1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Đích nữ Bình An - Hòa Tiểu Thảo (Trọng Sinh, Cổ Đại HOÀN/eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 47

      Editor: tieu_hao
      Beta: Mc

      "Sao thế? Rốt cuộc có biết chữ ? Bên viết gì nghe xem nào."

      Sắc mặt Bình An càng bối rối, gương mặt của Ngụy Hoằng Trạch càng hưng phấn, nụ cười khẩy càng mãnh liệt.

      Trông thấy biểu tình trêu tức ấy của , quật cường của nàng trỗi dậy. Nàng ngăn chặn phẫn nộ và bối rối lại, cầm quyển Xuân Cung Đồ đỏ mặt lật dở từng trang , cho đến tận trang cuối cùng mới đưa lại cho Ngụy Hoằng Trạch: "Thiếu gia, này có chữ."

      Ngụy Hoằng Trạch ngẩn người, giống như đặt người lột sạch xiêm y ở trong phòng, mặc cho nàng dùng mọi cách che lấp đều giống như món đồ chơi thoát khỏi lòng bàn tay, bất chợt nàng lại buông tay chân ra mặc kệ ngươi xem xét hề trốn tránh, lại còn đưa tay cào cái lên mặt ngươi, dù là ai cũng thấy thú vị.

      "Ngươi xuống , ta thấy ngươi liền bực bội." Ngụy Hoằng Trạch tức giận với Bình An, thấy dáng vẻ hết sức mệt mỏi của nàng, sợ nàng bị thương đến cơ thể đến lúc đó lại thể dùng liền bảo nàng nghỉ ngơi. Bình An như được đại xá, lui sang căn phòng bên cạnh. Mặc dù nằm xuống là có thể ngủ ngay, nhưng trong đầu vẫn tỉnh táo, dám ngủ quá say.

      Cứ thế ở lại phòng Ngụy Hoằng Trạch mấy ngày. Mặc dù là ở chủ viện nhưng phạm vi hoạt động lớn, thậm chí còn tù túng hơn ở phòng giặt, ngoại trừ căn nhà này ra được đâu hết. Sau kiện Xuân Cung Đồ, Ngụy Hoằng Trạch thường hay tìm chút chuyện kích thích Bình An, dường như việc nàng bị kinh hãi xấu hổ mới cảm thấy hài lòng.

      Ngày đó, A Tứ lén lút mang tới nữ tử khỏa thân được quấn trong gấm mỏng dung nhan đẹp đẽ, đến lúc tối, Ngụy Hoằng Trạch lại bảo Bình An ở bên hầu hạ, quan sát và nữ tử kia làm chuyện "vui sướng". Lúc đầu Bình An trông thấy hai cơ thể trần truồng nằm giường lăn lộn mây mưa vừa sợ, vừa giận, vừa thẹn, bên tai nghe từng tiếng rên rỉ thở dốc liên tiếp khiến nàng mặt đỏ tía tai hận tìm được cái lỗ nào để chui vào. Về sau nàng phát nàng càng nôn nóng bất an, Ngụy Hoằng Trạch càng hưng phấn bừng bừng, tiếng kêu càng dồn dập hơn. Bình An dứt khoát tỉnh táo lại, ngượng nghịu băn khoăn nữa mà mở to đôi mắt nhìn chằm chằm hai người giường.

      mặt vẫn còn đỏ hồng, cho dù nàng cố gắng tưởng tượng hình ảnh trước mặt thành loài cầm thú động vật vẫn khiến người ta xấu hổ giận dữ chịu nổi. Nhưng đôi mắt lạnh của nàng vẫn dời khỏi màn biểu diễn của hai người, thỉnh thoảng còn nhếch môi cười lạnh tựa như chế giễu động tác của hai người quá thấp kém.

      biết có phải bị Bình An nhìn chằm chằm đến mức được tự nhiên hay mà Ngụy Hoằng Trạch đột ngột ngừng động tác, nữ tữ nằm bên dưới còn chưa thỏa mãn, cánh tay trắng ngọc vòng qua cổ , dịu dàng : "Gia, thiếp còn muốn..."

      "Bốp" - cái bạt tai đánh lên khuôn mặt của nữ tử kia, Ngụy Hoằng Trạch xoay người ngồi dậy, lạnh nhạt chữ: "Cút!" Nữ tử kia cũng nhiều, đứng dậy nhanh chóng mặc lại y phục, ôm gò má sưng đỏ, trước khi còn u oán nhìn Bình An cái.

      Ngụy Hoằng Trạch hung ác nhìn Bình An mấy lần, cuối cùng vẫn phát tác, chẳng qua là tiểu nương chưa hiểu đời, còn có cách nào bắt được nàng sao? Trong viện này, nàng ngây ngô thoải mái lại dễ chịu.

      Ngày hôm đó, Ngụy Hoằng Trạch chẳng biết đâu, Bình An ở trong phòng mình, có bà tử tiến vào có người tìm nàng, ở trong sân. Bình An thấy kỳ quái, phải Ngụy Hoằng Trạch lại giở trò gì đấy chứ, ra ngoài xem mới thấy đó là Tôn ma ma.

      "Tôn ma ma?" Trong lòng Bình An xúc động, tiến tới nắm lấy tay của bà. "Thân thể ngươi bình phục rồi ư."

      Tôn ma ma già rất nhiều, cơ thể gầy gò ốm yếu, bà xoay ngươi lén lau nước mắt rồi mới với Bình An: " nương, khổ cho ngươi rồi. Vừa rồi ta đến trong viện phu nhân chào từ biệt, ngày mai hồi hương, vốn muốn giúp ngươi để họ thả ngươi ra, vậy mà..."

      Thấy Tôn ma ma trước khi còn quên cứu nàng ra ngoài, trong lòng Bình An cũng có chút cảm động, lắc lắc đầu: "Ma ma đừng buồn, ta ở đây rất tốt." rồi sát lại gần tai bà. "Có cơ hội ta chạy trốn, ngươi đừng lo."

      Trong mắt Tôn ma ma vẫn lộ ra lo âu: "Ngươi nên cẩn thận, nghìn vạn lần được để xảy ra chuyện gì, bằng trong lòng ta..."

      Thấy bà xong lại sắp rơi lệ, Bình An vội vàng chuyển đề tài: "Ma ma, ngươi đường mình phải chú ý an toàn, nhất định phải bảo trọng thân thể."

      " sao, Hà chưởng quỹ cùng với ta, yên lòng để ta về mình nên kiên quyết muốn đưa ta , còn chuyến này muốn quay lại thôn Tiểu Lý nữa, chuẩn bị tới Mặc Thành làm chút buôn bán. Đứa này, năm đó nếu phải bởi vì ta, hai người bọn họ cũng đến nỗi..." Đến đây ra lời.

      "Nếu có thể là tốt nhất." Bình An lòng cảm thấy vui vẻ vì bọn họ có thể thoát khỏi Ngụy gia.

      Hai người chuyện thêm lúc, ma ma liền cáo từ. Trước khi Bình An nhờ bà đến tiệm vải phố nhắn lại câu là giờ mình đến chủ viện, việc phức tạp, y phục đặt may sẵn qua hai ngày nữa mới lấy. Bình An mất liên hệ với Quý Hoài Trung mấy ngày nay, Sa Lang cũng mất tích, nàng sợ người bên ngoài lo lắng biết bên trong xảy ra chuyện gì nên muốn thông qua Tôn ma ma chuyển lời ra ngoài.

      Tôn ma ma vừa Ngụy Hoằng Trạch về, theo còn cả A Tam A Tứ, hai người phía sau bê cái lồng sắt, dùng vải bố che kín biết bên trong là thứ gì.

      Vừa vào phòng, Ngụy Hoằng Trạch liền sai Bình An rót ly trà tới, sau đó bảo người chuyển cái lồng sắt vào trong sảnh rồi giật màn vải ra. Chỉ thấy trong lồng có hơn chục loài động vật lớn , chúng mở to đôi mắt hoảng sợ nhìn người trong phòng. Tất cả những loài vật dù thấp bé khác nhau nhưng đều có chung đặc điểm, chính là bụng tròn xoe bộ dáng như sắp sinh.

      Bình An hiểu Ngụy Hoằng Trạch tìm nhiều loài động vật chờ sinh như vậy làm gì, nhưng nhìn vẻ mặt hưng phấn cùng đôi mắt phát sáng của , trong lòng liền có dự cảm xấu.

      Quả nhiên, Ngụy Hoằng Trạch đặt ly trà xuống, với Bình An: "Chúng ta chơi trò chơi thế nào?"

      " được." Bình An vô thức buột miệng ra, biết mình nhanh liền muốn sửa lại: "Thiếu gia, nô tì là người hầu hạ, xứng chơi đùa cùng ngài."

      " sao, hôm nay ta chơi với ngươi." Bình An cự tuyệt chút ảnh hưởng tới hào hứng và quyết định của Ngụy Hoằng Trạch. "Nếu ngươi thắng ta thả ngươi , thế nào?" đoán nàng làm thế nào cũng thể thắng.

      Bình An làm bộ như hứng thú: "Nếu ta thua sao?"

      "Thua cũng có vấn đề gì lớn cả. Đến lúc đó ta đưa ngươi chơi trò lớn hơn." Trong mắt Ngụy Hoằng Trạch lóe ra ánh sáng, giống như hào quang khi người thợ săn nhìn thấy con mồi.

      Bình An biết chắc chắn có chuyện gì tốt, nhưng cho nàng cự tuyệt, đành phải chửi thầm vài câu trong lòng, bất đắc dĩ gật đầu đáp ứng.

      "Rất tốt rất tốt." Ngụy Hoằng Trạch cười cười, chỉ vào cái lồng trước mặt : "Tất cả bọn chúng đều mang thai, hôm nay ta với ngươi chơi trò đoán xem trong bụng chúng có mấy con?"

      Bình An nghi hoặc, làm sao mà đoán, chẳng lẽ còn phải đợi mấy ngày nữa chờ chúng sinh mới có thể biết ai thắng ai thua.

      "Ta cho ngươi chọn trước." Nụ cười mặt Ngụy Hoằng Trạch càng ngày càng quỷ dị khiến trong lòng Bình An càng bất an. Nàng tới gần cái lồng, thấy phần lớn trong đó đều là chó mèo thỏ cùng các loài động vật , cũng có mấy con hồ ly lông trắng, liền chỉ vào con có vẻ linh hoạt trong đó hời hợt : "Chọn nó ."

      Ngụy Hoằng Trạch bảo A Tam ôm con hồ ly kia ra. Cái bụng nó tròn vo, hẳn là sinh ngay thôi, ban đầu bị người túm lấy nó giãy dụa mấy cái, A Tam dường như rất có kinh nghiệm, giữ chặt lấy nó, nó đành phải thành thành nằm im trong lòng A Tam, trừng đôi mắt to đen nhánh xoay tròn nhìn mọi người, bộ dáng rất đáng . Bình An qua nhàng vuốt ve cái bụng mềm mại của nó, hình như nó rất quen, vặn vẹo đủ bề nhưng thoát được bởi bị A Tam ôm rất chặt.

      Bình An nào biết trong bụng nó có bao nhiêu con non, thấy con bạch hồ (cáo trắng) bị A Tam ôm đến khó chịu liền : "Ba con." Nghĩ rằng sau khi đoán xong A Tam thả con bạch hồ lại trong lồng để cho nó được yên ổn.

      Ngụy Hoằng Trạch cũng tiến lên, sờ mấy cái lên bụng con bạch hồ, : "Ta đoán là hai con." xong nháy mắt với A Tam.

      A Tam liền gọi hai người cầm tới cái chậu, bỏ con bạch hồ vào trong đó, bảo người giữ đầu và tứ chi của nó, cạo lớp lông trắng bụng nó rồi cầm lấy con dao nhọn vô cùng sắc bén ở bên cạnh mổ bụng nó ra.

      Bình An còn chưa kịp kêu thành tiếng, đống ruột của con bạch hồ trào ra ngoài, A Tam nhanh chóng tìm kiếm trong ruột thấy cuống rốn, lột bỏ nhau thai ra đếm, quay lại với Ngụy Hoằng Trạch: "Thiếu gia, là hai con." Đầu và tứ chi con bạch hồ vẫn còn co quắp.

      Ngụy Hoằng Trạch liền cười nhìn sắc mặt trắng bệch của Bình An : "Ngươi thua."

      Bình An đè nén cơn sóng trào lên trong bụng, cố gắng nặn ra nụ cười: "Tiếp tục! Đến phiên ngài chọn."

      Hai mắt Ngụy Hoằng Trạch sáng lên, trong nụ cười có thêm mấy phần kinh hỉ: "Ta sớm nhìn ra ngươi giống người thường, nghĩ tới ngươi cũng thích trò chơi này."

      Trong mắt Bình An lộ ra khinh thường: "Tạm được, nếu còn có trò vui hơn tốt rồi."

      "Ồ, ngươi còn vừa lòng với trò này sao?" vui vẻ trong lòng Ngụy Hoằng Trạch càng lớn, làm như tìm được đồng loại vậy. "Ngươi có thể tưởng tượng ra trò gì hay mà càng kích thích hơn sao?"

      Bình An cố ý lộ ra vẻ hứng thú. "Là trò gì?" Tiếp đó lại trở về vẻ mặt thất vọng. "Ta thấy trong nhà này chẳng có trò gì chơi được cả, dù sao cũng chỉ là tìm mấy loài động vật còn sống rồi đoán đến đoán mà thôi."

      "Ngươi nếu thích thôi chơi nữa." Ngụy Hoằng Trạch vung tay lên cho người chuyển những thứ trước mắt xuống dưới, khuôn mặt nở nụ cười quỷ dị với Bình An. "Vậy tối nay ta đưa ngươi chơi trò khác."

      Nét mặt Bình An vẫn tươi cười nhưng trong lòng lại như rơi vào hầm băng.

      ………………….

      "Tới đây!" Ngụy Hoằng Trạch kéo Bình An đến trước ngực mình, tháo tấm lụa đen che mắt nàng xuống.

      tia sáng rọi vào mắt Bình An, chói mắt chút nào, ánh sáng xung quanh vô cùng mờ ảo. Nàng híp mắt đẩy Ngụy Hoằng Trạch ra cười : "Thiếu gia, đây chính là nơi mà ngài có trò hay hơn à?" rồi đánh giá xung quanh, an đài (bàn viết) và ghế đá được tạc từ bạch ngọc, cách đó xa là chiếc giường điêu khắc bằng gỗ hoàng lê. Bốn góc phòng treo đèn lưu ly, bên trong đốt những hạt châu bong bóng cá làm đèn chong. tường đá bốn bề mơ hồ lộ ra vết tích được điêu khắc, trong đó có bức họa khắc ràng, nơi này chắc là địa cung (công trình được xây dưới lòng đất). Vừa vào đêm, Ngụy Hoằng Trạch liền bịt hai mắt nàng lại, đưa nàng quãng đường dài, xuống tổng cộng năm mươi sáu bậc thang mới tới chỗ này.

      Ngụy Hoằng Trạch quay mặt Bình An lại, miệng ghé sát vào tai nàng : "Ngươi có biết chơi trò mèo vờn chuột ?"

      Bình An tim đập rộn lên, bất an càng ngày càng lớn, nàng cố nặn ra nụ cười, vỗ tay: "Trò đó rất hay! Ta thấy chỗ này rất thích hợp để chơi mèo vờn chuột. Thiếu gia, ngài là mèo hay là chuột?"

      Ánh mắt lệ của Ngụy Hoằng Trạch lóe ra tinh quang, cười như cười: "Ta sao làm chuột được!" chú ý tới sắc mặt Bình An xám cả lại, lôi kéo tay nàng lên phía trước tới vách tường. Bình An mới phát bức tường kia còn có cái động, ánh sáng bên trong rất u, hẳn là đường hầm rất dài. đợi nàng nhìn ràng, Ngụy Hoằng Trạch lại kéo nàng đến chỗ khác, nơi đó có thềm đá xuống bên dưới, sâu thấy đáy.

      "Thiếu gia, đây là..." Lúc này Bình An mới hiểu được, đây nhất định là tầng hầm ngầm của Ngụy gia, chừng có liên quan đến việc tàng trữ quân lương, nghĩ đến đây trong lòng nàng khỏi kích động vạn phần.

      Ngụy Hoằng Trạch đặt ngón trỏ lên môi khẽ "xuỵt" tiếng: "Con chuột ở trong đó." Thấy Bình An khó hiểu liền lộ ra nụ cười quỷ dị: "Ai tìm được "con chuột" trước người đó thắng, nếu tìm được hay lạc đường ở bên trong người đó trở thành "con chuột" tiếp theo. À…đúng rồi, "con chuột" này lẻn vào đây bốn năm ngày, ngươi phải giúp ta bắt nàng, nghìn vạn lần đừng để ta thất vọng, cũng chớ có lười biếng. Hai canh giờ sau mà ngươi ra được, ta bắt nàng nữa mà đến bắt ngươi, đến lúc đó ngươi phải trốn kỹ đấy." Bình An liền hiểu "con chuột" trong miệng chính là người.

      "Tất nhiên là được. Còn nếu ta thắng, thiếu gia phải làm chuột, nhưng được chối quanh, đến lúc đó xem ta bắt ngài thế nào." Bình An cười .

      Ngụy Hoằng Trạch nghe xong hai mắt phát sáng, chưa từng có người nào đề cập cầu này với , đột nhiên có cảm giác như con chuột sắp bị người bắt: "Cứ theo ý ngươi! Vậy ngươi phải hăng hái lên, ừm, trông bộ dạng tràn đầy tự tin của ngươi, cho ngươi thứ tốt đây." xong móc cuộn da dê trong ngực ra. "Đây là bản đồ của địa cung. Ngươi phải nhớ kỹ, chỉ có duy nhất lối ra, cho nên ngươi đừng hi vọng muốn chạy trốn. Ngươi nhất định phải bắt được "con chuột" kia sớm vào, sau đó đến bắt ta. Ngươi có bản đồ, chúng ta đổi thời gian lại thành canh giờ, đến lúc đó nếu ngươi bắt được "con chuột" kia hoặc là bắt được ta, ta trừng phạt ngươi nặng đó."

      Ngữ khí rất nhàng nhưng Bình An nghe mà trong lòng rét lạnh, nét mặt vẫn tươi cười: "Được, lời định." Cầm lấy cuộn da dê đến trước ngọn đèn lưu ly cẩn thận quan sát, tới khi nàng ngẩng lên Ngụy Hoằng Trạch chẳng còn tung tích, ánh sáng yếu ớt phát ra từ đèn lưu ly bị bóng tối ở phía xa nơi hắc động cắn nuốt còn chút gì.
      Last edited: 5/10/15
      tart_trung, miu901, honglak3 others thích bài này.

    2. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      hồi hộp :ss
      K biết như nào đây :ss

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 48

      Editor: tieu_hao
      Beta: Mc

      Bình An tay cầm tấm địa đồ da dê, tay cầm đèn lưu ly, chân bước nhanh hơn. Đây là tầng "Huyền", tầng này có năm nhánh ám đạo (đường tối) ba ám thất (phòng tối), nàng nhất định phải nhanh chóng qua chúng để tiến vào tầng "Hoàng" tiếp theo. Theo như địa đồ, bí thất Ngụy gia chia làm bốn tầng "Thiên, Địa, Huyền, Hoàng" bao gồm mười ba ám thất và hai mươi tám nhánh ám đạo, phân tán khắp nơi như mạng nhện. Cho dù có bản đồ trong tay cũng rất dễ dàng lạc đường, càng chớ đến việc trong vòng canh giờ tra toàn cảnh của bí thất.

      Đều nhờ Bình An thường ngày ngoài luyện tập roi Cửu Tiết cũng đọc nhiều bộ sách, trong đó có "Bát Trạch Kinh Thuật" ghi chép lại vài cách sắp xếp phong thủy của dương lưỡng trạch (*) tương đối làm nàng hứng thú. Khi ấy nàng còn cầm giấy bút bắt chước từng nét, ký ức về các phương vị trận pháp vẫn còn mới mẻ. Mỗi bí thất vẽ tấm địa đồ da dê này trông lộn xộn, nhưng nếu nhìn kỹ thấy nó được sắp xếp theo dương bát quái đồ của "Bát Trạch Kinh Thuật", theo quy tắc nhất định, hơn nữa cửa ra vào phải chỉ có như Ngụy Hoằng Trạch , chẳng qua địa đồ đánh dấu mà thôi. Nếu cứ dựa theo tám phương Kiền, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Ly, Khôn, Đoái để kiến tạo bí thất, vậy mỗi tầng sinh môn, tức là lối ra, có lẽ vô cùng bí mật nhưng nhất định có.

      (*) trạch: Là cuộc đất dùng để chôn người chết, còn gọi là mồ mả. Phong thủy cho rằng, nếu người chết được chôn vào cuộc đất tốt về phong thủy truyền được phúc đức cho con cháu đời sau.

      Dương trạch: Là cuộc đất được dùng vào mục đích làm nhà cửa, đình, chùa, miếu mạo, thôn xóm, làng mạc, thị trấn, thành phố. Dương trạch phải hài hòa với thiên nhiên, có môi trường tốt đẹp, làm cho con người thấy vui tươi, mạnh khỏe, hạnh phúc. Dương trạch tốt tức là môi trường tốt.

      Xuyên qua tám nhánh ám đạo, cuối cùng Bình An phát được lối vào của tầng tiếp theo, địa đồ đánh dấu là tầng "Hoàng". Mới vừa bước đến lối vào, luồng khí nóng phả vào mặt. Khác với ba tầng ẩm ướt kia, mặc dù tầng này ở dưới cùng nhưng ràng là khô mát ấm áp hơn so với các tầng trước. Bình An cầm theo đèn cẩn thận bước xuống mặt đất, thay vì giống như các tầng trước, tầng này có ba nhánh ám đạo, mỗi nhánh lại có ám thất, giữa các ám thất được nối thông với nhau. Mới đầu xem ra, toàn bộ tầng hầm cũng như Bình An dự đoán, thậm chí chút dấu vết về việc giấu diếm quân lương cũng có.

      Bình An khỏi có chút nản lòng, ngay khi nàng ôm tia hi vọng cuối cùng đến ám thất bất chợt có cái bóng vụt qua ngay trước mặt nàng, tốc độ cũng nhanh, chẳng qua là ánh sáng quá mờ lại có chút khoảng cách nên khiến người ta có cảm giác hư ảo.

      "Ai?" Bình An theo bản năng lên tiếng hỏi, bỗng nhiên nhớ tới chẳng lẽ là "con chuột" trong miệng Ngụy Hoằng Trạch. Nàng hơi do dự nhưng vẫn bước nhanh hơn về hướng đó, mới ra khỏi ám đạo dư quang khóe mắt lóe lên, bóng đen bổ nhào về phía nàng, nàng nhanh nhạy né khiến bóng đen vồ hụt đột nhiên ngã xuống đất.

      "Ta phải là "chuột", ta phải..." Thanh yếu ớt kèm theo hoảng sợ vang lên, nữ tử tóc tai rối bời, quần áo rách nát tầm mười bốn mười lăm tuổi ngã nhào xuống đất, liên tục lắc đầu xua tay nhìn Bình An. Cú nhảy vừa rồi dường như lấy hết sực lực của nàng ta, lúc này nàng ta co quắp ngồi dưới đất, muốn đứng lên mà lực bất tòng tâm.

      Bình An trông thấy dáng vẻ yếu ớt của nàng ta, nghĩ nhất định là nàng ta chạy trốn mấy ngày trong căn hầm rồi mới chạy tới tầng này, hẳn bị đói rất lâu nên liền móc túi hoa trong người ra, bên trong có bốn miếng bánh mứt hồng lúc trưa nàng cố ý bỏ vào để đưa cho nữ tử kia.

      Nữ tử hết sức cảnh giác nhìn Bình An, thấy nàng cầm thứ gì đó đưa đến, vội vàng lùi lại sau mấy bước, đến khi trông thấy ràng, lại ngửi được mùi thơm của thức ăn lùi lại sau nữa, vươn tay ra đoạt lấy bánh, ba lần cắn biến thành hai nhét vào miệng nuốt dẫn đến ho khan liên tục.

      Các tầng trong căn phòng dưới mặt đất dựa vào góc tường đông nam đều có con suối ngừng trào nước, tạo thành dòng suối ngầm dưới nền đất. Chắc mấy ngày qua nàng ta dựa vào nguồn nước này mới sống được tới giờ, lúc này thấy nàng ta bị nghẹn, Bình An liền muốn lấy chút nước suối. về phía trước bao lâu đến góc đông nam, nàng tìm được tường đá nhưng lại phát tường đá kia khô ráo mát mẻ có chút nước nào, duỗi tay sờ thử thấy có lớp bột phấn. Chẳng lẽ mình nhớ nhầm hướng? Bình An cũng chắc chắn.

      Tới khi nàng quay lại ám thất vừa rồi nữ tử kia thấy đâu nữa.

      Bình An để ý nhiều, cầm đèn tiếp tục về phía trước, trực giác cho nàng biết tầng này giống như ba tầng kia. Quả nhiên, được bao lâu, mỗi lối vào lại có thêm cánh cửa sắt, bên trong mỗi cánh cửa sắt đen kịt thấy là cái gì. Bình An tỉ mỉ tra xét xung quanh cửa sắt vòng, quả nhiên phát bên tường đá mà cửa sắt tựa vào chà lớp bột trắng giống với vách đá vừa rồi, bên ngoài cửa sắt dưới mặt đất lại có vô số mạt gỗ, trong mạt gỗ còn pha trộn ít vỏ thóc.


      "Ồ? Đây là gì?" Bình An chợt phát trong đống vụn có thứ gìđó, nàng cầm lên xem, lại nhìn về phía cửa sắt. "Hóa ra là như thế..."


      Nàng vừa mới cất vật kia vào ngực, bất chợt bả vai đau nhói, quay lại thấy nữ tử kia cầm cây trâm dài đâm mạnh vào bả vai nàng. Thấy nàng quay lại liền rút cây trâm ra muốn đâm vào tim nàng. Có lẽ sức lực còn chưa hồi phục, động tác rất chậm chạp, bị Bình An giữ chặt lại cái tay mà nàng ta chuẩn bịđâm tới. Cái trâm kia mài lên tường đá vang lên tiếng sắc nhọn, tuy bị Bình An ngăn lại nhưng cây trâm nhọn vẫn làm rách y phục của nàng.


      Thấy nữ tử kia vẫn tiếp tục phát lực muốn dùng cây trâm đâm nàng, Bình An phẫn nộ đưa chân đá nàng ta ngã lăn ra đất.


      "Ta có lòng tốt muốn cứu ngươi, ngươi lại muốn giết ta? !"


      Nữ tử nghe Bình An hỏi cũng ngừng tay, xoay người đứng lên, lại lao tới muốn đâm Bình An, trong miệng : "Ngươi là "con chuột", ta muốn giết ngươi, giết ngươi ta phải chết..." Hẳn vài ngày rồi chưa ăn được cái gì, bước chân loạng choạng, còn chưa đến gần Bình An bị Bình An đoạt lấy cây trâm.


      "Ta thấy ngươi điên rồi." Bình An thấy nàng ta bịđoạt cây trâm nhưng vẫn muốn dùng tay chân tiến lên bắt lấy nàng, lách người vòng ra phía sau nàng ta, sống bàn tay đánh vào gáy nàng ta khiến nữ tử kia ngất .


      Bình An thấy cổ nữ tử đeo chỗi ngọc vỡ, đưa tay tháo ra, tính toán thời gian, sắp đến canh giờ hẹn với Ngụy Hoằng Trạch liền nhanh lên tầng . Tới ám thất lúc chia ra với Ngụy Hoằng Trạch thấy sớm ngồi ngay ngắn ở đó phe phẩy quạt giấy.


      Bình An liền ném chuỗi ngọc kia ra trước mặt : "Nô tỳđã tìm được "con chuột" kia rồi, đáng tiếc nàng ta hôn mê bất tỉnh, nô tỳ thực vác nổi nàng ta nên quay về phục mệnh, cho nên nô tỳ thua."


      Ngụy Hoằng Trạch cầm chuỗi ngọc nhìn, gật đầu: " sai, là của nàng ta, ngươi tìm được nàng ta, coi là thua, bất quá cũng thể coi là thắng."


      Bình An trông thấy ánh mắt u của Ngụy Hoằng Trạch liền thấy khó chịu khắp người. Lúc này thấy con mắt đảo vài vòng liền biết lại cóý xấu gìđó rồi, chắc chắn cũng được cái gì tốt.

      Quả nhiên, con ngươi đảo vòng," Ta rất có hứng thú chơi trò mèo bắt chuột lần nữa với ngươi. Ba ngày sau, ngươi làm mèo, ta làm chuột, như thế nào ?". Vừa nghĩ tới cảnh chuột ăn mèo, Ngụy Hoằng Trạch cầm được lòng đầy mong đợi. Đáng tiếc nuôi người làm thuốc dẫn cần tới ba ngày, ba ngày sau mới có thể ở trong hầm ngầm mổ bụng, moi ruột nàng được.

      Sau khi Bình An về liền bị người dẫn tới ở mình trong Tây Sương phòng tại viện , còn có thêm nha hoàn hầu hạ, giống như lại trở về thân phận tiểu thư như ngày trước. Nhưng suốt ngày bắt nàng ngâm mình trong thùng nước thuốc, trừ ăn cơm ngủ nghỉ ra hầu như suốt ngày đều tắm ở đây. Cũng biết bên trong là thuốc gì, mới ngâm vài lần mà da dẻ Bình An trở nên trắng mịn, trong suốt đến mức ngay cả mạch máu trong da cũng mơ hồ có thể thấy được.

      Chạng vạng tối ngày hôm đó, nha hoàn đưa tới nồi thuốc đổ vào bồn tắm, rồi bảo Bình An vào tắm, còn mình ra giữ ngoài cửa. Tuy cảm thấy suốt ngày phải ngâm mình trong bồn tắm có chút quái dị, nhưng Bình An cũng chẳng bài xích. Thứ nhất, tắm vốn là chuyện thư thái, thứ hai loại thuốc này lại có thể khiến mình càng xinh đẹp hơn, điều này vừa hay phù hợp với thiên tính của nữ nhân.

      Nàng cởi y phục, mới bước được chân vào bồn nghe được ngoài cửa vang lên tiếng động, hình như có người ngã xuống đất. Cánh cửa lúc đó mở tung ra, bóng người nhanh chóng lẻn vào.

      " A." Vừa trông thấy gương mặt râu ria xồm xoàm của Sa Lang, Bình An hoảng sợ trốn vào trong nước, ngay cả đầu cũng chìm vào, thình lình bị uống phải mấy ngụm nước." Khụ... khụ..."

      " Ngươi thể trách ta, ta cũng có biện pháp. Ngụy gia tăng cường thủ vệ, ta vất vả lắm mới đục nước béo cò lẻn vào được đấy." Sa Lang ra vẻ bất đắc dĩ.

      Bình An vừa ho khan vừa oán hận nhìn chằm chằm, lần nào tới cũng chọn lúc này, phải cố ý đó chứ? Nhưng bây giờ phải lúc so đo mấy chuyện đó với .

      " Ngươi gặp cha ta chưa?"

      Sa Lang gật đầu, ánh mắt lơ đãng lướt qua bả vai lộ ra bên ngoài của Bình An, nhất thời nhịn được nuốt nước miếng." Sao trắng như vậy ? Ta nhớ trước đây ngươi trắng thế mà."

      Trong thoáng chốc Bình An có chút xấu hổ giận dữ, lại có chút vui vẻ, rất đắc ý khoe khoang thùng thuốc này với Sa Lang, nước thuốc này quả thực rất thần kì, nếu đưa tới Đại Lương, nhất định được nhiều nữ tử truy tìm, nhưng thực chứng minh nàng suy nghĩ quá nhiều. Sa Lang hít mũi, tiến lên vốc nước đưa lên mũi ngửi, lại nếm thử, sắc mặt trầm xuống.

      Hai tay Bình An vẫn để ở trước ngực, ban đầu thấy Sa Lang để đầu sát lại bồn tắm lại tưởng động sắc tâm, muốn mắng đôi câu lại thấy cử động cùng sắc mặt của được bình thường liền mở miệng nữa.

      " Là Mã Cách Thảo. Sao ngươi lại dùng thứ này tắm?" Sa Lang nhớ tới dáng vẻ đắc ý vừa rồi của nàng, hận thể lập tức kéo nàng ra ngoài.

      " Cái gì là Mã Cách Thảo?" Bình An khó hiểu, nhưng biết chắc đó chẳng phải thứ gì tốt.

      " Mã Cách Thảo còn gọi là Khỏa Thi Thảo. Binh lính chết trận chiến trường nếu muốn mang về quê an táng, đường xá xa xôi sợ rằng thi thể bị mục rữa nên trước đó ngâm trong Mã Cách Thảo, như vậy thi thể dễ dàng bị hư thối. Nếu người sống mà ngâm nước thuốc bằng loại cỏ này, ban đầu da dẻ càng trở nên sáng trắng gì sánh được, cho đến khi mạch máu toàn thân lên ràng, đến cuối cùng da mỏng như cánh ve, vừa chạm vào rách..."

      "Ào ào", còn chưa nghe Sa Lang xong, Bình An đứng lên, cũng bất chấp thể diện, liền chạy ngay ra sau bình phong lấy nước trong thùng dội sạch lên người, chà sát xong hết toàn bộ mới cầm y phục treo bình phong mặc vào rồi ra.

      " Chuyện là như vậy ..." Bình An liền chuyện Ngụy Hoằng Trạch đưa nàng xuống tầng hầm ngầm cho Sa Lang nghe, cuối cùng oán hận : " Ta chỉ nghĩ lấy ta mua vui, thể tưởng tượng lại dự định đem ta luyện dược, là biết chọn chỗ."

      Nghe việc Ngụy Hoằng Trạch muốn cùng nàng làm chuyện đó rồi dao lấy tính mạng của nàng, nàng liền tức giận nghiến răng nghiến lợi, uổng cho mình làm đẹp nửa ngày.

      " Vậy bây giờ ta dẫn ngươi đu, trước đó có cần ta giúp ngươi xả giận , gọt đầu tên cẩu tặc kia?" Sa Lang nghĩ đến lần này có thể đưa nàng liền thở phào, mấy ngày nay cứ nghĩ đến việc nàng ở lại Ngụy gia luôn nơm nớp lo sợ, bồn chồn yên.

      " Ta cho ngươi xem thứ này." Bình An móc ra miếng vải vụn màu vàng xanh từ trong ngực ra đưa cho Sa Lang.

      Sa Lang cầm lấy, quan sát tỉ mỉ: " Đây phải là vải y phục của binh sĩ phủ Trần Quốc Công hay sao?"

      " Quả nhiên là vậy." Bình An cười cười. " Đây là ta tìm được dưới tầm hầm, ta hoài nghi quân lương bị giấu ở tầng dưới cùng." Nàng đại khái tình huống dưới tầng hầm lại lần.

      " ... Cho nên ta cảm thấy khó hiểu , vì sao tầng thứ tư lại khô hanh mát mẻ, hóa ra là tường đá xung quanh cùng với bên trong cửa sắt đều rải vôi. Hơn nữa, ngoài cửa sắt ta còn phát hạt ngũ cốc và đậu tương, cả miếng vải rách này, nhất định là trong quá trình vận chuyển bọn chúng lưu lại."

      Sa Lang mở to mắt, có chút thể tin, lại có chút mừng thầm, nhìn Bình An : " đúng là ngươi, ngươi Bát Trạch Đồ Cửu Cung gì đó hẳng phải là Quý lão đầu dạy ngươi ? Thế mà ngươi cũng hiểu? Nếu quân lương bị ngươi tìm ra, lão già Hoàng đế kia của các người biết ban thưởng cho ngươi thế nào, phải chỉ hôn ngươi với vị hoàng tử nào đó chứ? Vậy được! Đến lúc đó ta phải bảo ông ta phong ta làm hầu tước gì gì đó, có chỉ hôn cũng phải chỉ cho ta."

      " Ngươi cái gì đó? Cút ." Bình An cau mày, phiền nhất chính là bộ dạng nghiêm chỉnh này của , lúc nào rồi mà còn mấy cái này." Cho nên tạm thời ta vẫn thể rời khỏi Ngụy gia."

      " ?!" Lòng Sa Lang lại trầm xuống." Vậy phải ngươi tự tìm đường chết sao? Hơn nữa, ngươi lưu lại cũng chẳng được tích gì, chúng ta nên quay về tìm viện binh, chỉ cần ngươi nhớ địa hình , chúng ta có thể tìm ra quân lương."

      " Vấn đề là ta cũng nhớ được địa hình đó." Bình An vội vàng." Lúc ta bị bịt mắt, hoàn toàn lối vào tầng hầm ngầm nó ở chỗ nào."

      " Vậy ngươi muốn làm sao bây giờ?" Sa Lang trầm giọng.

      Bình An nhìn : " Tối mai Ngụy Hoằng Trạch còn đưa ta xuống đó. Đến lúc đó, ngươi có thể lẻn vào Ngụy gia, chớp thời cơ tìm lối vào tầng hầm !"

      Sa Lang giơ tay vuốt cằm, trầm tư suy nghĩ: " Đến lúc đó chỉ sợ thân phận bị bại lộ, Ngụy gia và quân doanh thôn Tiểu Lý càng phòng bị cẩn thận. Nếu làm làm cho trót, ta theo các ngươi tìm lối vào tầng hầm, đem những người đó..." rồi giơ tay lên chém xuống."Rồi đốt cháy sạch hầm của "

      Bình An gật đầu, vô cùng tán thành: " Ta cũng có ý đó." Hai người mưu mà hợp, nhìn nhau lộ ra nụ cười hiểm.
      Last edited by a moderator: 5/10/15
      tart_trung, miu901, Snow4 others thích bài này.

    4. Tuyết Liên

      Tuyết Liên Active Member

      Bài viết:
      118
      Được thích:
      68
      mong mọi thuận lợi :ss

    5. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 49

      Editor: tieu_hao

      Beta: Mc

      Nha hoàn bị Sa Lang đánh thuốc mê sau khi tỉnh lại vẫn nghi hoặc trong lòng, vì muốn làm nàng ta cảnh giác, Bình An vẫn cắn răng ngâm mình trong thùng tắm Mã Cách Thảo, nét mặt như thường, ngoài miệng cảm thán làn da càng ngày càng trắng, trong bụng lại sợ muốn chết, chỉ lo ngâm càng lâu da dẻ càng mục nát, trong đầu cố gắng nghĩ đến những phương pháp giữ gìn làn da từng đọc trong sách y học.

      Đến tối ngày thứ hai, Ngụy Hoằng Trạch phái người đưa tới bộ váy màu hồng bằng tơ lụa mỏng, mặc lên người càng tôn lên làn da trẳng nõn trong suốt của nàng. Ngụy Hoằng Trạch thấy cũng nhịn được cảm thán: Làn da mềm mại, nếu cắn cái sợ rằng chảy cả ra nước. Nghĩ rồi nuốt nước miếng, bàn tay sờ từ khuôn mặt của Bình An xuống bên dưới cần cổ tinh tế, khi ngón tay lướt qua xương quai xanh trơn bóng, bên lớp da lên vệt hồng, là mỏng, trước đó ai có được làn da mỏng manh non mềm như thế, xem ra đây là thuốc dẫn tốt.

      Bình An có cảm giác đau đớn khi ngón tay lướt qua làn da, thô ráp như hạt cát chạm vào, vô cùng khó chịu. Nàng biết nguyên nhân là vì mình ngâm trong Mã Cách Thảo. Đúng như Sa Lang , ngâm Mã Cách Thảo lâu dài, làn da mỏng như cánh ve, khẽ chạm vào liền rách.

      Ngụy Hoằng Trạch sợ làm tổn thương tới da Bình An, nỡ bịt hai mắt nàng lại, chỉ cho người chùm tấm vải đen lên đầu rồi dắt nàng xuống tầng hầm ngầm. Cũng như lần trước, khi bỏ vải đen ra, Bình An đứng ở dưới tầng hầm rồi, nàng Sa Lang có theo phía sau hay .

      "Thiếu gia, vì sao mỗi lần đều chỉ có hai chúng ta, thấy những người khác? Có phải đều đứng canh chừng ở cửa ?" Bình An cố tình hỏi như vậy. Nếu trong tầng hầm ngầm có giấu quân lương, vậy vì sao Ngụy Hoằng Trạch có thể dễ dàng vào mà lại có quan binh gác cửa.

      "Ngươi yên tâm." Ngụy Hoằng Trạch tưởng Bình An lo lắng bị người khác làm phiền liền : " có người nào vào đây quấy rầy nhã hứng của chúng ta, ta sắp xếp thỏa đáng cả rồi."

      như vậy, chắc Ngụy Hoằng Trạch né tránh tất cả tai mắt của ngươi khác rồi, cũng đúng, đường đường là thiếu gia nhà họ Ngụy, muốn ra vào tầng ngầm Ngụy gia còn dễ dàng sao. Hơn nữa, nơi này vô cùng bí mật, chính là nơi thích hợp nhất để làm chuyện xấu.

      "Đến đây, ta cho ngươi xem thứ này." gương mặt Ngụy Hoằng Trạch che giấu được vui vẻ, ý cười ấy càng làm sống lưng Bình An lạnh toát. dẫn nàng đến góc, bức tường treo ngọn đèn, tia sáng leo lắt. Ở góc tường có treo chiếc vòng sắt lớn, đó rủ xuống hai chiếc xích sắt cỡ bằng cổ tay, nhìn theo xuống dưới thấy mặt đất có vật thể to lớn màu đen khe khẽ di động, nghe thấy có động tĩnh, vật thể màu đen kia ngẩng đầu lên, đôi mắt to lóe lên màu xanh lục u đáng sợ.

      "Đây là con gì?" Bình An vừa nhìn thấy con này liền run rẩy.

      Ngụy Hoằng Trạch chẳng biết lấy từ chỗ nào ra túi vải, mở ra ném đống xương thịt máu chảy tóc tách về phía con vật đen kia. Con vật đen kia nhanh nhẹn ngẩng lên, lộ ra cái miệng đầy răng nanh sắc nhọn chộp lấy đống thịt chậm dãi nhai nuốt.

      "Đây là Tất Báo, là con thú mà ta đặc biệt cho người đưa về từ Bắc Mạc, chơi rất vui, lát nữa để nó chơi cùng chúng ta thế nào?"

      Ngụy Hoằng Trạch quay đầu lại cười, Bình An ngừng lui về phía sau. "Nó chơi thế nào?" Nụ cười cứng ngắc, miệng cũng lưu loát.

      "Ngươi xem cái xích sắt này!" Ngụy Hoằng Trạch che giấu được hưng phấn, kéo lấy dây xích thô chắc kia, Tất Báo nằm dưới đất đành miễn cưỡng di động theo xích sắt, có thể nhìn ra là nó hề công kích Ngụy Hoằng Trạch. "Ở tầng khác có cơ quan có thể tháo dây xích này. Nếu đến lúc đó ngươi tìm được ta, ta mở chốt xích sắt." Quang mang trong mắt cũng lạnh lùng vô tình hệt như Tất Báo, Bình An muốn chạy tới bóp chết . Nhưng Ngụy Hoằng Trạch cho nàng cơ hội này, vừa dứt lời, thân hình lóe lên bước vào trong ám đạo bên cạnh.

      Ngụy Hoằng Trạch chưa từng chơi trò nào kích thích như thế. kịp chờ đợi muốn mở xích sắt của Tất Báo, muốn Bình An chạy trối chết, muốn nàng chạy như điên, muốn máu tươi nàng sôi trào, muốn làn da non mịn của nàng, muốn máu xử nữ thơm ngon của nàng sôi trào.

      Địa đồ, trong lòng Bình An hung hăng mắng câu, có cho nàng địa đồ. Trong mê cung phức tạp này, có địa đồ giống như người mù vậy. Nàng cắn răng, dựa theo trí nhớ tìm chỗ con suối ở góc đông nam, tìm được con suối nàng có thể xác định được đại khái phương hướng, kết hợp địa hình trong trí nhớ với "Bát Trạch Kinh Thuật" xây dựng lại địa đồ.

      biết có phải vì con Tất Báo kia , Bình An có phần hoảng hốt, vòng vo mấy vòng mới tìm được chỗ con suối. Nàng bẻ mẩu đá bên cạnh con suối, đếm ám đạo xung quanh, nhanh chóng vẽ mấy nét lên tường.
      Lúc cơ bản xác định được phương hướng chợt nghe tiếng bánh răng vang lên cách đó xa, tiếp đó chính là tiếng xích sắt di động, tiếng hưng phấn của dã thú gầm vang từ trong tầng hầm.

      Trống ngực Bình An đập kịch liệt, nàng nhanh chóng qua bậc thang vào tầng tiếp theo, chạy thẳng tới hướng ám đạo góc đoong nam….

      Tới khi tìm được con suối ở tầng thứ ba rồi để lại ký hiệu, thể lực Bình An chống đỡ nổi, chỉ là thể lực, cả tâm lực cũng hao phí ít, biết Sa Lang vào có thể thấy được ký hiệu nàng để lại hay . Nàng tựa vào bức tường ám đạo thở hổn hển, mùi máu tanh đặc biệt của dã thú trong khí xộc thẳng vào mũi. Nàng cả kinh, vừa định rời thấy phía trước có bóng đen loé lên, đôi mắt xanh lục u lập loè trong bóng đêm.

      chút do dự, Bình An xoay người chạy ra ngoái ám đạo. Tiếng gió rít do Tất Báo thoăn thoắt đuổi theo thổi vù vù qua tai. Ra khỏi ám đạo là mật thất, băng qua mật thất là bậc thang nối tiếp nhau, nàng cố gắng chạy về phía trước. Còn chưa chạy được nửa, phía sau có luồng khí vồ tới, theo phản xạ nàng né sang bên cạnh, tiếp đó xoay người, Tất Báo dừng lại lao tới trước, móng nhọn cào rách ống tay áo của Bình An. Nó nhanh chóng ổn định thân hình, quay lại nhe nanh ra nhìn chằm chằm vào nàng, chân sau lấy đà ra vẻ chuẩn bị vồ tới. Đồng tử Bình An co lại, tránh né kịp, đành phải giơ tay lên đỡ. Chợt nghe bên tai có tiếng huýt sáo, Tất Báo thu lại thế tiến công, nhìn Bình An mấy lần, lui về phía sau.

      Nguỵ Hoằng Trạch bước ra từ nơi u tối, cười hiểm với Bình An vẫn chưa tỉnh hồn: “Yên tâm, có ta ở đây, nó làm tổn thương ngươi.” Vừa vừa huýt sáo, Tất Báo liền lủi vào ám đạo, chẳng biết đâu.

      “Chắc chưa hù doạ đến ngươi chứ!” Giọng điệu của Nguỵ Hoằng Trạch dịu dàng khác thường, đến nâng Bình An dậy, ánh mắt tràn đầy dục vọng, miệng sát lại gần như muốn âu yếm.

      Bình An khéo léo tránh khỏi, tay nhàng đẩy ra, phớt lờ vui của : “Ta dẫn ngài đến nơi thú vị.”

      “Ồ?” Nguỵ Hoằng Trạch ngăn lại khó chịu trong lòng, rất có hứng thú với lời nàng , nên biết nơi này là địa bàn của , có chỗ hay nào mà lại biết.

      Bình An nở nụ cười thần bí dẫn tới chô cửa sắt của tầng tiếp theo, chỉ vào bên trong : “Thiếu gia, chúng ta vào trong này chơi thế nào?”

      “Bên trong này phải là nơi ngươi có thể vào.” Nguỵ Hoằng Trạch tiến lên ôm lấy Bình An. “Chúng ta chơi ngoài này vui rồi.”

      “Theo nô tỳ , vào bên trong thiếu gia.” Bình An đè nén cảm giác buồn nôn trong bụng, nửa đẩy nửa kéo làm nũng.

      thể vào.” Gương mặt Nguỵ Hoằng Trạch lạnh xuống, nâng đầu Bình An lên. “Đừng có giở trò gì với ta!”. Thấy nụ cười của nàng ngưng lại môi, chậm lại: “ phải ta thương ngươi, ta cũng có chìa khoá. Ngoan, chúng ta chơi chỗ này thôi…. Cũng may làm da của ngươi bị thương.” Đôi tay xoa lên cánh tay áo bị Tất Báo làm rách đoạn của Bình An.

      “Thiếu gia….”

      Bình An muốn né , lại bị Nguỵ Hoằng Trạch thô lỗ giữ lại, lạnh lùng : “Đừng có biết điều.”

      “Ta có… Ta chỉ muốn hỏi, ‘con chuột’ lần trước đâu? Thiếu gia cho người mang ra ngoài rồi sao?” Tươi cười của Bình An vô cùng cứng ngắc, nét mặt lộ ra tia vui.

      “Sao thế, ghen à?” Nguỵ Hoằng Trạch mang theo nụ cười trêu tức : “Loại hàng đó thiếu gia ta sao có thể để vào mắt? Chính là thứ vừa rồi ta cho Tất Báo ăn.”

      Bình An nhịn xuống cơn sôi sục trong bụng, chống cự lại Nguỵ Hoằng Trạch nữa, dính vào lồng ngực , mắt lại nhìn xung quanh tường đá, đôi mắt đột nhiên lên sát khí, mặt lại lộ ra nụ cười, giơ tay ôm lấy cổ Nguỵ Hoằng Trạch xoay vòng: “Thiếu gia, người thích nô tỳ sao?” Vừa hỏi vừa dễ phát đẩy lại gần bức tường.

      “Đương nhiên là thích.” Trong lòng Nguỵ Hoằng Trạch nhảy nhót.

      “Người thấy đôi mắt nô tỳ đẹp, hay là cái mũi đẹp?” Vừa vừa dò dẫm tìm kiếm bức tường phía sau , nhưng ngờ Nguỵ Hoằng Trạch lại ôm Bình An xoay vòng, đè cả người nàng vào tường, sốt ruột khó nén muốn lột y phục người nàng ra.

      “Đều đẹp, thiếu gia ta đều thích hết.”

      “Thế nhưng ta thích!” Từ ‘thích’ còn chưa dứt, cây trâm cài đầu sắc nhọn cắm vào cổ Nguỵ Hoằng Trạch. Bình An rút trâm ra lại đâm thêm kích nữa, động tác nhanh nhẹn mà lưu loát.

      Tới khi Nguỵ Hoằng Trạch phục hồi lại tinh thần Bình An rút trâm ra chuẩn bị lần tập kích thứ ba nhưng lại bị mạnh mẽ tránh , do dùng lực khiến máu tươi cổ phun trào ra ngoài. trừng to cặp mắt độc nhìn Bình An, đột nhiên cười lạnh, vòng ngón tay lại rồi đưa lên miệng.

      Bình An cả kinh, giơ trâm lên muốn ngăn cản kịp, chỉ nghe vài tiếng huýt sáo vang dội phát ra từ miệng của Nguỵ Hoằng Trạch.

      “Tiện nhân! Dám ám toán ta! Ta muốn ngươi chết được tử tế!” Nguỵ Hoằng Trạch nghiến răng nghiến lợi , chỉ mong sao ăn sống nuốt tươi Bình An.

      “Ngươi làm nhiều việc ác, ngươi mới được chết tử tế!” Động tác của Bình An nhanh như gió, lấn người tiến lên tóm lấy cổ Nguỵ Hoằng Trạch, máu tươi từ miệng vết thương phun lên tường đá.

      Nguỵ Hoằng Trạch ngờ sức lực của Bình An lại lớn như thế, bắt lấy tay nàng muốn hất ra lại bị cây trâm đâm thủng lòng bàn tay, đau đớn kêu la thảm thiết, vừa chửi bới vừa móc chuỷ thủ (dao găm) chuẩn bị sẵn trong ngực ra, muốn vung tới đâm Bình An bị nàng nhanh nhạy tránh thoát, ngược lại động tới vết thương cổ của . Dường như máu chảy vào khí quản, ho khan liên tục, phun ra mấy búng máu.

      Nhìn dáng vẻ chống đỡ nổi của , Bình An cười lạnh: “Đây là báo ứng của ngươi, cây trâm này vốn chuẩn bị cho ngươi đấy.” Nàng biết nàng vào đây được mang theo bất cứ thứ gì sắc nhọn, nàng cũng có thời gian đâu mà mài cây trâm nhọn cả. Ngày đó Bình An bị nữ tử kia dùng trâm đâm vào vai bị thương, sau khi đánh ngất nàng ta liền lẽn giấu cây trâm trong khe hở của vách tường, sợ nó cứa vào tay còn đặc biệt xé đoạn vải ra quấn vào đầu nhọn.

      “Cây trâm này vốn do nàng ta chuẩn bị cho ngươi!” Bình An ngồi xổm nhìn vẻ mặt đau đớn của Nguỵ Hoằng Trạch, giơ trâm lên đâm vào cổ họng , thấy trợn to mắt phát ra được bất cứ thanh gì, nàng đoạt lấy chuỷ thủ trong tay , tìm kiếm người , có chìa khoá, chỉ có khối lệnh bài.

      trận gió lạnh đánh úp tới từ phía sau, nàng mới nhớ tới con Tất Báo kia, chết tiệt! Bình An chợt nghiêng người, cầm chuỷ thủ đâm ra phía sau.

      “Mưu sát thân phu (chồng) hả?” Là Sa Lang.

      “Sao giờ ngươi mới đến hả?” Bình An vừa mừng vừa sợ, nhìn ra phía sau . “Cẩn thận, phía con Tất Báo.”

      “Tất Báo? Tiểu gia ta bản lãnh khác có, nhưng từ cưới Tất Báo mà lớn lên, con báo kia sớm bị ta đập vỡ xương rồi.” xong còn đắc ý móc cái chìa khoá ở bên hông ra, “Ta lấy được cái này.”

      cho Bình An, vốn mạch theo Nguỵ Hoằng Trạch tới căn nhà hẻo lánh, chỗ đó có năm sáu quan binh canh gác, chỉ thấy Nguỵ Hoằng Trạch tiến lên biết cái gì với chúng rồi được chúng cho vào trong. Sa Lang ở bên ngoài lượn quanh vòng, đánh ngã mấy tên quan binh, lại tìm được chìa khoá người của tên trong đó rồi mới vào đây. Lúc mới vào cũng có chút choáng váng đầu óc, cũng may còn nhớ Bình An góc đông nam có con suối, lúc này mới phát ký hiệu mà Bình An để lại tường, từng bước tới tận đây.

      chết rồi ạ?” Sa Lang nhìn Nguỵ Hoằng Trạch nằm chết dưới đất có hơi kinh ngạc.

      vốn đáng chết.” Bình An thản nhiên , ngay cả chính nàng cũng ngờ khi nàng ra những lời này lại bình tĩnh đến thế.

      thương cảm chợt loé lên trong mắt Sa Lang, sau đó lại cười hì hì tiến lên ôm lấy vai của Bình An: “Yên tâm yên tâm, sau này bao giờ để ngươi gặp phải chuyện như vậy nữa, chờ ra ngoài, sau này chúng ta ăn ngon uống cay.” còn nhớ khi lần đầu tiên gặp nàng, lúc đó mắt nàng đỏ lừ với , nàng chỉ muốn sống tốt, ai cũng đừng mong hại nàng. Khi đó nàng rất quật cường, tay cầm con dao run rẩy dữ dội, chuyện cũng thở ra hơi, sắc mặt cực kỳ khó coi. Nhưng hôm nay, mặc dù chứng kiến tình cảnh vừa rồi, nhưng có thể tưởng tượng ra nàng giơ tay đâm xuống thế nào, động tác nhanh nhẹn liền mạch ra sao, sau đó bình thản đáp lại lời . Tính tình của nàng phải trời sinh kiên cường, chỉ là có người nào ở bên cạnh bảo vệ, sau đó buộc lòng phải bước từng bước trưởng thành, giống như Ngọc Nhi.

      Nghĩ đến Ngọc Nhi, trong ngực Sa Lang đau đớn.

      chút đứng đắn!” Bình An với Sa Lang nhiều nhất là lời này, nàng đẩy ra, cầm chìa khoá trong tay , thử mấy lần rốt cuộc mở được cửa sắt, hai người cầm đèn bước vào trong.

      “Quả nhiên là ở đây!” Bình An kiềm chế được kích động trong lòng, nhìn qua Sa Lang, có thể thấy được cũng vô cùng mừng rỡ.

      “Trước mắt làm sao đây?” Nàng hỏi .

      Sa Lang nhìn nàng: “Đốt! còn thế nào, cũng chẳng thể chuyển được. Mau nhanh lên, ta sợ người bên ngoài phát ra chúng ta rồi!”

      Hai người lập tức hành động, khí ở đây khô hanh, rất thích hợp dẫn lửa, chỉ cần xếp chúng lại, thêm dầu đèn, tức khắc có hoả hoạn. Hai người chuẩn bị xong, Sa Lang ném đuốc, kho thóc lập tức bốc lên ánh lửa, kéo Bình An chạy ra ngoài.
      Last edited by a moderator: 6/6/15
      tart_trung, miu901, Snow3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :