về thể xác khó thu nhận hơn nha.

      "Lục Điệp Cung?" Tả Phỉ Nhạn thét lên quái dị . Ông trời a , Lục Điệp Cung như vậy làm sao có thể đủ cho nàng phát huy khả năng cưỡi xe cao siêu của mình cơ chứ ? Ở thế kỉ 21 , sân huấn luyện của nàng biết lớn hơn nơi này bao nhiêu lần . Mặc dù Lục Điệp Cung coi là , nhưng là so với sân huấn luyện của nàng đúng phải gọi là sư phụ.

      Nàng hoài niệm thế kỷ 21 trong nhà vì nàng chế tạo sân huấn luyện xa hoa, còn tổ chức cuộc tranh tài . Ngày đó nàng vì phần thưởng vô địch là 'Thiên Sứ Chi Lệ' mà ứng phó biết bao đối thủ đáng gờm . Nàng thích chiếc vòng thủy tinh đó nha , tiếc là bây giờ nó ở trong tay nàng ,haizz.... ...
      Last edited by a moderator: 12/6/15
      Nhược Vân, linhdiep17, Chris2 others thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 4 : Phong cảnh xinh đẹp.

      Trải qua nửa canh giờ giằng co , Tả Phỉ Ngạn cùng Thủy Điệp hai người vẫn là chiến thắng Thủy Liên người đơn phương độc mã .

      "La la la , ta là công chúa vui vẻ Tiểu Yến Tử, bay đến kia, chỗ kia chính là náo loạn..." Tả Phỉ Ngạn môi mỏng khoan khoái hát bài hát chưa từng nghe qua chậm rì rì đạp xe , đường nhàn nhã chơi thưởng thức cung nữ , thái giám , tổng quản môn bận rộn lại.

      "Công chúa, ngươi hôm nay muốn đâu dạo a?" Thủy Điệp tò mò hỏi thăm , tay bưng trái cây và ít điểm tâm lon ton chay theo công chúa nhà mình.

      "Xem trước chút." Vừa mới từ Lục Điệp Cung ra, nàng nào biết đâu đây?

      "Công chúa , nếu như ngươi có xác định đâu , vậy chúng ta trở về cung sao!" Bưng nước trà theo sau Thủy Liên vẻ mặt đau khổ khuyên , trong lòng ngừng mà cầu công chúa nhanh lên chút hồi cung, thừa dịp bệ hạ còn có phát a.

      "Ai ta có?" Tả Phỉ Nhạn cong miệng lên , chính là chịu đem xe quay trở lại, nàng vất vả mới có thể cưỡi xe ra ngoài, muốn nàng trở về , kia so với lên trời còn khó hơn.

      "Kia công chúa , vậy chúng ta đến đó sao? ." Vừa nghe công chúa có địa phương chơi , Thủy Điệp liền tăng nhanh cước bộ , chỉ cần có chơi, nàng cái gì cũng quản.

      "Chờ chút ngươi biết, hắc hắc......." Tả Phỉ Nhạn trước nhấn cái nút, tiếp tục nhàn nhã tự tại cưỡi xe chơi.

      "Haiizz......." Thủy Liên nhàng thở dài , nàng đối với công chúa còn cách nào a.

      Kể từ năm trước sau lần ngoài ý muốn đó , công chúa giống như thay đổi trở thành người khác, hề toàn tâm nghiên cứu vật ly kỳ cổ quái nữa , mà là cả ngày cưỡi cỗ xe quái vật kia ở trong hoàng cung rêu rao khắp nơi , tựa giống như tại, Thủy Liên khẽ cúi đầu vuốt cằm.

      "Ai nha...... Rốt cuộc là người nào có mắt đụng ta a?" Thanh thé thé vang lên ở khúc quanh.

      "Là ta......" Thanh mang theo nghịch ngợm bá đạo rất nhanh đáp lại.

      "Ai nha, tên chết tiệt kia, xem ta như thế nào thu thập ngươi." Người bị đụng té mặt đất còn có ngẩng đầu, trực giác cho biết nhất định là những thứ tiểu thái giám làm việc lúc nào cũng nôn nôn nóng nóng tiến triển kia.

      "Trần tổng quản, ngươi muốn làm sao thu thập ta?" Tả Phỉ Nhạn dang chân nhảy xuống từ xe đạp , trêu chọc nhìn thái giám tổng quản chật vật té lăn đất.

      "Làm sao ngươi biết ta là Trần tổng quản?" Trần tổng quản giống như đầu bị đụng đến hư , hỏi câu vô cùng ngu ngốc.

      "Nha... Là công chúa! xin lỗi, xin lỗi... Mới vừa rồi nô tài lỡ miệng , kính xin công chúa thứ lỗi!" Trần tổng quản vừa ngẩng đầu liền sợ hết hồn , lập tức xin lỗi . Nhưng khi nhìn thấy Tả Phỉ Ngạn cưỡi cỗ xe độc nhất vô nhị vội vàng khẩn trương khuyên bảo :"Má ơi! Tiểu tổ tông, làm sao ngươi lại cưỡi vật này trong hoàng cung dạo ? Nhanh lên chút mau hồi cung, nếu như bị bệ hạ phát ngươi chắc chắn bị cấm cung a.”

      "Ai nha , Trần tổng quản, ngươi đừng lo lắng, ta hôm nay nghe ràng, hoàng huynh trời còn chưa sáng theo tên Bắc Mông tướng quân so với tràng . Này, ngươi hẳn là so với ta phải ràng hơn a!" Trần tổng quản là thiếp thân tổng quản của hoàng huynh , chuyện này hẳn là phải , đừng mong lừa gạt nàng nha . Nghĩ nàng là đứa trẻ 3 tuổi gì cũng tin à ,hừ.... ...

      "Công chúa, ngươi còn biết sao! Bệ hạ tại đường hồi cung, nô tài tại chính là muốn Ngọ môn nghênh đón bệ hạ. Công chúa ngài vẫn là nhanh lên chút hồi cung a!" xem công chúa lớn lên từ đành lòng nhìn nàng bị bệ hạ cấm cung đâu nha!

      Chương 5 : Triêu Dương cung

      "Có ? Hoàng huynh muốn trở về rồi? Chết tiệt ! Như thế nào lại trở về sớm như vậy . Hừ! Trước khi quay về ta phải chơi cho mới được . Trần tổng quản. . . Cám ơn ngươi nhắc nhở ta , ta chính là bị lạc a!" Nàng khó khăn lắm mới có thể ra ngoài chuyến quậy phá phen phải là phí công vô ích sao ? Muốn nàng quay về , hừ ...còn lâu...

      trận gió gào thét mà qua, Trần tổng quản nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của vị công chúa kia.

      Cạch cạch cạch... Tả Phỉ Ngạn đạp xe có thể đem so với Phong Hỏa Luân của Na Tra a , thậm trí còn nhanh hơn vài phần.

      "Công chúa, ngươi xác định hôm nay đến nơi này dạo?" Thủy Điệp giọng có chút run rẩy đặt câu hỏi , thân thể cũng nhịn được có chút lạnh run . Tại sao công chúa có thể nghĩ đến nơi này nga ?

      "Là nơi này, làm sao ? Cái chỗ này có vấn đề gì sao?" Tả Phỉ Nhạn giảo hoạt cười tiếng, nơi này nàng nghĩ đến lâu rồi, nhưng là vẫn có cơ hội . Nguyên nhân rất đơn giản, nơi này có người bao phủ, mà cái người bao phủ kia tại ở ngoài cung, cho nên nàng có thể tha hồ vào tìm tòi .

      "Công chúa, ta ngài đừng vào tốt hơn a." Thủy Liên dịu dàng lôi kéo đuôi xe , ý định muốn ngăn cản Tả Phỉ Ngạn tiến thêm bước tiến vào . Nếu như có ngăn cản công chúa, để cho nàng ta vào, hậu quả kia nàng tưởng tượng nổi . Triêu Dương cung ! Đúng như ý nghĩa , nó vẫn luôn được bệ hạ bảo vệ vô cùng chu toàn, nếu như muốn tiến vào Triêu Dương cung nhất định trong tay phải có thánh chỉ của .

      "Các ngươi như thế khuyên ta khiến ta càng muốn vào ngắm nha!"

      "Hừ... Các ngươi ai cũng ngăn được ta." Tả Phỉ Nhạn đem đầu xe nhấc lên , chiếc xe giống như sống dậy tiêu sái mà tiến vào bên trong.

      "Điệp nhi, chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Công chúa tiến vào." Thủy Liên yếu ớt quay sang cầu cứu Thủy Điệp còn ngu ngơ nhìn màn vừa rồi . Công chúa giỏi a.

      "Cái gì làm sao bây giờ?" Bị Thủy Liên gọi, Thủy Điệp lập tức tỉnh táo lại , nàng chẳng thể làm gì hơn ngoài.... .....chép miệng.

      "Hay là chúng ta tới Ngọ môn chờ bệ hạ , khi quay về liền cho biết công chúa xông vào Triêu Dương cung?" Thủy Liên rất sợ công chúa gây họa lớn nga.

      " Ngọ môn tìm bệ hạ? Liên Nhi, ngươi có phải hay bị té , đầu óc hồ đồ rồi?" Tìm bệ hạ phải là tự tìm đường chết hay sao ?

      "Vậy chúng ta tìm ai a?" Thủy Liên trong đầu nghĩ tới bất luận kẻ nào, giờ phút này lại vô tội nhìn đại tỷ Thủy Điệp phong phạm trước mặt.

      "Chúng ta tới tìm Thái hậu hoặc Thái phi." Này hai đại nhân vật là hiểu nhất công chúa , cho nên công chúa muốn náo xảy ra chuyện gì, e cũng chỉ có các nàng có thể cứu người a.

      *******

      Lực phá hoại của Tả Phỉ Ngạn thể khinh thường, nàng vừa tiến vào bên trong liền náo loạn thành đoàn , tiếng hét thảm thiết thi nhau truyền ra bên ngoài...

      "Là ai? Là ai đem quần áo ta mới giặt ném toàn bộ xuống đất..."

      "A... bẩn, màu trắng gấm bạch... Là người có mắt người."

      "A... Con gián... Có con gián..."

      "Công, công chúa... Ngài làm sao lại đến Triêu Dương cung..."

      Chỉ trong chốc lát, Triêu Dương cung toàn là náo loạn, mà người khởi xướng cũng sớm bị phát .

      *******

      "Kia, vậy chúng ta nhanh tìm Thái hậu cùng Thái phi, nếu như trễ chút , công chúa nhất định ai có thể cứu nha." Thủy Liên tốc độ cực nhanh từ mặt đất bò dậy, lôi kéo Thủy Điệp bỏ chạy .

      "Ai... Ai... Liên Nhi, ngươi đừng chạy nhanh như vậy a! Chúng ta sao nhìn công chúa quậy chút nga." Thủy Điệp cỡ nào muốn chứng kiến công chúa quậy phá , nhưng là tại Liên Nhi khí lực khỏe , giống như bị bò nhập vào thân, làm cho nàng cách nào tránh thoát.

      "Còn nhìn." Thủy Liên đối với Điệp nhi tính tình thích xem náo nhiệt hài lòng , khẽ nhíu mày phê bình : "Nhìn nữa công chúa phải mất mạng a , bệ hạ muốn trở về rồi."
      Last edited: 21/6/15
      Nhược Vânthuyt thích bài này.

    5. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000

      Chương 6 : Hoàng quý phi trong truyền thuyết

      "Lớn mật..." tiếng quát chói tai từ cửa điện màu đỏ thắm truyền đến.

      "Nha?!!..." Tả Phỉ Nhạn lập tức dừng động tác đưa mắt nhìn bóng dáng màu xanh nhạt bay ra.

      "Ngươi là ai? Lại dám xông vào Triêu Dương cung, có biết hay nơi này là tẩm cung của vị nào?" Cung nữ với búi tóc xinh đẹp được chải gọn gàng lớn tiếng quát tháo.

      "Người nào? Chẳng lẽ là Hoàng quý phi trong truyền thuyết dung mạo như tiên?" Tả Phỉ Nhạn quay đầu hơi cúi xuống tỏ vẻ suy tư.

      "Biết là tốt rồi , ngươi còn mau quỳ xuống?" Cung nữ chĩa ngón tay trỏ thẳng đầu mũi Tả Phỉ Nhạn, trợn mắt giận tái . Nàng ta biết...như thế nào còn mau quỳ xuống , là tự tìm đường chết mà...hừ...

      "Ah!!...Quỳ xuống?" Tả Phỉ Nhạn khẽ lắc đầu, tỏ vẻ muốn . Nàng quỳ trước cha mẹ , quỳ trước hoàng huynh đều là vấn đề gì , nhưng những người khác nghĩ cũng đừng nghĩ đầu gối của nàng cong xuống.

      "Ngươi chẳng lẽ lại biết sai?" Tiểu cung nữ thấy Tả Phỉ Nhạn ăn mặc quái dị tự tiện xông vào Triêu Dương cung , đoán thầm cũng chỉ là loại tôm tép có cấp bậc gì lớn.

      "Biết sai? Ta sai cái gì nha?" Tả Phỉ Nhạn có cảm giác muốn phì cười.

      Cung nữ này đột nhiên từ đâu xông ra , ừm...cấp bậc có vẻ có chút cao nên mới có thể ở trước mặt nàng khoa tay múa chân , nhưng mà muốn nàng quỳ xuống nhận sai , này giống như được đúng a . Huống chi nàng là người đại xuyên qua đến nơi này , mặc dù quen với cuộc sống cổ đại, nhưng là vẫn có thói quen nàng quỳ nàng liền quỳ, còn chưa đến địa vị của nàng trong cung cũng phải là nga . Hoàng quý phi gì gì đấy , nàng còn có để vào mắt đâu.

      Phải nhớ , muốn nàng quỳ xuống à...trừ phi mặt trời mọc ở hướng tây.

      "Lục Nhi, được càn rỡ." Tiếng mềm mại thanh thúy khẽ quát lập tức làm vị cung nữ vênh váo tự đắc kia ngậm miệng.

      "Nương nương..." Cung nữ tên Lục Nhi khẽ hô , cung kính đứng sang bên nhường đường cho vị đại mỹ nhân thân cung trang tím giản dị tiến tới.
      Oaa... Tả Phỉ Nhạn muốn chảy nước miếng , mà chứng minh miệng nàng... Đúng là Đại mỹ nhân a... Cho dù đại công nghệ thẩm mỹ đạt tới trình độ vô cùng cao siêu nhưng cũng chưa chắc có thể dưỡng ra vị đại mỹ nhân như vậy , huống hồ đây là cổ đại cái gì cũng có...
      " vậy ngươi chính là Lục Điệp công chúa?" Thanh cao thấp, đặc biệt mềm mại lại có vẻ nhàn nhạt kiêu ngạo lập tức kéo Tả Phỉ Ngạn ra khỏi suy nghĩ của bản thân.

      "Ah!??..." nghĩ tới vị Hoàng quý phi chưa từng gặp mặt này thế nhưng biết nàng là ai.

      Trong trí nhớ của nàng , mỹ nhân như vậy căn bản tồn tại, mà trong trí nhớ của nàng công chúa Tả Phỉ Nhạn kia cũng hề xuất . đến mới nhớ a , cũng may mà nàng ta còn để lại toàn bộ trí nhớ , nếu nàng sớm bị lộ tẩy...haizz...

      " biết công chúa hôm nay tới Triêu Dương cung là vì...?" Thanh hơi hơi dừng chút, vẻ mặt giải thích được nhìn hướng Tả Phỉ Nhạn, hơn nữa nhìn đến nàng thân trang phục kì quái , mặt bất động thanh sắc lên tia chán ghét, nhưng rất nhanh bị che dấu.

      "Ah...là ta bộ bộ a, thường ngày chưa từng tới Triêu Dương cung, hôm nay rảnh rỗi nên muốn tới tham quan chút thôi." Lên xe đạp hai vòng trước mặt nàng ta , Tả Phỉ Nhạn muốn chứng minh mình dạo.
      "Lục Điệp công chúa giá đáo Triêu Dương cung là làm vẻ vang cho kẻ hèn này."

      Tả Phỉ Nhạn chắp hai tay vào nhau hướng nàng ta gật hai cái..

      “Haizz..." tiếng thở dài rất lập tức cắt đứt chốc lát trầm mặc.

      "Công chúa vì sao than thở nha?" Tiếng kiều lập tức gọi Tả Phỉ Nhạn từ mây bay xuống , nàng quay đầu, trong tròng mắt lộ ra ôn nhu.

      "Hoàng quý phi , ngươi tên là gì?" Tả Phỉ Nhạn rất thẳng thắn tra hỏi, đột nhiên nàng rất muốn biết.

      Bị nàng hỏi như vậy , Hoàng quý phi ràng sửng sốt, biết nàng muốn làm gì.

      "Công chúa, thứ cho nô tỳ lắm mồm, bất quá tên nương nương nhà ta là thể tùy tiện cho người khác." Lục Nhi giọng có hảo ý lên tiếng trả lời.

      "Có ?" Nhìn Hoàng quý phi đứng yên , cho dù cổ nhân rất bảo thủ, bất quá chính là hỏi cái tên, có cần thiết phải che dấu đến như vậy sao?

      "Công chúa nếu như ngài muốn biết, vậy mời tìm bệ hạ báo cho." Dứt lời, cười tiếng.

      Chỉ là cười cười cái lại là nghiêng nước nghiêng thành , Tả Phỉ Ngạn xem đến lóa cả mắt , khó trách hoàng huynh muốn đem nàng giấu tốt như vậy, xem ra hôm nay tới Triêu Dương cung dạo là tới đúng chỗ rồi.

      Chương 7: Đại náo cung Triêu Dương

      "Nhưng là bổn công chúa muốn hỏi hoàng huynh, tại bổn công chúa chỉ muốn vui đùa chút ở Triêu Dương cung của ngươi." Tả Phỉ Nhạn cười giảo hoạt, tay chân nhanh nhẹn đạp xe đạp vòng quanh Triêu Dương cung.

      "Dừng lại, công chúa dừng lại..."

      "Dừng lại..."

      "Công chúa, công chúa ngài thể lại lung tung ở trong cung Triêu Dương được”.

      Từng tiếng kêu la càng làm cho tinh thần Tả Phỉ Nhạn hăng hái đến cực điểm, người khác càng khẩn trương, nàng đùa càng vui vẻ.

      Có đôi khi nàng cảm thấy, làm cho người khác thống khổ là vui sướng nhất !

      "Nương nương... Này, vậy phải làm sao bây giờ?" Lục Nhi lo lắng đứng dậm chân ở bên.

      "Lục Nhi đừng nóng vội, là ta muốn nhìn xem công chúa điện hạ định làm gì ở đây." Thấy tỳ nữ thiếp thân lo lắng, nàng tỏ ra rất tỉnh táo.

      "Nhưng là nương nương, Công Chúa Điện Hạ phá phách giống như con khỉ, nô tỳ sợ nàng làm cho Triêu Dương cung mà hoàng thượng ban thưởng cho nương nương bị phá tan tành." Triêu Dương cung là cung điện mà nương nương thích nhất, bên trong còn chứa đựng nhiều kỷ niệm tốt đẹp của nương nương và bệ hạ.

      "Lục Nhi, nếu như ngươi đứng ở đây nhìn được nữa, ta nghĩ ngươi nên Ngọ Môn đứng , giờ này chắc hoàng thượng sắp hạ triều rồi." Ôn nhu trong mắt lên dị quang.

      "Đúng, nô tỳ ngay bây giờ." ra nương nương sớm biết bệ hạ sắp quay về cho nên nương nương mới để cho công chúa điện hạ đại náo tạicung Triêu Dương .

      "Mị nhi, bưng chén hạt sen ướp lạnh cho công chúa uống, ta nghĩ công chúa chơi mệt rồi." Cúi đầu phân phó tỳ nữ bên người.

      "Nô tỳ xin ."

      Sau khi, đợi hai tỳ nữ , nàng ta lẩm bẩm tự , "Công chúa rất muốn biết tên của ta có phải ? Ta tên là Ý Vận." Cái tên này rất ít người biết đến.

      "Tốt có ý thơ, giống với người của ngươi, yên lặng nhìn giống như nụ hoa sen, nhìn từ xa giống như đóa hoa sen nở rộ." Chẳng biết từ lúc nào, Tả Phỉ Nhạn cưỡi xe đạp đến trước mặt Ý Vận.

      "Đa tạ công chúa khích lệ , Ý Vận có tài đức gì đâu mà dám nhận lời khen ngợi của công chúa?" Ý Vận ngượng ngùng cúi đầu.

      "Ui, ngươi đừng câu nệ đối với ta như vậy, ngươi là Hoàng quý phi, mà ta chỉ là công chúa, nếu muốn bàn về danh phận, ta còn phải gọi ngươi tiếng chị dâu."

      Tả Phỉ Nhạn càng ngày càng cảm giác từ trước đến giờ mình cố tình gây , nhưng nàng chọc giận được Hoàng quý phi.

      "Tả Nhạn nhi rốt cuộc trưởng thành..." Thanh uy nghiêm ở phía sau Tả Phỉ Nhạn vang lên.

      "Mẫu hậu... Làn gió nào thổi người đến đây thế?" Tả Phỉ Nhạn vui mừng để xe đạp xuống, chạy đến bên cạnh phụ nhân đầy người quý khí được năm sáu cung nữ vây quanh, dùng cả tay chân bám đu lên người bà.

      "Công chúa, chú ý hình tượng." Thủy Liên thấp giọng nhắc nhở, người công chúa ôm là ai kia chứ, đường đường là Thái hậu nương nương đó.

      "Ngươi nha đầu này, chẳng lẽ có gió, ta thể tới đây sao? Chẳng lẽ, Hoàng quý phi hi vọng ai gia tới đây?" Thái hậu mang theo ý cười nhìn thoáng qua Ý Vận nghiêm cẩn đứng ở bên, tiếp theo vỗ lên người tiểu nữ nhi nghịch ngợm.

      "Nô tì sao dám, Thái hậu có thể tự mình đến cung Triêu Dương của nô tì, là phúc trạch lớn lao của nô tỳ." Ý Vận khiêm tốn cúi đầu, hướng Thái hậu phúc thân.

      "Mẫu hậu, người là hù dọa người bé yếu đuối sao ." Ngửi thấy hương thơm mẫu đơn người thái hậu, Tả Phỉ Nhạn có cảm giác buồn ngủ.


      Chương 8: Biểu diễn xiếc xe đạp
      "Ngươi nha đầu này..." Thái hậu thương vuốt vuốt đầu tóc hơi có vẻ rối bời của Tả Phỉ Nhạn.

      "Mẫu hậu..." Tả Phỉ Nhạn thừa dịp làm nũng ở người thái hậu.

      "Làm sao ngươi lại ăn mặc như vậy? Để cho hoàng huynh ngươi nhìn thấy lại ca cẩm, bị phạt." Thái hậu hơi cau mày nhìn y phục kỳ quái Tả Phỉ Nhạn mặc người.

      "Mẫu hậu..."

      "Tốt lắm, tốt lắm, ngươi nha đầu này, chính là ta có cách ép buộc ngươi." Ai, đây là nha đầu bà thương nhất.

      "Mẫu hậu, nữ nhi biểu diễn xiếc xe đạp cho người xem nhé?" Trong mắt lên nghịch ngợm, Tả Phỉ Nhạn nóng lòng muốn thử lần.

      "Tùy ngươi." Thái hậu biết muốn ngăn nha đầu này lại cũng được, đành bảo người mang ghế ra ngồi xuống bên, mặt chờ xem nàng có trò chơi gì muốn trình diễn.

      "Nữ nhi xin tuân lệnh mẫu hậu." Nhận được cho phép của thái hậu, Tả Phỉ Nhạn sôi nổi dạng chân xe đạp.

      "Hô..." Hít sâu, làm mấy động tác chuẩn bị.

      "Công chúa, thể..." Cung nữ đứng bên cạnh Hoàng quý phi mặt nét kinh hoảng vội hô lên.

      "Có gì thể? Công chúa muốn chơi, chẳng lẽ những thứ nô tài như các ngươi muốn ngăn trở?" Ma ma bên người thái hậu nghiêm giọng lên tiếng.

      ", tụi nô tỳ dám, chẳng qua là bệ hạ." Vừa quỳ mặt đất vừa ấp úng .

      "Càn rỡ, chẳng lẽ bệ hạ còn muốn trị tội thái hậu ta đây? Chẳng lẽ nhận mẫu hậu là ta đây nữa rồi?" Thái hậu giận dữ, vỗ ghế cái.

      "Thái hậu bớt giận, đều là lỗi của nô tì, xin Thái hậu bớt giận." Ý Vận lập tức quỳ xuống thỉnh cầu Thái hậu tha thứ.

      "Hoàng quý phi, đây chính là điều mà ngươi dạy tỳ nữ sao? Ngay cả ai gia cũng để vào mắt, ta thấy ngươi sớm hay muộn cũng làm cho ai gia phải vào lãnh cung có phải ?" Đôi mắt đẹp của thái hậu liếc nhìn Ý Vận quỳ mặt đất, trong giọng có gì là thiện ý.

      ", , nô tì dám có loại suy nghĩ này, xin Thái hậu nương nương thứ tội." Thanh của Ý Vận như muốn khóc.

      "Thái hậu thứ tội, đều là lỗi của bọn nô tỳ, xin Thái hậu trách phạt bọn nô tỳ." Từng tiếng cầu xin tha thứ vang lên phía sau Ý Vận.

      "Khá lắm đúng là các nô tài trung thành! Hôm nay, ai gia coi như là được mở rộng tầm mắt”.

      "Thái hậu, ngài nhìn, ngài mau nhìn, công chúa lướt qua hàng rào này, là lợi hại." Ma ma phía sau kéo tầm mắt Thái hậu.

      "Trời ơi! Nhạn nhi, ngươi cẩn thận chút, ai gia bị ngươi làm cho hoảng sợ thiếu chút nữa là tim nhảy ra rồi." Thái hậu vừa nhìn, liền giật mình, lá gan cái nha đầu kia cũng quá lớn .

      Cái xe đạp kỳ quái kia nhàng xoay vòng cái rồi nhàng đáp xuống trông đẹp.

      "Mẫu hậu, người yên tâm, nữ nhi sao, người chuyên tâm nhìn biểu diễn." Tả Phỉ Nhạn nghe thanh lo lắng của mẫu hậu, lập tức đưa cho bà ánh mắt an tâm, hơn nữa lại làm ngay mấy động tác có độ khó cao, làm cho khí hồi hộp trong cung Triêu Dương càng lên cao.

      "Trời ạ, Nhạn nhi, ngươi làm sao lại cưỡi xe như thế? Ngươi muốn dọa ta ngất sao?" Bên ngoài cửa cung truyền đến trận tiếng hô.

      "Mẫu phi, nữ nhi sao, người đừng lo lắng, nhanh vào nhìn cao thủ biểu diễn." Tả Phỉ Nhạn rất nhanh nghe ra tiếng hô kia là ai, lập tức an ủi, hơn nữa còn mời tham dự xem xét.

      "Muội tử, ngươi tới rồi, ngươi mau đến xem nha đầu nghịch ngợm này, trái tim của ta cũng bị nàng hù dọa thiếu chút nhảy ra rồi." Thái hậu vỗ vỗ nhịp tim đập loạn cào cào, hướng về phía thái phi mới tiến vào vẫy vẫy tay.

      "Tỷ tỷ cũng ở đây, muội muội thỉnh an tỷ tỷ." Thái phi hành lễ với Thái hậu, ngồi xuống vị trí bên người Thái hậu.

      Chương 9: Chơi đùa điên cuồng

      "Muội muội, ngươi cũng chút, nha đầu nghịch ngợm này, lại chơi cái đồ chơi nguy hiểm kia ." Thái hậu mang ý cười hỏi Thái phi.

      "Mẫu phi, người gọi Nhạn nhi sao?" Tả Phỉ Nhạn để xe đạp xuống, sôi nổi tới đây, rúc vào trong ngực Thái phi.

      "Nhạn nhi hư, có mẫu phi, quên mẫu hậu ." Thái hậu vừa ra vẻ hờn dỗi vừa , thỉnh thoảng còn dùng khăn thêu chấm chấm mắt, tạo ra ánh mắt ai oán.

      "Nhạn nhi cũng muốn mẫu hậu , mẫu hậu đừng nóng giận, tức giận nhanh già lắm nha." Tả Phỉ Nhạn xấu xa cười, vuốt vuốt khóe mắt thái hậu.

      Động tác rất kia của nàng cũng đủ làm cho đám người trong cung Triêu Dương hít vào hơi, Thái hậu tôn quý như vậy, sao có thể để cho công chúa tùy tiện đụng chạm? Cho dù công chúa được sủng ái vô cùng, cũng thể làm động tác như vậy? hợp lẽ thường

      "Thái phi kim an." Ý Vận khẽ phúc thân.

      "Hoàng quý phi cần đa lễ." Thái phi ôn hòa hướng nàng cười tiếng.

      ít cười, làm cho Ý Vận có cảm giác, thái phi rất hòa ái, giống như thái hậu mang lại cho nàng ta cảm giác sợ hãi.

      "Mẫu hậu, mẫu phi, quý phi nương nương, Nhạn nhi tiếp tục biểu diễn chạy như bay cho các người xem có được hay ?" Tả Phỉ Nhạn nháy mắt rúc ở người Thái phi, cánh tay vờn quanh cổ Thái phi, giống như bạch tuộc.

      "Nhạn nhi, thích là được rồi." Thái hậu cùng Thái phi đồng thanh , các bà biết dù các bà có ngăn cản nha đầu này cũng tìm cách chơi cho .

      " thể, thân thể công chúa là thiên kim ngọc diệp." Ý Vận kiều hô ra tiếng, nàng trăm triệu dám tưởng tượng, công chúa còn muốn chơi.

      "Hoàng quý phi quá lời, chẳng qua bản thân ta da dầy thịt cứng, có gì đáng ngại, chuyên tâm nhìn biểu diễn, bảo đảm cho ngươi cả đời khó quên." Tả Phỉ Nhạn ngó chừng Hoàng quý phi hai mắt, trong mắt lên trò đùa dai, khóe miệng nở nụ cười ác ma.

      Ý Vận tự nhiên rùng mình cái, nàng có cảm giác rất mãnh liệt, thế giới của nàng thay đổi , phát sinh thay đổi nghiêng trời lệch đất, mà người khởi xướng chính là vị công chúa ăn mặc quái dị đứng trước mặt này.

      Trước run sợ của mọi người, Tả Phỉ Nhạn làm động tác có độ khó cao, hoàn mỹ đáp xuống đất, làm cho mọi người hét chói tai, làm cho khí khẩn trương bao phủ khắp cung Triêu Dương.
      Xe đạp bay vọt lên , trung Tả Phỉ Nhạn nhàng lộn ngược ra sau, lúc xe sắp rơi xuống đất, nàng chọn đúng thời điểm đáp lên xe đạp giống như con chim yến.

      Mái tóc buộc đuôi ngựa chảy xuống, đầu tóc đen như phát sáng bay bay theo gió, người là bộ đồ màu xanh lá. mặt tràn đầy vui vẻ nụ cười nghịch ngợm, làm cho thần kinh của mọi người bớt căng thẳng.

      Bọn họ như chìm đắm trong cảnh đẹp mà nàng tạo ra, tơ lụa màu trắng bao quanh lấy nàng giống như cái kén, rồi giống như muốn phá kén, thanh vang lên, Tả Phỉ Nhạn từ trong tơ lụa bay vọt ra.

      "Công chúa nguy hiểm..." biết là người nào la tiếng.

      "A..." Tả Phỉ Nhạn ngã bay ra ngoài, giống như mất cánh bướm, từ trung rơi xuống dưới .

      Tất cả mọi người nhìn màn kia kịp phản ứng, "Trời ơi..." Vừa tiếng.

      Bọn họ dám tưởng tượng, mới vừa rồi còn bay trời, đột nhiên công chúa lại té xuống

      "Nhạn nhi..." Sợ hãi kêu...




      Nhược Vânthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :